1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Bạn trai trước có thể đếm bằng số thập phân, thể số mệnh tốt là tốt. Trong cuộc đời chúng ta vì lúc thi cao đẳng ngừng cố gắng, nữ thần của chúng ta dùng năm thời gian tìm hơn mười người bạn trai mà chúng ta dùng cả đời cũng làm được. Bạn trai trước của nữ thần bất kể cao thấp đẹp xấu gì đều có điểm giống nhau --- học rất giỏi. Trong đó có người là tiến sĩ toán học ở đại học phía Tây chúng ta. Cuối cùng Nam An An dễ dàng lấy điểm cao thi vào đại học phía Tây chuyên ngành trâu bò nhất, điều này chắc chắn thể bỏ qua công lao của những người bạn trai.

      Đặc biệt chút, nữ thần thi cao đẳng toán đạt được điểm 140+.

      Bổ sung thêm, hình ảnh của nữ thần và các bạn trai…hình ảnh….hình ảnh….hình ảnh.

      Đừng chủ bài viết phát rồ, đại học phía Tây ai chả biết nữ thần có bao nhiêu hoa tâm, tôi chỉ tổng hợp lại mà thôi.

      thể , Nam An An rất có thủ đoạn, học đại học vẫn cái nết đánh chết chừa, theo đuổi ngược nam thần học viện kinh tế mọi người đều biết. Sau đó, người ta lại dễ dàng thi đậu kỳ thi khó nhất của học viện kinh tế đại học phía Tây chúng ta, người hướng dẫn vẫn là bậc thầy của học viện kinh tế. Tôi thấy trái tim băng giá thay nhóm cẩu thi nghiên cứu sinh này. Cho dù bạn thi nghiên cứu sinh mệt mỏi như chó con, bằng người ta có bạn trai.

      Đây là phiếu điểm bốn năm chính quy của Nam An An… Hình ảnh…., đây là thành tích thi nghiên cứu sinh của Nam An An …. Hình ảnh….. --- tên học dốt giây sau biến thành nhà bác học, ánh mắt cũng thèm nháy. Tương phản lớn thế này là trêu chọc chúng ta?

      Chẳng qua, mặc dù nữ thần hoa sen trắng của chúng ta có mười hai người bạn trai, nhưng người ta chính là đóa hoa sen trắng đón gió lay động thuần khiết đó nhé, người ta cứ thế chưa từng thân mật với bạn trai trước, cũng thích tiếp xúc quá gần với nam sinh, trong sáng đấy chứ, bé tươi mới chứ?

      Bạn ngây thơ rồi!

      Nữ thần của chúng ta là thể như vậy, nữ thần chúng ta có bệnh!

      Đây là hồ sơ bệnh án …hình ảnh…., tôi cũng sợ Nam An An biết tôi là ai, ta tới phòng khám tâm lý của tôi khám bệnh, tờ bệnh án này tuyệt đối là , ảnh tôi chụp.

      Tất nhiên, từ mười ba tuổi bắt đầu khám bệnh cũng rất đáng thương.

      Nhưng chỉ tám đến đây thôi, chủ nhà muốn Thượng Đế rất công bằng mà.

      Chủ nhà hâm mộ khuôn mặt này, cảm ơn ba mẹ chúng ta cho chúng ta khuôn mặt bình thường.

      Lại tám tiếp chuyện sao nữ thần lại có chướng ngại tâm lý đây?

      Nữ thần thuần khiết của chúng ta hồi bị cường bạo! Đúng rồi, nữ thần còn có chị sinh đôi cũng bị cường bạo.

      Truyện chỉ post ở diendan!lequydon.com.

      Cho nên mới bộ dạng đẹp phải là lỗi của bạn, bạn cũng đừng ra ngoài quyến rũ người khác, đàn ông, oán trách tôi!

      tôi tám chuyện bạn, tôi liền móc bạn, ỷ thế hiếp người, giấu quy tắc ngầm, bày ra với thiên hạ ngày nào đó nữ thần tới đánh tôi !

      Nghe ba rất nhiều tiền, tôi cũng say mới dám tám chuyện của đấy, cường hào!

      …..

      Giản Diệu dè dặt cẩn thận nhìn sắc mặt Nam An An, thấy cúi thấp đầu chăm chú nhìn bài viết, mặt chút biểu cảm.

      Ngọn đèn sau lưng , giống như chiếu tới góc này.

      Gió đêm hơi lạnh, Nam An An đứng trong bóng tối thoạt nhìn yếu đuối và mỏng manh, khuôn mặt giấu dưới ngọn đèn mờ ảo, lại bị ánh sáng của màn hình điện thoại rọi sáng lên.

      khóc, phẫn nộ, sụp đổ, biểu này càng khiến cậu đau lòng hơn bất kỳ hành động nào trong dự đoán của cậu.

      Mà trong phút chốc ngoại trừ lòng cậu đau đớn, còn bắt đầu nổi lên cảm xúc khác --- thậm chí cậu nghĩ hơi bỉ ổi, thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng tốt, lúc đau lòng nhất, người theo ở bên cạnh phải Khương Minh là mà cậu.

      Giản Diệu lắc lắc đầu giống như ném suy nghĩ hoang đường lại bỉ ổi này ra khỏi đầu, cậu thích , thể suy nghĩ ích kỷ như vậy được.

      Buổi chiều lúc cậu phát ra bài viết này bài viết đưa lên trang đầu bbs tôi của đại học phía Tây rồi. Khi đó tổ tin tức tan làm, gọi điện thoại cũng có người nghe máy. Giản Diệu nhận được thông báo muốn thành lập ban hội sau đó tìm mấy người nam sinh tập hợp ý kiến, bên nữ sinh nữ lớp trưởng cũng dặn dò ổn thỏa. Lúc huấn luyện quân Nam An An đối xử với họ rất được để lại ấn tượng tốt cho mọi người, phải chỉ bài viết có chứng cứ là có thể phá hủy.

      Giản Diệu cố ý kéo dài thời gian, vừa tìm người, nhưng nghĩ rằng bọn họ căng thẳng quá mức rệt nên bị Nam An An phát .

      kiên cường hơn bọn họ nghĩ --- câu trả lời này làm Giản Diệu thở phào nhõm hơi, cũng xen lẫn chút mất mát.

      Sau khi xem xong bài viết, Nam An An di chuyển tới câu trả lời phía dưới.

      Ba trang trước đó là bài mắng rủa hùa theo, xen lẫn có mấy bài cãi lại yếu ớt.

      Tôi đại học phía Tây: Với câu chuyện hoàn toàn ràng, tôi chỉ câu, tôi là nữ sinh, hiểu cho dù nữ sinh bị cường bạo, lúc nào biến thành lỗi lầm của bản thân nữ sinh đó, chủ nhà vui sướng khi người khác gặp họa mặt mũi đừng khó coi quá!

      ngang qua: Cộng thêm điểm vào tầng .

      Xem náo nhiệt: Chủ nhà như vậy là tìm đường chết cho biết ? Tiết lộ bệnh án của người bệnh phải thu hồi giấy phép làm ra được sao?

      Lúc đến trang thứ tư, Nam An An liền nhìn thấy đồng đội lưu thông tiền tệ Tiểu Mã quen thuộc ngày trước.

      --- Lưu thông tiền tệ 10 số 01: Chủ nhà, tôi chỉ quan tâm, trực tiếp ăn ph*n! Ăn ph*n nhé! Ph*n đâu! Đâu!

      --- Lưu thông tiền tệ 10 số 02: Chủ bài, ăn ph*n, vốn niềm tin giữa người với người còn!

      --- Lưu thông tiền tệ 10 số 03: Chủ bài, đây thích chua, rất có mùi, tôi cũng say.

      --- Lưu thông tiền tệ 10 số 04: Chủ bài, sắc mặt khó nhìn quá!

      --- Lưu thông tiền tệ 10 số 05: cả hai đừng như vậy, lời chủ nhà vừa thốt ra, nhìn thấy ta ăn rồi sao? Chỉ là phát sóng trực tiếp thôi, chủ nhà, xin hãy phát sóng trực tiếp!

      --- Lưu thông tiền tệ 10 số 06: Phía phá hư đội hình, bỏ ra ngoài tha chết cho, tiện thể sắc mặt chủ nhà khó coi quá!

      Sau đó lật tiếp trang nữa nhìn thấy câu trả lời của Đường Viên

      --- --- Lưu thông tiền tệ 10 Đường Viên: Mẹ kiếp, tìm được bạn trai là xấu xí! Mẹ kiếp, thi đậu nghiên cứu sinh là ngu xuẩn! Mẹ kiếp, cường bạo cường bào, tôi chết, đặc biệt bây giờ là hồn ma đấy! Từng giây từng phút chết, từng giây từng phút giết chết !

      --- Tôi là hùng trong tập thể đại học phía Tây ít đổ tội: Tôi xem tới đây trong lòng rất an ủi, ở đại học phía Tây của tôi xem ra vẫn nhiều người thẳng thắn!

      Bài viết đẩy lên cao, Nam An An nhìn hết mọi thứ đến mức mắt hơi đau, tối bị ép uống nhiều rượu đầu có chút choáng váng.

      nghĩ đến kết quả tệ nhất chẳng qua chỉ là Du Thu công bố bệnh án của , lại nghĩ tới…..

      Cường bạo….

      Nam An An nắm chặt di động trong tay, lần này Du Thu là chọc tới rồi.

      Trả điện thoại cho Giản Diệu sau đó vẫn rời , Nam An An bước mấy bước tới nằm úp sấp lên lan can ban công chạm trổ hoa văn, gió đểm thổi khiến đầu óc tỉnh táo chút.

      Giản Diệu vội vã bước tới ghé vào bên người dè dặt mở miệng: “An An, chị đừng buồn….”

      Nam An An lắc đầu,

      Người ta chỉ trích và chửi rủa bản thân như vậy khiến rất tức giận rất phẫn nộ, nhưng sau khi xem xong bài viết, nhưng lại đau lòng khổ sở như tưởng tượng.

      Có người , đáng sợ nhất phải đến từ công kích của kẻ địch, mà là bạn bè im lặng.

      Đám bạn lưu thông tiền tệ của , Đường Viên của , sau khi tốt nghiệp bọn ‘năm sông bốn biển’ mỗi người ngã, bọn họ vẫn lên bbs giúp , giống như lần trước.

      Còn có, các học sinh của .

      thế giới này luôn có người đầy dụng ý xấu với bạn, cũng có người đứng sau lưng bạn.

      Bạn thể trốn tránh ác ý này, nhưng có thể nhận ấm áp từ những người có ý tốt.

      Nam An An nằm úp sấp lan can hóng gió lát rồi trở lại phòng bao, trong phút chốc đẩy cửa phòng bao ra, cả căn phòng đều yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía .

      Nam An An gật đầu với đám lưu thông tiền tệ, kéo kéo khóe miệng muốn cười cái: “Cảm ơn các em, tôi xử lý tốt chuyện này, ngày mai mọi còn người có tiết học nên về ngủ thôi.”

      giáo….” Nữ lớp trưởng lưu thông tiền tệ muốn lại thôi, “bọn em rất thích , mặc bài viết gì chúng em đều thích .”

      Nam An An vươn tay ôm , “ cũng rất thích bọn em, mau trở về thôi.”

      Sau khi các học sinh kết bè kết đội rời khỏi đó, mình Nam An An ngồi trong phòng bao rộng lớn, giơ tay cầm lấy bình rượu rót ly đầy buồn bực hớp ngụm.

      Uống liên tục ba ly, cả người Nam An An vùi sâu vào ghế sofa bằng vải bố có chút hoảng hốt, bóp bóp mi tâm thở ra hơi, cửa phòng bao lại vang lên tiếng.

      Nam An An nâng mắt nhìn thấy Giản Diệu bưng ly nước tới, ngồi xuống sofa bên người đưa cốc nước qua, “ giáo, chị uống chút nước ấm, em đưa chị về nhà.”

      Dòng nước ấm lướt qua cổ họng làm giảm miệng khô đắng của , Nam An An uống hết nước để cái ly lên bàn giọng tiếng “Cảm ơn,” nhìn hình ảnh Giản Diệu trước mắt có phần chồng lên nhau.

      Hơi rượu uống bốc lên hơi chậm, nhưng vừa lên tới là rất khó chịu.

      thôi” Giản Diệu khẽ.

      Nam An An bị hơi rượu bốc lên má đều hồng hồng, ngoan ngoãn gật đầu tự mình ra ngoài.

      Lúc ra khỏi ktv đầu Nam An An hơi choáng váng, khi chân chạm xuống đất có phần ngả nghiêng, bước thấp bước cao về phía trước.

      Giản Diệu theo sát sau lưng , muốn chìa tay ra đỡ lại nghĩ tới bài viết có Nam An An ghét đụng chạm cơ thể với người khác phái nên thu tay về, chỉ đỡ kiểu phòng hờ.

      Ánh đèn rực rỡ của thành phố C vừa sáng, đèn đường kéo dài bóng dáng Nam An An mặt đất.

      Giản Diệu giẫm lên bóng dáng kéo dài mặt đất của , cả người dưới bóng , tim đập như đánh trống.

      ràng gió đêm mát mẻ, nhìn Nam An An bước thấp bước cao đằng trước cậu vẫn bị mồ hôi ra đầy chóp mũi.

      Bóng đêm dày đặc, cảnh tượng như vậy khiến trong lòng Giản Diệu nảy sinh chút xúc động.

      “An An….” Giản Diệu bước nhanh tới song song với Nam An An, cuối cùng hạ quyết tâm mở miệng, như cho nghe vừa như cho bản thân: “ ngày nào đó, em xuất bàn cơm nhà chị.”

      Rượu mạnh bốc lên khiến Nam An An say quá, nghe được cậu như vậy nghiêng qua đầu nhìn cậu cái, nụ nở cười khe khẽ lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp.

      Trái tim Giản Diệu đập rất nhanh, cậu gần như là dám nhìn vào mắt Nam An An, rượu say người người tự say. Truyện ở [email protected]. lúc Giản Diệu đắm chìm trong nụ cười kinh diễm đó, chợt nghe thấy Nam An An mở miệng nghi ngờ : “Xuất …. Bàn cơm nhà chị?”

      Giản Diệu hung hăng gật đầu.

      Nam An An cười tủm tỉm gật gật, lúm đồng tiền như như : “Hấp ….. Đầu heo hấp!”

      Giản Diệu im lặng lát: “… Em muốn với cách thức khác.”

      Nam An An tinh ranh nháy mắt mấy cái: “Kho tàu?”

      Giản Diệu: “….” Cậu cũng say, cậu thể là người lấy cách khác xuất bên cạnh bàn ăn nhà ư, bên cạnh!

      Đưa Nam An An đến ký túc xá nghiên cứu sinh xong, thấy vào cửa sau đó vẫy vẫy tay Giản Diệu mới rời , dì quản lý phòng ngủ làm thế nào cũng để cậu vào.

      Sau khi Nam An An lấy chìa khóa mở cửa, mới nhớ tới đồ đạc của mình đều chuyển tới nhà Khương Minh rồi, trèo lên giường Đường Viên cả người rề rà núp vào trong chăn.

      Sáng hôm sau lúc rời giường đầu Nam An An vẫn còn hơi đau, thuận tay lấy điện thoại di động vào bbs tôi đại học phía Tây, bài viết vẫn nằm ở trang đầu như trước, lật sang trang kéo xuống dưới nhìn thấy đại tướng Khánh Nguyên mới vừa trả lời.

      --- Đại tướng Khánh Nguyên: Nam Manh Manh, lấy uy quyền của em ra, đúng rồi, em có, được, lấy uy quyền người đàn ông của em, giết chết ta!

      Trong lòng Nam An An lo lắng, vừa nhìn thấy ba chữ “Người đàn ông của em” (Tác giả ba chữ là vì trong tiếng Trung là 你男人- ngươi nam nhân) cả người sững sờ, lấy tay cầm điện thoại tìm số liên lạc của đại tướng Khánh Nguyên, rất dễ dàng sau khi tìm thấy Nam An An gọi điện qua, Hà Khánh Nguyên nghe máy rất nhanh: “Nam Manh Manh, đừng đau lòng đừng khổ sở….”

      Nam An An vội vàng ngắt lời Hà Khánh Nguyên : “Đại tướng Khánh Nguyên, đừng cho Khương Minh….”

      Bên kia Hà Khánh Nguyên ngừng lát, áy náy mở miệng: “Chỉ sợ cậu ấy biết rồi, vừa lúc nãy Du Hạ còn tìm hỏi số liên lạc mới nhất của cậu ấy, muốn thay em ta xin lỗi Khương Minh …. Nam Manh Manh?”

      Nam An An cúp điện thoại, đầu “Oành” nổ tung tiếng, Khương Minh nhìn bài viết rồi ư? biết có bệnh rồi ư?

      trận hoang mang bao phủ cả người , trước mắt tất cả đều là bộ dạng Tần Di ngày đó châm chọc khiêu khích.

      --- thương nó sao có thể ích kỷ như vậy!

      --- có bệnh còn liên lụy tới nó!

      --- cho rằng nó biết còn có thể ở chung với !

      …..

      Chuông điện thoại di động lại vang lên ngừng, Nam An An nghe máy: “A lô?”

      Đại tướng Khánh Nguyên nhàng thở ra: “Nam Manh Manh, vừa nãy Du Hạ gọi điện cho , ta thể liên lạc được với Khương Minh, em muốn cho cậu ấy biết giữ im lặng.”

      “Cảm ơn” Nam An An thở ra hơi, đánh cược nổi.

      Sau khi cúp điện thoại Nam An An nghĩ những thứ này nữa, trực tiếp học viện kinh tế tìm Du Thu.

      Vừa tới dưới lầu học viện Nam An An nhìn thấy Du Thu mặt đầy ý cười, ta vừa vừa chuyện với nữ sinh khác, thỉnh thoảng cười vang lên mấy tiếng.

      Nam An An đến gần vài bước, Du Thu trừng mắt chột dạ ta lui về sau bước, suy nghĩ lát lại vênh váo tự đắc , “ tới đây làm gì!”

      Người nữ sinh bên cạnh ta lườm Nam An An cái vẻ mặt đồng tình châm chọc.

      Nam An An tới gần Du Thu, cười róc rách, “Đánh .”

      Thấy Du Thu đột nhiên biến sắc, tiến lại gần hơn, “ phải chờ tôi đến đánh sao?”

      Hết chương 46
      Last edited: 6/5/16
      huyenlaw68, tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Đến đoạn hay rồi, uýnh chít mụ Du Thu chế ơi. Ủng hộ Editer :3

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      lúc hết giờ học tiết thứ hai, các học sinh lớp kinh tế kết bè kết đội đeo cặp sách ra, người lại rất đông, Nam An An đứng ngoài bậc thềm học viện kinh tế nghe mấy người ngang qua hạ giọng thầm, nghe thoáng loáng mấy chữ “Cường bạo” “Đáng thương.”

      Lúc xem bài viết, Nam An An còn có thể bình tĩnh, nhưng khi ‘người lạc vào cảnh giới thực’ làm được, đứng trước cửa ra vào của lớp kinh tế, cả người như bị lột toàn bộ mặc cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân.

      Nam An An từng xem qua bộ phim truyền hình về đề tài cường bạo, lúc nữ chính phẫn nộ muốn tố cáo tên đàn ông đó, tìm những người từng bị như cùng nhau khởi tố, những người phụ nữ kia chẳng có ai là từ chối cả. Khi đó Nam An An hiểu nổi, hỏi An Dạng, mẹ, vì sao các ấy tố cáo , An Dạng sau khi tố cáo sảng khoái trong chốc lát, nhưng cả đời ấy đều phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác.

      … Bây giờ cũng lõa lồ dưới ánh mắt như vậy, che giấu chỗ nào, mới biết được ngay cả ánh mắt ấm áp đồng cảm đôi khi cũng là lưỡi dao sắc bén nhất.

      Việc trải qua tối hôm đó và Nam Vi Vi nghéo tay giữ bí mật, ngay cả ba mẹ cũng muốn , ngay cả đám lưu manh này cũng chưa từng truy cứu vì muốn giữ gìn danh dự, bây giờ….

      muốn hồi ức lại bị thêm mắm thêm muối mở ra trước mặt mọi người, mà đầu sỏ gây nên đắc ý hả hê đứng trước mặt thưởng thức kiệt tác của ta.

      Nam An An biết đánh Du Thu khiến cho chuyện càng tệ hại hơn, nhưng kiềm chế nổi bản thân…..

      Người càng đông, trái lại Du Thu có thêm sức mạnh, ta hất hất cằm khiêu khích nhìn thoáng qua Nam An An, thậm chí còn chủ động ghé sát mặt qua: “Nhiều người như vậy, có gan ở trước mặt nhiều người đánh tôi , để cho tất cả mọi người thấy bộ dạng giậm chân xấu xí khi tôi đâm trúng chỗ đau của , đến …. Có gan tới ….”

      “Tôi có gan….” Nam An An thấy bộ dạng Du Thu đắc ý hả hê, “Cũng đánh .”

      bàn tay cũng quên rơi xuống, “Bốp” tiếng kêu thanh thúy vang lên, toàn trường đều yên lặng trong ba giây, sau đó đám người xôn xao ồn ào.

      biết là chuông điện thoại của ai vang lên, vẫn là giai điệu quen thuộc, vẫn là lời bài hát động lòng người.

      ---“Bầu trời bay tới năm chữ, đây cũng phải là chuyện gì… Chính là feel rất thoải mái, rất thoải mái, rất thoái mái, thoải mái thoái mái thoải mái thoải mái….”

      Du Thu ôm mặt sửng sốt lúc lâu, “ lại có thể dám đánh tôi!” ta tức giận đến tay cũng run lên, Nam An An thế mà dám! Lực tay Nam An An rất mạnh tính, lại còn ở nơi đông người bị quăng bạt tai càng nhục hơn.

      Ánh mắt Du Thu đỏ, ta làm nhiều như vậy nghĩ nhìn thấy thân bại danh liệt, nhưng đứng chỗ này, thấy nhếch nhác chút nào.

      Giống như chiều hôm đó ở quán cà phê, ta rống lên với Nam An An có ba chả là gì cả.

      Nam An An bình tĩnh hòa nhã, mà ta chính là trò cười.

      Du Thu nới lỏng tay ôm mặt, hét lên tiếng bổ nhào về phía Nam An An giơ tay muốn níu tóc . Nam An An nhanh nhẹn tránh bàn tay ta, Du Thu chụp hụt sau đó thở gấp đá cước lên bụng Nam An An,nữ sinh vây quanh xem hít vào hơi, cước này rơi xuống…. Cũng may hồi Nam An An bị An Dạng đánh suốt, sức lớn dáng người xem như nhanh nhẹn, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng eo phía bên trái vẫn bị xẹt qua chút.

      Du Thu bị tát vào mặt sau đó giận đỏ con mắt, có mấy người nam sinh ngang qua muốn đứng lại ngăn cản Du Thu điên cuồng, thấy nữ sinh vọt lên quăng túi xách, giơ tay vỗ vỗ vai Du Thu như bạn bè, trong nháy mắt Du Thu xoay người cái tát quăng lên mặt Du Thu….

      Dùng sức rất mạnh Du Thu lảo đảo cái rồi ngồi xuống đất.

      Có mấy nữ sinh cao gầy xinh đẹp vừa tới trong đó có người còn vỗ vỗ tay, hô lên “Nhà họ Mộ đẹp trai ngây người!”

      Nam An An đứng đó sửng sốt chút, giương mắt lên nhìn thấy An Nại về phía , mà nữ sinh vừa rồi được gọi là nhà họ Mộ cũng chạy tới, đối với lời khen ngợi của An Nại : “Nại Nại tớ đẹp trai hả?”

      An Nại ừ tiếng, bày ra vẻ mặt có chút biểu cảm gì, nhìn lướt qua eo Nam An An : “Còn tốt chứ?”

      “Tàm tạm.” Nam An An gật đầu, từ An Nại theo mẹ đến nhà họ Sở, hai người bọn thậm chí còn chưa từng gặp, nghĩ tới ấy ra tay giúp đỡ. cảm ơn với Lâm Mộ đứng bên cạnh, Lâm Mộ khoát tay tùy tiện : “Gặp chuyện bất bình kêu lên tiếng, kẻ hèn thô lỗ này tự tiện ra tay.”

      An Nại nhàn nhạt nhắc nhở : “Chị có thể tố cáo ta.”

      xong cầm di động của Nam An An, ngón tay xinh đẹp thon dài tìm tòi nhấp vào mấy chữ “Tội phỉ báng lên Internet” rồi sau đó trả lại cho , nhìn Nam An An rồi lại tích chữ như vàng mở miệng --- “Đều phù hợp.”

      “Cám ơn em.” Nam An An cất di động, lòng với An Nại.

      “Em tự bênh vực mình,” An Nại lắc đầu, nghiêm túc : “Nếu em là chị, em giết chết ta.”

      Bên này vừa xảy ra chuyện ẩu đả nhau, bên kia giáo viên học viện tới rồi, Nam An An chưa từng nghĩ tới có ngày bản thân mình đánh nhau bị gọi phụ huynh lên, cũng may An Dạng ở trong nước.

      Nam An An ngồi sofa trong văn phòng viện trưởng, chờ ba mẹ Du Thu đến ‘hưng sư vấn tội.’

      Cửa văn phòng vừa mở Nam An An ngẩng đầu chỉ nhìn thấy mỗi Du Hạ tới, lỗ mũi Du Thu bị Lâm Mộ đánh chảy cả má, gò má còn dấu tay của , thoạt nhìn thấy mà giật mình.

      Sau khi Du Hạ vào Du Thu cũng tỏ ra mình có chỗ dựa, ngược lại oán hận trừng mắt với Du Hạ.

      Du Hạ đưa tờ khăn giấy cho ta sau đó liền lạnh nhạt chuyển ánh mắt về phía Nam An An: “An An, tiểu Thu còn , có thể….”

      Nam An An gật đầu hiểu, “Tôi còn hơn ta.”

      Du Hạ bị nghẹn họng, vẫn bình tĩnh hòa nhã : “Như vậy , bên chúng tôi truy cứu chuyện đánh Du Thu, cũng đừng truy cứu trách nhiệm của Du Thu trong chuyện bbs, mỗi bên lùi bước thế nào? Hãy nhìn vào quan hệ của tôi và Khương Minh.” Với kinh nghiệm của Du Hạ, bài viết của Du Thu đủ ghép vào tội phỉ báng Internet.

      Nam An An lắc đầu, mặn nhạt gì cũng ăn: “Xin mời truy cứu tôi.”

      …..

      Đàm phán rơi vào tình thế bế tắc, từ văn phòng ra Du Hạ bỏ lại Du Thu, kiên trì muốn mời Nam An An uống cà phê, Nam An An ngồi trong quán cà phê nhìn Du Hạ phía đối diện tao nhã quấy cà phê.

      “Trước tiên tôi xin lỗi tiếng.” Vừa lúc nãy Du Hạ bị Nam An An từ chối vẫn có thái độ rất bình tĩnh như cũ, giọng điệu thẳng vào vấn đề, “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà , chuyện Du Thu làm ra rất quá đáng, mang nhiều phiền phức cho cuộc sống của . Nhưng là người làm chị, tôi cầu xin đừng truy cứu nó.”

      “Tôi biết cầu này rất vô lý, thực tế, từ sau khi Du Thu trở về nhà, tôi thường xuyên phải ăn khép nép và cầu hòa với người ta. Ba tôi là người rất trọng nam khinh nữ, rốt cuộc sau tôi có Du Ly ông vẫn còn chưa hài lòng, kết quả lần sinh thứ ba là con , ba tôi vì tương lai mà đưa Du Thu cho người bà con xa, mấy năm trước ba tôi về hưu, vì lương tâm ông mang tiểu Thu trở về…. Tôi thừa nhận, trong lòng nó méo mó.”

      , nếu chuyện này chỉ cần mình Du Thu dính vào, tôi cầu xin như vậy. Nhưng khi tố cáo nó, tất nhiên phải liên lụy đến Du Ly, em trai tôi có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng cũng là người vô tội. Mặc dù chúng tôi đều đối xử tốt với Du Thu, nhưng tôi biết , nó rất vui nhìn thấy tôi và Du Ly gặp tai họa, có lẽ là vì từ bị ba mẹ vứt bỏ cho nên để lại bóng ma tâm lý.”

      “Tôi biết có thể muốn thế giới này rất nhiều người bị đối xử công bằng, nhưng phải ai cũng có ác ý hãm hại người khác.” Là tiến sĩ luật học, Du Hạ mạch lạc ràng đâu ra đấy, logic ràng bịt hết lời .

      “Xin thông cảm tâm tình người làm chị như tôi, rất xin lỗi, chúng tôi đều mắc nợ nó.”

      Sau khi đánh xong bài tình thân, Du Hạ lại nhân cơ hội ném ra trọng tâm đề tài mới, ta phải làm Nam An An có thời gian rỗi chú ý tới chuyện Du Thu: “Tôi chuyện bài viết với Khương Minh, tạm thời ấy còn chưa trả lời tôi….”

      Chiếc cốc sứ trong tay Nam An An rơi xuống bàn phát ra tiếng kêu lanh lảnh, giống như có trận gió quét qua quán cà phê.

      Lúc việc chưa xảy ra, người ta thường thường sợ hãi lo lắng. Bình tĩnh trước khi nổi lên bão táp luôn khiến người ta run sợ trong lòng.

      Nhưng cuối cùng khi bão táp tới, Nam An An có cảm giác nó như hạt bụi, thậm chí còn thở phào nhõm hơi.

      Khi về tới nhà Khương Minh vẫn còn sớm, Nam An An ngồi sofa cọ vào gối ôm mềm mại,, quan sát tỉ mỉ toàn bộ phòng khách mới phát nơi này và lúc đầu tiên tới đây giống nhau, màu sofa là vàng nhạt ấm áp, cửa sổ còn treo cây tiên nhân chưởng theo thứ tự từ cao xuống thấp, còn có rèm cửa sổ ngắn bằng vải ka-ki được gió thổi tung bay nhàng.

      để lại trong này rất nhiều vết tích, nhưng Khương Minh ở nơi đâu?

      Nam An An lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên sau đó dừng lại trang web vừa rồi, là lúc nãy An Nại tìm giúp tội phỉ báng mạng.

      lần nữa An An gõ chữ lại chữ vào khung tìm kiếm --- “Bạn có tính lãnh cảm.”

      Phía dưới khung tìm kiếm nhảy ra dòng thứ nhất chính là” Bạn có tính lãnh cảm muốn chia tay.”

      thay đổi mấy chữ --- “Bà xã có tính lãnh cảm.”

      Vẫn câu chữ đơn giản khắc nghiệt như trước --- “Bà xã có tính lãnh cảm muốn ly hôn.”

      …..

      Đây là nguyên nhân cẩn thận giấu diếm, nhưng mà cũng thể trốn tránh .

      Nam An An cầm di động di chuyển đến danh bạ liên lạc, đứng đầu tiên chính là dãy số của Khương Minh.

      chút do dự ấn phím call.

      ---

      có ai nghe máy.

      Giọng nữ máy móc mà ngọt ngào trong phòng yên tĩnh, ràng mà cứng nhắc.

      Nam An An gọi bao nhiêu cuộc điện thoại….

      giọng nữ kia lập lại bấy nhiêu lần.

      Lặp lại nhàm chán đến mức khiến người ta hỏng luôn.

      Nam An An vùi mặt dưới tay vịn ghế sofa, giống như vô số lần ngồi người Khương Minh duỗi chân mình vắt lên ghế sofa xem tivi vậy, cuối cùng Khương Minh ôm eo dễ dàng túm về.

      Lúc trời sắp tối, Nam An An mở tủ lạnh lấy cho mình lọ sữa chua, gần như cả ngày cũng chưa ăn gì trong bụng trống rỗng.

      Mới vừa tới phòng khách nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên, chưa bao giờ cảm thấy tiếng chuông di động của mình lại êm tai như thế, Nam An An thả sữa chua trong tay chạy vọt tới sofa mò di động cầm lên.

      --- phải Khương Minh.

      Nam An An nghe máy, “A lô, mẹ?”

      “An An,” giọng An Dạng từ trong ống nghe truyền tới.

      Đèn phòng khách chưa bật, Nam An An cầm di động đứng dưới ánh đèn mờ tối trong phòng khách, lại hạ giọng gọi tiếng “Mẹ.”

      An Dạng nghi ngờ ừ tiếng, “Làm sao vậy?”

      Nam An An dúi đầu vào trong gối ôm,

      Mẹ, con hơi khó vượt qua.

      Hết chương 47
      Last edited: 6/5/16
      huyenlaw68, tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Hình như An Dạng nghe ra giọng điệu thích hợp, thả giọng nhàng : “An An…. Ngoan.”

      Chữ cuối cùng dường như hơi ngừng lại năng được trôi chảy, Nam An An vẫn luôn biết từ trước tới giờ An Dạng phải là người mẹ dịu dàng, bà luôn nghiêm khắc với và Nam Vi Vi. Hồi còn vừa khóc An Dạng lạnh mặt với “Nín,” rất ít khi dỗ dành như vậy.

      ràng kìm nén cả ngày, giống với điều An Dạng vẫn luôn đòi hỏi, phải dũng cảm phải kiên cường, nhưng bây giờ chút cũng nhịn được nữa.

      “Mẹ, người đàn nào có thể chấp nhận tình tinh thần sao?” Sau khi Nam An An hỏi xong, nín thở chờ bên kia trả lời.

      Bên kia An Dạng im lặng rất lâu.

      Nam An An cầm điện thoại nghe giọng An Dạng từ bên kia truyền tới, bà “ …. Rất ít.”

      …..

      Lúc Khương Minh tới đại sảnh sân bay trời tối rồi, nâng tay thoáng nhìn qua đồng hồ, thời gian trễ quá. Khương Minh khởi động máy trực tiếp gọi điện thoại cho Nam An An, phía bên kia điện thoại lại bất ngờ ngoài dự đoán “Số điện thoại ngài vừa gọi tắt máy.”

      Khương Minh vẫy tay chặn chiếc taxi, ngồi xe lại tiếp tục gọi mấy cú điện thoại cho Nam An An, vẫn là tắt máy.

      biết Nam An An buổi tối ngủ chưa bao giờ tắt máy, mấy lần trước ép buộc tắt di động, Nam An An cũng phải len lén mở máy lại rồi ôm di động ngồi xem, dần dà Khương Minh liền mắt nhắm mắt mở, dứt khoát lấy đồ che mắt lại.

      Tắt máy…. Tận đáy lòng Khương Minh dâng lên chút lo lắng yên.

      Sau khi về tới khu nhà ở Khương Minh lấy chìa khóa mở cửa, cả trong phòng khách tối đen, đưa tay ấn công tắc.

      Đèn đuốc sáng trưng thoáng nhìn qua phòng khác trống , Khương Minh ném chiếc áo khoác mỏng lên ghế sofa, hành lý vứt lại dưới lầu rồi chạy thẳng lên .

      Trong phòng ngủ chính có người,

      Thư phòng cũng có,

      Thậm chí Khương Minh còn tới phòng khách nhìn thoáng qua, cũng có người.

      hơn mười giờ rồi.

      Khương Minh lái xe qua trường học, dì quản lý ký túc xá nghiên cứu sinh khẳng định hai buổi tối Nam An An về ký túc xá, sợ Khương Minh tin, dì còn khoát khoát tay: “Mấy bé trong ký túc xá 21 tôi đều nhớ rất , quả ấy trở về.”

      Khương Minh tìm khắp trường học sau đó lại lái xe tới nhà Nam An An, trong nhà toàn bộ cửa sổ cũng đều tối đen như mực, vẫn có người.

      Khương Minh ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại lái xe tìm đêm, tìm trong sổ địa chỉ thấy số điện thoại của Đường Viên nên gọi qua, Đường Viên cũng biết Nam An An đâu cả.

      Khương Minh dựa vào cửa xe có chút mệt mỏi xoa bóp mi tâm, Nam An An rời nhà ra ngoài.

      “Thầy…” Đường Viên chạy mạch tới còn thở hổn hển, tay chống cửa xe vỗ ngực thở, “Em cũng gọi được điện thoại cho An An.”

      do dự chút, “Thầy ơi, rất có thể An An về nước Mỹ, dù sao cũng sắp tới tết Trung thu rồi.” Bài viết kia bị xóa bỏ, Đường Viên do dự có nên ra , nghĩ cả nửa ngày vẫn mở miệng, ngộ nhỡ Khương Minh biết rồi chia tay Nam An An….

      Khương Minh cũng cảm thấy buồn ngủ đổi lại liếc mắt nhìn Đường Viên cái, đưa số di động của mình cho Đường Viên để mai mốt Nam An An có liên lạc với Đường Viên có thể cho biết, cuối cùng tiếng “Cảm ơn” rồi bước .

      Đường Viên nhìn xe Khương Minh chạy hòa lẫn vào bóng đêm, lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại cho Nam An An nhưng vẫn có ai nghe máy.

      Tháng 9 ở thành phố C còn nóng lắm, thậm chí vào ban đêm còn có chút se lạnh, cho dù như thế nhưng khi Khương Minh về đến nhà cả người vẫn ướt đẫm mồ hôi. tới phòng bếp lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, muốn vặn nắp chai chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên réo rắt.

      màn hình có tin nhắn vừa nhận, người gửi là Đường Viên,

      Nội dung tin nhắn là bài viết bbs.

      Ngón tay thon dài của Khương Minh xẹt qua màn hình, vẻ mặt càng lúc càng rét lạnh, lúc kéo xuống dưới cùng nâng tay nện quyền vào tủ lạnh.

      Đường Viên An An đau lòng rồi.

      Lúc bị tổn thương nhất, lúc chịu đựng ác ý đến từ người khác, ở bên cạnh .

      Khương Minh thu tay trái vừa nện lên tủ lạnh về, lực đạo quá lớn tay có chút tê tê.

      rút điếu thuốc, dùng bật lửa bật mấy lần mà cháy, ném bật lửa xuống sàn nhà phát ra tiếng kêu lộp bộp.

      Đây chính là trong miệng Du Hạ --- Em em đăng tải mấy lời tốt lắm lên bbs.

      Nam An An vẫn luôn thích làm Đậu Tỉ, đây cũng là điểm yếu duy nhất của .

      Khương Minh sớm phát Nam An An mất tự nhiên với chuyện thân mật của bọn họ, cho rằng ra là tốt nhất.

      Tiểu Quyển mười tuổi khi biết được chuyện của ba mẹ mình trong lòng buồn rầu an ủi, giống như ánh sáng mặt trời rải khắp muôn nơi, sưởi ấm qua màn hình.

      Nam An An mười chín tuổi đối với Khương Minh vẫn y như cũ.

      Lúc chấp nhận ánh mặt trời, chuẩn bị kỹ càng --- nơi có ánh mặt trời, ở đó cũng có bóng râm.

      Mỗi lần thấy Nam An An phản xạ có điều kiện né tránh ôm ấp của sau đó lại dè dặt cẩn thận dựa sát vào chủ động ôm , chủ động hôn , đều có xúc động muốn với rằng để ý gì cả.

      quan tâm như vậy, hoàn toàn chẳng phải là cần.

      là đàn ông, cho dù vì gia đình và hành động việc làm đáng ghét của Khương Dương khiến giống như giận hờn giữ mình trong sạch đến nay, cũng phải do có thể thờ ở đối mặt với người trong lòng, thanh tâm quả dục có nhu cầu sinh lý gì.

      cũng muốn ôm , muốn hôn môi , muốn dâng hết toàn bộ cho .

      chờ mong tình nồng nàn tới lúc thuận nước đẩy thuyền, cho dù biết Nam An An có bóng ma tâm lý.

      Cho nên cuối cùng vẫn mở miệng, mặt là vì dè dặt cẩn thận che giấu bí mật như vậy, làm bộ như biết đâm vào vết sẹo của . nguyên nhân khác, có lẽ chính là vẫn hy vọng có thể tốt lên, hi vọng bản thân mình là trường hợp ngoại lệ của Nam An An.

      Nhưng lại nghĩ rằng…. tuần trôi qua, cái người hát bài hát cho “Tất cả em đều dành hết cho …. giữ lại đường sống” Tiểu Quyển rồi.

      đau lòng cỡ nào đây.

      Bình nước khoáng trong tay Khương Minh bị bóp hơi biến dạng, Nam An An có kiên cường có vui vẻ cũng chỉ là hay giận hờn mười chín tuổi….

      Nhiều năm qua, Khương Minh có thói quen giống như bị ODC (obsessive compulsive disorder - rối loạn ám ảnh cưỡng chế) mỗi chuyện đều làm đâu ra đấy, mà bây giờ cạn sạch sức lực.

      Di động ném bàn trà ngừng vang lên, Khương Minh nhìn thoáng qua hai chữ Du Hạ nghe máy, bây giờ chẳng còn tâm tình gì nghe ta bào chữa hoặc điều có lý gỡ tội giúp em ta.

      Di động bàn trà cứ vang mãi đến lúc hết cả vạch pin cuối cùng mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

      Khương Minh châm điếu thuốc hít vài hơi rồi nhấn xuống gạt tàn thuốc tắt , bao lâu trong gạt tàn đầy đầu thuốc lá.

      Lần đầu tiên phát căn nhà này lớn như vậy, phòng khách trống vắng như vậy.

      sofa còn đặt chiếc gối ôm Nam An An thích ôm nhất khi xem phim, rèm cửa sổ cũng là màu vàng nhạt ấm áp chọn, tất cả vẫn giống như trước đây, cũng có thể là giống trước đây chút nào cả.

      Lúc đánh răng lại nhìn thấy bàn chải và cốc đánh răng của , lúc rửa mặt lại nhìn thấy khăn lông của , lúc dùng dao cạo râu cũng nhớ tới lần đầu tiên Nam An An chân tay vụng về cạo râu cho .

      cứ trêu chọc như vậy, rồi chạy .

      Mang theo tình và hạnh phúc của thiếu thứ nào!

      …..

      “A lô, tớ kiểm tra được, kiểm tra tất cả chuyến bay của mấy ngày hôm nay quả mệt như cún… Cậu nhất định phải mời tớ ăn cơm,” bên kia điện thoại người bạn lải nhải, “Là bay Los Angeles, thời gian là….”

      Thời gian là rạng sáng ngày thứ ba sau khi bài biết gửi lên.

      Khương Minh dập tắt tàn thuốc, đặt chuyến bay gần nhất, trực tiếp lấy giấy chứng minh nhân dân từ trong rương hành lý rồi ra cửa. Lúc tới cửa nghe thấy tiếng kim loại va chạm của chìa khóa mở cửa, trong gian yên tĩnh đặc biệt ràng.

      Khương Minh đứng tại chỗ, thấy ổ khóa di chuyển….

      Nam An An cắm chìa khóa vào ổ xoay vòng, lúc ràng có phòng trộm cắp, lần này chỉ xoay vòng nghe tiếng chìa khóa mở ra. Nam An An có chút nghi hoặc mở cửa, vừa vào tới cửa bắt đầu ho khan, trong phòng khách to như vậy tràn ngập mùi thuốc lá, bị sặc thiếu chút nữa rơi nước mắt luôn.

      Nam An An vào trong mấy bước, nhìn thấy Khương Minh đứng ở cửa. còn mặc áo sơ mi thậm chí còn chưa thay đồ mặc ở nhà, điều này đối với người ưa sạch như Khương Minh mà có lẽ là lần đầu tiên phá lệ.

      Áo sơ mi màu đen của có chút nhăn nhúm, Khương Minh cau mày đứng cách mấy bước, tỏa ra hơi thở người lạ chớ lại gần khó hiểu.

      Vài ngày gặp, hình như Khương Minh hốc hác rất nhiều.

      Nam An An cười tủm tỉm nâng tay vẫy vẫy với , đầy nhiệt tình chào tiếng “Hi ヾ(≧≦*)ゝ ."

      Khương Minh trả lời , đứng cách mấy bước, con ngươi đen nhánh gim chặt lên người .

      Nam An An vừa có dũng khí sụp xuống, nhìn thấy bộ dạng Khương Minh biến sắc như vậy lại có chút lo lắng yên, tức giận vì lừa dối sao?

      Tay kéo rương hành lý của siết chặt, muốn mở miệng gì đó bị bóng đen bao phủ lên. Thoáng cái bị Khương Minh ấn lên tường, cánh tay sượt qua bên tai chống lên tường giam cầm trong vòng tay , khoảng cách quá gần khiến trong hơi thở của Nam An An đầy mùi thuốc lá người Khương Minh. Cả người bị Khương Minh đè lên tường hôn rồi lại hôn, chỉ lần như trước kia.

      Lần đầu tiên hôn dè dặt cẩn thận như thế, lại chỉ lướt qua đơn giản như vậy, mà mang theo đầy ham muốn chiếm hữu, thậm chí còn chút ý tứ trừng phạt. Gió táp mưa rào cuốn sạch tất cả cơ quan cảm giác của . Nam An An cảm thấy môi mình bị cắn nát vụn, Khương Minh cũng chưa buông ra.

      “Ưm.” Nam An An muốn gì cũng bị chắn trở về, rất lâu sau Khương Minh mới rời khỏi môi nhưng thả lỏng vòng tay giam cầm tý nào. Nam An cúi đầu thở phì phò từng ngụm từng ngụm chợt nghe thấy giọng Khương Minh từ đỉnh đầu truyền tới, trầm thấp u tối, “Em đâu vậy hả?”

      Nam An An rất vất vả hít thở thông, nghe hỏi như vậy có chút hiểu ra sao cả, phải nên hỏi chuyện lừa dối trước sao? Nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “ tìm ba em.”

      “Em rất gấp gọi điện thoại nghe, em để lại cho tờ giấy ,” Nam An An nhìn Khương Minh thoáng cái giơ tay, kéo tay qua phòng khách vào phòng ăn, vừa vừa giải thích, “Em còn sợ nhìn thấy nên đặc biệt dán vào tủ lạnh, tờ giấy đâu rồi?”

      Nam An An nhìn cánh cửa tủ lạnh trống trơn sạch sờ sờ chóp mũi, “ ràng em có dán mà.”

      Nam An An xong xoay người tìm xung quanh, “Keo dán để lâu dính sao?” Ngay sau đó mắt phát tờ giấy ghi chép màu trắng nằm bên chân Khương Minh, Nam An An chỉ dưới chân Khương Minh, “Ở đó kìa.”

      Khương Minh đen mặt, nghĩ tới tối đó tức giận đấm cánh cửa tủ lạnh cái, lực đạo quá lớn đến nỗi tay cũng run rẩy, chắc là khi đó thứ đồ này rơi xuống.

      Khương Minh xoay người nhặt tờ giấy ghi chép, chữ rồng bay phương múa tờ giấy, có thể nhìn thấy người viết vội vàng cỡ nào, nội dung lời ít mà ý nhiều ---

      Thầy giáo:

      Em có bệnh, phải chữa.

      Nam An An.

      Hết chương 48
      Last edited: 16/6/16
      tiểu Viên ViênB.Cat thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 49 : Em có bệnh phải trị
      Edit : Sóc Là Ta

      Ngón tay thon dài của Khương Minh mở tờ giấy kia ra, tiếng sột soạt của tờ giấy trong khí truyền tới tai Nam An An.

      Nam An An có cảm giác giống như trở thành tờ giấy Khương Minh cầm tay, vẫn thờ ơ phủi phủi làm trái tim run rẩy theo đó.

      Mà số mạng tờ giấy bị nắm giữ trong tay.

      quay lại, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng , lấy hết dũng khí, can đảm đến trước mặt Khương Minh, cho dù đồng ý hay , cũng vui vẻ tiếp nhận.

      Thấy ánh mắt Khương Minh còn chưa rời khỏi tờ giấy, Nam An An bất chợt đan chéo hai tay vào nhau. Chỉ sợ Khương Minh càng hy vọng càng thất vọng, Nam An An đợi mở miệng liền thẳng thắn thành khẩn lên tiếng trước "Mặc dù là vậy, nhưng em cũng biết làm cách nào mới tốt…”

      Khương Minh: ". . . . . ."

      "Có thể phải mất khoảng thời gian mới tốt, hoặc cũng có thể tốt. . . . . . Hơn nữa cho dù em tốt lên, nhưng về sau có thể cũng cảm thấy thoải mái, em , lúc ml (make love – XXOO). . . . . ." Giọng Nam An An rất thấp, có chút dè dặt.

      Khương Minh hiếm khi nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Nam An An, nhìn cẩn thận, dè dặt từng li từng tí như vậy, thẳng thắn như vậy, cảm thấy ngực mình như bị ai bóp nghẹt, việc Nam An An *truyencuaDd&LQd^*bỏ nhà ra mấy ngày nay làm hiểu được điều quan trọng chính là núi xanh còn đó, sợ gì có củi đốt (ý là người còn ở đây lo gì) . Bất kể về sau như thế nào, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian. Trước tiên phải nắm giữ Nam An An bên cạnh, sau đó tính kế hoạch lâu dài, giờ quan trọng nhất chính là bày tỏ thái độ, nghĩ tới đây Khương Minh hừ lạnh tiếng, "ml là cái gì, milliliter sao?"

      Nam An An: ". . . . . ." Mẹ nó, khó khăn lắm mới có đủ dũng khí để ra hai chữ đó!

      Nam An An quên hết những lời soạn sẵn, chẳng lẽ Khương Minh chưa đọc nội dung trong tờ giấy nên biết rốt cuộc bị bệnh gì, chắc là như vậy. . . . . . Nam An An nghiêm túc bổ sung: "Đúng rồi, ra phải em bị bệnh thần kinh, mà em bị lãnh cảm."

      ". . . . . ." Khương Minh phản bác được, Đậu Tỉ bé em rất được đó.

      " ra Du Thu rất đúng, ngoại trừ chuyện cường bạo." Nam An An cúi thấp đầu, mũi giày vẽ ra nửa vòng tròn sàn nhà, vội vàng bổ sung, " em bị cường bạo . . . . . ."

      " biết." Bởi vì hai ngày nay hút thuốc quá nhiều, nên giọng Khương Minh còn mát lạnh như trước nữa, giọng trầm thấp lại làm cho lòng người cảm thấy yên tâm.

      Nghe giọng điệu khẳng định của như vậy, phải trấn an qua loa. Nam An An hít mũi cái, Khương Minh rút tờ giấy trong hộp giấy bàn ăn bịt mũi , nắm chóp mũi . Nam An An tự nhiên chụp lấy giấy ăn từ tay hung hăng lau nước mũi sau đó mới ngẩng đầu Khương Minh, "Lần này em khóc đấy."

      Khương Minh nâng mặt lên và hôn cái lên hàng lông mi ướt át của , Nam An An liếm môi, lúc nãy khi đứng ở cửa cũng bị hôn sưng cả môi: "Bọn họ đều ngày nào đó cần em, về sau chia tay với em, còn ly hôn nữa."

      Khương Minh ngắt lời , ánh mắt mạnh mẽ: "Bọn họ là ai?" Chẳng lẽ lúc có ở đây Tần Di lại đến tìm Nam An An, hay là Khương Dương?

      "Baidu, Google còn có Cộng đồng trực tuyến." Nam An An rất nhanh, "Bọn họ đều ràng em có bệnh còn rất ích kỷ với , nhưng mà em muốn làm người cao thượng," xong ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt của Khương Minh.

      "Ngay từ lúc bắt đầu, em cảm thấy là người rất lạnh lùng”. Nam An An ngượng ngùng cười cười, "Chị em đàn ông tay lạnh thận hư, em còn thấy rất vui vẻ, em cảm thấy như vậy mới công bằng."

      Mặt Khương Minh gợn sóng chút biểu cảm, trong lòng sóng lớn mãnh liệt, em hãy nhớ kỹ, cuối cùng làm cho em biết là người thế nào.

      "Sau này em phát phải như vậy, hơn nữa em phát em rất thích được ôm, thích hôn em, " Nam An An sờ mũi cái, "Em cũng rất thích hôn , em cố gắng hơn."

      Nam An An nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Minh, xong giữ thái độ kiên định, nghiêm túc: "Em muốn , em muốn ở bên cạnh .” lấy tay này nắm tay kia, thấp thỏm chờ Khương Minh trả lời, vô luận như thế nào cuối cùng cũng hết ra rồi, mà Khương Minh vốn để cho đợi lâu.

      " cũng muốn vậy." Khương Minh cúi đầu, cụng đầu vào trán , cọ vào chóp mũi , nhàng hôn lên đôi môi :”An An, em."

      Nam An An chớp chớp mắt, rốt cuộc lời tỏ tình của bướng bỉnh như được chấp nhận chỉ với câu” em" , lúc nghe câu này bên tai mình, giống như nghe được tiếng hoa nở, trong khoảng thời gian này cũng quên lo lắng, cả thế giới vì những lời này mà bừng sáng lên, giống như ‘xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng,’ đứng nơi này, nhìn phía sau toàn là ánh sáng rực rỡ.

      Nếu như phải đôi môi bị thương, đáp trả nụ hôn của Khương Minh tốt. Nam An An đỏ mặt, cả người lâng lâng có cảm giác chân , như là từng trải qua những chuyện đau lòng, mà vì ở bên cạnh Khương Minh nên mọi việc đều tốt đẹp.

      , muốn bên cạnh . . . . . .

      Nam An An vui mừng rạo rực, đưa tay ôm lại Khương Minh cười vui tươi hớn hở, nghĩ đến đêm hôm đó hết lần này đến lần khác điện thoại cho Khương Minh lại mở miệng hỏi: "Thầy à, trước kia em gọi điện cho thầy rất nhiều lần, thầy đều bắt máy, em còn tưởng rằng. . . . . ."

      " gọi điện thoại cho em, em cũng đâu có nhận.” Khương Minh chau chau mày, ra .

      Nam An An sờ mũi cái: "Tại em máy bay."

      Khương Minh: " cũng vậy, máy bay."

      Máy bay: trách tôi sao.

      yên tĩnh bao trùm, Nam An An để mặc cho Khương Minh ôm, khí ấm áp ngọt ngào tốt đẹp, liền nghe giọng Khương Minh từ đỉnh đầu truyền tới, "Giải quyết vấn đề này xong, xử em."

      . . . . . . Xử em?

      Nam An An suy nghĩ, bất chợt bắp đùi bị đánh “Bốp” cái, lực , tiếng động trong phòng khách yên tĩnh càng vang dội, cả người Nam An An bị Khương Minh ôm vào lòng tránh cũng thể tránh, mặt nóng có thể rán trứng được. Lập tức nghĩ Khương Minh hỏi nếu còn có lần sau nữa nếu có hãy đánh em .

      Thế nhưng kiểu bị người ta ôm vào ngực rồi thờ ơ đánh đùi quả là…..

      Với lại bàn tay của Khương Minh sau khi đánh cái cũng lập tức rời , còn chụp lên đó của , thậm chí sau đó ngón tay thon dài chút để ý còn xoa xoa sau khi đánh cái, Nam An An xấu hổ muốn nhảy dựng lên, nghĩ lại khi nãy mình cố gắng làm tốt nên mới nén lại.

      cúi thấp đầu, "Đừng. . . . . ." Nam An An xong nhàng lấy lòng Khương Minh sờ soạng người .

      Người Khương Minh nóng ran, Nam An An ôm và dán người sát vào , khi cọ vào đôi bầu ngực mềm mại của xương sườn của đè lên đó, mà bây giờ vừa cúi đầu có thể thấy đôi môi đỏ tươi ướt át bị hôn của , còn có cổ áo trễ xuống làm lộ xương quai xanh tinh xảo, nhìn xuống đường phía dưới như như màu vàng nhạt của chiếc áo lót Victoria's Secret, mang theo độ cong và hấp dẫn mê người.

      Nam An An cũng nhận ra có cái gì đúng, ngực vốn cho nên từ đến lớn đều mặc áo lót kiểu mỏng manh này, vừa rồi vì vui mừng quá độ nên lỡ cọ vào người Khương Minh.
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :