1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 123-124

      Lần Đầu Hẹn Hò 1+2


      Quả Đào cùng Thẩm Mặc Trần hòa vào dòng người, từ thủy cung đến rừng rậm nhiệt đới, san hô đầy màu sắc, cá nước ngọt, cá cảnh nhiệt đới sặc sỡ bơi qua bơi lại.

      Rừng nhiệt đới trong thủy cung, rất nhiều cây lâu năm rậm rạp, tiếng chim kiêu như sấm, năm màu rực rỡ ra trước mắt khác gì rừng nhiệt đới .

      Quả Đào đứng trước lồng kính, liên tục vẫy tay với Thẩm Mặc Trần “Chồng ơi, chồng ơi, mau đến nhìn này, ở đây có hai chú cá hôn nhau á.”

      Thẩm Mặc Trần chút hoang mang cất bước đến bên cạnh , đưa mắt nhìn vào bể cá, đưa tay xoa tóc Quả Đào cười “Đây là cá hôn môi”

      “Chúng khẳng định là rất nhau , nhìn kìa, thân cá màu hồng phấn, dáng vẻ tròn như quả đào í, a a a, nhìn kìa, hai con cá ấy lại hôn nhau nữa kìa.” Quả Đào tựa vào mặt kính nhìn vào bên trong bể mà ríu rít, du khách xung quanh nghe thấy giọng bé, đều thấy buồn cười mà nhìn về phía , mấy đôi tình nhân sau khi nghe nhóc như vậy, cũng đến gần xem thử.

      Thẩm Mặc Trần đứng bên cạnh Quả Đào, nhìn khuôn mặt của nhóc gần như dính vào mặt kình, do dự rằng mình có nên cho nhóc con này biết cá hôn môi hôn nồng nhiệt thế này phải là đương mà là đánh nhau, bởi vì tập tính của loại cá này bảo vệ lãnh thổ rất cao, khi gặp nhau dùng môi mà đánh nhau giải quyết tranh chấp lãnh địa, mãi đến khi bên chịu rút lui mới kết thúc hôn nhau.

      Ngay lúc cậu còn do dự, hai chú cá kia cũng kết thúc hành động hôn môi nhau, trong đó có chú cá khéo léo bơi đến chu môi hôn Quả Đào cái bẹt thông qua lớp kính.

      Quả Đào tròn xoe đôi mắt, nhìn chú cá hồng hồng nho kia cách tấm kính mà hôn miệng mình, lập tức vui vẻ mà nhảy cẩng lên, lôi kéo Thẩm Mặc Trần hưng phấn “Thấy chưa, thấy chưa, vừa rồi là con cá đó hôm môi em á, có phải là do em lớn lên là đáng hay ?” Quả Đào vừa vừa đưa tay chỉ chỉ chú cá kia rồi lại chỉ vào mặt mình, cười tủm tỉm ….

      Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn chú cá hôn môi kia vẫn còn ve vỡn ngay mặt kính, cuối cùng cũng hạ quyết tâm cho Quả Đào nào đó hiểu “Nó chỉ là ăn mấy thứ rong rêu dính kính thôi, phải là hôn em đâu.” Cậu dừng chút lại “Nó còn có tên khác là cá lau kiếng đó.”

      “….” Nụ cười tươi rói của Quả Đào lập tức cứng đờ ngay khóe miệng, đôi mắt to đen mở to ai oán nhìn chăm chăm Thẩm Mặc Trần cả nửa ngày, cuối cùng cũng than thở hơi “Thẩm Mặc Trần, có tình thú….”

      Thẩm Mặc Trần nhướng nhướng chân mày, đôi mắt sâu thắm của cậu nhìn Quả Đào lâu, vậy mà dám mình có tình thú? Chẳng lẽ con cá trơn lùi, cái mông hồng nhạt xấu xí kia hôn tới hôn lui mới là có tình thú à?

      “Ách….” Quả Đào dưới cái nhìn chăm chăm của Thẩm Mặc Trần, trái tim bé liền co rúm lại, hậm hực buông tay, xoay người định đến phía trước.

      Thẩm Mặc Trần vươn bàn tay thon dài ấm áp ra, bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay của nhóc con, sau đó hơi dùng sức kéo lại, liền kéo Quả Đào vào trong ngực mình, cánh môi mềm mại ấm áp của cậu nhàng che lấp cái miệng nhắn hồng tươi của nhóc, vừa chạm vào liền rời .

      Quả Đào chưa kịp phản ứng bị Thẩm Mặc Trần hôn rồi.

      …..” Đôi gò má trắng nõn của Quả Đào nháy mắt nổi lên hai rạng mây đỏ rực, cái đầu của nàng nhanh chóng nhìn tứ phía, nhìn thấy du khách khác đều chú ý đến cảnh sắc muôn màu trong rừng nhiệt đới, ai cũng có chú ý tới mới vừa rồi đôi tình nhân đứng ngay trước bể cá hôn môi mà hôn nhau.

      “Như vậy là có tình thú chưa?” Bàn tay ấm áp của Thẩm Mặc Trần nắm chặt lấy cánh tay bé của Quả Đào, gương mặt tuấn tú dựa sát vào mặt nhóc, đôi mắt đẹp tựa màu xanh nước biển vô cùng nghiêm túc mà nhìn hỏi.

      “Có…” Quả Đào hết cách mà, vô cùng biết phấn đấu, lại lần nữa đầu hàng trước thế lực gian ác trước mặt.

      “Rất tốt.” Thẩm Mặc Trần vô cùng vừa lòng mà gật đầu.

      Lại tiếp tục di đến nhưng chỗ khác, muốn hết khu này phải qua hết 74 đường hầm dưới đáy biển, toàn bộ đường hầm này được thiết kế bằng kính theo đường vòm cung, du khách bên trong tựa như dưới đáy biển sâu, san hô muôn màu, rong biển, từng chủng loại cá biển từng đàn từng đàn ra trước mắt.

      Chú rùa biển to lớn hơn hai trăm cân, cá mập dài hơn ba mét, từng loại cá voi vô cùng tự tại đỉnh đầu các du khách, muôn vạn động vật dưới nước, đẹp sao tả xiết, Quả Đào ngẩng đầu, nhìn ánh đèn xuyên qua nước biển xanh thẳm lập tức có cảm giác như bản thân mình ở giữa đáy biển.

      Thẩm Mặc Trần nắm tay Quả Đào, chỉ vào các loại cá uyển chuyển bơi qua lại đỉnh đầu, kiên nhẫn mà giải thích cho nhóc “Đây là loài cá heo, chúng nó khá chậm chạp và giỏi bơi lội, thượng bị các loại cá khác ở biển ăn thịt, tuy nhiên mỗi lần sinh sản có thể lên đến ba trăm triệu trứng cho nên vẫn bị tuyệt chủng.”

      “Còn bên cạnh có cái miệng nhọn dài kia chính là cá lưỡi kiếm, đó là loại cá có tốc độ nhanh nhất trong đại dương, tối đa có thể lên 130km/h, so với tốc độ xe đường cao tốc chênh lệch bao nhiêu.”

      “Vậy chúng đâm vào nhau trong biển chứ?” Quà Đào nhìn cá kiếm bơi nhanh trước mắt rất là tò mò hỏi.

      “………Người ngốc như em nếu mà , chừng đâm nhau đấy.”Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn vẻ mặt đầy tò mò của Quả Đào, thuận miệng trả lời.

      “Này có tình thần học hỏi hay ? Em đây là rất nghiêm túc hỏi á!” Quả Đào rất là hài lòng chuyện vậy mà lại so sánh với mấy con cá.

      “Hẹn hò mà cũng có tinh thần học hỏi hả?” Thẩm Mặc Trần rất buồn cười mà nhìn nhóc con ngốc nghếch, đôi mày đẹp của cậu nhướng cao, đôi mắt đen nháy đầy vẻ trêu chọc nhìn Quả Đào cũng là rất nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của em đó chi!”

      *Cá hôn môi : còn có tên khác là cá đào hoa, thuộc họ cá hường(mùi)
      tui làm cái chương này tui muốn ngất, toàn.... cá.... cá.... cá.... cá
      toàn tả cảnh công viên thủy tạ mà còn toàn lặp từ...... Ngất :032:
      ThiênMinh, lolemcalas, garan260211 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 125 +126

      Lần Đầu Hẹn Hò 3+4



      “Hẹn hò?” Quả Đào bị lời hoa lệ này làm cho hoang mang đến nơi rồi.

      “Ừ sao, cần làm điệu bộ hoảng hốt đó đâu.” Thẩm Mặc Trần nắm lấy tay Quả Đào về phía trước, miệng rất là qua loa mà bình tĩnh mà trả lời.

      Hẹn hò á, trong lòng Quả Đào vụng trộm nhắc nhắc lại mãi hai chữ này, như vậy có tính là hai người lần đầu tiên hẹn hò hay ?

      Tính sao? Nhưng mà số lần hai người cùng nhau ra ngoài cũng phải là ít.

      tính ư? Nhưng mà lúc đó hai người còn cái gì cũng biết, mấy chuyện trước kia cũng tính là hẹn hò ?

      Quả Đào cúi đầu, rối rắm trong lời Thẩm Mặc Trần vừa ra, trong lòng vậy mà lại có cảm giác ràng nhảy nhót.

      Công viên vùng biển lạnh, mô phỏng theo thực tế băng tuyết, vừa vào cũng có tường kính vây quanh, bởi vì phần lớn động vật ở đây đều là có thể sống bờ.

      Quả Đào dựa vào rào chắn, nhìn hai chú gấu bắc cực béo tròn dạo bờ biển, cái mông tròn tròn xù lông, bước uốn a uốn éo, rất là đáng .

      Lại nhìn đến bên cạnh, Quả Đào mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên mà nắm lấy tay áo Thẩm Mặc Trần thấp giọng “Chồng ơi, con chó bên bên sao có màu trắng vậy?”

      Thẩm Mặc Trần nhìn theo ánh mắt của nhóc, đầu lập tức đen mấy vạch “Quả Đào…Đó là cáo Bắc Cực….”

      “Cáo Bắc Cực? Là hồ ly á?” Đôi mắt to đen lập tức tỏa ra ánh sáng khác thường.

      “Ừ. Em cảm thấy chúng nó nhìn giống chó, nhưng ít ra em cũng nên đoán đó là sói Bắc Cực chứ, em nghĩ là nơi này lại có thể để mấy chú chó vào à?” Thẩm Mặc Trần duỗi tay túm bím tóc của Quả Đào, vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn nàng.

      “Ai da, chút….” Hai tay bé bảo vệ lấy tóc của mình, trừng to mắt liếc nhìn Thẩm Mặc Trần, nhìn kiêu ngạo cho rằng em biết loài sói Bắc Cực tuyệt chủng rồi chắc?”

      Thẩm Mặc Trần sắc mặt đơ chút, khóe môi lại cười nhạt cái, đưa tay ra gõ trán Quả Đào cái, từ tốn “Tuyệt chủng là sói Nam Cực, sói Bắc Cực vẫn còn, em đừng có câu là đem toàn bộ chủng tộc người ta ra mà diệt sạch .”

      “Đúng đó?” Quả Đào nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu có vẻ chắc chắn lắm, giọng “Ai biết Nam Cực còn có sói chứ, ở đó phải chỉ có mỗi chim cánh cụt sao…..”

      Thẩm Mặc Trần nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      “A, vậy Nam Cực có gấu ?” Ánh mắt nàng lóe sáng, nắm lấy tay Thẩm Mặc Trần, giọng hỏi.

      có.” Thẩm Mặc Trần bình tĩnh trả lời.

      “A… đáng tiếc….” Quả Đào vô cùng thất vọng, nhìn mấy chú chim cánh cụt tuyết cách đó xa “Chẳng phải Nam Cực toàn bộ là chim cánh cụt sao?”

      “Hừ, Quả Đào, em có tinh thần học hỏi được , xem nhiều sách chút , cần hở chút lại hỏi mấy vấn đề có tí thông minh có được .”

      “……”

      Tinh thần học hỏi, học hỏi cái đầu á, chẳng phải là chúng ta hẹn hò sao?

      Quả Đào hung hưng trợn mắt nhìn Thẩm Mặc Trần, quyết định thèm để ý đến cậu nữa, xoay người chạy đến chỗ mấy chú chim cánh cụt.

      “Các vị khách quý, khu vực cá heo sắp trình diễn tiết mục hấp dẫn…”



      Quả đào hung hăng mà trừng mắt nhìn Thẩm Mặc Trần liếc mắt cái, quyết định hề để ý đến , xoay người hướng tới chim cánh cụt quán vị trí chạy tới.
      “Các vị các du khách, đúng mười sáu giờ có chương trình biễu diễn cá heo đặc sắc, hoan nghênh các vị đến xem!” Giọng nữ nhân viên thông báo vang lên, làm cho bước chân Quả Đào chạy đến chỗ chim cánh cụt cũng dừng lại.

      “Sao nào? Muốn đến xem cá heo biễu diễn à?” Lúc Thẩm Mặc Trần nhìn thấy nhóc dừng chân lại biết trong lòng nhóc nhà mình có suy nghĩ gì.

      “Dạ.” Quả Đào gật đầu, xoay người về bên cạnh Thẩm Mặc Trần, đôi tay nhắn ôm lấy cánh tay làm nũng “Em còn nghe có thể chụp ảnh cùng cá heo á, chồng ơi mình xem .”

      Thẩm Mặc Trần nhìn mọi người chung quanh vội vã đến khu cá heo, nhíu mày cái khó nhận ra, sau đó gật đầu, nắm tay Quả Đào chậm rãi theo sau những ngày kia.

      Chờ đến khi họ vào khu cá heo, khán đài cơ hồ đầy người ngồi.

      Quả Đào nhìn chung quanh, tìm cả buổi trời cũng tìm được chỗ ngồi trống nào, nhưng Thẩm Mặc Trần vẫn cứ bình tĩnh như cũ, quan sát chút chỗ lô ghế, sau đó lại nhìn đến nơi chuẩn bị biểu diễn, hai lời, dắt tay Quả Đào đến vị trí trung tâm.

      “Ai, bên kia có chỗ ngồi, chúng ta còn vào bên trong làm gì?” Quả Đào bị Thẩm Mặc Trần nắm lấy bàn tay, xuyên qua dòng người vừa vừa xin lỗi vì quấy rầy người khác, vừa đầy nghi hoặc nhìn cậu hỏi.

      “chỗ này có thể nhìn toàn cảnh sân khấu biểu diễn, hơn nữa khoảng cách rất tốt, phía bên kia phải là còn chỗ trống hay sao?” Thẩm Mặc Trần cũng quay đầu, mà vẫn cứ lao thẳng về trước như thường, kiên nhẫn giải thích cho Qua Đào hiểu.

      “Nhưng là có chỗ, chúng ta hai người mà….” Quả Đào ngẩng đầu nhìn về chỗ kia, từ đó có thể xem toàn cảnh sân khấu rất tốt, chẳng qua phần lớn khách tham quan đều là những đôi tình nhân, hoặc là gia đình mamg con cái theo, thường họ cùng ngồi với người bên cạnh có khoảng cách, cho nên nhìn sơ qua toàn bộ ghế ngồi tuy là chật kín nhưng ra cũng phải là rất nhiều.

      “Lại sao nữa vậy?” Thẩm Mặc Trần nắm nhóc đến chỗ đây, tự mình trực tiếp ngồi xuống.

      Quả Đào trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần ngồi yên ổn, khóe miệng nhịn được giật giật mấy cái, ý là chỉ cần có chỗ ngồi là được chứ gì?

      “Em phải làm sao bây giờ?” Quả Đào mở to đôi mắt tròn xoe mong chờ, cái miệng dẫu ra, giận dỗi nhìn Thẩm Mặc Trần.

      Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu, khóe miệng cong nụ cười tự nhiên, đôi mắt đen sâu thẩm giờ phút này lóe sáng như sao trời, cậu đưa bàn tay trắng nõn ra vỗ lên đùi mình, ý muốn là Quả Đào cần ngại ngùng.

      ….Ý của là muốn em ngồi đùi ????

      Quả Đào kinh hãi, dưới chân tự chủ được mà lùi về phía sau, thiếu chút nữa dẫm lên chân người bên cạnh.

      Còn muốn? Em đứng? ngại đâu.

      Thẩm Mặc Trần đảo ánh mắt liếc nàng cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng.

      Chính là lúc này rất là đông người…Quả Đào lo lắng mà quay đầu, nhìn quanh bốn phía, cũng sắp đến giờ biểu diễn, người đến xem cũng ngồi yên ổn, muốn nhóc ngồi đùi Thẩm Mặc Trần trước mặt nhiều người như vậy… …. làm được đâu!!!!!

      bé sao còn đứng đó, bé như vậy là che tầm mắt của chúng tôi đó.”
      ThiênMinh, lolemcalas, garan260214 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 127-128
      Lần Đầu Hẹn Hò 5-6


      Bà cụ ngồi phía sau Thẩm Mặc Trần lên tiếng trách móc, bên cạnh bà còn có đứa bé trai nghịch ngợm bò ghế dựa.

      “Cháu...” Đào Tử nghe được lời hối thúc của bà cụ, mặt liền đỏ bừng lên, tức đứng ngây tại chỗ cũng biết làm gì.

      Thẩm Mặc Trần thở dài cái, đưa tay ra nắm lấy tay Đào Tử hơi dùng sức kéo nàng vào trong lòng mình, chỉnh lại tư thế ngồi chút, liền để nàng ngồi ổn thỏa đùi mình.

      Nháy mắt cậu liền bị hơi thở ngọt ngào cùng hương thơm tươi mát của cơ thể thiếu nữ xâm chiếm, thân thể ấm áp cùng mềm mại của Đào Tử vừa vặn nằm trọn trong lòng cậu.

      “Bà nội, bà nội ơi, chị đó ngồi đùi trai kìa!” Cậu bé phía sau họ mãi chơi đùa vô tình ngẩng mặt lên liền nhìn thấy cảnh Thẩm Mặc Trần ôm ấp Đào Tử.

      được nhìn lộn xộn.” Bà cụ có chút xấu hổ ho khan cái, sớm biết như vậy bà giục bé làm gì, sau đó liền đưa bàn tay đầy nếp nhăn che đôi mắt của cháu trai, lẫm bẩm nên nhìn, nên nhìn....”

      “Vì sao ạ?” Cậu bé vô cùng khó hiểu mà quay đầu nhìn bà của mình, sau đó bò dậy từ ghế, ôm lấy cánh tay bà mình làm nũng “Bà nội, con cũng muốn ngồi đùi bà.!!!”

      Đào Tử cảm thấy mình còn đường nào để trốn nữa rồi, liền đem cả khuôn mặt chôn rúc vào ngực Thẩm Mặc Trần, sau đó vươn nắm tay mềm mại của mình nhàng đánh Thẩm Mặc Trần cái, thầm “Đều tại , dạy hư trẻ .”

      “Em còn sợ dạy hư trẻ sao?” Thẩm Mặc Trần gần như thể nghe thấy mà cười cười, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của Đào Tử, trêu “Năm đó lúc cũng như cậu bé này, là ai có chuyện gì cũng nhào đến đè ra hôn loạn mặt?”

      cần nữa, cần nữa....” Đào Tử vội vàng lên tiếng ngăn lời cậu lại, sợ cậu lại tiếp nữa, lôi chuyện năm đó mình lao vào nhà tắm đem Thảm Mặc Trần ấn vào tường rồi đột ngột hôn bẹp cái, sau đó làm cho người tai thính nghe được, mà năm đó còn nên cũng thấy có gì, bây giờ nhớ lại, thấy bản thân mình quá là mạnh bạo ....

      Chờ chút.... Thẩm Mặc Trần tắm .....?”

      Đó chẳng phải là ...Là ...Trần như nhộng sao...”

      Chính là ngay cả bản thân mình cũng nhớ chuyện năm đó chăng? Đào Tử đột nhiên lại im lặng, nhíu mày, cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó, bắt đắc dĩ là cũng lâu năm rồi cho nên, cũn chỉ nhớ đại khái vài chuyện, lại nhớ được lúc ấy là cả phòng xuân sắc vô biên , ai.... Sai lầm....

      Thẩm Mặc Trần cúi đầu, nhìn nàng trong ngực mình, lúc đỏ mặt, lúc ngơ ngác, lúc lại chau mày, lúc phiền muộn, nhịn được lắc đầu cái, người này suy nghĩ lại biết bay đến đâu rồi đây.

      “Ngoan ngoãn chút, đừng lộn xộn, bằng đáng vào mông cháu!” giọng của bà cụ từ phía sau lại vang lên.

      Đào Tử đem đầu chôn nơi bả vai Thẩm Mặc Trần, trộm nhìn về phía sau, lại thấy bà cụ kia đem cậu bé bế lên đặt đùi, có điều cậu bé kia trời sinh hiếu động, huống chi bây giờ còn chưa bắt đầu biểu diễn, liền thấy cậu bé kia xoay qua xoắn lại, chọc cho bà cụ kia giận rồi.

      Nhận thấy ánh mắt của Đào Tử, bà cụ kia ngẩn đầu lên, tức giận trừng mắt với cái, làm cho Đào Tử sợ đến mức nhanh chóng đem đầu về chôn chặt trong lòng Thẩm Mặc Trần.

      May mắn là lúc này cá heo bắt đầu biểu diễn.

      Đào Tử ngồi trong lòng Thẩm Mặc Trần nhìn chớp mắt về phía ba chú cá heo bên trong hồ nước lớn phía trước, dưới chỉ huy của người huấn luyện, khi đầu đội bóng, lúc nhảy xuyên qua vòng tròn, lúc lại tựa như tinh linh tự do xoay tròn trong nước, thậm chí còn có thể để người huấn luyện đứng đỉnh đầu của mình, bơi vòng vòng trong nước.

      Chung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Đào Tử đầy hưng phấn cũng nhanh chóng vỗ tay hòa cùng, chỉ là thái độ của Thẩm Mặc Trần lại rất bình tĩnh nhìn về hồ nước sân khấu, nhíu mày câu

      Đợi đến khi chương trình kết thúc, người huấn luyện cầm micro với khán giả sân khấu “ Muốn chụp ảnh lưu niệm cùng cá heo, các vị có thể lên phía trước, năm mươi tệ ảnh, xin đừng bỏ qua.”

      Đôi mắt to tròn của Đào Tử lập tức lấp láng ánh sáng, liền trực tiếp nhảy khỏi đùi của Thẩm Mặc Trần, xoay người lại lôi kéo tay áo của cậu, cười hì hì “ Chúng ta chụp ảnh lưu niệm với cá heo .”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt mà lên tiếng, vẻ mặt cảm xúc đứng lên, theo Đào Tử chậm rãi đến hồ cá heo sân khấu.

      bé, muốn cùng chụp ảnh với cá heo sao?”Người huấn luyện kia iver mặt vui tươi hớn hở nhìn hai người họ, vẫy vậy tay với Đào Tử.

      “Muốn ạ!” Đào Tử gật gật đầu, lôi kéo Thẩm Mặc Trần chạy đến bên bờ hồ, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn cá heo tự do ngịch nước bê trong.

      Chỉ nghe được tiếng huýt sáo của người huấn luyện, ba chú heo kia liền lắc lắc cái đuôi bơi nhanh về hướng bọn họ.

      bé, có dám ngồi cạnh bờ hồ để cá heo hôn cháu ?” Người huấn luyện vỗ vỗ đầu mấy chú cá heo, xoay người cười tươi hỏi Đào Tử.

      Đào Tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, nghĩ nghĩ liền ngoan ngoãn ngồi cạnh bờ hồ.

      Chú cá heo kia vươn nữa cái đầu từ trong nước lên, đôi mắt đáng thương nhìn Đào Tử chút, liền bật dậy, dùng cái miệng dài của mình hôn lên cái má trắng nõn của Đào Tử.

      Đào Tử còn chứ kịp nhìn vào máy ảnh để cười liền nhìn thấy Thẩm Mặc Trần cau mày lên, đưa tay đẩy chú cá heo bên cạnh mình ngược về trong hồ.

      ...Làm gì vậy ...?” Đào Tử khó hiểu nhìn cậu, lại quay đầu nhìn chú cá heo bơi vòng trong nước hỏi.

      “Ai bảo nó hôn em....” Thẩm Mặc Trần nhìn về phía hồ nước hừ lạnh cái, xoay người khoanh tay liếc mắt nhìn Đào Tử.

      Cho nên là.....?

      Đào Tử toát mồ hôi hột, .....Đây là ghen với cá heo đó sao....

      Chỉ là còn chưa kịp những lời nà, liền nghe được tiếng nước ào ào vang lên, chú cá heo khi nãy bị Thẩm Mặc Trần đẩy ra, dùng đuôi quẫy nước, toàn bộ bọt nước đều bắn thẳng lên người Thẩm Mặc Trần....

      ~~~~CHO CHỪA ~~~~
      :th_70:
      ThiênMinh, Nhitocngan, lolemcalas13 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 129-130
      Lần Đầu Hẹn Hò 7-8

      Cái này ... chính là cá heo trả thù công khai phải ....

      Đào Tử ngồi bên bờ hồ, mở to miệng, trợn to mắt mà nhìn từng giọt nước chảy dọc theo tóc của Thẩm Mặc Trần, chảy xuống gương mặt trắng nõn của cậu, rồi theo cổ, từ từ xuống, áo khoác người cũng ướt mảnh.

      Thẩm Mặc Trần lúc này sắc mặt rất rất là khó coi, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, tức giận nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện trong hồn nước.

      Chẳng qua chú cá heo kia vẫn cứ thản nhiên, cảm thấy trả thù cậu như vậy còn chưa đủ, vì thế lúc lắc thân mình bơi đến bên cạnh Đào Tử, dựng thẳng người từ trong nước lên, hôn cái vào má phải của nhóc, sau đó lại bơi về trong nước, vòng sang bên kia Đào Tử, lại thẳng thân mình hôn cái vào má trái nhóc.....

      Sau khi bạn cá heo đó hôn trái phải gương mặt của Đào Tử rồi, lại chìm vào nước, hướng về phía Thẩm Mặc Trần vặn vẹo cái mông, tự nhiên tự tại bơi ~~~

      Đào Tử thấy ràng đỉnh đầu của Thẩm Mặc Trần bóc khói vì chú cá heo kia chọc cho tức giận.

      “Cái này.... Chồng ơi.....Bình tĩnh....” Đào Tử cẩn thận mà mở miệng, từ bờ hồ chầm chậm đứng lên, đưa tay mềm mại ra nhàng lau nước đầu giúp cậu.

      bé, chụp xong rồi, thấy Mặc Mặc nhà chúng ta vậy mà rất thích nhóc đó, năm mươi đồng cho hai bức ảnh của nhóc !” người huấn luyện kia cố tình ngay lúc này liền lấy ra hai tấm ảnh, đưa đến cho Đào Tử, cười hì hì .

      Yên lặng.... Mặc mặc....?

      Đào Tử ngẩng đầu trộm nhìn Thẩm Mặc Trần đứng thẳng lưng bên cạnh, chỉ thấy cậu ngay lúc nghe đến cái tên này, mặt ràng sửng sốt chút, sau đó liền quay mặt trừng nhìn cái tên Mặc Mặc sung sướng chơi đùa trong hồ nước kia.

      Dám hôn của cậu, lại còn dám trộm tên của cậu!!!???

      Chú cá heo tên Mặc Mặc kia dường như cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Mặc Trần, vậy nên luền dựng thẳng người trong hồ nước, hướng về phía Thẩm Mặc Trần kêu tiếng to, sau đó lại vui sướng vặn vẹo thân mình trong nước, trái xoay xoay, phải vặn vẹo, lại xoay người uốn éo cái mông (cái đuôi), chỉ là thèm đến gần bờ hồ, ý là muốn , có bản lĩnh nhào đến đây !!! Cậu ngon đến đây ~~~~~
      Thẩm Mặc Trần lúc này cũng chỉ là cậu bé mười bốn tuổi, nếu mà mười năm sau cậu gặp lại cảnh này, tất nhiên bị con cá heo chọc cho giận đến đỉnh thất khiếu đều bốc khói đâu....

      Đào Tử vậy mà lại chú ý đến chuyện chú cá heo kia khiêu khích Thẩm Mặc Trần, toàn bộ chú ý của nhóc tất cả đều nằm hai tấm ảnh trong tay của người huấn luyện.

      Hai tấm ảnh chúp vô cùng đẹp, chụp đúng lúc chú cá heo đó hôn vào hai má của Đào Tử.

      ảnh chụp, Đào Tử với vẻ mặt cười tủm tỉm ngồi bên bờ hồ, chú cá heo lấp ló nữa thân mình, hôn lên gò má trắng nõn mềm mịn của Đào Tử, toàn ảnh chụp rất ấm áp.

      Đương nhiên là, nếu có chụp cái người nào đó cả người ướt đẫm, vẻ mặt đầy tức giận, ánh mắt ngập đầy sát khí, trừng mắt nhìn chú cá heo kia, bức ảnh nhìn hẳn càng thêm hoàn mỹ hơn nữa.

      Đào Tử cầm ảnh chụp thanh toán tiền, liền nhanh tay túm Thẩm Mặc Trần rời , dám đảm bảo là Thẩm Mặc Trần có thể nhảy xống hồ tòm chú cá heo kia làm trận tử chiến hay , có điều phải lại, Thẩm Mặc Trần chịu bơi hay sao?

      Rời khỏi công viên nước thành phố N, gió xuân ấm áp nhàng thổi qua, Thẩm Mặc Trần nhịn được hắt hơi ba cái liền.

      “Nhanh cởi áo khoác ra , đều bị thấm nước rồi, cứ như vậy mặc người, gió thổi qua, cảm lạnh đó.” Đào Tử có chút đau lòng mà nhìn Thẩm Mặc Trần bên cạnh, lấy khăn tay từ balo ra, lau khô đầu tóc cho cậu, sau đó kéo tay áo khoác cậu, thầm : “Trành giành tình cảm với cá heo làm gì a, còn làm cho cả người toàn là nước....”

      “Hừ!!!” Thẩm Mặc Trần liếc nàng trắng cả mắt, chút khách khí giật lấy khăn trong tay nhóc, lại lau đầu tóc cùng mặt mũi lần nữa, túm lấy tay Đào Tử đến trạm xe công cộng : “, mua áo khoác khác.”

      “Dạ.” Đào Tử ngoan ngoãn theo cậu, nhìn tay cậu cầm theo áo khoác ướt đẫm, tay lại nắm lấy tay mình, nhịn được lén nở nụ cười, chẳng qua Thẩm Mặc Trần cởi áo khoác , bên trong chỉ mặc cái áo thun màu trắng, gió xuân thổi qua, cậu lại chịu được lại hắt hơi mấy cái.

      “Có phải lạnh hay ?” Đào Tử vội vành gần hơn ôm lấy cánh tay của cậu, lúc này cũng là chạng vạng, mặt trời cũng gần xuống núi, nhiệt độ so với lúc trưa có chút thấp hơn vài độ.

      sao đâu.” Thẩm Mặc Trần lại hắt hơi cái, hít hít cái mũi, đem đầu vùi vào cổ trắng nõn của nhóc, lẩm bẩm : “Để ôm chút liền hết lạnh.”

      Đào Tử nhanh đưa tay ra ôm lấy cậu.

      Hai tay lộ ra bên ngoài của cậu sờ vào lạnh như băng, Đào Tử chịu được lại dùng sức ôm eo cậu chặt hơn, nghĩ là để nhiệt độ cơ thể mình truyền sang cho cậu.

      May mắn là chỉ chờ có vài phút, xe bus liền tới, Đào Tử vội vàng nắm tay Thẩm Mặc Trần lên xe.

      Bên trong xe chật chội, tuy rằng đông người, nhưng độ ấm trong xe cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, thân thể lạnh lẽo của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng có chút ấm áp.

      là, so đo với cá heo làm gì chứ....” Đào Tử nhìn sắc mặt dần dần có sắc hồng của Thẩm Mặc Trần, tức giận mà trừng cậu cái.

      Thẩm Mặc Trần yên lặng, lời nào, vẫn cứ nắm tay Đào Tử như cũ, tay lại nắm vòng treo, qua hồi lâu mới chịu với Đào Tử: “ ra chúng nó rất đáng thương.”

      “Sao ạ.” Đào Tử nghe cậu đầu đuôi câu như thế, khỏi sửng sốt chút mở to mắt nghi hoặc nhìn cậu hỏi: “Ai? Đáng thương cái gì á?”

      “Những chú cá heo đó.” Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần lóe lên cảm xúc ảm đạm, sườn mặt cậu vậy mà lại có chút thương hại cùng đơn, cậu vòng tay ôm lấy eo của Đào Tử chặt, cúi đầu hỏi: “Đào Tử, em có biết cá heo sống ở biển, tuổi thọ là bao nhiêu ?”

      “Em biết.” Đào Tử lắc đầu ...

      “Vỏn vẹn là sáu mươi năm.” Thẩm Mặc trần nhàn nhạt trả lời, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy em có biết cá heo sống trong thủy cung có thể sống trong bao lâu ?”
      ThiênMinh, Nhitocngan, lolemcalas12 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 131-132
      Lần Đầu Hẹn Hò 9-10

      “Năm mươi năm?” Đào Tử nghĩ nghĩ, chắc chắn lắm mà nhìn cậu.

      Thẩm Mặc Trần lắc đầu, đôi mắt trong suốt như ngọc nhìn chăm chăm vào đôi mắt vô tội của Đào Tử, giọng có vẻ xa xôi từ nơi nào vọng đến: “Sai rồi, đại khái chỉ khoảng tám năm thôi.”

      “Sao lại ngắn như vậy?” Trong mắt Đào Tử đầy kinh ngạc, “Vì sao lại như vậy?”

      “Bởi vì nụ cười của cá heo là ngụy trang tuyệt vời nhất của tạo hóa.”

      Thẩm Mặc Trần thở dài, có chút nỡ nhìn Đào Tử lại “Khi chúng ta đến công viên nước, nụ cười của chúng lừa gạt rất nhiều người, nhưng tế chúng hề vui vẻ.”

      “Cá heo là loại động vật có thính giác vô cùng nhanh nhạy, chúng có hệ thống thính giác vô cùng phát triển, có thể phát sóng từ thấp đến cao, bởi vậy, thính giác của chúng so với chúng ta nhạy bén gấp ngàn lần. Cũng bởi vì chúng cực kì nhạy cảm cho nên khi bị loài người đánh bắt và nhốt trong lồng kính ở công viên nước, khi biểu diễn, nhạc, cùng tiếng hoan hô hay những thanh vụn vặt khác đối với thính giác của chúng chính là loại tra tấn ngừng.”

      Thẩm Mặc Trần dừng chút, nhìn qua đoàn người ồn ào chung quanh, nhíu nhíu mày tiếp: “Các buổi diễn lớn, cùng áp lực thanh chói tai, làm cho đa số những chú cá heo bệnh loét dạ dày, chúng thể dựa vào thuốc điều trị được, những bình dưỡng khí được lắp đặt trong bể chính là để duy trì mạng sống cho chúng, nên chúng mới có thể tiếp tục thể điểm dịu dàng cùng nụ cười xinh đẹp nhất. Nếu xem như là người bình thường khi mà tạp quá nhiều và cao độ cũng phát điên, huống chi là mấy chú cá heo.”

      “…..” Đào Tử trầm mặc, chưa hề biết được, ra cá heo là dùng sinh mạng của mình để biểu diễn, cũng biết được, biểu diễn như vậy đối với chúng là điều khổ sở nhất, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt bị mấy sợ tóc che lấp của Thẩm Mặc Trần nơi đáy mắt của cậu có chút thương tiếc, trách được lúc mình rằng muốn xem cá heo biểu diễn, cậu ấy nhíu mày, còn tưởng rằng cậu thích chen chúc nơi đông người, trách được khi mà mọi người nhiệt liệt hoan hô, dùng sức vỗ tay hò hét, vẻ mặt cậu lại rất vô tình, ra cậu sớm biết đây chính là thương tổn đối với cá heo.


      Sinh mệnh bị giam cầm liền trầm trọng như thế, chúng bao giờ có thể ở nơi biển lớn xa xôi kia bơi lội với vận tốc 40km/h, chúng cũng thể lặn sâu dưới đáy biển hơn 300m kia để chơi đùa, tâm tình chúng chùng xuống, mệt mỏi, buồn bực rồi lấy cái chết để phản kháng.

      Người huấn luyện cá heo đẳng cấp thế giới Richard Berry tận mắt chứng kiến chú cá heo do chính tay mình thuần dưỡng chọn cách tự sát.

      Chú cá heo có tên là Khải Tây, bơi trong vòng tay của Richard, nhìn sâu vào mắt ta, hít lấy hơi, sau đó liền hít khí lần thứ hai nữa….

      Cũng giống như con người, cá heo cũng là loại hô hấp tuần hoàn. Bởi vậy, mỗi lần hít thở với chúng đó là cả nỗ lực. Cho nên, khi mà chúng muốn sống nữa, chúng liền nhịn thở, đây là tự sát của cá heo.

      Sau khi biết được những điều này, tâm tình Đào Tư trở nên chán chường.

      Đại khái là nhận ra tâm tình nàng tệ , Thẩm Mặc Trần dùng sức ôm lấy vòng eo nhắn của , sau đó dùng trán mình cụng vào trán của Đào Tử, giọng an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đều có ngoại lệ, nhìn thấy được nhãi cá heo kia cố ý hôn em liền sống rất thoải mái đó.”

      “….” Đào Tử cúi đầu, cẩn thận nhìn bức ảnh trong tay, chú cá heo trong ảnh cười như thiên sứ, có lẽ nó khi vừa sinh ra sống ở công viên nước rồi, chưa từng rong chơi biển lớn, cho nên mới thỏa mãn với cuộc sống tại như thế.

      “Đào Tử, đến trung tâm thành phố rồi, chúng ta mua quần áo rồi ăn cơm chiều nữa, sau đó còn quay về, tối sắp xếp đồ, sáng ngày mai thi xong chúng ta liền về thẳng trường học.” Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, sắc trời đen hẳn, đèn đường cũng sáng trưng, dòng xe như nước chảy, cao ốc hai bên đường hòa cùng màu sắc đèn neon chìm ngập trong khung cảnh vàng son.

      Thẩm Mặc Trần nắm tay Đào Tử xuống xe, gió đêm có chút lạnh, từng cơn gió lạnh thổi qua, cậu lập tức rùng mình cái.

      “Vào cửa hàng kia .” Thẩm Mặc Trần tùy ý chỉ cửa hàng gần nhất, nắm tay Đào Tử nhanh vào.

      “Chào mừng đến cửa hàng!” Trong chớp mắt hai người vừa vào cửa, tiếng chào hoan nghênh của người phục vụ trong tiệm vang lên.

      “Quý khách muốn mua gì?” người bán hàng nhiệt tình chu đáo lập tức tiến lên đón họ.

      Đào Tử có chút ngại ngùng mà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Mặc Trần, giờ này là giờ ăn cơm, cho nên khách trong cửa hàng nhiều lắm, thậm chí có thể khách trong cửa hàng cũng chỉ có hai người bọn họ, ánh mắt mấy người bán hàng này như sói thấy thịt, ánh mắt lóe xanh nhìn chăm chăm hai người bọn họ.

      Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần nhanh chóng quét khắp nơi trong cửa hàng, liền nhắm thẳng chiếc áo khoác lông màu đen, kiểu dáng là áo len dệt kim hở cổ, trước có cổ kéo, chất liệu vải sờ vào tay, cảm giác mềm mại, cảm giác có vẻ vô cùng tốt.

      Đào Tử nghĩ là cậu chỉ muốn mua áo lông màu đen đó, nhưng lúc đến phòng thử đồ , lại nhìn thấy bàn tay cậu lấy chiếc áo lông cùng kiểu dáng màu trắng, có mũ liền áo, lựa loại cỡ , đưa cho Đào Tử : “ thử .”

      “Em?” Trong lúc Đào Tử để ý, liền bị cậu nhét áo lông kia vào tay, gãi gãi đầu mình cái, nghi hoặc hỏi cậu: “Chẳng phải là đến mua áo cho sao?”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần gật gật đầu, lại xoay người cầm áo màu đen kia trực tiếp đưa cho người bán hàng, : “Cái này trực tiếp tính tiền , cần thử đâu.”

      “Vậy vì sao em phải thử chứ?” Đào Tử nhìn Thẩm Mặc Trần vậy mà mua thẳng cần thử, trong lòng lại rất là tò mò….

      “Size của , tự biến, còn của em...” Đôi mắt đen sâu đáy của Thẩm Mặc Trần nhìn Đào Tử từ xuống dưới, dừng chút, lại : “Vẫn nên thử cho an toàn.”

      “……Này phải là điểm quan trọng!” Đào Tử bị ánh mắt mờ ám của Thẩm Mặc Trần nhìn quét lần, chịu được lấy tay ôm ngực lui về phía sau bước, giọng : “Em có cần mua quần áo, cần gì phải thử, đổi tới đổi lui rất phiền.”
      ThiênMinh, Nhitocngan, lolemcalas13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :