1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      …” Nam An An nhả ống hút ngậm trong miệng ra, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nam Vi Vi --- tối hôm đó phải là trùng hợp sao? Vì muốn gặp sư phụ nên mới gặp phải những tên đó….

      Mười ngón tay Nam Vi Vi đan nhau chống cằm, gật đầu khép thực đơn lại, ngón trỏ dài xinh xắn đẩy thực đơn qua bên mới mở miệng “Chị cũng cho rằng tối hôm đó chỉ là trùng hợp, chúng ta rất xui xẻo gặp phải đám côn đồ kia, mãi đến mấy ngày trước có người đàn ông liên lạc với chị….”

      ta đứng phía sau sai khiến đám người đó là Lương Dao.” Nam Vi Vi quanh co lòng vòng, nhìn mắt nghiêm túc .

      Tên súc sinh lúc trước bị Nam An An đâm cho dao bây giờ đần độn tinh thần rất sa sút, tìm Lương Dao muốn ‘sư tử cắn ngụm’ bị từ chối sau đó thẹn quá hóa giận dứt khoát tìm tới , nếu như thế cũng luôn bị lừa chẳng biết gì.

      Chuyện đêm đó là ký ức cả đời Nam Vi Vi muốn nhớ lại, càng phải hỏi thăm chân tướng việc năm đó.

      Mấy ngày trước Nam Vi Vi cũng vừa mới biết được chân tướng năm đó, với Nam An An, sợ gợi lại quá khứ muốn nhớ tới với .

      Nhưng nghĩ tới An Ngưng gọi điện thoại với , Nam An An chia tay với sư phụ vì , cho nên Nam Vi Vi cuống cuồng trở về gấp để giải thích ràng chuyện năm đó với Nam An An.

      ta đúng là .” Nam Vi Vi gật đầu quả quyết, cho An An có cơ hội hỏi thêm. Ngay từ đầu chính cũng tin, trước giờ thích Lương Dao cũng thích An Khả, nhưng chưa từng nghĩ tới Lương Dao thế mà lại đứng đằng sau tội ác năm đó.

      Điều hòa ở quán cà phê mở rất mát, mát đến mức Nam An An dựa vào ghế sô pha bỗng chốc có cảm giác mát lạnh, phía sau lưng cũng rét lạnh run --- Lương Dao là tên mợ .

      Nam An An vẫn cho rằng Lương Dao đối với và Nam Vi Vi chỉ là có chút thích mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ tới hận đến mức này --- hổi Lương Dao cũng từng ôm , từng hôn , nhưng thế nào chăng nữa vừa mắt bọn cũng có quan hệ thân thích tế nhị… Hơn nữa, bản thân Lương Dao cũng có đứa con tuổi hơn bọn , thân làm người mẹ nghĩ như thế nào mà lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy đối phó với hai mười hai tuổi.

      “An An….” Nam Vi Vi thấy vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, chìa tay phủ lên mu bàn tay hơi cuộn lên của , lòng bàn tay cọt xát lên đôi tay lạnh lẽo của rồi bao trùm lên cả tay.

      “Chuyện xảy đến ra chẳng trách em chút nào cả, em cũng cần phải giận chó đánh mèo với sư phụ em,” Nam Vi Vi nắm tay rất tha thiết, “Khoảng thời gian đó ba công tác, mẹ cũng ra nước ngoài đàm phán… phải ngày đó, cũng ngày khác, bọn họ từ ngày đó bắt đầu theo dõi chúng ta, dù sao vẫn tìm ngày để ra tay.”

      Nam An An cúi thấp đầu, mở miệng. thậm chí tìm thấy tâm tình để , tất cả mọi thứ cũng bị chặn lại ở đó.

      mình chịu đựng áy náy chịu đựng tự trách nặng nề mệt mỏi như vậy, lâu như vậy, dường như bị đè sập….

      Rất nhiều khi, chịu đựng tất cả chuyện này là Nam Vi Vi, nhưng hận người kia sao , bởi vì áy náy và tự trách càng đáng sợ hơn bản thân mình đau đớn.

      ra tạo nên kết quả của tất cả những thứ này phải , mà người kêu là mợ kia.

      , lúc bị tai nạn đó chị cũng thầm trách em…” Nam Vi Vi hít sâu hơi, trong giọng mang theo mũi: “Chị nghĩ, nếu phải vì cùng gặp cái người gọi là sư phụ với em, chị cũng gặp phải chuyện như vậy. Chị nghĩ, em chưa từng trải qua chuyện bàn tay ghê tởm để dấu ấn người em, vậy… Em hoàn toàn có cách nào hiểu được tuyệt vọng của chị ngay lúc đó, nhưng lại quên khi ấy em dốc hết toàn bộ sức lực cứu chị như thế nào…”

      “Hơn nữa….” Nam Vi Vi dừng lúc, “ ta từ đầu phải em liên lụy tới chị, hoàn toàn khác biệt,” ngón tay Nam Vi Vi vô ý khấy thìa trong ly, ánh mắt mang theo chút tàn nhẫn, “Người Lương Dao muốn hủy hoại là chị, em mới là người bị liên lụy.”


      “Năm đó bà ta dùng hết thủ đoạn bức bách mẹ An Ngưng rời sau đó sinh ra An Khả, nhưng cậu vẫn kết hôn với bà ta.”

      Tay Nam An An run rẩy, “Lạch cạch” tiếng khuấy thìa đụng vào vách ly vang lên trong trẻo, từ trước giờ cũng biết Lương Dao và cậu của có quan hệ hôn nhân về mặt luật pháp.

      thể lên chức, tiểu tam và con tiểu tam có thể có cuộc sống như cá gặp nước ở nhà họ An ra toàn bộ đều dựa vào ông ngoại, cậu vẫn chưa thừa nhận thân phận của An Khả, Lương Dao liền bắt đầu nóng vội…”

      “Chị lớn lên giống mẹ, cho nên từ tất cả mọi người đều chị rất giống cậu, có lẽ bởi vậy từ cậu rất chiều chuộng chị, thậm chí mức độ còn vượt rất xa An Khả, lúc đó mọi người trong nhà họ An chị mới là người cậu chọn để thừa kế….”

      Nam Vi Vi cúi đầu uống ngụm cà phê, ổn định tinh thần tý rồi tiếp: “Bà ta muốn dọn sạch đường cho An Khả, chị chính là chướng ngại vật trong mắt bà ta.”

      An An cúi đầu, thậm chí có phần cách nào tiêu hóa lời Nam Vi Vi . Năm đó lúc An Dạng gả cho Nam Thị bị ông ngoại lấy lý do chỉ là giảng viên đại học quyền thế hết sức ngăn cản, cuối cùng mẹ gần như vứt bỏ quyền thừa kế tất cả tài sản của nhà họ An người thân ra khỏi nhà, năm ấy lúc bọn sinh ra Nam Thị bỏ nghiệp văn theo nghiệp kinh doanh, nắm được cơ hội giàu có sau đêm. , bọn chưa bao giờ nghĩ muốn gì đó của nhà họ An, cũng cần.

      Lương Dao lại vì nguyên nhân buồn cười này, gần như hủy hoại bọn .

      Nam Vi Vi hết ra , ví dụ như lúc đầu Lương Dao muốn chỉ là bị hủy hoại….

      nhìn Nam An An trước mặt, lúc đầu khi về chuyện này tự chủ mang theo từng chút từng chút tàn nhẫn độc ác, vận mệnh ác nghiệt với như thế, nhưng lại đặc biệt ban ơn --- người sinh ra cùng với , nhiều năm như vậy vẫn luôn bên cạnh , bao nhiêu đêm gặp cơn ác mộng lặp lặp lại trong giấc mơ đó Nam An An là người duy nhất cứu .

      Lúc tuyệt vọng nhất bất lực nhất lúc đau đớn bị đè lên tường trong con hẻm cũ nát, ấy giơ đèn pin giẫm lên vũng nước chạy tới.

      muốn ấy , An An lại kiên quyết lắc đầu giơ đèn pin hung hăng đập lên tên súc sinh đè lên người , lúc ấy ra sức đâm dao,

      An An là cơn ác mộng cuối cùng của , lại yên tâm thoải mái rời khỏi ấy, mang theo oán trách trong lòng, thậm chí khi rời còn để ấy ra sân bay tiễn mình.

      Nam Vi Vi nâng mắt nhìn An An phía đối diện, cả người ấy được che phủ bởi ánh mặt trời ấm áp, như mang theo tầng ánh sáng màu vàng ấm.

      ra nhiều năm như vậy, chị luôn nợ em hai câu …” Giọng Vi Vi có chút chua xót, nắm chặt tay An An.

      xin lỗi --- sau khi có chuyện xảy ra như vậy, chị để mình em ở lại đây, bản thân mình làm kẻ chạy trốn, hơn nữa để mặc em tự trách mình áy náy lâu như vậy.”

      “Còn nữa, cám ơn em --- chị cũng là sau này mới biết được, vốn mỗi người khi người thân gặp phải chuyện như vậy, bản thân cũng chịu đe dọa giống thế mà chạy trốn thờ ơ giả câm vờ điếc, cám ơn em kiên cường dũng cảm như thế chạy tới cứu chị.”

      Nam An An vòng qua bàn trà đưa tay ôm chặt lấy Nam Vi Vi, sáu năm rồi, chưa từng có khoảnh khắc nào khóc đến như trút được gánh nặng thế. Vi Vi chậm rãi giơ tay vỗ vỗ lưng , người đến người ở quán cà phê sân bay ôm Nam Vi Vi bôi hết nước mắt lên vai ấy, để ý tới người qua nhìn với ánh mắt khác thường.

      ###

      Trong phòng bao, Nam An An vẫn cầm di động trong tay, mở khóa màn hình đó chính là số điện thoại của Khương Minh, chỉ cần chạm vào là biểu tượng màu xanh là có thể gọi, nhưng cả tối cầm di động trượt qua trượt lại từ đầu tới cuối đủ dũng khí ấn xuống phím call màu xanh biếc.

      Nam Vi Vi mời khách ở Cửu Trọng Thiên thích nhất, Nam Vi Vi gắp đầy thịt bỏ vào trong bát , bún thịt ngày trước thích nhất ăn có chút ngon, nên gọi điện thoại cho Khương Minh , Khương Minh còn muốn nghe máy của ?

      Thay đổi thất thường như vậy, chính cũng cảm thấy bản thân như đùa giỡn.

      Hơn nữa, cho dù Khương Minh nghe điện thoại của , nên thế nào với Khương Minh, diễn đàn LQĐôn, phụ, em hối hận, trước đó là em chọc cho vui, chúng ta hãy ở cùng chỗ .

      Lời này, chính miệng .

      “An An” ngón trỏ An Ngưng gõ gõ vào bàn kéo suy nghĩ quay về, “Ăn !”

      “Ừm ừm” Nam An An gật đầu vô thức thò đũa gắp miếng thức ăn đưa vào miệng mới phát thứ gắp chính là miếng gừng. Nhổ ra sau đó uống mấy hớp nước vẫn còn cảm thấy miệng đầy vị gừng nóng bừng.

      Nam Vi Vi quan tâm đưa qua cho chén khoai môn viên, “Làm sao vậy, cả tối đều yên lòng?”

      Nam An An lắc đầu, vừa mải miết ăn khoai môn viên vừa dựng thẳng lỗ tai nghe Nam Vi Vi và An Ngưng chuyện.

      An Ngưng: “Em muốn giết chết bà ta.”

      Nam Vi Vi: “Chị cũng muốn giết chết bà ta.”

      An Ngưng: “Chúng ta đây cùng nhau giết chết bà ta.”

      Nam An An nuốt viên khoai môn xuống : “Các chị, các chị nhất định phải độc ác tàn nhẫn thế sao? Thế giới này tốt đẹp như thế, nếu các chị bà ta là chỉ Lương Dao, xin hãy nhất định mang theo em.”

      Ăn được nửa Nam An An rời phòng muốn ra ban công hít thở khí, mới vừa ra tới cửa nghe thấy có người gọi tên . Nam An An quay đầu lại nhìn thấy nam sinh cao lớn gầy gầy chạy về phía , còn hưng phấn vẫy vẫy tay với .

      “An An” nam sinh chạy tới đứng trước mặt , nở nụ cười tươi tắn .

      Nam An An cũng gật gật đầu với cậu, lễ phép cười.

      Thấy thế nam sinh có chút thẹn thùng gãi gãi đầu, còn mang theo chút ngây thơ vẻ mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ, mở miệng : “An An, nghĩ tới gặp được chị ở đây, hơn nữa chị thế mà lại nhớ em.”

      Nam An an xấu hổ ý muốn nhỡ , bình thường loại tình huống người ta chào hỏi trước với , chính là biết hoặc nhớ người ta nhưng cũng làm bộ có vẻ như rất quen thuộc, cho nên lần này Nam An An cũng gật đầu câu: “Đúng thế, khéo.”

      Nam sinh qua , hơi cúi đầu vẻ mặt chờ mong: “Vậy em là ai?”

      Nam An An: “….”

      Thấy gì thêm, nam sinh có chút mất mát nhưng rất nhanh quơ quơ di động của mình hưng phấn mở miệng tự giới thiệu: “Em là Giản Diệu đây, ngày đó ở nhà ăn, chị gửi trả tiền cước điện thoại cho e…”

      Trong ấn tượng hình như đúng là có người như vậy, Nam An An gật gật đầu vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra: “ ra là cậu à.”

      Truyện chỉ post ở diễn đàn Lê!)Quý(Đôn, trang khác là lấy trộm, đồ xấu xa, VS.

      Nam sinh vui vẻ gật đầu, đường theo qua hành lang phía bên kia vừa vừa chuyện liên tục với : “Đàn chị, hôm qua bọn em có kết quả thi vào cao đẳng, em thi được 645 điểm, điểm này có thể báo danh vào đại học phía Tây chứ, em cũng hiểu tình hình ở đại học phía Tây muốn hỏi chị chút.”

      Nam An An cẩn thận suy nghĩ tình huống lúc trước mình hiểu rồi trả lời: “Em là học sinh khối khoa học tự nhiên ư, số điểm này rất ổn, ôm giấc mơ học hóa tốt nhất ở đại học phía Tây cũng có vấn đề gì.”

      vậy ư, vậy tốt quá, em cố gắng lâu như vậy chính là muốn thi vào đại học phía Tây, tất nhiên rất có hi vọng làm đàn em khóa dưới của chị.” Nam sinh cười rất có sức thu hút, Nam An An bất giác nở nụ cười với cậu, muốn chào tạm biệt với nam sinh bản thân mình ra ban công hóng gió, chợt nghe thấy ràng tiếng mở cửa phòng ở cách đó xa.

      quay đầu lại thấy cửa căn phòng mình vừa nãy qua mở ra,

      Dưới ánh đèn màu vàng, Khương Minh đứng ở cửa phòng bao nhàn nhạt nhìn … Và Giản Diệu bên người , mặt chút thay đổi.

      Giữa ngón tay của còn kẹp điếu thuốc, tay đút trong túi quần, cao lớn vững chãi.

      “Thầy…” Nam An An mới mở miệng muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, khí thế của Khương Minh quá mạnh mẽ, đứng đó cúi đầu giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi vào văn phòng, ngón trỏ còn vô thức sờ vào đường chỉ may quần.

      Khương Minh thuận tay gãy gãy tàn thuốc giữa kẻ ta thờ ơ gật đầu, Nam An An bóp chặt tay mình biết gì cho đúng nâng mắt nhìn thấy trong căn phòng bao bóng dáng cao gầy, xinh đẹp nhìn thoáng qua rồi lại nhìn nhìn Khương Minh, nhún nhún vai: “A Minh, giới thiệu chút sao?”

      Hết chương 37
      Last edited: 6/5/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38 : Ta có bệnh phải trị
      Edit: Sóc Là Ta

      Bốn người đứng ở cửa phòng bao, khí có chút tế nhị.

      Cửa phòng bao bị đẩy ra sau đó ánh sáng rực rỡ quét lên mặt của , Nam An An thấy dáng vẻ kia, trong lòng lập tức dâng lên loại dự cảm chẳng lành.

      Dáng người của ta rất đẹp, người là chiếc áo đầm màu xám tro đến đầu gối lộ ra chân dài trắng nõn, ta mặc bộ quần áo đẹp đẽ đôi giày cao gót ôm trọn mắt cá chân màu đen đứng ở đó xinh đẹp, dưới ánh đèn ngũ quan thoạt nhìn rất xinh xắn, sống mũi đeo cặp kính gọng cả người nhìn qua rất tao nhã, mà khi ta cười lên cũng rất dịu dàng, như chỉ có thời gian lắng xuống nhường chỗ cho nét duyên dàng trưởng thành.

      Thấy Khương Minh chưa hiểu ý của ta, Nam An An mở miệng tự giới thiệu mình: "Tôi là bạn của ấy." Lời vừa ra khỏi miệng, liền tỏ vẻ yểu điệu và lấy lòng với nam thần, ừm, đại khái là…. Thay đổi thất thường.

      Người đẹp nghe vậy cười ranh mãnh, kéo dài tiếng cười: "Bạn à. . . . . ."

      Nam An An gật đầu, mắt nhìn thấy sắc mặt Khương Minh hơi đen, Nam An An vội vàng bổ sung thêm: ". . . . . .Trước?”

      Người đẹp nở nụ cười hì hì tiếng, thoải mái hướng về phía chìa ra bàn tay trắng nõn, , dài: "Tôi tên là Du Hạ, tôi là bạn học thời đại học của bạn trai ." chưa kịp hết, lúc Khương Minh bị người khác hỏi đến bạn , mặt tuấn tú bỗng trở nên lạnh lùng, xem ra có thể có khả năng hai người chiến tranh lạnh, ta cũng gấp gáp đứng xem phần náo nhiệt này, và lễ phép bắt tay với Nam An An, sau đó Du Hạ liền chạy về phía hành lang phía bên kia.

      Còn lại ba người, khí vẫn tế nhị như cũ
      Nam An An cúi đầu xuống thấp, trong lòng nghĩ người bên cạnh là đứa phải có thể ‘tùy mặt gửi lời’ sao còn chưa chịu , thực ra cũng nhận ra đứa trẻ này.

      ngờ chữ “Cũ” vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt Giản Diệu đứng bên cạnh sáng rực rỡ.

      Nam An An thấy được sắc mặt của Giản Diệu nhưng ngược lại cẩn trọng phát sắc mặt của Khương Minh lại càng đen hơn, đợi tiếp Khương Minh trực tiếp đem ngón tay cầm điếu thuốc lá nhấn xuống đáy thùng rác, sải bước chân dài thẳng hướng nắm hai bên bả vai , dẫn vào phòng.

      (⊙⊙) Nam An An chưa biết Khương Minh muốn làm gì, tay trái Khương Minh nắm bả vai , lúc còn chưa phản ứng kịp ngay cả câu tạm biệt với người nam sinh kia cũng còn chưa kịp , tay nắm bả vai càng chặt, cả người bị Khương Minh ôm vào ngực vào phòng. Khương Minh nắm tay lại còn dùng tư thế ham muốn chiếm hữu chưa bao giờ dùng ôm lấy , cả người Nam An An đều bổng, tim lập tức thoáng đập nhanh cái, nín thở -tập trung suy nghĩ liền nghe được Khương Minh cúi đầu xuống bên tai nhàn nhạt mở miệng ——"Khi trở về trừng phạt em.”

      Trừng, phạt, em!

      Lúc chuyện, sáp vào quá gần, hơi thở ấm áp toả ra, tiến vào tai Nam An An làm có cảm giác lỗ tai mình hơi nhột,

      Tư thế mập mờ mà thân mật như vậy làm cho Nam An An cảm thấy câu kia giống như là lời tâm tình khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt. . . . . . Nam thần kiêu ngạo làm cho em quen đó nha, , nếu có nằm để cho trừng phạt. . . . . . Mà thôi, có bệnh có thể nằm nhúc nhích.

      Nam An An ngoan ngoãn để mặc cho Khương Minh ôm, nhìn chân Khương Minh bước tới trực tiếp mang tới trước cửa phòng bao.

      Giản Diệu nhìn Nam An An bị người đàn ông tuấn ôm vào phòng, cảm thấy có chút mất mát đứng ở cửa hồi lâu, bản thân tự an ủi mình có việc gì đâu, qua kỳ nghỉ hè này bọn họ có thể sớm chiều bên cạnh nhau rồi. . . . . .

      Thấy cửa phòng bao mở ra,, mấy người trong phòng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nam An An, người đàn ông cầm bài xì phé trong tay ném lên bàn đùa giỡn : "Chậc chậc, Khương Minh đây là cháu của cậu đây sao? Xinh quá!"

      Cháu : ". . . . . ."

      Lần này Khương Minh mở miệng trước: " Là bạn của tôi."

      "Phụt" vừa mới mở miệng tên kia khoa trương phun ngụm rượu, " phải chứ, đây là non mềm như cây cỏ, em à, em bao nhiêu tuổi rồi?"

      Nam An An nghiêm túc trả lời: "Em gần mười chín tuổi rồi."

      "Mẹ kiếp" người đàn ông bưng mặt , vẻ mặt thống khổ: "Tôi hết hi vọng đối với thế giới sau cuộc gặp gỡ này, trai cậu thậm chí bạn cũng còn chưa có, mà cậu tự nhiên lại tìm được bạn xinh đẹp, tươi non như thế này! Cũng đáng làm gương cho người khác đấy nhỉ! chân trời chỗ nào cỏ thơm, bò già ăn cỏ non, thỏ ăn cỏ gần hang, ngựa hay nhai lại cỏ đâu!"

      " có," Nam An An cẩn thận bênh vực nam -thần nhà , "Là em theo đuổi ấy."

      "Tại sao xinh đẹp nào theo đuổi tôi chứ?" Đầu gối lại trúng mủi tên, người đàn ông quay đầu nhìn về phía người đàn ông độc thân Hà Khánh Nguyên: "Đại Quân, may còn có cậu. . . . . ."

      Nam An An: ". . . . . ." Dường như mới vừa bước vào thế giới mới.

      Người đàn ông thâm tình : ". . . . . . Cậu ngay cả tấm hình của bạn cũ cũng có giữ lại tấm, cậu hết thuốc chữa, chúng ta đều là những người đàn ông độc thân, có lấy tiểu thiên sứ!" qua người đàn ông thâm trầm ngâm than thở: "Chúng ta đều là những thiên sứ chỉ có cánh, tới thế giới này trước là tìm kiếm nửa kia cánh thiên sứ, hai cánh hợp lại làm đưa chúng ta bay!"

      Hà Khánh Nguyên: "Cút! Chủ nào tớ nấy”

      Khương Minh cũng làm lơ tính thỉnh thoảng lên cơn điên của , dẫn Nam An An đến ghế sa lon ngồi xuống, tiện tay cầm bài tay người khác chơi, Nam An An nhìn bọn họ sáu người đánh bốn tụ bài nhìn hoa cả mắt, cảm thấy năm châu bốn biển ai có chỉ số IQ thông minh cao là nguy hiểm nhất, cũng chưa biết quy tắc chơi thế nào, đám người kia vừa chơi bài, vừa đùa giỡn làm khí thoải mái hơn.

      Nam An An ngồi mình thấy nhàm chán, bạn của mấy người đàn ông khác đều nhiều tuổi hơn , mấy nữ bác sĩ ai chuyện với , đành tìm cái ly rót nửa ly rượu đỏ hớp ngụm lại ngụm ..., uống gần nửa chai chạy toilet, lúc rửa tay vừa lúc gặp phải khác cũng mới vừa trong phòng ra, dáng dấp ta khá xinh đẹp, đẹp hơn Du Hạ mấy phần, đại mỹ nhân dùng ánh mắt dò xét nhìn cái, giọng lên xuống, văn vẻ : " kém xa Du Hạ."

      Nam An An: "À."

      kia thấy rất bình tĩnh ngược lại dịu dàng hơn chút: " tức giận?"

      Nam An An lạnh nhạt : "Em tuổi hơn chị Du Hạ."

      kia thốt ra lời sắc bén : "Bọn kém cũng chỉ là tuổi tác."

      Nam An An: "À."

      " tò mò muốn biết xem bọn kém ở chỗ nào?" Mang theo tâm trạng bối rối nhưng ra cảm thấy đứa này tệ, cũng thấy tức giận chút nào.

      Nam An An lắc đầu cái, dù sao cũng có ý định thay đổi.

      Lúc trước An Dạng từng câu, nếu như con thích người, chấp nhận được khuyết điểm của ta chịu, chấp nhận được con cứ , chứ đừng trông cậy vào thay đổi của người đó, vì cái gọi là tình , gọt chân cố làm cho vừa đôi giày chỉ làm con máu tươi đầm đìa.

      chính là như vậy, Khương Minh thích , cũng thích Khương Minh, về phần kẻ khác như thế nào cũng quan trọng, thay đổi giống như Du Hạ.

      Mang theo rối loạn giơ tay di chuyển đến dưới máy sấy khô, vừa nghiêng mặt với : "Du Hạ và Khương Minh cùng nhau lớn lên, ông cụ nhà họ Khương vẫn rất vừa ý Du Hạ, " tới đây ta chuyển đề tài, "Chẳng qua tôi cảm thấy cũng rất xuất sắc."

      Nam An An chân thành : "Cám ơn."

      xong theo người đẹp cùng nhau trở về phòng, tiếp tục uống, thuận tiện xem tin nhắn của Nam Vi Vi.

      Khương Minh lười biếng tựa vào ghế sa lon thấy Nam An An mơ hồ, cũng yên lòng khi ngồi chơi, ra bài cực nhanh phối hợp với Hà Khánh Nguyên khá ăn ý.

      "Em , muốn tới chơi ván ?" Người đàn ông vừa giơ bài xì phé tay lên nhiệt tình kêu Nam An An, Nam An An còn chưa trả lời, Khương Minh lười biếng mở bài xì phé --- ba con cùng màu, thắng, Hà Khánh Nguyên đứng thứ hai, chỉ còn lại bốn người"Bốn nhà lộn xộn dây dưa.”

      "Tớ trước." Khương Minh chơi xong ván này trực tiếp đứng dậy mang theo Nam An An .

      Thành phố C giữa hè trải qua trận mưa còn mang theo cảm giác có hơi lạnh lẽo, Nam An An theo sau lưng Khương Minh, giẫm lên bóng dài của hướng bãi đỗ xe, buổi tối uống hơi nhiều bị gió lạnh thổi tới thổi tan chút men say, tối nay Nam An An ra ngoài mang giày gót nhọn Nam An An khẽ giơ cao cố ý giẫm lên vạch sơn, gót chân bị ma sát đến mức thể , tự nhiên bộ cũng chậm hơn rất nhiều.

      tới lui, cởi giày ra bỏ chân trần phấn khích bộ.

      nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

      Trước kia Cố Ly từng nhìn thấu tim —— Nam An An, đối với cậu, kích động đồng nghĩa với hành động.

      Đôi tay Nam An An xách theo hai chiếc giày của mình, chân trần trực tiếp giẫm lên đá cẩm thạch lạnh như băng sàn nhà mà cách vui vẻ.

      Khương Minh rất nhanh, lúc lâu nghe được tiếng giày cao gót thanh thuý của Nam An An giẫm ở đất, quay người lại nhìn thấy Nam An An xách theo hai chiếc giày lặng yên tiếng động, ánh mắt đối diện nhìn , vội đem giày ném xuống đất khom lưng xuống xỏ chân vào giày.

      Khương Minh xoa xoa mi tâm —— muốn ra tay trách mắng đứa này! Đêm nay vốn là tháng trước bọn họ có hẹn bạn học tụ tập, lúc đó còn đống ý với họ dẫn bạn đến để mọi người xem mặt, kết quả là chưa tới tháng bạn còn, mà tối nay lúc tới cũng chẳng ai tin, vừa lúc bạn trở về rồii.

      Nếu như phải là biết Tiểu Quyển lâu, Khương Minh cảm thấy đùa chơi với , gọi là tới đuổi là , kiểu thay đổi thất thường.

      Quay lại nửa ngồi xuống cạnh , tay Khương Minh cầm gót giày cao gót của , tay nắm cổ chân trắng nõn, mảnh khảnh của nâng lên, thấy gót chân Nam An An bị vật sáng loáng đâm cái bị chảy máu như lũ lụt, buông tay cầm giày cao gót thành thạo bước qua khom lưng bế lên sải dài về phía xe của .

      Nam An An dè dặt đưa tay vòng qua cổ Khương Minh: ". . . . . . Sư phụ…."

      Gương mặt đẹp trai của Khương Minh lạnh nhạt, lạnh lùng mở miệng : “ được gọi là sư phụ, với từ này có bóng ma tâm lý."

      Quả nhiên, tới rồi, nam thần lại kiêu ngạo rồi.

      ---Sư phụ, chúng ta chia tay , Nam An An nghĩ tới đây cảm thấy cách xưng hô này cũng có bóng ma tâm lý, ôm cổ Khương Minh thử dò xét mà kêu tiếng: ". . . . . . A Minh?"

      Tay Khương Minh dừng lại lát, "Đổi lại."

      Nam An An vắt óc suy nghĩ: ". . . . . . Tiểu, Tiểu Minh?"

      Khương Minh: ". . . . . . Em vẫn nên gọi là thầy thôi."

      "Thầy," Nam An An nghe lời, rất nhanh kêu tiếng, Khương Minh nhàn nhạt "Ừ" tiếng.

      "Thầy, em sai rồi." khi mở lời rồi, Nam An An tiếp rất nhanh, "Sau này em bao giờ nữa chia tay với thầy nữa, , lần này. . . . . . là bởi vì có chút rắc rối em thể nguyên nhân được." Lời vừa ra, chính nàng cũng cảm thấy rất có thành ý, giống như qua loa cho có lệ.

      Khương Minh lên tiếng, tới nơi đậu xe mở cửa xe cho Nam An An ngồi vào ghế lái phụ, cũng ngồi vào xe và nhấn ga, lúc qua tiệm thuốc dừng xe xuống mua chai thuốc tím với bông băng.

      Trời ban đêm rất mát, gió mát lùa vào cửa sổ xe, Nam An An ngồi trong xe cảm thấy rất thoải mái.

      cho là mình còn phải theo đuổi Khương Minh lần nữa. . . . . . ngờ, sau tháng, lại được ngồi lên xe của , lại về nhà của .

      chiếc giường hình tròn màu lam đậm, Nam An An thay áo ngủ xong, nằm lỳ ở giường giơ chân lên trời, chờ Khương Minh tắm xong ra ngoài.

      Rượu hơi thấm vào, có cảm giác mặt mình có chút nóng, khắp người cũng rất nóng, Nam An An liếc nhìn cánh cửa phòng tắm vẫn được đóng kỹ, cảm thấy yên tâm, đưa tay kéo cổ áo ra, cảm thấy hô hấp thông suốt, mới ôm laptop tiếp tục xem phim, tìm bộ phim thần tượng lâu rồi, phim mới vừa tập 1, giữa nam chính và nữ chính ‘điện quang hỏa thạch,……. sôi máu rồi.

      Nam An An xem mặt đỏ tim đập nhanh, điều chỉnh cho qua đoạn đó, nhiệt độ mặt vẫn hề tản .

      Mơ hồ nghĩ lại, cũng cảm thấy tiết tấu thương của bọn họ giống như có chút gì đó đúng, tính giữa hai người bọn họ chiến tranh lạnh trong khoảng thời gian, qua lại cũng gần nửa năm mà hai người bọn họ chỉ thân mật tiếp xúc mấy lần hôn môi, ngay cả hôn lưỡi đều chỉ có lần, còn lại mấy lần đều là hôn phớt qua môi, trong sáng giống như hai đứa trẻ con ở nhà trẻ.

      Tình thần thánh đối với người có tính lãnh cảm rất tươi đẹp, rất thoải mái, nhưng đối với người đàn ông bình thường sao?”

      Đợi chút. . . . . .

      Ánh mắt Nam An An chợt lóe lên.

      Hay là . . . . . . Khương Minh, , cũng bị ^-^ lãnh cảm?

      " suy nghĩ gì thế?" Nam An An suy nghĩ mông lung liền nghe thanh mát lạnh, dễ nghe của Khương Minh vang lên phía , Nam An An vừa ngẩng đầu lên, đầu liền đụng vào cằm Khương Minh, xoa xoa đầu, lắc đầu cái.

      Nếu như. . . . . có phải bị ^_^lãnh cảm hay , nam thần có thể thử cho xem nhỉ. Nam An An lắc mạnh cái đầu, lắc xong cũng biết là mình hoảng sợ hay là còn say, cảm thấy đầu có chút choáng váng, mờ mịt nhìn Khương Minh mặc áo choàng tắm màu trắng mỏng tựa vào đầu giường, đưa tay cầm mắt cá chân , đem chân nâng lên, lấy kính ở đầu giường cẩn thận nhìn chân , khi chân để lên người , váy ngủ của tự nhiên bị đẩy lên phía , làm lộ ra đôi chân trần và lưu vào tầm mắt của Khương Minh.

      Nam An An giật mình kéo chân ra, nhưng thể rút ra.

      Lần này xấu hổ đến nỗi mặt đỏ hồng, trống ngựcđập liên hồi, đầu chóng mặt, có cảm giác hoa mắt rồi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập, cả người dưới tác dụng của rượu làm cho chóng mặt, nhiệt độ trong người tăng lên, máu theo hướng đỉnh đầu mà tuôn trào…..

      phải, vừa rồi chỉ nghĩ, muốn là đâu….

      Hết chương 38
      Last edited: 6/5/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39.1: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Đoạn kịch điên rồ:

      Nam An An: Thầy, chúng ta chuyện gì ngoài tình ~

      Nam thần: Vì bắt đầu tình thần thánh sao.

      Nam An An: phải.

      Nam thần: vì em có bệnh?

      Nam An An: phải

      Nam An An: Vì côn trùng kêu ngừng….

      *****

      Tay Khương Minh giữ mắt cá chân trắng nõn, thấy ngón chân mượt mà của Nam An An hơi co quắp lại dưới cái nhìn chăm chú của .

      nâng mắt lên liền đối diện với khuôn mặt đỏ bừng nhìn như sắp chín của Nam An An, cúi thấp đầu, lông mi dày khẽ run rẩy, ánh đèn phác họa lên khuôn mặt xinh đẹp của .

      26 năm Khương Minh chưa từng tiếp xúc thân mật với người con nào như thế này, cơ thể cũng cảm thấy khao khát gì cả, giống như so tài với chuyện ba thể thiếu phụ nữ, cấm dục đến mức cũng nghi ngờ bản thân mình có phải bị lãnh cảm rồi .

      Giờ phút này, nhìn Nam An An trước mặt, hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ này….

      Nam An An hết sức hồi hộp, drap giường dưới tay bị vò thành nhúm, cố gắng dời lực chú ý nhưng hề có tác dụng. Cũng may chuông điện thoại di động bất chợt vang lên, Nam An An cầm di động vội vàng ấn phím call: “A lô, chị….”

      “Em về nhà ?” Giọng Nam Vi Vi truyền qua ống nghe vẫn tuyệt vời như lúc đầu, Nam An An cảm thấy nếu đỉnh đầu Nam Vi Vi có vòng hoa là ấy có thể bay phành phạch, chị mới là thiên sứ của , cú điện thoại này phá vỡ khí ám muội vừa rồi.

      “Đêm nay em ở chỗ Cầu Cầu.” Nam An An bắt đầu dối, bên kia Nam Vi Vi nửa tin nửa ngờ kéo dài “À”, Nam An An sợ thời gian càng lâu sơ hở càng nhiều, ai có thể đảm bảo Nam Vi Vi phát rồ câu tiếp theo là --- “Kêu Cố Cầu Cầu nghe điện thoại.” đây. chờ Nam Vi Vi thêm gì nữa lập tức vào di động câu “Gặp lại,” rồi ném điện thoại qua bên, nhiều năm như vậy giữa và Nam Vi Vi lúc nào cũng chờ Vi Vi cúp máy trước.

      Đáng tiếc cú điện thoại, dường như thể làm dịu tình hình tại được.

      Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Khương Minh vẫn còn cầm cổ chân , giật giật trái lại bị cầm chặt hơn, ngón tay Khương Minh vừa dùng lực cả người bị ngã về phía trước. Lòng bàn chân chống lên bụng Khương Minh, thậm chí gan bàn chân có thể cảm nhận được hình dáng và độ cứng của cơ bụng cách áo tắm mỏng manh.

      Nam An An cảm thấy cũng say, trong phòng nhiệt độ của máy điều hòa hơi cao làm cảm thấy nóng nực, nếu Khương Minh muốn…. phải làm thế nào mới có thể để lộ chuyện là người có bệnh, muốn chủ động , muốn hôn , hay là vẫn dè dặt nhúc nhích tốt hơn?

      Mờ mờ ảo ảo, bản thân Nam An An cũng phát , đối với chuyện sắp xảy ra, hình như hồi hộp vượt qua cả chuyện bản thân mình từ trước giờ vẫn sợ hãi và chán ghét ….

      bắt đầu nhé.” Khương Minh nhàn nhạt mở miệng, giọng trầm thấp lành lạnh dễ nghe mang theo chút khàn khàn trước sau như , như lông vũ quét qua lỗ tai .

      “Mở? Bắt đầu?” Nam An An cả kinh, lắp ba lắp bắp : “Quá, quá nhanh, em còn chưa có chuẩn bị gì… Được.” phát hình như bản thân mình ngừng lại đúng chỗ cố gắng giải thích , “ phải em được, mà chưa chuẩn bị tốt, em….”

      Ngón tay Khương Minh cầm mắt cá chân của nới lỏng ra chút, hỏi ngược lại: “Rất đau?”

      Nam An An muốn em biết, nhưng giọng điệu nhàng hỏi vặn lại như vậy có được ? Quả thể lại với nam thần quỷ sắc mà!

      “…. .” Khương Minh đợi vài giây, hời hợt .

      vừa dứt lời Nam An An liền giơ tay che mắt, “A, a a, đau, đau đau, chút…”

      Hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng Nam An An kêu “Oa” tiếng, đợi chút… Hình như chỗ đau đúng?

      Ngón tay tách ra khe hở nhìn thấy nam thần cầm mắt cá chân của , cúi đầu nghiêm túc nhìn chân , tay trái dùng kim tiêm vô khuẩn chọc cái bọng nước.

      Σ(っ °Д °;)っ mặt Nam An An càng đỏ hơn, trời ạ, hiểu sai rồi.

      Nam An An chăm chú nhìn gò má Khương Minh, có cảm giác bản thân mình tà dâm bất kính với nam thần, vừa đúng lức Khương Minh ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ khó hiểu nhìn , Nam An An mất tự nhiên lộ ra nụ cười tươi tắn: “, cần, còn lại để em làm….”

      Khương Minh từ chối cho ý kiến, cầm bông băng thuốc tím rắc lên chỗ bọng nước bị đâm của , Nam An An rụt chân, đau.

      Nhưng luôn có cảm giác trong nháy mắt ngẩng đầu vừa rồi Khương Minh mang theo ý cười --- nam thần của , hư hỏng như vậy chứ.

      Đợi đến lúc Khương Minh chọc từng cái từng cái bọng nước chân , sợ bóng sợ gió hồi rất vất vả Nam An An thả lòng có chút buồn ngủ, đấu tranh muốn ngủ. Ánh mắt quét thấy tủ đầu giường của Khương Minh có cái ly thủy tinh , lướt qua Khương Minh lấy cái ly, uống ngụm to --- là ly rượu.

      Nam An An đặt ly xuống nửa người dựa vào lòng Khương Minh, hơi rượu mạnh mẽ xông lên, men say chồng chất khiến mắt càng mở ra, nhìn đồ vật đều mờ mờ ảo ảo.

      “Mệt à?” Khương Minh thấy bộ dạng lười biếng của hỏi.

      Nam An An gật đầu, mí mắt đánh lộn với nhau.

      “Trước tiên đừng ngủ….” Khương Minh thấy ánh mắt hiểu nguyên nhân, từ từ : “ còn chưa trừng phạt em.”

      Nam An An: “….” Là chưa trừng phạt em, nhưng mà trêu chọc em cả đêm!

      Vô cùng buồn ngủ, gọn gàng linh hoạt cởi áo ngủ của mình ném qua bên rồi chui vào trong chăn.

      Giọng Khương Minh trầm thấp khàn khàn, như đè nén thứ gì đó: “…. An An.”

      Khương Minh cầm lấy váy ngủ của túm cánh tay Nam An An lôi dậy lồng váy ngủ vào người , là đàn ông mà!

      Nam An An dựa vào người nghiêng đầu uể oải nhìn cái, như muốn thi tài với dứt khoát cởi luôn áo ngực màu trắng.

      Khương Minh muốn lẩm nhẩm ‘làm gương sáng cho người khác Đậu Tỉ còn ,’ lại thấy Đậu Tỉ ưỡn ưỡn ngực, dương dương tự đắc --- “ xem hài lòng ?”

      xem hài lòng ?

      xem hài lòng ?

      …..

      Khương Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, nhàn nhạt mở miệng : “Cực kỳ hài lòng.”



      Ánh mặt trời ban ngày xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu vào, rắc lên mí mắt .

      Nam An An lười biếng nâng mí mắt, giơ tay cản ánh sáng chói mắt.

      Nhưng vẫn chống lại được ánh sáng chói mắt bắn thẳng vào, lúc vừa mở mắt phát cả người mình nằm chồng lên người Khương Minh. Cánh tay đè lên cánh tay, đùi đè lên đùi, cả người nằm úp sấp người Khương Minh. Lúc ấy vừa ngủ dậy đầu óc chưa tỉnh táo lắm, cả người thả lỏng vài giây mới tốt lên được, thoáng giật mình, cũng cảm giác được hình như bụng mình bị gì đó chọc vào. Nam An An phản ứng kịp lập tức nhảy dựng lên, hoàn toàn tỉnh táo luôn!

      Lúc nhảy xuống giường thay quần áo, trong đầu Nam An An chợt lóe lên ánh sáng --- hình như ngày hôm qua cuối cùng vẫn uống say, cái gì đó….

      Cả người Nam An An đều mệt mỏi --- nhất định là xem thể loại tiểu thuyết tổng giám đốc nhiều quá nên bệnh nặng hơn rồi!

      Hơn nữa, tối hôm qua lúc hiểu sai ý Khương Minh, cũng phản đối, quả thực xứng làm bệnh nhân lãnh cảm nữa!

      Nam An An đợi Khương Minh tỉnh dậy muốn chạy trối chết, chợt nghe thấy giọng Khương Minh vang lên sau lưng : “Tỉnh ngủ rồi hả?”

      Nam An An thu hồi bước chân: “Tỉnh lâu rồi, tối hôm qua em ngủ rất ngon.” vừa vừa quay đầu, thấy Khương Minh tự nhiên phóng khoáng thay quần áo ở nhà ---

      Trong ánh nắng sớm mai, lười biếng đứng đó tay cầm bộ đồ màu đen mặc ở nhà, đôi chân thon dài thẳng tắp, còn có cơ bụng như như , săn chắc tuyệt đẹp…. Nhìn cái sót thứ gì.

      Tinh thần Nam An An có chút nhộn nhạo xoay mặt vội vàng tìm đề tài tránh xấu hổ: “Thầy, ngủ thế nào?”

      Khương Minh mặc xong đồ ở nhà, nâng tay sửa lại cổ áo, khi qua người Nam An An chút để ý : “ ngon, em đè chân tê cứng.”

      xin lỗi,” Nam An An chân thành nhận lỗi.

      sao,” Khương Minh nhàn nhạt trả lời, ý tứ sâu xa : “ rất thích.”

      Nam An An đứng tại chỗ: “… Em đánh răng trước.”

      đợi Khương Minh trả lời bay nhanh vào toilet, vừa bôi kem đánh răng lên bàn chải Khương Minh cũng vào tới. vừa ngủ dậy còn chưa đeo kính, mắt hơi híp cả người thoạt nhìn rất uể oải, tóc ngắn màu đen còn vểnh lên dúm. Nam An An nhìn gương phản chiếu bóng người, bọn họ đều mặc quần áo màu đen, nhìn qua rất xứng đôi.

      nghĩ tới là đối diện ánh mắt Khương Minh trong gương, suýt chút nữa Nam An An nuốt luôn nước súc miệng, quét ánh mắt nhìn vào gương thấy Khương Minh chuyên tâm cạo râu, rửa mặt xong lúc Nam An An qua bên người Khương Minh, cúi người dễ dàng hôn cái.

      Hương vị thoang thoảng của nước cạo râu rất mát dịu, đầu lưỡi cạy mở môi , cuốn lấy đầu lưỡi

      Sau cái hôn lưu luyến giọng Khương Minh mát lạnh dễ nghe: “Nụ hôn buổi sáng.”

      Nam An An gật đầu qua loa, tim đập như đánh trống.

      Bữa sáng là Khương Minh làm, Nam An An vẫn như trước hoàn toàn có cơ hội giúp tay Tay nghề nấu nướng của nam thần tuyệt đối tăng vùn vụt, Nam An An ăn bánh trứng trong lòng đầy ắp niềm vui.
      Last edited: 6/5/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39.2:

      Cùng nhau ăn cơm với Khương Minh xong, lúc về tới nhà còn chưa đến chín giờ.

      Nam An An vừa giơ tay lên, còn chưa đặt ngón tay lên khóa vân tay, cửa chính mở.

      Nam Vi Vi đứng ngay cửa, Nam An An có chút hiểu vì sao qua nhìn chị , Nam Vi Vi cũng gì mang lên lầu xem quà tặng ấy mang về cho . Thời gian cả buổi sáng Nam An An đều ngâm mình trong phòng Nam Vi Vi, di động trong túi hề vang lên.

      Nhà to như vậy chỉ có hai người bọn , Nam An An và Vi Vi chơi đùa cả buổi sáng, lúc ăn cơm trưa Nam Vi Vi rốt cuộc nhịn được mở miệng: “Em và sư phụ em, làm rồi?”

      “Khụ, khụ khụ” Nam An An bị nghẹn chè trân châu suýt nữa thở nổi, bắt đầu giải thích ràng: “Tuyệt đối có!”

      “A, a a, đau, đau đau, chút…” Nam Vi Vi mặt chút thay đổi, bắt chước kiểu chuyện của ngay cả dấu chấm câu cũng giống nhau.

      Nam An An có trăm miệng cũng giải thích được: “Chân em bị cọ xát nổi bọng nước, đó.”

      Nam Vi Vi ý tứ sâu xa kéo dài “À”, “ có sao? Chị còn muốn chúc mừng em đây này!”

      Nam An An khoát tay, chị là chị ruột em sao, tin này mà để Nam Thị nghe được tuyệt đối đánh gãy chân em, sao đến lượt chị chạy khắp nơi chúc mừng chứ?

      Thời gian nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Nam Vi Vi vừa trở về, vì muốn bày tỏ đối với chị hết sức chân thành, thời gian và số lần Nam An An tìm Khương Minh đùa giỡn càng ít .

      Lúc sắp gần khai giảng Nam An An tới trường học trước, trong học kỳ này xin thêm chức phụ đạo viên, cho nên muốn tới trước để chuẩn bị đón người mới, trong trường học cũng có mấy người tham gia.

      Văn phòng phụ đạo viên nằm ở lầu học viện kinh tế, Nam An An chuyển ít đồ dùng cần thiết qua để làm việc, sau đó liền bắt đầu tìm mấy bạn năm hai năm ba đại học ngày mai tới trạm xe lửa đón sinh viên mới, cả ngày bận rộn nhưng vẫn rất sung sức.

      Ngày đón chào sinh viên mới Nam An An đứng trước cổng trường học viện kinh tế bắt đầu phát tài liệu và quần áo học viện cho những sinh viên mới. Nhìn thấy bộ dạng bọn hết sức phấn khởi làm như thấy được bản thân mình với lòng tràn đầy chờ mong đến báo danh của bốn năm trước đây, đám này rất đáng , Nam An An đứng đó được gọi vài tiếng đàn chị, cười tủm tỉm đáp lại nhưng trong lòng hơi lo lắng.

      và những sinh viên mới này xấp xỉ nhau, nhìn thấy mấy trăm người học viện kinh tế gào thét, bây giờ mới cảm thấy con đường làm phụ đạo viên dễ dàng gì.

      “Em cũng trong học viện kinh tế, năm hai?” Nam An An đứng đó, phụ huynh học sinh thân thiện chuyện với .

      Nam An An cười tủm tỉm trả lời: “Em là phụ đạo viên mới.”

      “…. Em dẫn dắt được bọn nó sao?” Phụ huynh nhìn cái, cứ thế tự lắc lắc đầu, vẻ mặt tin tưởng.

      Nam An An cũng phản bác được chỉ cười tủm tỉm tiễn bước vị phụ huynh kia. Cảm giác cả buổi sáng tiếp xúc với những sinh viên mới rất tốt, giữa trưa gặm quả thanh long nhìn danh sách sinh viên mới trong tay, hơn ba trăm sinh viên mới, buổi sáng báo danh khoảng hai trăm người, còn lại nhiều lắm.

      Giữa trưa có người qua báo danh, Nam An An thừa dịp có thời gian rảnh nghỉ ngơi, muốn chạy mua đồ ăn vặt nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó xa nam sinh vóc người cao lớn kéo rương hành lý to đùng về phía mình.

      Nam sinh bước vài bước qua đây cười tươi với , nụ cười rực rỡ, ánh mắt cũng sáng lấp lánh: “An An! Em đến đây!”

      Nam An An suy nghĩ lát, mới nhớ tới nam sinh trước mặt này, cũng cười vui vẻ cầm bao tài liệu đưa qua: “Giản Diệu, khai giảng vui vẻ.”

      Giản Diệu lau mồ hôi trán, “May quá, em vẫn chưa báo cáo bên khoa hóa học, chị là phụ đạo viên của chúng em sao?”

      Nam An An gật đầu, “Đúng vậy.”

      giáo, chiếu cố hơn nhé.” Giản Diệu mang hành lý để ở đó, người cũng , lấy chai nước uống trong túi xách của mình đưa cho Nam An An.

      Nam An An miệng đắng lưỡi khô, tiếng “Cảm ơn” rồi nhận lấy mở nắp uống ngụm.

      Cả buổi trưa, Giản Diệu đều đứng bên người giúp phát tài liệu và quần áo, bận rộn đến mức sửa sang lại ký túc xá.

      Thêm người giúp quả thoải mái hơn rất nhiều, cả ngày sinh viên mới báo danh rất tốt đẹp cố gì xảy ra. Nam An An thở phào nhõm hơi, chuyện này coi như xong xuôi rồi, nhưng buổi tối còn có buổi họp phụ huynh của sinh viên mới nữa. Sau khi thiếu bữa cơm với Giản Diệu, Giản Diệu liền kéo rương hành lý về ký túc xá.

      Sau khi báo danh kết thúc chạy tới chỗ Khương Minh cùng nhau ăn cơm, luôn tiện nhờ Khương Minh buổi tối giúp ổn định sân bãi.

      Mặc dù học viện kinh tế đại học phía Tây có hai đại thần đáng tôn trọng, Nam An An đứng ở ngưỡng cửa hội trường hơn ba trăm người ngồi đó, vẫn kiềm chế được có chút căng thẳng. hít sâu hơi, Hà Khánh Nguyên bên cạnh giơ tay thế cố lên với --- “Nam Manh Manh, cố lên!”

      Nam An An vỗ ngực: “Em hồi hộp.”

      Đại tướng Khánh Nguyên tiếp tục cổ vũ: “Đừng căng thẳng, mặc dù phía dưới rất nhiều người, nhưng --- lấy uy tín của em ra !”

      Nam An An nghe vậy lắc lắc di động của mình, càng căng thẳng hơn --- “Nhưng mà, em chưa trang điểm.”

      Hết chương 39
      Last edited: 6/5/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      “Phốc” Đại tướng Hà Khánh Nguyên được gì luôn, Manh Manh em thành như vậy là do bạn trai em gây ra ư? À, cậu ấy gây ra.

      Khương Minh những gây ra như thế, còn giơ tay cầm di động của mình đưa cho Nam An An, hời hợt : “ sắp xếp rồi.”

      Nam An An: “….”

      Khương Minh nhìn từ cao xuống chìa tay vỗ đầu , câu nhàng --- “Bây giờ, em có thể lôi “Này tín” của em ra rồi.” xong chân dài liền bước ra phía sau hội trường.

      Đại tướng Khánh Nguyên tức giận đuổi theo kịp, bên cạnh than thở: “Mẹ kiếp, ân ái kéo nhau ra ngoài chết à! cũng muốn bạn nổi tiếng như Manh Manh!”

      Bạn nổi tiếng Manh Manh vỗ vỗ ngực vào hội trường, dưới sân khấu hơn ba trăm ánh mắt cùng nhìn về phía , giống như đứng dưới ánh đèn chiếu sáng. Tay Nam An An cũng biết để vào đâu, mới vừa đến chính giữa hội trường phụ huynh trực tiếp hỏi : “ , phụ đạo viên của các đâu, sao còn chưa thấy?”

      Nam An An: “Tôi chính là phụ đạo viên.”

      Tiếng vừa dứt, dưới sân khấu các bậc phụ huynh liền bắt đầu thầm với nhau. Tiếng xì xào bàn tán truyền vào tai Nam An An, đầy nghi ngờ khiến chân Nam An An có chút đứng vững.

      Chức vụ phụ đạo viên ở đại học phía Tây giống với người hướng dẫn, cần phải lên lớp, trong tư tưởng cũng có áp lực từ sinh viên và phụ huynh, hơn ba trăm người đủ các kiểu, có người đứng đầu đầy tin tưởng và phù hợp cũng rất khó khăn. Hồi trước có mấy đàn chị từng xin làm phụ đạo viên, chỉ làm nửa năm rồi bỏ cũng vì áp lực quá lớn.

      biết với tuổi bản thân mình đây là vấn đề lớn, cũng chuẩn bị tốt tâm lý nhưng nhiều nghi ngờ vẫn khiến trong lòng có chút khổ sở.

      Nam An An xấu hổ đột nhiên phía sau truyền đến tràng vỗ tay lốp đốp. Tiếng vỗ tay nhiệt tình thu hút ánh mắt của mọi người ở đây, Nam An An nâng mắt nhìn qua thấy Giản Diệu và đám nam sinh hôm nay đón tiếp đứng phía sau ra sức vỗ tay, còn có nam sinh huýt sáo với .

      Nam An An cười cảm ơn, lúc ánh mắt xẹt qua Khương Minh cũng nhìn , ràng mặt than nhưng lại bày ra khuôn mặt tuấn tú khiến Nam An An cảm thấy như được khích lệ, chẳng còn căng thẳng nữa.

      “Cảm ơn mọi người” Nam An An theo bậc thang xuống rất nhanh, chờ giọng nghi ngờ chất vấn dưới hội trường xuống thấp sau đó mới tiếp tục tự giới thiệu : “Tôi là Nam An An, năm nay mười chín tuổi, là sinh viên học nghiên cứu sinh của học viện kinh tế, bốn năm tới đảm nhiệm chức vụ phụ đạo viên khối 11 học viện kinh tế.”

      Buổi họp phụ huynh xong hơn mười giờ, sau khi tan cuộc Nam An An liền chạy ra phía sau, còn chưa tới chỗ Khương Minh bị Giản Diệu đứng chặn trước mặt.

      Nam An An nóng lòng muốn , Giản Diệu lại nhiệt tình như lửa: “ giáo, phải chị mời em ăn cơm sao? Bây giờ em đói bụng.”

      Nam An An còn chưa tìm được lý do nào hay hay, nhìn thấy Khương Minh về phía bọn họ, hành lang hội trường rất hẹp, bị Giản Diệu chặn đứng ở trong đó làm thế nào cũng qua được. Rồi thấy Giản Diệu quay đầu nhìn thoáng qua Khương Minh, sau đó xoay người hạ giọng với : “ giáo An An, bạn trai trước của chị hả?”

      Nam An An thành trả lời cậu: “Là tại.”

      Vừa dứt lời, Khương Minh tới phía sau Giản Diệu, thèm nhìn chướng ngại ngăn giữa hai người bọn họ dựa vào cánh tay dài, giơ tay xuyên qua dưới nách dễ dàng bế bổng Nam An An cách vật cản, sau đó luồn vào đầu gối rồi ôm lấy .

      Giản Diệu: “….”

      Nam An An: “….”

      Nổi máu ghen nam thần liền ôm với tư thế bế bổng, cao nhìn xuống tên con trai chướng mắt trước mặt, thản nhiên : “ ấy phải ngủ, ngày mai tôi mời cậu.”

      Dáng vẻ ghen tuông này, là quá đẹp trai !

      đường trở về ký túc xá, Nam An An thế mà bị đặt xuống đất…. Nhưng sau đó được Khương Minh cõng lưng. Truyện của ***************,.com. vốn cho rằng Khương Minh còn ghen tuông, sau đó mới nhớ tới đêm nay vì muốn có chút oai nghiêm còn đặc biệt đôi giày cao gót, bây giờ Khương Minh cõng có thể là vì sợ chân lại bị ma sát nổi bọng nước.

      Gió đêm dịu , nằm úp sấp lưng Khương Minh thoải mái lắc lư chân, tay khoát lên vai Khương Minh ghé sát vào nhàng hôn lên má .

      Trong đêm yên tĩnh tiếng “Chẹp” này vang lên nghe mồn , Nam An An còn chưa kịp thu hồi nụ hôn kia, Khương Minh nghiêng mặt , Nam An An chạm xuống bạc môi mỏng của Khương Minh, từ người Khương trượt xuống, bị nhốt vào ngực cúi người hôn lên.

      Dưới ánh đèn đường mờ ảo vì bóng đêm mịt mùng nhiễm lên chút mờ ám, Nam An An dựa nửa người lên cột đèn đường vụng về đáp lại nụ hôn của Khương Minh. Khương Minh mút môi , đầu lưỡi đảo qua môi của mang lại trận tê dại….

      Tay Khương Minh trượt đường từ bờ vai xuống tới đường cong giữa xương sống của , trượt đường xuống eo lồi lõm của . Nam An An chỉ cảm thấy tay như có ma lực, ngón tay quét qua chỗ nào của lông tơ đều dựng đứng lên, có chút run rẩy. Trong lòng như bị viên đá ném vào, kích thích từng tầng sóng lăn tăn, vòng lại vòng làn rộng ra.

      Cả người thể lùi được, dựa vào cột đèn điện, phần eo bị bàn tay Khương Minh ôm nhàng, tay khác của đặt lên sườn lỗ tai với tư thế tuyệt đối mạnh mẽ.

      Đêm quá mức yên tĩnh, bên tai lại thấy quen thuộc, tiếng ve kêu ầm ĩ đêm hè.

      “Thầy…” Nam An An cúi đầu gọi tiếng, vừa nghe tiếng ve kêu trong đầu lại trống rỗng.

      Dưới ánh đèn mờ tối, tiếng ve kêu ầm ĩ, Nam Vi Vi bị đè lên tường mặt ngửa lên --- khuôn mặt đó giống như đúc.

      Nam An An có ảo giác trở lại đêm hôm đó, có chút vội vã muốn thoát khỏi tay Khương Minh.

      Thấy bộ dạng của Nam An An, lý trí Khương Minh quay về tay đặt lên sườn lỗ tai , nghĩ rằng kích động chạy lại nghĩ tới giây sau bị ôm lấy, Nam An An giơ tay ôm eo , lông mày nhíu chặt của Khương Minh giãn ra, nâng tay ôm bờ vai .

      Đêm đó đưa Nam An An về khu nhà ở của nghiên cứu sinh, đèn đường về khu nhà ở rất sáng, có thể thấy ràng môi Nam An An bị hôn có chút sưng đỏ, dính theo ít nước bóng mượt.

      Nam An An vẫy vẫy tay với chạy lên lầu, nhà ở nghiên cứu sinh có hai người, khai giảng lần này cũng chỉ còn lại và A Bàn, Nam An An có chút mất mát trèo lên giường, vẫn thể.

      còn tưởng rằng cởi bỏ được khúc mắc này là có thể.

      Nhưng cho dù chuyện này trách Khương Minh , trùng hợp, cũng vẫn xảy ra.

      Mắt thấy hết toàn bộ, sao có thể dễ dàng quên coi như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì được chứ?

      Tâm tình Nam An An xuống thấp chợt nghe tiếng điện thoại di động của A Bàn vang lên. A Bàn nghe máy hình như là người quảng cáo bán
      nhà ở, A Bàn lễ phép trả lời --- “Xin lỗi, tôi có thời gian.”

      “A Bàn, phải cậu lại đưa số di động cho người khác nữa chứ, hà hà, dại quá dại quá.” Nam An An còn chưa vui sướng khi người khác gặp họa xong, chuông di động của mình cũng vang lên. Trong ống nghe giọng giống y lúc nãy A Bàn vừa nhận máy --- Nam tiểu thư, cần mua phòng, biệt thự Versailles (Versailles – địa danh ở Pháp)….

      Nam An An nhìn thoáng qua A Bàn cười đến mức kiềm chế được, lễ phép mà chân thành mở miệng vào di động: ‘Rất xin lỗi….”

      Người phụ nữ bên kia rất nhanh tiếp: “ làm mất thời gian của ngài đâu.”

      Nam An An lời bổ sung hoàn chỉnh câu của mình: “Tôi có tiền.”

      Giọng nữ bên kia tạm dừng vài giây, “Bốp” cúp máy luôn.

      Thấy bóng dáng Nam An An biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, Khương Minh mới qua bên học viện kinh tế, di động thoáng cái rung lên.

      mở màn hình thấy tin nhắn mới, đến từ dãy số xa lạ.

      --- biết Nam An An có bệnh ?

      Con ngươi Khương Minh sâu hun hút, ngón tay di chuyển xóa bỏ tin nhắn đó, rất nhanh di động lại rung lên cái, vẫn là dãy số xa lạ đó, giọng điệu lần này là chắc chắn.

      --- ta có bệnh.

      ###

      Buổi hôm sau ngày sinh viên mới báo danh chính là huấn luyện quân , Nam An An và mọi người cùng nhau nhận quần áo màu lam của quân đội rồi ra sân thể dục cùng huấn luyện quân với sinh viên mới. Người học viện kinh tế nhiều, nữ phụ đạo viên đại học năm ba học viện kinh tế lại bản thân mình mẫn cảm với tia cực tím phơi nắng được…. Vì thế, Nam An An có hơn trăm sinh viên.

      Thừa lúc bọn rảnh rỗi, Nam An An đứng dưới gốc cây ngắm người đẹp.

      Huấn luyện quân của học viện kinh tế chính là sinh viên đại học năm 3, Nam An An quét mắt cái liền phát vài người đẹp, trong đó có người đẹp lạnh lùng nhìn thế nào cũng vừa mắt, sau đó phát đấy là An Nại em họ .

      Cả người An Nại cũng mang trang phục quân đội với mũ màu lam, làn da trắng nõn, cần cổ cao cao, đứng trong đám nữ sinh rất có cảm giác hạc giữa đàn gà, Nam An An khỏi cảm thán gien xinh đẹp nhà họ An mạnh mẽ, ngoại trừ An Khả.

      Nghĩ tới An Khả, hình như lâu lắm rồi ta chưa xuất trước mắt .

      , Nam An An đúng là biết làm sao đối mặt với An Khả, mẹ ta làm ra chuyện như vậy, lại chán ghét An Khả thêm bậc --- Cho dù cũng biết như thế là giận chó đánh mèo, nhưng biết chân tướng năm đó, lại càng có cách nào bình tĩnh hòa nhã với An Khả được.

      Người xưa , nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, người xưa luôn đúng --- Nam An An vừa mới nghĩ tới An Khả, nhìn thấy An Khả về phía .

      “Chị An An,” An Khả đến gần vẻ mặt dịu dàng gọi tiếng, làm giống như người lúc trước bị Nam An An ném quả cầu tuyết vào phải là ta.

      Nam An An gật đầu cho có, chuyện gì với ta cả.

      Nhưng An Khả chút để ý đưa cho tấm thiệp mời màu hồng phấn hoa đào, chủ nhật tới đại tiểu thư nhà họ An làm lễ trưởng thành mười tám tuổi.

      Nam An An nhìn thoáng qua thiệp mời, chút khách khí nhàn nhạt mở miệng: “Tôi rãnh, tôi .”

      An Khả cắn môi, cúi đầu gọi tiếng: “chị An An…”

      “Từ này về sau em thích Khương Minh, chị đừng để ý tới em,” An Khả vội vàng , “ phải chị cũng chia tay với ấy rồi sao, sau này chúng ta ở chung hòa hợp….”

      Nam An An nhìn bộ dạng vẻ mặt tủi thân của ta, thẳng: “Bọn tôi lại hòa nhau rồi.”

      An Khả mất mát cúi đầu xuống, Nam An An cũng muốn chuyện với ta, lập tức vòng qua người ta ra sân thể dục, còn chưa được mấy bước nghe thấy tiếng kêu “ giáo” nên dừng bước theo phản xạ, liền nhìn thấy người vừa lúc nãy còn nhìn rất lâu An Nại chạy nhanh như bay về phía câu “Em xin phép” rồi trực tiếp ra ngoài sân thể dục.

      Nam An An sửng sốt vài giây nhanh chóng đuổi theo, để thất lạc sinh viên của mình đùa quá trớn rồi.

      An Nại chạy cực nhanh, Nam An An hai tay đỡ đầu gối thở phì phò từng ngụm rồi muốn chạy theo sau, lại thấy phía sau bóng dáng màu làm nhảy vèo lên chạy ra ngoài đuổi theo An Nại.

      Chờ Nam An An chạy tới cửa phía đông sân thể dục thấy An Nại mở cửa chiếc Audi màu vàng, thoáng cái chạy ra khỏi vườn trường.

      đỡ đầu gối lục di động trong túi áo tìm cách liên lạc với An Nại, bóng dáng màu lam lúc nãy nhảy lên chạy ra ngoài quay trở về bên cạnh , , Giản Diệu thở mạnh gấp gáp rồi mở miệng: “Vừa nãy em hỏi ấy, ấy người nào nhà ấy phát bệnh, tham gia huấn luyện quân , gửi giấy xin phép sau. Chị cần tìm ấy nữa.”

      Nam An An thở phào nhõm hơi, còn nghĩ An Nại bị làm sao.

      buổi sáng huấn luyện quân xem như là ‘có hoảng sợ nhưng nguy hiểm.’ Giữa trưa lúc ăn cơm Giản Diệu liền ‘hợp tình hợp lý’ theo sau lưng , cậu vừa đuổi theo người giúp , Nam An An cũng tiện từ chối cậu theo, hơn nữa ngày hôm qua Giản Diệu cũng từng giúp .

      Để bày tỏ lòng thành lần duy nhất, Nam An An dẫn Giản Diệu Hinh Viên, dọc theo đường Giản Diệu vui sướng chuyện ngừng với , Nam An An có chút uể oải chả ra làm sao trả lời cậu.

      Chi phí ở Hinh Viên tương đối cao, ngoại trừ các loại tiệc cưới có rất ít sinh viên tới.

      Lúc họ lên lầu có mấy người, Nam An An tìm chiếc bàn ngồi xuống muốn gọi món khóe mắt liếc thấy người quen thuộc --- gần như muốn xúc động chút bây giờ tần suất gặp người quen tăng lên rồi.

      Nam An An còn chưa kịp tránh , thấy Hà Nhạc về phía , cao nhìn xuống lườm Giản Diệu ngồi phía đối diện cái, hừ lạnh tiếng, mang theo chút châm biếm mơ hồ : “Người thứ mười hai hả?”

      Hết chương 40
      Last edited: 6/5/16
      huyenlaw68, tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :