1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân


      Áo lông của kéo khóa lại, bên trong mặc chiếc áo cổ màu trắng cổ áo lông bị kéo hơi mở, lộ ra mảng lớn làn da trắng nõn và xương quai xanh như như . Nam An An cúi đầu, từ góc độ của Khương Minh có thể nhìn thấy đường cong xinh đẹp phần cổ và gò má, lông mi dày của ít tuyết rơi xuống tan ra làm ướt lông mi, lông mi đen tuyền dày dặn thấm nước trơn bóng che phủ đôi mắt, càng tôn lên làn da trắng nõn nà.

      Nhất là động tác vừa nãy của , là người đàn ông, rất khó để trong đầu suy nghĩ miên man ….

      Khương Minh hắng giọng, mắt nhìn nơi khác khởi động xe.

      Khoảnh khắc lúc nhấn ga Nam An An đột nhiên hỏi: “Thầy, thầy uống thuốc sao?”

      “….” Khương Minh phản bác được, hai người chúng ta rốt cuộc là ai cần phải uống thuốc hơn đây.

      Nam An An thấy Khương Minh gì bèn lời có tình ý sâu xa: “Thầy xem, thầy cảm cúm còn chưa khỏe đó.”

      Khương Minh hời hợt : “Nhanh khỏe thôi.”

      chịu được nữa Nam An An lời chỉ ra: “Nào có, vừa nãy thầy luôn ho khan, hơn nữa mặt thầy rất đỏ.”

      Khương Minh: “…..”

      “Thầy, có phải thầy phát sốt rồi …” xong rồi lập tức đứng lên, chờ Khương Minh kịp phản ứng lại gần, dùng trán mình chạm vào trán nghi hoặc : “ có nóng mà.”

      Khương Minh gật gật đầu, câu “Ngồi ” cuối cùng khởi động xe.

      Chỗ ăn cơm là nơi mà họ lái xe tìm rất lâu mới tìm được, dù sao mùng đầu năm chỗ bằng lòng mở cửa hàng cũng nhiều lắm.

      Chọn món xong Nam An An khăng khăng cầm ví tiền của mình lấy thẻ ra, tầm mắt Khương Minh nhìn thấy trong ví tiền của tấm hình chụp chung, hình chụp chung là người đàn ông đẹp trai ôm mặc áo lông mềm như nhung giống con thỏ màu trắng, bộ dạng như hoa như ngọc, tay ôm người đàn ông tay sờ vào lỗ tai dài dựng thẳng đứng của mình, biểu cảm khuôn mặt còn mang theo chút nghi ngờ nguyên nhân và hoảng hốt.

      Cảm nhận được ánh mắt , Nam An An vội vàng khép ví tiền, lại nghe Khương Minh từ từ mở miệng : “Em còn chưa đưa quà tặng năm mới cho đó.”

      “Vậy muốn gì?” Nam An An xong mới nhớ tới, chính là quà tặng năm mới của , nhưng mà kiểu “Chính là em” trong hoàn cảnh đối mặt với Khương Minh thể nào ra được.

      Khương Minh lười biếng tựa vào ghế sô pha, dơ tay chỉ chỉ ví tiền đóng của .

      Nam An An: “….”

      Khương Minh bổ sung thêm: “ có ảnh chụp của em.”

      Nam An An đấu tranh: “Bây giờ có thể chụp tấm….”

      Khương Minh xoay xoay cái ly ấm áp trong tay làm như chút để ý : “ thích tấm này.”

      Cuối cùng, Nam An An vẫn mang tấm ảnh đáng xấu hổ kia cho Khương Minh, đường trở về Khương Minh mang qua cửa hàng tổng hợp mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày, truyện của Nam An An phát Khương Minh người này, cường thế nhưng cũng rất nội tâm, ví dụ như rất thích dùng tiền của , ví dụ như mua áo ngủ cho cũng biết áo bộ dạng ngủ kia trông thế nào, người chào hàng rất nhiều với Khương Minh, Khương Minh dứt khoát mua… Ba bộ.

      Buổi tối Nam An An nằm sấp giường lớn trong phòng khách vừa xem phim vừa uống trà sữa, xem đến chỗ kích động tay run run ly trà sữa to hắt nửa lên chăn, cuống quít nâng ly lau chăn, vừa kéo chăn nửa ly trà sữa lại giội lên ga trải giường, lập tức thấm xuống dưới.

      Trong ly trà sữa đổ rất nhiều mật ong --- điều này tuyệt đối là thể nào ngủ tiếp được nữa.

      Nam An An nghĩ vẫn nên sớm tìm Khương Minh hỏi còn có chăn và ga trải giường , Khương Minh đóng cửa, Nam An An gõ cửa lấy lệ có tiếng trả lời đẩy cửa ra nhìn thấy Khương Minh đưa lưng về phía thay quần áo, giống như là nghe thấy tiếng mở cửa phòng vang lên, áo len mỏng màu đen vừa cởi được nửa, lộ ra đường cong nét nhìn rất săn chắc lại dư thừa của cơ bụng, và đường cong cơ thể như như ….

      Nam An An dơ tay che mắt từ giữa kẻ tay nhìn động tác của Khương Minh tùy ý mà tự nhiên cởi áo len màu đen, để lộ xương quai xanh khêu gợi, vừa chậm rãi mặc áo ngủ vừa nhàn nhạt hỏi : “Làm sao vậy?”

      Nam An An thả tay xuống, mất tự nhiên : “Em làm đổ trà sữa lên chăn, còn ga trải giường...”

      “Nơi giường này của có....” Khương Minh vừa tới đây nghe thấy Nam An An : “Tốt quá.”

      Khương Minh hơi dừng lại, thích chí nheo mắt, hơi tinh quái bổ sung đầy đủ câu trước: “...Chăn.”

      Đậu Tỉ tự mình đa tình lát, trông đợi : “Vậy cũng được.”

      Khương Minh nhìn cái: “Em tắm trước .”

      Nam An An hiểu vì sao cầm áo ngủ màu trắng Khương Minh đưa cho vào phòng tắm, mãi đến lúc làn da của mình ngâm nước tới nhăn nheo mới ra ngoài, mũ bộ áo ngủ điên rồ lại có thể còn mang thêm hai lỗ tai thỏ, trắng nõn nà.

      muốn tháo hai lỗ tai thỏ xuống, cuối cũng dô đẩy cửa phòng tắm thò đầu ra hỏi Khương Minh còn có áo ngủ khác , Khương Minh bày tỏ còn có hai bộ cùng kiểu dáng có màu hồng nhạt và màu vàng, Nam An An quyết định chấp nhật màu trắng.

      Lúc ra từ phòng tắm, phòng ngủ to như vậy chỉ mở ngọn đèn màu vàng ấm áp phsia đầu giường, dưới ánh đèn mờ tối, Khương Minh lười biếng dựa vào đầu giường, hai chân dài đèn lên nhau ở cùng chỗ.

      Nam An An hiểu sao cảm thấy có chút nguy hiểm, nhìn giừuong trải hai cái chăn lại bò lên giường chui vào trong cái, cho cùng lúc nãy nghĩ lệch lạc.

      Có trời mới biết căng thẳng cỡ nào, kiểu vừa mói xác định quan hệ người biết làm sao rồi mà còn chung giừuong chung gối càng khiến cho có chút kịp trở tay, nhưng mà lại rất sợ từ chối làm Khương Minh mất hứng.

      Rất nhiều khi trong lòng tiêu hóa hết ảnh hưởng của Hà Nhạc mang lại cho , nhưng thể phủ nhận, Hà Nhạc khiến cho đối mặt với tình cảm trở nên tự ti và nhát gan hơn.

      Giống như vây giờ, ràng cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, nhưng lại sợ dưới tình huống như vậy chạy chỗ khác ngủ làm Khương Minh cho rằng kỳ cục, Nam An An vừa quấn chặt chăn cho mình, Khương Minh tắt đèn.

      Trong bóng tốt, Nam An An cảm giác giường lún xuống, hình như Khương Minh cũng nằm xuống.

      quấn trong chăn, căng thẳng tới nỗi nhúc nhích, theo bản năng ngừng thở.

      “Ngủ ngon.”

      Giọng Khương Minh trong bóng tối mang theo chút sức mạnh ;àm yên lòng người ta, Nam An An cũng giọng câu ngủ ngon.

      Sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, mứi dần dần thấy Khương Minh đắp chăn.

      Nam An An dựng thẳng lỗ tai, sau khi nghe thấy tiếng Khương Minh hít thở đều đặn mới cẩn thận từ trong chăn chui ra, nửa quỳ bên người Khương Minh giúp đắp chăn, đồng thời quấn rất kín kẽ, lúc lần sờ quấn chăn phía bên kia người, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã qujy xuống người Khương Minh, cũng may nhanh trí lấy tay chống giường, nhừng mà ấn phải cái gì đó có chút cứng rắn, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng cứng rắn hơn, Nam An An thu tay về giống như bị điện giật.

      Theo khả năng của hình như có lẽ biết ấn nhầm cái gì rồi, cũng may vừa nãy dùng lực.

      Nam An An đợi lúc lâu, thấy Khương Minh giống như tỉnh mới hạ quyết tâm tiếp tục nghiệp vĩ đại quấn chặt chăn, mãi đến lúc quấn chặt kín Khương Minh mới yên tâm trở lại ở chăn của mình, giống như ngăn cách lớp chăn lông có thể mang lại cho cảm giác an toàn.

      Trong bóng tốit, Khương Minh chờ người bên cạnh mình ngủ, mới di chuyển xốc chăn lên rất nhàng, muốn xuống giường tắm.

      Nhưng chỉ vừa động đậy tí, hô hấp của Nam An An rối loạn - - - “Thầy, ngủ được à?”

      Khương Minh ừ tiếng, nghe Nam An An : “Nếu , em đọc chú thanh tâm cho thầy....”

      Khương Minh: “....”

      ###

      Kỳ nghỉ đông của đại học phía Tây hề dài, trước khi bắt đầu khóa học thi nghiên cứu sinh mở đợt vòng sơ khảo, con người Nam An An chưa bao giờ đột phát quá như thế này - - - điểm của vượt qua con số ba mươi điểm ngày trước của học viện tài chính đại học ohsia Tây, có thể lúc thi vòng hai bài kiểm tra của thể có vấn đề gì nhất định có thể vượt qua.

      như vậy, đến hôm thi vòng hai Nam An An vẫn cứ cực kỳ căng thẳng, trước khi vào địa điểm vẫn luôn cầm cuốn sách lật qua lật lại học thuộc lòng.

      nữ sinh bên cạnh trông thấy căng thẳng như vậy, cười sáp lại gần cùng xem nội dung quyển sách của , nhìn lúc rồi hai người bắt đầu trò chuyện.

      Nam An An cảm thấy nữ sinh này nhìn có chút quen mắt, mà nữ sinh hết sức phấn khởi theo sát chuyện phiếm: “Tớ là Du Thu, tên hơi lạ nhỉ, tớ biết cậu là Nam An An, đúng rồi, cậu mới cua được đại thần nào thế? Tớ thích nhất là Khương Minh đó.”

      Nam An An gật gật đầu, nữ sinh cười tít mắt nháy nháy mắt với , ghé sát bên tai hạ giọng: “Cậu đừng để ý, tớ biết quan hệ của hai nugời, tớ chỉ đơn thuần là sùng bái thấy ấy mà thôi.”

      ta như vậy Nam An An mới nhớ tới, hình như ta chính là nữ sinh ngày đó gõ cửa chạy vọt vào văn phòng Khương Minh, nghĩ đến dáng ngồi lúc ấy của bọn họ Nam An An có chút xấu hổ.

      Lúc thi vòng hai, Nam An An cám thấy biểu của mình cũng tệ lắm, lúc trả lợi câu hỏi viện trưởng luôn cười tít mắt nhìn , điều này làm Nam An An có chút vui vẻ cũng có chút mất mát, nếu như có gì vất ngờ, hẳn là trở thành sinh viên nghiên cứu sinh của Khương Minh.

      năm này phấn đấu vì đạt được mục tiêu này, có phần mất ý nghĩa ban đầu.

      Vào cuối tháng tư, danh sách nghiên cứu sinh của học viện kinh tế thông báo, quả nhiên chỉ là trong các học trò viện trưởng nhận năm nay, mà người nữa sinh dên là Du Thu, thi viết đằng sau tên Khương Minh, cũng là nữ sinh nghiên cứu sinh duy nhất trong hai năm này Khương Minh hướng dẫn.

      Tối hôm biết kết quả, Nam An An quay về ký túc xá mới biết được sau bài viết BBS trước kia kết quả nghiên cứu sinh chiều hôm đó lại lần nữa bị đưa lên trang đầu, nhưng chủ bài viết xuất nữa. Đối với việc này Đường Viên còn vào trong bài viết nhiều lần muốn chủ bài lòi ra để trực tiếp ăn ph*n.

      Chủ bài hoảng sợ cũng làm lòng Nam An An dễ chịu chút nào, nếu phải vì bài viết này, sau đó có thể danh chính ngôn thuận theo sát Khương Minh học hỏi, đứng trong văn phòng Khương Minh, ra vào cùng với Khương Minh, mà về sau người này biến thành Du Thu rồi.

      Nhiều lần Nam An An văn phòng Khương Minh tìm , đều thấy Du Thu ở đấy.

      Mỗi lần ta thấy tới đều tỏ ra tự nhiên thoải mái, còn rất quen thuộc theo sát chào hỏi , trong lòng Nam An An rất thoải mái cũng thể gì hơn, dù sao Khương Minh cũng là người hướng dẫn của ta.

      Mà tốt nghiệp học kỳ luôn khó chịu đựng nhất, bắt đầu tiến hành bảo vệ luận văn tiến sĩ, Khương Minh cũng càng ngày càng... Bận rộn hơn, thậm chí tuần gặp ânh được mấy lần.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      huyenlaw68B.Cat thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nam An An ngồi trong ký túc xá nghĩ bản thân mình có nên chủ động tìm Khương Minh hay , nhưng mà mấy ngày rồi gặp , bắt đầu thấy nhớ, loại cảm giác mới lạ này mười lần đương trước Nam An An chưa từng trải nghiệm qua, mấy ngày vào buổi tối nằm trằn trọc yên nằm giường, thậm chí có chút nhớ nhung hoài niệm buổi tối hôm ấy bọn họ cùng giường chung gối.

      nằm cách chỗ rất gần, xen lẫn giữa hồi hộp là kèm theo chút kích thích khó hiểu, giống như vừa chờ mong lại vừa như trốn tránh.

      Mỗi lần giường rung rung lại bắt đầu hồi hộp, trong bóng tối cảm nhận từ giường đứng dậy chỉ chốc lát sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.

      Nam An An biết vì sao Khương Minh lại kiềm chế, có lẽ là vì còn , có lẽ là vì muốn xác định tương lai bọn họ sớm như thế, lúc tắm xong trở về cúi người in nụ hôn nhàng lên trán , mang theo nước lạnh sau khi tắm có cảm giác hơi mát lạnh.

      Nụ hôn khẽ giống như lông chim quét qua trán , có chút lạnh lẽo, có chút ngứa, giống như cầm lông chim nhàng quét vào lòng .

      Nam An An cúi đầu nhìn di động trong tay, màn hình là số máy của Khương Minh lúc hạ quyết tâm ấn số điện thoại của đối tượng, truyện của diễn đàn Lê,Quý,Đôn, người đơn Đường Viên bên cạnh buồn bã : “An An, cậu dè dặt chút , cậu chính là nữ thần của khoa lưu thông tiền tệ chúng ta, mỗi lần đều là cậu chủ động tìm thầy ấy, như vậy có vẻ mặt cậu quá dày….”

      Nam An An cẩn thận ngắm khuôn mặt to của A Bàn đắp mặt nạ lòng trắng trứng, mãi đến lúc thấy A Bàn xấu hổ xoay tầm nhìn nơi khác mới thu hồi ánh mắt : “Tớ cảm thấy có lẽ mặt cậu càng lúc càng lớn hơn.”

      Đứng ngoài quan sát Cố Ly: “….”

      Hình như các ấy cùng đề tài.

      Đói bụng cả ngày hai mắt mờ A Bàn phục chiến đấu tiếp: “Cậu mới mặt to, tin chúng ta tìm chậu nước ngâm mặt vào đó, xem nước của ai tràn ra nhiều hơn.”

      cần,” Nam An An kiên quyết từ chối, cũng đúng lúc A Bàn khẽ thở phào nhõm hơi từ từ ra ba chữ: “Cậu uống.”

      Cậu uống….

      “Phốc” Cố Ly phun lên màn hình, níu tay áo Nam An An bắt đầu xoa xoa màn hình: “Đậu Tỉ cậu đủ rồi đó!”

      “Mẹ kiếp,” A Bàn quát to tiếng, rồi sa sút tinh thần che mặt thở dài: “….. Quả nhiên cậu tớ rồi. Chỉ thấy người mới cười, thấy người cũ khóc, cậu bắt đầu ghét bỏ tớ mặt to.”

      Giữa lúc Nam An An muốn trả lời, di động của mình vang lên, thấy màn hình lóe lên hai chữ Khương Minh, vừa ấn nút trò chuyện vừa mặt mày hớn hở ôm lấy cổ A Bàn, đưa miệng tới má lúm đồng tiền của A Bàn, hôn nàng cái “Chụt” rồi nhân tiện an ủi : “Ngoan, mặt cậu tuyệt đối to.”

      Cuối cùng bị nhan sắc mê hoặc A Bàn lập tức đỏ mặt, nhìn bóng lưng Nam An An vui vẻ ra ban công nghe điện thoại dựng thẳng ngón tay: “Kẻ lừa đảo! Những người bộ dạng xinh xắn đều là kẻ lừa đảo!”

      “A lô, thầy” Nam An An nằm úp sấp sân thượng giọng nhàng.

      Tiếng Khương Minh xuyên qua ống nghe có chút trầm thấp, mang theo giọng điệu lười biếng: “Vừa rồi em hôn ai thế?”

      Cách điện thoại, dường như có thể nghĩ tới bây giờ xoay xoay bút, thái độ lười biếng nhàn hạ, vì thế Nam An An bán đồng bọn : “A Bàn…”

      “Của đâu?” cuối Khương Minh có chút kéo dài ra, lại còn hơi kéo từ ‘đâu’, từ cuối cùng như vuốt tai , Nam An An lập tức hiểu được lúc trước các nữ sinh có nghe những lời này cũng mang thai, phải , mà là muốn….

      Nam An An quay đầu nhìn thoáng qua đám bạn kề mặt vào cửa kính ban công, để sát miệng vào di động, tim nhảy loạn ‘bùm bùm…’

      Rất dễ dàng mới hạ được quyết tâm, “Chụt” Nam An An che miệng, sao lại vang dội như vậy….

      Bên kia điện thoại Khương Minh hài lòng cười tiếng, giọng nghe qua cực kỳ sung sướng: “ ở dưới lầu.”

      Vừa nghe thấy những lời này, Nam An An vui mừng chạy xuống, phía sau là A Bàn cam lòng la lên “Rụt rè, rụt rè ôi chao rụt rè…..”

      Nam An An chạy nhanh như gió tới đầu cầu thang liếc nhìn thấy Khương Minh đứng bên cạnh đèn đường, mặc bộ màu đen áo khoác mỏng cài hai nút, áo khoác chỉ cài đến nút thứ hai, lộ ra bên trong áo sơ mi trắng, đứng đó dáng người thẳng tắp, cao lớn vững chãi. Sau buổi trưa ánh mặt trời bớt nắng, xem ra giống như vật phát sáng, chỉ đứng nơi đó mà khiến cho mấy nữ sinh giọng bàn tán.

      Nam An An nhàng chạy tới, kéo tay Khương Minh: “Thầy.”

      câu khiến ánh mắt khác thường của mấy nữ sinh bên cạnh quanh quẩn người bọn họ, truyện Lê,quý,Đôn, Nam An An nhớ tới lần đó Khương Minh muốn , theo bản năng muốn rút tay mình về, đầu ngón tay còn chưa rút ra bị Khương Minh trở tay cầm lấy, khi ngón tay thon dài mạnh mẽ của nắm tay hoàn toàn thoát ra được.

      Độ nóng đầu ngón tay truyền tới, Nam An An hạ mí mắt đùng đầu ngón tay ma sát lòng bàn tay Khương Minh.

      Khương Minh đưa cho phần bản thảo chỉnh sửa của luận văn cùng các câu hỏi và câu trả lời của phần biện luận thường gặp, đến lúc đám bạn đều gấp rút đến độ sứt đầu mẻ trán Nam An An mới càng lúc càng cảm thấy tình thầy trò rất có lợi, tuyệt đối là chỉ hiểu mà diễn đạt được bằng lời.

      Nam An An vui mừng cầm xấp tài liệu ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Minh: “ tuần nay viết cái này?”

      Khương Minh gật gật đầu, cao nhìn xuống thuận tay vỗ đầu cái, nắm tay tùy ý về phía trước, Nam An An mừng rỡ tự mình sờ sờ đầu bước theo Khương Minh về phía trước, tuần lo được lo mất lập tức tan thành mây khói khi gọi điện tới.

      Đầu mùa hạ tháng tư trong Hồ Horseshoe (hồ có hình dạng kiểu móng ngựa) có mấy đóa hoa sen trắng nõn nà để nở rộ góc cạnh ràng, làn gió thổi qua hạt sương run rẩy run rẩy ngã nhào.

      “Thầy” bộ ven đường bên cạnh Hồ Horseshoe, Nam An An nhịn được mở miệng.

      “Hử?” Khương Minh cúi đầu nhìn .

      Nam An An cười tít mắt ngẩng đầu: “Có phải chưa từng chuyện đương?”

      Khương Minh cười như cười nhìn cái, ánh mắt đen tuyền kia của trông thấy có chút chột dạ, mới trêu chọc : “Em tính tới dạy hả?”

      Nam An An: “ phải vậy, ra em muốn hỏi chút, bị nhan sắc mê hoặc sao?”

      Khương Minh cẩn thận quan sát Nam An An trước mặt, hôm nay buộc tóc, tóc đen rất dày lọn tóc hơi xoăn thả xuống vai, càng tôn lên làn da trắng ngần, đôi mắt xinh đẹp kia mang theo ý cười ấm áp nhìn , con ngươi Nam An An vừa lớn vừa tròn, đen lay láy, với ánh mắt chọn bạn của , Khương Minh lên tiếng: Đúng vậy.

      Nam An An cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy là được rồi, em xinh đẹp hơn Thu Du, đúng ?”

      xinh đẹp mà tự biết sao?

      Khương Minh tiếp tục lắng tai nghe : “Vậy thích ta đúng ?”

      Nếu lời này bị thanh mai nhà nghe được, nhất định lạnh lùng : “Ngộ nhỡ ấy mù quáng sao!”

      đường đá xanh quanh Hồ Horseshoe nhìn cười ríu rít: “ ra em cũng có lòng dạ hẹp hòi…. Dù sao về sau thời gian ta ở chung với rất nhiều.” ra lời này xong chính cũng cảm thấy giống như mình cố tình gây , dù sao sau này Du Thu là người học nghiên cứu sinh theo Khương Minh.

      .” Khương Minh rất kiên định, “Yên tâm , em có thể nghiêm túc cầu , cũng có thể quang minh chính đại ghen tuông…” Giọng mát lạnh dễ nghe, ý tứ sâu xa: “Đây là đặc quyền của người làm bạn .”

      Nam An An và Khương Minh vòng rồi vòng xung quanh Hồ Horseshoe, tay vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay , “Em thích chơi chỗ nào?” đến đèn đường thứ ba Khương Minh thờ ơ mở miệng hỏi.

      Nam An An suy nghĩ lát: “ ra dạo xung quanh Hồ Horseshoe em cũng rất thích, Hồ Horseshoe đều là các bác sĩ học tập….”

      Truyện của Lê_Quý_Đôn, trang khác là lậu.

      thấy Khương Minh liếc mắt cái phát chăm chú nghe tiếp tục hết: “Mỗi lần em nợ môn làm được bài tập đến cuộc thi thi tốt thích tới Hồ Horseshoe nhìn bác sĩ…”

      “Bọn họ cho em động lực?” Khương Minh làm như để tâm hỏi.

      Nam An An ra sức lắc đầu: “Em xem bọn họ qua lại suy nghĩ bài tập, lẻ loi mình có bạn , cảm thấy em so với bước chân bọn họ --- bầu trời bay tới năm chữ, đây cũng phải là chuyện lớn.

      Giờ khắc này, Khương Minh phản bác được, nếu Đậu Tỉ chỉ ra những lời bình thường thôi, cũng say mê.

      Lúc trời bắt đầu tối Khương Minh lái xe mang xem phim, nghiêm túc, đây xem như là lần đầu tiên chính thức hẹn hò.

      Hôm nay chiếc xe Khương Minh lái phải là chiếc Volkswagen khiêm tốn màu đen kia, mà là chiếc Maserati mui trần màu trắng, tới nơi Nam An An mới phát Khương Minh mang xem phim ở rạp chiếu phim ô tô, lúc vào cửa Nam An An quả quyết chọn phim kinh dị từ trong mấy bộ phim, chàng bán vé còn tặng hộp bỏng ngô to.

      Lúc họ lái xe tiến vào chỗ dừng, bãi đậu xe to thế mà có rất nhiều xe đậu đó rồi, sau khi tìm được chỗ điều khiển xong kênh chờ bắt đầu, Nam An An thoải mái dựa vào ghế duỗi thẳng lưng ôm hộp bỏng ngô chờ bắt đầu chiếu, hoàng hôn đầu mùa hạ gió hiu hiu, thổi vào làm người ta sảng khoái tinh thần.

      Nam An An đút vài miếng bỏng ngô vào miệng mình mới nhớ tới di chuyển hộp bỏng về phía Khương Minh chút, Khương Minh thò tay ra lấy.

      Cũng đúng, Khương Minh hẳn là thích những thứ đồ này, Nam An An yên tâm thoải mái chuyển bỏng ngô qua tay mình cầm hai nắm ra, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình còn tay trái muốn đưa vào miệng, cổ tay bị cầm….

      Trong bóng tối tay bị kéo tới bên miệng Khương Minh, tay Nam An An run lên viên bỏng ngô còn rớt ra ngoài, nghiêng mặt qua nhìn thấy Khương Minh cúi đầu cuốn bỏng ngô vào trong miệng, bạc môi xẹt qua đầu ngón tay , đợi Nam An An rút tay về, cảm nhận được nhiệt độ từ đầu lưỡi , mãi đến lúc thu tay, dường như độ nóng kia dừng lại đầu ngón tay.

      Độ nóng mặt Nam An An có thể luộc được trứng gà, dùng ngón trỏ cầm vốc bỏng ngô tự mình ăn, nhìn màn hình lớn chớp mắt, có trời mới biết con quỷ nào lại xuất nữa.

      nhìn ma quỷ, Khương Minh nhìn , ánh mắt nóng rực hắt lên mặt như ánh sáng đèn sân khấu, mãi đến lúc mặt Nam An An hoàn toàn bị đốt cháy.

      tiếng thầm “Ừm” từ chiếc xe mui trần sát bên cạnh bọn họ truyền đến, Nam An An cẩn thận nghiêng mặt qua nhìn thấy chiếc xe mui trần màu vàng lắc lư kịch liệt trong màn đêm lờ mờ, trong phim chiếu tới cảnh trước giờ kẻ giết người lên sân khấu, bối cảnh nhạc gần như có mà chỉ có xung quanh người yên tĩnh vắng lặng, trong lúc bên này im ắng tiếng thở dốc trầm thấp bên cạnh càng lúc càng ràng….

      Giống như trong khí đều có mùi mập mờ, Nam An An đỏ mặt quay đầu đối diện với ánh mắt Khương Minh.

      Ánh mắt kia quá chuyên tâm, chuyên tâm đến mức dời mắt ra được.

      Trong gian yên tĩnh, Nam An An gần như có thể nghe được tiếng tim đập, bùm bùm từ từ hoàn toàn khớp với tiếng nhịp trống dồn dập trong phim, đông, đông, đông….

      Khuôn mặt đẹp trai bức người lúc ban ngày của Khương Minh bị chìm dưới ánh đèn, tay đặt lên ghế lái phụ, từ từ cúi đầu…. Động tác chậm rãi như khi tới chỗ tời lại trong phim.

      Trong bóng đêm, khuôn mặt đẹp trai của dừng trước mặt , con ngươi đen như lốc xoáy sâu thấy đáy, bối cảnh là bầu trời sao rực rỡ vùng ngoại thành.

      Ngón trỏ thon dài của Khương Minh đặt lên môi , đầu ngón tay nhàng vuốt ve, khẽ dùng đầu ngón tay mở môi , ngón cái nâng cằm lên….

      Hô hấp của Nam An An bắt đầu dồn dập, truyện của Lê,quý,Đôn, cả người đều nằm trong khống chế của , giống như có gì đó nhanh chóng đổ xuống, hoặc như có gì đó nặng nề, thấy gần trong gang tấc bao giờ cũng mang theo nét cong cớn lạnh lùng, bờ môi nét môi mỏng khêu gợi, mãi đến lúc môi mỏng của chính xác bao phủ lên môi , đầu lưỡi tùy ý tham lam xẹt qua đôi môi mẫn cảm của ….

      Hết chương 28
      Last edited: 6/5/16
      B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Trong bóng tối, cảm giác đầu lưỡi ấm áp ướt át của Khương Minh dò xét tiến vào, Nam An An kinh ngạc giây rồi giống như con thỏ lập tức từ chỗ ngồi đứng bật dậy, kéo cửa xe ra được dứt khoát hai tay chống lên cửa kính xe dùng bản lĩnh mạnh mẽ nhảy vọt ra ngoài, lúc chân rơi xuống đất còn hơi bị trẹo, thèm để ý đau đớn bứt rứt vừa nhảy vừa bật chạy .

      Khương Minh còn chưa kịp phản ứng gì, bóng dáng Nam An An giống như gió lớn thổi qua, nghĩ tới bên ngoài gần như là vùng hoang vu, Khương Minh thả tay xuống vô lăng xe đuổi theo , cũng nhờ kỹ thuật lái xe giỏi mang được xe từ trong ra ngoài, vừa tới đường cao tốc giẫm chân ga tìm Nam An An dọc theo quốc lộ.

      Vùng hoang vu, như cứ như vậy mà chạy ra ngoài.

      Nam An An chạy rất nhanh dọc theo đường quốc lộ, mãi đến lúc mắt cá chân đau đớn cuối cùng chạy được nữa mới bước chậm lại, khập khiễng về phía trước.

      Đường cao tốc rất rộng, nhìn con đường quen trước mắt, trong phút chốc có chút mờ mịt.

      đường quốc lộ lúc này cũng nhiều xe lắm, nơi đây rất vắng vẻ, người tới rạp chiếu phim ô tô chủ yếu là lái xe tới, tất nhiên đây cũng có xe taxi, Nam An An hít hít mũi, truyện của diễn đàn Lê-Quý*Đôn, so với lo lắng làm sao để quay về trường học càng khó chịu hơn chính là lần đầu tiên hẹn hò bị phá hỏng hoàn toàn, trong khoảnh khắc Khương Minh hôn biết mình bị làm sao, giống như đó là phản xạ có điều kiện.

      ràng trong lòng chờ mong lâu, về sinh lý cũng có khả năng kiềm chế được, nhưng mà nếu lúc ấy tránh được tốt, bây giờ…. Nhất định Khương Minh cảm thấy có tâm bệnh.

      rất giống người bị bệnh thần kinh.

      người nữ sinh nào khi hôn môi lại có phản ứng như thế này.

      Nam An An thở phì phò từng ngụm từng ngụm, hai tay chống lên đầu gối dừng lại ven đường, trong lòng như có thứ gì đó chắn ngang….

      mới vừa ở cùng chỗ với Khương Minh, ràng thích như thế….

      từng lần bởi vì bệnh tật của mình mà rất tự ti, nhưng trước giờ chưa có khi nào tuyệt vọng giống như bây giờ thế này.

      ràng lúc trước nắm tay , hôn môi với , thậm chí chung giường chung gối với cũng có vấn đề gì, còn khờ dại cho rằng mình tốt rồi.

      Bây giờ tất cả đều trở lại điểm ban đầu.

      vẫn có bệnh, phải điều trị.

      Giữa lúc Nam An An ngồi chồm hổm ven đường, luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu rọi thẳng vào người .

      Nam An An dơ tay che mắt từ giữa kẽ tay nhìn thấy xe Khương Minh đuổi theo sau, thấy Khương Minh bước xuống xe đóng sầm cánh cửa, sau đó đôi chân thon dài về phía , ngược chiều ánh sáng thấy vẻ mặt chỉ có thể nhìn thấy hình dáng , bóng dáng thon dài của được đèn đường phía sau che phủ tầng quầng sáng mờ nhạt.

      Mơ mơ hồ hồ, trong đầu Nam An An có thứ gì đó chợt lóe lên.

      ngây ngốc đứng tại chỗ mãi đến khi bị Khương Minh từ xe chạy xuống ôm chặt ngang eo, cả người như bay lên trời rồi lại được bế kiểu công chúa… Lúc lúng túng như vậy, quanh người đều là hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá của .

      ràng vừa rồi bị nụ hôn lưỡi dọa sợ, bây giờ được ôm vào trong ngực lại chưa bao giờ yên tâm giống như lúc này.

      Khương Minh lời nào bế trở lại xe, đặt lên chỗ ngồi, cúi người thắt dây an toàn “lách cách” tiếng ấn vào chỗ ngồi bên trái của .

      Xịch tiếng, cửa xe cũng khóa lại, Nam An An thấy Khương Minh vòng qua mở cửa xe bên kia ngồi vào.

      cúi đầu im lặng biết cái gì cho phải, Khương Minh dừng xe bên ven đường, khom lưng nâng chân đặt lên người , ngón tay thon dài xoa mắt cá chân bị thương của .

      Tư thế như vậy…

      Chân của bị Khương Minh nhấc lên đặt người, cả người tự nhiên đối diện .

      Thấy ngón tay thon dài của vừa chạm vào mắt cá chân sưng lên của , Nam An An bị đau hít vào hơi, đuối lý chuyện, thực tế biết nên mở miệng giải thích như thế nào về hành động lúc nãy, may mà Khương Minh cũng chưa hỏi gì, nhưng động tác tay lại càng nặng.

      Đêm khuya yên tĩnh, bầu khí trong xe im ắng.

      Thậm chí có thể nghe thấy tiếng kêu của ếch nhái ven đường.

      Lẽ ra có thể đây là đêm rất đẹp.

      “Đau ?” Giọng Khương Minh trầm thấp, mang theo chút lạnh lẽo phá tan khí im ắng trong xe, Nam An An lắc lắc đầu.

      ăn em sao?” Giọng điệu Khương Minh chậm dần, lạnh lùng nghiêm mặt xoa mắt cá chân cho .

      Nam An An cúi thấp đầu giống như học sinh tiểu học nghe lời dạy bảo của giáo viên, ngoan ngoãn lắc lắc đầu.

      “Vậy em chạy làm gì?” Khương Minh dơ tay nâng cằm lên, xoay mặt về phía chậm rãi : “Nhìn thấy ma quỷ phải là nên chui vào lòng bạn trai sao?”

      “Hử?” Giọng trầm thấp của trong chiếc xe yên ắng khuếch đại vào lỗ tai , Nam An An có chút phản ứng kịp lắc lắc đầu, đây là tình huống gì vậy trời?

      sắp làm bệnh tái phát…. Đây là nam thần cho lối thoát, còn kiêu ngạo làm gì nữa?

      chuyện….” Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt, “Em là búp bê lật đật sao?”

      Nam An An ngừng động tác lắc đầu vội vàng gật gật đầu, làm xong mới phát đúng lại ra sức lắc lắc đầu, nghe Khương Minh cười khẽ tiếng.

      cười, toàn bộ bầu khí trong xe dịu hẳn xuống, chân Nam An An gác lên người , dứt khoát làm như vừa nãy là chui đầu vào trong lòng Khương Minh cọ cọ.

      như người chết đuối, chỉ có thể liều mạng bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.

      “Em sợ…” Nam An An thầm , giọng có chút buồn rầu.

      “Ừ, biết….” Khương Minh dứt khoát ôm người ngồi lên đùi mình, hời hợt .

      “Lần sau ….” Giọng trầm thấp, câu cuối gần như là nghe được, “Em còn , mang em xem phim kinh dị nữa…..”

      Em còn , lần sau như vậy nữa….

      Nam An An gác cằm lên hõm vai Khương Minh, đưa tay vỗ nhè lưng , mang theo sức mạnh làm yên lòng người, truyện bên diễn đàn lequydon.co,m, Nam An An biết lúc nào bản thân ngủ trong lòng , mãi đến khi Khương Minh dừng xe ôm lên lầu mới dụi dụi mắt, cả người có phần thả lỏng.

      Được người ta ôm tới tận giường đắp kín chăn, Nam An An tự bản thân lăn lộn quấn mình vào trong chăn, qua lúc lâu cảm giác có người xốc góc chăn của mình lên, ngón tay thon dài mang theo chút mát lạnh đặt xuống nhàng xuống rồi xoa mắt cá chân.

      Cuối cùng Nam An An ngủ thiếp , hơi thở đều đặn.

      Khương Minh cúi người in nụ hôn xuống trán sáng bóng của , rồi ra khỏi phòng .

      Đèn trong phòng khách sáng suốt cả đêm.

      ###

      Thời gian đầu tháng năm, trong khoa có thông báo bảo vệ luận văn, Nam An An thấy ba giáo viên trong tổ mình có chút thở phào nhõm hơi, tên người chịu trách nhiệm đứng đầu phía trước bảo vệ luận văn chính là Khương Minh, hai người giáo viên khác người là Hà Khánh Nguyên, còn lại là người mới về nước Hách Hinh.

      Bảo vệ luận văn tốt nghiệp với Nam An An chính là kiện lớn cuối cùng của bốn năm khoa chính quy, chỉ có vượt qua bảo vệ luận văn mới có thể an tâm được.

      Đêm hôm trước tổng kết thi bảo vệ luận văn lại phát bệnh táo bón, rồi bắt đầu nằm giường lăn qua lộn lại ngủ được, từ xế chiều bên ban kinh tế truyền tới tin tức, phần ba số người trong ban kinh tế nợ môn, Nam An An ngủ được, báo cáo xong ngay cả thần học hành A Bàn và ngôi sao đứng hạng nhất chết Cố Ly cũng ngủ được luôn.

      Cuối cùng nhóm bạn quyết định nằm chuyện phiếm, từ chủ đề bạn trai chuyển sang chòm sao, chân dài Cố Ly thò ra khỏi nệm chà xát gan bàn chân Nam An An: “An An, Khương Minh thuộc chòm sao nào?”

      Nam An An suy nghĩ lúc: “Hình như… Là chòm sao Xử Nữ, tớ đoán vậy.”

      Nghe thế Đường Viên cảm thấy rất hứng thú cũng thò đầu vào: “Có vấn đề cần hỏi, từ đến lớn tớ vẫn cực kỳ hoang mang…”

      “Cái gì vậy?” Nam An An thấp giọng hỏi ấy.

      Đường Viên hưng phấn cất cao giọng: “Cậu , vì sao chỉ có chòm sao Xử Nử, mà có chòm sao xử nam, là vì có xử nam sao?”

      Trong bóng tối Nam An An lắc đầu: “ phải đâu, ra trước kia là có chòm sao xử nam, nhưng sau này đổi lại tên mà thôi…”

      Mở ra cánh cửa thế giới mới Đường Viên lập tức ngồi dậy: “Đổi thành cái gì vậy hả?”

      Nam An An nghiêm túc : “Người bắn súng.”

      “Người bắn súng, người bắn súng và xử nam….” Rốt cuộc Đường Viên phản ứng kịp: “Mẹ kiếp, trả lại trong sáng cho tớ Nam Manh Manh!”

      Tám chuyện cả đêm ngày hôm sau lúc bảo vệ luận văn tinh thần của mọi người cũng được tốt lắm, truyện online miễn phí của Lê-Quý(Đôn, trang khác là ăn cắp, ánh mắt Nam An An díp lại mở ra được bị Cố Ly đường túm lên học viện kinh tế bảo vệ luận văn.

      Lúc đám người bọn chờ ở bên ngoài lại gặp Du Thu, Du Thu vốn là phụ trách lớp phương pháp thực nghiệm, lúc bảo vệ luận văn bị phân đến tổ bọn Nam An An.

      Nam An An ôm luận văn đóng dấu của mình đứng hành lang lại vòng, trong lòng nặng nề hơn so với mấy đứa trẻ vượt qua được bảo vệ luận văn, dù sao các ấy chỉ lo lắng biện hộ, mà ….

      Từ tối hôm đó bắt đầu giống như liều mạng chuẩn bị bảo vệ luận văn, cũng may trong khoảng thời gian này Khương Minh cũng bận rộn, các bác sĩ bảo vệ luận văn xong chính là thạc sĩ bảo vệ luận văn, tiếp theo đó chính là vòng lại vòng các sinh viên chưa tốt nghiệp học viện kinh tế bảo vệ luận văn. Bọn họ giống như ngầm hiểu trong lòng mà , ai cũng nhắc lại chuyện tối hôm đó, cũng chưa gặp nhau.

      Lúc Nam An An đứng ở cửa chờ đợi, nhìn thấy Khương Minh cầm mấy bài luận văn từ hành lang đối diện tới, mặc áo sơ mi màu đen, chân thon dài được bao bọc bởi quần tây cắt may gọn gẽ, xa xa tới hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      vừa định chạy lên với mấy câu, thấy Du Thu nghênh đón trước cả , vô cùng thân mật theo sát Khương Minh lên tiếng chào hỏi.

      Khương Minh lạnh lùng mà xa cách gật gật đầu với Du Thu.

      Nam An An thấy thế qua nữa, thấp thỏm đứng trước cửa phòng thi biện luận, lúc Khương Minh qua người , thấp giọng câu: “Yên tâm.”

      Giọng đè xuống rất , cả người Nam An An đều thả lỏng, lúc tựa vào tường hệ thống lại lời mở đầu lần nữa, Du Thu tới hạ giọng với : “An An, cậu và thầy Khương cãi nhau hả?”

      Nam An An đáp lại bằng ánh mắt hiểu vì sao, Du Thu kề sát vào tai đè giọng xuống càng thấp hơn: “Mấy ngày nay lúc tớ tìm thầy ấy, lén thấy tâm tình được tốt lắm…..”

      Nam An An lắc đầu câu “ có.”

      Du Thu giống như có chút thất vọng: “À…” tiếng, thấy hề quan tâm ta giải thích : “Tớ chỉ hỏi chút, tớ có ý gì khác, cậu tức giận chứ?”

      Nam An An thấp thỏm gật gật đầu, thêm gì nữa mình đứng trước cửa bắt đầu tập trung tinh thần chờ người thứ nhất vào là Đường Viên ra ngoài truyền đạt lại kinh nghiệm.

      Du Thu cũng tự mình làm mất mặt nữa.

      Hết chương 29.
      Last edited: 6/5/16
      huyenlaw68, tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Giản Diệu rút tờ giấy từ trong hộp giấy bàn muốn đưa cho nữ sinh đối diện bị cậu văng cà phê lên mặt, nữ sinh vừa lúc nãy khi cậu chơi bóng rổ còn hô cố lên tức giận đứng dậy ra ngoài. Giản Diệu nhún nhún vai chuyển tờ giấy trong tay từ từ lau khóe miệng của mình, cầm quả bóng rổ của mình đứng dậy muốn lại có hứng thú nhìn thoáng qua tên đầu sỏ hại cậu lúc nãy phun cà phê, nữ sinh kia dựa vào ghế sô pha thoải mái nhàn nhã bắt đầu khuấy ly cà phê, mặc áo sơ mi có tay màu hồng nhạt, tôn lên làn da cực kỳ trắng trẻo.

      Từ góc độ của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy chóp mũi cong cong xinh đẹp khi cúi đầu xuống, lông mi dày rậm rất dài, cũng phải kiểu nữ sinh hay vểnh lên trước sau như , mà là dịu dàng buông xuống che phủ ánh mắt. Tóc tết buộc cao lên kiểu đuôi ngựa, đuôi tóc hơi xoăn, trán còn có tóc mai mềm mại --- với ánh mắt nhìn trước sau như của Giản Diệu, mặc dù nhìn thấy chính diện khuôn mặt nhưng hẳn là người đẹp môi hồng răng trắng.

      Vừa rống lên với xong người nữ sinh kia tay cầm nắm cửa đóng sầm ra, để lại người đẹp bé bé thích thú nhấp hớp cà phê tựa vào ghế sô pha, tay đặt lên tay vịn ghế sô pha phơi nắng, nâng mắt đối diện với ánh mắt , Giản Diệu nở nụ cười rực rỡ với , nữ sinh kia cũng lễ phép khẽ cười, quả nhiên kinh diễm, nếu với đám nam sinh bọn cậu mà , rất có phong cách nữ thần.

      “Ở đây có chỗ ngồi ?” Giản Diệu tới sô pha hỏi.

      Nam An An ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam sinh cao lớn trước mắt, cầm lấy ly cà phê uống “ừng ực” mấy ngụm xong gật gật đầu, ngoắc tìm nhân viên phục vụ thanh toán.

      Giản Diệu buồn bực ngồi xuống, , tôi muốn hỏi chị có chỗ ngồi hay là muốn ngồi cùng chỗ chứ phải muốn chị nhường chỗ cho tôi ngồi, tôi đây uống no rồi.

      Nam An An lật lật lại tìm trong túi, thấy ví tiền, cam lòng lật lật lại lật tới lật lui vẫn có, giữa lúc xấu hổ tờ Mao gia gia màu hồng nhạt bày ra trước mắt, Nam An An nhận lấy tờ tiền cười cười với nam sinh, đưa tiền cho nhân viên phục vụ thanh toán sau đó với nam sinh: “Cảm ơn, cậu lưu số di động cho tôi , trở về tôi thanh toán cước phía điện thoại cho cậu.”

      Giản Diệu vốn muốn làm Lôi Phong lần (Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc - theo Wikipedia), nghe thấy người đẹp muốn số di động của mình tung tăng đặt túi xách lưng lấy từ trong túi ra chiếc bút máy màu đen hơi hất hàm về phía nữ sinh: “Tôi viết cho chị,” chờ gật đầu vươn tay kéo tay qua muốn viết vào lòng bàn tay , nữ sinh giống như bị điện giật thu tay về cười cười xin lỗi, nhận bút máy trong tay ta: “Cậu đọc , tôi viết cho.”

      Giản Diệu đọc số di động của mình, thấy nữ sinh cúi đầu hạ bút viết dãy số vào lòng bàn tay, truyện online bên trang ***************.,com, nét chữ màu đen trở nên đối lập với lòng bàn tay trắng nõn, viết xong số di động nữ sinh ngẩng đầu khẽ cười với cậu mang bút trả lại cho cậu, Giản Diệu phát lông mi của dài rất đẹp, mặc dù hơi rũ xuống nhưng lông mi bên khóe mắt dài hơn cũng vểnh hơn, hơi có cảm giác tinh thần phấn khởi.

      “Tôi tên Giản Diệu, Giản trong đơn giản, Diệu trong chói mắt.” Giản Diệu theo bản năng bổ sung câu, thấy cúi đầu nghiêm túc ghi tên mình vào phía sau dãy số, trong lòng hiểu sao dâng lên cảm giác vui vẻ.

      Thấy đẩy cửa ra vào đại học phía Tây, mãi đến lúc bóng dáng càng lúc càng xa, Giản Diệu cất bút còn cười khẽ lần nữa, vừa rồi hình như nữ sinh cãi nhau với có nhắc tới tên --- Nam An An.

      Tên này trong đại học phía Tây bọn họ tương đối nổi tiếng, Giản Diệu xoay xoay bút máy trong tay, quả nhiên đáng trăm nghe bằng thấy.

      Cậu quyết định phải học tập giỏi.

      ###

      Khương Minh họp xong quay về vừa đẩy cửa văn phòng nhìn thấy Nam An An ghé vào sô pha bằng vải mềm mại, chân gác lên miệng còn thích thú hát hò, ngẩng đầu nhìn thấy về hơi ngửa đầu ra sau nở nụ cười tươi tắn với : “Thầy, lớp trưởng bọn em muốn em lên hát trong đêm liên hoan tốt nghiệp của học viện.”

      “Ừ” Khương Minh treo áo vào giá tiện thể cúi người còn ở tư thế ngửa đầu rất tự nhiên hôn vào miệng cái, “Em muốn hát bài gì?”

      Nam An An từ ghế sô pha đứng lên, vui mừng khấp khởi : “Chính là bài hôm đó hát ---“

      Khương Minh hài lòng ngồi lên sô pha, tay khoác lên tay vịn ghế sô pha tay khoác lên vai Nam An An, quyết đoán : “Đổi .”

      “Em cảm thấy bài hát đó em hát nghe rất được mà,” Nam An An nháy nháy mắt, “ gì?”

      Cho nên mới cho em đổi bài , ngón trỏ Khương Minh theo thói quen đẩy đẩy gọng kính sống mũi nhàn nhạt hỏi: “Bài hát đó là em hát cho mình , phải sao?” đùa à, làm sao có thể để cho Đậu Tỉ nhà đứng sân khấu hát với mọi người trong học viện kinh tế “Đường xá xa xôi chúng ta ở cùng chỗ ” được chứ?

      “Hử?” Khương Minh hỏi lại lần nữa, Nam An An liền nhấc tay đầu hàng: “Được rồi, em đổi bài khác, em hát nhiều bài, cũng đừng hại em.”

      Nam An An xong cầm lấy di động tìm mạng bài hát thích hợp hát trong lễ tốt nghiệp, tay trái vừa vươn ra bị Khương Minh cầm đầu ngón tay, Khương Minh nhìn thấy trong lòng bàn tay ràng là tên người nam sinh và dãy số di động, trầm giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

      “À” Nam An An giật mình, “ thiếu chút nữa em quên, vừa rồi em với Du Thu ra ngoài uống trà chiều quên mang theo ví tiền, em trả lại cho chủ nợ của em bằng cước phí điện thoại.”

      “Cùng uống trà chiều với Du Thu?” Khương Minh chính xác nắm được trọng điểm.

      Nam An An gật gật đầu gì, muốn trả phí di động mới nhớ tới hoàn cảnh bản thân mình bây giờ rất túng thiếu, xong nhìn về phía Khương Minh: “Thầy, thẻ ngân hàng có tiền ?” Tiền trong thẻ ngân hàng của đều trả cước điện thoại cho Khương Minh rồi, hơn nữa thấy hành vi bỏ ba quên mẹ của khi năm mới tới quá xấu xa, Nam Thị và An Dạng đều cùng gửi tiền sinh hoạt cho , nếu phải Cố Cầu Cầu nhà thu nhập hàng tháng 1000 Euro tiền sinh hoạt sớm chết đói.

      Khương Minh quả quyết gửi tiền cước điện thoại cho số di động trong lòng bàn tay , sau đó nắm tay mang vào phòng rửa tay, Nam An An thấy Khương Minh nặn rất nhiều dung dịch rửa tay vào lòng bàn tay , chà xát kỹ càng ra rất nhiều bọt.

      Ngón tay thon dài của vuốt ve lòng bàn tay , tay kia cẩn thận chà sạch số di động trong lòng bàn tay , mãi đến lúc rửa sạch còn để lại tý dấu vết nào mới mang ra ngoài, Nam An An tự mình vui vẻ lúc, giáo sư Khương đây là … Ghen tỵ?

      Tan tầm, đường về nhà tiện thể Khương Minh dẫn Nam An An dạo siêu thị mua nước trái cây.

      qua quầy hàng bán đồ ăn vặt, Khương Minh đẩy xe cho Nam An An mua đồ ăn, vô ý ngẩng đầu lên nhìn thấy Nam An An đứng nơi đó nhúc nhích.

      Nam An An nhìn đứa bé trai trắng nõn nà ngồi chồm hổm mặt đất bị mẹ bé kéo , vừa vừa la to: “Mẹ, con muốn kẹo bông gòn này, con muốn mà.”

      Mẹ xinh đẹp của đứa bé lắc đầu, ngồi xổm xuống ôm lấy đứa bé kia: “Tiểu Thang con ngoan nào, trẻ con mới ăn thứ này, con là người lớn, nên ăn thứ này nữa.”

      Nam An An thấy “Người lớn” chưa tới ba tuổi cúi đầu mất mát, kiên quyết qua từ kệ hàng cầm năm gói kẹo bông gòn to bỏ vào xe mua hàng Khương Minh đẩy, tiểu gia hỏa, dì chỉ có thể giúp con đến đây thôi.

      nghĩ đến Khương Minh tới, đứa kia liền ôm lấy đùi Khương Minh, vô cùng thân thiết lắc lư kêu tiếng “Chú.”

      Khương Minh cũng chìa tay bế đứa kia lên, còn cười cười với người mẹ xinh đẹp của đứa .

      Nam An An hơi sửng sốt, họ quen nhau, vừa nghĩ tới đây thấy người đàn ông bộ dạng cao lớn đẹp trai tới vỗ vỗ vai Khương Minh, nhìn cái nở nụ cười trêu chọc với Khương Minh: “Bạn nhà cậu?”

      Bạn Nam An An phản bác được, nghe Khương Minh tự nhiên mở miệng sửa lại cho đúng: “Bạn của em,” xong giới thiệu người tới với : “An An, đây là của Khương Miên, chị dâu , tiểu gia hỏa này là Tiểu Thang.”

      Nam An An gọi theo người ta: “, chị dâu, Tiểu Thang…..”

      Gọi xong mới phát mình quá tự giác, may mà có người còn tự giác hơn --- Tiểu Thang vươn vươn bàn tay bé về phía , Tiểu Thang đúng là đội viên đội thiếu niên tiền phong tràn đầy tình cảm, chờ Nam An An cẩn thận chạm vào nó, tiểu gia hỏa kia nhàng cọ xát ngực , gọi tiếng “Thím .”

      Nam An An: “…”

      Tiểu Thang cố chấp gọi tiếng: “Thím .”

      Nam An An: “Haizzz.”

      Tiểu Thang nháy nháy mắt: “ con , người nhà chúng con đều bị nhan sắc mê hoặc, chú con nhất định rất thích .”

      đường trở về Nam An An đều rất hưng phấn, dọc đường mặt mày hớn hở dựa sát Khương Minh về Tiểu Thang “Ôi gien nhà tốt quá, bộ dạng cháu nhà rất khá.”

      Tay Khương Minh đặt tay lái nghiêm túc đáp lại” Chúng ta nhất định càng xinh đẹp hơn.”

      Chúng ta….

      Tai Nam An An có chút nóng lên, giả vờ chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chuyện, truyện của diễn đàn Lê-Quý-Đôn, tim cũng đập rất nhanh khống chế được. Từ khi bắt đầu biết mình có bệnh, chưa từng nghĩ tới tương lai xa vời như vậy, thế nhưng Khương Minh nhắc tới thế này, cả trái tim đều cảm thấy mềm mại hẳn.

      chưa mong chờ đứa bé tới như vậy, nhưng những lời này của Khương Minh còn êm tai hơn nhiều lời thương khác.

      chưa từng em,” nhưng những lời này giống như ước hẹn --- nếu lúc người đàn ông nghĩ tới tương lai xa xôi như thế cùng với mình, điều này vĩnh viễn dễ nghe hơn cả “ em.”

      Từ khi Khương Minh chấp nhận tới nay, Nam An An vẫn chưa cảm thấy chân thực, giống như việc mà mình đợi lâu lắm rồi, lúc xảy ra ngược lại thường thường cảm thấy thể tin được.

      Khương Minh chưa từng câu em, biểu quá gì với , có đôi khi cũng hoài nghi, có phải vì mình theo đuổi hơn nữa mình còn là học trò của nên thể từ chối mới chấp nhận mình, loại tâm tình lo được lo mất này vừa từ lúc mới bắt đầu ngừng nghỉ, hơn nữa theo thời gian càng ngày càng chiếm giữ trong lòng .

      “Chúng ta” với Nam An An, như là viên thuốc an thần.

      Về đến nhà Khương Minh, Nam An An rất ‘quen việc dễ làm’ chạy tới mang trái cây để vào trong tủ lạnh, Khương Minh hầm xương trong phòng bếp, Nam An An chạy tới phòng khách mở loa tìm bài luyện tập. Từ ngũ được đầy đủ, lúc trước hát bài hát đó cho Khương là hát lâu lắm mới sai nhịp, tìm được bài hát theo mấy lần sau đó Nam An An có chút mệt nhọc, duỗi chân lên ghế sô pha ôm gối ôm hơi hơi buồn ngủ.

      Mơ mơ màng màng lại về lúc mười hai tuổi năm ấy,

      tung tăng nhảy tới trước cửa phòng ngủ Nam Vi Vi, mặt mày hớn hở với chị : “Chị, đêm nay em gặp sư phụ em đó.”

      Nam An An từ giữa sách giáo khoa môn vật lý ngẩng đầu nhìn cái, : “Đừng làm ồn, sư phụ nào chứ, đó chỉ là những tên gọi.”

      Mười hai tuổi Nam An An cố chấp : “Em muốn .”

      Nam Vi Vi khép sách vật lý cao cấp trong tay, nghiêm túc : “An An, hôm qua tin tức gặp bạn mạng bị giết chết, em nghe lời .”

      Hết chương 30.
      Last edited: 6/5/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nam An An nghe lời, vẫn muốn gặp sư phụ .

      Đêm đó lúc ra ngoài lén lút ôm theo con dao Thụy Sĩ bé, vừa mới tới cửa chính thấy Nam Vi Vi đeo túi xách đứng đó ngoắc ngón tay với , câu “ thôi,” ấy đứng đó, bối cảnh là khoảng hoa tường vi nở rộ.

      vui mừng chạy tới ôm lấy Nam Vi Vi giơ ngón trỏ lên quơ quơ, cười tít mắt hỏi ấy: “Chị, phải chị sư phụ em chỉ là cái tên trong máy tính ư? Vậy sao chị còn cùng với em?”

      Bao giờ cũng lạnh lùng cao quý chính là chị của , ấy nhìn cái, để ý giống như khiêu khích chỉ nhàn nhạt : “Làm sao chị có thể để em mình chứ.”

      Từ khi sinh ra chúng ta luôn cùng chỗ, làm sao chị có thể để em mình được.

      Nam An An xoay người giơ tay ôm cổ Nam Vi Vi hôn lên mặt ấy cái, Nam Vi Vi chán ghét lau khóe miệng có nước miếng rồi chút do dự hôn lại cái, Nam An An nắm tay chị miêu tả bộ dạng sư phụ trong tưởng tượng của --- “Em đoán ấy nhất định rất đẹp trai, ừm, vóc dáng rất cao, giọng cũng rất dễ nghe, em muốn gọi ấy tiếng sư phụ, nghe ấy gọi em đồ đệ nghiệt.…”

      “Đằng sau có tảng đá” Nam Vi Vi kịp thời nhắc nhở câu, cầm tay rất chặt tránh để bị ngã xuống, “ đường cẩn thận, đừng ồn ào.”

      “Chỉ có khi đường cùng với chị em mới dám như vậy thôi,” Nam An An kéo tay nháy nháy mắt.

      Nam Vi Vi nhún vai, đôi mắt xinh đẹp như hoa đào nhìn thoáng qua nhàn nhạt : “Chị thấy em rất để ý sư phụ em.”

      “Chị quan trọng hơn ấy, quan trọng thế này này….” Nam An An rút hai tay ra vẽ vòng tròn lớn trong trung, “Nhiều như vậy đó.”

      Tối hôm đó, hai nắm tay nhau xuyên qua con hẻm bên cạnh cửa chính đại học phía Tây, đèn trong ngõ hẻm quanh năm chẳng sửa chữa có chút ánh sáng nào.

      Cả con hẻm đen tối mà tĩnh mịch, như con quái vật há miệng lớn, chỉ còn chờ các qua há mồm cắn nuốt luôn, lúc tới ngõ hẻm hiểu sao đáy lòng dâng lên cảm giác bất an mơ hồ, lắc đầu như muốn ném dự cảm xấu đó , cuối cùng còn kéo tay Nam Vi Vi đường tới dưới ngọn đèn đường sáng lờ mờ duy nhất trong hẻm , lúc chỉ còn cách cửa chính đại học phía Tây đoạn đường ngắn Nam Vi Vi dựa vào đèn đường với : “Em , chị ở ngay đây chờ em.”

      Nam An An giơ đèn pin cẩn thận soi đường chạy tung tăng vòng qua mấy vũng nước tới cửa đại học phía Tây, vui sướng nhảy nhót trong lòng như muốn tràn cả ra ngoài, lúc sắp tới gần cửa ngõ nhìn thấy phía bên kia bóng dáng thon dài tựa người vào cửa bên hông đại học phía Tây, bên cạnh còn có người nam sinh vóc dáng cao lớn cũng rất giống sư phụ , người kia cầm gấu bông nam sinh cũng giống vậy… cửa lớn đại học phía Tây rất nhiều người, nhất định sư phụ ở chỗ này.

      Nam An An chầm chậm chạy tới, muốn mở miệng gọi tiếng sư phụ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, truyện chỉ post ở diễn đàn le.quydon.com, trang khác là ăn cắp, trái tim hung hăng đau đớn giống như là bị vò thành nắm, trong nháy mắt tai ù ù như kiểu tất cả những buồn phiền đều nổ tung bên tai, ngắn ngủi ngột ngạt sau đó hình như nghe thấy tiếng thét chói tai mơ hồ của Nam Vi Vi, gần như là vang bên tai, cầm đèn pin xoay người liều mạng chạy vào hẻm sâu hun hút.

      Con hẻm tối tăm như thế, dưới chân đường gồ ghề như có điểm cuối, dẫm phải vô số vũng nước, bọt nước bắn tung tóe lên rồi lại rớt xuống, bên tai tất cả đều là tiếng gào rít của gió, Nam An An chưa từng nghĩ tới có ngày có thể chạy nhanh như vậy, cũng nghĩ tới có con đường dài như vậy.

      thở phì phò liều chết chạy như điên đường, gió trút vào trong miệng ngay cả cổ họng cũng đau rát.

      Chạy mạch tới dưới ánh đèn đường mờ tối, thậm chí kịp đỡ đầu gối thở dốc nhìn thấy dưới ánh đèn đường lúc tối lúc sáng mấy tên đàn ông đè xuống người Nam Vi Vi, tay chúng xé rách quần áo , trong nháy mắt Nam An An như mất khả năng suy nghĩ, cũng hoàn toàn mất khả năng nghe, thấy Nam Vi Vi lắc lắc đầu với , hình dáng của miệng khi phát như là muốn chạy .

      Tất cả máu trong người Nam An An thoáng chốc giống như chảy ngược lên đầu, giơ đèn pin lập tức xông tới hung hăng đập về phía tên đàn ông trong số đó, đèn pin chiếu lên khuôn mặt hung ác của tên súc sinh, bị tên súc sinh dễ dàng ném ra ngoài, đèn pin “lộc cộc lộc cộc” rơi từ tay ra ngoài.

      Hung hăng nện lên đường lát đá đau đớn như thể cú va chạm đó khiến cả người vỡ nát ra, cắn răng đứng lên rút dao trong túi ra xông tới áp lên tên súc sinh người Nam Vi Vi, biết mình lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, toàn bộ đầu dao cắm vào tiếng “Phốc” như khuếch đại vào trong tai rất ràng, nghe thấy tên súc sinh kia kêu lên đau đớn, chất lỏng ẩm ướt tuôn ra thấm vào tay cầm dao của , tay kia bị chất lỏng sền sệt bắn tung tóe lên, ngay cả trong khí đều là mùi máu tươi nhàn nhạt.

      Trong bóng tối biết đâm trúng tên súc sinh nào, chỉ là dám buông tay sợ vừa buông tay tên súc sinh kia tiếp tục động tác, tên súc sinh hít vào ngụm khí lạnh giơ tay che miệng vết thương. Truyện chỉ của diễn đàn Lê-Quý*Đôn, trang khác là ăn cắp đồ xấu xa, Nam An An hoảng sợ bên tai kia nghe thấy tiếng kêu đau của tên súc sinh khác, rồi lại có tên ngã nhào xuống chân , cẩn thận buông tay nắm dao ra, ngẩng đầu nhìn thấy dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối có bóng dáng thon dài nghiêng người hung hăng đá lên gáy tên súc sinh cuối cùng, tên súc sinh kêu đau tiếng rồi nằm úp sấp đất, sau đó bị người ta ôm ngang eo….

      ….

      Lúc nghe thấy tiếng khóc đè nén của Nam An An, Khương Minh hầm xương trong phòng bếp, vội vàng ném thìa xuống chạy tới phòng khách nhìn thấy Nam An An cuộn mình ghế sô pha, cuộn thành khối nghiêng người đưa lưng núp lui ra phía sau ghế sô pha, Khương Minh ôm từ ghế sô pha ra, nhắm chặt mắt miệng kêu gào ra tiếng, tay vẫy vẫy như liều mình chống cự khóc đến cả người căng cứng. Khương Minh ôm chặt người trong lòng nhàng vỗ về lưng , cảm giác Nam An An trong lòng căng thẳng như lúc nãy nữa, đầu đặt vào hõm vai , với tư thế tin tưởng tuyệt đối.

      Từ khi bắt đầu quen biết Nam An An từng chứng kiến bộ dạng cười tít mắt của , bộ dạng mày tươi như hoa, bộ dạng tinh thần phấn chấn, từng chứng kiến xinh xắn mềm mại, lúm đồng tiền rất sâu, nhưng chưa từng thấy khóc lần nào.

      Giống như kể thời gian thay đổi thế nào, vẫn là Tiểu Quyển ở thế giới rải đầy ánh mặt trời của cách phía trong màn hình, vẫn là đồ đệ nghiệt đứng cùng đôi chim uyên ương sau lưng là “Ngỗng ngỗng ngỗng.”

      Đây là lần đầu tiên thấy Nam An An khóc,

      Từ sau khi Tần Nhiên qua đời, Khương Minh như biến thành người khác, cũng còn là chàng thiếu niên hăng hái sân bóng rổ đổ mồ hôi, cũng còn là chàng thiếu niên trồng hoa ba tháng để tặng quà sinh nhật cho Tần Nhiên. Mười năm như ngày chứng kiến tình sâu sắc giúp nhau trong lúc hoạn nạn của ba mẹ, sau đó trong đêm phá vỡ tất cả những thứ quen biết, thờ ơ với cuộc tình rách nát được người ta khen ngợi, bản thân mình cũng như tất cả tình cảm đều thu lại, thờ ơ nhìn ba khóc lóc nghẹn ngào, nhìn Tần Di chịu đựng đủ lương tâm lên án.

      chưa từng chuyện đương, tìm phụ nữ.

      Cái gọi tình là từ tốt đẹp, trong thế giới của bị làm bẩn đến mức triệt để, thế cho nên từ đầu muốn chạm vào.

      Ngay từ đầu, Tiểu Quyển trong mắt giống như đứa bé, từng cực kỳ hâm mộ những thứ mà có --- gia đình đầm ấm, ba mẹ nhau.

      Về sau, trở thành tất cả lý do để chơi trò chơi kia, cái loại nuông chiều dung túng với đứa vào lúc biết từ từ lên men thành loại tình cảm sâu sắc.

      Thế cho nên, lần đầu tiên lúc nhìn thấy Tiểu Quyển có nhắc tới khi còn từng làm vỡ góc của khóa đồng tâm, trái tim bắt đầu rung động khống chế được.

      cho rằng còn nhìn thấy nữa, nhưng lại chân thực như vậy đứng trước mặt .

      dè dặt thích , viết weibo đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên, nằm người chút phòng vệ nào để xoa bụng cho , đứng ánh đèn đèn màu sắc sặc sỡ vươn tay với hát: “Đoạn đường xa xôi chúng ta ở cùng chỗ ,” trong đêm ba mươi chạy về nước cùng đón năm mới với , ràng căng thẳng sợ hãi nhưng còn làm bộ dũng cảm dùng miệng môi chạm lên mũi ---


      Tình cảm đơn thuần mà sâu sắc như vậy, Khương Minh biết cả đời này cách nào có được.

      ….

      “An An, An An” Nam An An ngủ mơ mơ màng màng chợt nghe giọng mát lạnh kêu tên bên tai, mở to mắt tầm nhìn còn có chút mơ hồ, hình như nằm úp sấp lên nơi nào đó, khuôn mặt bị cấn phát đau, Nam An An ngửa mặt lên lờ mờ trông thấy ánh mắt đen như mực của Khương Minh, giọng như rất xa xôi, dần dần mới ràng bên tai , Nam An An theo bản năng giơ tay dụi dụi mắt mới phát biết từ lúc nào nước mắt rơi đầy mặt.

      Tay dụi mắt bị cầm lên, trợn tròn nửa mắt nhìn thấy Khương Minh cầm cổ tay .

      Khuôn mặt đẹp trai của phóng đại trước mắt , Khương Minh đưa tay bưng mặt , Nam An An vừa mới tỉnh ngủ còn có chút hiểu vì sao, mãi đến lúc môi mỏng hơi lạnh của nhàng hôn lên ánh mắt , lông mi Nam An An khẽ run, làn môi mềm mại của từng chút từng chút hôn khô nước mắt mặt , hơi thở ấm áp của phun giữa lông mày , môi mềm mại mát lạnh như lụa cọ xát mí mắt , sau khi dính nước mắt của có chút ẩm ướt in lên mắt bên kia của , khẽ khàng hút từng chút , mang theo lực dịu dàng nhất và nhiệt độ ấm áp nhất.

      Giống như có ma lực, mắt chua xót của hết đau rồi.

      Mà nước mắt khi bưng mặt từng chút từng chút rơi xuống, như được người ta nâng trong lòng bàn tay.

      Nam An An cương cứng cơ thể hồi lâu mới duỗi tay ôm chặt cổ Khương Minh, mới vừa tỉnh ngủ cả người còn có chút buông thả.

      giấc mơ dài ơi là dài, đoạn cuối giấc mơ vô cùng gần với thực tế.

      nhớ sau đó ---

      Tối hôm đó lúc kéo tay Nam Vi Vi về nhà, Nam Vi Vi đồng ý với chị, đây là bí mật giữa chúng ta.

      Bọn nghiêm túc móc nghéo tay.

      tuần sau đó, Nam Vi Vi với An Dạng muốn đến Mỹ trao đổi sinh viên, khi đó vừa vặn Nam Thị được công ty đầu tư mời mọc liền mang Nam Vi Vi cùng sang Mỹ. biết Nam Thị nhanh như vậy đồng ý mang theo Nam Vi Vi vội vàng như thế là được mời hay có phải biết cái gì , cũng biết nhiều năm trôi qua như vậy An Dạng thường dẫn tìm bác sĩ tâm lý có phải là biết được chuyện xảy ra tối hôm đó hay .

      giữ kín như bưng, chưa bao giờ dám nhắc tới đêm hôm đó, cũng dám nghĩ lại, cứ giả vờ như biết gì cả.

      Rốt cuộc cũng lên qq kia nữa, còn chơi bất cứ trò chơi nào, còn gọi bất cứ ai là sư phụ nữa.

      Truyện chỉ ở diễn đàn Lê*Quý,Đôn, trang khác là ăn cắp.

      Từ đến lớn chuyện Nam An An hối hận nhất, chính là ngày đó ràng có dự cảm tốt vẫn kiên trì quan tâm Nam Vi Vi ngăn cản ra ngoài tìm sư phụ , thường nghĩ nếu ngày đó quyết tâm phải gặp sư phụ bằng được, Nam Vi Vi ra ngoài với , chị ấy gặp cảnh ngộ như vậy cũng có chuyện tới nước Mỹ xa xôi.

      Đây là chỗ bọn sinh ra, nhưng lại trở thành nơi Nam Vi Vi bao giờ nguyện ý bước tới.

      ràng là từ khi chưa sinh ra bọn ở cùng chỗ, nhưng vì chuyện kia mà xa cách lâu lắm rồi.

      thích thời niên thiếu, sớm nhớ .

      Nhưng phần thích mang lại quý trọng cho , đủ để khắc cốt ghi tâm cả đời.

      “An An” giọng mát lạnh của Khương Minh kéo ra khỏi suy nghĩ, Nam An An cúi đầu ra sức chà xát nước mắt mình trong lòng bàn tay Khương Minh: “Em mơ thấy ác mộng, mẹ em giáng mấy cái tát, cả bên trái lẫn phải….”

      Hết chương 31.
      Last edited: 6/5/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :