1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành - Trương Oản Quân (57c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 10: Truyền thuyết thần kỳ


      Khó có được lúc có nhiệm vụ nào để làm, Triệu Tử Mặc cổ đeo DV mình tản bộ lòng vòng sân trường, thanh nhàn mà tản mạn, thỉnh thoảng lại lắng tai nghe được người ta bàn tán về xì căng đan của với Tiêu Sở Diễn, khoé miệng nhịn được cong lên làm thành nụ cười nhàn nhạt mà mỉa mai.


      ra có số chuyện, vẫn luôn là cam tâm tình nguyện.


      Cam nguyện để lợi dụng, cam nguyện bị lôi vào trong cuộc.


      Đột nhiên có người tiến lên sóng vai với , Triệu Tử Mặc khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn sang.


      Tô □?


      “Chào, Triệu Tử Mặc.” Tô □ nở nụ cười cực kỳ hào sảng sáng láng, đúng là khoái nhân khoái ngữ, trực lai trực khứ(*): “Bạn quen biết nhiều năm của Tiêu Sở Diễn, đích thực chính là cậu?”


      (*) “Khoái nhân khoái ngữ”, “trực lai trực khứ”: chỉ những người hào sảng, thẳng tính bộc trực, luôn thẳng thích vòng vo.


      Triệu Tử Mặc trong lòng thầm gào thét, phải, dĩ nhiên phải!


      Cuối cùng vẫn chỉ có thể để toàn bộ kháng nghị lại trong bụng, tình huống như nay tất nhiên thể lập tức phủ nhận, chỉ sợ gây hại đến bằng hữu tốt. Hơn nữa, có số việc Triệu Tử Mặc vẫn luôn cảm thấy sợ, lo lắng nếu chính miệng mình ra, ngày nào đó đến ngay cả giả cũng biến thành .


      Cho nên, Triệu Tử Mặc quay sang nhìn Tô □, chỉ nở nụ cười mà duy trì trạng thái trầm mặc.


      Trầm mặc, cũng có nghĩa là phủ nhận.


      Tô □ ràng thất bại, nhưng vẫn cam lòng: “Triệu Tử Mặc, tôi tự nhận thấy so với cậu tôi thua kém ở điểm nào hết, cậu thử xem, nếu phải cậu quen biết ấy sớm hơn tôi, chưa chắc tôi bại dưới tay cậu, đúng ?”


      Thất bại, hoàn toàn thất bại, cả hai người chúng ta đều thảm bại rồi!


      Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng bi thương, bởi vì mặc dù quen biết Tiêu Sở Diễn đến tận hơn mười tám năm, cuối cùng vẫn bại trận dưới kẻ khác.


      Nhìn thấy Triệu Tử Mặc phủ nhận, ý chí chiến đấu của Tô □ lại bắt đầu trở nên sôi sục: “Triệu Tử Mặc, tôi mặc kệ cậu có phải là bạn của Tiêu Sở Diễn hay , ấy, là người tôi xác định ngay từ đầu rồi! Mặc dù tôi bắt đầu cùng lúc với cậu, nhưng tôi nhất định vì thế mà bỏ cuộc, tục ngữ có câu Có chí nên, đúng ?”


      xong Tô □ hếch cằm lên, nở nụ cười vô cùng sáng láng.


      Triệu Tử Mặc trong thâm tâm bắt đầu gào thét: Thôi cho tôi xin, Tô đại mỹ nữ, khuyên cậu đừng có đâm đầu vào chỗ chết nữa được ? Trừ phi sáu năm trước cậu hạ gục được Tiêu Sở Diễn, còn nếu mặc kệ bây giờ cậu dùng cách gì, cho dù có đầu rơi máu chảy, cũng đừng mơ có được trái tim ! cho cậu biết, nếu chỉ cần dùng sắc đẹp để chinh phục, tôi đây đảm bảo ngay từ năm ba tuổi khiến phải thất điên bát đảo rồi!


      Tô □ dũng khí mười phần sau khi rời , Triệu Tử Mặc trong thâm tâm có chút buồn bã, nếu như lòng tự ái của bị đả kích, tuyệt đối là dối, nhưng mà Triệu Tử Mặc trước nay vẫn vậy, thể buồn chán được lâu.


      lang thang lòng vòng hồi, cuối cùng tới con đường ít người lui tới, Triệu Tử Mặc lúc này đây mới ngẩng đầu nhìn lên trời thầm hô: “Khí trời tốt thế này, cỏ cây hoa lá sum suê thế này, A Mặc xinh đẹp, tao tin mày nhất định tìm được người tốt hơn!!!”


      Lầm bầm lầu bầu mình xong, khẽ nở nụ cười thanh vũ, cảm thấy tâm trạng cũng khá hơn ít nhiều. Triệu Tử Mặc thu hồi ánh mắt nhìn lên trời lại, để lộ ra khuôn mặt tràn đầy đắc ý, bất chợt dáng vẻ cao ngất, lạnh lùng mà đạm mạc quen thuộc lướt qua đôi mắt.


      Cực phẩm mỹ nam!


      lần nữa lại vô tình gặp được .


      Triệu Tử Mặc đương nhiên cũng mang trong người dòng máu mê trai, cộng thêm việc hai người cũng từng gặp nhau mấy lần, còn nở nụ cười định tiến lại chào hỏi, ngờ chưa kịp mở miệng nụ cười gương mặt đột ngột cứng ngắc.


      Cực phẩm coi ai ra gì, hờ hững thản nhiên lướt qua , dáng người cao ngất mà mạnh mẽ, ánh mắt thong dong bình thản, thèm quay sang nhìn lấy lần, chỉ như cơn gió thoảng qua, chốc lát cách xa mấy mét.


      Cực phẩm cứ như vậy mà coi như khí, thèm để ý đến…


      Lòng tự ái cường đại của Triệu Tử Mặc lần nữa lại bị đả kích nặng nề…


      Chẳng lẽ là, mặc dù Triệu Tử Mặc bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, nhưng bao giờ lôi ra sử dụng làm vũ khí, cho nên bây giờ mất cả hiệu nghiệm luôn rồi?


      Vị cực phẩm này tuy lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng ít nhất lần trước ở thư viện, ta vẫn còn gật đầu chào hỏi cơ mà!


      Triệu Tử Mặc bỗng nhiên phi thường hy vọng giờ phút này có Thi Tiểu Phì ở bên cạnh, tiểu bát quái này nhất định biết được cực phẩm rốt cục là thần thánh phương nào, thần thánh đến độ trong mắt thèm coi ai ra gì!


      Nhưng mà cần vội, lần này nhất định phải chụp được hình chính diện của cực phẩm, ngày tháng còn dài, coi như là đem về cho ba vị mỹ nữ nghiên cứu chút .


      Trong đầu Triệu Tử Mặc lập tức lên những ý định ngổn ngang, mà là làm, rất nhanh mở DV lên quay thẳng vào bóng lưng cách xa tận mấy mét, mở miệng gọi to: “Này, cực phẩm, chờ chút!”


      Cố Thành Ca vốn có ý định dừng bước, nhưng đôi chân lại phản ứng nhanh hơn cả bộ não, sớm dừng lại nhận mệnh, chậm rãi xoay người, ánh mắt trong trẻo mà đạm mạc lạnh lùng.


      Trong chiếc DV của Triệu Tử Mặc, hiển nhiên ghi lại được toàn bộ thần thái đại thần ấy của .


      Triệu Tử Mặc vẫn mở miệng chuyện, chỉ chăm chú nhìn vào máy quay, đến khi đôi mày tinh xảo quyến rũ của người đối diện bắt đầu nhăn lại, mới đưa tầm mắt dời khỏi chiếc DV, nghịch ngợm cười tiếng rồi nhìn phất tay: “Tốt lắm, cảm ơn hợp tác, có thể .”


      vừa dứt lời lại thèm nhìn phản ứng của đối phương, cố nhịn cười xoay người bỏ chạy, biết rằng nụ cười toe toét của mình sớm thu vào tầm mắt đối phương.


      Cố Thành Ca nhất thời tức giận cũng được, buồn cười cũng xong, lần đầu tiên trong đời bị tiểu nha đầu dắt mũi, , bảo dừng phải dừng, cảm giác này…


      quá xa xỉ.





      ***


      Triệu Tử Mặc lúc trở lại ký túc xá liền mở vật báu là chiếc DV ra, khoe khoang với ba vị mỹ nữ: “Hey hey, ba người bọn mi mau tới đây, ta chộp được hình chính diện của cực phẩm rồi này!”


      Thi Tiểu Phì lập tức từ giường phóng tới như điên, vừa nhìn thấy bóng lưng của cực phẩm liền kinh hô: “Cái lưng này, hình như ta nhìn thấy qua ở đâu rồi! đúng là ngọc thụ lâm phong tuấn dật tiêu sái mà!”


      Khương Khương chán nản liếc mắt nhìn sang cái, thèm mở miệng, bộ dạng u sầu oán thán như sắp chết đến nơi: Tề Lỗi lại có tin tức gì rồi!


      Cố Thành Tây gục mặt xuống bàn phím máy tính, nghe thấy Thi Tiểu Phì vậy cũng bước qua liếc mắt nhìn cái, bình tĩnh phán câu: “Lần trước A Mặc chỉ chụp được lưng của vị cực phẩm nào đó, hóa ra chính là người này.”


      Thi Tiểu Phì hai mắt lập tức sáng lên: “A Mặc, là ai thế? Tại sao nghiêng nước nghiêng thành như mi đến tận bây giờ vẫn chưa cấu kết với nha?”


      Triệu Tử Mặc yên lặng nuốt nước miếng, kỳ thực cũng muốn thông đồng lắm chứ, nhưng người ta lại đạm mạc xa cách như thế, mà thôi kệ, hai người gặp nhau được mấy lần rồi, cũng coi như là có chút quen biết !


      “Bọn mi cứ coi như ta có chút cấu kết với cũng được…”


      Sáu con mắt đồng loạt bắn sang.


      Triệu Tử Mặc sợ hãi giơ tay đầu hàng: “Ta chỉ biết họ Cố…”


      Ngay giờ phút này, trong DV chiếu đến đoạn quay chính diện cực phẩm, khuôn mặt đó, dáng vẻ đó, đúng là thanh dật tao nhã, cao ngạo lạnh lùng.


      Người có phong tư trác tuyệt như thế, lại mang họ Cố…


      Thi Tiểu Phì trong chớp mắt nhớ đến đại truyền thuyết trong lời đồn, lập tức kinh hô: “Là Cố Thành Ca! Mây trôi cả mây trôi!”


      Triệu Tử Mặc hiểu chút gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi lại: “Cái gì mà gọi là mây trôi cả mây trôi?”


      Thi Tiểu Phì trưng ra bộ mặt rất chi là hiểu biết: “Cái này, thực ra là bắt nguồn từ Kỷ An Thần – Kỷ đại tài tử khoa luật của chúng ta.”


      Triệu Tử Mặc như cũ vẫn hiểu mô tê gì: “Mây trôi có liên quan gì đến Kỷ tài tử chứ?”


      Thi Tiểu Phì giọng điệu đầy khinh bỉ, nhướn mắt lên nhìn hồi mới chậm rì rì mở miệng giải thích: “Kỷ An Thần tại cái chốn này được giang hồ xưng tụng là đệ nhất đại gia, A Mặc mi chớ có cười… Nếu ta là thiếu gia lắm tiền, cố gắng chút may ra cũng có thể chạm tay tới được; mà như người xưa vẫn , kèm với giàu sang phú quý, là đám mây trôi bầu trời, mà nếu mây bay ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy được, nhưng đưa tay chạm đến lại có khả năng, nhưng Tiêu Sở Diễn là ví dụ điển hình cho đám mây trôi, Cố Thành Ca lại chính là mây trôi cả mây trôi, xa đến nỗi muốn ngắm nhìn cũng lực bất tòng tâm…”


      Cái gì? Còn có kiểu giải thích thế này nữa sao?


      Thi Tiểu Phì như được chạm tới chỗ ngứa, lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt, cụ thể được tóm tắt lại như sau:


      Cố Thành Ca, thiên tài khoa Luật, có thể truyền thuyết thần kỳ.


      tuy là sinh viên khoa pháp luật, nhưng lại cực kỳ tinh thông phần mềm máy tính, năm nhất đại học bắt đầu mở công ty phần mềm của riêng mình, kinh doanh rất phát đạt, cũng có thể phú hào chính hiệu.


      Đến năm thứ hai, hoàn thành xuất sắc chương trình học cho cả mấy năm đại học, bắt đầu thực tập làm luật sư.


      Năm thứ ba, đem công ty phần mềm toàn bộ giao cho vị sư huynh tốt nghiệp nhiều năm xử lý, sau đó cùng với hai vị sư huynh khác cũng ra trường, mở chung văn phòng luật, giờ mới học năm thứ tư, cũng luật sư có tiếng ở thành phố Phong.


      Trừ những thứ khiến cho bọn học sinh chỉ có thể đứng xa mà ngắm nghía bóng lưng quá đỗi thành công này của ra, còn khiến cho người ta phải thổ huyết khi cực kỳ am hiểu mỹ thuật cùng violin, nghe trong phòng triển lãm tranh thuộc dạng bậc nhất của thành phố Phong vẫn còn trưng bày bức tranh có tên là “Mẫu? Nhũ!”, mà bức tranh này được để cạnh tác phẩm của “Song Thanh giới hội hoạ” là Thanh Trạc và Bắc Dã Thanh Vũ, lại trông hề kém cạnh chút nào.


      Nghe , bức tranh này từ nội dung cho tới cách vẽ, cách phối màu, đều được các vị đại thụ trong giới hội hoạ khen ngợi hết lời, hơn nữa từng đạt được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi tranh, cũng chính là lúc vừa kết thúc năm nhất đại học.


      Có thể đạt được thành tựu huy hoàng như thế, học việc Phong Đại tất nhiên cho phép cần phải đến trường nhiều, cho nên cực ít người có thể gặp được ở trong trường, cho dù có cơ hội ngàn năm vô tình đụng phải, trừ phi là học cùng lớp hoặc có hoạt động đặc biệt gì tham gia chung, nếu cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, bởi vì căn bản cũng chưa từng để bất cứ nữ sinh nào vào mắt.


      Cực phẩm mặc dù bề ngoài tuấn nhã thanh dật, lại tao nhã thanh cao, nhưng nổi danh là cao ngạo lạnh lùng, đối với nam sinh thân thiện, đối với nữ sinh lại đạm mạc xa cách, nghe đồn từng có vị hoa khôi tuyệt sắc nào đó suốt ngày bám lấy gửi thư tình, ấy vậy mà trước sau như vẫn thèm liếc mắt nhìn ta lấy lần.


      Về vị cực phẩm này, nếu như dùng ngôn từ hoa mỹ để miêu tả, là rồng giữa biển người, người mang theo loại khí chất thanh nhã sâu thẳm xa rời thế tục, như cây tùng ngông nghênh đón gió, như hoa cúc đạm mạc phồn hoa, như đoá sen chi thế độc lập, xa rời nơi trần tục, cáo biệt chốn hồng trần, , thực giống như cực phẩm có hai thế gian này…


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 11: Ngứa ngáy từ tận trong tim (1)


      Thi Tiểu Phì vốn dĩ cũng gần đây mới được biết đến những truyền thuyết này của Cố Thành Ca, thực chưa bao giờ được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan cực phẩm, từ trước đến nay ngay cả tấm hình cũng chưa từng được xem qua, vị cực phẩm của giới cực phẩm như thế này, xác thực chính là mây trôi cả mây trôi, xa đến nỗi con tôm trong xã hội như đến ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn cũng có.


      Triệu Tử Mặc dù ban đầu phỏng đoán vị cực phẩm này đích thị là đại nhân vật sâu xa khó lường, nhưng vẫn thể ngờ…ờ… ngờ lại hoành tráng đến mức độ này…


      đương nhiên cũng rất sùng bái các nhân vật đại thần, nghĩ tới việc mình trước giờ đứng trước mặt cực phẩm chẳng bao giờ chịu đạo lý gì cả, bất chợt thấy toàn thân đổ mồ hôi hột, nhưng lại nhớ tới việc lâu trước đây ngồi cùng xe với cực phẩm, kinh dị hơn nữa là ngồi ăn chung bàn với , trong thâm tâm cũng coi như được an ủi mấy phần.


      ra từng được đứng gần cực phẩm đến như vậy.


      “Cố Thành Ca…Cố Thành Tây…” Khương Khương bỗng nhiên lẩm bẩm: “Tây Tây, mi mau trung thực khai ra, rốt cục mi cùng Cố Thành Ca có quan hệ gì?”


      Cố Thành Tây khẽ rùng mình cái, sau đó ngồi ngay ngắn lại cực kỳ nghiêm chỉnh, ho khan hai tiếng rồi mở miệng : “ ấy là trai ta, là trai ruột thịt ruột thịt!”


      Khương Khương trợn tròn mắt, trong thâm tâm bán tín bán nghi…Được rồi, phải Cố Thành Tây xinh đẹp, đúng là nàng thanh lệ quyến rũ , tuyệt đối phải được xưng tụng là mỹ nữ, nhưng mà…nhưng mà…nếu đem so sánh với Cố Thành Ca, chẳng phải cha mẹ của bọn họ cũng quá thiên vị rồi sao, sao cứ có gen tốt nào là đều để lại cho trai thế…


      Triệu Tử Mặc cũng nửa tin nửa ngờ, cùng Cố Thành Tây quen biết nhiều năm, vốn nàng bao giờ nhắc tới nên cũng tưởng Cố Thành Tây chị em gì, lại ngờ thế giới này có thể huyễn hoặc đến thế…


      Thi Tiểu Phì nhịn cười đập bàn cái rầm: “Cố Thành Tây mi có đạo đức, đến ngay cả cực phẩm trong truyền thuyết mà cũng có thể nhận xằng!”


      Đôi mày thanh tú của Cố Thành Tây khẽ nhướn lên, sau đó nhún nhún vai, bộ dạng ràng biểu đạt ý tứ: tin thôi!


      Thi Tiểu Phì cười cái, giọng có chút thương cảm: “Các mi biết , Cố Thành Ca tuy rằng long lanh lóng lánh như thế, ra thân phận lại rất đáng thương: cha mẹ, cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau…”


      cha mẹ, cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau…


      Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, cực phẩm lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng ngờ lại cũng rất đáng thương, làm thế nào để tạo nên vỏ bọc tao nhã che đậy số phận thê lương như thế?


      Tận sâu trong trái tim giống như bị con gì đó đột nhiên cắn cái, cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa bức bối khó chịu, giống như hạt mầm từ dưới đất chui lên…


      Đêm hôm đó Triệu Tử Mặc nằm mơ, mơ thấy mình nắm tay cực phẩm trong làn mưa bụi dịu của khoảng mông lung, những ngón tay dài, xương ngón tay cũng có thể cảm nhận được rất ràng, được lúc Triệu Tử Mặc cảm thấy bàn tay càng ngày càng lạnh, thậm chí có thể là lạnh như băng, còn định chống cự rút tay ra lại bị gắt gao nắm chặt…


      Cảnh tượng này giống như phải ở trong giấc mơ, bởi vì khuôn mặt tinh xảo của cực phẩm nhìn rất ràng, con ngươi thâm thuý đen trầm của nhìn thẳng vào , giống hệt như dòng nước xoáy, cơ hồ như muốn hút luôn cả thân thể của vào đó, đôi môi mấp máy của cũng ràng đến dị thường: “Hoặc là, ngay từ lúc bắt đầu đừng cầm lấy tay tôi, còn nếu , khi cầm lấy đừng hòng nghĩ đến chuyện buông ra, sinh cùng giường, chết cùng huyệt —”


      Giọng lãnh lệ của khiến cho trong thâm tâm bắt đầu cảm thấy run sợ, loại cảm giác này tựa như khi người ta lạc vào thế giới xa lạ kỳ ảo nào đó, Triệu Tử Mặc trong giấc mơ giãy dụa muốn kéo tay về, dây dưa hồi, mới đột nhiên bừng tỉnh, cả người thấm ướt mồ hôi lạnh.


      Triệu Tử Mặc trong bóng đêm trợn tròn đôi mắt non nớt, cố gắng nhớ lại giấc mơ kỳ quái mà hoang đường vừa rồi, có chút buồn cười lại thể giải thích được, người ta vẫn thường ban ngày suy nghĩ nhiều ban đêm nhất định nằm mơ, nhưng mà ngày hôm nay cũng đâu có đặc biệt chú ý đến tay của cực phẩm, tại sao trong giấc mơ lại là cầm lấy tay


      Ngoài cửa sổ ký túc xá là mảng đen mịt mùng, thỉnh thoảng lại có tiếng gió thổi bay những tán lá cây phất động, ngồi yên lặng nghe tiếng gió hồi, Triệu Tử Mặc vẫn cách nào ngủ lại được, nằm trở mình trằn trọc mãi, đến khi trời bắt đầu hừng sáng mới mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ được chút…


      Diễn biến đêm hôm đó tạo nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ngày hôm sau khi Triệu Tử Mặc ôm DV làm nhiệm vụ lại phải đưa tay lên che miệng mà ngáp suốt cả buổi.


      Lần này lại được phái thu thập tin tức mang đậm tính tiêu khiển khác, địa điểm là bãi cỏ phía sau khoa Luật.


      Triệu Tử Mặc chạy đến nơi, thấy ở đó đám người vây quanh, xem đôi nam nữ tranh chấp kéo qua kéo lại.


      Nữ sinh có dung mạo thanh tú thoạt nhìn hình như rất kích động, dùng sức hất tay nam sinh ra, giọng cực kỳ bén nhọn: “Chu Đại, tôi muốn chia tay với , chia tay!”


      Mà nam sinh có gương mặt đàng hoàng đôn hậu đứng đối diện lại tỏ ra vô cùng lo lắng: “Tùng Dung, mọi chuyện vốn phải như em nghĩ, em đừng ép phải …”


      Đừng trách Triệu Tử Mặc ngay lúc này đây vẫn há miệng ra ngáp rất chi là mất hình tượng, bởi vì cảnh tượng này quả thực quá nhàm chán rồi, thế giới này hàng ngày có biết bao nhiêu cặp đôi chia tay nhau, nếu như bọn họ là nhân vật tai to mặt lớn trong trường may ra còn là đề tài bàn tán cho đám bát quái, đằng này hai người này lại quá sức bình thường, thử hỏi làm sao có giá trị chứ?


      Nếu để dành thời gian chạy qua chạy lại mà về ký túc xá ngủ giấc cho sướng, có phải là tốt hơn nhiều


      Nhưng mà nhờ có khổ luyện của ký giả, cho nên Triệu Tử Mặc vẫn tiếp tục ôm DV lên chụp lia lịa mấy pô trước mắt, nhanh chóng tiến đến thăm dò những người xung quanh, dần lấy lại phong độ giảm sút.


      — Hừ, tất cả đều do giấc mơ quái quỷ đêm qua!


      Triệu Tử Mặc nhanh chóng moi móc được tin tức từ trong miệng của quần chúng vây xem, cụ tỷ khái quát nó là như này: Trong lúc Tùng Dung giặt áo khoác cho Chu Đại, lại tình cờ phát ra trong đó có vật dụng làm giảm đau, cho nên liền phăm phăm xông đến chất vấn, mà Chu Đại lại giải thích ráo cả nước bọt rằng mấy vật đó phải là của , chính cũng biết chúng từ đâu mà ra, cuối cùng Tung Dung giận điên lên, mực đòi chia tay.


      Sau khi biết được tường tận tình huống tại, Triệu Tử Mặc vạch đám người tiến lên phía trước, hoa lệ chút gọi là “Gặp chuyện bất bình chẳng tha” như giang hồ vẫn đồn đại, còn huỵch toẹt ra chính là chõ mũi vào việc của người khác, nhưng mà vẫn luôn vỗ ngực tự nhận rằng, mỗi lần bon chen hóng hớt đều có nguyên tắc của cả đấy.


      Ví dụ như lần này, bất kể Chu Đại có hít thuốc phiện hay , Tùng Dung đáng lẽ ra vạn phần nên đứng trước mặt bàn dân thiên hạ như thế này mà gây khó dễ cho người ta, đây chẳng phải là hành động muốn vùi lấp hạ bệ Chu Đại rành rành hay sao!


      “Hai vị bạn học, có thể cho tôi phỏng vấn chút được ?” Triệu Tử Mặc tiến lại gần, để lộ ra nụ cười sáng chói.


      Vốn dĩ hai người còn dây dưa tranh chấp bây giờ lại nhất loạt nhìn sang, Tùng Dung cảnh giác quét mắt nhìn lượt: “Làm gì?”


      Triệu Tử Mặc vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chào bạn học Tùng Dung, tôi là ký giả báo trường Triệu Tử Mặc…”


      Còn chưa kịp xong, Tùng Dung lộ ra vẻ kinh hoảng, nhưng sau lại cơ hồ như nhận ra hành vi lỗ mãng của mình, ta dùng sức đẩy Triệu Tử Mặc ra xa: “ có bệnh à? Chúng tôi cãi nhau cũng tới phỏng vấn làm cái gì, đài truyền hình trường có phải có việc gì làm nên sinh ra nhàm chán quá rồi ?”


      ta vừa xong, liền quay lưng bỏ chạy mạch.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 12: Ngứa ngáy từ tận trong tim (2)


      Triệu Tử Mặc chút cũng tức giận, vẻ mặt ôn hoà điềm nhiên mở miệng: “Bạn học Tùng Dung, nếu cậu cứ bỏ chạy như vậy, ắt khiến cho bạn trai cậu bị lâm vào tình cảnh bẽ bàng mất mặt trước mọi người, liệu cậu có nỡ làm vậy ? Nếu cậu ngại ở lại nghe cậu ta giải thích chút .”


      Tung Dung dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Chu Đại.


      Trong mắt Chu Đại lên tia giãy dụa đau đớn, đôi môi cắn chặt, cuối cùng đành bất lực cúi đầu: “Tôi có gì để .” Liền đó xoay người chạy , tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta còn kịp đưa tay ra kéo lại.


      Triệu Tử Mặc rốt cục thất bại thảm hại, tên Chu Đại này nghĩ cái quái gì thế chứ? Nếu hút thuốc phiện, tại sao đứng trước mặt mọi người mà giải thích đàng hoàng ra! Chẳng lẽ đồn đại về , đều là sao?


      Trông trước ngó sau lo trái nghĩ phải hồi, Triệu Tử Mặc cuối cùng vẫn quyết định chụp lại vài pô ảnh ở trường, sau đó giao lại cho đám người trong đài truyền hình trường để cả bọn cùng điều tra, quyết định rồi, bất luận là thế nào, lần này nhất định phải truy xét được đến cùng nguyên nhân việc.


      Nếu như Chu Đại hút thuốc phiện, chắc chắn sau khi tìm được ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện, phải trách phạt đúng tội, nhưng nếu bị oan, có thể nhân cơ hội này, thông qua đài truyền hình trường mà lấy lại danh dự cho .


      Thi Tiểu Phì sau khi biết tin liền lên cơn kích động, thất thanh kêu toáng lên: “Chu Đại làm sao có thể hút thuốc phiện được!”


      Khương Khương ngồi bên lại tỏ ra rất tò mò về cơn kích động bất ngờ của Tiểu Phì, thích thú hỏi: “Tại sao lại có khả năng hút thuốc phiện?”


      Thi Tiểu Phì nhất thời sửng sốt, lát sau trong đôi mắt to tròn loé ra những tia sáng mập mờ quỷ dị, nàng cố gắng nặn ra nụ cười vô cùng gượng gạo: “Ta nhìn tướng mạo mà, mi xem xem trông hiền lành thà đôn hậu thế kia, lại có loại khí chất ôn hoà nhã nhặn, đến ngay cả nghĩ đảm bảo cũng có khả năng…”


      mặt Khương Khương tràn đầy hồ nghi: “Mi có biết khái niệm trong ngoài bất đồng hay , hơn nữa người xưa còn bảo, có câu gọi là ‘ra vẻ đạo mạo’ đó!”


      Thi Tiểu Phì nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ chút, bỗng nhiên gật đầu cái, giọng tràn đầy oán hận: “ có lý!” Sau đó lại còn như có như bổ sung thêm câu: “ cùng bạn nhân dịp này chia tay luôn cũng tốt…”


      Cố Thành Tây ngồi yên lặng bên cạnh nãy giờ, rốt cục cũng mở miệng nhàn nhạt nhận định: “Phản ứng của mi thế kia, nhất định là có □!(*)” Chỉ là giọng của nàng quá , cho nên cũng chỉ có Khương Khương mới nghe thấy được, và thế là mỗ Khương sau khi nghe xong, cuối cùng bừng bừng đại ngộ.


      (*) “Có □”: Đại loại là có chuyện khuất tất, ví dụ như gian tình chẳng hạn :))


      Triệu Tử Mặc tiếp tục giữ vững trầm mặc, buồn đưa ra lời bình luận nào, chẳng qua là lần này ngờ, tin đồn “Nam sinh năm thứ tư khoa Luật tên gọi Chu Đại dính vào vụ hút thuốc phiện” lại bị đám bát quái đồn thổi nhanh đến thế, hơn nữa lãnh đạo nhà trường còn cho gọi ta đến để “điều tra giải quyết tình hình”.


      Sau khi nghe được tin này, Triệu Tử Mặc lập tức chạy đến chỗ họp của lãnh đạo trường để nghe ngóng thăm dò tình hình, chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ đưa tin.


      Địa điểm cần đến cách khoa Truyền thông khá xa, lại thêm cầu về thời gian, cho nên Triệu Tử Mặc liền chọn biện pháp đạp xe tới đó, lúc qua đám liễu rủ mọc ven hồ, dáng người vẻ thất thần biết từ đâu lao ra đâm thẳng vào xe , Triệu Tử Mặc hốt hoảng định tránh, ngờ tay chân lúc này loạn xạ cả lên, tự chủ được cả người lẫn xe đều ngã rầm xuống mặt đất.


      Sau khi kinh hồn bạt vía hồi, Triệu Tử Mặc mới nhìn người liều lĩnh cố ý đâm vào vừa rồi, hoá ra lại là Tùng Dung.


      Mà Tùng Dung lúc này đây, vẻ mặt lại cực kỳ tức giận.


      Triệu Tử Mặc nhất thời cảm thấy vô cùng buồn bực, hại lâm vào tình trạng “hít đất” thế này, người tức giận đáng ra phải là mới đúng!


      Tùng Dung thèm vòng vèo quanh co, nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Mặc mà điên cuồng rống lên: “Triệu Tử Mặc, tôi muốn tìm đây, tại sao lại lan truyền tin tức kia ra cho mọi người biết hả? có biết bây giờ tất cả đều cho rằng Chu Đại hút thuốc phiện !”


      Ấy ấy, Triệu Tử Mặc tôi tuyệt đối vô tội mà, nếu như phải Tùng Dung đại tiểu thư nhà cậu thèm coi trời đất là gì, ra sức mà đứng cò kéo ngay giữa bàn dân thiên hạ thế kia, thử hỏi tin tức này còn có thể phát tán ra ngoài được nữa sao!


      “Tùng Dung biểu sư tỷ…” Triệu Tử Mặc tận lực nặn ra vẻ mặt ôn hoà, “Nếu như Chu Đại hít thuốc phiện, ắt hẳn cây ngay sợ chết đứng, hơn nữa chị yên tâm, chúng tôi nếu biết ta vô tội ra sức rửa oan giùm, chị chẳng phải cũng muốn biết chân tướng thực hư việc là thế nào sao?”


      Tùng Dung há miệng ra định , cuối cùng vẫn chỉ trưng ra bộ dạng chấp nhận lời giải thích của Triệu Tử Mặc rồi thôi, nhanh chóng xoay người bỏ , để lại mình Triệu Tử Mặc đơn độc ngồi đó nhìn theo.


      nhất thời cảm thấy cực kỳ thương tâm, lúc này vẫn còn bị đo đất nha, chị ta ít nhất cũng phải có lương tâm chút mà đến đỡ dậy chứ!


      Từ cổ tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn cực độ, Triệu Tử Mặc nhàng giơ tay lên, mới thấy chỗ đó hoa ra bị sỏi đá cắt đường sắc lẹm, mảnh da bị rách toạc, những giọt máu đỏ tươi cứ thế nhè rỉ ra, khiến cho nhịn được phải bật khóc.


      Triệu Tử Mặc từ đến lớn có thể sợ trời sợ đất, duy nhất chỉ sợ đau, chỉ cần chút đau đớn đủ khiến rơi nước mắt.


      Giờ phút này, trong hốc mắt , quả thực những giọt nước trong suốt như ngọc chực trào ra ngoài.


      tờ giấy ăn đột ngột chìa ra trước mặt , cầm lấy tờ giấy là bàn tay với những ngón tay thon dài quyến rũ, đến khi Triệu Tử Mặc mờ mịt ngẩng đầu lên, mới thấy đó chính là Cố Thành Ca. Tâm trạng buồn bực của nay lại càng thêm buồn bực, ngờ lại để thấy được bộ dáng xấu hổ mất thể diện của nữa rồi.


      Vì muốn che giấu cơn tức và lúng túng của mình, Triệu Tử Mặc liền mở miệng lầm bầm trách cứ: “Tại sao thứ đưa em lại phải là khăn tay chứ?”


      “…” Cố Thành Ca nhất thời cảm thấy vô cùng khó hiểu.


      “Trong ngôn tình tiểu thuyết đều như thế mà! Thậm chí ngay cả đến tiểu thuyết của Cố Thành Tây viết cũng có nữa!” Triệu Tử Mặc vì mục đích dời lực chú ý của , cho nên chậm rãi : “Em cho biết, lúc nữ nhân vật chính vì đau lòng mà bật khóc, nam nhân vật chính đúng lúc đó kịp thời xuất , lập tức đưa ra cho nữ chính chiếc khăn tay sạch , nữ chính cũng vì hành động ấm áp này mà sinh ra cảm động, tiện đà luôn nam chính… thử nhìn xem, ngoại hình của cả lẫn em đều hợp làm nhân vật chính còn gì, cũng lại xuất trùng hợp như thế, vậy mà chỉ đưa cho em tờ giấy ăn, này, thử coi, thực tế với tiểu thuyết ngờ lại cách xa nhau như thế nha?”


      Triệu Tử Mặc sau khi lảm nhảm hồi, cuối cùng cũng phải đưa tay ra cầm lấy tờ giấy ăn, trực tiếp lau lau chùi chùi miệng vết thương.


      Cố Thành Ca đứng từ cao nhìn xuống, ánh mắt vừa thâm thuý, lại vừa trầm tĩnh như mặt hồ.


      “Em xác định muốn tôi đưa khăn tay cho em?” trầm ngâm mở miệng hỏi.


      “Tâm trạng tại của em rất tốt, cho nên muốn!” Triệu Tử Mặc rầu rĩ đáp lại, hồi sau mới hiểu câu của , liền kinh hãi hỏi lại: “Đừng có khăn tay đó nhá!”


      Cố Thành Ca bỏ tay vào túi quần, chậm rãi rút ra chiếc khăn.


      Triệu Tử Mặc ngay lập tức trợn tròn mắt nhìn.


      phải bất ngờ vì chuyện cực phẩm có khăn tay đâu nha, ừ , thôi được rồi, cứ cho là cũng hơi bất ngờ vì chuyện đó , nhưng điều khiến phải trợn mắt ra mà nhìn, lại chính là những chi tiết chiếc khăn đó. Đó là chiếc khăn được gấp lại cách rất phẳng phiu cẩn thận, hơn nữa lại có màu hồng phấn – màu mà hầu hết bọn con đều thích nhất, phía còn thêu bức hình trông rất dễ thương.


      Triệu Tử Mặc dám đưa tay ra nhận, cực kỳ thẳng thắn huỵch toẹt ra luôn: “Cái đó…cực phẩm…ừm…chiếc khăn tay này, là do mua sao?”


      Cố Thành Ca lắc đầu: “ phải.”


      Triệu Tử Mặc nghe xong, dường như cuối cùng cũng bừng bừng đại ngộ: “A, em biết rồi — là nữ sinh tặng cho đúng !”


      “Coi như đúng, mà cũng đúng.” Cố Thành Ca nghiêm túc nhìn , xem kỹ từng biểu khuôn mặt tinh xảo của .


      “?” Triệu Tử Mặc như cũ lại hiểu mô tê gì.


      “Là bé cho tôi, đến giờ vẫn chưa thấy đến lấy lại.”


      “…”


      Triệu Tử Mặc lần này hoàn toàn hết chỗ : cực phẩm a cực phẩm, như thế có khác gì so với việc tự mua chiếc khăn tay này chứ!


      À mà khoan… bé…chiếc khăn dễ thương… ôi trời ạ, hoá ra cực phẩm lại □ đến như thế sao!


      Tựa hồ như nhìn thấu được tư tưởng xấu xa trong đầu , Cố Thành Ca cố gắng áp chế cảm giác muốn xông ra bóp chết xuống, khẽ hừ giọng : “Mấy năm trước ấy chỉ mới là bé, bây giờ cũng trưởng thành rồi.”


      “…”


      Ánh mắt vô cùng quỷ dị của Triệu Tử Mặc khẽ đảo qua liếc nhìn cái, sau đó đưa tay nhận lấy chiếc khăn màu hồng phấn, từ trong tận trái tim bỗng nhiên phát ra cảm giác tê dại ngứa ngáy, khó chịu lạ thường.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 13: Có người nào đó ghen


      Triệu Tử Mặc thực lòng nghĩ tới, buổi trưa hôm đó thể đến phòng họp của lãnh đạo trường để lén chụp ảnh quay DV lại toàn cảnh trường, ngờ buổi chiều Chu Đại tự động đến tận cửa.


      đứng chờ ngay trước cửa ký túc xá Mẫu Đơn, lúc đó Triệu Tử Mặc, Cố Thành Tây, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì còn cưỡi xe đạp phi vèo vèo, Chu Đại đột nhiên lại lao ra chắn ngay trước mũi xe.


      Bốn người đồng loạt phanh két lại.


      Bởi vì kiện hút thuốc phiện, cho nên bạn Chu Đại hôm nay trở thành nhân vật cực đoan nhất của học viện Phong Đại, việc tất cả mọi người đều biết mặt cũng chẳng có gì là lạ.


      Mỹ nữ khả ái Thi Tiểu Phì dẫn đầu đoàn xe, nhảy ngay xuống đất nạt nộ: “Này, vị Chu biểu sư huynh kia, buồn bực rồi muốn tự sát cũng đừng chọn xe đạp mà xông vào chứ!”


      gương mặt Chu Đại bây giờ lại biểu lộ chút sắc thái tình cảm gì, sau khi xuất tin đồn hút thuốc phiện, đối với ánh mắt khinh thường và khác lạ của người khác cũng quá quen rồi, cho nên chỉ nhàn nhạt trả lời câu: “Tôi phải muốn tự sát.”


      Thi Tiểu Phì nhất thời kịp phản ứng, còn Khương Khương lại đứng bên mà cười ha ha, còn Cố Thành Tây chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thi Tiểu Phì cái, mà Chu Đại trong lúc này, nhanh như chớp, lao ra sau bám lấy chiếc xe đạp của Triệu Tử Mặc.


      “Bạn Triệu Tử Mặc, có rảnh chuyện với tôi chút ?” Giọng của vô cùng thành khẩn, ngữ điệu cao cũng thấp, cả người toát lên loại khí chất nho nhã, ánh mắt ấy, tuy cố gắng che dấu nhưng vẫn khiến cho người ta nhận ra được vẻ tang thương.


      Triệu Tử Mặc từ xưa đến nay vẫn luôn là người nhiệt tình, cho nên lần này cũng hớn hở đáp ứng luôn thèm suy nghĩ.


      Thi Tiểu Phì đứng bên, bỗng nhiên cảm thán: “Đúng là nhân tài tương lai trong giới luật sư, tài ăn cũng phải chỉ tốt bình thường nữa!”


      Lần này, ba người đứng bên chỉ còn biết ngậm họng.


      Cố Thành Tây bình tĩnh mở miệng với Triệu Tử Mặc cùng Khương Khương: “Nếu ta nhầm, người-nào-đó hình như có lần gọi Tiểu Phì là tiểu trư phải.”


      Mọi người dường như rốt cục cũng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cái tên tràn đầy khí chất như Thi Y Nỉ tiểu nha đầu này lại cần, cứ sống chết chọn cho bằng được quái hiệu Thi Tiểu Phì, hoá ra là có tích mà ra cả.


      Bầu khí lại tiếp tục rơi vào yên lặng, Triệu Tử Mặc chuẩn bị theo Chu Đại, Khương Khương lại len lén đưa mắt liếc nhìn Thi Tiểu Phì quýnh quáng cả lên, rồi đột ngột mở miệng: “A Mặc, vị Chu biểu sư huynh này chia tay với bạn , chẳng lẽ lại định theo đuổi mi sao, mi có ý định đồng ý đó?”


      Khương Khương vừa dứt lời lại tà ác liếc nhìn Thi Tiểu Phì cái, con heo kia lập tức khó chịu hất cằm lên quay ngoắt chỗ khác.


      Triệu Tử Mặc hề để ý cười cái: “Làm sao có thể, các mi chẳng phải vẫn luôn cho rằng ta là bạn của Tiêu Sở Diễn đó sao…”


      Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, theo bản năng liếc nhìn sang Cố Thành Tây.


      Trong ánh mắt Cố Thành Tây quả nhiên có tia vừa ảm đạm vừa hối hận, chỉ nhàng leo lên xe rồi nhàn nhạt : “Chúng ta về, để A Mặc làm chuyện đứng đắn .”


      Triệu Tử Mặc trong thâm tâm khẽ cười: Cố Thành Tây ơi Cố Thành Tây, sắp đến lúc mi thể chịu được nữa mà khai hết ra mọi chuyện rồi!


      ***


      Giữa trưa ngày thứ hai, bộ phận Đời Sống của đài truyền hình trường phát hành chuyên mục, lấy tiêu đề là “Tuyết rơi giữa tháng sau: Tôi hút thuốc phiện!”


      Trong chuyên mục đó, Triệu Tử Mặc rất nghiêm túc trình bày việc: “Các vị bạn học kính mến, tôi là ký giả đài truyền hình trường Triệu Tử Mặc, ngày hôm trước có tin tức được lan truyền, đó là đồn đại rằng Chu Đại hút thuốc phiện, nay bạn học Chu chứng minh được trong sạch của mình, chúng tôi tới bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, cũng đem toàn bộ bằng chứng đến cho lãnh đạo nhà trường xem xét, tôi vừa rồi có quay chụp lại toàn bộ quá trình kiểm tra chứng minh, bây giờ mời các bạn theo dõi màn hình, nhìn vào ống kính của tôi…”


      Những hình ảnh theo thứ tự lần lượt được đưa ra, sau khi kết thúc chuyên mục, Triệu Tử Mặc lần nữa lại khẳng định Chu Đại hề sử dụng ma tuý thuốc phiện gì hết.


      Lúc chuyên mục này được chiếu chính thức TV trường, Triệu Tử Mặc cùng ba vị mỹ nữ ăn cơm ở phòng ăn, Thi Tiểu Phì như người mất hồn nhìn chằm chằm vào màn hình TV hồi lâu, cuối cùng như trút được gánh nặng trong lòng buông hơi: “Ta rồi mà, Chu Đại thể nào hút thuốc phiện được!”


      Sau đoạn trình chiếu các tấm hình chụp lại kết quả kiểm tra, còn có đoạn quay lại cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa vị ký giả và nam nhân vật chính:


      Triệu Tử Mặc: “Bạn học Chu Đại, rốt cục rửa được oan khuất, xin hỏi ngay lúc này có cảm tưởng gì?”


      Chu Đại: “Tôi chỉ muốn với Tùng Dung câu.”


      Triệu Tử Mặc: “Câu gì?”


      Chu Đại nhàn nhạt cười, nhìn vào ống kính máy quay: “Tùng Dung, bất luận thế nào, trước tiên em cũng phải học cách tin tưởng !”


      Thi Tiểu Phì nhìn vào màn hình TV, chiếc miệng khẽ cong lên, Khương Khương nhìn vẻ mặt biến hoá liên tục đó nhịn được mà bật cười ha ha, duỗi ngón tay khều khều Thi Tiểu Phì, rồi chỉ ra phía sau.


      Thi Tiểu Phì quay đầu lại, chỉ thấy Chu Đại sánh bước cùng Tùng Dung ra khỏi phòng ăn…


      Triệu Tử Mặc lúc đó còn cố chen chúc mua đồ uống cho cả bọn, Khương Khương đưa tay chọt chọt vào Cố Thành Tây, ý muốn nàng cùng thưởng thức vẻ mặt của Thi Tiểu Phì, nhưng hiểu sao chọt chọt đâm đâm đến tận mấy lần vẫn thấy đối phương có chút phản ứng nào, quay đầu lại mới thấy hoá ra Cố Thành Tây yên lặng ăn cơm.


      Đôi đũa nàng cầm tay, hồi đưa lên lại hồi hạ xuống, động tác máy móc vô cùng.


      Khương Khương kỳ quái nhìn chằm chằm vào Cố Thành Tây: Nha đầu này, rốt cục là bị kích động gì rồi?


      quét mắt nhìn xung quanh, thấy mấy nữ sinh ngồi bàn bên cạnh giọng bàn tán chuyện gì đó.


      “Triệu Tử Mặc vừa mới xuất TV kia chẳng phải là bạn trong truyền thuyết của Tiêu Sở Diễn đó sao?”


      “Đúng đó đúng đó, hôm thứ năm tuần trước Tiêu Sở Diễn còn ngồi ăn cơm với ta mà, trùng hợp tớ lại ngồi ngay bàn bên cạnh, nghe được rất ràng!”


      “Đừng có to, cẩn thân ta ở phía sau…”


      Lúc Triệu Tử Mặc tay xách nách mang ôm bốn ly nước trái cây đến, vừa đặt mông ngồi xuống ghế, trong phòng ăn liền đột nhiên nổi lên trận xôn xao rì rầm nho , hoá ra là vị đại bản tôn Tiêu Sở Diễn đứng ngay lối vào, trong tay cầm cái cặp lồng, ánh mắt trầm tĩnh đảo qua đám người to bàn tán xung quanh.


      Khương Khương cắn chiếc đũa phát, dẫn đầu mở miệng: “A Mặc, Tiêu Sở Diễn nhà mi đến tìm mi kìa.” Sau khi tin đồn bạn trong truyền thuyết bị lan truyền ra ngoài, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì mỗi lần nhắc đến cái tên Tiêu Sở Diễn trước mặt A Mặc, y như rằng lần nào cũng phải thêm vào hai chữ “nhà mi” theo sau.


      Động tác kèm tư thế ăn cơm của Cố Thành Tây, bây giờ lại càng trở nên khó coi hơn.


      Khương Khương nhìn thấy vậy, liền nhíu mày như suy nghĩ cái gì.


      Triệu Tử Mặc mặc kệ câu châm chích của Khương Khương, chỉ đứng dậy phất tay: “Này, Tiêu Sở Diễn, ở đây!”


      Tiêu Sở Diễn khẽ mỉm cười, thong dong bước lại gần, đoàn ánh mắt vẫn như cũ vẫn bám theo từng động tác của , chỉ trấn định tới trước mặt Triệu Tử Mặc, thèm quay đầu lại nhìn Thi Tiểu Phì há hốc mồm ngơ ngác ngồi đó lấy cái, cũng thèm nhìn Khương Khương tỏ vẻ đăm chiêu, lại càng thèm nhìn Cố Thành Tây động tác ăn cơm như rô bốt, chỉ mực đưa chiếc cặp lồng ra, cúi đầu ghé sát bên tai Triệu Tử Mặc.


      “A Mặc, đây là cháo gà mẹ làm.” Giọng của lớn, nhưng cũng đủ để đám người trong vòng bán kính hai mét nghe thấy, bởi vì bọn họ ngồi ở vị trí trung tâm, cho nên đường kính bốn mét xung quanh mọi người đều nghe hết.


      Triệu Tử Mặc nở nụ cười thanh vũ, đôi mắt liếc nhìn sang Cố Thành Tây khẽ chớp chớp, : “Hiểu rồi, tự giải quyết cho tốt, lần này em thể giúp được nữa.”


      Tiêu Sở Diễn khẽ gian tà nhếch miệng, đôi mắt đen thăm thẳm toát ra những tia sáng rạng ngời, ghé sát bên tai vài câu, đưa tay thân mật xoa xoa đầu mấy cái, sau đó xoay người rời .


      , mang theo nụ cười vô cùng vui vẻ.


      Triệu Tử Mặc theo thói quen, lại đưa mắt nhìn theo.


      màn này khi lọt vào mắt người khác, chẳng khác nào cảnh tượng đầy nùng tình mật ý, sau khi Tiêu Sở Diễn biến mất sau cánh cửa phòng ăn, Triệu Tử Mặc mới quay đầu lại, thèm nhìn vẻ mặt của ba vị mỹ nữ, nhàng mở nắp chiếc cặp lồng ra: “Đến đây , hôm nay chúng ta đều có lộc ăn đó!”


      cầm chiếc muỗng lên múc cho Cố Thành Tây bát cháo đầy, Cố Thành Tây bỗng nhiên lại đặt đôi đũa xuống: “Ta cảm thấy trong người khỏe, ta về ký túc xá trước.”


      Dứt lời, Cố Thành Tây lập tức đứng lên.


      Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì hai mắt nhìn nhau, chỉ có Triệu Tử Mặc là khẽ mỉm cười, tiếp tục múc cháo vào bát cho hai vị mỹ nữ.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 14: Mối tình đầu


      Sau khi cơm nước xong xuôi, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì muốn siêu thị bên ngoài trường để mua đồ, Triệu Tử Mặc mượn cớ , đem chiếc cặp lồng đựng cháo gà còn thừa quay về khu ký túc xá Mẫu Đơn.


      Lúc này đây, Cố Thành Tây đứng sân thượng trước phòng tưới nước cho chậu hoa cúc cành lá sum suê tươi tốt, bóng lưng có chút gầy gò mảnh mai, bộ quần áo màu trắng toát mặc lại càng làm nổi lên vẻ thanh lệ tố nhã nơi , nhàng mà trầm tĩnh.


      Mỗi khi Cố Thành Tây mình đứng trầm tư tĩnh lặng như thế, luôn toát ra vẻ đẹp khiến người ta bất giác phải cảm thấy bàng hoàng.


      Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Thành Tây quay đầu lại, chậm rãi cất bình nước tưới : “A Mặc.”


      Khuôn mặt của Triệu Tử Mặc dường như giãn ra, chìa ra chiếc cặp lồng còn cầm trong tay: “Tây Tây, cháo gà ở trong này, ta vừa rồi múc cho Khương Khương và Thi Tiểu Phì cùng ăn nữa, mi để bụng chứ?”


      Cố Thành Tây bĩu môi, giọng như tiếng muỗi kêu: “Tại sao lại phải để bụng, mang đến cho mi ăn mà, đâu có liên quan gì đến ta”, dứt lời, ngẩng đầu lên thấy Triệu Tử Mặc vẫn còn nhìn mình, muốn rồi lại thôi: “A… A Mặc, lời đồn về mi với Tiêu Sở Diễn…”


      Triệu Tử Mặc cười cười vỗ bộp bộp lên vai : “Được rồi, Tây Tây, ta biết mi muốn gì mà, mi yên tâm , ta bị người ta nhòm ngó chỉ trỏ cũng thành quen rồi, bị đồn thành bạn của Tiêu Sở Diễn cũng là chuyện bình thường thôi, học ăn cơm ngủ nghỉ gì gì đó, tất cả cuộc sống của ta vẫn diễn ra tốt đẹp mà. Chỉ cần mi ghen với ta là được rồi.”


      Triệu Tử Mặc cười cái vô cùng sáng lạng… , phải là cực kỳ ngọt ngào mới đúng.


      Cố Thành Tây chẹp chẹp miệng: “…Nhưng mà ta ghen tỵ, vừa rồi đến cái cũng thèm đưa mắt nhìn ta…”


      Trong mắt Triệu Tử Mặc lập tức loé ra tia ảm đạm, đôi tay đặt vai Cố Thành Tây khẽ buông xuống, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “ trước kia có lần công khai quan hệ với mi, mi ngay cả ra ngoài cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán giống như Tinh tinh trong vườn bách thú, mà mi phải là cực ghét cái này sao? Hơn nữa sau đó mỗi lần xuất tin đồn gì khác, đều là ta lấy mặt ra gánh…”


      Cố Thành Tây mãnh liệt bẻ ngón tay, hoàn toàn đối lập với bộ dạng cực kỳ bình tĩnh thường ngày, giống như đứa trẻ lâm vào đường cùng vậy: “Khi đó ta là mới học năm nhất trung học mà, nếu lúc đó cũng vẫn còn quá sớm, còn bây giờ lên đại học rồi, trong trường có biết bao nhiêu là cặp tình nhân…Hơn nữa, Tô □ xinh đẹp như vậy, lại suốt ngày bám đuôi, sống chết đòi theo đuổi , trong lòng ta cảm thấy rất thoải mái, hôm trước có lần bày ra kế hẹn hò cùng nam sinh khác, cũng chỉ là muốn …”


      thể thừa nhận, trình độ tự che dấu của Cố Thành Tây quả thực rất giỏi, vì thế cho nên Tiêu Sở Diễn thường xuyên goi nàng là “Tiểu nha đầu dối trá”.


      Ví dụ như: đối với người quen, nàng bao giờ cũng nở nụ cười thân thiện, vui vẻ chào hỏi, vui vẻ trò chuyện, cho dù nhìn người kia có vừa mắt cách mấy chăng nữa, cũng bao giờ biểu ra nửa điểm… Nhưng chỉ cần người kia xoay cái, mặt nàng liền lên vẻ chán ghét cực độ.


      ví dụ khác: ràng Cố Thành Tây quen biết với Tiêu Sở Diễn, thậm chí nàng chính là bạn nhiều năm trong truyền thuyết của ta, vậy mà vẫn có thể mặt đổi sắc cùng Khương Khương, Thi Tiểu Phì hùa nhau thuyết phục Triệu Tử Mặc “tìm kế thông đồng với đám mây trôi” là Tiêu Sở Diễn Tiêu đại bản tôn.


      Thêm ví dụ nữa: mẹ của Cố Thành Tây là Phó Khinh Chước từng là người rất nổi danh trong giới cảnh sát, lúc còn trong quá trình nằm vùng đột nhiên biến thành kẻ phản loạn, lợi dùng quyền hạn trong tay mà qua lại với bọn buôn thuốc phiện, cuối cùng việc bị bại lộ… Vậy mà Cố Thành Tây mỗi lần nghe thấy có người hỏi về mẹ mình, trước sau như mặt đổi sắc trả lời: “Mẹ ta chỉ là hoạ sĩ thôi.”


      Dĩ nhiên, Triệu Tử Mặc cũng cực kỳ bất ngờ khi biết được về mẹ của Cố Thành Tây, cho nên sau trận hai người đánh nhau hồi sơ trung, quyết tâm về sau che chở bảo vệ cho nàng, chẳng qua là, Cố Thành Tây hoàn toàn biết rằng Triệu Tử Mặc biết hết .


      Cố Thành Tây vẫn luôn tạo ra vẻ ngoài dối trá để tự bảo vệ lấy mình như vậy, bây giờ nàng chỉ cần nửa câu thôi, Triệu Tử Mặc liền hiểu, sâu thẳm trong tim lại cảm giác như có con kiến bò vào, vừa gặm vừa cắn, sau hồi đau đớn đến quặn thắt, bỗng nhiên nhướn mày cười cười: “Ha ha, Tiêu Sở Diễn đúng là lão hồ ly tu luyện ngàn năm, lần này quả thực ta tính sai bước rồi.”


      rồi, lại đưa tay lên vỗ vỗ vai Cố Thành Tây: “Tây Tây, mi yên tâm , ta nhất định làm.”


      bước ra khỏi phòng ký túc xá, ngẩng đầu hứng những giọt nắng cuối cùng của buổi ban trưa, những tia sáng như nụ cười môi , từng giọt từng giọt cứ thế mà chảy dài.


      Tiêu Sở Diễn…


      Lúc còn bé tý, Triệu Tử Mặc thường xuyên vận đồ đẹp bám theo đuôi , còn gọi là “Sở ca ca”, gọi lại là “A Mặc”, hai đứa lại vốn nghịch ngợm như quỷ, cho nên thường xuyên bám lấy nhau, bày trò chọc phá mọi người trong khu phố…


      Bọn họ là thanh mai trúc mã hoạn nạn có nhau, gặp hoạ chung nhau chịu, cùng nhau cắn răng chịu phạt, cũng như thế mà cùng nhau lớn lên từng ngày.


      Đến tuổi dậy , mối tình đầu của Triệu Tử Mặc chính là người thanh niên vận áo sơ mi trắng ấy, người đó luôn hấp dẫn ánh mắt của , là cảm giác mông lung nhưng cũng rất thực, lại tuyệt vời mà đẹp đẽ vô cùng.


      Tết nguyên đán, ở trường trung học của Triệu Tử Mặc có tổ chức buổi hội diễn văn nghệ, nhanh mắt nhanh chân chiếm được hàng ghế ngồi đầu tiên, phần lớn cũng chính bởi vì hôm đó Tiêu Sở Diễn có tiết mục.


      Ngồi bên cạnh Triệu Tử Mặc là bạn tầm tuổi, dung mạo thanh lệ dịu dàng, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn diễn còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, cũng đến sau này mới biết được, bé ấy tên Cố Thành Tây, mà thần tượng lớn nhất của nàng là Tiêu Sở Diễn.


      Sau khi Tiêu Sở Diễn kết thúc tiết mục của mình, còn thuận tay ném bông hồng đỏ bằng vải xuống khán đài, lúc đó lại rơi xuống chính giữa vị trí của Triệu Tử Mặc và Cố Thành Tây, hai người do nhanh tay lẹ mắt, cho nên đồng thời bắt được, lại đều sống chết chịu buông ra.


      Nhìn thấy bông hoa hồng đỏ sắp bị xé toạc đến nơi, Cố Thành Tây bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt loé ra những tia nhìn dã man: “Đừng kéo nữa, chúng ta tìm nơi khác PK(*) trận, ai thắng người đó được lấy bông hoa này.”


      (*) PK: đánh nhau.


      Lúc đó tuổi còn , Triệu Tử Mặc cũng là phần tử bất hảo, cho nên chỉ sững sờ nhìn chút, sau đó liền hớn hở đồng ý.


      Vì thế cho nên là, hai đại mỹ nữ của chúng ta, oanh oanh liệt liệt đứng bãi cỏ xanh mởn mà PK túi bụi, cuối cùng bởi vì Triệu Tử Mặc vốn đánh nhau với bọn con trai thành thói quen, cho nên liền nhảy bổ lên người Cố Thành Tây, đè nàng nằm xuống bãi cỏ, hoa hoa lệ lệ đoạt được bông hồng về trong tay.


      Sau khi kết thúc trận chiến, nhìn bộ dạng rối tinh rối bù của đối phương, hai đại mỹ nữ nhịn được cười phá lên, từ nụ cười chân thành này, hai người biến thành bạn tốt, cộng thêm việc sau này Triệu Tử Mặc biết được về mẹ của Cố Thành Tây, lại càng ra sức giúp bạn tiếc cả mạng sống…


      Sau đó, Triệu Tử Mặc , lại tự đâm mình hai nhát dao.


      Bởi vì lâu sau, Tiêu Sở Diễn với câu thế này: “A Mặc, thích tiểu nha đầu vô cùng xảo trá.”


      Tiểu nha đầu kia, tên gọi là Cố Thành Tây – cũng chính là người bạn thân nhất của .


      Nhưng dù sao lúc đó tuổi vẫn còn , cho nên Triệu Tử Mặc cảm thấy đau xót lắm, chỉ mơ hồ cảm giác được chút khó chịu cùng mất mát nảy ra trong lòng.


      Sau này mới biết, mối tình đầu của , là dành cho , nhưng thời gian cứ thế trôi , tâm tư của cuối cùng cũng để ở nơi khác.


      Đây hẳn là quãng thời gian mà mỗi con người đường đời đều phải có lần trải nghiệm, chẳng qua chỉ là, từ lâu hướng tầm mắt chú ý đến Tiêu Sở Diễn.


      Cảm giác như vậy chỉ gọi là thích, mà còn hơn thế, là mối tình đầu, trong sáng, thuần khiết như dòng sữa tươi dịu ngọt mát lành, là dấu ấn khó quên nhất trong cuộc đời mỗi con người.


      Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, còn gọi là “Sở ca ca” nữa, lại chuyển sang kêu “Tiêu Sở Diễn”, hề lễ phép chút nào.


      lâu lâu sau này, Triệu Tử Mặc mới bất giác giật mình, cái thứ tình cảm quẩn quanh trong trái tim từ bấy đến giờ, cuối cùng lại giống như cành hoa hẹn mà tự mình khô héo.


      Cho đến tận bây giờ, Cố Thành Tây như cũ vẫn chỉ phản ứng như đứa con nít chưa đến tuổi dậy , bao giờ dám thừa nhận rằng mình “ sớm”, mỗi lần bị người ta nhòm ngó y rằng lại như con rùa rụt cổ, thân là bạn tốt như Triệu Tử Mặc tất nhiên bị đẩy ra làm người chết thay, Tiêu Sở Diễn cũng chính vì thế mà thể tránh khỏi tai kiếp.


      Vốn dĩ Triệu Tử Mặc cứ tưởng rằng, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, luôn sát cánh bên nhau, mặc kệ cho người ta đồn đại gì vẫn mãi vui vẻ như vậy, nhưng biết, từ nay về sau, bao giờ còn cơ hội nữa…


      Cố Thành Tây dưới kích thích của Tiêu Sở Diễn, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào vấn đề.


      Nhưng cũng may mắn, mối tình đầu của ai được biết, người thiếu niên mặc áo trắng có tên Tiêu Sở Diễn ấy, từng là đoá hoa nở rộ trong trái tim


      Đoá hoa ấy tự mình bung nở, tự mình tàn úa, rồi cũng tự mình chôn sâu…


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :