1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nam An An lè lưỡi quạt vào miệng, chút xíu này có kết quả gì.

      Vừa cúi đầu nhìn thấy ly nước ấm đưa đến bên miệng , ngón tay thon dài mạnh mẽ cầm cái chén, còn quan tâm nghiêng thành chén về bên để mở miệng là có thể uống nước được.

      Ly bằng ngọc bích lạnh lẽo kề vào môi dưới của , làm dịu làn môi cảm thấy gần như nóng bỏng tê dại.

      Trước kia lúc ở nhà Khương Minh, cũng đút thuốc cho uống như vậy, cuối cùng còn để cho gối đầu lên đùi rồi xoa bụng cho .

      Bây giờ cũng giống như lần cuối cùng, Nam An An càng nghĩ càng khổ sở, lúc trước khi Khương Minh hỏi muốn tốt nghiệp muốn ở lại đại học phía Tây cùng hay , vâng, Khương Minh phá nguyên tắc để lộ đề bài cho , bây giờ thi nghiên cứu sinh Khương Minh giúp ôn tập lâu như vậy, nhất định là vì để cho ôn tập tốt thi đậu được viện trưởng điều .

      Nhưng mà bất kể như thế nào,

      có quyền mến , nhưng có nghĩa vụ nhất định phải chấp nhận --- đây là thầm mến.

      Về điểm này, giống như An Khả, có bất kỳ đặc quyền nào.

      Nam An An đỏ mắt vẫn còn hé miệng mặc cho nước ấm chảy vào khoang miệng, luôn luôn có cách nào từ chối dịu dàng của Khương Minh, cho dù loại dịu dàng này thủy chung mang theo cưỡng ép, vốn là cho phép cự tuyệt.

      Nước ấm chảy xuống cổ họng giảm bớt nóng rát đau đớn, Nam An An đưa tay tự mình cầm cái ly uống ừng ực, Khương Minh đứng thẳng lên tay nâng cằm lấy khăn giấy tỉ mỉ lau nước mắt bị sặc chảy ra của .

      Đầu ngón tay giữ cằm mang theo nhiệt độ lành lạnh trước sau như .

      Chóp mũi Nam An An hồng hồng, ánh mắt cũng đỏ, quả ớt cay đến nỗi môi cũng đỏ, nhìn rất đáng thương tội nghiệp. Ngón tay Khương Minh hơi ngừng lại, ánh mắt này mang theo tia bướng bỉnh….

      Nam An An ngửa mặt nhìn ngón tay thon dài đẹp đẽ và gò má chút thay đổi của Khương Minh, nghĩ lại vừa lúc nãy có tính là khéo léo từ chối .

      Khương Minh lau sạch nước mắt cho , tự nhiên quay về chỗ ngồi của mình, dùng môi múc ít nước lẩu và bánh năm mới ( món ăn truyền thống của TQ) bỏ vào trong bát của .

      Nam An An hít hít mũi tiếng “Cảm ơn” đút miếng bánh năm mới vào trong miệng, lập tức oái rồi liền che miệng nhảy dựng lên.

      Lúc này trong miệng đầy vị nóng rát của ớt còn chưa có tan hết, cảm giác đầu lưỡi lại cắn thêm vết thương, …. Cay dễ chịu vô cùng, Nam An An nước mắt lưng tròng che miệng, tội nghiệp.

      Chân dài Khương Minh trực tiếp bước tới ôm trọn bên ghế sô pha của , dơ tay nâng cằm nhìn đầu lưỡi , vốn là đầu lưỡi bị cay đến đỏ au lại bị cắn thêm miếng, ứa ra máu.

      tìm nhân viên phục vụ lấy ít nước đá, đưa tới bên miệng Nam An An: “Ngậm vào.”

      Nam An An cầm tay nuốt ngụm “Ừng ực”.

      Khương Minh: “….”

      Nam An An lặng lẽ uống tiếp ngụm ngậm trong miệng, mới cảm thấy tốt hơn tý.

      Khương Minh vốn tưởng rằng bữa cơm này rất yên tĩnh, sáng hôm nay viện trưởng bắt chuyện với , bbs (hệ thống bảng thông báo - dịch theo wikipedia.org) ầm ĩ thành như vậy, đến lúc đó Nam An An trở thành nghiên cứu sinh của nhất định là trận bão tố, bất kể là đối với hay với Nam An An bị ảnh hưởng cũng tốt.

      Khương Minh để ý người khác đánh giá như thế nào, ở chung với học trò của mình cũng được, có lòng riêng thiên vị cho học trò cũng xong.

      cam tâm tình nguyện.

      Nhưng chứng kiến năm nay Nam An An hết sức nỗ lực tất cả để thi nghiên cứu sinh, muốn những gì cố gắng bị phủ nhận sạch vì liên quan đến , chê bai này đáng đồng.

      Nam An An ngậm nước đá lúc lại bắt đầu vui vẻ cười khẽ.

      Dọc theo đường trở về Nam An An cúi thấp đầu nhìn điện thoại, tin nhắn ra.

      An Ngưng --- Tiêu đề nóng ở Tôi tôi bbs đại học phía Tây cậu xem chưa?

      Nam An An --- Chưa, làm sao vậy?

      Nam An An chờ tin nhắn trả lời dùng di động mở trang bbs, LqĐôn, trôi nổi lên trang đầu tiên với tiêu đề kèm theo bài viết thu hút số lượng kinh người.

      sư huynh tám chuyện tình này --- nữ thần khoa lưu thông tiền tệ của tôi nếu năm nay học nghiên cứu sinh với Khương Minh, chủ nhà (chủ bài viết này) trực tiếp ăn ph*n.

      Chủ bài viết miêu tả sinh động như bản thân mình tình cờ chứng kiến Nam An An và Khương Minh ôm nhau, hôn môi, còn có nhiều lần từ xe Khương Minh bước xuống.

      Khương Minh còn thân mật xuống xe cùng .

      Chủ bài viết còn tỏ vẻ, tôi cũng phản đối tình thầy trò, nhưng mà ỷ lại việc quyến rũ thầy giáo chen vào danh sách tài nguyên công cộng của bọn tôi tốt, nữ sinh bé nhà đừng tưởng rằng dựa vào xinh đẹp là có thể vênh mặt lên trời, có lúc bị tổn thất.

      Lời hôm nay chủ bài để ở đây, nếu như còn có thể thi đậu nghiên cứu sinh chỗ người khác, tôi đây trực tiếp ăn ph*n.

      Dưới bài nhiều phong cách khác nhau, nhiều trang mắng biết xấu hổ, quy tắc ngầm, internet tất cả mọi người khoác lớp da muốn mắng như thế nào mắng như thế đó.

      Đến trang sau cùng Nam An An thấy bóng dáng Đường Viên rồi.

      Là chè trôi nước: Trong đầu chủ bài nhà cậu chính là ph*n. Tình thầy trò có nhiều loại tình .

      Tôi là lớp trưởng lưu thông tiền tệ, đúng vậy là tôi chính là tôi: Bọn tôi cam tâm tình nguyện nam thần và nữ thần của chúng tôi ở cùng chỗ.

      Lưu thông tiền tệ số : Nữ thần tớ xem trọng cậu.

      Lưu thông tiền tệ số hai: Ở cùng chỗ, ở cùng chỗ.

      Lưu thông tiền tệ số 3: Lấy sao xuống tặng cho cậu, nhà bên dưới.

      Lưu thông tiền tệ số 4: Lấy trăng xuống tặng cho cậu, nhà bên dưới.

      Lưu thông tiền tệ số 5: Khiến mặt trời mỗi ngày mọc lên vì cậu….

      Đến bước này, cả bài đăng hoàn toàn méo mó, lúc này trong đầu Nam An An toàn là quả táo .

      Sắc trời sẩm tối, nhìn thoáng qua bóng dáng gò má tuấn của Khương Minh cửa kính xe, muốn hỏi Khương Minh có phải vì như vậy mới , nhưng sợ mình lại tự mình đa tình lần nữa, xoắn xuýt rất lâu rồi tự mình im lặng xuống xe đứng trước cửa xe vẫy tay với Khương Minh câu “Tạm biệt thầy” chuẩn bị chạy lên lầu, vừa vài bước ý thức được túi xách của mình vẫn còn ở xe Khương Minh.

      quay người lại thấy Khương Minh cầm túi xách của đứng trong đống tuyết, bóng dáng cao ngất, dáng người bị ánh đèn màu vàng chiếu dài mặt tuyết.

      Nam An An chạy chầm chậm mấy bước, lúc đón lấy túi xách chìa tay ôm Khương Minh lát, chờ kịp phản ứng gì chạy vèo .

      kiện náo nhiệt ồn ào huyên náo bbs, Nam An An vừa quay về ký túc xá bị bao vây, Nam An An dừng lại thành thành kể chuyện buổi chiều, chân thành hỏi: “Cố Cầu Cầu, cậu cảm thấy vì sao Khương Minh làm như vậy…” muốn vì bài đăng sao, chợt nghe thanh mai trúc mã nhà từ từ : “Chắc muốn để cho chủ bài ăn ph*n.”

      Nam An An: “ ra vậy, tớ bao giờ hỏi cậu thấy thế nào nữa.”

      May mà thi nghiên cứu sinh xong, cả người Nam An An thoải mái, sau đó kỳ thi cuối cùng của mấy đứa trẻ đáng thương học lại cũng thi xong, họ sắp chào đón tiệc rượu cảm ơn thầy , năm tư đại học có rất nhiều người thực tập, ra nước ngoài trước thời hạn, cơ bản tụ tập còn nhiều, quyết định sắp xếp tiệc rượu cảm ơn thầy ở cuối học kỳ.

      Và cũng như trong học kỳ cuối, bọn họ vẫn tới quán bar Tây Ban Nha lúc trước, khi Khương Minh bị nhóm nam hùng và nữ hùng của lớp lưu thông tiền tệ thay nhau rót rượu, Nam An An chịu yếu kém cũng lên luôn.

      đám uống đến xiêu vẹo sau đó mọi người giúp dìu nhau tiếp tục chiến đấu ở chiến trường KTV (hát Karaoke) bên cạnh, đèn trong phòng KTV có chút mờ ảo, đèn trang trí hình quả cầu màu sắc rực rỡ trần nhà chuyển động chầm chậm xuyên qua lỗ phản chiếu ra nhiều điểm sáng lấm tấm vào vách tường bằng đá và sàn nhà, mà phía sau màn hình lớn vách tường dòng nước men theo vách tường chảy xuống, ánh đèn chiếu vào làn nước bốc hơi nhuộm thành màu lam huyền bí, cả căn phòng được che phủ trong ánh đèn màu vàng ấm áp.

      Gần tới khuya, uống rượu xong tới ca hát là lúc đám nhóc hưng phấn nhất, cả đám ngã trái ngã phải khóc lóc om sòm..

      Khương Minh uống quá rượu nhiều đầu hơi đau, tìm góc ghế sô pha lười biếng dựa vào, chân dài khoát lên bàn trà, giơ tay xoa mi tâm mình muốn thả lỏng chút.

      “Bài hát tiếp theo của ai?” Trong hoàn cảnh ồn ào lớp trưởng hét lớn tiếng, nâng microphone ném về phía sau: “Nhanh lên.”

      Khương Minh thấy Nam An An bắt lấy microphone, còn cầm chiếc microphone bàn băng xuyên qua đám người.

      mặc chiếc váy len màu đen, eo thu vào rất , làn váy dài tới gối, tà váy tung bay theo từng bước chân .

      Ánh đèn màu sắc rực rỡ lúc tối lúc sáng trong phòng bao KTV chiếu vào mặt , có cảm giác chân thực.

      Nam An An cố lấy dũng khí, hít hơi sâu cầm microphone của mình, tầm mắt hướng về phía người trong góc ghế sô pha kia, hát theo lời bài hát mà mình từng luyện qua vô số lần ---

      “Tôi muốn hát cho bạn, sẵn lúc bây giờ trong khi trẻ như hoa….” hát rất căng thẳng, còn mang theo chút run rẩy.

      Tầm mắt Khương Minh trực tiếp đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh được ngọn đèn chiếu vào của , trước khi hát ngân nga giai điệu.

      “Bông hoa mặc sức nở rộ , nhành hoa trang điểm bạn năm tháng của tôi….” Nam An An hát rất chăm chú, có lẽ có thể thi đậu nghiên cứu sinh, nhưng cũng phải của , có lẽ hoàn toàn thi đậu nghiên cứu sinh, sau này cũng chỉ có thể ở cùng với ở nhà họ An.

      “Ai có thể thay thế được chỗ của bạn, thừa dịp tuổi còn trẻ thỏa thích đương …” Cho dù bị từ chối cũng được, muốn dũng cảm lần, Nam An An cầm microphone men theo đường mọi người tách ra về phía Khương Minh, thấy chân dài bước qua bàn trà nhận chiếc microphone khác trong tay .

      Lúc đầu ngón tay chạm nhau, giọng hát Nam An An run rẩy, trong đám người bùng nổ trận thét chói tai có ý tốt, nghe giọng mát lạnh trầm thấp của Khương Minh hát cùng với , khuếch tán vào trong tai : “Chúng ta có thời gian vui vẻ hạnh phúc tươi sáng….”

      Nam An An nhìn sâu vào mắt Khương Minh: “Tôi muốn tôi hát cho bạn nghe, dùng tình cảm nồng nàn của tôi làm bạn rung động có được ?”

      đám hùng tiếp tục lớn tiếng ồn ào: “Được!”

      “Năm tháng là nỗi nhớ muốn rời xa thẹn thùng đỏ mặt….” Mặt Nam An An rất đỏ, biết là say hay là xấu hổ.

      Dưới ánh đèn, chăm chú nhìn ngân nga: “Người thân nhất ơi, khoảng cách rất xa chúng ta vẫn ở cùng chỗ…”

      Hết chương 22
      huyenlaw68tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Giọng hát kia run run, câu cuối cùng còn sai nhịp.

      Lúc hát xong câu cuối vươn bàn tay về phía Khương Minh, lòng bàn tay hướng về phía trước, đầu ngón tay xinh xắn trắng ngần hơi co lại vì căng thẳng.

      Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Khương Minh thấy ngửa mặt, ánh đèn rực rỡ phía sau chiếu vào ánh mắt xinh đẹp.

      Rất lâu trước kia, Tiểu Quyển đứng bè trúc trong hồ duỗi tay về phía : “Sư phụ, tới đây.”

      , sư phụ, đợi tới lúc em thi vào trường cao đẳng dám chắc em ngủ yên, em gọi điện cho có thể ở bên giúp em , ở bên cạnh giúp em cả đêm?

      bỏ lỡ kỳ thi vào trường cao đẳng của , chỉ có thể bên cạnh cả đêm (bằng cách gọi điện cả đêm ấy) ngày trước khi thi nghiên cứu sinh, nghe liên miên chuyện cũ khi vui khi buồn của , cuối cùng giọng càng lúc càng , nghe thấy tiếng hít thở đều đều của sau khi ngủ, nghe thấy tiếng động xoay người giường.

      , sư phụ, ngày mai em tìm , nhất định phải chờ em.

      đứng cổng sau đại học phía Tây chờ lâu như vậy, nhưng ngờ vẫn lỡ mất .

      , sư phụ, chờ em gặp được nam sinh em thích nhất, em cần cậu ấy theo đuổi em dụ dỗ em lấy lòng em, nhất định em phải tự mình theo đuổi cậu ấy, cậu ấy từ chối em ?

      Ai từ chối em chứ?

      Bên tai là tiếng hò hét lớn có trật tự của đám nhóc khoa lưu thông tiền tệ: “Cùng chỗ, cùng chỗ, cùng chỗ….”

      Nam An An cảm thấy tay mình vươn ra, thời gian dài như thế kỷ vậy, ‘rượu mạnh sợ người can đảm,’ cố chấp rút về.

      Nhưng trong trái tim hơi lạnh lẽo….

      Mãi đến lúc….

      Đầu ngón tay bị người ta nắm lấy, từng chút từng chút tiến vào trong lòng bàn tay to thon dài mạnh mẽ của .

      Lòng bàn tay lành lạnh, tầng mồ hôi mỏng.

      Tay kia mang theo độ ấm trước sau như , hơi hơi lạnh, nhưng lại sưởi ấm lòng bàn tay trong đêm đông lạnh lẽo.

      Tất cả ánh đèn, màn phản quang, tiếng thét chói tai của đám người kia giống như lùi lại cảnh vật cách càng lúc càng xa, chỉ còn lại người đàn ông kiên cường cao lớn trước mắt, cầm tay .

      Dường như Nam An An nghe thấy tiếng lòng mình nở hoa.

      Nam An An cảm thấy…. Có thể say rồi.

      Nhạc đệm bài hát đó trong KTV tiếp tục vang lên, nhàng, dễ nghe, “Chúng ta có thời gian vui vẻ hạnh phúc tươi sáng…”

      Khương Minh cúi người ôm chầm lấy Nam An An.

      Cái ôm này, giống như chờ đợi lâu lắm rồi, thế cho nên lúc Khương Minh ôm lấy , có cảm giác muốn khóc luôn.

      hiểu sao, có chút quen thuộc.

      Giống như từng ôm như vậy, ôm lấy … Nam An An lắc lắc đầu hình như uống đến mức choáng váng rồi, thể nào, trước kia chưa từng gặp Khương Minh, đàn ông đẹp trai như vậy nếu gặp qua lần làm sao có thể quên được.

      Thế nhưng khi cái ôm của đập vào người mỗi tế bào của đều có cảm giác quen thuộc…. Tuyệt đối phải ảo giác.

      Cơ thể vẫn chính xác nhất, vượt qua cả trí nhớ.

      kiễng chân cằm nhọn đặt vai Khương Minh cọ .

      Đám nhóc khoa lưu thông tiền tệ reo hò nhảy nhót, biết là ai hô to tiếng: “Hôn cái” sau đó diễn biến trở thành liên tục “Hôn cái, hôn cái, hôn cái….”

      Nam An An cúi đầu dám nhìn vào mắt Khương Minh, luôn có cảm giác chân thực, từ giây phút thích Khương Minh biết giữa bọn họ còn có quãng đường rất dài phải , nhưng mà bây giờ giống như chỉ cần bước ra bước, dễ dàng tới bên cạnh . gần như là nín thở tập trung suy nghĩ nhìn mũi giày của mình mãi đến lúc đôi tay thon dài mạnh mẽ của Khương Minh đặt lên vai , gò má tuấn từ từ khuếch đại trước mặt .

      Giống như pha quay chậm từ từ kéo đến gần,

      Bờ môi mát lạnh chậm rãi, chuẩn xác mang theo nhiệt độ hơi lạnh ấn lên môi .

      nhàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn mang theo bất kỳ mời mọc ham muốn nào.

      Nam An An mở to hai mắt, lông mi dày quét vào mặt Khương Minh.

      Nhất định là say rồi.

      Tiếp sau đó Khương Minh chợt nghe thấy giọng trầm thấp bên tai “Khò, khò ~ khò~.”

      Khương Minh: “….”

      uống nhiều như vậy còn chưa say, đứa này còn bắt chước tiếng chó sủa tránh được ba chai rượu, cứ như vậy lúc tỏ tình xong rồi nằm úp lên vai ngủ khò khò.

      Khi Khương Minh cõng Nam An An ra khỏi KTV, tuyết rơi rất nhiều, Nam An An nằm lưng tự động nghiêng mặt, tìm tư thế thoải mái gác mặt lên hõm vai chà xát, miệng lẩm bẩm: “Cùng chỗ ….”

      Khương Minh “Ừ” tiếng, nghiêng mặt qua đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của --- giống như đặc biệt tỉnh táo, lại giống như say quá: “Thầy ơi, em rất thích thầy thầy có thích em , nếu thầy thích em chúng ta ở cùng chỗ , nếu thầy thích em…”

      làm sao?” Khương Minh hỏi .

      Nam An An hít hít mũi: “Em đây càng nỗ lực chờ thầy thích em chúng ta ở cùng chỗ.”

      “Được” Nếu phải hai tay bận ôm lấy hai chân cong queo của quả Khương Minh muốn đỡ trán, đứa này muốn tỏ tình mấy lần nữa đây?

      Nam An An mặt tươi như hoa: “ vậy sao, em theo đuổi đàn ông nhiều lắm, thầy cũng đừng gạt em.”

      Theo đuổi đàn ông nhiều lắm…. Khương Minh cười lạnh: “Giả dối.”

      Nam An An: “ phải, thầy là người đầu tiên, , thầy là người đầu tiên.”

      Nam An An ôm chặt cổ hít hà loạn xạ nơi cổ giống như con chó .



      Tóc mềm như nhung cọ xát cổ , trong nháy mắt cơ thể Khương Minh hơi cứng đờ.

      Đùa giỡn lưng rất thích thú cười cười nghiêng mặt qua hôn vào gò má cái, sau đó bản thân mình hài lòng cười mấy tiếng, tiếng vỗ vang lên bên cạnh lỗ tai , hơi thở ấm áp phả ra hạ giọng thoải mái nhàn nhã : “Hừ, ngoài miệng cần, cơ thể lại rất thành nha.”

      Ngoài miệng cần, cơ thể lại rất thành nha, lại rất thành nha, lại rất thành nha….

      Những lời này xoay chuyển trong đầu Khương Minh vài lần, ngay khi rốt cuộc muốn quăng những lời trong đầu ra….

      Đầu lưỡi Nam An An uốn lại chậm rãi ghé vào lỗ tai thầm : “…. Tiểu tinh.”

      Tiểu tinh….

      Tiểu tinh….

      Lúc phun ra ba chữ kia, cách rất gần, hơi thở ấm áp bắn ra tiến vào trong tai , thậm chí đầu lưỡi còn khẽ liếm viền tai , ướt át.

      Quả ăn mạnh mẽ,

      Tiểu tinh cười lạnh tiếng buông tay, Nam An An “Bốp” rơi xuống mặt đất đầy tuyết, cũng là ăn mạnh miệng.

      Nam An An hiểu lý do, say rượu có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn .

      Khương Minh xoa xoa trán, khom lưng hai tay xuyên qua dưới nách tiếp cận sau lưng bế lên, người say tính toán so bì với người say rượu bệnh thần kinh, có chút khinh người quá đáng rồi.

      Khương Minh ôm , tư thế như vậy Nam An An đối mặt ôm cổ , lại còn nghiêng đầu liếm chóp mũi .

      Khương Minh có chút khô nóng, dứt khoát cởi áo khoác quấn người Nam An An tới ven đường lái xe đưa Nam An An về nhà .

      Lúc đến cửa nhà Khương Minh nâng tay ấn cái vào chỗ khóa vân tay, cửa chính lập tức mở ra.

      Thu xếp cho Nam An An xong, Khương Minh mới phát mở cửa chính từ phía trong có thể cần dấu vân tay, vội vàng ra khỏi nhà Nam An An

      Lúc cười tủm tỉm hướng về hát “Khoảng cách rất xa, chúng ta ở cùng chỗ phải nghĩ ngợi gì liền cầm tay , phá hỏng tất cả kế hoạch của .

      Cho tới bây giờ, Khương Minh có thói quen nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay , giống như học tập nghiên cứu kiểm soát tốt mỗi biến số, cuối cùng đạt được kết quả mình muốn, cho phép bất kỳ tình huống bên ngoài làm sai số.

      ###

      Ngày hôm sau Nam An An đến văn phòng Khương Minh làm phiên dịch lúc trước đồng ý với Khương Minh, ngày hôm qua say quá, ngay cả kết quả cuối cùng của việc tỏ tình như thế nào cũng nhớ nữa. có chút đứng ngồi yên, lúc ngậm ống hút uống trà sữa Khương Minh đưa cho ngừng suy nghĩ, mình có nên hỏi ? Rốt cuộc đồng ý ?

      Nhưng mà Nam An An sợ, dám hỏi, nghĩ tới nhỡ ra Khương Minh vì muốn khiến lúng túng cố tình làm như chưa xảy ra chuyện gì.

      nhớ mang máng tối qua say quá còn hướng về phía Khương Minh hát bài hát mà chuẩn bị từ lâu, lúc hát xong câu cuối cùng “Chúng ta ở cùng chỗ cũng duỗi tay ra, nhưng mà lúc ấy rốt cuộc là đồng ý hay Nam An An lại hề có ấn tượng.

      Ròng rã cho tới trưa, Nam An An vò đầu bứt tai muốn nhớ lại mọi thứ nhưng trong đầu trống rỗng, trắng xóa giống như tuyết trắng mặt đất đêm hôm qua.

      Tác dụng phụ của việc uống rượu xong tỏ tình chính là ở chỗ này, lá gan lớn ra, nhưng mà kết quả cũng có thể quên.

      Chỉnh sửa những tài liệu này xong ngày mai trường học hoàn toàn cho nghỉ đông, nghỉ đông năm nay Nam An An muốn tới chỗ ba , lòng tràn đầy chờ mong đồng thời khỏi có chút muốn vì xa cách với Khương Minh, thừa dịp Khương Minh chú ý bắt đầu nghịch di động, sau khi đăng tin weibo liền bắt đầu chờ thanh mai nhà mình trả lời.

      “Leng keng” lát sau có tiếng báo tin, Nam An An mở khóa màn hình nhìn thấy bình luận mới ---

      Khương Minh: Làm sao em còn chưa đổi tên?

      Nam An An dụi mắt, xác định bình luận tên là Khương Minh.

      ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Minh như có việc gì tựa vào ghế xoay bằng da, thoải mái nhàn nhã gõ chữ.

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên trả lời Khương Minh: là Khương Minh mà tôi quen biết sao?

      Rất lâu nhận được câu trả lời, Nam An An vỗ vỗ ngực thở phào nhõm, hẳn là có người mang ra đùa.

      thở ra hơi rất dài, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Minh hứng thú cầm di động trong tay quơ quơ về phía , ý cười ở khóe môi chợt quả làm mù mắt , giọng mát lạnh trầm thấp nổ tung bên tai : “Sao còn chưa đổi tên?”

      Nam An An nháy mắt mấy cái lập tức từ ghế đứng lên: “ là thầy?”

      Xong rồi, đăng nhiều weibo như vậy….

      Trong đầu Nam An An giống như nhớ lại chuyện xưa ---

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Tớ cảm thấy, nam thần của tớ, thích tớ.

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Nam thần của tớ, thể trong sáng như vậy.

      ….

      Nam An An bưng mặt từ giữa kẻ tay nhìn Khương Minh phía đối diện đan hai tay vào nhau, cao thâm khó lường nhìn , cười nhếch miệng hiểu sao có chút nguy hiểm: “Chẳng lẽ phải em?”

      Nam An An dưới ánh mắt thích thú của , tim đập lỡ mất nhịp: “Đúng… Đương nhiên là phải.”

      Chân dài Khương Minh duỗi ra mũi giày kê lên ghế dựa của Nam An An, tiếng động ràng của ròng rọc (bánh đà ghế) gỗ bóng loáng trượt đường đến trước mặt Khương Minh.

      Cả người lẫn ghế chết đứng.

      Sau khi tỏ tình xong, đây là lần đầu tiên cách Khương Minh gần như vậy, trong lúc đó ghế dựa của mắc kẹt giữa hai chân dài của Khương Minh, thiếu chút nữa cả người chạm vào ngực Khương Minh theo quán tính.


      Hô hấp Nam An An bắt đầu tăng nhanh, đây là loại tư thế tuyệt đối mạnh mẽ, ghế ngồi của đều mắc kẹt trong phạm vi khống chế của , tay Khương Minh chống lên hai bên tay vịn ghế của .

      Lúc cả người tránh cũng thể tránh, trốn cũng thể trốn, Nam An An mới ý thức được --- bất kể rất lạnh lùng, rất nhẫn nhịn, thủy chung cũng là người đàn ông.

      Nguy hiểm, cố chấp, kiên định và cho phép từ chối.

      Thậm chí có ảo giác, lúc trước mỗi lần theo đuổi, đều lui về sau bước, khoảng cách này xa gần vừa vặn khiến lòng ngứa ngáy, mãi đến lúc bước từng bước cách càng ngày càng gần hoàn toàn vào trong phạm vi quyền hạn của , mới giống như chú báo săn tao nhã, nắm chặt trong tay.

      Tính cách như vậy… ra rất giống người, nhiều năm trước --- Sư phụ của cũng như vậy.

      từ chối cầu của , bất kể là bận rộn giúp làm bài tập, làm bài thi hay là gửi câu trả lời, nuông chiều sinh lòng vui vẻ, mãi đến lúc sau khi xảy ra chuyện kia cũng để ý tới người kia nữa mới hiểu được ‘mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển.’

      Khi đó mới phát , tìm thấy bất kỳ người đàn ông nào, tốt với như vậy.

      Nam An An nhớ lại nghe thấy giọng trầm thấp của Khương Minh vang lên đầu : “ đương rất nghiêm túc, tuyệt đối bỏ người ta, cũng chấp nhận người ta bỏ .”

      Nam An An (*Φ mãnh mẽ quá Φ*)

      Mờ mờ ảo ảo, Nam An An cảm thấy Khương Minh có thâm ý khác.

      Khương Minh: “Có thể làm được ?”

      Nam An An khẽ cắn môi: “Có thể.”

      Khương Minh cầm tờ giấy trắng đẩy tới dưới mắt , xoay xoay bút máy trong tay: “Vậy em viết tay tờ giấy cam đoan cho .”

      Nam An An: “ là người khai nhân khẩu sao?”

      Khương Minh: “, là Shere Just.”

      Nam An An: “….”

      Lời tác giả:

      Ở đây mở ra quá nhiều điểm quan trọng:

      Nam thần chấp nhận Đậu Tỉ.

      Đậu Tỉ cảm thấy cái ôm của nam thần rất quen thuộc

      Mặt khác của nam thần --- rất phúc hắc, tình cảm quá dễ dàng có được biết quý trọng, sau đó chính là phản kích của nam thần.

      Hết chương 23
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênduyenktn1 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nam An An im lặng chìa tay nhận bút máy trong tay Khương Minh, ra vẫn còn để ý.

      Chẳng có ai lại để ý, bạn mình từng có mười người bạn trai cũ.

      Chính vì vậy rất nhiều người hoa tâm, tùy tiện, thậm chí còn từng nghe lời khó nghe hơn, nhưng mà thể phủ nhận giờ phút này có chút khổ sở….

      Lúc ngón tay chạm vào bút máy kẹp giữa ngón tay Khương Minh trở tay cầm tay , ngón tay cái thon dài mạnh mẽ gãi gãi vào lòng bàn tay , Nam An An có chút khó hiểu nhìn qua: “Giấy cam đoan….”

      Khương Minh cúi đầu nhìn , con ngươi đen nhánh trong veo gần như thấy đáy, “Đùa em tý…” Giọng trầm thấp dễ nghe tới mức khiến cho dễ dàng đắm chìm vào trong đó.

      “An An, chỉ hi vọng là người cuối cùng…”

      Đôi mắt Nam An An cũng thèm nháy nhìn Khương Minh, nghiêm túc gật gật đầu.

      xong câu đó dời tầm mắt, tay tiếp tục chăm chú gõ bàn phím, tay trái thủy chúng nắm tay phải của buông ra.

      Nam An An thò đầu qua nhìn thấy chính xác là Khương Minh viết luận văn tốt nghiệp cho .

      Rất nhiều người , lúc đàn ông tập trung tinh thần làm việc là đẹp trai nhất, chưa bao giờ Nam An An đồng ý những lời này trong thoáng chốc như vậy, tán thành những phần thể sắc sảo của Khương Minh, nuốt ngụm nước bọt, lại sợ biết nên làm bộ làm tịch nhìn gõ công thức.

      Những công thức bị ghét nhất trở thành xinh đẹp như vậy, tay Nam An An đè lên đầu gối Khương Minh thò đầu nhìn làm việc, sau đó dè dặt nhích lại gần tựa vào vai Khương Minh, tay gõ chữ của Khương Minh hơi ngừng lại, dưới chân dùng lực ghế xoay của Nam An An liền trượt ra ngoài, cùng lúc đó,

      …. Cả người bị ôm lấy, mặt hướng về đáp xuống bắp đùi .

      Tai Nam An An nóng lên còn chưa kịp có phản ứng gì, cửa văn phòng Khương Minh bị đẩy ra.

      Vẻ mặt nữ sinh đứng ở cửa hoảng hốt.

      Nam An An nhảy phát đứng phắt dậy, cả người chân tay luống cuống.

      Trái lại Khương Minh vỗ về ôm vai , đặt đứng lên đất sau đó mới nhíu mày nhìn về phía nữ sinh gõ cửa mà trực tiếp xông vào kia.

      Nữ sinh đỏ mặt lui ra ngoài, Nam An An cũng che mặt muốn dùng đầu đập vào bàn, L;ê Qu.ý Đô*n, Khương Minh ra ngoài để mình đứng trong phòng làm việc, hành lang phảng phất truyền đến tiếng chuyện, phần lớn là giọng của nữ sinh kia.

      Khương Minh đè giọng chuyện xuống thấp, nghe lắm.

      Tầm hơn mười phút sau Khương Minh quay lại, thấy đỏ mặt Khương Minh giải thích : “Là sinh viên chưa tốt nghiệp được Hà Khánh Nguyên hướng dẫn, ta nhầm văn phòng.”

      Nam An An có chút tiếc nuối liền gật gật đầu, thời gian sau đó Khương Minh tiếp tục viết luận văn ngồi ghế sô pha tự mình chơi máy tính, di động lóe lên cái Nam An An mở khóa màn hình nhìn thấy tin nhắn nổi lên màn hình ---

      An An, chào em, tôi là bác sĩ tâm lý của em, buổi chiều em có thời gian qua chỗ tôi chuyện ?

      Nam An An dơ tay che kín màn hình, gửi từng chữ từng trả lời ---

      Em cảm thấy em khỏe.

      Rất nhanh, bên kia gửi qua tin nhắn mới ---

      An An, rất nhiều chuyện phải em thèm nghĩ tới nữa là có thể được, chẳng lẽ em muốn giải quyết triệt để vấn đề này sao? Em có biết có bao nhiêu người đàn ông vì nguyên nhân này mà ly hôn với vợ , em có tự tin rằng bạn trai em rời khỏi em vì nguyên nhân giống như vậy ?

      Buổi trưa Khương Minh mang ra ngoài, trong sân trường từng đôi lại từng đôi tình nhân cử chỉ vô cùng thân thiết ngang qua, Nam An An chìa tay kéo ngón út của Khương Minh, Khương Minh cúi đầu nhìn về phía vẻ mặt có chút được tự nhiên: “Xin lỗi, lúc trước chưa từng chuyện đương….”

      Nam An An cười tít mắt lúc lắc tay Khương Minh, mang theo chút hài lòng.

      Việc này mang theo chút cấm kỵ, lại dè dặt nắm tay trước đám đông là điều mong chờ lâu rồi, hận thể làm cho ai cũng biết ở cùng chỗ, đến nỗi những lời đồn nhảm kia cũng được, chửi bới cũng xong, Nam An An tỏ vẻ --- tay của nam thần, tôi có quyền.

      ….

      Kỳ nghỉ đông tới rất nhanh, đây là lần đầu tiên Nam An An thích nghỉ đông như vậy, vừa mới ở cùng chỗ với Khương Minh, nhanh như vậy xa cách rồi.

      Điều duy nhất có thể khiến Nam An An vui vẻ trở lại… Có lẽ chính là sớm lanh trí thanh toán xong cước phí điện thoại của Khương Minh.

      đường Khương Minh lái xe đưa ra sân bay Nam An An ngồi ghế lái phụ len lén nhìn : “Thầy, kỳ nghỉ đông trải qua thế nào?”

      “Tùy tiện trôi qua thôi.” Khương Minh ‘vân đạm phong khinh’ trả lời.

      “Vậy nhớ em chứ?” Nam An An nghĩ nửa ngày cũng chưa câu này ra khỏi miệng.

      Lúc đến đại sảnh sân bay, Khương Minh và chờ ở bên ngoài, bên cạnh có vài đôi tình nhân khó khăn hôn nhau.

      Nam An An im lặng đếm ngược, khi nào hôn đây? Mãi đến lúc loa thông báo đăng ký vang lên, Khương Minh cũng ung dung có bất kỳ biểu gì.


      Nam An An có chút mất mát theo đám người vào trong, lúc có tiếng báo tin nhắn tới kích động mở khóa màn hình ---

      tin nhắn

      Đến từ Khương Minh.

      Chỉ có chữ --- .

      Nam An An nhìn chữ kia rất lâu, thừa dịp còn chưa đăng ký gửi tin nhắn trả lời --- Thầy, đúng là người có vạn phí cước điện thoại o( ̄ヘ ̄o).

      Toàn bộ kỳ nghỉ đông Nam An An trải qua yên lòng, bên nước Mĩ vốn chẳng có bầu khí tết lịch, ba mẹ lại rất bận rộn, ngay cả Nam Vi Vi cũng cuống cuồng học và thực tập rất ít khi theo .

      Vì thế, Nam An An có quyết định to gan.

      ….

      Đêm ba mươi hôm đó Khương Minh tới nhà ông nội , mình ở nhà xem ti vi, đúng giờ điện thoại Nam An An gọi tới, Khương Minh nghi ngờ rốt cuộc hai người bọn họ ai mới đúng là người có vạn cước phí điện thoại đây.

      “Thầy, em mua cho quà tặng mừng năm mới!” Hoàn cảnh bên kia điện thoại nghe rất ồn ào, giọng Nam An An rất lớn, mang theo chút đắc ý hả hê, “ đoán là gì nào?”

      Khương Minh suy nghĩ lát: “Em.”

      Nam An An: “A, làm sao có thể chứ nằm mơ …. A a a a a” giọng từ ngượng ngùng đến sợ hãi chỉ trong năm giây đồng hồ.

      Tay cầm điện thoại của Khương Minh siết chặt: “An An? An An? Em ở đâu?”

      Bên kia vẫn rất ồn ào, hình như là Nam An An điên cuồng chạy, bên kia ống nghe là tiếng gió gào rít, còn kèm theo tiếng thét chói tai của : “Mày đừng tới đây, cho mày đều cho mày hết…”

      Trong lòng Khương Minh nhéo thành đoàn, ngay cả áo khoác cũng chưa mặc chạy vội ra ngoài, bên kia điện thoại là tiếng thở dốc liên tục.

      Khương Minh dùng cánh tay khác gọi điện thoại cho Lâm Mặc, cầm di động liên tục gọi tên Nam An An.

      Bên kia chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai đồng đều của Nam An An.

      Xung quanh đều là tuyết trắng xóa, Khương Minh nện quyền vào người tuyết cao gần bằng người ta, đỉnh mũi hồng hồng của người tuyết đổ ầm ầm.

      còn chưa biết rốt cuộc năm năm trước xảy ra chuyện gì…. Bây giờ…

      Trong đầu Khương Minh trống rỗng chợt nghe thấy loáng thoáng có người kêu tên của mình.

      Quay người lại nhìn thấy Nam An An cả người mặc áo khoác màu đỏ giống như phong bao lì xì hai tay đỡ đầu gối đứng phía ngoài cách mấy bước.

      Nam An An cao hứng phấn chân vẫy vẫy tay về phía để ý sắc mặt Khương Minh khó coi tới cực điểm: “Thầy ~(≧▽≦) ~.”

      đợi xong câu, bị trận đầu óc choáng váng mắt hoa lên, cả người bị Khương Minh khiêng lên, giọng lạnh lẽo khiến run lên: “Sao lại như vậy?”

      Tuy rằng Nam An An ăn mặc giống phong bao lì xì, nhưng cả người lại cực kỳ nhếch nhác, còn thở từng ngụm từng ngụm: “Sáng sớm em cầm cái bánh bao thịt, bị con chó săn đuổi theo ròng rã bốn con đường….”

      Mãi đến lúc về đến nhà Khương Minh, Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt mở nhiệt độ máy sưởi lên cao nhất, cũng chưa với câu gì cả.

      Tay Nam An An được tay ôm trọn, động tác tay Khương Minh cực kỳ dịu dàng, nhưng nhất định chuyện.

      Nam An An còn : “Người xưa nháy mắt trái có tiền, nháy mắt phải tai họa, những lời này là quá đúng, sáng hôm nay mí mắt em cứ nháy… Kết quả mới vừa rồi bị con chó điên đuổi theo đường cắn cho phát, chủ nhân con chó bồi thương em ngàn.”

      Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt, đặc biệt bị hù chết khiếp, chuyện này dù ngày hôm qua vừa mới xem hơn trăm câu chuyện cười cũng cười nổi.

      Nam An An có chút tủi thân, bỏ ba bỏ mẹ chạy tới đây muốn cho Khương Minh niềm vui bất ngờ, nhưng Khương Minh lại lạnh lùng nghiêm mặt để ý tới . ràng tất cả mọi người đây là ngạc nhiên mừng rỡ nhất mà.

      Lúc Khương Minh bình tĩnh đẹp trai chuẩn bị cởi tất (vớ) ẩm ướt do thấm tuyết giúp ngón tay dừng lại lát cuối cùng mới cởi hết, giọng trầm thấp: “Mắt cá chân bị sao thế này?”

      Cách tất có thể nhìn thấy vết máu, kéo tất xuống dưới nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn nà có vết thương rất sâu.

      Nam An An cúi đầu: “Bị chó điên cắn đó, ngàn đồng còn trong túi em kìa.”

      Khương Minh nâng trán: “Lúc nãy phải là em đùa với ?”

      Vẻ mặt Nam An An nghiêm túc tỏ ý: “Em cũng là Shere Just.”

      Khương Minh lời, năm mới của xui xẻo sợ hãi lái xe tìm nơi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại, truyện Lê, Quý!Đôn, đêm ba mươi trạm phòng bệnh truyền nhiễm gần đấy đều đóng cửa, nhiều lần Nam An An ngỏ ý trước kia bị con chuột đồng cắn từng tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại hơn nữa chất lượng bảo đảm trong mười năm, Khương Minh vẫn cứ mang tới bệnh viện Nhất Trung tiêm phòng uốn ván.

      Thấy vết thương của Nam An An bị quấn lớp băng gạc rất dày còn chảy cả máu Khương Minh nhíu chặt mày, cũng biết làm sao mà chạy theo đường về nhà được.

      Lúc trở về có đoạn đường bị mấy chiếc xe va chạm nhau bịt kín, Khương Minh xuống xe cõng Nam An An về.

      Nam An An nắm úp sấp lưng rộng lớn của Khương Minh, có lẽ ra ngoài rất gấp ngay cả áo khoác cũng mặc, chỉ mặc bộ quần áo màu trắng phong phanh, Nam An An cố gắng dang rộng mình người Khương Minh sau đó ôm chặt .

      Cảm giác lưng mình có độ ấm, Khương Minh nâng về phía trước, nằm úp sấp ghé vào lỗ tai : “Em tức giận, em biết lo lắng cho em….”

      Còn chưa xong câu bị đặt xuống đất, cái chân bị thương kia còn bị Khương Minh nắm, cả người đứng bằng chân mặt đất, làn môi mỏng của Khương Minh chuẩn xác ấn xuống môi .

      Bông tuyết bay nhàng rơi vào người bọn họ, Khương Minh ôm sát Nam An An chuyên tâm hôn đôi môi trắng bệch vì lạnh của , Khương Minh phải là người lúc nào cũng để tình cảm lộ ra ngoài, luôn kiêu ngạo tự bản thân mình kiềm chế tỉnh táo, nhưng khi nghe thấy giọng thầm của hoàn toàn mất khả năng vẫn rất kiêu ngạo là tự mình kiềm chế.

      Nam An An mở nửa mắt, bàn tay của Khương Minh còn đặt lên vai , chỉ có nụ hôn môi với hơi thở mang theo gió tuyết, nhưng nó có sức hấp dẫn tan chảy như tuyết.

      Hết chương 24
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Đêm giao thừa, đôi chân Nam An An nhảy nhảy nhót nhót theo sau lưng Khương Minh, nằm úp sấp lên tủ bát nhìn Khương Minh làm sủi cảo (hay còn gọi là vằn thắn), ngón tay thon dài trắng nõn của vò cục bột vừa tròn vừa lớn, dùng đôi đũa nhét tôm vào trong làm nhân sau đó tỉ mỉ nặn thành viên đều nhau.

      thể ngồi yên mà nhìn….

      Nam An An thò đầu bắt tay vào làm xung phong nhận việc: “Để em,” thấy nam thần buông đũa xuống Nam An An vén tay áo lên bốc nắm bột, cảm giác được eo nhiều hơn hai cái tay.

      Khương Minh đứng sau lưng , hai tay xuyên qua eo mười ngón tay đan nhau ở bụng dưới của , lòng bàn tay ấm áp.

      Tay cầm cục bột của Nam An An run lên, mặt đỏ thẹn thùng, trong nháy mắt cả người lâng lâng, giống như giẫm lên bông ấy, như thế này người cũng phải vo tròn lại thôi. Tim Nam An An bùm bùm nhảy loạn xạ, ánh mắt mơ màng ổn định: “Nếu , xem ti vi , mình em nhào bột càng tốt…”

      “Em đứng vững ?” Khương Minh trúng tim đen, sau khi xong câu đó tay ôm eo chút để ý thắt chặt hơn chút kéo Nam An An vào trong ngực mình, thuận thế đặt cằm lên đỉnh đầu vuốt ve nhàng….

      Nam An An lắp bắp: “Em em có thể ngồi xuống.”

      Khương Minh: “….”

      Hơi thở ấm áp phả ra cách quá gần, trong lòng Nam An An hoàn toàn có cách nào gói sủi cảo nữa, đừng là sủi cảo, bột làm sủi cảo trong tay cũng bị lôi kéo thành hình dạng gì nữa rồi, cố gắng tập trung lực chú ý: “Như vậy , em dạy , chúng ta ngồi xuống từ từ nặn.” thích quyến luyến dịu dàng như vậy, nhưng mà cả ngày chưa ăn cơm, bánh bao nhân thịt buổi sáng cũng bị chó ăn rồi, bây giờ đói đến nỗi chỉ muốn ăn sủi cảo thôi.

      Khương Minh nghe vậy cũng buông ra, lường biếng dùng chân dài kéo chiếc ghế qua ôm ngồi xuống.

      Nam An An: “….”

      Cứ như vậy ngồi đùi Khương Minh, tay từ sau lưng duỗi ra cầm chiếc vỏ bọc viên sủi cảo, vỏ sủi cảo mềm trắng nõn nà nằm đầu ngón tay : “Sau đó thế nào?”

      Lúc chuyện hơi thở phun sau gáy , giọng trầm thấp có chút bị cảm lạnh dẫn tới khàn khàn, hết lần này đến lần khác vô cùng mập mờ bộ dạng chăm chú như học tập nghiên cứu.

      Nam An An gắp tôm bỏ vào: “ lần cần bỏ quá nhiều, sau đó như vậy…” cầm vỏ bọc viên sủi cảo trong tay làm mẫu, đầu ngón tay vân vê xung quanh rìa vỏ bọc sủi cảo mấy cái tạo thành đường viền hoa xinh đẹp.

      Tay phải Khương Minh cầm viên sủi cảo làm theo mẫu, tay trái vân vê đường viền, Nam An An ngồi chân cả người bị hai tay làm sủi cảo của ôm trọn từ phía sau, khỏi mặt đỏ tim đập --- tư thế này, thay vì Khương Minh gói sủi cảo, bằng gói .

      “Như vậy sao?” Khương Minh cầm viên sủi cảo hơi đúng mẫu hỏi , Nam An An mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy, giỏi giỏi giỏi giỏi.” , xong duỗi tay ra cầm viên sủi cảo miết chặt đường viền, đầu ngón tay chạm vào ngón tay Khương Minh cũng rút về, ừm, đây là người đàn ông của , cầm tay gì gì đó là quyền lợi nên có, Nam An An vừa vân về đường viền vừa giải thích: “Nhìn , phải miết chặt, như vậy đợi lát nữa thả sủi cảo vào trong nồi luộc bị nát.”

      xong dương dương tự đắc tiếp: “Có phải cảm thấy em là người phụ nữ có thể ra phòng khách, xuống được phòng bếp hả?”

      Khương Minh trầm ngâm lúc, nghiêm túc : “Em còn chưa được tính là phụ nữ…”


      Còn chưa tính…. Nam An An nắm bắt được gì đó, trước kia dạo hàng ngày thường xuyên nhìn thấy --- đêm hôm đó, tôi từ con trở thành phụ nữ.

      Nghĩ vậy tai có chút nóng lên.

      Cằm bị người ta nâng lên có dụng ý xấu, Khương Minh giữ cằm ghé sát vào nhìn : “Sao mặt lại đỏ như vậy?”

      Vẻ mặt Khương Minh rất chăm chú, động tác tràn trầy ý tứ trêu chọc như vậy bị làm giống như bác sĩ nghiêm túc cẩn thận kiểm tra cơ thể cho bệnh nhân, Nam An An chịu tỏ ra yếu kém : “Mặt cũng rất đỏ.”

      Khương Minh có lý chẳng sợ: “ bị cảm.”

      Nam An An: “Em bị sốt” xong làm y như lấy tay xoa chóp mũi có mồ hôi, thả tay xuống đối diện với ánh mắt Khương Minh, đôi mắt kia lúc đeo kính khá xinh đẹp, đuôi mắt rất dài thỉnh thoảng cười còn hơi nhếch lên, lông mi dày nhìn bề ngoài như mang bí mật nào đó quyến rũ lòng người nhưng cũng mất dáng vẻ khí khái hùng.

      Tròng mắt màu đen tuyền, phải màu nâu giống như những người châu Á bình thường, mà chỉ có màu đen.

      Khương Minh thấy ánh mắt cực kỳ chuyên chú, còn thấy Nam An An mặt đỏ tim đập, xấu hổ nháy mắt mấy cái.

      “Chóp mũi em dính bột mì.” Khương Minh nghiêm túc chỉ ra.

      Đột nhiên Nam An An nghĩ tới câu chuyện cười kia --- ngày đó, giữa lúc bạn trai tôi cách tôi càng lúc càng gần càng lúc càng gần tôi mặt hồng tim đập, mi mắt em có gì đó, xong kéo ra miếng dán mi.

      Tình cảnh này quả thực ‘khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau,’ Nam An An thấy Khương Minh cách càng lúc càng gần càng lúc càng gần, nháy mắt mấy cái, sau đó cảm giác chóp mũi có chút ướt át.

      ngạc nhiên mở to hai mắt, là ảo giác của sao? Vừa nãy Khương Minh tay đỡ ót , sau đó nhanh như gió dùng đầu lưỡi liếm sạch bột mì chóp mũi .

      Cảm giác mát lạnh chóp mũi mãi tản , cũng say mê.

      Rất vất vả gói xong sủi cảo lòng bàn tay Nam An An lấm tấm mồ hôi, lúc đặt sủi cảo lên bàn rất có cảm giác nhận được thành quả, phủi tay cầm điện thoại chụp cái chén đựng sủi cảo bàn bên cạnh còn có đôi tay thon dài trắng nõn của đàn ông thò ra, gửi lên weibo ---

      Cuối cùng tôi đổi tên: Nam thần, nhanh nhảy vào chén của em ~

      Chỉ chốc lát sau thấy có bình luận mới ---

      Là chè trôi nước phải đêm rằm tháng giêng: cần chè trôi nước sao?

      Cây cao lương tôi là An Ngưng: Nghẹt cả thở, cậu thế mà lại có thể đổi tên được, bao giờ có thể chê cười cậu được nữa rồi.

      Vi Vi cười: Nhanh, thu về, nhìn thấy bánh khóc.

      Vừa có bình luận mới ---

      Khương Minh: ở rồi.

      Đáy lòng Nam An An mềm mại lúc lâu, chuẩn bị câu của mình chuông điện thoại vui vẻ vang lên, nhìn thoáng qua dãy số gọi tới Nam An An chột dạ ấn nút trả lời: “A lô, người khỏe ạ ~”

      “Bây giờ ba khỏe chút nào.” Nam Thị gằn từng chữ.

      “Ba, xin lỗi…” Nam An An thành nhận lỗi.

      Nam Thị thở dài hơi: “Ba có hai đứa con …”

      “Đúng vậy, cũng may ba có hai đứa con thôi, chị có thể theo ba mà.” Nam An An vội vàng tiếp.

      “…. Chạy cả hai người rồi” Nam Thị chậm rãi : “Có khả năng nó cũng nghĩ như vậy.”

      “Lần trước ba về nhà Vi Vi hôn môi với người trẻ tuổi, nhìn thấy ba giới thiệu đây là William bạn trai của nó, ba hỏi nó phải tên là Jack sao?” Nam Vi Vi giải thích : “À…., Jack là người lần trước.”

      “….” Cha già đơn đáng sợ.

      Cúp điện thoại Nam An An chuẩn bị cầm đũa, viên bánh sủi cảo đến bên môi , theo phản ứng bản năng mở miệng cắn miếng to nóng quá hít ngụm khí lạnh. Sau đó nửa cái bánh bị lấy về, Nam An An thấy Khương Minh thổi thổi viên sủi cảo sau đó lại đưa tới bên môi .

      Có qua có lại mới toại lòng nhau, Nam An An cũng gắp viên đút cho Khương Minh.

      Bữa cơm tất niên hai người ăn ‘có dáng có vẻ,’ ngoài cửa sổ là ánh đèn của vạn ngôi nhà, bên tai là tiếng đùng đùng dứt của pháo hoa.

      Cơm nước xong Nam An An tựa vào ghế sô pha ôm gối xem tivi, lúc điện tới nhìn nhận, dù sao giao thừa cũng có nhiều người gọi điện thoại.

      “A lô, An An.”

      --- Hà Nhạc.

      Nam An An nhìn thoáng qua bóng dáng thon dài trong phòng bếp, có chút chột dạ che di động hạ thấp giọng: “A lô, năm mới vui vẻ tạm biệt….”

      “An An, ở đại học phía Tây…” Hà Nhạc ngắt lời , “ con đường trước kia chúng ta hay dạo, em còn nhớ …”

      “Tôi trong nhà Khương Minh.” Nam An An thấp giọng .

      “….” Hà Nhạc im lặng lúc, muốn ôn lại kỷ niệm tất cả bị nghẹn trong cổ họng, ta nghe thấy chính mình nhạt nhẽo : “ học bù à… Chuẩn bị thi vòng hai sao?”

      “Tôi theo đuổi được ấy rồi.” Nam An An văn vẻ.

      “Là em giận lẩy sao, An An, cam đoan bao giờ nữa, khi đó em còn , chuyện làm và lời thực quá đáng, nghĩ tới ta cố tình bắt máy….”

      “Hà Nhạc,” giọng Nam An An rất : “Tôi chia tay với , rất nghiêm túc ở cùng chỗ với Khương Minh. Hơn nữa chúng ta có khả năng ở cùng chỗ, đổi được tính trăng hoa của , tôi chữa hết bệnh lãnh cảm của tôi.”

      “Vậy Khương Minh sao?” Hà Nhạc cười lạnh tiếng: “Khương Minh chịu đựng được?”

      “Tôi biết.” Nam An An nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng tôi hiểu .” xong dứt khoát cúp máy.


      Lúc Khương Minh vào phòng khách Nam An An vừa mới cúp máy, ngồi ghế sô pha dơ tay dùng điều khiển giảm lượng, đưa cho Nam An An phong bì lì xì: “”Năm mới vui vẻ.”

      Nam An An: “…” Có người phát tiền mừng tuổi cho bạn à?

      Nam An An tự mình tìm vị trí thoải mái gối đầu đùi Khương Minh thoải mái nhàn nhã xem tivi, xem lúc cảm giác cổ mệt dứt khoát lăn lộn đùi Khương Minh, mặt hướng vào bên trong….

      Sau đó thoáng chốc nhảy dựng lên, ngón trỏ chỉ vào quần Khương Minh cũng nên câu: “Nó nó nó… Còn có thể động đậy?”

      Tay Khương Minh khoác lên tay vịn của ghế sô pha thoải mái gật gật đầu, Nam An An dè dặt ngồi vào bên kia tay vịn ghế sô pha, thương xót cho rằng tính lãnh cảm của mình mở ra cánh cửa thế giới mới.

      Đến lúc gần tới nửa đêm, khi người dẫn chương trình tivi người bắt đầu đếm ngược, Nam An An kéo tay Khương Minh chạy đến trước cửa sổ sát đất chờ pháo hoa.

      Cả đêm Khương Minh gọi vài cú điện thoại, mãi đến lúc Lâm Mặc điện thoại qua mới buông tay Nam An An nghe máy --- nhận cuộc gọi đầu tiên trong đêm giao thừa---

      , em điều tra được, em hỏi lão tiền bối chúng ra, có mấy tên côn đồ bị bắt vào cái ngày của năm năm trước, tội danh là hành động bỉ ổi ở con hẻm phía sau đại học phía Tây. Cưỡng bức vị thành niên, chúng nó khai báo đêm làm mấy lần, nhưng cuối cùng kia chạy thoát, hình như là bác báo cảnh sát….”

      “Giai đoạn đó phía sau đại học phía Tây đặc biệt hỗn loạn, mỗi ngày báo án cướp bóc vân vân đều rất nhiều, biết có phải Nam An An…. A lô, ?” Tiếng của Lâm Mặc chìm giữa tiếng nổ đùng đoàng của pháo hoa.

      Tiếng chuông năm mới vang lên.

      đóa pháo hoa bay lên trời, nổ “Oành” trong đêm tối, tỏa sáng phần trời đêm.

      Khương Minh cầm di động, nhìn Nam An An cười tít mắt đứng trước cửa sổ sát đất vẫy vẫy tay với , cười đến mặt mày cong cong lúm đồng tiền cũng tràn đầy ý cười.

      Cảnh nền là vô số pháo hoa rực rỡ, đua nhau nở rộ.

      Hết chương 25
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân
      “Năm mới vui…” Nam An An còn chưa xong câu rơi vào trong vòng tay ấm áp, nghi ngờ ngẩng đầu lên phút chốc đó đúng lúc Khương Minh cúi đầu xuống, pháo hoa rực rỡ sáng lên trong đêm tối, nở rộ rồi rơi xuống, chỉ để lại bầu trời đầy sương khói.

      Nam An An nghĩ chắc là vĩnh viễn nhớ giây phút này, trán ấm nóng của họ chống vào nhau.

      Nhưng Khương Minh giọng câu xin lỗi, rất lâu sau mới hiểu được ý nghĩa trong đó.

      Cuối cùng đợi được tiếng chuông mừng năm mới và pháo hoa thích nhất rồi, Nam An An cũng còn bị động lực kiên trì thức đêm làm khó nữa, lúc quay lại ngồi ghế sô pha xem chương trình tiếp tiết mục cuối năm với Khương Minh mơ mơ màng màng ngủ thiếp , trong lúc đó hình như Khương Minh gọi lần, dụi mắt lẩm bẩm tiếng tiếp tục ngủ.

      Mờ mờ ảo ảo cũng cảm giác được hình như mình bị gói thành nem rán (chả giò), nóng hổi được bày trong đĩa bàn, quả nhiên là mùa xuân xinh đẹp vừa mới bị cuốn lên bàn có người thò đôi đũa kẹp lấy , đưa đến bên miệng, người nọ ăn rất nhã nhặn lịch nhưng thể che đậy hết sung sướng, Nam An An rất đắc ý bản thân mình làm nem rán cũng xinh đẹp như vậy, thỏa mãn thả lỏng người ngáy ò ò.

      Buổi sáng mùng đầu năm mới Nam An An bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cuộn mình vào trong chăn lăn mấy vòng nghĩ chỉ chốc lát nữa người nọ gọi nữa, đáng tiếc tiếng chuông điện thoại di động mỗi lần vừa mới dừng lại vài giây lập tức tiếp tục tiếp tục bắt đầu, người gọi điện thoại giống như có kiểu cố chấp “ nhận tôi gọi liên tục,” Nam An An vươn tay ra khỏi chăn ấm áp men theo tiếng chuông chính xác cầm lấy điện thoại đặt bên tai, mệt mỏi mắt mở ra cũng nhìn tên người gọi tới, uể oải “A lô” tiếng.

      Dường như người bên kia đầu dây có chút ngạc nhiên khi nghe máy, có chút được sủng ái mà lo sợ mở miệng : “Chị An An, em nghe chị trở về, hôm nay mùng đầu năm, chúng ta cùng chúc tết ông nội nhé.”

      Nam An An cũng được sủng ái mà lo sợ, sợ hãi hoảng hốt.

      Thái độ của An Khả đối với từ trước đến nay rất phù hợp với hình dung của An Ngưng về ta --- Người con đẹp hai mặt.

      Mỗi lần nhận được điện thoại An Khả trước, dựa vào thái độ An Khả mà điều chỉnh tốt giọng điệu của mình.

      Lần này sau khi điều chỉnh tốt còn chưa kịp cái gì, tiếng gõ cửa vang lên.

      Tay che điện thoại chạy tới mở cửa cho Khương Minh, Khương Minh thấy nghe điện chỉ câu “Xuống lầu ăn cơm” rồi xoay người xuống lầu.

      Lúc Nam An An nghe máy tiếp giọng An Khả như lúc nãy dè dặt lại mang theo chút kích động: “Em vừa mới nghe thấy giọng của thầy Khương Minh, chị và ấy giống như bbs vậy ….”

      “Ừm” Nam An An thẳng thắn thừa nhận, giọng An Khả nghe qua như là muốn khóc, có chút chịu được An Khả như thế, giọng “Lát nữa tôi qua chỗ ông ngoại” cuối cùng còn lễ phép bổ sung câu “Năm mới vui vẻ” rồi cúp điện thoại.

      An Khả cũng biết trở về, hẳn là nhà họ An biết . Mùng đầu năm nếu nhà họ An thế nào cũng , giống như An Dạng vô số lần ầm ĩ với ông cụ nhưng vẫn cắt đứt quan hệ cha con, lại thích ông ngoại , năm mới lúc trước chỉ cần ở lại trong nước mùng đầu năm dù sao cũng chúc tết, còn lần này chỉ có mình , nghĩ lại cảnh bảo vệ cục diện lần trước ở nhà họ An Nam An An đau cả đầu.

      “Làm sao vậy?” Khương Minh thấy bộ dạng nuốt trôi cơm mở miệng hỏi, lần này làm khó ăn như thế ư?

      Nam An An nuốt miếng cháo đậu đỏ hạt ý dĩ, đâm đâm hạt ý dĩ được hầm nở to trong chén: “Lát nữa em muốn qua nhà ông ngoại chúc tết.”

      đưa em qua đó.” Khương Minh đưa viên sủi cảo được rán vàng giòn tới bên miệng Nam An An thấy vô ý thức cắn miếng, lần này quên thổi trước.

      Nam An An gật gật đầu nuốt hết miếng sủi cảo rán vẫn chưa thỏa mãn muốn ăn miếng thứ hai, nửa miếng sủi cảo rán còn lại thấy tăm hơi, thấy Khương Minh chút để ý đút miếng sủi cảo rán cắn nửa đưa vào trong miệng, tai lập tức nóng lên, chỉ đành làm bộ như hoàn toàn biết gì cúi đầu ăn cháo.

      Cũng coi như và Khương minh hôn nhau, nhưng mà chỉ là hai lần hôn môi đều dừng lại ở môi, hơn nữa ngay cả miệng cũng hé, nụ hôn hoàn toàn giống như trẻ con chỉ là môi chạm môi rất khẽ, như bây giờ…. Nam An An liên tưởng lúc tim đập rộn lên.

      Hết lần này đến lần khác Khương Minh thấy hết sủi cảo chiên, lại gặp viên đưa lên môi .

      Nam An An đỏ mặt dứt khoát há mồm ngụm nuốt hết viên sủi cảo chiên, hậu quả sau khi ngậm viên sủi cảo chiên chính là nhai tương đối khó khăn, rất khó để nuốt xong viên sủi cảo lại cúi đầu uống hớp sữa to Khương Minh đưa tới bên môi .

      Nam An An cảm thấy, nhất định khi còn Khương Minh rất thích chơi búp bê, chừng còn thích cho búp bê ăn cơm gì gì đó nữa.

      Cơm nước xong Nam An An chủ động rửa chén, bị Khương Minh ném câu “Bày đặt, ” tước đoạt quyền lợi lao động.

      Lúc ra cửa tuyết rơi nhiều, Nam An An mang áo lông mềm như nhung ngay cả ngón tay cũng đeo găng rồi mới nhớ tới quên quấn chiếc khăn lúc nãy vừa đặt lên cổ, muốn há mồm kéo bao tay ra, Khương Minh dơ tay qua cầm chiếc khăn quấn quanh cổ vòng lại vòng, sau cùng quấn lên che phủ cả miệng , lúc hít thở hà hơi khí nóng hầm hập khăn quàng cổ cũng nhanh chóng có chút ẩm ướt.

      tay Nam An An được Khương Minh cầm giẫm lên lớp tuyết đọng rất dày theo Khương Minh về phía bãi đỗ xe, cánh tay còn lại vất vả kéo khăn quàng của mình, ngờ trượt chân suýt nữa ngã sấp xuống may mà Khương Minh phản ứng cực nhanh ôm lấy eo , còn thuận tay kéo khăn quàng cổ mà rất khó khăn mới hạ xuống được chút lên lần nữa.

      Nam An An: “….”

      đoạn đường ngắn ngủi vì nguyên nhân tuyết đọng rất lâu, trong lúc đó Khương Minh vẫn thu tay ôm eo về.

      Rất dễ dàng vào được trong xe Nam An An tháo bao tay bằng lông của mình sau đó kéo khăn quàng cổ của bản thân xuống, ngay lập tức cảm thấy hô hấp dễ dàng rồi.

      Tuyết rơi đường rất trơn, dọc đường Khương Minh rất chậm, lúc bọn họ đến nhà họ An gần mười giờ.

      Nam An An tạm biệt Khương Minh vừa mới tới cửa thấy người đàn ông bị nhân viên bảo vệ ngăn lại ngoài cổng, người đàn ông ăn mặc có chút nghèo khổ sau khi nhìn thấy ánh mắt đột nhiên sáng lên, hướng về di động trong tay đắc ý hả hê : “ là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, đến đây, , tôi với ….”

      Nam An An chẳng hiểu ra sao cả, qua đó cũng để ý tới người đàn ông kỳ quái, nhưng mà người đàn ông đến nửa ngừng lại, giống như bên người kia điện thoại câu gì đó cười lạnh tiếng: “Chỉ chút tiền ấy, mày đuổi Khiếu Hoa Tử ư, bố mày cho mày chưa đủ đâu!”

      Nam An An hiểu vì sao liếc mắt nhìn người đàn ông cái bản thân mình vào trong, rất xa còn có thể nghe mang máng người đàn ông kia lớn tiếng kêu gào: “Tao giữ kín miệng hay quyết định là ở mày cho tao bao nhiêu tiền….”

      Ông cụ An vẫn thờ ơ với như vậy, dường như lần trước An Dạng tới ầm ĩ với ông trận sau đó ông càng muốn gặp .

      May mà bản thân Nam An An cũng chẳng để ý, dù sao cậu vẫn đối xử rất tốt với trước sau như , Nam An An vốn muốn ra về sớm chút nhưng thấy cậu nhiệt tình tặng quà năm mới cho , thích thú chuyện phiếm với , cũng thể biết xấu hổ muốn .

      Nam An An cũng rất thích An Nguyên, An Nguyên và An Dạng là bào thai sinh đôi long phụng (nghĩa là sinh đôi 1 trai 1 ), bộ dạng hoàn toàn giống nhau, cho nên từ cực kỳ thân thiết với cậu .

      An Nguyên vẫn luôn chuyện với về việc thi nghiên cứu sinh và kế hoạch tương lai của Nam Vi Vi, trái lại lạnh nhạt với An Khả bên cạnh.

      Chuyện đời trước của nhà họ An, ra Nam An An cũng hiểu lắm, truyện L,ê Quý,Đôn, nhưng cậu vẫn muốn gặp mợ , liên lụy tới đối với An Khả cũng có trách nhiệm làm ba, trái lại đặc biệt thích và Nam Vi Vi, nhất là bộ dạng lớn lên của Vi Vi rất giống ông.

      Thậm chí nhà họ An còn có tin đồn, An Nguyên hài lòng Nam Vi Vi làm người thừa kế của ông nhất.

      Có đôi khi Nam An An cảm thấy, ông cụ An Khả hơn nhất định cũng vì nguyên nhân này, được ba mình thích, với bất kỳ người con nào mà đều rất đau lòng.

      Có An Nguyên chuyện với , bầu khí trong phòng khách tốt hơn rất nhiều, nhưng mà lúc từ đề tài bài vở và bài tập thoáng cái chuyển sang bạn trai , khí có chút tế nhị.

      “An An, cậu nghe con mới có bạn trai mới…” Lời An Nguyên vừa thốt ra, An Khả khóc lóc chạy ra ngoài.

      Bầu khí lúng túng, Nam An An chỉ có thể gật gật đầu, có chút đứng ngồi yên, lại trò chuyện mấy câu với An Nguyên rồi chào tạm biệt.

      Lúc đến vườn hoa nhìn thấy An Khả ngồi chồm hổm trong tuyết khóc, vừa qua An Khả liền vọt đứng dậy rống to với câu: “Chị rất đắc ý phải ? Tôi cần chị giả mù sa mưa an ủi và đồng cảm!” xong còn hất nắm tuyết to về phía , chính xác là quả cầu tuyết.

      Nam An An tránh nhanh nhưng vẫn bị quả cầu tuyết kia đập vào, vì né tránh quả cầu tuyết ngồi chồm hổm mặt đất, cổ áo hở ra đón gió lạnh vì động tác của , mà quả cầu tuyết kia cứ như vậy chuẩn xác chui vào trong áo lông còn chưa kịp kéo khóa và cổ áo lông, Nam An An bị lạnh đến giật mình, thời tiết hôm nay, điều này là quá kích thích….

      nhìn thoáng qua An Khả khóc đến mắt cũng đỏ ngầu vô tội : “Tôi chỉ là ngang qua….” Trời mới biết từ đầu có ý định an ủi và thông cảm với An Khả.

      Sau khi ném Nam An An quả cầu tuyết to, lần nữa An Khả lại ngồi chồm hổm xuống mắt đỏ au thở hồng hộc, khóe mắt liếc Nam An An bên cạnh ta, cũng ngồi chồm hổm mặt đất….

      ta hít hít mũi cho rằng Nam An An muốn an ủi ta, nhưng nhìn thấy Nam An An hốt vốc tuyết to vo thành hình tròn nắm trong tay rồi ra.

      Chính là cứ như vậy mà ….

      được đoạn, An Khả thấy Nam An An đột nhiên xoay người, quả cầu tuyết to mang theo tiếng gió bay về phía ta.

      Thoáng cái “Bốp” nện vào ngực ta.

      An Khả: “….”

      An Khả tức giận: “Nam An An!”

      Nam An An cũng thèm quay đầu lại, lưng phóng khoáng hướng về phía An Khả phất phất tay, xa xa chợt nghe thấy tiếng An Khả khóc lóc giận dữ.

      chạy trốn rất nhanh, trong sân nhà họ An còn có người tiện cởi áo, có trời mới biết ngực bị quả cầu tuyết kia làm buốt đến có chút tê dại.

      Nam An An chạy ra cửa chính nhà cũ họ An thấy xe Khương Minh, chạy chầm chậm qua mở cửa xe chui vào hỏi Khương Minh: “Thầy, vẫn chờ em sao?”

      Khương Minh gật gật đầu, muốn nổ máy xe hơi dừng động tác lại.

      Khóe mắt liếc thấy Nam An An cẩn thận nghiêng người, duỗi tay thò vào trong áo lông của .

      Nhìn theo tay thấy hình dạng hơi phình ra, chính xác hẳn là ngực bên trái.

      Khương Minh dơ tay điều khiển nhiệt độ trong xe xuống thấp nhưng vẫn cứ có cảm giác hơi khô nóng, đầy trong đầu đều là ‘làm gương sáng cho người khác’ An An còn dại, chợt nhìn thấy tay Nam An An sờ tới sờ lui ngực của , sau đó lấy ra … nắm tuyết to.

      Hết chương 26
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :