1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Đoạn đối thoại kia phát lại mấy lần, hẹn xong rồi tối hôm đó Tiểu Quyển cũng trả lời .

      Khương Minh thấy cuộc trò chuyện cũng nhắc nhở báo gửi tin thất bại, để ổn thỏa nhất đêm đó sớm tới cửa đông đại học phía Tây chờ đợi.

      Tiểu Quyển tới.

      Khương Minh nghĩ có lẽ rời khỏi vừa đúng thời gian đường tới đây, đợi được tới, LêQuý,Đôn, hoặc là vốn lừa gạt , hoàn toàn qua đây….

      Cũng chính tối hôm đó, Khương Minh giật mình phát --- đặt chú ý người Tiểu Quyển, có chút quá.

      Nhưng mà ảnh đại diện màu xám của cuối cùng cũng sáng lên….

      Thậm chí cho rằng xuất là ngoài ý muốn, nhưng mà bây giờ vui vẻ,

      Còn có mười người bạn trai cũ….

      Khương Minh dơ tay rút điếu thuốc giữa ngón tay, nhấn tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn thuốc, mắt liếc di động thuận tay cầm cái ly ra ngoài lấy nước.

      Vừa mở cửa nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng khách ở lầu hai.

      Ti vi trong phòng khách mở, màn hình lớn chiếu bộ phim câm, Nam An An ngồi ôm gối nghiêng chân dựa vào ghế sô pha, màn hình ti vi chiếu vào hai mắt sáng lấp lánh, hình như xem phim dưới ánh đèn lờ mờ mắt được thoải mái, dơ tay dụi dụi mắt, cúi thấp đầu như là xem phim hoặc đơn giản chỉ là ngẩn người.

      “Tạch” Nháy mắt trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.

      Nam An An theo bản năng dơ tay che mắt trong thoáng chốc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thấy bóng dáng thon dài Khương Minh đứng ở cửa, trong tay còn cầm chiếc ly,

      nhanh chóng điều chỉnh thế ngồi, ngoan ngoãn ngồi có chút mất tự nhiên : “Xin lỗi, đánh thức thầy sao, em ngủ được….”

      “Sao bật đèn?” Khương Minh nhăn nhăn mày, con mắt Nam An An bị xoa có chút hồng.

      “Em sợ làm phiền thầy, cửa thầy được tốt… Thầy cũng ngủ được sao?” Nam An An để lộ nụ cười : “Phim này rất đẹp mắt, thầy muốn xem cùng ?”

      Khương Minh nghe vậy gật gật đầu, lấy ly nước ấm tới ngồi ghế sô pha, hơi ngửa về phía sau, hai cẳng chân thon dài thong dong đè lên nhau, đưa tay dùng điều khiển tắt đèn phòng khách, rồi thuận tay mở dàn thanh nổi.

      Nam An An thấy bộ dạng Khương Minh thảnh thơi lười biếng cũng thả lỏng dựa vào sô pha xem phim, L,ê Qu.ý Đôn,n, ánh mắt luôn muốn nhìn Khương Minh, dưới ánh đèn lờ mờ gò má cực kỳ mê người…

      Giữa lúc vui vẻ chạm phải ánh mắt Khương Minh, Khương Minh thấy tay ôm bụng nhíu mày hỏi: “Đau bao tử?”

      Nam An An có chút xấu hổ “Dạ” tiếng, đau đến ngủ được mở weibo, Nam Vi chuyện phiếm với mới xem phim dời chú ý.

      Tiếng vừa dứt, Khương Minh đứng dậy lấy hòm thuốc, bước vài bước qua cúi người đưa viên thuốc trong lòng bàn tay lên bên môi , “Xin lỗi, lần đầu tiên tôi nấu cơm…”

      Lòng bàn tay gần quá, nếu Nam An An dơ tay cầm viên thuốc ngược lại có chút làm điều dư thưa, theo bản năng cúi đầu lè lưỡi cuốn viên thuốc kia vào trong miệng, vỏ bọc đường còn chưa tan thấy mép ly nước ấm đặt môi dưới của , nhấp hớp nuốt viên thuốc trong tay Khương Minh xuống, mặt lại nóng lên….

      liếm lòng bàn tay nam thần!

      Nam thần còn đút thuốc cho
      [​IMG]
      huyenlaw68tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Em có bệnh, phải trị

      Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý

      gặp Khương Minh trong tuần, vì muốn nhận được tờ giấy xác nhận của bác sĩ Nam An An chạy chuyến tới bệnh viện Nhất Trung.

      hành lang còn gặp mấy bác sĩ thực tập gặp mặt mấy lần trước.

      Bác sĩ thực tập nhìn thấy Nam An An lại tới đưa tiền lời tình ý sâu xa: ‘An An, trong bệnh viện Nhất Trung giữ tiền như giữ cướp, sao em lại tới nữa? Bệnh viện là nhà em mở à?”

      Mới dứt lời thấy viện trưởng mới nhậm chức của bọn họ vừa tới nơi này.

      Bác sĩ thực tập hoảng sợ, có chút kích động đứng lên: “Viện trưởng Lương.”

      Nam An An cũng rất vui vẻ: “.”

      Bác sĩ thực tập hạ giọng: “Đừng ồn ào, ấy đúng là viện trưởng của chúng tôi.”

      Nam An An ném cho ta ánh mắt rất chân thành: “ ấy đúng là em.”

      Bác sĩ thực tập: “…”

      Sau khi được bác sĩ là đóng dấu, Nam An An trông trăng trông sao chờ giờ lên lớp của thầy đại nhân, lại nghĩ rằng---

      cúp tiết lần, còn muốn cúp lần thứ hai.

      Sáng sớm chuẩn bị mang túi xách học bị An Dạng ngăn lại. Ngay cả tờ giấy xin nghỉ phép cũng kịp viết, Nam An An chỉ có thể đặt hi vọng lần này Khương Minh cũng điểm danh.

      trường bị mẹ bắt buộc bác sĩ tâm lí có linh cảm có điều chẳng may, quả nhiên, vào trong phòng trước ánh mắt của An Dạng, đối mặt với bác sĩ tâm lí vừa mới mở miệng tin nhắn của Đường Viên tới --- An An, Khương Minh điểm danh, thầy ấy điểm bình quân của bài kiểm tra là 30 điểm.

      30 điểm….

      Tổng điểm của tài chính ngân hàng bình quân…. Cũng là 30 điểm.

      đợi Nam An An kịp phản ứng gì Đường Viên lại tiếp --- Yên tâm, tớ dùng tay trái làm bài đó viết tên cậu và nộp rồi.

      Nam An An nở nụ cười, tiểu thiên sứ của chính là khéo kéo hiểu lòng người như vậy, nhưng rất nhanh, cười nổi ---

      Sau khi nhận được tin nhắn của An Ngưng và Cố Li.

      An Ngưng: Yên tâm, tớ dùng tay trái làm bài đó viết tên cậu và nộp rồi.

      Cố Li: Yên tâm, tớ dùng tay trái làm bài đó viết tên cậu và nộp rồi.

      ….

      Nam An An che mắt, nét mặt này đẹp, dám nhìn.

      sợ đối thủ thông minh, chỉ sợ bạn bè mà giống như lợn, Nam An An muốn đáng sợ nhất chính là hai thứ này đều có.

      Người con trai cách bàn gỗ lim, Nam An An đứng ngồi khó khăn, bác sĩ tâm lý vẫn tác phong nhanh nhẹn như cũ.

      Hai tay bác sĩ tâm lý đan vào nhau, cười đến mức khiến người ta như được tẩm gió xuân, “Là An An hả, bộ dạng em rất đẹp, bình thường có gì phiền muộn có thể với tôi?” Thấy Nam An An có ý tiếp, bác sĩ tâm lí trẻ tuổi ho tiếng, cho gợi ý, “ ví dụ như, vì sao mẹ em lại mang em tới chỗ tôi?”

      Vẻ mặt Nam An An đau khổ: “Tôi có bệnh.”


      “…” Đứa trẻ thành cỡ nào, bác sĩ tâm lí điều chỉnh vẻ mặt chút rồi an ủi theo cách làm thường lệ: “Em có bệnh.”

      Nam An An như lấy được ân xá: “Tôi đây.”

      Bác sĩ tâm lí: “…” được như vậy, tôi còn chưa xong mà. Sư phụ người mau trở lại, mình em chống đỡ được.

      Nam An An tới cửa xoay người lại, bác sĩ tâm lí giống như thấy được ánh sáng của thành công, muốn “Em chỉ là…”

      tay Nam An An cầm nắm cửa, nghiêng người lễ phép mà thân thiện cười tít mắt vẫy vẫy tay với ta: “Tạm biệt.”

      Lúc tạm biệt bác sĩ tâm lí ra ngoài, tuyết rơi nhiều rải đầy đường, lúc Nam An An chậm như rùa lái xe tới trường học hơn 11 giờ, lớp tài chính ngân hàng sớm ta học rồi.

      Vừa xuống xe chạy từ từ về phía đại học học viện kinh tế, Nam An An luôn sợ lạnh, vừa xuống cửa xe nhanh chóng đeo hai bao tay lông lá xù xì, ra khỏi thang máy hành lang tới văn phòng khom người hai tay đỡ đầu gối hít thở từng ngụm từng ngụm mới nhớ tới --- tiết học còn chưa từng đến, đừng phòng làm việc của Khương đại thần ở đâu, ngay cả Khương đại thần lớn lên trông thế nào cũng biết.

      Cũng may, chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Nam An An nhanh chóng móc di động ra, nhìn màn hình lấp lánh khuôn mặt cười tươi của Đường Viên dùng ngón tay mang bao tay lông mềm như nhung gạt màn hình --- có độ ấm nên vuốt được, Nam An An làm biếng chẳng muốn gỡ bao tay ra bèn trực tiếp cầm di động kề sát bên miệng, lè lưỡi nhanh chóng liếm biểu tượng nghe máy màu xanh biếc.

      Liếm màn hình xong, điện thoại được kết nối trong nháy mắt giống như nghe thấy tiếng cười , theo bản năng Nam An An ngẩng đầu nhìn thấy cánh cửa đối diện mở, người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc áo khoác màu tím khóe miệng cong lên còn chưa thu về.

      Lúc Nam An An bị nụ cười khí khái hùng bức người của người nọ làm mù mờ, nghe thấy giọng ràng của Đường Viên từ trong điện thoại truyền tới --- An An, văn phòng Khương đại thần ở chỗ đối diện ngay khi cậu ra khỏi thang máy, chính là 1401.

      Ánh mắt Nam An An nhìn vào tấm gỗ lim phía sau người đàn ông kia --- 1401.

      Nam An An cảm thấy nhất định là bị người đàn ông đẹp trai kia làm ngây ngốc, bởi vì chạy.

      Ngây người trong phòng trà nước lúc, uống mấy cốc trà sữa bằng cốc giấy, Nam An An mới lấy hết dũng khí lần nữa đứng trước cửa văn phòng của Khương Minh, vỗ vỗ ngực bình tĩnh chút rồi gõ gõ cửa, nhận được tiếng “Mời vào,” giọng nam trung rất êm tai, giọng mát lạnh mang theo chút lười biếng.

      Nam An An có chút lo lắng yên đẩy cửa vào nhìn thấy Khương Minh đeo chiếc kính gọng ngồi sửa bài kiểm tra, đứng ở góc độ vừa khéo có thể nhìn thấy gò má của , nét đến mức có thể thấy lông mi dày của được che phủ tầng màu vàng của ánh mặt trời và hơi nhăn mi lại, sống mũi rất thẳng --- có phần hiểu sai rồi… Chỉ bằng bộ mặt, Khương Minh đủ trở thành nam thần của rồi.

      Cúc áo sơ mi trắng của cởi ra xắn lên khuỷu tay, lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn nà mà mạnh mẽ.

      Trong văn phòng điều hòa nhiệt độ rất nóng, xem ra vừa rồi hẳn là mặc áo khoác muốn ra khỏi cửa, nhìn thấy đặc biệt chờ trừng phạt .

      tay Khương Minh xoay xoay bút máy trong tay hết sức chăm chú nhìn bài kiểm tra bàn, chậm chạp chưa cho điểm số, thấy vào chỉ câu: “Xin chờ chút, tôi chấm mấy bài kiểm tra .”

      “Được” Nam An An khéo léo trả lời tiếng, đến sô pha nơi cách bàn làm việc rất gần kiễng chân lên, cẩn thận liếc nhìn bài thi cái.

      (*Φ ! Φ*) góc bên trái phía là tên của .

      bàn có ba bài thi bày ra.

      Đều là của .

      Trong lòng bàn tay Nam An An đều là mồ hôi nghe Khương Minh nhàn nhạt câu “Ngồi ,” nghe ra giọng điệu gì, Nam An An dè dặt ngồi lên ghế sô pha cố gắng thẳng lưng, hai tay cẩn thận khéo léo đặt đầu gối giống như học sinh tiểu học chờ bị thầy phê bình, vẫn là lần đầu tiên tới văn phòng của Khương Minh, văn phòng của rộng rãi hơn so với văn phòng người hướng dẫn trước kia, văn phòng rộng rãi như vậy đón ánh sáng vô cùng tốt, cửa sổ sát đất treo rèm cửa sổ màu xanh đậm, đối diện với bàn làm việc bằng gỗ lim.

      Khương Minh ngồi bên bàn làm việc, trước mặt bàn làm việc đặc biệt đặt bể cá, bể cá rất độc đáo, mặt phẳng phải hình cung như bình thường mà là toàn bộ mặt phẳng bể cả đều được che phủ kiểu hình thoi, ánh mặt trời chiếu tới, bể cá trong suốt chia cắt ánh mặt trời thành vệt sáng , mấy cái đuôi của con cá chưa từng thấy qua bơi giữa rong rêu màu xanh lá.

      Nam An An quan sát cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Minh từ nơi bàn làm việc đứng dậy tới ngồi đối diện , càng căng thẳng, trong văn phòng to như vậy yên lặng đến mức dường như có thể nghe tiếng động đậy của lòng , tay trái An An chủ định gãi đầu gối dường như nghe Khương Minh cười khẽ tiếng, : “Em rất sợ tôi?”

      Nam An An ma xúi quỷ khiến gật gật đầu, vừa phản ứng kịp lại lắc đầu, đầu cúi thấp có chút xấu hổ mở miệng: “Có, có chút…”

      Khương Minh tháo kính mắt xuống tiện tay đặt bàn trà, giọng nhàng nghe ra cảm xúc gì, “Vậy còn trốn học?”

      Nam An An: “….” Em cũng dám nữa.

      Trong lúc này văn phòng làm việc im ắng, Khương Minh nhìn Nam An An cúi đầu xuống lời nào, lqđ mặc chiếc áo dài vải kaki khoác thêm áo lông, lông xù làm nổi bật cả người trắng nõn nà, lúc cúi đầu xuống lộ ra mảng cổ trắng nõn và vài sợ tóc quăn buộc hết, sợi dây màu xanh thẫm xâu mặt dây chuyền buông xuống cần cổ, chỉ là mặt dây chuyền rơi trong áo lông màu trắng nhìn kiểu dáng, từ góc độ của còn có thể thấy hàng lông mi buông xuống của .

      Nhìn như đứa trẻ đáng thương tội nghiệp, Khương Minh nhàn hạ tư thế thoải mái dựa vào ghế sô pha gợi ra vấn đề trọng tâm lần nữa.

      --- “Trị hết bệnh rồi hả?”

      Hết chương 3

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      post lộn chương hở bạn?

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nghĩ tới đây Nam An An cũng nhõm, ngẩng đầu thoải mái theo bước Hà Nhạc chào tiếng: “Xin chào thầy, tạm biệt thầy!”

      Hà Nhạc: “…..”

      Giờ phút này, ta thế nhưng lại phản bác được.

      Tạm biệt Hà Nhạc, Nam An An cũng có tâm tình tự học, trở lại phòng tự học dọn dẹp xong túi xách ra ngoài ăn cơm với Cố Ly, còn chưa tới chỗ ngồi, di động lại vang lên, Nam An An nghe máy ---

      “Chị An An…” Giọng An Khả mềm mại, “Chị có thời gian ?”

      có.” Nam An An gọn gàng dứt khoát.

      “…” An Khả bị nghẹn lát tự nhiên tiếp: “Ông nội hôm nay bọn chị trở về chuyến, chị Vi Vi chưa nghe điện thoại.”

      Ông ngoại….

      Nam An An đồng ý cúp điện thoại, Cố Ly giẫm phanh xe (thắng xe), nghiêng mặt qua: “Lại bảo cậu về?”

      “Ừ” Nam An An gật gật đầu, gần đây ông cụ An đột nhiên có tình của trưởng bối, khiến An An gần như được sủng ái mà lo sợ, An Dạng rất dễ dàng làm dịu quan hệ với nhà họ An chút nào cả, cũng muốn làm trái ý ông ngoại để mẹ khó khăn.

      Cố Ly đưa đến nhà cũ nhà họ An rồi luôn, sau khi mình Nam An An đến cửa đại sảnh mới biết là Hồng Môn Yến, LQĐô$n trong đại sảnh ông cụ cười tít mắt lôi kéo tay Hà Nhạc, bộ dạng cực kỳ hài lòng với ta, Hà Nhạc cũng chuyện với ông cụ rất vui vẻ, mợ ngồi bên dùng vẻ mặt ngắm con rể nhìn Hà Nhạc.

      An An thoáng dừng bước, ông cụ ngẩng đầu nhìn thấy thương vẫy vẫy tay: “An An, tới đây.”

      Nam An An ung dung thản nhiên qua, trước khi ông cụ thương chụp tay giây tự nhiên với tay hạ túi xách, cung kính câu: “Ông ngoại khỏe ạ.”

      Ông cụ hậm hực thu tay về, vẻ mặt trầm xuống.

      Nam An An lễ phép chào hỏi với Hà Nhạc, thấy An Khả từ lầu xuống, An Khả vô cùng thân thiết kêu tiếng “Chị An An” tầm nhìn vừa rơi xuống người Hà Nhạc ánh mắt lập tức sáng lên: “Chị An An, đây phải là bạn trai chị sao?”

      Hà Nhạc cười cười, cũng phủ nhận cực kỳ tự nhiên chào hỏi với An Khả: “Chào em.”

      Mợ cũng mở miệng theo: “An An, mợ nghe con thích Hà Nhạc, vừa khéo Hà Nhạc cũng thích con, mợ đúng , các con….”

      Nam An An vốn bị bọn họ cướp đoạt lời cướp đoạt mọi thứ có chỗ trống chen vào, ý tứ này…. Nghe đến đó ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn ông cụ lên tiếng nữa: “Ông ngoại, ba con con còn .”

      chiêu này của ông cụ An biết là muốn lợi dụng chút giá trị cuối cùng của hay là muốn nhường đường cho An Khả, hoặc là mũi tên trúng hai con nhạn. An An khéo léo , nhưng ý tứ vô cùng ràng --- Ba tôi còn chưa lên tiếng, tới lượt các người định đoạt chuyện hôn nhân của tôi.

      “Bốp” ông cụ đặt ly trà lên bàn, nước trà trong suốt nhàng nhoáng lên tý suýt chút nữa vẩy ra ngoài, “ biết tốt xấu!” Lời còn chưa dứt bắt đầu ho khan dữ dội, mợ chạy tới dịu dàng vuốt lưng ông cụ vừa trách móc : “An An, sao chuyện với trưởng bối như vậy?” Rồi giọng bình thường khuyên giải ông cụ: “Ba, người đừng tức giận….”

      Hà Nhạc có chút sửng sốt thay đổi sắc mặt, truyện của dđ L!ê Qu#ý Đô*n nghĩ tới dường như bản thân mình bước từng bước lại càng ổn thỏa, thái độ của ông cụ An đối với Nam An An làm cho ta có chút trở tay kịp.

      Nam An An ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, gật đầu lễ phép mà xa cách: “… Hơn nữa lúc sinh nhật người con cũng , bây giờ con thích Khương Minh.”

      là hồ đồ,” sắc mặt ông cụ trầm xuống: “Con biết em họ thích Khương Minh, con đứa này… Từ đến lớn con kết giao bao nhiêu người bạn trai, đây phải là con gây khó dễ em họ sao?”

      Nam An An trả lời câu bừa của ông cụ, đứng lên lễ phép mà xa cách với ông cụ: “Ông ngoại, con trước, tạm biệt.”

      Lời trách mắng của ông cụ ngừng luôn, Nam An An cũng quay đầu lại mà bước ra ngoài, phía sau có bước chân dồn dập tới, giọng An Khả mang theo chút áy náy: “Chị An An, xin lỗi, em biết ông ngoại với chị những lời này, nhưng mà, em rất thích Khương Minh…”

      Nam An An xoay người, thấy sắc mặt An Khả biến thành màu hồng vì chạy nhanh, An Khả thở từng ngụm từng ngụm, “Chị An An, từ cái gì em cũng bằng bọn chị….”

      thông minh như chị Vi Vi.”

      xinh đẹp như chị.”

      “Từ trước đến này bọn chị cũng đều chơi đùa với em, em biết chị thích em, nhưng em … Chị cần cướp ấy có được ?”

      Mi vĩnh viễn thức tỉnh được người giả vờ ngủ. Giống như An Khả, ta cố chấp cho rằng có mình, Khương Minh thích ta. Nam An An phản bác được, An Khả phải là đứa trẻ hư… Hoặc có thể An Khả đúng là đáng thương ---

      Thế hệ sau nhà họ An đều là con , An Ngưng trong sáng động lòng người,
      [​IMG]
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênthư hồ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khương Minh đứng trước mặt , nghiêng bình rót đầy bia vào trong hai ly thủy tinh, sau đó chìa tay dễ dàng rút ly rượu trong tay ra đổi lại ly của .

      “Bốp” tiếng vang vỏ chai bia đập lên bàn khuếch tán vào trong lỗ tai .

      “…” Nam An An cầm chai bia, bên tai là tiếng gào thét của các hùng khoa lưu thông tiền tệ: “Giao bôi, giao bôi, giao bôi….”

      Khương Minh chính là …. muốn giao bôi với sao?

      Nam An An lui về sau bước,

      Khương Minh lấn người sang, nâng chén ghé sát vào tai hai chữ, Nam An An gật gật đầu, tay phải nắm cái ly cứng ngắc.

      Trước mắt bao người, muốn uống rượu giao bôi với người hướng dẫn của , củng cố vững lòng xong Nam An An kiễng chân duỗi thẳng tay vòng qua cánh tay Khương Minh, ống tay áo sơ mi của tùy tiện vén lên, tư thế như vậy, da thịt bọn họ thân mật.

      Ly bia quay vòng trở lại bên môi , tay Nam An An hơi run run, bia đầy trong ly tràn ra ngoài vẩy ít vào áo .

      Cánh tay Khương Minh phút chốc bị cuốn theo, hơi thở cách càng lúc càng gần, hai mắt Nam An An nhắm lại hơi ngưỡng cổ lên, ừng ực từng ngụm to đổ xuống bụng, chất lỏng lạnh ngắt lướt qua cổ họng cuối cùng nóng lên.

      Trong bóng tối, có thể cảm giác được Khương Minh sát ngay bên cạnh, hơi thở của giao nhau, tiếng ly bia va chạm, trong đám người bùng nổ trận thét chói tai, còn có vài tiếng huýt sáo mơ hồ, nhạc quán bar đinh tai nhức óc vượt qua cả tiếng đập bùm bùm của trái tim .

      Nương theo dáng người cao to của Khương Minh, tay nâng lên rất cao, truyện của diễnđànLê~Quý@Đ!ôn, ly bia gần như nghiêng lệch chất lỏng chen lên trút vào trong miệng , Nam An An nuốt ừng ực. Khương Minh rót bia quá đầy uống vài ngụm còn chưa thấy đáy, Nam An An nâng ly lên trượt chân cả người cắm về hướng Khương Minh, được bàn tay để ngang eo giữ chặt lại, cơ thể gần như bị ôm nửa người, gót chân cách mặt đất hơi gần.

      Nam An An vừa bị trượt hoảng sợ mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Khương Minh gần trong gang tấc, ánh mắt đen như mực…

      Còn có hơi thở ấm áp phun lên mí mắt .

      Độ nóng kia vẫn duy trì liên tục đến lúc bọn họ bắt đầu chơi trò con súc sắc cũng chưa tản .

      Nam An An chơi rất vui, mỗi lần đến lượt bất kể phía trước người ta con số gì Nam An An đều kiên quyết --- “ tin,” bốn vòng liên tiếp Nam An An uống bốn ly.

      Đậu Tỉ (Nam An An) kề sát kéo quần áo Khương Minh hiên ngang lẫm liệt : “ theo em…”

      Khương Minh thản nhiên : “Có uống rượu phải ?”

      “Phốc” Đường Viên mặt tươi như hoa: “An An khát ?”

      gặp người con số trước, Nam An An: “ tin.”

      Quỳ xuống đất cũng bị dính Kế Thảo: “Đầy vào, uống!”

      “….” Đường Viên nghiêng mặt qua đành lòng nhìn thẳng, Đậu Tỉ nhất định là khát đúng hơn, người ta ba cậu cũng tin.

      Qua ba vòng rượu, mọi người say quá cũng rất cởi mở, chơi trò chơi quốc vương vòng thứ nhất bạn lớp trưởng nam bị cầu chống đẩy – hít đất năm lần người bạn lớp trưởng nữ, Khương Minh ra bên ngoài hút điếu thuốc khi trở về đúng lúc nhìn thấy Nam An An ở chỗ quầy bar tính tiền, cầm theo túi ni lông đầy tiền --- có lẽ là quỹ lớp, lúc tính tiền khoa chân múa tay với phục vụ, nhạc trong quán bar quá lớn phục vụ kia gần như là phải hét to lên, Khương Minh dập điếu thuốc trong tay qua.

      Giữa lúc Nam An An lấy tiền từ trong túi ni lông ra, ngay cả bartender cũng qua đây giúp đếm tiền, Lqđô!2n, Khương Minh vừa sang đưa thẻ của mình cho phục vụ tính tiền, phục vụ lập tức vứt bỏ túi ni lông tiền màu hồng kia rồi cà thẻ trước khi bị Nam An An ngăn lại, Khương Minh nhập xong mật khẩu thấy bộ dạng Nam An An khó chịu như lông: “ thể để các em mời, các em còn .”

      Nam An An: “Em gần 18 tuổi rồi.” xong bản thân cũng tự hiểu đây là
      [​IMG]
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênthư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :