1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30: Hai người có tình bên nhau vui vẻ (3)

      nhà ba người ngồi bên, Chương lão đại đương nhiên là kéo Thủy Quang ngồi bên cạnh , Lộ Lộ vẫn cứ nhìn Thủy Quang bằng ánh mắt tò mò, cuối cùng : “Chị xinh đẹp!”

      Vợ Châu Kiến Minh xoa đầu con , cười : “Nha đầu có mắt đấy.”

      Chương Tranh Lam nhìn Thủy Quang, cười : “Phải là tôi có mắt mới đúng.”

      Châu Kiến Minh kìm được bới móc: “Định khoe khoang à? Tôi hỏi này Tranh Lam, cậu làm thế nào mà theo đuổi được em xuất sắc này vậy?”

      “Bám riết buông.” Chương Tranh Lam vừa rót trà cho từng người vừa đáp, dù rất lòng nhưng ngoài người bị bám riết buông ra, những người khác đều cảm thấy phô trương. Châu Kiến Minh chuyển sang hỏi Thủy Quang: “Thủy Quang, em và bạn học cũ của bắt đầu thế nào vậy, kể cho nghe chút !”

      Thủy Quang cười khổ, cuối cùng : “Lâu quá rồi, em nhớ nữa.” Khi câu này, Chương Tranh Lam khẽ nhướng mày, xoa xoa gò má.

      Châu Kiến Minh ngạc nhiên : “Hóa ra quen biết từ lâu rồi?” Vậy mà ta lại chưa từng gặp người này.

      “Được rồi.” Chương Tranh Lam lên tiếng. “Sao vẫn chưa mang mì lên nhỉ? Đói quá, dạ dày lại hơi đau rồi. Lão Châu, cậu giục nhân viên phục vụ xem sao!”

      “Được, tôi xem thế nào.”

      Châu Kiến Minh vừa ra ngoài, Thủy Quang thấy Chương Tranh Lam ấn vào dạ dày, kìm được hỏi: “ bị đau dạ dày à?”

      Chương Tranh Lam muốn nhân cơ hội này để nhõng nhẽo với nhưng vì có người ngoài nên cũng tiện làm quá, đành gật đầu, : “ chút.” , dạ dày vốn tốt lắm, trưa hôm nay ăn được hai, ba miếng cơm nhưng cảm thấy nhạt nhẽo, sau đó cố sống cố chết làm cho xong việc để quay về, định đến chỗ người trong lòng xin bữa cơm nhưng ngờ lại gặp trắc trở.

      Thủy Quang chau mày. “Vậy đừng uống trà nữa, lát nữa bảo bọn họ mang cho cốc nước ấm.”

      Đúng lúc này, Châu Kiến Minh vào, phía sau là nhân viên phục vụ mang hai phần mì của Lộ Lộ và Thủy Quang lên trước, Chương Tranh Lam nhân tiện gọi cốc nước ấm.

      Ba phần mì còn lại cũng dần dần được đưa lên. Trong căn phòng này, “hai gia đình” quây quần bên nhau ăn mì, hương vị cũng rất được.

      Lộ Lộ khi ăn càng nhiều hơn, vặn qua vặn lại yên. bé thích ăn măng, gắp hết măng trong bát của bố mẹ. Bát mì của Thủy Quang có nhiều măng nhất, liền gắp từng cọng cho bé.

      bé con rất thích chị xinh đẹp này, vừa ăn măng vừa : “Chị ơi, đồng hồ của chị đẹp thế, em cũng có chiếc, cũng màu xanh da trời, nhưng mà là hình Mickey.

      Chị thích xem Cừu vui vẻ và sói xám ? Thích nhất ai ở trong đó ạ? Em thích nhất Cừu xinh đẹp…”

      Thủy Quang cũng rất có thiện cảm với bé con hoạt bát này nên rất nhiều chuyện với bé, trùng hợp là mới vô tình xem mấy tập Cừu vui vẻ và sói xám.

      Chương Tranh Lam nhìn sang người chuyện với bé con, chủ yếu là nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, thỉnh thoảng lại cười, : “Vậy sao? là thú vị!”

      Có người đá chân Chương Tranh Lam dưới gầm bàn, quay lại nhìn thấy Châu Kiến Minh cười ám muội với . Đối phương dùng khẩu hình : “Cậu đói khát đến vậy cơ à!”

      Chương Tranh Lam “hứ” tiếng, dung phương thức tương tự trả lời: “Cậu quản nổi ?”

      Được, là lão đại, nhân vật điển hình của kiểu muốn ra sao ra, Châu Kiến Minh cười gật đầu. Nhưng trong suốt bữa ăn, cốc trà của đó luôn kịp thời được rót thêm khiến cho người bên cạnh cũng hưởng phúc được Chương lão đại hầu trà. Khi định lấy giấy ăn, nhanh tay đưa cho trước, áo khoác vắt lưng ghế rơi xuống đất, nhặt lên vắt lưng ghế của mình… chăm sóc lặng lẽ, tỉ mỉ và chu đáo này khiến Châu Kiến Minh suýt nhận ra đây là Chương Tranh Lam mà ta từng biết.

      Ăn xong, mọi người cùng ra ngoài. Gia đình ba người nhà Châu Kiến Minh ồn ào phía trước, Chương Tranh Lam và Thủy Quang phía sau, nhìn thấy Lộ Lộ được bố bế mà luôn miệng hát, Thủy Quang bất giác cười, : “ bé đúng là rất hoạt bát.”

      Chương Tranh Lam mỉm cười, xán đến gần, giọng : “Hay là chúng ta cũng sinh đứa?”

      Thủy Quang nhìn sang . Chương lão đại vội vã nắm tay đặt vào trong túi áo của mình. “Đương nhiên, trước khi sinh con chúng ta phải kết hôn , nếu thành sinh con ngoài giá thú rồi, vậy được.”

      Thủy Quang rút tay ra, tuy cũng hơi mất tự nhiên khi “sinh con ngoài giá thú” nhưng chỉ : “ nghĩ quá nhiều rồi.”

      Chương Tranh Lam bị tổn thương. “Đồng chí Tiêu Thủy Quang, phải em định chơi đùa xong rồi phủi mông bỏ chứ? Dù sao cũng lấy chuyện kết hôn làm tiền đề để em, nếu em chỉ có ý định chơi đùa là thiếu đạo đức, thân thể và cả trái tim đều trao cho em.”

      Thủy Quang thầm nhủ phải kiềm chế, cuối cùng vẫn cắn môi : “ thuộc cung Song Tử nhỉ?”

      Chương Tranh Lam cười. “, cung Nhân Mã, người đàn ông của gia đình điển hình.”

      Lúc này, Châu Kiến Minh ở phía trước hét với lại: “Hai người có làm gì bây giờ ?”

      Chương Tranh Lam hỏi người bên cạnh: “Xem ra bọn họ muốn uống trà. Chúng ta về nhà hay là cùng , hay em muốn đâu khác?” Thực ra Thủy Quang muốn cứ uống trà với họ , em tự về nhà”, nhưng còn chưa lên tiếng, Chương Tranh Lam : “Phải cùng nhau đấy lão đại.”

      Thủy Quang bị tiếng “lão đại” của làm cho cứng họng, bình thường chẳng phải là người khác gọi như thế sao?

      “Em về nhà.”

      “Vậy được, về nhà .” Hai người đến trước mặt Châu Kiến Minh, Chương Tranh Lam : “ đâu, chúng tôi về nhà trước đây.” Chương Tranh Lam có thói quen thẳng như vậy, còn chẳng buồn tìm lấy cái cớ. Lão đại có hứng thú đâu hết, chỉ muốn về nhà với người .

      Sau khi Châu Kiến Minh lên xe ngừng cảm khái: “Đúng là nhìn biết, vừa nhìn thấy bỗng giật mình, nhân vật như Chương Tranh Lam cũng có ngày phải phục tùng người khác, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt rồi.”

      “Em lại cảm thấy ấy rất quan tâm đến ấy, vừa nghe ấy bị đau dạ dày liền bảo ấy đừng uống trà nữa.” Vợ Châu Kiến Minh .

      “He he, nếu như vậy tốt, hai người có tình bên nhau vui vẻ.”
      inbeibe thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31: Tình và niềm tin

      Còn hai ngày nữa là đến Giáng sinh nên trước cửa các cửa hàng hai bên đường rực rỡ đèn màu. Trước đây Chương Tranh Lam chẳng có cảm giác gì với ngày tết Tây này nhưng bây giờ lại rất quan tâm, hỏi người nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Ngày lễ em có rảnh ?”

      Thủy Quang hơi thất thần, chỉ “ờ” tiếng mà quay đầu lại, cũng biết là có nghe thấy câu hỏi của .

      Chương Tranh Lam nghiêng đầu nhìn . “Thẫn thờ gì vậy? Hử?”

      Thủy Quang quay đầu lại, : “Em thích mùa đông.”

      Chương Tranh Lam cười, hỏi: “Em sợ lạnh à? bảo này… mai là cuối tuần, bây giờ còn sớm, có muốn đến nhà lát ? Chỉ ngồi chơi thôi, có ý gì khác đâu.” Ý nhất định là có, người đàn ông bình thường suốt ngày suy nghĩ lung tung về người trong lòng mới là lạ, nhưng Chương Tranh Lam rất giỏi kiềm chế, muốn mối quan hệ vừa mới xây dựng được bị phá hoại chỉ vì kìm nén được dục vọng.

      thấy Thủy Quang trả lời, Chương Tranh Lam thúc giục: “Sao thế? Trả lời câu ?” Nghiêng đầu nhìn đồng chí Tiêu lại đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ biết dở khóc dở cười. “Em mà im lặng, coi như em đồng ý đấy nhé!” Sau đó cười, xoay vô lăng lái xe về phía nhà mình.

      .

      dừng xe ở sân sau biệt thự. Tiếng nhạc dừng lại khiến Thủy Quang bừng tỉnh, cuối cùng cũng phát ra nơi mình đến phải nhà mình mà là nhà , vừa định lên tiếng hỏi đối phương xuống xe, vòng sang mở cửa xe cho , nở nụ cười chân thành. “ hỏi em rồi, em phản đối.”

      Thủy Quang á khẩu, xuống xe mới : “Vậy em tự gọi xe quay về đây.”

      “Quay về cái con khỉ!” Chương Tranh Lam chửi thề câu rồi chẳng chẳng rằng đưa Thủy Quang vào trong nhà. “Trong nhà có lang sói, dã thú hay là ma quỷ quái gì mà khiến em muốn đến như thế này?”

      “… quái.”

      Chương Tranh Lam bật cười. “ quái, vậy em chính là Phật Tổ chuyên thu phục , được rồi chứ?”

      Thủy Quang từng đến nhà Chương Tranh Lam hai lần, lần chẳng còn nhớ được bao nhiêu, lần là khi bị ốm, đưa đến, hôm sau ngủ dậy, thẫn thờ nhìn rất lâu.

      Hai năm trước, mỗi làn nhìn thấy khuôn mặt này luôn muốn lẩn tránh. Hai năm sau, nhìn thấy chỉ biết thở dài, cảm xúc của chính cũng ràng được.

      Sau khi vào nhà, Chương Tranh Lam bảo ngồi xuống, cứ tự nhiên như ở nhà rồi vào phòng bếp lấy nước ấm cho .

      Hai lần trước, Thủy Quang đều ngắm kỹ nơi ở của , lúc này nhìn lượt, chỉ cảm thấy đơn giản và vô cùng sạch . nhìn thấy bàn trà có bày hộp bút chì lớn và mô hình đàn piano bằng thủy tinh, cầm lên xem, phát phần đỉnh đàn piano có khắc mấy chữ tiếng : Love and will (Tình và niềm tin).

      Khi đặt cây đàn trở lại bàn, người ở phía sau : “Cái này là mua hồi năm lớp mười Mỹ tham gia trại hè.”
      Chương Tranh Lam đến ngồi xuống bên cạnh Thủy Quang, đưa cốc nước tay cho , còn mình cầm lon cà phê. “Em xem ti vi ?”

      Thủy Quang cầm chiếc cốc, gật gật đầu, nếu xem ti vi, hai người chỉ ngồi đó cũng kỳ quặc, nhưng vừa bật ti vi lên, hình ảnh tạm dừng màn hình lại khiến cả hai đều sững sờ. Đây là kỳ thi võ thuật toàn quốc vào năm 2003, là lần đầu tiên giành được giải nhất, đứng bục cao nhất nhận giải thưởng, khi đó, mười sáu tuổi, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

      Thủy Quang chăm chú nhìn màn hình hồi lâu, Chương Tranh Lam cũng nhất thời biết phải tắt hay là đổi sang kênh khác, thực ra nếu bây giờ tắt ti vi cũng hơi ngượng, vì bị bắt hỏa tang rồi, định giải thích hoặc câu gì đó để lấp liếm Thủy Quang lên tiếng trước: “Em cũng quên mất là còn có cách ghi hình như thế này.”

      bao lâu rồi cười như thế này?

      Thủy Quang vẫn cố xóa những ký ức có liên quan đến ấy, phải muốn quên, chỉ là mười tám năm liền đều ở bên cạnh . Khi bắt đầu biết thích người, trong trái tim ươm hạt giống rồi chăm sóc, bảo vệ từng li từng tí, chờ đến ngày nó đơm hoa kết trái, cuối cùng cũng đợi . Hạnh phúc đợi chờ bao lâu tưởng chừng nắm trong lòng bàn tay, ngờ lại tan biến chút dấu vết.

      Chẳng còn gì nữa cả.

      Khi Vu Cảnh Lam qua đời, chỉ có suy nghĩ này.

      bốn năm rồi, Cảnh Lam qua đời khi còn quá trẻ, đến giờ có bao nhiêu người còn nhớ đến cậu thiếu niên xuất sắc năm nào?

      Cho nên bao nhiêu năm rồi, muốn quên nhưng đành lòng! mâu thuẫn này giày vò khiến sầu não đến mức còn là chính mình, muốn vượt qua nó nhưng lại nỡ buông tay.

      “Em mà cứ thất thần trước mặt , tức giận đấy.” Đưa ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của Thủy Quang, Chương Tranh Lam nhàng cười, .

      Mắt Thủy Quang hơi đỏ lên. ôm vào lòng, cảm thấy có chút xót xa, có chút buồn bã và mất mát, cũng có chút bất lực. “Tiêu Thủy Quang, Tiêu tiểu thư, bất luận trong lòng em cất giấu bí mật gì, chỉ muốn rằng, em cứ giữ bí mật của em, cố gắng hết sức để giữ em.”

      “Vì sao lại đối xử với em tốt như vậy?” có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, tưởng nhớ của với Cảnh Lam là giọt nước tích thành song, dần dần ngưng tụ, dù thể là khắc cốt nhưng cũng đủ để ghi tâm, vậy còn sao?

      “Vì sao à? Em cứ coi như kiếp trước em là tiên nhân còn tinh phong nhã, hào hoa tuyệt thế. Em cứu , sớm chiều bên nhau nên hai bên nảy sinh tình cảm, nhưng ngặt nỗi tiên khác biệt, cuối cùng bị chia cách, nhưng trước khi chia tay, chúng ta ước hẹn kiếp sau đến nhân gian làm cặp phu thê bình thường, chúng ta bây giờ chính là tiếp tục mối nhân duyên của kiếp trước.”

      “…”

      “Được rồi, được rồi, sai rồi, linh tinh nữa.” Chương Tranh Lam cười, ôm chặt người con định đẩy ra, ti vi bị tắt từ bao giờ, hai người cứ lặng lẽ ôm nhau trông vô cùng ấm áp.

      Thủy Quang cử động, im lặng cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người . Hơi thở ấm áp của nhè phả bên tai . Trước giờ Thủy Quang chưa từng thân mật với người đàn ông nào như thế này, bao gồm cả Cảnh Lam, hành động thân mật nhất của Cảnh Lam cũng chỉ là kéo tay cả quãng đường tuyết phủ.

      Nếu Thủy Quang biết giờ trong lòng người đàn ông này nghĩ gì, có thể hất tay ra rồi bỏ ngay.

      Chương Tranh Lam là người đàn ông bình thường, đối diện với người mình đương nhiên muốn… động tay động chân, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời biết động lòng. hề cảm thấy việc có ham muốn với người mình là chuyện sỉ nhục, , muốn có , đây là chuyện quá đỗi bình thường. Nhớ lại lần đầu tiên với , tuy hai năm trôi qua nhưng vẫn thường vô tình nhớ lại, viên mãn năm đó khiến trầm luân.

      Khi Chương Tranh Lam đấu tranh tư tưởng, Thủy Quang vô thức dựa gần vào hơn chút, biết vì sao mùi hương của khiến cảm thấy an tâm, cũng bớt những suy nghĩ rối rắm.

      Chương Tranh Lam thầm rủa hai tiếng, trước nay biết rằng mình lại mẫn cảm như vậy. điều chỉnh tư thế ngồi, thản nhiên hỏi: “Em lại thất thần sao?”

      .” Thủy Quang .”

      Chương Tranh Lam cười: “Lẽ nào nhớ ?”

      Lần này Thủy Quang trả lời nữa. Chương Tranh Lam thấy có chút tiếc nuối. “ nhớ em lắm đấy. Thủy Quang, nếu bây giờ hôn em, em có đánh ?”

      “…”

      “Mai là cuối tuần.”

      Thủy Quang ngồi thẳng dậy nhìn , người kia “cố giữ”, thậm chí còn kéo dãn khoảng cách với , nụ cười , nốt ruồi lệ ở mắt trái khiến người đàn ông này càng có vẻ phong lưu, đa tình.

      muốn hồi đáp của ?

      Thủy Quang nhổm người phủ môi mình lên khóe môi , sững sờ. Khi lùi ra, Chương Tranh Lam lập tức kéo cánh tay , ánh mắt sáng lấp lánh, sau đó giành quyền chủ động hôn lên môi .

      Thủy Quang phản kháng khiến Chương Tranh Lam bị kích thích mãnh liệt. rời khỏi môi , hôn lên vành tai , giống như trúng tà, : “ muốn em.”

      Thủy Quang thở dốc, mi tâm nhíu lại, định nhưng Chương Tranh Lam giữ lấy cổ . hoàn toàn phải là đối thủ của , tiếp xúc của bờ môi khiến ý thức của bị phân tán. Chương Tranh Lam hôn quá dữ dội, chỉ dịu dàng như những làn song nhưng cũng đủ khiến đối phương mất hết lý trí, bao gồm cả chuyện kháng cự. Có điều, chút lý trí còn sót lại đó cuối cùng địch nổi con ma dục vọng náu trong lòng lâu. Giữa những nụ hôn nóng bỏng, vẫn thủ thỉ: “ muốn em, được ? Thủy Quang, chúng ta là người , thân mật là chuyện bình thường mà.”

      Quả nhiên, do dự của Thủy Quang khiến người đàn ông bị ham muốn lấp đầy con tim này thừa cơ tiến đến. Chương Tranh Lam kéo cổ tay của vòng lên eo . Thủy Quang cảm thấy mình như chới với giữa dòng nước, biết phải bám víu vào đâu, cũng quên mất phải dùng vũ lực, cứ để mặc ngày càng có những hành động ám muội.

      Chương Tranh Lam vui mừng trước việc Thủy Quang phản kháng, giọng trầm khàn di chuyển đến bên tai , chậm rãi những lời thương.

      “Em phải đây.” Trong gian ngập tràn ám muội, giọng khe khẽ của Thủy Quang vang lên, Chương Tranh Lam sững sờ, ôm chặt lấy , nghiến răng nghiến lợi : “Em muốn thấy chết sao?”

      Trong đầu Thủy Quang cũng rối tung lên, trái tim vẫn đập loạn. “Chương Tranh Lam…” đẩy ra. tóm lấy tay , đưa lên cắn, nhưng làm sao nỡ cắn chứ. Trong lòng tê dại, muốn rút tay ra nhưng nào để cho được làm như thế, khẽ cắn ngón trỏ của , mắt nhìn thẳng vào .

      Mặt Thủy Quang càng đỏ bừng lên, vừa tức giận vừa xấu hổ, dù sao cũng là con , vẫn luôn bảo thủ về chuyện tình cảm, ngoài việc trước đây thầm Cảnh Lam, có thể chưa bao giờ ai, đến khi chớm lại gặp phải kiểu người như Chương Tranh Lam, bị quay như chong chóng là điều quá đỗi bình thường.

      Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng thả tay ra nhưng có ý nhượng bộ, thậm chí còn sát lại gần hơn, cúi người hôn lên tóc . Thủy Quang tưởng rằng sau đó thôi nhưng lại phát mình bị từ từ ép xuống sô pha. cắn răng, bực bộ vì mình nhượng bộ quá nhiều lần.

      thả tay ra, em phải rồi…”

      buông.”

      Thủy Quang vừa giận dữ vừa xấu hổ , co chân lên đá nhưng vì gian bị hạn chế nên cũng biết đá trúng chỗ nào, chỉ nghe “hừ” tiếng, cụp mắt xuống, giọng mang theo mấy phần u oán: “Em nhẫn tâm!”

      Thủy Quang chẳng hiểu ra sao, đến khi tóm lấy tay đưa đến chỗ bị thương, mới ý thức được là chuyện gì, vội vàng rụt tay về. “ là đồ lưu manh.”

      Chương Tranh Lam nở nụ cười u ám. “Thế này là lưu manh rồi á? Vậy thế nào sao? rồi hôn lên bờ môi , mang theo ham muốn ràng.

      Thủy Quang quay . Chương Tranh Lam nở nụ cười, tay vẫn dừng lại, chiếc áo sơ mi cũng được cởi ra gần hết, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc. cầm lấy tay đặt lên lưng mình, : “Lần trước bị em cào, giờ lưng có rất nhiều sẹo.”

      Thủy Quang mơ hồ biết ý muốn gì nhưng lúc này càng bực bội hơn vì mình vị dẫn dụ, khống chế, liền bộc phát tính khí trẻ con cào vào lưng , khiến gã lưu manh nào đó phải rùng mình. “Em lại cào đấy à?”
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 32: Trầm luân

      Nếu Chương Tranh Lam có bản lĩnh đúng là đùa, có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, có thể sống theo đúng ý mình… chỉ cần nhìn vào đó là biết năng lực của như thế nào, đướng nhiên bao gồm cả việc dụ dỗ người trong lòng.

      Trước khi Thủy Quang cự tuyệt, tay phải của Chương Tranh Lam nắm chặt tay đưa đến chỗ trái tim mình.

      Nếu là người khác, có phải đánh cho ngất xỉu rồi ? Thủy Quang bất ngờ phát mình lại nhẫn nhịn với , nhưng con người này thực dễ khiến người ta tức giận.

      Có điều, Chương Tranh Lam đâu phải là người dễ xua đuổi như thế, huống hồ đây còn là thời khắc tên lên cung. chỉ muốn trói lại rồi cứ thế xử lý nhưng rốt cuộc vẫn dám mạnh mẽ quá, chỉ dụ dỗ từng chút, từng chút .

      Hồi lâu sau, Chương Tranh Lam đặt Thủy Quang nằm trở lại rồi nằm nghiêng bên cạnh , ôm lấy . Lòng bàn tay nóng hổi của xoa lên trán , trong đầu ngừng nghĩ đến dư vị đẹp nhất vừa được nếm trải.

      Hai người đều chuyện, nhưng vẻ thỏa mãn của Chương Tranh Lam dễ dàng nhìn ra được. Đến khi : “Em muốn tắm,” mới chống người ngồi dậy, : “Vậy xả nước cho em, em đợi chút.” xong, hôn lên trán cái rồi lật người xuống khỏi sô pha.

      Đến khi nghe thấy tiếng bước chân nữa, Thủy Quang mới mở mắt ra, chăm chú nhìn chiếc đèn trần nhà hồi lâu, cuối cùng ngồi dậy mặc quần áo.

      Chương Tranh Lam vừa xả nước xong Thủy Quang đẩy cửa bước vào, khom lưng thử độ ấm của nước lập tức đứng thẳng lên, xoa mặt : “Sao em lại tự lên đây?” xong, định đến đỡ .

      Thủy Quang : “ ra ngoài trước , em tự tắm được.”

      cười cười, “ừ” tiếng.

      Sau khi ra ngoài, Chương Tranh Lam đứng cạnh cánh cửa đóng hồi lâu rồi di vào phòng thay đồ bên cạnh tìm chiếc áo choàng sạch . Còn Thủy Quang nằm trong bồn tắm, khuôn mặt đỏ ửng chậm rãi chìm vào trong nước.

      Đến khi ra khỏi phòng tắm, Thủy Quang liền nhìn thấy cánh cửa có chiếc ghế, bên đặt chiếc áo choàng. Người đó nghe tiếng cửa phòng tắm mở liền từ phòng ngủ ra. Ánh mắt hai người giao nhau. Thấy mặc lại quần áo cũ, cũng gì, chỉ mỉm cười đến, dùng chiếc khăn lau tóc cho . “Sao em sấy tóc cho khô hẳn vậy?”

      Thủy Quang nghiêng đầu tránh, tay Chương Tranh Lam hơi khựng lại. nhìn , : “ cần đâu.”

      Chương Tranh Lam cười, : “Được.” tưởng nhưng ngay sau đó lại sững sờ nhìn vào phòng ngủ, lên giường rúc vào trong chăn.

      Chương Tranh Lam dám tin, véo vào tay mình cái mới thực tin là nằm mơ, cuối cùng vội vàng tắm rồi quay về phòng ngủ, do dự hồi rồi cũng trèo lên giường, chui vào chăn.

      đặt tay lên eo , kéo lại. “Thủy Quang.”

      trả lời, Chương Tranh Lam kiềm chế được nhếch khóe miệng, khuôn mặt góc cạnh khiến trông càng cởi mở và gợi cảm. Trước đây, từng cảm thấy cả thế giới có thể là của riêng mình, bây giờ mới phát , dù có được cả thế giới cũng chẳng bằng có được .

      Sau đó quay người lấy món đồ trong ngăn kéo chiếc tủ thấp bên cạnh, rồi kề vào bên tai , dịu dàng thủ thỉ: “Cặp nhẫn đôi này mua từ hôm sinh nhật, nhưng khi đó dám đưa cho em.” lấy ra chiếc nhẫn bạch kim dành cho nữ, ôm lấy , kéo tay phải của ra khỏi chăn rồi đeo lên ngón giữa. rụt tay lại nhưng bây giờ, khí thế của Chương lão đại rất mạnh nên thể tránh né. Sau đó đeo chiếc nhẫn dành cho nam lên tay mình. Chương Tranh Lam chưa bao giờ thích đeo đồ trang sức, vậy mà lần này lại tình nguyện đeo nhẫn, trong lòng còn thấy ngọt như mật.

      Đêm nay có người ngủ rất say, ngược lại người gần như ngủ. Đến sáng sớm Chương Tranh Lam mới bớt hưng phấn, nhắm mắt lại, nhịp thở dần dần bình ổn.

      Khi thức dậy là gần mười giờ sáng, ánh nắng chiếu rọi vào phòng qua khe hở của rèm cửa. đưa tay sang bên cạnh, chợt bừng tỉnh vì giường chỉ có mình , ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, lặng ngắt như tờ, có hơi thở của .

      Khi Chương Tranh Lam khoác áo ngủ xuống lầu, đột nhiên nhớ đến hai năm trước. Khi thức dậy vào buổi sáng, cũng mình lại trong căn nhà trống trải.

      vào bếp pha cốc cà phê, trong lòng có chút hụt hẫng. Hai năm trước đến trường đại học, lại được biết có bạn trai rồi, ngồi ở đó đến khi sắc mặt lạnh , giống như chính tâm trạng của khi đó.

      luôn tự phụ cho rằng nếu còn độc thân theo đuổi, còn nếu có người lùi bước, nhưng lúc đó mới phát ra rằng, hóa ra lại khó tiếp nhận chuyện có người khác như vậy.

      Bây giờ sao? Lại là chuyện gì đây? Nào có ai sau mỗi lần thân mật liền biến mất tăm từ sáng sớm. Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương, chẳng lẽ có sức hấp dẫn như vậy sao?

      Uống ngụm cà phê, cảm thấy đắng chát giống như cảm giác bị vứt bỏ.

      Đặt chiếc cốc xuống để lên lầu thay quần áo, phải ra ngoài tìm người đó hỏi cho ràng mới được. Nhưng vừa được hai bước, tiếng chuông cửa liền vang lên, Chương Tranh Lam nghĩ, sáng sớm cuối tuần, ai lại đến sớm như vậy chứ? Mang vẻ mặt dễ coi lắm ra mở cửa, cuối cùng lại đứng đần người ở trước cửa.

      Thủy Quang xách túi đồ, chóp mũi hơi đỏ lên vì lạnh, nhìn thấy đứng bất động ở cửa liền chau mày, : “ làm gì vậy?” Túi đồ xách hơi nặng, bên ngoài lại lạnh, hiểu đờ đẫn vì cái gì?

      “Hả? Ờ, sao… Em mua thức ăn à?” Chương Tranh Lam lập tức tránh người cho vào, mạch suy nghĩ ngừng thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh.

      Thủy Quang “ừm” tiếng rồi vào. Chương Tranh Lam bám theo sau, mãi sau mới hỏi: “Sao gọi dậy?”

      “Ừm.” lại “ừm” để đối phó nhưng Chương Tranh Lam chẳng để ý, trái lại nụ cười còn tươi hơn. “Lần sau phải gọi dậy đất! Tuy chợ ở gần đây nhưng mùa đông mà em ra ngoài mình rất an toàn.”

      Thủy Quang để ý đến , vừa vào bếp liền bận rộn. Chương Tranh Lam xắn tay áo choàng để giúp nhưng lại : “ đừng gây rối nữa!”

      Trái tim lúc trước bình ổn lại, nhìn thấy chiếc nhẫn tay phải của , kìm được xán đến : “Vậy lại giống như lần trước, đứng đây ngắm em nhé?”

      Thủy Quang quay đầu, dửng dưng : “Vậy … em cũng giống như lần trước, có thể ra ngoài ?”

      Yên tĩnh hai giây, sau đó là tiếng cười sảng khoái. Ánh mặt trời ngày đông ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, bóng của hai người vừa khéo xếp chồng lên nhau mặt đất, trông vô cùng thân mật, đẹp đẽ giống như tất cả các cặp tình nhân khác. Sau đó, nhân lúc đề phòng, liền hôn lên gò má cái kêu. “ thay quần áo, lát nữa xuống giúp em, đừng được, đâu có chuyện… sáng sớm ngày hôm sau để bạn bận rộn mình đúng ?”

      lườm . lại hớn hở rời , miệng còn ngâm nga hát.

      Thủy Quang nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại. Khi ở bên cạnh , những hoảng hốt và bất an trong lòng từ từ tan biến, hiểu vì sao nhưng thế này đối với mọi người đều tốt, phải sao?

      Thủy Quang chuẩn bị bữa trưa đơn giản, Chương Tranh Lam ở bên cạnh giúp đỡ nên chẳng mấy chốc làm xong. Hai người ra bàn ăn lớn ngoài phòng khách mà ăm ở chiếc bàn trong bếp. Chương Tranh Lam mặc bộ đồ bình thường, ngồi duỗi đôi chân dài vẻ lười nhác, khi ăn cơm quên gắp đồ ăn cho người đối diện, gương mặt luôn nở nụ cười chứng tỏ tâm trạng rất tốt.

      Thủy Quang tập trung ăn cơm, đến tận cuối bữa mới câu: “Lát nữa em có việc phải ra ngoài, dọn dẹp nhé!”

      vấn đề gì!” đồng ý rất nhanh nhưng lại lập tức nghĩ ra chuyện quan trọng. “ đâu? Hôm nay là thứ Bảy, em thể ở nhà sao?”

      Thủy Quang nhìn , đứng dậy mới : “ chụp ảnh, hợp đồng ký với công ty .”

      Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng được trải nghiệm cái gọi là “tự bê đá đập chân mình”.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      xixon thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33: Chau dồi tình cảm

      Chương Tranh Lam ngồi sô pha, gác chân lên bàn, cầm điều khiển ti vi chuyển kênh liên tục, người trong lòng ra ngoài làm việc rồi, người đàn ông như mà phải ở nhà đúng là buồn bực, đương nhiên phải muốn theo mà là người ta cho theo. Trước khi ra khỏi cửa, người ta còn câu: “Em biết đường ”, nghĩ lại thấy đau lòng, bạn mình, tự nguyện hạ mình làm tùy tùng mà còn chê bai. Đúng là bi ai quá!

      Chương lão đại bi ai quăng điều khiển, đứng dậy lại trong phòng khách. Những ngày cuối tuần trước đây, giờ này còn ngủ, phải đến chiều mới dậy, sau đó có rất nhiều bạn bè, chiến hữu hẹn chơi, tùy theo tâm trạng để quyết định có hay . Bây giờ, trong đầu chỉ nghĩ về bạn , điện thoại đổ chuông mà phải của Thủy Quang gọi, cũng lười chẳng buồn nghe.

      Cho đến khi Đại Quốc gọi đến lần thứ ba, Chương Tranh Lam mới lười nhác nghe máy. “Chuyện gì?”

      “Lão đại, phải quên rồi chứ? giờ chiều hôm nay, phải tham gia hội nghị của cục Khoa học công nghệ thành phố, còn có bài diễn thuyết nữa.”

      Chương Tranh Lam nhớ ra đúng là có việc này. “Tôi biết rồi.”

      “Lãnh đạo người ta gọi điện thoại cho em hai lần rồi, là người chuyện chính, nể mặt chút, đừng có đến muộn đấy!”

      “Được rồi, tôi biết chừng mực.”

      Khi kết thúc cuộc gọi, Đại Quốc nghĩ, lão đại, làm việc toàn dựa vào hứng thú, có bao giờ biết chừng mực đâu!

      Chương Tranh Lam cũng muốn tìm việc gì đó để làm nên trả lời rất dứt khoát, nhìn đồng hồ thấy mười hai giờ rồi, chuẩn bị là vừa.


      Còn Thủy Quang, vì hẹn trước nên khi qua đó, các nhân viên đều đến. Lão Trần ở công ty của Chương Tranh Lam đến hỗ trợ chỉ đạo hình ảnh cũng chờ từ lâu. thực lòng, lão Trần nhìn thấy Thủy Quang là lại có chút “trở ngại tâm lý”, bởi lần trước thấy ấy nhập nhằng với lão đại nhà mình, nhưng suy đoán này lại bị đồng nghiệp trong công ty phản bác rằng, vài phương diện, ông chủ vẫn rất có nguyên tắc, nhất là quan hệ với đối tác luôn rất trong sạch, hơn nữa bạn cũ của ấy cũng quay về, lúc này diễn màn kịch gương vỡ lại lành dường như hợp tình hợp lý hơn, nên lão Trần cũng cảm thấy có thể mình nghĩ nhiều rồi.

      Sau khi Thủy Quang đến liền bị đưa đến phòng hóa trang. Vẫn là lần trước dẫn , ta còn có thể hôm nay phải tăng ca, vì đơn hàng này kéo dài khá lâu, tuy bên A gấp nhưng bọn họ vẫn hy vọng có thể hoàn thành nhanh chút, biết có vấn đề gì ?

      Thủy Quang cũng muốn làm cho xong vụ này, liền “được”.

      Lão Trần thầm nghĩ, công ty mình gấp khi nào chứ? Chẳng phải bây giờ cần ảnh để quảng cáo trò chơi mới ra thị trường sao? “ gấp”, ngoài sếp tổng ra, còn ai dám câu này? Lẽ nào lão đại dùng quyền làm việc riêng?

      Đây là lần thứ hai Thủy Quang đến phòng hóa trang nên cũng còn lạ lẫm, Nhân viên trang điểm nhìn thấy liền vẫy tay, : “Hey, người đẹp, đợi lâu quá rồi!”

      Nhân viên trang điểm mà người ta gọi là A Mo vẫn nhớ mãi nhan sắc của Thủy Quang, lần này chủ động đến dẫn vào phòng thay đồ. “Người đẹp, lần trước vì mặc trang phục đơn giản nên chúng tôi trang điểm trước rồi mới thay trang phục, nhưng trang phục lần này khá phức tạp nên phải để A Lâm thay trang phục cho xong chúng tôi mới trang điểm. nghe này người đẹp, sắc mặt hôm nay thực tốt hơn lần trước nhiều đấy.”

      Thủy Quang sững sờ, liên tưởng đến điều gì đó, mặt bỗng có vẻ ngượng ngập.

      Đối phương hề chú ý thấy điều đó, lại hỏi: “ Bình thường dùng sản phẩm chăm sóc da gì vậy? Hai mươi mấy tuổi mà làn da vẫn mịn màng như thế này rất hiếm có đấy. Đúng rồi, có thường xuyên trang điểm ?”

      “Hả?” Thủy Quang ngẩn người, lát sau mới lắc đầu, : “À, .”

      A Mo vốn có ý định mời làm người mẫu trang điểm dài hạn cho mình nhưng thấy có vẻ thích chuyện và cũng có hứng thú với trang điểm, nên có lẽ chuyện này khó thành rồi.

      Nhân viên phục trang A Lâm và trợ lý chuẩn bị xong trang phục. Thủy Quang nhìn thấy bộ quần áo diêm dúa biết được mô phỏng theo phục trang của triều đại nào mặt mày khổ sở. A Lâm nhìn ra khó xử của , cười : “Chẳng còn cách nào, khách hàng muốn ảnh phải mang màu sắc võ hiệp.”

      Thủy Quang định tự thay trang phục nhưng khi nhìn thấy nó lập tức cảm thấy nếu chỉ có mình thể nào mặc được, mà người còn có vài dấu vết mờ ám, đương nhiên muốn để người khác nhìn thấy, sau đó lại bực bội nghĩ đến tên đầu sỏ tội đồ, cũng chính là “đối tác” của .

      “Trang phục đơn giản giống như lần trước được sao?” Thủy Quang đắn đo.

      A Lâm cười, : “ Tiêu, mặc bộ trang phục này chắc chắn đẹp hơn rất nhiều so với bộ lần trước!”

      “… Tôi cần đẹp.”

      “Cái gì?” A Lâm nghe .
      Thủy Quang thở dài, : “Thôi, thay !” Giọng đầy vẻ miễn cưỡng đó khiến nhân viên phục trang rất đau lòng.

      lo lắng của Thủy Quang phải là có lý. Khi A Lâm thay áo cho nhìn thấy những vết hôn ràng cổ, eo và bả vai , lập tức sững sờ. coi như mình chết, mà người chết biết đỏ mặt.

      Trợ lý của A Lâm kìm được ho tiếng, thầm nghĩ, người của mỹ nữ này nhất định là chàng rất nhiệt tình.

      A Mo đứng ở xa, Thủy Quang lại bị hai nhân viên phục trang vây quanh nên ta nhìn thấy những điều này, lát sau thấy buồn chán, lấy di động ra đọc tin tức, chợt “í” tiếng. “Đây chẳng phải là Chương Tổng của GIT sao? Trong bảng xếp hạng mười thanh niên xuất sắc nhất thành phố tháng trước, ấy xếp thứ nhất, quả nhiên GIT kiếm được rất nhiều tiền!”

      Trợ lý của A Lâm quay sang hỏi: “Đó có phải người lần trước đến xem chúng ta chụp ảnh ?”

      A Mo vừa nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn sang Thủy Quang, có thể dễ dàng nhận ra ông chủ của GIT lần đó đến là vì ấy, khi đó cảm thấy bọn họ là người của nhau rồi.

      Thủy Quang phiền muộn . “Lạnh quá, có thể nhanh chút ?”

      A Lâm lập tức : “Sorry rồi nhanh chóng thay đồ cho . A Mo thầm cảm khái: “Nếu này đúng là người của lão tổng GIT, vậy mà mình còn định bảo ấy làm người mẫu trang điểm, là kỳ cục quá, nhưng mà, Chương Tổng này dường như có tính sở hữu rất lớn, sao lại nỡ để người chụp ảnh quảng cáo game chứ?”

      Đúng vậy, bây giờ Chương Tranh Lam hối hận chết được vì để Thủy Quang chụp ảnh. Trong hội trường toàn những nhân tài, phần diễn thuyết chính thức kết thúc, lúc này là thời gian giao lưu tự do, ít người đến bắt chuyện với Chương Tổng nhưng chỉ ứng phó vài câu rồi tiếp tục lấy di động ra xem giờ.

      Gần hai giờ, biết Thủy Quang sắp xong chưa?

      Chương Tranh Lam cân nhắc hồi, gật đầu với người bên cạnh rồi về phía cửa lớn của đại sảnh, gọi điện thoại nhưng người bắt máy lại phải là .

      Lão Trần ngồi bên ngoài studio, thấy di động Thủy Quang đặt bên cạnh đổ chuông hết lần này đến lần khác, ta do dự biết có nên trả lời hộ . Khi tiếng chuông vang lên lần thứ tư ta cầm lên, vừa nhìn thấy chữ “Chương Tranh Lam” hiển thị màn hình liền ngẩn người, nhìn chằm chằm hồi lâu mới nhấn nút nhận cuộc gọi. “… Sếp?”

      Người ở đầu dây bên kia nhất thời lên tiếng, sau đó mới bất mãn hỏi: “Lão Trần, sao lại là cậu? Thủy Quang đâu?”

      ấy bận… Điện thoại để ở ghế…”

      đợi lão Trần thêm, Chương Tranh Lam lại hỏi: “Còn phải chụp khoảng bao lâu nữa?”

      “Có lẽ phải chụp đến tối.”

      “Ba giờ tôi qua đó, cậu dặn dò bên đó chút.”

      Lão Trần nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại vô cùng bối rối, đến nước này còn là hai người họ có quan hệ gì dù bị đánh chết ta cũng tin. Còn nữa, lão tổng dặn dò ta cái gì nhỉ? với Tiêu Thủy Quang là sắp đến? Hay là với sếp tổng của công ty nhiếp ảnh rằng lão đại của chúng tôi lại giá lâm?

      Lão Trần do dự mãi, cuối cùng vẫn đoán sai ý thánh chỉ. ta gọi điện cho Lệ Tổng, lát nữa Chương Tổng đến quý công ty. Lệ Tổng thứ bảy cũng phải tăng ca, nghe thấy vậy rất hoan nghênh, còn nhất định phải vào phòng làm việc của ông ta ngồi lát, uống cốc trà rồi cũng nhau ăn tối…

      Khi Chương Tranh Lam đến là hơn ba giờ, vì còn bận chút việc.

      Đỗ xe xong, ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho lão Trần. định vào bên trong, đợi khi nào Thủy Quang xong việc gọi điện cho rồi bảo ra ngoài, chơi cũng được mà về nhà cũng được, chỉ cần được ở bên nhau… Chương lão đại muốn thừa nhận là bây giờ chỉ muốn dính chặt lấy người ta.

      Lão Trần đợi đến tận ba giờ rưỡi mới thấy lão đại gọi điện đến, vội vàng bắt máy, hỏi: “Lão đại đến rồi à?”

      Chương Tranh Lam : “Tôi ở bên ngoài, các cậu xong việc chưa?”

      “Hả? Chưa ạ. vào trong , Lệ Tổng ở đây, em đánh tiếng với ông ấy là sắp đến rồi.”

      Chương Tranh Lam ngừng lát, rồi chậm rãi : “Cậu đánh tiếng gì với ông ấy?” Lão Lệ là người đĩnh đạc nhưng phải cái nhiều, vì vậy Chương Tranh Lam muốn gặp ta lúc này.

      Lão Trần lập tức nhận ra vui của lão đại, e dè hỏi: “Hay là.. em bảo Tiêu ra đón , lúc này họ nghỉ giải lao.”

      “Đón tôi?” Giọng lạnh như băng của lão đại truyền đến tai lão Trần. “Cậu muốn chết sao? Tôi đến đón ấy.đấy.”
      Ý ràng là “ ấy mới là người ở đầu tôi”, lão Trần nào trải qua những chuyện như thế này, bình thường sếp luôn hào phóng, thoải mái, kiêu ngạo, trước nay chỉ có ra lệnh hoặc coi thường người khác chứ làm gì có chuyện “hạ mình khuất phục”? Cuối cùng lão Trần cũng trở nên tỉnh táo, sáng suốt. Theo đuổi? Mờ ám? Đây là cái quái gì thế? Tiêu Thủy Quang là người trong lòng Chương Tổng ư? Hôm nay Chương Tổng đến đây để đón người trong lòng, trước đó còn bảo ta dặn dò nhân viên nhanh chóng kết thúc công việc, lẽ nào lão đại muốn đưa người về rồi?

      “Vậy… vậy bây giờ phải làm thế nào… Em với Lệ Tổng là đến rồi, hơn nữa… Tiêu vừa vào chụp tiếp rồi. Hay là chụp xong phần này, em với người ta là hôm nay tạm đến đây ? cứ vào trong ngồi lát !”

      Chương Tranh Lam muốn mắng cho ta trận nhưng lại nghĩ đây là chỗ đông người, đành : “Tôi vào trong trước” rồi dập máy.

      .

      Lão Trần lập tức chạy ra ngoài nghênh đón, vừa nhìn thấy Chương Tranh Lam liền cười giả lả. “Lão đại đến rồi!”

      Chương Tổng thẳng về phía studio, vừa vừa hỏi lão Trần về tình hình chụp ảnh, người kia trả lời cặn kẽ, cuối cùng hỏi: “Bên trong có bao nhiêu người?” Đương nhiên “bên trong” là trong studio, nơi Thủy Quang chụp ảnh.

      “Bảy, tám người… đến đón Tiêu hẹn hò đấy à?” Câu này cũng được coi là trúng tim đen.

      Chương Tranh Lam đáp mà lại nhìn lão Trần khiến ta giật thót mình. Tâm tư của lão đại trước nay rất khó đoán, nếu đoán sai bị khinh bỉ, còn nếu đoán đúng… chuyện ấy muốn bạn biết, bạn chết rất thảm. “Sếp, em linh tinh đấy.”

      Chương Tranh Lam dừng bước, chỉ đút tay vào túi quần rồi cười cười. “Cậu đúng rồi đấy, tôi tìm ấy hẹn hò.”

      Lão Trần dừng lại, đờ đẫn nhìn sếp ung dung bước vào studio, thầm nghĩ: “Hóa ra vẫn luôn là ấy à.”

      Khoảng thời gian trước, mấy lần boss làm với nụ cười rạng rỡ, hơi tí là mời mọi người ăn cơm, lại còn thường xuyên muộn về sớm, vẻ mặt khi đó giống y như vừa rồi, phải là nhếch miệng cười khẩy, càng phải là cười lấy lệ mà trông sắc mặt và tâm trạng sếp rất tốt.

      Lão Trần tuy bị gọi là “lão Trần” nhưng lại ít hơn Chương Tranh Lam tuổi, vào GIT ba năm, trong lòng ta, hình tượng sếp tổng luôn là “IQ cao, biết ăn chơi”, đến giờ ta lại cảm thấy thực ra sếp vô cùng quyến rũ.

      Chương Tranh Lam quyến rũ vừa vào đến studio liền nhìn thấy người muốn gặp, bởi rất nổi bật. đứng ở giữa đám người, người mặc bộ váy có màu sắc tươi tắn, gương mặt được trang điểm kĩ càng, tóc còn được nối dài thướt tha, ánh đèn chiếu xuống càng tôn lên dung nhan rạng ngời, đẹp như tranh vẽ.

      Lần đầu tiên Chương Tranh Lam nghĩ ra nhiều tính từ miêu tả vẻ đẹp thế này, thầm cười nhạo chính mình rằng cứ nhìn thấy thêm lần là lại càng thấm thía việc mình có sức kháng cự với con người này nhiều thế nào, sau đó đứng bên cạnh cửa chứ vào, nhìn căn phòng đó, trong lòng tràn ngập suy tư.

      Lão Trần ở phía sau thấy lão đại nhìn rất chăm chú, dám làm phiền mà chỉ hỏi xem có muốn ngồi để ta lấy ghế và có muốn uống trà để ta pha, nhưng đều bị lão đại xua tay.

      lâu sau, lại có người nhìn thấy Chương Tổng, liền đến, ai bảo nổi bật như vậy, lại còn áo mũ chỉnh tề. “Chương Tổng, chào , tôi là nhân viên trang điểm A Mo, đến tìm Tiêu à?”

      Chương Tranh Lam nghiêng đầu nhìn ta, cười : “Chào ” rồi thêm gì nữa, lại quay đầu nhìn vào trong studio. thất lễ nhưng ràng chẳng có hứng thú chuyện với người khác. Lão Trần toát mồ hôi, sếp ta như thế này là điều rất bình thường, liền quay sang A Mo đỡ lời: “Chị A Mo, hôm nay chị vất vả quá!”

      Thực ra A Mo cũng khí chịu vì lạnh lùng của lão đại, chỉ cười, : “ sao, tôi chỉ làm hết trách nhiệm của mình thôi mà, hơn nữa Tiêu xinh đẹp như vậy, cảm giác khi trang điểm cho ấy rất tuyệt.”

      “Vậy sao?” Người hỏi câu “vậy sao” này lại là lão đại lạnh lùng.

      A Mo : “Đương nhiên rồi. Nếu Tiêu muốn làm minh tinh hay thần tượng cũng chẳng thành vấn đề!”

      Chương Tranh Lam nhướng mày, : “ ấy chẳng cần làm minh tinh gì cả.” Ngữ khí đó mang theo ý chiều chuộng.

      Lão Trần quệt mồ hôi, thầm nhủ, sếp thế tức là định công khai rồi à, sao lại thể ra ngoài ràng như thế. ta nghiêng đầu xem biểu cảm của sếp lại vô tình nhìn thấy ngón giữa tay phải khoanh trước ngực của sếp đeo chiếc nhẫn. ta nhớ lại lúc trước khi chụp ảnh có bảo Thủy Quang tháo chiếc nhẫn ra và khẳng định đây chính là nhẫn đôi.

      Chương Tranh Lam cảm nhận được ánh mắt đó, nhìn sang lão Trần, hỏi: “Sao thế?”

      , … Lão đại, chiếc nhẫn của đẹp quá.”

      Chương Tranh Lam cười, khẽ nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn. “Tôi cũng cảm thấy rất được.”

      “Khụ khụ, sắp kết hôn à?!”

      Ánh mắt của Chương Tranh Lam chuyển sang nhìn xinh đẹp đứng dưới ánh đèn chiếu, khóe miệng để lộ nụ cười sâu xa. “Tôi nghĩ chắc cũng sắp rồi.” Ba mươi tuổi kết hôn là vừa tầm.

      Đúng lúc này, người ở bên trong cũng nhìn ra ngoài. Thủy Quang thấy Chương Tranh Lam ngạc nhiên, còn hơi đỏ mặt.

      Chương Tranh Lam cười thành tiếng. Nhìn thấy gương mặt người ửng đỏ dưới ánh đèn, trong lòng rộn rạo khó tả. với lão Trần: “Tôi lên chuyện với lão Lệ, chụp xong loạt ảnh này, cậu bảo người ta kết thúc, sau đó gọi điện cho tôi.”

      “Ồ, vâng…” Lão Trần nhìn ta ngoài. A Mo xán đến, : “Sếp của các cậu cool quá!”

      Lão Trần cười, : “Đúng thế.” Thế này mới chỉ là sợi lông bò, góc núi băng mà thôi.

      A Mo lại : “Tôi này, sếp cậu để phu nhân đến chụp ảnh, đây gọi là chau dồi tình cảm sao?”

      Lão Trần toát mồ hôi. “Có lẽ thế…”


      Thủy Quang chụp xong loạt ảnh tiếp theo, nhìn thấy lão Trần hô gọi mọi người kết thúc, sau đó bàn bạc gì đó với nhiếp ảnh gia, cần nghĩ cũng biết đây là ý của người nào đó. Cứ tưởng hôm nay làm xong việc nhưng giờ xem ra thể rồi, bởi vì nhiếp ảnh gia quay lại với : “ Tiêu, có thể thay trang phục, tẩy trang rồi, phần tiếp theo lần sau lại chụp.”

      Thủy Quang kìm được, : “Hôm nay chụp cho xong luôn !”

      Nhiếp ảnh gia lắc đầu. “Haizz, Tiêu, bạn trai đến đón rồi, ấy là sếp của bên A mà còn vội việc gì phải lo lắng về tiến độ và chi phí, ha ha!”

      Thủy Quang cứng họng.

      Đến giờ, tất cả những người có mặt trong studio đều biết mỹ nữ này là bạn của lão tổng GIT.

      Mang theo tâm trạng phức tạp, Thủy Quang giải quyết hậu quả cho mình. Thay y phục xong, A Mo dựa bàn trang điểm tẩy trang cho , cười : “Bạn trai đáng , ồ, nên là chín chắn lại đáng .”

      Thủy Quang vô thức : “Hạ lưu và mặt dày mới đúng.”

      A Mo cười ha ha. “ vậy sao?! Nghe Chương Tổng rất tài hoa, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông. Ồ, bức thư pháp treo trong phòng làm việc của Lệ Tổng chính là do ấy viết đấy, thực rất đẹp, khí khái ngời ngời, nhưng nghe Lệ Tổng , mấy năm nay Chương tổng viết thư pháp, vì sao vậy? lãng phí tài năng quá!”

      “Có lẽ chỉ là hứng thú với thư pháp nữa.”

      A Mo nghe thấy vậy cảm thán vô hạn, chỉ người có tiền mới có thể tạo nghiệt thế này. “Có mới nới cũ mà!”

      Thủy Quang gật đầu đồng ý. “Đúng vậy.”

      “Đúng cái gì?” Giọng của Chương Tranh Lam mang theo ý cười. biết đứng ở cửa phòng hóa trang từ khi nào, hai người tám chuyện nên chú ý đến, để cho đương nghe thấy hết rồi.

      A Mo là lão giang hồ, lúc này mặt đổi sắc, với mỹ nữ: “Xong rồi, rửa mặt !”

      Đồng chí Tiêu Thủy Quang “ xấu” người ta còn bị bắt ngay tại trận nên có chút ngượng ngùng, lập tức đứng dậy vào nhà vệ sinh, sau đó lại nghĩ, ràng phải là giận mới đúng, dăm ngày ba bữa lại gây chuyện.

      Khi Thủy Quang rửa mặt xong ra, chỉ thấy mình Chương Tranh Lam ngồi ở vị trí lúc trước ngồi nghịch điện thoại, nhìn thấy , cười, cất điện thoại rồi đứng lên, hỏi có thể rồi chứ.

      Thủy Quang nhìn , hỏi: “Sao lại đến vậy?” Ý ràng muốn hỏi “ đến đây làm gì”.

      Chương Tranh Lam thản nhiên mỉm cười, : “Tiện đường nên đến thôi mà.” Sau đó cầm lấy túi xách của . “Còn bây giờ chúng ta tiện đường hẹn hò.”


      Cảnh H kinh điển

      lúc Thủy Quang còn sức lực mắng ra miệng lưu manh từng bước từng bước cởi quần áo của ra, kỳ diệu là có chút đáng khinh nào, ngược lại gợi cảm cảm giác rất kỳ lạ.

      Chẳng qua Thủy Quang có tâm tình để thưởng thức, thầm nghĩ cước đá xuống, nhưng Chương Tranh Lam cố ý phòng bị cùng giam cầm nên hoàn toàn còn cách nào, Thủy Quang vô cùng tức giận, " là sô-pha sao?" (sô – pha là cụm từ chỉ trai bao, bao ấy)

      Chương Tranh Lam cười ra tiếng, vùi đầu vào cổ , nhàng thổi thổi, "Vậy em mua ."

      Thủy Quang quay . Chương Tranh Lam nở nụ cười, tay vẫn dừng lại, chiếc áo sơ mi cũng được cởi ra gần hết, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc.

      cầm lấy tay đặt lên lưng mình, : “Lần trước bị em cào, giờ lưng có rất nhiều sẹo.”

      Thủy Quang mơ hồ biết ý muốn gì nhưng lúc này càng bực bội hơn vì mình vị dẫn dụ, khống chế, liền bộc phát tính khí trẻ con cào vào lưng , khiến gã lưu manh nào đó phải rùng mình. “Em lại cào đấy à?”

      giây sau, Chương Tranh Lam ngồi dậy, trong mắt vẫn luôn có ý cười, ôm lấy người dưới thân, để ngồi người , Thủy Quang theo bản năng kêu "a" tiếng.

      Chờ ngồi vững, Tiêu Thủy Quang liền giãy giụa muốn xuống, tư thế của hai người vô cùng thân mật, định tụt xuống ngồi đùi , tay chống ngực trần của . Kết quả là vừa mới nhúc nhích bị mạnh mẽ ngăn lại, Thủy Quang nhìn thấy sắc mặt người trước mắt hơi ửng hồng, nguy hiểm híp mắt lại, sau đó từ từ tới gần, Thủy Quang trợn to mắt nhìn gương mặt tuấn phóng đại trước mặt, lúc này nhìn nốt ruồi lệ có chút mị hoặc.

      "Có muốn nếm thử hương vị của khúc dạo đầu hay ?" xong Chương Tranh Lam hôn , lần này có chút gấp gáp, giống như là muốn dùng hết sức lực để an ủi chờ đợi nguồn nước làm dịu cơn khát từ lâu lắm rồi.

      Chờ Thủy Quang phản ứng lại lời cùng nhau đến sô pha phía trước, cơ thể được mang đến cảm xúc quá mạnh về thể nghiệm sinh lý, Tiêu Thủy Quang trong sáng đối Chương lão đại dùng hết sức để dụ dỗ phần thắng cực kỳ bé .

      Nếu Chương Tranh Lam có bản lĩnh đúng là đùa, có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, có thể sống theo đúng ý mình… chỉ cần nhìn vào đó là biết năng lực của như thế nào, đương nhiên bao gồm cả việc dụ dỗ người trong lòng.

      Trước khi Thủy Quang cự tuyệt, tay phải của Chương Tranh Lam nắm chặt tay đưa đến chỗ trái tim mình, tay trái di chuyển tới vạt áo của .

      Thủy Quang tự biết ổn, nhưng cơ thể bị hôn đến đầu óc xoay vòng, eo bị tay của chạm vào hơi run rẩy, " đừng..."

      Nếu là người khác có hành vi vô lại như thế, có phải đánh cho ngất xỉu rồi ? Thủy Quang bất ngờ phát mình lại nhẫn nhịn với , nhưng con người này thực dễ khiến người ta tức giận.

      Có điều, Chương Tranh Lam đâu phải là người dễ xua đuổi như thế, huống hồ đây còn là thời khắc tên lên cung. chỉ muốn trói lại rồi cứ thế xử lý nhưng rốt cuộc vẫn dám mạnh mẽ quá, chỉ dụ dỗ từng chút, từng chút .

      Môi Chương Tranh Lam rời khỏi cơ thể , ôm đến gần hơn chút, vẫn chú ý biểu cảm của . Lúc này sắc mặt hơi ửng hồng, nhưng chưa đến mức tinh thần tỉnh táo, thậm chí nhìn ra được buồn bực ràng, mồ hôi thấm ra nhiều chóp mũi. thích cắn chóp mũi của , Thủy Quang cả kinh nhảy dựng lên, bàn tay vỗ vỗ lưng , câu vô cùng thân mật.

      "Thủy Quang, em muốn quên vài chuyện sao? Dục vọng có thể đưa cả hai đến khoái cảm rồi quên rất nhiều chuyện, muốn cho em khoái cảm đó, em có được ?"

      Thủy Quang chớp mắt nhìn , biết hưu vượn, lại bị trêu chọc nhưng thể phản bác lại, mà những lời này lại là những bí mật được giấu giếm trong lòng.

      "..."

      " cam đoan mỗi lời đều làm được." cười vô cùng chân thành, ngón tay lại xâm nhập vào áo sơ mi của hề báo trước, nhàng chạm vào tấm lưng trần của , Thủy Quang co rúm lại, còn nhíu mày ôn nhu hỏi: "Lạnh phải ?"
      Thủy Quang thở gấp thụi , "Rất lạnh."

      Chương Tranh Lam nở nụ cười, có chút dịu dàng, có chút hối lỗi, cũng có chút thận trọng và xảo quyệt, "Chờ chút nóng lên."

      tức giận chính mình luôn nhường để từng bước ép sát, mà ngay sau đó rốt cuộc Thủy Quang cũng cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn chống bụng , trong lòng buồn bực, sau khi phản ứng kịp đó là gì lỗ tai đỏ như bị thiêu đốt, tên lưu manh này!

      Tay chân quấn quýt đến muốn dùng sức cũng đành chịu, Thủy Quang hoàn toàn bị khống chế, xoay sở để đẩy ra cũng có tác dụng gì với , người này luyện võ, nhưng tuyệt đối từng học Taekwondo.

      Miệng Thủy Quang còn sức lực nữa, có cảm giác thất bại như núi sập, nhìn bộ dáng hoàn toàn biết liêm sỉ của lại càng tức giận đến run người, "Sao có thể..."

      Đôi mắt u tối, " có thể, bởi vì em."

      em, cho nên mới có ham muốn và dục vọng với em như vậy, Thủy Quang biết nên như thế nào, mặt đỏ tim đập, Chương Tranh Lam thẳng thắn cũng là vì chờ đợi lâu lắm rồi, mặc kệ có đồng ý hay , hai năm trước cất giấu tình cảm cho riêng mình, vô thức chờ đợi lại xuất , chính cũng cảm thấy kích thích.

      dựa vào vai của , phả ra hơi nóng, giơ tay kéo bàn tay của ấn vào dục vọng của , nhìn lên, thấp giọng cầu khẩn: "Em chạm vào nó..."

      Trong đầu Thủy Quang vang lên tiếng ong ong, sau đó đụng tới mới đột nhiên giật mình rút ra, mà hình như cũng nhất thời muốn đùa giỡn nên tùy rút tay.

      Mà chuyện phát sinh tiếp sau đó, Thủy Quang giống như ngây ngốc trong trạng thái nửa hôn mê, bị mang đến nằm xuống giũa sô pha rộng lớn, cười phẩy tóc mai trán xuống rồi hôn lên trán của , sau đó ngồi dậy quỳ gối thẳng đứng trước mặt để cởi quần áo, chờ Thủy Quang phản ứng lại đè xuống.

      Quanh người đều bao phủ hơi thở của , lòng dạ Thủy Quang rối bời, muốn mở miệng gì đó đầu lưỡi kia dễ dàng mở khớp hàm của , càn quét đường, mãnh liệt kích thích khoang miệng ấm áp, vừa mút vừa cắn, Thủy Quang gần như thể thở, dần dần để thoát ra tiếng rên rỉ, điều này làm cho tinh thần Chương Tranh Lam càng nhộn nhạo, gấp gáp muốn chiếm lấy , để chính được giải thoát, cũng để được vui sướng.

      Cơ thể cường tráng cân xứng của người đàn ông hoàn toàn che đậy, kéo tay đến thắt lưng của , đỡ eo để ngồi thẳng dậy, vẻ mặt của Chương Tranh Lam đầy tình ý, nhàng liếm mút vành tai của , "Thân ái, để phục vụ em nhé, em cần làm gì hết, chỉ cần hưởng thụ tốt, được ?"

      Thủy Quang cắn môi, dối, hôn môi làm thích thú, nhưng thủ đoạn của quá ti tiện, hỏi hỏi vậy, có thể làm vì từ trước tới giờ có nghiêm túc chút nào đâu, thậm chí được bước lại muốn tiến thêm thước.

      "Chương Tranh Lam..."

      Đáp lại chính là nụ hôn dài, sau đó khẽ mổ cái, có thanh ám muội, " muốn em, Thủy Quang." Đây là lần thứ ba rồi, hiển nhiên lúc này đây càng thèm khát hơn hai lần trước.

      Thủy Quang luống cuống, bị mang càng chạy càng xa, nhưng lại biết tột cùng là đúng hay sai?

      Chương Tranh Lam, Chương Tranh Lam, tại đầy trong đầu đều là .

      muốn tiếp nhận , nhưng thế này quá nhanh, chỉ cảm thấy người này đáng giận!

      Mà Thủy Quang thất thần chính là để cho Chương Tranh Lam được tiến thêm bước, gây ra nhiệt độ và dấu vết người . Thủy Quang hơi mở miệng để thở, run rẩy kỳ lạ làm muốn nắm vào cái gì đó, tựa như con cá rời khỏi nước.

      truyền khí qua miệng cho , dở khóc dở cười vỗ vỗ mặt của , giọng cưng chiều đến độ muốn chảy nước, "Đồ ngốc, thở cũng biết nữa sao?"

      Thủy Quang còn sức lực trừng mắt nhìn , Chương Tranh Lam cười, tay đỡ ót của , lại nụ hôn âu yếm, giống như cùng nhau hưởng thụ khẩu vị buổi tiệc lớn chỉ của riêng . Đêm mới bắt đầu, từng bước từng bước dụ tình dụ tâm, gậy ông đập lưng ông, Thủy Quang như cá thớt, hoàn toàn có đường lui, tay bị đối phương giam cầm đỉnh đầu khi nào cũng hay, sau khi hoàn hồn bị cởi ít quần áo, Thủy Quang vừa giận vừa xấu hổ, nhấc chân muốn đạp , nhưng toàn thân rã rời vì hoàn toàn bị rút cạn sức lực, chỉ làm cho tên đầu sỏ gây nên bắt được chân vòng qua eo của .

      Chương Tranh Lam cắn môi của , "Ngoan, ngoan, em vui vẻ, muốn làm em thấy sung sướng..."

      người Thủy Quang chỉ còn chiếc áo sơ mi bông, che khuất chân thon dài chút, Chương Tranh Lam ôm lấy để cởi quần lót ra, lông tơ nơi mẫn cảm của Thủy Quang dựng đứng lên, rầu rĩ úp mở vài tiếng, thầm muốn đẩy ra.

      Nhưng lúc này sao Chương Tranh Lam có khả năng ngừng lại được, mồ hôi cũng đầy đầu, tay cũng hơi run, " em, em Thủy Quang, cho được ?"

      "Chương Tranh Lam..." Trong đầu Thủy Quang trống rỗng, ngoài việc kêu tên người trước mặt thể nghĩ được gì khác.

      Chương Tranh Lam khó nhọc nhếch miệng, hôn lên thân thể của , "Được rồi, là Chương Tranh Lam, là ôm em, em, chỉ em..." (lời của bé Cua: em có nhìn trộm nghe trộm đâu nhé Lam nhé, trời ạ, tim em đâu rồi)

      Rốt cuộc Chương Tranh Lam đỡ dục vọng của chậm rãi đẩy vào cơ thể , Thủy Quang kìm lòng được khẽ kêu thành tiếng, móng tay đâm sâu vào da thịt , nỗi đau đó cũng cảm nhận được, cũng dám tiến vào, đứng ở nửa đường, dày vò khó chịu, mồ hôi theo gân và bắp thịt chảy xuống, dừng ở cổ của , đôi mắt Thủy Quang bị lấp kín bởi tầng hơi nước, khiến cho người ta muốn tẩu hỏa nhập ma.

      " di chuyển chậm nhé, được ?" Giọng khàn khàn gần như nghe .

      Thủy Quang cắn cánh môi trắng bệch, chỉ hy vọng đừng phát ra thanh giống giọng của mình ra, nước trong mắt tụ lại chỗ, Chương Tranh Lam đau lòng muốn chết, nhưng làm còn bằng tìm cái chết cho xong, tay vuốt ve lưng của để thả lỏng, tay điều chỉnh tư thế của hai người, cuối cùng nhân lúc ôm lấy mà đâm sâu vào, thời khắc đó tròn vẹn đến nỗi suýt nữa khiến kết thúc trận tình ái khao khát lâu, con mẹ nó thực là muốn mạng của mà!

      "A, Thủy Quang..."

      Tiêu Thủy Quang cảm thấy toàn thân từ xuống dưới vừa đau vừa thẹn thùng, xương cốt cũng còn sức lực, cuối cùng miệng cũng bật ra tiếng rên rĩ, kích thích Chương Tranh Lam đến tê liệt toàn bộ mà kìm chế được.

      đặt xuống sô pha, cúi người, đầu lưỡi chui vào miệng Thủy Quang mở ra, dừng lại dây dưa quấn quýt cùng lưỡi của , dưới thân co rút chậm rãi đứng lên, toàn thân Thủy Quang đều đỏ ửng, hai chân nhịn được muốn trượt xuống, nâng đùi của lên, hai người ngồi dậy, thay đổi tư thế này càng sâu hơn, dừng chút rồi mới chuyển động từ dưới lên, "Ngoan, vịn ."

      Thủy Quang chỉ cảm thấy giống như cọng cỏ nổi mặt nước, dập dềnh bồng bềnh, theo bản năng ôm lấy thứ vững chắc trước mắt , quyến luyến triền miên, Chương Tranh Lam thương cắn vai trần của , sau gáy nữa, muốn ăn , từng chút từng chút chừa lại gì!

      Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, hơi thở dục vọng tràn ngập cả gian, ánh đèn chiếu vào hai cơ thể chồng khít lên nhau, khúc xạ ra nhiều luồng sáng.

      Vào giây cao trào cuối cùng, khi nuốt tiếng rên rỉ của vào cũng để chính bản thân mình phóng thích hoàn toàn trong cơ thể của .
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      lyly thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34: Đêm giáng sinh bình an

      Khi người đàn ông tiêu tốn tất cả tâm tư và thời gian cho người phụ nữ, mà người đàn ông này rất thông minh, mặt lại dày, vậy này nếu bị dắt tay là tức giận vì bị dắt tay , tóm lại đều là bị dắt tay .

      Đồng chí Tiêu Thủy Quang bị dắt trước ánh mắt chăm chú của mọi người, khi ra khỏi cửa mới bực tức : “Sao cứ phải làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện của chúng ta thế?”

      “Có sao?” Chương Tranh Lam trưng ra nụ cười vô tội.

      Thủy Quang tức đến mức thở được, việc chụp ảnh này là do bày ra, giờ lại đến gây rối, nếu phải bây giờ quen kiềm chế có lẽ dùng bạo lực với rồi, nhưng mà lúc này cũng sắp nổi xung lên. Chương Tranh Lam nhanh chóng lấy ra món đồ từ trong túi, nhét vào tay . nhìn xuống, dở khóc dở cười, miếng sô la trắng có vẽ hình mặt cười bằng bút máy, đây đúng là cách dỗ trẻ con, chỉ biết từ “ấu trĩ”.

      ..

      Chương Tranh Lam cười, cầm lấy miếng sô la rồi bóc vỏ, : “Ấu trĩ kệ ấu trĩ, luôn muốn được dùng chiêu này, đáng tiếc là mãi mà chẳng có đối tượng.”

      Miếng sô la được bóc vỏ kề đến bên miệng , chẳng cần nghĩ cũng biết Thủy Quang đẩy ra, Chương Tranh Lam liền cười rồi ném vào miệng mình, lẩm bẩm : “Ngọt.” Sau đó xán đến gần . “Ngọt lắm, em có muốn thử ?” Thủy Quang dùng tay chặn miệng lại, cười rồi kéo tay xuống, cũng ra vẻ lưu manh nữa, : “ thôi, đưa em đến chỗ rất hay.”

      Thủy Quang thực muốn về nhà, hôm qua lại phải dối La Trí rằng ở chỗ bạn học nên hôm nay định về nhà sớm, nhưng nhìn sang người bên cạnh, trong lòng tự biết lại được rồi.

      Kết quả, Thủy Quang chẳng bao giờ ngờ được, nơi đưa đến lại là nhà bố mẹ .

      Chương Tranh Lam trước đó gì, đến khi xuống xe mới : “Tuy rất muốn đến chỗ nào chỉ có và em nhưng lại thấy gặp bố mẹ quan trọng hơn, lần trước em gặp mẹ rồi, lần này gặp thêm bố nữa, chính thức ra mắt phụ huynh rồi, em muốn chạy cũng khó.

      Thủy Quang dừng bước, bị dọa cho sợ rồi. “Chương Tranh Lam!”

      Chương Tranh Lam cười dụ dỗ: “Đừng căng thẳng, bố mẹ mà gặp em chắc chắn thích, bảo đảm đấy. Em xem, chẳng phải mẹ bị em thu phục rồi sao, bà hỏi hai lần là khi nào mới đưa em về nhà ăn cơm.”

      Thủy Quang lườm , thực ra lo lắng về vấn đề này, mà chỉ là muốn gặp bố mẹ , bởi gặp rồi giống như chính thức trở thành con dâu nhà họ. lúc thẫn thờ ở đó, chợt có người gọi ở phía sau: “Tranh Lam?”

      Chương Tranh Lam quay đầu, cười : “Bố.”

      Ông Chương xách túi rau. Chương Tranh Lam đến cầm giúp, sau đó chỉ vào người đứng sau mình, : “Bố, đây là Thủy Quang, người mà lần trước con với bố.”

      Ông Chương cười rất ôn tồn, nhìn Thủy Quang rồi gật đầu, : “Ồ, tốt, tốt! Mau vào nhà , bên ngoài lạnh lắm.”

      Đến nước này, Thủy Quang thể phản đối nữa, chỉ ngầm véo bàn tay kéo . Người kia biểu lộ gì, còn nghiêng đầu chớp mắt, : “Ngoan, đừng véo nữa, muốn cứ thẳng với .”

      Ông Chương phía trước, quay đầu nhìn họ cười.

      Hôm đó, Thủy Quang gặp bố mẹ Chương Tranh Lam, từ đầu đến cuối đều rất bị động, nhưng chủ động của Chương lão đại hóa giải tất cae ngượng ngập và mất tự nhiên của .

      Khi chuẩn bị cơm tối, Thủy Quang muốn giúp đỡ nhưng bà Chương cho, còn gọi con trai vào đưa ra ngoài. Sau khi đưa Thủy Quang ra khỏi phòng bếp, Chương Tranh Lam cười, : “Mẹ nỡ để em nấu cơm. Lần trước mẹ còn bảo học nấu ăn, thể cứ để em xuống bếp mãi được, gia đình theo chủ nghĩa nữ quyền. Thực ra mẹ cũng muốn học.”

      Thủy Quang liếc cái, : “Tốt nhất là như vậy.”

      Chương Tranh Lam cố kiềm chế để cười phá lên, rồi đưa vào phòng mình. Phòng được bà Chương dọn dẹp rất gọn gàng, sạch . Thủy Quang nhìn thấy những chiếc cúp bày giá sách, bất giác nhớ đến người. Trong phòng ngủ của ấy cũng như thế này, phần thưởng chất đầy giá sách.

      Lúc này, Chương Tranh Lam đột nhiên vuốt tóc , trong mắt có ý cười, hỏi: “Muốn xem ảnh thời học sinh của , khuyến mãi thêm ảnh hồi còn là trẻ con trong sáng, thuần khiết?”

      “… cần đâu.”

      “Xem thử !” Có người thiết tha mời mọc.

      Thủy Quang ra, Chương Tranh Lam vẫn bám theo thuyết phục: “Em xem sao? Đẹp lắm đấy, bảo đảm em xem rồi còn muốn xem nữa, nỡ rời.”

      “…” Thủy Quang nghiến răng . “ ồn ào quá.”

      Chương Tranh Lam bật cười khanh khách, ngồi xuống bên giường, nhìn cầm chiếc đĩa inox ở cuối giá lên, là giải thưởng thư pháp cấp huyện, rồi quay người với : “Khi còn em cũng có cái… tương tự cái này.”

      “Ồ!” Chương Tranh Lam nhướng hai hàng lông mày, dỗ dành bạn tiếp. “Em cũng giành được giải thưởng sao?”

      Thủy Quang “xí” tiếng. “ cho rằng chỉ mình giành được giải sao?” Tuy thông minh bằng Cảnh Lam, tháo vát bằng Cảnh Cầm, cũng có chí tiến thủ bằng La Trí nhưng phải loại người kém cỏi, có điều từ đến lớn sống cùng đám người quá xuất sắc khiến mất chút hào quang. Mà những lĩnh vực xuất sắc phải ít… ví dụ như học thư pháp với bố, ví dụ như võ thuật, ví dụ như thói quen đọc sách biết ngày đêm, thỉnh thoảng vươn lên vị trí thứ ba của khóa…

      Chương Tranh Lam đến kéo lại từ phía sau, tì cằm lên vai , : “Em xem, nếu chúng ta học cùng trường tốt biết bao, tiểu học, trung học, đại học…”

      lớn hơn em năm tuổi.” Hơn năm tuổi, ngoài cấp tiểu học có thể học cùng trường năm những cấp học khác là có khả năng.

      Chương Tranh Lam nghe thấy vậy liền : “Vậy đành bị lưu ban thôi, lưu ban năm năm là có thể được học cùng em, với người thông minh như , việc này cũng rất đơn giản.”

      “…”

      Bữa tối hôm đó, Thủy Quang xấu hổ muốn chết, bởi trước bữa ăn, bà Chương vào gọi hai người ra ăn cơm, đúng lúc bắt gặp Chương Tranh Lam hôn trộm , bà “ui chao” tiếng rồi lùi ra ngoài. Thủy Quang trợn mắt há miệng, trong khi người đàn ông mặt dày, vô sỉ còn tiếc nuối câu: “Hứ, bị phá đám rồi.”

      …”

      “Được, được, sai rồi, nhưng mà bây giờ em động thủ, gây ra tiếng động là người bên ngoài cũng nghe thấy đấy.”

      Thủy Quang tức đến mức đỏ ửng nhưng đối với người đàn ông bỉ ổi này, hoàn toàn bó tay.

      Sau đó, trong bữa cơm, Thủy Quang mực cúi đầu ăn cơm. Chương Tranh Lam cười, gắp đồ ăn cho . Ông Chương ngồi đối diện thấy vậy hiền từ gật đầu. “ bé ăn uống ngon miệng, rất tốt, rất tốt.”

      Thủy Quang ngoài thở dài ra chẳng thể được gì.

      Cuối cùng Thủy Quang ăn đến no căng bụng. Khi ra khỏi cửa nhà họ Chương, bà Chương còn gói cho hộp bánh đậu đỏ do bà tự làm, cảm thấy rất khó xử, vô thức nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt khẩn cầu.

      Chương Tranh Lam lại cười, nhận giúp rồi với mẹ: “Vậy chúng con về đây, mẹ vào nhà !”

      “Được, hai đứa được cẩn thận!” Sau đó bà Chương lại quay sang cười với Thủy Quang: “Sau này cháu phải thường xuyên đến nàh bác ăn cơm nhé!”

      “… Vâng.”

      Cuối cùng cũng xuống dưới lầu, Thủy Quang cảm thấy chân thực lắm. Giọng của Chương Tranh Lam từ phía sau truyền đến: “ đưa em về hay là em cùng về nhà ?” Chương Tranh Lam cũng biết lựa chọn thứ hai thực tế, nhưng hỏi vẫn phải hỏi chứ!

      Thủy Quang nhìn . Ánh trăng mùa đông phủ bờ vai, mái tóc của , trong đôi mắt vẫn hàm chứa bao dung và tình dành cho . quay đầu về phía chiếc xe. Chương Tranh Lam thong thả sau, có đủ kiên nhẫn, đủ thủ đoạn để giữ bên mình trọn đời trọn kiếp.

      Cuối cùng, Chương lão đại đưa Thủy Quang về nhà . Khi xuống xe, chỉnh lại quần áo cho rồi : “Đêm nay là đêm Bình an đấy, định đưa em xem phim nhưng em lại muốn về nhà, đành kìm nén đau thương thả cho em về.”

      “…”

      “Mai là Giáng sinh, đến đón em ăn cơm nhé?”

      “Mai em có việc rồi.” Mấy hôm trước, La Trí với rằng hôm Giáng sinh phải cùng mua quần áo, vì ngày lễ tết được giảm giá nhiều.

      “Cả ngày đều bận á?”

      “… Gần như vậy.”

      ngờ đối phương lại rất rộng lượng. “Được thôi.” Giáng sinh chỉ là cái cớ, nhưng bây giờ nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tuy có rất nhiều cặp tình nhân thích ân ái trong ngày lễ này nhưng thứ muốn là thiên trường địa cửu, ngày này chẳng đáng là gì.

      “Vậy ngày kia em làm, buổi sáng đến đón em.”

      Thủy Quang định cần vì muốn làm phiền , làm bằng xe buýt cũng rất tiện, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt xuống, đổi thành câu khác: “Chuyện này để sau !”

      “Được.” Chương Tranh Lam bằng giọng rất thỏa mãn. “Vậy đây.”

      Thủy Quang dừng lại lát mới : “ đường cẩn thận.”

      Chương Tranh Lam cong khóe môi lên. “Được.” cúi người hôn lên trán . còn chưa phản ứng lại được lùi bước. “Ngủ ngon!”

      Người qua đường nhìn thấy cảnh tượng này đều coi họ là cặp tình nhân lưu luyến tạm biệt. Thủy Quang cũng có chút mơ hồ, nắm chặt chiếc nhẫn trong túi áo, rốt cuộc là ai diễn kịch quá nhập vai khiến người ta coi là ? Đến bản thân dường như cũng nhập vai, dường như… , dường như chính là… Lam của , dường như tất cả quay về quỹ đạo vốn có, thi đỗ vào trường đại học, sau đó đương, khi tốt nghiệp mỗi người tìm công việc tốt, rồi kết hôn và ở bên nhau đến già…

      Thủy Quang nhìn bước vào trong xe, sau đó vẫy tay với , nụ cười mặt hóa thành chú bướm, bay vào trong mắt , ảo hóa thành giọt lệ.

      Khi Chương Tranh Lam rời , hề biết đến bi thương trong mắt . Về đến nhà, gỡ cà vạt, nằm sô pha lát rồi đứng dậy tắm.
      Buổi sáng ngày Giáng sinh, Chương Tranh Lam chơi bóng giết thời gian cùng người bạn độc thân. Lúc khỏi câu lạc bộ, nhận được điện thoại của Châu Kiến Minh, là Lộ Lộ nhớ người trong lòng của rồi, hôm nay cùng ra ngoài chơi nhé?

      Chương Tranh Lam “hứ” tiếng, : “ ấy rảnh.”

      Đồng chí Châu Kiến Minh : “Hai người hẹn hò sao?”

      Chương Tranh Lam cười, : “Cậu xem?”

      “He he, vậy làm phiền hai người nữa.” Sau đó Châu Kiến Minh quay sang với con : “Chị và chú bận. Lần sau bố bảo chú Chương của con đưa chị ấy ra ngoài chơi với con nhé, ngoan!”

      Chương Tranh Lam dập điện thoại, cuối cùng kìm được gửi tin nhắn cho người nào đó. “Em làm gì vậy?”

      Rất lâu sau đối phương mới trả lời: “Ăn cơm.”

      Chương Tranh Lam lập tức gõ ba chữ: “Ăn với ai?”

      “… La Trí.”

      “Ăn gì?”

      Người kia trả lời nữa, Chương Tổng tiếp tục: “ chơi bóng đến tận bây giờ, đói chết được.”

      Thủy Quang và La Trí dạo trong trung tâm thương mại vòng rồi lên tầng thượng ăn cơm. La Trí hỏi người đối diện muốn ăn gì hai lần mà nhận được câu trả lời, kìm được ngẩng lên nhìn, thấy nha đầu đó đờ đẫn trước màn hình điện thoại. “Quang Nhi, em muốn ăn gì?”

      Lúc này Thủy Quang mới sực tỉnh. “Gì cũng được.”

      Chương Tranh Lam đợi mãi thấy có tin nhắn trả lời, liền day day trán, lẩm bẩm: “Vô lương tâm quá!”

      Trước khi khởi động xe, có tin nhắn được gửi đến, Chương Tranh Lam vừa mở ra xem, mặt mày liền được thả lỏng, vì Thủy Quang : “Vậy ăn cơm !”

      “Đúng là dễ thỏa mãn!” Chương Tranh Lam vừa cười vừa lái xe.

      Năm nay, Chương Tranh Lam đón Giáng sinh mình nhưng đây là lần đầu tiên thấy vui vẻ, thỏa mãn đến vậy.

      Bảy giờ sáng thứ Hai, Chương Tranh Lam ra ngoài với tâm trạng cực kỳ tốt, đón người làm.

      Chính vào hôm đó, trong công ty GIT bắt đầu lan truyền tin đồn thế này: Lão đại và thần tượng của hacker Trương là đôi.

      Người truyền ra tin tức này là lão Trần, nhưng ta cũng nhấn mạnh rằng tin tức này chỉ được lưu hành trong nội bộ nhân viên, thể để lọt đến tai ông chủ, bởi vì buôn chuyện là phúc hay họa vẫn chưa biết được. Tuy hôm đó, lão đại có vẻ bận tâm đến chuyện công khai có người nhưng giữ lại con đường lùi bao giờ là sai cả, cho nên tin tức nóng hổi này ngấm ngầm lan truyền từ người này sang người kia, từ phòng này sang phòng kia… Có người mấy tin tưởng, có người kinh ngạc, có người hào hứng, còn Hà Lan rất kích động, : “Là ấy sao? Hóa ra là ấy sao? Haizz, thực ra sếp và ấy rất xứng đôi.”

      kỹ sư cũng từng Chương Tổng và Thủy Quang rất xứng đôi, lúc này kìm được cảm thán: “Tôi là thần mà!”

      Hacker Trương lại tin. “Có phải là lão Trần? đừng có tung tin đồn linh tinh đấy.”

      Lão Trần tận mắt nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của sếp tổng, lúc này bằng giọng chắc nịch: “Lão đại cũng muốn kết hôn với ấy rồi, tay ấy còn đeo nhẫn nữa, mọi người nhìn thấy sao?”

      Kết hôn? Uy lực của thứ chất nổ này lời nào miêu tả được. Nếu sếp quay lại với người cũ rồi kết hôn chẳng có gì bất ngờ, nhưng Tiêu Thủy Quang này mới quen thôi mà? Sếp cũng… thần tốc quá!

      Chương Tổng sau khi đưa bạn làm cũng đến công ty rất sớm. Lúc này từ phòng làm việc ra, tay đút túi quần, tay cầm tập giấy tờ, nhìn thấy mọi người quay lại chuyện, bất giác hỏi: “Mở cuộc họp sao?”

      , !” Đám người lập tức tản ra.

      Chương Tranh Lam đến vứt tập giấy tờ tay cho Nguyễn Kỳ. “Xem , sau đó cùng tôi ra ngoài chuyến.”

      Rất nhiều cặp mắt đều chăm chú nhìn vào tay lão đại. có nhẫn.

      Đến khi quay về phòng làm việc, có người lập tức : “Lão Trần, có phải là lại lừa chúng tôi ?”

      yên lành, tôi lừa mọi người làm gì? Chẳng phải vẫn có tay đút trong túi quần sao?”

      Có người đề nghị: “Nếu muốn biết gọi điện thoại cho Tiêu xác nhận chẳng phải là xong sao? Làm như thế đơn giản hơn nhiều so với hỏi sếp, nguy hiểm đến tính mạng chứ chả chơi!”

      Trương Vũ đồng ý. “Đừng có gây phiền phức cho người ta, còn nữa, lời của lão Trần vẫn chưa chắc đúng.”

      Lão Trần bị hoài nghi nhiều lần nên thể thái độ “thích tin tin”, dù sao ta cũng tin.

      Cuối cùng, có người sợ chết, lật hợp đồng ra lấy số gọi, ngoài hacker Trương : “Đừng đùa quá thế”, những người khác đều nghển cổ ngóng trông. Tiếng nhạc chờ vang lên khắp căn phòng, là ca khúc tiếng , mọi người đều thấy hồi hộp, căng thẳng. Đến khi đầu máy bên kia truyền đến tiếng “a lô”, những tài bình thường thích xuất đầu lộ diện lúc này lại chẳng có ai làm tiên phong, mắt to nhìn mắt , ra hiệu cho người khác nghe tạo thành khoảng im lặng, cuối cùng vẫn là Tiểu Hà làm nữ trung hào kiệt.

      “Chào Tiêu! Tôi là Hà Lan của GIT.”

      “… Vâng, chào ! Có chuyện gì ?”

      Ha Lan liếc nhìn đám người xung quanh, cười : “ ngại quá, tôi chỉ muốn xác nhận với xem số tài khoản ngân hàng của trong hợp đồng có thay đổi hay , bởi vì chúng tôi trả trước cho ba mươi phần trăm giá trị hợp đồng.”

      “Ồ… thay đổi.”

      “Vậy ạ?”

      Bên cạnh có người làm khẩu hình với Hà Lan: “Lão đại, lão đại”, Hà Lan trừng mắt lườm, ho tiếng mới tiếp: “ Tiêu, sếp của chúng tôi…” Còn chưa hết câu, Tiểu Hà nhìn thấy sếp tổng thư thái, nhàn nhã đứng ở vòng ngoài nhìn đám người xúm lại. “Ấy, sếp!”

      Mọi người cùng quay lại nhìn, sau đó đờ đẫn, lặng lẽ ai về chỗ người đó, cố gắng tỏ vẻ chăm chỉ cần cù, phấn đấu đến chết. Chương Tranh Lam chỉ nhướng mày, tới cầm lấy ống nghe, mọi người bất giác đều dỏng tai lên lại nghe thấy sếp : “ lấy di động gọi cho em.”

      Sau đó, Chương Tổng dập máy, ném câu về phía đám người nhàn rỗi: “Lát nữa xử lý mọi người”, rồi lấy di động ra cửa lớn của công ty, để mặc đám người nhìn trần nhà than thở.

      Di động lại lần nữa đổ chuông, Thủy Quang uể oải nhấn nút nghe. Trong lúc chuyện, chỉ “ừm” mấy tiếng, vì những người ở bên cạnh đều làm việc nên tiện chuyện lâu. Chương Tranh Lam hỏi có muốn cùng ăn trưa với , đặt đồ ăn nhanh cùng đồng nghiệp rồi.

      “Ăn thứ đo tốt cho sức khỏe đâu.” Chương lão đại nhíu mày. “Lát nữa đặt họ mang cho em suất nhé?”

      “Em ăn đâu.” Thủy Quang cự tuyệt. “ rất rảnh sao? Em bận lắm.” Ý ràng là muốn tắt máy rồi.

      Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, cười : “Em còn bận hơn sao? Thà em cứ đến chỗ làm cho xong, chuyên ngành của em cũng phù hợp với công ty . Nếu em đến, cần phỏng vấn, trực tiếp nhận luôn, bảo đảm công việc của em nhàng, lương lại cao, có được hay ?”

      Thủy Quang rất muốn : “Được cái đầu ” nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén được. “Em dập máy đây.”

      “Ấy, đợi chút!” Chương Tranh Lam gọi , do dự lát mới hỏi. “An hem có phát ra buổi tối hôm đó em về nhà…”

      “Tút…” Đối phương ngắt máy.

      Chương Tranh Lam cười thành tiếng. “ chỉ muốn hỏi em có phát ra em dối để còn giúp em.” Còn có phải lòng muốn giúp đỡ chỉ có trời mới biết, Chương Tổng biết.

      Thủy Quang vừa ngắt cuộc gọi di động lại đổ chuông. chẳng buồn nhìn số điện thoại hiển thị bắt máy, đối với , dường như lúc nào cũng có thể bộc lộ chính mình cách rất tự nhiên, bằng giọng vui: “ lại muốn gì?”

      “Chào !” Giọng nam nghe có vẻ lạnh nhạt. “ Tiêu, tôi là Lương Thành Phi.”

      Thủy Quang sững sờ, nhìn lại số điện thoại hiển thị màn hình, đương nhiên là số máy lạ, rồi lại kề vào bên tai, lạnh nhạt trả lời: “Có chuyện gì ?”
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :