1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 97-98

      Khúc Kỳ Cùng Đào Tô 5-6

      Mẹ Tô vừa nắm tay chồng kéo xuống dưới, vừa quên nhớ đến nụ cười mờ ám của Nguyệt Vi ,trong lòng thầm than thở, quả nhiên vẫn là bà thông gia có dự kiến trước, hai người bọn họ còn lên, chỉ có việc gì, có việc gì...

      “Ai...Ai...Đào Tử còn ở trong tay thằng nhóc thối kìa....” Ba Tô bên giãy nẩy, bên lãi nhãi với mẹ Tô.

      “Gấp cái gì chí, hai đứa nó còn , tháy khi nãy Trần Trần chuẩn bị thổi thổi chỗ đau cho Đào Tử sao, săn sóc nhiều như vậy, nhìn , em nếu mà đụng trúng, liền chạy đến hỏi câu, đau ? Sau đó liền chạy mất...” Mẹ Tô túm cổ áo ông chồng mình lôi xuống dưới, vừa trách chồng phải, mới vừa xuống lầu, liền thấy giáo sư Thẩm cùng Nguyệt Vi chống cằm bàn, ánh mắc sáng quắc nhìn hai người.

      “Sao rồi, Đào Tử có chuyện gì a?” Nguyệt Vi cười khanh khắc mà nhìn mẹ Tô.

      sao, chỉ là đụng trúng đầu, con bé này từ hiếu động, té ngã lung tung thành quen rồi, Trần Trần giúp nó thổi thổi phòng.” Mẹ Tô đem ba Tô ném lên ghế, tự mình cũng ngồi xuống, cầm lấy bài bàn, hét lớn “Nào đến đây, chúng ta tiếp tục nào”

      Ba Tô lệ nóng quanh tròng, lại trơ mắt nhìn con bảo bối nuôi lớn như vậy lại rơi vào tay người khác....

      Trong phòng Đào Tử, Thẩm Mặc Trần cùng quả đào hai mắt nhìn nhau.

      Qua hơn nữa ngày, quả đào mới có phản ứng, nước mắt rưng rưng mà nhìn Thẩm Mặc Trần “ Ô, ô..Bọn họ vậy mà ném em lại rồi bỏ ...”

      Thẩm Mặc Trần vẫn cứ nhàn nhạt như cũ, cúi đầu nhìn cái trán sưng đỏ của quả đào , cúi người, giọng “Đừng lộn xộn, còn có đây mà...”

      làn gió thổi lên cái trán sưng hồng của , mang theo hương vị mát lạnh, vây xung quanh người .

      Quả đào im lặng ngồi giường, dám lộn xộn, trán truyền đến hơi thở mát lạnh của cậu, làm cho nơi bị đụng trúng con đau rát nữa tầm mắt liền tự chủ mà nhìn nơi cổ áo sơ mi của cậu, áo sơ mi của cậu mở ra hai cút, nên bây giờ với tư thế này đúng lúc có thể thấy được chiếc cổ thon dài của cậu, xương quai xanh xinh đẹp, đường cong mê người, còn có....Lồng ngực trắng nõn .....

      Trời ạ, mình rốt cuộc là nhìn cái gì vậy...!!

      Quả đào cả kinh, phản xạ có điều kiện mạnh mẽ nhấc đầu lên,đau đớn trán vừa được vuốt ve xuống liền đụng vào cằm Thẩm Mặc Trần.

      “Ui----!!” Thẩm Mặc Trần vuốt cái cặm bị quả đào đụng vào, căm giận nhìn nhóc phải em đừng lộn xộn sao!!!?”

      “Ai da...Em....” Quả đào lần này đâm trúng bị đau, vừa nãy tông vào cửa tốt xấu gì cũng diện tích rộng, còn bây giờ chỉ có mọt điểm duy nhất lại đụng trúng vết thương cũ, quả chính là xát muối lên thêm mà..

      Quả đào lần này nhịn đay được, nước mắt liền thi nhau xoàn xoạt chảy xuống.

      “Lại bị đau?” Thẩm Mặc Trần nhìn từng giọt nước mắt to như hạt đậu ngừng rơi xuống, nhíu chặt mày hỏi. Ngón đôi thon dài ấm áp nhàng nắm lấy cánh tay biết có nên hay xoa xoa đầu mình của quả đào , vòng qua bên cạnh quả đào ngồi xuống, nhìn nhóc.

      Chỉ thấy cái tran trơn bóng của bé, khi nãy bị đâm trúng có chút hồng, bây giờ nơi đó lại thâm đen chút.

      “Ở đây đợi lúc.”

      Thẩm Mặc Trần ném lời này xuống liền trực tiếp ra khỏi phòng .

      lúc sau, tay cậu cầm lấy khăn lông ướt vào, sau đó cẩn thận dùng nước lạnh làm ướt khăn rồi đắp lên trán quả đào , đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào trán ngốc.

      Cảm giác tên trán có chút lạnh lẽo, khi nãy vừa đâm trúng còn có chút đau đớn, nhưng chỉ lát sau liền cảm thấy còn đau như lúc nãy nữa.

      Quả đào ngẩng đầu lên, nhìn ánh đen soi len mặt cậu, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, đôi mắt như mặc ngọc vẫn nhìn chăm chăm mình, trong mắt có chút khó hiểu cùng đau lòng, lỗ mũi cậu rất cao thẳng, môi hơi mỏng, cái trán trơn bóng bị mình đâm trúng có chút đỏ lên.

      này.... còn đau ?” Quả đào chỉ cằm của cậu giọng hỏi.

      “Hừ.” Thẩm Mặc Trần chỉ dùng giọng mũi hừ cái trả lời nàng “Em rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy hả, trước đâm vô cửa, sau lại đâm vào cằm .”

      “Em nghĩ gì hết...” Quả đào có chút xấu hổ mà cười cười, thể ra chính mình do nhớ đến cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà Triệu Tuyết cho xem, cho nên lời khiêu khích khi nãy của có chút giống như vậy , lại càng thể là do mình nhìn trộm nên trong cổ áo đến thất thần....

      Ai ...kỳ là có số chuyện tốt hơn là hiểu hay sao...

      hiểu , liền cần lúc đối mặt với Thẩm Mặc Trần cảm thấy khẩn trương khó hiểu.

      Nhưng cũng lại, tại sao Thẩm Mặc Trần khi đối mặt với mình lại cảm thấy hồi hợp?

      Quả đào lại nhận ra được mình vậy mà là nhìn Thẩm Mặc Trần đến phát ngốc.

      Thẩm Mặc Trần nhìn ánh mắt qua đào ràng là có thần, còn có biểu tình hồn phách du lịch kia nữa, nhíu nhíu mày, gia hỏa này lại bắt đầu suy nghĩ cái gì biết.

      Ngày hôm sau, quả đào ôm cái bánh bao trán học, đem Triệu Tuyết cùng Lăng Vân hoảng sợ.

      “Đào Tử, làm sao thế này, chồng cậu dám bạo hành cậu hả?” Triệu Tuyết kéo tay quả đào , lên, cẩn thận săm soi cái bánh bao của bạn, nghĩ nhiều thẳng tuột.

      Quả đào ai oán nhìn Triệu Tuyết, nghĩ thầm còn phải do tiểu thích cậu cho mình xem hại sao, người ta tại còn thuần khiết như xưa rồi, ô ô......

      “Đào Tử cậu bị sao vậy?” Lăng Vân dịu dàng hỏi, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy đau lòng thương xót.

      sao...Cái này... Là muỗi cắn.” Quả đào nhìn hai người cười cười, chung quy là cũng thể xấu hổ mà mình tông vào cửa rồi lại tông vào Thẩm Mặc Trần ra.

      “Muỗi?” Triệu Tuyết mở to hai mắt, vẻ mặt tin được nhìn bạn “Này, còn chưa đến mùa hè đâu, muỗi ở đâu ra chứ, con muỗi xấu xí này to bao nhiêu mới có thể cắn sưng cái trán của cậu như vậy a!!”

      “Ha ha...Ha ha..” Quả đào xấu hổ cười, qua loa bừa “ con muỗi mùa đông đói bụng chứ sao, tương đối là hung tan...!!!”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260214 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 99-100

      Khúc Kỳ và Đào Tô 7-8

      Lăng Vân nhìn Đào Tử với ánh mắt khó tin.

      Đôi mắt Triệu Tuyết xoay tròn, lén lút kéo Đào Tử, kề sát bên tai co bạn thầm hỏi “Đào Tử, nhanh lời thành , khối u đầu có phải là do chồng cậu gặm hay ?”

      “.....” Đào Tử cạn lời nhìn , đưa tay lên eo nhéo cái đau, “ Cậu thử gặm ra khối u bự chảng cho tớ xem, nếu cậu có thể gặm ra được, tớ liền theo họ của cậu.”

      “Hắc hắc...” Triệu Tuyết cười ngượng cái, sau đó gật đầu cũng đúng, nếu mà là gặm, cũng gặm chỗ này....”

      “.....”

      “Gặm cái gì?” Lăng Vân thất cả hai lại chụm đầu to, chỉ nghe được chữ gặm, liền mang ánh mắt nghi ngờ nhìn hai bạn.

      “Gặm bánh quy...” Triệu Tuyết cười hì hì lấy hộp bánh khúc kỳ, mở nắp đưa cho Đào Tử cùng Lăng Vân “Này, ăn , mới mua ngày hôm qua đó.”

      “Lại là khúc kỳ á....” Đào Tử lắc lắc khuôn mặt nhắn nhìn Triệu Tuyết, nghĩ ngợi rồi lấy cái, hỏi bâng quơ “Tiểu Tuyết cậu thích ăn đào tô ?”

      “Đào tô?” Triệu Tuyết thấy lại nhìn , có chút khó “Cái đó hình như ông nội tớ thích ăn lắm....”

      “.....”Đào Tử nước mắt chảy thành dòng rồi...

      “Tớ thích đào tô,” Lăng Vân nhìn Đào Tử cười tủm tỉm gật đầu, giọng dịu dàng.

      sao?”

      “Ừ.”

      “Vậy cậu đừng ăn khúc kỳ nữa.” Triệu Tuyết trừng mắt nhìn cậu cái, đem hộp bánh quy trước mặt cậu lấy lại.

      “Có điều tớ cũng thích ăn khúc kỳ nữa.” Lăng Vân nhanh thêm , nhanh tay cầm lấy hai cái bánh quy trong hộp vừa mới bị Triệu Tuyết lấy .

      Trái tìm vừa khép miệng của Đào Tử liền vỡ tan.

      “Sao vậy Đào Tử? Cậu rất thích ăn Đào Tô sao?” Triệu Tuyết nhìn thoáng qua Đào Tử với dáng vẻ vô cùng bi thương, cẩn thẩn hỏi.

      phải ...” Đào Tử lắc đầu, đau lòng nhìn Triệu Tuyết “ Thẩm Mặc Trần người thích khúc kỳ nhiều hơn đào tô....”
      “Trươc mắt đúng là như vậy.” Triệu Tuyết tỏ ý kiến chỉ gật đầu.

      ấy là khúc kỳ còn mình là đào tô.” Đào Tử tội nghiệp mà tiếp “Ý của ấy là người thích ấy rất nhiều so với người thích tớ...”

      “Cái gì với cái gì á ...” Lăng Vân nghe Đào Tử , lập tức có cảm giác như hòa thượng quá cao sờ thấy đầu( hiểu chuyện gì.)

      Vì thế Đào Tử bèn đem chuyện đêm qua đăng kí QQ kẻ cho hai bạn của mình nghe qua, đương nhiên là cắt bỏ chuyện bản thân bị đâm trúng đầu .


      Triệu Tuyết nghe xong, che miệng cười ngừng.

      Nhưng Lăng Vân lại nhíu mày, nghiêm túc nhìn Đào Tử “Đào Tử, ra bạn nam trong lớp thích cậu cũng ít đâu.”

      “Hả?” Đào Tử ngạc nhiên.

      “Chẳng qua là bọn họ biết Thẩm Mặc Trần là...Của cậu...” Lăng Vân đến đây, dừng chút, chung quy là cũng muốn thừa nhận chuyện Thẩm Mặc Trần là chồng của Đào Tử, sau đó lại “Họ đều tự nhận là thua kém Thẩm Mặc Trần cho nên cũng dám công khai theo đuổi cậu .”

      “Có chuyện này nữa à?” Đào Tử vẻ mặt hồ nghi quay đầu nhìn Triệu Tuyết, lại thấy nhìn mình gật đầu, sau đó ra vẻ thần bí “Haha, tớ biết là ai mỗi này đều bỏ sữa tươi trong ngăn bàn cậu í.”

      “Ai thế...” Lăng Vâ cũng quay đầu nhìn tò mò nhìn Triệu Tuyết.

      “À, chính là người kia...Người ngồi ở dãy cuối.....” Triêu Tuyết túm lấy tay áo của Đào Tử, cẩn thận mà quay đầu, làm bộ nhìn Lăng Vân, ra ánh mắt lại nhìn qua cậu ta, chỉ vào bạn học nam mang mắt kính ngồi dãy bàn cuối lớp.

      “Khúc Vũ?” Đào Tử thể tin mà giọng với Triệu Tuyết “ thể nào, ngày thường cậu ta đâu có thích chuyện với ai đâu, mỗi lần đều đứng đầu lớp, người ưu tú như vậy, sao có thể thích tớ á?”

      “Làm thế nào mà lại thể?” Triệu Tuyết liếc Đào Tử trắng cả mắt, giọng “Thẩm Mặc Trần nhà cậu phải cũng thích chuyện à, lại là người đứng nhất khối, tớ cảm thấy, cậu rất dễ dàng hấp dẫn chú ý của những gười như vậy a,hahaha....”

      Lăng Vân nghe lời này của Triệu Tuyết, đôi mày ngăn được nhíu chặt, nhìn theo ánh mắt của các nhìn đến Khúc Vũ ở cuối phòng, đó là học sinh nam cao gầy, mang mắt kính, nhìn qua bộ dáng nho nhã, trầm tĩnh nhưng lại giống với Thẩm Mặc Trần là, tuy thích chuyện cùng người khác nhưng lúc nào cũng duy trì nụ cười môi, bất kể là ai hỏi cậu ta đều trả lời, dáng vẻ hiền lành, dịu dàng, phong nhã.

      “Chắc cậu nhầm ấy, thể nào là cậu ta đâu!” Đào Tử vẫy là xua tay, tỏ vẻ tin.

      “Tin hay tùy cậu.” Triệu Tuyết nhún vai như có gì, sau đó nhanh vỗ vai Đào Tử, hưng phấn “Mau nhìn kìa, cậu ta ngẩn đầu nhìn chúng ta”

      Đào Tử theo phản xạ quay đầu lại, đúng lúc Khúc Vũ nhìn lên, chỉ thấy cậu vừa ngẩng đẩu lên từ cuốn sách, nhìn đến chỗ họ chút, khuôn mặt trắng nõn mà hiền lành của cậu lộ ra nụ cười ấm áp, sau đó còn gật đầu chào hai cái rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

      “Thấy , cậu ta vừa rồi còn nhìn cậu cười kìa!!!” Triệu Tuyết kích động mà lôi kéo cánh tay của Đào Tử.

      “Tiểu Tuyết, cậu kích động làm gì, chẳng lẽ......Cậu thích cậu ta sao?”

      “Sao có thể!” Triệu Tuyết liền nhanh chóng trả lời, sau đó ánh mắt nhìn sang Lăng Vaanmootj chút, liền quay đầu , cầm sách bàn học lên, làm bộ nghiêm túc đọc sách “Nhanh đọc sách chuẩn bị vào lớp rồi đấy.”

      “A” Đào Tử gật đâu, đưa tay bào cặp, chuẩn bị lấy sách ra, liền thấy choáng váng, ...Lấy nhầm cặp rồi....Ngày hôm qua lúc ba mẹ về, ngoài mua máy tính mới ra còn có mua cho và Thẩm Mặc Trần cặp sách và đồ dùng học tập mới, chỉ là biết mẹ rốt cuộc nghĩ gì, bậy mà lại mua cặp sách cho hai người y chang nhau, còn dùng từ hoa mỹ là túi tình nhân gì đó , buổi sáng hôm nay, học quá vội vàng, tiện tay lấy cặp sách liền , mà giờ đây trong cặp này, ngoài đồ dùng học tập ra, đó là đống bài thi cùng bài tập của Thẩm Mặc Trần, người này ngày thường đều để trong ngăn bàn ở lớp lười mang về.

      “Sao vây? Đào Tử cậu mang theo sách à?” Triệu Tuyết nhìn Đào Tử tìm kiếm cả nữa ngày trong cặp, cũng lấy ra cái gì, cũng khỏi lên tiếng hỏi.

      “Tớ....Lấy nhầm cặp sách rồi...”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260215 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 101-102

      Thư Tình 1-2

      “Mình ....Lấy nhầm cặp sách rồi...” Đào Tử gãi đầu,vẻ mặt vô tội nhìn Triệu Tuyết.

      “Lấy nhầm cặp sách của ai?” Triệu Tuyết mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn “Cậu cầm nhầm của ai?”

      “Thẩm Mặc Trần..” Đào Tử đành dùng vẻ mặt bất đắc dĩ của mình mà nhìn quyển sách trong cặp, tự hỏi còn nhanh đưa lại cho , vở bài tập này nọ còn ở chỗ mình đây.

      “Cậu sao lại lấy nhằm cặp sách của cậu ta ?”

      “Buổi sáng vội quá, cầm đại cái, hai đứa mình có cặp mới, lại rất giống nhau, ai...”

      “Hai người là...Ở chung....?” Điểm chính là Triệu Tuyết chú ý tất nhiên phải là cặp sách giống nhau đâu, mà là lúc học buổi sáng.

      “Cái gì chứ...”Đào Tử đưa tay đâm đâm lên cánh tay Triệu Tuyết, vẻ mặt hết cách “Cậu có phải hay đọc ngôn tình quá nhiều , liền đầu óc có suy nghĩ lành mạnh gì cả, nhà hai bọn tớ chính là ở gần bên nhau.”

      “A a...” Triệu Tuyết gật gật đầu, nhưng vẫn là dúng ánh mắt mờ ám nhìn bạn “Tục ngữ là đúng, gần quan được ban lộc, hoa hướng về mặt trời sớm đến xuân, chuyện sớm muộn~~~ chuyện sớm muộn thôi ~~~”

      “……”

      “Các bạn học, tiết học này chúng ta viết chính ta bà thơ cổ gần nhất được học, tất cả lấy giấy trắng ra nào, viết tên họ mình lên đó, thầy đọc đến câu nào các trò viết lại câu đó.”

      đợi Đào Tử quyết định xong việc nên hay tìm Thẩm Mặc Trần đưa cặp cho , chủ nhiệm Triệu liền ôm bụng tròn vo của mình chậm rãi vào lớp học, ừa vào cửa liền muốn viết chính tả, lập tức làm cho bên trong lớp học rên rĩ a~~~

      Đào Tử ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định đến lúc tan học tìm Thẩm Mặc Trần đưa cặp sách.

      Viết xong bài thơ cổ, thầy Triệu cầu bạn học bàn cuối đứng dậy, thu bài kiểm tra từ dưới lên.

      Lúc Khúc Vũ đến bên cạnh của Đào Tử, cúi đầu , nhìn nàng cười cái, bàn tay tho dài trắng nõn nhận giấy kiểm tra của Đào Tử, cẩn thận đụng vào ngón tay của , Đào Tử ngạc nhiên, ngón tay cậu ta lạnh.

      Sau khi thầy Triệu thu xong bài kiểm tra, liền trực tiếp ngồi ghế giáo viên, bắt đầu chấm điểm chỉnh sửa nội dung chính tả của mọi người, trong lúc nhất thời phòng học lại quay về tiếng đọc sách ồn ào.

      vất vả mới chờ đến chuông tan học, Đào Tử xách cặp của Thẩm Mặc Trần lập tức chạy thẳng khỏi phòng học, tốc độ có thể so với thi chạy tám trăm mét.

      Chờ đến khi thở hồng hộc mà chạy đến lầu ba của khu phía sau, vừa lúc ngay cầu thang gặp được Thẩm Mặc Trần xách theo cặp của , định tìm .

      là ngốc chết mà, cả cặp mà cũng lấy nhầm!!” Thẩm Mặc Trần cau mày, nhìn quả đào chạy về phía mình, mở miệng câu đầu tiên liền chặn nhóc lại ngay cầu thang.

      “Ách...” Đào Tử có chút ấm ức mà nhìn cậu “Ai bảo cặp sách của cúng ta giống nhau a, em đâu có cố ý lấy nhầm đâu...”

      “Hừ.” Thẩm Mặc Trần thoạt nhìn sắc mặt như được tốt lắm, đây cũng thể trách cậu được, hồi sáng đại diện bộ môn đến thu bài tập, chỉ có thể chưng vẻ mặt vô tội mà nhìn họ nó “Quên mang theo...”

      Ánh mắt bọn họ nhìn cậu, giống như nhìn người ngoài hành tinh.

      Đào Tử cẩn thận mà mang cặp sách trong tay nhét vào tay Thẩm Mặc Trần, sau đoát giật lấy cặp sách của mình, chuẩn bị chạy trốn, liền nghe được giọng nho của cậu từ phía sau “Chờ chút.”

      con thỏ con nhồi bông lông xù được nhét vào tay Đào Tử.

      “Đây là gì ạ?” Quả đào cuối đầu nhìn, thấy trong tay có thêm con thỏ xù lông mềm mại, với đôi mắt đáng như nhìn mình.

      “Cho em đó.” Thẩm Mặc Trần tuy là vẫn giữ dáng vẻ cau có như cũ, nhưng trong đáy mắt toàn bộ đều là ánh sáng dịu dàng “Cái này em treo cặp, về sau lấy nhầm nữa.”

      ạ?” Đào Tử vuốt ve chú thỏ tròn vo trong tay, có chút tò mò hỏi “ mua khi nào vậy?”

      “Lúc em lên lớp, nhận ra là em lấy nhầm cặp sách rồi, thuận tiện liền mua ở cửa hàng trong trường.” Thẩm Mặc Trần nhìn sơ cũng được tự nhirn cho lắm, chỉ qua loa giải thích cho xong, liền xách cặp của mình về lớp.

      Lúc lên lớp? Đó phải là lúc dừng xe sao, lẽ sau khi gửi xe, còn lại chạy ra cổng trường mua? Đào Tử nắm chú thỏ bông trong tay đứng rại chỗ cười ngây ngô, này là Thẩm Mặc Trần lần đầu tiên tặng quà cho mình á.


      Lúc vừa hết giờ nghĩ cũng đúng lúc cán bộ lớp thu bài tập, Thẩm Mặc Trần xách theo cặp sách vội vã chạy về lớp, mấy cán bộ lớp kia kiểm tra sách bài tập, chuẩn bị nộp lên cho các thầy giáo bộ môn.

      Thẩm Mặc Trần mở cặp xách, lấy vở bài tập từ bên trong ra, lúc từng cái đưa cho cán bộ lớp, phong thư màu làm từ trong cặp rơi ra.

      “Thẩm Mặc Trần, cậu rơi đồ kìa.” Bạn học bên cạnh có lòng tốt nhắc cậu.

      Cậu cúi đâu, nhìn thấy phong thư màu lam nhạt nằm mặt đất, thư đề ba chữ “Gửi Tô Đào” vô cùng mạnh mẽ mà có lực.

      “A, cảm ơn!” Thẩm Mặc Trần chút thay đổi sắc mặt mà nhặt phong thư lên, cầm trong tay nhìn nhìn rồi lại nhét nó vào trong cặp.

      Lúc học, Thẩm Mặc Trần lại lôi lá thư từ trong cặp ra, chất giấy khô ráo trong tay, mang theo mùi hương cỏ xanh nhè , trong lòng cậu có chút do dự, rốt cuộc có nên mở ra xem hay ....

      giọng trong lòng kêu gào “Mở ra , nhìn là biết ai viết thư cho quả đào .”

      Nhưng lại có thanh rất bình tĩnh khác vang lên “ được mở, đây là riêng tư của quả đào .”

      “Nhưng quả đào là của cậu! thể để người khác cướp mất!”

      “Cũng bởi vì quả đào là của cậu, cho nên cần lo lắng.”

      “....”

      “....”

      “Thẩm Mặc Trần, Thẩm Mặc Trần!” Bạn cũng bàn đâm đâm vào tay câu, nhìn thoáng qua cánh tay cậu đặt bàn “Thầy giáo gọi cậu đấy.”

      Thẩm Mặc Trần chút lo lắng mà đem lá thư kia lại cất vào cặp lần nữa, đứng dậy, nhìn giáo viên ngữ trước mặt, vẻ mặt giáo rất là nghi ngờ nhìn mình “Thẩm Mặc Trần, em lên bảng đem câu tiếng trung này dịch sang tiếng cho .”

      “Dạ.” Cậu gật đầu, tùy ý nhìn lên câu tiếng trung bảng, có ba bạn học khác lên dịch qua nhưng ai dịch đước chính xác, ngàng lên bục, cầm lấy phấn, hàng chữ tiếng xinh đẹp xuất bảng đen.

      giáo ngữ rất là vừa lòng gật đầu, nhìn đến các bạn học khác phía dưới “Thấy , dịch như vậy mới là chính xác, mỗi ngày đều nhấn mạnh với các trò là phải chú ý các trạng từ, tính từ và động từ, các trò rốt cuộc có nghiêm túc lắng nghe và ghi nhớ ?”

      Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu nhì giáo ngữ, nhìn thấy cái gật đầu của , ý bảo cậu về chỗ ngồi, liền xuống dưới.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260216 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 103-104

      Thư Tình 3-4

      Thẩm Mặc Trần về chỗ ngồi.

      Chỉ là trong đầu vẫn còn suy nghĩ đến bức thư tình kia cuối cùng là viết những gì....

      Tập múa sau giờ tan học cũng kết thúc, Đào Tử xách cặp nhảy nhót chạy xuống lầu dưới, từ xa thấy Thẩm Mặc Trần ngồi bên cạnh bồn hoa cách phòng nhạc xa, đúng lúc mùa xuân hoa nở, cây ngô đồng phía sau chỗ cậu ngồi nẩy mầm chồi non, lá cây xanh non hướng về ánh mặt trời mà sinh trưởng mạnh mẽ, hoa trong bồn cũng kết nụ nho , ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây ngô đồng tạo thành những vệt vụn vặt loang lỗ mặt đất, theo gió liền giống như tạo ra những đốm sáng tùy ý lóa mắt.

      Thẩm Mặc Trần chính là ánh sáng lóa mắt nhất trong cảnh tượng này, cậu cúi đầu đọc sách, gió thổi bay góc áo sơ mi trắng, thổi bay những sợi tóc của cậu, những ồn ào do học sinh qua lại dường như hoàn toàn hòa vào thế giới của cậu được.

      Đào Tử dừng lại cách Thẩm Mặc Trần xa, tự hỏi bản thân mình lúc này có nên đến làm phiền cậu , mà cậu lại giống như tâm linh tương thông, bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh sáng loang lỗ chìm trong đôi mắt đen huyền của cậu, làm tăng vẻ trong trẻo tinh , ánh sáng trong mắt dần chuyển, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười, cơn gió thổi đến, làm hoa đào rơi như tuyết, càng làm cho cậu tăng vẻ chính chắn, vô cùng tuấn dật, chỉ là gương mặt thiếu niên nét trẻ con còn chưa phai hết.

      “Luyện tập xong rồi ?” Thẩm Mặc Trần khép cuốn sách trong tay lại, đứng dậy, từ tốn đến bên cạnh Đào Tử, từ mái tóc của nhóc nhàng nhặt lấy cánh hoa đào.

      “Dạ.... xong....” Quả đào cảm thấy bộ dáng chậm rãi đến của Thẩm Mặc Trần, gióng như trong tranh, làm đành lòng quấy rầy.

      “A..” Thẩm Mặc Trần dừng chút, sau đó rất tự nhiên mà nắm tay nhóc, nhằm hướng cổng trường mà , do dự chút, cũng là mở miệng “ Quả đào , hôm nay em đưa cặp đến cho , có ...Lá thư tình...”


      “Thư tình?” Ánh mắt của quả đào chút để tâm nhìn chiếc cặp vai phải của Thẩm Mặc Trần, cười hì hì trêu chọc “Lại là bạn nữ nào gửi cho ha?”

      phải cho .” Thẩm Mặc Trần nhìn vẻ mặt sáng trong tươi cười của quả đào bằng đôi mắt đen trầm, từ cặp mình lấy ra lá thư mùa xanh nhạt, nhét vào tay quả đào nào đó “ đó có viết người nhận là Tô Đào, là gửi cho em, chưa có xem đâu.”

      “Cho...Em.....?” Vẻ mặt tươi cười rặng rỡ mặt quả đào lập tức cứng đờ lại, lớn đến như vầy vẫn là luôn trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần nhận thư tình, bản thân còn chưa từng có nhận qua lần nào cả.

      “Ừ.”

      Quả đào mang vẻ mặt phức tạp nhìn lá thứ màu xanh nhạt trong tay, trong lần đầy cảm xúc ngỗn ngang, làm sao bây giờ, đây là lần đầu nhận được thư tình á, muốn mở ra ngay để xem ,nhưng Thẩm Mặc Trần ở bên cạnh, có thể bị cười nhạo hay ....

      định mở ra xem à?” Giọng lành lạnh của Thẩm Mặc Trần vang bên tai, cái tay vốn nắm lấy tay , bây giờ ôm lấy vai của quả đào rồi.

      Này này, đây là trường học đấy, coi ai ra gì, ôm ôm ấp ấp như vậy, sao chứ?

      Quả đào dùng ánh mắt hỏi cậu.

      Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần lại chẳng có chút để tâm nào, hối “Mau xem .”

      Quả đào đành phải mở lá thư, bên trong chưa tấm thiệp xinh đẹp, mượt mà, in hoa văn chìm mà xanh nhạt, bên là nét chữ cẩn thận, xinh đẹp, lả lướt như mây bay, mạnh mẽ như rồng, vừa nhìn biết là do nam sinh viết ra.

      Chỉ thấy thiệp viết là

      “Thế gian vạn vật đều có thời hạn

      Có sinh có tử.

      Có buồn có vui

      Khi hoa ở, lúc hoa tàn

      ....

      ....

      Có khi động tình.”

      thiệp chỉ viết mấy câu như vậy, có mở đầu, có chữ ký, quả đào cầm trong tay lật qua lật lại, trừ bỏ ngửi được mùi thoang thoảng cỏ xanh ra cũng có gì khác.

      “Cái này...Là có ý gì á?” Quả đào mở to đôi mắt trong veo, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, cái này là thư tình sao, thư tình này viết có vẻ cao thâm quá?

      “....” Thẩm Mặc Trần có chút cạn lời nhìn quả đào nhà mình, trong lòng thầm thương tiếc cho người viết thư tình này, đây là đàn gảy tai trâu mà!

      xem cũng hiểu á?” Quả đào nhìn Thẩm Mặc Trần cả buổi gì, đoán mò.

      “.....Trước là mấy câu trong kinh phật.” Thẩm Mặc Trần nhận lấy tấm thiệp trong tay quả đào , nhìn chữ viết mạnh mẽ có lực kia, nhàn nhạt “ Câu cuối cùng là viết cho em.”

      “Có khi động tình?” Quả đào rất buồn bực nhìn bốn chữ đấy.

      “Ừ...Ý của cậu ta là động lòng với em, vật đời nay tất cả đều tự nhiên, sống hay chết, đau thương buồn khổ, vui sướng, hay hoa nở, hoa tàn, đều là tự nhiên, mà cậu ta đối với em động lòng cũng là đều tự nhiên....” Giọng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần lẫn trong tiếng gió chậm rãi chui vào tai quả đào , giọng điệu bình tĩnh có chút nhạt nhẽo mà lại ấm áp thấm lòng người, trong lúc lơ đãng nhàng đâm vào trái tim bé của quả đào.

      ràng là ấy giải nghĩa thư tình của người khác, vì cớ gì mà mình lại có cảm giác trái tim nhảy thình thịch yên, tựa như những lời này là do với mình?

      “Sao vậy, sao em lại ngẩn ra thế?” Thẩm Mặc Trần tháy đôi mắt trong suốt của quả đào nhìn mình chăm chăm chớp, trắng đen ràng nơi đáy mắt có mê hoặc cùng tình ý.

      có gì...” Quả đào khôi phục tinh thần, nhìn tấm thiệp trong tay cậu, nhàng thở ra, “vốn dĩ xem xong hiểu gì, nghe giải thích ý nghĩa như vậy, liền cảm thấy lời văn đẹp ....”

      “Hừ...” Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn nàng, đem thiệp trong tay nhét trở lại tay , tự mình thẳng đến nhà chứa xe.

      Ai? Này là sao đây? Vừa rồi phải còn tốt sao, như thế nào lại nổi giận rồi?

      Quả đào cầm tấm thiệp trong tay, vẻ mặt mê mang nhìn bóng dáng Thẩm Mặc Trần rời , qua hồi lâu mới phản ứng “Ai, từ từ chờ em với á, nhanh như vậy làm gì, sao lại vui như thế á?”

      Lúc ăn cơm chiều, Mẹ Tô phát giữa con và con rể (tương lai) có gì đó đúng.

      Thẩm Mặc Trần chỉ lo vùi đầu ăn cơm, hờ hững với quả đào , mà vẻ mặt quả đào rất đáng thương nhìn Thẩm Mặc Trần, ngừng gắp đồ ăn vào chén cho cậu, mà còn hai mắt luôn nhìn cậu, mà cậu trước sau gì cũng đưa mắt nhìn lấy nhóc cái nào.“Ai....” Đây là lần thở dài thứ ba mươi bốn trong buổi tối hôm nay của quả đào .

      “Đào Tử, con sao vậy?”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260213 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 105-106

      Thư Tình 5-6

      “Đào Tử, con sao vậy?” Mẹ Tô tò mò nhìn con mình, sau khi ăn xong cơm chiều, Đào Tử khác thường, theo vào phòng Thẩm Mặc Trần làm bào tập, mà lại cứ lẽo đẽo theo sau mình khắp nơi, nừng than ngắn thở dài.

      “Con hình như lại chọc Thẩm Mặc Trần giận nữa rồi...”

      “Đó phải chuyện thường sao?” Mẹ Tô cười tủm tỉm mà nhìn nhóc “ Từ đến lớn, số lần nó thèm để ý đến con, mẹ dùng đầu ngón tay đếm cũng hết được, có sao đâu, qua hai ngày rồi lại như cũ thôi.”

      “Chỉ là lần này giống như vậy...” Quả đào dẫu môi, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn mẹ mình.

      “Sao lại giống ?” Mẹ Tô khó thấy được bộ dáng nghiêm túc như vậy của con , trái tim hóng hớt khỏi được nhóm lửa lên.

      “Chính là...Chính là....” Quả đào ngượng ngùng mình xoắn ngón tay, ấp úng biết nên giải thích như thế nào “Chính là... Hôm nay con nhận được bức thư tình....Sau đó Thẩm Mặc Trần cũng biết...Nhưng mà từ đầu ấy vui, chỉ là hiểu vì sao, sau khi ấy giải thích nội dung trong thư xong, liền bắt đầu để ý đến con nữa.”

      “Thư tình?” Mẹ Tô nhất thời kiềm được, vẻ mặt quá mức hoảng , dọa quả đào rồi.

      “Ách...Khụ khụ....” Mẹ Tô nhanh điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt hiền lành đầy thương nhìn con cưng “Cái đó...Con chắc chắn là lấy nhầm thư người khác gửi cho Thẩm Mặc Trần chứ?”

      “Con bộ là có giá như vậy sao mẹ?” Quả đào liếc mẹ trắng mắt, lấy bức thư từ cặp ra, đưa cho mẹ, “ Nè, mẹ xem a, đây có viết người nhận là Tô Đào nè.”

      “À, à....!” Mẹ Tô lại gật đầu lia lịa, cầm bức thứ màu xanh nhạt trong tay, định mở ra, như lại nhớ đến cái gì đó, nhìn qua quả đào , giọng hỏi “Mẹ có thể mở ra được ?”

      “Đương nhiên là có thể ạ.” Quả đào dùng sức gật đầu mạnh.

      “Ừm...” Mẹ Tô mở thư ra, lấy tấm thiệp bên trong đọc kỹ, vừa gật đầu vừa khen ngợi “Viết rất tốt a, chữ cũng đẹp, nội dung động lòng người, có điều nên lại, Đào Tử, con xem có hiểu ?” Mẹ Tô đầy hồ nghi nhìn con mình.

      “Mẹ....” Gáy ót quả đào rịn mồ hôi hột to như hạt đậu, có chút bất lực nhìn mẹ mình “Con vừa rồi phải sao, Thẩm Mặc Trần giải thích nội dung đó cho con hiểu rồi.”

      “A? Vậy nó sao?” Mẹ Tô cầm lá thư đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, sau đó vỗ vỗ bên cạnh mình, ý bảo quả đào cũng ngồi xuống.

      Quả đào mò đến, đem những lời của Thẩm Mặc Trần lại nguyên văn cho mẹ nghe.

      “Ừm.” Mẹ Tô cười tươi rói gật đầu “ Trần Trần so với con thông minh hơn nhiều.”

      “Mẹ....Mẹ chắc chắn là mẹ ruột của con vậy?” Quả đào mang vẻ mặt đầy ai oán nhìn mẹ mình, từ đến lớn, mẹ khen Thẩm Mặc Trần dứt miệng, bất kể là chuyện gì nữa cũng mang mình ra so sánh với ấy, Thẩm Mặc Trần kia tuyệt đối chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, lớn lên tốt mã, học hành giỏi giang, lại nghe lời hiếu thuận, cũng đánh nhau, lướt web lung tung, chơi, cũng làm ba mẹ phiền lòng, nếu phải bởi vì Thẩm Mặc Trần ở sát vách nhà mình mặt hàng này chừng mẹ mở miệng khen mãi.

      phải , lúc mẹ mua đồ ăn, người ta tặng kèm đấy.” Mẹ Tô liếc nhóc cái, trả lời thế đấy.

      “....”

      “Đào Tử, con nhận được thư tình, chứng tỏ con trưởng thành, bắt đầu hấp dẫn ánh mắt người khác phái, đây là chuyện tốt, nên vui.”Mẹ Tô nhìn quả đào bị mình đả kích giống như quả cà tím, héo queo, nhanh thêm “ Con nên phân tích sức hấp dẫn của mình là gì, nếu là phẩm chất, đức hạnh tốt, còn nên giữ tấm lòng thiện lương, giúp người khác thay đổi tác phong, nếu là con học tập giỏi con nên dẫn đầu trước, tiếp tục nâng cao thành tích, nếu tính tình con tốt, vậy con nên giữ gìn tính tình của mình, cần giống với mấy nữ sinh khác tức giận lung tung, tùy hứng như vậy, nếu hình tượng của con tốt, con nên giữ gìn sạch của mình, dừng như lúc làm bài tập mà tay dính đầy mực.”

      “A...” Quả đào cái hiểu cái gật đầu, nghĩ nghĩ “Con cảm thấy con vẫn giống như trước, giống như có chỗ nào đặc biệt cả.”

      “Mỗi người là đặc biệt, quả đào của mẹ là đặc biệt đáng !’ Mẹ Tô ngọt ngào cười nhìn quả đào , ôm láy bờ vai , hôn cái lên gương mặt mũm mĩm của nhóc.

      “Ha ha..” Quả đào ngẩng đầu cười ngây ngô nhìn mẹ.

      “Nhưng mà, còn được kiêu ngạo, bây giờ con chỉ là học sinh, đối với thư tình con cần xem trọng, về sau khi nhìn đến người này con giống như trước đây tự nhiên, hào phóng, bình thản đối mặt, các con bây giờ có năng lực tự chịu trách nhiệm của bản thân, mà người ta cũng có cách nào vì con gánh vác trách nhiệm lập gia đình với con, sỡ dĩ chọn cách viết thư tình như thế này, có lẽ là đối mặt thổ lộ với con rất ngại ngùng, huống chi người ta cũng đề tên, cho thấy là chỉ có thể yên lặng mà bảo vệ con, để con biết được có người quan tâm đến con, thích con mà nghĩ tạo phiền phức cho con.”

      Mẹ Tô rất dịu dàng với quả đào rất nhiều lời, sau cùng mới chuyện chính “Quan trọng vẫn là ở con, con bị mẹ bán cho Thẩm Mặc Trần rồi, con , con nên chỉ có thay đổi nha!”

      “A?” Quả đào trợn mắt nhìn mẹ mình.

      “Ha ha... sai rồi...” Mẹ Tô nhất thời lỡ miệng, nhanh chống chế “Con bị mẹ gả cho Thẩm Mặc Trần rồi, những người khác con cần bận tâm, ừm, được rồi, con nghe hiểu ? Hiểu rồi nhanh tìm Trần Trần làm bài tập , ai, mẹ con ăn vạ ở đây nghĩ muốn xem TV đó hả?”

      “.....” Quả đào bị mẹ ném cho cả đống lý luận chóng cả mặt, nhức cả đầu, cuối cùng chỉ đứng lên, lên lầu sau đó xuyên qua ban công đến phòng Thẩm Mặc Trần, vào phòng thấy cậu ngồi bàn học, nhìn vở bài tập của mình đến ngốc, vở trống rỗng, chữ cũng có.

      “Cái đó...Chồng ơi...” Quả đào cẩn thận mà lên tiếng.

      Thẩm Mặc Trần nghe lời xưng hô này, kéo về chút tinh thần, ngẩng đầu, nhìn quả đào đứng ngoài cửa ban công, phía sau lưng nhóc là bầu trời đầy sao, chính là ngôi sao có lóe sáng cũng bằng ánh sáng trong đôi mắt .

      “Tìm có chuyện gì?” Thẩm Mặc Trần đem bút bi trong tay ném lên mặt bàn, cảm thấy hôm nay bản thân có chút phiền não trong lòng.

      “Cái kia...Em đối với chỉ có , thay đổi!” Quả đào chỉ nhớ lời cuối cùng mẹ , muốn mình nên giữ vững thay đổi, vì thế hề nghĩ ngợi liền trực tiếp thẳng ra.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :