1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18: ai

      Bầu khí đột nhiên chùng xuống, Chương Tranh Lam lén ngước nhìn . Mặt lạnh như băng, Thủy Quang tự lấy hộp giấy ăn, rút ra mấy tờ rồi lau mạnh cho hết thứ dính quần . Trước tình cảnh này, trong lòng Chương lão đại ít nhiều có chút phẫn uất, thầm rủa bản thân mình sao thể kiềm chế, nghĩ đến mọi cách, cuối cùng cảm thấy phủ nhận chẳng bằng thà nhận lỗi chịu phạt.

      “Khụ khụ… Vậy … em đánh !”

      duỗi tay qua. Thủy Quang bị giật mình liền đẩy ra theo phản xạ. Dù lực đẩy của lớn, nhưng Chương Tranh Lam hoàn toàn phòng bị, đến để đánh, thêm vào đó vừa nghiêng người ngồi xuống mép giường nên chưa giữ được thăng bằng, lập tức bị đẩy ngã xuống đất, rồi biết đập phải thứ gì mà rên lên tiếng. Thủy Quang giật mình, phải lo lắng cho mà là sợ thanh kia bị La Trí nghe thấy. Cho đến khi xác định bên ngoài có động tĩnh gì, mới nhìn người dưới đất.

      Chương Tranh Lam cúi đầu, tay ôm trán rồi kêu “oái” tiếng, : “Chảy máu rồi!”

      Thủy Quang hề muốn để ý đến , vẫn tức giận, nhưng khi nhìn thấy có máu chảy ra từ kẽ ngón tay , và góc tử đầu giường được ánh đền tường chiếu đến cũng có vết máu, thầm mắng người này phiền phức quá!

      Cuối cùng ngồi xuống kéo tay ra, vết thương đó ở mày trái, may mà bị thương vào mắt, thấy miệng vết thường sâu lắm, chỉ bị rách lớp da nhưng biết tại sao máu chảy rất nhiều. Thủy Quang quay người rút mấy tờ giấy ăn ấn vào khiến người đó lại kêu lên tiếng, lẩm bẩm: “ được dùng giấy ăn, dính vào miệng vết thương.”

      câm miệng!”

      Chương Tranh Lam ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng khóe miệng lại mang nét cười, Thủy Quang lấy ra hai miếng urgo trong ngăn kéo đầu giường dán lên vết thương cho .

      Thời khắc này đối với Chương Tranh Lam đáng quý, đáng thỏa mãn biết bao!

      Thủy Quang xử lý xong vết thương định đứng lên nhưng tóm lấy hai cánh tay của , ngả người về phía trước, khẽ tựa đầu lên vai .

      “Thủy Quang…” nghĩ, nếu đây là nằm mơ để mơ thêm chút nữa, lâu chút nữa, hoặc là đừng tỉnh lại…

      Nhưng rốt cuộc đây phải mơ. Thủy Quang kéo tay xuống, lạnh lùng : “ !”

      Chương Tranh Lam bỗng thấy chán nản nhưng lại nghĩ, Tiêu Thủy Quang chỉ là con hổ giấy, bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng, cố chấp song thực ra rất dễ mềm lòng. cũng biết tại sao mình lại chắc chắn như vậy, nhưng điều này khiến rất an tâm, trong lòng cũng càng thêm dễ chịu.

      “Được rồi, .” đứng lên. Thủy Quang đề phòng lùi bước, điều này khiến vừa tức vừa muồn cười, xem ra lần này làm quá giới hạn rồi, nhưng thực là khó kìm nén.

      Mặt vẫn biểu cảm, Thủy Quang mở cửa phòng. Ngoài phòng khách có ánh đèn, chứng tỏ La Trí về phòng ngủ. Chương Tranh Lam chậm rãi theo nhưng còn chưa được hai bước va phải thứ gì đó làm phát ra tiếng động .

      Dưới ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy Thủy Quang vừa quay đầu, nhíu mày nhìn , Chương Tranh Lam ngượng ngập. “Ấy, quen đường thuộc lối nên đập phải thứ gì cũng là điều khó tránh, hay em bật đèn cho ?” Điều này thực ra là lời , phải muốn gây chuyện, chỉ muốn chuyện với thêm vài câu nhưng những lời đó khi lọt vào tai Thủy Quang lại hoàn toàn mang ý gây rối. Thủy Quang tóm lấy cánh tay rồi kéo thẳng ra cửa chính.

      Khi đứng ở ngoài cửa, Chương Tranh Lam mới phản ứng lại được, lần nữa bị ném ra ngoài. Nghe thấy tiếng khóa cửa bên trong, cảm thấy này đúng là tuyệt tình. Die n da n le q uy do n


      Ngày hôm sau, Chương Tranh Lam đến công ty với tâm trạng khá tốt. vốn định xử lý xong công việc quan trọng của công ty đến chỗ lão Lệ, nhưng lại gặp Giang Dụ Như ở dưới lầu.

      qua đó, cười cười với mỹ nữ hôn gió với . “Sao lại đến đây vậy?”

      “Đợi mãi thấy gọi cho em nên quyết định đến đây ôm cây đợi thở.” Đối phương rất vui vẻ, đến ôm lấy cánh tay .

      Chương Tranh Lam mỉm cười: “Hai hôm nay bận việc.”

      Giang Dụ Như nhìn mặt , lại nhìn miếng urgo trán . “Trán làm sao vậy?”

      có gì. cẩn thận bị ngã thôi.”

      Giang Dụ Như cảm thấy rất kỳ lạ: “Ngã đến nỗi bị thương mà còn cười vui vẻ như vậy?”

      Chương Tranh Lam : “ vui vẻ chẳng phải vì em đến sao?”

      Giang Dụ Như ngừng xua tay, : “Những lời này của em dám nhận.”

      Khi hai người cười vào công ty, những nhân viên của GIT có mặt ở đó đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi thứ nhất là tâm trạng lão đại rất tốt, thứ hai là bên cạnh lão đại có mỹ nữ khoác tay thân mật.

      Đợi Chương Tranh Lam vào phòng làm việc, Nguyễn Kỳ lên tiếng trước: “Bạn sếp?”

      Đại Quốc gật đầu. “Chẳng trách tối qua tôi báo cáo việc với lão đại, khẩu khí của ấy rất tốt, còn chuyện gia đình với tôi, hỏi tôi kết hôn mấy năm rồi? Con trai tôi ba tuổi rưỡi rồi!” Đại Quốc vừa mừng vừa lo, .

      Có người to gan suy đoán: “ phải sếp muốn kết hôn chứ?”

      viên đá làm gợn lên nghìn tầng sóng, đám đàn ông IT vô vị, khô khan lập tức bàn tán sôi nổi bề chuyện lão đại có tâm trạng tốt, muốn kết hôn, khoác tay mỹ nữ… Kết luận đưa ra là tuy tâm tư của lão đại rất khó đoán nhưng tình hình này xem ra là có khả năng như vậy.

      “Vậy Tiểu Hà nhà chúng ta phải làm thế nào?” Có người .

      Hà Lan pha trà xong, định gõ cửa phòng sếp, nghe thấy vậy liền cười, mắng: “Liên quan gì đến em!”

      Trong phòng làm việc, Giang Dụ Như nhận cốc trà rồi cảm ơn thư ký, cầm chiếc ô tô mô hình bằng thủy tinh bàn làm việc của Chương tổng lên chơi, : “Đàn ông thích thủy tinh, rất hiếm thấy.” Nếu nhớ nhầm trong nhà Chương Tranh Lam có bày ít trang trí bằng thủy tinh, người đàn ông này nên xa xỉ hay là có phức cảm gì đó? Die n da n le q uy do n

      “Nếu em thích cứ lấy .”

      sao?” Giang Dụ Như thực rất thích chiếc ô tô mô hình bằng thủy tinh này. “Thôi, quân tử giành thứ kẻ khác .” đặt đồ về chỗ cũ, đợi thư ký ra mới dựa vào ghế, nhìn người đàn ông tuấn trước mặt, : “Tranh Lam, hỏi em mấy năm qua ở nước ngoài gặp những chuyện gì sao?”

      Chương Tranh Lam tỏ vẻ rất rộng lượng. “Đây là chuyện của em, nếu em bằng lòng đương nhiên bằng lòng nghe.”

      Giang Dụ Như cười, than thở: “ lượng thứ nhé, thực ra tuyệt tình hơn ai hết, tốt xấu gì chúng ta cũng có khoảng thời gian tươi đẹp, nhưng xem, hoàn toàn lùi về góc độ là người ngoài cuộc. Em đến tìm , tìm em. Em chủ động tìm tâm , lại bảo tùy em thích sao cũng được. đả kích người ta!”

      như vậy là làm khó người khác.”

      Dụ Như “hứ” tiếng, nghiêm túc tiếp: “Chương Tranh Lam, có từng em ?”

      Chương Tranh Lam lặng thing. “ yên lành, em lại lên cơn thần kinh gì thế?”

      Giang Dụ Như : “Gần nửa năm chúng ta ở bên nhau, từ đầu chí cuối là bạn tri , thậm chí có lúc em hoài nghi danh tiếng phong lưu của chỉ là giả, nhưng thay nhiều bạn như vậy, em cũng là người được tận mắt chứng liến. Chương Tranh Lam, cho em biết, có phải vấn đề là ở em ? Em quá mạnh mẽ nên đám đàn ông các đều cảm thấy em cũng cần được an ủi, cần được che chở?”

      Chương Tranh Lam hơi nhướng mày. “Em sao thế? Sao có vẻ tức giận như vậy? Còn nữa, sao em lại thay nhiều bạn chứ?” Rốt cuộc tại sao lại có thanh danh này?

      “Lẽ nào Chương Tranh Lam chung tình? chưa từng chạm vào những sống cùng ?”

      Chương Tranh Lam “hứ” tiếng, đáp lời.

      Giang Dụ Như trợn tròn mắt, tài nào hiểu nổi. “ phải chứ Chương Tranh Lam? qua lại với nhiều như vậy, đừng với em vẫn là xử nam!”

      “Em biến !” Chương Tranh Lam dở khóc dở cười.

      Giang Dụ Như đương nhiên tin Chương Tranh Lam là thiện nam tín nữ, thu lại cảm xúc, chậm rãi : “Tranh Lam, hai năm ở nước ngoài, em thực sống tốt, bọn em lại thử ở bên nhau nhưng quá nhiều chuyện thay đổi. Sau khi chúng ta trở nên chín chắn, đẹp đẽ từng có đều trở thành ấu trĩ, bắt đầu chịu đựng được những khuyết điểm của đối phương, cãi nhau vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi… dần dần cảm thấy đối phương đáng ghét. Cuối cùng, trước khi trở thành kẻ thù, bọn em quyết định chia tay.” Giang Dụ Như xong, thở dài thườn thượt. “Tình đầu vẫn nên ở lại trong ký ức là đẹp nhất.”

      Chương Tranh Lam cười, : “Xem ra hôm nay là người để em trút giận.”

      Giang Dụ Như cũng cười: “Mấy ngày nay phải kìm nén, muốn tìm người để chuyện mà chẳng được, chỉ nghĩ đến .”

      “Xem ra thể diện của đủ lớn. Có chuyện gì thoải mái cứ , bạn bè thời, hy sinh cũng sao cả.”

      Giang Dụ Như bằng giọng nửa đùa nửa : “Chương Tranh Lam, ra cũng tồi, chỉ là hơi đào hoa.”

      Chương Tranh Lam cười ha ha. Đúng lúc này di động bàn đổ chuông, nhìn thấy cái tên Lê Tổng, bảo Dụ Như đợi chút rồi cầm điện thoại lên nghe. Điện thoại vừa kết nối, đối phương liền cười, hỏi: “Chương Tổng, ảnh của công ty vẫn chưa chụp xong, theo kế hoạch hôm nay chụp nốt nhưng người mẫu của bọn đến, có phải là có thay đổi gì ?”

      Chương Tranh Lam đứng bật dậy. “ ấy đến?”

      “Đúng, tôi nhìn thấy ấy, có phải là có chuyện gì ?”

      Chương Tranh Lam trầm ngâm. “Tôi biết rồi, cảm ơn lão Lệ.” ngắt cuộc gọi, đến bên cửa sổ gọi cuộc điện thoại khác. luôn có số của nhưng chưa bao giờ gọi vào đó, chính xác là dám gọi.

      Tiếng chuông ở đầu bên kia vang lên rất lâu nhưng có ai bắt máy, trong lòng Chương Tranh Lam bất giác cảm thấy lo lắng. ở đâu? xảy ra chuyện gì chứ? Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối trước khi có giọng nhắc nhở của tổng đài.

      “A lô?”

      Trái tim nảy lên cái, Chương Tranh Lam lập tức hỏi: “Em ở đâu?”

      Người ở đầu máy bên kia mãi trả lời, Chương Tranh Lam vô thức nhìn vào màn hình điện thoại, tín hiệu chưa ngắt. “A lô! A lô!”

      “Có chuyện gì sao?”

      Giọng của vốn rất lạnh lùng nhưng khi qua điện thoại, nó có thêm chút trầm thấp dịu dàng. Chương Tranh Lam kìm được hồi hộp, tim đập dồn dập, cảm thấy có lẽ mình già rồi, sao lại bình thường như thế này chứ?

      “Hôm nay em đến công ty nhiếp ảnh à?”

      Người ở đầu máy bên kia im lặng hồi mới : “Tôi vừa với nhiếp ảnh gia rồi, sáng nay tôi có việc, buổi chiều tới.”

      Chương Tranh Lam buộc miệng : “Em có chuyện gì vậy?”

      Đối phương dừng lát, hỏi: “ còn việc gì ?” Nghe giọng của ràng muốn kết thúc cuộc gọi rồi.

      Chương Tranh Lam suy nghĩ lát mà nghĩ ra chuyện gì để , đương nhiên cũng thể trơ trẽn những chuyện vớ vẩn với , cuối cùng làm bộ làm tịch : “ còn chuyện gì nữa, gọi lại cho em sau, em làm gì làm !” vừa xong, đối phương tắt máy, kìm được “hứ” tiếng rồi cười cười quay người lại, thấy Giang Dụ Như nhìn , chậm rãi : “Chương Tranh Lam, ai rồi phải ?”
      sanone2112 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19: chỉ ở đây

      ? Nếu là trước đây, Chương Tranh Lam chắc chắn : “Làm sao có thể?” Còn lúc này, từ “” cũng đủ để hình dung nữa, đó là thứ cầu mà được, trong đầu ngừng suy nghĩ về nó, đến thể diện của mình cũng chẳng cần…

      cảm thấy Thủy Quang chính là người được ông trời tạo ra để khắc . Năm đó vô tâm vô tính, còn bây giờ toàn tâm toàn ý, nhưng dù có toàn tâm toàn ý người ta cũng phớt lờ .

      Chương Tranh Lam nghĩ đến đây, bất giác có chút phiền muộn, lại lần nữa cảm thán mình già rồi sao? hỏi Giang Dụ Như: “Em thấy già chưa?”

      Giang Dụ Như sau khi kinh ngạc bình tĩnh trở lại: “ thế này là muốn em khen phải Chương Tổng? Hay là bảo những bạn “tiền nhiệm” của đến chứng minh cho mê lực của ?”

      Chương Tranh Lam phục rồi. “Em có thể đừng hỏi những chuyện trước kia của vào ?”

      Giang Dụ Như cười lớn. “Bây giờ muốn giữ gìn tên tuổi cũng muộn rồi!” Die n da n le q uy do n


      Tiêu Thủy Quang vừa dập điện thoại, người đàn ông ngồi đối diện liền cười, : “ ngại quá, chắc bận lắm nhỉ? Còn tôi chỉ rảnh vào cuối tuần…”

      Thủy Quang lắc đầu, : “Tôi bận. tìm tôi… tôi rất vui.”

      “Hai năm nay tôi luôn ở nước ngoài, lẽ ra tôi nên đến tìm sớm hơn.” Người đàn ông đó cảm thấy có lỗi, ta chậm rãi : “Sau khi Cảnh Lam qua đời, bọn tôi đều rất nhớ cậu ấy.”

      “Vâng.” muốn “cảm ơn”, nhưng cuối cùng lại .

      Người đó vừa như hồi tưởng chuyện gì đó vừa : “Phòng của bọn tôi có tất cả bốn người, Cảnh Lam tuy ít nhất, cũng là người hướng nội nhưng lại tài hoa nhất.

      Bọn tôi biết là bởi có lần, bọn tôi đánh bài trong phòng, cảnh Lam cái gì cũng giỏi, chỉ biết đánh bài nên cuối cùng thua đến thảm hại, sau đó đương nhiên bọn tôi đòi cậu ấy chiêu đãi. Khi cậu ấy trả tiền, bọn tôi nhìn thấy có ảnh nữ sinh trong ví của cậu ấy, tất cả đều rất kinh ngạc bởi trong lớp, trong khoa có ít nữ sinh có ý với Cảnh Lam nhưng cậu ấy đều cự tuyệt. Bọn tôi vẫn luôn cho rằng Cảnh Lam lòng chỉ nghĩ đến việc học, ngờ rằng cậu ấy có người trong lòng rồi, bọn tôi làm loạn lên đòi Cảnh Lam đưa đến cho bọn tôi gặp mặt, nhưng cậu ấy chỉ cười, : “Bây giờ được, đợi thêm năm nữa !” Tôi vẫn luôn nhớ biểu cảm của Cảnh Lam khi câu đó, rất tự tin, rất thỏa mãn.”

      Thủy Quang chỉ cúi đầu lắng nghe.

      ta tiếp: “Năm đó, trước khi Cảnh Lam ra , cậu ấy có nhờ tôi chuyển món đồ.” ta lấy ra chiếc hộp nhung từ trong túi xách, đưa đến trước mặt Thủy Quang.

      Thủy Quang nhận lấy, tay lạnh băng nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh. mở chiếc hộp ra, là mặt dây chuyền bằng ngọc lưu ly hình trái tim, bên trong khảm giọt nước.

      “Quê tôi ở Truy Bác, Sơn Đông, nơi có rất nhiều ngọc lưu ly, có lần Cảnh Lam nghe vậy, liền lẩm bẩm: Thân như lưu ly, nội ngoại minh triệt, tinh vô tà uế. Bọn tôi trêu cậu ấy là lại nhớ người trong lòng rồi? Cậu ấy lại phản bác, còn “đúng vậy, rất nhớ”.”

      *Câu “Thân như lưu ly, nội ngoại minh triệt, tinh vô tà uế” trong Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai bản nguyện công đức kinh. Có nghĩa là: thân như ngọc lưu ly, trong ngoài đều thanh khiết, sạnh tà uế.

      Thủy Quang vuốt ve mặt dây chuyền kia, cười cười.

      “Năm thứ ba đại học, tôi ra nước ngoài trong chương trình trao đổi sinh viên, cho nên mãi có cơ hội giao món đồ này cho , mặc dù biết sau này cũng thi vào trường bọn tôi. Mỗi lần trường cấp ba bọn công bố điểm thi gì đó, tâm trạng của Cảnh Lam đều rất tốt, lại chiêu đãi bọn tôi ăn cơm.” Người đàn ông đó muốn cười nhưng cười nổi, chỉ thở dài tiếng. “Khi đó, trong danh sách sinh viên được ra nước ngoài của khoa bọn tôi, Cảnh Lam xếp đầu tiên nhưng cậu ấy từ chối, nếu cậu ấy phải ở lại trường để hoàn thành vài thủ tục, vậy có lẽ…” đến đây, ta đột nhiên dừng lại, lời này nên lắm. ta thầm chửi mình ngu ngốc. “ Tiêu…”

      Thủy Quang đờ đẫn, lúc sau mới : “ có thể với tôi nhiều thêm về chuyện của ấy ?”

      Đối phương thấy vẻ mặt trở lại bình tĩnh như trước thở phào hơi, : “ muốn biết điều gì? Chỉ cần tôi nhớ, tôi kể cho .”

      có vội ? Nếu vội, có thể… kể cho tôi từ đầu ?”

      Người đối diện nhìn , thấy có chút đau lòng: “Được.” Die n da n le q uy do n


      Chương Tranh Lam ăn cơm trưa với Giang Dụ Như, sau khi chia tay liền lái xe đến thẳng công ty nhiếp ảnh. gọi điện cho lão Lệ, biết vẫn chưa đến nên vào trong mà đợi ở bên ngoài.

      Chương Tranh Lam nghĩ, xem ra vẫn tức giận. Phải làm thế nào đây? Nhưng khi nhớ đến tình cảnh lúc đó, hề cảm thấy khó xử, trái lại còn thấy có chút buồn cười, muốn đánh muốn chửi đều có thể, chỉ cần phải phớt lờ . Chương Tranh Lam cảm thấy “ cầu” của mình bây giờ thấp.

      Kết quả là, đợi ở cửa tòa nhà công ty nhiếp ảnh gần hai tiếng đồng hồ, từ nửa giờ xem đồng hồ lần đến mười phút xem lần mà vẫn thấy xuất , trong lòng kìm được thầm oán thán: Tiêu Thủy Quang, sao em chẳng có khái niệm thời gian gì vậy? Thời gian làm việc buổi chiều muộn nhất quá hai giờ, giờ mấy giờ rồi mà em vẫn chưa đến?

      Giữa chừng có nhân viên cấp cao của công ty nhiếp ảnh gặp Chương Tranh Lam ở cửa liền chào hỏi. “Chương Tổng tới tìm Lệ Tổng sao? Tại sao vào trong?”

      , tôi đợi người.”

      Người ta cũng tiện hỏi kỹ ông chủ lớn đợi ai, chỉ khách khí cười cười rồi vào trong, giờ đồng hồ sau người này ra ngoài làm việc, nhìn thấy Chương Tranh Lam vẫn ở đây, lại hỏi: “Chương Tổng, người đợi vẫn chưa đến à? Hay là vào trong ngồi đợi ?”

      cần đâu.”

      Nửa giờ sau người này quay về, lại nhìn thấy ông chủ Chương. Ông chủ Chương cũng cảm thấy ngại, cuối cùng vào đợi trong xe.

      Chiếc đĩa CD xe mở hết lượt này tới lượt khác, khi màn đêm buông xuống vẫn thấy người kia xuất . Đèn hai bên đường đều sáng rồi, thời tiết sang đông, ban đêm lạnh hơn rất nhiều, Chương Tranh Lam bật điều hòa trong xe, tay vân vê vô lăng. giận dỗi sao? , chỉ là cảm thấy có chút ấm ức.

      Cuối cùng Chương Tranh Lam lấy di động ra, nhấn nút gọi sau khi do dự vì ngày hôm nay gọi vào số đó hai lần, nhưng rất lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở của tổng đài: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được…”

      Chương Tranh Lam chau mày, ấn dừng cuộc gọi, rồi gọi lại.

      Lần này lập tức có người bắt máy, Thủy Quang : “Tôi ở trong trường… có thể đến đón tôi chứ…” Giọng của khản đặc, ràng rất mệt mỏi, giống như khóc.

      “Thủy Quang?” Trái tim Chương Tranh Lam bỗng thấp thỏm nhưng còn chưa kịp hỏi bị làm sao người kia ở đầu máy bên kia ngắt máy. Chương Tranh Lam lập tức buông điện thoại, khởi động xe.

      “Trường? Trường? Là trường đại học của em phải ?”

      Chương Tranh Lam chuyển hướng chạy thẳng .

      Suốt quãng đường phóng đến trăm sáu mươi kilômét giờ, khi đến cổng trường đại học lại bị bảo vệ chặn lại, Chương Tranh Lam chẳng chẳng rằng vứt xe lại đó rồi chạy vào trong, nhưng trường học lớn như vậy, ở đâu?

      Trời tối, may mà trong vườn trường có nhiều đèn đường, vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm. Trong thời tiết của tháng Mười hai, chạy đến mức mồ hôi chảy ướt lưng.

      Tìm hơn mười phút chẳng có thu hoạch gì, trong lòng Chương Tranh Lam càng sốt ruột, khi qua chiếc ghê gỗ dài, đột nhiên nhớ đến chỗ.

      Khi chạy đến phía sau tòa nhà giảng đường, cuối cùng cũng nhìn thấy người khổ sở chờ đợi, khổ sở tìm kiếm ngồi chiếc ghế đó.

      Ánh đèn đường mông lung trong màn sương đêm làm mờ vẻ đẹp gương mặt . Chương Tranh Lam đứng cách khoảng chục mét. Khung cảnh này khiến cảm thấy giống như quay về hai năm trước, khi đó đứng bên cửa sổ nhìn thấy khóc, biết chuyện gì có thể khiến người khóc đến đau lòng, tuyệt vọng như vậy. Bây giờ vẫn biết, nhưng điều đó quan trọng, chỉ bao giờ muốn nhìn thấy khóc.

      Chương Tranh Lam đến đó, ngồi xuống bên cạnh , sau đó khẽ ôm lấy người nhắm mắt vào lòng.

      Toàn thân lạnh toát!

      “Trời lạnh vậy mà sao em mặc ít áo thế? Cảm cúm rồi chỉ có em phải chịu.” Lời trách cứ được bằng giọng vô cùng cẩn trọng, e dè.

      Thủy Quang phản kháng, cả thể giống như còn chút sức lực, : “Chẳng phải rồi sao… vì sao lại quay lại?”

      Chương Tranh Lam sững người, chậm rãi : “ . chẳng đâu cả, chỉ ở đây, mãi mãi ở đây.”

      thả lỏng người, lạnh.

      Chương Tranh Lam cởi áo ngoài quấn quanh người , ôm lấy rồi khẽ hỏi: “Thủy Quang, chúng ta vào trong xe được ?”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20: Chết hãy còn sâu nặng

      Tinh thần Tiêu Thủy Quang có chút hoảng loạn, cử động cũng gì, có điều mùi hương của người bên cạnh khiến an tâm nên cứ dựa vào như vậy.

      Chương Tranh Lam đương nhiên cũng dám cử động mạnh, lúc này dựa vào , đây là chuyện khát khao biết mấy, thậm chí chẳng dám nhiều, cứ yên lặng ôm , hơi thở của thổi vào cổ khiến có phần ý loạn tình mê.

      Còn Thủy Quang mệt quá rồi, khống chế được đầu óc, những hình ảnh trong quá khứ lần lượt lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở thời niên thiếu của họ. còn nhớ mùa đông năm nào đó cũng lạnh thế này, tuyết rơi rất sớm, cl kéo tay dưới tuyết, từng bước từng bước, khi đó nghĩ, nếu con đường đến trường cứ kéo dài mãi mãi tốt biết mấy!

      Tiêu Thủy Quang đắm chìm trong những kí ức rất đỗi chân thực đó, ý thức dần trở nên mơ hồ. Chương Tranh Lam vẫn dám cử động, gió đêm thổi vào người khiến run rẩy, nhưng trong tim lại được hơi ấm bao phủ. hưởng thụ yên tĩnh, bình yên của hai người, rất lâu sau đó, người trong lòng hoàn toàn im lặng, mới khe khẽ gọi: “Thủy Quang?”

      Thủy Quang ngủ say rồi, khóc đến kiệt sức. Chương Tranh Lam cúi xuống, nhờ ánh đèn đường mờ ảo mà nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của . nhìn rất lâu, cuối cùng khẽ hôn lên trán .

      “Em ngủ , bế em lên xe.”

      Thời tiết vô cùng lạnh lẽo, trong vườn trường chẳng có mấy người qua lại nên khi Chương Tranh Lam bế Thủy Quang ra xe, cả quãng đường chẳng có mấy người chú ý.

      Khi cẩn thận đặt vào ghế phụ, bảo vệ trong phòng trực ban ra hỏi: “Hai người là… Làm sao vậy? ấy sao chứ?”

      Chương Tranh Lam làm động tác “suỵt”, đóng cửa xe rồi mới : “ ấy sao.” Lúc trước nôn nóng, khi xuống xe còn kịp rút chìa khóa, chắc là bảo vệ vẫn luôn trông cho, liền : “Cám ơn chú vì vừa rồi để ý giúp chiếc xe.”

      Bảo vệ vừa nhìn người đàn ông này đoán được là người thành đạt trong xã hội, lại chuyện rất lịch , liền cười, : “Chiếc xe sang trọng thế này mà cậu cũng dám vứt đó rồi chạy, tôi còn tưởng là xảy ra chuyện gì lớn chứ?!”Ông chú đó rồi nhìn người trong xe. “Bạn bị ốm sao?”

      Mọi tâm tư của Chương Tranh Lam đều dồn vào Thủy Quang, lại thêm câu: “Cám ơn chú!” rồi gật gật đầu, vòng sang phía bên kia để lên xe.

      Bảo vệ nhìn chiếc xe Cayenne rời , thở dài tiếng. Ôi! Người có tiền!”

      Người có tiền là ông chủ Chương lái xe quá xa, chẳng bao lâu sau dừng xe bên đường, vì Thủy Quang ngủ yên giấc lắm.
      Chương Tranh Lam dừng xe, đưa tay sờ lên trán , vẫn còn hơi lạnh, kéo chiếc áo vest đắp người cao thêm chút, tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ, lại sợ ghế chưa đủ thấp, cảm thấy khó chịu, bèn vươn người ra giúp hạ lưng ghế xuống thêm chút nữa.

      Khi muốn lùi lại, Thủy Quang lại nắm lấy cánh tay , lẩm bẩm: “ đừng !”

      Chương Tranh Lam sao có thể kìm chế được khi như thế này, lập tức bất động, dịu dàng : “ , đâu hết.”

      Con đường này rất ít xe qua lại, thỉnh thoảng có chiếc xe qua, đèn xe chiếu lên hàng lông mi hơi run rẩy của . Chương Tranh Lam kiềm chế được cúi đầu hôn mắt , Thủy Quang chau mày trong vô thức, Chương Tranh Lam hơi nhếch khóe môi, lại hôn lên mi tâm của .

      Thủy Quang khó chịu thở dài tiếng, thả lỏng tay ra. kéo tay đặt về chỗ cũ, môi di chuyển đến bên tai , khẽ : “Thủy Quang, em tóm rồi đừng hòng buông… mặc kệ người em muốn giữ lại là ai.” Die n da n le q uy do n

      Sau đó Chương Tranh Lam đưa Tiêu Thủy Quang về nhà mình, lý do rất đầy đủ, thể tự lục tìm chìa khóa người , sau đó tự mở cửa nhà .

      cả quãng đường, Thủy Quang vẫn luôn trong trạng thái mê man, mày nhíu chặt. Chương Tranh Lam có chút lo lắng, dù lái xe nhưng vẫn liên tục nhìn sang .

      dừng xe trước cửa nhà mình, qua giúp cởi dây an toàn, khi sờ trán phát toát mô hôi, khi đó trái tim thắt lại, may mà chưa sốt. lập tức lấy giấy ăn lau mô hôi cho , sau đó bế vào nhà. Khi đặt lên giường, vẫn thấy yên tâm, tìm nhiệt kế đo cho , ba mươi bảy phẩy tám độ, hơi cao, lại giặt khăn mặt đắp lên trán .

      Trong cơn mê man, Thủy Quang lạnh, còn hỏi ở đâu…

      Chương Tranh Lam ngồi bên mép giường, đưa tay vén máy ngọn tóc dính gò má . “ sao đâu, ở đây rồi.”

      Sau đó gọi điện cho bác sĩ quen, nửa tiếng sau bác sĩ đến, kiểm tra xong bị nhiễm lạnh, lát nữa uống ít thuốc rồi ngủ giấc khỏi. Chương Tranh Lam cảm ơn rồi tiễn bác sĩ xuống lầu. “Hôm khác tôi mời ăn cơm”

      Đối phương cười, : “ cũng đừng căng thẳng quá, chắc là do tinh thần ấy mệt mỏi, lại bị nhiễm lạnh nên mới mê man như thế.”

      “Vâng, cảm ơn !” Chương Tranh Lam tiễn bác sĩ về.

      quay về phòng, mở tủ lấy thêm chiếc chăn đắp lên người , lại giúp thay túi nước trán rồi mới tắm rửa. Tắm xong lên giường, nằm xuống bên cạnh , ôm lấy từ phía sau, khi ngửi thấy hương thơm thanh mát tóc , cảm thấy mình chưa được thỏa mãn như thế này.

      ôm , thủ thỉ những lời thương, khi còn sợ trời sợ đất nhưng bây giờ, chỉ cần đối diện với là lại sợ, khi mười chín tuổi, được nhận giải thưởng sáng tạo khoa học kỹ thuật toàn quốc cũng thấy căng thẳng như khi nhìn thấy . : “Thủy Quang, đối tốt với em, nhất định đối tốt với em, chỉ đối tốt với em.”

      Tình đến từ thuở nào, chết hãy còn sâu nặng...


      Hôm sau, Chương Tranh Lam tỉnh dậy sau giấc mơ đẹp, thấy bên cạnh mình trống , ngồi bật dậy. nghĩ, ấy rồi, giống như hai năm trước, nhưng khi quay đầu thấy người đứng bên cửa sổ, dám tin nên nhất thời ngồi đờ đẫn giường.

      Chương Tranh Lam ngồi lúc lâu mới xuống giường, qua đó.
      Thủy Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, biết nhìn gì, nghĩ gì, có chút thất thần, nhưng bức tranh thế này khiến Chương Tranh Lam vô cùng xúc động.

      ấy chưa ? Điều này có nghĩa là gì?

      dám mơ giấc mơ quá đẹp đẽ nhưng cũng ngăn được tia hy vọng trào dâng trong lòng.

      kìm được duỗi tay ra, nhàng kéo từ phía sau. muốn gọi: “Thủy Quang!” muốn rất nhiều điều, giống như tối hôm qua, có thể giãi bày tất cả những cảm xúc trong lòng, nhưng lúc này tỉnh táo, chẳng nắm chắc chút nào, có thể chỉ câu là muốn nghe rồi, hoặc là dứt khoát đẩy ra và bỏ chạy.

      Chương Tranh Lam nghĩ mình mà cũng có lúc tự tin như thế này, nhưng mong muốn đáp lại dù chỉ chút.

      Từ lúc bị ôm, Thủy Quang hết thất thần, muốn kéo tay xuống nhưng vô thức ôm chặt hơn.

      Thủy Quang : “ buông tay ra.”

      Chương Tranh Lam nghe thấy lời , cảm giác bất an bỗng giảm bớt, còn vùi mặt vào cổ , mỉm cười.

      “Tối qua em còn bảo đừng buông tay đấy.”

      ra kể cũng kỳ lạ, Tiêu Thủy Quang phớt lờ , hoang mang, căng thẳng, nhưng khi Thủy Quang mấy câu, cho dù chẳng phải lời tốt đẹp gì, lập tức trở nên vô lại.

      Thủy Quang trầm mặt hồi lâu mới : “ buông tay ra !” Chương Tranh Lam còn chưa kịp lời cự tuyệt, khẽ giọng : “Tôi đói rồi.”

      Câu “tôi đói rồi” của Thủy Quang khiến Chương Tranh Lam ngẩn ra hồi lâu, sau đó liền cười.

      “Vậy làm bữa sáng. Em muốn ăn gì? Cháo, mì, hay bánh mì, sữa? Hay là ăn cơm nhé?” thơm cái lên má , động tác này hoàn toàn là vô thức, bản thân cũng để ý, sau đó lập tức xuống lầu.

      Thủy Quang bị nụ hôn quá đỗi tự nhiên của làm ngẩn người, còn Chương Tranh Lam đến cửa rồi lại nhớ ra điều gì đó, quay trở lại, : “Quên mất, đưa em vào nhà vệ sinh trước. lấy bàn chải, khăn mặt cho em, kem đánh răng em cứ dùng của nhé?”

      Chương Tranh Lam kéo tay Thủy Quang đưa vào phòng tắm, vặn vòi nước xả hết nước lạnh rồi lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt mới ở trong chiếc tủ bên cạnh ra. “Để ngâm nước nóng lát rồi em hẵng dùng.”

      Chương Tranh Lam rửa chiếc cốc sứ trắng mới tinh, lấy nước nóng rồi thả bàn chải vào, lại giặt chiếc khăn mặt hai lần bằng nước nóng mới vắt khô, đặt tạm trong chậu sứ bên cạnh.

      Người đàn ông này vừa ngủ dậy, vẫn mặc áo ngủ, tóc cũng rối tung, lại vui vẻ sửa soạn đồ, Thủy Quang nhìn , ngăn cản, cũng gì.

      Xong nhìn sang , : “Được rồi.” Khi liếc mắt nhìn sang bồn tắm, ho tiếng, : “Nếu em tắm lấy dầu gội, sữa tắm ở giá nhé!”

      Thủy Quang hờ hững đáp, tuy là chẳng có bao nhiêu cảm xúc nhưng Chương Tranh Lam thấy thỏa mãn trong lòng, : “Vậy xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, em xong xuống nhé!”. Khi ra ngoài, rất chu đáo đóng cửa lại.

      Thủy Quang đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, cuối cùng khẽ than: “Rốt cuộc mình làm gì đây?”
      sanone2112 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21: Nhất định phải là ấy

      Khi Thủy Quang xuống lầu, nghe thấy từ phòng bếp truyền ra tiếng “ loảng xoảng”, vốn định câu “ cảm ơn” rồi luôn như khi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy người bên trong lóng ngóng tay chân tìm thìa, lại cẩn thận chạm vào chiếc bát bên cạnh, hai cái bát liền rơi xuống đất vỡ choang. khẽ chửi thề câu bằng tiếng , khi nghiêng đầu nhìn thấy người đứng ở cửa, lại ngại ngùng xoa xoa mặt. “Em xuống rồi à?” vậy rồi định ngồi xuống nhặt mảnh bát vỡ, Thủy Quang khẽ chau mày. đến : “Để tôi làm, cháo bếp tràn ra rồi.”

      Chương Tranh Lam túm lấy bàn tay sắp chạm vào mảnh vỡ của . “Nhặt mảnh bát vỡ dễ bị thương lắm, để làm! Em giúp xem nồi cháo nhé, hình như cho nhiều nước quá rồi.” Việc đầu tiên Chương lão đại hối hận trong cuộc đời này đó là học làm việc nhà, vốn là muốn lấy lòng nhưng lại làm thành mớ hỗn độn. mất mặt!

      Thủy Quang rút tay ra, sang bên đó tắt bếp, đợi nước lắng xuống, nhìn thấy nồi cháo toàn nước, chẳng muốn để ý nữa, quay người : “Tôi phải rồi.”

      Người nhặt mảnh vỡ kêu “ái” tiếng, mảnh bát vỡ cứa vào ngón tay. ngẩng đầu, vô cùng lúng túng. “Bị đứt tay rồi…” Die nda nl equ yd on

      IQ của hơn 150 chẳng ai tin. Thủy Quang biết khi còn , Chương Tranh Lam được gọi là thần đồng, lớn thêm chút nữa càng xuất sắc, đến giờ cũng có thể coi là nhân vật danh tiếng lẫy lừng, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng mặc kệ có biết hay , lúc này nhìn mà chỉ biết câm nín.

      thấy vẫn ngồi đó bất động, bất giác : “ đứng lên rửa vết thương sao?”

      Chương Tranh Lam “ờ” tiếng, đứng dậy, đến bồn nước bên cạnh Thủy Quang, đứng im đó, tay chống lên mép bồn, thấp giọng : “Ăn sáng xong rồi hẵng nhé?”

      Thủy Quang thích bầu khí như thế này, lòng dạ rối bời, lùi ra bên cạnh chút. Chương Tranh Lam lập tức duỗi tay túm lấy cổ tay . “Em đừng !” Câu trước đó của miễn cưỡng vẫn có thể coi như bình tĩnh nhưng câu này lộ vẻ sốt ruột ràng.

      Thủy Quang nhìn máu tay dính vào cổ tay áo của mình, giữa họ dường như luôn là co kéo, lùi tiến… Vì sao phải cố chấp đến vậy?

      “Chương Tranh Lam!” Lần đầu tiên Thủy Quang gọi thẳng tên khiến cả người cứng đờ. xúc động vì gọi tên nhưng cũng cảm nhận được giọng điệu của , điều muốn sau đó phải là điều muốn nghe. Thần kinh của trở nên căng thẳng nhưng cũng chẳng sao cả, tồi tệ hơn nữa cũng chẳng phải là “ phải là gì cả” sao, để ý.
      để ý thực ra chỉ là tự lừa dối mình, rốt cuộc vẫn sợ giằng tay ra. cắn răng, cảm thấy cơn đâu tay làm giảm bớt căng thẳng của mình, bất giác cười khổ, đến ba chục tuổi mới phát ra mình có khuynh hướng tự ngược.

      đợi rất lâu mà vẫn nghe thấy người trước mặt gì.

      Thực ra Thủy Quang muốn là: “Tôi với thể được”, nhưng ai với ai có thể được chứ? với cl sao? Vcl chết rồi.

      Thủy Quang nhìn máu cổ tay áo càng lúc càng đậm, hỏi: “Đau ?”

      Chương Tranh Lam từ sáng đến giờ bị những chuyện bất ngờ làm cho sững sờ hết lần này đến lần khác, hồi lâu sau mới : “ đau.” Sau đó khóe miệng nét cười , cẩn thận thăm dò: “Vậy em nữa đúng ?”

      Thủy Quang : “… xử lý vết thương trước .”

      Chương Tranh Lam cười rồi quay người rửa vết thương, cũng nhìn thấy cổ tay áo của có dính máu, lập tức : “ giặt đồ giúp em nhé?”

      Thủy Quang nhìn cái, kẻ kia thức thời ngậm miệng. Die nda nl equ yd on

      Khi xử lý vết thương xong, Thủy Quang cũng nhặt hết mảnh bát vỡ dưới đất và vứt vào thùng rác bên cạnh, đứng lên liền nhìn thấy Chương Tranh Lam đứng đó nhìn . thà : “Thủy Quang, vẫn là em lợi hại hơn.”

      Thủy Quang thầm lắc đầu, đổ bớt nước trong nồi cháo , đậy vung lại rồi bật bếp, sau đó với : “ trông nồi cháo, tôi gột tay áo.”

      Mặc kệ đột nhiên thay đổi thay đổi thái độ vì nguyên nhân gì, chỉ biết mình lại được cứu vớt lần nữa, tuy như thế này rất sến nhưng thực cảm thấy như vậy.

      ra khỏi phòng bếp, Thủy Quang chợt thất thần mấy giây, bởi có người vừa mở cửa vào nhà.

      Người đó chính là bà Chương. Bà vừa rút chìa khóa vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Quang liền sững sờ, ràng bà ngờ ở chỗ con trai lại có , hơn nữa lúc này mới là sáng sớm, nhưng dù sao bà cũng là người lão luyện, lập tức che giấu vẻ kinh ngạc, dịu dàng cất tiếng: “Bác là mẹ của Tranh Lam, nó có nhà cháu?”

      Thủy Quang trở tay kịp, do dự định quay đầu gọi người trong bếp nhưng bà Chương thay dép, cười hỏi: “ bé,cháu họ Tiêu đúng ?”

      Thủy Quang biết làm thế nào mà bà ấy lại biết họ của mình nhưng vẫn khẽ gật đầu.

      Bà Chương nhìn lượt từ xuống dưới, trong ánh mắt có thăm dò nhưng vẫn rất hiền từ, khi bà nhìn thấy vết máu cổ tay áo , lập tức hỏi bằng giọng rất quan tâm: “Làm sao thế này? Cháu bị thương à?” Bà nắm lấy tay của Thủy Quang khiến hơi mất tự nhiên. “Cháu sao.”

      Ngay sau đó, giọng của Chương Tranh Lam truyền đến: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Chương lão đại vốn định : “Mẹ lại đến à”, may mà buột miệng khiến bà Chương trừng mắt.

      Bà Chương thấy con trai mình hiếm khi tươi cười, liền : “Tối qua con gọi điện làm ồn, đòi lấy trà thuốc hạ sốt bố con mang từ Giang Nam về, buổi tối bố mẹ ngủ sớm, ai mà dậy đưa trà cho con được, nên sáng sớm nay mẹ mang đến trước lúc con làm. Thế… ai bị cảm vậy?” Đôi mắt nhạy bén của bà nhìn con trai rồi nhìn trước mặt.

      Chương Tranh Lam “hứ” tiếng, nhìn thấy túi trà thuốc bà Chương đặt ở chiếc tủ thấp gần cửa, cười : “Mẹ vất vả quá!” Chương Tranh Lam tự nhận là mình vẫn đối phó được với lão thái thái nhà mình, thực ra đối phó với ai cũng sắc sảo, nhạy bén, chỉ khi đối với Tiêu Thủy Quang, mới thường xuyên bí từ đuối lý, lúng túng vụng về.

      Bà Chương nhìn vết thương tay phải của con trai, lại nhớ đến cổ tay áo của kia, nhất thời đoán ra được chuyện là thế nào.

      Thủy Quang đứng ở giữa, có chút lúng túng, liền với bà Chương: “Cháu vào nhà vệ sinh lát” rồi rời .

      Sau khi Thủy Quang vào nhà vệ sinh, bà Chương mới đến gần con trai, hỏi: “Con thế này phải là đơn phương đấy chứ?”

      Vị lão thái thái này biết năm đó nhận ra bao nhiêu “phái phản động”, ánh mắt cũng khá độc. Chương Tranh Lam thừa nhận, nhưng thực là như vậy, đơn phương, vậy làm sao chứ? Chí ít bây giờ biết rất bản thân mình muốn gì.

      Bà Chương ngửi thấy mùi cháo, vào trong bếp. “Con còn biết làm cơm sáng à?”

      Chương Tranh Lam nhìn về phía nhà vệ sinh ở gần cửa rồi vào bếp cùng mẹ, rất nghiêm túc hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy ấy thế nào?”

      “Tốt, nhưng mẹ thấy người ta còn chẳng thèm nhìn thẳng vào con lấy cái nữa.”

      Được, Chương Tranh Lam thở phào hơi, đứng bên cạnh bà Chương kiểm tra nồi cháo, thấp giọng : “Hay là… mẹ giúp đỡ con trai me chút !”

      Bà Chương nhìn cái. “Ôi, thiếu gia con lại có ngày cần mẹ giúp đỡ à? Tay con làm sao vậy? phải là ngốc đến mức dùng khổ nhục kế chứ?”

      Chương Tranh Lam cảm thấy trong chuyện này, lão thái thái ràng chiếm được thế thượng phong, nhưng chỉ cần giúp có thêm hy vọng giành thắng lợi thế nào cũng được.

      “Có được ? Mẹ chỉ cần câu thôi!”

      Bà Chương vặn lửa, nhìn thẳng vào ông con trai cao to ở bên cạnh. “Con phải lòng bé này?”

      “Nhất định phải là ấy.”

      Trước đó bà vẫn còn chút hoài nghi rằng cậu con trai chẳng bao giờ nghiêm túc của mình lại tìm cách đối phó với hai ông bà già họ, nhưng bây giờ, bà lại cảm thấy có chút lo lắng cho con trai mình, trông dáng vẻ của nó ràng là nó tự đâm đầu vào, vấn đề là biết con nhà người ta có ý thế nào nữa.

      Bà than thở: “Trước đây mẹ có xem mệnh cho con, lúc xem về nhân duyên, người ta rằng “hữu tưởng”, lại “cầu được, bỏ mất, chân thành.”

      *hữu tưởng là thuật ngữ Phật học: ý là có cảm giác, nhận thức, suy nghĩ…

      Chương Tranh Lam vốn tin vào bói toán, bản tính còn tùy tiện, bừa bãi nhưng lúc này lại bị câu “cầu được” kia làm cho xao động, suýt hỏi rằng: “Vậy người ta có phải làm thế nào mới có thể cầu được ?” May mà vẫn còn chút lý trí mà thốt ra câu đó.

      Bà Chương : “Đươc rồi, xem xem bé xong chưa, nếu xong rồi bảo ấy ra ăn sáng .”

      Chương Tranh Lam nghe thấy vậy liền nở nụ cười.”Lão Phật gia muôn năm!”

      Bà Chương cười, mắng: “Con nghiêm chỉnh chút , có khi con nhà người ta vì thấy con chẳng ra làm sao nên mới thèm để ý đến con.”

      Chương Tranh Lam ra ngoài rồi còn quay đầu câu: “Ở trước mặt ấy, con chẳng thể nào nghiêm chỉnh nổi.” Lão đại quên mất những hành vi vô lại kia của mình.

      Thủy Quang gột tay áo, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó Chương Tranh Lam mở cửa vào, đưa chiếc máy sấy cho . Thủy Quang chậm chạp nhận lấy. lại cười, hỏi : “ sấy giúp em hay là em tự làm?”

      Thủy Quang luôn bị làm cho trở tay được. “Tôi tự làm.”

      “được” xong gì thêm nữa, nhưng cũng ra ngoài.

      Thủy Quang vắt nước ở tay áo, cố gắng đoái hoài đến người phía sau, nhưng hoàn toàn cảm thấy ngượng ngập, còn tiến lên bước, : “Để làm chi, em vắt thế này, lát nữa sấy khô chắc chắn bị nhăn đấy.”

      xong, nắm lấy cổ tay , cầm chiếc khăn khô ở bên cạnh giúp lau bớt nước, cố rút tay ra nhưng được, còn bị : “Em đừng cử động bừa bãi.”

      Đối với người này, Thủy Quang luôn cảm thấy biết phải gì, nhưng khi nhìn thấy vết thương của , vẫn hỏi: “Tại sao dán băng vào?”

      Chương Tranh Lam chớp mắt với : “ sao, là đàn ông, vết thương bé tí này chẳng đáng kể gì.” vậy chứng tỏ thói vô lại kia lại đến rồi. “Nhưng mà tốt nhất đừng để mặt bị thương, em xem, vết thương lúc bị em đẩy xuống giường hôm kia…” Sau đó lập tức kéo tay ấn lên trán mình. “Em sờ thử xem, để lại sẹo rồi.”

      Lời lẽ và cử chỉ thân mật này khiến Thủy Quang mất tự nhiên, sau đó lại nghe thấy : “May mà nghiêm trọng lắm, nếu hỏng hết tướng mạo của rồi.”

      Thủy Quang kìm được : “ đâu phải diễn viên, cần khuôn mặt đẹp làm gì?”

      Chương Tranh Lam bật cười. “Cần khuôn mặt đẹp để dụ dỗ em chứ còn làm gì!”

      Thủy Quang biết ngay con người này chẳng được mấy câu đàng hoàng mà, cũng quen rồi, cứ coi như nghe thấy, giằng tay khỏi tay , quay người cắm máy sấy. Người phía sau lền xán đến gần , : “ giúp em nhé, hay là…”

      thể ra ngoài trước sao?”

      muốn.” Chương lão đại hề đỏ mặt.

      Thủy Quang muốn vì chuyện vô vị này mà tranh luận với , lập tức bật máy sấy lên sấy tay áo. Người đàn ông cao lớn đứng phía sau nhìn khuôn mặt hơi cúi, đầy vẻ bực bội của trong gương, liền cười rồi duỗi tay ra, nhàng vuốt qua hình dáng của ở trong gương. Ánh đèn màu cam cùng với thanh ù ù của máy sấy tạo thành cảnh tượng ám muội động lòng người.

      Thủy Quang từ nhà vệ sinh ra liền bị bà Chương gọi đến ăn sáng.

      Thủy Quang trước nay luôn rất kinhsg trọng và nghe lời các bậc trưởng bối, còn bà Chương vốn thân thiện lại giỏi chuyện nên lúc này, Thủy Quang chỉ tập trung chuyện với bà, ngoài ra chẳng để ý đến điều gì khác. Dù lúc trước quyết định rời nhưng bây giờ có bậc trưởng bối đến, đành ở lại.

      Bà Chương nắm tay , hỏi: “Cháu tên là Thủy Quang đúng ? Quê cháu ở đâu?”

      “Tây An ạ.”

      Bà Chương gật đầu, : “Đó là cố đô của Trung Quốc, lưu giữ bao nhiêu nét văn hóa truyền thống, chẳng trách lại sinh ra được xinh đẹp như cháu đây.” Bà tự nhiên lại đến “tượng binh mã” tiêu biểu nhất của Tây An, Thủy Quang lắng nghe, kìm được cười, : Thực ra lợi hại như bác đâu. Đó là phát rất vĩ đại nhưng ngoài tượng binh mã ra, Tây An còn có rất nhiều di tích đáng được ca tụng, thưởng thức.”

      Chương Tranh Lam bị bà Chương sai lấy cháo, khi bưng cháo và rau ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thủy Quang, là thấy có chút ghen tị với lão thái thái nhà mình.

      Thủy Quang nhìn thấy , vô thức thu lại nụ cười.

      Bà Chương vẫn níu với Thủy Quang: “Bác còn năm nữa mới nghỉ hưu, đến khi đó nhất định bác phải đến Tây An chuyến. Ông lão nhà bác cũng đac từng đến đó, lúc quay về chỉ với bác là “được”, sau đó chẳng gì nữa.” Bà Chương xong lại cười.

      Chương Tranh Lam ngồi đối diện với Thủy Quang, bày cháo cho mọi người xong, nhìn cái rồi mới nhìn sang lãi thái thái, : “Nếu mẹ muốn con đưa mẹ .”

      Bà Chương xua tay. “Con ấy à, bây giờ hay, đợi đến khi đó chắc chắn lại bận thể được.”

      Chương Tranh Lam nghĩ, chẳng phải lão thái thái đồng ý giúp rồi sao, tại sao lại phá bĩnh vậy? thấy tuy Thủy Quang chuyện nhưng ăn cháo, trong lòng nhõm và vui sướng, kìm được lại muốn chạm vào , may mà năng lực kiềm chế vốn cao hơn người bậc nên mới làm ra chuyện gì quá đáng.

      bữa sáng rất yên bình, bà Chương vẫn luôn chuyện với Thủy Quang, hỏi sở thích và chuyện giải trí thường ngày của . Thủy Quang bình thường mình phải làm nên chẳng có mấy thời gian để giải trí, bà luền cảm khái: “Cháu với Tranh Lam là khác nhau quá, trước giờ nó chẳng mấy khi ở nhà, chỉ thích chạy ra ngoài chơi, chẳng hiểu những chỗ náo nhiệt đó có gì hay ho nữa?”

      “Mẹ!” Chương Tranh Lam cắt ngang lời mẹ, bà biết cách “dìm hàng” quá, lại còn cái gì mà “ chẳng mấy khi ở nhà” chứ? Ngoài lúc phải tiếp khách và những lúc tâm trạng tốt có bao giờ về nhà ngay sau khi tan làm đâu?

      “Mẹ gọi điện cho con, có lần nào con chơi bời, uống rượu ở bên ngoài đâu? Gọi con về nhà cũng vậy, thúc năm lần bảy lượt mới chịu về!” Bà Chương phê bình con trai xong, khi nhìn sang Thủy Quang vẻ mặt lại hòa dịu hơn nhiều. “Con à, nếu sau này con ở cùng với bác phải quản nó tử tế, con là đứa trẻ ngoan, bác nhìn ra được, Tranh Lam lớn hơn con chút nhưng an phận bằng con.”

      “Mẹ!” Chương Tranh Lam thực dở khóc dở cười, xem ra lão thái thái cố ý moi điểm xấu của ra , tuy trong những câu đó có ý chỉ trích nhưng lại chẳng thấy phản cảm chút nào.

      Động tác tay Thủy Quang cũng chậm lại, hề bất ngờ bởi những lời này của bà Chương, lại cảm thấy được ánh nhìn của người đối diện, lần đầu tiên tự hỏi mình: “ với là gì chứ?”
      sanone2112 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22: Em chỉ cần bước

      Thủy Quang biết, rốt cuộc với là gì?

      Họ vốn là người xa lại, lại từng thân mật hơn bất cứ người nào…

      Lần đầu tiên nhìn thấy trong lúc tỉnh táo, nghr thấy hỏi, tôi giống Lam phải ? trở tay kịp, bởi vì cái tên đến, cũng bởi vì là người đêm đó.

      Về đêm hôm đó, chỉ nhớ hình hài mơ hồ của người ấy. Khi tỉnh dậy hoảng loạn, thậm chí sau này mỗi lần nhìn thấy , đều thực bình tĩnh được. trải qua đêm buông thả với , tỏ ra dửng dưng nhưng có nghĩa là chút động lòng.

      đối tốt với , chỉ đối tốt với , cũng từng với Vu Cảnh Lam như vậy, khi đó cười và rằng: “Cảnh Lam à, em đối xử tốt, tốt với . đấy!” Cảnh Lam nghe thấy vậy xoa đầu , : “Đồ ngốc, trai em nên phải đối tốt với em mới đúng.” Lúc đó còn thầm : “Việc em đối tốt với khác việc đối tốt với em.”

      Đối tốt với người, chỉ đối tốt với người? ngốc nghếch! Khi nào ấy hiêu , khi nào đáp lại, bạn chẳng thể nào dự liệu được, đến khi bạn tưởng rằng có thể dự liệu được ấy còn ở bên bạn nữa rồi, vậy thà rằng… ngay từ đầu đừng nghĩ đến, đừng biết điều gì cả.

      có cách nào để mình cảm thấy nhõm hơn, thoát ra được… cần có người kéo ra khỏi, nhưng cách nghĩ này quá ích kỷ. đối tốt với , nhưng đối tốt này duy trì được bao lâu? Có đủ lâu để chờ được đến khi bước về phía ?

      Thủy Quang nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng ngừng xin lỗi. ngẩng đầu nhìn người đối diện, giọng thấp đến mức dường như nghe thấy: “Lát nữa có thể đưa tôi đến công ty ?” Khi xong câu này, Thủy Quang hy vọng nghe thấy, cũng hy vọng từ chối, lần đầu tiên làm chuyện thế này, lợi dụng người ta, cảm thấy áy náy và căm ghét chính mình.

      Nhưng Chương Tranh Lam nghe thấy, lập tức dồn toàn bộ chú ý vào . dám tin, hoàn toàn dám mơ đến chuyện này, trong khoảnh khắc kích động, suýt nữa kéo tay , may mà còn chút lý trí để nhìn thấy lão thái thái ở đây nên đến mức luống cuống.

      Đừng Chương Tranh Lam, ngay đến bà Chương cũng thấy ngạc nhiên. Bà đồng ý giúp con trai nhưng cũng cần có bằng lòng của , cho nên bà thiên vị ai, mỗi câu của bà đều rất khách quan, hy vọng trong lòng tự có đáp án. Bà cảm thấy chuyện này còn rất nan giải, ngờ lại có hiệu quả nhanh như vậy nên khó tránh khỏi có chút bất ngờ.

      Thủy Quang buông bát, trong lòng rối loạn, khi định đứng dậy người đối diện đứng lên trước, sững sờ, Chương Tranh Lam cũng ho tiếng, : “Em muốn đâu?”

      Thủy Quang có thói quen ăn cơm xong phải mang bát để vào bồn rửa, vừa rồi đứng lên là do tinh thần bất ổn nhưng cũng là thói quen điều khiển, lúc này nhìn người đối diện, nghĩ đến câu đó của mình, kìm được cảm thấy mất tự nhiên. “Tôi cất bát.”

      Bà Chương cười, : “Cháu cứ để bát ở đó , sao đâu, lát nữa bác dọn cả thể.” Rồi bà lại với con trai: “Con cũng đừng đứng ở đó nữa, nếu ăn xong rồi thay quần áo, sau đó đưa Thủy Quang làm .”

      “Vâng.” Biểu cảm của vẫn tự nhiên nhưng thực ra, từ khi câu đó thể nào bình tĩnh được nữa. với Thủy Quang: “Em đợi chút” rồi nhanh chóng lên lầu.

      Thủy Quang bị bà Chương kéo ngồi trở lại. bà Chương cười, : “Cháu ăn no rồi chứ?”

      “Vâng.” Die nda nl eq uyd on

      “Thằng con tráu của bác trước giờ luôn cái gì mà “quân tử tránh xa bếp núc”, hôm nay xuống bếp làm bữa sáng đúng là lần đầu đấy.”

      Thủy Quang biết lão thái thái muốn gì nên chỉ khẽ đáp “vâng” tiếng.

      Bà Chương nhìn , giọng vẫn đầy vẻ thương nhưng cũng mang phần trịnh trọng: “Con à, bất luận bây giờ con nghĩ thế nào, nhưng xin con… đừng đối xử với nó tàn nhẫn quá.”

      Thủy Quang sững sờ, mặt lập tức đỏ ửng vì ngại ngùng, muốn mở miệng gì đó nhưng lại chẳng biết phải gì. Bà Chương chỉ ân cần vỗ vỗ lên tay .

      Khi Chương Tranh Lam thay quần áo xong xuống lầu chỉ nhìn thấy lão thái thái lau bàn, thấy Tiêu Thủy Quang đâu, vào phòng bếp tìm cũng có người, vẻ mặt lập tức cứng đờ, quay đầu hỏi mẫu thân: “Mẹ, ấy đâu rồi?”

      “Con nôn nóng cái gì?” Bà Chương lắc đầu. “ bé giúp mẹ thu dọn bát đũa xong ra ngoài trước rồi…”

      Vẻ mặt Chương Tranh Lam vừa được thả lỏng lại lập tức nhíu mày: “ ấy ra ngoài làm gì? sợ lạnh…” sải bước lấy chìa khóa xe trong chiếc bát thủy tinh chỗ cửa rồi quay đầu với lão thái thái: “Mẹ, con đây, lát nữa mẹ ra ngoài đóng cửa cho con nhé!”

      Bà Chương gật đầu. “Mang cả trà thuốc mẹ đem đến , ai cảm người đó uống.”

      Chương lão đại nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay.

      Chương Tranh Lam vừa ra ngoài liền nhìn thấy Thủy Quang đứng trong hoa viên, thất thần nhìn về phía xa xăm, bóng dáng mỏng manh đó khiến vô thức cởi áo khoác ngoài khoác lên người .

      Thủy Quang bất ngờ vì được luồng khí ấm áp bao bọc, khi quay đầu, người đó : “Sương sớm lạnh, em vừa mới hết sốt, đừng để bị nhiễm lạnh nữa.”

      Thủy Quang nhìn , hồi lâu sai gì. Chương Tranh Lam cũng lên tiếng nữa, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      Khi gió lạnh thổi đến, Thủy Quang nhìn thấy người trước mặt hơi run rẩy, muốn lấy chiếc áo người xuống trả nhưng giơ tay chặn lại. “ sao.”

      Thủy Quang vẫn kéo áo xuống trả cho , Chương Tranh Lam khi đó dường như dám nhận, chỉ sợ lại : “Thôi ”, nhưng đúng lúc trong lòng lo lắng bồn chồn Thủy Quang lên tiếng: “ mặc vào … cũng đừng để bị nhiễm lạnh.”

      Chương Tranh Lam nở nụ cười, câu trần thuật: “Em quan tâm đến .”

      là như vậy, mỗi lần đối diện với Thủy Quang, chỉ cần đối phương cho chút ngọt ngào, lập tức vui mừng hớn hở, liền đón lấy chiếc áo. “Vậy lấy xe, lên xe rồi bị lạnh nữa, em đợi nhé!”

      Thủy Quang nhìn bóng lưng người chạy , tự vấn trái tim mình, có thể làm được , thẹn với bất cứ ai?

      Chẳng bao lâu sau Chương Tranh Lam lái xe đến con đường trước mặt Thủy Quang và dừng lại bấm còi, sau đó rướn người đến bên cửa sổ ghế phụ mỉm cười, vẫn tay với . Thời khắc đó, ánh nắng sớm chiếu lên người đàn ông này khiến trông vô cùng hăng hái, phấn khởi. Thủy Quang qua đó, lên xe, Chương Tranh Lam cứ nhìn theo mãi, gương mặt nở nụ cười ấm áp và bao dung.

      biết vì sao Thủy Quang cảm thấy thể nào nhìn thẳng vào ánh mắt đó, né tránh ánh nhìn của , còn người kia thưởng thức xong rồi, cuối cùng cúi xuống, cười : “Thủy Quang, em phải cho biết là em muốn đâu chứ?”

      “…”

      đường , Chương Tranh Lam muốn bầu khí được thoải mái nên bật nhạc, khi giọng hát ngọt ngào cất lên, chỉ Thủy Quang có vẻ bất ngờ mà bản thân Chương lão đại cũng có phần sững sờ, biết tại sao thấy hơi ngượng ngập, định tắt nhạc Thủy Quang lên tiếng: “Cứ bật , nghe rất hay.”

      Chương Tranh Lam cười.

      Thủy Quang : “Chuyện chụp ảnh, với công ty nhiếp ảnh ột tiếng, cuối tuần sau tôi qua đó.”

      “Được, chuyện .” lão luyện đánh tay lái, chiếc xe ra đường lớn, rồi : “Công ty mới của em ở rất gần chỗ nhưng lại cách chỗ em ở hơi xa.” xong mới nghĩ ra câu này có vẻ mờ ám, lập tức giơ cánh tay. “ có ý gì khác đâu.”

      Thủy Quang nhìn cái rồi lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Chương Tranh Lam ngại ngùng.

      giây sau, di động của Thủy Quang đổ chuông, mở máy nhìn thấy tên người gọi hiển thị màn hình, thầm “gay go rồi”. Từ tối qua, điện thoại của luôn để trong túi xách, mà túi xách lại để gần người, lại quên với La Trí. Khi nhấn nút nhận cuộc gọi, đối phương nổi xung lên: “Em làm cái trò gì vậy?! Cả buổi tối khong nghr điện thoại! Em đâu?! Em có biết suy nghĩ vậy?! Em có biết là rất lo lắng cho em !”

      “Em xin lỗi, La Trí… Tối qua em ở nhà bạn.”

      Người bên kia cũng vì quá lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt nên mới nổi giận, lúc này biết sao thở phào hơi, nhưng vẫn hỏi như điều tra: “Ở nhà ai? Nhà bạn học đại học của em à?”

      Trong khoang xe đóng kín, giọng ở đầu máy bên kia lại khá to, Thủy Quang biết người ngồi bên kia có nghe thấy hay . nghiêng đầu nhìn cái, thấy vẻ mặt người lái xe vẫn rất bình tĩnh, chỉ là trong mắt có mang theo ý cười nhàn nhạt, ậm ừ “vâng” tiếng. Người ở đầu máy bên kia lại : “Nếu em có chuyện về nhà, cũng được, nhưng kiểu gì cũng phải gọi điện với chứ? còn tưởng em bị bọn lưu manh bắt cóc rồi chứ?”

      “Khụ khụ!” Người phát ra tiếng động phải Thủy Quang mà là tài xế bên cạnh. Chương Tranh Lam ngừng ho, còn khẽ hỏi câu bằng giọng rất bình tĩnh: “ em?”

      Thủy Quang trả lời , nghe La Trí thêm vài câu nữa, cũng chỉ là sau này nếu buổi tối ngủ lại nhà bạn phải báo trước tiếng, đừng để người lớn tuổi như ấy phải lo lắng. Thủy Quang trả lời xong dập máy, tài xế cất tiếng: “ em rất thú vị đấy.”

      Thủy Quang than thở: “ sai đường rồi.”
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :