1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 143 Tiểu Công Chúa Khổng Tước 4
      Edit: Lựu Đạn


      Đào Tử nắm lấy Triệu Tuyết chạy vào phòng thay đồ, thân váy khổng tước trắng tinh phối cùng trang sức hoa lệ làm cho Triệu Tuyết cho dù là cũng phải ngây người.

      “Đào Tử, cậu như vậy là đẹp.” Triệu Tuyết nhịn được khen bạn từ tận đáy lòng.

      Thiếu nữ trước mặt dáng người lả lướt lại thêm váy dài hỗ trợ càng thêm thon thả cao ráo hơn, làn váy đu đưa khẽ theo từng bước , giống như chiếc đuôi ngũ sắc của chim tước, mái tóc dài đen nhanh búi gọn đỉnh đầu, dùng chiếc trâm cài lấp lánh điểm tô, khuôn mặt trắng nõn mềm mại như hoa mùa xuân, đôi mắt to tròn trắng đen ràng, nhàng xoay chuyển, liền giống như dòng suối róc rách núi cao, mang theo ánh sáng trong suốt, cái miệng hồng dẫu ra, nghịch ngợm mà đáng , nhìn cả người như tiên nữ hạ phàm.

      rất đẹp sao?” Đào Tử đứng tại chỗ xoay vòng, làn váy dài liền hóa thành áng mây xinh đẹp, có chút chắc chắn nên nhìn Triệu Tuyết, lần trước mặc váy này đứng trước mặt Thẩm mặc Trần, phản ứng của cậu ấy vô cùng là bình thường tự nhiên.

      !!!” Triệu Tuyết dùng hết sức gật đầu, vòng qua vòng lại người Đào Tử, rất tự tin “Cậu cứ như này lên sân khấu, cho dù là đứng im chỗ, cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, hơn nữa còn có tiếng đàn của Lăng Vân, cùng dáng người xinh đẹp của cậu... Hahaha...”

      Triệu Tuyế đột nhiên cười vô cùng gian xảo, đáng khinh bỉ, ánh mắt kia giống với mấy tú bà trong kỹ viện nhìn thấy được cây tiền tài, vươn cánh tay mền mại đến, dùng ngón tay vẹo cằm Đào Tử bé ~~ rất nhanh trở thành hoa khôi đầu bảng của tôi a~~~”

      “Cái gì mà hoa khôi đầu bảng a!!” Đào Tử dùng lời mà gạt bỏ tay Triệu Tuyết ra, duỗi tay mình chọc chọc vào eo bạn “Cậu xem tiểu thuyết quá nhiều rồi chăng?”

      “A, ha ha, đúng vậy, ngại quá, nhất thời khó kìm lòng!!” Triệu Tuyết xấu hổ cười cười, sau đó liền đẩy Đào Tử ra khỏi phòng thay đồ.

      Lăng Vân ở cửa chờ hai , nhìn thấy Đào Tử bước ra, đôi mắt đào hoa của cậu liền khỏi tỏa sáng, nén được thành lời khen bạn “Đào Tử, cậu xinh đẹp.”

      Đào Tử rất ngượng mà nhìn Lăng Vân, cậu cũng thay quần áo biểu diễn rồi, là áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cổ áo còn thắt thêm chiếc nơ màu xanh nước biển, so với ngày thường thành thục hơn ít, lộ ra ít bộ dạng soái ca..

      “Nha, tệ..!” Triệu Tuyết nhìn Lăng Vân trong bộ tây trang, lại đẩy Đào Tử đến bên cạnh cậu, cẩn thận đánh giá chút, nhịn được bèn trêu chọc “Hai người nhìn qua rất xứng đôi!”

      bậy cái gì đó hả?” Khuôn mặt trắng nõn của Đào Tử nổi lên hóa đóa mây hồng, xấu hổ chút nhìn Lăng Vân bên cạnh đầy ý cười.

      thôi, sắp bắt đầu biễu diễn rồi.” Nhóm người Triệu Tuyết là ở phòng thay đồ bên này cánh gà, từ chỗ này dễ dàng nhìn được tình huống bên ngoài, bây giờ trong sân đấu bóng rổ, mỗi năm học, mỗi lớp học cũng trật tự vào vị trí, sân bóng vốn trống bây giờ liền trở nên đông đúc náo nhiệt.

      “Mau nhìn xem, Thẩm Mặc Trần nhà cậu ở bên kia!!” Triệu Tuyết chỉ vào bóng người yên lặng ngồi cưới kia, gào thét với Đào Tử.

      Chương 143 Tiểu Công Chúa Khổng Tước 5
      Edit: Lựu Đạn


      Đào Tử theo ngón tay Triệu Tuyết mà nhìn sang, nhìn cái thấy được Thẩm Mặc Trần trong đám người, bất cứ lúc nào, ở đầu, cậu cũng luôn làm hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là đôi mày đẹp kia bây giờ có chút nhíu chặt, giống như tự hỏi điều gì, da thịt trắng nõn như sứ, dưới ánh đèn trong sân bóng, nhuộm màu trắng sáng, đôi mắt đen nháy dường như ngã màu, tỏ ra ánh sáng nhu hòa ấm áp, trong phút chống liền có thể lấy mất hồn phách của người khác.

      Trái tim bé của Đào Tử nhịn được mà bắt đầu nhảy “Bang bang” biết có phải hồi hộp do chuẩn bị biểu diễn hà là bởi vì biểu diễn ở trước mặc Thẩm Mặc Trần.

      “Bình tĩnh, bình tĩnh, đây phải là lần đầu biễu diễn trước mặt ấy.”

      Đào Tử hít sâu hơi, ngừng tự thôi miên bản thân, lần trước biểu diễn chỉ là cái cây, đứng bất động chỗ a, hơn nữa khi ấy mình còn , mỗi ngày chỉ biết loạn theo sau Thẩm Mặc Trần, căn bản là cần khẩn trương gì, bởi vì hình tượng của trước mặt cậu sớm có gì đáng .

      Dường như nhận được ánh mắt của Đào Tử, đôi mày của cậu giãn ra, quay đầu lại, ánh mắt nhìn đến chỗ nhóm Đào Tử đứng, cái chớp mắt, Đào Tử liền cảm thấy thời gian như đứng lại, toàn bộ thế giới như im lặng, chỉ còn lại ánh mắt sâu hút của Thẩm Mặc Trần, ánh mắt động lòng người, sáng chói như ánh đèn sân khấu, thẳng chiếu rọi vào lòng mình.

      Vì cái gì... Bất kể là ở đâu, cậu cũng có thể tìm được ?

      Thẩm Mặc Trần cẩn thận nhìn co rúm nơi cánh gà, ràng chút son phấn, hề trang điểm lại làm cậu cảm thấy, là người xinh đẹp động lòng nhất trong đám người kìa, đôi mắt đen nhánh trong như suối núi đầy vô tội, mỗi lần chớp nháy liền làm cho cậu như nín thở, Đào Tử... còn giống như lúc .....

      Chỉ là……

      Thẩm Mặc Trần nheo đôi mắt đen dài của mình, vô cùng bất mãn nhìn Lăng Vân đứng cạnh Đào Tử, thằng nhóc thúi đó hôm nay mặc quần áo thân người dáng chó, càng làm nổi bật đôi mắt đào hoa của của ta, bên dưới mấy bé kia nhìn cậu ta dời mắt, nhưng mà đây phải chuyện quan trọng, quan trọng là thằng nhóc thúi đó làm gì đứng gần quả đào của mình như vậy chứ?

      Hừ...

      Nhớ lại khi nãy vào cổng trường, Lăng Vân câu kia, đây là hạ chiến thư với Thẩm Mặc Trần mình a...

      Đào Tử vỗn dĩ nhìn thấy Thẩm Mặc Trần chú ý đến mình còn có chút vui vẻ, chỉ là biết vì sao, dần dần cảm thấy trong mắt Thẩm Mặc Trần chứa đựng loại ánh mắt muốn giết người dầy đặc, chẳng lẽ mình đắc tội ấy chuyện gì rồi?

      Hình như...Là có...

      Đào Tử thè lưỡi, nhanh xoay đầu , dám nhìn về phía Thẩm Mặc Trần nữa.

      Người trong sân bóng cơ bản yên ổn chỗ, ánh đền trần nhà dần tối , chỉ để lại ánh đèn sân khấu, lập lòe bảy sắc cầu vòng.

      Buỗi văn nghệ tạm biệt đội thiếu niên sắp bắt đầu.

      Tuy là biểu diễn văn nghệ, nhưng cuối cùng cũng đâu phải là diễn viên chuyên nghiệp biểu diễn, huống chi cũng ảnh hưởng quá lớn đến học tập.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan15 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 145 Tiểu công chúa khổng tước 6
      Edit: Lựu Đạn


      Tuy là diễn văn nghệ nhưng người tham gia cũng đâu phải là nghệ sỹ chuyên nghiệp, huống chi cũng để ảnh hưởng quá lớn đến học tập, giáo viên chủ nhiệm của cũng dành thời gian luyện tập, chọn ra mười bạn học biểu diễn là quá, chỉ là do có thời gian luyện tâp cho nên đội hợp xướng cũng lời trước lời sau đồng đều, miễn cưỡng cũng vào lỗ tai người nghe. Còn có lớp cử ra hai bạn học, đứng giữa sân khấu, giọng điệu bình bình chút cảm xúc diễn đọc bài thoi “Tổ quốc thân của tôi.”

      Dù tiết mục có nhàm chán đến cỡ nào, học sinh dưới sân khấu vẫn cứ vô cùng vui vẻ, cũng là trong áp lực học tập, lại trộm được nữa ngày nghỉ ngơi thư giãn, đối với họ mà là quá thỏa mãn rồi.

      <<Tiếp theo là tiết mục múa “Khổng tước linh”của các bạn học sinh năm lớp hai biễu diễn. Người múa :Tô Đào, nhạc đệm: Lăng Vân. Nào chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh>>

      Qua lời giới thiệu của MC bên dưới bắt đầu xôn xao lên.

      “Còn có biễu diễn múa? Trăm năm khó gặp a!”

      “Tô Đào là ai? Cái tên này có chút quen quen....”

      “Ai nha, chính là người kia, bạn gai của Thẩm Mặc Trần a!”

      “Đúng, đúng, tôi có biết, chính là hai người kết phường diệt trừ Diệt Tuyệt Sư Thái đó!!!”

      Thẩm Mặc Trần ngồi trong phòng nghe được, chung quanh đều là thanh bàn luận ríu rít... Lập tức đầu đầy vạch đen,... Chỉ là đôi mắt ngọc lại chớp mắt nhìn về trung tâm sân khấu, tháng qua, cậu chưa từng xem Đào Tử luyện tập, trong lòng cũng kìm được tò mò, biết bé diễn vai cây thông Noel trong trí nhớ kia, hôm náy mamh đến cho cậu niềm vui bất ngờ nào.

      tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên, sân khấu chỉ để hai bóng đèn, bóng chiếu thẳng lên người Lăng Vân lướt mười ngó ngón tay như múa phím đàng, chỉ thấy cậu thân tây trang, càng làm lộ thêm vẻ khí chất ôn nhuận như ngọc, đôi mắt đào hoa chuyên chú nhìn phím đàn, ánh sáng nơi đáy mắt chuyển đọng, đôi môi mỏng hồng nhạt như hoa đào khẽ mở, mười ngón tay như ngọc thon dài ngừng lả lướt, phút chốc tựa như hoa rộ trong gió, cánh hoa theo gió nhảy múa đầy trời.

      Tiết tấu có nhanh có chậm, ràng, cảm xúc trong tiếng nhạc vui tươi nhàng.

      Đào Tử như hóa thành chim khổng tước trắng tinh khôi chậm rãi thức tỉnh vào sáng sớm, tư thái ưu nhã, cao quý chậm rãi bước đến, giữa đường bắt đầu nhảy múa, chỉ thấy khi khẽ nghiên g người, khi xoay tròn, khi nhàng bước , khi nhảy nhót chạy như bay...

      Giống như hồ nước trong xanh bị gió thổi qua, từng đợt từng đợt sóng gợn, hồ nước nhàng lay động.

      Ngón tay trái của mềm mại động, sau đó kiefn chuyển sang ngón tay phải, ngón tay trắng nõn trong suốt, vô cùng xinh đẹp mà rung động.


      Bắt đầu là cơn sóng sau dần dần tăng mạnh, sau đó tiếng nhạc càng thêm nhanh hơn, trong khoảnh khắc xoay tròn, bước bước liền bỗng nhiên như nước chảy xiết, rồi lại bỗng nhiên chậm rãi như mây bay rồi đột ngột như mưa rơi nhàng, rồi lại cứng rắn như bàn thạch.


      mỗi cái xoay tròn của , mỗi cái tung váy, mỗi cái uốn ngửa người, mỗi động tác múa của đều ưu nhã cao quý, giống như công chúa khổng tước rơi vào nhân gian...

      chương 146 Tiểu công chúa khổng tước 7
      Edit: Lựu Đạn


      Mỗi lần xoay người, đều biểu tựa như Khổng Tước tự vui vẻ thưởng thức vẻ đẹp của bản thân, đây là kiềm chế được vui vẻ, chỉ có thể khồng ngừng nhảy múa biến ảo tư thái cao quy, biểu vẻ đẹp động lòng người của mình.

      Công chúa khổng tước xinh đẹp ưu nhã nhảy múa tận tình, từ sáng sớm ban mai đến hoàng hôn dần xuống, cao quý và rất hạnh phúc người sánh bằng, lúc này, Tô Đào còn là Tô Đào, ánh đèn còn màu trắng nữa, nhạc cũng còn mang theo quy luật nữa, sân khấu chỉ có chim khổng tước cao quý xinh đẹp, làm bạn cũng ánh bình minh, gió mát cùng non nước, hết lòng nhảy múa.

      Dần dần nhạc chậm dần, đứt đoạn và ngừng lại.

      Trong vòng ánh sáng, Đào Tử ngưng nhảy múa, tạo dáng đứng chân xinh đẹp, yên lặng, tạo thành pho tượng cao quý, rồi lại thở hổn hển.

      Toàn bộ sân bóng, mảnh yên lặng, mỗi người đều đắm chìm trong điệu múa xinh đẹp kia, tiếng đàn động lòng người như còn lượn lờ bên tai, công chúa khổng tước cao quý ưu nhã như còn nhảy múa bên hồ,mà bây giờ sân khấu Lăng Vân cũng Tô Đào đều lặng yên, tạo ra kiểu ưu nhã vĩnh hằng.

      Giây tiếp theo, tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô ầm vang lên cơ hồ muốn đem nóc nhà sân bóng xốc lên.

      Đôi mắt đen sâu thẩm của Thẩm Mặc Trần giấu nỗi tỏa sáng, dường như ánh nhìn, cái liếc mắt cũng nhìn thấy đáy, cảm xúc rục rịch trỗi dậy, người vừa rồi sân khấu là quả đào của cậu sao?

      Cái bé mà từ nước mũi chảy dài luôn chạy sau lưng mình, cười rộ lên so với khóc còn xấu hơn ríu rít gọi “Chồng ơi, chồng ơi.”?

      Đào Tử em ấy... Vậy mà.... trưởng thành?

      Trở nên ưu nhã, xinh đẹp như vậy lại động lòng người như thế....

      Lăng Vân nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả, liền từ tốn đứng dậy từ đàm piano, cúi người chào, sau đó chậm rãi đến cạnh Đào Tử, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy bàn tay trắng nõn của , cúi người đặt nụ hôn lên đó.

      Sau đó nắm tay Đào Tử, lại ưu nhã khom lưng chào khán giả lần nữa, rồi cùng sóng vai xuống sân khấu.

      Dưới khán giả liền vỗ tay hoan hô nhiệt liệt hơn, lẫn trong đó là tiếng huýt sao tinh nghịch của các bạn nam.

      Ánh mắt mềm mại của Thẩm Mặc Trần liền lạnh băng, giống như băng tuyết ngàn năm, cả người đều tỏa ra hơi thở tàn khốc, u ám.

      Người ngồi cạnh cậu, tự chủ được mà ôm lấy cánh tay, cảm thấy kỳ lạ, lẽ khí xung quanh thấp xuống vài độ.

      Triệu Tuyết đứng dưới cánh gà, nhìn hai người từ sân khấu xuống, cảm xúc kích động nhảy bổ thẳng ôm lấy Đào Tử, hét lớn “Đào Tử, múa rất đẹp, tớ xem mà động lòng với cậu, chỉ hận bản thân là nam sinh, liền đem cậu làm của riêng trong túi.”

      Vẻ mặt Đào Tử buồn cười nhìn Triệu Tuyết “Cậu nên may mắn mình phải là nam sinh , bằng sao cậu có được đãi ngộ ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng thế này đây.”

      “Ha ha ha, cũng đúng, cũng đúng, Đào Tử, cậu nhận ra khi nãy có bao nhiêu nam sinh nhìn cậu đến ngây người á, miệng còn ngậm lại được, nước miếng chảy đầy đất ấy, hahahaha!!!”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260213 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 147 Tiểu công chúa khổng tước 8
      edit: Lựu Đạn


      Triệu Tuyết cười run rẩy như hoa bay trong gió.

      “Nào có chuyện phô trương đến vậy!” Đào Tử đẩy đẩy cánh tay Triệu Tuyết, ý bảo bớt lại.

      Lăng Vân lại gật đầu phụ họa với Triệu Tuyết, cười “Tớ cảm thây Tiểu Tuyết cũng sai đâu, vừa rồi lúc xuống sân khấu, tớ cũng thấy haha!”

      Tiết mục của Đào Tử kết thúc, tiết mục khác lại nối tiếp, người xem liền có chút thấy buồn tẻ vô vị, vì thế cả phòng vốn yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn, tiếng thở dài nho càng lúc càng nhiều.

      “Vừa rồi Tô Đào múa đẹp, người cũng rất xinh đẹp !”

      “Ha ha có phải cậu động tâm hả?”

      “Vậy cậu tớ có hi vọng sao?”

      “Ha ha, người ta là bạn của Thẩm Mặc Trần đó”

      “Thẩm Mặc Trần có gì ghê gớm, phải chỉ là lớn lên có vẻ đẹp trai, thành tích tốt hơn chút. Tiền nhà đây so với cậu ta còn nhiều hơn!”

      “Ui… chút, Thẩm Mặc Trần ngồi bên kia đó….”

      “Sặc…”

      Vốn dĩ Thẩm Mặc Trần còn nhàn nhã ngồi trong phòng, vừa nghe đến cuộc chuyện này, sống lưng cậu chậm rãi thẳng lên, đôi mắt đen nhánh tóe ra ánh sáng khiếp người, chậm rãi nhìn sang mấy bạn học nọ, mấy bạn kua lập tức xìu như quả cà tím, lập tức cúi đầu.

      “Hừ…” Thẩm Mặc Trần nhàng mà phun ra giọng kinh thường, mấy người này có can đảm mà tranh quả đào của mình sao?

      Những người này ra cũng có chút uy hiếp nào, chẳng qua còn Lăng Vân kia…. Thẩm Mặc Trần nhớ lại khi nãy cậu ta ở sân khấu cúi đầu hôn vào mu bàn tay của Đào Tử, lại nhớ đến bộ dạng cậu ta nắm lấy bàn tay bé mềm mại của Đào Tử cùng sóng vai xuống dưới, lập tức cảm thấy hận ngứa răng.

      Mấy nam sinh khi nãy còn trêu ghẹo nhau, mắt thấy mặt Thẩm Mặc Trần tràn đầy sát khí, vẻ mặt hiền lành, từ từ nhìn về chính mình, mấy trái tim bé sợ đến nỗi đập thình thịch thình thịch, cả đám cuống quýt cúi đầu, nhìn chân mình, thở mạnh cũng dám.

      Thẩm Mặc Trần chậm rãi đến gần, mấy người bạn nọ cảm thấy hơi thở đầy áp quất đến mặt mình, trong lòng liền có cảm giác hốt hoảng thành lời, liền giống như mây đen bao phũ mặt trời, mang theo hơi thở nặng nề, áp sát mặt đất, ánh mắt cậu bén nhọn tựa thanh đao, cắt nát quần áo của họ, cắt lên da thịt họ, từng giọt từng giọt máu ra….

      Cái cảm giác này… là đáng sợ….

      Vẫn luôn đợi Thẩm Mặc Trần xa, dần dần thấy bóng dáng, mấy bạn nọ giông như người chết đuối lâu ngày, hít thở từng đợt từng đợt.

      Đào Tử thay quần áo, sắp váy diễn cẩn thận sau đó cho vào túi giấy, rồi mở cửa phòng thay đồ ra, liền nhìn thấy Lăng Vân cùng Triệu Tuyết vừa cười vừa đứng đợi mình bên ngoài.

      “Hắc hắc, ngờ Lăng Vân cậu còn ga lăng như vậy, hình ảnh hôm mu bàn tay Đào Tử khi nãy, làm cho nhiều bạn nữ thét chói tai, khẳng định là có suy nghĩ muốn mình là Đào Tử hay biết mấy.” Triệu Tuyết cười tủm tỉm nhìn Lăng Vân .

      “Được rồi, đươc rồi, hồi nãy cậu phải chỉ lo khen Đào Tử sao,lúc này mới chịu nhớ đến tớ, chút cũng lòng a.”



      “Hắc hắc, thể tưởng được thẳng tới trời cao ngươi còn có như vậy thân sĩ mặt, vừa rồi hôn môi quả đào mu bàn tay cái kia hình ảnh, dưới đài còn có nhiều tiểu nữ sinh ở thét chói tai đâu, khẳng định là đám ảo tưởng chính mình nếu là quả đào tốt rồi.” Triệu Tuyết cười tủm ***************************************************************************

      Ngày mai mèo làm, mèo hôm nay muốn ngủ sớm chút, mọi người cần chờ đợi, ngày mai sửa đổi.
      HOHO~HOHO~ chờ mong ~ Thẩm Mặc Trần ghen đúng là rất đáng sợ ~

      Chương 148 Em Hiểu.
      Edit: Lựu Đạn


      Trong đôi mắt đẹp của Lăng Vân toàn là ý cưới, thấy Đào Tử từ phòng thay đồ ra, vội vàng đến đón, giọng điệu dịu dàng với “Đào Tử, thay quần áo xong rồi sao?”

      “Ừ.” Đào Tử gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lăng Vân mặc tây trăng phẳng phiu, đẹp trai oai phong đứng trước mắt, cười hì hì “vẫn là con trai tốt hơn, mặc tây trang là có thể lên sân khấu, xuống cũng cần thay, đâu giống tớ, phiền muốn chết.”

      “Đào Tử nếu là con trai tớ tuyệt đối làm bạn cậu.”

      Triệu Tuyết vừa nghe liền hai mắt sáng rỡ, ôm cánh tay Đào Tử làm nũng.

      “Nếu tớ là con trai, múa được điệu múa khổng tước, đến lúc đó tớ giống như Lăng Vân ngồi sau phím đàn, mười ngón tay tung bay, mê chết mấy em nữ, sau đó để Lăng Vân nhảy múa, ha ha!” Đào Tử đưa tay chọt vào ót Triệu Tuyết cái, chớp chớp mắt nhìn bạn,

      “Nếu như cậu, mặc kệ cậu là nam hay nữ đều phải làm cộng với Lăng Vân, được như thế người ta ghen.” Triệu Tuyết như muốn chơi xấu, ôm chặt lấy tay Đào Tử, gương mặt trắng nõn mượt mà liên tục cọ cọ lên người .

      Lăng Vân cười cười nhìn Triệu Tuyết, trong lúc nhất thời lòng đùa nghịch nổi lên, liền học dáng vẻ của , duỗi tay ôm chặt lấy cánh tay còn lại của Đào Tử, giọng điệu chua lè được, được, Đào Tử là của tớ, thể để cậu giành mất.”

      Đào Tử rất là bất đắc dĩ nhìn hai người kia, lại đem mình thành như món đồ chơi mà tranh giành qua lại, ầm ĩ vui đùa dứt bên tai, cuối cùng vẫn là Triệu Tuyết để ý, Đào Tử bị Lăng Vân cướp mất.

      Vốn dĩ cân bằng, đột nhiên mất điểm tựa, cả người Đào Tử như nhào thẳng vào lòng ngực Lăng Vân.

      Nháy mắt mùi hương thanh thuần thiếu nữ tỏa ra từ thân thể mềm mại của Đào Tử.

      Chỉ là Lăng Vân còn chưa kịp cảm thụ được nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, đột nhiên biến mất, nhìn kỹ lại, chỉ thấy vẻ mặt đẹp trai của Thẩm Mặc Trần xanh mét, đứng ở sau lưng Đào Tử, túm cổ áo Đào Tử như túm con gà con trong tay, trực tiếp đem quay trở về lòng ngực mình.

      Ánh mắt Thẩm Mặc Trần mang theo sát khí, đôi mắt đen hun hút kia tựa như thấy đáy, nháy mắt toát ra tia sáng lạnh lẽo.

      Đào Tử bị Thẩm Mặc Trần ôm vào ngực, chỉ cảm thấy khí xung quanh giảm xuống vài độ, ánh sáng trong phòng thay đồ dường như tối lại.

      Cái đó... Đây là tức giận sao....

      Đào Tử khẩn trương nuốt nước bọt....

      Lăng Vân vẫn là dáng vẻ bình thản như cũ, đôi mắt hiền lành lóe sáng, đôi môi mòng khẽ cong lên,vẻ mặt mang tươi cười nhìn Thẩm Mặc Trần.

      “Thẩm Mặc Trần, cậu sắp đem Đào Tử của nhà chúng tôi ép hỏng rồi.....” Lăng Vân đột nhiên mang vẻ mặt bất cần cười , lại sợ chết bồi thêm câu như vậy.

      “Đào Tử là của tôi.” Giọng điệu của Thẩm Mặc Trần vô cùng lạnh lẽo, mấy chữ này cơ hồ là từ kẽ răng mà ra, đôi mắt tựa ngọc thạch giờ phút này đầy bão tuyết trong đấy.

      “Bây giờ là của cậu, tương lai nhất định là của cậu.” Lăng Vân cố tình mang vẻ mặt tươi cười ấm áp như cũ, ánh mắt như đao kiếm kia tựa như chém vào bông, hề có chút sát thương nào với cậu.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260213 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 149 Em còn hiểu 2
      Edit: Lựu Đạn


      Triệu Tuyết đứng giữa cậu và Thẩm Mặc Trần, cảm giác như có tia lửa điện bắn vào nhau, phát ra nhiệt muốn nướng chín nàng.

      “Cái đó...Hai người...” Triệu Tuyết mở miệng thào, chuẩn bị vài câu khuyên nhủ hai người chút, lại thấy Lăng Vân cùng Thẩm Mặc Trần đều đưa ánh mắt nhìn mình, ánh mắt kia còn mang theo lực sát thương quá cao, lập tức băm vằm kẻ ngoài lề là .

      “Hừ!” Thẩm Mặc Trần nặng nề hừ tiếng, chỉ để lại câu “Chúng ta cứ chờ xem.” Rồi ôm Đào Tử xoay người thẳng ra ngoài.

      “Ai ai.... Các cậu đâu vậy, sắp đến tiết mục bình chọn thứ hạng rồi đó!”

      Triệu Tuyết nhìn khuôn mặt đáng thương của Đào Tử bị Thẩm Mặc Trần bắt , vội càng thét lớn theo bóng lưng gần khuất của họ, chỉ là người nào đó bước chân dừng cũng dừng, liền mang Đào Tử mất.

      là, Lăng Vân cậu chọc Thẩm Mặc Trần tức giận làm gì a!” Triệu Tuyết quay đầu, nhìn vẻ mặt vẫn như thường của Lăng Vân ai oán “Cậu thừa biết Đào Tử và Thẩm Mặc Trần là đôi, còn cố ý như vậy, cậu có ý gì hả?”

      “Có ý chứ.” Lăng Vân cười cười nhìn Triệu Tuyết, đôi mắt đào hoa lại nhìn thoáng qua nơi họ mất, thở dài hơi.

      Cậu chỉ là có thế thừa lúc tình cảm của Đào Tử đối với Thẩm Mặc Trần còn trong sáng nổ lực thêm chút.

      “Chúng ta...Đây là làm gì a....” Đào Tử rất cẩn thận mà nhìn Thẩm Mặc Trần, thoạt nhìn cậu có vẻ tâm trạng tốt,vì cái gì chứ, vừa rồi lúc mới về trường còn tốt mà...

      bị Thẩm Mặc Trần ôm thẳng ra khỏi cửa sân bóng rổ, sau đó lại trực tiếp kéo thẳng lên sân thượng tầng thực nghiệm, lúc này toàn bộ giáo viên cùng học sinh xem biểu diễn, toàn bộ trường học gần như trống trơn, từ sân thượng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cây bạch quả to lớn đĩnh đạc, cùng hàng hoa tử đằng rung rinh trong gió, từng khóm hoa hải đường xanh tốt, mùa xuân ấm áo, vườn trường khắp nơi là hoa cỏ đua nở.

      Chỉ là cảnh xuân trong trường xinh đẹp đến như vậy mà lại so với với sắc mặt Thẩm Mặc Trần lại càng khó coi hơn.

      Cậu kéo Đào Tử qua, liền đứng bên cạnh lan can, lời, dùng cánh tay trắng nõn ôm lấy bả vai , sức ôm lại giảm chút nào.

      “Cái đó...Chồng ơi....? Đào Tử đưa cánh tay nho ra, quơ quơ trước mặt cậu, nghĩ muốn cậu chú ý đến.

      Đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng chịu nhìn đến khuôn mặt trắng nõn của , thay bộ váy biểu diễn sân khấu ra rồ, mái tóc dài đen nhánh lại cột thành cái đuôi ngựa lúc lắc sau đầu, theo động tác của mà đong đưa, đôi mắt to tròn ngập nước của vô tội nhìn cậu, cái miệng hồng be bé khẽ mở, giờ đây gần như quay lại là bé đáng thường ngày rồi, còn dáng vẻ lóa mắt như sân khấu.

      Chỉ là cậu biết, Đào Tử bây giờ mới bắt đầu trưởng thành, tương lại ngày nào đó, nhất định trở thành điểm chú ý của mọi người, có lẽ lúc đó, còn là quả đào duy nhất của riêng mình cậu.


      Chương 150 Em còn hiểu 3
      Edit: Lựu Đạn


      ràng là em trêu chọc trước....” Thẩm Mặc Trần hơi dùng sức ôm lấy bả vả , đem cả người ôm vào trong ngực, bàn tay khác với những ngón tay thon xoa nắn khuôn mặt mềm mại của , nhàng vuốt ve, đôi mắt tựa như ngọc thạch của cậu nhìn sâu vào ánh mắt vô tội của co, mang theo chút dụ dỗ, khẽ “Đào Tử, em nên chịu trách nhiệm như thế nào đối với ...”

      “Cái ...Cái gì a....” Đào Tử chỉ cảm thấy cậu nhìn mình thâm tình như vậy, trong đầu liền có chút căng thẳng, cái gì mà chịu trách nhiệm chứ, Thẩm Mặc Trần rốt cuộc muốn gì a....

      Giây tiếp theo, cánh môi hồng thắm của bị cậu ngặm chặt, hơi thở ấm áp của cậu, vây quanh chặt chẽ, đôi môi mỏng nhạt trằn trọc qua lại môi mềm của , nhàng mà gặm cắn...

      “Ưm....”

      Này này, đây là trường học đó nha!! Lỡ như có người nhìn thấy làm sao bây giờ????

      Đôi tay của Đào Tử dùng sức vỗ lên bả vai Thẩm Mặc Trần, dùng sức giãy giụa có ý muốn thoát khỏi cái ôm của cậu.


      Ánh mắt Thẩm Mặc Trần càng thêm sâu thắm, đem hai tay ngoan ngoãn của Đào Tử nắm chặt lại ở phía sau, để cho còn lộn xộn, tay khác vòng qua vòng eo mảnh khảnh của , để cả người thêm gần sát người mình.

      Đào Tử mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu gần trong gang tấc, đôi lông mày có chút nhíu chặt, lông mi đen dài khẽ run, cánh mũi của cậu thẳng tắp tạo ra đừng cung đẹp, cọ má mình, còn môi cậu vẫn lùi bước mà lưu luyến cánh môi mình như cũ.

      hai.... Muốn hôn về nhà hôn a!!!

      Lỡ như thầy giáo thấy được làm sao bây giờ!!!

      Trong lòng Đào Tử gào thét, tựa như trăm ngàn con mãnh thú chạy qua.

      Chỉ tiếc, Thẩm Mặc Trần hiểu được tâm tình của quả đào nhà mình lúc này, mà Đào Tử cũng biết chồng của mình cảm thấy bất an.

      Đúng, Thẩm Mặc Trần bức người như vậy, cũng bất an, ngoại hình trời sinh đủ soái, thành tích học tập ưu tú, cậu đứng nơi nào nơi đó biến thành phong cảnh xinh đẹp nhất, trước nay đều được nữ sinh chào đón, được thầy giáo thương, cậu muốn gì đều có được như trở bàn tay.

      Rốt cuộc cậu cũng chỉ là thiếu niên mới chớm nở tình , đối mặt với mình thích, trong lòng hoang mang, cậu xác định là mình thích Đào Tử, vậy còn Đào Tử, biết thích là gì , có lẽ Đào Tử có thói quen có cậu bầu bạn, nếu có ngày, Đào Tử có người khác bên cạnh, liệu có thể thích người đó chứ?

      Trong lòng Thẩm Mặc Trần tràn đầy bất an, loại bất an này khi nhìn thấy Lăng Vân ôm Đào Tử vào ngực càng thêm ràng, bởi vì Đào Tử từ chối cậu ta ôm mình.

      Lúc này đây, chỉ có đem ôm vào trong ngực, cảm nhận được thân thể mền mại của , cánh môi ấm áp của , mới có thể đem bất an tràn đầy trong lòng cậu vơi bớt.

      Chẳng qua....

      Đào Tử chớp chớp đôi mắt trong veo, trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần hôn càng lúc càng hăng, hơi thở của cậu càng lúc càng dồn dập, giống như chưa hôn đến ngạt thở chưa bỏ qua vậy, trong lòng quýnh lên, hai hàm răng theo bản năng mà dùng sức cắn vào môi cậu cái.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan11 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 151 Em còn hiểu 4
      Edit: Lựu Đạn


      “Ôi…” Thẩm Mặc Trần nhất thời bị đau, buông cánh tay nắm chặt tay Đào Tử ra, chỉ là cánh tay ôm eo còn chưa chịu buông ra.

      “Em làm gì đó hả?” Đôi mày cậu nhíu chặt.

      “Em…” Đào Tử nhìn cậu chau chặt mày, trong lúc nhất thời biết mở lời giải thích làm sao, ngón tay thon trắng nõn nhàng đưa lên xoa xoa cánh môi ấm áp của cậu, giọng “Đau ….”

      thừa!” Thẩm Mặc Trần tức giận liếc nhìn , đưa ngón tay ra, nâng cằm lên, nhìn chăm chăm vào mắt hỏi “Sao lại cắn ? Hả?”

      “Cái đó… Đây là lớp học đó…Bị người ta nhìn thấy tốt đâu…”

      Khuôn mặt trắng nõn của Đào Tử liền có hai rạng mây đỏ bừng, đôi mắt to trong trẻo dám nhìn thẳng mặt Thẩm Mặc Trần, ngập ngừng lúng túng .

      “Người khác đều xem văn nghệ, có ai thấy…” Giọng Thẩm Mặc Trần có chút thấp, có chút ấm ức, ngón trỏ của cậu hơi dùng sức, đưa khuôn mặt của Đào Tử ngẩng lên đối diện mặt cậu, liền hạ xuống cái hôn nhàng.

      “Chỉ là…” Đào Tử còn nghĩ muốn đều gì nữa, chỉ tiếc là vừa mở miệng, đầu lưỡi ẩm ướt trơn trợt của cậu chui vào, xúc cảm mềm mại như vậy, cẩn thận tìm tòi mọi ngóc ngách khoang miệng , mang theo đểu thể chống cự, đem kéo đến gần thêm lần nữa.

      “Khụ khụ….”

      sân thượng đột nhiên vang lên tiếng ho khan.

      Đào Tử hết hồn, vội vàng đẩy Thẩm Mặc Trần ra, nhìn lối vào sân thượng.

      Chỉ thấy Lăng Vân cùng Triệu Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt đầy xấu hổ.

      “Sao lại là cậu?” Thẩm Mặc Trần vô cùng bất mãn mà nhìn Lăng Vân, nhưng tay ôm Đào Tử lại hề buông ra chút nào, đôi mắt đen thâm thúy hóa thành mũi tên bén nhọn, đánh thẳng đến chỗ Lăng Vân.

      “Chuyện đó…Đào Tử, buổi văn nghệ kết thúc, Thầy Triệu gọi cậu cùng Lăng Vân đến nhận thưởng!” Triệu Tuyết vội vàng quăng lại câu này rồi nhanh chóng lôi kéo Lăng Vân chạy như bay.

      Gió nhè thổi qua sân thượng lầu thực nghiệm, mang theo hơi thở ấm áp mùa xuân cùng mùi hương thơm cỏ cây nồng đậm, mặt trời cũng nghiêng về tây, từng sợi nắng phảng chiếu người Thẩm Mặc Trần cùng Đào Tử, giống như là tiếc nuối cho nụ hôn vừa bị cắt ngang khi nãy.

      Đào Tử đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi ra sau tai, đỏ mặt đẩy cánh tay của Thẩm Mặc Trần “Chủ nhiệm gọi em qua…”

      “Ừ…” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt trả lời, lại vẫn cứ ôm buông ta.

      “…..” Đào Tử lại nhàng đẩy cậu.

      Thẩm Mặc Trần cúi đầu, nhìn cái miệng phiếm hồng sáng bóng của Đào Tử, trong mắt còn tràn ngập sương mù mê muội chưa tan, bất an trong lòng bị chính mình đè xuống, cậu buông lỏng cánh tay ôm chặt eo Đào Tử, lời nào liền xoay người xuống.

      Gì? Gì? Cứ vậy mà hả?

      Đào Tử nhìn bóng dáng rời của Thẩm Mặc Trần, trong lòng tràn đầy tò mò, người này tự nhiên chạy xông vào phòng thay đồ lôi kéo mình đến sân thượng, chỉ là để hôn chút, sau đó liền chạy???


      Chương 152 Em còn hiểu 5
      Edit: Lựu Đạn


      Còn để kịp suy nghĩ, liền nghe được tiếng gào đầy giận dữ của Triệu Tuyết bên dưới lầu “Tô Đào! Thẩm Mặc Tràn nhà cậu xuống rồi, cậu còn ngốc sân thượng làm gì hả? Chờ sao mọc hay chờ trăng lên hả???!!!”

      “Đến ngay.” Đào Tử bị tiếng rống giận này làm hoảng sợ vội vàng lớn tiếng đáp lại. cũng liền chạy xuống dưới lầu.

      Chờ đến khi xuống dưới, sớm còn thấy bóng dáng của Thẩm Mặc Trần đâu cả, Triệu Tuyết đứng ở cửa chờ , tháy xuống liền vội vã chạy đến ôm lấy cánh tay của , lôi kéo chạy như bay về sân bóng rổ.

      Ngay cửa sân bóng rổ, từ xa liền thấy được thân ảnh mập mạp của lão Triệu chủ nhiệm lớp, còn chưa chờ được bọn họ đến, thầy lảnh lót cười “Tô Đào!!! Lăng Vân!! Làm tốt lắm! Lần diễn văn nghệ này chúng ta chắc chắn là hạng nhất rồi, lát trao giải hai trò cùng lên sân khấu nhận thưởng .”

      Đào Tử thở hồng hộc mà đứng trước mặt thầy Triệu, vừa thở phì phò vừa gật đầu. Triệu Tuyết là có thể chạy nước rút được, ngày thường nhìn ra gia hỏa này lại chạy nhanh như gió, quả là điên a …..

      Nhìn lại Lăng Vân bên cạnh, tuy rằng cũng cùng chạy với các , sắc mặt lại đổi, tim lại đập nhanh, hơi thở cũng chút loạn, chẳng lẽ là thể lực mình quá kém?

      Dào Tử lắc lắc đầu, sao có thể chứ, tốt xấu gì cũng có thời gian dài học múa a, tự hỏi nữa ngày, cuối cùng nàng đem nguyên nhân mình thở hổn hển kia đổ hết lên đầu cái hôn khi nãy, khẳng định là như vậy , mỗi lần bị Thẩm Mặc Trần hôn đều thở nổi.

      “Ôi, sao Tô Đào lại đỏ măt?” Lão Triệu rất là kỳ quái mà nhìn thấy Đào Tử chớp mắt đỏ mặt, vừa rồi khi chạy đến đây cũng đâu có như vậy a “Đúng rồi, trò thay trang phục biểu diễn lên sân khấu nhận thưởng a, nhanh, nhanh thay quần áo .”

      “A!!!?? Lại phải thay quần áo a?” Khuôn mặt của Đào Tử tức khắc suy sụp, sớm biết vậy khi nãy mình cần thay ra.

      “Ừ, nhanh !” Lão Triệu vô cũng bình tĩnh gật đầu, vẫy vẫy tay với Đào Tử, hề gợn sóng.

      Vì thế bạn học Đào Tử của chúng ta bi ai vô cùng, lại phải chạy thay đồ lần nữa, thay váy khổng tước, sau đó đợi hội diễn kết thúc cũng bạn học Lăng Vân thân tây trang, dưới áp bức của lão Triệu, tay trong tay cũng nhau lên sân khấu lãnh thưởng.

      “Ai, ai, bạn học mặc váy trắng ở giữa, cười cái , trò sao lại có vè mặt đau khổ thế hả, sao chú có thể chụp ảnh được đây!!” Người phụ trách chụp ảnh trao giải ôm máy ảnh vô cùng bất mãn mà với Đào Tử.

      Chú ơi, cháu sao cười được đây!!!

      Đào Tử căng da đầu lên, liền miễn cưỡng cười cái.

      Trong phút chốc, liền có mộ ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía .

      Thẩm Mặc Trần đứng ngay lối vào sân bóng rổ, dựa người tựa cửa, sắc mặt tái xanh mà nhìn vẻ mặt hiền lành cười vô hại của Lăng Vân, đem cánh tay ôm lấy vai Đào Tử, đối với màn ảnh cười tươi như đóa hoa nở rộ.

      Ô ô … Chồng ơi… Em đây là vô tội.

      Đào Tử rất cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần đứng ở cửa ra vào, lại thấy cậu hờ hững nhìn mình rồi xoay người thẳng bước ra ngoài.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :