1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 55 Con Dâu Tôi 5

      Đào Tử duỗi tay chọc chọc cánh tay Thẩm Mặc Trần.

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần trả lời cho có, tiếp tục làm bài tập của cậu.

      “Ừ cái gì mà ừ?” Đào Tử hỏi mãi tha.

      “Em làm xong bài tập rồi à?” Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn , nhíu mày hỏi.

      “Hôm nay ngày đầu học, làm gì có bài tập.” Đào Tử bị cậu trừng cho chột dạ, ôm ôm gối dịch ra ngoài chút.

      “À.” Thẩm Mặc Trần lại để ý đến .

      Đào Tử có chút buồn bực, người này, thường ngày để ý đến mình còn chưa tính, bây giờ là lúc có chuyện sống chết thế này, vậy mà còn điếm xỉa gì đến mình.

      Có điều Đào Tử cũng chỉ dám tức giận Thẩm Mặc Trần ở trong lòng chứ dám thể ra mặt, còn muốn mặt mỗi ngày đều dày mặt lên xuống cái yên xe của Thẩm Mặc Trần học nha.

      Nghĩ nghĩ, Đào Tư cảm thấy cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy là cách có thể dùng được.

      đem gối ôm tay ném lên giường, bò đến bên bàn học của Thẩm Mặc Trần, đôi tay chống cằm, đôi mắt chớp nháy nhìn cậu chăm chăm.

      Thẩm Mặc Trần thấy đột nhiển nhảy đến bàn học của mình, liền nhướng mắt mình chút, thấy vẫn như bình thường nên lại tiếp túc làm bài.

      Khuôn mặt trắng nõn của Đào Tử do ánh sáng của đèn bàn chiếu vào nên càng thêm trong suốt, đôi mắt to long lanh điểm tinh ranh

      Ai... Mình chằm chằm nhìn ấy, vậy sao ấy lại có chút phản ứng nào hết vậy?

      Đào Tử có chút buồn bực, nhìn Thẩm Mặc Trần chút tùy tiện qua loa làm bài tập, lông mi dưới ánh đèn tạo ra râm dài, bờ môi của cậu hé mở, ngón tay thon dài cầm lấy bút bi, nhanh chóng viết công thức tình toán kết quả.

      “Xong rồi.” Thẩm Mặc Trần nhìn sơ qua bài tập mình vừa làm, rồi khép lại, cho vào cặp sách, thấy Đào Tử cứ kiên trì ngừng mà bò bàn học của mình, liền có chút buồn cười nhìn “Rốt cuộc là em lo lắng cái gì chứ?”

      “Ngày mai có ba mẹ lên trường a.” Đào Tử có chút bất đắc dĩ mà trợn tròn mắt, cảm thấy mình rất nhiều lần rồi mà câu cũng nghe lọt.

      “Vậy lại làm sao?” Thẩm Mặc Trần nhìn , thuận miệng hỏi.

      “....” Đào Tử lập tức nước mắt đầy mặt, chẳng lẽ não bộ của mình thể theo kịp sao, phải là người ngoài hành tinh chứ?

      Cái gì mà lại làm sao vậy, Diệp Tuyệt Sư Thái muốn mời ba mẹ đến, ba mẹ có nhà sao được, vậy mà lại hỏi mình lại làm sao vậy ?????

      Đại khái là thái độ của Đào Tử quá mức bi phẩn hơn nữa thấy chết sờn, Thẩm Mặc Trần rốt cuộc nhịn cười được.

      “Sợ cái gì, ngày mai ba có lớp, để ba là được rồi, từ đến lớn còn chưa có bị mời ba mẹ lên trường lần nào a.” Thẩm Mặc Trần tiện tay đảo đảo giá CD bên cạnh bàn học, lấy ra cái cho vào máy tính, nhạc nhè lập tức lấp kín phòng.

      “...” Đào Tử thấy chung quanh đầu mình có rất nhiều ngôi sao bay vòng vòng.

      Ai có thể cho biết, Thẩm Mặc Trần là cái gì , cùng mình chuyện về nhà mời ba mẹ lên trường sao, vì cái gì mà hoàn toàn theo kịp suy nghĩ của vậy.

      “Vừa rồi qua với ba, ba lần đầu tiên bị mời lên phòng giáo vụ, ha... cách nào ta, nhìn giống như là rất vui mừng phải....”

      Chương 56 Con Dâu Tôi 6

      Thẩm Mặc Trần véo cằm, như có suy nghĩ nhìn nhìn Đào Tử, vẻ mặt nhạt nhẽo “Dù sao thấy ba là rất vui mừng đó, còn vỗ ngực đảm bảo với , cam đoan là ba tuyệt đối giải quyết được tất cả.”

      “Cái đó... Ý của là...” Đào Tử giống như có chút hiểu ra cậu cái gì.

      “Dù sao ba mẹ em cũng có nhà, để cho ba thay cũng được, ba nuôi phải là ba sao...” Đôi mắt đen của Thẩm Mặc Trần lóe lên tia sáng.

      “Được á?” Đào Tử vẫn là có chút yên tâm.

      “Ba mẹ sao... Ba của cũng coi như là người lớn nhà em mà.” Thẩm Mặc Trần rất là chắc chắn gật đầu, trong giọng lại chân rất đáng tin lập tức đáng tan lo lắng của Đào Tử.

      Ngày hôm sau, tại văn phòng giáo vụ.

      Diệt Tuyệt Sư Thái nhìn Thẩm Mặc Trần và Tô Đào đứng trước mặt mình, lại nhìn thoáng qua giáo sư Thẩm đứng phía sau hai bạn là...?”

      “À, tôi là ba của Thẩm Mặc Trần.” Giáo sư Thẩm vẻ mặt tươi cười mà tự giới thiệu, trong lòng kỳ rất là kích động, nhiều năm như vậy rồi, con trai của luôn có thành tích ưu tú có gì để chê trách, trước nay cũng gây chuyện thị phi, mắt thấy đồng nghiệp của mình cứ hai ba ngày lại bị giáo viên trong trường gọi lên mắng vốn, còn mình trước giờ chưa được thử qua cảm giác bị mời đến, có câu rất đúng phụ huynh được bị mời lên mắng vốn đều là chưa đủ.

      Giáo sư Thẩm cảm thấy mình nhiều năm như vậy ở trong mắt giáo viên của Thẩm Mặc Trần hầu như hề tồn tại, cái này làm cho cảm thấy thất bại.

      Cho nên ngày hôm qua, Thẩm Mặc trần với , giáo viên trường muốn đến gặp lần, liền kích động nhận lời, ngay cả hỏi lý do cũng hỏi, chỉ là thằng chỉ ba mẹ Đào Tử có ở nhà, muốn thuận tiện thay ba mẹ bé lần, giáo sư Thẩm càng cao hứng hơn, rốt cuộc có thể trãi qua cảm giác bị giáo viên mời lên rồi....

      là giáo sư Thẩm, tôi có nghe qua.” Diệt Tuyệt Sư Thái đỡ đỡ mắt kính mũi, đánh giá “Đứa con trai của thành tích rất tốt, tôi xem qua lý lịch của em ấy, nhà cũng là gia đình tri thức, lần này mời đến chính là muốn cùng thảo luận vài chuyện, con trẻ trong giai đoạn trưởng thành cũng trãi qua số vấn đề cần thiết, tôi biết công việc của tương đối bận rộn thể quan tâm đến con trai được nhiều, tuổi này các em ấy rất dễ bị hấp dẫn nhiều mặt.”

      “Dạ dạ...” Giáo sư Thẩm vui cười hớn hở nghe Diệp Tuyệt Sư Thái dông dài, vẻ mặt rất cẩn thận nghiêm túc nghe dạy bảo.

      “Đương nhiên, chuyện này cũng phải mỗi mình con trai sai, tục ngữ có câu cây làm chẳng nên non, cho nên tôi mới mời ba mẹ hai bên đến đây chuyến.” Diệt Tuyệt Sư Thái nâng tay lên , nhìn đồng hồ, nghi hoặc hỏi Đào Tử “Ba mẹ của em sao còn chưa đến?”

      “Em...” Đào Tử định mở miệng , giáo sư Thẩm bước lên trước “Tôi chính là ba của con bé.”

      “....” Lúc này đến lượt Diệt Tuyệt Sư Thái kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, hỏi lại “ phải là ba của Thẩm Mặc Trần sao?”

      “Đúng, mà tôi cũng là ba của Tô Đào.”

      “Hai đứa em sao?” Diệt Tuyệt Sư Thái Thái nhìn qua gương mặt của Thẩm Mặc Trần cùng Tô Đào, hai đứa này nhìn cũng thấy giống nhau chút nào.

      đúng, đúng, Thẩm Mặc Trần là con trai tôi, Tô Đào là con dâu tôi.” Giáo sư Thẩm mang vẻ mặt đắc ý nhìn Diệt Tuyệt Sư Thái mà giới thiệu.

      ********************************************************************************
      Last edited: 20/10/18
      ThiênMinh, KhaiDoanh_347, Nhitocngan16 others thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 57 con dâu ta 7

      “....” Diệt Tuyệt Sư Thái vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm giáo sư Thẩm hồi lâu, trầm mặc lại trầm mặc.

      lúc sau, cũng mở lời dò hỏi “Giáo sư Thẩm có biết lý do tôi mời phụ huynh đến ?”

      “A?” Giáo sư Thẩm làm như nghĩ đến Diệt Tuyệt Sư Thái lại hỏi đến vấn đề này, nhất thời ngây người, lại nghĩ chút, hôm qua là Thẩm Mặc Trần lý do với mình vì sao đến phòng giáo vụ, vì vậy ngượng cười “Cái này, Trần Trần với tôi...”

      Diệt Tuyệt Sư Thái hít sâu hơi, cố gắng ổn định tâm trạng của mình, vô cùng nghiêm túc mà với giáo sư Thẩm “Lần này tôi mời đến, nguyên nhân chính là hai đứa có dấu hiệu sớm.”

      “Cái gì? sớm?” Giáo sư Thẩm mặt đầy kinh ngạc nhìn .

      Diệt Tuyệt Sư Thái rất là vừa lòng với phản ứng này của giáo sư Thẩm, bưng chén trà bàn, nhàng uống ngụm.

      giáo, lầm rồi, hai đứa nó khi nào mà sớm chứ, đều là vợ chồng già mười mấy năm rồi.” tay giáo sư Thẩm ôm lấy vai của con trai, còn tay kia ôm lấy vai con dâu.

      “Phụt!!” Diệt Tuyệt Sư Thái vừa mới uống trà tới miệng liền phun ra hết.

      vừa rồi... cái gì?” Vẻ mặt Diệt Tuyệt Sư Thái đầy hoảng sợ nhìn giáo sư Thẩm trước mặt, nhiều năm rồi là lần đầu tiên đứng trước mặt phụ huynh lại cảm nhận được cảm giác bất lực như thế này.

      “A, giáo, còn chưa biết, hai đứa này, khi Đào Tử vừa mới sinh đính thân rồi, Đào Tử là con dâu nhà chúng tôi, tình cảm của tụi cũng mười mấy năm rồi.” Vẻ mặt tươi cười của giáo sư Thẩm nhìn giáo, lại đưa tay vỗ về đầu Đào Tử, lại “Đào Tử năm nay mới bao lớn, hai đứa chuyện đương, này cũng đâu coi là sớm được.”

      “Giáo sư Thẩm... .......” Diệt Tuyệt Sư Thái run rẩy đôi tay, trong miệng cứ ‘’ cả buổi trời cũng được hết câu.

      Ừm, Thẩm Mặc Trần rất vừa lòng nhìn phản ứng của Diệt Tuyệt Sư Thái khóe môi khẽ cười nhạt cái.

      Đào Tử có chút nỡ.

      “Giáo sư Thẩm, hai đứa chưa thành niên, ba mẹ ép duyên đó là chuyện của chế độ xã hội cũ, tương lai hai đứa còn rất dài, bọn cũng có suy nghĩ của mình, huống chi, bây giờ hai đứa vẫn còn là học sinh, hết thảy đều nên lấy việc học làm trọng.” Diệt Tuyệt Sư Thái tận tình khuyên bảo với giáo sư Thẩm.

      “Tôi lại thấy hai đứa nó lại rất hài lòng lẫn nhau đó.” Giáo sư Thẩm nhìn qua hai đứa trước mắt, mấy năm nay tình cảm của hai đứa, bốn người làm cha mẹ đều nhìn thấy ghi vào lòng rồi.

      “Chỉ là bây giờ, tương lai, tương là sao?” Diệt Tuyệt Sư Thái vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.

      “Tương lai cũng thay đổi.” kiên nhẫn của Thẩm Mặc Trần có hạn, đứng ở đây chút cũng là cho đủ mặt mũi rồi, mắt thấy giáo càng ngày càng dài dòng, cậu kiên nhẫn cắt ngang lời .

      “Ách?” Đào Tử có chút ngốc nhìn Thẩm Mặc Trần, ấy tương lai cũng thay đổi, đây là lời hứa hẹn sao?

      Thẩm Mặc Trần nhìn đồng hồ trong phòng giáo vụ, duỗi tay ra nắm lấy tay Đào Tử, nhíu mày thôi, học thôi, ba, chuyện ở đây nhờ ba.”

      Chương 58 Con Dâu Tôi 8

      xong, liền kéo Đào Tử thẳng ra cửa phòng giáo vụ.

      “Các em...” Diệt Tuyệt Sư Thái ở sau lưng tức giận thở dốc.

      giáo, đừng nóng giận, tôi cùng về chuyện tảo hôn của hoàng đế trong lịch sữ....” Sau đó giọng giáo sư Thẩm nhanh chậm ra, hôm nay, dù sao buổi sáng cũng có lớp, cũng có thời gian tặng cho Diệt Tuyệt Sư Thái bài lịch sử nổi tiếng .

      Sau lại nghe , buổi sáng ngày hôm đó, biết giáo sư Thẩm cùng Diệt Tuyệt Sư Thái đóng cửa đàm đạo trong bao lâu , chỉ biết là từ đó về sau, giang hồ còn Diệt Tuyệt Sư Thái trong truyền thuyết nữa, đối với chuyện nam nữ sinh có chút động lòng, giáo cũng bắt đầu nhắm mắt mở mắt, mắt điếc tai ngơ.

      Có điều buổi sáng ngày hôm đó, hình ảnh Thẩm Mặc Trần lôi kéo nắm tay Đào Tử từ phòng giáo vụ ra, bị rất nhiều bạn học nhìn thấy, sau đó tin tức lại như gió xuân thổi vào đất liền, truyền khắp trường.

      Đào Tử cũng biết được rằng ngày thứ hai sau khai giảng trở thành người nổi tiếng toàn trường, sau khi từ phòng giáo vụ ra, vẻ mặt rất thơ ngây mà trở về lớp học của mình.

      Giờ học còn sớm nên chưa bắt đầu, nhưng cơ bản là các bạn học đến đủ, có vài bạn đến trễ, cũng nghe chuyện vừa rồi kích động lòng người, trở lại lớp học liền ầm ĩ lan truyền, toàn bộ lớp học như muốn nổ tung.

      Cho nên khi mà Đào Tử vừa xuất trước cửa lớp, vốn dĩ lớp học rất ồn ào lập tức liền yên lặng, ai cũng nhìn Đào Tử với ánh mắt tò mò.

      “Ách...” Đào Tử bị các bạn nhìn có chút được tự nhiên, vội vàng đến chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống, bị Truyện Tuyết lôi kéo cánh tay giọng hỏi ”Đào Tử, bạn cùng với Thẩm Mặc Trần kia chuyện yeu đương hả?”

      “Cái này...” Lời đồn đãi với tốc độ cao bao nhiêu vậy ????

      “Nghe Thẩm Mặc Trần lúc ở phòng giáo vụ, cũng vẫn nắm tay bạn, thái độ ngoan cường chống cự Diệt Tuyệt Sư Thái !!!” Thái độ Triệu Tuyết vô cùng kích động, tựa như là chính mình tận mắt chứng kiến.

      cần quá vậy chứ!” Đào Tử nhớ lại chuyện ở phòng giáo vụ, Thẩm Mặc Trần với vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, cái gì mà nắm chặt tay này nọ chứ, điều là do các bạn tưởng tượng ?

      “Hai bạn rốt cuộc là quen biết thế nào?” Lòng hiếu kì của Triệu Tuyết như chồi non từ lòng đất nẩy nở đón ngày xuân, sinh mệnh ngoan cường mà hướng đến ánh mặt trời để sinh sôi.

      “Chuyện này...” Đào Tử gãi gãi đầu mình, quen biết như thế nào? từ lúc có trí nhớ là biết Thẩm Mặc Trần rồi.

      “Chào các em, bắt đầu vào học nào.” biết khi nào, thầy Triệu Quảng vào lớp, tùy tiện đem sách ngữ văn đặt bàn, bắt đầu hướng dẫn mọi người đọc theo.

      Triệu Tuyết thè lưỡi với Đào Tử, nhanh cầm lấy ngữ văn bắt đầu đọc.

      Quả Đào biết có phải do tâm lý hay , cảm thấy trong cả tiết học, ánh mắt thầy Triệu cố ý vô tình mà liếc nhìn mình, làm hại cả tiết học ngữ văn, ngồi ngay ngắn, dùng hết sức mà đọc.

      Cuối cùng cũng hết giờ học, Đào tử đứng dậy tính toilet, lúc ngang qua người thầy Triệu , thầy cười hì hì nhìn Đào Tử, dùng giọng đến nỗi giống như chỉ có thể để hai người nghe được “Con dâu? Ha?”
      ThiênMinh, KhaiDoanh_347, Iluvkiwi12 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354

      Chương 59 Đào Tử Xấu Hổ 1

      Đào Tử che mặt, chạytrối chết.

      Chờ đến lúc tan học, Đào Tử mới nhớ tới, ngày hôm qua thầy Triệu có ai muốn học tiết tự học buổi tối hôm nay đến đăng ký, nhưng ba mẹ lại có nhà, Đào Tử nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ căng cả da đầu, đến lớp học của Thẩm Mặc Trần chuyến.

      Có điều là mới chỉ có ngày ngắn ngủi, toàn bộ năm lớp hai đều biết mặt Đào Tử.

      Hôm nay Đào Tử lúc từ cầu thang lên, thường xuyên có người cười hì hì, còn chỉ vào rồi với người bên cạnh “”Nhìn , đó là bạn của Thẩm Mặc Trần.”

      Đào Tử liền cảm thấy áp lực nặng như núi.

      Tới cửa lớp 2-2, Đào Tử còn chưa đứng vững bên trong liền có người nhìn Thẩm Mặc Trần “Thẩm Mặc Trần, bạn cậu đến tìm cậu.”

      Thẩm Mặc Trần lúc ấy cúi đầu làm bài, nghe vậy liền ngẩng đầu xoay ra cửa nhìn liền thấy Đào Tử tay chân luống cuống đứng bên ngoài.

      “Sao vậy?” Cậu mặc kệ những tiếng huýt sáo trong lớp, thản nhiên ra ngoài,.

      “Thầy chủ nhiệm lớp em là chúng em có muốn đăng kí lớp tự học buổi tối hay ...” Đào Tử đột nhiên có chút hối hận khi đến hỏi Thẩm Mặc Trần, rốt cuộc ấy cũng đâu phải phụ huynh đâu....

      .” Thẩm Mặc Trần rất bình tĩnh phun ra hai chữ.

      “A?” Đào Tử ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu.

      , em cũng cần đến.” Thẩm Mặc Trần cau mày, bình thản giải thích.

      “Như vậy, sao...”

      “Nếu em muốn , tan học cũng ai đến đón em đâu.” Thẩm Mặc Trần nó xong liền thẳng vào lớp.

      Đào Tử muốn囧 mà đứng tại chỗ, đấu tranh tư tưởng cách kịch liệt, rốt cuộc cũng chọn cách có xe đưa đón miễn phí.

      Khúc nhạc đệm ngày khai giảng cũng nhanh qua, là học sinh cuối cùng cũng lấy việc học làm trọng, bận rộn học hành, chuyện bát quái kinh thiên động địa này, cũng dần bị sách vở đè ép mất.

      Sau khi lên sơ trung, mấy tháng ngắn ngủi, thân thể Đào Tử hình như cao lên ít, khuôn mặt vốn tròn tròn cũng dần dần thon thả, cái miệng đào nho hay cười, đôi mắt xinh đẹp long lanh, cả người càng thêm vẻ yếu ớt động lòng người.

      Các bạn nam trong lớp giống như nhận ra Đào Tử thay đổi, liền thầm thích Đào Tử ngày càng đông, còn có người lén lút mỗi ngày đặt hộp sữa tươi vào hộc bàn của .

      Đào Tử thấy kì quái, sao hộc bàn của mình lại có nhiều đồ ăn, nhưng lại cũng thấy ai đặt vào cả.

      Triệu Tuyết tim phổi, cười vui vẻ giúp ĐàoTử nhận hết, theo lời đồ miễn phí ăn, đây chính là do Đào Tử nhà mình dựa vào sắc đẹp bản thân mà có đồ ăn.

      Hôm nay lúc tan học, Thẩm Mặc Tràn vừa làm bài vừa đợi Đào Tử đến tìm, chỉ là bạn học đều về nhà hết, nhưng Đào Tử chưa có đến.

      Thẩm Mặc Trần nhíu mày, giơ tay nhìn đồng hồ, dù cho ngày thường thầy của nhiệm có thêm chút cũng sớm tan lớp , Đào Tử cũng nên đến rồi.


      Chương 60 Đào Tử Xấu Hổ 2

      Nghĩ ngợi hồi, cuối cùng vẫn là đem vở bài tập cùng mấy cuốn sách khác bàn cho vào cặp. Thẩm Mặc Trần liền xách cặp xuống khối lớp .

      Mấy phòng học dưới lầu sớm tắt đèn, lại , lớp lớp tụ học buổi tối rất ít, cũng có mấy người. Thẩm Mặc Trần cay mày nhìn lớp học vắng vẻ, chân bước nhanh hơn lên lầu ba.

      đến lớp 1-2, lớp học của Đào Tử vẫn còn sáng đèn, Thẩm Mặc Trần thở phào nhõm, thẳng vào bên trong.

      Trong lớp còn ai, chỉ còn mỗi Đào Tử thấp thỏm lo âu ngồi ghế.

      “Sao còn chưa về?” Thẩm Mặc Trần đến trước mặt , nắm lấy cặp sách của bàn lên, định xoay người , liền nghe được giọng nho mà mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Chờ chút.”

      “Sao vậy?” Nghe giọng có điểm thích hợp, cậu lại gần , nhìn hỏi.

      Đôi mắt ngập nước của Đào Tử giống như có chút nước còn đọng lại, khuôn mặt thường ngày luôn hào, hôm nay nhìn lại có chút tái nhợt, cái miệng đào nhắn cũng có chút máu.

      “Em khỏe hả?” Thẩm Mặc Tràn đưa tay nhàng sờ lên trán , thấy nhiệt độ bình thường, cũng có nóng.

      phải….Em….Em…” Đào Tử có chút xấu hổ, ngập ngừng biết mở miệng làm sao, lại nhìn ánh mắt dò xét của Thẩm Mặc Trần, đấu tranh hồi lâu cuối cùng Đào Tử cũng giọng chịu ra “Cái kia của em đến…”

      khí giữa hai người bỗng yên lặng mảnh.

      Đào Tử cuối đầu dám nhìn Thẩm Mặc Trần, vốn dĩ khuôn mặt nhắn vỗn dĩ tái nhợt lúc này lại đỏ bừng lên.

      “À…” Giọng trầm thấp nhàn nhạt của cậu vang lên, giống như lập tức gạt bỏ bất an lo lắng của Đào Tử.

      Trước mắt Đào Tử đột nhiên có cái áo, là áo khoác của Thẩm Mặc Trần.

      “Cột lên , che lại chút.” Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần rất bình thường, chút cũng có xấu hổ như Đào Tử.

      Đào Tử do dự chút, rồi nhận lấy áo khoác của cậu, quấn lại bên hông, chặt đến nỗi hằn lên.

      thôi.” Thẩm Mặc Trần vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhắn có chút lạnh lẽo của Đào Tử.

      Hơi ấm từ bàn tay truyền đến, làm cho lo lắng của Đào Tử lắng xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, cậu chỉ mặc cái áo lông màu cà phê nhạt, bây giờ lại là mùa xuân, thời tiết còn chưa ấm lên, lúc sáng sớm hay tối muộn gì nhiệt độ cũng còn rất lạnh.

      lạnh sao?” Đào Tử có chút nỡ mà nhìn cậu.

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần chỉ qua loa lên tiếng, gì.

      Ừm, là lạnh hay là lạnh nhỉ?

      Đào Tử lại bắt đầu tự hỏi, biết được cái nào là phải, chỉ là nhìn Thẩm Mặc Trần yên lặng đạp xe, lại cảm thấy gió đêm mùa xuân thổi lên người mình rất lạnh, Đào Tử đưa tay nhàng ôm lấy eo Thẩm Mặc Trần, đem khuôn mặt của mình áp lên lưng cậu.

      Đột nhiên cảm giác được ấm áp phả lưng mình, Thẩm Mặc Trần có chút khựng lại, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, từ từ, chậm rãi mà đạp xe chạy về nhà.

      Về tới cửa Đào Tử vội vàng nhảy khỏi yên xe, vội vội vàng vàng chạy vào cửa, ngay cả câu chào cũng .
      ThiênMinh, KhaiDoanh_347, Iluvkiwi15 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 61 Đào Tử Xấu Hổ 3

      Thẩm Mặc Trần nhướng mày, có chút buồn cười mà nhìn người nào đó chạy như con thỏ , cũng có chút hoang mang xe đạp cất.

      Sau khi chạy về nhà, Đào Tử lại lần nữa chạy vội vàng vào phòng phòng dưới tìm kiếm, nhưng mà cũng hề thấy người mẹ nào ở nhà cả.

      Mẹ Tô cùng Nguyệt Vi có nhà, ba Tô cùng giáo sư Thẩm chắc giờ này cũng chưa tan tầm, Đào Tử có chút chán nản đứng ở phòng khách, tuy rằng sách giáo khoa sinh học hồi tiểu học có đến chuyện đến kỳ của phái nữ, nhưng mà ra cũng chưa có xẩy ra bản thân mình, cho nên liền có cảm giác luống cuống tay chân.

      Lúc Thẩm mặc Trần mở cửa vào, liền nhìn thấy Đào Tử ngây ngốc đứng trong phòng khách, eo còn quấn áo khoác đồng phục của mình

      “Sao lại còn đứng ở đây? thay quần áo .” Thẩm Mặc Trần nhíu mày, cái khác , chuyện thay quần áo là chuyện thường cũng biết.

      Đào Tử ai oán mà quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, gò má lại nổi lên hai rạng mây đỏ

      “Em biết phải làm gì…..”

      Thẩm Mặc Trần có chút cạn lời nhìn “Em chắc em là con chứ?”

      “……” Đào Tử bị câu của cậu là nghẹn họng, giận dữ trừng mắt nhìn cậu cái, hỏi ngược lại “Em phải con , chẳng lẽ là con ?”

      Thẩm Mặc Trần cau mày, đáp, trực tiếp lôi Đào Tử đến nhà tắm, từ trong ngăn tủ trong phòng tắm lấy ra bao băng vệ sinh, đưa cho , nhướng mày “Cái này chắc là cần dạy em cách dùng thế nào phải ?”

      Đào Tử mặt mày đỏ bừng, chỉ hận mặt đất có cái khe nứt, để chui vào.

      Thẩm Mặc Trần ra ngoài, dạo ban công vòng, lấy bộ quần áo sạch đưa cho Đào Tử “ tắm , sau đó thay quần áo sạch, còn quần áo dơ đưa vào máy giặt , cần dạy em chứ?”

      “….”Đào Tử liên tục lắc đầu, đỏ mặt nhận lấy quần áo, lại còn thấy bên trong có quần lót của mình, cả người hoàn toàn bốc hơi rồi.

      “A…Đúng rồi.” Thẩm Mặc Trần ngại chưa 囧 chưa thấy đủ , lại như có gì mà nhìn “ Nhớ đem áo khoác của ném vào máy giặt luôn nhé.”

      Đào Tử… Ngay cả phản ứng cũng có…

      Thẩm Mặc Trần rất là hài lòng mà nhìn gương mặt Đào Tử đỏ đến độ có thể sánh với mặt Quan Công, nhưng khó mà lộ nụ cười dịu dàng, nhìn biết rồi, nhanh tắm , chẳng lẽ còn muốn giúp em xả nước?”

      cần, cần…” Đào Tử vội vàng mang quần áo trong tay đặt kệ, rồi đẩy Thẩm Mặc Trần ra khỏi cửa phòng tắm, trong miệng lí nhí “Để tự em làm là được rồi, em tắm, tự tắm….”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần gật đầu, quay lưng xuống dưới.

      Đào Tử đứng dưới vòi tắm ấm nóng, có chút ngơ ngác nhìn nước trôi chảy người mình, trong lòng dâng lên cảm giác rất khó , từ hôm nay trở , mình thành người trưởng thành? Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thân phận đứa trẻ con?

      Tắm xong, Đào tử đưa tay qua loa xoa xoa mái tóc ướt nhẹp của mình, thay bộ đồ sạch xuống dưới, Thẩm mặc Trần ở phòng bếp, nghe thấy tiếng xuống, thuận miệng “hôm nay ba mẹ về, chúng ta tự nấu ăn.”

      Quay đầu lại nhìn thấy Đào Tử với mái tóc dài ướt đẫm, nhíu mày “ Em sao lau khô tóc ?”



      Chương 62 Đào Tử Xấu Hổ 4

      “Hả?” Vẻ mặt Đào Tử chút để ý, đến bên cạnh cậu, nhìn thứ nấu bếp “Ngày thường phải chờ em làm a.”

      “Bây giờ phải thời kì đặc biệt của em hả?” Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà tắt bếp, nắm lấy tay Đào Tử đem ấn vào ghế, sau đó tự mình lấy máy sấy lại đấy, cắm điện đứng sau lưng giúp Đào Tử sấy khô tóc.

      Luồng khí ấm áp từ mấy sấy phả lên mái tóc dài của Đào Tử từng ngón tay của Thẩm Mặc Trần nhàng xoa tóc , nghiêm túc mà cẩn thận, phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng ù ù của máy sấy ngừng.

      Trong gương ở phòng khách, có hai bóng người, Đào Tử ngoan ngoãn ngồi ghế sô pha, nhìn Thẩm Mặc Trần trong gương dịu dàng mà rất chăm chú, cảm thấy tất cả như mình mơ.

      Thẩm Mặc Trần thường ngày có thái độ dịu dàng như vậy sao?

      Là do mình hoa mắt sao?

      Đào Tử đưa tay xoa mắt mình, lại nhìn vào gương, lại thấy Thẩm Mặc Trần vẫn dịu dàng như trước.

      Giống như nhận ra khác thường của Đào Tử, cậu nghiêng đầu đến gần, giọng hỏi “Sao vậy? Có phải sấy tóc làm đau em?”

      Giọng dịu dàng như vậy, dường như dòng nước ấm chậm rãi chảy trong lòng Đào Tử, làm cho Đào Tử cảm thấy có loại cảm xúc tên muốn bật khóc.

      phải…” Đào Tử ngẩn đầu lên, nhìn người đứng bên cạnh mình, đôi mắt đen nháy sâu như thấy đáy, tựa như hồ nước yên tĩnh chút gợn sóng, làm người nhìn thấu, đoán ra tâm tình.

      “Vậy chứ làm sao? Em sao lại muốn khóc chứ?”

      Đôi chân mày thanh tú của Thẩm Mặc Trần khẽ nhăn lại, nhìn gương mặt trắng nõn cùa Đào Tử, giống như trong lúc hay biết, trưởng thành ít, khuôn mặt bụ bẩm năm nào giờ có chút thay đổi, đôi mắt to tròn đen nháy long lanh, giống như hồ nước mùa xuân, trong lúc vô tình có thể làm lay động lòng người, cái mũi cao vút thanh tú, đôi môi hồng nhuận, còn có mái tóc dài mình mân mê xoa loạn.

      Thẩm Mặc Trần đột nhiên nhận ra rằng, ra Đào Tử chậm rãi dần trưởng thành.

      hôm nay… Sao lại tốt với em như vậy?” Đào Tử mở to cặp mắt vô tội, tràn đầy câu hỏi mà nhìn .

      “Ngày thường tốt với em sao?” Thẩm Mặc Trần nhướng chân mày hỏi ngược lại.

      “Ách…” Đào Tử cảm thấy mình sai lời, có chút chột dạ mà cúi đầu, giọng lầu bầu “Cũng phải sao…..Ngày thường … có chút hung dữ á….”

      “Hung dữ?” Thẩm Mặc Trần nhíu nhíu mày, cậu giống như có nổi giận với Đào Tử.

      “Chính là…Chính là….” Đào Tử bắt đầu năng lộn xộn, “Chính là thường ngày đâu có dịu dàng như vậy đâu…”

      “A….” Thẩm Mặc Trần ý vị sâu xa mà nhìn , gương mặt trắng nõn kia bây giờ lại nổi lên hai đóa mây đỏ, biết vì sao, cậu đột nhiên lại muốn làm cho đỏ mặt hơn chút nữa.

      “Ngày thường, …Đối với em có dịu dàng sao?” Thẩm Mặc Trần cong lưng, đối diện gương mặt nho của , đôi mắt đen sâu hun hút nhàng chớp động, nhìn thẳng vào đôi mắt của Đào Tử.

      Đào Tử chỉ cảm thấy hoa mắt, gương mặt Thẩm Mặc Trần gần sát trước mặt mình, đôi mắt đen như ngọc, tròng mắt lóe sáng.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :