1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khương Minh biến sắc cầm di động trong tay như có điều suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Nam An An từ cầu thang xuống,

      Ánh mắt híp lại.

      đường tới nhà Khương Minh, Nam An An đeo túi xách của mình ngồi ghế sô pha lướt weibo, Khương Minh hơi nghiêng người là có thể dễ dàng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Nam An An ---

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Tớ muốn để cho cả thế giới biết, chi phí điện thoại cả đời này của , tớ chịu trách nhiệm rồi.

      Khương Minh….

      Lần thứ hai tới nhà Khương Minh Nam An An có phần ‘quen việc dễ làm,’ xuống taxi lúc cùng qua cổng với Khương Minh, người chú gác cổng nhiệt tình lần trước thò đầu ra chào hỏi Khương Minh: “Thầy giáo Khương, đây là bạn của thầy sao, rất xinh đẹp.”

      Nam An An muốn xua tay nghe Khương Minh nhàn nhạt giải thích : “Học trò của tôi.”

      Vẻ mặt chú gác cổng lấy làm tiếc, dơ tư thế nắm đấm với Khương Minh, Nam An An cũng tiếc nuối theo sát Khương Minh vào trong,Khương Minh quét thẻ mở cửa sau đó thay dép lê ở lối vào rồi vào trong, lúc Nam An An lặng lẽ đổi dép lê nhìn thấy dép lê màu xanh đậm của Khương Minh trước mặt, ngẩng đầu thấy Khương Minh đưa tấm thẻ mở cửa cho --- “Nếu tôi công tác, em ra vào có vẻ thuận lợi hơn.”

      Nam An An tiếng cảm ơn cầm tấm thẻ cất vào túi xách của mình, theo Khương Minh tới lầu hai, thư phòng sát bên cạnh phòng khách, sắp xếp rất giống với phòng khách, vẫn là rèm cửa sổ xinh đẹp khẽ đung đưa, trong rèm cửa sổ vẫn là đặt bàn trà và hai cái ghế đu bằng dây mây.

      Đối diện rèm cửa sổ là bảy cái giá sách lớn nối liền bằng gỗ lim, tất cả sách sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề theo màu sắc, hai bên giá sách đặt hai bồn cây xanh rậm rạp tươi tốt.

      Thu xếp cho xong, Khương Minh nghe điện thoại ra ngoài, Nam An An chạy đến nơi cửa sổ ngồi ghế mây đung đưa, hài lòng ánh mặt trời ấm áp chảy xuôi trong khí, tiện tay đặt sách xuống móc điện thoại ra tiếp tục lướt weibo, trạng thái weibo mới nhất của rất nhanh có bình luận mới rồi.

      Vi Vi cười: Đây mới là phong cách nhà giàu mới nổi của chúng ta, tiền đủ , đủ chị bắn cho em.

      Là chè trôi nước phải đêm rằm tháng giêng: Xin chào cường hào, hẹn gặp lại cường hào.

      Cây cao lương tôi là An Ngưng: Mặt tớ chảy máu, xin theo dõi.

      Còn chưa theo dõi Khương Minh cũng chưa có phản ứng gì, Nam An An khóa màn hình chăm chỉ học bài, ngòi bút còn chưa chạm vào bài kiểm tra, màn hình điện thoại chớp tắt --- là điện thoại của học trưởng (đàn khóa ).

      Nam An An nhớ đàn này là người Khương Minh hướng dẫn nghiên cứu sinh, bình thường liên lạc nhiều, đột nhiên gọi điện thoại qua Nam An An có chút nghi ngờ nghe máy: “A lô, học trưởng.”

      Học trưởng rất nhanh: “An An, nam thần Khương đổi số điện thoại, thầy ấy vừa cho biết, kêu thông báo cho những người khác.”

      Nam An An: “….”

      Học trưởng: “Số mới là xxxxxxxxxx.”

      Nam An An hơi hạ giọng: “Em nhớ rồi, cám ơn học trưởng.”

      Ngón tay Nam An An hơi ngừng lại ánh mắt hiểu sao có chút chua xót, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện gửi bình luận trả lời An Ngưng ---

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên trả lời Cây cao lương tôi là An Ngưng: Sau đó là Khương Minh ấy đổi số điện thoại rồi.

      Cây cao lương tôi là An Ngưng: Phốc, độc ác đó, bảo bối em có cảm nghĩ gì?

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên trả lời Cây cao lương tôi là An Ngưng: Được…. Lãng phí.

      nhanh như vậy đổi số điện thoại, Nam An An gục đầu xuống, cảm thấy chữ sách trước mắt có chút mơ hồ, có phải Khương Minh đoán được cước phí điện thoại là nộp rồi , nhanh như vậy đổi số di động là vì ghét muốn có quá nhiều dính dáng đến ??

      Thực ra là tự mình đa tình sao?

      Có lẽ Khương Minh chỉ vì An Dạng nhờ tới mới đối xử với tệ.

      đổi số di động là vì thấy rằng bản thân tự mình đa tình mang đến phiền phức cho chăng.

      vạn cước phí điện thoại, nếu là vì số tiền cước phí này đổi số, xem ra là Khương Minh muốn kéo dài khoảng cách với .

      Nam An An dụi mắt tiếp tục làm bài, di động lại vang lên lần nữa, nhưng cầm di động thấy màn hình lấp lánh dãy số của Khương Minh.

      phải , đổi số rồi sao?

      Nam An An phân vân nghe máy: “A lô, thầy?”

      “Ừm” Khương Minh nhàn nhạt trả lời câu: “Em thích ăn cá ?”

      “….” Đây là phong cách gì vậy?

      “Thích ?” nhận được câu trả lời Khương Minh lặp lại câu hỏi lần nữa.

      Nam An An phản ứng kịp thời: “Hi, thích.”

      “Ừm” giọng Khương Minh nghe qua
      [​IMG]
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênthư hồ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nhìn màn hình hai chữ Hà Nhạc, Nam An An nghe điện thoại cũng trả lời lại, sớm lưu số điện thoại của Hà Nhạc, để tránh cho nhận nhầm.

      Sau khi điều chỉnh chế độ rung, Nam An An cầm di động men theo đường mòn giữa đại học phía Tây về phía trước.

      Lần đầu tiên lúc phát bản thân mình ghét việc thân mật với người khác phái, hoảng sợ rồi lại hoảng sợ.

      bắt đầu qua lại với bạn trai, người lại người, giống như người chết đuối cố gắng bắt lấy bè gỗ.

      Mỗi lần khó khăn trốn tránh nam sinh đụng chạm lúc thấy ánh mắt nam sinh đơn và thất vọng, áy náy cộng thêm hoảng hốt, cho rằng, có lẽ mình ta chưa đủ, chờ mình tìm được đúng người, mình nhất định có thể….

      vẫn chưa tìm được đúng người, mỗi lần đương thích nắm tay đối phương, cố ép nắm tay sau đó cũng buông ra rất nhanh, mỗi khi trời nắng ta mặc áo sơ mi trắng thích nhất cúi đầu lại gần, lúc nào cũng kiếm cớ né ra --- qua những cuộc đương đó chỉ càng thêm hiểu sâu. Việc này kết luận “ có bệnh”, đúng là bình thường.

      nữ sinh nào, giống như .

      bắt đầu chấp nhận câu kia của mợ --- có người đàn ông nào lại thích cọc gỗ.

      Thời niên thiếu tình ngây ngô khờ dại, L!ê,Qu*ý!!Đ)ôn, hấp dẫn người ta nhất ở chỗ chính là tình có tương lai như vậy, đối với Nam An An mà , quan trọng nhất là, khi đó nam sinh ngây thơ, nhưng mà ngay cả tình ngây ngô nhất cũng cách nào chấp nhận bệnh của ….

      Nam An An bắt đầu nghi ngờ, có phải suốt đời này mình cứ như thế này hay , có biện pháp nắm tay với nam sinh, hôn môi, kết hôn, sinh đứa bé giống hoặc là giống ta.

      Cuối cùng Hà Nhạc chính là cọng rơm đè chết Lạc đà, ngay từ đầu thích trong sáng như thế, sùng bái học vấn phong phú của ta, thích ta năng tao nhã, cho rằng tìm được người kia rồi.

      Hà Nhạc vĩnh viễn biết, buổi chiều hôm né tránh chiếc hôn môi của ta, chính mang phong bì tiền mừng tuổi phòng khám tâm lý.

      Nam An An hiểu, tình như vậy đối với ta công bằng, nhưng mà lúc ngồi đối diện với bác sĩ tâm lý mở vết sẹo của mình ra, lúc mặt tươi như hoa cho người nhà biết bạn trai của có bao nhiêu xuất sắc, lúc bắt đầu cố định thời gian khai thông tư tưởng,

      ta lên giường cùng người phụ nữ khác.

      Nhiều năm sau, Nam An An có thể nhàng bâng quơ mà cho người khác biết chuyện kia, giống như kể câu chuyện cười, các đều nở nụ cười, cũng cười, nhưng mà chỉ có tự mình biết, khi đó giống như bị ta hung hăng tát bạt tai, đơn giản thô bạo cho --- tất cả những thứ làm đều giải quyết được vấn đề gì cả.

      từ bỏ điều trị.

      cũng quen bạn trai nữa, phải vì tình cảm sâu vô cùng khó có thể quên được, mà vì rốt cuộc chấp nhận thực tế.

      Hà Nhạc người kia --- làm cho thay đổi phong cách, từ chủ nghĩa kỳ ảo biến thành chủ nghĩa thực.

      Có đôi khi chưa chưa tới tha thứ hay tha thứ, như thế cũng hận như thế, nhưng mà điều này có nghĩa có thể nhớ ăn nhớ đánh.

      Di động rung lên rất lâu cuối cùng quay về yên lặng, LqĐ*ô,n, Nam An An cúi đầu chuẩn bị chuyển về chế độ có chuông di động lại bắt đầu rung lên, nhưng lần này màn hình ra tên --- Khương Minh.

      Nam An An bắt máy chợt nghe giọng nam thần trầm thấp, câu nghi vấn mang theo bất kỳ tình cảm nào --- “ đâu vậy?”

      Nam An An ho tiếng: “Khụ, khám bệnh.”

      Bên kia dừng lại lát, nghe giọng Khương Minh cách ống nghe cũng làm cho trái tim đập rộn lên: “Tôi hội nghị ở thành phố Lâm, buổi tối tự mình gọi đồ ăn bên ngoài.”

      Nam An An gật gật đầu sau đó ý thức được nhìn thấy lớn tiếng câu “Được,” khi lắc lư trở về tới nhà Khương Minh trời tối, quét thẻ mở cửa vào phòng khách mới phát trong phòng khách đèn đuốc vẫn sáng trưng như trước, bàn trà bày đầy bàn thức ăn mua bên ngoài và tờ rơi.

      Nam An An tới tủ lạnh tìm quả xoài, sau đó mới phát trong tủ lạnh cũng đầy đồ.

      làm ly sinh tố xoài, sau khi uống xong chạy tới phòng tắm nối liền
      [​IMG]
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênthư hồ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      im lặng bên kia điện thoại lan sang đây, cầm di động nghe thấy tiếng động rất khẽ, giống như Khương Minh nở nụ cười.

      “Thầy…. Thầy thích nữ sinh như thế nào?” Nam An An cố lấy dũng khí hỏi ra miệng, muốn làm con ốc sên bị thương rút vào trong vỏ thò ra, muốn dũng cảm lần, cho dù bây giờ còn chưa có dũng khí trực tiếp với Khương Minh, nhưng cũng muốn biết bản thân mình có chút hi vọng nào , tính toán lợi dụng lúc Khương Minh hơi say.

      “Ngoan.” Khương Minh trả lời rất nhanh, đơn giản nhưng qua loa, rất giống như nghiêm túc xong còn cười khẽ tiếng, trầm thấp, hơi khàn khàn mũi.

      Ngoan….

      Vừa rồi còn khen ngoan….

      Nam thần là trêu chọc sao?

      Nam An An cảm giác cả khuôn mặt mình đều nóng lên, biết phải tiếp thế nào nữa rồi cũng cười vài tiếng, trong thư phòng yên tĩnh có thể nghe thấy ràng tiếng hít thở của Khương Minh đầu bên kia điện thoại, lúc châm thuốc có tiếng động bật hộp quẹt, còn có bối cảnh ve kêu ầm ĩ, khỏi nhớ tới lúc Khương Minh hút thuốc ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, hít hơi sâu sau đó bộ dạng thờ ơ phủi phủi tàn thuốc, ràng người đàn ông đẹp trai lịch lúc hút thuốc động tác cũng đẹp trai ngoài ý muốn, mang theo chút tư vị nho nhã du côn.

      Cũng ai gì,

      Cũng ai tắt điện thoại,

      ràng là im lặng, nhưng hiểu sao khiến trái tim Nam An An đập nhanh hơn, nghiêng đầu kẹp điện thoại tới trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ ra, trước mắt thành phố đèn đuốc sáng trưng, trong toà nhà cao tầng cách đó xa mấy chiếc đèn bên cửa sổ mở toang tối lờ mờ.

      đứng trong thư phòng của , trong túi là thẻ mở cửa của , bên tai là là tiếng hít thở róc rách của .

      Chưa từng có khoảnh khắc nào, cảm nhận được ràng cách gần như thế, thích yên tĩnh khiến người ta tim đập thình thịch như thế này, nghe thấy bên kia truyền đến giọng mơ hồ của người khác trò chuyện, Nam An An mới có chút tiếc nuối câu: “Vậy… Gặp lại, ngủ ngon.”

      “Ừ, ngủ ngon.”

      Khương Minh tắt điện thoại ngay lập tức, Nam An An cầm di động có chút nóng cũng cúp máy, đột nhiên nghĩ tới lúc học trung học Giản Mao và bạn trai ấy đều chuyện mỗi đêm lúc cuối cùng là …. Đoạn đối thoại

      Giản Tiệp: “Vậy gặp lại.”

      Tần Thâm: “Gặp lại.”

      Giản Tiệp: “ cúp trước .”

      Tần Thâm: “Em cúp trước .”

      Giản Tiệp: “Em chờ cúp trước.”

      Tần Thâm: “Cũng chờ em cúp trước.”

      Giản Tiệp: “ trước ….”

      Sau đó Cố Ly bước bước dài xông lên ‘ thể chối từ’ nhấn phím kết thúc, cười tít mắt : “ cần cảm ơn, tớ là đội viên đội thiếu niên tiền phong” toàn bộ thế giới yên tĩnh lại, Nam An An còn nhớ lúc ấy Giản Mao lần lại lần “ cúp trước” ‘ tới tôi khuôn mặt vẻ hạnh phúc tan được.

      Nghĩ tới đây, Nam An An hắng giọng: “Thầy ơi, thầy cúp trước .”

      Trả lời lại là: “Đô, đô, đô….”

      Nam An An: “….”

      Khương Minh cúp máy sau đó giương mắt nhìn thoáng qua người vừa tới, Khương Châu tới đặt tay lên lan can nghiêng mặt nhìn : “Con trai, đương rồi hả?”

      Khương Minh gật gật đầu rút điếu thuốc đưa lên, trong ấn tượng của người đàn ông hăng hái kia từ sau khi mẹ qua đời nhanh chóng già , chăm sóc tốt mã bề ngoài che dấu được vẻ tang thương mệt mỏi của ánh mắt ông.

      Lần trước ở nhà họ An chuyện với ông, nhẩm tính, năm năm rồi câu với Khương Châu.

      Tần Nhiên gặp phải vụ bê bối đau tận xương của chồng mình và em , nhận lấy kích thích đột phát bệnh xuất huyết não.

      Sau khi Tần Nhiên qua đời, Khương Châu nhanh chóng cưới dì Tần Di, giống như tình sâu như biển nhiều năm như vậy cũng ngăn được vội vã bây giờ.

      Khương Minh dập tắt điếu thuốc đầu cũng quay lại rời .

      Lúc hai người kia vừa mới kết hôn, luôn có nhóm người thân thích mỗi ngày dùng danh nghĩa tình thân khuyên nên tha thứ cho ba , chấp nhận dì của , ba nhiều năm qua chăm sóc mẹ bị bệnh liệt giường có bao nhiêu vất vả, đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng ăn
      [​IMG]
      huyenlaw68thư hồ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khương Minh vừa về tới, Nam An An uống ly nước trái cây ăn bánh su kem xem tiểu thuyết, thỉnh thoảng học bài cuộc sống gia đình tạm ổn từ đầu đến chân.

      Mục tiêu từ đầu của Khương Minh phải là để thi đậu nghiên cứu sinh, mà là trở thành người thi học lên nghiên cứu sinh đạt kỷ lục điểm số cao nhất ở đại học phía Tây.

      Sau buổi trưa ngày hè, ánh mặt trời chiếu vào làm Nam An An buồn ngủ, nghe thấy Khương Minh hỏi còn có đề bài nào lúc này tiện tay chỉ cái: “Cái này.”

      Khương Minh chút để ý tay đặt lưng ghế dựa của , tay vừa dùng lực cả người Nam An An cùng với ghế bị xoay hướng về phía mặt mình, tay gõ lưng ghế : “Em là cá sao?”

      Mới vừa tỉnh ngủ Nam An An bị hỏi có chút quẫn, chợt nghe thấy Khương thoang thả : “Trí nhớ của em chỉ có bảy giây sao, đề này em để cho tôi tới ba lần.”

      Nam An An: “….” Miệng lời cay độc có kỹ năng mới!

      Tiếng nhắc nhở báo tin nhắn vừa vang lên Nam An An ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh, thấy gì mới mở khóa màn hình, là tin nhắn lớp trưởng gửi tới.

      --- Đại bảo bối An An, mấy ngày nữa học viện kinh tế làm lễ đón sinh viên mới xin giúp đỡ, gom góp trong hội học sinh chúng ta đủ để đón tiếp rồi.

      --- Tớ cũng muốn tham gia, thế nhưng cơ thể đủ cao mặt hợp phong cách.

      --- Nam thần của cậu cũng tham gia, tớ sắp xếp cậu dẫn dắt tổ bọn họ vậy thế nào?

      Tin nhắn của lớp trưởng Trương đại nhân luôn là ba tin lần gửi, Nam An An chờ gửi xong trả lời hai chữ --- thành giao (mặc cả xong).

      Đến hôm lễ khai giảng đón sinh viên mới của học viện kinh tế hối hận cũng kịp, quả lớp trưởng Trương đại nhân lợi dụng chức quyền sắp xếp đến tổ Khương Minh, nhưng mà Hà Nhạc và Khương Minh cùng tổ!

      Nhân lực đủ, Nam An An còn giúp các nam sinh chuyển thùng nước suối, kết quả lúc nước suối phát đến chỗ Khương Minh và Hà Nhạc chỉ còn chai thôi.

      Nam An An nhìn Khương Minh rồi lại nhìn Hà Nhạc, kết quả mang chai nước suối kia đưa cho Hà Nhạc.

      Hà Nhạc cười đắc ý, chờ đến lúc thấy trong tay Nam An An cầm chai Evian ( hãng nước suối của TQ) từ bên ngoài chạy vào đưa cho Khương Minh, ta nhìn sư phụ Khang (hãng nước suối khác của TQ) của mình cười nổi luôn.

      Lúc lễ chào đón người mới, Khương Minh thờ ơ nghe đọc đủ loại diễn văn, thỉnh thoảng ánh mắt rơi vào người Nam An An, Lê(Quý)Đôn, mặc bộ sườn xám màu xanh phác họa đường cong duyên dáng, tóc bới lên bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, dường như vì chạy tới chạy lui nóng quá đầu mũi chảy mồ hôi nhưng mặt lại là thần thái phấn khởi, lúm đồng tiền như như khiến người ta rất muốn chạm vào cái. Nam An An chạy vòng xung quanh trường thu hút chú ý của đám sinh mới, Khương Minh thấy mấy vị nam sinh xô xô đẩy đẩy chạy tìm chuyện, hình như cuối cùng còn muốn xin số điện thoại của , thấy Nam An An khoát tay, do nam sinh nhiều lần kiên trì nên cầm bút viết vào trong lòng bàn tay nam sinh trong đám bọn họ dãy số.

      Khương Minh cau mày ngón tay trỏ như có như gõ lên mặt bàn.

      Hà Nhạc ngồi bên cạnh nghiêng đầu hạ giọng: “Bọn ở cùng chỗ rồi hả?”

      đợi Khương Minh trả lời ta tiếp tục : “ ấy rất đẹp đúng , lúc ấy tôi cũng cảm thấy bộ dạng Nam An An xinh đẹp tính cách cũng được, về sau mới phát …. ấy hoàn toàn phải như tôi tưởng tượng.”

      Hai tay Khương Minh đan vào nhau ánh mắt rơi vào ngòi bút máy, nhìn hết sức chăm chú giống như nhìn bài giảng nhàn nhạt trả lời: “Vậy cậu còn tìm ấy làm gì?”

      Hà Nhạc: “….”

      Lễ đón sinh viên mới ngoại trừ có bóng dáng các lãnh đạo và đại thần trong trường học ra cũng mời những đàn khóa trước của học viện kinh tế, Nam An An cúi đầu xuyên qua đám người bỗng nghe giọng ngạc nhiên mừng rỡ --- “An An?”

      Nam An An cúi đầu bước nhanh hơn, làm sao mà quên nhóm bạn trai cũ của là học trưởng, mới nửa giờ nhìn thấy ba người rồi, chủ nhân giọng chẳng được Nam An An trả lời cũng hoàn toàn nổi giận, vẫy vẫy tay lớn giọng hơn: “Ở đây, An An, ở đây…”

      Nam An An tránh được chỉ có thể chào tiếng: “Hi.”

      Cũng may sau đó lễ chào mừng bắt đầu, LQĐôn, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng cũng cần phải lo lắng như thế, chột dạ nhìn Khương Minh mấy lần phát thấy , cảm xúc cũng có gì khác thường mới yên tâm.

      Lúc tan cuộc muốn lén lút chuồn bị Nhị Hóa - người vừa nãy ngăn cản: “An An, trao đổi sinh viên mới từ nước Đức trở về, bây giờ đứng hạng nhất, chúng ta hòa thuận ….”

      Nam An An im lặng cúi đầu, lúc trước khi lời chia tay, Nhị Hóa khóc ngừng hỏi vì sao, được là vì sao ánh mắt rơi vào bảng vàng nhanh trí : “Vì phải là hạng nhất….”

      Trong ngày ngắn ngủi Nhị Hóa
      [​IMG]
      huyenlaw68tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Em có bệnh phải trị
      Edit: Ngọc Hân

      Khương Minh như có điều suy nghĩ, cúi đầu nhìn An Khả căng thẳng chờ câu trả lời nghiêm túc : “Xin lỗi.

      chỉ hai chữ xin lỗi, giải thích nguyên nhân, thậm chí ngay cả tôi có người trong lòng, em còn những lời này cho qua chuyện cũng , gọn gàng dứt khoát nể mặt chặt đứt nhớ thương của ta.

      Trong mắt An Khả lập tức đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi vào quyển sách trong tay. Lê!Quý!Đôn. Nghe tiếng mở cửa phòng rất , ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Nam An An đeo túi xách từ trong văn phòng Khương Minh ra nâng tay che mặt chạy .

      Nam An An muốn đeo túi xách lên cầu thang của lớp học mới, vừa đúng lúc thấy An Khả rơi nước mắt chạy , tim nghèn nghẹn --- giống như thấy trước được tương lai của mình.

      Sau hôm An Khả khóc thời gian, Nam An An cũng rất ít gặp An Khả, thời gian đếm ngược thi nghiên cứu sinh càng ngày càng gần, cuối cùng cũng bắt đầu căng thẳng.

      Thời gian cách ngày thi nghiên cứu sinh chỉ còn tháng, trong khoa ra thông báo cầu 12 ngày trước khi hết tháng phải nộp đề tài luận văn tốt nghiệp bảng xét duyệt và đề tài báo cáo, mỗi ngày Nam An An mệt mỏi như cún, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh còn phải ôn tập thi lại và thêm luận văn tốt nghiệp.

      Nam An An nằm úp sấp bàn xoắn tóc, bây giờ chính trị của vẫn còn là mảnh vụn, luận văn tốt nghiệp tuần sau phải nộp 3000 chữ trong đề tài báo cáo.

      “Làm sao vậy?” Khương Minh giương mắt nhìn Nam An An từ giữa trưa bắt đầu đứng ngồi yên.

      Nam An An lại gần vẻ mặt cười nịnh nọt: “Thầy ơi, bản mở đề tài báo cáo của em có thể trì hoãn được ?”

      mặt mày rạng rỡ, xoáy hình quả lê lúc cười hơi gợn sóng, còn thêm đôi má lúm đồng tiền như như .

      Cơ thể Nam An An thò ra bàn làm việc trước mắt, hai cánh tay chống lên bàn, khuôn mặt ghé sát vào trước mắt , chạm tay có thể tới.

      Khương Minh khoát tay, Nam An An lập tức ôm lấy đầu: “Em viết, bây giờ em viết luôn….”

      Khương Minh: “….”

      ngờ lại chìa tay tự nhiên chạm vào xoáy hình quả lê của , đầu ngón tay hạ xuống làn da mềm mại nhẵn nhụi.

      Xoáy quả lê bên khóe miệng bị ngón tay thon dài khẽ chạm, đầu ngón tay còn có chút cảm giác mát lạnh, Nam An An mới phát tư thế này tiếp sát cách Khương Minh quá gần, hô hấp gần như giao nhau, chóp mũi đối chọi nhau, lúc hô hấp hơi thở đều phun lên chóp mũi ….

      Còn có đôi mắt chuyên tâm đen nhánh, ánh mắt kia khiến người ta có ảo giác sâu thấy đáy, mà bây giờ có thể thấy ràng đáy mắt nhìn thấu bộ dạng băn khoăn lo lắng của .

      Nam An An dám đối mặt với , tầm mắt cũng biết nên nhìn vào chỗ nào, ánh mắt bay tới bay lui cuối cùng tập trung vào cái mũi cao thẳng của , đột nhiên nghĩ tới Đường Viên người đàn ông lỗ mũi lớn rất mạnh mẽ, lúc ấy Đường Viên tâm tình rạng rỡ còn khoa chân múa tay vẽ lằng nhằng người to lớn trong trung, mặt Nam An An lập tức đỏ lên…

      Sau đó nghe thấy Khương Minh nhịn được nở nụ cười --- giống như chơi đá gà.

      Nam An An xấu hổ buông tay giải thích : “Em nghĩ thầy muốn đánh em.”

      Nhưng mà, chọc vào má lúm đồng tiền là có ý tứ gì chứ?

      Ngón tay Khương Minh hơi khựng lại, sau buổi trưa ánh mặt trời chiếu vào, phải có chút mập mờ làm chuyện mờ ám có thể khiến trái tim nữ sinh đập rộn lên sao? dơ tay chạm vào má lúm đồng tiền của , động tác mập mờ như vậy, là rất đáng đánh đòn mới có thể cho rằng muốn đánh ?

      Còn chưa thỏa mãn thu tay lại, Khương Minh hời hợt : “Tôi có thể viết giúp em.”

      sao?” Nam An An tự chủ được cúi về phía trước.

      Thấy vẻ mặt Nam An An được sủng ái mà lo sợ, Khương Minh nhàng bổ sung thêm câu: “Thi nghiên cứu sinh cho tốt.”

      Nam An An được nam thần quan tâm càng áp lực lớn như núi, thi nghiên cứu cứ càng ngày càng gần.

      Trước cuộc thi ngày hơn mười giờ khuya trong ký túc xá Nam An An lăn qua lộn lại ngủ được, trong lúc này còn nhận được tin nhắn của Hà Nhạc --- An An, ngày mai cố lên.

      trả lời, chui vào trong chăn gửi tin nhắn cho Khương Minh: “Thầy ơi, em mất ngủ, căng thẳng.” Ấn nút gửi mới cảm thấy được thích hợp, trễ thế này còn quấy rầy Khương Minh….

      hối hận, di động vang lên, là Khương Minh.

      “Thầy…” Nhận điện thoại Nam An An có chút hưng phấn quá mức, chút buồn ngủ cũng có: “Em căng thẳng, em ngủ được….”

      “Từ mỗi cuộc thi em đều căng thẳng, rất hồi hộp thi tốt…. Lúc viết văn thi cấp lên cấp hai, vừa cúi đầu quyển sách toàn máu mũi, giáo viên đây là dấu hiệu qian dối của em, rồi thành tích viết văn có, đây vốn là lần em cách chị em gần nhất. Mẹ em đợt đó do em uống ít nước, máu nóng lên....”

      Nam An An bắt đầu dông dài, lúc thi đại học phía Tây nghe lời dạy bảo uống quá nhiểu nước, giữa lúc làm bài thi gặp cảnh ngộ bất hạnh, là người đầu tiên trong tất cả các học trò thi ở đại học phía Tây nộp bài thi.

      Giáo viên coi thi tương đối cẩn thận: “Em xác định?”

      Nam An An gật đầu.

      Giáo viên coi thi: “Em xác định?”

      Nam An An ‘tình chân ý thiết’ (chân thành tha thiết) chỉ thiếu chút nữa là “yes, I do” rồi.

      Giáo viên coi thi đuổi theo buông: “Vì sao?”

      Khuôn mặt Nam An An nghẹn đến đỏ gay giọng : “ toilet.”

      Giáo viên coi thi tóc hóa râm: “Cái gì! Em lớn xem.”

      Nam An An tăng lượng: “ toilet!”

      Giáo viên coi thi: “ cái gi?”

      Mười hai tuổi Nam An An dồn hết khí lực: “Em muốn tè ra quần rồi!”

      Vì thế danh ngôn Nam An An hành động vĩ đại lưu truyền rộng rãi trong đại học phía Tây với khí thế sét đánh kịp bưng tai trước cả vẻ đẹp của ... Mỗi lần thi có thí sinh nào nộp bài trước tiên đều phải trích dẫn câu danh ngôn vàng của .

      “Lúc ấy giáo viên chấm bài thi nghe em nộp bài kiểm tra đầu tiên còn phê vào bài kiểm tra của em, tưởng em cũng giống những thiên tài đạt điểm tối đa mấy năm trước nộp bài thi đầu tiên, đáng tiếc bài thi của thiên tài em điểm trượt xuống số lẻ...”

      Rốt cuộc Khương Minh đáp lại câu: “Em thi được 100? Rất tốt mà.” Có thể đề thi đại học phía Tây biến thái quá, 120 điểm tuyệt đố là vài năm mới gặp lần.

      Nam An An nặng nề : “, em thi được 12 điểm.”

      Khương Minh im lặng, đúng là số lẻ... Đêm hôn trước khi thi, Khương Minh còn có ý tốt cố gắng An Nhiên ủi : “Em còn trượt cấp...”

      “Đó là câu chuyện xưa bạn nhảy tôi nhảy (nguyên văn là you jump, I jump), chị của em mới vượt cấp, mẹ em vì lần có thể họp phụ huynh cho hai người, làm co em cũng vượt cấp. Ôi, nếu là chị của em thi nghiên cứu sinh gì gì đó nhất định phải ...” Nam An An nghĩ tới Nam Vi Vi càng buồn hơn: “Lúc em còn từng hỏi ba, em thông minh như chị của em, cũng xinh đẹp như chị lại còn nghe lời như chị, vì sao ba thích con nhất Hăng Tuế, ánh mắt ba em dịu dàng và thương xót nhìn em - - - con đáng thương....”

      Sắp đến nửa đêm, kí túc xá cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe thất tiếng cười trầm thấp của Khương Minh bên kia điện thoại, dừng lại lát, : “Em rất thông minh, tất nhiên, cũng rất đẹp...”

      Nam thần xinh đẹp! Rất đẹp!

      Nam An An hoàn toàn buồn ngủ, trong kí túc xá máy sưởi rất ấm trong ổ chăn lại càng nóng hầm hập, mặt có thể nóng đến như muốn thiêu cháy, Nam An An cầm di động vài giây, mới dè dặt mở miệng: “Em vẫn sợ em thi đậu... Thầy, nếu em thi đậu, thầy hôn em cái được ?”

      xong câu đó nắm chặt điện thoại di động, chui vào trong chăn nín thở tập trung tư tưởng, thấp thỏm chờ câu trả lời.

      Khương Minh bắt phải đợi quá lâu, giọng trầm thấp từ bên kia ống nghe truyền tới vuốt ve tai .

      : “Được.”

      Nam An An cầm di động lăn lộn giường, lắp bắp: “Vậy, vậy... Ngủ ngon.” ngủ ngon, nhưng cúp máy.

      Lần này Khương Minh cũng cúp trước.

      Bên tai Nam An An có thể nghe tiếng hít thở, biết bản thân mình ngủ lúc nào, mãi đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, phát thời gian trò chuyện di động là 6 giờ 37 phút 21 giây, dụi mắt, thời gian biến thành 6 giờ 37 phút 24 giây.

      Nam An An cẩn thận duỗi ngón tay nhấn nút tắt, lập tức mặt tươi như hoa từ giường nhảy xuống: “Cố Cầu Cầu, nam thần theo tớ cả đêm! Tớ lại ngáy to, nghiến răng, mớ....”

      Cố Ly duỗi thẳng người liếc cái: “Có cảm tưởng gì?”

      Nam An An: “Nam thần của tớ, quả nhiên là người có vạn cước điện thoại!”

      Vào buổi chiều cuối cùng, Nam An An thi nghiên cứu sinh, Khương Minh lái xe đứng bên ngoài trường thi chờ , sau khi đánh trống xong có người hết sức phấn khởi chạy ra, cũng có người khóc lóc gọi điện thoại. Khương Minh hạ cửa xe xuống thấy Nam An An từ trong đám người ra từ lầu hai, mặc áo khoác rất dày, mang bao tay lông mềm như nhung đứng ở cửa lầu hai nhìn đông nhìn tây lát. Lúc tầm nhìn đối diện với , con mắt sáng lên lập tức chạy tới lộ ra nụ cười hài lòng với : “Thầy ơi, em thi xong rồi, em muốn mời thầy ăn cơm.”

      Khương Minh gật gật đầu, Nam An An mở cửa xe, bản thân mình ngồi xuống bên ghế lái phụ, ánh mắt lấp lánh: “Em thi rất kém...”

      Tay cầm vô kăng của Khương Minh ngừng lát, nghiêng mặt qua thấy vẻ mặt tươi cười như hoa, dùng giọng điệu khẳng định : “Xem ra em rất phấn khởi?”

      Nam An An tủm tỉm cười khẽ, - - - bởi vì sắp hôn em rồi.

      Ở thành phố C này, mùa đông lạnh lắm, thiết bị sưởi ấm trong xe cũng mở vừa phải, Nam An An tựa lưng vào ghế dựa ngồi thoải mái ngắm ngoài cửa sổ xe, ngón tay nhịp nhàng gõ xuống cửa kính xe giống như chỉ huy dàn nhạc , giọng điệu ngâm nga bài hát.

      Nơi ăn cơm là nhà hàng lấu tôm, Khương Minh ngồi ghế sô pha nhìn Nam An An gọi món.

      vẫn sợ lạnh, ngay cả vào nhà hàng cũng cởi áo khoác ra, cởi bao tay sau đó thổi hơi vào lòng bàn tay, chóp mũi còn hồng hồng.

      Sau khi đồ ăn mang lên đầy đủ, Nam An An ngẩng đầu nhìn dè dặt hỏi: “Thầy, nếu thi viết em qua được, vòng hai rm có gặp thầy ?” được báo chuyên ngành có hai nhân vật lớn, người là Khương Minh, người là viện trưởng học viện kinh tế, sau khi thi vòng hai người hướng dẫn có thể chọn học trò, cố gắng tròn năm thi nghiên cứu sinh chính là vì Khương Minh.

      Khương Minh nhàn nhạt nhìn , : “ .”

      Tay cầm thìa của Nam An An hơi dừng lại, nồi lẩu sôi sùng sục nước bốc hơi lên tới mặt cay đến ánh mắt vì đau rát.

      Cách tầng sương trắng bốc lên từ nồi lẩu và trong hốc mắt bị cay xuất nước mắt có tính chất sinh lý, có chút thấy vẻ mặt Khương Minh, tay cầm cái thìa có cảm giác: “Cay quá.” Nam An An xong lấy khăn lau mặt, sợ Khương Minh nhìn thấy còn cố ý lau mũi như , vẫy vẫy tay bắt đầu quạt bên má: “Cay quá cay quá, cay sắp khóc được ấy...” Rồi khóc.

      Rất nhiều người , hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

      Nam An An nghĩ, nhất định là ôm quá nhiều hi vọng, cho nên bây giờ mới có thể nhếch nhác như vậy, cầm thìa hề hay biết đưa vào trong miệng, cắn ngụm mới phát bản thân mình cắn quả ớt đỏ, vị cay nồng đậm trong miệng bùng nổ, nuốt ngụm cổ họng bị sặc, như thiêu như đốt.

      Nam An An nhai nhai, đành nuốt xuống miếng ớt đỏ kia.

      Giống như theo đuổi Khương Minh, bình tĩnh chấp nhận kết quả này.

      Chỉ là ràng trong bụng cay như thiêu như đốt, nhưng lại cảm thấy rơi vào hầm băng.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      huyenlaw68tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :