1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 153 Em còn chưa hiểu 6
      Edit: Lựu Đạn


      Quá trình trao giải kết thúc, sân bóng rỗ ồn ào cuối cùng cũng dần dần khôi phục yên tĩnh.

      Lăng Vân từ toilet ra, liền cảm giác hơi lạnh thấu xương ập thẳng đến mặt mình, theo bản năng muốn tránh nhưng lại chậm mất nhịp.

      Nắm đấm của Thẩm Mặc Trần trái phải, nặng nề mà đánh thẳng vào mặt Lăng Vân.

      “A…” Lăng Vân bị đánh bất ngờ nên bị đẩy lui về sau hai bước, vừa vững gót chân, đỡ lấy gương mặt vừa bị đánh, tức giận ngẩng đầu, nhìn Thẩm Mặc Trần mang vẻ mặt hờ hững đứng trước mặt mình, tức giận hỏi “Cậu làm gì thế hả?”

      “Cảnh cáo!” Thẩm Mặc Trần lắc lắc cổ tay phải vừa mới đánh Lăng Vân, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Lăng Vân được tùy tiện chạm vào Đào Tử.”

      “Bệnh thần kinh!” má trắng nõn của Lăng Vân bắt đầu nổi dấu vết đỏ hồng, trong đôi mắt đẹp của cậu đột nhiên như bắn ra lửa.

      Trong chớp nhoáng, thân soái ca tây trang màu đen, bị cậu tùy tiện kéo cái, liền ném xuống đất, tiếp theo nắm đấm đánh thẳng đến người Thẩm Mặc Trần.

      xong! xong! Đào Tử, chồng cậu đánh nhau với Lăng Vân trong toilet rồi!” bạn nữ cùng khối đột nhiên hốt hoảng chạy vọt vào lớp, thẳng chạy đến trước mặt Đào Tử, hoảng hốt .

      “Cái gì!!!” Đào Tử và Triệu Tuyết bật dậy cùng lúc, nhìn nhau cái rồi cùng vội vã chạy đến bên đó.

      Phía toilet cũng có rất nhiều học sinh vây kín, nhưng lại có ai dám nhảy ra ngăng cản, là chuyện quá tàn bạo, hình ảnh quá máu me.


      Bởi vì mới chuẩn bị lao lên can ngăn, liền bị Thẩm Mặc Trần cũng Lăng Vân hất ra, hung hăng mà với bạn ấy “Bớt lo chuyện người khác .”

      Vì thế mà bây giờ, bạn học vây quanh rất biết phối hợp mà đứng cách bọn họ vài mét, vây thành vòng tròn, ngoài miệng la hét “Các cậu đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau nữa…”

      Lúc Đào Tử chạy đến, trong ngoài hành lang toilet lần ba, chật như nêm, cùng Triệu Tuyết sốt ruột mà dậm chân, vừa lớn tiếng kêu “Các cậu nhường đường chút.” Vừa cố gắng chen vào trong.

      biết là ai nhìn thấy Đào Tử, la to lên tiếng “Vợ Thầm Mặc Trần đến rồi, mấy cậu tránh ra!”

      Đám người vây xem vô cùng tự giác mà tránh ra.

      Đào Tử liếc mắt là có thể nhìn thấy Thẩm Mặc Trần cùng Lăng Vân trong vòng vây của mọi người, hai người đánh nhau nẩy lửa.

      tay Thẩm Mặc Trần túm lấy tay Lăng Vân, tay khác cung thành nắm đấm, đột nhiên vung lên người Lăng Vân như mưa, mà Lăng Vân cũng vừa dùng tay miễn cương ngăn cản lực đánh đến của Thẩm Mặc Trần, bên dùng sức vung chân đá Thẩm Mặc Trần.

      “Dừng tay, mau dừng tay!!” Trong lòng Đào Tử quýnh lên, nhảy bổ về phía Thẩm Mặc Trần.

      “Đào Tử!” Thẩm Mặc Trần trong lòng hốt hoảng, nhanh thu lại tay đấm vừa lao ra, ngược lại ôm lấy Đào Tử, chỉ là Lăng Vân, chân kia tung cước thu lại kịp, mắt thấy sắp đá trúng người Đào Tử, Thẩm Mặc Trần liền ôm Đào Tử xoay người lại, nhận lấy cú đá mạnh mẽ kia.

      “A….” Thằng nhóc thúi, dùng sức mạnh như vậy làm gì!!! Thẩm Mặc Trần ôm Đào Tử miễn cưỡng đứng vững, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Lăng Vân.



      “Quả đào!” Thẩm Mặc Trần trong lòng cả kinh, chạy nhanh thu hồi lao ra

      Chương 154 Em còn chưa hiểu 7
      Edit: Lựu Đạn


      “Đào Tử, cậu sao chứ?” Lăng Vân trong lòng cũng hốt hoảng, nghĩ đến Đào Tử lại nhảy thẳng vào giữa hai người.

      “Tớ có sao….” Đào Tử được Thẩm Mặc Trần ôm vào ngực rất an toàn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của cậu sưng tím, mai tóc lộ xộn lệch qua bên, nút áo sơ mi cũng mất hai viên, áo sơ mi bị lôi kéo cũng bung ra, quần tây đen cũng in bảy tám dấu chân lộn xộn, dùng bốn chữ để miêu tả bộ dạng cậu lúc này chính là “Thảm nhìn nổi!

      Lại quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, trừ bỏ quần áo có chút lộn xộn, cơ bản bị thương gì, nếu phải do Đào Tử đột ngột nhảy vào, chừng cú đá kia của Lăng Vân cơ bản là trúng cậu.

      “Lăng Vân… Cậu…” Triệu Tuyết về phía Lăng Vân, tuy là cũng rất muốn giả vờ quan tâm, an ủi cậu vài cậu, nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dạng của cậu, nhất thời nhịn được, dùng ngón tay chỉ mặt Lăng Vân, bật cười thành tiếng.

      Sắc mặt Lăng Vân vỗn dĩ khó coi lạ càng thêm khó coi hơn.

      “Đều giải tán hết cho tôi!” ngay lúc Triệu Tuyết còn muốn gì đó , xuất giọng sắc bén bên ngoài đám đông.

      Các bạn học vừa mới đứng quanh đây, trong nháy mắt như chim di trú, sôi nổi rời .

      “Đây là chuyện gì hả?” Thầy tống ban kỷ luật cau mày nhìn bốn học sinh còn lại, hai nam hai nữ, trong đó có đôi còn ôm chặt lấy nhau. “Thẩm Mặc Trần? Tô Đào? Lăng Vân? Triệu Tuyết?”

      nghĩ được, thầy Tống vậy mà đọc tên từng người.

      “Theo tôi về phòng giáo vụ.” Thầy Tống ra lệnh tiếng, liền dẫn đầu đến văn phòng, “Lăng Vân, mặc áo khoác vào!”


      “A…” Lăng Vân cong lưng, nhặt lấy áo khoác bị mình ném xuống sàn khi nãy, tùy tiện mà mặc chồng lên áo sơ mi.

      Khi mấy người bọn họ đến văn phòng, vừa đúng lúc chuông tan học vang lên, học sinh từ các phòng học ra, nối tiếp dứt, tất cả đều mang dáng vè tò mò đánh giá họ, mà bạn học khi nãy vây xem, nước miếng bay đầy trời mà giải thích cho người khác chuyện đánh nhau mới vừa xẩy ra.

      Trong văn phòng giáo vụ.

      Đào Tử nắm lấy góc áo của Thẩm Mặc Trần, cúi đầu vào văn phòng, lần trước đến đây, là bởi vì Diệt Tuyệt Sư Thái bọn họ sớm, ai, thể tưởng tượng được mình và phòng giáo vụ là có duyên, năm học ngắn ngủi mà đến hai lần, phun phun, suy nghĩ cái gì đâu , quỷ tài cùng giáo vụ có chỗ nào là có duyên chứ.

      “Thẩm Mặc Trần, cậu là học sinh thành tích đứng đầu khối, Lăng Vân, Tô Đào vừa biễu diễn Tước Chi Linh, cũng cầm giải thưởng hạng nhất, Triệu Tuyết, trò phải con của thầy Triệu sao, bốn người các trò rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại đánh nhau trước cửa toilet hả?” Thầy Tống ngồi bàn làm việc của mình, tùy tiện châm ly nước, ánh mắt nghiêm khắc nhìn họ.

      Thẩm Mặc Trần hờ hừng nhìn Lăng Vân, lại nhìn Đào Tử bên cạnh mình, ánh mắt nhìn thẳng thầy Tống gì.

      Lăng Vân thấy Thẩm Mặc Trần gì, cũng liền im lặng lên tiếng.

      Nhưng mà Triệu Tuyết mang vẻ mặt nôn nóng nhìn bọn họ, liền giải thích với thầy Tống “Thầy ơi, bọn họ phải là đánh nhau đâu, con bảo đảm với thầy.”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan9 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 155 Em còn chưa hiểu 8
      Edit: Lựu Đạn


      “Ha, bọn họ là đánh nhau???” Thầy Tống cúi đầu uống nước, ngẩng đầu lên nhìn, rất có hứng thú mà nhìn Lăng Vân “ Vậy bọn họ làm gì? Luận bàn võ công hả?”

      “Cái này…” Triệu Tuyết bị thầy hỏi thành lời, quýnh quáng cả lên, giải thích lung tung “Chúng con là tập luyện cho tiết mục năm sai, sang năm…. Sang năm tụi con muốn tặng cho đàn em bài biểu diễn võ thuật Thiếu Lâm! Đúng!!! chính là võ thuật Thiếu Lâm!!

      “Võ thuật Thiếu Lâm??” Thầy Tống vội vàng, nuốt nước trong miệng xuống, nhìn vẻ mặt cầu xin của Triệu Tuyết, nhàn nhạt cười “Triệu Tuyết, con là giỡn với thầy hả? Hai người bọn họ nếu bây giờ, người có thể đánh ra được bộ quyền Thiếu Lâm Tự, thầy lập tức liền tha cho mấy đứa, cũng truy cứu chuyện này nữa!”

      “….” Vẻ mặt Triệu Tuyết liền uể oải, cũng chỉ là thuận miệng thôi, trong hai người họ sao có thể có người biết võ Thiếu Lâm đâu, biết Lăng Vân từ chỉ học đàn, sớm thi qua cấp mười, đối với đánh đấm này nọ căn bản có hứng thú. là cần bảo vệ đôi tay tốt, chỉ là thể nghĩ được hôm nay lại đánh nhau với Thẩm Mặc Trần.

      Còn Thẩm Mặc Trần, cả trường ai mà biết, cậu ta chưa bao giờ học giờ thể dục, có cho là học cũng chỉ là ngồi phơi nắng bên cạnh sân thể dục thôi, càng thể nào biết được bài quyền Thiếu Lâm đâu.

      Ai…. là vô vọng a….

      Triệu Tuyết thở dài hơi….

      Lại nghĩ đến, Thẩm Mặc Trần vốn luôn hé môi bây giờ lại nhìn thẳng vào mắt thầy Tống, hờ hững hỏi “Lời này ?”

      “Hả?” Thầy Tống rất ngoài ý muốn mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, chuyện cậy bạn học này chưa bao giờ học thể dục, thầy cũng biết đến, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, đều được các thầy các khoa thích, chỉ là vắng vẻ thầy thể cục làm thầy đau cả đầu.

      Chỉ là… học sinh chưa lần nào lên lớp thể dục sao có thể biết võ thuật Thiếu Lâm chứ?

      Thầy Tống bưng ly nước, liền gật gù, trầm giọng “Thầy là người dạy học, được làm được!”

      Vừa dứt lời, Thẩm Mặc Trần liền đến giữa phòng, ôm quyền với thầy Tống “Võ thuật thiếu lâm được chia làm hai loại. Võ đơn hai đường tiểu hồng quyền, đại hồng quyền mười hai đường, ba đường La Hán quyền, thất tinh quyền hai đường, đối kháng có Lục hợp quyền sáu đường, hôm nay con vì thầy diễn thử ba đường La Hán quyền.”

      Thầy Tống nghe được loạt lời này của Thẩm Mặc Trần, cái miệng há hốc, cái cằm muốn rơi xuống đất.

      Mà Thẩm Mặc Trần bài bản đánh bài La Hán quyền, còn vừa đánh vừa giải thích

      Mắt thấy tay Thẩm Mặc Trần tựa như cong, vòng về sau, hoặc lệ hoặc xuống…

      chỉ thầy Tống mà ngay cả Đào Tử, Lăng Vân, Triệu Tuyết cũng là có vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn cậu ra quyền nhàng như gió, bước chân vững vàng, chiêu thức ràng, nhung rất có khí thế.

      Chương 156 Em còn chưa hiểu 9
      Edit: Lựu Đạn



      Lăng Vân tự chủ được mà sờ sờ mặt mình còn đau đớn nóng rát, trong lòng lập tức sầu khổ vô cùng, trách được khi nãy mình đánh nhau với Thẩm Mặc Trần, hoàn toàn chiếm được chút lợi nào từ cậu ta, ta, tên gia hoa này vậy là người học võ.

      Thẩm Mặc Trần!! Cậu còn có thể biến thái như vậy sao!!!

      Đợi cậu đánh xong bộ La Hán Quyền, trong phòng hoàn toàn yên ắng, vài người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.

      Thẩm Mặc Trần lại chẳng chút nào để ý, nắm lấy tay Đào Tử, với thầy Tống “Chúng con trước, thầy Tống hẹn gặp lại.”

      xong, người liền biến mất sau cánh cửa phòng giáo vụ.

      Lăng Vân cùng Triệu Tuyết thừa dịp thầy Tống còn chưa kịp phản ứng, nhanh chân đuổi theo bọn họ, cũng biến mất trong chớp mắt.

      Trong văn phòng chỉ để lại chủ nhiệm giáo dục khép miệng được với vể mặt đầy khiếp sợ.

      Triệu Tuyết nhìn vết thương mặt Lăng Vân, tuy là muốn cười nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẻ mặt tràn đầy đau lingf, dịu dàng hỏi cậu “Lăng Vân, cậu sao chứ?”

      Lúc này trong trường cũng có người, học sinh tan học nên về nhà, chỉ để lại học sinh học lớp tự học buổi tối, ăn cơm chiều ở nhà ăn hoặc ở mấy quán hàng ngoài cổng trường, Lăng Vân cúi đầu, còn đắm chìm trong buồn bực vừa rồi, hơn nữa còn nghiêm túc tự hỏi, với đối thủ biến thái như Thẩm Mặc Trần, rốt cuộc có nên kiên trì đối đầu với cậu ta hay , trong lúc nhất thời liền chú ý đến câu hỏi của Triệu Tuyết.

      “Này, tớ hỏi cậu đó!!” Triệu Tuyết dịu dàng quá ba giây, thấy Lăng Vân có phản ứng, liền đưa tay nắm chặt áo cậu.

      Lăng Vân quay đầu nhìn lại, dưới bầu trời trong xanh, đôi mắt cong cong như trăng non, khuôn mặt mềm mại trắng trẻo, cái miệng hồng hồng hơi dẫu ra, tóc dài đuôi ngựa tùy ý đung đưa theo gió.

      “Ờ... Cậu hỏi cái gì?”

      “Tớ hỏi cậu sao chứ?” Triệu Tuyết nổi giận mà trừng cậu cái, đưa ngón tay ra chọc chọc eo cậu “Đừng tưởng tớ nhìn ra ý đồ nho của cậu nha, muốn tranh giành Đào Tử cùng Thẩm Mặc Trần, cậu cần phải về nhà tập luyện thêm co tốt vào, bằng đến lúc đó chính mình nát như tương còn biết.”

      “Ha, ai là tớ muốn tranh Đào Tử!” Đôi mắt đẹp của Lăng Vân gợn sóng, tuy rằng mặt xanh xanh tím tím lại chẳng ảnh hưởng gì đến hiền lành dịu dàng của cậu, đôi môi nhạt màu cong lên đường ấm áp, dường như hoa bay đầy trời rơi đầy đáy cốc, gió thổi qua cả mặt đất liền xao động.

      cần chối, tớ cũng phải ngu ngốc, tớ nhìn ra được!” Triệu Tuyết chu chu cái môi hồng, kinh thường mà nhìn Lăng Vân, sau đó gõ thẳng lên trán cậu, hung hăn “Tớ cảnh cáo cậu, ngày thường đáng bậy đánh bạ sao, nếu cậu muốn phá Đào Tử cùng Thẩm Mặc Trần, tớ thành quỷ cũng tha cho cậu.”

      “A…Lời này lẽ ra là Thẩm Mặc Trần nên với tới mới đúng….”

      Lăng Vân liếc nhìn Triệu Tuyết bằng ánh mắt sâu xa đầy ý tứ, sau đó đầy mờ ám nháy mắt mấy cái với bạn “Chẳng lẽ người cậu thích là Thẩm Mặc Trần?”

      “Tớ nhổ a!! Tớ thích cái đầu quỷ cậu á!!! Đừng để tớ bậy!!”


      Tui : bận quá khất lại tuần sau nha:nod:
      garan2602, ThiênMinh, Iluvkiwi11 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 157 Em còn chưa hiểu 10
      Edit: Lựu Đạn


      Triệu Tuyết nhất thời kích động, tự chủ được dùng sức vỗ vai Lăng Vân.

      “Ui…” Lăng Vân đau đến nhe răng trợn mắt, ôm vai mình bực bội nhìn Triệu Tuyết “Hai người là đồng đảng hả?”

      “Cho đáng, ai bảo bậy!” Triệu Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn cậu, sau đó cẩn thận mà nhìn chỗ mình mới đập vào, giọng hỏi “Đau ?”

      “Ừ hừ…” Lăng Vân gật đầu, nhìn Triệu Tuyết đến gần mình, trong đôi mắt trong veo kia của tràn đầy lo lắng và đau lòng, đột nhiên cười cái trêu chọc: “Tớ biết rồi, sau này bậy nữa, vì ra cậu thích đầu quỷ là tớ đây.”

      “Cậu….” Triệu Tuyết bị Lăng Vân bất thình lình câu làm nghẹn họng, lực tay lại tự chủ lại hung hăng đánh cái vào người cậu bạn : “Cậu tìm chết !!!”

      “Oái….!!!Mưu sát chồng à…!!!”

      “Còn dám !!!” Giọng Triệu Tuyết tăng cao mấy độ Db

      “Bốp----!”

      “Oái----!!!” Trong sân trường quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết tận mây xanh của Lăng Vân.

      Bên này, Thẩm Mặc Trần túm Đào Tử, lời nào thẳng đến cổng trường.

      “Chuyện đó…. Chồng ơi….???” Đào Tử cận thận lên tiếng.

      “……”

      “Cái kia…… honey……???”
      “……”
      “Tiểu mặc mặc???”

      “……”
      “Tiểu Trần Trần???”
      “……”
      T_T……
      Ô ô ô…… Thẩm Mặc Trần đều để ý tới mình……

      Đào Tử nhìn bàn tay của mình bị cậu nắm chặt, uất ức cúi đầu.

      Rốt cuộc là sao, mỗi lần đều im lặng để ý đến mình, mình rốt cuộc là sai ở chỗ nào….?

      Ai…. Lòng dạ đàn ông… Như kim đáy biển a…

      lấy đồ .” Thẩm Mặc Trần túm quả đào nhà mình đến cửa phòng bảo vệ, cuối cùng cũng lạnh lùng phun ra câu với .

      “A…” Đào Tử nhìn thoáng qua bàn tay được cậu buông ra, ngoan ngoãn lấy đồ.

      Dọc đường thẳng về nhà, Thẩm Mặc Trần đều mở miệng thêm câu nào với .

      Ăn xong cơm chiều, Thẩm Mặc Trần liền về phòng ngủ sớm, Đào Tử ôm gối ngồi ở sô pha ngoài phòng khách xem gameshow truyền hình, nghĩ nghĩ chút, vẫn là quyết định tắm xong lại tìm cậu.

      Chờ đến khi Đào Tử, tắm rữa chải đầu xong, thay quần áo ngủ nhìn đồng hồ là chín giờ đêm, thời gian trôi nhanh quá….

      ôm gối gấu lên rề rà mình ra từ cửa ban công phòng của mình, dọc theo ban công, thẳng đến cửa phòng Thẩm Mặc Trần, đưa tay đẩy cửa, liền phát , cửa ban công bên phòng Thẩm Mặc Trần khóa mất.

      Làm sao bây giờ…

      Gõ cửa hay đây?

      Ngay khi Đào Tử còn do dự, cửa phòng cậu đột nhiên mở ra, Thẩm Mặc Trần đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn hỏi “Làm gì đó?”

      “A…” Quả Đào bị thái độ này của cậu dọa rồi, gãi đầu của mình, căng da đầu “Chuyện là… Em muốn ngủ chung với …”

      “….” Thẩm Mặc Trần mang vẻ mặt đầy phức tạp nhìn quả đào ngốc nhà mình cúi đầu, em có biết là những lời này dễ làm người ta hiểu lầm lắm hay ?

      “Vì sao?” Cậu vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ mà đứng ở cửa, cũng né ra cho Đào Tử vào mà cũng đóng cửa lại.

      Chương 158 Em muốn ngủ chung với 1
      Edit: Lựu Đạn


      đồng ý với em rôi!!!” Đào Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thẩm Mặc Trần vô cùng hợp lý hợp tình: “Ở thành phố N chịu ngủ chung với em, là sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử ngày hôm sau, chờ khi về nhà ngủ với em!!”

      “….” Thẩm Mặc Trần rất là cạn lời mà nhìn , chuyện này mà cũng nhớ đến như vậy, bây giờ rốt cuộc là mình nên nổi giận hay nên vui vẻ đây?

      Nhân lúc Thẩm Mặc Trần thất thần, Đào Tử nhanh nhẹn len người vào trong, sau đó nhào lên giường cậu làm chứ “Đại” to.

      Ai… Thẩm Mặc Trần hết cách đành thở dài, lắc lắc đầy, đem cửa ban công đóng lại, vào phòng.

      Quả đào của cậu lăn lộn mấy vòng giường cậu, mới mơ hồ nhớ đến chuyện nào đó, đột nhiên ngồi dậy, nhìn Thẩm Mặc Trần đầy tò mò hỏi : “Đúng rồi, chồng ơi, sao lại biết võ Thiếu Lâm vậy?”

      biết.” Thẩm Mặc Trần nhìn qua quả đào ngu ngốc đăng chiếm đoạt giường của mình cái, chậm rãi đến bàn học ngồi xuống ghế, nhàn nhàn trả lời.

      “A??? biết??” Đào Tử mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu: “ phải vừa rồi ở phòng giáo vụ, biểu diễn cho thầy Tống xem sao?”

      “Ừ…” Thẩm Mặc Trần nheo nheo đôi mắt nhìn Đào Tử, trong đôi mắt đẹp loe lóe tia sáng đầy nguy hiểm, giọng đầy dụ dỗ: “Muốn biết ?”

      “Có!!!” Đào Tử gập đầu như giả tỏi, hoàn toàn để ý đến nguy hiểm đến gần.

      “Lại đây!!!” Thẩm Mặc Trần đưa tay ngoắc ngoắc .

      Lại nữa rồi… Lại cái tư thế gọi chó con….

      đầu Đào Tử chảy moog hôi to như hạt đậu, thở dài, chỉ đành nghe lời đến trước mặt cậu.

      Chỉ là còn chưa đứng vững, bị Thẩm Mặc Trần dùng sức kéo vào trong lòng ngực, hơi thở ấm áp của cậu phun lên tai , mang theo mê hoặc kèm dụ dỗ, gióng “Hôn .”

      “Ầm” cái, khuôn mặt của Đào Tử liền đỏ lên, bây giờ ngồi đùi của Thẩm Mặc Trần, bị cậu chặt chẽ ôm trong lòng ngực, cái trán của cậu chạm vào trán , khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau 3 hoặc 4cm, đôi mắt đen nhánh của cậu chăm chăm nhìn , trong mắt dường như có lực hấp dẫn, làm cho hoang mang, hơi thở ấm áp của cậu phun mặt , này này này… Tư thế kiểu này, ai hôn ai còn có gì khác nhau sao?

      “Hử…???” Thẩm Mặc Trần nhìn thái độ do dự của Đào Tử, từ hơi thở nhàng hừ thành tiếng.

      Ai…Ai tò mò giết chét con mèo….

      Đào Tử quyết tâm, cuối cùng đôi tay cũng ôm lấy mặt cậu, đem đôi môi hồng của mình hướng lên, khi Đào Tử đưa môi đến gần kia, cánh môi mềm mại của cậu trong chớp mắt cong lên vẻ rất hài lòng.

      Chỉ là cánh môi đáng của Đào Tử lại ngừng chà xát môi cậu, đôi đen mở to, chớp cũng chớp, nhìn biểu của Thẩm Mặc Trần, Ai…. Sao có vẻ gì vui vẻ vậy?

      Chẳng lẽ cách làm của mình đúng?

      Đào Tử nghĩ ngợi, cuối cùng từ bỏ cách dùng răng gặm môi cậu, mà đưa đầu lưỡi nho ướt át non mền ra, nhàng liếm liếm cánh môi của cậu.

      Thẩm đại công tử ghen có phong cách bơ rồ ~~~:yoyo60:
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260211 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 159 Em muốn ngủ với 2
      Edit: Lựu Đạn


      Tay Thẩm Mặc Trần ôm Đào Tử dùng thêm sức, con bé ngốc này chính là muốn kiểm nghiệm kiên nhẫn của mình mà, thân thể mền mại của bị cậu ôm chặt vào lòng, xung quanh đều là hơi thở thơm mát của , cánh môi mềm mại ấm áp của lại chỉ cọ tới cọ lui môi mình, lại còn dùng hàm răng gặm tới gặm lui, cái cảm giác này, quả chình là đùa bỡn mình đây mà.

      Ông cụ Mao có , nếu hôn môi mà lấy hôn nhân làm mục đich, vậy hết thảy chính là chơi trò lưu manh!!!!!

      (Mèo: Này này, ông cụ Mao có mấy lời này sao?

      Thẩm công tử: tránh ra cho tôi!!!)

      Cậu hơi nhíu mày lại, nếu còn như vậy cậu tự mình ra tay….

      Cũng may cậu vừa thay đổi thái độ, Đào Tử liền nhanh thu lại hàm răng của mình, thay vào đó là đầu lưỡi ướt át của mình, nhàng mà liếm môi cậu, cảm giác như vậy càng làm trái tim cậu thêm ngứa ngáy, càng làm cậu muốn ngừng mà được…

      Ô ô …. Đến vậy rồi mà còn chưa hài lòng sao……

      Đào Tử nhìn đôi mày nhíu chặt của Thẩm Mặc Trần, trong lòng khóc chín dòng sông rồi, trái tim như nghẹn lại, dứt khoát bằng bất cứ giá nào.

      Đầu lưỡi còn đảo quanh cánh môi cậu nữa, mà là ra sức cạy mở khớp hàm của cậu, muốn thăm dò thế giới bên trong chỉ thuộc về cậu….

      Cảm nhận được đầu lưỡi no mềm của trằn trọc lưu luyến trong khoang miệng mình, Thẩm Mặc Trần cũng ném kiên nhẫn chờ đợi qua bên, đưa tay nâng ót , dùng sức thêm cho nụ hôn này.

      Đào Tử như cảm thấy dòng điện truyền từ lưỡi lan rộng đến toàn thân, cả người đều có cảm giác tê dại, nếu phải là bây giờ mình ngồi đùi Thẩm Mặc Trần, cũng chút nghi ngờ là mình trực tiếp xụi lơ ngồi dưới đất rồi.

      Cần sao…???

      Mỗi lần hôn môi đều mất hồn mất vía như vậy, long trời lỡ đất…. Gân cốt mệt mỏi…. mất hết sức lực….

      Ngay lúc Đào Tử sắp thở nỗi, Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng chịu dừng lại.

      Cậu cúi đầu nhìn Đào Tử, chỉ thấy đôi mắt to trong suốt ngập trong sương mù, khôn mặt trắng nõn mềm mại nổi lên tầng mây đỏ ửng, cái miệng hồng bị mình hôn đến có chút sưng, hô hấp hỗn loạn hồi lâu.

      “Ngốc, em biết dùng mũi để thở sao?” Thẩm Mặc Trần nhàng hôn hai cái vào đôi môi hồng của , nhịn được đưa tay nhéo nhéo cái mũi của .

      “Nhưng mà… hôn em… Em liền tự chủ được mà ngưng thở… nghĩ là em muốn a….” Đào Tử có chút ai oán nhìn cậu cái, chỉ là cái liếc mắt vừa dỗi vừa trách này, lại biểu lộ hết vẻ đẹp kiều của .

      Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng cười ra.

      giận? tốt quá!” Đào Tử nhìn Thẩm Mặc Trần tươi cười, liền vui vẻ lên, đôi tay trắng nõn vòng qua ôm vai cậu, vui vẻ “Em biết rồi, sau này có giận nữa, em liền hôn , như vậy còn giận.”

      “Hừ.” Thẩm Mặc Trần nhìn nhìn cái, đối với kết luận vừa rồi của cũng gì.

      “Nhưng mà vì sao hồi mỗi lần em hôn đều nổi giận vậy?” Đào Tử nghiêng đầu nhớ lại mình khi còn , mỗi lần mình hôn cậu, khuôn mặt cậu liền xanh mét bỏ lời nào, hoặc là dứt khoát thèm để ý đến mình nữa.

      Chương 160 Em muốn ngủ cùng 3

      Edit: Lựu Đạn

      phải em muốn biết vì sao biễu diễn võ Thiếu Lâm sao?” Thẩm Mặc Trần giọng hỏi, nhân lúc Đào Tử còn chưa có phản ứng nhanh chóng đổi đề tài.

      “Ờ ha, đúng vậy! Vì cái gì á?” Đào Tử lúc này mới chợt nhớ ra lý do vì sao lúc đầu mình phải hi sinh sắc đẹp…

      “Thường ngày mấy bác trong tiểu khu mỗi ngày đều tập thái cực trong quãng trường, có việc gì làm theo họ học mấy ngày.”

      “…. phải chứ, em thấy họ chỉ đánh thái cực, đâu có đánh giống như la hán quyền đâu…” Đào Tử với vẻ mặt tin được nhìn cậu.

      đánh bộ pháp của họ nhanh hơn, lại biểu tăng thêm chút lực là được.” Thẩm Mặc Trần tỏ vẻ sao cả nhướng nhướng chân mày, đưa tay xoa xoa rối đầu tóc Đào Tử, cười xấu xa “Dù sao thầy Tống cũng chưa từng thấy la hán quyền tròn méo ra sao.”

      “Vậy…Đối với võ Thiếu Lâm cũng biết luôn ?” Đào Tử lập tức trợn mắt há mồm, vẻ mặt thể tin nổi nhìn Thẩm Mặc Trần.

      “À… Cái đó hả….” Thẩm Mặc Trần đứng dậy khỏi bàn học, đến kệ sách lục lọi, tùy tiện lấy ra cuốn : “Tung Sơn quyền thuật thiếu lâm pháp.” Hướng Đào Tử mà lắc lắc “Mấy lời giải thích kia là đúng, đây là sách của ba , hồi có đọc qua vài lần, tùy tiện lật mấy trang, miễn cưỡng nhớ được chút.”

      “Ý là, lấy lời giải thích võ thuật chính thống kết hợp với mấy chiêu dưỡng sinh của các bác , tùy tiện chế ra bộ La Hán quyền để thầy Tống xem?”

      “Em muốn vậy cũng sao.” Thẩm Mặc Trần đem cuốn sách “Tung sơn quyền thuật thiếu lâm pháp’’ bỏ lại kệ sách, sau đó xoay người buông tay Đào Tử.

      …. quá xấu xa rồi!!!

      Sao lại có thể lời gạt thầy giáo chủ nhiệm kỷ luật chứ!!!

      Đào Tử lấy ánh mắt nghiêm khắc trách cứ nhìn Thầm Mặc Trần.

      “Chẳng lẽ em muốn bị gọi ba mẹ lên?” Thẩm Mặc Trần có chút buồn cười nhìn Đào Tử hỏi “Nếu thầy giáo biết chúng ta đánh nhau, là phải xử phạt, Đào Tử, em đành lòng nhìn bị phạt sao?”

      Hình như là … đành lòng.

      Đào Tử nhìn Thẩm Mặc Trần hiếm khi trưng vẻ mặt vô tội kia, nghĩ lại nghĩ, nghiêng đầu hỏi: “Vậy vì sao lại đánh nhau với Lăng Vân?”

      vì sao cả!!” Thẩm Mặc Trần có chút tức giận nhìn Đào Tử, thể hiểu được mà muốn trả lời câu hỏi này của .

      “Chính là….”

      “Đừng là gì nữa, giờ còn sớm, nhanh ngủ, ngày mai còn phải học!” được Đào Tử thêm câu nào, Thẩm Mặc Trần tiện tay ném quả đào nào đó lên giường, sau đó lấy cái gối trong tủ đồ ra ném cho , lạnh giọng : “ tăm cái, em ngủ trước .”

      “A… Được rồi…” Đào Tử ngoan ngoãn mà xốc chăn lên, ôm gối đầu mềm mại chui vào chăn, sau đó nằm yên.

      Thẩm Mặc Trần lại lấy đồ ngủ, vắt vai, lúc ra khỏi phòng còn thuận tay tắt đèn cho Đào Tử, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường, tản ra ánh sáng nhàng.

      “Chồng ơi, tắm nhanh lên nhé! Em đợi quay về.” Đôi mắt to trong trẻo của Đào Tử dưới ánh sắc vàng nhạt ấm áp của đèn ngủ, rạng rỡ sáng ngời, tràn đầy chờ đợi nhìn về phía Thẩm Mặc Trần.

      Đáp lời nàng chỉ là tiếng “Rầm” đóng lại của cánh cửa.

      có mùi mờ ám đâu đây, có ai ngửi ra ????:yoyo60:
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260210 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 161 Em muốn ngủ cùng 4
      Edit: Lựu Đạn


      Thẩm Mặc Trần có chút ảo não mà ngẩng đầu lên, mặc cho dòng nước tùy ý chảy khuôn mặt mình.

      “Đáng chết!” Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, mình lại cản thấy Đào Tử còn là cái phiền phức nữa, ngược lại có chút chờ mong thân mật với mình, lại bắt đầu từ bao giờ, mình hi vọng Đào Tử chỉ thuộc về duy nhất mình mình, muốn người khác tùy tiện chạm vào bé con....

      Đôi tay Thẩm Mặc Trần chống tường, cúi đầu dòng nước ấm chạy dọc theo sợ tóc cậu, khuôn mặt tinh xảo cùng cái cổ đẹp của cậu mà chậm rãi rơi xuống.

      ràng là bộ dạng cái gì cũng biết, vậy mà lại cố tình ra câu đó làm người thể ngăn được nhịp tim tăng cao.

      Cậu nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của Đào Tử, mang theo chút chờ mong nhìn cậu, giọng dịu dàng, “Chồng ơi, em muốn ngủ cùng !”

      “Chồng ơi, tắm nhanh nhé! Em chờ quay lại.”

      Rốt cuộc nhóc có biết được dáng vẻ của mình như vậy, giống như quả đào đáng , ngọt ngào, chọc người nhịn được muốn hung hăng cắn lên ngụm.

      Thẩm Mặc Trần tắm xong, đầu còn phũ khăn tắm liền về phòng.

      Trong phòng, ánh đèn vẫn mang ánh sáng dịu nhạt như cũ, bé con nằm giường cũng vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.

      Gia hỏa này, ngủ cũng nhanh quá !

      Thẩm Mặc Trần ngồi ở mép giường, cẩn thận mà đánh giá Đào Tử ngủ ay.

      Cằm của bé tuy rằng có dài ra, nhung khuôn mặt vẫn là tròn tròn, làn da trắn nõn dưới ánh sáng nhạt của đèn ngủ, có thẻ thấy được lông măng giống như mấy quả đào mọng nước, đôi mắt đen nhánh ngày thường luôn to tròn, bây giờ cũng nhắm chặt lại, làm mi cong dài trong lúc ngủ khẽ run nhè , cánh môi đào khẽ mở ra, cái mũi khéo léo theo hô hấp mà động đậy.

      có tư thế phòng bị khi ngủ như vậy, chỉ là có mình cậu là có thể nhìn thấy.

      Nghĩ đến đây, cậu khẽ cúi xuống, môi mỏng khẽ cong, ra nụ cười, nhàng mà mổ lên môi hồng của cái.

      Đôi tay nắm lấy khắn tắm đầu, dùng sức lau khô tóc, sau đó nhàng nhấc chăn lên, cẩn thận chui vào nằm bên cạnh người Đào Tử.

      Dường như cảm nhận được hơi ấm bên người, Đào Tử trở mình, tay chân như bạch tuộc tám chân ôm chầm lấy Thẩm Mặc Trần.

      Lúc này, cậu cũng thử đẩy bé ra, mà trở tay ôm lấy eo , đem đầu dựa vào , bình yên vào giấc ngủ.

      Ngay hôm sau lúc học, chủ nhiệm lớp là lão Triệu sau khi nghe được chuyện từ thầy Tống, liền túm ba câu vào văn phongfm dạy dỗ tư tưởng trận.

      Lúc chiều vừa ngồi vào ghế,lão Triệu hạ quyết tâm, liền chia cắt cái tam giác sắt bọn họ, ba người ba nơi.

      Đào tử với Triệu Tuyết bởi vì năm nay cao lên ít, ngồi ở bàn thứ hai có chút che tầm nhìn của các bạn khác, phụ huynh của vài học sinh cũng đến tìm lão Triệu, cầu đổi chỗ cho con họ lên phía trước chút.

      Lão Triệu tuy có lòng riêng, nhưng cũng tốt với con mình đến mức quá bất công, chỉ đành đem vị trí của hai bé dời về sau hai bàn.

      Mà Lăng Vân bị ném qua tổ khác, cùng Đào Tử và Tiểu Tuyết cách xa nhau ra.

      “Ai....” Triệu Tuyết bất đắc dĩ thở dài hơi, xoay người nhìn Đào Tử , “Cái này tốt rồi, ba đứa mình bị bắt tách ra...”

      Chương 162 học lớp tự học buổi tối.
      Edit: Lựu Đạn


      sao, có đầu sỏ tớ đây còn có ngày ba chúng ta tụ lại thôi!” Đào Tử vỗ bả vai bạn cách cho có lệ.

      “Ha ha...” Phía sau vang lên tiếng cười nhạt.

      Đào Tử quay lại nhìn, bất ngờ người ngôi sau hai người họ lại là Khúc Vũ.

      Nam sinh đeo mắt kính, dáng vẻ cao gầy, thích chuyện cùng ai, nhìn hai bạn gật đầu, lộ ra nụ cười ấm áp.

      Đào Tử có chút ngượng mà cười cười với cậu,rồi nhanh quay đầu .

      Khúc Vũ đúng thích chuyện với người khác, ngày thường chỉ cười cười nhàn nhạt, đối với mọi người luôn là dáng vẻ hào hoa phong nhã, ôn như như ngọc.

      Cứ như vậy từng ngày trôi qua, trong nháy mắt Thẩm Mặc Trần lên lớp ba mà Đào Tử cũng là học sinh lớp hai.

      Học sinh lớp ba áp lực học tập hầu như tăng lên ít, trừ bỏ những ngày dạy quá giờ, trường học cầu, các học sinh lớp ba đều cưỡng chế học lớp tự học buổi tối.

      Điểm này cầu với Thẩm Mặc Trần là gì cả, nhưng với Đào Tử mà , quả là tin dữ động trời.

      học lớp buổi tối, còn em phải làm sao đây?” Đào Tử nhìn Thẩm Mặc Trần bằng ánh mắt đáng thương, vẻ mặt như bị ai vứt bỏ.

      “Đơn giản thôi, từ mai em cũng đăng kí lớp tự học buổi tối , như vậy đợi tan lớp, vẫn có thể đưa em về nhà.” Thẩm Mặc Trần vô cùng bình tĩnh mà lật lật sách tay, đầu cũng ngẩng lên mà trả lời bé.

      “Nhưng phải 9 giờ rưỡi mới tan lớp tự học buổi tối đó, người ta khổ mà....”

      Đào Tử vô cnfg cam lòng nhìn cậu, bé thích ngủ còn hơn cái mạng, bình thường 9 giờ là ngủ rồi, nếu mà 9 giờ rưỡi mà tan lớp, vậy về nhà sớm nhất cũng gần mười giờ mới được ngủ, như vậy chảng phải là vô duyên vô cớ thiếu mất giờ để ngủ sao?

      như thế...” Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nhìn bé Đào Tử nhăn nhó nhíu chặt mày, nghĩ nghi, nhìn hỏi: “Vậy ấy buổi chiều tan lớp em tự về nhà mình ?”

      “Cái này được...”Đào Tử chu cái miệng , vui nhìn cậu, “Ba mẹ thường xuyên công tác, em ở nhà mình sợ.”

      Thẩm Mặc Trần nhún vai, như vậy cậu cũng hết cách rồi.

      có thể học lớp tự học buổi tối ?” Đôi mắt to đen ngập nước của Đào Tử đầy chờ mong mà nhìn cậu, lạ là đứng nhất khối, học hay học lớp buổi tối ra với căn bản sao cả?”

      “Đúng vậy.” Thẩm Mặc Trần gật gật, tỏ vẻ tán đồng với lời của Đào Tử, ngay sau đó lại bồi thêm “Nhưng mà nhà trường cưỡng chế học nha, cũng có cách nào khác...”

      Ô ô....

      Đào Tử bẻ bẻ ngón tay,nghiêm túc tự hỏi bản thân có muốn học tiết tự học buổi tối với Thẩm Mặc Trần hay ?

      Chỉ là Lăng Vân cùng Tiểu Tuyết bọn họ cũng học tự học buổi tối, bây giờ tuy là lớp hai, nhưng trong ban vẫn có vài người , mình đơn ngồi trong phòng học, cả người chuyện cũng có nữa...

      Ai....Suy nghĩ chút đều cảm thấy chua xót á....

      Đào Tử rối rắm cả buổi tối, ngày hôm sau rốt cuộc mang đôi quầng mắt thâm đen cùng vẻ mặt đầy dũng hi sinh ngồi sau xe đạp của Thẩm Mặc Trần, với cậu rằng “Em quyết định, từ hôm nay trở em cũng học lớp tự học buổi tối.”
      ThiênMinh, garan2602, Chris6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :