1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 50: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân
      Nghĩ tới bộ dạng như quân lính tan rã trước mặt Du Hạ chiều hôm đó, Nam An An cảm thấy hơi khó thở. thể tài ăn của Du Hạ rất tốt, chiều hôm đó ngồi trong quán coffe nghe Du Hạ với vẻ mặt vui vẻ hòa nhã ném ra mấy câu , nghe xong cảm thấy mình mới chính là đầu sỏ gây nên, khi tố cáo Du Thu đó chính là tội ác ỷ thế hiếp người.

      Còn có câu kia, nhìn vào quan hệ của tôi và Khương Minh….

      Nam An An liếc nhìn Khương Minh cái, suy nghĩ rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, còn có lần trước trong toilet ở Cửu Trọng Thiên đại mỹ nhân điều có ngụ ý --- hình như ông nội Khương Minh rất hài lòng về Du Hạ.

      Nghĩ tới đây, Nam An An trực tiếp mang sợi mì vừa tính đưa lên miệng Khương Minh quay trở về miệng của mình. Rồi thấy Khương Minh vươn ngón tay lười biếng cầm di động ấn phím call và mở loa ngoài.

      Giọng Du Hạ từ trong ống nghe truyền tới vẫn nhanh chậm như trước, giống như phải ta là người mà mấy hôm nay vẫn liên tục gọi điện thoại cho Khương Minh ngừng nghỉ, ta thẳng vào vấn đề: “Khương Minh, Nam An An ở bên cạnh sao, em có lời muốn với ấy.”

      Nam An An bị nghẹn, Khương Minh kịp thời mang cốc nước đưa lên miệng đút uống mấy ngụm thấy tốt hơn mới từ từ mở miệng : “ có thể thẳng với tôi, ấy còn ….”

      Câu ấy còn ” có phần ý tứ sâu xa, Khương Minh và Du Hạ lớn lên cùng nhau. Từ khi hai người bắt đầu nhà trẻ luôn cùng lớp, thậm chí thi trung học thi cao đẳng thi nghiên cứu sinh thi tiến sĩ đều luôn duy trì nhịp điệu đó. Đối với Du Hạ cũng rất quen thuộc, lúc đó thế nào Du Thu cũng giải vây giúp ta cần hỏi cũng ‘ hai ràng.”

      Du Hạ tạm ngưng lát, nghe thấy tiếng ho khan của Nam An An biết đúng là bên cạnh Khương Minh nên trực tiếp mở miệng: “Nam An An, chúng ta hẹn thời gian giải quyết dứt điểm chuyện này được , Du Ly muốn xin lỗi với , còn có tiểu Thu cũng muốn.”

      Bên kia Du Hạ chắc chắn Du Hạ cũng mở loa ngoài, ràng Nam An An nghe được tiếng phản đối của Du Thu với Du Hạ, xen lẫn tiếng vang rất lớn của đồ đạc bị đổ. Cuối cùng hình như đạt được nhận thức chung với Du Thu, Du Hạ vội vàng câu “Xin lỗi” rồi cúp điện thoại.

      Cái gọi là “Giải quyết dứt điểm” cũng giải quyết được gì rồi.

      Kết thúc cuộc trò chuyện đầu đuôi, Khương Minh đứng dậy cầm bát đũa bàn tới phòng bếp rửa bát.

      Ngón tay thon dài xoay xoay bát sứ Thanh Hoa, con ngươi Khương Minh sâu thăm thẳm, nếu phải Du Hạ nhắc tới chuyện này, đắm chìm trong sung sướng khi Nam An An ngoan ngoãn quay về gần như bỏ qua chuyện tốt Du Thu làm.

      Sau khi ăn cơm tối xong, Khương Minh uể oải ôm Nam An An ngồi sofa xem phim. Truyện chỉ post ở dienjdddanlequydon.com. Nam An An bị ôm thấy rất nóng nhưng lại tránh được. Bây giờ càng ngày càng cảm thấy tự đào hố chôn mình, trước kia lúc chưa thẳng thắn với Khương Minh Khương Minh đều lướt qua đến điểm dừng ngừng lại, thậm chí có đôi khi chính còn chưa cảm thấy thỏa mãn thu tay rồi. Mà bây giờ sau khi thẳng thắn với có bệnh, ngược lại Khương Minh lúc nào cũng chút để ý mà ôm ấp thân thiết với . Nam An An hoàn toàn xem nổi phim, xem nửa giờ ngay cả nữ chính tên gì cũng nhớ được.

      Tất cả đầu dây thần kinh đều cảm nhận Khương Minh nhìn như để ý chứ ra tay châm ngòi thổi gió, trong phim khi ngón tay người đàn ông dọc từ đường sống lưng cong cong xinh đẹp của người phụ nữ thẳng xuống khe rãnh bắp đùi, ngón tay Khương Minh cũng nhàng trượt từ cần cổ xuống dưới, Nam An An rút cổ hơi ngửa ra sau cố gắng né tránh ngón tay Khương Minh. Cảm nhận ngón tay mát lạnh của rời xa cổ sau đó Nam An An vừa thở phào nhõm hơi, lại cảm giác được hơi thở ấm áp của phả vào gáy , càng lúc càng gần…..

      Hô hấp của Nam An An bắt đầu dồn dập, bọn họ còn chưa từng từ cổ trở xuống…. Quả đúng là tín đồ trung thành của tình thần thánh (là kiểu tình tinh thần, XX.OO ^_^).

      Sau đó cảm nhận ràng môi mỏng của Khương Minh chạm vào gáy , nụ hôn này sâu hơn chút.

      Đầu ngón tay Nam An An khỏi cuộn tròn lại, cảm giác môi Khương Minh chỉ dừng lại ở đó, mà còn mút sâu hơn, chuỗi nụ hôn này dọc theo bên cần cổ kéo dài xuống hõm vai …..

      Con ngươi Khương Minh dần dần tối lại, Nam An An trong lòng để mặc hôn. Khương Minh ôm eo kéo trở về để ngồi lên người mình mặt đối mặt với . Nam An An ngoan ngoãn mặc cho thay đổi tư thế hết sức mờ ám này, còn cười khẽ với . Khương Minh cảm thấy dường như say mê lúm đồng tiền xinh đẹp mặt , cúi người hôn lên xương quai xanh đẹp đẽ của , cắn cái, thỏa mãn khi nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp để lại dấu vết của , nhiễm màu sắc của ….

      Truyện của diendnanlequydon.com, trang khác là ăn cắp.

      Khương Minh nhìn dáng vẻ căng thẳng của cười tiếng, bọn họ gần nhau đến mức Nam An An cảm nhận được lồng ngực của rung động, cuối Khương Minh kéo dài ra, lười biếng , “Sợ như vậy sao?”

      Nam An An quả quyết lắc đầu: “Nào có, tuyệt đối sợ, cứ việc tiến tới!”

      Khương Minh trúng tim đen: “Em run rẩy gì mà run rẩy?”

      Nam An An: “…..”

      Vào đêm khuya rất yên tĩnh, Nam An An từ giường đứng dậy chạy ra ban công gọi điện thoại cho Nam Vi Vi, mấy ngày về Mỹ Nam Vi Vi thi cử, sợ Vi Vi ảnh hưởng tới kỳ thi nên với Nam Vi Vi. Nhưng nghĩ tới ngày mai lúc tới trường học phải đối mặt với đống cục diện rối rắm, muốn gọi điện cho Nam Vi Vi hết toàn bộ.

      thế giới toàn tâm toàn ý tin tưởng chỉ có người kia, chỉ có Nam Vi Vi sinh ra cùng với , hơn nữa từ đến lớn Nam Vi Vi chính là tâm phúc của (người đáng tin cậy).

      “A lô, chị…” Điện thoại rất nhanh kết nối, Nam
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 51: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      “Bây giờ các ….” Lúc tới đây Du Hạ ngừng lát, Nam An An cầm di đồng dựng thẳng lỗ tai chờ nghe câu tiếp theo.

      Bên kia ống nghe rất ồn ào, mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng Du Thu điên cuồng rống lên với Du Hạ “Tôi giải thích! Tôi có chết cũng !” Du Hạ giọng trấn an câu gì đó, tiếp theo bên tai Nam An An bị tiếng va chạm rất lớn làm giật nảy mình, bên kia di động cũng im ắng --- chắc là lần này Du Thu trực tiếp ném di động của Du Hạ xuống đất.

      ra Nam An An có thể cảm giác được Du Hạ cũng thích em Du Thu này. Nhưng thể Du Hạ đúng là người khá lý trí, Du Hạ có thể kiềm chế đồng ý và vui đối với những việc làm của Du Thu, nể mặt tình thân tới thương lượng với , cho dù ở thế khó xử cũng thực được trách nhiệm của người làm chị.

      Nam An An ném điện thoại lên giường, nhớ tới lời lúc nãy của Du Hạ, phản ứng đầu tiên của là vươn người cầm laptop tủ đầu giường qua mở thư mục bbs Tôi đại học phía Tây, trang chủ bbs Tôi đại học phía Tây có bài viết nóng hổi, bên trái là bài viết Du Thu gửi hôm trước….

      Nam An An có chút nghi hoặc, lúc trước xóa sạch rồi mà, là ai khôi phục lại bài viết lần nữa vậy?

      Bên phải bài viết lúc trước có chạy bài viết mới và bài viết hot, số lượng truy cập và trả lời đuổi kịp và có xu hướng vượt qua cả bài viết bên trái.

      Người ta còn chỉnh tiêu đề (đầu đề, tít, tựa – theo QT) bài viết đậm hơn ---

      cái tiêu đề quảng cáo như vậy quả thực phù hợp với tác phong ngang tàng độc ác của Nam Vi Vi, so với cái miệng trống của Du Thu, ràng Nam Vi Vi là người có bằng chứng.

      Chủ bài viết chỉ có câu ---

      Là tôi là tôi chính là tôi tôi chính là Nam Vi Vi: Tôi chỉ gửi ảnh, chuyện, đúng vậy tôi chính là người tìm thấy hình ảnh đen tối trong máy tính .

      [Bức ảnh chụp màn hình 1] So sánh giữa địa chỉ IP ( IP - Internet Protocol là địa chỉ của máy tính khi tham gia vào mạng nhằm giúp cho các máy tính có thể chuyển thông tin cho nhau cách chính xác – theo https://vi.wikipedia.org) của Du Thu ở lớp vật lý với địa chỉ IP của ngày hôm đó gửi bài viết.

      [Bức ảnh chụp màn hình 2] Nhật ký chuyện của Du Thu, Nam Vi Vi rất hiền lành đăng số của Du Thu gửi cho đám bạn.

      Du tới Du : Tớ thừa lúc tớ để ý chụp được bệnh án của Nam An An rồi.

      Mosaic: Tiểu Thu, ra tớ tán thành cậu làm như vậy….

      Du tới Du : Tớ chỉ muốn phơi bày bệnh án của ta, tớ còn muốn để cho tất cả mọi người trong đại học phía Tây đều biết được hồi ta bị cường bạo!

      Mosaic: vậy ư, sao cậu biết được?

      Du tới Du : Tớ bịa đặt, như vậy mới có chút bùng nổ chứ. Bị cường bạo mà ra chính là vết nhơ cả đời đó.

      Quả nhiên đẹp trai nhất chỉ có chị , Nam Vi Vi trực tiếp dùng đoạn ngắn đơn giản dễ hiểu nhất chứng minh “Cường bạo” là chuyện giả dối tồn tại.

      đường nhìn xuống dưới, rốt cuộc hiểu được Du Hạ dừng tay là có ý gì. Nam Vi Vi gửi bức ảnh chụp màn hình duy nhất. Khoảng cách giữa bức thứ nhất và bức thứ hay cách nhau vài phút, bài viết của đợt lại đợt gửi tới, Nam An An mở bài viết mới nhất quả nhiên là, chủ nhà lại biên soạn lần nữa.

      [Bức ảnh chụp màn hình 3] Vẫn là ghi lại cuộc trò chuyện.

      Du tới Du : Thầy, em rất thích .

      Khương Minh: Tôi có bạn rồi.

      Du tới Du : Em quan tâm, em thích sớm hơn Nam An An, em cố gắng thi nghiên cứu sinh vì . Thầy cho em cơ hội được ? Vì sao Nam An An có thể mà em lại thể?

      Khương Minh: Tôi thích .

      Mấy phút đồng hồ sau, chủ nhà lại tăng nội dung mới.

      [Bức ảnh chụp màn hình 4]

      Mosaic: Như vậy cậu cũng bị liên lụy đó, phải cậu ba Nam An An rất lợi hại à?

      Du tới Du : Ha ha, tớ ước gì ta bị liên lụy, phải vì ta sao tớ có thể bị ném chứ.

      [Bức ảnh chụp màn hình 5] Có thể là biệt danh weibo của Du Thu

      Bơi qua bơi lại tiểu Thu: Tiện nhân Du Hạ này phiền phức muốn chết, muốn xin lỗi tự !

      Người bình luận vẫn là Mosaic: Tiểu Thu, chị cậu cũng vì muốn tốt cho cậu.

      Bơi qua bơi lại tiểu Thu trả lời Mosaic: Tớ lạ gì ta tốt với tớ, nhìn thấy sắc mặt của ta tớ liền ghê tởm. Bọn họ ném tớ cho người khác lâu như vậy, bây giờ mới biết tốt với tớ, muộn rồi!

      …..

      Ps: Về vấn đề em tôi hoa tâm, tôi thấy cũng say rồi.

      chủ động tỏ tình với đàn ông đúng là cũng ít nhỉ, cũng phải đếm bằng số thập phân, nhưng mà đều bị từ chối cũng rất đáng thương.

      Lại ps: Tức giận ư, tôi liền xâm phạm , tôi liền đào móc , tới tố cáo tôi , tới !

      …..

      Đủ các kiểu trả lời:

      Nhìn ID của tôi: Mẹ kiếp, quả thực thần thánh lật ngược tình thế.

      Tôi chỉ xem náo nhiệt chuyện: Có người có nơi chốn có giang hồ, có phụ nữ có nơi chốn có cung đấu.

      Tôi chỉ thêm câu: Cho nên…. Đây là Du Thu van xin tình được thẹn quá hóa giận, trong cơn giận dữ trực tiếp bôi đen Nam An An?

      Lưu thông tiền tệ mạnh mẽ: Tôi muốn tỏ ý với chủ nhà, người đẹp Vi Vi thể đẹp hơn nữa, từ năm nhất tôi mến cậu rồi.

      Đẹp trai chính là như vậy: Mẹ kiếp, Nam An An bị bôi đen đủ thảm, nữ thần em.

      Wase: Người ta cũng muốn có người quyền thế ngang ngược như thế…..

      Dung Giản em muốn sinh khỉ con cho : ra tôi chỉ muốn biết, với điệu bộ đẹp trai của chúng ta như vậy bbs, chúng ta cần phải học tập thần thông Dung Giản Sama, ríu rít (tiếng kêu), học trưởng Dung Giản em muốn sinh khỉ con cho .

      Dung Giản: Tôi cần khỉ con.

      Dung Giản em muốn sinh khỉ con cho : Vậy… Đứa thế nào.

      “Phốc” thiếu chút nữa Nam An An phun nước lên màn hình, Đường Viên này đúng là biết lễ nghĩa.

      Nam An An xem hết bài viết gần tới trưa, bây giờ Du Hạ

      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Du Hạ rào đón trước Nam An An, “Khương Minh, em muốn vì chuyện này mà tổn thương tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta.”

      tổn thương.” Khương Minh tay mở cửa, tay tùy tiện cởi áo khoác ngoài giọng lành lạnh có chút trêu chọc nào.

      Du Hạ cười khổ tiếng, thêm gì nữa, thấy Khương Minh trực tiếp qua bên người ta, cánh tay tùy ý cầm áo ném lên ghế sofa vừa khéo lồng đến đúng đầu Nam An An muốn đứng dậy. Du Hạ đứng tại chỗ, thấy Khương Minh tới tay chống sofa, hơi vén áo lên hôn Nam An An cái.

      Thời gian khiến mỗi người bọn họ đều thay đổi, em bé trai từng mang ta nô đùa nghịch đất cát cũng tìm được người khiến bị rơi vào hố. ta cũng còn là dũng cảm theo sau lưng Khương Minh bắt dế con.

      ta từng tiếc nuối qua lại với nhau mà chưa ra tình cảm, nghĩ lại nếu ta dũng cảm hơn có phải có kết quả khác hay .

      Nhưng Du Thu cũng dũng cảm, kết quả sao?

      Du Hạ nhàn nhạt thở dài hơi, nhàng đến mức chính ta cũng nghe chẳng , sau đó hề lưu luyến xoay người rời ….

      Nam An An nháy nháy mắt, áo khoác màu đen che ánh mặt trời giữa trưa, sau khi thích ứng với ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy đôi mắt Khương Minh gần trong gang tấc, ánh mắt này sâu thăm thẳm như vòng nước xoáy, hút vào đó.

      Nam An An phát , ràng ghét bóng tối nhưng lại rất thích Khương Minh ở trong bóng đêm, họ lồng dưới áo gió có cảm giác thần bí, hơi thở Khương Minh như có như phả vào chóp mũi . Nam An An liếm khóe miệng, ngày hôm qua bị Khương Minh hôn môi vẫn còn hơi đau: “Thầy, lần sau đến lượt em hôn nhé, nhiệt tình quá rồi.”

      Khương Minh khẽ cười, cầm cằm kéo lại gần hơn, hôn lên đôi môi ướt át của , “ đây có thể nhiệt tình hơn nữa.”

      Giọng trầm thấp, mang theo ý cười và chút gợi cảm khó hiểu.

      Nam An An hất áo khoác, ràng điều hòa mở nhiệt đồ vừa phải nhưng chóp mũi vẫn đầy mồ hôi. Cũng may Khương Minh bị người ta gọi ra ngoài chuyện, Nam An An thở phào nhõm hơi vừa lúc Cố Cầu Câu gửi cho đống tin nhắn, Nam An An dương dương tự đắc lên mặt gửi tin nhắn trả lời Cố Cầu Cầu --- Cậu thấy , tớ làm thịt kho tàu, tớ là vào được phòng khách, xuống được nhà bếp…..

      Cố Cầu Cầu trả lời tin nhắn luôn chuẩn xác ác độc như vậy --- Cậu lên được giường sao?

      Nam An An --- Giết được ngựa gỗ, lật được tường bao….

      Cố Cầu Cầu --- Cậu lên được giường sao?

      Nam An An --- Đấu được tiểu tam, đánh thắng lưu manh….

      Cố Cầu Cầu --- Cậu lên được giường sao?

      Nam An An --- Cậu thương tớ, lúc này tớ thấy rất đơn ….

      Khi Khương Minh trở về - ra được phòng khách xuống được phòng bếp Nam An An để điện thoại xuống gọi Khương Minh qua ăn cơm, phát chỉ mang theo đôi đũa….

      Nếu dùng câu để lên cảm tưởng của về chuyện gặm sườn heo giữa trưa, Nam An An chỉ muốn --- Tư thế này rất đẹp, dám nhìn.

      Đại học phía Tây rất cường hào, học viện kinh tế năm nay đều phát cho mỗi sinh viên hộp bánh Trung thu. Buổi chiều sau khi Nam An An nhận hộp bánh Trung thu này, chợt nảy ra ý định gọi điện thoại đặt mấy trăm hộp bánh Trung thu cho bọn học viện kinh tế làm từ thiện nhân dịp tết Trung thu.

      Trong lúc đó di động của bất chợt có đống tin nhắn gửi tới muốn hư điện thoại luôn, nên thấy xen lẫn giữa những câu chúc mừng “ giáo, ngày tết vui vẻ” có câu “An An, em có lời muốn với chị, em chờ chị ở cửa hiệu sách cũ.”

      Ngày gặp phụ huynh, Nam An An tới lui trong phòng khách, Khương Minh thấy bộ dạng của có chút buồn cười: “Là gặp ba mẹ, em khẩn trương cái gì chứ?”

      Nam An An khoát tay, “ thể tưởng tượng được ba em khó tính cỡ nào đâu, ra em cũng cách nào nghĩ ba em phát rồ thế nào….”

      Nam An An xong qua lại trước mặt Khương Minh, “Mẹ em , khi bọn em sinh ra em ba câu có ý tứ sâu xa– rốt cuộc đến lượt tôi rồi. Lúc ông cưới mẹ em, ông ngoại gây khó khăn bằng mọi cách, mà bây giờ….”

      “…..” Khương Minh vẫy tay với Nam An An, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen cắt may suôn thẳng càng làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp, thời tiết hơi nóng nên áo vest vắt lên tay. Nam An An liếc mắt nhìn qua cái, cảm thấy bóng dáng cao to của , đứng nơi đó khiến người ta dứt mắt ra được.

      Chẳng những bản thân Khương Minh ăn mặc cực kỳ nghiêm túc, mà ngay cả quần áo của cũng chuẩn bị luôn rồi.

      Nam An An thay áo sơ mi trắng và váy hoa màu đen dài tới đầu gối, nhìn Khương Minh rồi lại nhìn bản thân, từ từ thởi dài: “ ra, chúng ta ăn mặc giống như đồ tình nhân, ba em cũng cảm thấy chúng ta xứng đôi….”

      “Hả?” Khương Minh dựa vào ghế sofa thấy Nam An An thay quần áo xong liếc cái, sơ mi trắng váy đen càng làm lộ eo nhắn mảnh khảnh của , hơn nữa Nam An An tuyệt đối là có dáng người lồi lõm gây hứng thú.

      Nam An An vừa kéo ống tay áo mình buộc lên khuỷu tay, vừa giải thích: “Ba em cảm thấy, đây là khiêu khích.”

      Khương Minh: “….. sao, cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.”

      Nhà Nam An An Khương Minh quen đường quen lối, tới cửa chính An An vừa xuống xe nhìn thấy Nam Vi Vi và bạn trai của , Nam An An vừa thấy Cận Tư cười tủm tỉm : “À, còn mang theo chồng nuôi từ bé ~”

      Cận Tư lười biếng mắng lại: “Tiểu An An, mau gọi rể, nếu tớ cho người đàn ông của cậu biết hồi ngày cậu tiểu mấy lần giường, mấy lần do cậu ngủ thấy cảm giác….”

      Nam An An: “Cậu thế, tớ cũng có ý định với chị tớ, cậu với chị Lục Ngu tình sâu như biển cỡ nào….”

      “Cậu trưởng thành rồi, quên hồi bị tớ đánh khóc đến mức như hát.” Cận Tư dương dương tự đắc, chợt nghe Nam Vi Vi : “Đủ rồi, lúc đó người cậu đánh khóc chính là tớ.”

      Cận Tư: “….” Còn có bệnh gì đáng sợ hơn là gặp phải bào thai đôi cơ chứ.

      Nam Vi Vi xong thân thiện chào Khương Minh tiếng, “Xin chào, mọi người cùng vào thôi.”

      “Xin chào,” Khương Minh gật đầu, rồi bước chân cùng Nam An An vào trong.

      Nam An An kẹp ở giữa hiểu sao cảm thấy khí giữa hai người họ có gì đó đúng. Nam Vi Vi thích Khương Minh, điều này có thể khẳng định, nhưng Nam An An mẫn cảm nhận thấy thái độ của Nam Vi Vi với Khương Minh cực kỳ tốt, thậm chí còn mang theo chút …. Cảm kích?

      Nam An An vừa tới phòng khách liền bỏ mọi người lại đó chạy qua nhà ăn tìm ba , chợt nghe giọng Nam Thị với An Dạng: “An Dạng, thích cậu ta chút nào….” Nam Thị còn nhìn thoáng qua phía phòng khách, “Còn có cậu ta.”

      “Ba” Nam An An gọi tiếng, Nam Thị xoay người ôm rất chặt “Bảo bối.”

      Ngoài miệng Nam Thị thích, nhưng lúc chuyện với Khương Minh tác phong vẫn nhanh nhẹn, hơn nữa lúc trước Nam Thị cũng là giảng viên lưu thông tiền tệ ở đại học phía Tây, khi ở cùng Khương Minh sợ tìm được đề tài chuyện.


      Khương Minh lễ phép trò chuyện với Nam Thị, có thể thấy được tính cách của Nam An An là giống Nam Thị, lúm đồng tiền và đôi mắt cũng giống Nam Thị.

      Gia đình hạnh phúc mỹ mãn như vậy, quả thực càng dễ dàng giáo dục Nam An An thành đứa có tính cách dịu dàng mà mạnh mẽ.

      Mặc dù Khương Minh thích nhiều, nhưng từ trước đến nay trình độ chuyện cũng thấp, lúc trước chuyện với Tiểu Quyển, Nam An An đề cập tới ba sùng bái đủ các kiểu. coi đây là điểm mấu chốt, mỗi khi ra tâm tình Nam Thị đều vui vẻ, sau đó ánh mắt nhìn sang Nam Vi Vi và An An trò chuyện, đáy mắt tràn đầy hoài niệm: “Đứa An An này từ dính chặt tôi rồi, Vi Vi thân mật An Dạng hơn. Hồi An An là tay tôi nuôi lớn, thai sinh đôi vốn là rất , tôi ôm nó ngay cả quần áo cũng dám mặc cho nó….” Ông dựa vào ghế sofa khoa chân múa tay lên cao, “Lúc An An còn chưa biết cứ thích cầm lấy ngón tay út của tôi, kêu a a để tôi , đứa này ngay cả khi bắt đầu biết cũng là gọi ba trước tiên….”

      Tầm mắt Nam Thị xa xăm, từ từ thở dài: “Chỉ chớp mắt, nó lớn như vậy rồi.”

      “Cuối cùng tôi vẫn thấy nó còn ,” Nam Thị cười cười, “Loại tâm tình này chỉ đến khi nào cậu có con mới có thể hiểu được.”

      “…. Con có thể hiểu,” Khương Minh gật đầu, “Ngài dạy dỗ An An rất tốt.”

      Nam Thị búng tàn thuốc lá, “Lợi cho cậu quá rồi.”

      “Cảm ơn ngài.” Khương Minh rất nghiêm túc, có chút qua loa.

      Nam Thị nhất thời cao hứng cho Khương Minh xem ảnh chụp hồi của Nam An An, ảnh đầy tháng Nam An An giơ tay như muốn bắt gì đó, hoàn toàn nhìn vào ống kính, trong hốc mắt đầy nước mắt. “Tấm này là đầy tháng, lần đầu tiên mang nó chụp hình, tiểu gia hỏa sợ hãi luôn duỗi tay muốn tôi ôm, chụp mấy chục tấm bọn tôi đều nhìn ống kính, còn cách nào khác cứ như vậy thôi.” Nam Thị , nhưng vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

      “Còn tấm này, lại tiếp khi đó tôi có hứng thú rất xấu xa, cứ thích chụp ảnh nó khóc,” trong ảnh chụp Nam An An tay vịn cây, khóc đến chóp mũi cũng đỏ lên, Nam Thị giải thích , “Nó ăn nhiều quá đau bụng, bị bọn tôi cười chê còn tủi thân.”

      “Từ An An rất xinh đẹp.” Khương Minh lật quyển photo album của Nam An An hồi , khen Đậu Tỉ nhà , Nam Thị nghe thấy rất hài lòng, nếu như phải tới giờ ăn cơm rất có thể trong lòng Khương Minh lại thêm xúc động hồi nữa.

      Nam An An chạy tới phòng bếp giúp An Dạng nấu cơm, từ An Dạng chính là đại tiểu thư, loại chuyện cơm nước rất ít khi làm, sau khi gả cho Nam Thị cuộc sống cũng an nhàn sung sướng, làm cơm khó tránh khỏi quen tay. An An rửa bít tết chợt nghe An Dạng mở miệng , “An An, mẹ muốn với con câu.”

      “Giống như chuyện con nên mang tất cả trứng gà đặt vào trong cùng cái giỏ, con nên đặt hết tất cả lên người đàn ông…..”

      “Nên đặt lên nhiều người đàn ông sao?” Nam An An vừa mới mở miệng bị An Dạng búng trán.

      “Bất kỳ lúc nào, đều phải có đường lui.” An Dạng lời tình ý sâu xa, “Cho dù tình cảm mẹ và ba con tốt như vậy, mẹ cũng có đường lui cho mình, khi ông ấy rời khỏi mẹ, mình mẹ cũng có thể sống tốt được.”

      Nam An An nghiêm túc gật đầu.

      Cơm trưa mới là thời gian Nam An An đau lòng nhất, lúc người cả nhà cộng thêm Cận Tư mỗi người câu bung ra kể chuyện xấu của , quả thực muốn che lỗ tai Khương Minh.

      “Khi đó tôi mới từ nước ngoài trở về, An An quấn lấy tôi bắt kể chuyện ma quỷ ngày xưa, tôi con có sợ dám toilet , An An nghĩa hiệp khoát tay với tôi , con trực tiếp tè lên giường.” --- Đây là Nam Thị.

      “Có lần Nam Thị đêm về nhà, tôi bảo An An gọi điện thoại cho ba nó, nó chạy tới cho tôi biết, có chị nghe máy, trong lòng tôi hồi hộp hỏi nó chị kia bảo gì, nó liền ngọt ngào ngây thơ đọc lại cho tôi nghe --- rất xin lỗi, số máy điện thoại ngài gọi tắt máy.” --- Đây là An Dạng.

      …..

      Bữa cơm này Nam An An ăn quả thực đúng là giày vò, rất vất vả ăn cơm xong dẫn Khương Minh tới phòng ngủ nghỉ trưa, An Dạng còn thân thiết đưa hồ sơ từ tiểu học đến trưởng thành theo cầu của giáo viên của cho Khương Minh.

      Nắng sau giữa trưa, bị Khương Minh ôm ngồi ghế mây đung đưa cùng nhau xem quá trình trưởng thành của .

      Khi lật đến bài kiểm thứ năm cuối cùng Khương Minh nhịn được cười, đề bài là như vậy:

      Núi cao với biển lớn: “Cậu sóng lớn cuồn cuộn như thế, khiến tâm tình người ta dâng trào, cậu rộng lớn xa xôi như thế, khiến người ta….”

      Biển lớn với núi cao: “ – ”

      Bằng nét chữ non nớt Nam An An viết bốn chữ to --- Cảm ơn khen, bên cạnh còn có chữ số Ze-ro (số 0) to tướng của giáo viên.

      Khương Minh cười tiếng, Nam An An giải thích : “Lúc còn ngữ văn em giỏi, nhưng tiếng rất được, vì khả năng nghe của em vô cùng tốt.”

      xong lật đến bài kiểm tra tiếng khác, “ xem, hoàn toàn đúng nhé, em có khả năng nghe vô cùng thành thục.”

      thần bí cười : “Quả lúc em thông minh đến mức có bạn bè, tới kỳ thi ngồi trước chị em, dựng thẳng lỗ tai nghe chị ấy làm bài….”

      “Nghe ấy làm bài?” Khương Minh có chút sửng sốt.

      “Đúng vậy, a viết xuống là 3, c là 1, b và d mặc dù đều là 2 nhưng b dài hơn.”

      Khương Minh nâng trán: “…. Khả năng nghe của em tốt .”

      Nam An An đắc ý gật đầu, “Hơn nữa lúc em rất lợi hại, khi đó em với An Khả thi xem tay ai lớn hơn, tay em lớn hơn tay ta, ta tay cầm tiền bạc tay lớn cầm ph*n, sau đó, em cầm lấy mặt ta.”

      Hết chương 52
      Last edited: 16/6/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khó trách ta luôn chơi thắng , Khương Minh nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Nam An An thờ ơ mở miệng khen ngợi : “Em thắng hả.”

      Nam An An gật đầu chủ động lật hồ sơ trưởng thành của mình, chỉ cho Khương Minh thấy: “ xem nè, trong tấm này có em và Nam Vi Vi, có thể phân biệt được hai bọn em ?”

      Hồi Nam An An và Nam Vi Vi rất giống nhau, nhất là trẻ em chưa nhìn tác phong, ngũ quan lại như khuôn đúc ra, nhìn từ xa thấy , có đôi khi bản thân Nam An An còn phân biệt nữa là.

      Khương Minh chỉ nhìn vài lần rồi chỉ vào người bên trái khẳng định : “Đây là em.”

      chờ Nam An An ngạc nhiên bổ sung thêm câu: “Thoạt nhìn em có vẻ ngốc nghếch.”

      “….” Nam An An chỉ vào bên phải phản bác, “ mới ngốc, ràng đây mới là em.”

      Thấy Khương Minh khẳng định như vậy, Nam An An lại ghé sát nhìn vài lần: “Hình như đúng.”

      nhích lại gần bên người Khương Minh, thoải mái duỗi thắt lưng vội vàng sang chuyện khác: “Thầy ơi, chừng nào cho em xem ảnh chụp hồi còn bé của ?”

      Khương Minh trả lời rất nhanh: “Tới ngày 11 này dẫn em gặp ông nội của .”

      Sau giữa trưa ánh mặt trời chiếu rọi khiến người ta lười biếng, Nam An An nâng tay che mắt, thân mình trượt thẳng xuống dưới.

      “Mệt sao?” Khương Minh khép hồ sơ trưởng thành đặt lên bàn trà, Nam An An hơi ngửa ra phía sau đầu tựa vào vai Khương Minh vừa đúng lúc Khương Minh cúi đầu liền hôn lên chóp mũi . Lúc nãy Nam An An vào phòng ngủ đổi váy thành bộ áo ngủ rộng rãi mềm mại, đôi mắt Khương Minh sâu thẳm nâng cánh tay Nam An An chuyển hướng để ngồi lên đùi đối mặt với mình.

      nâng lên, ngón tay cái vừa vặn có ý vô tình đè lên sườn ngực mềm mại. Nam An An chưa kịp né tránh điều chỉnh xong tư thế của hai người, há miệng thở dốc Khương Minh liền hôn lên môi . Phía sau lưng Nam An An có gì chắn, bị Khương Minh đè lên người tự nhiên hơi ngửa ra sau, cũng may lấy khuỷu tay chống đỡ, hai tay đặt lên bàn trà thủy tinh khó khăn lắm mới giữ yên được cơ thể.

      rất căng thẳng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, vừa trượt tay cả người liền nằm vật ngã xuống bàn trà. Khương Minh lấn người lên ôm chặt eo cắn lên cằm , ngón tay vuốt ve môi , giọng trầm thấp khàn khàn, trong ánh mắt đen như mực dục vọng tan được, “ làm đến cùng, có thể chứ?”

      Nam An An nằm ngửa mặt bàn trà bị Khương Minh đè nặng dậy nổi, ‘cả người rơi vào tay giặc’ nhìn vào mắt gật gật đầu chút do dự. Tay Khương Minh tùy tiện thăm dò vào trong áo ngủ , nhiệt độ hơi lạnh có gì ngăn trở tiếp xúc với xương quai xanh của rồi vẽ vòng tròn xuống phía dưới. Vừa vặn vòng quanh điểm kia, khiến Nam An An run rẩy hồi, ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên….

      “Sợ hả?” Khương Minh nhàng thổi khí bên tai , Nam An An nghiêng mặt qua thành : “Là , sợ hãi….”

      “Có đôi khi em cũng cảm thấy rất kỳ quái,” Nam An An nở nụ cười tươi tắn, “Hình như chỉ cần là ….” mới tới đây, ngón tay Khương Minh đè vào ngay chính giữa vòng tròn lúc nãy vừa vẽ xung quanh. Chưa bao giờ Nam An An bị người ta chạm vào chỗ đó cả người xuất cảm giác kỳ diệu, giống như lần đó nâng chân lên chọc bọng nước. ràng Nam An An bị đè lên bàn trà thủy tinh lạnh buốt, nhưng lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng cao, “Khương Minh.”

      “Ừm” Khương Minh nhìn vào mắt , “ ở đây.”

      Ngoài cửa sổ ánh mặt trời khá dịu, vào đầu thu nghe thấy tiếng ve kêu mà muốn nghe nhất, dường như quan trọng hơn nữa người trước mắt chính là .

      Nam An An thò đầu lên hôn yết hầu Khương Minh cái, “Thầy, em thích thầy.”

      Khương Minh siết chặt ngón tay mềm mại trong lòng bàn tay, Nam An An mút yết hầu , gần như là cùng lúc đó cảm giác được cơ thể nhàng cả người bay vút lên trung bị người ta ném lên chiếc giường lớn, chờ có phản ứng gì Khương Minh bao phủ lên….

      Khi tay Khương Minh trượt đường xuống lưng Nam An An, Nam An An theo phản xạ có điều kiện hít bụng vào, sau đó bản thân xấu hổ né tránh giải thích : “Tay lạnh.”

      Khương Minh cười như cười: “Người đàn ông tay lạnh…. Thận hư.”

      Mẹ kiếp, cả người Nam An An khó chịu, cơ thể Khương Minh phủ lên người kín mít, cho nên cảm nhận rệt hình dáng cái chống vào , nhiệt độ và độ cứng….

      Ánh mắt Nam An An nhàng lay động: “Đâu có, em thấy rất được, đó.”

      thử làm sao em biết được?”

      Nam An An bị ép tới thở nổi, lời này nghe qua rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức lúc nãy Khương Minh làm đến cùng nhưng cũng xua tan được lời uy hiếp này, huống chi, Cố Cầu Cầu từng qua câu --- Đàn ông miệng mãi mãi em” câu khác từ trong miệng ta cũng đáng tin như thế.

      Lúc đó Nam An An hỏi Cố Ly là câu nào, Cố Cầu Cầu nhàng --- chỉ cọ cọ, vào.

      Cho nên, là người có bệnh lãnh cảm, tất nhiên cũng biết điều này, ra đó là thuộc về công lao trời sinh cho hiểu thanh mai nhà .

      Từ ý tứ ban đầu của Cố Cầu Cầu đều nghe ra lời cam đoan của đàn ông đáng tin cỡ nào rồi.

      Cả người Nam An An căng cứng, đưa tay đẩy đẩy Khương Minh, nhận được ánh mắt hỏi vặn lại sau đó cụp mắt xuống, “ ép em tới mức thở nổi….”

      Khương Minh nghe vậy nâng người dậy, tay đặt lên sườn mặt Nam An An….

      “Cốc cốc” tiếng đập cửa trực tiếp phá vỡ bầu khí kiều diễm giữa bọn họ, Nam An An từ giường đứng lên nhìn Khương Minh sửa sang xong quần áo liền chạy tới mở cửa, Nam Thị dựa vào cánh cửa đắc ý giương cần câu cá về phía Nam An An: “ lâu rồi ba câu cá.”

      Nam An An: “….” Ba đúng là ba ruột.

      Khương Minh và Nam Thị câu cá cả buổi chiều, hoàn toàn nhìn ra Nam Thị còn có sở thích như vậy, hơn nữa Nam Thị câu cá khá được.


      biết là cá rất ngốc hay là vận may Nam Thị rất tốt, cả buổi chiều ông lười biếng bắt chéo hai chân thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu với Khương Minh hoàn toàn chuyên tâm câu cá. buổi chiều thu hoạch được rất nhiều, cuối cùng Nam Thị thu hoạch chiến lợi phẩm trước Khương Minh. Khương Minh cũng tính về khóe mắt liếc thấy bóng dáng Nam Vi Vi.

      Vi Vi nhàn nhã về phía , Khương Minh cũng đứng tại chỗ chờ Nam Vi Vi mở miệng.

      Nam Vi Vi để đợi quá lâu, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt giọng câu “Cảm ơn.”

      “Hôm đó lúc chơi cs, liếc mắt cái tôi nhận ra .” Nam Vi Vi thưởng thức viên đá cuội tinh xảo trong tay, giương tay cầm nó ném vào trong ao làm bắn lên mấy tầng nước, “ với An An sao?”

      ,” ánh mắt Khương Minh xa xăm, “Tạm thời tôi muốn chính là tình cảm, chứ phải là lòng biết ơn.”

      “Đúng vậy,” Nam Vi Vi cười khẽ tiếng, “Đó là con át chủ bài cuối cùng của , lúc trước tôi cũng tò mò vì sao khi An An chia tay, chưa từng phản bác.”

      “Bất kể chân tướng đêm đó là gì, bất kể có chuyện mợ tôi điều khiển hay , bất kể tôi có kịp thời trở về với An An chân tướng đêm đó hay …” Nam Vi Vi kết luận chắc chắn, “ đều nắm chắc. Nếu tình cảm giữ được chân nó, cũng ngại dùng biết ơn để cột chặt nó, phải sao?”

      Thấy Khương Minh phản bác, Nam Vi Vi tiếp tục : “Tôi thực cảm thấy vận mệnh huyền diệu, giống như trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy đều là do An An, cuối cùng ngược lại là khiến nó cứu tôi. Trước kia tôi cảm thấy đều tại hẹn nó đêm đó ra ngoài, sau này lại cảm thấy cũng may đêm đó hẹn nó ra ngoài.”

      “Bất kể như thế nào, cảm ơn cứu bọn tôi.”

      …..

      Lúc hoàng hôn Khương Minh dẫn Nam An An về trường học, đại học rất nhiều học sinh từ nơi khác đến, học viện kinh tế còn đặc biệt làm bữa tiệc liên hoan Trung thu chính thức. truyện bên diiendanlequydon.com. Cũng chính bởi vì chính thức, trước khi mở màn nửa giờ người nữ dẫn chương trình bị bạn trai hẹn ra ngoài trực tiếp chạy luôn. Nam An An bị bắt thay thế tạm thời, ngay cả lời thoại cũng chưa đọc qua. Cũng may loại tiệc tối trong học viện như thế này vốn đủ loại náo nhiệt, mọi người cùng nhau vui vẻ là được rồi.

      Bài viết của Nam Vi Vi về cơ bản tiêu diệt bài viết vô căn cứ của Du Thu, điều duy nhất thể thay đổi là quan hệ của Khương Minh và Nam An An hoàn toàn truyền ra ngoài.

      Trong tiệc tối ít lần Nam An An bị đám nhóc con trêu chọc, đến cuối cùng lúc chơi trò chơi mắt xích Nam An An đứng giữa sân khấu la to đèn đột nhiên tắt ngấm, toàn bộ sân khấu lâm vào trong đêm đen. Cũng may đám sinh viên đại học khá bình tĩnh, mọi người dưới sân khấu ngoại trừ lúc đầu hoang mang kêu lên tiếng sau đó đều ngồi tại chỗ chờ có điện, mà bọn sân khấu cũng nhúc nhích, đều đứng tự yên tại chỗ.

      Nam An An đứng im cũng cảm giác được hình như có người cách bản thân càng lúc càng gần, trong bóng đêm nhìn người tới, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của cậu ta. Người nọ tới sát bên cạnh, Nam An An hơi dịch ra đúng lúc toàn bộ hội trường chợt sáng lên. Ánh mắt thích ứng với ánh sáng chói mắt bất chợt sáng lên, liền nhìn thấy Giản Diệu đứng trước mặt.

      Ánh mắt sáng choang của Giản Diệu ghim chặt người , để ý tới mọi người lại chuẩn bị để kéo dài buổi tiệc tối.

      “Hôm qua chị tới.” Giọng Giản Diệu suy sụp.

      Nam An An có chút hiểu vì sao, Giản Diệu cười tự giễu: “Em nên sớm biết.”

      “Em đợi chị ở cổng sách cũ cả đêm.” Giản Diệu cúi thấp đầu xong câu đó rồi xoay người rời .

      tới đây mà Nam An An còn chưa hiểu đúng là người đần độn, xem ra Giản Diệu rất thất vọng về , Nam An An lại muốn qua an ủi, để tình cảm của cậu nguội lạnh là lựa chọn tốt nhất.

      ở cùng chỗ với thầy của mình, lại cùng học sinh mình dây dưa quả là tội thể tha.

      Đáng tiếc nghĩ quá dễ dàng, làm được lại rất khó khăn, trong tuần Nam An An hạ quyết tâm, lại thể tìm Giản Diệu.

      Hết chương 53
      Last edited: 16/6/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Khi người quyết tâm để cho người khác tìm thấy, bạn tìm họ cũng gian nan như mò kim đáy bể vậy.

      Nam An An phải cố gắng cỡ nào, từ khi nhận được diện thoại bạn học trong ký túc xá của Giản Diệu cho đến bây giờ tìm khắp nơi đại học phía Tây, từ cổng phía đông, các khách sạn gần bên cạnh, tiệm nét, KTV, Giản Diệu tựa như bốc hơi khỏi thế gian hoàn toàn tìm thấy đâu nữa. Đường Viên tự mình đạp xe giúp qua bên cửa tây, mặc dù Đường Viên khỏe mạnh nhưng chở theo Nam An An chạy buổi sáng cũng mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, Đường Viên thở phì phò đưa tay phất phất quạt: “An An, chẳng lẽ cậu làm tổn thương trái tim thiếu nam của cậu ta…. Hả.”

      Nam An An ‘tâm tư loạn như trời tối’ vừa về phía trước, vừa trả lời Đường Viên: “Trái tim thiếu nam làm bằng thủy tinh à?” xong thấy trả lời, Nam An An hơi nghiêng đầu mới phát thấy Đường Viên và xe đâu cả. tìm Đường Viên khắp xung quanh chỉ nhìn thấy chiếc xe của Đường Viên ngã nhào sau lưng cách đó mấy bước, Nam An An quay lại chợt nghe thấy tiếng thở mong manh kêu to của Đường Viên truyền tới: “Tớ ở dưới này…..”

      Nam An An tới vài bước nhìn thấy Đường Viên …. Mắc kẹt nơi cống thoát nước thiếu nửa nắp đậy.

      "Ha ha ha ha ha ha..." Nam An An cười đến kiềm chế được, cười xong sau đó chạy từ từ qua ghé vào nắp cống chìa tay xuyên qua nách Đường Viên tính ôm Đường Viên lên --- thực tế, xem thường cân nặng của Đường Viên và sức lực của chính mình. Nam An An mệt đến thở hổn hển: “Đường Viên, cũng may cậu mập mới mắt kẹt ở chỗ này, nếu cậu bị nước cuốn trôi trở lại rồi.”

      “Mẹ kiếp, cậu mang tớ lên… Rồi hãy .” Đường Viên thở gấp đều nhau, Nam An An uống sữa lấy tất cả hơi sức ra dùng nhưng Đường Viên vẫn lù lù bất động. lại dám chuyển nửa cái nắp giếng này vì sợ Đường Viên lại lập tức rơi xuống dưới. Nam An An chỉ có thể tiếp tục ra sức nhổ củ cải, chợt nghe thấy giọng nam ngọt ngào trong vắt: “Để tôi.”

      Nam An An ngẩng đầu liền nhìn thấy vị thần học sư huynh của (học cùng thầy, thế hệ đàn - theo QT), truyện của dienndanlequydon.com, lùi về sau hai bước nhường chỗ cho Giản Dung, “Sư huynh, nhanh lên, xem Đường Viên bị ngộp mặt cũng đỏ lên rồi.”

      Cả khuôn mặt Đường Viên đỏ bừng, mẹ kiếp, tớ là xấu hổ, cũng cần đồng bọn đánh giúp đâu!

      Dung Giản vừa tới Nam An An liền rút lui, có chiếc xe đạp bé của Đường Viên làm phương tiện giao thông chỉ có thể gọi điện thoại cho Khương Minh, chờ Khương Minh dẫn tìm Giản Diệu. Cũng may Khương Minh chạy tới rất nhanh, từ giữa trưa đến buổi tối mang tìm xung quanh đại học phía Tây mấy lần, rốt cuộc Nam An An khóa chặt mục tiêu cuối cùng là trong nhà KTV, hình như lần trước và bọn lưu thông tiền tệ hát karaoke chính là tới chỗ này.

      Vì nâng cao hiệu suất và Khương Minh tách nhau ra tìm, Nam An An tìm phòng lại phòng, lúc tới phòng cuối cùng của hành lang gõ gõ cửa, trong phòng bao rất yên tĩnh, Nam An An “Xin lỗi” rồi đẩy cửa bước vào mùi rượu nồng nặc đập vào mặt . bước vào trong nhìn thấy Giản Diệu nằm ngửa ghế sofa, Nam An An vòng qua chai bia đất tới bên cạnh sofa, chìa tay đẩy đẩy Giản Diệu: “Giản Diệu, tỉnh dậy tỉnh dậy.”

      Cả người Giản Diệu toàn mùi rượu, nâng mí mắt lên, “Chị đến tìm em rồi hả?”

      Nam An An ừ tiếng, “Bạn cùng phòng của em mấy ngày rồi em về phòng, lại xin nghỉ, mọi người rất lo lắng cho em.”

      “Còn chị?” Có thể là do Giản Diệu ở KTV suốt đêm, tròng mắt đầy tơ máu, ánh mắt ghim chặt lên người Nam An An, Nam An An bị cậu ta nhìn cả người thấy thoải mái.

      Thấy Nam An An chuyện Giản Diệu bám riết tha hỏi đến cùng: “Chị sao, chị lo lắng cho em ?”

      Nam An An gật gật đầu: “Ừ, học sinh dưới mí mắt tôi bỏ , Phó viện trưởng nhất định giết chết tôi.”

      “Chỉ là với thân phận phụ đạo viên ư?” Giản Diệu đột nhiên cười lạnh tiếng, “Nam An An, chị thích em dù chỉ chút thôi sao?”

      thích,” Nam An An trả lời rất dứt khoát, “Gọi điện thoại cho mẹ em , bà gấp gáp tới mức bay tới rồi.” Nam An An xong liền nhấc chân ra cửa, phía sau Giản Diệu bỗng chốc từ ghế sofa nhảy dựng lên ôm eo từ phía sau, lẩm bẩm , “Em thích chị, em thích chị như vậy….”

      Bất kỳ thời điểm nào, khí lực nữ sinh cũng kém xa nam sinh, chí ít lúc Giản Diệu đột nhiên ôm chầm lấy Nam An An, hoàn toàn tránh được, lúc cậu ta dựa sát vào ôm từ phía sau, tóc ngắn cọ xát lên gáy .


      Toàn thân Nam An An dựng thẳng lông tơ lên, có cảm giác sởn tóc gáy, gần như là phản xạ có điều kiện nhặt chai bia bàn trà, ngón tay siết chặt trong lòng đếm ngược ba, hai,….

      Giản Diệu buông ra.

      Nam An An thở phào nhõm, đầu cũng quay lại chạy ra khỏi phòng bao.

      Khương Minh chạy qua lúc tinh thần Nam An An còn chưa ổn định, khi ở xe dọc đường tư tưởng Nam An An cũng tập trung.

      Di động trong tay thỉnh thoảng rung lên, Nam An An vẫn biết được.

      “An An, di động reo.” Khương Minh cầm tay lái nhắc nhở câu, Nam An An hả tiếng cúi đầu mở khóa màn hình nhìn thấy đống tin nhắn đến từ dãy số xa lạ.

      ---

      Xin lỗi, em uống say rồi.

      giáo, chị đừng phớt lờ em.

      An An, em bao giờ như vậy nữa đâu.

      …..

      Tin nhắn của Giản Diệu tin lại tin, Nam An An xem mấy tin muốn xóa bỏ chợt nghe Khương Minh thờ ơ hỏi: “Ai vậy?”

      Nam An An vô thức lấy tay che kín màn hình điện thoại di động: “Học sinh vừa nãy bỏ .”

      Khương Minh thêm gì nữa, Nam An An hơi chột dạ.

      Buổi tối lúc về tới nhà Khương Minh, Nam An An ngây người trong phòng tắm rất lâu, nằm trong bồn tắm mát xa lớn ngâm đến ngón tay trắng bệch nhăn nheo cũng muốn ra ngoài, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm Nam An An lên tiếng: “Đợi lát.” Nam An An vội vàng muốn từ trong bồn tắm ra ngoài, lòng bàn chân bị trơn trượt lại cắm trở vào, nửa quỳ trong bồn tắm lớn phát ra tiếng “Ùm” rất lớn, thân người cắm xuống trước ngay cả cằm cũng nằm lên mép bồn tắm.

      Nam An An tay ôm cằm, bị Khương Minh biết xông vào từ lúc nào ôm eo kéo lên.

      Vừa ra khỏi nước ấm, làn da tiếp xúc khí hơi lạnh Nam An An khỏi rùng mình cái mới phát bản thân trần truồng bị Khương Minh ôm vào trong ngực.

      …. Tư thế oanh liệt ngã vào lòng như thế, quả Nam An An muốn tự mình lạy mình luôn… Mà vừa nãy quỳ rồi.

      “Đau ?” Khương Minh đặt lên đất để đứng dựa vào tường, bản thân mình ngồi xổm xuống nhìn đầu gối bị va chạm đỏ lên.

      Trong phòng tắm ngọn đèn chói mắt màu trắng, sáng ngời đến mức Nam An An trốn được chỗ nào, chỉ cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, toàn thân lạnh lẽo dựa vào tường phòng tắm càng cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, “Khương Minh, em lạnh….”

      Giọng Nam An An hơi run rẩy, áo tắm nằm bồn rửa tay sau lưng Khương Minh, dường như Khương Minh lại lại nghe thấy kêu lạnh, hoàn toàn có ý định lấy áo tắm giúp , ngón tay thon dài đè lên đầu gối nghe hít ngụm khí lạnh sau đó đứng dậy. Nam An An vốn cho rằng Khương Minh muốn ôm ra giường bôi thuốc lên đầu gối, nhưng lại phát Khương Minh nhúc nhích bước nào, tay xuyên qua sườn tai chống lên tường.

      Cả người Nam An An bị vây giữa vòng tay và bờ tường, tư thế này trước kia khi Khương Minh cường hôn từng có, nhưng lần này Nam An An tim đập như đánh trống, dù sao lần đó còn mặc quần áo….

      “Khương Minh….” Nam An An gọi tên tiếng, dưới tình thế cấp bách quên bản thân thay đổi cách gọi từ lúc nào. Ngón tay Khương Minh day khẽ chạm lên cằm , ngón tay thon dài đầu ngón tay mang theo cảm giác mát lạnh vuốt ve làn da càng lúc càng mẫn cảm vì đau của , sau đó cúi đầu hôn lên cằm , đầu lưỡi ướt áo đảo qua chỗ nào cũng mang theo cảm giác mát rượi.

      Con mắt Khương Minh tối sầm, toàn bộ cảnh trước mặt đều thu vào trong tầm mắt. Nam An An ngoan ngoãn bị đè lên tường, màu trắng gạch tráng men chiếu làn da trắng nõn nà của , nháy mắt nhìn , chào đón nồng nhiệt cũng dựa sát vào nhưng cũng từ chối, giống như lo lắng yên chờ động tác tiếp theo của . Dưới tình huống này Khương Minh có thể nhịn xuống phải là đàn ông rồi.

      “Khương Minh….” Nam An An lại gọi tên lần nữa, Khương Minh chỉ lười biếng dùng giọng mũi ừ tiếng, tay phải đặt lên xương bướm (là xương đằng sau lưng từ bả vai trở xuống) của , đầu ngón tay tinh tế phác họa hình dáng.

      Đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn chói mắt của phòng tắm càng sâu thấy đáy, Nam An An dám đối mặt với , sợ định lực đủ bị mê hoặc vì thế dời ánh mắt xuống dưới, hơi thở ấm áp của Khương Minh phun lên lỗ tai mẫn cảm của . Nam An An cảm thấy tai nóng lên đồng thời cũng cảm giác được Khương Minh hôn lên tai , đường trượt dọc từ cổ xuống đến vai….

      Cuối cùng lúc bị Khương Minh ôm ra khỏi phòng tắm qua chiếc gương, Nam An An liếc thấy tai mình đỏ lên cùng đủ loại dâu tây xương quai xanh, làn da vốn rất trắng, càng khiến những thứ này nổi bật lên.

      Sau khi bị đặt lên giường Nam An An nhanh chóng lăn vòng cuốn mình vào trong chăn ghé sát vào mép giường, phía dưới chân giường Khương Minh cũng tựa đầu vào thành giường, hơi uể oải gối đầu lên cánh tay, cúi đầu thở dốc, gợi cảm chịu nổi.

      Nam An An hiểu vì sao từ đáy lòng dâng lên tia áy náy, lăn tới chỗ Khương Minh, “Thầy ơi, khó chịu sao?”

      Khương Minh lười biếng ừ tiếng, giọng trầm thấp.

      Nam An An càng áy náy: “Rất khó chịu?”

      Khương Minh: “Cảm giác đạn lên nòng bắn được lại phải kìm nén gấp hai lần.”

      xong chìa tay lôi chân Nam An An từ trong chăn ra, tay với lên tủ đầu giường lấy thuốc nặn lên đầu gối , nhàng xoa xoa đầu gối .

      Nam An An thoải mái nhích sát vào lòng Khương Minh, tựa vào đùi cọ xát, thoáng cái ràng cảm giác cơ thể Khương Minh cứng đờ, xoay người xuống giường vào phòng tắm.

      Tiếng nước trong phòng tắm rất lâu mới ngừng lại, lúc Khương Minh lau tóc về giường cả người tản ra hơi mát lạnh.

      Nam An An cười lấy lòng, “Thầy, có khỏe ?”

      Khương Minh mặt chút thay đổi: “ bị em chơi đùa hỏng rồi.”

      Nam An An: “….”

      Nam An An: “Rất xin lỗi.”

      Nam An An: “Em đè lên nó sao?”

      Khương Minh: “Ừm.”

      Nam An An càng áy náy: “Nếu em giúp xoa…” xong liền đưa tay qua, cách áo tắm của Khương Minh sờ soạng chút rồi nhanh chóng thu tay về, bị Khương Minh mặt đổi sắc cầm lấy tay ấn về chỗ cũ.

      Nếu như nhất định phải dùng từ để hình dung cảm giác giờ phút này của , Nam An An chỉ muốn bốn chữ --- Khoai nóng bỏng tay.

      …..

      Ngày hôm sau lúc Nam An An trở lại trường học, Giản Diệu cũng về trường rồi, hơn nữa đột ngột biến mất nữa.

      Sau khi Nam An An thích ứng với cuộc sống nghiên cứu sinh, liền bắt đầu theo Khương Minh làm đề tài. Bình thường làm gì tìm Viên Giai, cũng rất ít gặp Giản Diệu, điều này khiến nhàng thở ra.

      Khi học rốt cuộc chạm trán Du Thu nữa, biết là vì ta cố gắng tránh mình hay là vì chuyện bài viết mà ở nhà nghỉ ngơi. Truyện online miễn phí dienndanlequydon.com. Có lần Khương Minh công tác Nam An An về ký túc xá nghiên cứu sinh ngủ, nghe Đường Viên hình như Du Thu chủ động xin nghỉ học rồi.

      Bất kể như thế nào, Nam An An vẫn rất vui vẻ, mãi đến lúc Khương Minh ra nước ngoài họp, tới lưu thông tiền tệ dạy thay giúp Khương Minh…..

      Hết chương 54
      Last edited: 16/6/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :