1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương mới lâu có

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 107-108

      Em Chỉ Có Mình 1-2

      “Chuyện là... Em đối với chỉ có mình thôi!” Quả Đào nhớ những lời này của mẹ khi nãy, cho nên buột miệng ra, đợi lúc bé nhận ra mình vừa gì, quả ão não muốn dậm chân đấm ngực, can đảm tan tành....

      “Chuyện là.... em đến xem làm bài tập sao rồi mà....”

      “Ừ, haha...” Thẩm Mặc Trần nhăn mày cả ngày cuối cùng cũng thả lòng, nụ cười môi càng lúc càng ràng, tâm tình của cậu giờ phút này rất thoải mái sung sướng, cậu vươn ngón tay trắng nõn thon dài ngoéo Quả Đào cái, ý muốn bé đến gần mình, sau đó dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào vở bài tập, giọng chữ cũng chưa động đâu, em nên làm sao bây giờ....”

      “Làm sao bây giờ cái gì chứ? Chương trình lớp hai em hiểu đâu....” Quả Đào rất bất mãn liếc mắt nhìn cậu, đối với cái tư thế ngoắc tay gọi mình như gọi cún nhóc cảm thấy rất rất là bất mãn, tức giận, nhưng lại càng giận chính bản thân mình, bản thân mình mỗi lần như thế vậy mà lại ngoan ngoãn chạy đến bên người cậu.

      “Ai... có tâm trạng làm bài đâu...” Thẩm Mặc Trần cả người ngã ra sau dựa lưng vào ghế, đôi tay chéo sau đầu, vẻ mặt có ý cười xấu xa, nhìn Quả Đào hỏi “Em nên làm sao bây giờ?”

      “Làm gì, sao tâm trạng tốt? Em cũng đâu có chọc tức gì đâu, ai kêu khi lại giận em ...” Quả Đào hậm hực mà nhìn cậu, lại nhìn đến đống bài tập bên cạnh, khỏi mở to mắt kinh ngạc hỏi “Nhiều bài tập như vậy còn chưa có làm? Cả ngày hôm nay làm gì á? Thường ngày cũng có thấy nhiều bài tập như vậy đâu?”

      Khóe miệng cười gian của Thẩm Mặc Trần cứng lại chút, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn đống bài tập bàn, nhàn nhạt “Thường ngày sau giờ tan học làm hết nửa, hôm nay tâm tình tốt, nên có hứng làm!”

      “Nghiêm trọng như vậy?” Quả Đào ngồi vào ghế bên cạnh Thẩm Mặc Trần, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cậu “Vậy vì cái gì mà tâm tình tốt tốt a?”

      “……”

      “……”

      Chẳng lẽ em nhìn ra được vì cái gì mà tốt sao? Thẩm Mặc Trần dùng ánh mắt như là hỏi Quả Đào .

      Chẳng lẽ em nhìn ra được sao? Quả Đào lấy ánh mắt hỏi ngược lại cậu.

      Nhìn ra đừng hỏi nữa!Thẩm Mặc Trần căm tức nhìn Quả Đào ngốc.

      hỏi hỏi!Hừ! Ai muốn xem vào!Quả Đào vô cùng dũng cảm mà hất đầu, quay mặt qua chỗ khác để ý đến cậu.

      Giữa hai người chỉ còn lại trầm mặc....

      “Quả Đào ...” Cuối cùng vẫn là Thẩm Mặc Trần lên tiếng phá vỡ giằng co giữa hai người, cậu duỗi tay nắm lấy bàn tay nho mũm mĩm của Quả Đào, đem bé kéo gần đến bên người mình chút, có chút bất đắc dĩ mà nhìn nhóc ” Đem lời vừa rồi lại lần nữa ....”

      “Dạ, gì á?” Quả Đào nhìn nét mặt Thẩm Mặc Trần hòa hoãn, bản thân cũng thả lỏng ít, nhưng lại bị cậu làm cho mờ mịt đầy đầu ...

      “Chính là...Lời vừa rồi em với đó....”

      “À... vì chuyện gì mà tâm trạng tốt hả?” Quả Đào chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, rất là vô tội mà nhìn cậu.

      phải câu này....”

      vì nhiều bài tập như vậy mà làm?”

      “Cũng phải câu này...”Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng, gia hỏa này có phải là cố ý hay ?

      “Ách... làm bài tập?” Quả Đào gãi gãi đầu mình, nổ lực nhớ lại hồi nãy sau khi vào phòng từng câu ra.

      “......”Thẩm Mặc Trần hít hơi sâu, tự với bản thân phải bình tĩnh, nhưng mà nắm tay tự chủ được dùng sức hơn.

      “Ai da... cần giận liền dùng sức nắm tay em như vậy....Rất đau đó..” Quả Đào nước mắt lưng tròng nhìn cậu, đến bây giờ nhóc còn chưa biết bản thân mình làm gì đắc tội với cậu, còn phải là nhận cái lá thư tình kia sao, từ đến lớn, đều là trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần nhận biết bao nhiêu cái rồi, cũng có giận dỗi vui với Thẩm Mặc Trần mà.

      “Quả Đào...” Thẩm Mặc Trần dùng sức nắm tay nhóc nữa, giọng cũng dần trở nên dịu dàng hơn, “Em vừa rồi, lúc đứng ở của ban công, với câu gì đầu tiên?”

      “Dạ?” Giọng trầm thấp mà dịu dàng của cậu nhàng truyền đến, mang theo mê hoặc cùng dụ dỗ, lập tức làm cho trái tim Quả Đào mềm mại hơn, cẩn thận nhớ lại chút, mặt Quả Đào liền có chút hồng, gọng “Cái đó....Em ....Em là ....Em chỉ có mình ...” Mẫy chữ này cơ hồ như từ hàm răng chuồn ra, thanh như tiếng muỗi kêu.

      “Nghe .” Thẩm Mặc Trần dùng thêm sức nắm tay nhóc, đem Quả Đào kéo vào trong lòng ngực mình, ôm lấy bả vai thon gầy của , môi cậu đến gần bên tai , giọng dịu dàng “ lại lần nữa...”

      Hơi thở ấm áp của cậu chậm rãi phả vào lỗ tai , mang đến cơn ngứa tê dại, Quả Đào tự chủ được mà rụt bả vai, giọng cười “ ngứa, đừng chọc em nữa...”

      lại lần nữa...” Thẩm Mặc Trần kiên định nắm tay , gắt gao đem ôm chặt vào lòng.

      “Em...En chỉ có mình thôi....” Quả Đào bị cậu ôm vào lòng cách nào trốn được, rơi vào đường cùng chỉ phải ghé lên tai Thẩm Mặc Trần, giọng lại lần nữa.

      Giọng mềm mại của nhóc nhàng rơi vào tai cậu, tuy rằng còn mang theo chút bất đắc dĩ, lại làm cho lòng cậu dao động thôi.

      “Ừm...” Thẩm Mặc Trần cúi đầu, nhàng hôn lên môi nhóc, dịu dàng mà lại đầy bá đạo lẩm bẩm “Quả Đào, em là của amh, hơn nữa chỉ có thể là của thôi....”

      Quả Đào cảm nhận được xúc cảm ấm áp môi, hơi thở chung quanh chỉ toàn là hương vị dễ ngửi người của , đầu óc mơ màng mà nghĩ, gần đây hình như Thẩm Mặc Trần rất thích hôn mình, vui hay vui, rãnh rỗi là hôn cái, vì cái gì a, vì cái gì a....

      Thẩm Mặc Trần nhìn vẻ mặt đầy mê mang của Quả Đào nhà mình, trong lòng vẫn có chút buồn bực, rốt cuộc đến khi nào Quả Đào nhà mình mới có thể hiểu tình cảm bản thân đây, mới có thể chủ động đáp lại mình, cậu muốn cứ như đứa trẻ muốn lại nhào lên hôn cái rồi chạy như vậy đâu....

      Nghĩ như vậy, cậu khỏi lại mang Quả Đào ôm vào ngực, tay đỡ cái ót của ngốc, tăng thêm sức hôn lên.

      Cảm giác được môi mình sức hôn càng lúc càng tăng thêm, mà hàm răng biết bị cậu mở ra khi nào, đầu lưỡi ấm áp trơn trợt mà dịu dàng của cậu tiến sâu vào trong miệng , nhàng mà mút đầu lưỡi của , sau đó cẩn thận mà thăm dò từng góc ngách lãnh địa của , đầu Quả Đào lại bắt đầu choáng váng, cái cảm giác tê dại này lại bắt đầu xâm chiếm từng tấc cảm quan của , lại tự chủ được mà đưa tay ôm lấy eo của Thẩm Mặc Trần, dùng hết lý trí còn sót lại từ kẽ răng “Chồng ơi...Bài tập hôm nay của còn chưa có làm đâu á....”

      Thẩm Mặc Trần sửng sốt chút, rốt cuộc cũng dừng lại còn nồng nhiệt hôn môi, xâm chiếm nữa, lưu luyến đành mà buông cánh môi ra, có chút bất đắc dĩ mà thở dài hơi.
      Last edited: 12/11/18
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan16 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 109-110

      Em Chỉ Có Mình 3-4


      Thẩm Mặc Trần sửng sốt chút, rốt cuộc cũng dừng lại, còn nồng nhiệt hôn môi, còn xâm chiếm nữa, lưu luyến đành mà buông cánh môi ra, có chút bất đắc dĩ thở dài hơi, duỗi tay dùng sức véo lên má non mềm đáng của “Những lúc thế này vậy mà còn phân tâm ….”

      “Ô ô……” Quả Đào, vuốt ve khuôn mặt nhắn vừa chịu khổ vì bị chà đạp của mình, trừng to đôi mắt vô tội nhìn Thẩm Mặc Trần, có lòng tốt nhắc nhở có được , miễn cho sáng ngày mai lại là quên vở bài tập ở nhà .

      “Có điều phải lại ….” Đôi mắt đen thâm thúy của Thẩm Mặc Trần nhìn đống bài tập cùng đề thi của mình nằm bàn chút, ràng là có ý làm bài tập, nhíu mày nhìn Quả Đào ngốc hỏi “Rốt cuộc là ai viết lá thư đó….?”

      “Cậu ta có ghi tên, em sao mà biết được ….” Quả Đào chu cái miệng xinh cùng vẻ mặt vui nhìn , sao lại bắt đầu đến cái thư tình kia chứ, có thể nào chỉ cần hai ba câu lại vui nữa ?

      “Cặp sách của chúng ta tối qua mới thay, ngày hôm qua chắc chắn là có lá thư đó, sang nay lên lớp bất quá cũng chỉ có tiết ngữ văn liền có, cho nên cảm thấy hẳn là trong khoảng thời gian này cậu ta bỏ lá thư vào trong cặp của em.” Đôi mày đẹp của Thẩm Mặc Trần nhíu lại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chăm chăm vào Quả Đào.

      “Ừm, thường ngày nhận được rất nhiều thư tình, cũng đâu quan tâm là ai đưa, sao em mới nhận được cái thư tình đầu tiên trong đời, lại quan tâm như vậy chứ, là kỳ quái!” Quả Đào nhăn nhăn cái mũi, rầu rĩ vui nhìn cậu, trong đầu đột nhiên ra hình ảnh người.

      Cái người cao cao gầy gầy, mang mắt kính, làn da trắng nõn, vẻ mặt hiền hòa luôn mỉm cười, lẽ là cậu ta?

      Mắt nhìn thấy Quả Đào bắt đầu thất thần, Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà nhéo cái mũi của .

      “Làm gì á, muốn em ngạt chết à?” Quả Đào đưa tay kéo ngón tay ấm áp của cậu ra,cái người này từ đến lớn luôn có đủ cách ngược đãi mình, gõ đầu cũng nhéo mũi nhéo má, gần đây có gì cũng hôn hôn, thường hôn đến thở được mới thôi.

      “Em nghĩ đến người nào?” Thẩm Mặc Trần trầm giọng bên tai , nháy mắt đem câu chuyện kéo lại.

      biết…” Quả Đào mở to mắt vô tội nhìn cậu, trong lòng thầm buồn bực chẳng lẽ ấy đọc được suy nghĩ của mình?

      Thẩm Mặc Trần môi nhếch nụ cười khó thấy được, đôi mắt thâm thúy đảo vòng, có tiếp tục đến chuyện này nữa, chuyện cậu muốn biết tất cậu tự có cách.

      “Được rồi, làm bài tập .” Cậu buông Quả Đào ra, quay lại bàn học, liếc mắt nhìn nhóc cái “Em hẳn là cũng chưa làm bài tập hôm nay, thời gian còn sớm,nhanh làm .”

      “A!A?” Quả Đào nhìn cậu cảm thấy thể hiểu được, vừa rồi phải còn muốn đến chuyện lá thư kia là do ai viết sao? Như thế nào lại biến thành muốn làm bài tập?

      Có điều, chỉ cần Thẩm Mặc Trần tiếp tục tức giận, là tốt cho mình rồi.

      Quả Đào cười tủm tỉm mà nghĩ, lấy con thỏ xcuf lông màu hồng phấn treo cặp, thần bí “ Chồng ơi, em nên đặt tên cho con thỏ này cái tên ha.”

      “A, tên gì nào?” Thẩm Mặc Trần cũng ngẩng đầu lên thuận miệng hỏi, cả ngày hôm nay cậu có chút tâm trạng nào, bài tập còn dồn lại cả đống chưa làm.

      “Haha, em muốn gọi là Mặc!”

      “…..”

      còn nhớ hồi tiểu học em có tặng chú thỏ lúc học thủ công , nó cũng có tên á, gọi là Trần, hai cái này ghép lại là Mặc Trần á!” Quả Đào cũng mặc kệ cậu có nhìn mình hay , chỉ lo thôi.

      “Con thỏ xấu xí kia?” Thẩm Mặc Trần nhíu mày lại, tay cầm bút cũng dừng chút, cậu còn nhớ ngày đó mang con thỏ kia về nhà, bị mẹ của mình còn có lão ba nữa nữa, cười nhạo cậu hồi lâu, còn còn là đứa trẻ thông minh vậy mà lại làm ra chú thỏ xấu đến như vậy, mãi đến khi cậu đen mặt ra đấy là thỏ của của Quả Đào tặng, mẹ cậu nháy mắt liền trăm tám mươi độ thay đổi sắc mặt, an ủi động viên ngừng, nào là con thỏ này có cá tính, nào là rất sáng tạo, nào là nào là… Xấu đến đáng ….

      “Cái gì mà là con thỏ xấu xí hả, nó có tên mà !!!” Quả Đào rất là hài lòng mà nhìn cậu, sau đó tiếp tục cười tươi tắn “Cho nên là, hai chúng nó là đôi đó.”

      “Này, nếu con thỏ xấu xí kia, em tặng cho rồi, như vậy quyền đặt tên phải là của , nếu em đặt tên cho con thỏ tặng là Mặc vậy con thỏ xấu xí kia gọi là Đào, cũng giống như em, thấy nó nhớ đến em…” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt , bút trong tay lại tiếp tục bay nhanh làm bài tập.

      “…..” Nụ cười tươi rói mặt Quả Đào cứng lại, thấy con thỏ xấu xí kia là nhớ đến mình? Có ý gì chứ? Chẳng lẽ mình lớn lên xấu xí như vậy sao?

      “Quả Đào, bây giờ là hơn tám giờ rồi, em lại làm bài tập, buổi tối hôm nay đừng mong được ngủ!” Thẩm Mặc Trần tuy là vùi đầu trong đống bài tập nhưng đuôi mắt lại nhìn Quả Đào, thấy nàng ngốc lăng bên bàn học, cả buổi cũng động, chung quy vẫn là nhịn được nhắc nhở .

      “A….” Quả Đào cam lòng mà lấy sách bài tập trong cặp ra, căm giận nghĩ, dựa vào cái gì mà con thỏ xấu xấu kia gọi là Đào, mà con thỏ xinh đẹp này là Mặc chứ, là quá ngây thơ!!!

      Thời gian trôi nhanh, đảo mắt là đầu tháng tư, Thẩm Mặc Trần chuẩn bị thi tỉnh môn vật lý, đại khái là trong ba ngày, Quả Đào mắt trông mong nhìn Thẩm Mặc Trần sắp xếp đồ, giọng hỏi “Ngày ba có về kịp ? Ngày đó là ngày hội thiếu niên, phải về xem em biểu diễn đó!”

      Thẩm Mặc Trần vừa đem quần áo vất giường gấp gọn lại cho vào vali, vừa nhìn Quả Đào “ Ngày , ngày hai là cuối tuần, em chắc chắn là với sao?”

      ngày ba mới về, nếu em với , buổi tối ngày hai em lại phải về mình, em biết đường…..” Quả Đào nhăn nhó khuôn mặt, tội nghiệp nhìn cậu, cùng muốn với cậu lắm chứ, bởi cuối tuần ba mẹ cùng ba mẹ nuôi đều có nhà, ai cùng , lại biết đường, đến lúc Thẩm Mặc Trần thi, mình sao có thể chứ….

      “Vậy em ở nhà mình ăn cái gì?”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan13 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 111-112

      Em Chỉ Có Mình 5+6



      “Vậy em ở nhà ăn cái gì?” Động tác tay Thẩm Mặc Trần chút dừng lại, bên vội vàng, bên nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Quả Đào.

      “Ai……..Em……” Quả Đào chống cằm suy nghĩ cẩn thận, “Nếu em ăn mì gói, còn ấy em ra ngoài ăn thức ăn nhanh, chứ còn sao nữa.”

      “Ăn mấy thứ đó tốt cho cơ thể.” Thẩm Mặc Trần cau mày nhìn , “Em cùng , lúc thi em đợi , thi xong liền đưa em ra ngoài chơi.”

      “Em làm sao để về….”

      Vấn đề vòng cũng quay lại điểm rối rắm này.

      Thẩm Mặc Trần rốt cuộc cũng thu xếp xong hành lý, quần áo, sách vở, dồ dùng học tập, giấy tờ chuẩn bị thi cũng đầy đủ, tầm mắt cuối cùng cũng đặt lên người Quả Đào, “Vậy ngày ba, em xin nghỉ học ngày, rồi cùng về với .”


      “……”
      “……”

      muốn em trốn học??? Quả Đào mở to mắt, thể tưởng tượng được mà nhìn cậu.

      tính là trốn học, là xin nghỉ phép thôi, em xin nghỉ vì bệnh, em cứ là em đau bụng, được.” Thẩm Mặc Trần rất là vô cùng bình tĩnh mà nhìn .

      “Em khỏe mạnh…Như vậy….” Quả Đào khó khăn mà phun ra hai chữ, tuy rằng trong lòng cũng muốn thừa nhận rằng mình khỏe vô cùng, lại căng da đầu “Từ đến lới em chưa từng xin nghỉ, đột nhiên xin nghỉ được bình thường đâu?”

      sao đâu, cũng bởi vì em chưa từng xin nghỉ, đột nhiên xin lần, giáo viên mới nghi ngờ em đâu.”

      nghi ngờ mới là lạ à nha !!! Cả trường đều biết thi tỉnh ba ngày, cố tình em lại ba ngày ngày bị đau bụng, cơ thể khỏe, giáo viên họ tin sao!!! Đôi mắt to tròn của Quả Đào muốn trào nước mắt, có điều ánh mắt tràn ngập chấp vấn.

      chung với họ, những người trong đội tuyển thi trong tháng ba này, chỉ có mình là lớp hai thôi, địa điểm phòng thi cũng giống nhau.” Thẩm Mặc Trần chút để ý đến ánh mắt chấp bấ của , nhàn nhạt giải thích.

      Được rồi….Quả Đào trong lòng có chút dao động….

      “Ngày ba buổi diễn vào buổi chiều, đến lúc đó liền về sao? Lại bỏ em xin nghỉ bệnh em làm sao mà biểu diễn á?”

      đâu có em xin nghỉ cả ngày, em chỉ cần xin nữa ngày thôi, sáng ngày ba thi xong, mình liề trở về, giữa trưa là đến trường, có được , được ?” Khóe miệng Thẩm Mặc Trần treo nụ cười bình tĩnh, ra là cậu sớm suy nghĩ mấy thứ này cẩn thận rồi.

      “Ách…Được ạ!!!” Quả Đào cuối cùng cũng khuất phục trước thế lực tà ác.

      “Rất tốt.” Thẩm Mặc Trần gật đầu.

      “Em về phòng chuẩn bị đồ nhé? Ngày mai còn phải dậy sớm để nhà ga mua vé tàu nữa.” Quả Đào nếu quyết định cùng, đó chính là thuộc trường phái hành động, lập tức nhảy khỏi ghế muốn rời chuẩn bị ngay.

      cần.”Đôi mắt đen thẳm của Thẩm Mặc Trần rất bình tĩnh nhìn Quả Đào, xoay người lấy trong hộc bàn ra hai tấm vé, hướng Quả Đào lắc lắc “ mua rồi…”

      Ngay sau đó, lại từ dưới bàn học kéo cái vali ra, mỉm cười nhìn nhóc cũng giúp em chuẩn bị xong xuôi rồi, ngay cả váy diễn cũng mang theo, phòng khi lúc về lại bị kẹt xe, kịp thay ra.”

      “….” Quả Đào có chút cạn lời nhìn cậu, liền nghĩ vừa rồi mình đồng ý, ấy cũng tự mình chạy đến trực tiếp xin nghỉ với giáo viên thay mình.

      Sáng sớm năm giờ, Quả Đào còn làm ổ trong chăn ấm, mơ đẹp thấy mình gặm chân dê, đột nhiên cảm thấy người chọt lanhjleox, bên tai vang lên giọng trầm thấp “Quả Đào, nhanh dậy nào!”

      Ánh sáng ban mai xuyên qua bức màng màu hồng nhạt của Quả Đào, nhu hòa mà in sàn nhà, trong tay Thẩm Mặc Trần còn nắm theo cái chăn của nhóc, ngược sáng, Quả Đào mê mang cố gắng mở hai mắt, lại nhìn rỏ vẻ mặt cậu, vừa định lật người muốn nghủ thêm chốc nữa, đột nhiên dường như lại nhớ tới cái gì đó ”A……………!” Thét lớn tiếng.

      Quả Đào trực tiếp chân nhảy dựng lên, vọt đến trước mặt Thẩm Mặc Trần giật lấy lại chăn của mình, đem mình từ xuống dưới bọc kín lại, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Thẩm Mặc Trần sao lại bắt chước ba em, thường ngày phải chỉ đứng cạnh giường để gọi em thôi sao?”

      Thẩm Mặc Trần hiển nhiên là còn chưa có tỉnh lại trong cái diễm phúc nào đó, nếu mà cậu nhìn làm , vừa rồi Quả Đào chỉ mặc cái quần lót cùng áo ba lỗ để ngử, hai chân thon dài, thẳng tắp trắng nõn, vòng eo bé xíu, da trơn nhẵn nhụi, dáng người thiếu nữ uyển chuyển hấp dẫn nhì sót cái nào…..

      Quả Đào bọc chăn, vô cùng ngạc nhiên nhìn Thẩm Mặc Trần đứng trước mặt, trơ mắt nhìn mặt cậu từ từ nổi lên hai đóa mây đỏ ửng, có lầm hay vậy, Thẩm Mặc Trần mà cũng đỏ mặt?

      “Này, tỉnh lại!!” Quả Đào đưa tay nho trẳng nõn quớ quơ trước mặt Thẩm Mặc Trần, buồn bực hỏi “ vì sao đỏ mặt vậy?”

      “….” Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Mặc Trần nhìn sâu vào mắt Quả Đào, trầm mặc hồi lâu mới đáp “ Sao em mặc đồ ngủ?”

      còn biết xấu hổ mà nữa….”Quả Đào lại nhăn cái mũi của mình lại, trừng mắt nhìn cậu, ôm chăn nằm lăn giường, cả khổi bọc kín chỉ lộ ra mỗi cáu đầu nhìn Thẩm Mặc Trần “Ngày hôm qua chuận bị quần áo cho em, mang áo ngủ của em bỏ hết vào vali, em tìm thấy đồ ngủ , nên đành mặc như vậy để ngủ, dù sao cũng đâu có ai trong nhà ….”

      Khi Quả Đào đến những lời này, liền thấy ánh mắt sắc bén của Thẩm Mặc Trần phóng xoạt đến mình, vội vàng sửa lời “ Cái đó, trong nhà đâu có người khác…. Còn ….Thường ngày đâu có xốc chăn của em đâu….”

      Thẩm Mặc Trần đứng tại chỗ nhìn cái đầu của Quả Đào càng càng chôn sâu vào chăn, rốt cuộc cũng đành thở dài hơi, xoay người ra người cửa phòng, vừa “Nhanh dậy rồi thay quần áo, chúng ta còn phải đến nhà ga đó.”

      Quả Đào đem đầu chôn trong chăn, mãi đến khi còn nghe tiếng động nào trong phòng nữa, mới bay nhanh khỏi giường thay quần áo, đánh răng rửa mặt, chỉ sau vài phút, liền rạng rỡ hẳn lên ra ngoài.

      Thẩm Mặc Trần đứng ban công, tầm mắt nhìn nơi xa xa ngoài cửa sổ, lông mày dài của cậu rũ xuống, tạo bóng rợp dày đặc, mũi thẳng, môi mỏng, đường cong xinh đẹp, ngoài cửa sổ là hàng hoa tử đằng chạy dàim lá nó mới nhú dưới ánh mặt trời buổi sớm bung nở ra hết, hoa tử đằng từng chút lay động trong gió nhàng.

      Nghe được tiếng mở cửa, Thẩm Mặc Trần chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy quả đào thay quần áo thỏa đáng, nắm tay nhóc kéo , xuyên qua ban công, liền thẳng xuống dưới lầu.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan14 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 113 -114

      Mang Vợ Thi 1+2


      Hành lý sớm được chuẩn bị trước khi ngủ, bây giờ được để ngay ngắn dưới lầu.

      Đêm qua, Quả Đào cảm thấy mang theo hai cái vali cần thiết, vì vậy lúc sắp ngủ, Thẩm Mặc Trần lại mở vali chuẩn bị ra lần nữa, lại nhìn xem trong đó còn thiếu cái gì , mà bản thân chỉ biết trơ mắt ngồi bên mà nhìn.

      Lúc này hai người kéo vali ra cửa, đúng kiểu đôi vợ chồng hưởng tuần trăng mặt.

      Ăn sáng ngoài cổng tiểu khu xong, Thẩm Mặc Trần nắm tay Quả Đào lên xe bus đến cửa nam nhà ga.

      Nhà họ ở cách nhà ga năm tuyết xe bus, đại khái mười phút đến.

      Chỉ là khi họ đến nơi, Quả Đào mới nhận ra, tuy là Thẩm Mặc Trần hôm qua có cùng mọi người, nhưng mà chuyến xe tỉnh sáng sớm chỉ có chuyến, bọn họ thể tránh né mà vẫn phải chạm mặt các bạn học tham gia thi đua cùng giáo viên hướng dẫn ngay cửa lớn.

      Ngay từ đầu chỉ là Quả Đào theo sau Thẩm Mặc Trần qua trạm kiểm an ninh, còn nhìn đông nhìn tây, nghiên cứu xem cổng soát vé ở chỗ nào, sau đó liền nghe được tiếng gọi lớn từ cửa chờ “Thẩm Mặc Trần, bên này, bên này!!!”

      Quả Đào bị Thẩm Mặc Trần che khuất cho nên nhìn được hướng phát ra tiếng gọi, bèn nhón chân, nhìn từ sau vai cậu nhìn đến phía trước, nhìn tốt hơn, nhìn tháy là bị đám người kia nhận ra mình.

      Cái nam sinh to giọng khi nãy, vẫn cứ như cũ la hét điên cuống gọi to “Thẩm Mặc Trần, cậu thi mà cũng dẫn vợ cậu theo cùng à?”

      “Ai da, là ân ái quá à ….~~~~”

      “Ai da, quá ngọt ngào à…~~~”

      “Ai da, là ganh tị quá à…~~~”

      Lập tức chung quanh liền ồn ào hẳn lên, ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng có thái độ mờ ám nhìn bọn họ.

      Mặt Quả Đào liền đỏ bừng lên.

      Còn Thẩm Mặc Trần vẫn dáng vẻ như thường, xem như có gì, lấy vali băng chuyền kiểm an ninh, tay nắm lấy tay Quả Đào, chúng hoảng sợ, lo lắng mà đến bên cạnh họ, nhìn thoáng qua cậu bạn lớn giọng khi nãy, nhàn nhạt là trùng hợp, các cậu cũng tuyến này à?”

      khéo, khéo, buổi sáng chỉ có duy nhất chuyến xe liên tỉnh lúc sáu giờ sáng này thôi, hahaha…” Cậu bạn kia gãi đầu, cười tủm tỉm trả lời.

      Quả Đào nghe xong, càng thêm quẫn, mà hận thể tìm cái lỗ mà trốn , nàng dùng hết sức mình trắng mắt liếc Thẩm Mặc Trần cái., cái này hay rồi, nhiều người biết theo như vậy , ngày thứ hai giả xin bệnh cũng có người nào tin.

      liên quan, đến lúc đó em chịu nổi thời tiết ở tỉnh, liền bị trúng ăn. Thẩm Mặc Trần vô cùng bình tĩnh mà dùng ánh mắt rất chi là vô sỉ đáp lại Quả Đào.

      “Tình cảm của bạn Tô Đào cùng Thẩm Mặc Trần tốt như vậy? Xa nhau ban ngày cũng luyến tiếc ha?” Cố tình ngay lúc này, giáo viên hướng dẫn còn xông lên trêu ghẹo, nhìn Quả Đào làm cái mặt quỷ.

      Ai luyến tiếc ta chứ, mình ràng là bị ta cậy mạnh lôi theo đấy, có được ?

      Trong lòng Quả Đào tuy là rất bất đắc dĩ nhưng mà vẫn ngượng ngùng mang những lời trong lòng ra, chỉ dám đứng nép phía sau lưng Thẩm Mặc Trần, cúi đầu đỏ mặt, biết trả lời như thế nào.

      “Đúng vậy, em ấy ngày nhìn thấy em đứng ngồi yên, hai ngày thấy em ăn ngon, ba ngày thấy liền mất hồn mất vía, bị bắt buộc hết cách rồi, em đành phải mang mang em ấy theo bên cạnh.” Thẩm Mặc Trần nắm lấy tay Quả Đào, tùy tiện tìm hai chỗ ngồi còn trống, liền ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn giáo viên hướng dẫn, mỉm cười trả lời như vậy.

      “Ách……” Giáo viên hướng dẫn nghĩ tới được Thẩm Mặc Trần ngày thường lãnh đạm thích chuyện như vậy mà lại có thể giăng dài như thế, hơn nữa còn cười với mình cái, trong lúc nhất thời liền biết nên phản ứng như thế nào.

      Đại khái là những người này chưa từng thấy qua Thẩm Mặc Trần đùa lần nào, cjho nên tất cả đều sững sờ, đám người vừa cười ầm ĩ khi nãy, lập tức liền im lặng như tờ.

      “Năm giờ năm mươi phút tuyến xe đến N thị rời ga kiểm tra vé, mời các quý khách lấy hành lý đồ dùng tốt, đến cổng số mười sau soát vé, kiểm tra số ghế…..” Trong phòng chờ vang lên tiếng nhân viên nhà ga nhắc nhở, nhóm bạn vừa mới ngồi xuống liền đứng dậy, kéo theo hành lý chuẩn bị xếp hàng kiểm vé, Thẩm Mặc Trần đưa tay ngăn Qảu Đào lại.

      “Làm gì? Nên kiểm vé rồi….” Quả Đào nghi hoặc nhìn cậu, tuy trong lòng vẫn còn giận dỗi với mấy lời cậu vừa , nhưng lại nhịn được mở miệng trước.

      “Chờ họ xong rồi mình hẵn qua, thích nơi đông người.” bàn tay ấm áp của Thẩm Mặc Trần nắm lấy bàn tay mềm mại của nhóc. Trong lòng tay mình là cảm giác nomn mềm, sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa kính sát đất sân ga, phản chiếu vào đôi mắt đen nhánh của cậu, long lanh như ánh sao trời.

      “…….”Quả Đào cạn lời nhìn cậu, ngoan ngoãn ngồi xuống, gia hỏa này lắm chuyện cổ quái …..

      Chờ đến khi người xếp hàng kiểm vé còn nhiều, Thẩm Mặc Trần mới ung dung đứng dậy, kéo theo vali, từ trong ví lấy ra vé xe, sau đó nắm lấy bàn tay bé của Quả Đào chút hoang mang mà thẳng đến cửa soát vé.

      “Tích, tích.” Hai tiêng vang lên, kiển vé xong.

      Bọn họ chính là hai người cuối cùng lên xe.

      Lúc lên xe, những người khác cất hành lý và ngồi yên ổn, bất quuas khi mua vé, Thẩm Mặc Trần mua vé đầu cho nên chỗ ngỗi của bọn họ vẫn là ở gần phía trước hơn.

      Xe khởi động, lao đường chừng mười phút Thẩm Mặc Trần thẳng ngã đầu dựa vào vai Quả Đào ngủ ngon lành. Những sợi tóc mảnh của cậu nhàng vấn vít lấy cổ , mang theo mùi vị trong trẻo lạnh lùng vốn có của , hơi thở đều đều nhàng phả vào cánh tay nhóc, để lại cảm giác như có như , đôi mi dài đậm của cậu trong lúc ngủ run, giờ đây cậu giống như đứa bé yên tĩnh, ỷ lại người thân mình tin cậy nhất.

      Quả Đào nên lời mà nhìn Thẩm Mặc Trần bên cạnh mình, trong lòng nước mắt chảy như lũ, thầm than thở, đây mới là mục đích chính mà ấy muốn mình tỉnh chung có phải ?

      Cái gia hỏa này vừa lên xe ngủ, nếu mình cùng, ấy nhất định là dựa vào người khác để ngủ đâu.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :