1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành - Trương Oản Quân (57c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 5: Sau khi rửa oan


      Buổi sáng thứ bảy, Triệu Tử Mặc ngồi mình ở thư viện giết thời gian, chính xác là bị ba vị mỹ nữ cùng phòng ký túc xá hùa nhau lập, lý do chính là, ngày hôm đó ba người ở Thất Lý Hương đợi đến tận bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa gọi điện thoại di động lại ai bắt máy, gặp người thôi, đằng này cũng chẳng có tin tức hồi gì hết ráo.


      Triệu Tử Mặc vô cùng buồn bực, tối hôm qua sau khi cực phẩm đem cậu nhóc tên Lương Kính kia rời , quả hoàn toàn quên phéng luôn vụ hội họp tụ tập với ba vị mỹ nữ, còn về phần điện thoại, quả thực về đến ký túc xá rồi mới nhìn đến, nghĩ rằng bây giờ có muốn cứu vớt gì cũng quá muộn, nhưng mà đến khi ba vị mỹ nữ trở lại, chẳng chẳng rằng chỉ oanh oanh liệt liệt phang thẳng cho Triệu Tử Mặc câu:


      “Triệu Tử Mặc, mi bị lập!”


      Nhưng mà Triệu Tử Mặc biết, cái ba vị mỹ nữ gọi là lập, thực ra cũng chỉ là giả vờ, bởi vì thế giới riêng của mỗi người cũng đủ bận rộn ngập đầu rồi.


      Khương Khương đại danh Khương Tự Nguyên, từ tỉnh khác chuyển đến nhập học ở học viện Phong Đại này, chỉ vì muốn hít thở cùng bầu trời với vị thanh mai trúc mã nhà bên Tề Lỗi, nhưng mà Tề Lỗi tốt nghiệp đại học hai năm rồi, Khương Khương tội nghiệp giờ đây mất liên lạc với , cho nên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là lại tất tả thám thính tung tích của , đáng thương thay đến tận bây giờ vẫn chưa có kết quả.


      Thi Tiểu Phì tên là Thi Y Nỉ, người tỉnh Phong Thành, mỗi lần rảnh cũng chơi long nhong, trái lại luôn luôn đến thẳng bênh viện tâm thần 318 nổi danh ở thành phố Phong làm hộ công.


      Về việc nghĩa vụ lao động này, cũng là đệ nhất truyền thống ở Phong Đại, hàng năm mỗi sinh viên năm nhất đều phải chọn nghĩa vụ lao động nào đó, hoặc là bệnh viện, hoặc viện dưỡng lão, nhi viện hay các tổ chức bảo vệ môi trường…Chỉ cần mỗi tháng đều đặn làm nghĩa vụ lao động, đến lúc tốt nghiệp nhất định được cộng vào điểm học phần.


      Vốn dĩ Triệu Tử Mặc cũng định chọn bệnh viện tâm thần, cũng chuẩn bị đăng ký rồi, nhưng ngờ Thi Tiểu Phì lại thẳng tay gạch luôn tên , bảo nhất định phải ký danh làm thêm ở viện dưỡng lão, nào là nếu gần nhà lại được thuận tiện dễ dàng hơn, rồi thi thoảng cùng mấy người già chuyện phiếm cũng tốt, hơn nữa cố định vị bà bà rồi. Mỗi tuần đến ngày nghỉ Thi Tiểu Phì đều nhảy thẳng đến bệnh viện tâm thần, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng Triệu Tử Mặc cũng lắm mồm đến mức vác mặt hỏi.


      Còn Cố Thành Tây, đối với Triệu Tử Mặc mà chính là vị bạn tốt sáu năm tình nghĩa, hai người tình cảm sâu nặng nhưng lại luôn luôn dính lấy nhau, huống chi từ khi vào đại học đến nay, nha đầu kia lại đặc biệt chú ý đến việc hoa khôi khoa truyền thông Tô □ (*) suốt ngày theo đuổi tài tử Tiêu Sở Diễn của khoa tài chính. Nếu Triệu Tử Mặc đoán sai, hẳn là nha đầu Cố Thành Tây kia len lén mưu cái gì…


      (*) Cái chữ đó thực ra là 媞, cơ mà bạn bỏ vào từ điển nào nó cũng chả chịu dịch, cho nên là bạn để cái hình vuông đó thôi >”<


      Dĩ nhiên trừ điều này ra, Cố Thành Tây vẫn dành thời gian cho việc làm tác giả online, chuyên viết tiểu thuyết tình để kiếm tiền, lấy bút danh “Tây Tây trói Tiêu Tiêu”, phần lớn thời gian nhàn hạ đều cống hiến cho nghiệp văn chương cao cả.


      Cho nên là, từ khi vào đại học đến nay, Triệu Tử Mặc ra cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh ba vị mỹ nữ.


      Ánh sáng buổi đầu thu rạng rỡ mà dày đặc xuyên thấu qua ô cửa sổ thuỷ tinh rọi thẳng vào phòng, Triệu Tử Mặc lúc này ngồi gần cửa sổ ở thư viện, chăm chú nghiên cứu quyển Hậu Hắc Học (*), đắm chìm trong ánh sáng mặt trời ấm áp vàng óng ánh.


      (*) Hậu Hắc Học: Tác giả là Lý Tôn Ngô (1879 – 1944). Chữ “Hậu” có nghĩa là “Dày” và được viết là “Mặt dày”; Chữ “Hắc” là “Đen”, cũng được viết là “Tâm đen” hay “Tâm can đen tối”. “Hậu Hắc Học” chế giễu cách sâu cay đen tối của số chế độ chính trị với những bệnh tật, thói hư tật xấu trong chốn quan trường của xã hội Trung Quốc cũ.


      bóng người thản nhiên ngồi xuống đối diện, Triệu Tử Mặc khẽ nâng tầm mắt nhìn lên, thấy người ngồi đó chính là Kỷ An Thần, cũng thèm chào hỏi lấy câu, chỉ chuyên tâm chăm chú nghiên cứu quyển sách luật dày cộm.


      Triệu Tử Mặc vẫn tiếp tục thản nhiên đọc tiếp quyển Hậu Hắc Học đặt bàn, lát sau, bất chợt mảnh giấy được đẩy tới từ phía đối diện, vốn dĩ định mặc kệ thèm để ý, nhưng ánh mắt lại bất chợt chạm đến dòng chữ bay bướm mảnh giấy, thế là cho dù có muốn làm ngơ cũng kìm lòng đặng.


      < Triệu Tử Mặc, xin lỗi khiến em phải chịu oan, laptop của tôi vốn phải bị mất trộm. >


      Triệu Tử Mặc mím môi lật tờ giấy lại, viết lên đó câu: < Là sao? >


      Thấy đẩy mảnh giấy lại phía mình, Kỷ An Thần lập tức như rồng như phượng giải thích: < Là lão Cố cùng phòng ký túc xá của tôi cầm làm việc, lúc ấy tình huống khẩn cấp quá nên quên với tôi, hai ngày rồi cậu ta cũng trở về trường, cho nên mới biết tôi báo án, tối hôm qua mới gọi điện thoại cho tôi. >


      Triệu Tử Mặc nhướn mày, đại khái mọi chuyện cũng hiểu .


      Vị lão Cố cùng phòng với đại tài tử kia, hẳn là cực phẩm mỹ nam.


      Thấy Triệu Tử Mặc lâu vẫn hồi , Kỷ An Thần lại viết tiếp: < Để tỏ áy náy của tôi, có thể mời em ăn bữa cơm? >


      Triệu Tử Mặc vốn định thẳng thừng từ chối, nhưng cuối cùng lại viết trả lời câu: < Người nên xin lỗi tôi hẳn là vị nam sinh cùng phòng kia chứ. >


      ra chuyện này cũng biết hết, hơn nữa cũng chính do tính cẩu thả của là tội khôi hoạ thủ (*) gây nên, bây giờ nếu mặt dày như vậy quả thực cũng có chút nên, nhưng mà lại cực kỳ tò mò, cực phẩm mỹ nam tại sao lại thay Lương Kính gánh tội? Thân là nhân tài của giới luật pháp tương lai, điều này cực kỳ, cực kỳ nên làm mới đúng!


      (*) “tội khôi hoạ thủ”: thủ phạm.


      Kỷ An Thần nhìn chằm chằm vào mảnh giấy vừa đẩy lại hồi lâu, cuối cùng yên lặng viết xuống sáu dấu chấm.


      < …… >


      Tuy là có hy vọng gì, nhưng sau này Triệu Tử Mặc rất nhanh được gặp lại cực phẩm mỹ nam, nhưng vấn đề chính, đó là sáng ngày hôm sau tại loa phát thanh trường, Kỷ An Thần trước mặt mọi người lời xin lỗi tới .


      Nỗi oan của cuối cùng cũng được giải rồi.


      Nhưng lời xin lỗi này của Kỷ An Thần, ngờ lại lòi ra hậu quả khôn lường.


      Đám bát quái nhanh như chớp giật tung tin đồn mới: Kỷ An Thần – đại tài tử khoa luật cuối cùng bị hạ đo ván bởi hoa khôi khoa văn, công cuộc tấn công chớp nhoáng của nàng ta rốt cục hoàn thành mỹ mãn!


      Bạn hỏi tôi, tại sao lại đồn thổi như vậy?


      Rất đơn giản, đám bát quái trả lời: bởi vì đại tài tử ngờ có thể dễ dàng tha thứ hết mọi lỗi lầm trước đây của nàng, hơn nữa lại còn thay nàng đem mọi tội lỗi ôm hết về mình…


      Triệu Tử Mặc im lặng ngước mắt hỏi ông trời, lời đồn đại của đám bát quái, chính là như vậy mà luyện thành sao???


      Ghê gớm hơn chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ An Thần quản ngại đường xá xa xôi, lặn lội từ khu ký túc Phù Tuyết đến tận khu Mẫu Đơn khoa Văn, chỉ để đưa cho Triệu Tử Mặc phần ăn sáng!


      Lại , lý do của nghe vô cùng đường hoàng: “Triệu Tử Mặc, nếu đồng ý lời mời cơm của tôi, vậy mỗi ngày cho phép tôi mang đồ ăn sáng đến cho em, coi như biểu đạt chút áy náy của tôi cũng được!”


      Cơ mà tại thời điểm này, nhất cử nhất động của Triệu Tử Mặc đều có nguy cơ biến thành đề tài bàn tán của đám bát quái, cho nên chỉ còn biết khóc ra nước mắt mà rằng: “Bạn học Kỷ, ra tôi ăn sáng rồi…”


      Hơn nữa còn ăn rất no nha…


      Kỷ An Thần nở nụ cười vô cùng thiện lương: “Triệu Tử Mặc, tôi là nguyên nhân khiến cho nhân cách của em bị bôi đen, làm mọi người đều hiểu lầm em, nếu em cứ nhất mực cự tuyệt tôi như vậy, quả thực lương tâm tôi rất cắn rứt rất khó chịu!”


      Triệu Tử Mặc đáp lại bằng nụ cười bất lực: “ xin lỗi, tôi cũng nhận lời xin lỗi đó rồi, cho nên cần phải…”


      Kỳ An Thần lần này lại cười vô cùng thuần khiết: “Vậy cũng được, nhưng đằng nào hôm nay tôi cũng là thực lòng muốn mang đồ ăn sáng đến cho em, nếu em nhận bữa sáng này quá uổng phí.”


      Triệu Tử Mặc hết sức nghi ngờ, luôn tỏ ra bộ dạng vô hại thuần khiết thiện lương như vậy, tại sao lại có thể bị người đời gán cho cái mỹ danh ‘Phong lưu’?


      Xung quanh mọi người bu đến càng ngày càng đông, hơn nữa số người tò mò nhìn chòng chọc cũng ngày càng nhiều, Triệu Tử Mặc cuối cùng đành bất đắc dĩ chấp nhận: “Vậy cũng được…”


      Lời còn chưa dứt, người chạy xa, Kỷ An Thần tựa như thực được mưu đồ đắc ý cười, thập phần giống hệt hồ ly.


      Mấy ngày sau, Triệu Tử Mặc rất nhanh phát , lời đồn hoa khôi khoa Văn hoàn toàn thu phục được Kỷ đại tài tử, hình như có xu hướng bùng nổ ngày cao…


      Nguyên nhân chính là, Kỷ đại tài tử lặn lội thân chinh đưa bữa sáng đến cho , hơn nữa lại phải chỉ lần…


      Ngày thứ hai, Kỷ tài tử tiếp tục quang lâm, Triệu Tử Mặc lần này quyết định ra mặt tiếp đón, để lộ bản mặt ngu ngốc ngây thơ dễ tin người của mình ra nữa, vì thế cho nên, cầm luôn cân táo, hai túi hạt dưa, ba bao khoai tây chiên đút lót cộng thêm ra sức cưỡng bức, cuối cùng cũng đẩy được Thi Tiểu Phì xuống lầu ứng phó.


      Chưa tới năm phút đồng hồ sau, Thi Tiểu Phì hiên ngang hùng dũng chắp tay sau lưng, khệnh khạng tiến vào phòng: “Các đồng chí, ta đây làm xong!”


      Khương Khương cùng Cố Thành Tây quay qua nhìn Thi Tiểu Phì, đồng loạt bật ngón cái lên khen ngợi: Lợi hại!


      Về phần Triệu Tử Mặc, cơ hồ như đẩy được cục đá nặng đè lên ngực ném xuống hố sâu.


      Thi Tiểu Phì trịnh trọng thuật lại diễn biến chiến đấu trong năm phút đồng hồ trước, cụ thể như sau:


      Nàng ta vừa bước xuống lầu, mặt nở nụ cười vô cùng khả ái: “Kỷ biểu sư huynh, buổi sáng tốt lành, em là bạn cùng phòng ký túc xá với A Mặc, tên Thi Y Nỉ!”


      Kỷ An Thần cười đáp lễ vô cùng mê người: “Chào em, là em ấy bảo em xuống đây à, vậy làm phiền em đưa bữa sáng lên cho em ấy.”


      Thi Tiểu Phì cười híp mắt: “Được, sáng sớm mai sư huynh đừng quên mang thêm ba phần ăn nữa nhe!”


      Kỷ An Thần tiếp tục cười câu hồn nhiếp phách: “ thành vấn đề. Cảm ơn em, hẹn gặp lại sau.”


      Chuyển cáo xong, Thi Tiểu Phì hai tay dâng lên bữa sáng của Kỷ An Thần gửi đến, trong bụng sướng như mở cờ: A Mặc rốt cục cũng có giá trị lợi dụng rồi, cuối cùng cũng lãng phí tài nguyên quốc gia há há há!


      Khương Khương cùng Cố Thành Tây đồng loạt nghiêng đầu cười trộm.


      Chỉ riêng Triệu Tử Mặc từ đỉnh đầu như bốc ra làn khói dày đặc, tức giận trợn tròn mắt: “Mi là cái đồ phản loạn trọng sắc khinh bạn!”


      May mắn thay, sau tuần trôi qua, dường như Kỷ An Thần lặn mất tăm còn đến làm phiền nữa, Triệu Tử Mặc vui như mở cờ, cho rằng chuyện này cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng mà, đoán sai.


      buổi sáng ngày nào đó, sân trường Triệu Tử Mặc vô tình đụng mặt Kỷ An Thần, hơn nữa thằng cha này còn thèm chào hỏi vòng vèo nhảy thẳng vào vấn đề chính.


      “Triệu Tử Mặc”, nhàng đưa tay lên sờ sờ cằm, bộ dạng vô cùng mê hoặc quyến rũ lòng người: “Có người với tôi, nếu như cố chấp duy trì tình trạng này, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài trong tháng, hơn nữa còn bảo tôi đừng theo đuổi em…”


      Triệu Tử Mặc trong lòng có chút khó hiểu: ngờ còn có người khuyên tài tử nên theo đuổi sao…


      Kỷ An Thần rất nhanh chân thành bổ sung thêm: “Vốn là tôi định đồng ý với , nhưng mà sau hồi nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn hạ quyết tâm kéo dài tình trạng này, dù sao mỹ nữ như em đúng là trăm năm khó gặp…”


      Triệu Tử Mặc hoa hoa lệ lệ khóc ra nước mắt: con bà nó, còn có kẻ hái hoa tặc quang minh chính đại như thế này sao??


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 6: Bất ngờ


      Lần nữa gặp lại cực phẩm mỹ nam, là vào hoàng hôn ngày thứ sáu.


      Sau khi tan học, Triệu Tử Mặc trước sau như bị ba vị mỹ nữ cùng phòng lập, còn cách nào khác đành thực nhiệm vụ được giao cho, nhưng đến cuối cùng vẫn đành bất lực nhảy đến nhà xe lấy xe đạp về.


      Lúc này trong nhà xe chỉ còn thưa thớt, loe que mấy người canh xe cũng chuẩn bị , tiếng khoá cửa vang lên làm động cả bốn bề yên tĩnh.


      Lê bước đến khu để xe khoa Văn, tình cờ lại bắt gặp cực phẩm mỹ nam phong tư thanh nhã.


      mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản mà gọn gàng sạch , trầm lặng tựa vào thân cây long não, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hình như là tư thế chờ đợi người nào đó, cả người toát lên vẻ trầm tĩnh như phong cảnh của bức tranh thuỷ mặc thời xa xưa.


      Ánh tịch dương xuyên qua kẽ lá, làm thành những đốm sáng li ti rọi vào khoé mắt và đuôi mày của , cảnh tượng xung quanh dường như cũng vì thế mà toát lên màu vàng óng ánh đẹp đến choáng ngợp.


      Triệu Tử Mặc nhịn được cảm thán: cực phẩm hổ là cực phẩm, ngay cả phong cảnh xung quanh cũng có thể nhờ vào ánh hào quang của mà trở nên đẹp đẽ lạ thường.


      Triệu Tử Mặc vốn là kiểu người có tính kiên nhẫn, cực phẩm còn chưa kịp mở miệng câu nào, phe phẩy tấm bảng cầm trong tay mạch chạy tới: “Này, cực phẩm, mang cái này về treo cửa phòng ký túc của các nha.”


      Cố Thành Ca đứng cách Triệu Tử Mặc khoảng gần mét, thèm để ý đến cách xưng hô quái lạ của , chỉ khẽ nhíu mày hỏi lại: “Đây là cái gì?”


      “Kết quả điều tra lần trước đó, phòng các vinh dự đạt được giải nhất!”


      Hạng mục “Phòng ngủ nam sinh” do báo trường tổ chức, bao gồm “Phòng ngủ ngớ ngẩn nhất”, “Phòng ngủ bừa bộn nhất”, “Phòng ngủ vừa đẹp vừa sang nhất”… chung là đủ loại danh hiệu bát quái, chính thức được xét duyệt xong.


      Phòng ký túc xá 0910 khu Phù Tuyết đạt được “Phòng ngủ đẹp mắt ấm lòng nhất”, vừa rồi Trịnh Nhược Du giao nhiệm vụ chính là đưa danh hiệu này cho cực phẩm, ngờ lại đụng trúng ở đây.


      Cố Thành Ca sau khi nghe xong, tuyệt nhiên phát biểu bất cứ ý kiến gì.


      Triệu Tử Mặc cúi người chuẩn bị mở khoá xe đạp, lại bất chợt bị bàn tay đưa ra chặn lại.


      Những ngón tay xinh đẹp thon dài mà mạnh mẽ, nhàng che lại đầu khoá, đầu ngón vô tình chạm đến tay , mang theo hương vị lạnh lẽo.


      Triệu Tử Mặc khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn: “ còn có việc gì sao?” bất tri bất giác nhận ra, vừa rồi hình như là cực phẩm chủ động về phía


      Cố Thành Ca vẫn bộ dáng vân đạm phong thanh trả lời: “Em chẳng phải với Kỷ An Thần, ngụ ý rằng người phải gửi lời xin lỗi tới em, đáng nhẽ ra chính là tôi?”


      ra , quả thực lần trước Triệu Tử Mặc cũng có sinh lòng hiếu kỳ với hành vi của cực phẩm, nhưng mấy tuần rồi cũng tự động nhạt dần, ngờ bây giờ ta lại chủ động nhắc tới…


      “Cho nên, ý của là…”


      “Cùng tôi ăn bữa cơm .”


      Vì ham muốn “Thám thính bí đằng sau cực phẩm” nay lại bùng phát đến tột cùng, cho nên Triệu Tử Mặc liền hớn hở đáp ứng, huống chi được ngồi cùng bàn với cực phẩm, cần ăn cũng tự động no!


      “Ăn ở đâu? Đạp xe sao?”


      Cố Thành Ca nhàn nhạt đáp: “Đường có hơi xa, nhưng tôi có xe máy để ở cổng Tây rồi.”


      Vì thế cho nên, lại hờ hững quay lưng bước .


      Nhưng rất nhanh, Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng hối hận.


      Tuy giờ này trong trường người qua kẻ lại cũng thưa thớt, đường cực phẩm dẫn cũng tương đối vắng vẻ, nhưng cơ hồ như bất cứ kẻ nào nhìn thấy hai vị này, nhất định quay đầu lại ngắm nghía cực phẩm mỹ nam mỹ nữ hồi lâu.


      ra đây là cái mà người đời vẫn gọi rằng rồng phượng giữa biển người!


      Triệu Tử Mặc cố ý xa cực phẩm chút, muốn lại phải tiếp tục trở thành nhân vật nữ chính trong mấy tin đồn nhảm của đám bát quái. Lần đầu tiên là Tiêu Sở Diễn, lần trước là Kỷ An Thần, lần này lại là cực phẩm, mà vốn đâu có chọc vào ai, mấy tin đồn bậy cứ truyền qua truyền lại, quả thực là hậu quả khủng bố vô cùng!


      Cố Thành Ca vẫn nhìn thẳng phía trước, tựa hồ như để tâm đến thái độ và hành động vừa rồi của Triệu Tử Mặc, nhất mực duy trì bộ dáng phong đạm vân thanh, cả đoạn đường hề câu nào, mạch đưa ra cổng Tây.


      Chiếc xe máy dựng cạnh gốc cây ngoài cổng Tây, khung cảnh đẹp đẽ đến lạ thường.


      Triệu Tử Mặc trước khi lên xe liền theo bản năng nhìn ngang ngóc dọc hồi, may mắn cổng Tây luôn là khu vực có rất ít người qua lại, mà vốn tan học cũng lâu, người vắng nay lại càng vắng hơn. Đến lúc này Triệu Tử Mặc mới yên tâm ngồi lên xe.


      Cố Thành Ca quay lại, đưa cho chiếc mũ bảo hiểm: “Đội lên.”


      Cực phẩm chở xuyên qua con đường lớn, lát sau tiến đến khu dân cư, cuối cùng dừng lại trước căn nhà tiêu điều.


      Triệu Tử Mặc bụng tràn đầy nghi hoặc bước xuống xe, chẳng lẽ đằng sau căn nhà này, dấu nhà hàng sang trọng nào đó sao?


      Lúc này từ bên trong ra cậu nhóc gầy còm, tay còn cầm chiếc muỗng lớn, nhìn hai người liền ngại ngùng cười: “Cố ca ca, tỷ tỷ, hai người đến rồi hả, mau vào , đợi em nấu xong bát canh là lập tức có thể ăn cơm.”


      Lương Kính!


      Triệu Tử Mặc trong lòng hỗn loạn, cuối cùng vẫn nghĩ ra được cái gì, liền yên lặng theo vào nhà.


      Lương Kính rót hai chén nước, đặt lên chiếc bàn cũ kỹ rồi vào bếp. Cố Thành Ca lúc này mới mở miệng : “Em ngồi trước .”, rồi cũng vào theo Lương Kính.


      Triệu Tử Mặc chưa ngồi xuống vội, chỉ theo bản năng nhìn quanh bốn phía.


      Trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, chiếc bàn bị tróc hết lớp sơn bày bốn chiếc chén, ngắm nghía, bất chợt ngửi thấy mùi thuốc Đông y.


      Ở chỗ Triệu Tử Mặc đứng có thông với căn phòng khác, cánh cửa hơi hé mở, truyền ra tiếng rên rỉ nho , Triệu Tử Mặc tò mò len lén vào, chỉ thấy bà lão mái tóc bạc trắng nằm chiếc giường ọp ẹp cũ kỹ, hô hấp phập phồng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, khuôn mặt khô khốc gầy rộc khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải sinh lòng thương cảm.


      Bỗng nhiên có cảm giác như sau lưng có ai nhìn mình, Triệu Tử Mặc lập tức quay đầu, liền nhìn thấy ngũ quan tuấn nhã thanh dật của cực phẩm phóng đại trước mắt, hơi thở nóng hổi của như quanh quẩn, vờn trêu lấy hai má .


      Trong lòng Triệu Tử Mặc nhất thời khỏi cảm thấy kinh hách, nhưng hiểu sao vẫn kêu lên thành tiếng, chỉ nhàng vuốt vuốt ngực, đưa mắt nhìn vào trong phòng.


      Cố Thành Ca nhàng mở miệng, ngữ khí dịu dàng nhưng đầy thận trọng: “Lương nãi nãi ốm đau nhiều năm, con trai thèm quan tâm, mà mẹ của Lương Kính sau khi li dị rồi tái hôn cũng để tâm chăm sóc bà nữa, duy chỉ còn Lương Kính phải làm chân phụ việc kiếm sống qua ngày.”


      Nhắc đến chuyện xưa, lại là phen thấm đẫm máu cùng nước mắt.


      Triệu Tử Mặc vẫn chỉ im lặng lắng nghe.


      Cố Thành Ca tiếp tục : “Bệnh tình của Lương nãi nãi lâu sau chuyển biến xấu, phí trị liệu cần năm ngàn, đêm đó Lương Kính vốn định tới ký túc xá tìm tôi…”


      Triệu Tử Mặc cuối cùng cũng hiểu ra, Lương Kính khi đó quả thực khỏi túng quẫn, cũng khó trách tại sao lúc cậu nhóc bán chiếc laptop đó, lại cứ nhất quyết đòi cho bằng được năm ngàn.


      “Vậy Lương nãi nãi bây giờ sao rồi?”


      “Bệnh tình căn bản ổn định.”


      “Là trả viện phí?” Triệu Tử Mặc theo trực giác phỏng đoán.


      “…Ừ.” Thanh của Cố Thành Ca mang theo vẻ lơ đễnh thản nhiên.


      Triệu Tử Mặc đảo đảo hai mắt hồi, cuối cùng mở miệng hỏi tiếp: “…Cực phẩm, em rất ngạc nhiên, cùng bọn họ rốt cục có quan hệ gì?”


      Khoé môi mang theo ý cười tán thưởng, nụ cười chân thành và rạng rỡ khiến cho gương mặt tinh xảo tuyệt sắc lại càng thêm vẻ khuynh sắc khuynh thành.


      Cố Thành Ca thất thần trong chốc lát, tầm mắt khẽ dời sang phía khác, nhàng trả lời bâng quơ: “Tôi là luật sư, Lương Kính và Lương nãi nãi là đương của tôi, về vấn đề tiền nuôi nấng cùng phụng dưỡng…”


      , Lương Kính đột nhiên bưng bát canh từ phòng bếp ra: “Cố ca ca, tỷ tỷ, để hai người phải chờ lâu rồi.”


      Lúc ăn cơm, về chuyện chiếc laptop, Cố Thành Ca câu cũng tuyệt nhiên nhắc đến, mà Lương Kính cái gì cũng chưa , có điều Triệu Tử Mặc vẫn có cảm giác cậu nhóc muốn xin lỗi mình.


      Trở về trường, Triệu Tử Mặc vẫn như cũ ngồi sau xe máy, đường có đoạn xóc nảy khiến cho cả người theo quán tính mà nảy lên, liền hốt hoảng đưa tay bám lấy áo Cố Thành Ca, những ngón tay dài trắng muốt dù cách lớp áo vẫn có thể cảm nhận được làn da nóng rẫy của .


      Triệu Tử Mặc nhất thời cảm thấy cả người như nóng bừng lên.


      Chiếc xe thẳng bỗng nhiên hơi dừng lại, cơ hồ như người đằng trước vì giật mình mà nới lỏng tay ga.


      Làn gió lạnh của đêm thu từ từ thổi tới, ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường xuyên qua những tán cây long não tạo thành những điểm sáng lấm tấm, rồi lại xẹt qua những bụi cây xanh rì ven đường…


      Dọc theo đường cả hai đều gì, Triệu Tử Mặc cảm thấy gió đêm nay dường như mềm lạ thường, những ngọn đèn đường cũng sáng đến chói mắt, thậm chí còn cảm thấy, chiếc áo sơ mi màu xanh hài hoà của , bây giờ sao mà đẹp lạ.


      thậm chí còn biết tên đầy đủ của , kỳ nếu muốn hỏi cũng khó, ví dụ như hỏi trực tiếp Kỷ An Thần, thậm chí nếu bây giờ có hỏi thẳng cực phẩm cũng sao, nhưng mà muốn phá tan bầu khí im lặng đẹp đẽ này, bỗng nhiên trong lòng cũng đồng thời sinh ra cảm giác khoan khoái thích thú đến lạ thường…


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 7: Nhiệm vụ khó khăn


      thời gian dài sau bữa cơm hôm đó, Triệu Tử Mặc rốt cục vẫn gặp lại cực phẩm mỹ nam, tựa hồ như biến mất hoàn toàn thế giới này, dù rực rỡ đến mấy, đẹp đẽ đến mấy, khiến cho người ta phải khó quên đến mấy, nhưng cũng sợ rằng, có lẽ chỉ là điểm nhấn, tô điểm cho cuộc sống đại học của mà thôi…


      ra nhà để xe lấy xe đạp, Triệu Tử Mặc theo thói quen liếc mắt nhìn về phía gốc cây long não nơi cực phẩm đứng ngày hôm đó, trong lòng thầm mong lần nữa được bắt gặp bức tranh thuỷ mặc đẹp đẽ rạng ngời ấy, nhưng mà lúc này đây, duy chỉ có ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây rọi thẳng vào những mảng bụi bặm, có chăng người đứng đó, cũng phải là .


      Triệu Tử Mặc như ngày nào vẫn là A Mặc nhiệt tình, sinh khí bừng bừng tràn đầy sức sống, ngoài giờ học, đều cầm theo DV đến các khoa của học viện Phong Đại phỏng vấn người ta, hoàn thành nhiệm vụ do Trịnh Nhược Du giao cho.


      Mặc kệ dung mạo Triệu Tử Mặc có khuynh quốc khuynh thành đến mức nào nữa, khi quyết định theo con đường nghiệp làm phóng viên báo trường, lập tức nhận được đống nhiệm vụ, tuy mà nhiều, quan trọng hơn hết chính là, nhiệm vụ nào cũng phải rước vào người hàng loạt phiền toái.


      Haiz… có cách khác, ai bảo “cấp ” của lại là nữ sinh cơ chứ, Trịnh Nhược Du này trước kia cũng từng dây dưa hồi với rồi, nay chị ta lại sinh lòng ghen tỵ, cho nên ra sức hành hạ để thoả mãn thú vui chút chút đây mà.


      Nếu như Triệu Tử Mặc biết cách đưa đẩy, bằng vào dung mạo xinh đẹp đến nhường này của , dám chắc nếu có đen đủi mà nhận phải phải nhiệm vụ phiền toái, cũng hoàn toàn có thể đem đống nhiệm vụ đó đổ hết lên đầu đám ký giả nam sinh, nhưng mà Triệu Tử Mặc chưa bao giờ nghĩ đến điều này, cho dù nhiệm vụ khó khăn cách mấy, cũng đều cố hết sức vượt qua.


      Ngày thứ hai sau khi tan học, Triệu Tử Mặc nhận được điện thoại của Trịnh Nhược Du, gọi đến đài truyền hình trường nhận nhiệm vụ quan trọng, đối với người mới gia nhập vào đội ngũ ký giả như Triệu Tử Mặc đây, Trịnh Nhược Du ắt hẳn phải phá lệ “chiếu cố”.


      Ví dụ như lần quay phim chụp ảnh điều tra phòng ký túc nam sinh lần trước, mặc dù ngoài miệng là rút thăm, nhưng Trịnh tổ trưởng thực ra là cố ý điều động Triệu Tử Mặc đến nghiên cứu khu ký túc ở xa nhất, hơn nữa những chỗ khác đều là hai người tổ, còn Triệu Tử Mặc lại chỉ có thân mình.


      Lần này, lại càng đặc biệt chiếu cố.


      Chuyên mục đời sống của đài truyền hình cứ mỗi ngày đúng mười hai giờ là lại phát sóng, nội dung đủ loại, ví dụ như lần trước là cuộc bình chọn Phòng ngủ nam sinh, hoặc như mấy chuyện bát quái của đám sinh viên, chung là đủ thứ chuyện đời.


      Những chuyện này, chỉ cần tổn hại đến thanh danh đạo đức, làm ảnh hưởng đến toàn cục, đều có thể lôi ra giật tít làm trò tiêu khiển cho toàn trường.


      Ví dụ như, mỗ nam sinh nào đó ở lớp học nào đó bị vị giáo sư nào đó điểm danh đứng dậy trả lời câu hỏi, cuối cùng lúc ngồi xuống lại bị người bên cạnh giấu mất ghế, kết quả cần nhìn cũng biết, ta lập tức ngã chổng vó xuống đất với tư thế vô cùng ngoạn mục và buồn cười, hai tay hai chân đều chổng hết lên trời khiến người xem khỏi cảm thấy quá sức ấn tượng. Ngay lúc đó trong phòng cũng vừa vặn có đám ký giả… Như điều tất yếu thể tránh khỏi, báo trường dù giật tít là “Phủ để trừu tân” (*) , tuy nhiên vẫn đăng hình và đoạn clip dài khoảng vài giây, mà nhiêu đó cũng đủ khiến cho đám sinh viên trong trường khỏi thần điên bát đảo vì quá ấn tượng.


      (*) Kế “Phủ để trừu tân” trong 36 kế, là bớt lửa dưới nồi, ý nghĩa là giải quyết căn bản vấn đề, chủ ý cho nó phát ra (bớt lửa cho nước khỏi trào).


      Khi có việc bùng nổ ra rồi tìm cách làm cho nó dịu , để nó tiếp tục ác liệt.


      Chỗ diệu dụng kế “Phủ để trừu tân” là nghe thấy tiếng, nhìn thấy hình, vô cùng như trời đất, khó hiểu như dương, khiến cho kẻ thù rơi vào kế của mình mà họ biết.


      ví dụ nữa, chính là chuyện mỗ hoa khôi kiên cường bất khuất theo đuổi mỗ đại tài tử, nàng ta chọn lựa những kiểu tấn công vô cùng mãnh liệt và chớp nhoáng. Mấy tin đồn bát quái cứ ngừng lớn lên, nghe đâu chu kỳ này cũng kéo dài được hơn năm trời.


      Triệu Tử Mặc nhận nhiệm vụ lần này, cũng có chút liên quan đến chuyện đồn thổi đó.


      Bởi vì, nghe đâu đại tài tử kia năm qua đối mỗ hoa khôi nhân vật chính và đám nhà báo phóng viên dù thân thiết nhưng cũng chẳng có bất hoà gì, vậy mà lâu sau khi khai giảng năm học này, chẳng những ra mặt cảnh cáo đám ký giả suốt ngày bám đuôi, hơn nữa lại càng tỏ vẻ lãnh đạm với mỗ hoa khôi kia, tựa hồ như lo sợ người nào đó hiểu lầm.


      Chuyên mục Đời Sống luôn có nguyên tắc đến nơi đến chốn, hy vọng có thể làm ràng phanh phui được nguyên nhân chuyển biến bất ngờ này của mỗ tài tử, có điều đám ký giả khác từng nhìn thấy vẻ lạnh lùng xa cách của ta, cũng từng bị cảnh cáo mấy lần, cho nên trong lòng khỏi run sợ, lập tức ném ngay nhiệm vụ này lên người Triệu Tử Mặc.


      Bởi vì nhân vật nam chính lần này có tên là Tiêu Sở Diễn, chính là người khiến ba vị mỹ nữ trong phòng ký túc xá kia vô cùng thèm thuồng, cho nên thuận theo nguyên vọng của bọn họ, Triệu Tử Mặc liền hớn hở đáp ứng.


      Trịnh Nhược Du nhận được lời đồng ý, mặt vẻ hả hê.


      Vốn trong các tin đồn kia nhân vật nữ chính là hoa khôi khoa truyền thông Tô □, sinh viên năm thứ hai, đồng thời cũng là làn sóng trong giới mỹ nữ của học viên Phong Đại,vừa bước vào trường nhất kiến chung tình với đại tài tử Tiêu Sở Diễn oai phong cõi.


      giống những nữ sinh bất hạnh khác, nàng ta nhanh chóng nhờ vào dung mạo của mình mà tiến vào đài truyền hình, đảm nhận luôn chức dẫn chương trình của chuyên mục Hoạt Động Đoàn Trường, tương lai rất chi là sáng lạn.


      Dĩ nhiên, Tô □ cũng hề giống với kiểu nữ sinh khiến người ta thể chịu nổi như mọi người vẫn tưởng tượng, mặc dù tràn đầy ngạo khí thiên chi kiều nữ, nhưng lại vô cùng ưu nhã tự nhiên, chưa bao giờ tự làm mình mất mặt trước đông đảo bàn dân thiên hạ.


      Trịnh Nhược Du sở dĩ cảm thấy vô cùng hả hê, vốn dĩ cũng bởi hồi khai giảng đầu năm, từng tận mắt nhìn thấy Tiêu Sở Diễn cùng Triệu Tử Mặc lén lén lút lút núp ở chỗ vắng vẻ nào đó trong trường, hai người trò chuyện vô cùng sôi nổi hào hứng, sau lại có lần bị Tô □ đụng vào, mặc dù lúc đó còn chưa có xảy ra xung đột gì, nhưng “Cuộc tình tay ba” này vẫn bị nhiều người nhòm ngó đến.


      Tin đồn mang đậm tính tiêu khiển này rất nhanh dẫn đến hậu quả khôn lường: diễn đàn trường đột nhiên nhảy ra “Cuộc chiến giữa các hoa khôi”, đám bát quái tha hồ mà bàn tàn, bình luận kiêm thêm bầu chọn vị mỹ nữ có vinh dự được sánh đôi cùng Tiêu Sở Diễn.


      Cuối cùng chứng minh, gừng càng già càng cay, Tô □ bằng dung mạo bất phàm mà mỉm cười chiến thắng, vốn dĩ cũng chính bởi ít người phê phán Triệu Tử Mặc cho dù quả vô cùng khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại quá mức hung hăng ngang ngược, hành động cử chỉ đàng hoàng chút nào.


      Nhưng mà kể từ sau kiện kia, còn ai nhìn thấy Tiêu Sở Diễn và Triệu Tử Mặc cùng nhau nữa, mà tính chất của đám bát quái vốn là sóng sau đè sóng trước, chuyện này rất nhanh chết bẹp chết dí luôn bờ cát, bị kiện tiêu khiển mới lạ khác thay thế.


      Nhiệm vụ lần này có thể làm cho hai đại khoa khôi lần nữa đụng vào nhau, Trịnh Nhược Du có thể nào ngồi xem kịch vui mà hả hê được chớ!


      Ai da, có cách khác, hình như Triệu Tử Mặc được sinh ra là để cho người khác ghen tỵ, giống như kiểu người cần hao tâm tổn sức gì vẫn có thể đoạt được thứ mình muốn vậy đó.


      Lại đến đại tài tử khoa luật Kỷ An Thần, Trịnh Nhược Du kể từ khi vào đại học bắt đầu thầm thương trộm nhớ , học kỳ này phải vất vả lắm mới gom góp được đủ dũng khí thổ lộ với , cuối cùng nhận được ưu ái của , nhưng mà sau tháng qua , lại phong thanh vận đạm với rằng, thích người khác, mà người kia, tên gọi là Triệu Tử Mặc.


      Dù biết tình của Kỷ An Thần nhất định thể dài lâu, nhưng Trịnh Nhược Du vẫn cam lòng, nếu như Triệu Tử Mặc xuất , ít ra còn phần vạn hy vọng làm ngoại lệ trong đám bạn của Kỷ An Thần.


      Sau khi kiện mất laptop phát sinh, Trịnh Nhược Du cố ý vô tình chuyện với đám bạn về việc Triệu Tử Mặc từng chụp hình ở khu Phù Tuyết, tuy ban đầu có dụng ý gì đặc biệt, nhưng sau này thấy người ta bị vu oan, tâm trạng buồn chán vì thất tình của mới có thể cân bằng được chút.


      , Triệu Tử Mặc vẫn là cái gai trong lòng .


      Trịnh Nhược Du lần này phi thường hy vọng, có thể được tận mắt chứng kiến xung đột của hai vị hoa khôi, nhưng cuối cùng lại tính sai bước, hai vị mỹ nữ kia tuyệt đối phải vì chuyện “Cuộc tình tay ba” cùng với “Cuộc chiến tranh giành giữa nhưng hoa khôi” mà nước lửa bất dung.


      Nếu xét kỹ, Triệu Tử Mặc bề ngoài giống như bức tranh thuỷ mặc đậm đà nét, vô cùng nghiêng nước nghiêng thành, tính cách lại giống như con suối trong khe núi, thanh thoát mà thấu triệt(*) ; Còn Tô □ vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp, tính cách lại giống như nàng công chúa đến từ chốn thảo nguyên, rộng rãi mà thoải mái.


      (*) “Thấu triệt”: tường tận, sắc sảo ở mọi khía cạnh.


      Xét về mặt khác, Triệu Tử Mặc từ trước đến nay chưa hề có biểu muốn theo đuổi Tiêu Sở Diễn, mà Tô □ lại đặc biệt am hiểu tường tận những hoa lá ong bướm vây quanh , đối với ta, loại bỏ những tình địch kia cũng chỉ giống như nhổ cỏ giữa ngày hè, huống chi bây giờ xuất Triệu Tử Mặc xuất sắc như vậy, hai người ngang tài ngang sức, đại loại cũng được xếp vào chuyện thú vị chốn nhân gian.


      Mà kể ra, quan hệ giữa hai người cũng vốn được xưng tụng là khá thân mật, nếu gặp nhau chủ động chào hỏi, thậm chí, ban đầu khi Triệu Tử Mặc vừa mới tham gia vào đài truyền hình trường, Tô □ còn tỉnh bơ đề cử Triệu Tử Mặc làm dẫn chương trình dự bị cho chuyên mục Hoạt Động Đoàn Trường, chỉ cần làm thời gian ngắn lập tức được bổ nhiệm chính thức, chỉ có điều, Triệu Tử Mặc căn bản hoàn toàn thích thú.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 8: Cuộc hẹn lúc nửa đêm


      Muốn hoàn thành nhiệm vụ Trịnh Nhược Du giao cho lần này, Triệu Tử Mặc ắt hẳn phải biết chớp lấy thời cơ mà hành động. Bởi vì buổi tối thứ Năm tổ chức cuộc thi biện luận, lấy chủ đề là về “Xây dựng tình ”, phạm vi cực rộng, có thể là từ thời cổ chí kim đến tận bây giờ, mà sau khi phần biện luận kết thúc, ký giả được vinh dự đặt câu hỏi, người trả lời có thể là thí sinh, cũng có thể là nhân vật chủ trì.


      Cuộc thi biện luận này chính là phần trong chuyên mục Hoạt Động Đoàn Trường. Người chủ trì là Tiêu Sở Diễn hợp tác cùng mỹ nữ năm thứ tư Trầm Tích Vi. Đến lúc đó Triệu Tử Mặc chỉ cần phụ trách mảng đặt vấn đề, đem đề tài liên quan đến chuyện của Tiêu Sở Diễn ta mà ra sức truy hỏi, đảm bảo có thể từng bước hoàn thành nhiệm vụ.


      Có điều Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy, chuyện trước mắt cần phải làm, quan trọng nhất là phải gặp riêng Tiêu bản tôn để xem xét tình huống trước, nếu đến lúc đó cứ nhắm mắt mà làm chỉ sợ bôi nhọ danh dự của Tiêu tài tử danh tiếng lẫy lừng này.


      Kỳ thực muốn liên lạc với Tiêu Sở Diễn cũng khó, có số điện thoại di động của , hẹn gặp mặt lại càng đơn giản hơn, bằng vào cảm tình cách mạng nhiều năm như vậy giữa hai người, thậm chí trong tay còn nắm được cả vương bài của , có thể thích làm trời làm đất gì làm.


      Chẳng qua là, có lần hai người bọn họ bị bắt gặp ở nơi vắng teo vắng ngắt trong trường, khiến cho tin đồn lên như diều gặp gió, đám bát quái diễn đàn trường cũng thu thập được kinh nghiệm đầy mình, cho nên lần này Triệu Tử Mặc tuyệt đối hẹn gặp Tiêu Sở Diễn ở trong trường nữa.


      Cơ mà, đến lúc gọi điện thoại lên lịch hẹn, đại tài tử Tiêu Sở Diễn lại : nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cho nên cuối cùng, địa điểm gặp mặt vẫn là trường học, chẳng qua là thời gian có thay đổi chút chút, chọn đúng lúc đêm hôm khuya khoắt, đưa tay lên trời đảm bảo nhìn thấy được ngón nào.


      Xem ra chuyện đồn thổi giữa hai người, Tiêu Sở Diễn vẫn còn cảm thấy bứt rứt yên.


      Trong điện thoại, Tiêu Sở Diễn chỉ dẫn từng “đường nước bước” cho , từ khu ký túc Mẫu Đơn băng qua mấy con đường, vượt qua mấy hồ nước, lướt qua những công trình kiến trúc đồ sộ…


      Vì giờ này trong trường tắt hết đèn, cho nên Triệu Tử Mặc cầm đèn pin trong tay rồi vẫn ngừng liếc đông nhìn tây, nếu gặp phải người khác cũng đành giải thích mình bị mộng du chứ biết làm sao…Nhưng mà bây giờ lại cảm thấy hưng phấn, tình trạng này rất giống với việc đêm hôm khuya khoắt lén lén lút lút ra ngoài cùng người ta hẹn hò nha…


      Đến khi Triệu Tử Mặc đến được địa điểm hẹn, bất giác toàn thân lạnh toát.


      “Tiêu Sở Diễn, vì sao lại hẹn em ở WC hả???” Triệu Tử Mặc đứng trong phòng vệ sinh nữ, đối diện với phòng vệ sinh nam mà ra sức oán thán.


      “Buổi tối ăn hải sản cho nên đau bụng…” giọng hữu khí vô lực từ trong màn đêm truyền ra, phải trong điện thoại di động, mà là từ phòng vệ sinh nam cách vách đó nha…


      Triệu Tử Mặc lần nữa hoa hoa lệ lệ lạnh toát cả sống lưng, thu hồi hẳn cái ý nghĩ so sánh với hẹn hò ban nãy, địa điểm gặp mặt này cũng hoành tráng quá


      Ngẩn ra tầm độ giây đồng hồ, Triệu Tử Mặc bỗng nhiên bật cười, sau khi cúp điện thoại liền gõ gõ lên vách tường hỏi: “ ở đây bao lâu rồi? Lục phủ ngũ tạng bị lôi ra hết chưa thế? Biết ăn hải sản bị tiêu chảy rồi còn lỳ lợm, Tiêu Sở Diễn, em hỏi , hôm nay là bị cái gì làm cho kích động mà dẫn đến mất hết lý trí như thế kia hả?”


      Tiêu Sở Diễn ở trong phòng bên cạnh, tựa hồ như xem luôn lời trách móc mỉa mai của Triệu Tử Mặc, thanh vừa suy yếu lại vừa ai oán: “Thế giới này trừ tiểu nha đầu gian xảo dối trá kia ra, còn ai có thể làm tức giận đến mức này nữa…”


      “Nó chọc giận gì ?” Triệu Tử Mặc bộ dạng nhàn nhã, tựa như câu chuyện này chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.


      ấy hẹn hò với thằng khác.” Thanh lần này lại ai oán thê thảm thêm bậc.


      Quả nhiên là vậy, thảo nào Tiêu Sở Diễn mới bất chấp đời mà lăn vào ăn bậy đám hải sản kia.


      Nhưng mà… “Sao ngăn nó lại?” Triệu Tử Mặc cực kỳ buồn bực, khi Tiêu bổn tôn ra tay, chẳng lẽ tro còn có thể dính mũi dày được nữa sao!


      Tiêu Sở Diễn đau khổ khịt khịt mũi: “ ấy phớt lờ , coi như khí…”


      Tiêu Sở Diễn dứt lời, Triệu Tử Mặc lại gì, lát sau mới bình tĩnh : “Có phải làm chuyện gì chọc đến nó, khiến cho nó xù lông lên rồi?”


      dám đảm bảo chuyện này có liên quan đến tin đồn của ta với Tô □, nha đầu kia mặc dù gian xảo dối trá, nhưng ắt hẳn vẫn phải quan tâm đến đời.


      Phía bên kia trả lời, xem ra đoán đúng rồi.


      Triệu Tử Mặc dĩ nhiên biết việc Tiêu Sở Diễn cho người ta đồn đại về và Tô □, hoàn toàn là vì muốn tốt cho nha đầu gian trá khiến người ta vừa vừa hận kia, nhưng Triệu Tử Mặc lại thể ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế này.


      vốn dĩ định áp dụng chiêu thức đả xà tuỳ côn thượng(*), hỏi câu qua loa để đánh lừa và làm thoả mãn tò mò của quần chúng, mà bây giờ lại chợt phát ra, bốn phía xung quanh mình hình như quá sức yên tĩnh hề có tiếng động rồi, mơ hồ chỉ có tiếng côn trùng kêu, lúc này mới ý thức được hoàn cảnh chuyện phiếm trong nhà cầu của hai người là quỷ dị.


      (*) “Đả xà tuỳ côn thượng”: Đánh rắn tuỳ gậy. Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn.)


      “Tiêu Sở Diễn, xong chưa thế?”


      “…Uhm,” hồi lâu sau bên kia mới có phản ứng, giọng điệu ai oán yếu ớt bây giờ trở nên trong trẻo hơn nhiều: “Từ lúc em tới xong rồi.”


      “F*ck!” Triệu Tử Mặc nhịn được văng tục: “Vậy ngồi ngốc làm cái gì bên trong đó đó?”


      “Hút thuốc.”


      Triệu Tử Mặc hộc máu.


      Khó trách bên kia động tĩnh cũng hề có.


      “Vậy mau ra , em đứng bên ngoài chờ .”


      Haiz, đúng là có biện pháp, từ đến lớn mỗi lần tức giận hay hờn dỗi chuyện gì, đều là núp trong mấy chỗ đặc biệt kỳ quái như nhà cầu hoặc những nơi cực kín đáo mà ngồi ngây ngốc lát, đến khi ló mặt ra ngoài tức là chôn sâu những chuyện đó vào trong tâm khảm, tuyệt đối biểu ra ngoài, sau đó chớp được thời cơ nhất định ra tay trả thù.


      Trong truyền thuyết Tiêu Sở Diễn là phúc hắc nam(*), chỉ có biết, phúc hắc nam là do như thế mà luyện thành.


      (*) “Phúc hắc”: bụng dạ đen tối.


      Triệu Tử Mặc ngồi bãi cỏ ở bên ngoài hồi, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân nho mà chậm rãi, cần quay lại nhìn cũng biết giờ phút này Tiêu Sở Diễn lấy lại được tinh thần, phong độ lỗi lạc như vốn có.


      ngồi xuống bên cạnh , ánh sáng lờ mờ rọi vào khuôn mặt với ngũ quan thanh tú tinh tế, cả người tản mát ra cỗ khí thế bức người, vóc dáng cao ráo cứ thế mà tuỳ tiện ngồi mặt đất, khiến cho người ta nhìn vào cũng phải cảm thấy loại mỹ cảm khó nên lời.


      “Tìm có chuyện gì?” miễn cưỡng nhàn nhạt mở miệng hỏi.


      Triệu Tử Mặc nghiêng đầu, đôi mắt loé ra những tia sáng kỳ dị, thèm quanh co độp thẳng vào vấn đề: “Đương nhiên là về tin đồn của với Tô □ rồi, tại sao lại đột nhiên cho phép người ta đồn thổi nữa, cũng có ai để ý đâu mà?”


      Tiêu Sở Diễn nghiêm mặt: “ có ai để ý? Em cũng phải là biết tính cách của tiểu nha đầu dối trá kia, ngoài miệng quan tâm, nhưng thực ra trong lòng lại để ý muốn chết…”


      ” — A…” khuôn mặt đần ra của Triệu Tử Mặc giờ đây lên vẻ như bừng bừng đại ngộ, “Nó hẹn hò cùng nam sinh khác, hóa ra là muốn trả thù sao…Nhưng mà Tô □ kiên trì theo đuổi như thế, bằng bây giờ công khai luôn chuyện của với tiểu nha đầu dối trá kia cho quần chúng nhân dân biết luôn , làm như thế Tô mỹ nữ mới có thể ngay lập tức ngừng – bám – đuôi chứ!”


      Ánh mắt bên cạnh bỗng nhiên trở nên sắc bén mà lạnh như băng, Triệu Tử Mặc mặc dù ý định ban đầu là đùa cho vui, nhưng cũng kìm nổi khó hiểu trong lòng, cuối cùng đành phải hố hố cười ngượng: “Đùa thôi đùa thôi mà, em làm sao có thể bán đứng tiểu nha đầu kia được chứ, kể từ lần đầu tiên đánh nhau với nó, sau khi nó thua em, em liền ra sức làm ô dù bảo vệ nó còn gì, ngay cả ban đầu khi bị thầy giáo phát ra chuyện tình của nó với , cũng chính là em hiên ngang lẫm liệt làm kẻ chết thay mà…”


      Tiêu Sở Diễn lúc này mặt tràn ngập hắc tuyến.


      Triệu Tử Mặc lộ ra khuôn mặt cười cười: “Dù sao cũng phải nhớ chuẩn bị sẵn lý do để giải thích cho mọi người nhá, cho dù là lý do tầm bậy tầm bạ gì đó cũng được, chỉ cần em hoàn thành được nhiệm vụ đều ok hết, còn nếu chịu, nhất định em phanh phui chuyện của hai người, đến lúc đó có muốn trở tay cũng kịp…”


      Tiêu Sở Diễn lạnh lẽo nhìn sang , con ngươi thâm thuý bỗng loé lên tia quỷ dị, từ tốn nở nụ cười đầy thủ đoạn: “Em yên tâm, nhất định có biện pháp giải quyết, nếu như trước thứ sáu em còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, tối hôm tổ chức thi biện luận, cho phép em đặt câu hỏi.”


      Triệu Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy toàn thân sởn cả da gà.


      Đôi mắt của Tiêu Sở Diễn bây giờ trở nên vừa hẹp vừa dài gian xảo như mắt hồ ly, mà mỗi lần ta để lộ ra ánh mắt như thế này, nhất định có kẻ bị đại hoạ ập xuống đầu.


      Mà Triệu Tử Mặc, lại chính là kẻ xui xẻo bị trừng phạt đó.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 9: Giúp bạn tiếc cả mạng sống


      Triệu Tử Mặc biết Tiêu Sở Diễn rốt cục dùng cách gì để giải quyết, nhưng nếu đồng ý, rằng đến lúc đó mà vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, liền có thể ở cuộc thi biện luận mà đặt câu hỏi, vì vậy cho nên, giờ cực kỳ bình thản chút gì lo lắng.


      Dù sao , tình trong bóng tối của Tiêu Sở Diễn , cũng đến lúc phải đưa ra ngoài ánh sáng rồi.


      Sau khi tan học, Thi Tiểu Phì như bao ngày phi thẳng luôn về nhà, Cố Thành Tây ở ký túc xá tiếp tục viết tiểu thuyết, còn Khương Khương kiên nhẫn tìm tung tích của Tề Lỗi, chỉ còn lại Triệu Tử Mặc đành thân mình lê xác đến thư viện.


      Ở thư viện rất yên tĩnh, giờ này căn bản là có người nào, Triệu Tử Mặc qua mấy giá sách tìm tư liệu liên quan đến Văn học, những ngón tay trắng nõn nhắn cứ thế mà lướt qua từng quyển sách.


      Triệu Tử Mặc lòng rất muốn tìm kiếm bóng dáng của cực phẩm, thường xuyên tự chủ được mà mở to đôi mắt, con ngươi long lanh như mặt gương dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta khi nhìn vào rất khó mà dứt ra được.


      Đến gần hàng sách cuối, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng tìm thấy cuốn cần tìm, hai bản in song song nằm cùng chỗ, cẩn thận rút cuốn ra, bất ngờ cuốn sách dày cộp phía đối diện cùng lúc đó cũng được đưa khỏi giá, để lộ khoảng hình vuông khá rộng, khiến cho khuôn mặt thanh nhã phóng khoáng ngay lập tức ra.


      ngờ, lại chính là cực phẩm mỹ nam.


      Trong lòng Triệu Tử Mặc khỏi toát lên tia vui vẻ.


      Tựa hồ như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Cố Thành Ca hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Triệu Tử Mặc lại nhịn được mà để lộ ra nụ cười thanh vũ, ngược lại chỉ nhè nhè gật đầu, sau đó đem cuốn sách cầm trong tay nhét trở lại giá sách, cắt đứt luôn tầm nhìn của .


      Á, vị cực phẩm này đối xử với người khác sao mà lạnh lùng xa cách thế hử = =. Triệu Tử Mặc còn định hỏi chuyện của Lương Kính thế nào rồi, nhưng mới nhấc chân muốn vòng qua giá sách, chiếc điện thoại để trong túi xách bỗng nhiên điên cuồng vang lên.


      “Tiêu Sở Diễn, em bây giờ ở thư viện, tìm em có chuyện gì ?” xoay người thấp giọng nhận điện, khoảng cách với Cố Thành Ca cũng vì thế mà càng ngày càng xa.


      Triệu Tử Mặc cùng Tiêu Sở Diễn mỗi lần gặp mặt, đều là Tiêu Sở Diễn gọi điện thoại rồi chỉ đường này nọ, chỗ hẹn lần này, lại là trong phòng ăn của trường.


      Trời ạ, ngờ lại là phòng ăn đất rộng người đông bát quái nhiều, truyền tin nhanh như chớp giật sấm rền a a a!


      Triệu Tử Mặc cúp điện thoại, giữa tiếng ồn ào huyên náo trong phòng ăn, Tiêu Sở Diễn lại vô cùng nổi bật, thân hình cao lớn khí bức người nhàng đứng dậy, quay về phía ngoắc ngoắc: “A Mặc, ở đây.”


      A Mặc A Mặc, ra người đầu tiên gọi bằng cái tên này, phải là cha mẹ ruột thịt, mà chính là – Tiêu Sở Diễn.


      Từ đó đến giờ, Triệu Tử Mặc vẫn cực kỳ vui vẻ khi nghe thấy gọi như vậy.


      Cơ mà giờ phút này, Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy bị tiếng gọi này làm cho sởn cả da gà, vốn dĩ lúc bước vào đây thu hút ít ánh mắt, giống như diễn viên bị ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào người, muốn trốn cũng được, muốn giấu cũng xong.


      Ba vị nam sinh ngồi cùng bàn với Tiêu Sở Diễn cũng đồng loạt nhìn sang, sau hồi kinh ngạc ngắn ngủi, ba khuôn mặt ấy nhanh chóng chuyển sang hứng thú dào dạt.


      Trong cái khí bừng bừng khí thế và nhiệt huyết như thế, Triệu Tử Mặc rốt cục là nên bình thản mà tới, hay phải xoay người bỏ chạy đây?


      rất nhanh cân nhắc dứt khoát, hùng hổ lấy chiếc DV từ trong túi xách ra, mạnh mẽ đeo dây lên cổ, khuôn mặt nhắn lên tầng dào dạt khí thế, ngụ ý ràng bắn ra bốn phía: ta chính là ký giả báo trường làm nhiệm vụ, các người nhìn cái gì mà nhìn!


      Quả nhiên, những ánh mắt chằm chằm đeo bám nơi , rốt cục cũng phải chuyển dời sang phía Tiêu Sở Diễn.


      Tiêu Sở Diễn như cũ vẫn khí định thần nhàn(*) đứng đó, phảng phất có nét giống với con hạc xinh đẹp giữa bầy gà nhà quê, đối với tiếng xôn xao rì rào xung quanh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, khoé miệng chậm rãi nhếch lên làm thành nụ cười dịu dàng mà quyến rũ, con ngươi đen thẳm thâm thuý nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu hiên ngang lẫm liệt, thấy chết sờn trước mặt kia.


      (*)”Khí định thần nhàn”: khí tức ổn định, thần sắc thư thái.


      Ánh nhìn chăm chú đến cực độ đó khiến cho người ta khỏi nghi ngờ, vì muốn mình phải chịu cảnh bị mọi người hiểu lầm thêm nữa, Triệu Tử Mặc từng bước tiến lại gần mà ngừng nháy mắt ra hiệu cho , nhưng mấy cái nháy mắt này của , trong đầu của quần chúng vây xem, lại biến thành liếc mắt đưa tình…


      Sau khi Triệu Tử Mặc bi tráng tới gần, Tiêu Sở Diễn lại thân mật nắm lấy tay , mà Triệu Tử Mặc vốn tập mãi thành quen, cũng giật tay ra, chỉ thấp giọng : “Tiêu Sở Diễn, phải là có chuyện rất quan trọng sao? Tại sao lại gọi em tới đây?”


      Tiêu Sở Diễn khẽ cười: “Ừ, đúng là có chuyện muốn , nhưng trước tiên phải ăn cơm xong .”


      Triệu Tử Mặc nháy mắt mấy cái, cái đồ xấu bụng thâm hiểm này, tại sao từ đến lớn, luôn là người nắm quyền điều khiển hả?


      Vốn dĩ ba vị nam sinh cùng bàn tự giác ngồi xuống phía đối diện từ lúc nào, mấy đôi mắt ngừng quét quét lại người Tiêu Sở Diễn cùng Triệu Tử Mặc, trong mắt toát ra ngụ ý rất ràng: “□ a □!(*)”


      (*) □ là ký hiệu thường gặp trong tiểu thuyết, ý nghĩa là…ờm hớm…là… >>___________<<


      Nam sinh ngồi giữa mở miệng trêu chọc: “Lão Tiêu, cậu bảo hôm nay giới thiệu người rất đặc biệt cho chúng tôi làm quen, ngờ lại là Triệu đại mỹ nữ nha.”


      Nam sinh ngồi bên phải, người có khuôn mặt rất chi là baby cũng nhanh miệng hùa theo: “Tôi còn tự hỏi cậu gần đây tại sao lại vắng vẻ Tô mỹ nữ rồi, hoá ra là có nội tình sao!”


      Tiêu Sở Diễn thèm đếm xỉa đến ánh mắt và giọng điệu trêu chọc của đám bạn, bình tĩnh ấn Triệu Tử Mặc ngồi xuống rồi chậm rãi giới thiệu: “Ngồi bên trái là Đại Hác, ở giữa là A Đỗ, bên phải là Dương Dương.”


      Hở, sao lại chịu giới thiệu bằng tên đầy đủ hả trời?


      Triệu Tử Mặc cực kỳ nghi ngờ, nhưng Tiêu Sở Diễn rất nhanh xoay người lấy đồ ăn. Về sau mới được Cố Thành Tây cho biết, hoá ra tên của bọn họ, chính là độc nhất vô nhị, trời dưới đất nơi nào có thể đỡ nổi.


      Đại Hác tên đầy đủ là Hác Ngọ Mị, hình như là giữa lúc mẹ hứng chí ngủ trưa bỗng đùng phát dãy dụa sinh ra , cho nên lấy cái tên này rất chi là có ý nghĩa, nhưng mà Hác Ngọ Mị, cái tên dễ thương thế này… lại là chàng trai to lớn khí phách ngời ngời nha…


      A Đỗ, tên là Đỗ Tử Đằng, nghe đâu cha mẹ ban đầu vốn định đăt tên là Đỗ Tử Dự, nhưng chợt có hôm mẹ bỗng lên cơn đau dữ dội, cho nên đổi “Dự” thành “Đằng”, mà từ đó, Đỗ Tử Đằng, cái tên nghe là đau bụng à…


      Dương Dương lại càng thú vị hơn, căn bản lúc còn mang thai , cha mẹ cực thích có đứa con , mà vừa ra đời lại nhìn như bé cực kỳ dễ thương, vì muốn đền bù “khuyết điểm bên trong”, cho nên cuối cùng quyết định đặt tên cho là Dương Oa Oa, vì thế, nam sinh thân cao mét tám vô cùng tuấn tú đẹp trai, lại danh xưng là “ bé”…


      Lúc đó Triệu Tử Mặc vốn hề biết có những điển tích điển cố này, cho nên vô cùng hồ hởi mỉm cười chào hỏi: “Các vị biểu sư huynh mạnh khoẻ, em là Triệu Tử Mặc.”


      Thấy mỹ nữ trước mặt, ba nam sinh kia chỉ mỉm cười châm chọc, đại Hác sau khi cười xong mấy tiếng mới kịp phản ứng: “Biểu sư huynh?”


      Cách xưng hô này, quả thực là từ trước đến nay chưa có ai dùng đến nha…


      Triệu Tử Mặc 囧 (*)


      (*) 囧: ký hiệu mặt mếu, cũng thường xuất trong tiểu thuyết.


      Nhưng mà, đây chính là quy định của ba vị mỹ nữ trong ký túc xá mà: cùng khoá kêu ‘sư huynh’, cùng khoa gọi ‘đường sư huynh’, còn khác khoa chỉ cần ba tiếng ‘biểu sư huynh’ là được. Triệu Tử Mặc cũng vì thế thành thói quen.


      Tiểu Sở Diễn ân cần mang đống thức ăn đến, thấy Triệu Tử Mặc vẫn còn đổ mồ hôi hột ngơ ngơ ngác ngác ngồi nhìn, đối diện là ba đại nam sinh ánh mắt như hổ rình mồi, nghiêm túc ngồi xuống, từ tốn mở miệng: “A Mặc là đứa em tôi quen biết nhiều năm, các cậu đừng bắt nạt em ấy nữa.”


      Ba vị nam sinh ngồi đối diện lập tức trợn tròn mắt.


      oan uổng quá!


      Tiêu Sở Diễn tiếp tục thong thả : “Còn nữa, tôi có bạn nhiều năm rồi, sau này đừng gán ghép tôi với Tô □ nữa.”


      Ba vị nam sinh trợn mắt ngồi kia lập tức nở nụ cười vô cùng mập mờ: “Hiểu, hiểu!”


      Đồng thời lúc này, xung quanh cũng nổi lên bầu khí đầy quỷ dị…


      Nếu nghe thoáng qua hai câu của Tiêu Sở Diễn cũng có liên quan gì đến nhau, nhưng mà, nếu đem hai câu đó ghép vào chung chỗ, nhất định cực kỳ có vấn đề, hơn nữa còn có điểm chung là cái từ “nhiều năm” này nữa…


      Theo giác quan thứ sau của mình, Triệu Tử Mặc lập tức mãnh liệt nhận ra: gặp nguy hiểm rồi!


      Quả nhiên ngoài dự liệu, chỉ mấy ngày sau lập tức nghe được lời đồn đại “Bạn nhiều năm = em quen biết nhiều năm” kinh thiên động địa.


      Triệu Tử Mặc nước mắt lưng tròng: tại sao kẻ đứng ra gánh tiếng xấu cho người khác, lại luôn là ta??? Tại sao tại sao???


      cũng biết, Tiêu Sở Diễn là cái đồ gian trá xấu bụng, nhất định mời bữa cơm hôm đó chính là để mua chuộc .


      Mấy ngày sau, đương lúc Triệu Tử Mặc ở phòng ăn cùng ăn cơm với ba vị mỹ nữ, sau khi nghe được lời đồn thổi của đám bát quái, liền ngước mắt lên nhìn Khương Khương, Khương Khương lại im lặng hề tiếng nào, nhìn sang Thi Tiểu Phì, này lại chỉ hừ hừ mũi.


      Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, hai con này ra rất là buồn bực, Triệu Tử Mặc quen biết nhiều năm với Tiêu Sở Diễn nhưng lại nhất mực giấu diếm, còn làm bộ đưa ra lời thề son sắt vì ba vị mỹ nữ mà cố gắng tiếp cận Tiêu bản tôn, bây giờ lại truyền ra tin đồn nghiêm trọng thế này…


      Như thế chẳng phải là hành vi lừa gạt trắng trợn sao, cần phải trừng trị nghiêm khắc!


      Cuối cùng, Triệu Tử Mặc vừa vô tội vừa tội nghiệp đành phải đưa mắt nhìn sang Cố Thành Tây, tiểu nha đầu này cúi gằm mãnh liệt lùa lấy lùa để bát cơm vào miệng.


      Hừ, còn biết chột dạ sao!


      Thôi coi như là có chút lương tâm, làm thiện tích đức , Triệu Tử Mặc quyết định, giúp vị bằng hữu này mà tiếc cả mạng sống.


      Rất nhanh, hậu quả của việc giúp bạn tiếc cả mạng sống chính là: Triệu Tử Mặc lần nữa, lại bị lập.


      Cơm nước xong xuôi ra khỏi phòng ăn, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì kéo Cố Thành Tây phăm phăm xông lên phía trước, vẻ mặt ai nấy đều như cùng chung mối thâm thù đại hận, còn riêng Triệu Tử Mặc hệt như con chó đáng thương bị vứt lại đằng sau.


      Haiz, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì khinh bỉ , cũng có gì để , bởi vì đằng nào dối cũng là dối.


      Nhưng mà, người dối trá nhất trong chuyện này, phải Triệu Tử Mặc, mà chính là Cố Thành Tây, tuyệt đối là nha đầu này! Cố Thành Tây những quen biết Tiêu Sở Diễn nhiều năm, hơn nữa lại còn là… trong truyền thuyết của . Vậy mà, nha đầu kia lại cực kỳ bất lương mà hùa theo người ta lập Triệu Tử Mặc!


      Cái gì gọi là ngộ nhân bất thục, cái gì gọi là kết giao phỉ loại(*), lần này chính là ví dụ tốt nhất để chứng minh.


      (*) “Ngộ nhân bất thục”, “Kết giao phỉ loại”: Có nghĩa là người tốt mà gặp phải kẻ xấu, kết bạn với kẻ xấu, trong các truyện kiếm hiệp, ở các chính phái khi thu nhận đệ tử thường răn dạy “Ngươi chớ nên kết giao phỉ loai”, chính là ý khuyên bảo đừng kết bạn với bọn tà ma ngoại đạo. Ở đây Triệu Tử Mặc ám chỉ Cố Thành Tây là đồ xấu bụng XD~


      Nhưng mà sao cả, thực ra , cũng thích.

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :