1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khương Minh lười biếng nằm giường, lúc Nam An đứng dậy đưa tay túm mắt cá chân . Dưới chân vốn là giường mềm mại, mắt cá chân bị người ta túm cả người Nam An An đứng vững liền bổ nhào xuống người Khương Minh.

      tay Nam An An còn đè lên vai Khương Minh, khi bốn mắt nhìn nhau chớp chớp mắt dựa sát vào hôn lên mắt Khương Minh: “ đốt pháo hoa….”

      Làn môi mềm mại ướt át, lúc nhàng chạm lên mí mắt trong sâu tận đáy lòng Khương Minh cảm thấy như có dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua, Nam An An hôn phớt sau đó cúi đầu nhìn Khương Minh.

      Nam An An gối đầu lên ngực , mấy sợi tóc buông lơi quét qua xương quai xanh của , môi hồng răng trắng Khương Minh ngắm còn thấy buồn ngủ nữa.

      Thừa dịp Khương Minh thay quần áo Nam An An bớt ra chút thời gian lên nik weibo mà lâu rồi vào, sau khi tìm được bài đăng lúc trước mình gửi ---

      Tôi đổi tên: Tôi cũng có kỹ xảo đặc biệt làm nũng <đắc ý>. Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Nam thần nhà tôi, đặc biệt có kỹ xảo lạnh lùng cao ngạo.

      Sau khi quàng khăn xong, Khương Minh lái xe dẫn ra công viên ngoại ô thành phố C. Gần tới khuya nên người vốn đông lắm Khương Minh dẫn mua xong pháo hoa ở cổng công viên rồi đỗ xe trước cổng công viên cùng nhau vào với , dọc đường Nam An An đều rất hưng phấn: “ ra em thích nhất là đốt pháo hoa, lúc bốn tuổi cậu em dẫn em chơi mua đồng hai cây pháo hoa. Thừa dịp cậu chú ý em đứng trước chiều gió châm cây rồi chạy , cuối cùng còn đốt cả áo bông của em, thiếu chút nữa thiêu luôn cả mình, qua năm mới em bị ba đánh trận. Sau đó em chơi nữa.”

      Bậc thềm dẫn lên đỉnh núi còn rất dài, Nam An An lát nhiệt tình nữa cuối cùng hoàn toàn nằm úp sấp lưng Khương Minh để cõng . Hai tay Nam An An ôm cổ Khương Minh giống như lẩm bẩm dọc đường : “Em với lúc trước từng thấy bài viết diễn đàn Thiên Nhai, các ấy đều lần đầu tiên lúc nhìn thấy nửa kia của mình có cảm giác rất khác lạ, giống như cả người ấy đều tỏa sáng. Khi đó em trả lời hai chữ….”

      Khương Minh thoáng suy tư lát, khi đó Nam An An còn chắc trả lời hai chữ chính là: “Mong đợi?”

      Nam An An thẹn thùng ho khẽ tiếng, giọng ra câu trả lời --- “ vớ vẩn.”

      ôm cổ Khương Minh, nhìn Khương Minh cõng vững vàng lên bậc thềm giọng : “Sau này em cảm thấy đúng , khi đó em tới văn phòng tìm , tựa vào cửa văn phòng bên cạnh, cửa mở rất , ánh mặt trời từ khe hở phía sau lưng chiếu qua, em cảm giác giống như bừng sáng…” Nam An An xong lại hỏi Khương Minh, “Lần đầu tiên lúc nhìn thấy em có cảm giác gì?”

      “…..” Khương Minh suy nghĩ lúc bộ dạng nghiêm túc : “Khi đó em đứng trước cửa văn phòng liếm màn hình.”

      Nam An An: “….”

      Lúc em tình cảm nồng nàn tỏ tình lật lại lịch sử đen tối của em được sao?

      Hai tay Khương Minh ôm đầu gối kéo lên : “Cảm thấy em rất buồn cười.”

      Nam An An dùng cằm cọ xát bờ vai : “Em cảm ơn cảm thấy em là người có bệnh thần kinh.”

      Khương Minh trầm ngâm lát, nghiêng mặt qua hôn lên má : “Cảm thấy em là người biết đùa.”

      Nam An An: “Em muốn chơi đùa với !”

      Nghe vậy Khương Minh cười tiếng, nghiêm túc : “Khi đó em thè lưỡi liếm màn hình, cảm thấy em rất khêu gợi.” Bộ dạng Nam An An vươn đầu lưỡi ra liếm màn hình mang theo cảm giác…. Lơ đãng mê hoặc, phối hợp với gương mặt tròn trịa xinh xắn khiến hai mắt tỏa sáng.

      Nhận được câu trả lời này, Nam An An tự mãn làm hành động như thỏ Tư Cơ, “Oh~sexy~lady~” hát xong đắc ý , “Lúc đó nghĩ tới em thế mà lại có thể là người có tính lãnh cảm, hà hà.”

      Khương Minh: “….”

      Đêm đông nên rất lạnh, đến chỗ đất trống đỉnh núi, Khương Minh thả Nam An An xuống rồi cúi người quấn khăn quàng cổ cho . Với hành động lấy khăn quàng cổ làm khẩu trang Nam An An còn sức kháng cự lại, truyện bên dienndan,lequydon.com, tháo đôi găng tay xù xì rồi cầm lấy hai cây pháo bông, cầm bật lửa từ Khương Minh châm lên rồi vung vẩy trong trung.

      nhiều năm Khương Minh chơi đồ chơi kiểu trẻ con này, tựa vào pho tượng ngắm Nam An An tự mình chơi đùa, đóm lửa chói mắt làm nổi bật khuôn mặt tươi cười của Nam An An, ánh lửa chiếu rọi càng khiến con ngươi sáng ngời.

      Có đôi khi Khương Minh nghĩ làm sao thích Nam An An nhỉ, cách tám năm thời gian.

      Đối với , Nam An An giống như ánh mặt trời sưởi ấm giữa mùa đông, ấm áp mà chói mắt.

      Lúc ở chung với cả người đều thoải mái và vui sướng, bất kể là cách màn hình Tiểu Quyển, hay là vui tươi sinh động Nam An An.

      Bắn pháo hóa mừng năm mới ở Thành phố C đều tổ chức bắn ở công viên đỉnh núi, tới gần giữa khuya lúc từng đợt tiếng pháo từ chân núi đua nhau vang lên, tiếng nổ vang mạnh mẽ bùng lên, cả đám lửa bập bùng sau lưng Nam An An bay vút lên trung, bay lên lưng chừng sau đó nổ bùm, rực rỡ và chói mắt.

      Trong lúc nhất thời bên tai tràn đầy ánh lửa và tiếng pháo nổ vang, bọn họ đứng tại chỗ cúi đầu là có thể quan sát toàn bộ đèn đuốc của mọi nhà ở thành phố C.

      Nam An An ngửa đầu nhìn bầu trời đầy vệt sáng pháo hoa cũng ngại bên eo có nhiều hơn hai cái tay, Khương Minh ôm lấy từ sau lưng ….

      Pháo hoa trong tay cháy hết, Nam An An buông tay xoay người lại cọ xát vào người Khương Minh, giọng chìm ngập trong tiếng pháo nổ vang khắp bầu trời: “Khương Minh, em thích .”

      …..

      Sau khi kỳ nghỉ đông dài dằng dặc trôi qua, Nam An An cũng có cách thích ứng với cuộc sống sau khi khai giảng. Sau đó làm trợ giảng cho tiến sĩ Khương Minh, ngày thường ở chung với Khương Minh nhưng thời gian nhiều hơn là bao nhiêu, ngoại trừ làm đầu đề còn phải kèm thêm bài tập toán vĩ mô trung cấp. Từ khi mới bắt đầu Nam An An hơi khẩn trương càng về sau mặc kể để tự nhiên, rồi dần dần cũng thích ứng với hình tượng mới.

      Trong sân trường rất ít khi gặp phải Giản Diệu, thỉnh thoảng lúc gặp nhau ở vòng xoay cũng xem như thấy rồi bước .

      Đại học năm hai, dẫn dắt các học sinh khóa này chuẩn bị tốt nghiệp cuối kỳ.

      Thỉnh thoảng Nam An An qua vườn trường chứng kiến các mặc đồ Học sĩ (học vị thấp nhất, do trường đại học phong khi tốt nghiệp đại học – Theo QT) cầm chiếc máy ảnh chụp ảnh trong bụi cỏ nhớ tới năm đó và bọn Cố Cầu Cầu bốn người cùng nhau chụp mấy tấm trước tất cả cảnh trong trường đại học phía Tây, hiểu sao có chút cảm khái.

      Các học sinh tới thời gian tốt nghiệp cuối kỳ, làm phụ đạo viên Nam An An lượng công việc cũng bỗng chốc tăng lên vù vù.

      người nối tiếp người trong lớp học, đủ loại tài liệu theo gót nhau tới, mặc dù Khương Minh chủ động chịu trách nhiệm luận văn tốt nghiệp tiên sĩ của , nhiệm vụ học hành của gần như xong, nhưng Nam An An vẫn bị công việc vặt vãnh làm khổ có chút chịu nổi.

      Có buổi trưa học sinh làm mất tờ thỏa thuận ba bên ký (thỏa thuận ba bên là "sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường, sinh viên tốt nghiệp thỏa thuận việc làm” – Theo http://baike.baidu.com), học sinh thất hứa hai lần khóc lóc cầu xin cho thêm cơ hội nữa, còn có học sinh tìm được việc làm cũng tìm đến Nam An An tố khổ.

      Nam An An giữ vững tinh thần cũng thể giải quyết xong toàn bộ mọi chuyện được, trong lòng có cảm giác thất bại.

      Buổi tối lúc ôm xấp giấy thỏa thuận ba bên nhập lưu trữ vào hệ thống Nam An An trực tiếp nằm úp sấp bàn làm việc của Khương Minh mê man ngủ thiếp , trong lúc nửa tỉnh nữa mê cảm giác con chuột tay bị người ta rút ra, cũng bị bế từ ghế dậy.

      Nam An An lẩm bẩm tiếng, mơ hồ câu “Còn chưa làm xong,” dưới thân mềm mại lại thoải mái, Nam An An cọ xát cuộn lấy thảm lông thoải mái ngủ tiếp.

      bị tiếng bàn phím đánh thức, Nam An An dụi mắt mới phát nằm sofa trong văn phòng Khương Minh, đèn đỉnh đầu chưa bật, cách đó xa Khương Minh ở trong bóng tối nhập đống to thỏa thuận ba bên vào máy tính mà lúc chiều chưa làm xong.

      Ánh sáng lờ mờ của màn hình chiếu lên gò má Khương Minh chăm chú, Nam An An duỗi cái lưng mệt mỏi từ ghế sofa đứng dậy chân tay tới phía sau Khương Minh, “Vèo” cái đưa tay lên phía trước mặt , cổ tay bị Khương Minh nhanh tay nhanh mắt bắt được. tay Khương Minh cầm cổ tay kéo ấn đặt lên đùi mình, Nam An An giống như tìm được việc hay, vươn cái tay tự do đặt bàn phím cùng Khương Minh đánh chữ.

      Thỏa thuận ba bên còn thừa lại ít, ánh mắt Nam An An liếc nội dung trong bản thỏa thuận lúc Khương Minh vừa nâng tay lên liền ấn xuống khu vực phần đánh chữ của mình, hai người cùng nhau làm năng suất ngược lại càng thấp hơn, nhưng Khương Minh cũng đuổi .

      Trong văn phòng mờ tối chỉ nghe thấy tiếng đánh bàn phím, Nam An An cúi đầu vất vả mới thích thích ứng với việc chỉ có màn hình phản chiếu ánh sáng lên bàn phím. Ngón tay ấn phát lỗi lần, tay phải Khương Minh theo phải ấn nút backspace mấy lần.

      Nam An An quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Minh được ánh huỳnh quang màn hình chiếu rọi lên, truyện chỉ post bên diiendanlequydon.com, thầm phác họa ánh mắt sau cặp kính của , con ngươi Khương Minh được ánh sáng màn hình chiếu càng thêm sáng hơn, mang theo sức lôi cuốn kỳ lạ. Cuối cùng Nam An An nhịn được nâng tay vuốt ve từ chóp mũi cao ngất tới tới làn môi mỏng, cằm, sau đó ngón tay lướt qua cổ và dừng lại yết hầu Khương Minh.

      “Chuyên tâm chút” lúc Khương Minh , đầu ngón tay hạ xuống yết hầu Khương Minh có phần kích thích.

      Nam An An thành đâm đâm yết hầu của , liền cảm giác được đầu gối Khương Minh chen vào giữa hai chân , nguy hiểm cọ xát….

      Nam An An thu tay giống như bị điện giật, cười “Ha ha” tiếng, dịch mông muốn từ người Khương Minh đứng dậy, nhưng lại cảm giác dược bản thân mình cọ vào vật gì đó của Khương Minh, cơ thể đột nhiên hơi cứng đờ. Sau đó còn chưa kịp phản ứng gì chợt nghe thấy tiếng xấp tài liệu bản thỏa thuận ba bên nhập xong quét qua bên kia bàn làm việc, còn bỗng chốc bị Khương Minh đè lên bàn.

      Phía dưới thân bàn làm việc hơi mát lạnh, hai đùi Nam An An bị đẩy cong trong trung chạm tới sàn, mắt cá chân bị Khương Minh tách ra, “Còn nháo nữa ?”

      Nam An An đột nhiên lắc đầu, Khương Minh tắt máy tính dọn dẹp xong tài liệu dẫn rời khỏi tầng học viện kinh tế.

      Gió đầu hạ thổi tới khiến người ta rất thanh thản dễ chịu, tay Nam An An nhàng cầm ngón tay Khương Minh lắc lắc đung đưa tới bãi đậu xe, đường vượt qua mấy đôi tình nhân thân mật hôn nhau dưới đèn đường.

      Đến cột đèn đường thứ tám, Nam An An đẩy Khương Minh vào cột đèn đường, kiễng chân hôn lên môi Khương Minh.

      Tiếng ve kêu ngày hè, ánh đèn đường mờ tối, còn có côn trùng bay lượn dưới ánh đèn đường….

      Vừa đúng lúc có đôi tình nhân hôn nhau phát ra tiếng.

      Nam An An ngửa đầu nhìn khuôn mặt Khương Minh dưới đèn đường, tay vuốt ve thịt eo , giơ tay ôm đứng lên bước nhanh tới bãi đỗ xe, sau khi mở cửa xe Nam An An liền bị ấn dựa vào ghế lái phụ hôn đến đầu óc choáng váng.

      Hết chương 63
      Last edited: 16/6/16
      tiểu Viên Viên, thienbinh2388B.Cat thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Giờ phút này, học viện kinh tế vừa mới sữa chữa xong bãi đỗ xe dưới đất nên rất vắng vẻ.

      Biết nơi này chắc có người lập tức qua, nhưng Nam An An vẫn có chút căng thẳng nắm chặt làn váy ….

      tay Khương Minh giữ cằm , cẩn thận cạy mở môi , đầu lưỡi len vào răng quét lên môi của , Nam An An cũng vụng về hùa theo --- Ừm, bọn họ cũng hôn phát ra tiếng.

      Tay Khương Minh mang theo chút mát mẻ chu du eo , phác họa, miêu tả đường eo thon của . Người Nam An An hơi trượt xuống dưới bị Khương Minh ôm lấy thắt lưng kéo lên ấn ngồi lại vào ghế. Sau khi kết thúc nụ hôn Nam An An liếm liếm khóe miệng bị hôn phát đau, đây được xem như là di chứng Khương Minh bị nghẹn lâu nhỉ?

      Tần suất của bọn họ tính là cao, nhưng mà mỗi lần chỉ cần có ý tứ muốn, Khương Minh nhất định làm vô cùng nhuần nhuyễn…. giống như ‘qua thôn này lại có cửa hàng nọ, ăn bữa này có bữa sau.” Đối với việc này, Nam An An áy náy mà chột dạ đón nhận.

      Đèn trong xe rất tối, mông lung mà mập mờ.

      Trong xe yên tĩnh nên tiếng hít thở đều nghe thấy ràng, mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.

      Áo đầm màu đen của Nam An An bị tay Khương Minh vén tới bên hông, lòng bàn tay lướt qua đùi trần truồng khẽ vuốt ve mang tới cảm giác tê dại, cả người Nam An An đều nằm vật xuống ghế sau được mở rộng ra, để mặc Khương Minh khẽ vuốt ve sau đó gập đùi lại….

      Tiếng bước chân bãi đỗ xe trống vừa vang lên, cả người Nam An An đều cứng ngắc, tim đột nhiên đập mạnh lên….

      Mẹ kiếp, có người đến đây!

      Khương Minh bình tĩnh nâng tay buông váy xuống, đứng dậy ra mở cửa xe trước, xe liền ‘như tiễn rời cung’ nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất. Xa xa, Nam An An còn nghe tiếng của Đường Viên và Hà Khánh Nguyên quanh quẩn trong bãi đỗ xe dưới đất.

      vin cửa sổ xe nhìn về phía sau, khoảng cách quá xa nên nhìn ràng lắm.

      Nam An An hậm hực quay đầu về, từ trong kính chiếu hậu nhìn sống mũi thẳng tắp của Khương Minh, tầm mắt từ chỗ ngồi nhìn thoáng qua có thể trông thấy giữa hai chân Khương Minh…..

      Nam An An có chút miệng đắng lưỡi khô, cố gắng sang chuyện khác: “Khương Minh, nghe được , là Đường Viên và Khánh Nguyên đại quân chao ôi…. Có jq (gian tình) hả.”

      Thấy Khương Minh hình như cảm thấy hứng thú với đề tài này, Nam An An vỗ vỗ gáy, “Đúng rồi đúng rồi, học viện kinh tế chúng ta năm nay cường hào, dạ hội tốt nghiệp năm nay tổ chức ở Điền Gia Bính, mà cùng học viện thương mại tổ chức ở sân thể dục đó, em và Đường Viên phải còn chuẩn bị tiết mục của phụ đạo viên. Đường Viên là người tứ chi hài hòa em cũng biết làm thế nào đây, nghe các giáo sư bọn cũng muốn biểu diễn tiết mục à, nghe tin đồn thế cũng chẳng biết có đúng hay .”

      ngừng, dọc đường Khương Minh chỉ lơ đãng thuận miệng “Ừm” vài tiếng, hết sức chăm chú lái xe. Xe chạy vào bãi đỗ xe của tiểu khu, Nam An An vừa mở cửa xe còn chưa kịp đặt chân lên đất cả người bị bay vút lên trung, Khương Minh khiêng trở về nhà. Lúc vừa vào tới cửa, Nam An An rành rành cả rồi.

      …..

      Ngày hôm sau lúc Nam An An từ từ tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân dưới đều thích hợp, thả lỏng hồi lâu, tất cả các cơ quan cảm giác đều tụ tập về nơi mẫn cảm nhất của , cái cảm giác ăn no thỏa thê này….. Từ trước đến nay luôn khôn ngoan nghe lời mặc cho Khương Minh trêu chọc kiêng nể gì – Đậu Tỉ bỗng chốc đỏ mặt --- “Khương Minh! ra ngoài!”

      Cảm giác trắng mịn giữa hai chân nhắc nhở đáng sợ --- hình như tối hôm qua mang bao, mẹ kiếp! Mặc dù Nam An An chuẩn bị tốt, nhưng mỗi lúc làm cả người đều khẩn trương, hơn nữa nhớ được lúc tỉnh dậy ràng Khương Minh còn chưa…..

      Nam tức giận tới mức đưa tay dùng sức đẩy Khương Minh, đẩy được sau đó cố gắng rút người mình ra bị Khương Minh nửa tỉnh nửa mê chìa tay kéo trở về.

      “Ái” Nam An An bị tức thở hồng hộc: “Khương Minh!”

      Khương Minh lười biếng nâng mí mắt, giơ tay che ánh mặt trời, trở tay áp Đậu Tỉ xuống dưới người mình, vừa khéo “ hai ba bốn lại làm lần nữa.”

      Thiếu nợ ngàn ngày, cuối cùng cũng có khi phải trả!



      Nam An An và Khương Minh ở cùng nhau mỗi ngày đều thoải mái mà sung sướng, nhưng cuộc sống phải vĩnh viễn đều như thế.

      Lễ tốt nghiệp cuối cùng tới bất ngờ phòng bị, cũng nhanh như vậy sắp kết thúc.

      Tốt nghiệp năm nay nhóm dân chúng hoạt động chỉ còn lại buổi tiệc tốt nghiệp nhưng cuối cùng cũng bị đẩy về sau đêm tiệc cảm ơn thầy của sinh viên lưu thông tiền tệ.

      Tất cả mọi thứ đều đến gấp gáp như vậy, Nam An An cảm thấy giống như chưa chuẩn bị được gì đêm đó tới.

      Năm nay dạ hội lễ tốt nghiệp học viện kinh tế tiếng vang rất lớn, lần này lại tranh nhau làm cường hào với học viện thương mại mà từ trước giờ vẫn luôn ‘ nhau giết nhau.’

      Sân thể dục được trang bị đủ loại đồ cao cấp thượng hạng, khiêm tốn xa hoa mà có nội hàm.

      Nam An An và Đường Viên cùng nhau ngồi xuống, lấy hộp giấy lớn từ trong túi xách ra chuẩn bị bắt đầu xem tiết mục. Đường Viên nhìn cuộn giấy trong tay rụt tay về : “Tớ còn tưởng là đồ ăn ngon, cậu mang giấy làm gì?”

      Nam An An chuyện, làm tư thế lau nước mắt, bị Đường Viên hung hăng cười nhạo lúc, sau đó thực đến lúc, Đường Viên dùng còn thoải mái hơn cả .

      Ngồi dưới sân khấu trong lòng Nam An An rất phức tạp.

      Bốn năm cứ như vậy trôi qua nhanh chóng, bọn dẫn dắt cứ như vậy đều muốn có tương lai riêng, có chút thương cảm khó hiểu, nhưng cảm giác đa cảm này lại giống với lúc bản thân mình tốt nghiệp ngày trước. Chứng kiến đám sinh viên mặc đồng phục Học sĩ còn dáng vẻ ngây ngô như lúc trước nữa, có cảm giác vui mừng nhàn nhạt của người hướng dẫn.

      Lúc trước đứng sân khấu biểu diễn, thấy dưới sân khấu mấy nữ phụ đạo viên đỏ hốc mắt vài lần, mà bây giờ người biến thành lặng lẽ lau nước mắt như vậy lại chính là . Nam An An ôm cuộn giấy ngồi chỗ cùng với Đường Viên, hai người nhanh chóng giải quyết xong hộp.

      Mấy ngọn pháo hoa bay lên trung, đốt sáng vùng trời sân thể dục.

      Nam An An hít hít mũi dời lực chú ý lên sân khấu.

      khoảng trống sân khấu rực sáng hàng chữ to ---

      Đây là cuộc chè chén say sưa long trọng, cũng là cuộc biệt ly định trước.

      sân khấu người chủ trì nữ lên đài trước người chủ trì nam lại còn cẩn thận đọc sai lời thoại, khiến cho người dưới sân khấu cười ồ có thiện ý. Lúc người chủ trì nam chậm rãi khoan thai bước lên sân khấu cũng khiến nữ sinh đứng hét chói tai dưới sân khấu. Nam An An thấy dưới ánh đèn Giản Diệu bình tĩnh cầm microphone cùng lời mở đầu đêm nay với người chủ trì nữ.

      Ánh mắt Giản Diệu chần chừ nhìn dưới sân khấu, dễ dàng phát Nam An An ngồi trong góc.

      Thấy chương trình biểu diễn đơn độc chắc lát và Đường Viên cùng tiến lên sân khấu khiêu vũ điệu năm phiên bản, cho nên mặc trước chiếc váy dạ hội màu đỏ, tóc dài quăn buộc cao còn thắt chiếc nơ hồng, xa xa nhìn thoáng qua lộng lẫy động lòng người.

      ra cậu ta thích dạ hội tốt nghiệp như thế này chút nào cả, thích nơi đông người, truyện bên diendanlequy,don,.com, cũng thích dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người đọc lời thoại vui vẻ. Duy nhất khiến cậu ta kiên trì tới, cũng giống như đó là chấp niệm của cậu ta --- cậu ta vẫn muốn xuất trong tầm mắt , dù cho chỉ ba giờ đồng hồ trong khoảng thời gian đứt quãng.

      Dạ hội tốt nghiệp lần này, học viện kinh tế và học viện thương mại là hai đại thổ hào của đại học phía Tây xuất ra kinh phí tương đối lớn, cho nên hiệu quả sân khấu cũng khá tốt. Nam An An ngồi dưới sân khấu say sưa xem tiết mục biểu diễn sân khấu, nhưng vẫn tránh khỏi căng thẳng nắm chặt váy, Đường Viên bên cạnh thấp giọng hét lên kinh hãi: “ nhóc Nam, buông tay buông tay buông tay, mau buông tay!”

      Nam An An hiểu nhìn qua: “Làm sao vậy?”

      Đường Viên cố gắng hóp bụng lời có phần đứt quãng: “Thở gấp…. Nhưng mà tức giận, cậu túm… Là váy …. tớ, đêm nay tớ… Ăn nhiều, được siết chặt. méo mó đấy!”

      Nam An An vội vàng thả tay túm lấy phần vải bên hông Đường Viên, chợt nghe sân khấu Giản Diệu giới thiệu các lên biểu diễn tiết mục, Nam An An nhanh chóng cầm tay Đường Viên ra hậu trường chuẩn bị.

      Lúc vang lên khúc nhạc dạo đầu, Nam An An làm tư thế cố lên với Đường Viên, vốn điệu nhảy này của Đậu Tỉ là nhận được tiếng cười từ mọi người, nhưng từ lúc bắt đầu Nam An An phát có vẻ như phải mọi người cười đơn giản như vậy, bởi vì đám dưới sân khấu cười như muốn đòi mạng….

      Nam An An liếc mắt nhìn chăm chú về phía Đường Viên, Đường Viên vốn trắng nõn nà bụ bẫm, mặc váy hồng duỗi cánh tay thịt ra vừa nhấc chân mập mạp lên khiến vui vẻ tràn đầy rồi. Nhưng mà Nam An An ràng xem Đường Viên, lúc trước Đường Viên với lời thế son sắt có lúc ấy tay chân phối hợp, thế mà khờ dại cho rằng ấy khiêm tốn.

      Mà giờ phút này, quả Nam An An muốn tự đâm hai mắt.

      Đây nhìn lướt qua tuyệt đối là kinh hồn hoảng sợ mà --- Đường Viên luống cuống tay chân sân khấu nhảy vui vẻ theo tiết tấu gì, người xem dưới sân khấu cười càng lớn tiếng biên độ động tác của Đường Viên lại càng cao, ra sức duỗi cánh tay trái vói xuống chân trái, rồi lại ra sức duỗi cánh tay phải vói xuống chân phải. Tiếp sau đó hai tay bắt đầu theo tiết tấu “Hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa” (火火火火火火) cánh tay phe phẩy ngừng, làn môi còn khi đóng khi mở giống như nhảm, lúc phía dưới chân đan chéo nhau bước quẹo vòng chân trái vấp chân phải ngã quỵ sân khấu.

      Sau đó “Oạch” tiếng…..

      Nam An An cảm thấy tất cả trong buổi dạ hội tốt nghiệp đều đạt tới cao * triều, toàn trường vỗ tay chấn động cả lên, dưới sân khấu còn có tên nhóc con chắc là bên học viện thương mại nỗ lực hô to tiếng: “Thịt thịt đừng khóc, đứng lên….” Sau đó tiếng người khác thô kệch vang lên: “Đuổi!”

      Gương mặt tròn của Đường Viên đỏ bừng bừng, được Nam An An nâng đứng dậy sau đó bàn tay to vung lên ‘thân tàn mà chí kiên định’ chân tay lúng túng nhất quyết dời nhảy hết năm phiên bản, sau đó cùng Nam An An cúi mình vái chào dưới sân khấu rồi ra.

      Quả Nam An An dám nhìn máy quay phim bên cạnh, cuộc biểu diễn này của các nhất định vang danh trong đại học phía Tây.

      Nghỉ ngơi giữa buổi tiệc dựa theo thông lệ là thời gian phụ đạo viên chuyện, trải qua chuyện kia nên lúc chuyện Đường Viên có phần được trôi chảy, chỉ vài câu vội vàng chạy xuống sân khấu.

      Nam An An kịp thay quần áo tới, đứng dưới ánh đèn chiếu nhìn xuống các học sinh đông nghìn nghịt dưới sân khấu, hít sâu hơi cầm lấy microphone trong tay Giản Diệu mở miệng :

      “Trong lòng tôi rất xúc động, biết như thế nào.”


      “Tôi cũng từng trải qua tốt nghiệp cuối quý, cũng từng tham gia vài lần dạ hội tốt nghiệp. Nhưng mà đừng như thế này ở đây, nhìn mỗi khuôn mặt quen thuộc của các em, hoặc có lẽ cũng có những khuôn mặt chưa kịp quen biết, với thân phận phụ đạo viên, đối với tôi mà vẫn là lần đầu tiên…”

      Giản Diệu đứng cách chỗ Nam An An nửa bước, khi Nam An An “Quen thuộc, hoặc có lẽ có những khuôn mặt chưa kịp quen biết…” dưới sân khấu vang lên tiếng khóc trầm thấp, giọng bản thân Nam An An cũng có chút nghẹn ngào, Giản Diệu cầm tờ khăn giấy trong tay, tờ giấy này bị cậu ta cuộn trong lòng bàn tay, có hơi ẩm ướt vì mồ hôi nhưng vẫn chưa dùng tới.

      bốn năm, nhanh như vậy. Khi đó các em là tân sinh viên năm 2014, bây giờ các em tốt nghiệp năm 2018 rồi.” Nam An An hoàn toàn quên những lời thoại mà bản thân chuẩn bị, bọn họ là những học sinh mà làm phụ đạo viên hướng dẫn lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Những đứa này có thể biết tên, có thể , nhưng khi gặp phải chuyện tin đồn xấu, đám tin tưởng .

      chứng kiến bốn năm đại học của bọn họ, bọn họ cũng chứng kiến cuộc sống phụ đạo viên của .

      “Tôi còn nhớ các em vừa mới vào học, lúc huy động huấn luyện quân , tôi tôi muốn điểm danh lần, khi đó giọng các em rất lớn.” Khi đó bọn họ vừa bước vào vườn trường đại học, đám còn rất ngây ngô, lúc hét lên giống như kêu khàn cả giọng trong trận đấu.

      Nam An An cười cười, với dưới sân khấu: “Bây giờ tôi điểm danh lần cuối cùng nhé.”

      Dưới sân khấu vang lên hồi đinh tai nhức óc: “Được.”

      Nam An An hít hít mũi, khụ hắng giọng vào microphone, lớn tiếng hô lên: “Lớp tài chính Học viện kinh tế khóa 2014!”

      “Oh oh oh” dưới sân khấu cả đám đứng lên vung gậy phát sáng trong tay hét lên chói tai.

      “Lớp thương mại và tài chính quốc tế Học viện kinh tế khóa 2014!”

      Lại đám sinh viên đứng lên, kiễng chân vẫy gậy phát sáng trong tay, đồng thời lớn tiếng hò hét.

      “Lớp bảo hiểm và quản lý rủ ro Học viện kinh tế khóa 2014!”

      “Oh oh” kêu gào có trật tự rồi sau đó, đám học sinh đứng dậy.

      Trước mắt Nam An An có chút mơ hồ, kêu khàn cả gọng vào microphone: “Lớp tài chính công trình Học viện kinh tế khóa 2014!”

      Tiếng thét chói tai trộn lẫn với tiếng huýt sáo bao trùm cả sân thể dục, dưới sân khấu bọn gào thét chói tai.

      Nam An An nâng tay lau khóe mắt, nhìn thấy tờ khăn giấy đưa tới trước mặt , hai mắt ngấn lệ mơ hồ trực tiếp đưa tay nhận lấy lau cái, tay nắm chặt khăn giấy hô to với dưới sân khấu “Tốt nghiệp vui vẻ” rồi chạy xuống dưới sân khấu. đường liên tục bị mấy người học sinh ngăn lại ôm chặt lát, có nữ sinh cũng có cả nam sinh, Nam An An đều vui vẻ đón nhận.

      Lúc ôm bó hoa ngồi lại vị trí, rất lâu mà trong lòng vẫn thể bình tĩnh trở lại, ôm Đường Viên khóc lóc. Thừa dịp nghỉ ngơi chợt nghe người chủ trì nữ qua microphone: “Phụ đạo viên Nam An An của chúng ta quả đúng là nhân vật phong vân của học viện kinh tế chúng ta, nhìn ra được tất cả mọi người rất vui vẻ. Mọi người kích động nhiều như vậy qua chúng ta dành thời gian lại cho các vị giảng viên, đúng vậy, các vị giảng viên của chúng ta năm nay cũng muốn biểu diễn tiết mục.”

      Nam An An có chút kinh ngạc, nghe Khương Minh nhắc tới nhỉ, ngày đó lúc hỏi Khương Minh cũng từ chối cho ý kiến, hơn nữa cũng thấy Khương Minh chuẩn bị gì.

      Mỗi bận soi gương ở phòng tắm, cố gắng tập khiêu vũ, Khương Minh đều dù bận mà vẫn ung dung qua tiện thể cầm tay , hoàn toàn là dáng vẻ chuyện liên quan đến mình mà.

      Ha ha, bị tức quá hóa cười đó.

      Nam An An lau khô nước mắt, tương đối phúc hậu nhìn về phía sân khấu, cũng biết Khương Minh là người thứ mấy, cứ rất chờ mong.

      Người đầu tiên lên sân khấu quả nhiên là “Khánh Nguyên đại quân, Khánh Nguyên đại quân lôi Viện trưởng đại nhân tới microphone. Viện trưởng đại nhân đáng thương chuyện chậm chạp chỉ có thể mấy lời, cứ thế bị Khánh Nguyên đại quân biến thành cái giần (sàng, rây), còn mình thoải mái vui vẻ vẻ mặt tươi cười.

      Khánh Nguyên đại quân chơi đùa xong còn hướng xuống sân khấu hô to trận thoáng qua như gió “Thịt thịt em” rồi mới xuống sân khấu, cả người thịt thịt Đường Viên đều kinh ngạc, bị đám dưới sân khấu đồng thanh lên tiếng hô lớn “Ở cùng nhau” đặc biệt vinh hạnh phải ai cũng đều chịu đựng được.

      Có mở đầu như vậy sau đó nhóm giảng viên càng phóng khoáng hơn, trong đó có nữ giảng viên dạy tài chính quốc tế của học viện kinh tế còn dứt khoát tỏ tình với giảng viên kế toán đẹp trai của bên nhau ghét nhau học viện thương mại, giữa tiếng hét chói tai rung động dưới sân khấu làm tư thế im lặng, soái khí : “Khụ, thầm kết quả cuối cùng với tôi, da mặt tôi mỏng.”

      Nam An An cũng cười theo mọi người, đợi đến lúc người chủ trì đọc đến tên Khương Minh, thế nhưng lập tức khẩn trương.

      Hôm nay Khương Minh mặc bộ sơ mi trắng thắt caravat chỉnh tề, trời nóng như vậy còn mặc tây phục màu đen, chân thon dài thẳng tắp được bao bọc trong quần tây màu đen cắt may vừa vặn, lúc đứng dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng tuấn đến lóa mắt, quả muốn làm hỏng mắt Nam An An luôn.

      Dưới sân khấu các nữ sinh lại bùng nổ trận thét chói tai, phải gọi tên Khương Minh, mà là nhịp nhàng… “Nam An An! Nam An An! Nam An An!”

      Xem ra chuyện theo đuổi Khương Minh đúng là mọi người đều biết hết rồi.

      Nam An An trông thấy Khương Minh nhận lấy microphone từ người chủ trì nữ, hiểu sao có chút khẩn trương, ngừng thở nhìn làn môi mỏng của Khương Minh.
      Last edited by a moderator: 20/6/16
      thienbinh2388B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Bên tai vẫn là tiếng gọi nhiệt tình của mọi người “Nam An An.”…..

      Ngón tay Nam An An níu chặt lấy góc váy màu hồng nhạt, nhìn thấy ngón tay thon dài của Khương Minh cầm microphone hắng giọng cái, sau đó môi mỏng phát ra tiếng trùng lặp từ microphone: “Nam An An,” giọng trầm thấp mà dịu dàng, rất mê người.

      Hai chữ “An An” theo hưởng truyền khắp sân thể dục, như vuốt ve màng tai , mà cũng giống như Khương Minh hà hơi thổi khí bên tai vậy. Khuôn mặt Nam An An hơi đỏ lên, biết là vì nóng, hay là vì xấu hổ. bị chìm ngập trong biển người, cúi đầu bưng kín khuôn mặt đỏ lựng.

      Tiếng của Khương Minh vừa dứt, đám bên cạnh Nam An An liền điên cuồng mà hét ầm lên. ra tất cả mọi người đều muốn trước khi tốt nghiệp điên cuồng quấy rối trận, mặc dù đều biết quan hệ của Khương Minh và Nam An An. Nhưng đôi này ngày thường quá là khiêm tốn, tất cả mọi người đều biết bọn họ ở cùng chỗ chính là vì bài viết bbs cuối cùng cũng bị chứng thực đó là bài viết bôi xấu họ, giả giả cũng ràng lắm --- hơn nữa, tình thầy trò luôn làm người ta có tâm trí thiên hướng về lo được lo mất, cộng thêm tình thầy trò đối với danh dự người thầy vẫn có ảnh hưởng nhất định.

      Tất cả mọi người đều biết Nam An An chủ động theo đuổi thầy của , nhưng nghĩ tới Khương Minh ở nơi đông người gọi tên Nam An An. Loại kích động này giống như kiểu cảm động lây, nữ thần bọn họ cùng nam thần ở cùng nhau rồi!

      Khương Minh nâng tay dùng ngón trỏ để vào lòng bàn tay, tiếng thét đinh tai nhức óc im bặt.

      Đèn sân khấu chiếu sáng rực rỡ, nhưng Nam An An bây giờ giống như ngọn đèn tỏa sáng lấp lánh --- tầm mắt mọi người gần như theo Khương Minh dồn lên người . Nam An An mặt hồng tim đập khẩn trương tới mức tay chân biết để vào đâu, cái này cũng thôi , lại còn có ngọn đèn trực tiếp chiếu thẳng lên người .

      Ánh sáng chói mắt chiếu vào theo bản năng Nam An An đưa tay che mắt lại, sau đó màn hình lớn thấy được dáng vẻ sợ hãi của . Nam An An có chút xấu hổ buông tay nở nụ cười, biết ai đứng bên cạnh trực tiếp đưa cho chiếc microphone. An An hiểu vì sao đón lấy microphone nghe thấy khúc nhạc dạo đầu quen thuộc.

      Khúc nhạc dạo đầu kia, từng nghe vô số lần, mỗi nhịp trống ở đâu đều hai ràng….

      Gió đầu hạ mát mẻ, lúc vẻ mặt Nam An An kinh ngạc lên màn hình lớn, thoáng cái mọi người thân thiết hô lên.

      An An nghe thấy khúc nhạc dạo đầu quen thuộc nhàng vang vọng, Khương Minh mặc bộ lễ phục giống như chú rể đứng cách chỗ rất xa, cao lớn vững chãi, dáng người mạnh mẽ kiên cường.

      có cảm giác giống như cách đời, bốn năm trước trong tiệc cảm ơn thầy uống uống rượu say, ‘rượu mạnh sợ người can đảm,’ căng thẳng nắm microphone của KTV, chân đánh nhịp đếm ngược câu đầu tiên của bài hát, sau đó lấy hết dũng khí giọng run rẩy mở miệng cất lên lời bài hát mà từng hát vô số lần --- “Tôi muốn hát cho bạn, thừa dịp bây giờ còn trẻ như hoa….”

      Mà giờ phút này sân khấu, dưới ánh đèn chói mắt Khương Minh cúi đầu hát câu đầu tiên vào micphone --- ““Tôi muốn hát cho bạn, thừa dịp bây giờ còn trẻ như hoa….”

      Màn hình lớn chiếu khuôn mặt đẹp trai của Khương Minh, bắt đầu tập trung tinh thần chăm chú hát, giọng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông khuấy động lòng người, đẹp đẽ và rực rỡ mà mê hoặc.

      Nam An An nhớ lại, khi đó quá căng thẳng còn hát sát từ…

      Giống như cách lâu lắm rồi, mà cũng giống như thời gian quay ngược trở lại.

      Khi đó mặc váy len màu đen tới đầu gối, làn váy tung bay theo động tác lại của , dũng cảm dọc theo đường mà đám nam nữ sinh lưu thông tiền tệ mở ra qua chỗ Khương Minh, đơn giản hoa mỹ tự mình hát cho nghe: “Hoa cứ mặc sức nở , trang sức của bạn năm tháng của nhánh cây tôi,” khẩn trương hát, mang theo căng thẳng sợ bị từ chối và khát khao mong được chấp nhận.

      Nam An An lấy lại tinh thần, trước mắt được bọn dàn ra thành đường lên sân khấu, cầm microphone trong tay từng bước từng bước tiến lên sân khấu, Khương Minh cầm microphone, giọng mát lạnh ấm áp quấn vào lỗ tai : “….Hoa cứ mặc sức nở , trang sức của bạn năm tháng của nhánh cây tôi.”

      Mùa đông năm ấy dũng cảm qua, nhìn Khương Minh bước dài qua bàn trà đưa tay nhận microphone từ trong tay , độ ấm đầu ngón tay chạm vào nhau mang theo nóng bỏng, tay như bị bỏng, tinh thần phơi phới tiếp tục tự hỏi: “Ai có thể thay thế được bạn, thừa dịp tuổi trẻ thỏa lòng .”

      Bên tai giọng Khương Minh lướt qua tai , giống như lông chim nhàng vuốt ve gương mặt : “Ai có thể thay thế được bạn, thừa dịp tuổi trẻ thỏa lòng .”

      Nam An An đứng dưới sân khấu, hai tay đặt mép sân khấu muốn dùng lực nhảy lên, thấy trước mắt xuất ngón tay thon dài trắng nõn của Khương Minh, ngẩng đầu lên trông thấy Khương Minh cúi người vươn tay về phía . Nam An An chìa tay nắm đầu ngón tay Khương Minh, cả bàn tay được tay Khương Minh ôm trọn, dưới chân Nam An An dùng sức, tay được người ta nhấc lên, cả người liền nhảy lên sân khấu.

      Dưới sân khấu tiếng thét chói tai quả thực muốn nổ tung sả sân thể dục, Nam An An được Khương Minh dẫn lên đứng sân khấu, từ đầu tới cuối buông ra, ngón tay cái xấu xa vuốt nhè lòng bàn tay , dưới tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, giọng rót vào tai : “Chúng ta có….”

      Nam An An nghiêm túc nghiêng mặt qua đối diện với ánh mắt đen láy chăm chú của Khương Minh, nhàng hát cùng : “… Thời gian hạnh phúc, vui vẻ, tươi sáng…”

      Ngón tay Khương Minh nắm chặt tay , con ngươi đen như mực: “Tôi hát cho bạn nghe, dùng tình cảm nồng nàn cảm động bạn được ?”

      Dưới sân khấu giọng hét của các bạn như thủy triều vọt tới: “Được!”

      Tai Nam An An cũng nóng lên, nghe Khương Minh chăm chú hát: “Người dấu nhất ơi…”

      Khương Minh buông lỏng tay , sau tiếng vỗ tay vang lên đầu ngón tay như có ma thuật xuất chiếc nhẫn, cứ nhìn chăm chú như vậy, cuối cùng hát câu…. “Đoạn đường xa xôi, em gả cho được ?”

      Nam An An nhìn hình dáng của miệng khi phát của Khương Minh, bên tai tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo càng lúc càng xa, chỉ còn lại tiếng của … “Em gả cho được ?”

      Em gả cho được ?

      Gả cho .

      ….

      Nam An An có phần phản ứng kịp, các nữ sinh dưới sân khấu hét ầm lên “Được! Được! Đồng ý thầy ấy! Đồng ý thầy ấy!”

      Các hùng dưới sân khấu cũng rống lên nhịp nhàng: “Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn…”

      Khương Minh cầu hôn ?

      Cả người Nam An An bay bổng, giống như cả cơ thể giẫm lên bông vải chạm xuống đất, có chút hoảng hốt, có cảm giác chân thực. Tim đập, “Bùm, bùm, bùm” như đánh trống, trái tim trong ngực nhảy kịch liệt, như muốn bật ra ngoài vậy.

      Ánh mắt Khương Minh chăm chú nhìn, giữa con ngươi đen nhánh là bóng dáng rệt của . Đột nhiên Nam An An lấy lại tinh thần, còn chưa vội vàng đưa tay từ sau lưng ra trước, nhìn ngón tay thon dài của Khương Minh dứt khoát nắm ngón áp út của , đep chiếc nhẫn vào ngón tay . Trong loạt tiếng hô to như thủy triều dưới sân khấu, “Hôn cái, hôn cái, hôn cái”, lên môi như chuồn chuồn lướt nước.

      Bờ môi lạnh nhạt của in lên môi , Nam An An có cảm giác hoa mắt chóng mặt, nhất định là do ánh đèn sân khấu chiếu khiến có chút đau mắt, cả người bị ngọn đèn chiếu vào nóng hầm hập.

      Dưới sân khấu vô số ánh đèn flash sáng lên, Nam An An thân váy hồng nhạt đứng chung chỗ với Khương Minh bộ dạng quá mức đẹp mắt, được các bạn ấn nút chụp ghi lại khoảnh khắc này.

      Từ nãy đến giờ Nam An An vẫn luôn hoảng hốt, lúc được Khương Minh dẫn xuống sân khấu mới lập tức rút tay ra, dưới ánh đèn ngẩng đầu cẩn thận nhìn chiếc nhẫn kim cương bao ngón áp út của , sau đó quay đầu lại túm chặt tay Khương Minh, vuốt ve lòng bàn tay , lòng bàn tay Khương Minh hơi ẩm ướt vì mồ hôi, đúng là đàn ông.

      Nam An An nâng tay cố gắng bao chặt tay Khương Minh, ngón tay đeo nhẫn đan tay hai người vào với nhau, sau đó tinh thần hăng hái đường chạy tới rừng cây phía sau học viện kinh tế. Ngày hè gió lạnh thổi tung mái tóc , tiếng gió từ bên tai gào thét vụt qua, tay Khương Minh mang theo chút hơi ấm được nắm chặt trong tay.

      Nam An An chạy tới mức thở hổn hển.

      Hai bên rừng cây chỉ có ngọn đèn đường mờ ảo, Nam An An chống tay lên cột đèn đường đứng lại. thả lỏng bàn tay mà lúc nãy vẫn nắm chặt tay Khương Minh, tách tay Khương Minh ra, cầm lấy chiếc nhẫn kia, sau đó cúi đầu cẩn thận túm ngón áp út của Khương Minh rồi đeo vào.

      Có người , ngón áp út là nơi gần trái tim nhất.

      Nam An An nhìn chiếc nhẫn ngón áp út của bọn họ, có cảm giác tất cả đều kết thúc, ngẩng đầu vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt Khương Minh. Nam An An lộ vẻ mặt tươi cười vui vẻ, thấy Khương Minh đưa ngón tay cái qua ấn lên lúm đồng tiền gò má , ngón trỏ chọc chọc lúm đồng tiền bên kia.

      “Ừm… Em đồng ý với rồi.” Mặt Nam An An bị Khương Minh vo thành cục, chuyện hơi ràng, dựa vào cột đèn đường nhìn Khương Minh cúi người dựa sát vào hơn, cười sung sướng với : “Ừm, biết.”

      Dưới đèn đường, trán Khương Minh chống vào trán , hô hấp quấn vào nhau.

      Nam An An chớp chớp mắt, dựa sát vào cắn lên môi Khương Minh, đầu lưỡi dè dặt cẩn thận liếm khóe môi , bị Khương Minh đảo khách thành chủ ấn lên cột đèn đường hôn sâu.

      càng thở hổn hển hơn, gợi cảm mà mê người, Nam An An cảm thấy muốn luân hãm vào bóng đêm như vậy, dưới ánh đèn đường thế nào, cảm giác như đây là giấc mộng.

      Lúc vẫn còn là Tiểu Quyên, kính mến và có ý trông chờ người sư phụ kia.

      Khi còn là “Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên”, dè dặt cẩn thận thầm mến nam thần kia.

      Bây giờ ở ngay đây, ôm hôn môi .

      Tình từng mịt mờ mờ mịt muốn tới gần mà được, tình từng thử qua nhiều lần muốn buông tay, cho rằng vì bệnh tình của đời này kết hôn.

      Vậy mà cứ như thế đặt trước mặt , dễ dàng có được.

      “Khương Minh…” Ngón tay cái Nam An An vuốt ve chiếc nhẫn ngón áp út cúi đầu gọi tiếng, Khương Minh “Ừ” tiếng.

      Ngón tay chút để ý vuốt ve vành tai , cúi người dựa sát vào bên tai .

      em.” Ba chữ này vuốt ve màng tai , cúi người dựa sát vào bên tai .

      Dưới ánh đèn đường, Khương Minh cúi người ngắm Nam An An của cười đến mặt cong lên, giọng bị chìm ngập trong tiếng nổ bùm của pháo hoa, hình dáng của miệng khi phát lại ràng như vậy, … “Em cũng vậy.”

      Nam An An quơ tay có nhẫn, ngón tay vẽ lên ngón áp út của Khương Minh, giương mắt cẩn thận nhìn vào mắt Khương Minh…

      Dưới màn đêm, bối cảnh của là lúc bắn pháo hoa kết thúc dạ hội tốt nghiệp sân thể dục, từng đợt từng đợt tiếng rít bay vút lên trung, bùng nổ vang dội trong trời đêm, rực rỡ mà chói mắt.

      Đây là sư phụ , là thầy giáo của .

      Cũng là nam thần của , người đàn ông của .

      HOÀN CHÍNH VĂN
      Last edited by a moderator: 20/6/16
      thienbinh2388B.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66 (Ngoại truyện): Tiểu Quyển và sư phụ

      Edit: Ngọc Hân

      Tiểu Quyển

      Nam An An tay chống cằm tư tưởng hơi tập trung, tay cầm bút đặt lên trang giấy, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe tiếng chuông tan học. Rất dễ dàng tiếng chuông tan học vang lên, giáo viện dạy môn vật lý lại hoàn toàn có ý định dừng lại, tiếp tục , hai mươi phút sau ngoài cửa sổ có tiếng người ồn ào, mới bỗng nhiên tỉnh ra : “Ôi chao, người già thính lực kém, tiếng chuông tan học vang lên lúc nào nhỉ, hoàn toàn nghe thấy….”

      Ngồi ở dãy sau Nam An An hạ giọng khẽ với Nam Vi Vi bên cạnh: “Em tin bà ấy nghe thấy.”

      Giọng còn chưa dứt cục phấn nện vào ót , giáo viên vật lý khí thế dào dạt: “ cái gì đó! Tôi nghe được!”

      Nam An An nâng tay lau bụi phấn ót ngạc nhiên : “ giáo, có thể nghe được à?”

      Dưới bục giảng cười vang trận, giáo viên vật lý lau bảng đen, vung tay cầm phấn viết lên bảng: “Bài tập hôm nay là bộ đề thi, Nam An An em hai bộ!” Nam An An là học sinh ít tuổi nhất trong lớp mười này ( sinh sau Nam Vi Vi mười phút), hoàn toàn nhận được đãi ngộ tốt gì, ngược lại mỗi lần đều bị các giáo viên giết gà dọa khỉ, phải là có nguyên nhân.

      Buổi tối lúc Nam An An đăng nhập trò chơi, bài tập vật lý đề cũng chưa thèm động vào. ra là bình nứt sợ bể, nên vẫn cứ ngâm mình trong trò chơi dẫn Tiểu Quyển chạy lăng xăng màn hình.

      Cho tới lúc chín giờ, đại thần Ha ha đứng đầu danh sách pk đúng giờ online, ánh mắt Nam An An liền sáng rực lên, mười ngón tay bay lượn đánh bàn phím tách tách.

      [ chuyện riêng]: với Ha ha: Sư phụ, hôm nay em có hai bài kiểm tra vật lý cần phải làm.

      [ chuyện riêng]: Ha ha với : Vậy mà còn chơi trò chơi?

      Nam An An nhìn bài kiểm tra trong tay, bối rối tiếp tục gõ chữ

      [ chuyện riêng]: với Ha ha: Dù sao em cũng biết làm.

      trò chuyện vui vẻ, biết Nam Vi Vi đứng sau lưng từ lúc nào, nhìn hình ảnh màn hình mở miệng : “An An em đừng chơi nữa, đại thần chơi trong game online đều vừa nát vừa xấu như nhau cả.”

      Nam An An a tiếng rồi tiếp tục trò chuyện.

      [ chuyện riêng]: với Ha ha: Sư phụ, xấu ?

      Khương Minh lấy chiếc khăn lông mới ra lau tóc, khi trở lại chỗ ngồi nhìn thấy câu hỏi nghiêm túc của đồ đệ nhà , sờ sờ cằm đánh hai chữ.

      Nam An An chăm chú nhìn màn hình ---

      [ chuyện riêng]: Ha ha với : xấu.

      [ chuyện riêng]: Ha ha với : Em xấu ?

      Khương Minh nhìn câu trả lời màn hình suýt nữa bị sặc nước --- Bây giờ các mười bốn mười lăm tuổi đều tự tin như vậy sao? nhớ được hồi lớp mười, hoa khôi của lớp xinh đẹp còn tự biết, mà đồ đệ của lại trả lời là --- Bộ dạng em nhìn cũng được.

      Cách màn hình Khương Minh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tự mãn của , chỉ chốc lát sau bên kia lại truyền đến tiếng nhắc nhở có thông báo mới.

      [ chuyện riêng]: Tiểu Quyển với : Sư phụ, vậy ngốc ?

      Ngón trỏ Khương Minh đẩy đẩy mắt kính, tay đánh chữ như bay.

      [ chuyện riêng]: với Tiểu Quyển: ngốc.

      Bên kia Tiểu Quyển trả lời, nhưng biểu tượng chim cánh cụt phía dưới màn hình của Khương Minh sáng lên, chính là khung đối thoại với Tiểu Quyển sáng lên. Đứa này hai lời gửi đến đống hình ảnh, sau khi Khương Minh kiên nhẫn lưu lại từng tấm, bên kia mới gửi tin nhắn qua:

      ---Tiểu Quyển: Đây là em kiểm tra sao.

      Khương Minh lười biếng dựa vào ghế xem đề thi vật lý màn hình, tâm tình buồn bực cả ngày hiểu sao liền tốt lên, đứa này quên vừa mới lúc nãy với mình có hai bài kiểm tra vật lý chưa làm, bây giờ làm ra vẻ bộ dạng nghiêm túc “Em kiểm tra ,” rất buồn cười.

      Sau khi Khương Minh tìm cách in mấy tấm hình này ra xong, cả đêm chăm chú làm đề thi vật lý trung học. Từ khi học đại học tới nay, cuộc sống của giống như mất mục tiêu, lâu lắm rồi nghiêm túc làm việc gì như vậy, chăm chú giải đề thi vật lý ngược lại làm tạm thời nghỉ ngơi sau ngày căng thẳng đầu óc.

      Buổi sáng nhà họ Khương lấy đồ của mình, lúc lên lầu Tần Di xuống lầu, khi lướt qua nhau Tần Di yếu ớt từ chỗ chỉ còn bốn bậc cầu thang lăn xuống dưới, sau đó ôm bụng đau đớn hô to gọi , vẻ mặt thể tin nhìn : “A Minh, ta biết chị ta mất con vẫn luôn giận chó đánh mèo với ta, nhưng ta xem con như con ruột của mình, con nghĩ như thế nào mà lại hại chết con của ta….”

      Giây phút này, Khương Minh muốn làm như bà ta mong muốn.

      Nhưng mà, buổi chiều bà ta được như ước nguyện, Khương Dương kiên quyết với Tần Di --- Ông chỉ cần đứa con, hơn nữa còn ép Tần Di phá thai.

      Khương Minh ra tay, nhưng chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.

      Đứa trẻ trong bụng này là Tần Di vội vã cố ý lập mưu diễu võ dương oai trước mặt Tần Nhiên mà có được, là nguyên nhân cuối cùng kích thích Tần Nhiên phát bệnh, cũng là chỗ dựa cuối cùng để bà ta dựa vào ở nhà họ Khương. Lúc Tần Di khóc lóc cầu xin cứu em trai , Khương Minh lời --- Tần Nhiên là chị họ Tần Di đấy.

      Ngón tay cầm bút máy của Khương Minh đột nhiên phác họa xuống tờ giấy bài kiểm tra, nét mực lan rộng tờ giấy. làm xong đề thi cuối cùng liền trực tiếp chụp ảnh gửi qua, bên kia Tiểu Quyển nhận được trả lời lại --- Sư phụ, rất lợi hại.

      Khương Minh xoay xoay cổ tay có phần mỏi, cảm thấy tiêu hao trí tuệ cả đêm này đều đáng giá.

      Tình cảm của đối với Tiểu Quyển chưa khắc sâu lắm, chỉ là xuất đúng thời điểm, nếu trước đây khi Khương Minh còn là ‘thiên chi kiêu tử’ (giống như là con cưng của trời) có gia đình đầm ấm, để ý đến đứa trẻ như Tiểu Quyển. Nhưng mà bây giờ Khương Minh lại thích có đồ đệ như vậy, mỗi ngày lúc online “Xin chào sư phụ,” giống lúc trước mặc dù Tần Nhiên bệnh nặng, mỗi lần về nhà bà lại “Con trai con về.”

      cần tiếng thăm hỏi ân cần, mặc dù lời hỏi thăm hỏi ân cần này là cách màn hình.

      cũng thích nghe Tiểu Quyển kể về mẹ ba , coi như bù đắp tình cho gia đình tan vỡ của , cuộc sống của giống như đối tượng mà sâu trong nội tâ, khao khát. Lúc thể nào trải nghiệm qua được nữa, ngay cả chỉ nghe chút cũng đều cảm thấy rất tốt đẹp.

      Khương Minh cũng rất thích tâm tư bé của khi tìm giúp đỡ làm bài tập, giống như đó là ước muốn sâu sắc của .

      Khương Minh châm điếu thuốc, bên kia Tiểu Quyển trả lời , chắc bận chép lại câu trả lời rồi.

      Nam An An vừa nhận được câu trả lời bắt đầu hưng phấn chép, rất thích sư phụ , giống như người chuyên giải đáp thắc mắc cho vậy.

      Ngay từ đầu, Nam An An tìm sư phụ trò chuyện đều là vì bài tập, sau này cùng bắt đầu có gì giấu nhau nữa.

      Tiểu Quyển: Sư phụ, lớp em có rất nhiều nữ sinh được nam sinh theo đuổi.

      Ha ha: Vậy còn em?

      Tiểu Quyển: Em còn chưa có.

      Ha ha: phải bộ dạng emnhi2n rất được sao?

      Tiểu Quyển: Bọn họ ngực em .

      Ha ha: ……

      Tiểu Quyển: Nhưng nó lớn lên thôi.

      Lúc bị An Khả bắt nạt cũng thích trò chuyện với sư phụ .

      Tiểu Quyển: An Khả đẩy em, làm rơi hỏng khóa đồng tâm của em rồi [Hình ảnh]

      Ha ha: Ngoan, sư phụ tặng em chiếc.

      Tiểu Quyển: sao ạ, em cũng đẩy ta, còn cưỡi lên người ta đánh ta khóc luôn.

      Ha ha: ……

      Tiểu Quyển: Em là lợi hại.

      Dần dần, loại trò chuyện này biến thành thói quen. được cảm giác với sư phụ là gì, dẫu sao cũng còn quá . Nhưng rất thích mỗi ngày trò chuyện cùng với sư phụ , là hàng ngày. Đối với Nam An An mà , sư phụ đúng là huyền diệu.

      Ở trong mắt tất cả mọi người, giống như là người vừa sinh ra có đường mở sẵn, bất kể là gia đình , bối cảnh, diện mạo hay là thành tích… Nhưng những thứ mà có khiến người ta thích và ngưỡng mộ, Nam Vi Vi cũng có.

      Đây có lẽ là vấn đề mà các bào thai đôi gặp phải, lúc tuổi còn thích mặt giống y chang Nam Vi Vi rồi làm động tác biểu cảm giống nhau. Sau đó tìm người khảo nghiệm người ta, mỗi lần khi người khác đoán sai hai , rất đắc ý, đây chính là trò chơi mà bào thai đôi chơi biết mệt. Nhưng từ từ trưởng thành hơn, nhất là khi vừa bước vào tuổi dậy , giống như thế nữa.

      Nam An An nhớ , lần đầu tiên có loại ý nghĩ này là trong tiết tư ưởng đạo đức ở trung học cơ sở, giáo viên giảng bài có tựa đề - - - thế giới có hai chiếc lá giống nhau, cũng có hai người y chang khác gì nhau.

      Lúc đó toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lớp đều tập trung về phía và Nam Vi Vi, khi đó bọn chưa phát triển lắm, ánh mắt xíu vốn phân biệt được ràng, thoạt nhìn qua rất giống. Lần đầu tiên Nam An An vì giống nhau mà cảm thấy mất mát, những thứ quý giá nhất của - - - bất kể là búp bê thân thương hay ba mẹ dấu, bất kể là người hâm mộ gia cảnh hay là vẻ ngoài xinh đẹp, Nam An An đều giống như .

      12 tuổi Nam An An muốn tìm thứ gì đó là thứ chỉ thuộc về mình .

      Sau này tìm được, đó chính là sư phụ .

      Đây là sư phụ của riêng , người huyền diệu. Nam Vi Vi có, chỉ có có.

      Đây là bí mật mười hai tuổi của Nam An An.

      Có lẽ đây chính là kỳ diệu trong tình cảm, khiến người ta luôn được An Dạng dạy đề phòng tình cảm của con người và ý thức an toàn đều rất mạnh, khi sư phụ nửa đùa nửa nhắc tới dạ hội tốt nghiệp của đại học phía Tây, Nam An An hoàn toàn đồng ý gặp .

      màn hình Tiểu Quyển nhảy nhảy nhót nhót, đầu ngừng tỏa ra bọt khí - - - Sư phụ, có thể dẫn em vào sân thể dục sao, trời ơi trước kia em muốn chui vào mà chưa thành công đó.

      Ha ha: có thể chứ.

      Tiểu Quyển giống như cái đuôi chạy tới chạy lui phía đằng sau thích khách áo đen, tiếp tục tỏa ra bọt khí – Bây giờ dáng người em chưa cao, đến lúc đó ngồi bả vai .

      Khương Minh nhìn đồ đệ vui thích màn hình, đánh chữ ừ gửi qua.

      Nam An An lòng tràn đầy vui mừng, khoát tay chén đồ hỗn độn úp lên bàn phím, máy tính xách tay mà Nam Thị đưa cho hỏng ngay lập tức.

      Mấy hôm trước gặp sư phụ cũng liên lạc với nữa. Trong lòng Nam An An cũng biết hành vi gặp bạn mạng này Nam Thị tuyệt đối cho phép, cho nên dám dùng máy tính của Nam Thị. Ngay từ đầu thậm chí còn muốn dối Nam Vi Vi, cuối cùng cũng có ngày hưng phấn quá mới lở miệng ra.

      đoạn thời gian dài rất hối hận khi đó tùy tiện gặp sư phụ , sau này lúc biết được chân tướng lại được cảm giác này là gì.

      Nếu mợ sớm hạ quyết tâm, như vậy phải ngày đó cũng là ngày khác, và Nam Vi Vi gặp sư phụ ngày hôm đó, ngược lại là loại may mắn, ngày đó vừa lúc Khương Minh cứu bọn . Nếu là ngày khác, có lẽ như vậy rồi.



      làm gì đó?” Nam An An mở máy tính màu bạc xem tất cả các cuộc trò chuyện được Khương Minh giữ lại cẩn thận, tai liền bao trùm hơi thở ấp ám, hơi ngứa, bên eo cũng thêm hai cái tay, bị Khương Minh o6mla61y. Khương Minh nhất chân ké ghế dựa ôm ngồi trước bàn sách nhìn về phía màn hình.

      Naa bị ôm ngồi đùi hoàn toàn thành thói quen, thò người bóp tiếng khép máy tính lại xoay người ôm Khương Minh, đồng thời ghé sát lỗ tai khẽ: “Vận mệnh kỳ diệu…”

      Hết chương 66.
      Last edited by a moderator: 20/6/16
      thienbinh2388B.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Sau khi kết hôn

      Edit :Ngọc Hân

      Sau khi kết hôn

      Khương Minh vẫn cảm thấy lựa chọn thời điểm cầu hôn vô cùng tốt, và Nam An An lần đầu tiên cùng nhau xuất trong dạ tiệc tốt nghiệp của đại học phía Tây vài năm trước. Đáng tiếc chính là đêm đó Tiểu Quyển thể ngồi vai để ngắm buổi dạ tiệc cho thỏa lòng mong muốn như bấy lâu nay vẫn tâm tâm niệm niệm, cho nên hi vọng cho được thứ tốt hơn, để đền bù điều tiếc nuối đêm đó hòa tan vào vô cùng ấn tượng.

      Và nguyên nhân thứ hai lựa chọn dạ tiệc tốt nghiệp để cầu hôn, với Đậu Tỉ nhà , chính là muốn để tất cả mọi người trong đại học phía Tây đều biết được, đời này Nam An An bị đính ước rồi. Từ khi Nam An An làm trợ giảng cho giúp giảng dạy mấy môn về thương mại tới nay, mỗi lần qua học viện thương mại đón Nam An An, vẫn hay bắt gặp các nam sinh bên học viện thương mại vây quanh Nam An An hỏi các vấn đề. Dù sao nam sinh cũng dè dặt như mấy nữ sinh, lá gan cũng rất to. Có lẽ đám nhóc trai này muốn kéo dài thời gian, mỗi lần hỏi vấn đề hiếm khi thấy Nam An An đứng đó bị hỏi đến phát khóc, cũng rất liều mạng. Đáng tiếc với hiểu biết của Khương Minh về Nam An An, Nam An An chỉ xem đây là hành động khiêu khích. Cho dù tình địch chịu được kích như thế, chịu nổi Nam An An còn lại có tính kiên nhẫn, cộng thêm bộ dạng xinh đẹp, dần dần, sâu trong tận đáy lòng Khương Minh vẫn dâng lên cảm giác có nguy cơ.

      công đôi việc chuyện cũng có hiệu ứng kèm theo --- ví dụ như bây giờ, ràng là lúc pháo hoa nở rộ cầu hôn thành công càng thích hợp để về nhà hơn, Nam An An làm phụ đạo viên, làm giảng viên chuyên ngành nên bị bọn lưu thông tiền tệ gọi cú điện thoại kêu tham dự tiệc cảm ơn thầy .

      Dọc đường Nam An An đều vui sướng lôi kéo tay Khương Minh thả, tiệc cảm ơn thầy của lưu thông tiền tệ tổ chức ở Mẫu Phương Đường đối diện với học viện kinh tế, cách xa rừng cây tầm mấy bước. Nam An An và Khương Minh vào liền hứng lấy trận thét chói tai và tiếng huýt sáo, lần đầu tiên được mời tới tham gia tiệc cảm ơn thầy , nên Nam An An rất hưng phấn. Trong bữa tiệc ai đến cũng từ chối, thực tế bị đám lưu thông tiền tệ rót đủ vòng, hơn nữa ngồi cạnh Khương Minh cũng chỉ thong thả uống rượu mà được mời, hoàn toàn có ý định cản rượu giúp , Nam An An càng uống thoải mái.

      Từ trước tới giờ tửu lượng được gọi là quá kém nhưng cũng tốt mấy, sau vòng choáng váng mơ hồ, Khương Minh thấy Nam An An uống đến đầu lưỡi líu lại mà vẫn cứ cố chấp với đám này, móc ngón tay khiêu khích: “Tới , phóng ngựa qua đây, chị chính là người từng tốt nghiệp!”

      Người từng tốt nghiệp lại uống ly rồi gục xuống, vì thế Khương Minh đẩy ghế ra danh chính ngôn thuận suôn sẻ ôm Nam An An trước.

      Dọc đường Nam An An ôm lấy cổ ghé vào lỗ tai thầm tràng, nhớ chỗ nào chỗ đó: “Trước kia Đường Viên cũng có tiền đồ, lần đó bọn em khiêu chiến uống sau đó liên hoan. Em vì hợp tác cho ấy và học trưởng Dung Giản, lúc chơi trò chơi Vua mạo hiểm muốn ấy hôn miệng với người ngay tại đó, nghĩ , ở đó người ấy quen cũng chỉ có em và Dung Giản, em thông minh biết bao, nhưng mà em vừa dứt lời, ấy liền nhào lên cắn miệng của em, ừm….” Giọng đè xuống rất thấp, chủ yếu là hơi, hơi thở ấm áp phun lên viền tai Khương Minh, mang theo trận tê ngứa và khô nóng.

      Khương Minh vốn là khó nhịn, nghe thế liền trực tiếp nghiêng mặt qua cắn lên miệng .

      Đầu lưỡi ấm áp thấm ướt môi , mới cạy mở liền phục rồi vừa dịu dàng và nhẫn nại, mạnh mẽ có lực càn quét miệng , mút đầu lưỡi . Nam An An vất vả mới có thể tự do hít thở, vẫn tiếp tục ghé sát lỗ tai : “Ái chà, Đường Viên có tiểu bánh bao Đường rồi, em còn chưa sinh khỉ con….”

      Lúc Khương Minh kéo mông lên tiện tay vỗ “Bốp” cái, ý vị sâu xa trả lời: “Sinh, trở về liền sinh.”

      “Ừm” Nam An An hài lòng lấy chóp mũi cọ vào tai , cọ cọ rồi ngậm vành tai , mút như vừa nãy mút, còn tóc cọ vào cổ Khương Minh…..

      Lúc về tới nhà, Nam An An cọ xát khiến cả người phát hỏa, lúc tiến vào cửa Khương Minh nhấn chốt mở cửa, , đèn treo hỏng rồi, toàn bộ phòng khách trong cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ sát đất rắc sàn nhà phòng khách. Khương Minh đặt Nam An An ghế sofa muốn tìm điều khiển mở đèn cầu thang, caravat bị người ta hung hăng lôi kéo, cả người đều bổ nhào vào người Nam An An… Hai tay Nam An An ôm lấy cổ , ngẩng đầu sờ soạng mặt “Chiêm chiếp” tiếng.

      Khoảng cách giữa rất gần, lông mi dày cũng đâm vào mí mắt .

      Lúc Nam An An được Khương Minh ôm lên lầu đặt giường cũng tương đối chủ động, quỳ gối ngồi xổm đùi Khương Minh tháo dây
      Thắt lưng cho Khương Minh. Ngón tay thon dài như có như chạm vào cơ bụng rắn chắc mà bị to, chung là cảm giác rất tôt, híp mắt còn hơi nhéo nhéo bị Khương Minh nhanh tay nhanh mắt đè bàn tay an phận lại. tay Khương Minh úp lên bàn tay , cầm bàn tay có ý xấu muốn di chuyển xuống dưới của , tay cởi thắt lưng mà Nam An An cởi nửa ngày cũng thành công rồi tùy tiện ném mặt đất.

      Bản thân Khương Minh rat ay cũng tuyệt đối nặng bên này bên kia, vừa mới thẳng thắn thành khẩn muốn nâng tay bị Nam An An ra sức bắt lấy tay, Đậu Tỉ nhà mắt say lờ đờ mờ mịt hào khí ngất trời vung tay lên: “Bày đặt, em tới!” Tiếng vừa dứt liền vùi đầu dùng sức đẩy , nếu như Khương Minh được xem là mút, Nam An An cũng chỉ có thể xem như cắn, còn cắn tương đối nặng.

      ……

      Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Nam An An xoa mắt lật người lại liền bổ nhào lên đùi Khương Minh, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Minh dựa vào đầu giường lật mở cuốn sổ bìa màu hồng. Nam An An vừa tỉnh ngủ chính là hay bị hoảng hốt, lười biếng duỗi thẳng tay muốn với lấy cuốn sổ trong tay Khương Minh, cánh tay vừa nhấc lên cảm thấy cả người chẳng còn sức lực…

      Nam An An híp mắt nhìn Khương Minh uể oải dựa vào đầu giường, có lẽ buổi sáng vừa tắm xong, cả người chỉ mặc chiếc áo choàng tắm rộng rãi, cộng thêm áo tắm chữ V khoét sâu bên eo chỉ thắt sợi dây lưng, còn có tóc Khương Minh ướt sũng nước xuống dưới, nước đọng lại tóc rồi xuống bờ vai , hội tụ thành dòng nước nho từ dọc xương quai xanh khêu gợi của trượt xuống dưới, chảy qua dấu răng đỏ thẫm người .

      Dấu răng…

      Khương Minh mở nửa áo tắm lộ ra mấy dấu răng phía trong, dáng vẻ tùy ý mà lười biếng cong chân dựa vào đầu giường, hoàn toàn che giấu những dấu vết này, mà dấu vết ái muội đó kéo dài đường từ xương sườn vào trong áo tắm --- hình ảnh này rất đẹp, quả Nam An An dám nhìn.

      Sau khi thả lỏng mấy phút đồng hồ, vừa tỉnh dậy bị cảnh đẹp trước mắt kích thích nhớ lại, mặt Nam An An nóng lên dứt khoát chui vào trong chăn lần nữa, quấn mình thành cái chăn lăn , lại bị Khương Minh dễ dàng lôi cả người và chăn ôm trở về. Nam An An hắng giọng có chút xấu hổ, mẹ kiếp, tối hôm qua là quá chủ động rồi.

      “Xấu hổ rồi hả?” Khương Minh ranh mãnh híp mắt, Nam An An kiên quyết lắc đầu nhận: “Đâu có, ngày hôm qua chính là em cố ý!”

      “Ha ha…” Cũng may lần này đúng là Khương Minh cười lòng, mà phải là cười nhạt.

      Bữa sáng bọn họ giải quyết qua loa, Khương Minh dứt khoát lái xe dẫn qua đại học phía Tây, Nam An An vốn còn muốn nhắc nhở , hôm nay trường học có việc gì, ngoài cửa xe ba chữ màu vàng sáng lấp lánh cục dân chính đập vào tầm mắt .

      Từ lúc còn rất , Nam An An cảm thấy cuộc sống của mình cũng giống như đều có nút ấn điều khiển nhanh, nhảy lớp ngừng, mà bây giờ… và Khương Minh cùng nhau đứng trước cửa cục dân chính, cuối cùng cũng biết vừa rồi Khương Minh dựa vào giường ngắm nghía là cái gì rồi --- sổ hộ khẩu.

      Còn được cầu hôn đến lấy giấy chứng nhận kết hôn, chỉ cách ngày trời.

      Sau đó lâu, Nam An An mới biết được nút điều khiển mà ấn triệt để cỡ nào --- có thể là đên đó quá chủ động, ước nguyện của được đền bù rồi.

      # # #

      Sáng sớm, Nam An An đứng trước gương nhấc áo mình lên nhìn bụng bằng phẳng của bản thân, quay đầu chọc Khương Minh đánh răng, hơi nghi ngờ : “Khương Minh, phát ra , gần đây hình như em mập lên phải, chỗ bụng này của em có thịt rồi.”

      Khương Minh buông bàn chải đánh răng nhìn thoáng qua bụng phẳng lỳ của , nâng tay nhéo bụng trắng nõn nà của Nam An An, cảm giác rất tôt, thờ ơ chọc vào : “Chắc là do ăn nhiều hơn đó, gần đây em ăn rất nhiều thịt.” Đâu chỉ có nhiều thịt, gần đây sức ăn của Nam An An tăng nhiều, ăn nhiều hơn cả nữa. Đây là chứng kiến, lúc nhìn thấy biết Nam An An chạy qua chỗ của ăn bao nhiêu thịt nướng nữa.

      Nam An An bị cào xoay người ôm bụng cười đến kiềm chế được, vừa trốn tránh ngón tay Khương Minh vừa : “Hôm nay lên lớp em cũng có tiết, chúng ta ăn cơm rồi tới phòng tập thể dục , nhất định em phải giảm béo rồi!”

      Khương Minh vẫn chưa thỏa mãn thu tay “Ừ” tiếng, lại bổ sung thêm: “Em như vậy cũng tốt, rất xinh đẹp.”

      vất vả mới bị nhột nữa Nam An An lắc đầu: “Đâu có, em tin khiếu thẩm mỹ của nữa, lần trước mua quần áo, đều chọn quần áo xấu nhất cho em, bộ xấu nhất lại đẹp mắt nhất! Tất cả mọi người trực nam có khiếu thẩm mỹ! Dù sao em cũng muốn giảm béo.”

      Mà giờ phút này trong bụng “Mập” của Nam An An muốn : Mẹ, mẹ đừng giảm con mà.

      Ăn cơm xong Nam An An liền quả quyết chạy thay đồ thể thao rộng rãi ngắn ngủn, còn buộc tóc đuôi ngựa cao lên nhảy nhảy nhót nhót chuẩn bị vào phòng tập thể thao, tới thoáng cái xoay người về chạm ngay mặt Khương Minh. Cổ tay Nam An An bị Khương Minh túm chặt kéo về phía gara, Khương Minh làm việc gì cũng đều nhanh chậm, rất ít khi vội vàng như vậy, lúc Nam An An ngồi vào ghế lái phụ vẫn còn chưa hiểu vì sao, để mặc Khương Minh thò người qua cài dây an toàn giúp . Khương Minh giẫm chân ga phát xe liền chạy ra khỏi tiểu khu.

      Lúc đến cửa bệnh viện Khương Minh còn chưa kịp phản ứng gì, mẹ kiếp, chỉ mập lên thôi, cần gặp bác sĩ.

      Đợi đến lúc cầm tờ giấy xét nghiệm mang qua, cả người Nam An An đều trợn tròn mắt. Vừa vặn lúc này lại phát tin người phụ nữ có thai chết thảm bàn đẻ, dọc đường Nam An An đều nắm chặt ngón út Khương Minh rồi hỏi : “ bảo vệ em chứ, nhất định phải bảo vệ em đó, em muốn chết đâu…”

      Khương Minh: “… Em xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”

      Nam An An đùa giỡn xong vẫn còn rất hoảng sợ, bây giờ ngoài miệng chính là muốn sinh khỉ con, nhưng ra chưa chuẩn bị sẵn sàng. Đặc biệt Đường Viên lúc ấy sinh bánh bao vô cùng vô cùng đau đớn, Nam An An nghe thấy thế càng hoảng sợ. Lúc cho Khương Minh nghe, Khương Minh xoa cằm tròn lên ít của , tay còn ôm tiểu bánh bao Đường tạm thời gửi đến nhà ở, bánh bao cắn tay trắng non mềm mập mạp cười vui vẻ, bàn tay có năm ngón tay mũm mĩm. Khương Minh chơi đùa với bánh bao an ủi Nam An An: “Đường Viên nhất định rất đau, dù sao bánh bao cũng rất mập.”

      hiểu vì sao bánh bao ngây ngốc gật đầu, gắng sức từ người Khương Minh trườn qua người , chớp đôi mắt vừa to vừa tròn ngửa mặt mũm mĩm giang hai tay nhìn , còn kéo dài giọng non nớt: “Ôm ~”

      Nam An An đưa tay ôm bánh bao lắc lư, cảm thấy Khương Minh đúng.

      Chờ đến ngày thực gặp phải, chỉ muốn “Nhổ vào!”
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :