1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28: Lần đầu tiên hẹn hò (1)

      Tối qua gần như ngủ được nên Chương Tranh Lam bảo Tiểu Hà pha cà phê mang vào.

      “Chương Tổng, happy birthday, tuy hơi muộn nhưng em mới đến chưa được năm nên biết, có lỗi quá. Mà nghe bọn Đại Quốc tối qua cũng hẹn được à?” Tiểu Hà vì được khen ăn mặc xinh đẹp nên giọng điệu có chút nịnh bợ, lại thấy sếp khi lật xem giấy tờ, tài liệu, gương mặt cũng lộ nụ cười, bất giác mạnh dạn hỏi: “Ngày đặc biệt thế này, chắc chắn là chơi với người đúng ?”

      Chương Tranh Lam ngẩng lên, Tiểu Hà đứng thẳng người, : “Sếp, cà phê của .”

      Die nda nl equ ydo n

      Chương Tranh Lam cười cười, sau đó hỏi: “Sao nào, có hứng thú với cuộc sống riêng tư của vậy sao?”

      , .” Trong lòng Hà nương thầm trả lời là đúng vậy, trong công ty, ai mà có hứng thú tám chuyện liên quan đến chứ? người có đủ điều kiện về kinh tế, ngoại hình đủ cool, lại còn hào phóng, phóng túng nhưng thiếu vẻ lịch , những người như thế này, chỉ cần muốn, cuộc sống chẳng thiếu điều đẹp đẽ, nhưng vấn đề là cuộc sống của Chương lão đại quá nhạt nhẽo, vô vị nên hiếm khi có tin đồn gì, vì thế chỉ cần lão đại có vẻ bất thường là bị đem ra bàn tán, haizz, cũng chẳng có cách nào, người làm IT đều quá tẻ nhạt.

      Cho nên chuyện có rất nhiều lời đồn xung quanh sếp nhưng chẳng có mấy ai biết được chân tướng cũng trở thành tượng.

      Lần trước, lão Trần phụ trách quảng cáo trò chơi suy đoán sếp có quan hệ với ký hợp đồng với công ty bọn họ, nhưng suy đoán này lập tức bị công kích. “Tuy lão đại rất phong lưu nhưng cũng tàn nhẫn đến mức ra tay với người mới gặp hai lần đâu.”

      mẫn cảm của phụ nữ lại khác, cảm giác của Tiểu Hà là sếp , nhưng đối tượng chắc phải họ Giang kia. Vậy rốt cuộc là ai? Dù chưa biết đối tượng khiến Chương lão đại trở nên bất thường là ai nhưng chắc chắn đó phải là người rất “lợi hại”, điều này có thể nhìn ra rất .

      Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, chân tướng vẫn là điều bí .

      Dù sao lúc này vẫn còn sớm, Tiểu Hà muốn tiếp tục chuyện phiếm với sếp nhưng di động bàn đổ chuông. Chương Tranh Lam nhìn tên người gọi hiển thị màn hình, vẻ mặt lập tức thay đổi, cách chính xác là “ngạc nhiên vui mừng”. “A lô?”

      Khi ở xe buýt, Thủy Quang nhận được điện thoại của ông chủ công ty nhiếp ảnh, hỏi buổi tối có thể qua đó chụp nốt phần còn lại , bởi cuối tuần này tất cả nhiếp ảnh gia đều phải ra ngoài, mà ảnh của Chương Tổng có lẽ cần dùng gấp, e là kéo dài được, cuối cùng đối phương còn : “Hay là Tiêu thử hỏi Chương Tổng xem, nếu vội hoãn đến tuần sau, dù sao bảo đến buổi tối, tôi cũng thấy rất ngại.”

      Từ lúc bắt đầu cuộc gọi đến khi dập máy, đối phương cho Thủy Quang xem vào câu nào, giữa chừng chỉ được câu: “Ông có thể tự hỏi ấy.”

      Nhưng đối phương lại : “Chương Tổng là khách hàng lớn của chúng tôi, chúng tôi thể đắc tội được.” Trong lời có ý tứ sâu xa. “ ngại quá, Tiêu, tôi có điện thoại, cứ tạm vậy nhé!”

      Thủy Quang cứng họng, khi xuống xe, đành phải gọi điện thoại cho người kia.

      Giọng nam quen thuộc truyền đến bên tai, Thủy Quang chợt cảm thấy khó mở miệng.

      “Bây giờ có bận ?”

      Chương Tranh Lam đến bên cửa sổ, lúc này chỉ tập trung nghe điện thoại. “ bận, em có chuyện gì à? Em .” Khẩu khí của giống như hận mình thể moi tim móc phổi, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.

      “Ảnh quảng cáo cho trò chơi của công ty có gấp ? Có thể để đến cuối tuần sau chụp ?”

      “Ảnh quảng cáo? gấp. Lão Lệ tìm em chuyện rồi à?”

      “Vâng, dừng chút. “ còn chuyện gì khác, em dập máy đây.”

      Chương Tranh Lam vội : “Đợi chút! Em ăn sáng chưa? Đến công ty chưa?”

      “Ăn rồi… Em vừa đến cửa.”

      Chương Tranh Lam cười, : “Vậy tốt, trưa qua tìm em.”

      Tiểu Hà ở bên cạnh đờ đẫn, sững sờ. Ông chủ Chương dùng giọng và thái độ này để chuyện với người ta từ khi nào vậy? Cuộc trò chuyện còn toàn là những lời buồn nôn như thế này nữa!

      Ông chủ Chương thu ánh nhìn về, nghiêng người coi như chú ý đến thư ký há hốc miệng ở trong phòng làm việc. “Tiểu Hà, còn chuyện gì à?”

      Lúc này trông Chương Tranh Lam có vẻ tươi tắn, vui vẻ, khuôn mặt tuấn, trầm tĩnh còn toát ra thứ ánh sáng đặc biệt khiến Tiểu Hà nhìn thấy mà thất thần, vội : “À, có gì nữa, em ra ngoài đây!”

      Sau đó Tiểu Hà liên tục cảm khái: “May mà mình có bạn trai rồi, nếu chưa biết chừng mất khí tiết. A Di Đà Phật!”

      Trưa hôm đó, Chương Tranh Lam qua chỗ Thủy Quang, đường có gọi điện thoại cho nhưng bắt máy, buồn rầu lẩm bẩm: “Nếu em dám cho leo cậy, sau này ngày ngày ngồi trước cửa công ty em từ sáng sớm, đúng, phải là ngồi trước cửa nhà em từ sáng sớm…” xong lại tự cười, than: “Haizz, chỉ nghĩ như vậy thôi, dám đâu.”

      Chương Tranh Lam đến công ty của Thủy Quang trước giờ. Trước đo, vì rời khỏi công ty sớm nên bị đám cấp dưới la ó: “Lão đạo càng ngày càng bỏ bê công việc.” ném mấy tờ ngân phiếu ra. “Cơm trưa, thừa trả thiếu bù.” Trong những tiếng hoan hô đưa tiễn, Chương lão địa vẫy vẫy tay với những người phía sau, phong độ rời , còn thấp thoáng nghe thấy ai đó : “Con trai lão đại đầy tháng rồi sao?”
      sanone2112 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28: Lần đầu tiên hẹn hò (2)

      Chương Tranh Lam gọi lần nữa vẫn thấy ai nghe máy liền vứt di động sang ghế phụ, hạ cửa kính xe xuống, hơi thò đầu ra, nhìn lên tầng nào đó trong tòa nhà văn phòng kia.

      Lúc này bảo vệ ở tòa nhà đến, chiếc xe sang trọng này rất bắt mắt, hơn nữa chủ xe cũng khiến ta có ấn tượng, vì người này lần trước còn chỉ vào nhân viên mới của công ty Vân Đằng rồi với ta: “Đó là bạn tôi.”

      lại đến đợi bạn à?” Vừa đến, bảo vệ liền nửa đùa nửa hỏi.

      Chương Tranh Lam cười cười, móc bao thuốc trong túi áo ra mời.”Đúng vậy.”

      Bảo vệ lấy điếu thuốc, vẻ mặt cũng chẳng có gì là nghiêm túc. “Công ty họ mười rưỡi mới nghỉ trưa.”

      “Tôi biết.”

      Bảo vệ lấy bật lửa từ trong túi chiếc áo khoác quân phục xanh ra châm thuốc, sau đó chuyện với Chương Tranh Lam. cảm thấy chỉ đợi cũng sốt ruột liền chuyện với bảo vệ giết thời gian, nhân tiện thăm dò nội tình, ví dụ công ty đó có nhiều nhân viên nam , sau đó chẳng biết tại sao lại đến cổ phiếu. Về cổ phiếu, Chương Tranh Lam chỉ là chơi cho vui, tổng cộng đầu tư có , hai vạn nhưng cũng rất am hiểu về lĩnh vực này, trước nay làm việc gì phải nghiên cứu thấu triệt rồi mới tham gia, dù chỉ là chơi cho vui.

      Bảo vệ đó lại là phần tử nghiện cổ phiếu nhưng có kỹ năng, vận may cũng tốt, trước giờ đầu tư vào cổ phiếu đều lỗ nhiều lãi ít, hôm nay gặp Chương Tranh Lam là cao thủ, được chỉ điểm vài chỗ giật đầu lia lịa, đươc lợi miễn phí, cuối cùng gọi cả hai bảo vệ ngồi giám sát camera trong phòng ra học hỏi kinh nghệm của Chương lão đại.

      Khi Thủy Quang cùng đồng nghiệp xuống lầu liền nhìn thấy mấy người trò chuyện rôm rả bên cạnh chiếc xe quen thuộc đó, người ngồi xe nhàn nhã gác cánh tay lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng câu với những người bên ngoài.

      nữ đồng nghiệp bên cạnh Thủy Quang buột miệng : “Cayenne”, còn vị lãnh đạo nam khác lại nhận ra chủ xe. “Chương Tổng?” ta sải bước đến.

      Chương Tranh Lam vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy đoàn người từ tòa nhà ra, lập tức nhận ra Thủy Quang ở phía ngoài cùng bên trái. Mấy bảo vệ tự giác tản , Chương Tranh Lam mở cửa xuống xe, nhìn người vừa gọi , khi nhận ra là ai liền chào hỏi: “Giám đốc Dương.”

      “Chương Tổng, à? Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.”

      Chuyên ngành Thủy Quang học giống với Chương Tranh Lam, công ty làm bây giờ chủ yếu là làm mailbox cho các doanh nghiệp, mở trang web… tóm lại cũng chính là nghề IT, vì thế người trong cùng ngành ít nhiều cũng quen biết nhau, huống hồ đây còn là Chương Tổng danh tiếng lẫy lừng.

      Giám đốc Dương hàn huyên đôi câu với Chương Tranh Lam, hỏi sao lại đến đây.

      Chương Tranh Lam nhìn về phía Thủy Quang, thấy có biểu cảm gì, liền mỉm cười với rồi quay sang với Giám đốc Dương: “Tôi đợi bạn.”

      Giám đốc Dương cũng là người tinh ý, ánh mắt đảo qua lượt liền nhìn ra được đầu mối, chủ yếu cũng là do vẻ mặt của Chương Tranh Lam. ta thầm nghĩ, Thủy Quang – nhân viên mới của công ty là bạn của Chương Tổng, vậy mà còn đến công này để làm công?

      Lúc này, trong lòng Thủy Quang hề bình tĩnh như vẻ ngoài của , thứ nhất là lo lắng người đó biết chừng mực ở chốn đông người, thứ hai chỉ là cứ nhìn thấy là trong lòng lại bị xáo động. vẫn chưa nghĩ ra phải ứng phó với tình huống này thế nào Chương Tranh Lam về phía , khóe miệng mang nụ cười, dịu dàng “hey” với .

      Sau đó Thủy Quang nghe thấy Giám đốc Dương : “Chương Tổng, chúng tôi trước đây.” Đồng nghiệp bên cạnh cũng nhìn cái đầy ý tứ rồi lục tục rời .

      Khi mọi người xa rồi, Thủy Quang nhìn sang người đàn ông với vẻ ung dung trước mặt, cuối cùng lên tiếng: “Ở đâu cũng có người quen sao?”

      Chương Tranh Lam cầm lấy hai bàn tay , đặt giữa hai bàn tay mình, hà hơi ấm vào, : “Xin lỗi Tiêu tiểu thư, em tìm được người bạn trai khá nổi tiếng, hàng bán ra, được trả lại.”

      Thủy Quang bối rối nhưng miệng tự nhiên bật lại: “ hài lòng tất nhiên có thể trả lại chứ!”

      Chương Tranh Lam nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó bật cười ôm lấy . “ thể trả lại, Thủy Quang, em mà trả lại hằng ngày khóc cho em xem!”

      Thủy Quang câm nín trong chốc lát. thôi, “em đói rồi.”

      Mỗi lần Thủy Quang “em đói rồi”, Chương Tranh Lam lại trào lên cảm giác ấm áp từ nơi sâu thẳm nhất trong tim. thể hiểu tại sao khi người, chỉ câu đơn giản của người ấy có thể khiến dễ dàng trầm luân.

      Sau đó đến nhà hàng, Chương Tranh Lam dừng xe rồi kìm được nghiêng người xán đến khiến Thủy Quang sững sờ. vừa nghiêng đầu tránh né, đối phương khẽ bên tai : “Thủy Quang, muốn hôn em.”

      Thủy Quang nghẹn lời, lưng hơi cứng lại, tay chống lên trước ngực . “ đừng nghịch ngợm.”

      Chương Tranh Lam khẽ bật cười, hơi thở làm lay động những sợi tóc mai bên tai . “ thích nghe em đừng nghịch ngợm”, thích nghe em “em đói rồi”, Thủy Quang, em xem, tại sao lại em đến vậy chứ?”

      Trong khoang xe chật hẹp, bầu khí ám muội mê li, Thủy Quang cảm thấy chẳng biết phải làm thế nào. “ linh tinh gì vậy?”

      , em, Thủy Quang.” xong liền hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

      để trái tim mình, khát vọng của mình dẫn dắt thâm nhập vào vùng trời đất đó. Còn Thủy Quang có kinh nghiệm trong chuyện này, bị đòn tấn công bất ngờ của làm cho thất thủ.

      Mặc dù cuối cùng bị thụi cú vào eo khiến toàn thân Chương Tranh Lam vô lực dựa vào người Thủy Quang, nhưng có thể được thưởng thức hết hương vị ngọt ngào. Sau khi vào nhà hàng, lúc gọi đồ ăn, vẫn nở nụ cười rạng rỡ. hỏi Thủy Quang muốn ăn gì? Người kia trầm mặc, nhớ lại tình cảnh lúc đó rồi cảm thấy ảo não, người đó mà trở nên bừa bãi hoàn toàn bất chấp tất cả.

      Chương Tranh Lam mỉm cười nhìn , thấy trả lời cũng chẳng bận tâm, tự gọi mấy món, đến khi đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ còn vui vẻ : “Làm ơn nhanh chút, bạn tôi đói rồi.”

      “…”

      Chương Tranh Lam cười, : “Em còn muốn ăn gì nữa để gọi thêm?”

      phải Thủy Quang nhìn ra hạ mình trước mặt , tỏ vẻ khiêm tốn, ân cần. “… cần đâu.”

      “Được rồi, vậy nếu lát nữa đủ gọi tiếp.”

      Thủy Quang nghĩ, hai người năm món, làm sao mà đủ chứ?

      Nữ nhân viên phục vụ vừa rồi quay lại, lúc này rời khỏi cảm khái: “Bạn trai ấy biết nghe lời.”

      Chương lão đại nghe thấy câu ấy, vừa rót trà cho người trong lòng vừa cười, : “Em uống trà trước cho đỡ khát.”

      Thủy Quang nhất thời biết phải đáp trả thế nào, liền cúi đầu uống trà, tóc mái trước trán hơi che đôi mắt . Khuôn mặt rất thanh tú, lại có khí khái hào hùng thuần túy, suối trong khe núi, gió thổi giữa rừng cũng đủ để hình dung về Thủy Quang trong mắt Chương Tranh Lam. Ngón tay Chương Tranh Lam vân vê miệng cốc theo thói quen để cảm xúc của mình dễ dàng bị phát .

      “Thủy Quang?” Người vừa gọi là Lâm Giai Giai. ấy nhanh chóng đến bên bàn, ngạc nhiên nhìn Chương Tranh Lam ngồi đối diện với Thủy Quang, vẻ mặt rất mờ ám. “Trùng hợp quá Quang Nhi, cậu cùng bạn ăn à?”

      Thủy Quang cũng rất bất ngờ, đứng dậy, : “Cậu làm rồi sao? Hôm nay cũng đến đây ăn cơm à?” Công ty của Lâm Giai Giai ở cách đây khá xa.

      “Mình hẹn khách hàng tới đây bàn công chuyện, nhưng họ vẫn chưa đến.” Sau đó lại nhìn sang Chương Tranh Lam. “ giới thiệu với mình sao, Thủy Quang?” Lâm Giai Giai cười híp mắt nhìn về phía bạn thân.

      Thủy Quang vẫn chưa biết nên thế nào giọng của Chương Tranh Lam vang lên trước, vẻ rất lịch : “Em là bạn của Thủy Quang à, chào em! là Chương Tranh Lam, bạn trai của Thủy Quang.” đứng dậy, rất tự nhiên chìa tay ra.

      Lâm Giai Giai sững sờ, lập tức bắt tay, gương mặt còn bị nụ cười của đối phương làm cho đỏ ửng. “Chào , em là Lâm Giai Giai, bạn đại học của Thủy Quang.”

      “Vậy sao?” Chương Tranh Lam cười. “Đúng là có duyên, cũng từ trường bọn em ra.”

      Lần này Lâm Giai Giai thực tròn mắt há miệng, trong đầu lóe ra cái gì đó rồi buột miệng: “ sao?! Vậy chính là bạn trai thần bí học cùng trường với Thủy Quang à?!”

      Sắc mặt Thủy Quang bỗng thay đổi. Chương Tranh Lam cũng nhíu mày trong tích tắc nhưng chỉ giây sau, uyển chuyển : “Xem ra ấy luôn giữ bí mật về chuyện của !”

      Lâm Giai Giai cười, : “Đúng vậy. Từ trước tới giờ Thủy Quang chưa từng tiết lộ với bọn em, hóa ra bạn trai thần bí của ấy lại đẹp trai thế này! đẹp trai, phải mời bọn em ăn cơm đấy, để em gọi thêm hai bạn cùng phòng nữa, ký túc bọn em trước đây có quy tắc là ai có bạn trai phải mời ăn cơm, con bé Thủy Quang cứ nợ mãi vụ này, hôm nay bị em bắt được rồi.”

      Chương Tranh Lam trả lời rất khẳng khái: “Đương nhiên rồi, ăn cơm lúc nào cũng được.”

      Giai Giai nháy mắt với Thủy Quang. “Bạn trai cậu hiểu chuyện, thành hơn cậu nhiều, nhưng mà ấy đẹp trai thế này bọn mình cũng có thể tha thứ cho cậu tội giấu giếm!”

      Thủy Quang cứ nhìn Chương Tranh Lam mãi, lúc này mới chậm rãi : “Vậy hai người trao đổi cách thức liên lạc !”

      Chương Tranh Lam dường như sững sờ lát, sau đó cười đến nghiêng ngả. Lâm Giai Giai chẳng hiểu gì, lại nghĩ phải Thủy Quang ghen chứ? Chỉ có Chương Tranh Lam hiểu trong lời của hề có ý ghen, chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn ăn cơm phải trao đổi số điện thoại.

      Giai Giai định gì đó, điện thoại tay chợt đổ chuông, khách của đến rồi, nghe máy xong với Thủy Quang: “Haizz, mình phải tiếp khách rồi. Quang Nhi, nhớ mời bọn mình ăn cơm đấy, thấy cậu nâng niu bạn trai nhà cậu như vậy, bọn mình chém ghê gớm quá đâu, yên tâm!” Khóe mắt Giai Giai lại liếc nhìn người đàn ông rồi cảm thán tiếng nữa, bạn trai Thủy Quang rất gợi cảm.

      Chương Tranh Lam với Lâm Giai Giai: “Giai Giai, vậy chuyện ăn cơm để Thủy Quang liên lạc với bọn em. lúc nào cũng rãnh.”

      Lâm Giai Giai trước nay luôn phóng khoáng, cởi mở lúc này lại bị tiếng gọi “Giai Giai” kia làm cho đỏ mặt. “Ok, ok!” Rồi lại với Thủy Quang: “Bảo bối Thủy Quang, đừng có quỵt nợ nữa nhé! trước đây, bye!”

      Thủy Quang cũng chỉ biết gật đầu. “Được.”

      Chương lão đại còn vẫy tay với người ta, : “ cẩn thận!”

      Sau khi Lâm Giai Giai rời , đồ ăn cũng được mang lên, Chương Tranh Lam múc bát canh đưa cho Thủy Quang. “Em uống chút canh trước .”

      Thủy Quang nhìn . “Đối với những bạn trước kia của , cũng đối xử tốt như thế này à?” Bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại mở miệng hỏi chuyện này, có lẽ là vì muốn nghĩ đến nỗi bi thương trào lên trong lòng, cũng có thể vì muốn biết có phải đối với ai cũng tốt thế này .

      Chương Tranh Lam cúi đầu, cười. “Vấn đề này… bây giờ tạm giữ bí mật, đến khi nào em muốn biết, với em. Bất luận là chuyện gì, chỉ cần em muốn biết, đều thẳng thắn với em.” Giọng này, vẻ mặt này giống như lời thề. “Được rồi, ăn cơm , đừng để bị đói, em mà bị đói người đau lòng chính là .”

      Những lời luôn khiến chẳng biết phải đáp lại như thế nào, quyết định gì nữa. Thủy Quang phát ra, khi bí từ kiểu này, nỗi bi thương trong lòng cũng nhạt .

      Ăm cơm xong, Chương Tranh Lam đưa bạn gáu về công ty, biểu rất ra dáng, níu kéo, chỉ : “Em lên , tam làm đến đón em.”

      Mấy ngày sau đó, ngày nào cũng như ngày nào, buổi trưa đến đưa ăn cơm, buổi tối đến chỗ ăn, nấu cơm, ở bên cạnh làm chân sai vặt. bị làm cho bối rối nhưng lại biết phải tranh luận thế nào, tuy cảm thấy cần ngày ngày gặp mặt nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ .

      Hai ngày đầu, La Trí đều đụng mặt Chương lão đại ở nhà, sau đó tự biết điều làm kỳ đà cản mũi nữa, cho nên hôm nay, sau khi đón được Thủy Quang tan làm, Chương Tranh Lam liền đề nghị: “Hôm nay chắc trai em cũng ở nhà, hay là chúng ta ăn tối ở ngoài . Ăn xong xem phim, mua vé rồi.” Ý của câu này là em mà lãng phí lắm đấy.

      Thủy Quang còn do dự, Chương Tranh Lam : “ tấm vé sáu mươi tệ đấy.”

      Thủy Quang kiềm chế lát rồi vẫn : “Chẳng phải có rất nhiều tiền sao?”

      “Em biết đấy, em , bây giờ lấy vợ rất tốn tiền, phải có nhà có xe, còn phải có tiền tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng, đến tiền tiết kiệm của , lấy vợ chắc là cũng đủ.”

      Nghe vậy, Thủy Quang chẳng viết phải gì nữa.

      Còn về buổi xem phim kia, đương nhiên là rồi. Thủy Quang cảm thấy mỗi lần bị người đó làm ồn xong là lại bị dắt .

      Hôm nay hai người xem bộ phim tình vừa mới công chiếu. Khi Tiểu Hà phụng mệnh đặt vé cho Chương Tranh Lam còn ngừng cảm động mà than thở: “Đến phim hành động boss còn chẳng có hứng xem, vậy mà lần này lại kéo được boss xem phim tình cảm. Quá giởi, là quá giỏi!”

      Chương lão đại cố kéo người trong lòng xem phim tình cảm, còn ầm ĩ đòi mua bắp rang bơ trước quầy bán đồ ăn đông nghịt người. Thủy Quang thực muốn bị người ta chú ý nên nhanh chóng mua hộp rồi kéo rời .

      Chương Tranh Lam cười, nắm chặt bàn tay kéo mình. “Thủy Quang…”

      “Hả?” Thủy Quang vô thức quay đầu, nhìn có vẻ dò hỏi.

      Chương Tranh Lam lắc đầu. “ có gì.”

      Thủy Quang chẳng hiểu ra sao, vào phòng chiếu phim tìm được chỗ xong, buông tay rồi ngồi xuống, người phía sau lẩm bẩm câu gì đó nghe , sau khi ngồi xuống chưa được hai giây, Chương Tranh Lam lại xán đến, : “Thủy Quang, khát.”

      Người này lắm chuyện! Thủy Quang lấy chai nước suối từ ttong túi xách của mình ra, luôn có thói quen mang chai nước bên người.

      Chương Tranh Lam cười, đón lấy chai nước suối còn nửa, mở nắp uống hai ngụm, khi trả lại còn : “Ngọt quá!”

      Đèn trong phòng chiếu phim được chỉnh tối nên Chương Tranh Lam thấy vẻ ngượng ngập, lúng túng mặt Thủy Quang vì câu “ngọt quá” ám muội của . Thủy Quang thầm cắn răng, mà còn để ý đến nữa chính là đồ con heo!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29: Lời hứa

      Bộ phim họ xem có tên là Lời hứa, kể về cặp trai thời niên thiếu thề non hẹn biển, nhưng đền khi trưởng thành, vì chuyện học hành và vài nguyên nhân khác mà phải xa nhau mãi mãi. Giữa phim, hai người gặp nhau trong quán cà phê, thời khắc đó ngọt ngào nhưng ngắn ngủi. Sau đó, nam chính vì nghiệp mà chia tay với ấy, lấy tiểu thư nhà giàu rồi trở thành người thừa kế doanh nghiệp.

      Sau này, nữ chính nằm viện vì căn bệnh di truyền từ mẹ, mà mẹ sống qua được tuổi ba mươi lăm. Từ , biết về căn bệnh của mình, cũng biết vĩnh viễn thể có cuộc sống của người bình thường, đương nhiên, bao gồm cả tình , cho nên với chính mình, cần là điều rất bình thường, chẳng có gì đáng để đau lòng, được khóc, cũng cần khóc…

      Trong bệnh viện, khi lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình ra trả viện phí, bác sĩ có người trả toàn bộ chi phí điều trị cho rồi. hỏi là ai, bởi người bố già cả của chẳng có bao nhiêu tiền, hơn nữa cũng cho bố biết bệnh của mình nghiêm trọng đến mức cần nằm viện. Nhưng câu trả lời của bác sĩ là đối phương dùng tên nặc danh nên biết được.

      Trong khoảng thời gian nằm viện, nữ chính vẫn luôn nhớ lại thời niên thiếu, từng chút từng chút

      bảo vệ , cùng , còn phải kiếm tiền để chữa bệnh cho … Đến cuối cùng, những lời hứa đó hóa ra chỉ là lời dối của thời niên thiếu.

      Còn lúc đó, nam chính từng câu từng chữ với tiểu thư nhà giàu kia: “ thăm ấy… chỉ cần nhiều, nhiều tiền.” Die nda nl equ ydo n

      Thủy Quang xem đến đây chỉ cảm thấy buồn cười, tự tưởng rằng mình vĩ đại nhưng ra lại là rất ích kỷ, có phải ? nhìn màn hình trước mặt, biết từ lúc nào tròng mắt ươn ướt, lặng lẽ xem màn kịch kia tiếp diễn.

      Lúc đầu Chương Tranh Lam chỉ biết đây là bộ phim tình cảm, nội dung thế nào. Trong ánh sáng mờ tối, nhìn thấy rơi lệ, nếu biết bộ phim này làm khóc, đưa xem, ít nhất phải bây giờ.

      Trầm mặc hồi, nghiêng người, cố gắng để chắn mất tầm nhìn của , khẽ hôn lên môi . Thủy Quang lơ đễnh nên hề bị nụ hôn như có như kia làm cho kinh động.

      Chương Tranh Lam dùng đầu lưỡi liếm lên bờ môi mềm mại của . Thủy Quang khẽ run rẩy nhưng tư duy của vẫn mông lung, Đầu lưỡi của thừa thế thâm nhập vào bên trong bờ môi hơi hé ra của . Thủy Quang “a” tiếng, bất giác chau mày, khi tinh thần tỉnh táo trở lại, thanh sắp thốt ra khỏi miệng kia bị đẩy ngược vào trong rồi. Chương Tranh Lam ôm chặt hơn. Thủy Quang thể đẩy ra, bực bội, xấu hổ cắn vào lưỡi . Chương Tranh Lam bị đau nhưng chỉ cười, lùi ra rồi lại hôn…

      Trước đó chỉ muốn đùa chút nhưng bây giờ lại bị đùa lại, liền cảm thấy những chuyện như thế này thể làm cách tùy tiện, bởi nó quá dễ bị nghiện.

      Cho đến lúc Thủy Quang bực bội đẩy người phía trước ra, hộp bắp rang bơ đặt đùi liền rơi xuống đât. “ đủ chưa?” Dù tức giận hơn nữ giọng của Thủy Quang cũng lớn lắm, nhưng có thể nghe ra được chút lửa giận trong đó.

      Họ ngồi ở hàng ghế gần cuối, xung quanh có nhiều người, gian lại tối nên có ai chú ý đến.

      “Hình như chưa đủ.” Chương Tranh Lam nở nụ cười, lại lần nữa xán đến, đặt tay lên gáy , đôi môi quyết liệt phủ xuống. Nụ hôn này mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc trước, Thủy Quang muốn đẩy ra nhưng hai tay bị tay giữ chặt, tức chết được nhưng cũng chỉ biết mặc kệ . Hơi thở giao hòa, nhàng quấn quýt, bi thương lúc trước hoàn toàn biến mất, tiếp xúc thân mật này khiến hoảng loạn.

      lúc lâu sau, Chương Tranh Lam mới lùi ra chút, khóe miệng cong lên, đầu dựa vào hõm vai , giống như khắc chế cái gì đó, giọng khàn khàn : “Gay rồi.”

      Thủy Quang đẩy ra, quệt môi cái mạnh, lườm trong ánh sáng tối mờ.

      biết trong mắt mình lúc này loang loáng nước, môi bị hôm đến đỏ ửng. Chương Tranh Lam có cảm giác bất lực, thất bại thảm hại, cơ thể có phản ứng dễ dàng như thế này tốt.

      Trong khí trôi nổi những nhân tố bất ổn, Thủy Quang nhắm mắt lát rồi định đứng dậy, Chương Tranh Lam giữ lại, giọng đầy vẻ đnga thương: “Đừng , đợi thêm chút.”

      Thủy Quang bị kéo nên đứng lên được, hơi thở ấm áp của phả vào tai . giận đỏ mặt: “ buông ra trước .”

      buông. Hôm nay hôn em hai lần, mà buông ra chắc chắn em .” Lão đại đấy còn sáng suốt lắm.

      Thủy Quang tức đến bật cười: “Sao lại có thể như vậy!”

      chuyện biết chừng mực, hành vi biết tiết chế, đúng ?” Chương Tranh Lam tự phê phán mình, sau đó thử buông tay ra thăm dò. “Em nữa?”

      Thủy Quang đáp, rụt tay lại, cầm lấy túi của mình nhưng cũng .

      Gương mặt Chương Tranh Lam liền được thả lỏng nhưng cũng lập tức sầu khổ, nghĩ, dục vọng của đàn ông xét trường hợp, nhưng xét người hoàn toàn đúng, trước đây chưa từng trải qua những chuyện như thế này, bây giờ có thể có phản ứng với Thủy Quang ở bất cứ nơi nào, bất cứ nơi đâu, nhưng lần nào cũng nghĩ cố gắng nhẫn nhịn chắc là qua được.

      Mà Thủy Quang cũng còn chú ý vào bộ phim nữa. đnag đắm chìm trong bối rối. vốn là người rất đơn giản, thích làm gì làm, thích thôi, trong tình cũng vậy. Nhưng đối với Chương Tranh Lam, rất mâu thuẫn, muốn tiếp nhận , thử tiếp nhận nhưng trong đầu luôn có bóng hình xua được.

      “Chương Tranh Lam…”

      Lúc đầu Chương Tranh Lam còn cho rằng mình bị ảo thính, nghiêng đầu thấy nhìn , tuy dục niệm trong lòng lắng xuống nhưng rốt cuộc vẫn có chút chột dạ do làm chuyện xấu. ho tiếng để cố gắng che đậy rồi : “Sao thế?”

      em bao lâu?” Giọng Thủy Quang như làn gió.

      Chương Tranh Lam nhất thời chưa phản ứng lại được, lát sau mới sực tỉnh, hít hơi sâu, : “Khi tình của trở thành hạnh phúc của em, đến lúc chúng ta già .”

      Lúc đó, màn hình vừa chiếu đến đoạn nữ chính chết vì bệnh tim, nam chính rơi lệ bên giường bệnh, nhạc nền làm lan tỏa nỗi đau đớn và tuyệt vọng.

      “Suốt đời sao?” Trong giọng của Thủy Quang toát ra chút mơ hồ. “ đời dài bao nhiêu?”

      “Trong lòng , đời chính là đời kiếp đôi, em xem?”

      Thủy Quang gì. Chương Tranh Lam cũng hy vọng gì, chỉ cần nghe thấy, chỉ cần cảm nhận được suy nghĩ của , đó khởi đầu rất tốt rồi, những thứ khác để sau rồi tính.

      Chương Tranh Lam nâng tay lên, dùng tay áo lau vệt nước mắt mặt . “Em tuổi hơn nhưng lúc nào cũng nghĩ ngợi, lại khó chuyện, là người khó đối phó nhất mà từng gặp.” Vừa xong, Chương Tranh Lam lại cảm thấy mình sai rồi, điều muốn luôn khiến trở tay kịp, khiến hồn siêu phách lạc nhưng những câu vừa ra lại có ý rằng chinh phục rất nhiều .

      “Haizz, ý là cuộc đời này chỉ thích mình em, Thủy Quang, đấy!” Giọng của hơi to khiến mấy người ngồi gần đều nhìn qua.

      Vẻ mặt Thủy Quang thay đổi, dường như suy nghĩ, cũng giống như chỉ thất thần.

      Chương Tranh Lam ngẩng lên. “Thủy Quang, em hãy ! Dù em gì, hỏi gì cũng ngoan ngoãn trả lời em, lại hữu tình, à , lại ái tình tặng thêm hai câu nữa, nếu em muốn xướng họa với “ừm” tiếng cũng được.”

      Thủy Quang lạnh nhạt nhíu mày, : “ đừng làm ồn, em nghĩ.”

      Chương Tranh Lam ngậm miệng, mỉm cười nhìn màn hình, nhưng chẳng bao lâu sau lại hỏi: “Em nghĩ xong chưa?”

      Rất lâu sau đó, Chương Tranh Lam nghe thấy người bên cạnh : “Về nhà !”

      Gần hết phim, nam chính bị tai nạn xe, được đưa vào bệnh viện nhưng sống chết thế nào.

      Lúc quay về, Chương Tranh Lam nghĩ, trước đó Thủy Quang bảo “về nhà’ là về nhà hay là về nhà ? Đây là vấn đề.

      “Có muốn đến chỗ uống cốc trà ?”

      Thủy Quang quay đầu nhìn cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

      Chương lão đại lặng lẽ xoay vô lăng, về phía nhà .

      Thủy Quang vốn thích chuyện khi ngồi xe. Từ khi còn được bố mẹ đưa ra ngoài hoặc khi trường học tổ chức dã ngoại, suốt cả quãng đường chỉ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Khi đến nơi, Thủy Quang mới quay đầu lại, hỏi: “Em có thể hỏi chuyện ?”

      Chương Tranh Lam sững người. “Em hỏi ?”

      “Thời đại học, vì sao lại chọn học chuyên ngành công nghệ thông tin?”

      Chương Tranh Lam chớp chớp mắt. “Sao vậy? Đột nhiên em lại hứng thú với chuyện của ? Khi bọn học trung học là năm chín mấy, khái niệm IT còn rất sơ khai, vừa tiếp xúc cảm thấy rất thú vị, có thể coi là chuyện khiến có hứng thú nhất khi đó, cho nên…

      Thủy Quang nhìn sang , kết luận: “Con người làm việc toàn dựa vào cảm hứng nhất thời.”

      “Ấy, thể như vậy nhé đồng chí Tiêu Thủy Quang!” Chương Tranh Lam cười, duỗi tay ra nghịch tóc mái của . “Chuyện gì cũng làm đến mức tốt nhất có thể, trước nay bao giờ bỏ dở giữa chừng.”

      Thủy Quang đẩy tay ra, thở dài. “ thể chuyện nghiêm chỉnh à?”

      Chương Tranh Lam mỉm cười. “Chẳng có cách nào, lúc nào cũng muốn chạm vào em.”

      Trong lời này có ý, Thủy Quang mím môi rồi : “Em lên đây.”

      Chương Tranh Lam túm lấy tay . “Ấy, sai rồi, sai rồi!” Thủy Quang nhàng lật tay thoát ra, người kia hề kinh ngạc, chỉ cười rồi : “Này, tốt xấu gì cũng phải cho bạn trai phu xe là đây nụ hôn tạm biệt chứ?”

      “Chẳng phải hôn rồi sao!” Người xuống xe hề quay đầu lại.

      Chương Tranh Lam chống tay lên khung cửa sổ bên ghế phụ, nhìn theo bóng lưng đẹp đẽ kia, nụ cười càng lúc càng tươi, cuối cùng kìm được hét với ra câu: “Tiêu ta, ngày mai gặp, đợi nụ hôn ngày mai của em đấy!”

      Bước chân Thủy Quang hơi dừng lại, mặt ửng hồng, thầm mắng mình: “Mình đúng là đồ con heo!”

      Heo Thủy Quang về đến nhà thấy La Trí về rồi. La Trí vừa thấy liền hỏi: “Sao mặt em lại đỏ ửng như vậy?” Thủy Quang chẳng chẳng rằng, cứ thế vào trong phòng rồi đóng cửa lại. La Trí đưa tay đỡ gáy. “Ui chao, giận dỗi thế này… mấy năm rồi thấy nhỉ?”

      Khi còn , Thủy Quang luôn được khen là ôn hòa nhã nhặn, tri thư đạt lễ nhưng cũng thường xuyên cáu giận, nên Cảnh Lam thường , khi giận dỗi Quang Nhi ngoan nhất, nhưng khi nổi giận nha đầu này lại khó an ủi nhất.

      Thủy Quang vừa vào phòng liền nằm bò lên giường, buồn bã hồi lâu, khi quơ tay liền chạm phải tờ giấy dưới gối.

      “Vu Cảnh Lam… Khi ấy những lời đó, hình như em quên .”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30: Hai người có tình bên nhau vui vẻ (1)

      ấy lại là bạn của ai đó kia à? Đây là câu Thủy Quang nghe thấy nhiều nhất sau khi làm vào hôm sau. “ ấy” chính là chỉ Thủy Quang, còn “ai đó” đương nhiên là Chương Tranh Lam – Chương Tổng, người mà trong giới IT chẳng có mấy người biết.

      Thủy Quang ngồi trước máy tính tập trung làm việc, cho đến khi di động bàn đổ chuông, chính là “ai đó kia”. bắt máy, giọng của đối phương mang theo ý cười: “ làm gì vậy?”

      “Nghe điện thoại của .”

      Người ở đầu máy bên kia cười thành tiếng. “Thủy Quang, có thể hôm nay gặp nhau được rồi, phải ra tỉnh ngoài chuyến, sáng mai mới về được.”

      Thủy Quang khẽ “ừm” tiếng.

      Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương. “Em an ủi chút sao? Sau đó dùng dằng với ta cả nửa ngày mới lưu luyến từ biệt, người biết còn tưởng rằng lão đại này phải nghĩa vụ quân . Thủy Quang chẳng biết phải gì, trước khi dập máy còn câu: “Em chờ nhé” khiến kìm được bật cười.

      Die nda nl equ ydo n

      Chương Tranh Lam quay lại xe. Nguyễn Kỳ trước đó còn nằm bò lên cửa xe nhìn ông chủ gọi điện thoại, lúc này hiếu kỳ hỏi: “Sếp gọi điện cho ai mà lại cười tươi rói thế này?”

      “Cậu muốn biết?”

      “Muốn, muốn!”

      Chương Tổng : “ dự án đơn giản như thế này mà làm đến mức tôi phải xuất mã, còn có tâm tư hóng chuyện riêng của tôi?”

      Nguyễn Kỳ lặng lẽ cúi đầu tỏ vẻ hổ thẹn. Đại Quốc ở ghế sau cười đưa thuốc cho Chương Tranh Lam nhưng lại xua xua tay. “ cai thuốc.”

      Đại Quốc và Nguyễn Kỳ cùng kinh ngạc “hả” tiếng, Đại Quốc lên tiếng trước: “ yên lành sao lại muốn cai thuốc?”

      “Để bớt lý do bị từ chối.”

      Hai người kia liền trợn mắt há mồm, Nguyễn Kỳ vừa khởi động xe còn suýt đạp phải chân ga. Chương lão đại lần này có lòng tốt giải thích: “Các cậu nghĩ xem, nếu như tôi thích ấy “em ghét đàn ông hút thuốc”…”

      “Xí!” Nguyễn Kỳ bật cười. “Sếp lại giỡn bọn em à?”

      Chương Tranh Lam trả lời, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại. Nguyễn Kỳ vừa khéo liếc mắt nhìn thấy hàng chữ màn hình: “ nhớ ăn cơm đấy.”

      Nguyễn Kỳ bao giờ được thấy lão đại “của gia đình” như thế này đâu, trong đầu lóe lên ý nghĩ: phải giống như lời đồn của bọn họ, sếp diễn vở kịch kết hôn chớp nhoáng rồi sinh con chứ?

      “Sếp, có bạn à?”

      Chương Tranh Lam ngẩng đầu, chỉ hơi nhướng mày. “Chẳng phải đến chuyện con trai tôi đầy tháng các cậu cũng biết rồi sao?”

      “Xí!” Nguyễn Kỳ tịt cười.

      Thủy Quang nhận được tin nhắn đó, chỉ lắc lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: “, em còn ăn nhiều hơn.”

      Thủy Quang bận rộn cả ngày hôm nay, vì mai là cuối tuần nên muốn giải quyết hết công việc còn tồn đọng đến gần sáu giờ tối mới về đến tiểu khu, lại bắt gặp cặp vợ chồng ở tầng hai cãi nhau. Bên cạnh có vào người xúm vào xem, Thủy Quang định vòng hoa bồn hoa để vào trong tòa nhà nhưng chợt nhìn thấy ông chồng đánh vợ, bà vợ kêu gào khóc lóc. Thủy Quang thể chấp nhận việc đàn ông đánh phụ nữ, trong lòng vẫn còn do dự người đến, tóm lấy cánh tay vung lên của người đàn ông kia.

      Sau đó Thủy Quang lại hối hận vì mình hành động nhanh hơn suy nghĩ. Người đàn ông kia thẹn quá hóa giận, đẩy ra rồi định đến giằng co với bà vợ, miệng còn thốt ra những lời vô cùng khó nghe… Khi cảnh sát đến Thủy Quang vừa mới khống chế được người đó, giao người cho cảnh sát. Người đàn ông đó thở phì phì, mắt vẫn đỏ ngầu, miệng vẫn ngừng chửi, chửi cả Thủy Quang rỗi hơi lắm chuyện, còn mình đánh vợ sao chứ, cứ coi như mình giết chết ta người ngoài cũng quản nổi…

      Thủy Quang mặt biểu cảm, vừa định bị cảnh sát giữ lại. “ ngại quá, này, có thể cùng chúng tôi về đồn thuật lại việc ?”

      Nửa giờ sau, Thủy Quang ngồi trong đồn cảnh sát, hỏi chuyện nữ cảnh sát trẻ. Thủy Quang hết sức phối hợp nhưng các câu trả lời chủ yếu là biết , chỉ là người ngoài cuộc chẳng may dính vào, còn hai đương biết bị nhốt vào đâu rồi…

      Nữ cảnh sát cười, : “Nghe khống chế người đàn ông đó, chắc thân thủ của rất tốt nhỉ?”

      Thủy Quang cười cười, thấy hơi mệt, biết đến khi nào mới được về nhà? Lúc này nữ cảnh sát đứng lên, gọi: “Lương đội!”

      ăn tối , chỗ này để tôi.”

      “Lương đội, cần đâu… thực ra sắp xong rồi.”

      sao.”

      Thủy Quang nghe giọng đó hơi quen tai, vừa quay lại nhìn liền cảm thấy là trùng hợp, lần nào cũng gặp người này trong tình huống chẳng hay ho gì. ta đợi nữ cảnh sát kia đứng dậy rồi ngồi xuống vị trí đó. Nữ cảnh sát đưa bút cho ta rồi dè dặt rời .

      Người đàn ông phía đối diện cúi đầu lật xem những thứ được ghi lại rồi ngẩng đầu hỏi: “ thường xuyên… nhiệt tình giúp người thế này sao?”

      Thủy Quang cười khổ. “Chỉ thỉnh thoảng thôi.”

      Người đàn ông chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng : “Tiêu Thủy Quang phải ? phiền nếu tôi hỏi lại vài vấn đề chứ?”

      Những câu hỏi của ta khó trả lời, lúc kết thúc ta còn duỗi tay về phía , : “Cảm ơn hợp tác của !” Thủy Quang chỉ gật gật đầu chứ bắt tay, ta cũng chẳng để tâm, thu tay về, gọi cảnh sát đến. “Đưa này ra ngoài.” ta xong, như thể nhớ ra chuyện gì đó, lại quay sang Thủy Quang, : “Đúng rồi Tiêu Thủy Quang, sống ở tầng của hai đương đó đúng , tầng ba à? Người đàn ông đó sau này có thể gây phiền phức cho , phải cẩn thận hơn.” Lời ta có vẻ quan tâm nhưng giọng điệu lại lộ chút ác ý, điều này Thủy Quang có thể thấp thoáng cảm nhận được từ trong giọng lạnh nhạt của ta.

      Thủy Quang : “Tôi biết.”

      Người đàn ông đó nhìn , đến tận khi ra khỏi cửa mới đứng dậy quay về phòng làm việc của mình, chẳng bao lâu sau cầm áo khoác ra ngoài. cảnh sát trung niên từ tầng hai xuống nhìn thấy ta liền hỏi: “Thành Phi, sắp à?”

      Lương Thành Phi nhìn qua đó, : “Cục phó, hôm nay tôi về trước.”

      “Cậu trực ban hai ngày rồi, nên về nhà nghỉ ngơi .”

      Thủy Quang ra khỏi cục Cảnh sát, đến bên đường gọi xe. Lúc này vẫn là giờ cao điểm nên nhu cầu lại của người dân rất cao, chẳng có chiếc xe nào dừng, định quay lại đầu đường bắt xe buýt lại thấy có chiếc Buick đến, ấn còi.


      Lái xe : “Có cần tôi đưa đoạn , Tiêu?”

      Người này chuyện với tuy có vẻ rất khách khí nhưng luôn cảm thấy có chút châm chọc, cũng chẳng biết mình đắc tội với ta ở đâu. “ cần, cảm ơn!”

      Lương Thành Phi cũng bất ngờ khi từ chối, mặt còn mang ý cười, thong thả : “Lên xe , cũng coi như từng quen biết.”

      Thủy Quang nhìn ta, vốn định là chúng ta thể coi là quen biết nhưng cuối cùng lại . Chẳng hiểu sao ta có ý thù địch với , mà đâu có muốn qua lại với những người như thế này.

      cần đâu.” Khi Thủy Quang rời , người phía sau thêm gì nữa, lái xe lướt qua . nhìn chiếc xe dần xa, nhớ đến chuyện lần đó, người đó với trong màn mưa: “ xem, tôi ướt sũng rồi”, là tự chạy xuống còn giả bộ đáng thương, mà cũng biết nhưng thể phớt lờ, thậm chí ở trước mặt , luôn biết phải làm thế nào mới được, giống như khi đối diện với người vừa rồi, có thể lạnh lùng đối đáp.

      Rốt cuộc tại sao lại có khác biệt lớn như thế này? Lẽ nào chỉ là vì phóng túng sau cuộc rượu đó? Thủy Quang nghĩ đến đây liền đưa tay lên vỗ trán, tại sao lại phạm phải sai lầm này chứ?

      Giây tiếp theo khi Thủy Quang ngẩng lên suýt va phải người. giật thót mình, khi nhìn người đó liền giấu được vẻ ngạc nhiên. “Sao lại…”

      “Ngạc nhiên ?” Đối phương cười tươi, sau đó túm lấy cánh tay , nhìn lượt từ xuống dưới. “Em sao chứ?”

      Thủy Quang nghĩ có thể làm sao được chứ, nhưng thấy căng thẳng như vậy, lại vô thức lắc đầu.

      Chương Tranh Lam thở phào, sau đó kéo tay về phía chiếc xe đỗ ở bên kia đường, vừa vừa : “Em sắp dọa chết rồi! Khi quay về nhà em thấy em đâu, xuống lầu gặp được chủ nhà của bọn em ở tầng nghe em khuyên giải vợ chồng nhà người ta cãi nhau nên bị đưa đến đồn cảnh sát rồi. Tên đốn mạt nào đưa em ? nhất định phải bảo lãnh đạo của cho từ chức! Còn nữa, yên lành em lại khuyên giải đánh chửi nhau gì chứ, ngộ nhỡ bị thương làm thế nào? Sau này người ta đánh nhau em cứ mặc kệ, biết chưa?”

      “… lôi thôi quá đấy.” Lời này hề có ý than vãn, càng có vẻ thân mật, nhõng nhẽo.

      Chương Tranh Lam buồn rầu. nhớ cả ngày trời, quay về lại nghe được tin “ ở tầng ba vì can ngăn vợ chồng nhà người ta đánh nhau nên bị đưa đến đồn cảnh sát”, lúc đó vô cùng sợ hãi.

      Chương lão đại bị chê là “lôi thôi”, sau khi lên xe liền tóm lấy tay , áp lên chỗ trái tim mình. “Em sờ thử xem, tim bây giờ vẫn còn đập đến trăm hai mươi nhịp phút đây này!”

      Thủy Quang lại cảm thấy nhịp đập rộn ràng dưới lòng bàn tay khiến có chút hỗn loạn, liền rút tay ra, : “Chẳng phải mai mới về sao?”

      “Nhớ em mà.” xong có tiếng “ùng ục” từ dạ dày truyền ra. “Hứ, còn chưa ăn cơm nữa.”

      Thủy Quang bất giác mỉm cười, : “Em cũng chưa ăn, có muốn ăn mì ?”

      “Mì? Được đấy.” Chương Tranh Lam vui vẻ. “ cho em biết nhé, thực ra thứ thích ăn nhất chính là mì, ví dụ mì kéo, mì cắt, mì xào…”

      Cả đoạn đường chỉ về mì, Thủy Quang đưa tay chống lên trán.

      Hai người đến cửa hàng lớn lắm nhưng được bài trí rất độc đáo. Quanh chỗ này có dãy nhiều quán ăn, thời điểm này gần như còn chỗ đỗ xe, Thủy Quang xuống xe trước cửa quán mì, sau khi đóng cửa lại mới cúi người, với người trong xe: “Em vào trong gọi đồ trước.”

      Chương Tranh Lam cười, : “Em đúng là vô lương tâm, cùng với .” Thấy quay người , lập tức với theo: “Em còn chưa hỏi muốn ăn gì mà?”

      Thủy Quang chẳng thèm quay đầu lại, : “Chẳng phải mì gì cũng muốn ăn sao?”

      Chương Tranh Lam nằm bò lên vô lăng cười rũ rượi, cuối cùng khởi động xe tìm chỗ đỗ. Khi đỗ xe xong, huýt sáo xuống liền bị người vỗ vai từ phía sau, quay đầu nhận ra là bạn học cũ Châu Kiến Minh. Châu Kiến Minh cười híp mắt, : “Tôi chiếc xe vừa rồi trông quen mà! Ông chủ Chương, cũng đến đây ăn tối à?”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30: Hai người có tình bên nhau vui vẻ (2)

      Chương Tranh Lam mỉm cười, gật đầu với người phụ nữ đến. “Em dâu.”

      Người phụ nữ dắt bé bốn, năm tuổi đó chính là bà xã của Châu Kiến Minh. Chương Tranh Lam gặp ấy mấy lần trong những lần tụ tập, đối phương cũng mỉm cười gật đầu với , sau đó với con : “Lộ Lộ, chào chú .”

      Con của Châu Kiến Minh có tính cách khá giống bố, lập tức vui vẻ chào: “Con chào chú!”

      Chương Tranh Lam dịu dàng duỗi tay xoa đầu bé. “Ngoan.”

      Châu Kiến Minh hỏi: “Tranh Lam, nếu ăn cơm mình ăn cùng chúng tôi ! Tôi đặt chỗ ở quán lẩu đối diện rồi.” rồi chỉ chỉ về quán ăn chếch phía đối diện.

      Die nda nl equ ydo n

      Chương Tranh Lam : “Hẹn người ta rồi.”

      “Ôi! Ai mà vinh dự lớn thế này? Có thể mời được nhân vật lừng lẫy gần đây cửa lớn ra cửa vào như cậu?”

      Chương Tranh Lam buồn cười, mấy hôm nay từ chối tất cả các lời mời tụ tập, trở thành công dân gương mẫu rồi sao? Nhưng lúc này cũng chẳng có hứng thú bật lại lời châm chọc của Châu Kiến Minh, chỉ : “Được rồi, tôi phải rồi, mọi người ăn .” Sau khi vẫy tay với hai mỹ nữ, định rời .

      Hiếm khi được nhìn thấy Chương Tranh Lam vội vã thế này, Châu Kiến Minh hiếu kỳ, kéo lại hỏi: “Giở trò quỷ gì vậy? Cậu chạy kết hôn à? , hôm nay hẹn với nhân vật lớn nào? Nữ à? Bạn mới?”

      Châu Kiến Minh vốn chỉ đoán bừa, ngờ Chương Tranh Lam nhướng mày phản bác khiến ta vô cùng kích động. “Chương Tranh Lam cậu cũng có lúc thành thế này à? Có bạn mới mà giới thiệu cho em, cất giấu kỹ như vậy là có ý gì chứ? , chúng tôi cùng cậu qua đó, mặc kệ là thần thánh phương nào, hôm này tôi nhất định phải làm quen mới được. Chúng ta cùng ăn cơm !”

      Dù Chương Tranh Lam có cách để từ chối nhưng lại đáp: “Cũng được”, sau đó đến bế bé con lên. “ thôi, chú cháu mình ăn mì nhé!”

      “Chú thích ăn mì à? Bố mùa đông ăn lẩu mới ngon.” Tuy thích ông chú cao lớn lại rất đẹp trai này nhưng ý kiến vẫn phải , bố dạy bé thế.

      Chương Tranh Lam véo véo má bé, : “Đúng vậy, chú thích ăn mì nhất, còn nữa, lời của bố cháu đúng đâu, ăn nhiều lẩu dễ sinh ký sinh trùng, đau bụng đấy.”

      “Ê!” Người làm bố ở phía sau quát với lên. “Đừng phá hoại hình tượng của tôi trong mắt bảo bối nhà tôi!”

      “Tôi xây dựng thế giới khách quan và chính xác cho bé.”

      Châu Kiến Minh định đến bế con . “Thế giới quan của con tôi, tôi tự xây dựng, cậu muốn xây dựng tự sinh đứa !”

      “Tôi muốn sinh nhưng cũng cần người ta vui lòng mới đuowjc.” Chương Tranh Lam bình thản . Trước đây, trong đầu hoàn toàn có khái niệm kết hôn hay sinh con, tuy bây giờ thường xuyên nghĩ đến chuyện kết hôn nhưng sinh con hôm nay mới là lần đầu tiên nghĩ đến, cảm thấy cũng tốt, nếu là con của chắc chắn nó rất nhanh nhẹn, đáng … Nghĩ vậy, trong lòng liền có đợt sóng ấm áp trào lên.

      Châu Kiến Minh nghe vậy kinh ngạc đến mức suýt vấp ngã. Chương Tranh Lam năm đó được khoa Công nghệ thông tin của trường đại học danh tiếng bậc nhất kia gọi là người tài trí hơn người nhất, cũng là người an phận nhất, giờ lại muốn sinh con rồi ư?

      “Cậu muốn sinh con rồi à?”

      Chương Tranh Lam trả lời câu hỏi của Châu Kiến Minh, chỉ cười đùa với bé con: “Lộ Lộ xinh đẹp đến làm hoa đồng cho chú được ?”

      bé nghiêng đầu. “Hoa đồng là cái gì?”

      “Hoa đồng chính là người rắc hoa phía trước dâu chú rể đó.”

      Châu Kiến Minh dở khóc dở cười. “Đủ rồi, đủ rồi! Tôi này Chương Tranh Lam… cậu muốn kết hôn rồi à?”

      Đến trước quán ăn, Chương Tranh Lam tay đẩy cửa vào mới : “Đúng vậy.” ngẩng đầu liền nhìn thấy người ngồi chiếc bàn gần cửa sổ, quay lưng về phía , mỉm cười về phía đó.

      Châu Kiến Minh đờ đẫn bị bà xã huých vào cánh tay. “ rồi đương nhiên là muốn kết hôn, sao lại ngạc nhiên như vậy chứ?”

      Những lúc thế này, người hiểu về Chương Tranh Lam lại lập tức hiểu ra được vấn đề, đúng vậy, bất luận là ai, rồi muốn kết hôn là chuyện rất đỗi bình thường mà.

      Châu Kiến Minh nhìn theo hướng Chương Tranh Lam , liền thấy tóc ngắn, mặc áo len nhạt màu nhìn ra ngoài cửa sổ, áo khoác vắt lưng ghế, cảm giác đầu tiên của Châu Kiến Minh là: tĩnh.

      Khi Thủy Quang nhìn thấy Chương Tranh Lam bế đến, phía sau còn có hai người có vẻ là bố mẹ đứa trẻ chắc chắn là bất ngờ rồi. đứng dậy, Chương Tranh Lam đặt đứa bé xuống chỗ ngồi trước mặt , rất tự nhiên cười với : “Có người bạn cùng ăn với chúng ta.”

      Chương Tranh Lam nghiêng người chỉ vào hai người đến, giới thiệu người đàn ông là Châu Kiến Minh, sau đó xoa xoa đầu bé con, : “Châu Lộ, Lộ Lộ.” Cuối cùng mới giới thiệu với hai vợ chồng Châu Kiến Minh: “Tiêu Thủy Quang, bạn tôi.”

      Châu Kiến Minh ân cần chìa tay ra. “Chào em! Chào em!” Người khiến Chương Tranh Lam muốn kết hôn chỉ có thể là nhân vật trong truyền thuyết.

      Thủy Quang còn chưa có phản ứng vợ Châu Kiến Minh ngượng ngập đập vào tay ông xã, với Thủy Quang: “Chào em, cứ gọi chị là chị Lê.”

      Thủy Quang chào: “Chị Lê”, sau đó khẽ liếc nhìn Chương Tranh Lam chỉ thấy đối phương chỉ cười, chẳng biết làm thế nào, nhưng chính bản thân cũng chú ý đến việc lại tiếp nhận từ “bạn ” của cách tự nhiên như vậy.

      Bởi vì đột nhiên thêm người nên Chương Tranh Lam bảo phục vụ đổi sang phòng riêng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :