1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      171. Hai Người Giống Nhau 3
      Edit: LĐ

      Đào Tử sợ chết, hô to sau lưng bạn.

      chết !!” Triệu Tuyết ở xa xa tức giận gào thét.

      “Ha ha ha ha ha!” Đào Tử chút hình tượng ôm bụng cười to, thể tưởng tượng được, Tiểu Tuyết thường ngày mạnh miệng ghê lắm vậy mà cũng có lúc xấu hổ đỏ mặt.

      “Đừng cười nữa!” Lăng Vân đứng bên cạnh , đôi mắt đẹp của cậu dừng lại người Đào Tử lúc, sau liền cắt lời : “Cậu cười cũng quá vang dội rồi đó, người trong sân thể dục đều là nhìn cậu đấy.”

      “….” câu thôi, thành công ngăn chặn Đào Tử cười điên cuồng lại.

      “A, được rồi.” Đào Tử xoa xoa mặt mình vì cười mà nóng lên, nhìn Lăng Vân còn đứng bên cạnh, nghiêm mặt hỏi “Chúng ta chuyện khác , Lăng Vân cậu thi vật lý được bao nhiêu điểm?”

      Chỉ thấy Lăng Vân vừa khôi phục sắc mặt, đột nhiên lại đỏ lên, môi mỏng có chút dài ra, cuối cùng cũng nhàng phun ra mấy chữ “89 điểm.”

      tệ nha, nghe lần này người đạt điểm chuẩn quá mười người.” Đào Từ gật gật đầu ý khẳng định với Lăng Vân.

      “Cậu biết người đứng hạng nhất bao nhiêu điểm sao?” Lăng Vân chuý để ý mà nhìn đôi mắt to trong trẻo của , lại tiếp: “113, tớ kém cậu ấy hẳn hai mươi mấy điểm!”
      “A, cậu là Đoạn Vũ đó hả, cậu ấy mỗi ngày đều làm bài tập xong, sau đó còn học lớp tự học buổi tối để làm mấy đề bài khác, biết thái y chang Thẩm Mặc Trần!”

      “Cậu cho là tớ ở nhà làm thêm đề bài khác sao?” Lăng Vân nhìn Đào Tử, trong mắt đẹp đầy buồn bực, bắt đắc dĩ mà lắc đầu, bỏ lại Đào Tử, cũng về phía lớp học.

      “Ách…” Đào Tử nhìn Lăng Vân xa dần, trong đầu chỉ có suy nghĩ, đây là cậu ấy vội vàng an ủi Tiểu Tuyết sao?

      thể , Đào Tử đối với tình cảm của người khác tương đối là mẫn cảm.

      (Người đọc: Này, vậy cậu làm quái gì mà lại chậm chạp, ngu ngốc đối với tình cảm của Thẩm Mặc Trần?

      Tác giả: Hắc hắc, như vậy vui, ai bảo Thẩm Mặc Trần khi bé luôn để ý đế Quả Đào làm chi!)

      Rất xa, Khúc Vũ đứng ở sân bóng rỗ, nhìn Đào Tử ngồi xà kép cười ngây ngô, khoé môi tự giác tạo thành nụ cười.

      “Khúc Vũ, đón bóng!” Phía sau truyền đến tiếng hô của đồng đội.

      “Đến ngay!” Khúc Vũ thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu thi đấu lần nữa.

      Mấy tháng qua, Thẩm Mặc Trần ngạc nhiên phát , từ khi học lớp buổi tối, Đào tử eo cũng nhức, chân cũng mỏi, đầu cũng chẳng rút gân, ngẫu nhiên buổi tối trở về kiểm tra bài tập của nàng, vậy mà làm đúng rất nhiều, có gì cần hỏi cậu cũng ít hơn.

      tệ nha, học lớp buổi tối lại tiến bộ nhanh như vậy!” Thẩm Mặc Trần sau khi kiểm tra bài tập hôm nay của , lại giúp bỏ sách vào lại trong cặp.

      “Đó là đương nhiên, em thông minh có được !” Đào Tử mang vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn cậu, vô cùng tự đắc mà : “Lần thi này bảng xếp hạng của em tăng cao á, từ hạng mười tám lên hạng sáu rồi đó!”

      “Ừ, nếu mà biết trước được thành tích em tăng nhanh như vậy, hẳn nên là đầu năm nhất cho em học buổi tối rồi.” Thẩm Mặc Trần vô cùng tán thành gật đầu.

      cần đâu, sao nhẫn tâm vậy!” Đào Tử vừa rồi còn kiêu ngoạ, liền biến mất ngay kập tức, khuôn mặt đau khổ nhìn cậu : “ ra mỗi ngày người ta cũng như vậy mà.”

      172. Hai Người Giống Nhau 4
      Edit: LĐ
      “Ừ, lẽ ra nên cho em học lớp buổi tối sớm chút, cũng đỡ phải mỗi ngày làm phiền , hết hỏi đông lại hỏi tây.” Thẩm Mặc Trân đưa đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt nhắn của nàng nhăn như quả Khổ Qua, đưa tay xoa xoa đầu .

      làm chút cũng dịu dàng!” Đào Tử chú cái miệng xinh vô cùng là bất mãn nhìn Thẳm Mặc Trần, sau đó quay đầu, nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ, cảm thán : “lại đến mùa đông rồi, lại sắp thi cuối kỳ, thi xong liền nghỉ đông, học kỳ sau lại thi lên cao trung?”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần cũng đứng lên, đến bên cạnh cửa sổ, theo ánh mắt của Đào Tử nhìn ra ngoài, cây ngô đồng trong tiểu khu, cây liễu, câu đinh hương sớm còn lá, chỉ có cây tùng còn giữ lại màu tươi xanh, hàng cây tử đằng cũng trơ cành, nhìn thấy chút màu xanh biếc.

      Màu đông là mùa tiêu điều.

      Hai người liền im lặng đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài như vậy, ai cũng chuyện.

      lâu sau, cũng là Đào Tử mở miệng trước: “Sau ba năm, khi chờ khi thi tốt nghiệp, chúng ta có phải còn như thế này, đứng trước cửa sổ mà cảm thán chuyện thi đại học hay ?”

      Thẩm Mặc Trần cúi đầu, nhìn đôi mắt long lanh của Đào Tử có chút hoang mang, con bé này, khi nào lại trở nên, thích buồn xuân thương thu vậy?

      “Ừ.” Cậu nhàng kên tiếng, đưa cánh tay thon dài ra, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Đào Tử, hề gì.

      Kỳ thi cuối qua , thành tích của Đào Tử vô cùng tốt, lọt vào hạng thứ ba toàn ban, đương nhiên, hạng nhất cần , đó là Khúc Vũ.

      Mà Thẩm Mặc Trần, tuy rằng là đứng nhất khối, nhưng là kỳ ngỉ đông cuối cùng của sơ trung, lại học thêm.

      Trường trung học Nhất Trung rất coi trọng điểm thi, đầu tháng ba, sau khi thi cuối kỳ, nghỉ ngơi hai ngày, liền học lại bình thường, nghe đợt học này kéo dài đến ngày ba mươi tết mới nghỉ, sau đó ngày tám sang năm liền học lại

      Đào Tử ôm gối vô cùng sung sướng khi thấy người gặp học mà ngồi sô pha phòng khách, nhìn Thẩm Mặc Trần xách cặp sách vội vã chạy ra cửa, cười tủm tỉm : “Ông xã, đường cẩn thận nha!”

      “…..” Thẩm Mặc Trần cau mày, có gì để nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Đào Tử, cậu đến gần, đưa tay vò loạn đầu nàng, nhàng : “Em đừng vui mừng quá sớm, chờ em lên lớp ba, lên năm nhất, khi ấy, đến lượt ngồi sô pha mà cười nhạo em đó!”

      “Hắc hắc, chuyện sang năm sang năm lại , tục ngữ rất đúng, sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai buồn bả mai buồn, đợi chút ra ngoài, em lại leo lên giường ngủ giấc!”

      “Ngủ , ngủ , ngủ rồi thành con heo , để xem em còn vui đến cỡ nào.”

      “Hắc hắc, en là heo , chính là chồng của heo !” Đào Tử vô cùng để ý mà vẫy vẫy tay, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách, có lòng tốt nhắc nhở: “ lại nhanh , muộn đấy!”

      “Biết rồi.” Thẩm Mặc Trần chút lo lắng mà ra phía cửa, đổi giày, lúc chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên quay đầu nhìn Đào Tử “Buổi chiều, thư viện mượn giúp mấy quyển sách đề thi tốt nghiệp mấy năm trước nhé!”
      KhaiDoanh_347, ThiênMinh, thuyt6 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      173. Tình Cờ Gặp Ở Thư Viện 1
      Edit: LĐ

      “Ừm, ừm, nhớ rồi, nhanh .” Đào Tử phất tay với .

      Tuy rằng mùa đông, nhưng ánh mặt trời vẫn tươi đẹp, đáng bầu trời xanh thẩm như thường, nhưng chói mắt, chỉ toả ra ấm áp hiền hoà, chiếu vào người ấm áp, thoải mái.

      Ăn cơm trưa xong, Đào Tử liền mang theo bao tay cùng khăn quàng cổ, trang bị kỹ càng mà ra cửa.

      Khi trước hai nhà bọn họ mua nhà ở, nơi này cũng chỉ là nơi hoang vắng, ngay cả cái chợ bán rau cũng có, ra ngoài đợi nửa tiếng đồng hồ cũng chiếc taxi, thể nghĩ được có mấy năm ngắn ngủi, chung quanh tiểu khi chỉ nổi lên nhiều khách sạn, ngay cả toà thị chính, khu trung tâm hành chính, thư viện cũng dời về đây.

      Thư viện thành phố Z cùng phòng triển lãm tranh nằm trong toà nhà năm tầng, kiến trúc bên trong xen kẽ, cấu trúc đơn giản mà thoải mái, tổng diện tích toà nhà này khoảng hai mươi ngàn mét vuông.

      Lầu là đại sảnh chung, hàng năm tổ chức các loại triển lãm.

      Lầu hai là khu sách báo cùng sách kham thảo, cũng có thiết bị tự động mượn sách, khu đọc sách rộng hai trăm mét vuông, có sắp xếp hơn bảy mươi chỗ ngồi.

      Lầu ba là khu lưu trữ sách cung cấp hơn hai ngàn năm trăm đầu sách các loại, hơn mười vạn sách báo tổng hợp.

      Lầu bốn là phòng nghe thuyết giảng, là nơi thuyết giảng văn hoá thành phố Z, hàng năm tổ chức hội đàm văn hoá, giao lưu văn hoá.

      Tầng năm là tầng triển lãm tranh.

      Đào Tử tung tăng vào thư viện, trong thư viện có mở máy sưởi, nháy mắt cuốn khí lạnh vào cùng .

      Cởi bao tay cùng mũ, Đào Tử thẳng đến khu mượn sách ở lầu hai.

      Bởi vì qua giờ cơm trưa, người trong thư viện cũng có nhiều, toàn bộ lầu hai yên ắng, Đào Tử nhàng mà vào trong, đột nhiên liền bị bóng người ngồi bên cửa sổ thu hút.

      Khu đọc sách được lắp kính, lúc này ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính vào trong, để lại ánh sáng ấm đầy mặt đấy, bàn gần ngay cửa sổ, là bóng người mảnh khảnh mang tai nghe, cúi đầu nghiêm túc xem sách.

      Đào Tử rón ra rón rén mà ra phía sau người nọ, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai cậu, khi cậu quay đầu sang trái liền đứng bên phải.

      Khúc Vũ quay đầu nhìn bên trái, có ai, lại nhìn sang phải, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nở ra nụ cười ấm áp giọng : “Đào Tử, là cậu á.”

      “Đúng á.” Đào Tử tuỳ tiện ngồi đối diện với Khúc Vũ, vô cùng tò mò nhìn cậu hỏi: “Sao cậu ở thư viện?”

      “Tới đọc sách á.” Khúc Vũ cười cười, “Tớ ở thư viện rất lạ sao?”

      Đào Tử nghiêm túc mà nghĩ, lắc lắc cái đầu : “, vô cùng phù hợp với người chăm chỉ hiếu học như cậu, nỗ lực cố gắng, nổ lực phấn đấu, giữ gìn hình tượng.”

      “Ha hả…” Khúc Vũ bị những lời hình dung của chọc cho cười thành tiếng, lắc lắc quyển sách tay, với Đào Tử: “Cậu chắc chắn đây là chăm chỉ hiếu học sao?”

      Đào Tử cẩn thận nhìn lại, lại thấy trong tay Khúc Vũ cầm ràng là quyển tiểu thuyết võ hiệp “Gì, cậu chẳng lẽ phải là cầm sách đề thi hay sao?”

      174. Tình cờ gặp ở thư viện 2
      Edit: LĐ

      “Cậu nghĩ tớ là người cuồng bài tập ha?” Khúc Vũ hết cách mà cười, lại theo thói quen chống cằm nhìn Đào Tử: “Ngày thường học làm nhiều bài tập rồi, kỳ nghĩ cũng nên nghỉ ngơi thoải mái chứ?”

      “Ách… Hắc hắc…” Đào Tử ngượng ngùng gãi đầu, nhìn cậu nhét tai nghe ở lỗ tai, còn tai nghe lại nằm vắt vẻo vai, nhanh chuyển sang câu chuyện khác : “Cậu nghe bài hát gì á?”

      “Cho cậu nghe thử này.” Khúc Vũ vô cùng tự nhiên đem tai nghe khác cho Đào Tử.

      Đào Tử nhanh đứng dậy, cách cái bàn, nhận lấy tai nghe Khúc Vũ đưa, trong lúc vô tình lại chạm phải ngón tay trắng nõn của cậu, cảm giác lành lạnh.

      Trong tai nghe là tiếng đàng guita hoà cùng tiếng piano đơn giản uyển chuyển truyền đến, còn có giọng nữ buồn bã cất giọng hát:

      “Mây mờ giăng kín ngoài cửa xe

      Tương lai có người vẫn đợi em

      Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn về phía trước

      Tình có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em?

      Rồi em gặp được ai

      Em phải gì đây??

      Người em vẫn chờ tương lai còn cách em bao xa nữa?

      Nghe tiếng gió từ phía tàu điện ngầm và từ biển người ấy

      Em xếp hàng đứng đợi, nằm trong chiếc vé mang con số tình .

      Em bay về phía trước

      Bay ngang qua dòng thời gian

      Tình thường làm chúng ta tổn thương

      Em nhìn về con đường

      Nơi dẫn lối tới mộng ước hẹp

      Gặp là điều bất ngờ tuyệt vời nhất.

      Rồi ngày em tìm ra đáp án cho câu đố ấy.”

      “Bài hát này là… “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư?” Đào Tử có chút kinh ngạc mà nhìn cậu, khoảng thời gian trước, quán trước trường học mỗi ngày đều mở bài nhạc này, ca từ rất nhanh nhớ.

      “Ừm.” Khúc Vũ gật gật đầu, lấy lại tai nghe, mỉm cười với Đào Tử: “Vô tình lần mua bút trong cửa hàng văn phòng phẩm trước trường học nghe được, cảm thấy khá hay.”

      “Là tệ!” Đào Tử gật đầu, lại : “Còn bài hát khác ?”

      có.”

      có?”

      “Ừm, chỉ lặp lại mỗi bài này thôi.” Khúc Vũ cười híp mắt nhìn , ánh sáng ngoiaf cửa sổ xuyên qua cửa sổ phản chiểu lên người cậu.

      “Ách… Cậu thất đúng là… người chung thuỷ nha….” Đào Tử suy nghĩ nữa ngày, chỉ ra được mỗi câu như vậy.

      Khúc Vũ chỉ cười hiền hoà, đối với nhận xét kỳ quái của Đào Tử, cậu sớm quen “Còn cậu, đến thư viện làm gì vậy?”

      “Tớ đến mượn sách!” Đào Tử đem bao tay ném lên bàn của Khúc Vũ, vừa đưa tay tháo khăng quàng cổ, vừa : “Thẩm Mặc Trần bảo tớ mượn cho ấy mấy cuốn đề thi, có điều sau khi thư viện làm mới, tớ cũng là lần đầu đến, nghĩ là được gặp cậu đầu tiên.”

      “Đề thi tốt nghiệm mấy năm trước?” Khúc Vũ ngẩng đầu nhìn Đào Tử, sau đó liền hiểu ra : “A, kỳ sau là cậu ta liền thi tốt nghiệp rồi.”

      “Đúng vậy.” Đào Tử gật đầu, nghiêng đầu nghiên cứu nửa ngày, : “Ở đây rộng như vậy, cũng biết sách ấy cần nằm ở đâu nữa.”

      “Cái này tớ biết.” Khúc Vũ gấp lại cuốn tiểu thuyết bàn, đứng dậy vơi Đào Tử: “ theo tớ, tớ thường đến thư viện nên tớ đưa cậu tìm.”
      KhaiDoanh_347, ThiênMinh, thuyt6 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      175. Vô tình gặp ở thư viện 3
      Edit: LĐ

      “Được.” Đào Tử vội vàng đứng lên theo Khúc Vũ, hai bước lại quay đầu nhìn lại sách vở của cậu cùng khăn quàng cổ, bao tay của mình, nghĩ nghĩ hỏi: “Để đồ ở đó có sao ?”

      sao đâu, coi như là chiếm chỗ ngồi.” Khúc Vũ cười cười với .

      Đào Tử sau cậu, nhìn thấy cậu quen thộc xuyên qua từng kệ sách, thuận miệng hỏi: “Khúc Vũ nhà cậu ở gần đây sao?”

      tính là gần nhưng cũng phải xa…” Khúc Vũ quay đầu lại nhìn Đào Tử, nhận thấy còn đứng lại trước kệ sách báo, vì thế lại ngược lại bên cạnh : “Ăn cơm xong, ngồi xe buýt đến đây, đại khái cũng mất hai mươi phút đến, này, cậu có hứng thú với nhiếp ảnh mỹ thuật sao?”

      Đào Tử tuỳ tiện cầm sách ảnh lật lật, ánh mắt dừng lại mấy bức ảnh phong cảnh tươi đẹp, hình ảnh sắc nét, màu sắc ràng, độ sáng ảnh chụp hài hoà, ngẩng đầu lên nhìn Khúc Vũ: “Cảm thấy là đẹp.”

      “Đúng là rất đẹp.” Ánh mắt Khúc Vũ nhìn vào đôi mắt long lanh của Đào Tử, sau đó cười : “ lấy quyển này .”

      “Chỉ là thẻ mượn sách giới hạn chỉ được mượn ba quyển mà thôi…” Đào Tử lại có chút do dự nhìn tập ảnh, nghĩ nghĩ rồi lại trả nó về kệ sách, giọng : “Tớ chỉ mang theo thẻ mượn sách tồi… Còn phải mượn sách cho Thẩm Mặc Trần nữa…”

      “Vậy cậu dùng thẻ của tớ , dù sao chiều nào mỗi ngày tớ cũng đến thư viện đọc sách, cũng giống như mượn về thôi.” Khúc Vũ đến phía sau Đào Tử, cầm lấy cuốn sách ảnh kia, cười cười đưa cho bé.

      ?” Đào Tử liền vui vẻ hẳn lên, vội vàng đưa tay ra nhận lấy quyển sách kia, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Nếu chiều này đọc xong quyển sách này ở thư viện, tớ có thể dùng thẻ của cậu mượn sách khác được ?”

      “Được.” Khúc Vũ chỉ cười, gật gật đầu.

      Đào Tử lại hoàn toàn nhận ra, mình cười rất ngây ngô.

      Sách thi đại học, thi thạc sĩ, tham khảo thi nhân viên công vụ có nhiều mà còn sách thi tốt nghiệp lại ít đến đáng thương.

      Khúc Vũ đưa Đào Tử tìm sách ôn luyện tìm kiếm cả nửa ngày cũng tìm được sách đề thi tốt nghiệp mấy năm trước.

      “Tớ nhớ là lúc trước đặt ở đây….” Khúc Vũ đứng ở kệ sách, ngón tay vuốt ve cằm, buồn bực .

      Ánh mắt Đào Tử chăm chú nhìn từng tựa sác kệ, cuối cùng hết cách mà ngửa đầu than thở : “Tìm thấy nha! có lý nào!! Này chính là kì thị học sinh trung học mà!!!”

      Chờ chút……

      Đào Tử đột nhiên dùng ngón tay chỉ vào cuốn sách nằm đầu kệ sách, vui mừng : “Ở đó kìa, tớ thấy rồi, có nhầm hay , đặt cao như vậy, ai mà nhìn thấy được.”

      Khúc Vũ cũng ngẩng đầu nhìn, đỉnh kệ sách đúng là ít người chú ý đến, đại khái là người mượn loại sách này khá ít, mới có thể đem mấy loại sách này đặt cao như vậy.

      “Với tới…” Đào Tử liều mạng nhón chân mà tới, ngay cả sách cũng chạm được.

      176. Vô Tình Gặp Ở Thư Viện 4
      Edit: LĐ

      Mà Khúc Vũ vẫn đứng sau lưng , dễ như trở bàn tay mà lấy mấy cuốn sách kia xuống.

      “Cao là tốt!” Đào Tử nhìn cậu tốn chút sức nào mà liền lấy được sách, vẻ mặt đầy hâm mộ mà nhìn cậu.

      “Cậu năm nay phải cũng là cao ít sao? Bằng lão Triệu sao lại đem cậu cùng Triệu Tuyết đẩy xuống ngồi dưới hai bàn.?”

      Khúc vũ cầm mấy cuốn sách trong tay, cười trêu Đào Tử: “ chừng sang năm cậu lại cao hơn, lão Triệu lại đem cậu ngồi sau với tớ ấy.”

      “Gì?” Đào Tử với vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn cậu : “ ta cậu còn biết đùa nha!”

      Khúc Vũ cười cười, dùng sách trong tay nhàng gõ đầu Đào Tử, giọng : “Tớ trong ấn tượng của cậu rốt cuộc là người thế nào?”

      “Người cuồng làm bài tập, bậc thầy giảng bài!” Đài Tử nhanh mà ra hai câu, sau đó là bộ khoa trương mà che lại đầu mình, hét lên: “Ai nha, ra là cậu còn biết đánh người.”

      Sau giờ trưa ánh mặt trời xuyên qua cửa kính thư viện, kệ sách, cùng dưới đất tràn đầy ánh nắng, Khúc Vũ mang ánh sáng đứng trước cửa sổ, nhìn bé trước mặt, nhăn mày thanh tú, cái miệng hồng hào chu chu, vẻ mặt nghịch ngợm nhìn mình, ánh mặt trời lộng lẫy soi thẳng mặt , càng làm cho làn da trắng nõn mềm mại thêm trong suốt, dưới ánh mặt trời, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của , giống như thời gian cả đời mà khắc sâu vào trong đầu cậu.

      Khoé môi, tự giác mà ra nụ cười ấm áp.

      Lúc chuẩn bị rời thư viện, Đoạn Vũ cầm thẻ sách của mình đến quầy đăng ký mượn sách cho Đào Tử, cúi đầu nhìn đề sách, đều kà mấy loại sách kỳ quái như là ‘cách cấp cứu khẩn cấp’ ‘Cách xử lý ánh sáng hình ảnh’ ‘thế giới chưa có lời giải đáp’ gia hoả này hứng thú toàn kỳ quái?

      Ngẩng đầu nhìn thấy cầm sách ‘Đề thi tốt nghiệp hàng năm’ đăng ký cho Đào Tử, lại thấy giọng gì đó với nhân viên thư viện gì đó, lát sau liền thấy người nhân viên đó đưa cho giấy cùng bút, sau đó liền thấy cúi xuống cái bàn bên cạnh, vô cùng nghiêm túc mà viết gì đó.

      Chờ đến khi nhân viên thư viện đem sách đăng kí mượn rà quét xong, Khúc Vũ cầm sách ra cửa, nhất thời tò mò, nhìn qua hỏi: “Đào Tử, cậu viết gì vậy??”

      “A, viết xong rồi.” Đào Tử ngồi dậy, đem bút trong tay trả lại cho nhân viên thư viện, thuận tiện tiếng cảm ơn, sau đó đem giấy trong tay đưa cho Khúc Vũ : “Này là tớ giới thiệu cho cậu mấy ca khúc, nghe rấy êm tai, đừng nghe nghe lại mỗi bài ấy.”

      Khúc Vũ nhận lấy giấy đưa, cẩn thận mà nhìn, sau đó vô cùng nghiêm túc gấp lại, đưa vào trong túi, mỉm cười : “Được, tớ về tìm nghe thử.”

      “Ừm.” Đào Tử cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nhận lấy mấy cuốn sách trong tay Khúc Vũ, vừa đem mũ cùng khăn quàng cổ, bao tay mặc tốt, bên xoay qua hỏi cậu: “Tớ đây về trước nha, chờ tớ đọc xong liền đem sách đến đây, dù sao buổi chiều là cậu ở đây đúng ?”

      Đoạn Vũ cười cười gật đầu, vẫy vẫy tay với , nhìn bóng dáng dần xa.
      garan2602, nguyencun, KhaiDoanh_3478 others thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :