1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nam An An: “….”

      Sau khi nhận điện thoại từ tay Đường Viên Nam An An cũng nhìn nội dung mà trực tiếp xóa sạch tin nhắn nổi màn hình, đút di động vào túi quần theo dòng người di chuyển vào lớp học.

      Cả tiết học Nam An An đều tư thế sẵn sàng bày thế trận chờ đón quân địch, chờ Khương Minh gọi lên làm bài, đáng tiếc hình như Khương Minh quên chuyện giao ước kia của bọn họ, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho cái. bàn tay Khương Minh đặt bàn giáo viên bàn tay tùy ý xoay xoay viên phấn, giảng bài cũng dùng sách giáo khoa, dòng suy nghĩ ràng giọng giản đơn dễ hiểu.

      còn đối mặt lo lắng, Nam An An ngồi phía sau quang minh chính đại quan sát Khương Minh, lúc đối diện quan sát khuôn mặt, lúc đưa lưng về phía quan sát cái gáy.

      Nam thần ngay cả ót cũng dài hơn nhìn rất đẹp, đối diện với khuôn mặt càng khiến muốn ngừng mà được, lêquý, đônn mái tóc ngắn gọn gàng mát mẻ màu đen làm lộ ra vầng trán đẹp đẽ, phía sau kính gọng là ánh mắt được che phủ bởi lông mi dày đặc nhìn phía ngoài giống như có bí mật nào đó, cả người Khương Minh luôn khiến người ta có cảm giác lười biếng mà lại tùy tâm tình, vừa mang theo lạnh lùng và xa cách bẩm sinh.

      Người đàn ông như vậy ra rất thích hợp được người ta xem như nam thần mà sùng bái, mà phải là người đàn ông.

      Nhưng mà An Dạng , muốn có tuổi thanh xuân đẹp nhất, theo đuổi người đàn ông tốt nhất, Nam An An hỏi --- đuổi kịp sao?

      An Dạng liếc cái --- có khả năng... Đuổi kịp lùi sau đó tìm cách tiếp. Nam An An cảm thấy mẹ trong vấn đề này hiểu rộng như vậy, có thể vì ngày trước bà là người theo đuổi ba .

      Giữa lúc Nam An An ngẩn người ngắm khuôn mặt Khương Minh cánh tay bị Cố Li chạm cái, “ làm bài , .”

      Nam An An qua mấy tên nam sinh lên bục giảng, nhận được tiếng huýt sáo và tiếng thô lỗ “Nam thần,” trong phòng học yên tĩnh đặc biệt vang dội, Nam An An bị bọn họ gọi là Nam thần tài chính, mà hot girl Lữ Húc trong ban họ gọi --- nữ thần, tiếng huýt sáo kia phát ra từ miệng của đám gọi “Nữ thần”, tất cả các bạn học im lặng mấy giây sau đó cười ồ lên hồi, mãi đến khi Khương Minh làm động tác ngón trỏ để ở lòng bàn tay mới yên tĩnh lại.

      Với thị lực 5.0, Nam An An đảm bảo thấy Khương Minh hơi nhíu mày, mặc dù nhìn kỹ nhưng vẫn tránh được hỏa nhãn kim tinh của .

      Lúc nhận viên phấn từ ngón tay giữ nó của Khương Minh, ngẩng đầu đúng lúc đối diện với ánh mắt của , tròng mắt màu đen sau đôi kính của Khương Minh rất tinh khiết, đến nỗi trong nháy mắt đó khiến có ảo giác trong mắt chỉ có ,lqđôn!n Nam An An thất thần chút tay lướt qua đầu ngón tay Khương Minh, thậm chí có thể cảm nhận ràng nhiệt độ từ tay có thể khiến các ngón tay nóng đến phát sốt, độ nóng này giống như là theo mạch máu ngấm vào toàn cơ thể .

      Nam An An cúi đầu theo bản năng tránh ánh mắt Khương Minh, có chút bối rối nắm chặt viên phấn đứng trước bảng hít sâu hơi bắt đầu viết lên bảng đen.

      Khương Minh giơ tay phủi phủi bụi phấn ở ngón tay, hai tay tùy ý đặt mặt bàn dựa lưng vào bàn giáo viên nhìn Nam An An cầm phấn múa bút thành văn, viết chữ rất nhanh, hàng chữ viết xinh đẹp như nước chảy mây trôi bài ngay ngắn thẳng hàng, lúc gian đủ dùng còn trực tiếp viết chữ xen kẽ vào trong bài giảng lúc trước của , sau khi viết xong câu trả lời Nam An An xoay người cái ném viên phấn theo đường vòng cung xinh đẹp trả vào ống đựng bút, hướng về phía cười tủm tỉm ngẩng đầu ngưỡng mộ ba giây, sau đó vỗ vỗ bụi phấn chạy chui qua về bàn phía sau cùng kề tai với đám bạn của .

      Khương Minh thu hồi ánh mắt có chút hứng thú, hắng giọng câu “Tan học tới văn phòng tôi” rồi nâng tay lau sạch bảng.

      Nam An An trở lại chỗ ngồi còn chưa kịp thưởng thức ảnh chụp chung của bọn họ thấy Khương Minh nghe ra vui buồn , biết là phúc hay họa thấp thỏm trong nửa tiết sau, ngay cả câu nghi hoặc của Cố Li “Nam An An, cậu phát ra chữ hai người viết liền mạch sao” cũng nghe thấy, sau khi tan học lưng mang túi xách vui sướng theo Khương Minh qua học viện kinh tế, hôm nay Khương Minh tan tiết sớm, lúc Nam An An ra lớp Đường Viên chưa tan học, theo phía sau bóng dáng Khương Minh bị ánh mặt trời chiếu xuống, trong lòng dâng lên chút vui sướng.

      Văn phòng Khương Minh tới lần, cho nên lúc Khương Minh tới dưới lầu của học viện kinh tế bị viện trưởng gọi lại, Nam An An nhận chìa khóa văn phòng mà Khương Minh đưa cho ôm đống tài liệu quen đường quen lối tới phòng 1401 chờ , trong bể cá vẫn là mấy cái đuôi non nớt mềm mại, vẫn là mấy con cá lớn xinh đẹp bơi lội trong bể, Nam An An vô cùng buồn chán nhưng lại dám cho cá ăn, cá quá sợ chúng nó no mà chết dứt khoát vin bên bể cá tiếp tục quan sát đàn cá , nhìn cẩn thận mới phát dưới đáy bể cá lộ ra góc màu xanh biếc, bị mấy cục đá màu trắng đè lên thấy hình dáng.

      Xem ra, hình như là ngọc bích (ngọc Phỉ Thúy), chất lượng còn xinh đẹp như vậy, Nam An An cảm thán phen Khương Minh cường hào, đây là sử dụng vòng mã não ngọc bích lót bể cá, khi phân vân muốn thò tay vào trong móc ra nhìn hay cánh cửa bị đẩy ra, loạt tiếng giày cao gót lanh lảnh từ xa tiến lại gần Nam An An quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ mặc áo chiếc váy dài mày đen, thấy đứng đó vẻ mặt người phụ nữ có chút chán ghét nhăn nhăn mày: “Khương Minh có ở đây ?”


      Nam An An thấy thái độ vui của người phụ nữ đối với mình cũng chỉ lễ phép gật gật đầu, tiếc chữ như vàng: “Là...”

      Thượng Đế cho cái mặt nóng, phải vì để dán vào mông lạnh.

      Người phụ nữ nhìn cái, để ý tới nữa xoay người dẫm giày cao gót ra ngoài, khép cửa tiếng “Bốp”.

      Nam An An lại tiếp tục vin vào bể xem cá, nghe thấy Khương Minh có bạn mà? Hơn nữa nhìn bộ dạng người phụ nữ kia lớn tuổi hơn so với Khương Minh, Khương Minh hẳn là .... Nam An An nghĩ ngợi lung tung nghe tiếng cửa vang lên, lần này nghe tiếng giày da hẳn là Khương Minh, nhanh chóng giữ người đứng thẳng dậy cách xa bể cá chút kích động đến nỗi phải đưa tay bắt ra sau lưng, ánh mắt cũng hơi dao động.

      Cửa bị đóng lại, tiếng chìa khóa rơi “leng keng”.

      Trong nháy mắt trong lòng Nam An An dâng lên chút căng thẳng, thấy Khương Minh cầm quyển sách rất dày mở ra ngồi xuống sô pha, với thị lực 5.0 của Nam An An --- đó là tổng hợp lại các phiếu điểm của , phía dưới góc trái thành tích học tập là 60.1, tiếng Khương Minh mát rượi dễ nghe trước sau như : “Tôi nghe em muốn thi nghiên cứu sinh?”

      Nam An An mập mờ ừm tiếng, lêquýĐôin kỳ chưa nghĩ ra, muốn học nghiên cứu sinh nhưng mà để học nghiên cứu mà thành tích học tập cho phép, thi nghiên cứu sinh mà với chỉ số thông minh của cho phép, học viện kinh tế đại học phía Tây bài chuyên ngành hàng năm đều rất khó, khoa có thể rớt 0.8 thí sinh.

      Chờ chút, Khương Minh hẳn phải là thầy giáo tìm bài chuyên ngành cho mà ngày đó An Dạng đó chứ?

      Sau khi ra hiệu ngồi xuống ghế sô pha, Khương Minh đưa quyển sách tay kia giao cho , Nam An An nhìn thoáng qua, trang bìa viết chính là đề tài thực tế thi nghiên cứu sinh môn học tài chính đại học phía Tây những năm qua, Khương Minh từ từ mở miệng : “Mỗi ngày làm bộ (đề thi).

      Nam An An ゜mạnh mẽ ゜.

      Khương Minh tiếp tục bổ đao xuống: “Làm ở đây, tôi kiểm tra.”

      Nam thần tôi cầu xin thầy, để cho tôi cam chịu tụt lại .

      Chăm sóc của thầy, tôi xứng.

      thực tế với câu trần thuật của Khương Minh Nam An An ngoan ngoãn gật đầu, vừa an ủi chính mình --- quả nhiên thầy ấy thích mình, mi xem , thể chờ được muốn mỗi ngày đều nhìn thấy mi rồi. Trong loại cảm xúc này Nam An An có chút lâng lâng, nhất thời bị kích thích mở miệng: “Thầy ơi, thầy có bạn chưa?”

      Khương Minh nghe vậy giương mắt nhìn về phía , nhàn nhạt câu: “Chưa có.”

      Nam An An đè nén xúc động trong lòng, cũng nén trở về câu thầy xem em thế nào, ra sợ Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt được tốt lắm, đành phải thay đổi đề tài: “Vừa rồi có người phụ nữ tới tìm thầy.”

      Khương Minh yên lòng ừ tiếng, vừa rồi lúc ra khỏi thang máy đúng lúc nhìn thấy bà ta vào thang máy bên cạnh, tầm mắt Khương Minh đảo qua gương mặt bị thời gian làm nhiễm vẻ hốc hác của người phụ nữ kia, nhưng tâm tình vui vẻ như nghĩ, trong lòng tản ra u ám giương mắt nhìn về phía Nam An An ở đối diện, nghĩ đến câu nghe được trước khi vào lớp học kia, đổi giọng: “Em có mấy người bạn trai trước?”

      Nam An An: “....” Đề tài này xoay chuyển quá nhanh làm phản ứng kịp, làm sao lại đến người rồi hả?

      Thấy im lặng Khương Minh hơi hơi nhíu mày xuống: “Mười ngón tay đếm đủ sao?”

      Nam An An máy móc gật đầu như gà con mổ thóc: “Có thể có thể.” ý thức bị Khương Minh nắm mũi dắt rồi.

      “Đó là bao nhiêu?” Khương Minh hỏi với giọng điệu tự nhiên, vẫn nghe ra cảm xúc gì như cũ.

      Nam An An do dự lát, thử thăm dò tính toán ngón tay phen: “... Mười người.”

      Hết chương 5


      Chương 6: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Văn phòng lại tiếp tục im lặng.

      Nét mặt Khương Minh ‘sóng nước chẳng xao động,’ ngón tay thon dài như có như gõ lên mặt bàn như suy nghĩ.

      Sau khi Nam An An xong câu mười người cũng yên lòng chờ phản ứng của Khương Minh, nhưng thấy Khương Minh ở trước mặt cười nhàn nhạt lúc, cười rộ lên cực kỳ kinh diễm, khóe mắt hơi hơi nhếch lên rồi giãn ra, mang theo chút mùi vị để ý.

      Đây là lần đầu tiên Khương Minh cười với , vốn nên được sủng ái mà lo sợ nhưng mà cười dưới tình huống như vậy khiến hiểu nỗi trong lòng càng run sợ hơn, còn mang theo chút chột dạ mơ hồ, vừa rồi bọn họ đối thoại giống như là với nam thần mà bản thân mình theo đuổi --- em từng có bạn trai, thầy là người thứ mười đó.

      Nhìn bộ dạng Nam An An gấp gáp như “Chờ truyền hình trực tiếp,” Khương Minh tiện tay nới lỏng cà – vạt của mình, tay khoác lên chỗ dựa lưng của ghế sô pha nhàn nhạt ” “ ít nhỉ.”

      Nam An An trốn ánh mắt , hạ mí mắt giải thích : “Cũng, cũng nhiều….” câu đó xong Nam An An muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, khéo miệng hủy cả đời.

      “….”

      Sau đó, nghe Khương Minh câu rất dài --- “Vậy ai muốn quay lại em đồng ý?”

      “….” Nam An An lời thề son sắt: “Ai cũng đều tuyệt đối .”

      “Em là người tuyệt đối quay đầu lại,” Nam An An tiếp tục thể quyết tâm: “Mỗi lần quay lại đều là tự bản thân em từ chối! Em tuyệt đối phủ nhận điều mình từng quyết định….”

      Khương Minh lười biếng tiện tay lật trang sách, em cũng quay lai, em tìm mới khắp nơi, còn tìm những mười người.

      Thấy làn môi hồng mịn màng khi đóng khi mở của Nam An An, l.qđôn, Khương Minh chợt cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tiện tay nâng chung trà lên, muốn đưa tới bên miệng….

      Mắt Nam An An lườm thấy trong chén có nước ân cần : “Thầy giáo, em phòng trà lấy nước giúp thầy, thầy muốn uống gì?”

      “…” Khương Minh tiện tay rút điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, tay gạt bật cái bật lửa, ngọn lửa thổi bùng tôn lên khuôn mặt kia có chút chân thực, sau đó “Coca.”

      Nam An An quay về rất chậm, phòng trà có nước, vì thế Nam An An chạy xuống dưới lầu mua Fanta cho Khương Minh rồi chạy chầm chậm trở về, lúc Khương Minh dùng ngón tay cái khui lon nước, chần chừ chút rồi giải thích: “Fanta cũng được, Coca tốt --- giết chết tinh trùng tổn thương thận dẫn tới bệnh liệt dương….”

      Tay phải Khương Minh khui lon nước nghiêng lệch , trong nháy mắt lon mở ra trào lên dòng nước màu cam thẳng tắp nhắm ngay Nam An An, nước có ga bắn thẳng lên mặt .

      Nam An An: “….”

      Khương Minh Minh: “….”

      xin lỗi” Khương Minh buông Fanta phun trào trong tay xuống, rút mất tờ khăn giấy trong hộp, ấn lên mặt Nam An An.

      Nam An An chút nào nghe thấy tiếng xin lỗi của Khương Minh, hoàn toàn có thể để ý độ dày khăn tay thấm nước áp lên, tất cả lực chú ý của đều ở ngón tay thon dài mạnh mẽ của Khương Minh, giống như máu toàn cơ thể đều chảy ngược lên mặt, Nam An An cương cứng cơ thể mãi cho đến khi Khương Minh lau mặt cho xong ném khăn giấy vào thùng rác, mang vào trong rửa mặt…

      Sau khi trở lại ký túc xá, Nam An An mặt mày hớn hở muốn cho Cố Li --- nam thần sờ mặt tớ, đợi đến điểm chính,

      “Cho nên… Thầy ấy bắn lên mặt cậu?” Cố Li ranh mãnh .

      Nam An An: “…”

      Đám bạn của có khả năng bùng phát đồi trụy như vậy!

      Nam An An: “Thầy ấy sờ mặt tớ…..”

      Đường Viên vội vàng chạy tới, cái móng thịt chào hỏi mặt Nam An An tình cảm nồng nàn chà xát : “Sờ thử, cảm giác rất tốt.”

      Nam An An: “…” Còn có thể cùng nhau chơi đùa rồi hả?

      Những ngày tiếp theo, Nam An An trôi qua rất thoải mái vui sướng, chú ý tới tin nhắn ân cần thăm hỏi mỗi ngày.

      Từ sau tin nhắn xin quay lại kia, mỗi ngày Hà Nhạc đều bám riết tha gửi đủ loại tin nhắn cho , nhưng ra lần này ý muốn trần trụi như thế, mỗi ngày đều là mấy cái --- An An, sáng sớm an lành. An An, ăn cơm chưa? An An, ngủ ngon. Từ trước đến nay Nam An An sợ ác ý thăm dò phá hỏng của Hà Nhạc, dám chắc rằng Hà Nhạc lưu trữ mấy tin nhắn ân cần thăm hỏi này, mỗi ngày đúng giờ gửi .

      Đối với việc này, Nam An An trả lời đơn giản cộc cằn hơn --- cũng thiết lập tự động trả lời, chỉ có chữ

      --- Cút.

      Sau lần đầu tiên hướng dẫn bài chuyên ngành Khương Minh ‘ bệnh mà mất’ nơi khác tham dự hội nghị, Nam An An có mấy ngày thong dong nhàn nhã, dù sao chỉ là thích người đàn ông học giỏi, mà phải thích học, muốn nhìn mặt nam thần, mà phải nhìn sắc mặt cơ thể đàn ông làm bài.

      Đáng tiếc ngày vui luôn cực kỳ ngắn ngủi, lúc Nam An An đắp mặt nạ rung đùi lướt Weibo, thanh báo có tin nhắn vang lên, Nam An An mở màn hình, là dãy số xa lạ.

      --- Tám giờ sáng ngày mai.

      đợi Nam An An từ chối, lại có tin nhắn mới nổi lên màn hình

      --- Tôi biết em có tiết học.

      Vẻ mặt Nam An An đau khổ trả lời --- Được ạ, thưa thầy.

      phải muốn sớm chiều ở chung với nam thần, đơn giản chỉ là muốn học bài.

      Sáng sớm Nam An An đạp qua tin nhắn ân cần thăm hỏi của bạn trai trước, đúng tám giờ đến văn phòng Khương Minh, bắt đầu hành trình học tập ép buộc khổ cực, Khương Minh cho mười câu hỏi lớn rồi bắt đầu ngồi trước bàn làm việc thảnh thơi xem báo giấy.

      Mười phút trôi qua, Nam An An xoay xoay bút suy nghĩ.

      Hai mươi phút trôi qua, Nam An An xoay xoay bút suy nghĩ.

      Ba mươi phút trôi qua, Nam An An vẫn còn xoay xoay bút suy nghĩ.

      Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào bàn, thỉnh thoảng Khương Minh ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy --- Nam An An ngồi ghế sô pha tay xoay xoay bút, bộ dạng cau mày chăm chú suy nghĩ, vẻ mặt như chuyên tâm và ngoan ngoãn, lúc cúi đầu tóc dài buộc lộn xộn buông xuống bên tai, tiện tay vén ít tóc ra phía sau, để lộ đường cong xinh đẹp của gò má, ánh mặt trời rắc lên mặt , chiếu lên cả khuôn mặt trắng mịn gần như trong suốt của .

      Hình như nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi, lúc Nam An An lấy bút ra viết lên giấy mặt mày đều sống động, như tằm nằm nhả tơ đáng , ngay cả khóe miệng lúc di chuyển cũng lên lúm đồng tiền nhắn, cả người giống như là hòa tan vào trong ánh mặt trời, yên bình mà xinh đẹp.

      Cười lướt qua chút như vậy thôi --- Nam An An lại bắt đầu cau mày xoay bút.

      Mười ngón tay Khương Minh đan vào nhau. Rốt cuộc nhịn được mở miệng : “Còn chưa làm xong à?”

      Nam An An: “….”

      “Đề bài này em cứ dùng vi phân và tích phân là có thể làm được.” Thoáng thấy chỗ trống lớn bài kiểm tra ở xa xa, lần đầu tiên Khương Minh kiên nhẫn như vậy.

      Vẻ mặt Nam An An mù mờ.

      “Phương pháp giá trị toán trung học cũng có thể.”

      Vẻ mặt Nam An An mù mờ.

      “Làm sao mà em thi đậu đại học phía Tây?” Khương Minh nhíu mày.

      Nam An An: “Thị lực em tốt.”

      Khương Minh cười như cười nhắc nhở : “Năm nay em 17 tuổi, đại học năm thứ 3.” Theo hiểu biết của , Nam An An từng nhảy lớp ba lần, là học sinh ít tuổi nhất ở đây, chỉ số thông minh so với thị lực hẳn là càng tốt hơn chứ.

      Mười ngón tay Khương Minh đan vào nhau, ưu nhã mà nhàn hạ: “ ra em muốn thi nghiên cứu sinh?”

      Nam An An: “Em muốn chứ.”

      Khương Minh gấp tờ báo bàn làm việc, “ thích tôi hướng dẫn em học bài?”

      Nam An An câu trái lương tâm: “Em thích.”

      Khương Minh đến gần cầm bản bài tập kia, gạch dưới mấy con số nho nhợt nhạt viết ở phần đề bài, Khương Minh lướt nhanh vài lần --- chính xác, những con số này là câu trả lời chính xác. Khương Minh nâng trán, em đều có thể làm em còn có bộ dạng vẻ mặt khổ đại cừu thâm (rất đau khổ), em là khỉ con được mời tới làm trò sao?

      Nam An An: “Những phương pháp thầy em đều quên hết, em tính nhẩm.”

      Khương Minh: “….”

      Giữa lúc im lặng có tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, Khương Minh tạm thời kết thúc đề tài này nhàn nhạt mời vào.

      nữ sinh khẽ đẩy khe hở cửa ra, ló vào đầu dò xét cười ngượng ngùng, sau đó vào sợ hãi mở miệng: “Thầy Khương, em, em là học trò của ngài, em là An Khả, năm nay em là năm nhất, em muốn tới hỏi ngài chuyện học kỳ sau trao đổi sinh viên, em muốn nhờ ngài viết thư giới thiệu giúp em, em…” Câu của nữ sinh dừng lại lát, lúc ánh mắt đối diện với Nam An An có chút kinh ngạc : “Chị An An, sao chị ở trong này?”

      Thái độ Nam An An có chút lạnh nhạt: “Chị chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.”

      “Khó hiểu…” Vẻ mặt An Khả có chút buồn bã, hướng ánh mắt chờ mong về phía Khương Minh lần nữa, Khương Minh nhìn ta cái tự hỏi ta là ai, hình như ta phải là học trò theo , truyền thống đại học phía Tây là nắm giữ sinh viên chưa tốt nghiệp, mỗi khóa sinh viên chưa tốt nghiệp cũng đều có người hướng dẫn của chính mình, chịu trách nhiệm học tập, đề tài và luận văn tốt nghiệp, phân chia đến trong tay luôn luôn là nam sinh, Nam An An này là trường hợp ngoại lệ Hách Hinh dưỡng thai cho nên tạm thời giao cho .

      Cái người nữ sinh này… An Khả.

      khẳng định ta phải học trò của , nhưng mà tên này rất quen thuộc.

      Hết chương 6
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênthư hồ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khương Minh suy nghĩ lúc mới nhớ được, tên này từ ngày bé từng nghe trong miệng Tiểu Quyển (nguyên văn là lông quăn - biệt danh nhé), chỉ là phải lời hay ho gì ---

      Tiểu Quyển: Em ghét An Khả, hôm nay nó đập vỡ mất góc giữa chìa khóa mặt dây chuyền của em.

      Tiểu Quyển: Sư phụ, An Khả tố cáo với ông ngoại em sớm.

      Tiểu Quyển: Em đẩy An Khả, nó lừa gạt ông ngoại, em thích bọn họ nữa.

      Khương Minh từng cảm thấy Tiểu Quyển đơn thuần và tính trẻ con, về sau Tiểu Quyển đưa cho bài kiểm tra toán cao cấp xin giúp đỡ khi đó mới biết được --- ấy phải tính trẻ con, ấy chính là đứa trẻ.

      ….

      Khương Minh lấy lại tinh thần đối mặt với ánh mắt chờ mong của tên An Khả kia.

      Nam An An cúi đầu bộ dạng chìm vào suy nghĩ dựng thẳng lỗ tai nghe Khương Minh hời hợt : “ xin lỗi, tốt nhất em nên tìm thầy của mình ….”

      Nam thần xong lời này…. là quá sung sướng, sướng đến nỗi cảm thấy hướng dẫn trước khi thi cũng chán ghét như vậy, loại kẻ thù của quân địch chính là bạn bè kinh ngạc vui mừng ngang nhau khiến cho Nam An An mừng rỡ.

      Sau khi An Khải thất vọng rời khỏi văn phòng chỉ còn lại có và Khương Minh.

      Thời gian trôi qua đến buổi trưa rất nhanh, Khương Minh tìm thêm mấy đề bài khó hơn đưa cho làm.

      Nam An An lại bắt đầu xoay bút.

      Nửa giờ sau, Khương Minh tắt máy tính qua xem kết quả làm bài của Nam An An --- lần này đúng là trắng trơn, ngón tay thon dài của Khương Minh đặt lên phần bài làm, “…. Lại tính nhẩm?”

      “….” Nam An An “ suy nghĩ,” đợi Khương Minh trả lời lại thẳng thắn : “Còn chưa nghĩ ra.”

      Tay phải Khương Minh ấn Nam An An ngồi tay vịn bên phải, tay trái rút cây bút máy trong ống đựng bút ra, trong quá trình suy nghĩ bút máy màu xanh đậm xoay chuyển vòng mu bàn tay rồi quay về trong lòng bàn tay, sau đó soàn soạt rồi soàn soạt viết đáp án tờ giấy, ánh mắt Nam An An dõi theo ngón tay thon dài nắm bút máy của , móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch , đốt ngón tay ràng.

      Nam An An tập trung tinh thần nhìn đến nỗi phát Khương Minh đứng phía bên phải , phía trái cầm bút vòng qua nửa người , tư thế như vậy cả người như bị Khương Minh ôm vào trong ngực, cằm của cách đầu rất gần, thậm chí ngẩng đầu lên là có thể chạm đến đường cong xinh đẹp của cằm .

      Nếu bác sĩ tâm lý của chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhất định cho rằng Nam An An khỏi phải từ bỏ điều trị --- có lẽ uống thuốc cũng có thể tốt lên.

      Nam An An dựng thẳng lỗ tai nghe cực kỳ chăm chú, giọng giảng bài của cũng mang bất kỳ cảm giác màu mè nào, nhưng mát lạnh dễ nghe, tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng khi cuối câu lên cao, Nam An An hoàn toàn thất thần, chợt nghĩ tới lúc trước nhìn thấy hàng loạt thầy giáo của người ta weibo, còn chạy tới đăng nhận xét --- tôi biết nguyên nhân tôi học toán giỏi rồi. truyện của DĐ Lêqđôn.

      Bây giờ cảm thấy tự mình làm mất mặt, ví dụ như thầy giáo đẹp trai đúng là có thể hấp dẫn lực chú ý của nữ sinh khi lên lớp, nhưng mà càng có thể hấp dẫn lực chú ý của nữ sinh lên khuôn mặt hơn, mà phải bảng đen. ví dụ như bây giờ, dường như chỉ là nghe mà thôi….

      “… Chính là như thế này, hiểu chưa?” Khương Minh đứng thẳng lên, nên đổi kính mắt rồi.

      hiểu hiểu…” Luôn thất thần chưa bao giờ chú ý nghe Nam An An máy móc gật đầu như gà con mổ thóc.

      “Vậy em cho tôi lần .” Khương Minh nhàng bâng quơ.

      “…” Đàn ông cần gì làm khó phụ nữ!

      Giữa trưa Nam An An cương quyết mời Khương Minh ăn cơm để thể lòng biết ơn, nên tới căn tin số 3.

      Nam An An cầm phiếu ăn lấy cơm, lqđô,n, sau khi mua cho Khương Minh phần cơm thịt bò Nam An An lại chạy tới mua mì sợi cho mình: “Dì ơi, chén mì thịt bò.”

      Dì Tây Bắc có vẻ đau lòng: “Hôm nay tâm tình An An tốt à, bình thường đều ăn hai chén mà.”

      bàn tay thon dài nhận mì trong tay , ra Khương Minh từ chỗ ngồi qua đây.

      Nam An An bị phát ăn rất nhiều: “…”

      Khương Minh ăn cơm cực kỳ lịch , ăn chén cơm thịt bò với tư thế thái độ ưu nhã.

      Nam An An ăn rất nhanh, ăn xong chén mì sợi Khương Minh vừa mới ăn thịt, ngồi ghế chờ Khương Minh.

      Khương Minh vừa nâng mắt đối diện với đôi mắt nai của Nam An An: “Ăn no chưa?”

      “No rồi…” Nam An An dời ánh mắt, lỗ tai phiếm hồng, trong lòng biết làm sao bản thân mình tốt --- như thế nào cũng là cao thủ từng đương với mười người bạn trai, nhưng mà dễ dàng thẹn thùng như vậy… chuyện trống .

      “Thêm chén nữa?” Khương Minh nhàng bâng quơ , “Thầy mời em.”

      , cần…” Cao thủ đương Nam An An cũng đỏ mặt.

      “Đừng để đói” Khương Minh đứng lên, lúc qua cửa hàng bánh kem dưới lầu thuận tay mua cho Nam An An hai túi lớn bánh phồng bơ sữa nho, Nam An An ôm cái túi bánh ngọt có chút nghi ngờ ---

      Làm sao biết thích nhất bánh phồng bơ sữa nho?

      Nam An An ôm hai túi lớn bánh phồng bơ sữa nho trở lại ký túc xá vừa vào cửa bị Đường Viên và Cố Ly chia phần --- Cố Cầu Cầu quả nhiên là đời sau của đội quân bà tám! Nam An An cầm mấy miếng nho còn sót lại cho mình --- bởi vì Cố Ly ăn nho.

      Hôm chủ nhật Nam An An trở về nhà chuyến --- mẹ trực tiếp đến ký túc xá đón .

      Chủ nhật là sinh nhật của ông ngoại , ông ngoại vô cùng xem trọng sinh nhật hàng năm đều phải làm lớn lần, tình cảm của Nam An An và ông ngoại cũng sâu sắc, dù sao có lẽ người già thiên vị cháu mình nhiều hơn.

      Ba là người già đến trẻ con, lqđôn, lúc ông nội bà nội Nam An An qua đời, khi lần đầu tiên và Nam Vi tới nhà họ An chứng kiến ông ngoại cưng chiều ôm An Khả dỗ ta ăn cơm còn len lén thầm muốn rất lâu, về sau mới biết được ông ngoại sớm có suy nghĩ ăn sâu bén rễ trọng nam khinh nữ, mặc dù cuối cùng An Khả cũng là nữ sinh thể sánh bằng những người khác trong họ này.

      Lúc Nam An An năm tuổi đến chỗ nhà họ An chơi đùa, bị An Khả đẩy xuống bể bơi suýt nữa chết đuối, ông cụ còn đủ loại dỗ dành hù dọa An Khả khóc, trách móc theo em cho tốt, đối với ông ngoại và bà ngoại Nam An An ôm bất kỳ hi vọng gì nữa.

      Cũng chính là chuyện này, lúc ấy Nam Vi trực tiếp nổi giận, cuối cùng ôm từ đó về sau qua nhà họ An nữa, ngày tết hàng năm An Dạng mang và Nam Vi về nhà họ An lần, sau khi bà ngoại qua đời bọn càng ít hơn.

      Dọc đường An Dạng lái xe rất nhanh, lúc bọn tới nhà họ An còn sớm, theo An Dạng gặp ông ngoại trước, chào tiếng qua loa, thái độ của ông ngoại đối với vẫn nóng lạnh như trước, An Dạng muốn sắp xếp vài chuyện, Nam An An dứt khoát tự mình dạo trong vườn hoa.

      Mới vừa đến đài phun nước nghe giọng của An Khả: “Cám ơn dì.”

      Nghe qua giọng mợ tâm tình cũng rất tốt: “Tất nhiên, An Khả nhà chúng ta mà, cái khác, ít nhất đến bây giờ còn chưa từng lần chuyện đương, dáng vẻ giống như cái người Nam An An nhà kia, từ chưa từng đứt đoạn chuyện bạn trai, An Dạng và Nam Vi còn mặc kệ nó, đúng là thói quen được… Về sau ai đó cưới còn phải mang nón xanh đầu à!” (ý chỉ ngoại tình).

      Nam An An mặt chút thay đổi đến gần hơn, nghe được giọng khác: “Hôm nào để con trai tôi gặp mặt An Khả lần.”

      Giọng có chút quen thuộc, Nam An An suy nghĩ kỹ càng chút --- rất giống với giọng của người phụ nữ ngày trước vọt vào văn phòng Khương Minh, nhưng mà nhìn độ tuổi của bà ta giống người có khả năng sinh ra con trai có thể kết hôn với An Khả.


      Giọng ấy tiếp tục : “ chừng sau này Khương Minh có thể dạy An Khả nữa đó.”

      Nam An An cả kinh, người phụ nữ kia là mẹ Khương Minh.

      Tuyệt đối có khả năng, so chênh lệch tuổi tác đúng.

      đợi nghĩ thêm nghe thấy tiếng cười lạnh lùng, Nam An An ngẩng đầu nhìn thấy Khương Minh đứng ở chỗ xa, dò xét bên kia, sắc mặt người phụ nữ vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ nhìn tốt, đến nỗi có thể lúc đối mặt với Khương Minh có chút tỏ ra yếu kém nịnh nọt.

      Mà Khương Minh….

      Nam An An chưa từng gặp qua dáng vẻ lười biếng như vậy, nhưng hơi thở cả người Khương Minh cực kỳ ác liệt, đứng nơi cách xa tay tùy ý đút vào túi quần, tay kia vân vê dập tắt điếu thuốc còn bốc đốm lửa đỏ.

      Hết chương 7






      Chương 8: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khương Minh trong mắt , luôn luôn đẹp trai mà lịch , lễ phép mà xa cách có phần xa thể chạm tới, giống như cho tới bây giờ đều cao quý lạnh lùng đẹp đẽ, bình tĩnh thong dong.

      Mà Khương Minh như thế này, hơi thở ác liệt ánh mắt rét lạnh, ngược lại làm cho cảm thấy chân hơn nhiều.

      Tác dụng mãnh liệt của lòng hiếu kỳ Nam An An đứng tại chỗ .

      Sau khi người phụ nữ đó thấy Khương Minh cười nhạt tiếng lại im lặng, đôi chân dài bước qua vào trong mới từ từ bình tĩnh lại, cam lòng : “Khương Minh, cho dù con xem ta như mẹ con, ta cũng vẫn hi vọng con có thể hạnh phúc….”

      “Dù sao đây cũng là ý nguyện (ý muốn và nguyện vọng) của chị …”

      “Nhiều năm như vậy, nhất định chị ấy cũng hi vọng chúng ta đều có thể được tốt, dù sao….”

      Trong giọng càng lúc càng thấp của người phụ nữ ánh mắt Khương Minh càng lúc càng lạnh lẽo, mãi đến khi bị câu nhàn nhạt “Đủ rồi” cắt ngang, mới hoàn toàn biến mất, cúi đầu vẻ mặt oan ức cam lòng.

      Người câu kia phải là Khương Minh, là người đàn ông có bộ dạng rất giống Khương Minh, ngũ quan người đàn ông khôi ngô tuấn tú bằng Khương Minh, nhưng năm tháng lắng đọng lại làm cho phong cách của ông xem ra thành thục tao nhã, câu “Đủ rồi” kia lớn, giọng trầm thấp, chút tức giận nhưng trong giọng là nồng đậm ý tứ cảnh cáo, còn mang theo loại cảm giác áp bức ‘ở lâu địa vị cao’, lực uy hiếp kinh người.

      Người đàn ông lạnh lùng câu đó xong quay đầu nhìn về phía Khương Minh, thậm chí Nam An An cảm giác ràng ý tứ hành động lần này của người đàn ông là bày tỏ có lỗi với Khương Minh….

      Đối với người đàn ông xin lỗi, Khương Minh chỉ lễ phép mà xa cách gật gật đầu, rồi chân dài bước tới chỗ Nam An An mình.

      Σ(っ °Д °;)っNam An An nhìn chân dài càng lúc càng cách mình rất gần có chút sợ hãi, mãi đến khi bản thân mình bị bóng mờ Khương Minh che phủ hoàn toàn… im lặng đuổi theo bước chân Khương Minh, chuẩn bị thừa dịp trống vào, giữa lúc suy nghĩ làm thế nào để mở miệng nghe Khương Minh ‘vân đạm phong khinh’ hỏi: “Có cảm nghĩ gì?” --- Về trò hề này.

      Nam An An: “Đau nhiều ạ!”

      Khương Minh: “…”

      Nam An An: “Tay thầy.”

      Tầm mắt Khương Minh theo ánh mắt rơi vào nơi ngón tay bị tàn thuốc ấn xuống, tiện tay ném điếu thuốc lá mới vừa rồi còn nắm trong lòng bàn tay theo đường vòng cung vào thùng rác có kiểu dáng như tảng đá bên đường, tiếp sau đó dùng tay kia ấn xuống đầu cái, giống như là đối với sủng vật nghịch ngợm.

      Lần thứ hai Nam An An ngạc nhiên ở chỗ mình hoàn toàn né tránh đụng chạm của Khương Minh, quả nhiên giống như lời của bác sĩ tâm lý kia ---

      có bệnh.

      Nhất định là quá dễ thương đến nỗi bọn họ đều cho rằng chưa uống thuốc.

      …..

      Lúc cùng với Khương Minh vào phòng khách, Nam An An liếc mắt cái thấy sắc mặt ông ngoại xem ra tốt, thấy An Khả đỏ mắt bên cạnh ông ngoại trong nháy mắt hiểu. Ba tuổi nhìn thấy ông cụ những lời này được chứng minh hoàn toàn người An Khả, đứa An Khả này lúc nhà trẻ tìm ông ngoại tố cáo, lúc tiểu học tim giáo viên chủ nhiệm lớp tố cáo.

      Năm đó lúc An Khả tranh đua chức lớp trưởng Nam An An biết --- nhất định là vì làm lớp trưởng tố cáo càng có uy tín hơn ---

      cũng chứng minh, thế giới này hiểu mi nhất, chỉ là vợ mi, mà còn là kẻ địch của mi.

      Nhìn bộ dạng An Khả lúc này chóp mũi hồng hồng ánh mắt ướt sũng tuyệt đối là tố cáo được nên tâm tình rạng rỡ sảng khoái niềm vui tràn trề, Nam An An biết ông ngoại muốn tìm tính sổ.

      Quả nhiên, ông cụ lạnh lùng nghiêm mặt : “An An, con qua đây---”

      Tưởng rằng là chuyện gia đình họ, Khương Minh nâng cằm ý bảo Nam An An qua đó.

      “Con là rất hiểu chuyện.” Thái độ đối mặt với của ông cụ ràng ngược lại khi đối mặt với An Khả.

      Nam An An cúi thấp đầu, bề ngoài giống như lễ độ cung kính.

      “Nguyện vọng của ta và cậu con là…” Ông cụ đến nửa Nam An An nhìn thấy Khương Minh tới, nhanh tay nhanh mắt giữ chặt tay Khương Minh, vẻ mặt hạnh phúc trừng mắt với ông cụ: “Ông ngoại, đây là bạn trai của cháu φ(゜▽゜*).”

      Mặt ông cụ tối nửa: “….”

      Chờ ông cụ cho công bằng An Khả: “…”

      Trong giây chấm dứt độc thân Khương Minh: “…”

      Khương Minh hắng giọng lễ phép tiếp lời học trò của --- “Ông ngoại khỏe ạ.”

      Mặt ông cụ hoàn toàn đen thui.

      Đây hoàn toàn là ra tay trước chiếm được lợi thế.

      nhóc Nam An An này ‘bất sơn bất lộ thủy’ (nguyên văn, và bản tiếng Trung - 不显山不露水), phúc hắc làm cho chống đỡ được, trong lòng ông cụ nổi giận việc chọn con rể hoàn mỹ, cười ha ha, ngụ ý cực kỳ ràng: “ ngày nào đó ta muốn nghe con gọi tiếng ông nội đấy…”

      Khương Minh cười cười, từ chối cho ý kiến nhưng tầm mắt có điều ngụ ý rơi xuống An Khả ngồi bên người ông cụ….

      Trò chuyện câu có câu với ông cụ xong, lúc Khương Minh nâng mắt thấy Nam An An biết vì sao chạy tới góc khuất trước cửa sổ sát đất, có lẽ vì hợp với tình hình, vừa mới thay bộ lễ phục màu đỏ đô, làn váy dài tới đầu gối, bắt đầu từ chỗ eo xuống phía dưới bung ra bồng bềnh, kiểu dáng váy đơn giản mà mất vẻ đẹp, màu đỏ đô tận dụng lợi thế màu da cực trắng của Nam An An, nổi bật mà tầm thường. Tóc đen rất dày thả tùy ý, mấy sợ tóc buông xuống bên tai, cứ như vậy lời nào ngồi chỗ kia lắc lắc ly rượu trong tay, giống như đám nhóc đại học phía Tây như vậy --- rất có phong cách kiểu mẫu nữ thần.

      ràng, cho là như vậy chỉ người là .

      Khương Minh nhìn thấy người đàn ông nhấc chân qua phía Nam An An hơi nhíu mày,lqđôn!n, sau khi ngồi xuống người đàn ông đó câu gì với Nam An An, Nam An An lập tức nở nụ cười, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng nụ cười của có cảm giác như ánh sáng lung linh, lúm đồng tiền nho xinh xắn nổi khuôn mặt, cười đến mức mắt nai cong cong càng thêm hấp dẫn người khác hơn.

      “Bốp” tiếng động trong trẻo khi đặt ly rượu trong tay lên bàn.

      Hình như Nam An An dùng câu đuổi người đàn ông đến gần kia , sau đó buông ly rượu trong tay xuống tiện tay bưng đĩa bánh ngọt bàn bắt đầu nhìn quanh bốn phía, cặp mắt kia được che phủ lông mi dày cong vểnh lên ánh mắt còn chưa thu hồi ý cười trước đó, ánh mắt đung đưa di chuyển có vẻ trông bên nọ ngó bên kia.

      Bỗng chốc, ánh mắt đối mặt với .

      Dường như Khương Minh lập tức bị cặp mắt sáng rực kia lấy lòng, buồn bực cả đêm giống như tiêu tan thành mây khói, nhìn Nam An An về phía .

      “Thầy giáo, cho thầy bánh ngọt.” Nam An An đưa bánh ngọt trong tay cho , nhưng ánh mắt lại rời khỏi chiếc đĩa.

      “Tôi thích đồ ngọt.” Giọng Khương Minh còn chưa dứt, mà bánh ngọt dưới mắt còn, hình như Nam An An tuyệt đối từ chối mà khó chịu, còn bưng đĩa bánh ngọt kia cắn miếng ---

      Việc đó làm buồn bực của cùng với phong cách nữ thần tan thành mây khói.

      “Vậy lát nữa thầy về trường sao?” Nam An An cắn xong miếng bánh ngọt, ngửa mặt nhìn Khương Minh chờ đợi. biết đêm nay An Dạng ở nhà họ An đêm, nhưng mà muốn ở lại cũng muốn bị người ta châm chọc khiêu khích.

      “Ừm:” Khương Minh gật gật đầu, ngày mai là thứ hai, ở phía Tây căn hộ lớn mặc dù thường ở, nhưng vào lúc này có thể lấy nó làm tác dụng lớn nhất --- tiện đường, đặt ly rượu xuống Khương Minh nhìn vào ánh mắt Nam An An: “ thôi, đưa em về luôn.”

      Chưa đủ tuổi có bằng lái xe Nam An An vui sướng theo sát Khương Minh ra ngoài, gió đêm thành phố C mang theo cảm giác mát rượi, thổi vào người thoải mái giống như là mỗi lỗ chân lông đều kéo giãn ra bắt đầu hít thở, cuối cùng Khương Minh cũng sảng khoái tinh thần.

      Nam An An đoan đoan chính chính ngồi ghế lái phụ, tự giác có chút tim đập rộn lên, lqđôn,n, cách gần như thế, gần tới mức có thể quan sát lông tơ cánh tay cầm vô – lăng của , gần tới mức xoay đầu là có thể nhìn thấy gò má khôi ngô tuấn tú của , Nam An An khép hờ mắt, mỗi lần lúc đối diện với Khương Minh luôn luôn tự nhiên biến thành dáng vẻ sợ hãi.

      Trong xe rất mát lạnh dễ chịu, thấy vẻ mặt Khương Minh chút thay đổi Nam An An đè nén kích động trong lòng xuống rất cẩn thận : “Thầy giáo, vừa rồi em với ông ngoại thầy là bạn trai em, thầy tức giận chứ?”

      Khương Minh vừa muốn nghe Nam An An càng cẩn thận hơn: “Thầy đừng nóng giận nhé, em chọc thầy chơi thôi.”

      Em chọc thầy chơi thôi….

      Em chọc thầy chơi thôi….

      Em chọc thầy chơi thôi….

      “Việc đó, em thích An Khả…”

      “Em sợ ông ngoại em cho hai người thầy ở chung chỗ…”

      “…. Cũng xem như em giúp thầy thoát khỏi rắc rối.”

      năng đầu đuôi giải thích đến nửa, Nam An An mới ý thức được vấn đề khác --- nhỡ ra Khương Minh thích hoa sen An Khả thế sao?

      Nghĩ tới có thể như vậy, cả người Nam An An cũng tốt lập tức dè dặt : “Thầy thích An Khả ?”

      Khương Minh: “Oh.”

      (⊙⊙) Nhất định là nam thần nhà biết ý nghĩa oh là gì.

      Nam An An chợt muốn giở trò bịp bợm tìm đường chết hỏi câu: “Em đây sao?”

      Hết chương 8

      huyenlaw68, thư hồTrâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      câu đó ra miệng Nam An An muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.

      Nếu Khương Minh thích, đổi lại phải dùng da mặt dày hơn để theo đuổi .

      Ngộ nhỡ lại “Oh,” muốn “À…” hay À đây …

      Giữa lúc Nam An An miên nghĩ ngợi lung tung nghe giọng ràng róc rách của Khương Minh : “Thích.”

      *^o^* thích ~

      thích ~

      Nam thần của thích ~

      Lúc Nam An An vui vẻ muốn em cũng thế.

      Chợt nghe Khương Minh lười biếng : “Tôi cũng chọc em chơi thôi.”

      Tôi cũng chọc em chơi thôi….

      Tôi cũng chọc em chơi thôi….

      Tôi cũng chọc em chơi thôi….

      Cho nên vậy mới , làm chuyện hồ đồ bao giờ cũng bị trả lại. ╮(╯▽╰)╭.



      Ánh sáng trong xe cực kỳ u tối Nam An An xoắn ngón tay ngắm cảnh đêm ngoài cửa kính xe, sau khi tâm tình thay đổi rất nhanh cả người đều lười biếng, gì cũng muốn --- nghẹt thở.

      Khương Minh tiện tay mở nhạc rất dễ nghe, giữa lúc giọng nữ vang lên Nam An An lười biếng dựa vào ghế ngồi lướt weibo ---

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Nam thần của tôi, thể kiều kiêu ngạo như vậy!

      Rất nhanh có tiếng báo tin nhắn tới.

      Khẽ cũng cười: A, còn chưa đổi tên à!

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Chị họ, xin giúp chiêu với ~~(≧▽≦) ~ em cũng muốn đổi tên chứ~

      Khẽ cũng cười: Vậy đổi lại nam thần .

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Được~

      Nam An An bị quẫn, ôm di động mừng rỡ có chút đề phòng --- cảm giác được bầu khí bình thường, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt cười như cười, biết lúc nào xe đứng dưới lầu học viện kinh tế, dường như nhìn di động quá chăm chú cho nên chú ý tới.

      Phản ứng đầu tiên của Nam An An che di động, sau đó phát giấu đầu hở đuôi lại lấy tay ra --- vì thế, Khương Minh ‘thuận nước đẩy thuyền’ thấy được….

      phản ứng, cũng may phản ứng, Nam An An cảm thấy đêm nay trái tim còn chút sức lực nào để tiếp nhận thêm bất kỳ đả kích nào nữa, câu “Cảm ơn thầy, tạm biệt thầy” rồi mở cửa xe. lê quý,!!Đôn

      Đến phòng ngủ 20 học viện kinh tế cũng chỉ mất 10 phút là tới, tay Nam An An vừa chạm vào nắm cửa nghe thấy Khương Minh : “Chờ chút,” sau đó bản thân mình mở cửa xe bên kia trực tiếp lên tầng học viện kinh tế.

      Nam An An đợi bao lâu, Khương Minh ôm vài thứ xuống đến nơi….

      Đây là muốn đưa quà tặng cho sao?

      Khương Minh cầm thứ đồ trong tay ấn vào ngực : “Ngày mai tôi công tác, cho cá ăn giúp tôi.”

      Lúc này Nam An An mới nhìn thứ Khương Minh ôm tới là bể cá xinh đẹp trong phòng làm việc của .

      “À…” Nam An An gật gật đầu, lời cảm ơn của vừa mới tới bên miệng..

      “Cảm ơn” --- Khương Minh

      Việc này trầm bổng nhấp nhô rung động lòng người cả đêm!

      Cuối cùng cá của Khương Minh cần môi trường rộng rãi sáng sủa, mà ký túc xá đủ điều kiện đó vì thế Nam An An đưa về nhà , lúc Nam An An ôm bể cá chuẩn bị xuống xe mới kịp phản ứng --- cho cá ăn mà , tới văn phòng là có thể cho ăn, nhất thiết Khương Minh phải ôm bể cá từ tầng 14 mang xuống dưới.

      Khương Minh vòng qua chỗ ghế lái phụ giúp mở cửa xe, khi Nam An An ôm bể cá lớn xuống xe tay Khương Minh khoác lên cửa xe, làm như vô ý hỏi: “ kiều kiêu ngạo … Là cái gì?”

      Nam An An: “….” Quả nhiên là nhìn thấy được!

      “Hử?” Lúc Khương Minh cúi người cách rất gần, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm áp đồng thời ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt người , giọng mát lạnh trước sau như , có lẽ là do đêm này uống rượu nên giọng đè xuống rất thấp, mang theo giọng điệu lười biếng, soàn soạt ma sát lỗ tai , cuối nhếch lên như hấp dẫn tới người nhất của , khiến lòng cũng có tiếng động vọng lại, Nam An An cúi đầu ngay cả hít thở cũng thả ra rất khẽ rất .

      Gió đêm hiu hiu, mới phát ra thích Khương Minh hề giống với những người nam sinh mà từng thích.

      Khi đó còn rất ,

      Những thứ thích kia pha trộn giữa nam sinh học giỏi nhất rồi tự nhiên sùng bái,

      thích rất nhanh, quên lại càng nhanh hơn…

      Đến bây giờ những nam sinh này chỉ để lại bóng dáng mờ nhạt trong lòng , thậm chí quên tên bọn họ.

      Mà Khương Minh….

      Cuối cùng Nam An An ôm bể cá lớn chạy đường vắng, ngay cả cũng biết trốn tránh chính là vấn đề này, còn bây giờ cách nào đè nén trái tim đập rộn lên.

      ….

      Lúc mi thích người, tự mình ăn cơm tự mình đường tự mình làm tất cả mọi chuyện, tự do mà tùy ý;

      Lúc mi thích người, mới bắt đầu cảm nhận được mình mình có bao nhiêu đơn lẻ loi.

      “Vậy mới , đơn là vì mà tạo thành.” Cố Ly cắn miếng kem trong tay Nam An An, thoải mái nằm sô pha trong nhà Nam An An sau khi xong chuỗi dài này đến kết luận, lê!!quý đ,ôn văn vẻ mà đau buồn.

      giây sau Cố Cầu Cầu nháy nháy mắt: “ , cậu nhớ và có mùa xuân sao?” Khương Minh công tác tháng, nữ sinh trong lớp từ sáng thứ hai cho tới trưa có đủ loại than vắn thở dài.

      “….” Nam An An đẩy đẩy đầu Cố Ly, vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Cầu Cầu, cậu ghen tị.”

      “….” Cố Ly im lặng.

      “Cậu tớ rồi.” Nam An An nghiêm mặt .

      “Tớ …” Cố Lý tiếp tục im lặng.

      “Cậu đừng cậy mạnh!” Nam An An ngắt lời , vẻ mặt nặng nề.

      “…” Cố Ly im lặng lúc, nghiêm túc nâng khuôn mặt xinh đẹp như hoa mai của Nam An An ánh mắt nhìn chăm chú, nhìn sâu vào trong ---

      “Cậu có chứng bệnh ảo tưởng sao?”

      Nghe vậy Nam An An bác bỏ, mà nghiêng đầu gối lên cánh tay mình : “Cố Cầu Cầu, có thể tớ có…”

      “Có cái gì?” Cố Ly sửng sốt: “Cậu có? Của ai?”

      Cố Ly là kiểu lời cay độc mỗi khi mở miệng, tuyệt đối dễ dàng ngắt được, Nam An An lắc đầu: “Chứng bệnh ảo tưởng, có thể tớ có .”

      “Có đôi khi tớ, cảm thấy Khương Minh rất rất tớ…”

      “Lúc ấy nhìn tớ, tớ cảm thấy trong mắt chỉ có tớ.”

      “Mắt thầy ấy lé cũng chẳng mù…” Cố Ly khoát khoát tay, cho là đúng “Lúc nhìn cậu trong mắt tất nhiên chỉ có mình cậu.”

      Nam An An lắc đầu: “Lúc tớ ấy là bạn trai tớ, ấy cũng phản bác.”

      ấy còn tặng tớ bể cá lớn.”

      Cố Ly: “… Cậu muốn gì với tớ? Cậu có bệnh hay là ấy cậu?”

      ###

      Nam An An vẫn luôn cảm thấy, nam thần và người đàn ông là giống nhau..

      người đàn ông, muốn cùng với , luôn muốn cùng tiếp.

      nam thần trong lòng kia, như vậy tình cảm từ khi mới bắt đầu chính là hi vọng, hoặc có thể , lúc mi đưa người đàn ông nâng lên để tôn thờ …. Ở trong lòng mi cao cao tại thượng, xa thể chạm tới,

      Mà mi thấy bản thân mình rất thấp rất thấp, tất cả lo được lo mất, tất cả lo lắng yên giống như từ khi vừa mới bắt đầu có hi vọng được đáp lại.

      Ngay từ đầu, tình cảm của với Khương Minh chính là như thế này --- tán thưởng , sùng bái , thích , cũng mong chờ gì cả.

      Rồi sau đó, mới phát , là hi vọng, hi vọng đáp lại, vui sướng khi đối xử với giống nhau, nghĩ lại Khương Minh viết thư giới thiệu cho An Khả, nhưng lại hướng dẫn môn học cho mình , chỉ xoa đầu mình , chỉ dạy mình , chỉ giao mình cho cá của ăn….

      Lúc đầu cho rằng đây là thích đối với nam thần, cuối cùng càng ngày càng mờ nhạt theo thời gian, lại nghĩ rằng nó bị thời gian ấp ủ càng ngày càng lên men.

      Di động trong túi áo rung rung ngắt “Suy nghĩ” của Nam An An, An An mở khóa màn hình điện thoại thấy tin nhắn nổi lên màn hình ---

      Khương Minh: Tám giờ sáng ngày mai tới văn phòng tôi.

      Nam An An: Cá rất tốt, muốn em ôm qua ?

      Khương Minh trả lời tin nhắn rất nhanh: Em tới là được, cần mang cá theo.

      ###

      Nam An An khỏe trở lại, cảm giác cả người mình đều rất tốt, ngay cả lúc chạy tới cho cá cưng ăn cũng đều hát khe khẽ.

      Cá cưng trong bể bơi lội rất khoan khoái, Nan An An cho ăn xong đứng trước bể cá nhìn viên ngọc xanh biếc thoáng lộ ra phía dưới tảng đá, miếng ngọc bích kia bị tảng đá đè lên có chút khuất, tối hôm mang bể cá về Nam An An muốn thò tay lấy miếng ngọc bích kia ra xem, sau đó sợ thả tay vào trong ô nhiễm nước giết chết cá bé mới từ bỏ.

      Miếng ngọc màu xanh này, mỗi ngày đều làm lòng ngứa ngáy.

      Lúc cho cá ăn, theo thói quen đổi góc độ ngắm nhìn nhưng cũng thu hoạch được gì.

      Vì sao Khương Minh lại mang miếng ngọc bích ném vào trong bể cá chứ?

      Hết chương 9




      Chương 10: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Ngày hôm sau Nam An An thức dậy rất sớm, ăn sáng mà trực tiếp gọi xe tới trường học, lúc tới học viện kinh tế mới hơn bảy giờ.

      đứng trước cửa 1401 hồi lâu còn chưa tới tám giờ, Khương Minh là người cực kỳ đúng giờ, đúng giờ kiểu đến muộn mà cũng chẳng đến sớm.. Nam An An vô cùng buồn chán vòng vo hồi cũng đói bụng, cúi đầu lấy hộp sữa tươi trong ba lô đeo vai vừa mới cắm ống hút uống được ngụm nghe tiếng thang máy đinh tiếng.

      Nam An An cầm hộp sữa vừa quay đầu lại nhìn thấy Khương Minh mặc áo khoác ngoài màu xám tro, quá căng thẳng ngón tay hơi dùng sức sữa từ trong ống hút phun tới mặt ….

      Trong tiếng cười khẽ của Khương Minh …. Nam An An “Bối rối” chuyển phương hướng ống hút gấp khúc thành 90 độ….

      Vì thế, sữa bắn cái vèo lên cổ áo khoác ngoài của Khương Minh, cũng may vóc người Khương Minh cao to, nếu lúc này chính là mặt đầy sữa rồi. Nhất định là đứa này trả thù vụ Fanta ngày đó.

      Khương Minh mặt chút thay đổi nhìn cái, thong thả dùng khăn tay xoa xoa cổ áo của mình : “Quà đón tiếp?”

      Nam An An nâng tay cầm sữa có chút cứng ngắc: “ phải em cố ý.”

      “Ừm” Khương Minh lơ đãng trả lời, bàn tay chống khung cửa, cúi người ngậm chặt ống hút cầm trong tay uống ngụm….

      ⊙▽⊙ Nam An An nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc tay có chút chênh vênh, yết hầu gợi cảm của di chuyển nuốt ngụm sữa kia xuống.

      “Em, em uống qua rồi” Nam An An tốt bụng nhắc nhở ..

      “Tôi khát quá.” Khương Minh đứng thẳng lên, làm như có việc gì lấy chìa khóa mở cửa.

      Nam An An cầm sữa vào theo, lq!đôn,n, Khương Minh cởi áo khoác rồi lười biếng tựa vào ghế sô pha, cánh tay khoác lên chỗ tựa lưng, tay trái bóp mi tâm xem ra có chút mệt mỏi, rương hành lý màu xanh của vẫn dựa nơi cánh cửa.

      Xem ra là Khương Minh vừa xuống máy bay trực tiếp đến trường học….

      Khương Minh buông tay trái xuống thấy Nam An An đứng đằng kia, giơ hộp sữa tươi kia lên: “Hết khát chưa, uống thêm miếng nữa?”

      “…” Khương Minh, từ lãng mạn tới lãng mạn cũng cứu vớt được bao nhiêu so với trêu chọc.

      “Thầy giáo, thầy đói sao?” Nam An An lấy ba lô vai mình xuống đặt đầu gối.

      “Ừh” Khương Minh gật gật đầu, máy bay trễ giờ, xuống đại sảnh sân bay 7 giờ 30 phút liền trực tiếp quay về trường học, ra khỏi thang máy quả nhiên Nam An An ở đây.

      “Thầy ăn bánh bao ?” Nam An An lấy hai chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp trong ba lô ra.

      Khương Minh muốn lắc đầu nghe giọng điệu tự hào của Nam An An: “Em làm.”

      đưa tay nhận lấy bánh bao, ngửi thấy cả mùi sữa ngọt thơm mát của bánh bao, Khương Minh cắn miếng --- nhân bánh làm bằng tôm bóc vỏ và hạt ngô (bắp), vỏ bánh bao mềm mại thơm lừng, tôm bóc vỏ và hạt ngô cũng rất non.

      “Thầy uống sữa đậu nành ?” Nam An An lấy hộp từ trong ba lô ra, đút ống hút vào rồi đưa qua..

      “Thầy ăn cam ?” Nam An An lục lọi ba lô.

      “Cạch” Khương Minh dừng chút “Em là Doremon sao?”

      “…” Doremon tự mình bóc vỏ cam ăn.

      “Em làm bài tập” Khương Minh lấy lại tinh thần, uống hết sữa đậu nành trong tay, trúng tim đen.

      “…” Vừa đưa bánh bao vừa đưa sữa đậu nành vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn này Nam An An.

      ………

      Thời gian cho tới buổi trưa Nam An An đều làm bài tập, Khương Minh ngồi ở bàn làm việc gõ gõ bàn phím, lẽ ra có thể yên tĩnh mà tốt đẹp.

      Di động Nam An An rung lên lần thứ năm, tiếng ông ông trong văn phòng im lặng rất ràng.

      Nam An An mở khóa màn hình, tin nhắn ngắn gọn nổi màn hình bắn ra --- An An, tới đại học phía Tây bọn em rồi.

      Di động trong tay lại rung lên cái --- An An, đến học viện kinh tế bọn em rồi.

      Lại rung lần nữa --- đến dưới lầu học viện kinh tế rồi.

      Nam An An ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh mới phát biết từ lúc nào tựa vào ghế da ngủ thiếp , nhàng tay chân đến cạnh cửa…. Khương Minh: “Làm xong đề bài rồi hả?”

      “Chưa xong” Nam An An lắc đầu.

      Ngón trỏ Khương Minh chút để ý gõ gõ xuống mặt bàn: “Tiếp tục làm.”

      Nam An An rơi nước mắt, cần chịu trách nhiệm với tôi như vậy, thầy giáo.

      Nam An An tiếp tục vùi đầu làm bài, viết lát lén lút nhìn màn hình máy tính của Khương Minh --- Khương đại thần lại có thể chơi trò chơi!

      viết bài tập cho tới trưa, chơi trò chơi cho tới trưa!

      Đúng là Khương Minh chơi trò chơi ---- điều khiển thích khách mặc quần áo màu đen kia rất nhiều nơi, LQĐôn!!n, sau cùng thích khách vươn người nhảy lên cây đại thụ ở bên hồ.

      từng ở chỗ này cùng ngắm phong cảnh với Tiểu Quyển.

      Khi đó người phụ nữ kia vừa mới gả cho ba , chơi trò offline, Tiểu Quyển cũng ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây với .

      Theo trò chơi từ lúc sáng đến lúc mặt trời lặn, Tiểu Quyển vẫn nhúc nhích.

      cho rằng đồ đệ của cũng offline, đầu Tiểu Quyển toát ra bọt khí --- sư phụ, em muốn ngâm thơ.

      Trong hồ được phủ lên bởi vầng chiều tà màu cam rực rỡ, hai con ngỗng uyên ương trong hồ dựa sát vào nhau, vẽ nên cảnh tượng xinh đẹp đối xứng..

      Nhân vật Khương Minh ừ tiếng, nhìn hai con ngỗng uyên ương xinh đẹp kia…

      thấy đỉnh đầu Tiểu Quyển toát ra làn sương mờ

      --- ngỗng ngỗng ngỗng…..

      ###

      Nam An An dụi mắt --- nam thần hướng về màn hình máy tính, xem ra rất là vui vẻ, nhưng mà rất vui vẻ được..

      luôn chuẩn bị bắt đầu giết bạn trai trước của .

      Bây giờ có quả bom hẹn giờ đứng dưới tầng học viện kinh tế, làm như thế nào mà tính ra được đề bài chứ….

      Tới lúc giữa trưa, Khương Minh khép máy tính, tới bên cạnh gõ gõ bàn --- “ thôi, lần này tôi mời em.”

      Nam An An: “Thầy giáo, em đói bụng..”

      Khương Minh mặt chút thay đổi nhìn .

      Nam An An: “Thầy giáo, em đói bụng.”

      Khương Minh gật gật đầu, “ thôi.”

      Bọn họ vừa ra khỏi cao ốc học viện kinh tế, liếc mắt cái thấy Hà Nhạc….

      Nam An An giơ chân lên, chuẩn bị ….. Chạy.

      nghe Hà Nhạc ngạc nhiên mừng rỡ : “An An, ở đây!”

      Hết chương 10
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênthư hồ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Nghe vậy Nam An An nhìn bốn phía xung quanh chút, lắc lắc đầu với Khương Minh bên cạnh mình: “Đói đến nỗi em nghe lầm rồi. ..Thầy giáo, chúng ta mau ăn thôi…”

      “Bên kia” Khương Minh hơi hơi nâng cằm hướng về phía Hà Nhạc.

      “…..” Nam An An im lặng, em cảm ơn thầy!

      Hà Nhạc dựa vào thân cây dâu tằm to của học viện kinh tế, sau khi ánh mắt hướng về thấy có ý qua, dứt khoát tự mình bước về hướng Nam An An.

      rất cao, mặc áo khoác ngoài màu tím đứng nơi xa xa nhìn duyên dáng kiều, mái tóc dài dày màu đen lọn tóc có chút xoắn vào phía trong buông xuống vai lộ ra màu da càng trắng sáng của . Tầm mắt hướng về phía ta bình tĩnh yên ả mang theo bất kỳ tình cảm gì, dù cho mặt chút thay đổi vẫn xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc như vậy.

      Hà Nhạc từng có rất nhiều bạn , lqđôn,n!n, Nam An An là tuổi nhất, lúc trước ta thích nhiều như vậy chính là vì xinh đẹp, năm đó lúc ta nhìn thấy Nam An An mặc bộ T-shirt màu xanh và quần short jean, đúng giữa cổng trường học chờ xe, bộ dạng nhìn quanh bốn phía trước mắt làm cho ta cảm giác có dũng khí sáng lên, đó là lần đầu tiên Hà Nhạc câu chuyện đương kiểu tinh thần hoặc là lý trí ở tình , thậm chí ngay cả lý trí ở cũng tính.

      ta chưa từng hôn Nam An An, bởi vì thích.

      Cuộc đương đó, Hà Nhạc rất bực bội, ta là người thành niên, nhưng mà còn , đôi khi ở đường cái ngay cả dắt tay ta cũng cảm thấy có gan gây tội ác, Nam An An tươi non mềm mại còn mang theo tình của thiên về hướng tự nhiên, mà ta là người từng trải trong tình trường theo đuổi người con có tính chất mục đích cuối cùng, Nam An An là nụ hoa xinh đẹp tươi non mềm mại còn mang theo hạt sương buổi sớm mai, nhưng mà chờ nở rộ thời gian quá dài, ta muốn chờ lớn lên, chờ trưởng thành, cho nên lần đó dẫn tới bọn họ bất ngờ chia tay là điều tất nhiên.

      Hà Nhạc quên hình dáng và tên của người phụ nữ lúc trước, nhưng vẫn nhớ Nam An An, con mắt trong suốt và nhìn như tằm nhả tơ, cười rộ lên hoặc cười khẽ lộ ra lúm đồng tiền .

      Ngày chia tay hôm ấy, ta với đoạn thời gian đó cũng biết còn như vậy.

      Bọn họ chuyện đương hai tuần, ta biết từng nhảy lớp, biết học cấp ba cũng chỉ mới có mười bốn tuổi….

      Có đôi khi nhớ lại ngày đó Hà Nhạc đều cảm thấy mặt mũi mình quá xấu xa độc ác…….

      Biết Nam An An từ khi chia tay với ta sau đó cũng có bạn trai, ta cực kỳ vui sướng, ta bắt đầu gửi tin nhăn cho Nam An An, rất lạnh nhạt, Hà Nhạc cũng quá để ý, có lẽ trưởng thành học được rụt rè, có lẽ còn mang thù những lời lúc ấy ta .

      Hà Nhạc thấy người đàn ông đứng bên cạnh Nam An An cười lạnh thoáng, dáng người đàn ông rất cao, thân hình rắn rỏi, đứng chung chỗ với Nam An An trông có vẻ cực kỳ chướng mắt.

      “Em lớn rồi.” Hà Nhạc đứng trước mặt Nam An An, vẽ ra nụ cười nhợt nhạt, khi chuyện nâng tay muốn vỗ vỗ đầu bị cau mày rồi tránh .

      Tầm mắt Nam An An rơi vào chỗ đài phun nước xa, làm ra vẻ như tiếc nuối thở dài, từ từ : “ già rồi.”

      “….” Thoáng chốc Hà Nhạc nghẹn lời, thấy Nam An An vẫn đứng có phần hơi xa cách ta như trước ngoắc ngoắc ngón tay với Nam An An, nụ cười cũng sâu thêm chút..

      Nam An An qua như ta mong muốn, chăm chú nhìn nụ cười “ chính đáng điên cuồng quyến rũ” và khóe miệng nhếch lên của Hà Nhạc.

      Hà Nhạc thấy cặp mắt trong suốt kia cách ta càng lúc càng gần , gần đến nỗi ta có thể nhìn thấy ràng trang điểm lông mi dày hơi hơi buông xuống, Hà Nhạc có chút nghẹt thở.

      nghe được Nam An An từ từ mở miệng, hô hấp của gần như rơi mặt ta

      --- “Miệng lệch rồi.”

      “Khụ” Khương Minh ho tiếng, mới mở miệng là trêu chọc, có biết , cuối cùng cũng hạ được miệng người bạn trai trước của …. Khương Minh lập tức lấy xe ở bãi đỗ xe, muốn mang Nam An An ăn bữa cơm ngon, căn tin số ba gì gì đó hoàn toàn xứng với biểu tốt như vậy của Nam An An.

      Hà Nhạc tái mặt: “Nam An An!”

      “Ừ” Nam An An lơ đãng ừ tiếng, thấy Khương Minh lấy xe càng lao nhanh như mũi tên: “Tôi đói bụng, tôi muốn ăn cơm.”

      “Chuyện em suy nghĩ thế nào?” Hà Nhạc đuổi theo bỏ.

      Nam An An nhìn ta cái: “ được.”

      còn thích em, An An…” Hà Nhạc có chút tha thiết.

      “Tôi thích nữa.” Nam An An vẫn nhanh chậm như cũ, giọng điệu bình tĩnh, có bất kỳ yếu tố tức giận hoặc là dỗi hờn gì, văn vẻ tuyên bố .

      “An An, bây giờ em trưởng thành, hẳn là em biết đàn ông có mấy người có thể quản được cuộc sống của bản thân mình….” Hà Nhạc có chút thở gấp.

      “Hà Nhạc,” Nam An An chăm chú nhìn ta: “Tôi ném rồi, bất kể đồ đạc hay là đàn ông, tôi cũng muốn lại nữa.”

      ta biết em có bệnh ?” Ánh mắt Hà Nhạc nhìn bóng lưng Nam An An rất lạnh lẽo.

      Nam An An cũng quay đầu lại chạy đến ven đường mở cửa xe Khương Minh ra.

      Khương Minh chuyện, Nam An An cũng im lặng ngắm phong cảnh ngoài cửa kính xe.

      Cho tới bây giờ, ngay cả An Dạng cũng cho rằng sau khi chia tay với Hà Nhạc còn chuyện đương nữa là vì Hà Nhạc, thậm cho rằng như bây giờ đều là vì Hà Nhạc. Nhưng mà tự bản thân Nam An An biết, thích Hà Nhạc như vậy, hoặc có thể thích Hà Nhạc sâu sắc đến mức này.

      Ngày đó chia tay với Hà Nhạc, Hà Nhạc cười lạnh tiếng dụi đầu thuốc lá lên bàn, nhìn giọng ngả ngớn : “Nam An An, em , em chính là thiếu người bạn trai, đến nỗi là ai cũng quan trọng.”

      “…. Ngay cả đụng chạm em cũng để cho tôi chạm vào chút, em là em giữ mình trong sạch à, hay là lãnh cảm hả?”

      “À….., em có biết lãnh cảm là gì ?”

      “Lãnh cảm là loại bệnh, đúng, em chính là như vậy…..”

      “Xin lỗi, quên em còn , chẳng qua dù sao cuối cùng em cũng biết.”

      “Đàn ông đều như nhau, cho dù em xinh đẹp nữa, em cũng chỉ là cọc gỗ có người đàn ông nào…”

      “Đừng khóc nữa…..”

      Nam An An nhớ bản thân mình ngày đó đứng trước mặt ta chỗ nào che giấu.

      khóc, kìm nén đến đau cả mắt cũng khóc..

      Đây là khí phách của , giống như khóc thua cuộc.

      đứng trước mặt người vẫn cao hơn cái đầu Hà Nhạc, khóc cũng tức giận, sau khi nghe xong tất cả lời ta như thế mới rời .

      Lúc trước thể tốt bây giờ nhớ tới đều muốn tự mình vỗ tay.

      Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới đất, Nam An An nâng mắt nhìn về phía Khương Minh, há miệng thở dốc nhưng cũng gì.

      thôi.” Sau khi xuống xe Khương Minh khoác tay lên cửa xe nhắc nhở , “Em cầm khăn quàng cổ , hơi lạnh.”

      Nam An An hít sâu chút, cúi đầu xoay xoay ánh mắt, cầm khăn quàng cổ ở xe chạy theo tới bên cạnh Khương Minh nhàng tìm đề tài để : “Thầy giáo, buổi sáng thầy chơi trò chơi sao?”

      “Ừm” Khương Minh gật gật đầu nghiêng mặt qua: “Còn em, chơi trò chơi ?”

      “Lúc học lớp mười có chơi….” Nam An An suy nghĩ lát, cười tít mắt : “Lúc ấy em chơi bác sĩ bạo lực, em là trong số người chơi điều khiển giỏi nhất ~”

      sao?” Khương Minh đưa thực đơn cho Nam An An, ánh mắt có chút đỏ.

      “Dạ, em thầy…. Chúng ta liên kết như mọi người vậy.” Nam An An đón lấy thực đơn chút khách khí bắt đầu đánh dấu chọn các loại thịt sau đó, viết chữ mười (十 thập).

      Hết chương 11





      Chương 12: Em có bệnh phải trị


      Edit: Ngọc Hân

      Chữ mười (thập - 十)kia viết cực kỳ xấu, suýt nữa buột miệng ra tên khiến tay viết chữ của ngừng lát, đầu ngòi bút máy đặt mặt tờ giấy trơn bóng hung hăng quẹt xuống, gạch thủng bề ngoài trơn bóng, loạt vết mực xuôi theo vết cắt thực đơn nhuộm lan ra….

      Nam An An hoàn toàn ý thức được, ngòi bút vẫn dừng lại nơi đó mặc chovết mực lan ra càng lúc càng nhiều.

      Ngón trỏ Khương Minh cầm cái chén gõ lên cốc sứ, tiếng vang trong trẻo làm Nam An An lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ khép thực đơn trả lại cho Khương Minh, bản thân mình ngồi thẳng người.

      Khương Minh nhận thực đơn, ánh mắt dừng lại người Nam An An ở phía đối diện, sắc mặt có chút tái nhợt, đầu ngón tay xinh xắn trắng nõn nâng ly trà hơi hơi run lên cái.

      Khương Minh lặng lẽ thu những thay đổi của vào trong đáy mắt.

      gần như buột miệng ra lại im bặt….. Là “Sư phụ” sao.

      --- Cái tên gọi đó khiến cho nhớ tới tận bây giờ.

      Hình như khiến im như thóc…..

      “Ánh mắt em rất đỏ.” Sau khi viết xong thực đơn Khương Minh khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ chờ bên cạnh, lời sắc bén.

      Nam An An cúi mắt giải thích : “Vừa lúc nãy, có lẽ hạt cát bay vào….”

      Với lời dối vụng về của Khương Minh từ chối cho ý kiến.

      Sợ Khương Minh tin, Nam An An dứt khoát đưa tay muốn dụi mắt rồi bản thân nhìn thẳng vào mới có độ tin cậy, tay vừa mới nâng lên bị giữ lại, ngón tay nắm cổ tay lành lạnh lại có lực cho tránh thoát, Nam An An chớp chớp mắt hiểu nổi sao khuôn mặt tuấn tú của Khương Minh dựa sát vào: “Em xoa xoa ….”

      “Vừa nãy em chạm qua quả ớt…..” Khương Minh giải thích qua loa chút, cúi người nâng cằm lên, dựa sát vào nhìn ánh mắt đỏ đỏ của ……

      Quả vừa nãy lúc pha nước chấm ngón tay dính bột ớt, nhưng mà…. còn cánh tay kia nữa mà.

      Nam An An thấy mặt càng lúc càng gần, hơi thở trong sạch rơi mặt .

      hối hận lúc nãy lừa gạt Khương Minh mắt mình bị cát bay vào, nhưng mà Khương Minh cũng phải người bình thường, người bình thường nghe thấy người khác mắt bị cát chui vào đều biết là lấy cớ khi khóc, nhưng mà….. Khương đại thần , cực kỳ tin tưởng , mà còn rất quan tâm muốn thổi cát giúp .

      Nam An An ngưng thở theo phản ứng bản năng, trong mắt tất cả đều là ánh mắt chăm chú của Khương Minh và bóng dáng mình trong tròng mắt ….

      Tròng mắt đen nhánh sáng rực, bên trong chỉ có …….

      Bờ môi mỏng của Khương Minh ràng cách mắt rất gần, lqđ sau đó nhanh chóng thổi cái, hơi thở mát lạnh, ánh mắt Nam An An chớp cái nào.

      Sau tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, Khương Minh đứng thẳng lên trở lại chỗ ngồi “Mời vào.”

      “Mười đĩa thịt bò béo, mười đĩa thịt dê mập, mười đĩa tôm vỏ…. Thức ăn của ngài đủ, mời từ từ dùng.” Giọng vui vẻ của nhân viên phục vụ nhìn vào thực đơn, thỉnh thoảng dè dặt liếc Khương Minh cái.

      Nam An An rất dễ dàng bình tĩnh trở lại, nghe vậy có chút kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ vào mười đĩa dê mập. Nhất định Khương Minh nghĩ rằng rất tham ăn, hơn nữa Du Tình Vị Liễu (tên món ăn mâm bảy tám loại thịt, chắc Khương Minh cũng cảm thấy rất khó nuôi, vừa nãy đắm chìm trong hồi ức theo thói quen viết chữ mười, Khương Minh lại có thể suy ra ba….

      “Đủ ?” Khương Minh hỏi .

      Nam An An chỉ muốn --- đủ rồi ấy.

      Nước trong nồi lẩu sôi ùng ục tỏa ra làn khí, ở giữa bọn họ có tầng sương mù màu trắng bốc lên, bỏ quá nhiều tương ớt nguyên chất hun cho con mắt Nam An An rất đau, chỉ là lần này dám xoa .

      Du Tình Vị Liễu cay kiểu giống như tương ớt, cay đến miệng Nam An An nóng lên, nâng tay lên miệng quạt liên tục.

      Cuối cùng, lúc Nam An An cắn phải quả ớt chỉ thiên bị cay khóc lên luôn.

      Hơn nữa, quả ớt chỉ thiên kia hình như là Khương Minh bỏ vào trong chén .

      Nam An An ăn xong cơm, ngồi ghế lái phụ xe Khương Minh miệng vẫn còn cay đến tê dại, di động Khương Minh đặt ghế lái rung rung mấy lần, Nam An An liếc qua màn hình là chuỗi dãy số dài có tên người liên lạc, di động vẫn còn rung, người bên kia giống như rất vội, gọi lần lại lần liên tục sáu cuộc điện thoại ngay cả dịp tạm nghỉ cũng có, cũng may Khương Minh trở về xe rất nhanh, trong tay cầm lon trà lạnh.

      “Thầy giáo, lúc nãy di động của thầy kêu liên tục.”

      Khương Minh gật gật đầu nhìn thoáng qua màn hình, dứt khoát ném điện thoại lên chỗ ngồi phía sau.

      Sau đó tay mở nắp lon, trong nháy mắt ngón tay đè xuống nhìn thấy Nam An An nhanh chóng đưa tay bưng kín mặt.

      “….”

      Nam An An đón lấy trà lạnh có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, di động chỗ ngồi phía sau lại rung vang lần nữa, Nam An An có chút nghi ngờ nhận điện thoại có việc gì sao? Chẳng qua sau khi Khương Minh đưa tới trường học vội vàng rời , thêm mấy ngày liên lạc với , Nam An An đợi mấy ngày cũng có ý mình liên lạc với Khương Minh, nhưng sợ ngày nào đó Khương Minh đột kích kiểm tra bài tập của , bắt đầu mỗi ngày đến thư viện tự học.

      ###

      Buổi tối Nam An An tự mình ôn tập ở thư viện, sau khi phòng tự học bị đẩy ra lớp trưởng tài chính bọn thở hồng hộc chạy vào, sau khi thấy mắt sáng lên: “An An, Khương Đại thần là người hướng dẫn cậu hả?”

      “Đúng vậy.” Nam An An gật gật đầu.

      Lớp trưởng thở phào nhõm, hai tay nắm chặt tay vẻ mặt xúc động: “Cậu có cách nào liên lạc riêng với Khương Đại thần ? Hoặc là địa chỉ, vừa lúc nãy tớ sắp xếp tài liệu ôn tập mới nhìn thấy bản kê khai, là trước khi thầy Khương Minh công tác, thành viên hướng dẫn kêu tớ thầy ấy trờ về giao cho thầy ấy, vô cùng khẩn cấp đó. Tớ thấy thầy ấy trong phòng làm việc, gọi điện thoại cũng là điện thoại trong văn phòng vang lên, tớ biết ngay điện thoại riêng của Khương Đại thần cũng phải người bình thường như tớ có thể có, tớ cũng hỏi mấy người học trò thầy ấy hướng dẫn, cậu cũng tớ phải Sở nghiên cứu Học viện kinh tế quốc tế thôi.”

      “Tớ có này….” Nam An An lục danh bạ ra, dưới ánh mắt kích động của lớp trưởng Trương đại nhân gọi điện thoại cho Khương Minh sau khi đô đo hai tiếng được kết nối ---

      “An An?” Giọng Khương Minh trong điện thoại nghe qua có chút trầm thấp, còn mang theo chút khàn khàn.

      “Thầy, ở chỗ em có phần bản kê khai muốn giao cho thầy, thầy ở nhà sao?”

      Sau khi cúp điện thoại lớp trưởng chớp chớp mắt nhìn qua, “Thế nào rồi, thầy ấy thế nào?”

      “Thầy ấy địa chỉ cho tớ, để tớ đưa qua cho.” Nam An An xé tờ giấy viết lời ghi chú lên rồi giơ giơ cao, trong lòng lớp trưởng hết sức cảm ơn gánh vác nhiệm vụ quan trọng đưa tài liệu.

      Khương Minh ở rất gần đại học phía Tây, ngồi xe mấy phút là tới tiểu khu Khương Minh .

      Có lẽ là Khương Minh gọi xuống rồi, bảo vệ cổng ngăn lại.

      Nam An An tìm theo địa chỉ ghi chép tờ giấy, cổng đóng, lọt vào tầm mắt chính là phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Nam An An đổi đôi dép lê ở cửa gọi tiếng “Thầy giáo” thấy trả lời.

      Nam An An đóng cửa lại vào phòng khách, trong gạt tàn bàn trà còn rất nhiều tàn thuốc, cửa sổ sát đất mở ra, thế nhưng trong phòng còn chưa bay hết mùi khói thuốc, tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm truyền ra.

      Nam An An nhìn xung quanh phòng khách lát, nơi ở của Khương Minh chính xác là kiểu nhà có hình thức giống nhau, phong cách phòng khách lần lượt thay đổi dần màu lam nhạt, mát mẻ xinh xắn, khi còn Nam An An từng nghĩ tương lai mình có căn nhà muốn cả căn phòng đều biến thành màu lam, như thế này xem ra khiếu thẩm mỹ khi còn của cũng quá lệch lạc.

      “Ăn cơm chưa?” Giữa lúc Nam An An ngắm nhìn bốn phía, nghe được giọng Khương Minh vừa quay đầu lại nhìn thấy đứng nơi cầu thang,

      Hình như là vừa mới tắm xong ra đây, mặc áo tắm màu tàn thuốc.

      Hết chương 12
      huyenlaw68 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      “Còn chưa” Nam An An lắc đầu, ánh mắt vẫn rời khỏi người Khương Minh,

      Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp có thể nhìn thấy ràng xương quai xanh gợi cảm như như dưới áo tắm màu tàn thuốc, dây đai áo tắm tùy tiện buộc vòng quanh thắt lưng hẹp làm nổi bật đường cong cơ thể, cộng thêm dưới vạt áo tắm lộ ra cẳng chân cũng rất dài, ngay cả lông chân cũng cực kỳ gợi cảm….

      giơ tay lên cầm chiếc khăn lông màu xanh đậm tùy ý xoa nửa mái tóc đen nhánh ẩm ướt, Lê!,QuýĐ*ôn sau khi ném chuẩn xác khăn mặt lên tay vịn sô pha, tiện tay gãi mái tóc dày, ngón tay trắng nõn thon dài khớp xương rệt hòa vào trong mái tóc đen, trong lúc lơ đãng nâng tay tóc ngắn trán dính theo lộ ra trán đầy ắp trắng trẻo.

      giọt nước từ cái mũi cao ngất của quét xuống khóe môi lạnh nhạt của , đường rồi biến mất vào trong áo tắm….

      “Em ăn quà vặt trước , tôi lên thay quần áo.” Khương Minh lấy túi đầy đồ ăn vặt dưới bàn trà ra đưa cho , sau đó gọi điện thoại gọi gà KFC mới xoay người lên lầu, Nam An An lôi miếng bánh bơ sữa nho cắn miếng, Khương Minh vừa lên lầu cả người đều được thả lỏng.

      Từ An An tự nhiên có cảm giác kính nể và sợ hãi với thầy giáo, cảm giác kính nể và sợ hãi này ở trước mặt Khương Minh lại càng bị phóng đại vô cùng.

      Giữa lúc ăn đồ ăn vặt nghe tiếng nhắc nhở của weibo ---

      Cố Ly ăn: Đồ nướng bằng vĩ sắt ăn ngon nằm ngoài dự đoán của tớ, kẻ phản bội đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên.

      Kèm theo ảnh gia đình có mấy chục đĩa hải sản..

      Nam An An lặng lẽ bình luận ---

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: o( ̄ヘ ̄o) lát nữa nam thần mời tớ ăn KFC.

      tiếng “leng keng” ---

      An Ngưng ăn: Chậc chậc, có sức đánh lại cỡ nào └(^o^)┘

      Đường Viên ăn: Chậc chậc, chênh lệch ràng cỡ nào └(^o^)┘

      Đám đồng bọn phát rồ cỡ nào, phải là vì vội đưa tài liệu tới cho Khương Minh mà lỡ mất buổi liên hoan thôi sao, Nam An An mở địa chỉ trang web mình thu thập --- đúng vậy, là weibo nửa năm trước An Ngưng đăng lên.

      --- An Ngưng giảm cân: Tôi bao giờ muốn ăn hải sản nữa.

      Nam An An chuyển tiếp tin mới cho An Ngưng, còn bình luận câu kèm theo địa chỉ weibo giảm cân kia.

      Chuông điện thoại di động vang lên Nam An An mới biết được ra là xem mức độ phát rồ của chị ---

      Nam An An: “Chị, làm sao vậy?”

      An Ngưng hời hợt : “ có gì, cho em nghe tiếng bọn chị cắn miếng cá sống….”

      Nam An An: “…..”

      An Ngưng nghi ngờ : “Em khẳng định em còn muốn ăn KFC? Em xem quảng cáo mới nhất của KFC chưa?”

      An Ngưng ngừng lại chút, sinh động như : “Mau tới mút ăn ngón tay có vị gà của tôi ~ mau tới ăn da gà vàng giòn của tôi ~”

      Nam An An: “…..”

      Mi dấu chấm câu như vậy làm thất vọng thầy giáo thể dục của mi sao, mi làm thất vọng ông cố nội Kentucky Fried (KFC) sao, mi như vậy đối với người tính lạnh nhạt có thể sao?

      Nhờ phúc của chị , lúc KFC đưa tới, Nam An An hoàn toàn có cách nào nhìn thẳng những miếng gà này nữa…..

      cầm chiếc bánh mì kẹp thịt (Hamburger) nhìn Khương Minh chớp mắt, thay đổi cả người mặc quần áo ở nhà màu đen, ngồi ghế sô pha điệu bộ lười biếng lật tài liệu đưa tới, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, thỉnh thoảng nhíu mày dùng ngón trỏ đẩy khung mắt kính bộ dạng lịch tao nhã.

      Nam An An chọn cái liếc thấy Khương Minh chuyên tâm để ý, hai tay cầm chặt hai bên Hamburger nhanh chóng khẽ bóp, đùi gà phía trong với khí thế sét đánh kịp bưng tai “Bốp” tiếng bay vào thùng rác dưới chân .

      Sau khi Nam An An làm xong những thứ này vui vẻ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thẳng tắp cười như cười của Khương Minh,

      thích hả?” khép tài liệu đứng lên về phía tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh vẫy tay với : “Muốn ăn cái gì?”

      “Thịt” Nam An An vô cùng quả quyết qua nóng lòng muốn thể tài năng thử sức xem sao, Khương Minh lắc đầu kêu trước cứ chơi , rồi vén tay áo lên đeo đôi găng tay dùng lần.

      Nam An An đứng ở cửa kính nơi phòng bếp thấy Khương Đại thần rút cuốn sách dạy nấu ăn ra xem rất nghiêm túc, sau khi bỏ sách dạy nấu ăn xuống bắt đầu cắt thịt, ánh mắt chăm chú như tiến hành nghiên cứu học thuật nào đó --- giơ tay chém xuống, miếng thịt bò kia bị cắt đều đặn miếng lớn miếng giống nhau, xếp ngay ngắn cùng chỗ, ngay cả sách dạy nấu ăn chỉ 300 ml cũng dùng cốc chia vạch đong cẩn thận.

      Nam An An thấy líu lưỡi nên lời, con người Khương Minh dường như làm cái gì đều luôn ung dung bình tĩnh như vậy, Nam An An đợi rất lâu, nhịn được trốn bên ngoài xem tình hình, chỉ thấy Khương Minh sau khi làm xong tất cả tháo găng tay dùng lần, cánh tay chống lên về phía trước tiện thể cởi bộ quần áo ở nhà màu đen người kia ném vào thùng rác.

      Đây là vì đeo tạp dề, khiến cường hào quỳ gối, hơn nữa … Mặc dù quan sát tỉ mỉ --- nhưng mà đường nét cơ bắp Khương Minh rệt, vừa chuẩn.

      Nam An An đỏ mặt quay về phòng khách ngoan ngoãn ngồi chờ, quả nhiên lúc Khương Minh bưng đồ ăn qua thay bộ quần áo ở nhà, màu sắc như nhau Nam An An cũng giả vờ thấy chăm chú ăn đậu hầm thịt bò.

      Ăn xong bữa tối Nam An An cúi đầu vừa nhìn đồng hồ mới phát mười giờ năm mươi phút, Khương Minh nấu cơm ăn ngon ngoài dự đoán dùng thời gian cũng lâu ngoài dự đoán.

      “Chạy về kịp hả?” Khương Minh thấy nhìn thời gian nhàn nhạt hỏi câu, sau khi nhận được câu trả lời ràng hời hợt “Trước tiên cứ ngủ ở phòng khách , sáng mai tôi đưa em về.”

      Phòng khách ở lầu hai, bên cạnh phòng ngủ chính, cả căn phòng rộng rãi sáng sủa, còn có rèm cửa sổ xinh đẹp bay nhàng, Nam An An vào nhà tắm trong phòng khách tắm rửa cái rồi nhào tới giường lớn ôm chăn lăn lộn hồi lâu mới nhớ tới đây là phòng ngủ của khách, Khương Minh lại chưa từng ngủ ở trong này….

      Suy nghĩ chút lấy điện thoại di động ra gửi lên weibo --- Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Đêm nay đưa tài liệu cho nam thần ở trong nhà , hạnh phúc.

      An Ngưng cơm nước xong: , kiềm chế chút .

      Phòng ngủ chính bên cạnh đèn vẫn còn sáng.

      Khuôn mặt tuấn của Khương Minh bị ánh sáng màn hình máy tính chiếu vào lờ mờ.

      Máy tính này là năm năm trước và Tiểu Quyển cùng sử dụng chơi trò chơi với nhau, mấy ngày hôm trước Khương Minh mới mang nó ra từ trong phòng chứa đồ, trong bộ nhớ máy tính vẫn còn giữ nguyên tất cả các cuộc chuyện phiếm của bọn họ.

      Trong lúc đó Khương Minh đốt điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ, sau khi hít hơi sâu click chuột trái vài cái, quen việc dễ làm tìm được bản ghi chép lưu lại thư từ và tin tức ---

      Tiểu Quyển: Sư phụ, vậy là người xấu sao?

      Tiểu Quyển: Sư phụ, em tin ..

      Tiểu Quyển: Chín giờ tối ngày mai em chờ ở cổng sau đại học phía Tây, gặp về nhé.

      nhớ tối hôm đó trước khi đêm liên hoan tốt nghiệp bắt đầu, buổi hội nghị hội học sinh, có thể hội nghị phải kéo đến 8 giờ rưỡi, lúc ấy Tiểu Quyển thay đổi thời gian cũng được nhưng cảm thấy ổn.

      Khi đó muốn đánh lại văn bản khác đổi thời gian sang ban ngày, Tiểu Quyển là cực kỳ thông minh, trò chuyện gần năm thế nhưng mọi thứ liên quan đến cũng chưa từng nhắc tới với .

      Khương Minh biết tuổi Tiểu Quyển, tên, nhưng mà từ khi nhờ giúp làm bài kiểm tra toán trung học đoán mười lăm tuổi --- chứng minh, vậy mà đoán sai rồi.

      Sau khi bài kiểm tra toán làm cho được điểm cao đủ mọi loại sùng bái đối với , giống như chỉ cần học giỏi chính là người tốt.

      Lúc Khương Minh nửa đùa mang đại học phía Tây xem dạ hội tốt nghiệp, hoàn toàn ngờ tới Tiểu Quyển lời đồng ý.

      Tiệc liên hoan tốt nghiệp của đại học phía Tây hàng năm đều bắt đầu từ 8 giờ rưỡi duy trì thẳng tới rạng sáng ngày hôm sau, sau khi làm lễ tốt nghiệp ở sân trường tha hồ vui chơi, hơn nữa giữa sân bãi và vấn đề an toàn cho phép học sinh trường khác vào bàn, ngày trước Tiểu Quyển với khao khát lâu.

      Khương Minh và người phụ trách chào hỏi qua, sau đó lại nghĩ tới dù sao Tiểu Quyển cũng là , ra ngoài muộn như vậy vẫn là có chút an toàn, Khương Minh đánh xong đoạn văn bản đổi thời gian, vì internet trục trặc làm thế nào cũng gửi được…...

      Hết chương 13
      huyenlaw68tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :