1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13: Rốt cuộc muốn thế nào?

      Buổi trưa, sau khi Thủy Quang từ chỗ Lâm Giai Giai về liền ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết để tuần sau bắt đầu công việc mới, và cả bản báo cáo kinh nghiệm làm việc mà ông chủ mới muốn viết sau khi thông qua vòng phỏng vấn. Giờ ra ngoài tiểu khu, La Trí gọi điện về tối nay ăn cơm ở ngoài, buổi tối còn phải tăng ca nên bảo ăn cơm mình. Thủy Quang nghĩ có mình mà lại nấu nướng phiền phức quá, quyết định mua mì treo về nấu.

      Cửa hàng mà mua mì ở ngay bên cạnh tiểu khu, vào liền nhìn thấy người vừa mua thuốc lá xong, ra. Hai người cũng sững sờ.

      Thủy Quang thầm thở dài tiếng, thế này … hơi trùng hợp quá.

      Biểu cảm của đối phương hờ hững, ít nhất nhìn vẻ ngoài là như vậy, nhưng ai có thể biết được ta nghĩ gì. Người đàn ông cao lớn, tuấn đó khẽ bóp bao thuốc trong tay.

      Thủy Quang đương nhiên chú ý đến điều này, bởi đúng lúc này ông chủ cửa hàng gọi tiếng: “ muốn mua gì?”

      “Cho tôi gói mì treo, cảm ơn!”

      “Được.” Ông chủ cười, . “Lâu lắm rồi thấy đến mua đồ.”

      Thủy Quang khẽ “vâng” tiếng. Trước đây, khi sống mình thường xuyên đến chỗ này mua đồ vì thuận tiện, hơn nữa trong cửa hàng này có bán những thứ đồ cơ bản như tương dầu mắm muối. Sau này La Trí đến, bị giục siêu thị mua rau, sữa, hoa quả, ngày nào cũng phải trữ sẵn nhưng cũng chẳng thấy ăn nhiều, trái lại ăn còn nhiều hơn vì sợ quá hạn.

      Khi Thủy Quang trả tiền từ phía sau, có người đưa tiền cho ông chủ trước.

      “Haizz… cần.” Thủy Quang từ chối.

      sao.” ậm ừ câu trong cổ họng, đặt tiền lên mặt quầy bằng kính.

      Ông chủ do dự : “Cậu muốn trả tiền giúp ấy phải ?”

      “Đúng, cần trả lại.”

      cần đâu...” Thủy Quang chau mày, biết phải làm thế nào để ứng phó với những chuyện kiểu này, đưa tay ra tự trả tiền bị Chương Tranh Lam tóm lấy. “ sao đâu.” cố làm ra vẻ tự nhiên, : “Tiện trả luôn.”

      Tuy đột ngột nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện , Thủy Quang rút tay ra, mặt biểu cảm, thầm nghĩ, muốn trả cứ trả . cầm mì, miễn cưỡng cười cười với ông chủ rồi ra khỏi cửa hàng.

      Chương Tranh Lam cúi đầu, cuối cùng vẫn đuổi theo.

      Trời chưa tối hẳn, ánh chiều tà kéo dài bóng dáng của hai người.

      Khi vào cửa tiểu khu Thủy Quang bị người kéo giữ cổ tay, bởi bất ngờ nên giật thót mình, lúc quay người nhìn xem là ai, vô thức nhíu mày.

      …”

      Chương Tranh Lam cắn môi dưới, : “Tôi vẫn chưa ăn cơm.”

      “Hả?” Tiếng đáp này của Thủy Quang hoàn toàn chỉ là phản xạ.

      Chương Tranh Lam cũng thầm rủa chính mình chẳng ra làm sao, vẫn chưa ăn cơm cái gì chứ! Nhưng khi lên tiếng lần nữa lại : “Mì này cũng coi như của tôi phần, ngại cùng ăn nhé?”

      Thủy Quang nhìn với vẻ khó tin.

      Chương Tranh Lam bị nhìn đến phát ngượng, nhưng lại phát ra tâm trạng của mình được thả lỏng hơn lúc trước rồi.

      Có vẻ như rất kinh ngạc, thế này cũng tốt, Chương Tranh Lam nghĩ thầm, chỉ cần phải là phớt lờ thế nào cũng được.

      đón lấy gói mì treo được đựng trong chiếc túi nilon màu đỏ tay . “ thôi!”

      Thủy Quang đứng bất động, chuyện này phải kỳ lạ mà thực là… Thủy Quang thấy bực bội, nhưng người đó trước, thậm chí còn quay đầu thúc giục .

      Thủy Quang hiểu , cho nên biết mỗi bước đều mang theo mấy phần căng thẳng.

      Nhưng Chương Tranh Lam nghĩ, rồi phải theo thôi, dù sao chỗ đó cũng là nhà của . cũng biết hành vi của mình rất giảo hoạt, rất quân tử nhưng nếu như thế này mà có tác dụng, làm tiểu nhân sao chứ?

      Thủy Quang cách xa mấy mét, tuy tình nguyện nhưng từ đây đến nhà chỉ có con đường này, cũng chẳng còn cách nào. Khi đến dưới tòa nhà nơi sống, người phía trước dừng lại đợi. Đến khi còn cách hai mét, Thủy Quang dừng bước, chầm chậm lên tiếng, giọng chứa đầy bất lực: “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      Chương Tranh Lam yên lặng lát, ngượng ngập : “Tôi đói rồi.”

      Thủy Quang dở khóc dở cười: “Bên ngoài có rất nhiều chỗ bán đồ ăn., mà tôi đoán chắc cũng thiếu tiền. Còn nếu muốn ăn mì đó cứ cầm luôn .”

      Chương Tranh Lam từng gặp rất nhiều khách hàng khó tính nhưng bọn họ đều thể khiến chẳng biết phải làm thế nào giống như lúc này, chỉ dăm ba câu chặn cứng tất cả các đường có thể rồi.

      “Tôi đói rồi, chỉ là muốn ăn bữa cơm, có ý gì khác.”

      xong câu này, ngay đến bản thân Chương Tranh Lam cũng cảm thấy vô lý. Ăn cơm ư? bên ngoài có rất nhiều chỗ để ăn cơm. có ý khác ư? Ha, ý đồ lộ liễu như vậy đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được!

      Thủy Quang thờ ơ. “ .”

      Chương Tranh Lam cười khổ, cảm thấy vô cùng khó chịu. “ ” thực giống như câu cửa miệng của dành cho , nhưng lại , muốn .

      Có người qua bọn họ, ai cũng hữu tình vô ý nhìn cái, trai xinh đẹp, mặt biểu cảm, quá nửa là cãi nhau nhỉ?

      Thủy Quang muốn bị người ta nhìn ngó bằng ánh mắt tò mò, bây giờ chỉ muốn về nhà. Khi vòng qua người , cắn răng câu: “ thích em… dù em có tin hay ?”

      Thủy Quang sững sờ.

      Chương Tranh Lam đứng đó, biểu cảm nghiêm túc lại ngượng nghịu, nắm chặt chiếc túi nilon trong tay. “Vốn dĩ chưa muốn , những lời như thế này… chắc em cũng thích nghe, nhưng rồi, vì hy vọng em ràng là biết nhưng lại giả vờ biết.” vừa vừa quay người đứng đối diện với , tay túm lấy tay áo của . “Dù sao cũng .”

      Thủy Quang cảm thấy tài nào hiểu nổi, người này trông có vẻ nghiêm túc, đứng đắn nhưng lại… rất cố chấp. Việc co kéo của hai người lúc này lại khiến người qua đường chú ý, Thủy Quang muốn kéo tay ra. “ buông tay ra trước .”

      “Vậy em nấu mì cho ăn.”

      …” Thủy Quang bất lực. Đối với người cố ý muốn bám riết, ngoài việc đánh ngất ta, chẳng còn cách nào khác, cho nên khi Chương Tranh Lam bị chiêu thức khéo léo quật ngã, thực thể nào tin nổi, chỉ biết há hốc miệng nhìn trời rồi bật cười.

      Thủy Quang vào trong tòa nhà, Chương Tranh Lam ngồi dậy, quay đầu nhìn bóng lưng của , với theo: “Thủy Quang, em có phải là con hả?” Lời này nếu nghe kỹ lại thấy hàm chứa dịu dàng và chiều chuộng.

      Bước chân Thủy Quang hơi khựng lại, sau đó lên lầu.

      Vừa rồi khi ngã xuống, Chương Tranh Lam cảm thấy gì nhưng bây giờ lại thấy hơi đau, đặc biệt là vùng thắt lưng, đứng dậy xoa xoa, thầm nghĩ, nỡ ra tay à? khom người nhặt gói mì treo bị văng ra khỏi túi rơi dưới đất, đến ngồi xuống bồn hoa ở bên cạnh, lười nhác châm điếu thuốc.

      Trời dần tối, ngẩng đầu nhìn thấy tầng trong tòa nhà kia sáng đèn, ngẫm nghĩ rồi lại bật cười, đưa tay xoa xoa mặt, nghiêng đầu nhìn túi nilon bên cạnh, biết có phải hôm nay nhịn ăn tối luôn .

      Cảm xúc của Thủy Quang bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho xáo động, sau khi vào nhà, ngồi xuống sô pha, và nghĩ đến người đó. Trong lòng ít nhiều có chút lúng túng. phát sinh quan hệ, thân là con , có lạnh nhạt hơn nữa hay cố gắng giả vờ ngốc nghếch hơn nữa cũng thể quên được những chuyện như thế

      Thủy Quang ngốc, thái độ của người đó rất ràng, nhưng mà thích ai đó… Có người có thể vì tình dục hoặc chỉ có duyên gặp mặt mấy lần mà thích người?

      Khi tiếng chuông cửa vang lên, Thủy Quang đoán chắc chắn là , bất giác khẽ chau mày. Tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, đứng dậy đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo., là người lạ. do dự mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      “Tôi đến giao hàng.” chàng đó đưa cho túi đồ ăn gồm ba món ăn món canh được đóng gói cẩn thận.

      Thủy Quang nhận. “Tôi đặt đồ ăn bên ngoài.”

      “Có người đặt, trả tiền rồi. cầm lấy , tôi còn phải giao đơn hàng khác nữa.”

      Thủy Quang đành nhận túi đồ ăn rồi nhìn theo chàng vội vã chạy xuống lầu. đứng đó lát, sau khi vào nhà liền đặt chiếc túi đó lên bàn ăn, kìm được khẽ lắc đầu. “Chương Tranh Lam, rốt cuộc muốn thế nào?”
      sanone2112 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14: ấy là bạn trai phải ?

      Tối hôm đó, Thủy Quang nằm mơ thấy ngồi cây khi còn , còn Cảnh Lam đứng bên dưới, cười và duỗi hai cánh tay về phía , : “Thủy Quang, nhảy xuống , đỡ em.” hề do dự nhảy xuống, ôm lấy . Nhưng khi ngẩng đầu lại phát ra người ôm phải Cảnh Lam mà là người khác, Chương Tranh Lam. cười rất dịu dàng, : “Em xem, ôm em, để em ngã.” Thủy Quang từ từ tỉnh lại, rồi sao ngủ được nữa.

      Sáng hôm sau, Thủy Quang thức dậy làm bữa sáng, tối qua La Trí lại về muộn nên gọi mình ăn trước. lát sau La Trí ngủ dậy, vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Thủy Quang, liền cười, : “Dậy rồi à? còn định gọi em dậy đấy. Hôm nay em phải chụp hình đúng ? cùng em.”

      đến chuyện chụp ảnh, Thủy Quang lại đau đầu, đây thực quyết định rất thiếu suy nghĩ, trong lòng vẫn rất khó xử nhưng đồng ý với người ta rồi, còn có giấy trắng mực đen làm bằng chứng, thể thay đổi được.

      “Em tự được rồi, cứ làm việc của mình , cần cùng em đâu.”

      được.” La Trí vừa cạo râu vừa thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh. “Em lần đầu chụp ảnh quảng cáo, dù thế nào trai cũng phải cùng, ngộ nhỡ bên cạnh có cậu thanh niên nào thấy em xinh đẹp muốn tán tỉnh em, có ở đó, em được an toàn! Hơn nữa buổi sáng cũng rảnh, xem xem công ty nhiếp ảnh này có mỹ nhân nào , biết đâu lại có cuộc gặp gỡ tốt đẹp gì đó.”

      “Xem ra vế sau mới là mục đích của .”

      “Làm gì có.” La Trí cười lớn.

      Khi Thủy Quang và La Trí đến công ty nhiếp ảnh kia gặp nhân viên phòng Mỹ thuật của GIT, nhìn thấy hai người họ, ta liền đến tự giới thiệu, đồng hành cùng Thủy Quang trong suốt quá trình chụp ảnh, sau đó báo lễ tân của công ty nhiếp ảnh đưa hóa trang.

      La Trí giơ ngón tay cái với Thủy Quang rồi ở lại trong phòng nghỉ chuyện với người đàn ông họ Trần của GIT. La Trí trước nay luôn là người chỉ cần ba phút là có thể bắt chuyện làm quen với người khác, cho nên chẳng mấy chốc chuyện thoải mái với lão Trần.

      Lão Trần : “Công ty nhiếp ảnh này là đối tác lâu năm của GIT chúng tôi, chụp ảnh đơn giản kiểu này chỉ cần đôi ba ngày là xong nhưng nếu là quay quảng cáo gì đó phiền phức hơn nhiều, năm nay chúng tôi quay loạt các clip quảng cáo, ít nhất phải mất đến hai tháng.”

      quá khó là được, em chỉ sợ em em lần đầu làm còn lạ lẫm.”

      “Việc này cậu cứ yên tâm ! Tiêu có ngoại hình đẹp, chụp ảnh tĩnh chủ yếu là xem ngoại hình, khí chất.”

      La Trí cười lớn. “Cảm ơn Trần khen ngợi em em.”

      Hai người lát rồi chuyển sang chuyện về game. Con trai mà đến game ít nhiều đều có chút nhiệt tình, sau đó còn đến cao thủ game trong công ty bọn họ, ông chủ Chương. Trong ấn tượng của La Trí, Chương Tranh Lam luôn giống như “cậu con trời”, có chút giống cảm giác của đối với Cảnh Lam khi còn , nhưng Cảnh Lam ôn hòa, còn Chương Tranh Lam dường như tùy tiện, phóng khoáng hơn.

      “Lần sau có cơ hội nhất định phải xin thỉnh giáo Chương Tổng mới được!”

      Lão Trần lắc đầu, : “Chơi cùng lão đại bị suy nhược thần kinh đấy.”

      Chẳng bao lâu sau, có nhiếp ảnh gia đến bàn bạc phương án chụp ảnh với lão Trần, La Trí là người ngoại đạo, hiểu cũng có hứng thú với chuyện này nên quyết định ra ngoài xem em hóa trang xong chưa.

      được nhân viên dẫn đến phòng hóa trang, vừa vào trong lại nhìn thấy Chương Tổng mà trước đó mới nhắc đến. Chương Tổng mặc bộ âu phục sẫm màu, nhàn nhã ngồi tựa vào lưng ghế, tay lật cuốn tạp chí thời trang. Có người pha trà mang đến cho : “Chương Tổng, ông chủ chúng tôi nửa tiếng nữa đến.”

      cần vội.”

      La Trí cảm thấy nghi hoặc, biết tại sao Chương Tổng lại ở đây, đến từ khi nào? “Chuyện chụp ảnh đơn giản” mà lão Trần còn cần cả ông chủ đến ngồi trấn sao? Hay là Chương Tổng đến cùng với lão Trần? Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có khả năng đó, vừa rồi chuyện với lão Trần lâu như vậy mà hề nghe sếp của bọn họ cũng đến. La Trí ngẫm nghĩ rồi đến chào hỏi: “Chương Tổng.”

      Chương Tranh Lam ngẩng đầu nhìn La Trí, cười cười. “Cậu cũng đến à!”

      “Đúng vậy, em đưa em đến chụp ảnh, nhân tiện mở mang đầu óc.”

      “Ừm.”

      La Trí thấy trong phòng hóa trang rộng lớn này có rất nhiều người ra vào nhưng thấy Thủy Quang đâu, liền hỏi: “Chương Tổng có nhìn thấy Thủy Quang , em em ?”

      ấy ở phòng trong thay trang phục.” Chương Tranh Lam đặt cuốn tạp chí xuống, cầm cốc trà nên nhấp ngụm.

      “Ồ!” La Trí đáp xong liền cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, dáng vẻ, thần thái và giọng điệu của Chương Tổng dường như toát ra ý chiếm hữu? Nhưng là người xuề xòa nên cũng nghĩ nhiều, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Chương Tranh Lam, đợi Thủy Quang ra ngoài.

      “Đúng rồi, cậu và Tiêu Thủy Quang quen biết từ à?” Chương Tranh Lam hỏi.

      La Trí gật đầu. “Đúng, bọn em quen biết từ .”

      “Vậy sao? Thế tốt.”


      Lúc này Thủy Quang ở trong phòng thay đồ, tâm trạng vô cùng phức tạp, trước khi cùng nhân viên hóa trang vào phòng thay đồ, Chương Tranh Lam vào phòng hóa trang. Chỗ này nhân viên ra vào nhiều nhưng họ đều là nhân viên cơ sở, chẳng có ai quen biết Chương Tổng.

      Bắt gặp ánh nhìn của qua tấm gương đúng giây, sau đó nhìn nữa. Dường như sau rất nhiều lần bị bất ngờ, dần dần chẳng còn điều gì khiến người ta bị bất ngờ nữa.

      trang điểm cho lại khẽ giọng hỏi: “Người đó là bạn trai phải ? Rất đẹp trai đấy.”

      Thủy Quang biết vì sao ta lại hỏi như vậy nên hơi ngẩn người, sau đó cười mỉa mai. “ phải đâu.”

      đó lại : “ ấy cứ nhìn suốt.”

      Thủy Quang buồn nhìn xem có phải nhìn , nếu thực có lòng muốn đến gây chuyện cũng chẳng có cách nào trốn tránh được.

      Người này chính là kẻ vô lại khoác lớp vỏ bọc đứng đắn. Nhưng trong mắt người khác, kẻ vô lại này lại là bậc tinh , là người có học thức, là người gần như ai dám đến gần bắt chuyện. ung dung ngồi dựa ghế, tiện tay cầm cuốn tạp chí lật xem, nhưng phần lớn thời gian là nhìn , giống như người đàn ông nhẫn nại đợi bạn trang điểm.

      Sau đó đứng dậy đến phía sau bọn họ, hơi khom người, ánh mắt chăm chú nhìn Thủy Quang ở trong gương, vào tai : “Hình như em trang điểm hơi đậm!”

      Thủy Quang lườm . cười cười, với nhân viên trang điểm: “ ấy trang điểm nhạt chút đẹp hơn.”

      Nhân viên trang điểm ngẩn ra hồi, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Như vậy có lẽ
      được, ấy phải chụp…”

      sao, tôi được là được.”

      đứng gần quá làm Thủy Quang hơi xáo động trong lòng, khẽ nhích sang bên, cũng chẳng biết nên gì, chỗ này có ít người, muốn bị người ta chú ý, cuối cùng đành thấp giọng : “ ngồi yên !”

      Chương Tranh Lam cúi đầu, mím miệng cười, cuối cùng ho tiếng, : “Được.”

      Nhân viên trang điểm đợi Chương Tranh Lam quay lại ghế ngồi, cố nhịn cười với Thủy Quang: “Bạn trai nghe lời.”

      Thủy Quang bằng giọng khô khốc: “ ấy phải bạn trai tôi.”

      Màn kịch này phải đến khi nào mới kết thúc? Bây giờ rất hối hận, nhận công việc này là sai lầm rất lớn của .

      Còn nhân viên trang điểm lại do dự xem trang điểm thế này là đậm quá hay nhạt quá, cuối cùng ta hỏi: “ Tiêu, tôi muốn hỏi chút, bạn trai… phải, người đàn ông kia là ai?”

      Sau khi Thủy Quang đổi sang kiểu trang điểm nhạt bị đẩy vào phòng thay đồ, nghe thấy nhân viên trang điểm kia : “Lão Tổng của GIT? Trời, tôi với ấy hợp tác lâu như vậy rồi mà hôm nay mới được gặp người .”

      Có người cười, : “Chị hợp tác với ấy? Chị A Mo, chị hơi xa rồi nhỉ!”

      “Phải phải, chúng ta kích động quá rồi! Nhưng là chị thích bạn ấy hơn, chị thích khuôn mặt của ấy, ha ha!”

      Thủy Quang nghe những lời bàn luận của hai người đó mà chẳng biết làm thế nào, cũng phát ra việc mình ra thân phận của để chối bỏ mối quan hệ giữa hai người nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què rồi.

      Khi từ phòng thay đồ ra, La Trí cũng ở đó, vừa nhìn thấy , gần như lập tức đứng lên huýt sáo tiếng dài. Tuy vẫn luôn cảm thấy em rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối chưa đến mức có thể gọi là tuyệt thế giai nhân, thể thừa nhận trang điểm, quần áo có thể biến gỗ mục thành thần kỳ. Đây chính là hiệp nữ thướt tha duyên dáng, mềm mại thanh thoát, mày thanh mắt tú, thần thái rạng ngời từ trong tiểu thuyết võ hiệp ra.

      “Em xinh quá, suýt nhận ra.” La Trí lên phía trước, nhìn lượt từ xuống dưới.

      Thủy Quang miễn cưỡng cười, chỉ hy vọng việc chụp ảnh nhanh chóng hoàn thành, sau đó có thể quay lại với cuộc sống của mình.

      Chương Tranh Lam cũng đến phía sau , nhìn người trước mặt nhưng chẳng cất lời.
      sanone2112 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15: Đạo cao thước ma cao trượng

      Có nhân viên đến bảo Thủy Quang vào studio. Thủy Quang vừa định phía sau có người kéo kéo tay áo của , mặc dù rất kín đáo nhưng vẫn đủ để thu hút chú ý của . nghiêng đầu nhìn thấy Chương Tranh Lam chăm chú nhìn , sau đó cười cười, thả tay ra, bình thản : " , đừng căng thẳng, cứ coi như chụp ảnh bình thường thôi."

      Thủy Quang cảm thấy giọng của quá thân thiết. Những người xung quanh cũng nhìn sang họ, định mặc kệ nhưng nếu lên tiếng càng khiến người ta chú ý, liền ậm ừ "vâng" tiếng.

      Lúc này có người vào phòng hóa trang, bước chân vội vàng, thần thái hăng hái, nhìn thấy Chương Tranh Lam liền tươi cười đến. "Chương Tổng, xin lỗi vì để phải đợi lâu."

      Chương Tranh Lam quay sang nhìn người mới đến, đối phương còn cách đoạn duỗi tay về phía . "Hôm nay, ngọn gió nào đưa tới đây vậy?"

      Chương Tranh Lam bắt tay người đó, lười nhác cười, : "Công ty có ảnh mới chụp ở chỗ ông, tôi đến xem sao."

      "Ha ha, chuyện thế này mà ông chủ lớn như cũng tận tâm tận lực quá." Đối phương vỗ vỗ vai , chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

      Người đàn ông trung niên có vẻ mặt rạng rỡ này chính là ông chủ của công ty nhiếp ảnh, các nhân viên có mặt đều chào ông ta là "Lệ Tổng".

      Lệ Tổng : "Đây là Chương Tổng, ông chủ của GIT, thần nhân của giới IT. Ảnh của ấy phải dốc sức chụp cho tôi."

      Chương Tranh Lam lắc đầu, : "Được rồi mà."

      Lệ Tổng cười rồi tỏ ý muốn dẫn lên phòng làm việc ở tầng chuyện, Chương Tranh Lam đợi lát rồi quay sang với Thủy Quang: " chuyện với Lệ Tổng, lát nữa quay lại." xong, gật đầu với La Trí đứng bên cạnh , sau đó ra ngoài.

      Bọn họ vừa ra khỏi phòng hóa trang, Lệ Tổng kìm được liền đùa: "Sao nào? Chương Tổng, vừa nãy là báo cáo hành tung với bà xã à?"

      Nếu đổi lại là trước đây, Chương Tranh Lam xua xua tay là xong chuyện, nhưng lần này lại cười, : “ ấy chụp ảnh cho công ty tôi, lão Lệ, nhờ ông chiếu cố đến ấy nhé.”

      Lão Lệ nghe thấy vô cùng kinh ngạc, tức khắc gật đầu, : “Đương nhiên rồi!” Sau đó lão Lệ nghĩ đến người mẫu đó, đúng là xinh đẹp.

      Tiêu Thủy Quang nghe thấy những lời Chương Tranh Lam vừa cảm thấy mất tự nhiên, nhưng những người khác dường như hề cảm thấy bất ngờ, La Trí cũng chỉ cười he he, : “Chương Tổng đúng là rất quan tâm đến nhân viên của ấy.”

      Thủy Quang thở phào hơi rồi cũng thấy buồn cười. quan tâm đến nhân viên? Nếu chỉ là như thế tốt rồi.

      Việc chụp ảnh hôm đó rất thuận lợi. Sau khi bọn họ vào studio, nhiếp ảnh gia và lão Trần cũng vào chỗ ngồi đúng giờ, đám người nhanh chóng bắt tay vào việc. Tuy đây là lần đầu tiên Thủy Quang chụp ảnh kiểu này nhưng chẳng hề cảm thấy căng thẳng, chỉ như lão tăng nhập thiền, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi nó là nhiệm vụ, hoàn thành là được, giống như khi còn biểu diễn bài quyền, từ ra tay đến thu tay, uyển chuyển, gọn gàng và dứt khoát.

      Nhiếp ảnh gia luôn miệng “tốt!” , “rất tôt!” , “very good!” , Thủy Quang chỉ coi đó là từ ngữ mang tính khích lệ cần phải có trong môi trường làm việc như thế này.

      Thủy Quang mỉm cười, nụ cười đó bị bắt gọn vào trong ống kính.

      Sau khi chụp xong loạt ảnh thứ nhất, nhân viên hỗ trợ bảo Thủy Quang ngồi xuống nghỉ ngơi lát, còn pha trà cho nữa, vội “cảm ơn”. Lát sau có người đến ngồi xuống bên cạnh , : “Mệt ?”

      Thủy Quang nhìn , trong lòng thầm than tiếng, hình như mỗi lần đối diện với , luôn có cảm giác bất lực, biết phải làm thế nào, bây giờ ngay cả phớt lờ, cự tuyệt, dường như đều vô dụng.

      Chương Tranh Lam hề để tâm chuyện bị phớt lờ, lúc này tâm trạng của rất tốt. ngồi bên cạnh , chân dài duỗi ra, hơi chếch sang phía . “Vừa rồi chuyện với lão Lệ về hai bộ ảnh chụp trước đó, bộ tồi, bộ chưa được, sau này cho em xem. Tối qua ngủ ngon, hôm nay lại phải dậy sớm, lúc nãy ngồi bàn chuyện với lão Lệ mà buồn ngủ díp cả mắt, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

      Thủy Quang cảm thấy hoang đường, với những điều này để làm gì chứ? Nhưng nếu như đứng dậy rời , chưa biết chừng còn theo . Thủy Quang chợt phát ra mình lại có chút hiểu biết về cách ứng xử của , hiểu biết này khiến càng thấy đau đầu.

      Lúc này, có nhiều người ngang qua, khi nhìn sang họ đều nở nụ cười thiện ý, đặc biệt là đối với cThủy Quang, rất cung kính. Chương Tranh Lam vẫn tỏ thản nhiên nhưng Thủy Quang lại càng lúc càng cảm thấy lúng túng.

      quyết định đứng dậy, nhưng lại duỗi tay khẽ ấn bàn tay xuống , : “Đừng , ngồi với lát, sắp phải quay về rồi.”

      Thủy Quang nhìn lát, rút tay ra nhưng cũng động đậy nữa.

      Chương Tranh Lam thầm nghĩ, chắc mong mau chóng rời khỏi đây, thở dài tiếng, : “Buổi chiều đến đón em, chắc khoảng bốn giờ là bọn họ xong việc.”

      Thủy Quang chau mày nhìn . đợi lên tiếng, đứng lên trước, ngón tay khẽ chạm lên mặt , : “Cứ quyết định vậy nhé, đến giờ đến đón em.”

      Chương Tranh Lam vốn rất phóng khoáng, lòng tự tôn rất cao, đương nhiên lúc này trông cũng rất thoải mái, tự tin, bên môi còn mang nụ cười nhưng chỉ bản thân biết đằng sau dáng vẻ này là căng thẳng tột độ. Mỗi lần đối diện với đều như vậy, cứ để ý những lời thừa lúc trước là thấy, đối với những câu chuyện phiếm, trước nay chẳng buồn mở miệng. Hóa ra khi căng thẳng người ta nhiều lời .

      Thủy Quang bị cái động chạm của làm cho sững sờ, cũng đứng bật dậy. “ đừng… Ý tôi là cần đến.” Chuyện này là sao chứ?

      Chương Tranh Lam nhìn bàn tay vô thức kéo góc áo , liền cười, thấp giọng : “Vậy em muốn thế nào? Hay là sớm hơn chút nữa? Để xem xem lát nữa có thời gian rảnh .”

      Thủy Quang thực dở khóc dở cười, có người đảo lộn đúng sai thế này sao? Nhưng đúng là ta đứng trước mặt mình, vô lại cách đầy lý lẽ, phong độ ngời ngời.

      Tuy Chương Tranh Lam cũng cảm thấy mình rất đê tiện nhưng trong lòng lại vui mừng, lẽ nào bị tẩu hỏa nhập ma?

      Đạo hạnh của cao, sao cả, là ma cao trượng.

      Chương Tranh Lam nghĩ xong, nụ cười mặt lại đậm thêm mấy phần, : “Thủy Quang, phải rồi, em buông tay trước được ? Lát nữa đến đó em.” Thực ra muốn buông tay chút nào, cũng hề vội phải về công ty, thực ra cũng chẳng sao nhưng phải , phải biết dừng đúng lúc, nếu tức giận.

      Lúc này Thủy Quang mới để ý đến tay mình, lập tức buông ra, tình huống này giống như là làm nũng với vậy.

      có thể gì với ? Được rồi, dừng ở đây thôi? Hay là xin hãy tự trọng? Có thể có tác dụng ? muốn đấu khẩu với nữa, tùy , muốn thế nào cũng được. Lẽ nào đến phải cùng ? Chẳng qua là thêm chút phiền phức mà thôi.

      Gần đây cái tên Chương Tranh Lam càng lúc càng xuất nhiều trong đầu , thậm chí cả trong mơ, điều này rất tốt, thích.

      Chương Tranh Lam thấy nhíu mày nhưng chẳng năng gì, trong lòng lo lắng biết có phải tức giận ?

      nhiều lời nữa, chỉ cười, : “Vậy đây.”

      Từ lúc nhìn thấy ông chủ của mình vào cửa, lão Trần vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy “tương tác” giữa với Tiêu Thủy Quang hoàn toàn hiểu, đợi lão đại ra khỏi cửa, ta mới khôi phục hồn phách, lẩm bẩm: “Đây chắc là tin tức lớn nhỉ?”

      Đây có phải là tin tức lớn chưa biết nhưng đối với Tiêu Thủy Quang mà , đây thực là chuyện phiền phức.

      Còn Chương Tranh Lam sao? ngồi xe hút điếu thuốc rồi mới nổ máy, về công ty. đường , nghe bài hát hát êm dịu: “Hold my hand I’’ll take you there…”, khóe miệng hơi nhếch lên, thấp giọng : “Tiêu Thủy Quang, phẩm vị của em rất được, rất thích.”

      Tiêu Thủy Quang chụp ảnh xong ra, liền nhìn thấy người đứng bên cạnh chiếc xe phía bên kia đường. còn mặc chiếc áo vest sẫm màu mà chỉ mặc sơ mi trắng, làm tôn lên vóc dáng cao ráo, mái tóc chải ra phía sau để lộ khuôn mặt tuấn, nhìn chăm chú sang phía bên này, thấy ra liền cười cười.

      Hoàn cảnh này giống như là hai người hẹn nhau ở đây, gặp về.

      Thủy Quang chỉ lắc lắc đầu, cất bước về phía bến xe buýt. Đương nhiên, cũng biết thể dễ dàng thoát khỏi. Rất mau chóng, từ phía sau truyền đến tiếng gọi: “ Tiêu Thủy Quang!” băng qua đường và chạy theo . “ xe buýt cùng em.’’

      Thủy Quang mặc kệ . cũng chuyện nữa, rất an phận, cứ theo như vậy.

      trước sau, người đàn ông tuấn cùng tóc ngắn, trong mắt người ngoài đây chính là cặp tình nhân tĩnh lặng tuyệt vời, nhưng hai đương lại ôm những tâm tư hề bình lặng.

      Khi đến bến xe buýt, cười, hỏi: “Chúng ta xe số mấy?”

      trả lời, cũng nhìn . cũng chẳng bận tâm, chỉ đứng bên cạnh, hỏi: “Em về thẳng nhà sao? Có muốn ăn cơm trước ?”

      Thủy Quang cười, nhưng là nụ cười đắng chát. Vừa rồi chỉ luôn cúi đầu, lúc này mới ngước lên, lạnh nhạt nhìn cái. “Rốt cục phải thế nào mới buông tha cho tôi?” Trong giọng điệu của bất lực và mệt mỏi, đúng vậy, cảm thấy rất mệt, công việc chưa ổn định, mục tiêu sống mờ mịt, vết thương lòng chưa từng khép miệng…còn cả người đứng trước mặt lúc này nữa.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16: Em dạy làm thế nào để bận tâm

      Chương Tranh Lam nghe thấy câu này, trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo, nụ cười mặt cũng dần nhạt .

      , là phải thế nào em mới buông tha cho ?” lẩm bẩm, lạnh lẽo trong đáy mắt khiến như có chút mất mát. “Tiêu Thủy Quang, em dạy … làm thế nào để bận tâm đến em, để nhớ em, để bày trò đóng kịch, lúc nào cũng giống như kẻ ngốc tìm đến chỗ em rồi chờ đợi… Em dạy !”

      Giọng của có hơi ấm, lạnh đến rợn người nhưng lời lại khiến người ta nóng mặt tức tối. Người đợi xe ở bên này nhiều nhưng cho dù chỉ có hai khán giả thôi cũng đủ khiến Thủy Quang chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

      May là có xe buýt đến, hai người đó lên xe, lúc này Thủy Quang mới giận dữ lên tiếng: “Sao có thể ra những lời như thế?”

      “Vậy những lời em sao?” Lời của mang theo trách móc, rằng tại sao lại đối xử với như thế này, tại sao lại nghĩ chỉ bằng câu mà có thể đánh quay về chỗ cũ? thể tiếp nhận, cũng rất khó chịu!

      Dáng vẻ thô bạo, ngang ngược đó giống như mọi tội lỗi đều do cả. Thủy Quang cảm thấy nực cười, tức nghẹn trong lồng ngực, chẳng thốt ra được câu. ràng là muốn giải quyết cho xong chuyện này nhưng lại bị vài câu của làm cho mất phương hướng. Con người này thực quá bừa bãi!

      Thủy Quang cảm thấy như bị bức đến đường cùng. “Coi như tôi cầu xin … Xin đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi thể cho bất cứ thứ gì.”

      Chương Tranh Lam lí nhí : “Có phải là lãng phí thời gian tự biết, chỉ cần em đừng đuổi .” Hết trò ngang ngạnh, lại chời bài mềm.

      Có xe buýt đến, tư muốn ở lại đây thêm nữa, chẳng nhìn xem là xe số mấy lên luôn, lây tiền xu ra trả rồi xuống phía cuối xe.

      vừa ngồi xuống liền nghe thấy tài xế : “Này , xin bỏ tiền xu.”

      Thủy Quang bực bội nhưng cũng chẳng hề bất ngờ khi nhìn thấy Chương Tranh Lam lên xe. có tiền lẻ, sai khi lên xe cứ đứng ở đó, đôi mắt đen láy nhìn về phía .

      Thủy Quang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nhủ có lý do gì phải để ý đến .

      Giọng sốt ruột của tài xế lại vang lên: “Này , xin hãy bỏ xu, hai tệ.”

      Chương Tranh Lam hờ hững : “ người tôi có tiền mặt.”

      Trong xe bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, bọn họ đều dõi theo người đàn ông cao lớn nhìn về phía ngồi ở phía cuối kia. Vì thế mới có người đoán là hai người cãi nhau, chẳng thèm nhìn người đàn ông nữa. Người đàn ông đó quá đẹp trai!

      Có người : “Bác tài, mau thôi! Hai người đó cãi nhau đấy, hai tệ kia thôi bỏ .”

      Thủy Quang vốn là ngay thẳng, thà, làm sao có thể chịu đựng được khi bị người ta bàn tán thế này! vặn vặn nắm đấm, cuối cùng vẫn lên phía đầu xe nhưng chẳng them nhìn lấy cái, bỏ tiền xu xong liền quay lại, còn người phía sau hơi sững sờ rồi lập tức theo.

      Chương Tranh Lam ngồi xuống bên cạnh mà chọn chỗ ở phía sau .

      Chiếc xe cuối cùng cũng chuyển bánh. Ở trong xe, thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía bọn họ. Cả quãng đường, Thủy Quang chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi cảm thấy có bàn tay chạm vào tóc , mới quay ngoắt lại theo phản xạ, lạnh giọng : “ làm gì vậy?”

      Chương Tranh Lam rụt tay lại, bằng giọng rất vô tội: “ tóc em có mẫu chỉ.”

      Thủy Quang nhìn mẩu chỉ màu đỏ trong lòng bàn tay , chính là màu chiếc áo len mỏng hôm nay mặc, mím môi, quay người . Người ngồi sau lại kìm được khẽ cười. Bầu khí có chút ngượng ngập.

      Chiếc xe dừng lại ở bến kế tiếp, rất nhiều người lên xe, chỗ trống bên cạnh hai người lập tức có người ngồi, đây là lần đầu tiên Thủy Quang thở phào nhõm khi gặp được người lạ. Lúc này cũng để ý thấy chiếc xe buýt này về phía khu chợ, nhớ ra lúc vừa chụp ảnh xong gọi điện thoại cho La Trí, bảo khi nào về nhân tiện siêu thị mua đồ, đồ ăn dự trữ trong nhà sắp hết rồi. nghĩ, dù sao cũng lên chiếc xe này rồi, vậy vào siêu thị trong khu chợ, còn người kia, tùy muốn làm gì làm.

      Thủy Quang xuống xe tại bến gần Wal-Mart.

      Khi vào siêu thị, người kia cũng đến bên cạnh , dường như hoàn toàn quên mấy vui của hai người trước đó, mà thực ra, giữa họ chưa bao giờ vui vẻ. lại đón lấy chiếc xe đẩy của cách tự nhiên rồi ôn hòa cất tiếng: “ rất lâu rồi siêu thị.”

      Thủy Quang buồn bực lên tiếng, lấy chiếc xe đẩy khác. Chương Tranh Lam ngượng ngùng thả chiếc xe đẩy trong tay ra, bám theo .

      đến chuyện siêu thị, vừa rồi Chương Tranh Lam thực dối, phải đến mấy trăm năm rồi chưa vào siêu thị, bình thường cần mua thứ gì đều kê ra giấy, bảo Tiểu Hà mua, xong đến tối xách về nhà.

      Lúc này Chương Tranh Lam bên cạnh Tiêu Thủy Quang, lượn lờ trong siêu thị, vô cùng hứng thú thỉnh thoảng còn hỏi Thủy Quang có cần mua thứ này thứ kia … Thủy Quang chỉ coi như gió thoảng bên tai, tập trung mua thứ mình cần. Ông chủ Chương được người ta đáp lời cũng mảy may để bụng, thấy Thủy Quang chọn táo, liền chọn giúp .

      Thủy Quang thấy liên tục nhặt táo bỏ vào túi nilon, cuối cùng đành phải lên tiếng ngăn cản: “Đủ rồi.”

      Chương Tranh Lam thấy chuyện , liền cười. “Được, em còn muốn mua gì khác ? Lê hay kiwi?”

      cần nữa, …” Thủy Quang muốn đừng theo tôi nữa” nhưng đối phương quay người chọn lê rồi, mà giây tiếp theo, ánh mắt liền bị thu hút bởi người lướt qua Chương Tranh Lam.

      Thủy Quang chắc chắn đó có phải là chủ chiếc xe lần trước , vô thức theo hai bước. Người đó cũng vừa khéo quay đầu về phía , ánh mắt hai người giao nhau, họ đều nhận ra đối phương. Thủy Quang vốn có chuyện cần tìm ta nên cảm thấy gặp được thế này khéo, nhưng trong ánh mắt đối phương ràng lại lộ ra tia bực bội.

      Thấy ta định rời , ta liền đuổi theo. “Đợi chút.”

      Người đàn ông đó nhìn , chân mày nhíu lại, bằng giọng được thân thiện lắm: “Có chuyện gì?”

      Thủy Quang cố gặng gạt khinh miệt trong mắt ta, : “Cảm ơn vì lần trước đưa bạn tôi đến bệnh viện.”

      Người đó khẽ cười khẩy tiếng. “Bây giờ định đòi tiền bòi thường? Tôi nghĩ có lẽ hơi muộn rồi.”

      phải…” Thủy Quang cười khổ, nhưng việc đến nước này giải thích nhiều cũng vô ích, liền thẳng: “ sợi dây chuyền ở chỗ tôi, mặt dây chuyền hình cây thánh giá…”

      đợi Thủy Quang xong, người đó tiến lên bước, tóm lấy cổ tay . “Sợi dây chuyền đó ở chỗ ?”

      Thủy Quang thấy đau, nhưng ngau giây tiếp theo có người giúp tách bàn tay kia ra. Chương Tranh Lam kéo Thủy Quang ra sau lưng , dáng vẻ bình tĩnh lại có mấy phần mạnh mẽ.

      Chương Tranh Lam cao hơn người kia chút, hơi nheo mắt, nhìn người đó chằm chằm. “Có chuyện gì?” Khẩu khí cũng có phần thân thiện.

      Người đó nhìn nhìn Chương Tranh Lam rồi lại nhìn sang Tiêu Thủy Quang. “ sợi dây chuyền ở chỗ ? Dây chuyền đâu?”

      “Dây chuyền gì?”

      Người đàn ông đó nhìn Chương Tranh Lam, : “Bạn cầm sợi dây chuyền của tôi, hứ, chân tay cũng nhanh nhẹn.”

      Lòng Thủy Quang chùng xuống, mặt lộ ra vẻ khó xử, nhưng người bên cạnh lại : “ chuyện chú ý chút! Dây chuyền gì? Tôi có thể cho ấy cả núi vàng bạc, ấy chưa chắc thèm nhìn cái.”

      Có người ngang qua liếc nhìn họ, Thủy Quang muốn làm to chuyện, liền kéo Chương Tranh Lam, với người đàn ông kia: “Tôi mang sợi dây chuyền theo người, cho tôi cách thức liên lạc, tôi trả lại nhanh nhất có thể.”

      “Tôi cùng lấy.” Đối phương gần như là buột miệng , đây là lần đầu tiên Thủy Quang nhìn thấy trong mắt ta, ngoài nhạo báng còn có cảm xúc khác, ta rất muốn lấy lại sợi dây chuyền kia.

      Chương Tranh Lam cười lạnh, : “Chuyện đùa.”

      Nhưng hôm đó thực giống chuyện đùa, Thủy Quang đưa người đó về nhà lấy dây chuyền, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, còn Chương Tranh Lam đương nhiên muốn cùng, chỉ có điều từ đầu chí cuối, vẻ mặt luôn khó chịu.

      Sau khi bọn họ ra khỏi siêu thị cùng lên chiếc xe Buick của người đàn ông kia. Thủy Quang ngồi ở ghế sau, tình huống này có chút hoang đường, nhưng nghĩ, có thể giải quyết chuyện này là được rồi. Chương Tranh Lam ngồi ghế phụ, lúc này gạt bỏ vẻ thiếu thân thiện, chỉ còn lại ung dung. Khi nhìn thấy tờ giấy được đánh dấu đặc biệt dán cửa sổ xe, nhếch nhếch khóe miệng. “Hóa ra là nhân viên cảnh vụ.”

      Lời này vừa ra , Thủy Quang và người đàn ông kia đều sững sờ. Người đó lập tức liếc nhìn Thủy Quang qua kính chiếu hậu. Thủy Quang cũng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ta, thầm kinh ngạc, thời buổi này nhiều hơn chuyện chẳng bằng bớt chuyện, ta là loại người nào cũng chẳng liên quan gì đến .

      Cho nên sau khi Thủy Quang lấy sợi dây chuyền đưa cho ta, ra rời luôn mà chẳng lời nào, liền thở phào hơi. Nhưng khi quay người mới phát ra mình vui mừng quá sớm, bởi người khiến đau đầu nhất vẫn còn ở đây.

      Chương Tranh Lam ngồi bên bồn hoa, nhìn chiếc xe đó xa rồi mới đứng dậy, phủi phủi mông, đến : “Lần sau em đừng có đưa người khác về nhà nữa, cho dù là cảnh sát cũng an toàn.”

      Thủy Quang thầm nghĩ, thế còn sao?

      “Còn chuyện gì sao?” hỏi, hy vọng cũng có thể rời nhanh chút.

      Sao Chương Tranh Lam lại nghe ra ý tứ trong lời của chứ, nhưng giả vờ biết. Trong lòng thầm chửi người đàn ông vừa rồi, yên lành lại khuấy động cuộc sống của , nhưng lại nghĩ cũng coi như nhờ vậy mà có cớ đến nhà . tự nhủ, lần này dù thế nào cũng phải kiên trì đến cùng, liền lên lầu.

      kéo cổ ray Thủy Quang vào trong tòa nhà. “Vừa rồi phải em mua ít thực phẩm đông lạnh sao? Phải nhanh chóng cho vào tủ lạnh.”

      Thủy Quang bất ngờ bị lôi , căn hộ của ở tầng ba, chẳng mấy chốc đến trước cửa, cửa mở, chỗ bậc cửa có đặt chiếc túi Wal-Mart đầy lưng lửng.

      Chương Tranh Lam chẳng chẳng rằng liền vào, xách túi đồ đó lên, vừa nhìn vào túi vừa : “Sủi cảo hơi mềm ra rồi , tủ lạnh ở đâu?”

      Nhà của Thủy Quang lớn, bài trí cũng rất đơn giản, gọn gàng, hai phòng sảnh, Chương Tranh Lam nhìn cái thấy ngay chiếc tủ lạnh cửa đặt ở cửa bếp. thẳng vào trong.

      Lần đầu tiên Thủy Quang gặp phải người mặt dày thế này… theo vào trong. “… Được rồi.” muốn lấy lại chiếc túi đó hoặc chỉ là muốn ngăn cản .

      Nhưng thân hình cao lớn kia làm khó , dễ dàng tránh được tay , cười : “Em qua kia ngồi , ngoan!”

      Tiêu Thủy Quang bị câu này làm cho giật mình, đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17: muốn hôn em

      Chương Tranh Lam cất đồ xong, quay lại nhìn Tiêu Thủy Quang vẫn đứng đó nhìn chằm chằm, trong lòng nhói lên, bàn tay cũng tê dại, hồi lâu sau mới ho tiếng rồi : “Sao vậy?” Giọng dịu dàng đến mức ngay cả bản thân cũng sắp nhận ra.

      Thủy Quang cứ nhìn lúc lâu mới lắc đầu, : “ có gì.”

      Lần đầu tiên Chương Tranh Lam được coi trọng như vậy nên vô cùng căng thẳng, giống như người thường xuyên phải ăn chanh đột nhiên được ăn quả táo xanh, chỉ thế thôi cũng thấy ngọt chết người rồi.

      Thấy Thủy Quang vào bếp, do dự vào cùng, bầu khí lúc này có chút căng thẳng, biết nếu cứ vào, tuy đuổi nữa nhưng tuyệt đối cũng hoan nghênh, như người dây thể quá đắc ý.

      nhìn ngó xung quanh., cuối cùng lựa chọn ra ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

      Căn phòng này thực lớn, nhìn lát thấy chẳng còn gì để nhìn nữa, cho nên Chương Tranh Lam nhẫn nại được lâu, ánh mắt liên tục lướt về phía phòng bếp, trong lòng thắc mắc tại sao vẫn chưa ra ngoài.

      Cho đến khi từ bếp truyền ra tiếng “loảng xoảng”, lập tức nhảy dựng lên, xông qua đó. “Làm sao vậy?! Em sao chứ?”

      Thủy Quang nhặt nắp nồi cơm điện dưới đất lên, nhìn người ở cửa, lát sau chau mày, : “ vẫn chưa sao?”

      Chương Tranh Lam ngơ ngác, ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ ửng, tiếp đó lẩm bẩm: “Em đừng đuổi ra ngoài, có tiền ăn cơm, trước khi xuống xe chỉ mang điện thoại và chìa khóa.” xong còn móc chùm chìa khóa từ trong túi quần ra lắc lắc cho xem để chứng minh. Thủy Quang nhớ khi ở trong siêu thị còn giành phần thanh toán, cảm thấy con người này đúng là có thể dối chớp mắt.

      thấy phản ứng, liền “hừ” tiếng. “Người đến là khách, Tiêu Thủy Quang, em thể đuổi khách .” vậy rồi đến đón lấy chiếc vung tay , ra vòi nước rửa sạch , đậy lên chiếc nồi cơm điện được chuẩn bị xong, nghiêng đầu kéo phích cắm ra, cắm lên ổ điện tường, ấn vào nút nấu cơm, sau đó quay người, cười hỏi: “Bây giờ nấu thức ăn à? giúp em. Em định nấu món gì? Ờ, rau vẫn ở trong tủ lạnh, lấy.”

      cần.”

      “Em muốn ăn gì? Vừa rồi hình như chúng ta mua ít thịt bò, hay là ớt xanh xào thịt bò? Chỗ em có ớt xanh ? Sau đó chỉ cần xào thêm hai món rau nữa là được, hôm nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm nhỉ? Vậy cần làm quá nhiều.” vừa vừa mở tủ lạnh ra tìm kiếm.

      Thủy Quang nhìn người đàn ông này, là khách nhưng nào có thấy bộ dạng của khách, hoàn toàn là chủ nhân. Thủy Quang biết dù có đuổi cũng chẳng chịu , nỗi cũng chịu nghe, bất lực, chỉ coi như nhìn thấy.

      Nhưng cao lớn như vậy, làm sao có thể coi như nhìn thấy đây!

      Thủy Quang thấy sắp lấy ra tất cả những thứ có thể nấu, đành đến ngăn lại. “Những thứ đó dùng đến, ... ra ngoài ngồi , tôi làm mình là được rồi.”

      Bàn tay cầm đồ của Chương Tranh Lam dừng lại, nghiêng đầu cười, : “Vậy giúp em. phải làm gì bây giờ?
      Thủy Quang lắc lắc đầu, đặt số thứ trở lại, chỉ lấy ra hai bó cải thìa và hộp thịt bò, hộp đậu phụ.

      Die n da n le q uy do n

      Người bên cạnh lập tức giúp rửa rau. Thủy Quang nhìn ngón tay , thon dài trắng trẻo, bình thường ngoài đánh máy ra mười ngón tay ấy chắc chẳng phải làm việc gì, liền : “ cứ ra ngoài phòng khách ngồi .”

      chẳng có sở trường làm việc nhà gì nhưng rửa rau còn có thể làm khó sau? ràng là xem thường mà! Chương lão đại vui, cầm bò cải thìa trong tay đem tới trước bồn rửa, xắn tay áo sơ mi trắng lên và bắt đầu rửa rau. Thủy Quang cũng muốn vì những chuyện này mà tranh cãi với , có nát cũng chỉ là lãng phí mớ rau mà thôi.

      mở hộp thịt bò ra, đến vòi nước khác bên cạnh rửa sạch, sau đó cho vào trong bát rồi thêm ít dầu hào, hạt tiêu, nước cốt rượu...

      Chương Tranh Lam quay đầu nhìn , cười : “Hóa ra trước khi nấu còn phải cho gia vị, biết cái này.”

      Thủy Quang phớt lờ nhưng vẫn rất hăng say: “À em xem, thịt bò xào với cải thìa hay là xào ?”

      Thủy Quang cố gắng kiềm chế, : “ từng ăn thịt bò xào cải thìa sao?”

      Chương lão đại còn nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi mới : “Hình như chưa.”

      Thủy Quang nhịn được cười tiếng. “Xào , cho thêm ít ớt.”

      Lần đầu tiên Chương Tranh Lam nhìn thấy Thủy Quang cười trước mặt , lập tức sững sờ, cho đến khi chau mày nhắc nhở: “Tay áo ướt rồi.” Lúc này người thất thần mới để ý thấy tay áo mình biết tuột xuống từ khi nào.

      “Cứ để tôi làm .” Thủy Quang đặt thịt bò được tẩm ướp xuống, định đến làm nốt công việc của .

      Chương Tranh Lam vốn dĩ muốn : “ cần, để ”, nhưng khi đến gần, lại đờ đẫn nuốt những lời này xuống. Thủy Quang rửa rau rất nhanh, rất sạch, rửa từng chiếc từng chiếc lá , chỗ rau lúc trước rửa cũng được rửa lại, Chương Tranh Lam ngượng ngập xoa xoa mũi.

      Thủy Quang rửa rau xong chuẩn bị xào thịt. Chương Tranh Lam muốn giúp đỡ nhưng lại khiến phải qua lại vòng vèo, muốn lấy chai xì dầu nhưng đứng trước mặt, phải vòng ra phía sau để lấy.

      Trong lòng Chương Tranh Lam thấy hơi khó chịu, thể nhờ lấy giúp sao? Lần đầu tiên cảm thấy mình khiến người ta ghét nhưng lại muốn ra ngoài, nghĩ ngợi lát rồi quyết định lui đến bên cửa phòng bếp nhìn .

      Thủy Quang lại thích bị người ta nhìn ngắm, cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “ thể ra ngoài sao?”

      cười, : “Em cứ nấu , làm phiền em đâu.”

      Thế này vẫn chưa được coi là làm phiền sao? Tính khí của Thủy Quang vốn bướng bỉnh, bây giờ vẫn vậy, chỉ là kiềm chế, nhưng lúc này cảm thấy nhịn nổi nữa, liền tới đóng sập cánh cửa lại ngay trước mặt người ấy.

      Chương Tranh Lam làm người ta giận, ấn ấn chỗ bị đau trán nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

      Die n da n le q uy do n

      Thủy Quang xào rau xong ra ngoài, lại hỏi: “ thể về nhà ăn sao?”

      Chương Tranh Lam vừa nghe thấy vậy liền đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, đứng dậy : “Bây giờ em đuổi được tử tế lắm đâu, giúp em rửa rau rồi mà.” xong liền chủ động giúp dọn cơm.

      Thủy Quang phát ra bản thân mình quen và thấy bình thường trước những lời vô lại này của , liền ảo não, bó tay hết cách.

      Bữa cơm tối nay có hai món rau xào, đĩa đậu phụ sốt, là bữa ăn ngon nhất mà Chương Tranh Lam từng ăn, tuy trong suốt bữa ăn, người ngồi phía đối diện chẳng lời nào nhưng nghĩ như vậy rất tốt rồi, ít nhất là được ăn cơm.

      Nhưng ăn xong, Tiêu Thủy Quang liền đứng lên tiễn khách, đến phút cũng cho ở lại thêm.

      “Cơm cũng ăn xong rồi, .”

      Chương Tranh Lam nghĩ miếng cơm cuối cùng còn chưa xuống đến dạ dày bị đuổi rồi, thế này cũng lại thiếu tình người. định điều ngông cuồng gì đó để được ở lại lâu thêm chút nhưng đối phương ra mở cửa, chưa từng gặp tình huống này, nhất thời biết nên giận hay cười, miễn cưỡng ra cửa, định : “ thể đợi tiêu hóa xong cơm rồi sao?” Kết quả, đối phương nhàng đẩy cái, người ở bên ngoài cửa rồi, giây tiếp theo cánh cửa cũng đóng lại.

      Chương Tranh Lam trợn mắt há miệng, tức giận, khổ não mà chẳng biết nên làm thế nào.

      Thế… thế này là sao chứ? Vứt con mèo hoang cũng dứt khoát thế này!

      vô thức đưa tay gõ cửa, cũng biết nếu thực mở cửa phải gì, làm gì, dù sao cứ gõ trước .

      Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!

      Cả nửa ngày, cửa mới được mở ra.

      Chương Tranh Lam lúc đầu còn rất có khí thế nhưng khi nhìn thấy người trước mặt liền xẹp lép, khẽ hắng giọng, : “Chuyện đó… Di động của …”

      “Cái gì?”

      di dộng của rơi sô pha nhà em.”

      “Ồ.” Thủy Quang đóng cửa lại.

      Chương Tranh Lam thể nào tin được, kìm được nghiến răng thầm rủa, phải đến mức này sao? coi là thiên tai, là mãnh thú rồi à?! thầm nghĩ, dù sao cũng mất mặt đến mức này, chẳng thèm để ý đến thể diện nữa, tiếp tục gõ đến khi mở cửa mới thôi.

      Nhưng Thủy Quang mở cửa, duỗi tay đưa di dộng cho . “ còn thứ gì nữa chứ?” đóng cửa lại.

      Chương Tranh Lam nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa mà chỉ biết nghẹn ngào câm nín.

      Thủy Quang biết mình làm như vậy là nể mặt nhưng có vài chuyện thể dây dưa. muốn dính vào nên cứ nhượng bộ mãi.

      Thủy Quang lơ đễnh dọn dẹp, tắm rửa xong lên giường nằm, nhìn bầu trời đen thẫm bên ngoài cửa sổ, với chính mình, tối nay đừng có nghĩ gì nữa, bất luận là Chương Tranh Lam khiến bực mình hay là linh hồn mãi mơ thấy kia, nghĩ gì hết, cứ ngủ giấc ngon.

      Nhưng càng muốn mau ngủ bản thân lại càng tỉnh táo, thậm chí chẳng hiểu vì sao lại nhớ tới vài hình ảnh trong quán bar năm đó, khiến vô cùng xấu hổ và bực bội. Sao đột nhiên lại nhớ đến những điều này? Thủy Quang trằn trọc giường hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đứng dậy ra phòng khách uống nước.

      Khi đến bên cạnh bình nước nhìn thấy dưới khe cửa có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, là đèn ngoài hành lang, Thủy Quang nghĩ chắc là La Trí quay về.

      ra mở cửa, ngước mắt liền nhìn thấy Chương Tranh Lam ngồi cầu thang lên tầng bốn, sững sờ giật thót mình, phải sợ mà là quá bất ngờ.

      “Tại sao … vẫn chưa ?”

      Chương Tranh Lam đứng dậy, vẻ mặt vô tội. “Chìa khóa xe…”

      Thủy Quang hiểu ra liền có cảm giác áy náy, nhẩm tính thời gian, cũng phải đến ba tiếng rồi.

      “Tại sao goc cửa.?”

      gõ rồi nhưng em mở cửa.”

      Thủy Quang thầm thắc mắc, gõ cửa mà tại sao nghe thấy, sau đó lại nghĩ có thể lúc đó tắm. ghét nhất là mắc nợ người khác, để đợi ba tiếng đồng hồ, ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.

      “Chìa khóa của ở đâu?”

      biết, dù sao cũng rơi trong nhà em, có thể là sô pha.” Chương Tranh Lam nhìn biểu cảm của , đột nhiên cảm thấy nắm bắt được điểm then chốt, cười rồi vào theo. “Có ? ngồi đến mức tê cả chân rồi.”

      Thủy Quang tìm lượt sô pha, thấy chìa khóa trong góc bên cạnh. “Có, ở đây.” đứng dậy định quay lại đưa chìa khóa cho chủ nhân của nó. Chương Tranh Lam nhìn chùm chìa khóa kia mà thấy chướng mắt, chậm chạp nhận lấy.

      “Thủy Quang…” Ngay sau tiếng gọi này, giọng hát của La Trí từ ngoài cầu thang vọng vào, vì cửa mở nên nghe thấy rất roc. Thủy Quang giật thót mình, lập tức nhìn sang Chương Tranh Lam. Người kia hề thay đổi sắc mặt, còn hỏi: “Là em phải ?”

      Thủy Quang nhíu chặt mày, tuyệt đối thể để La Trí nhìn thấy cảnh tượng này, dù xuất phát từ nguyên nhân nào. “ vào phòng tôi trước , nhanh lên!”

      Chương Tranh Lam bị đẩy cho loạng choạng, ra vẻ rất ấm ức. “Tại sao phải trốn? đâu phải loại thể gặp người khác!” như vậy nhưng nhìn thấy cánh cửa kia, vẫn rất vui vẻ khi bị đẩy vào trong.

      Thủy Quang vừa khéo cánh cửa phòng mình lại liền nhìn thấy La Trí vào.

      “Sao lại để cửa mở thế này?”

      về rồi à? Em… vừa ra ngoài uống nước, nghe thấy tiếng của liền ra mở cửa.” Trong lời có sơ hở nhưng may mà La đại ca phải là người thích để ý tiểu tiết, hơn nữa lúc này chỉ muốn tắm. vừa đóng cửa vừa cởi áo vest. “Hôm này bận rộn cả ngày, người ra đầy mồ hôi, toàn thân nhớp nháp, tắm đây.” Khi La Trí qua người còn xoa xoa đầu . “Em cũng ngủ sớm !” Sau đó vào phòng lấy quần áo tắm. Thủy Quang thở phào hơi, quay đầu nhìn sang phòng mình.

      Khi đẩy cửa vào phòng liền nhìn thấy người đó ngồi bên mép giường lật giở cuốn album của , sững người, lập tức đến giằng lại.

      vẫn chưa xem mà, em căng thẳng như vậy làm gì?” Chương Tranh Lam cười, ngẩng đầu nhìn , hai người cách nhau rất gần. Thủy Quang muốn lùi lại bước nhưng đối phương kéo tay lại.

      Thủy Quang cảm thấy bàn tay nắm cánh tay mình nóng rực. Trong phòng rất yên tĩnh, ngồi, đứng, ánh trăng rọi vào ô cửa sổ chiếu lên hai người, bầu khí bỗng tăng thêm mấy phần ám muội. Thủy Quang muốn vùng thoát ra nhưng cho, thậm chí còn nghiêng người ôm lấy eo khiến vô cùng kinh hãi.

      làm gì vậy?”

      cười, : “ chỉ muốn ôm em lát mà em sợ đến mức này, nếu… muốn hôn em em thế nào?”

      Chương Tranh Lam ôm chỉ là vô thức, nhưng thời khắc chạm vào , phát ra mình… lại có khát khao như vậy…

      Đúng vậy, là người gặm nhấm tâm trí hằng đêm, mà lúc này ở trước mặt , rất gần, rất muốn ôm . gian kín đáo mà ám muội cho đủ dũng khí để từ từ phóng thích con ma trong lòng . , biết ?

      Thủy Quang nhìn thẳng vào cặp mắt u thấy đáy, đột nhiên dám nhìn nữa. giận dữ. “ buông tay ra! làm gì đấy?”

      “Thủy Quang!” gọi tiếng, dịu dàng như nước. “ muốn hôn em.”

      Thất thần hai giây, Thủy Quang liền bị kéo ngồi xuống giường, môi nhàng chạm vào môi . Sợi dây cung nào đó trong đầu bị thắt chặt khiến choáng váng, nâng tay định tát cái nhưng bị tóm lấy, hai người nhất thười mất thăng bằng cùng ngã xuống giường. Chương Tranh Lam hơi đè lên , nhìn bằng cặp mắt đen láy, giọng thấp khàn: “Ngoan, đợi hôn xong, em muốn đánh thế nào cũng được.”

      có biết xấu hổ hả?” Thủy Quang vô cùng tức tối đẩy ra, trong lúc giãy giụa, chân đá phải chiếc đồng hồ báo thức tủ đầu giường làm nó rơi “cạch” tiếng.

      “Thủy Quang?” Giọng của La Trí từ bên ngoài truyền vào, có lẽ La Trí tắm xong, vừa ra ngoài liền nghe thấy tiếng động.

      Thủy Quang sợ đến mức tim đập loạn như đánh trông, bịt miệng, vậy mà người đè lên còn khẽ cười. kéo tay ra để hôn, khẽ chạm vào bờ môi mang theo ý trêu đùa và dụ dỗ, nhưng cuối cùng kẻ bị khơi lên dục vọng lại là , dễ dàng và đơn giản như vậy.

      “Thủy Quang, em sao chứ? Vừa rồi nghe thấy có tiếng động gì mà!” La Trí gõ cửa hai cái như có ý muốn vào, Thủy Quang đầu choáng mắt hoa, vừa sợ La Trí vào vừa sợ bị người bên quấy rối, cuối cùng nghiêng đầu, cố gắng bình ổn hơi thở, : “Em sao… cẩn thận làm rơi đồng hồ báo thức. Em ngủ đây, nghỉ sớm .”

      “Ờ, được.” Người bên ngoài dừng lại chút rồi tiếng dép dần xa.

      Chương Tranh Lam dựa vào cổ , hơi thở của nóng bỏng, tay khẽ chạm vào eo . Thủy Quang động đậy được, tức đến đỏ mặt: “ dám?”

      dám...” Giọng của khàn khàn. “Nhưng mà… em đợi lát…”

      Thủy Quang hiểu vì sao, cho đến khi nghe thấy thanh loạt xoạt dưới người và hơi thở của dần dần gấp gáp, đến khi hiểu ra mặt đỏ lựng lên. “…”

      “Suỵt, đợi chút, chỉ chút…”

      Hai người dính sát vào nhau, dường như có thể cảm nhận được động tác của , dám cử động, nhắm chặt mắt lại, vô cùng xấu hổ.

      Đến cuối cùng, nghe thấy gọi tên .

      “Sao lại có thể làm chuyện này?” gần như hét lên, tại sao lại có người vô sỉ đến mức này chứ?!

      Chương Tranh Lam khẽ dựa vào người , giọng sau khi “giải phóng” mệt mỏi mà quyến rũ, bên khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt. “Em lớn tiếng thế này, sợ em lại đến sao? để tâm chuyện bị bắt gian tại giường đâu.” Nếu phải trong phòng chỉ bật chiếc đèn tường tối mờ có thể nhìn thấy người này vô sỉ đến mức đó, bởi lúc này mặt cũng đỏ nhue gấc chín.

      Thủy Quang nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng : “ đứng lên cho tôi!”

      tức đến phát điên. Chương Tranh Lam lúc này cũng rất biết điều lùi ra xa chút. Thủy Quang thấp thoáng nhìn thấy ít dịch thể màu trắng quần áo mình, sắc mặt khó coi đến cực điểm, Chương Tranh Lam rút giấy ăn tủ đầu giường xử lý xong cho mình, lại rút mấy tờ định lau giúp nhưng bị gạt ra.
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :