1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 23: Người đàn ông

      Ngay sau đó, Chương Tranh Lam vòng xe quay lại, tuy là lỗi nhưng mặt có chút ngại ngùng, vừa vân vê vô lăng vừa : “Tám giờ em vào làm nhỉ?”
      Ý tứ của câu này là để đến muộn và chuyển đề tài.

      Thủy Quang thấy phân tâm, đành : “ lái xe tử tế .”

      Chương Tranh Lam ngượng ngùng nhưng tâm trạng lại rất tốt, đưa túi trà thuốc cho . “Em uống trà thuốc này , có tác dụng phụ đâu, còn nữa, hôm nay đừng ăn đồ tanh và đồ cay.”

      ngập ngừng rồi : “… Cảm ơn!”

      Chương Tranh Lam cười, vốn muốn “khách sáo gì với chứ”, nhưng nghĩ lại thấy có chút tùy tiện, liền đổi thành câu đáp tiêu chuẩn nhất: “Đừng khách sáo!”

      Sau đó, thỉnh thoảng Chương Tranh Lam lại đôi câu, Thủy Quang nghe thấy đáp tiếng, nghe thấy hoặc là lời có ý nghĩ mặc kệ, cứ như vậy trong bầu khí được hòa hợp lắm nhưng vẫn coi như hòa bình này, chiếc xe đến đích.

      Khi xuống xe, Thủy Quang “cảm ơn” nhưng Chương Tranh Lam lại kéo tay lại, quay đầu, cười, : “ đủ thành ý.” Thủy Quang còn chưa hiểu chuyện gì, xán đến khẽ hôn lên trán . “Được rồi.”

      Bàn tay mở cửa xe của Thủy Quang cứng đờ, sau đó đẩy cửa xuống xe, nhìn người trong xe dịu dàng “tạm biệt” rồi lái xe rời . phát ra mình lại có chút căng thẳng, nhưng thời khắc đó, biết mình căng thẳng vì dối hay là vì điều gì khác?

      So với mờ mịt của Thủy Quang, Chương Tranh Lam quá chắc chắn phương hướng của mình rồi, hơn nữa còn biết nên làm thế nào. Chẳng hạn như trong giai đoạn này, tuy mãnh liệt, trong lòng nôn nóng nhưng cũng biết tuyệt đối thể gấp rút quá mà làm mọi chuyện rối tung lên. Nụ hôn vừa rồi hình như có chút kích động, có điều cứ nghĩ đến là lại nở nụ cười. lần nữa nhìn bóng dáng càng lúc càng xa trong gương chiếu hậu, Chương lão đại tự câu rất sến: “Mới vừa khuất bóng, thấy nhớ nhung.” Die nda nle qu ydo n


      Chương Tranh Lam vào cửa công ty, ai cũng nhận ra tâm trạng của ông chủ hôm nay vô cùng tốt, cho nên khi vừa vào phòng làm việc, đám người bên ngoài lại tưng bừng tám chuyện, từ: “Sếp có bạn rồi, có lẽ sắp kết hôn rồi” lần trước biến thành: “Chắc chắn là sắp kết hôn rồi, có khi còn sắp làm bố rồi cũng nên.”

      Đại Quốc : “ thực lòng, tôi chưa từng nhìn thấy lão đại cười thế này.”

      Nguyễn Kỳ cũng cảm khái : “ phải là sếp cứ thế này bế con về nhà luôn chứ?”

      Có người mắng Nguyễn Kỳ: “Cậu đưa con về tôi còn có thể tưởng tượng, còn lão đại á, xin lỗi, tôi vẫn chưa có năng lực tư duy đó. “ hùng thời đó, thần tượng của tôi cũng khó qua ải mỹ nhân à?”

      thực lòng, đó cũng thường thường thôi mà.”

      “Cậu đố kỵ rồi chứ gì?”

      Tiểu Hà coi như được câu tiếng người: “Các đủ chưa? Sêp thích người thế nào là chuyện riêng của ấy, dù sao em lòng cảm thấy lão đại rồi, trực giác của con bọn em luôn chuẩn.”

      Lão Trương “á” tiếng, : “Lão đại cũng rồi mà tôi vẫn còn độc thân! Đau đớn quá!”

      “Lão Trương, chẳng phải cậu vẫn luôn nhớ nhung hoa khôi của khoa năm đó sao, khó khăn lắm mới ký được hợp đồng kia, sao nhân đây mà… kết giao với ấy?”

      “Cút! ấy là thần tượng của tôi!”

      Khi đám người đoán bừa ở bên ngoài, Chương Tranh Lam ở trong phòng làm việc lại trầm tư. cởi áo khoác ngoài, nới lỏng cà vạt rồi cứ thế dựa vào lưng ghế, có dáng vẻ của dân chơi, tay đặt trán, tay cầm cây bút thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống chiếc bàn gỗ lim.

      Tiểu Hà pha trà mang vào cũng phát ra, đành phải lên tiếng: “Sếp, trà của đây!”

      Chương Tranh Lam ngẩng đầu nhìn cái, : “Đặt đấy !”

      Tiểu Hà gật đầu rồi định ra ngoài, Chương Tranh Lam lại : “Đợi chút.” liền đứng lại, đợi nghe sếp dặn dò. Chương Tranh Lam cúi đầu nghĩ hai giây rồi : “Em với bạn trai em nhau bao lâu rồi?”

      Tiểu Hà ngẩn ra chốc lát như chưa nghe , “dạ?” tiếng.

      Chương Tranh Lam bình thản nhìn , : “Em làm việc ở đây lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ tâm với em, người cấp như cũng có chút thiếu sót, hôm nay chúng ta cứ thoải mái chuyện , trả lời tốt tiền thưởng năm tăng gấp đôi.”

      Wow! Tuyệt! Đây chính là tiếng lòng của Tiểu Hà.

      ngẫm nghĩ hồi lại cảm thấy lão đại cao tay, ràng là chỉ đưa ra cái cớ để lấp liếm mà cũng có thể đầy lý lẽ như thế, cuối cùng thêm câu khiến người ta thể lùi, cũng muốn lùi.

      “Hì hì, sếp, em và bạn trai em nhau được ba năm rồi, từ hồi học đại học.”

      “Rất tốt.” Chương Tranh Lam gật đầu, ý kể tiếp .

      Tiểu Hà ngẫm nghĩ rồi : “Là ấy đề nghị hẹn hò, em cảm thấy con người ấy rất tốt, tính cách, sở thích của bọn em cũng rất hợp nhau nên đồng ý.”

      Chương Tranh Lam “ừm” tiếng, : “Khi bọn em mới nhau thường làm những việc gì?”

      Đây có bị coi như tò mò quá ? “Ấy, cũng chỉ làm những việc như nắm tay, ăn cơm, xem phim, dạo phố…”

      Chương Tranh Lam trầm ngâm, hồi lâu sau : “Được rồi, em làm việc .”

      Khi Tiểu Hà ra ngoài, trong lòng lại kinh ngạc. “ phải chứ, sếp biết đương?!”

      Chẳng bao lâu sau, bị gọi vào phòng lão tổng. Lần này Chương lão đại hỏi: “Khi bạn trai em hẹn em ra ngoài, thường mào đầu thế nào?”

      Tiểu Hà sững sờ hồi rồi đáp: “A lô, có rảnh ? ăn cơm !”

      Chương Tranh Lam chẳng thèm nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu, : “ được.”

      Tiểu Hà băn khoăn, cái gì được chứ? “Bọn em đều như thế, hoặc là: “Thời tiết đẹp đấy, ra ngoài dạo phố ”.”

      Chương Tranh Lam xua xua tay, : “Thôi vậy, em ra ngoài .”

      Sau khi ra ngoài, Tiểu Hà thầm : “Thế này chẳng phải là vẫn chưa thu phục được sao?”


      So với Chương Tranh Lam “chẳng có việc gì”, hôm nay Thủy Quang lại bận rộn. vừa đến công ty mới nên phải làm quen với môi trường mới, đồng nghiệp mới, tuy ngày đầu tiên làm chẳng có việc quan trọng gì nhưng những việc vụn vặt cũng ít. Cho nên khoảng chín giờ, Chương Tranh Lam gọi điện đến người lật xem tư liệu về lịch sử công ty vô thức ấn nút tắt.

      Người ở đầu máy bên kia nhìn điện thoại cả nửa ngày.

      Lần thứ ba Tiểu Hà bị triệu vào phòng làm việc của lão tổng, được hỏi là: “Nếu bạn trai em ngắt điện thoại của em, em làm thế nào?” kinh ngạc đến mức đầu óc bị tê liệt, buộc miệng : “Sếp, với tướng mạo, vóc dáng, điều kiện của , nào lại nghe điện thoại của ?!”

      Bị Chương lão đại liếc cái, Tiểu Hà “ờ” tiếng, : “Nếu bạn trai em ngắt điện thoại của em, em phớt lờ ấy!”

      Chương Tranh Lam nhíu chặt mày, chẳng buồn mở miệng, chỉ xua tay ý bảo Tiểu Hà ra ngoài.

      Sau khi lật đật ra ngoài, Tiểu Hà thở phào hơi. “Mình nhất định phải làm quen với đó, quá nể!”


      Buổi trưa, khi di động hiển thị số máy có đuôi là bốn số năm lần thứ hai, Thủy Quang chần chừ lát rồi nhấn nút nghe.

      “Hôm nay tôi rất bận, đừng gọi đến nữa.”

      Đối phương dừng giây rồi cười, : “ mới gọi hai lần”, sau đó khẽ giọng hỏi : “Bữa trưa em có thể ra ngoài ? đưa em ăn cơm.”

      được.” xong Thủy Quang lại cảm thấy trả lời như vậy tuyệt tình quá, nên lần nữa: “Hôm nay tôi rất bận.”

      Chương Tranh Lam đương nhiên rất thất vọng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ quan tâm: “Được rồi, vậy em nhớ phải ăn trưa đấy.” còn muốn gì nữa nhưng đối phương chẳng hề lưu luyến kết thúc cuộc gọi, chỉ biết hậm hực : “Em đúng là lạnh lùng!”

      Buổi trưa, Thủy Quang cùng chị phụ trách bộ phận ăn ở quán ăn đối diện công ty. Gần xong bữa cơm, có người đến chào hỏi : “Chào !” Thủy Quang ngẩng lên, nhìn thấy cảnh sát mà có duyên gặp gỡ mấy lần đứng bên cạnh bàn của họ.

      Thủy Quang cảm thấy kỳ lạ về việc gặp người quen ở nơi công cộng, chỉ thấy kỳ lạ là người này lại đến chào hỏi .

      Người đó gật đầu với chị phụ trách bộ phận ăn cùng Thủy Quang, rồi quay lại với : “ có thể qua đây với tôi lát ?”

      Khi câu này, ta tỏ ra thành khẩn, nhưng vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Đối phương hơi nhíu mày, hạ thấp giọng : “Xin hãy giúp tôi chút.”


      Lúc này Thủy Quang cũng phát ra, ở phía sau ta, chỗ cách bọn họ năm, sáu mét, có hai vị trưởng bối và người phụ nữ trông có vẻ già dặn, sắc sảo ngồi và cùng nhìn về phía .

      Thủy Quang cũng đoán được là chuyện gì rồi, phản ứng đầu tiên của là muốn từ chối, thích dính vào những chuyện như thế này, cũng chẳng việc gì phải vậy. Nhưng người đó lại kéo cánh tay trước khi định lên tiếng, vẻ mặt rất thành khẩn: “Xin hãy giúp đỡ.”

      Thủy Quang bị ta kéo dậy, vừa định khéo léo giằng thoát ra. Người đàn ông ngạc nhiên quay đầu nhìn .

      Thủy Quang : “Xin lõi, tôi giúp nổi .”

      Người đàn ông ăn mặc chỉn chu, khuôn mặt như có luồng khí chất buồn bã tích tụ, lúc này nom càng đậm hơn, cuối cùng ta tự cười nhạo, lùi bước, : “Là tôi mạo muội rồi.”

      Khi ta quay người, Thủy Quang chẳng biết tại sao lại : “Nếu người thích vẫn còn sống hãy tìm ấy , ít nhất còn có thể tìm ấy.”

      Bóng lưng đó chợt cứng đờ, ta quay lại, chỉ : “ ấy… có khác gì so với chết đâu,” xong liền rời .

      Thủy Quang nhìn người đàn ông đó quay lại bàn bên kia, ta ngồi xuống, chỉ đôi câu với bọn họ rồi cầm áo khoác vắt lưng ghế rời . Ánh mắt của Thủy Quang và ngồi bàn bên kia gặp nhau, đối phương cười cười với .

      Khi Thủy Quang quay đầu lại, chị phụ trách bộ phận hỏi : “Cậu thanh niên vừa rồi là bạn trai em à?”

      Thủy Quang bình thản quá: “ ạ.”

      Ăn cơm xong, Thủy Quang với chị phụ trách bộ phận thanh toán tiền xong, để ý thấy những người ở bàn bên kia đều rồi. Đúng lúc này, di động của đặt bàn đổ chuông báo có tin nhắn.

      “Em ăn cơm xong chưa?”

      Tiêu Thủy Quang nhắn tin trả lời: “Vừa ăn xong.”

      Chương Tranh Lam sắp kết thúc cuộc họp với nhân viên công ty, cầm điện thoại gửi tin nhắn, thực ra hề hy vọng trả lời, nhưng đúng lúc định bỏ di động vào túi báo tin nhắn vang lên, lập tức mở ra xem, ba chữ đơn giản màn hình khiến từ từ nhếch khóe môi.

      giơ tay chặn Đại Quốc phần tổng kết. “Tạm ổn rồi. Bữa trưa muốn đâu ăn? Tôi mời.”

      Những người có mặt trong phòng họp vô cùng vui vẻ, đồng loạt hoan hô. “Sếp, hôm nay có chuyện gì mà lại chiêu em vậy?”

      “Tâm trạng tốt.” Chương Tranh Lam bình thản , sau đó đứng dậy, gấp kẹp tư liệu lại, vứt cho Nguyễn Kỳ ở bên cạnh rồi sải bước rời .
      sanone2112 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 24: Chúng ta thử xem sao nhé!

      Chiều hôm đó, Chương Tranh Lam áo mũ chỉnh tề rời khỏi công ty.

      biết ai nhỉ? Sếp mà nghiêm túc đúng là đẹp trai đến mức phải người nữa.” Mọi người nhìn theo đường cong phong độ của góc chiếc áo gió dần khuất sau cửa lớn, nhất tề cảm khái. “Nhưng mà, lão đại tan làm sớm nhất công ty, là nhân tâm bất cố, giang lưu nhật hạ.”

      Chương lão đại vốn định từ lúc ba, bốn giờ nhưng nghĩ lại thấy được tự nhiên cho lắm nên mới nhẫn nại đợi đến năm giờ, mấy phút cuối cùng đó thực là nhìn từng giây trôi qua, trái tim quá nôn nóng, sau đó tự cảm thấy mặt cũng nóng ran, giống hệt cậu nhóc con mới biết .

      Chương Tranh Lam lái xe ra khỏi bãi đậu xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy nụ cười bên khóe miệng mình, bất giác đưa tay vỗ vỗ mặt. “Chương Tranh Lam, bình tĩnh lại nào!”

      Lái xe ngừng nghỉ, khi đến dưới tòa nhà văn phòng nơi làm việc, xuống xe hỏi bảo vệ được biết, công ty này vừa tan làm rồi.

      Chương Tranh Lam lập tức chửi thề “Chết tiệt!” Sắc mặt bảo vệ chợt xám xịt, định hỏi: “ có thái độ gì vậy” Chương lão đại nôn nóng hỏi: “Bến xe buýt gần chỗ các nhất là ở đâu vậy?” Trước khi đến định gọi điện thoại nhưng mà lại sợ cảm thấy phiền nên cố kiềm chế gọi, ngoài ra cũng muốn cho đối phương ngạc nhiên dù biết ngạc nhiên cũng chẳng vui mừng, kết quả là còn chẳng gặp được , lập tức luống cuống chân tay.

      Bảo vệ vừa nhìn biết đây là người có vai vế, cũng có vẻ hung dữ, hơn nữa trông ta chắc có chuyện gấp nên mới hất cằm, : “Từ đây ra rẽ phải năm chục mét là đến.”

      Chương Tranh Lam cảm ơn, quay người định gọi điện thoại chuông điện thoại của lại vang lên. Nhìn tên người gọi đến hiển thị màn hình, sững sờ lát mới nhấn nút nhận cuộc gọi. “Thủy Quang?”

      “Ừm.” Giọng của vẫn chút ấm áp như mọi khi nhưng lại khiến Chương Tranh Lam nở nụ cười. “Em ở đâu vậy?”

      Giọng của đối phương như than thở: “Đối diện bên đường.”

      Chương Tranh Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy Thủy Quang đứng vỉa hè bên kia đường, giữa dòng người thưa thớt, mặc áo khoác màu đen, quàng khăn nhạt màu, tay cầm di động… lặng lẽ nhìn sang bên này.

      Thời khắc đó, trong lòng Chương Tranh Lam trở nên rộn ràng… Được nhìn thấy tốt hơn hết thảy, nếu đây phải là thế nào mới là ?

      Nếu lúc bắt đầu chỉ là do sai sót, nếu nỗi nhớ nhung của hai năm đó chỉ là vô tình, vậy bồi hồi, khấp khởi, cách nào buông tay lúc này quá ràng. Nỗi nhớ nhung trong tim tích lũy dần theo thời gian, sau khi từng có được người đó thể tìm ai khác để thay thế.

      Chương Tranh Lam cười, vào điện thoại: “Em đợi ?”

      Thủy Quang cất điện thoại, nhìn người đàn ông tươi cười rạng rỡ phía bên kia đường, trước khi lên xe hình như còn câu gì với bảo vệ phía sau.

      lái xe đến bên cạnh , xuống xe rồi đến trước mặt , nụ cười nơi khóe miệng hề nhạt bớt. “ còn tưởng em rồi.”

      Thủy Quang “ừm” tiếng coi như đáp lời, Chương Tranh Lam lại hỏi: “Em đói chưa? Chúng ta tìm chỗ ăn tối nhé?” Buổi trưa ăn với nhau được buổi tối kiểu gì cũng phải , nghĩ mấy nhà hàng rất được, nhưng ăn gì quan trọng, quan trọng là phải cùng nhau.

      Chương Tranh Lam cảm thấy nếu gặp được nóng ruột gan, giờ gặp được rồi phải tận dụng cơ hội mới được, nhưng lại nghe thấy người trước mặt : “Tôi về nhà, cứ làm việc của mình .”

      Cặp mày đẹp đẽ khỏi nhíu lại, : “Vậy cùng về với em.”

      Thủy Quang trầm ngâm. Chương Tranh Lam nhìn dáng vẻ của kìm được “haizz” tiếng. “Tiêu Thủy Quang, em thể sáng nắng chiều mưa nhé! Bây giờ chịu được kích thích đâu, nếu em muốn bảo , chắc chắn bám riết lấy em.”
      Thủy Quang im lặng hồi lâu mới : “Tôi chỉ nghĩ là rất bận.”

      Chương Tranh Lam nghe vậy liền thả lỏng người, mỉm cười cầm lấy túi xách bên tay . “ bận việc gì được chứ!” rồi mở cửa xe cho .

      Thủy Quang đành . “Vậy tôi muốn chợ mua đồ trước.”

      “Cái đó đơn giản, đưa em .”

      Đối với Chương Tranh Lam, đây là lần đầu tiên trong đời chợ, cũng phải do Chương lão đại được chiều chuộng nên lười biếng, đối với thứ mình có hứng thú, dù có thức mấy ngày mấy đêm cũng kêu mệt, nhưng với những thứ mà có hứng thú chẳng bao giờ động đến, ví dụ như việc nấu cơm, có hứng thú với bếp núc đương nhiên chẳng bao giờ chạy mua thức ăn làm gì.

      Nhưng nếu cùng với Thủy Quang làm gì Chương Tranh Lam cũng đều hăng hái, phấn khởi, bước rời, cũng nhiều hơn, chỉ sợ bỏ sót điều gì đó khiến cảm thấy đáng tiếc.

      Thủy Quang từng siêu thị với lần, miễn dịch với những câu hỏi linh tinh, vớ vẩn của .

      Bây giờ là lúc chợ đông người nhất, vóc dáng cao lớn, tuấn của đứng giữa đám người giống như hạc đứng giữa bầy gà, người lại toàn hàng hiệu khiến người ta phải ngoái nhìn. Nhưng người ta càng để ý người đàn ông đẹp trai, phong độ ngời ngời đứng trước hàng cá, kéo tay áo mua ngao ở bên cạnh, : “Thủy Quang, chúng ta mua cá nhé? Cá giàu protein.”

      muốn mua cá cứ cố đòi chọn con to nhất, Thủy Quang chẳng buồn nhìn sang . “Con cá mè này to quá, ăn hết đâu.”

      sao, ăn hết bỏ lại.”

      Thủy Quang nghe thấy vậy liếc cái. Nụ cười của càng đậm hơn. “Được rồi, chúng ta thể lãng phí, vậy ăn nhiều chút, bảo đảm ăn hết.”

      Thủy Quang muốn thu hút chú ý của người khác, vẫn cui đầu chọn ngao, khẽ giọng : “ đừng mè nheo!”

      Chương lão đại bị mắng nhưng còn cười vui vẻ hơn lúc trước, vẫn bỏ cuộc. “Mua con mà, lát nữa giúp em mổ cá.” ra chỉ muốn cùng vào bếp nấu nướng, nhưng vừa ra câu này, người chủ hàng cá liền : “Chúng tôi có thể mổ cá giúp”, làm cho Chương Tranh Lam im tịt.

      Thủy Quang chợt cười nhưng gì, bảo chủ hàng cân ngao, sau đó : “Bắt cho tôi con cá chép, thôi.”

      Người chủ hàng cá vừa cân ngao vừa cười, : “ , bạn trai muốn ăn cá mè, cứ mua cho ấy con , hai người ăn hết nấu nửa con, nửa còn lại cất để hôm sau ăn cũng được.”

      Thủy Quang nghe thấy từ “bạn trai” liền sững lại, còn Chương Tranh Lam lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng. cười, kéo tay Thủy Quang, đón lấy chiếc túi mà chủ hàng cá đưa cho, sau đó hào phóng đưa tất cả tiền tay cho ta, lát nữa cần trả tiền khiến ta ngẩn người. Bàn tay còn lại của nắm chặt tay Thủy Quang buông ra nữa, muốn giằng thoát ra nhưng càng nắm chặt hơn.

      Chương Tranh Lam nhìn , thản nhiên với chủ hàng cá: “ ấy cái gì lấy cái đó, mổ cá chép !”

      Sau đó, Chương Tranh Lam dắt tay Thủy Quang rời , nhìn các sạp hàng ở hai bên rồi nghiêng đầu hỏi muốn mua gì…

      Thủy Quang bị làm cho bó chân bó tay, đến mua mớ rau cũng khó. “ cứ nắm tay tôi làm sao tôi mua được?”

      Chương Tranh Lam : “Em có thể bảo mua giúp em, phục vụ em, chuyện gì cũng bằng lòng.”

      Thủy Quang chẳng thèm đón nhận, : “ biết chọn.”

      “Vậy em dạy , có thể học rất nhanh đấy…” Sau đó lấy ví dụ năm hai mươi tuổi học lái xe, chỉ nghe người ta giảng lần, biết rồi.

      Thủy Quang mặc kệ , muốn rút tay ra nhưng bị đối phương thuận thế đan mười ngón tay vào nhau. giơ tay của hai người lên, đưa mu bàn tay kề đến bên môi mình. “Đừng tấn công bất ngờ.”

      Khi chuyện, bờ môi nhàng cọ lên làn da khiến bất giác rụt tay lại. thân mật này khiến thể bình tĩnh, rầu rĩ lát rồi : “ Buồn.”

      Thủy Quang từ sợ buồn. Trước đây hay đùa với Cảnh Cầm, luận về “thân thủ”, Tiểu Cầm đương nhiên bằng nhưng khi Tiểu Cầm nằm bò lên eo cù, chỉ còn nước cầu xin tha mạng.

      Lúc này Chương Tranh Lam nghĩ ngợi lát, sau đó nắm tay đặt vào trong túi áo, khẽ ấn qua lớp vải áo, : “Em xem, luôn có cách.” Ý đồ của đối phương rất ràng, dù thế nào cũng buông tay.

      Thủy Quang nhìn , hồi lâu sau mới : “Chương Tranh Lam, rất căng thẳng phải ?”

      Chương lão đại thực căng thẳng, suốt quãng đường chỉ sợ rụt tay lại, sợ hất tay ra, sợ dừng lại… Tóm lại trông bề ngoài rất ung dung, tự tin nhưng thực ra trong lòng bất an, lão luyện trước kia hoàn toàn biến mất, lúc này bị trúng tim đen, còn hơi đỏ mặt.

      Dây dưa với người đàn ông như thế này lại càng khiến Thủy Quang thêm phần ưu sầu.

      Khi hai người mua đồ xong, trước khi lên xe, Thủy Quang nhìn : “ cần đối tốt với tôi như vậy.”

      Chương Tranh Lam sửng người, cười : “ cam tâm tình nguyện mà.”

      cam tâm tình nguyện, vì vậy bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì .

      Sau đó, suốt cả quãng đường, Thủy Quang gì nữa, người trong lòng chết, còn người bên cạnh lại làm tất cả những việc từng làm. Khi đến dưới tòa nhà nơi ở, chậm rãi : “Chương Tranh Lam, chúng ta thử xem sao nhé!”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 25: được lợi còn ra vẻ

      Khi Chương Tranh Lam nghe thấy câu đó, trong lòng vô cùng kích động nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất bình thường, có lẽ đây chính là cái gọi là vật cực tất phản, thậm chí còn đáp tiếng: "Được."

      Nhưng khi Thủy Quang đẩy cửa bước xuống xe, theo xuống mới phát ra mình để quên chìa khóa xe, lại vội vàng mở cửa rút chìa khóa, ấn mở cốp sau, khi đóng cửa lại còn suýt kẹp phải ngón tay... Thủy Quang lấy đống đồ mới mua ra khỏi cốp xe, đến bên cạnh , cũng có phần mất tự nhiên, ngập ngừng lát mới : " lên với em ?"

      Đương nhiên là muốn lên nhưng lúc này hỏi như vậy, ý nghĩa hoàn toàn khác. cười rạng rỡ, cầm lấy đồ tay , : " thôi, cũng hơi đói bụng rồi, lát nữa giúp em rửa rau, lần này nhất định rửa từng lá rau ... "

      Thủy Quang bất giác nhìn sang , thấy người kia rất tự nhiên cười, : " căng thẳng."

      Thủy Quang gì. Khi lên lầu, phía trước, Chương Tranh Lam phía sau, nhìn bóng dáng nhắn của , mái tóc ngắn đến vai, bên mặt được ánh đèn hành lang chiếu vào... Dường như mọi thứ người đều có thể khiến vấn vương, lưu luyến, kiềm chế được duỗi tay ra túm lấy vạt áo khoác của , cho đến tận cửa phòng ở tầng ba mới lặng lẽ buông tay ra.

      Thủy Quang lấy chìa khóa từ trong túi ra, định mở cửa người phía sau xán đến bên tai , : "Thủy Quang, lần này em đuổi nữa chứ?" Tư thế thân mật kèm theo nụ cười đó khiến trái tim Thủy Quang lay động, sau đó nghiêm túc : " còn lắm mồm nữa em đuổi ."

      cười, giơ tay lên, : "Nhất định lắm mồm nữa." Giọng điệu này chính là được lợi còn ra vẻ. Die nda nl eq uyd on

      Thủy Quang vừa mở cửa vào nhà nhìn thấy hai người ngồi sô pha trong phòng khách, lập tức sững sờ. Người phía sau cũng bất ngờ, nhưng Chương Tranh Lam vốn lúc nào cũng có dáng vẻ ung dung, chẳng bao giờ tỏ ra có hứng thú với ai, ngoại lệ chỉ có Thủy Quang mà thôi.

      La Trí nhìn thấy người vừa vào cửa cũng kinh ngạc đứng lên, cất tiếng gọi: “Thủy Quang”, sau đó lại chào hỏi Chương Tranh Lam: “Chương Tổng!”

      Chương Tranh Lam dịu dàng cười với người bên cạnh rồi mới quay đầu, : “Đều ở đây cả.”

      “đều ở” là bởi cũng quen biết người kia, là lão Thiệu – huynh đệ của Đại Quốc, đối tác của La Trí, mà tại, cũng là trong số các đối tác của công ty mới mở đó.

      Lão Thiệu rất kính trọng Chương Tranh Lam, lúc này đến chào hỏi: “Chương Tổng, cũng đến à? Chúng tôi vừa rồi còn nhắc đến nữa, hai ngày nay chúng tôi nhận được hai đơn hàng lớn, muốn cho xem qua, nhân tiện hỏi ý kiến của .”

      Chương Tranh Lam cười, : “ Nhưng tôi am hiểu lắm về lĩnh vực này, hai người cứ tự quyết định .” Khi , Thủy Quang đón lấy túi đồ tay , lúc này dám đối diện với La Trí nên thẳng vào phòng bếp.

      Chương Tranh Lam rất tự giác lập tức bám theo , nhìn vào bếp rồi mới quay sang phía hai người đứng trong phòng khách. “Sao đứng cả vậy? Ngồi !”

      Hai người kia bỗng nhiên có cảm giác chủ khách đảo lộn. La Trí khổ sở suy nghĩ, Thủy Quang nhà cùng… Chương Tổng? luôn cảm thấy Chương Tranh Lam là người rất khó gần, đó là chưa đến chuyện riêng của Thủy Quang.

      Hai người này thực khiến La Trí ngờ được, cũng có thể tài nào tưởng tượng được. muốn gì đó mà cả nửa ngày cất nên lời, cuối cùng là Chương Tranh Lam lên tiếng trước: “Thủy Quang bị cảm cúm, trong nhà có thuốc ? Lát nữa ăn cơm xong, cậu nhớ bảo ấy uống thuốc, đừng để tái phát.”

      “Ồ… vâng.” La Trí chậm chạp gật đầu, trong lòng rối như mớ bòng bong, những lời lẽ của Chương Tranh Lam khiến muốn nghĩ quan hệ của hai người họ trong sáng cũng được.

      Lão Thiệu ở bên cạnh cũng nhận ra điều gì đó, thầm kinh ngạc. Chương Tranh Lam kia ít nhiều cũng là chúa khó hầu hạ, khó thu phục, hôm nay chuyện với Đại Quốc, nghe là ông chủ của bọn họ có lẽ sắp kết hôn, ta chỉ coi là chuyện đùa, hóa ra là sao? Mà đối tượng còn là em của La Trí?

      Chương Tranh Lam vẫn tỏ ta rất thản nhiên nhưng nếu ba người đàn ông cùng im lặng ít nhiều cũng có chút vô vị, liền tùy tiện hỏi mấy câu liên quan đến chuyện của công ty mới. Đàn ông mà đến chuyện công việc là lập tức trở nên sôi nổi, chuyện nọ nối tiếp chuyện kia.

      mình Thủy Quang ở trong bếp vô cùng bận rộn, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện truyền đến từ bên ngoài.

      có chút hoảng hốt, nên giải thích với La Trí thế nào đây? Nhưng phiền muộn được bao lâu bởi ngay sau đó, Chương Tranh Lam vào bếp.

      cười, đến bên cạnh . “ giúp em rồi mà! Để làm cho.”

      Thủy Quang vô thức hỏi: “Sao lại vào đây?”

      Chương Tranh Lam chớp chớp mắt, : “ nhớ em.”

      lắc đầu. “ thể chuyện tử tế được sao?”

      Người kia thở dài. “Thủy Quang, những lời với em đều xuất phát tự đáy lòng đấy.”

      “…”

      Thủy Quang phát người này luôn có thể khiến tư duy của nghĩ sang chỗ khác mà quên mất lời muốn . Mà điều khiến bất ngờ nhất là khi bọn họ ở trong bếp, chẳng có ai đến làm phiền, kể cả La Trí. tưởng rằng cũng vào, dù hỏi chí ít cũng nhìn xem bọn họ làm gì…

      Chương Tổng rửa từng chiếc lá từng lá rau chợt nghiêng đầu, kề gần vào tai Thủy Quang, ấm áp : “ cho trai em biết là theo đuổi em rồi.”

      Thủy Quang ngẩng đầu nhìn , mắt mở to đầy vẻ ngạc nhiên.

      Chương Tranh Lam mỉm cười biện bạch: “Chúng ta cùng nhau vào, trai em cũng phát ra, mà quen “ thẳng” số chuyện.”

      Chương Tranh Lam là người đàn ông trời sinh phóng khoáng nhưng lại mang dáng vẻ rất thần bí, cũng là điển hình của loại thường “tùy ý” nhưng người khác thể tùy ý bắt chuyện. Người như cho phép xuất mập mờ, huống hồ là “Tiêu Thủy Quang” khiến trông ngóng cầu mong, trằn trọc khó ngủ.

      Lúc này tưởng giận, nhưng lại nghe thấy : “ ấy thế nào?”

      “Hả?” Sau khi phản ứng lại được nhếch khóe môi, nghiêm túc đáp: “Cậu ấy được.”

      La Trí đại ca đương nhiên như vậy.

      Khi đó Chương Tranh Lam tựa vào sô pha chuyện với bọn họ, dáng vẻ đầy tự tin, ung dung. thực lòng, La Trí có phần coi Chương Tranh Lam là mục tiêu phấn đấu. Chương Tranh Lam chỉ hơn hai tuổi mà đạt được thành công như vậy khiến người khác ngưỡng mộ và kính phục. Cứ coi như Cảnh Lam thông minh hơn người nhưng đến độ tuổi của Chương Tranh Lam bây giờ cũng chưa chắc được thế này. Vậy mà người như thế lại thành khẩn thỉnh cầu : “Tiểu La, tôi theo đuổi em gáu cậu, việc này thực có chút vất vả, bất luận cậu có ý kiến gì về chuyện này, tôi cũng chỉ muốn tôi rất lòng với Thủy Quang. Tôi hy vọng cậu “tẩy não” ấy.”

      Sức công kích của việc thẳng là rất lớn, khiến La Trí sững sờ chẳng nên lời, chỉ đờ đẫn gật đầu.

      Bữa tối hôm đó, nếu bầu khí bình thường cũng bình thường, nhưng nếu kỳ quái cũng thực kỳ quái.

      Cả bữa cơm Thủy Quang gì. La Trí đại ca vốn rất giỏi chuyện cũng trở nên ít . nhiều nhất lại là hai “người ngoài” kia.

      Chương Tranh Lam có tâm trạng tốt nên hơi nhiều, đương nhiên điều này với “căng thẳng mà nhiều lời” để bàn luận sau. Còn về lão Thiệu, tuy lúc đầu vô cùng kinh ngạc nhưng sau đó cũng biết phải cố gắng chào hỏi Chương Tổng, đến giờ mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn phần nào, từ đó có thể nhìn thấy trước tiền đồ xán lạn của công ty mới của bọn họ.

      Ăn cơm xong, vẫn còn sớm, lão Thiệu hưng phấn đề nghị đánh bài. La Trí bận rộn cả ngày nên cũng muốn chơi vài ván để giải trí, mà sau bữa ăn tràn đầy lúng túng, ngượng ngập cũng thấy oải rồi, liền : “Được thôi.”

      Chương Tranh Lam đành phải gật đầu đồng ý, nhưng giúp Thủy Quang thu dọn bát đũa trước, khi hai người còn lại đu tìm bài, cúi xuống, khua khua bàn tay trắng trẻo, thon dài trước mặt , hỏi: “Em nghĩ gì vậy>”

      Thủy Quang nghĩ đến tất cả những việc xảy ra hôm nay, khi thấy khuôn mặt tuấn kia xán đến gần, chẳng biết vì sao trái tim lại nảy lên, quay đầu , : “ có gì.”

      Cặp mắt của Chương Tranh Lam lóe sáng. “ còn tưởng em nhớ .”

      to nhưng đủ để Thủy Quang nghe thấy, sau đó nhìn theo người vừa lau bàn xong vào bếp, thu ý cười ngập tràn trong đáy mắt lại.

      Sau đó La Trí tìm được hai bộ bài từ trong va li của , ba người đàn ông ra phòng khách chơi đấu địa chủ. Chương Tranh Lam chưa từng chơi nhưng được La Trí giải thích luật chơi lượt, liền : “Được, chia bài .”

      Lão Thiệu hỏi han: “Chương Tổng, muốn cược tiền ? Cược chút cho vui.”

      La Trí xem vào: “Được thôi, nhưng mà lão Thiệu, thua rồi đừng quỵt đấy, năm mươi tệ lần trước vẫn chưa trả em đâu đấy.”

      Chương Tranh Lam chẳng để tâm, trước đó định giúp Thủy Quang rửa bát nhưng lại bị đuổi ra ngoài. : “ thể theo em sao?”

      Người nào đó sau khi bị “đuổi” ra ngoài liền nghe thấy lão Thiệu goi: “Nào nào Chương Tổng, đánh bài, đánh bài!”

      Sau khi đánh hai ván, Chương Tranh Lam hiểu được luật chơi, đánh càng lúc càng thuận. Lão Thiệu nghi hoặc hỏi: “Chương Tổng, đây thực là lần đầu tiên chơi đấu địa chủ?”

      Chương Tranh Lam nhận điếu thuốc lão Thiệu đưa cho, kẹp vào ngón tay, đối phương muốn châm lửa cho nhưng lại xua xua tay.

      Lão Thiệu hiểu nhưng cũng thu bàn tay cầm bật lửa lại, sau đó nghe thấy Chương Tranh Lam : “Dạo này cai thuốc.” Chỉ là vẫn thấy hơi ngưa tay nên mới cầm chơi cho đỡ thèm. đánh ra dây, tay còn lá, : “Chắc hai người có bài lớn hơn thế này đâu nhỉ, trả tiền !”

      La Trí liên tục lắc đầu. “Bài của em đẹp thế này mà vẫn thắng được”, rồi móc tiền trong túi quần ra nhưng lại còn mấy đồng xu, vừa đứng lên để vào phòng lấy ví tiền nhìn thấy Thủy Quang rừ trong phòng bếp ra, vô thức cất tiếng gọi: “Quang Nhi, cho vay tiền!”

      Thủy Quang nghe thấy bọn họ chơi bài ăn tiền nhíu mày, nhưng vẫn lấy tiền ở trong túi xách mang đến đưa cho La Trí xỉa bài, dở tay liền chu môi : “Mười tệ, đưa cho Chương Tổng.”

      Thủy Quang lấy ra mười tệ đưa cho Chương Tranh Lam. Chương Tranh Lam vẫn luôn nhìn sang , lúc này chìa tay đón lấy tờ tiền, khẽ cười, : “Cảm ơn!” Ngón tay ấm áp như có như chạm vào bàn tay hơi lạnh của khiến rụt tay lại, bất giác lườm cái.

      Nụ cười của Chương Tranh Lam càng trở nên ràng, biết tại sao lại như vậy.
      sanone2112 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26: em là đủ rồi

      Hôm đó, trong căn hộ Thủy Quang thuê, ba người đàn ông đánh bài đến hơn chín giờ mới tan cuộc. Giữa chừng Chương Tranh Lam có nhận mấy cuộc điện thoại, đều là các loại như: “Chương Tổng, ở nơi xa xôi nào vậy, có muốn ra ngoài uống rượu ?” Khi nhận được cuộc gọi đầu tiên như thế này, lập tức nhìn sang Thủy Quang bưng trà lên cho bọn họ.

      Thủy Quang từ được bố giáo dục rất nghiêm nên lúc này có ba người đàn ông vừa hút thuốc vừa đánh bài trong nhà, cũng biết lễ nghĩa bưng trà lên. Chương Tranh Lam đón lấy cốc trà, cười “cảm ơn”, đợi rồi mới bình tĩnh với người ở đầu máy bên kia: “ rảnh, thôi nhé, dập máy đây!”

      “Hây! Bạn học cũ, bận gì vậy? phải mới giờ này đac rúc về nhà rồi chứ?”

      Chương Tranh Lam rút quân bài vứt ra. “Châu Kiến Minh, có chuyện gì mau .”

      Đối phương vui vẻ : “Chẳng phải cùng ra ngoài uống rượu sao?”

      Chương lão đại đổi sắc mặt, : “Nửa đêm canh ba uống rượu gì chứ? có việc gì về nhà sớm !”

      Đối phương ngừng lát. “Cậu là Chương Tranh Lam phải ?!”

      Chương Tranh Lam cười, : “Được rồi, được rồi, tôi bận, có việc gì dập máy nhé!”

      Bị ngắt máy thương tiếc, Châu Kiến Minh nhìn di động hồi lâu rồi kinh ngạc quay đầu về phía Giang Dụ Như. “Tranh Lam bảo chúng ta về nhà sớm, bình thường cậu ta là người hay tu tập bạn bè nhất!”

      Giang Dụ Như uống ngụm bia rồi : “Hay là ai rồi?”

      Bên cạnh có người cười, : “Hồi học đại học, trong phòng bọn em, câu Lam hay nhất chính là “ đương là lãng phí thời gian”. Chị Giang, phải chị lãng phí thời gian đâu, là Lam quá tuyệt tình! Khi đó ấy còn “nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy bầu”, sau đó lại thay bạn chăm hơn bất cứ ai, cho nên loại người như Lam thể nào đương gì đó được, tám phần là muốn ra ngoài đối phó với chúng ta mà thôi.”

      *nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy bầu: vườn hoa nghìn đóa, ta chỉ hái nhành.

      Giang Dụ Như dường như định phản đối. “Nếu các cậu nhìn thấy ấy… Thôi bỏ , đám người thô lỗ như các cậu cũng chẳng hiểu được…”

      Mọi người đều muốn Giang tiểu thư kỳ thị giới tính!

      Giang Dụ Như cười khẩy tiếng. “Đừng nữa, tôi còn tò mò hơn các cậu ấy chứ, rốt cuộc là như thế nào mà có thể thu phục được Chương Tranh Lam?”

      Die nda nl e qu yd on

      Còn Chương Tranh Lam, vẫn luôn là người thích làm theo cảm hứng, chẳng biết kiêng kỵ điều gì nên sau khi nhận được cuộc điện thoại thứ ba với nội dung tương tự, quyết định tắt di động.

      Lúc này Thủy Quang vừa vào phòng ngủ. La Trí đánh ra lá bài rồi quay đầu nhìn cánh cửa đóng lại, sau đó nhìn Chương Tranh Lam ở phía đối diện, do dự hỏi: “Chương Tổng, với em em… là nghiêm túc phải ?” Thực ra La Trí muốn hỏi với em em rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại ở bên nhau? Điều này quá bất ngờ! nghiêm túc hay chỉ muốn chơi đùa em em? Dù sao trước đó có bất cứ dấu hiệu nào… Nghĩ đến đây, đột nhiên La Trí nhớ lại lần gặp Chương Tổng ở trong lối của tòa nhà này, trong đầu lập tức lóe lên điều gì đó, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy vô cùng lúng túng, suýt ra nhầm bài.

      mặt Chương Tranh Lam có dù chỉ là gợn sóng, cười, : “Tiểu La, tôi thích em cậu.” Hoặc là mê muội cũng được, biết nữa, dù sao tâm trí cũng bị bắt mất rồi.

      Câu thắng thắn thế này khiến hai người nghe ngơ ngác nhìn nhau. La Trí ra cũng tiện thăm dò nhiều hơn nữa, dù sao tình cảm cũng là chủ đề quá nhạy cảm, cho dù người trong đó là em , là thanh mai trúc mã của , trong lòng vẫn nghĩ, nếu Thủy Quang có thể thích người khác đó chỉ có thể là chuyện tốt chứ thể là chuyện xấu.

      La Trí cười, ra bài. “Chương Tổng, hôm nay thắng nhiều thế này, hôm khác phải mời bọn em ăn cơm đấy!”

      Chương Tranh Lam rất hào phóng trả lời: “Được.”

      Lão Thiệu buông bài, cười he he, : “Vậy tôi dù thua nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều rồi.”

      Thủy Quang ở trong phòng đọc sách lát, nghe thấy tiếng chuyện ở bên ngoài cảm thấy quen lắm. Mấy năm rồi, cuộc sống của hề náo nhiệt thế này, cũng phải vì có người nào đó ở trong nhà mà cảm thấy biết phải lamg thế nào.

      Khi Thủy Quang cầm quần áo vào phòng tắm đụng phải người nào đó. mới rửa tay, vừa rút giấy lau tay vừa quay người ra ngoài, Thủy Quang cầm quần áo ngủ đứng ở cửa. Chương Tranh Lam thấy sững người cười, : “Em tắm à?”

      Thủy Quang “vâng” tiếng. “ xong rồi à?”

      đứng bất động. “Ờ xong rồi.” Chương Tranh Lam nhìn bộ quần áo trong tay , khi ngang qua còn tóm lấy cổ tay , nghiêng đầu, : “Em lấy thêm chiếc áo khoác mang vào , đến khi ra ngoài khoác lên để tránh bị lạnh.”

      Thủy Quang nghĩ, bộ quần áo ngủ tay là kiểu mùa đông rất dày rồi nên lấy thêm áo khoác nhưng khi ra ngoài, cuộc đánh bài đac kết thúc, mà lão Thiệu chẳng biết rời từ khi nào rồi.

      Chương Tranh Lam dựa vào bàn ăn uống trà. La Trí ở trong bếp, hình như lại đói nên nấu đồ ăn đêm.

      Chỗ này chỉ còn lại hai người. Mái tóc ngắn của Thủy Quang bị ướt, dính vào mặt, lúng túng định vén lên. Chương Tranh Lam đặt cốc trà xuống, đến bên cạnh, đón lấy chiếc khăn trong tay . “Sao khi em tắm chụp mũ tắm chứ?” giúp lau khô đuôi tóc, trong ánh mắt là bao nhiêu cảm xúc phải kìm nén.

      Thủy Quang : “Để em tự làm.”

      Chương Tranh Lam rất nghe lời đưa khăn cho , : “Vậy lát nữa em phải tiễn xuống dưới.”

      Điều kiện cũng khiên cưỡng, nhưng Thủy Quang chưa kịp mở miệng Chương Tranh Lam thấp giọng : “Nếu “kiss you goodbye” ngay tại đây, trước là rất vui mừng nếu được chọn cách sau.”

      Khi câu này, trông snh rất nghiêm túc, Thủy Quang cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào nữa. Thấy trầm mặc, liền cười, định hôn khiến giật mình, lùi bước, : “ đừng đùa nữa.”

      Giọng điệu của như mang vẻ trách cứ khiến vui như mở cờ trong bụng. “Vậy em phải tiễn xuống dưới.”

      Ở trước mặt , người này giống như tên vô lại, bám dính buông, Thủy Quang hàm hồ : “ biết đường sao?”

      biết.” chăm chú nhìn Thủy Quang, chậm rãi nở nụ cười. “Được rồi, trêu em đấy, đừng hốt hoảng nữa.” đưa tay vén mấy sợi tóc mái ở trước mắt ra. Thủy Quang trước nay thích tiếp xúc thân thể với người khác, có thể là thói quen được luyện thành do học võ từ , nhưng đối diện với người này, thường xuyên biết nên phản ứng thế nào, chỉ cố gắng hết sức để phớt lờ .

      Còn Chương Tranh Lam sao? phải gắng toàn lực để kiềm chế, rất muốn ôm , hôn , muốn chứng minh tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay là chứ phải do bản thân tưởng tượng ra.

      Sau đó, lần đầu tiên trong đời, Chương Tranh Lam hỏi vấn đề rất ấu trĩ: “Thủy Quang, mối quan hệ giữa chúng ta bây giờ là có phải ?”

      Thủy Quang lạnh nhạt nhìn cái. Vẻ mặt của kẻ kia cực kỳ vô tội. “Em xem, ở lại nhà em lâu như vậy mà em chẳng đoái hoài đến , rất bơ vơ.”

      “Chẳng phải đánh bài với bọn họ rất vui vẻ sao?” Thủy Quang ra .

      Giọng của Chương Tranh Lam tuy có gì khác thường nhưng thần thái ràng là rất vui mừng, cầm áo khoác rồi kéo ra cửa.

      Thủy Quang nhìn vào phòng bếp, bên đó thanh gì nhưng cũng thấy La Trí ra ngoài.

      làm gì vậy?” thấp giọng hỏi.

      Chương Tranh Lam vui vẻ quay đầu dụ dỗ: “Em chỉ cần tiễn đến cửa thôi được ? muốn với em mấy câu, chỉ mấy câu thôi.”

      Tuy hỏi vậy nhưng tay lại nắm chặt tay , chỉ sợ vui. Thủy Quang muốn thêm điều gì đó nhưng cuối cùng chẳng mở miệng, mặc cho kéo ra cửa.

      Chương Tranh Lam muốn khoác áo khoác lên người nhưng đẩy tay ra, : “ cần đâu. Em lạnh.”

      cười. “Thủy Quang, có thể tối hôm nay ngủ được, làm thế nào đây?”

      Lúc này La Trí đại ca ở trong bếp, do dự rất lâu rằng có nên ra ngoài , cuối cùng vẫn ra. Trước đó Chương Tổng với lão Thiệu: “Hôm nay đến đây thôi nhé, lần sau mời hai người ra ngoài ăn cơm rồi chơi tiếp mấy ván.”

      Lão Thiệu là tay giang hồ rất biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này lập tức đứng dậy vươn vai, nhìn đồng hồ, : “Ôi, muốn thế này rồi cơ à? Tôi phải về thôi, ngày mai phải làm sớm.”

      Khi La Trí tiễn lão Thiệu ra ngoài, người kia vỗ vỗ vào vai , : “Tiểu La, em rể cậu có tài sản trăm triệu, có cảm thấy áp lực quá lớn ?”

      La Trí cười, mắng: “Sao em phải cảm thấy áp lực lớn chứ?”

      ra, trong mối “quan hệ” này, áp lực lớn nhất phải là Chương Tổng có tài sản trăm triệu kia.

      Chương Tranh Lam đứng ở đó, nhìn ngắm Thủy Quang hồi: “Trưa mai đến công ty em rồi chúng ta ăn cơm nhé?”

      Thủy Quang ậm ừ “vâng” tiếng.

      “Thủy Quang!” ôm lấy . Người trong lòng co rúm lại, bàn tay vỗ về lưng , mặt kề vào cổ , khẽ : “ em.”

      Thủy Quang vẫn đáp lại, cuối cùng Chương Tranh Lam thả ra, nụ cười thay đổi, rất lịch : “Vậy đây, em nghỉ ngơi sớm .”

      Thủy Quang nhìn theo bóng lưng đến khi nó biến mất ở cầu thang tầng hai, lát lâu sau mới quay người vào nhà.

      Vào lúc này, Chương Tranh Lam lên xe. ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ sáng đèn tầng ba, cuối cùng châm điếu thuốc, chầm chậm rít hơi, nhả khói ra, trong màn khói lởn vởn, bình thản : “Thủy Quang, em là đủ rồi… bất luận em có nghiêm túc hay .”
      lyly thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27: Quà sinh nhật tốt nhất

      Chương Tranh Lam hút xong điếu thuốc lái xe rời .

      Trước khi Thủy Quang chìm vào giấc ngủ còn nhận được tin nhắn, chỉ có hai chữ rất đơn giản: “Ngủ ngon”, Thủy Quang rúc vào chăn, nhìn màn hình di động phát ra ánh sáng yếu ớt, cuối cùng lưu số điện thoại ấy với cái tên: Chương Tranh Lam.

      Die nda nl e qu ydo n

      Còn Chương lão đại về đến nhà, nhìn thấy Giang Dụ Như ngồi bậc thềm trước cửa nhà, tay cầm lon bia, tay kia vẫn kẹp điếu thuốc. đến đỡ Giang Dụ Như dậy, : “Tại sao gọi điện cho trước? Đợi lâu lắm rồi à?”

      Giang Dụ Như : “ lâu lắm, vừa tan cuộc với bọn Châu Kiến Minh, muốn về nhà nên đến thăm người tình cũ là đây, thuận đường mà…” Dụ Như rồi nhìn chiếc xe phía sau . “Đến xem người đương nhiệm của , sao nào, đưa về đây à?”

      Chương Tranh Lam cười cười. “Em bừa gì ạ?”

      Giang Dụ Như dựa vào vai . “Chương Tổng, lần này có cần phải giữ bí mật đến vậy ? Trước đây, mỗi lần có bạn mới, chẳng phải ngày thứ hai đưa đến uống rượu với bọn em sao?”

      “Giang Dụ Như, có phải em uống say rồi ?” Chương Tranh Lam cười, đón lấy lon bia tay , đỡ đứng thẳng dậy rồi lấy chìa khóa mở cửa.

      Giang Dụ Như nhìn người đàn ông cao lớn này, người đàn ông lý trí đến mức có thể là lạnh nhạt này người con như thế nào? Trong lòng chợt thấy khó chịu.

      Chương Tranh Lam đỡ Giang Dụ Như vào nhà, lúc này dường như tỉnh táo hơn rồi, xua xua tay, đứng thẳng dậy, : “Em sao, haizz, Chương Tranh Lam, phải mấy năm rồi em chưa đến nhà ấy nhỉ?”

      Chương Tranh Lam vứt chìa khóa vào chiếc bát thủy tinh tủ cạnh cửa vào, tiện tay đặt lon bia ở bên cạnh, vừa cởi áo khoác vừa vào trong, cười : “ rót trà cho em, em cứ tự nhiên nhé!”

      Giang Dụ Như chậm rãi vào cùng, nhìn trái ngó phải. “Căn phòng kiểu mẫu điển hình. Chương Tổng, trà Phổ Nhĩ, cảm ơn!”

      Người vừa vào bếp hét với ra câu: “ có, trà xanh nhé!”

      “Xí, ông chủ Chương, chiêu đãi khách thế này sao?” Giang Dụ Như qua đó, thấy Chương Tranh Lam đun nước. quay về phía , : “ có, hay em uống nước lọc?”

      Giang Dụ Như nghịch điếu thuốc cháy tay, lát sau mới lên tiếng: “Tranh Lam, em muốn kết hôn rồi.”

      Người kia nghe thấy vậy, thấp giọng cười, : “Đó là chuyện tốt mà. Ai lại tốt số như vậy, được đại mỹ nữ văn võ song toàn như em đây để mắt đến?”

      Giang Dụ Như mơ hồ có cảm giác mất mát, trước đây và Chương Tranh Lam ở bên nhau là bởi vì cảm thấy “thích hợp”. Khái niệm “thích hợp” trong quan niệm của người đại chính là các vấn đề điều kiện, học thức tương đương, có điểm chung, tướng mạo tương xứng… mà họ thường quên mất tình cảm, đây chính là thứ nguyên thủy nhất, thuần túy nhất.

      Giang Dụ Như được rốt cuộc có tình cảm thế nào với Chương Tranh Lam. Vào lúc cảm thấy khó khăn nhất, mông lung nhất, giúp . vết thương tình này tự hồi phục theo thời gian, nếu được em hãy tìm người dựa dẫm, cũng coi như để làm phân tán chú ý, mà có thể độ lượng làm người đó. Khi đó thực giúp rất nhiều.

      Trước đây, khi chưa thân với Chương Tranh Lam, vẫn luôn cảm thấy con người này hơi hời hợt lại cao ngạo. thành công sớm, sau đo công việc cũng thuận buồm xuôi gió, hiểu cách đơn giản là khi còn được gọi là thiếu nhi thiên tài, lớn lên là thiếu niên thiên tài, lên đại học là sinh viên ưu tú… Ở trường đại học có bao nhiêu thầy giáo nổi tiếng muốn hướng dẫn học thạc sĩ, tiến sĩ nhưng lại khiến mọi người bất ngờ. học thạc sĩ bỏ dở để lập nghiệp, cuối cùng thu được cả danh lẫn lợi cũng chẳng có gì bất ngờ. Ngay từ lúc đầu đứng ở chỗ cao, chưa từng rớt xuống, cao ngạo phóng túng cũng đều có nguyên nhân, nhưng thực tế sao? Sau khi thân thiết với Chương Tranh Lam, Giang Dụ Như mới phát ra cao ngạo và hời hợt của đều xuất phát từ lười nhác chứ phải coi ai ra gì, có điều thứ hứng thú quá ít, phần lớn những việc làm đều là để ứng phó với người, ứng phó với việc, cũng là ứng phó với chính mình.

      Thực ra Giang Dụ Như cũng dám hiêu về Chương Tranh Lam nhưng biết, rất thông minh, mà khi người thông minh đến cảnh giới nhất định thứ biểu ra ngoài vĩnh viễn phải là thứ thực có trong lòng, ví dụ như nụ cười, ví dụ như tình cảm…

      Tình cảm của đối với có tình nam nữ, cho dù từ đầu chí cuối đều chăm sóc rất chu toàn.

      Giang Dụ Như đón lấy cốc trà vừa pha, mỉm cười. “Chương Tranh Lam. Em nghĩ, nếu chút do dự em theo đuổi lại, nhưng bây giờ xem ra em có hy vọng rồi.”

      Chương Tranh Lam tỏ ra hề bất ngờ, chỉ ôn tồn : “Sao vậy? Em định chuyển sang người khác rồi à? Nhưng phải với em là rất đào hoa.”

      Giang Dụ Như tao nhã quay người, đến bên sô pha trong phòng khách. Chương Tranh Lam bám theo sau, quên hỏi: “Dạo này em thế nào?”

      “Tốt, công việc, người , xem có tốt ?”

      “Giang đại tài nữ tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng còn sợ tìm được công việc, tìm được người ?” Chương Tranh Lam tùy tiện ngồi xuống chiếc sô pha đơn chếch phía đối diện Giang Dụ Như, cầm điều khiển điều hòa bàn bấm lên nhấn nút mở, chẳng bao lâu sau, làn hơi ấm áp bất chợt phả ra.

      thả lỏng người sô pha, chút gò bó. Đây chính là Chương Tranh Lam, độc tôn mà tùy tiện, đối tượng mà là người như thế nào?

      Giang Dụ Như xoay cốc trà trong tay. “Tranh Lam, nếu em vứt bỏ tình cảm đó sớm hai năm để thích , liệu có…”

      “Giang tiểu thư, chuyện cười này chẳng buồn cười gì cả!” Chương Tranh Lam cười, cắt ngang lời . “Cảm giác người phải là hai chọn , cũng có nếu như…” đến đây, ngừng lại chút, giọng điệu trở nên trầm thấp và ấm áp. “Càng phải lad miễn cưỡng và thay thế.”

      Căn phòng yên tĩnh hồi, cho đến khi Giang Dụ Như cảm khái : “Những lời như thế này mà có thể nghe thấy từ miệng Chương Tranh Lam , là hiếm có!”

      Chương Tranh Lam biết lấy lại cởi mở lúc trước, cũng đùa vài câu. Sau đó Giang Dụ Như như nhớ ra điều gì, chợt : “Đúng rồi, Chương Tổng, quên mất : “Chúc mừng sinh nhật”, nhưng mà quà có, chiếc bánh ga tô vốn định dùng để đập lên mặt cũng bị bọn em tiêu diệt sạch ở quán bar rồi.”

      Chương Tranh Lam nở nụ cười, tuy rất ngắn ngủi nhưng cũng nhìn ra được là xuất phát tự đáy lòng, : “Cảm ơn, hôm nay nhận được món quà tốt nhất rồi.”

      Thời khắc đó, Giang Dụ Như mới khẳng định Chương Tranh Lam có người trong lòng rồi.

      Sau đó Giang Dụ Như ngồi thêm lát mới rời , Chương Tranh Lam muốn tiễn nhưng cười, : “Thôi, em tự lái xe đến, hơn nữa cũng chẳng có lý gì mà nửa đêm nửa hôm bảo Thọ Tinh tiễn!”

      Chương Tranh Lam sau khi xác nhận chỉ uống bốn năm lon bia mới yên tâm để . giúp đóng cửa xe, vỗ vỗ vào nóc xe, : “Lái xe cẩn thận đấy!”

      Dưới ánh đèn đường, Chương Tranh Lam đút tay vào túi quần, ánh sáng màu hoàng hôn chiếu lên người tạo thành chiếc bóng dài. Giang Dụ Như thu lại ánh nhìn, cười cười, vẫy tay rồi khởi động xe.

      Chương Tranh Lam nhìn chiếc xe màu đỏ rời rồi mới quay người lại, mở di động, bao nhiêu tin nhắn chưa đọc, bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là hẹn uống rượu mừng sinh nhật. Chương Tranh Lam bỏ qua, vừa mở mục viết tin nhắn vừa chậm rãi về nhà.

      soạn: “Ngủ chưa?” nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy quá tầm thường, liền xóa , thay bằng câu: “ về đến nhà rồi”, lại nghĩ thế này có phải là chứng tỏ mình quá lụy tình ? Lại xóa soạn lại: “Sắp mười giờ rồi, em nghỉ ngơi sớm .”

      Lúc này Chương Tranh Lam vào nhà, vừa thay dép vừa đóng cửa, lại vừa lắc đầu, : “Thế này có phải là tỏ ra mình quá độc tài ?” Thế là lại xóa soạn lại: “Thủy Quang, hôm nay là sinh nhật .”

      nhìn chằm chằm tám chữ này hồi lâu, cuối cùng vừa cười vừa xóa từng chữ, soạn lại hai chữ “ngủ ngon”, nghĩ nghĩ lại xem có hợp lý và an toàn rồi gửi .



      Đêm đó, Thủy Quang ngủ rất ngon, trong lòng có tâm trùng trùng mà lại có thể ngủ mạch đến tận khi trời sáng, đúng là rất hiếm có, vì điều này mà hôm sau tỉnh dậy, sắc mặt rất tốt.

      nấu cháo trong bếp, La Trí ngáp dài vào. “Chào!”

      dậy rồi à?”

      “Ừm, đói chết được, cháo chín chưa?” La Trí lấy bát đũa. Thủy Quang dùng thìa khuấy nồi cháo, thấy được rồi liền múc cho bát. “La Trí, có lời nào muốn với em ?”

      Người đàn ông này trước nay luôn thoải mái, lúc này chỉ im lặng lát rồi : “Chỉ cần em vui vẻ là được.” xong, liền bưng bát cháo ra ngoài, lát sau lại lên tiếng: “Thơm quá! Quang Nhi nhà chúng ta nấu cháo còn ngon hơn cả quán cháo dưới lầu. Sau này ai mà lấy được em chắc người đó phải tu từ kiếp trước, đấy.”

      Thủy Quang nghe thấy vậy liền bật cười, trong lòng lại kìm được nghĩ đến Chương Tranh Lam… cũng biết học có thể được đến bước nào.

      Bảy rưỡi, Thủy Quang làm, khi xuống đến cổng tòa nhà bỗng nhìn thấy chiếc SUV sẫm màu đỗ, vô thức dừng bước. Khi nhìn chiếc xe đó phải là xe của người đó, thầm thở phào hơi. biết với quan hệ của hai người bây giờ, nên đối xử với như thế nào.


      Còn Chương Tranh Lam, vốn dậy từ rất sớm để đón nhưng sau đó lại cảm thấy làm như vậy giống trông chừng người ta, nên sau mấy lần cân nhắc, giữa đường đổi ý. Hôm đó đến công ty rất sớm, trong công ty chỉ có mình thư ký Tiểu Hà. nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, : “Chương Tổng, sao đến sớm thế?”

      Chương Tranh Lam lười nhác “ừm” tiếng, thẳng vào phòng làm việc, tay vừa đặt lên tay nắm cửa, lại quay đầu, : “Tiểu Hà, hôm nay em mặc rất đẹp.”

      Tiểu Hà tròn mắt há miệng nhìn cánh cửa gỗ lim kia khép lại, thầm hỏi: “Sếp thế này là tâm trạng tốt hay tốt?”

      Tâm trạng của Chương Tranh Lam đương nhiên là tốt, chỉ là có chút thấp thỏm, bởi mối quan hệ mong muốn bao lâu nay cuối cùng trở thành . Ngay cả việc đón bạn cũng dám nhưng chỉ cần nghĩ đến từ “bạn ” này, lại kìm được nở nụ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :