1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 37 chúng ta chuyển nhà 3
      Nghỉ hè năm đó, Đào Tử vẫn vô tư như cũ, tung ta tung tăng theo sau Thẩm Mặc Trần, cười hi hi gọi “Chồng ơi, chồng ơi.”

      Thẩm Mặc Trần ngời bàn học, có chút ra lời xoay người, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chăm chăm Đào Tử, còn cách nào thở dài hơi hỏi “Đào Tử, em có hiểu được ‘chồng’ là có ý nghĩa gì ?”

      “Hả? Em hiểu á, trước khi phải là rát nhiều lần rồi sao?” Đào Tử ôm nữa quả dưa hấu, ngồi sàn trong phòng Thẩm Mặc Trần, cầm cái muỗng rất là vui vẻ múc.

      Thẩm Mặc Trần nhìn bé với thái độ rất phức tạp, bé mới mười tuổi, vẫn là dáng vẻ con nít, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to, vóc dáng cũng cao, vẫn là thấp hơn cái đầu so với mình.

      Aizzzzzzzzz ....

      Thẩm Mặc Trần lại thở dài lần nữa, lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân mình gảy đàn cho trâu nghe.

      sao cứ hỏi mãi chuyện củ rích này hoài dợ?” Đào Tử múc muỗng dưa hấu đưa lên miệng, đôi mắt to trắng đen ràng mang theo tò mò, nhìn khắp người cậu vòng, hỏi “Chẳng lẽ nghĩ muốn em muốn hôn , nhưng mà lại ngượng dám ?”

      “Sao có thể chứ...” Thẩm Mặc Trần có chút giận bé, chỉ là cậu còn chưa xong Đào Tử buông dưa hấu trong tay ra, đứng bên cạnh cậu, cúi đầu hôn lên môi mền mại của cậu cái.

      Bên môi liền dẫn đến mùi hương ngọt ngào của dưa hấu.

      Còn có cảm giác mền mại non nớt của bé.

      “Đào Tử, cái đứa ngốc này!” Thẩm Mặc Trần liền có loại cảm giác thua cuộc.

      “Em ngốc ở chỗ nào?” Đào Tử liếm liếm môi, lại bình thản ngồi sàn, lấy dưa hấu sang muốn cái to đưa lên miệng ăn.

      Thẩm Mặc Trần trợn trắng mắt, ngước mặt nhìn trời còn gì để , quay người lại, tiếp tục đọc sách, quyết định nay về sau cùng bé đến vấn đề này nữa.

      Sau khi họ chuyển nhà đường đến trường học lại thành có chút xa, có điều cũng may là trường tiểu học của Đào Tử xa trường sơ trung của Thẩm Mặc Trần là bao nhiêu, vì vậy, giáo sư Thẩm mua hẳn cho cậu cái xe đạp, để cậu mỗi sáng đưa Đào Tử học, lại đến trường, sau đó tan học, Đào Tử đứng ở cổng trường chờ Thẩm Mặc Trần đến đón về.

      Sơ trung có lớp tự học buổi tối, nhưng mà cũng ép buộc học sinh, hơn nữa thành tích học tập của Thẩm Mặc Trần ưu tú trước sau như , hay lớp tự học buổi tối, đối với cậu cũng có gì khác nhau.

      Sau khi lên sơ trung, nữ sinh thầm Thẩm Mặc Trần có tăng chứ có giảm, chỉ là ngại cậu suốt ngày đều là dáng vẻ lạnh như băng, có ai dám đến gần thôi.

      Nhưng mà cũng có vài nữ sinh lá gan có chút lớn, vào mỗi chiều tan học, đều cưỡi xe đạp lén theo sau Thẩm Mặc Trần, chỉ cần cậu liếc mắt nhìn cái cũng liền thấy thỏa mãn.

      Chính là do theo, các bé liền phát , Thẩm Mặc Trần thường ngày sét đánh nhúc nhích vậy mà lại đến trường tiểu học đón tan học.

      bé kia là ai nhỉ?”

      biết được, nhìn sơ có vẻ còn , lẽ là em cậu ấy?”

      “Rất có thể .”

      Các bé cũng chỉ có thể theo cậu đoạn đường, phía trước lại ít người đường, cứ như vậy, rất dễ bại lộ mục tiêu.

      Chỉ là Đào Tử biết, chính mình thành nhân vật chính trong câu chuyện của các nữ sinh sơ trung.

      Chương 38 Đào Tử Phiền Não.

      Bây giờ Đào Tử có chút phiền não nhưng muốn ai biết, nhưng mà bé cũng biết cùng ai vè chuyện này.

      Lên lớp sáu, các bạn nữ bắt đầu dậy , đến chiều cao vẫn là hình thể, đều có chút biết hóa kì diệu, cũng có số nữ sinh tụm đầu với nhau bí mạt giọng cái này cái kia.

      Đào Tử rất mơ hồ nhìn các bạn, đẩy đẩy người Lý Đinh Đình, giọng hỏi “Cậu, có cái kia à?”

      Lý Đình Đình có chút ngượng đỏ mặt, gật đầu, giọng đáp “Tớ có cũng được mấy tháng rồi, còn cậu?”

      Đào Tử lắc đầu, tuy là lúc học tiểu học, sách giáo khoa có qua chuyện này, nhưng mà có nghiệm qua, đơn giản chỉ là lời suông thôi.

      Lý Đình Đình nhưu suy tư nhìn bé, nghĩ nghĩ, an ủi bé “Có thể là cậu hơn chúng tớ tuổi , có lẽ sang năm cậu có đấy.”

      , Đào Tử câu hỏi đầy đầu.

      Chính là Đào Tử thấy từ sau khi lên lớp sáu, các bạn ấy luôn nhìn mình với ánh mắt nhìn trẻ con, loại ánh mắt này rất giống với ánh mắt ngày thường mà Thẩm Mặc Trần nhìn mình.

      Có phải hay , nếu bé có cái kia, còn là trẻ con nữa?

      Lớp sáu, Đào Tử rất chờ mong cái kia đến nhanh chóng trôi qua.

      Đào Tử thi tốt nghiệp tiểu học, thi cử rất là nhàng, rốt cuộc là có vị đại thần là Thẩm Mặc Trần là gia sư miễn phí, muốn thành tích của Đào Tử kém rất khó a, thuận lợi thi đậu vào sơ trung nơi Thẩm Mặc Trần học, ba Tô tuyên bố, vì chúc mừng Đào Tử thi tốt nghiệp tiểu học nên nghỉ hè này cả nhà Hải Nam du lịch.

      Đào Tử nghe tin, tự nhiên rất là vui mừng, từ lớn lên cùng sông nước, đến bây giờ còn chưa thấy biển lớn đâu, vì thế liền lôi kéo mẹ nuôi lên phố mua áo tắm.

      Thẩm Mặc Trần nghe tin này cũng có phản ứng gì quá lớn, chỉ nghĩ đến năm trước mình thi tốt nghiệp tiểu học, cách chúc mừng của họ cũng chỉ là chuyển nhà, trong lòng liền có buồn bực chút chút.

      Thẩm Mặc Trần mười bốn tuổi, vóc dáng lại cao ít, giọng thôi dễ nghe, bắt đầu từ từ trở nên trầm thấp, khuôn mặt tròn tròn thuở bé dần dần có hình dáng ràng, đôi lông mày tuấn, đôi mắt thâm túy dần bắt đầu lộ ra ánh sáng thanh xuân thiếu nên nên có.

      Đào Tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần bên cạnh, trong lòng có chút chua xót nên lời, vì cái gì mà cậu ấy giống như trưởng thành, mà chình mình vẫn là bộ dáng con nít, nhìn mình còn đứng đến vai cậu, nghĩ lại mấy bạn học chung lớp năm nay đột nhiên cao lên, Đào Tử bất tri bất giác, rơi lại phía sau.

      “Đào Tử” Giọng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần vang lên bên tai bé.

      tự hỏi hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, Thẩm Mặc Trần đứng phía trước xa, cau mày nhìn mình, là tự khi nào, giọng cậu ấy còn trong trẻo trẻ con giống mình?

      Đào Tử chạy nhanh đến bên cạnh cậu, chuẩn bị mở miệng chuyện, cậu duỗi bàn tay qua, nắm lấy tay nho mềm mại đầy thịt của bé.

      “Theo sát , đừng lạc.” Cậu tùy tiện hờ hững dặn dò.

      Đào Tử cuối đầu nhìn tay cậu chặt chẽ bao trọn tay mình.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi15 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 39 Đào Tử Phiền Não 2​

      bao lâu rồi nắm tay cậu cùng nhau học? Hình như cũng năm rồi, bàn tay cậu ấy bắt đầu có đốt ngón tay ràng, giống như khi còn nhiều thịt, mềm mại, vì cái gì mà người xung quanh bé ai cũng lớn lên, mà chỉ có mình bé lại có chút thay đổi nào?

      Thẩm Mặc Trần quay đầu nhìn Đào Tử bộ suy tư, nhíu mày, gì thêm, mà lại nắm chặt tay bé hơn, nhắm của sân bay mà .

      Lần này, chuyến du lịch là nhà bọn họ tự túc, theo đoàn. Giáo sư Thẩm trước kia cũng từng đến Hải Nam, ở đây ngay người hơn nữa tháng, đối với bãi biển Tam Á cùng hai thành phố lớn nơi này thể nào ràng được, vì thế lúc vừa đến đây, liền xung phong nhận việc làm hướng dẫn viên du lịch cho họ.

      Ngày đầu tiên trong hành trình, bọn họ ngồi máy bay đến đảo nhân tạo Phượng Hoàng đảo Tam Á, sau đó liền ngồi xe thẳng đến Thiên Nhai Hải Giác, trong những khu thắng cảnh đẹp nhất đảo, tìm khách sạn gần đấy ở tạm, trời cũng dần tối, mấy người họ nghỉ ngơi lát, liền tụ tập cùng nhau ra ngoài ăn.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Tử còn ngủ, liền cảm thấy chăn người bị kéo ra, luồng khí lạnh ùa đến.

      Mơ mơ màng màng mà mở to đôi mắt. chỉ thấy ba nhà mình nắm cái chăn của mình trong tay, vẻ mặt tràn đầy đắc ý nhìn vợ “Nhìn thấy chưa, đánh thức như vầy mới đúng cách, thường ngày ở nhà em cứ nhàng gọi con, dùng được, cứ như vậy cả nữa tiếng con cũng chưa chịu dậy.”

      Vợ còn gì để mà trừng mắt với .

      Đào Tử duỗi tay tóm lấy cái gối đầu kéo xuống, cuộn tròn lên cơ thể mình, che chắn ít khí lạnh, lại bắt đầu o o ngủ tiếp.

      Vẻ mặt ba bé rất là đắc ý liền ngay lập tức trở nên xấu hổ.

      “Đào Tử, Đào Tử, con ngoan…. Dậy thôi con…” Ba bé bị buộc đến hết cách, thể bắt chước giọng điệu thường ngày của vợ nhà mình, thương dịu dàng bên tai gọi bé thức dậy.

      “Ưm…Muốn ngủ thêm mười phút nữa “Đào Tử, ậm ự mở miệng .

      Ngày thường ở nhà, mẹ bé đều phải gọi bé trước nữa tiếng, mới có thể để bé thức đúng giờ, mới bị trễ học.

      Có điều hôm nay, là ở du lịch bên ngoài, phải biết rằng cảnh chờ người, nếu trễ bên trong rất là đông người, đến lúc đó cả phong cảnh cũng nhìn tới.

      “Đùng, đùng” Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

      Mẹ Tô ra mở cửa, liền thấy nhà Thẩm Mặc Trần vệ sinh sạch , ăn mặc tươm tất đứng trước cửa phòng.

      “Mẹ Đào Tử, mọi người chuẩn bị xong chưa?” Nguyệt Vi nhìn dáng vẻ thoải mái tươi mát của mẹ Tô, liền hỏi.

      nghĩ tới là mẹ Tô vậy mà khó xử lắc đầu, lúng túng “Tôi với ba bé tốt rồi, nhưng mà Đào Tử , gọi cách nào cũng chịu dậy, ai, cũng là do tôi quên mất ngày thường ở nhà cũng gọi bé trước nửa tiếng, nghĩ là chơi đến mức dính giường.”

      “Còn chưa chịu dậy?” Thẩm Mặc Trần theo thói quen nhíu mày, thẳng đến giường, liếc mắt liền thất người nào đó ôm gối làm chăn cuộn thành cuộn, ngủ o o.

      Thẩm Mặc Trần, đến mép giường của bé, cúi đầu đến gần, nhìn bé kỹ.

      Khuôn mặt nhắn vẫn trắng nõn mượt mà như trước, lông mi dài trong lúc ngủ có chút rung nhè , cái miệng nhắn hồng hào khẽ nhếch, đúng là bộ dáng ngủ ngon mơ đẹp rồi.


      Chương 40 Đào Tử Phiền Não 3

      Chỉ là Đào Tử ngủ, đột nhiên cảm thấy có áp lực vô hình ập vào mặt, ngực dường như có tảng đá lớn đè lên. Làm cho cả người thở nổi.

      Vừa mở mắt ra, liền thấy đôi mắt sâu thẳm đen như mực tỉ mỉ nhìn mình.

      Đào Tử sửng sốt chút, chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng, ra là Thẩm Mặc Trần.

      Thẩm Mặc Trần thấy bé mở mắt, liền thẳng lưng đứng dậy, nhàn nhạt “Nhanh nhanh lên, nếu đến trễ, thể chơi được đâu.”

      “A…A…” Đào Tử liên tực gật đầu, như chú cá chép lộn vòng giường, nhanh chân chạy thẳng đến phòng vệ sinh, loạt tiếng động rửa mặt vang ra, lại nghe sột soạt thay quần áo, Đào Tử chuẩn bị xong rồi, rất là ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thẩm Mặc Trần.

      Khóe miệng mẹ Tô có chút mở, cái này cũng quá nhanh , từ nữa tiếng mà thẳng nhảy vọt còn ba phút, nhanh như ngựa chạy, trái tim già nua của mình chắc giữ được a.

      Ánh mắt ba Tô phức tạp nhìn Thẩm Mặc Trần cái, chẳng lẽ con nhà mình đời này nhất định phải bị thằng nhóc thối này ăn sạch sao?

      Nguyệt Vi cũng có phản ứng gì đặc biệt cả, lúc trước khi mà Đào Tử ở nhà họ. vẫn luôn là Thẩm Mặc Trần gọi bé thức dậy.

      Trong ấn tượng của thời gian thức dậy của Đào Tử cũng rất nhanh, sao mà mẹ bé lại nếu đến ba mươi phút liền chịu dậy nhỉ?

      Có điều, nếu như Đào Tử chuẩn bị xong rồi, họ liền rời khỏi khách sạn, đến định sẵn.

      giống như khi đến Bắc Kinh, đến trường thành là hảo hán, đến Hải Nam dạo vòng Thiên Nhai Hải Giác cũng như là chưa từng đến.


      tuy thời gian còn sớm, nhưng khi họ đến nơi, cửa vào cũng có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy phiếu, hướng dẫn viên du lịch đầu đội nón lưỡi trai, tay cầm lá cờ chỗ nào cũng có.

      Ba Tô bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu “Đúng là cho dù đến sớm cỡ nào, cũng có rất nhiều người a,.Xem ra muốn nhìn thất Thiên Nhai hải Giác yên tĩnh chỉ có thể đến vào buổi tối thôi.”

      “Cha nuối, chúng ta là vì sao đến đây vào lúc muộn hơn?” Đào Tử to mắt, vẻ mặt đầy kì lạ nhìn giáo sư Thẩm

      “Ngốc, buổi tối ở đây mở cửa.” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn bé cái .

      “A… Ra vậy.” Đào Tử vô cùng oan ức cúi đầu, bé chỉ lần đầu đến đây, lại biết thời gian mở cửa.

      Nguyệt Vi dùng sức gõ đầu Thẩm Mặc Trần, trừng mắt nhìn cậu “Con thông minh rồi, Đào Tử người ta rất đáng .”

      Thẩm Mặc Trần tỏ vẻ sao, nhún vai, giọng “Heo cũng rất đáng .”

      “Hăc, tinh tinh cũng rất thông minh.” Đào Tử nghiêm túc nhìn Nguyệt Vi , bé nhớ rất , thầy giáo qua, động vật đất thông minh nhất chính là tinh tinh.

      “Em dám sao sánh với tinh tinh?” Cậu rất bất mãn mà duỗi tay túm lấy bím tóc của bé, thẳng tay kéo làm cho Đào Tử nhe răng trợn mắt hô to cứu mạng.

      còn phải lấy em so với heo sao?” Đào Tử nước mặt lưng tròng xoa xoa bím tóc của mình, trong lòng thầm tự hói, có cần cắt tóc ngắn hau , như vậy cũng thể túm bím tóc mình được nữa.

      “Hừ” Thẩm Mắc Trần trắng mắt liếc bé, liền quay đầu di hề lại bé.
      ThiênMinh, Nhitocngan, garan260213 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 41 Nhanh Lớn Lên 1

      Bên kia, giáo sư Thẩm lấy được vé vào cổng, liền đưa mọi người đến cửa soát vé vào Thiên Nhai Hải Giác.

      Toàn bộ quang cảnh nằm lưng núi , mặt hướng ra biển, nước biển trong suốt, sóng dâng cuồn cuộn, rừng dừa che phủ, vách đá san sát nhau, trời nước màu.

      Giáo sư Thẩm hổ là người nghiên cứu lịch sử cổ đại, kể trong quá trình nơi đây được hình thành có ít chuyện xưa , hạ bút thành văn, sinh động như , so với hướng dẫn viên du lịch lại còn có hài hước hơn, trong lúc nhất thời liền hấp dẫn ít người theo sau họ, vừa nghe chuyện vừa ngắm cảnh đẹp.

      Vóc dáng Đào Tử tương đối , lại bị những người này chen lấn, chớp mắt liền cách xa mọi người mấy mét, thấy những người trước mặt to lớn như mấy hòn đá che khuất tầm mắt, trong lòng Đào Tử nhịn được sốt ruột, khu du lịch đông người thế này mà để lạc mọi người cũng phải chuyện đùa.

      Ngay lúc Đào Tử cố hết sức về phía trước bàn tay ấm áp đưa ra nắm tay kéo bé .

      Đào Tử nhìn theo cánh tay lên phía trước, liền thấy gương mặt cảm xúc của Thẩm Mặc Trần nhìn mình.

      “Ô...Ô, chồng ơi...” Đào Tử có chút uất ức nhìn cậu.

      “Theo sát , nếu lạc ai tìm được em đâu.” Thẩm Mặc Trần quay đầu, kéo bé đến chỗ giáo sư Thẩm.

      là hung dữ a...

      Đào Tử chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng Thẩm Mặc Trần lôi kéo mình xuyên qua đám đông, về về trước, trong lòng cười trộm, hai tay đầy thịt, bắt lấy cánh tay của cậu, cười tủm tỉm .

      “Hắc hắc, ai tìm được em, phải tìm được em sao.”

      Thẩm Mặc Trần ở phía trước, thân mình có chút đơ, cũng quay đầu, cũng gì, chỉ là dùng thêm sức nắm chặt tay bé.

      “Ai nha, đau chết , chút....” Tay bé của Đào Tử bị cậu dùng sức bóp chặt, lập tức nước mắt rưng rưng, đây tuyệt đối chính là trả thù.

      “Hừ.” Người nào đó vẫn như cũ trả lời bé bằng giọng mũi đầy vẻ khinh thường.

      “Có thấy , hai chữ Thiên Nhai, là do thái thú quận Châu Nhai nhà Thanh là Trình Triết khắc lên vào năm Ung Chính thứ nhất, đối diện chính là khối đá có hai chữ Hải Giác, là được khắc lên văn sĩ vô danh vào thời kỳ dân quốc .”

      Giáo sư Thẩm chỉ vào hai tảng đá trước mặt, giải thích ràng với mọi người.

      “Châu Nhai là gì ạ?” Đào Tử ngẩng khuôn mặt tròn tròn, kì lạ hỏi.

      “Châu Nhai là thành phố Tam Á bây giờ đó con.” Giáo sư Thẩm cười tủm tỉm nhìn Đào Tử giải thích “Thái thú Châu Nhai cũng giống như thị trưởng Tam Á nay.”

      “A...” Đào Tử gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      “Đương nhiên rồi, hai tảng đá Thiên Nhai và Hải Giác đều có lai lịch cả, truyền thuyết kể rằng đó là đôi trai nhau đậm sâu nhưng lại chia cách bởi mới thù truyền kiếp của gia tộc, tình của họ bị người trong tộc phản đối, vì thế liền chạy trốn đến nơi này, cùng nhau nhảy vào biển rộng, hóa thành hai tảng đá, vĩnh viễn đối mặt nhau. Người đời sau vì thương tiếc tưởng nhớ họ vì tình mà kiên trì đến cùng, khi nhau họ thường “Thiên nhai hải giác vĩnh viễn tương tùy’’ để tỏ lòng mình.” Chuyện xưa mà giáo sư Thẩm kể cũng chỉ là dời truyền miệng mà thôi, còn phải chờ kiểm chứng.


      “Được rồi, được rồi, nhảm nhiều như vậy.” Nguyệt Vi ngại giáo sư Thẩm dài dòng, nhìn chồng phẩy phẩy tay, sau đó quay quay đầu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Mặc Trần cùng Đào Tử “Nhanh, hai con lại đứng dưới tảng đá Thiên Nhai , mẹ chụp ảnh cho hai con.”

      “Dạ.” Đào Tử rất vui vẻ gật đầu, hai tay ôm lấy cánh tay Thẩm Mặc Trần, liền ngoan ngoãn đứng dưới hai chữ Thiên Nhai.

      Chương 42 Nhanh Lớn Lên 2
      “Ai nha, lại chụp Trần Trần với gương mặt cảm xúc rồi.” Nguyệt Vi nhìn máy ảnh trong tay rất hài lòng, chỉ thấy màn hình, Đào Tử ôm lấy cánh tay cậu, cười ngọt ngào nhìn về máy ảnh, còn Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu, thân mình đứng thẳng tắp, vẻ mặt đầy khinh thường, ngay cả máy ảnh cũng nhìn.

      là bị con làm tức chết mà!” Nguyệt Vi qua chỗ hai bạn , trừng mắt nhìn cậu.

      Thẩm Mặc Trần đưa tay lấy máy ảnh, tùy ý xem qua ảnh chụp, lại nhét máy ảnh trả về trong tay mẹ mình, lẩm bẩm “Ai thèm cười đến bộ dạng ngu ngốc chứ.”

      Đào Tử sau lưng cậu, nhìn nhìn khắp nơi, hiển nhiên là nghe được lời cậu lẩm bẩm.

      “Bảo bối, con nhìn gì vậy?” Ba Tô thấy bé nhìn khắp mọi , duỗi tay sờ sờ đầu bé, cười hỏi.

      “Ba ơi, con muốn uống cái kia.” Đào Tử chỉ vào quán cách đó xa, nhìn ba mình mà lớn tiếng .

      Ba Tô nhìn theo tay con chỉ phía bên kia, là quán bán nước dừa, chỗ đó là vạt lấy da dừa, cắm ống hút vào là có thể uống.

      “Trần Trần, con đưa Đào Tử mau .” Nguyệt Vi đẩy con trai cái, sau đó kéo mẹ Tô đến chỗ nghỉ cách đó xa, “Hai mẹ qua đó chờ các con.”

      “Dạ!” Đào Tử nhanh túm chặt lấy tay Thẩm Mặc Trần, lôi kéo cậu đến quán kia.

      Trả tiền xong, Đào Tử vô cùng thỏa mãn ma ôm lấy quả dừa to, uống nước dừa thơm ngọt.

      Thẩm Mặc Trần liếc nhìn bé, gì.

      “Chồng, uống sao?” Đào Tử nhìn cậu, chỉ mua trái cho mình, rất là tò mò nhìn cậu.

      “Có vẻ uống ngòn.” Thẩm Mặc Trần nhíu mày nhìn qua trái dừa đen thui.

      có á, thơm ngọt á!”Đào Tử ôm trái dừa to trong tay, đưa ống hút đến bên miệng cậu, vẻ mặt đầy nhiệt tình nhìn cậu, cười tủm tỉm “Nào, đến đây, nếm thử .”

      cần.” Thẩm Mặc Trần xoay đầu sang phía bên kia.

      uống rất ngon mà, chồng ơi, đến thử .” Đào Tử ôm quả dừa vòng sang bên kia cậu, vẻ mặt đầy tha thiết nhìn cậu.

      Được rồi, ý tốt tiện từ chối.

      Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần vui cúi đầu xuống, liền ngậm ống hút, nhàng hút chút.

      ra cũng có vị gì đặc biệt, dù sao cũng là dừa tươi thiên nhiên, thêm đường, thêm tinh dầu, hương vị có chút nhạt.

      “Thế nào, tệ chứ?” Đào Tử vẫn điệu bộ cười tủm tỉm.

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần miễn cưỡng gật đầu.

      “Chúng ta qua kia , cha mẹ nuôi ở bên kia.” Đào Tử chỉ vào đình hóng mát mà mọi người vào ngồi nghỉ ngơi cách đó xa, thẳng đường chậm chậm chạy sang đó.

      “Em chạy chậm chút....” Thẩm Mặc Trần thấy bé vội vội vàng vàng, mới vừa mở miệng nhắc nhở, liền nghe tiếng “ạch” thấy bé trực tiếp nằm bãi cát.

      Thẩm Mặc Trần hết lời nhìn trời xanh, giờ phút này, cậu muốn vờ như quen biết bé.

      Bất quá, khi cậy đến trước mặt bé, giây nhìn thấy bé, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác vô cùng bất lực, bé ngã như vậy rồi, vậy mà vẫn còn ôm trái dừa vào ngực, bảo vệ kỹ ....

      “Đứng lên” Cậu hờ hững mà ra lệnh với bé.

      “Ai nha.” Đào Tử định đứng lên nhưng hai đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa lại ngã xuống.


      *** Thiên Nhai Hải Giác : Chân trời góc biển.

      *** Thiên nhai hải giác, vĩnh viễn tương tùy : Chân trời góc biển vĩnh viễn có nhau.
      Last edited: 19/10/18
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi14 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 43 Nhanh Lớn Lên 3
      Thẩm Mặc Trần nhanh tay lẹ mắt, nhanh nắm chặt cánh tay của bé, mới giúp cho bé tránh phải tiếp xúc thân mật cùng bờ cát lần thứ hai.

      “Làm sao vây?” Đôi mắt đen sâu thẩm của cậu nhìn đầu gối của bé, vừa rồi chỗ bé ngã, có ít đá vụn, đầu gối trầy xước da, có chút chảy máu.

      “Sao lại cẩn thận như vậy, vừa rồi còn phải em chạy chậm chút sao?” Cậu xoay người, hơi ngồi xuống khom lưng, ý bỏ bé trèo lên.

      Đào Tử ngoan ngoãn mà trèo lên lưng cậu, tay ôm cổ cậu, tay nhớ mãi quên ôm lấy trái dừa.

      “Hắc hắc, sao cả, đau.”

      “Ai quản em có đau hay , té ngã rồi còn muốn cõng em.” Cậu tức giận ném ngược cho bé câu, lại cõng bé đứng lên, chậm rãi về đình hóng mát.

      “…..”

      Tốt rồi, Đào Tử là oan ức , bé đâu phải là cố ý để ngã.

      Có điều đến cùng, vẫn chút do dự liền cõng mình đó sao.

      Nghĩ đến điều này, Đào Tử lập tức vui vẻ trở lại.

      bàn tay gắt gao mà ôm cậu, sau đó đem gương mặt bụ bẩm của mình dán lên vai cậu, nghiêng đầu, tiếp tục uống nước dừa của bé.

      Từ xa, ba Tô thấy Thẩm Mặc Trần cõng Đào Tử tới, nhanh chạy ra đón, hỏi “Làm sao vậy, Đào Tử?”

      sao ạ, chỉ là đường cẩn thận ngã, đầu gối trầy xước chút da.” Đào Tử nhe răng trợn mắt cười.

      “Sao lại cẩn thận như vậy?” Mẹ Tô đến, nhìn qua đầu gối có chút sưng đỏ của con , ý bảo Thẩm Mặc Trần đem bé vào đình.

      Nguyệt Vi nhanh lấy balo, lấy ra hòm thuốc , mở nắp, bên trong tìm chút, lại lấy ra lọ thuốc sát trùng, đưa cho mẹ Tô, “Nhanh, nhanh sát trùng cho Đào Tử, may mà tôi mỗi lần du lịch đều mang theo hòm thuốc cứu thương.”

      “Được.” Mẹ Tô nhận lấy lọ thuốc, ý bảo Đào Tử nâng chân lên, dùng bông thấm dung dịch sát trùng, cẩn thận bôi vào chung quanh miệng vết thương của bé.

      Chỉ thấy nơi nào được sát trùng, nhanh chóng nổi lên bọt trắng nho .

      Đào Tử tò mò nhìn đầu gối của mình “A, tại sao lại nổi bọt trắng lên như vậy?”

      “Bởi vì thuốc sát trùng này là oxy hóa loại mạnh, khi đụng vào miệng vết thương liền có phản ứng oxy hóa, do đó dùng để sát trùng, trong quá trình phân giải, nước thuốc gặp khí sinh ra bọt.” Thẩm Mặc Trần liếc liếc chỗ vết thương của bé, rất nhẫn nại mà giải thích.

      “A…A” Đào Tử gật gật đầu, tuy là hiểu nhiều từ cậu nhưng đại khái là cũng hiểu chút chút.

      “Được rồi, đau con?” Mẹ Tô cất lọ thuốc, đau lòng nhìn Đào Tử.

      “Dạ, đau, chỉ trầy da thôi ạ.” Đào Tử đứng lên, nhảy nhảy tại chỗ, tỏ vẻ mình có sao cả.

      “Ừ, sao tốt rồi, ra ngoài chơi, khó tránh khỏi có chút khó khăn, Đào Tử rất dũng cảm.” Nguyệt Vi cười khích lệ.

      Đến trưa họ ăn ở khu du lịch, buổi chiều dạo chơi xung quanh, đến chiều quay về khách sạn, sau khi ăn cơm xong, hai đôi cha mẹ mua hai bộ bài dưới lầu xong về phòng bắt đầu chơi bài.

      Chương 44 Nhanh Lớn Lên 4


      Thẩm Mặc Trần nhanh tay lẹ mắt, nhanh nắm chặt cánh tay của bé, mới giúp cho bé tránh phải tiếp xúc thân mật cùng bờ cát lần thứ hai.

      “Làm sao vây?” Đôi mắt đen sâu thẩm của cậu nhìn đầu gối của bé, vừa rồi chỗ bé ngã, có ít đá vụn, đầu gối trầy xước da, có chút chảy máu.

      “Sao lại cẩn thận như vậy, vừa rồi còn phải em chạy chậm chút sao?” Cậu xoay người, hơi ngồi xuống khom lưng, ý bỏ bé trèo lên.

      Đào Tử ngoan ngoãn mà trèo lên lưng cậu, tay ôm cổ cậu, tay nhớ mãi quên ôm lấy trái dừa.

      “Hắc hắc, sao cả, đau.”

      “Ai quản em có đau hay , té ngã rồi còn muốn cõng em.” Cậu tức giận ném ngược cho bé câu, lại cõng bé đứng lên, chậm rãi về đình hóng mát.

      “…..”

      Tốt rồi, Đào Tử là oan ức , bé đâu phải là cố ý để ngã.

      Có điều đến cùng, vẫn chút do dự liền cõng mình đó sao.

      Nghĩ đến điều này, Đào Tử lập tức vui vẻ trở lại.

      bàn tay gắt gao mà ôm cậu, sau đó đem gương mặt bụ bẩm của mình dán lên vai cậu, nghiêng đầu, tiếp tục uống nước dừa của bé.

      Từ xa, ba Tô thấy Thẩm Mặc Trần cõng Đào Tử tới, nhanh chạy ra đón, hỏi “Làm sao vậy, Đào Tử?”

      sao ạ, chỉ là đường cẩn thận ngã, đầu gối trầy xước chút da.” Đào Tử nhe răng trợn mắt cười.

      “Sao lại cẩn thận như vậy?” Mẹ Tô đến, nhìn qua đầu gối có chút sưng đỏ của con , ý bảo Thẩm Mặc Trần đem bé vào đình.

      Nguyệt Vi nhanh lấy balo, lấy ra hòm thuốc , mở nắp, bên trong tìm chút, lại lấy ra lọ thuốc sát trùng, đưa cho mẹ Tô, “Nhanh, nhanh sát trùng cho Đào Tử, may mà tôi mỗi lần du lịch đều mang theo hòm thuốc cứu thương.”

      “Được.” Mẹ Tô nhận lấy lọ thuốc, ý bảo Đào Tử nâng chân lên, dùng bông thấm dung dịch sát trùng, cẩn thận bôi vào chung quanh miệng vết thương của bé.

      Chỉ thấy nơi nào được sát trùng, nhanh chóng nổi lên bọt trắng nho .

      Đào Tử tò mò nhìn đầu gối của mình “A, tại sao lại nổi bọt trắng lên như vậy?”

      “Bởi vì thuốc sát trùng này là oxy hóa loại mạnh, khi đụng vào miệng vết thương liền có phản ứng oxy hóa, do đó dùng để sát trùng, trong quá trình phân giải, nước thuốc gặp khí sinh ra bọt.” Thẩm Mặc Trần liếc liếc chỗ vết thương của bé, rất nhẫn nại mà giải thích.

      “A…A” Đào Tử gật gật đầu, tuy là hiểu nhiều từ cậu nhưng đại khái là cũng hiểu chút chút.

      “Được rồi, đau con?” Mẹ Tô cất lọ thuốc, đau lòng nhìn Đào Tử.

      “Dạ, đau, chỉ trầy da thôi ạ.” Đào Tử đứng lên, nhảy nhảy tại chỗ, tỏ vẻ mình có sao cả.

      “Ừ, sao tốt rồi, ra ngoài chơi, khó tránh khỏi có chút khó khăn, Đào Tử rất dũng cảm.” Nguyệt Vi cười khích lệ.

      Đến trưa họ ăn ở khu du lịch, buổi chiều dạo chơi xung quanh, đến chiều quay về khách sạn, sau khi ăn cơm xong, hai đôi cha mẹ mua hai bộ bài dưới lầu xong về phòng bắt đầu chơi bài.

      Chương 44

      Đào Tử ở phòng kế bên chút nhàm chán xem TV, Thẩm Mặc Trần lại biết chạy đâu, bên ngoài khách sạn còn có thể ngắm biển, từng cơn từng cơn sóng biển đánh ập vào, làm cho người cảm thấy rất thoải mái.

      Chuyển qua mấy kênh khác nhau, cảm thấy chương trình quá chán, Đào Tử liền chạy đến nằm bò bên cửa sổ, nhìn vào bóng đêm bên ngoài.

      Dưới lầu là con đường, bóng đèn mờ nhạt hai bên đường kéo dài mãi, bên cạnh con đường là bức rào chắn, bên ngoài rào chắn chính là biển rộng mênh mông, hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng ngời soi chiếu lên mặt biển tĩnh lặng, đem hết thảy chung quanh mạ lên màu sáng bạc nhàn nhạt.

      Đứng bên cạnh rào chắn có bóng hình ngắm nhìn biển rộng, hấp dẫn chú ý của Đào Tử, cái bóng kia nhìn thấy giống Thẩm Mặc Trần.

      Đào Tử nghĩ nghĩ, kéo lại màn cửa, lấy chìa khóa phòng lặng lẽ ra cửa, xuống dưới khách sạn.

      Chậm rãi đến, mới nhận ra thân ảnh kia đúng là Thẩm Mặc Trần.

      Gió biển nhàng thổi bay tóc cậu, từng mảnh tóc nhàng lay động trong gió, ánh trăng tròn tròn đầu soi rọi lên người cậu tầng ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen khẽ rũ xuống, nhìn biển bên ngoài rào chắn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm trong suốt.

      “Chồng ?” Đào Tử cười hì hì chạy đến bên người cậu, học bộ dáng của cậu tựa rào chắn, chỉ là bé có chút lùn, hơi hơi nhón chân lên, mới có thể giống cậu, đem cánh tay đặt rào chắn.

      Thẩm Mặc Trần nghe được giọng của bé, quay đầu lại.

      Có như vậy trong nháy máy, Đào Tử bị ánh mắt đen sâu hun hút của cậu hấp dẫn, tựa như rơi vào vũ trụ đen hun hút.

      Vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Đào Tử, môi hơi mấp mấy, hờ hững hỏi bé “Đầu gối em sao rồi?”

      “Ừm, có gì rồi, chỉ là vết thương thôi mà.”

      Đào Tử cười tủm tỉm nhìn cậu, đem tay chống cằm, nhìn cậu hỏi “Chồng ơi, còn tức giận chứ?”

      giận khi nào?” Cậu kì quái nhìn bé.

      “Vậy lúc sáng sao lại hung dữ như vậy, buổi chiều sao lại quan tâm em?” Đào Tử có chút ấm ức mà hít hít mũi, gương mặt tròn trịa toàn là vẻ vô tội.

      Thẩm Mặc Trần yên lặng, trả lời.

      “Chồng…Chồng…” Đào Tử ngừng gọi cậu, lại nhận ra đột nhiên Thẩm Mặc Trần cúi mặt đến trước mặt mình, chóp mũi hai người như chạm nhau, gần đến nỗi bé có thể cảm giác được hơi nóng từ hơi thở của cậu mặt mình.

      “Sao…Làm sao vậy?” Đào Tử thể hiểu được mà cảm thấy có chút hồi hộp.

      Đôi mắt đen sâu thấy đáy của Thẩm Mặc Trần tỉ mỉ nhìn bé, hàng mi dài dưới trăng tạo bóng dài rợp, cuối cùng, cậu lại làn nữa quay đầu nhìn biển rộng, thở dài hơi, với giọng gần như thể nghe thấy được “

      “Đào Tử, khi nào em mới trưởng thành?”

      “A?” Gió cùng sóng biển, dễ dàng thổi tan câu của cậu, bé ngơ ngác nhìn cậu, gãi gãi đầu của mình, nghi hoặc hỏi “Chồng ơi, vừa cái gì vậy?”

      Khóe miệng Thẩm Mặc Trần khẽ nhếch, cậu ngoắc ngoắc tay với Đào Tử, ý bảo bé đến gần chút. Sau đó giọng “Đào Tử, em vẫn còn là đứa bé.”


      Đào Tử ở phòng kế bên chút nhàm chán xem TV, Thẩm Mặc Trần lại biết chạy đâu, bên ngoài khách sạn còn có thể ngắm biển, từng cơn từng cơn sóng biển đánh ập vào, làm cho người cảm thấy rất thoải mái.

      Chuyển qua mấy kênh khác nhau, cảm thấy chương trình quá chán, Đào Tử liền chạy đến nằm bò bên cửa sổ, nhìn vào bóng đêm bên ngoài.

      Dưới lầu là con đường, bóng đèn mờ nhạt hai bên đường kéo dài mãi, bên cạnh con đường là bức rào chắn, bên ngoài rào chắn chính là biển rộng mênh mông, hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng ngời soi chiếu lên mặt biển tĩnh lặng, đem hết thảy chung quanh mạ lên màu sáng bạc nhàn nhạt.

      Đứng bên cạnh rào chắn có bóng hình ngắm nhìn biển rộng, hấp dẫn chú ý của Đào Tử, cái bóng kia nhìn thấy giống Thẩm Mặc Trần.

      Đào Tử nghĩ nghĩ, kéo lại màn cửa, lấy chìa khóa phòng lặng lẽ ra cửa, xuống dưới khách sạn.

      Chậm rãi đến, mới nhận ra thân ảnh kia đúng là Thẩm Mặc Trần.

      Gió biển nhàng thổi bay tóc cậu, từng mảnh tóc nhàng lay động trong gió, ánh trăng tròn tròn đầu soi rọi lên người cậu tầng ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen khẽ rũ xuống, nhìn biển bên ngoài rào chắn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm trong suốt.

      “Chồng ?” Đào Tử cười hì hì chạy đến bên người cậu, học bộ dáng của cậu tựa rào chắn, chỉ là bé có chút lùn, hơi hơi nhón chân lên, mới có thể giống cậu, đem cánh tay đặt rào chắn.

      Thẩm Mặc Trần nghe được giọng của bé, quay đầu lại.

      Có như vậy trong nháy máy, Đào Tử bị ánh mắt đen sâu hun hút của cậu hấp dẫn, tựa như rơi vào vũ trụ đen hun hút.

      Vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Đào Tử, môi hơi mấp mấy, hờ hững hỏi bé “Đầu gối em sao rồi?”

      “Ừm, có gì rồi, chỉ là vết thương thôi mà.”

      Đào Tử cười tủm tỉm nhìn cậu, đem tay chống cằm, nhìn cậu hỏi “Chồng ơi, còn tức giận chứ?”

      giận khi nào?” Cậu kì quái nhìn bé.

      “Vậy lúc sáng sao lại hung dữ như vậy, buổi chiều sao lại quan tâm em?” Đào Tử có chút ấm ức mà hít hít mũi, gương mặt tròn trịa toàn là vẻ vô tội.

      Thẩm Mặc Trần yên lặng, trả lời.

      “Chồng…Chồng…” Đào Tử ngừng gọi cậu, lại nhận ra đột nhiên Thẩm Mặc Trần cúi mặt đến trước mặt mình, chóp mũi hai người như chạm nhau, gần đến nỗi bé có thể cảm giác được hơi nóng từ hơi thở của cậu mặt mình.

      “Sao…Làm sao vậy?” Đào Tử thể hiểu được mà cảm thấy có chút hồi hộp.

      Đôi mắt đen sâu thấy đáy của Thẩm Mặc Trần tỉ mỉ nhìn bé, hàng mi dài dưới trăng tạo bóng dài rợp, cuối cùng, cậu lại làn nữa quay đầu nhìn biển rộng, thở dài hơi, với giọng gần như thể nghe thấy được “

      “Đào Tử, khi nào em mới trưởng thành?”

      “A?” Gió cùng sóng biển, dễ dàng thổi tan câu của cậu, bé ngơ ngác nhìn cậu, gãi gãi đầu của mình, nghi hoặc hỏi “Chồng ơi, vừa cái gì vậy?”

      Khóe miệng Thẩm Mặc Trần khẽ nhếch, cậu ngoắc ngoắc tay với Đào Tử, ý bảo bé đến gần chút. Sau đó giọng “Đào Tử, em vẫn còn là đứa bé.”
      Last edited: 19/10/18
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260211 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :