1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9: Lời em tính

      Tiêu Thủy Quang đứng trong màn đêm, mái tóc bay bay trong gió. Câu của lướt qua vành tai như tiếng thầm. nắm chặt gấu áo. hỏi chuyện đêm đó vì nguyên nhân gì, muốn biết, nhưng muốn nhắc lại nữa.

      đáp: " là gì cả."

      Tối đó, La Trí từ nhà tắm ra, nhìn thấy , bất giác hỏi: "Sao trông em hoảng hốt thế, ăn cơm chưa?"

      "Ăn rồi, em hơi mệt, ngủ trước đây." Thủy Quang vào phòng, ngồi xuống mép giường, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Người đó, mặc kệ , cho dù quá khứ ra sao, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện đều coi như chết, hơn nữa, giữa họ vốn chẳng có gì.

      Đêm hôm đó, Thủy Quang ngủ chập chờn yên, mơ thấy mình cứ mãi con đường mông lung, nhìn thấy điểm dừng, cũng thể quay lại.

      Hôm sau , Chương Tranh Lam đến công ty, sắc mặt cực kỳ khó coi, lại ngừng ho khan. Tiểu Hà thấy vậy, lập tức đứng dậy pha trà. Hôm qua, khi đưa về nhà, Chương Tranh Lam vẫn còn khỏe mạnh, sao mới qua đêm ra nông nỗi này?

      Đám nhân viên cũng túm tụm bàn tán: "Kỳ ̀, chưa bao giờ thấy sếp như vậy."

      "Liệu có phải công ty chúng ta gặp phải khủng hoảng gì đó ?"

      "Công việc làm còn chẳng hết, có khủng hoảng cũng là vì ôm quá nhiều tiền."

      hacker đề nghị: "Hay là tôi tra máy tính cá nhân của sếp xem sao, chưa biết chừng có thể tìm được manh mối gì đó?"

      Nguyễn Kỳ mắng câu: "Thần kinh, cậu mà phá được tường lửa của ấy, tiền thưởng năm nay của tôi hai tay dâng cậu. Đừng để đến lúc bắt được gà còn mất toi nắm thóc., liên lụy chúng tôi cuối tuần được nghỉ."

      Lúc này, Tiểu Hà ra khỏi phòng giám đốc, khổ sở tuyên bố: "Sếp tối nay tăng ca."

      Ngay lập tức, tiếng kêu ai oán ngừng vang lên, mọi người đồng loạt mắng Nguyễn Kỳ là "miệng quạ đen".

      Chương Tranh Lam ngồi trong phòng làm việc, hút hết điếu thuốc này sang điếu khác, hút càng nhiều ho càng dữ dội, nhưng hút còn khó chịu hơn.

      Điện thoại bàn vang lên, ấn vào nút phát loa ngoài, thư ký Tiểu Hà : "Sếp, Châu đến rồi."

      Chương Tranh Lam dập tắt điếu thuốc, xoa mặt, : "Mời ấy vào ." đứng dậy mở hết cửa sổ ra, để gió lùa vào làm tản bớt mùi khói thuốc.

      người đàn ông đẩy cửa bước vào. "Chương Tổng, có rảnh tiếp đón người bạn cũ này ?"

      Chương Tranh Lam nhếch môi cười, mời ta ngồi.

      Châu Kiến Minh cười, ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn làm việc, nhìn thấy đầu mẩu thuốc trong gạt tàn bàn, ta kìm được lắc đầu. "Hút thuốc nhiều thế này, cậu sợ bị ung thư phổi sao?"

      Chương Tranh Lam bảo thư ký mang hai cốc cà phê vào rồi mới : "Muốn tránh cũng được, cứ hút thôi. Có chuyện gì mà cậu phải vất vả đến tận đây thế?"

      Đối phương cười, đáp: "Bạn cũ của cậu về nước rồi, ấy bảo tôi đến hẹn cậu ăn cơm đó. Tối qua tôi gọi điện cho cậu, cậu "ừ" hai tiếng liền dập máy, tôi sợ cậu nghe nên mới đích thân đến mời, ngộ nhỡ hẹn được cậu, người ta lại cười tôi."

      Chương Tranh Lam ngừng chút mới hỏi: "Ai?"

      Châu Kiến Minh sững sờ. "Chương Tranh Lam, cậu thế mà sợ bị sét đánh à? Người ta nhớ nhưng cậu hơn hai năm rồi, vừa về nước việc đầu tiên là hỏi tôi tình hình của cậu, nghe cậu chưa có bạn lập tức nhờ tôi hẹn cậu ăn cơm, ý tứ ấy thế nào chẳng cần cũng biết."

      Chương Tranh Lam cảm thấy đầu óc mình ... hỗn loạn rồi, day trán. "Đừng bừa, Giang Dụ Như về rồi? Tại sao ấy gọi điện cho tôi."

      "Người ta là con ngại ngùng dám thẳng. , năm đó hai người yên đẹp, tại sao lại đột nhiên chia tay vậy? Dụ Như ấy có lỗi trước, nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy phải, lúc Giang Dụ Như khóc như mưa, còn cậu chỉ hút thuốc, quay đầu câu "thượng lộ bình an", ai cũng cảm thấy là cậu phụ ấy."

      Tiểu Hà mang cà phê vào, Chương Tranh Lam nhấp ngụm, lúc trước uống trà cảm thấy nhạt nhẽo. : "Dụ Như quay về rồ, vậy cùng nhau ăn bữa cơm , tôi mời."

      Châu Kiến Minh cười, : "Được thôi. Tôi chỉ đợi câu này của cậu." xong, ta cũng uống ngụm, khen cà phê ở chỗ Chương Tổng đúng là rất ngon.

      Sau khi Châu Kiến Minh , Chương Tranh Lam lấy thuốc cảm cúm trong ngăn kéo ra uống, nghĩ linh tinh nữa mà bắt đầu làm việc.

      Giống như Châu Kiến Minh, Giang Dụ Như cũng là bạn học cùng lớp thạc sĩ của Chương Tranh Lam. Nhưng sau khi tốt nghiệp, hai người mới qua lại với nhau. Qua vài lần tụ tập bạn bè, họ đều thấy chuyện rất ăn ý, hơn nữa luận về gia cảnh hay sở thích đều rất hợp nhau nên việc trở thành người là chuyện đương nhiên. Có dạo hai người cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn, dù sao tuổi tác còn trẻ mà hai bên gia đình cũng thúc giục. Nhưng cuối cùng, chuyện tình của họ lại kết thúc bằng việc Giang Dụ Như ra nước ngoài.

      Lúc đó, Chương Tranh Lam chỉ câu: "Thượng lộ bình an."

      Giang Dụ Như : "Chương Tranh Lam, lúc đầu em hoài nghi đến với em bởi vì em phù hợp với cầu của cha mẹ , bây giờ coi như em rồi, hóa ra là như vậy."

      Chương Tranh Lam cười, : " nỡ cũng chẳng có cách nào khác, em muốn tìm mối tình đầu của em, làm sao có thể cản trở chuyện tình đẹp như thế được."

      Giang Dụ Như dở khóc dở cười, : " biết sau này ai có thể nắm giữ được trái tim lãng tử của đây."

      Chương Tranh Lam thấy chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, buổi chiều, sau khi dặn dò đám nhân viên, đến bệnh viện truyền nước, sau đó đến nhà hàng ăn tối với hai người bạn như hẹn. vừa xuống xe liền bị người ôm lấy từ phía sau. " , em rất nhớ , ngày nhớ, đêm nhớ, nhớ đến sắp phát điên rồi."

      Chương Tranh Lam nhướng mày, quay người nhìn thấy Giang Dụ Như tươi cười rạng rỡ, liền : "Dụ Như, hình như em béo ra rồi?"

      Giang Dụ Như hơi sững người, khẽ đấm vào người , : " chuyện kiểu gì vậy?"

      Châu Kiến Minh ở phía sau cười khanh khách. "Chương Tổng, cậu biết ba thứ thể với phụ nữ sao? Tuổi tác, cân nặng và học thức."

      Giang Dụ Như : "Tại sao lại có cả học thức nữa? Học thức của bản nương kém hơn hai người nhé."

      "Được được, là người phụ nữ tài sắc vẹn toàn!" Ba người vừa chuyện vừa vào nhà hàng. Bữa tối hôm đó, ngoài Chương Tranh Lam, Châu Kiến Minh và Giang Dụ Như ra, còn có mấy người bạn học cũ nữa, cho nên ăn uống rất thoải mái.

      Giữa chừng, có người đến mời rượu Chương Tranh Lam: "Tranh Lam, sao lại uống trà thế? Nào, chúng ta cạn cốc!"

      Chương Tranh Lam xua tay, : "Tôi uống nổi, thấy giọng tôi khản đặc rồi sao?"

      Châu Kiến Minh cười, : "Biết rồi, Tranh Lam, cậu làm việc vất vả nên sinh bệnh hay là tổn thương vì tình thế?"

      Chương Tranh Lam lười nhác : "Mới cảm cúm mà cậu suy diễn nhiều như vậy."

      Châu Kiến Minh cười khì khùng. "Đúng, đúng, người khác có thể chứ Chương Tranh Lam cậu sao có khả năng bị như vậy!"

      Có người phụ họa: "Đúng vậy, Tranh Lam dù sao cũng là con át chủ bài của trường chúng ta, tài hoa xuất chúng, độ phong lưu hào phóng càng khỏi phải !"

      Giang Dụ Như lắc đầu. "Các cậu a dua bợ đỡ thế có buồn nôn ?"

      chàng lập tức đáp: " buồn nôn. Tranh Lam, công ty cậu có thiếu người , tôi vừa thôi việc, hay là cậu nhận tôi ?"

      Chương Tranh Lam nhún vai, đáp: "Được thôi."

      Trong khi mọi người cười rôm rả, Chương Tranh Lam chỉ cúi đầu nhìn di động. Giang Dụ Như ghé lại : "Em thấy cầm di động xem mấy lần rồi? theo đuổi ai à?"

      Chương Tranh Lam cười, cất di động vào trong túi áo, đáp: "Xem giờ thôi mà."

      Giang Dụ Như nhìn chằm chằm hồi lâu mới : "Tranh Lam, em cảm thấy thay đổi rồi."

      Chương Tranh Lam dựa vào ghế, hỏi: "Thế à? Thay đổi chỗ nào? nghe thử xem."

      Giang Dụ Như lắc đầu: " được, chỉ cảm thấy... có chút thay đổi."

      Có người nhìn thấy họ chuyện bèn trêu chọc: "Hai người gì thế? Có phải định nối lại tình xưa ?"

      Giang Dụ Như đáp: "Tính tình Chương Tranh Lam thế nào tôi biết, chúng tôi tự biết khả năng của mình."

      Châu Kiến Minh cũng hùa vào: "Tranh Lam thay bạn nhanh như thay áo, mọi người đều biết mà."

      Chương Tranh Lam chỉ miễn cưỡng cười : "Được rồi, đừng bêu riếu thanh danh của tôi."

      Hơn tám giờ tiệc mới tan, Chương Tranh Lam rời khỏi nhà hàng, bọn Châu Kiến Minh còn muốn hát karaoke. thoái thác: “Hôm nay tôi phải chịu thôi, đau đầu lắm, các cậu , quay về gửi hóa đơn cho tôi thanh toán là được rồi.”

      Thấy có hứng thú, hơn nữa sắc mặt cũng tốt nên họ ép, chỉ cảm ơn chiêu đãi rồi vẫy tay tạm biệt. Trước khi , Giang Dụ Như : “Tranh Lam, hẹn gặp lại.”

      Chương Tranh Lam vỗ vào tay : “Được.”

      Sau đó, lên xe, ngồi lúc lâu rồi mới nổ máy.

      Tiêu Thủy Quang tắm giặt xong, La Trí vẫn chưa về. vào bếp cất đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó mặc áo khoác vứt rác. Vừa mở cửa ra, liền trông thấy hành lang mờ tối có người ngồi dựa vào tường. Thủy Quang giật thót mình, lùi lại bước, ánh sáng lờ mờ cũng giúp nhìn người đó là ai.

      Người đó từ từ đứng dậy, tiến bước đến gần . trán có mấy lọn tóc rủ xuống, lông mày chau lại, trông có vẻ mệt mỏi.

      Nhất thời Thủy Quang biết phải làm thế nào, cứ đứng ngây người ra. Chương Tranh Lam nhàng nắm lấy tay áo , chầm chậm ngả đầu lên vai , : “Tiêu Thủy Quang, lời em tính.”


      La Trí về, nhìn thấy bóng người cầu thang, bất giác sững sờ, hỏi: “Ông chủ Chương?”

      Chương Tranh Lam gật đầu, lướt qua thẳng xuống lầu.

      La Trí lại quay đầu nhìn, thầm hỏi sao Chương Tranh Lam lại ở đây? Vừa vào nhà, La Trí liền kể với Thủy Quang: “Vừa rồi, nhìn thấy giám đốc công ty của Quốc ở đây.”

      Tiêu Thủy Quang rót nước chợt khựng lại, chỉ ậm ừ tiếng rồi : “Bữa tối em chuẩn bị cho rồi, để trong tủ lạnh ấy, nếu chưa ăn lấy ra hâm nóng lại là được.”

      La Trí đến bên Thủy Quang, rót nước uống ngụm to rồi : “ ăn rồi. Mệt chết được! Công việc vừa bắt đầu nên chuyện gì cũng phải gắng sức làm, chả khác gì đánh trận.” đến đây, La Trí cười, : “Em có muốn đến chỗ giúp đỡ ? Em xem, thiếu người mà em cũng cần tìm công việc, chi bằng làm cùng cho vui.”

      Thủy Quang lắc đầu: “Em có học thiết kế đâu, công việc chỗ em làm được.”

      “Thời buổi này có mấy người làm việc đúng với chuyên ngành của mình chứ, hơn nữa, chuyên ngành của em là công nghệ thông tin, thiết kế chủ yếu cũng là bắt đầu từ phần mềm, tuyệt đối tin tưởng với thông minh của em, em sec nhanh chóng thích nghi được thôi.”

      Thủy Quang vẫn bị lung lay: “Thôi ạ, em tự mình tìm thôi.”

      La Trí buồn bã, chẳng lẽ người làm trai như mình lại có uy tín, có khả năng kêu gọi đến thế sao? Cuối cùng, đành thở dài, : “Vậy được, nếu như có khó khăn, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em.”

      Sau đó, La Trí tắm. Thủy Quang ngồi trước bàn ăn, nhìn đầu ngón tay mình, biết rốt cuộc người đó muốn thế nào?

      có danh có lợi, lại còn thành đạt rất sớm, đâu thiếu thứ gì, hà tất phải dây dưa mãi với ? Đối với , cũng chỉ là cuộc nhân duyên trong chốc lát, trời sáng rồi đường ai nấy , nhưng chuyện đến nước này… Thủy Quang biết, có thể dễ dàng cắt đứt được.
      inbeibelyly thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10: ấy là em

      Sáng sớm hôm sau, Thủy Quang nhận được điện thoại của Lâm Giai Giai, bạn cùng phòng thời đại học, giọng ở đầu dây bên kia có vẻ mơ hồ, ràng lắm.

      Thủy Quang hỏi địa chỉ rồi chạy đến khu giải trí. Nơi hằng đêm đèn màu rực rỡ, vui chơi ầm ĩ lúc này trở nên yên tĩnh và toát ra vẻ quạnh, thỉnh thoảng mới có người ra, nét mặt mệt mỏi do thức thâu đêm. Thủy Quang gọi điện thoại cho Lâm Giai Giai nhưng có ai nghe máy nên khỏi lo lắng. chưa từng đến đây, nhưng từng nghe đồng nghiệp cũ nới, chỗ này vốn là của thương nhân Malaysia đầu tư, sau này vì nợ nần nên sang tay cho người làm ăn hợp pháp gì đó, bây giờ ngoài kinh doanh những thứ hợp pháp như hàng ăn, quán bả, KTV ra, còn có thêm những hoạt động bí mật khác.

      Lúc này, Giai Giai gọi điện lại, chỉ nghe loáng thoáng: “Thủy Quang, cậu đến rồi à? Mình ở KTV tầng bốn… mình với người phục vụ rồi, cậu lên đây , bọn họ đưa cậu đến…”

      Thủy Quang lên tầng bốn, vừa ra khỏi cửa thang máy liền có người phục vụ đến : “ là bạn của Lâm phải ? Tôi đưa vào phòng của ấy.”

      Ánh đèn hành lang hơi tối nhưng Thủy Quang thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy trong vài phòng vẫn còn có người, họ chơi cả đêm rồi nằm lăn ra sô pha. còn nhớ khi mình học đại học cũng từng cùng bạn bè hát thâu đêm như thế, là mua vui nhưng kỳ thực cảm giác hề dễ chịu.

      Khi Thủy Quang cố ghi nhớ quãng đường vòng vèo này nhìn thấy trong góc khuất phía trước có hai bóng người quấn quýt lấy nhau. hề có ý nhìn trộm nên lập tức nhìn sang hướng khác, đúng lúc người đàn ông đó nhìn sang bên này, vô tình bắt gặp ánh mắt của Thủy Quang, ta liền kéo bên cạnh vào căn phòng phía sau.

      Chỉ giây thôi, Thủy Quang cũng cảm nhận được khó chịu của đối phương.

      Qua lối rẽ nữa, cuối cùng người phục vụ cũng dừng lại trước cánh cửa. Thủy Quang cảm ơn rồi đẩy cửa vào, mùi rượu bên trong rất nồng nặc, màn hình lớn phát bài Cắt bỏ tình của Trương Huệ Muội, nhưng tắt tiếng.

      Trong ánh đèn nhấp nháy, Thủy Quang thấy Lâm Giai Giai rúc trong góc sô pha, vòng qua hai người nằm đất, đến vỗ vỗ lên mặt Giai Giai. “Này, tỉnh dậy .”

      Lâm Giai Giai khó nhọc mở mắt. “Thủy Quang… cậu đến rồi.”

      Thủy Quang chau mày khi ngửi thấy hơi rượu người bạn, sau đó đỡ Lâm Giai Giai dậy. nàng say bí tỉ, dựa vào người Thủy Quang nhưng vẫn quên vẫy tay tạm biệt mấy người còn lại: “Bạn tôi đến rồi, tôi đây, lần sau lại uống tiếp.”

      Những người đó ậm ừ mấy tiếng, Thủy Quang cẩn thân tránh giẫm phải bọn họ và kéo Giai Giai ra ngoài.

      nhân viên phục vụ thấy vậy liền giúp đưa hai người vào thang máy nội bộ dành cho nhân viên, Thủy Quang cảm ơn ta. Khi cửa thang máy khép lại, mới phát phía sau còn có người, vô thức quay sang, người đó vẫn hờ hững nhìn thẳng. Thủy Quang vội quay đầu lại, nhanh chóng nhận ra đó chính là người đàn ông gặp ở hành lang lúc nãy.

      Thủy Quang cúi đầu, muốn gây chú ý. Giai Giai bên cạnh lẩm bẩm: “Thủy Quang… đến nhà chưa?”

      “Chưa.”

      “Ờ, Thủy Quang thân … cảm ơn cậu nhé…” Lâm Giai Giai xong, lại sắp sửa tuột xuống. Thủy Quang vội đỡ ấy lên, Giai Giai lại cười khanh khách. “Thủy Quang à, mình chăm sóc Edward nhà cậu tốt…”

      Thủy Quang “ừm” tiếng, Lâm Giai Giai lại lẩm bẩm tràng, Thủy Quang cũng nghe ấy gì. Khi thang máy xuống đến tầng , người đàn ông kia ra trước.

      Khi Tiêu Thủy Quang đỡ Lâm Giai Giai ra ngoài mới phát đây là con đường phía sau khu giải trí.

      Lúc này, đường có nhiều người qua lại, taxi càng ít. Trong lúc đợi xe, Thủy Quang nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen tiến đến. Đúng lúc đó, Lâm Giai Giai đột nhiên bịt miệng nôn khan, cơ thể theo đà lao về phía trước, Thủy Quang giật mình, vội vàng túm lấy nhưng kịp, Lâm Giai Giai đụng vào cửa xe ngã xuống đất.

      “Giai Giai.”

      Chiếc xe màu đen phanh gấp. Thủy Quang lao đến kiểm tra vết thương của Lâm Giai Giai. Giai Giai đau đớn rên rỉ, trán bị chảy máu.

      Người lái xe bước xuống, ta nhíu chặt hai hàng lông mày, : “Lên xe.”

      Thủy Quang ngẩng đầu, có thể thấy ta cũng bất ngờ kém nhưng vẫn : “Đưa ấy bệnh viện trước.”

      Lâm Giai Giai bị cơn đau đột ngột làm cho tỉnh táo hơn, tuy vẫn mơ màng nhưng cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ vào người đàn ông trước mặt, mắng: “ được … đâm tôi rồi… chết tiệt, đền tiền !”

      Sắc mặt đối phương trở nên u ám, ánh mắt lóe lên khinh bỉ, Thủy Quang biết ta coi các là kẻ ăn vạ tiền.

      Thủy Quang trước nay vốn ngay thẳng, bị hiểu nhầm khiến có phần khó chịu, nhưng lúc này chiếc taxi nào qua, mà vết thương của Giai Giai vẫn chảy máu, đành thấp giọng : “Phiền đưa chúng tôi đến bệnh viện…”

      Đối phương trả lời, khi Thủy Quang tưởng ta sắp bỏ nghe tiếng lạnh lùng: “Lên xe .”

      Thủy Quang cảm ơn rồi gắng sức đỡ Lâm Giai Giai dậy, người đàn ông do dự giây lát rồi đến giúp hai người.

      Suốt quãng đường, có ai gì, Giai Giai cũng khó chịu, chẳng có hơi sưc đâu đòi “bồi thường” nữa. Thủy Quang dùng giấy ăn chấm lên vết thương của , nghe luôn miệng kêu đau mà sốt ruột, may mà chẳng mấy chốc đến bệnh viện. Khi Thủy Quang đỡ Lâm Giai Giai xuống xe, người đàn ông đó lấy ra mấy tờ trăm tệ đưa cho , : “Tôi nghĩ cũng biết, cố này phải lỗi của tôi.”

      ta đưa tiền, là bố thí.

      Thủy Quang cắn môi, đáp: “ cần.”

      Người đàn ông nhìn bọn họ vào cửa bệnh viện, nán lại thêm giây nào liền lên xe rời .

      Thủy Quang đưa Lâm Giai Giai băng bó vết thương rồi mới ngồi xuống chiếc ghế hành lang nghỉ ngơi chút.

      nhắm mắt lại, thầm nghĩ, hôm nay đúng là ngày tồi tệ.


      Buổi trưa, Chương Tranh Lam phê duyệt giấy tờ Tiểu Hà hỏi có cùng bọn Đại Quốc ra ngoài ăn hay là giúp đặt cơm.

      Chương Tranh Lam chẳng buồn ngẩng đầu lên, : “ còn có việc phải ra ngoài, em cần đặt giúp đâu.”

      Tiểu Hà trêu chọc: “Chế độ làm việc, nghỉ ngơi của sếp dạo này khác lắm nhé, ai biết còn tưởng rằng bận hẹn hò đấy!”

      Chương Tranh Lam sững người. Hẹn hò ư? Hẹn hò với ai mới được chứ? buồn bực vò tóc, : “Thôi, em với Đại Quốc, lát nữa ăn cùng bọn họ.”

      “Vâng ạ.”

      Sau khi thư ký ra ngoài, Chương Tranh Lam đứng dậy, qua lại trong phòng làm việc, muốn hút thuốc nhưng kiềm chế lại, cuối cùng ngồi lên sô pha. Nhớ đến chuyện tối qua, lẩm bẩm: “Rốt cuộc mình làm gì…”

      Trưa hôm đó, Chương Tranh Lam ăn cơm với Đại Quốc và hai kỹ sư trong công ty, ngoài ra còn có mấy chiến hữu của Đại Quốc nữa. Người này Chương Tranh Lam cùng biết, trước đây họ uống rượu với nhau mấy lần, người còn lại là La Trí. Nhìn thấy La Trí, Chương Tranh Lam khỏi bất ngờ, trong lòng xuất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

      Sau đó, Chương Tranh Lam mới biết là La Trí hợp tác với bạn của Đại Quốc mở công ty, Đại Quốc cũng đầu tư ít tiền vào đó. ta tự nhận mình là vô sản, sau đó quay sang hỏi nhà tư bản: “Sếp, có muốn tham gia ?”

      Chương Tranh Lam trước nay mấy hứng thú với việc đầu tư trái ngành, nhưng hiểu sao hôm nay lại hỏi: “Vốn đăng ký của công ty các cậu là bao nhiêu? Có bao nhiêu nhân viên?”

      La Trí nghiêm túc đáp: “Chương Tổng, nếu có hứng thú, em có thể làm bản báo cáo chi tiết gửi cho xem qua, còn về nhân viên, trước mắt mời được năm người rồi, dự định qua thời gian nữa, khi công ty vào quỹ đạo mở rộng.” Sau đó, qua về ý tưởng và kế hoạch của công ty. Chương Tranh Lam nghe xong, : “ đến nỗi nào.”

      La Trí vẫn còn ngơ ngác, Đại Quốc ngồi bên cạnh vui vẻ vỗ vai , : “Sếp vậy tức là có vấn đề rồi! Chúc mừng cậu, sếp là đại cổ đông của công ty cậu.”

      La Trí vui mừng xen lẫn kinh ngạc, liền nâng cốc mời Chương Tranh Lam. Chương Tranh Lam mình chưa khỏi cảm cúm nên chỉ uống trà thôi.

      bàn ăn, đám đàn ông chuyện trò, trêu đùa rôm rả, giữa chừng Đại Quốc tiện miệng hỏi về bạn của La Trí. La Trí ngơ ngác hồi rồi : “ hỏi bé ấy à? ấy vừa mới gửi tin nhắn cho em, bạn ấy bị thương, ở trong bệnh viện. Còn nữa, đó là em em, phải bạn .”

      Đại Quốc ngạc nhiên nhìn La Trí, cuối cùng : “Vậy em cậu xinh hơn cậu nhiều đó.”

      La Trí bật cười. “Đúng vậy.”
      sanone2112lyly thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11: Ý trung nhân

      Khi mọi người xung quanh cười, Chương Tranh Lam chỉ lẳng lặng nhấm nháp tách trà. ra, ngay từ đầu tìm hiểu và biết quan hệ giữa La Trí và Thủy Quang. Đúng là muốn tìm hiểu thêm về , nhưng cũng muốn biết quá nhiều.

      cho rằng đây là hành vi hèn nhát. Đúng, chưa từng sợ hãi điều gì cả.

      Chương Tranh Lam nhìn những lá trà chìm xuống đáy cốc, nhớ lại tối qua trong hành lanh tối om, kéo tay áo : “Tiêu Thủy Quang, lời em tính.”

      chầm chậm gỡ tay ra, khẽ hỏi: “ hà tất phải làm vậy?”

      cười khổ, biết trước như vậy mà sao vẫn thấy vô cùng khó chịu.

      Đúng thế, hà tất phải làm vậy? Giữa họ chỉ là tình đêm, tránh nó như tránh rắn rết, còn lại giống như bị ma nhập, từng bước từng bước chìm sâu vào đó.

      lại kìm được tự cười nhạo mình. “Là tôi biết xấu hổ, chạy đến đây diễn kịch cho em xem. Tiêu Thủy Quang, khi nhận ra tôi là ai, em rất hối hận đúng ?”

      lúc lâu sau, mới nghe thấy trả lời: “Tôi quên đêm đó rồi, cũng xin hãy quên .”

      nhìn , khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, đồng thời lại như cách trăm sông nghìn núi.

      vô thức đưa tay lên, lại cẩn trọng dựa vào tường, quay đầu né tránh.

      Bàn tay dừng lại giữa trung cách ngượng ngùng, cuối cùng từ từ hạ xuống, mấy ngày liền bị cảm cúm khiến miệng đắng ngắt. “Nếu tôi tôi quên nổi sao?” Đó là câu cuối cùng trước khi bỏ .

      người thấy Chương Tranh Lam chỉ im lặng liền đùa: “Sếp, chẳng phải chỉ bị cảm cúm thôi sao? Sao em cảm thấy đến tính cách của cũng trở nên thâm trầm vậy?”

      Chương Tranh Lam khẽ cười, chẳng buồn để y đến lời trêu chọc đó.

      La Trí hỏi: “Chương Tổng làm trong ngành IT bao nhiêu năm rồi?”

      Chương Tranh Lam đáp: “Cũng được mấy năm rồi.”

      Đại Quốc rót thêm trà cho , : “Sếp, em nhớ công ty chúng ta khởi nghiệp năm 2005 đúng nhỉ?”

      La Trí ngưỡng mộ : “Mới năm năm mà có thành tựu thế này rồi, em vô cùng bội phục!”

      Đại Quốc vẫn luôn là fan ruột của Chương Tranh Lam nên quên tâng bốc : “Với trình độ, quyết đoán và kinh nghiệm thương trường, thành công của sếp là chuyện đương nhiên!”

      Chương Tranh Lam vẫn tỏ ra khiêm tốn, La Trí lại nhiệt tình kính rượu . “Chương Tổng, em rất khâm phục , em xin kính cốc này!”

      Chương Tranh Lam uống được rượu bèn nâng cốc trà lên : “Cậu còn trẻ lại có năng lực, chưa đến mấy năm cũng đạt được thành công kém tôi đâu.”

      La Trí cười hí hửng. “Cảm ơn lời vàng ý ngọc của Chương Tổng.”

      Ăn xong, Chương Tranh Lam đến bệnh viện truyền nước.


      Trong bệnh viện, Lâm Giai Giai băng bó xong vết thương, nhưng vì ấy vẫn thấy chếnh choáng nên ở thêm nửa ngày nữa. Tiêu Thủy Quang cũng ở lại cùng bạn, chờ đợi khiến mệt mỏi, liền máy mp3 trong túi ra nghe.

      Khi Lâm Giai Giai tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Thủy Quang đeo tai nghe ngủ gà ngủ gật, vừa buồn cười vừa thấy áy náy. đẩy đẩy Thủy Quang, Thủy Quang mở mắt ra, hỏi: “Tỉnh rồi à?”

      Lâm Giai Giai cười khan, : “Thủy Quang, lần này lại làm phiền cậu rồi.”

      Thủy Quang gỡ tai nghe xuống, : “Mình sao, cậu thấy thế nào? Còn khó chịu ?”

      “Trán vẫn hơi đau.” Giai Giai sờ lên vết thương được băng bó cẩn thận, lẩm bẩm: “Đau , biết có để lại sẹo ?” Đột nhiên, nhớ ra điều gì đó. “Đúng rồi, Thủy Quang, chủ chiếc xe đâm mình đâu.”

      rồi.”

      rồi? Cậu có đòi thường ? phải cậu thả cho ta đó chứ?”

      “Giai Giai, thôi bỏ , cũng phải lỗi của ta mà.” Thủy Quang .

      Lâm Giai Giai thở dài ra vẻ tiếc nuối. “Cứ coi như phải lỗi của ta, nhưng ta ô tô, chúng ta bộ, muốn đòi chút tiền bồi thường cũng đâu có khó…”

      Tiêu Thủy Quang mặc kệ Giai Giai lẩm bẩm mình, thấy tinh thần ấy tốt hơn, liền bảo ấy chuẩn bị, còn mình làm thủ tục thanh toán viện phí. Sau đó, về nhà ngủ, thấy mệt rồi, tối hôm qua gần như thức cả đêm. Đến bàn thu phí, vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Thủy Quang bất giác dừng lại, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ? Thủy Quang muốn tránh nhưng người đó nhìn thấy . Sau tình huống khó xử tối hôm qua, Thủy Quang cũng nhận ra được ngạc nhiên trong mắt . cúi đầu bước đến bàn thu phí, đưa bệnh án cho y tá.

      “Tôi đến truyền nước.” Khi Thủy Quang nhận lại bệnh án và phiếu thanh toán, người đứng phía sau đột nhiên lên tiếng. vẫn dám nhìn thẳng vào mắt , chỉ “ừm” tiếng rất gần như nghe thấy. Trong tình cảnh khó xử và bất ngờ này, họ giống như hai diễn viên đứng bất động trước ống kính máy quay, dù rất gần nhau nhưng mỗi người lại có những cảm xúc riêng thể ra được. Cuối cùng, quay người bước .

      Chương Tranh Lam dối. Dù biết ở bệnh viện, dù trước khi đến đây, cũng tự hỏi biết họ có gặp nhau , đúng là cơ hội rất mong manh nhưng ràng ông trời rất “hậu đãi” . Chỉ có điều, sắp đặt của ông trời lại chỉ khiến phải đối mặt với thờ ơ, lạnh nhạt của nhiều hơn mà thôi.

      Từ trước tới nay, Chương Tranh Lam gần như chưa gặp phải trắc trở nào trong cuộc sống, rất thông minh và hiếu thắng, ngần ngại thể tài năng của mình và cũng chưa từng hối hận hay thất vọng. Nhưng tại, lại phải kìm nén cảm xúc của mình hết lần này đến lần khác, điều này khiến khỏi hoang mang tự hỏi có phải mình bị ma nhập rồi hay , sao cứ phải tự làm khổ mình như vậy?

      Cứ cho là vì… rất xuất sắc, nhưng những xuất sắc đời này rất nhiều, vì cớ gì lại quên được ? Nếu cảm giác mơ hồ này chính là tình lại thấy có phần sợ hãi, vì nó quá mãnh liệt.

      Chương Tranh Lam nhắm mắt lại, trong đầu lên khuôn mặt quen thuộc bao lần xuất trong những giấc mơ. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi hai năm trước giống như đóa hoa quỳnh sớm nở chóng tàn, từ đó đến nay, còn chơi bời như trước nữa. Những tưởng đó chỉ là chán chường mệt mỏi nhất thời mà biết, hóa ra trái tim mình sớm lạc lối rồi, ngoài ra thể nào chấp nhận người con khác.

      Bây giờ, số phận lại lần nữa đặt trước mắt , đây là may mắn hay là tai họa?


      Lâm Giai Giai liên tục mình sao, có thể tự về nhà nên Thủy Quang cũng tiễn nữa mà chia tay trước cổng bệnh viện.

      Lúc ngồi taxi về nhà, nhớ đến người đàn ông lái xe sáng nay. Trông ta có nét giống Vu Cảnh Lam, cách chuyện cũng lạnh lùng, vô tình như vậy, à , Cảnh Lam hề vô tình, chỉ nhẫn nhịn người khác để đạt được những thứ mình muốn mà thôi… ích kỷ, đúng nhỉ?

      Thủy Quang nhìn bóng mình trong gương chiếu hậu, mái tóc dài của lâu chưa cắt tỉa, vỗ vào ghế của bác lái xe, : “Bác tài, đưa tôi đến tiệm cắt tóc gần nhất nhé.”


      Chương Tranh Lam rời khỏi bệnh viện cùng với túi thuốc lớn, vào xe rồi mới nghĩ xem bây giờ đâu, cần đến công ty thường xuyên, hay là rủ ai đó uống rượu, nhân tiện giải tỏa bớt những buồn bực trong lòng nhỉ? nghĩ ngợi nhận được điện thoại của mẹ, bà Chương đến nhà rồi, bảo lập tức về ngay.

      Chương Tranh Lam khỏi bất ngờ, vội hỏi: “Mẹ, sao mẹ… lại phải vất vả đến đây thế?”

      biết mẹ vất vả đừng để mẹ đợi nữa!” Bà Chương cách dứt khoát, hẹn nội trong nửa tiếng phải có mặt ở nhà, sau đó dập máy luôn.

      Chương Tranh Lam bỗng cảm thấy đau đầu, thầm than mẹ mình càng ngày càng khó hầu hạ rồi vội vàng quay về.

      Dù đoán được có bất ngờ nào đó đợi sẵn nhưng Chương Tranh Lam thể ngờ rằng mẹ lại dẫn theo đến tận nhà mình. Nhìn thấy hai người vui vẻ chuyện trong phòng khách, Chương Tranh Lam khó nhọc day day trán, nhưng dù mệt mỏi đến mấy, vẫn phải cười, gọi tiếng “mẹ” và lịch gật đầu với bên cạnh: “ Thích, lâu rồi gặp.”

      Trước mặt người ngoài, bà Chương vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa với con trai, : “Về rồi à? Nào nào, con gặp Tiểu Thích rồi còn gì. Dạo trước mọi người đều bận rộn, cũng liên lạc nhỉ, thanh niên các con cũng là… cả ngày chỉ biết đến công việc, bận rộn thế để làm gì chứ?”

      Chương Tranh Lam nghĩ bụng, bà Chương câu này chẳng phải là nhắm vào hay sao. Thích Mẫn là đối tượng xem mắt lần trước của , hôm đó vì gấp quá nên chưa ràng với đối phương.

      Thích Mẫn cũng có vẻ ngại ngùng, đúng là có ý với , cũng là bà Chương chủ động gọi điện cho , nhưng tìm đến tận cửa thê này là quá đường đột. gượng gạo hỏi: “Chắc công việc của bận lắm nhỉ?”

      “Nó ấy à, chỉ nghịch ngợm linh tinh là giỏi.” Bà Chương ra hiệu với con trai rồi đứng dậy, : “Được rồi, các con ngồi chuyện , mẹ vào trong bếp xem có hoa quả gì ăn được .”

      Thích Mẫn muốn đứng lên giúp nhưng bị bà Chương ngăn lại ngay lập tức. “Cháu ngồi , ngồi , chuyện nhiều vào!” rồi bà vui vẻ vào bếp.

      Chương Tranh Lam biết làm thế nào, may mà tiếp khách cũng được coi là sở trường của .

      Thích, hôm nay được nghỉ sao?” hỏi

      “Vâng, nghỉ luân phiên.” Càng nhìn gần, Thích Mẫn càng thấy đẹp trai. “Nhà trang trí đẹp quá, tự thiết kể à?”

      phải, bạn tôi thiết kế giúp.”Chương Tranh Lam đáp.

      Hai người chuyện lúc, Chương Tranh Lam thấy bà Chương vẫn chưa ra, liền : “Tôi vào bếp xem thế nào, cứ ngồi chơi nhé.”

      Chương Tranh Lam vừa vào bếp, bà Chương chậm rãi rửa hoa quả liền chau mày, hỏi: “Con vào đây làm gì?”

      ”Mẹ, nước cờ này của mẹ lộ liễu quá đấy!” Chương Tranh Lam đáp.

      Bà Chương xếp hoa quả vào đĩa, lườm con trai cái. “ tốt thế này, con mới gặp lần gạt người ta sang bên, con cố ý đối đầu với mẹ phải ? Mẹ cho con biết, mẹ rất thích Thích Mẫn, bất luận con có vui hay cũng phải tiếp đãi nó tử tế cho mẹ.”

      Chương Tranh Lam dở khóc dở cười: “Mẹ làm thế chẳng phải là ép duyên sao?”

      “Mẹ làm thế cũng vì muốn tốt cho con!”

      Chương Tranh Lam hờ hững đáp: “Mẹ, nếu con có người trong lòng rồi sao?”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12: Hợp tác vui vẻ (1)

      Khi ra câu đó, Chương Tranh Lam tránh khỏi có chút bối rối và ngượng ngùng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, nhưng ra rồi, thấy lòng nhõm hơn rất nhiều, như thể cảm giác dựa dẫm.

      Bà Chương làm về mảng nhân , tiếp xúc với nhiều người nên khả năng quan sát vô cùng tốt. Huống hồ, Chương Tranh Lam do chính tay bà nuôi nấng, thái độ của khi ra lời kia ràng giống kiểu đùa cợt thường ngày. Bà Chương lau khô tay, nghiêm túc hỏi: “Con ? Người ở đâu? Tên gì họ gì? Làm việc gì?”

      Chương Tranh Lam lắc đầu: “Mẹ, mẹ hỏi cứ như điều tra dân số thế?”

      Bà Chương hậm hực. “Điều tra cái gì mà điều tra! Người trong lòng con trai của mẹ lẽ nào mẹ thể hỏi han?”

      Chương Tranh Lam cười, đáp: “Vâng vâng vâng, mẹ muốn hỏi gì cứ vô tư hỏi. ấy họ Tiêu, tốt nghiệp cùng trường đại học với con, chuyên ngành cũng giống nhau.”

      Bà Chương còn muốn hỏi nữa nhưng Chương Tranh Lam giơ tay ngăn lại: “Mẹ, mẹ còn hỏi nữa là khách ngoài kia phải đợi lâu đấy.”

      rồi, tay cầm đĩa hoa quả, tay khoác vai mẹ ra. Bà Chương vừa vừa lẩm bẩm: “Con sợ khách phải đợi lâu hay là sợ mẹ hỏi nhiều hả?”

      Đúng là có gì qua nổi mắt bà Chương.

      Khi Chương Tranh Lam đưa mẹ và Thích Mẫn về, trong lòng bà Chương vẫn còn cảm thấy tiếc nuối. Mọi mặt của Thích Mẫn đều vừa ý bà, nhưng Chương Tranh Lam ràng để mắt tới nàng. Lúc xuống xe, bà dặn dò con trai đưa Thích Mẫn về, còn riêng mấy câu: “Nếu con có ý định với con bé cho ràng, tránh làm lỡ dở người ta.”

      Chương Tranh Lam gật đầu đồng ý.

      Thích Mẫn cảm nhận được chu đáo và lịch lãm của Chương Tranh Lam, nhưng thái độ của đối với vẫn có chút xa cách. Khi gần về tới nhà, chủ động hỏi: “Hình như mấy hứng thú với tôi nhỉ?”

      Chương Tranh Lam từ tốn đáp: “ rất tốt, đấy. Mẹ tôi còn khen cái gì cũng hơn tôi.”

      Thích Mẫn là người thông minh, hiểu rằng tế nhị chuyển câu hỏi của thành lời khẳng định: “Tôi muốn biết vì sao?”

      Chương Tranh Lam dừng xe, tiếng “xin lỗi’ với Thích Mẫn. Những ngón tay của vân vê vô lăng, lát sau, mới trả lời: “Tôi thích , thích hơn hai năm… mà bây giờ tôi mới biết, đến giờ tôi muốn mất ấy nữa.”

      Thủy Quang ứng tuyển vào công việc mới, tuy mức lương cao nhưng đổi lại, công việc khá nhàng, phải thường xuyên tăng ca hay ra ngoài gặp khách hàng như công việc cũ.

      Buổi phỏng vấn kết thúc, Thủy Quang rời khỏi tòa nhà văn phòng, về phía trạm xe buýt. vô thức đưa tay lên vuốt tóc theo thói quen, chợt nhớ ra mình cắt tóc ngắn. “Quên mất!” Thủy Quang lẩm bẩm trong miệng. sờ sờ lọn tóc bên mang tai, bỗng nhìn thấy trong đám đông đợi xe buýt có thò tay trộm ví tiền của người bên cạnh. Vài người xung quanh phát ra nhưng ai dám lên tiếng. Thủy Quang bèn tiến lại, tóm cổ tay gã. Đối phương trợn mắt hung dữ, quát: “Khốn khiếp, muốn chết à?” Dứt lời, gã vung tay ra. Thủy Quang lạnh lùng cảnh cáo: “tôi học võ hơn mười năm, trừ khi từ Thiếu Lâm Tự ra, bằng nhất định đánh thắng nổi tôi.”

      mặt gã lộ ra vẻ sợ hãi. Tuy chắc có phải dọa ta nhưng người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa chửi rủa vừa bỏ . Người suýt bị mất đồ rối rít cảm ơn với Thủy Quang.

      có gì, chuyện thôi mà.” Thủy Quang nhìn thấy xe buýt đến, bèn vội vàng lên xe. vẫn kịp nghe thấy có người đằng sau xuýt xoa: “Vừa nãy ấy “cool”!”

      là giờ tan tầm nên tắc đường kéo dài, Thủy Quang về đến nhà cũng mất cả tiếng đồng hồ. Vừa vào cửa, phát chỉ có La Trí mà còn có thêm người khác, bọn họ nhìn thấy đều đứng dậy tươi cười. La Trí lên tiếng trước: “Thủy Quang, Quốc và Trương Vũ, em đầu gặp rồi nhỉ? Hôm nay các ấy đến vì có chút chuyện muốn với em. Nào, qua đây ngồi !”

      Thủy Quang cũng đoán được họ định chuyện gì rồi, trước đó người đàn ông tên Trương Vũ kia nhiều lần gọi điện cho , mong muốn thám gia vào hoạt động quảng cáo game của công ty họ. Thủy Quang lần nào cũng khéo léo từ chối, nhưng đối phương tỏ ra là người dễ dàng bỏ cuộc. thực hiểu nổi, Trung Quốc nhiều người như vậy, thiếu gì người phù hợp với tiêu chuẩn họ cần, sao cứ nhất định phải là ?

      Quả như dự liệu, Đại Quốc đưa hacker Trương đến gặp chính là vì việc này. Lời từ chối của Thủy Quang nhất thời ra được bởi vì La Trí khéo léo chèo lái.

      Cuối cùng, La Trí : “ Quốc yên tâm, con bé này gần đây vãn rảnh mà, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ!”

      Thủy Quang thầm nghĩ, ông này đúng là chuyên ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

      “Em vừa tìm được việc làm rồi, hai ngày nữa bắt đầu làm.”

      Hacker Trương vội : “ Tiêu, chúng tôi làm nhỡ quá nhiều thời gian của , nếu như thuận lợi chỉ cần hoặc hai ngày là được rồi.”

      Thủy Quang lập tức cảm thấy hối hận, biết vậy ngày mai phải làm.

      La Trí vỗ vao Thủy Quang. “Ngoan, nghe lời!” lại với Đại Quốc: “Vậy ngày mai em đưa Thủy Quang đến công ty , công việc cụ thể lúc đó thảo luận tiếp nhé?”

      Hacker Trương vui mừng ra mặt: “Tốt quá rồi, thế mai chúng ta gặp lại nhé, Tiêu.”

      việc vốn chưa có hồi kết bỗng dưng được định đoạt cách chóng vánh như vậy, Thủy Quang cũng khỏi ngỡ ngàng. Hai vị khách vừa rời , liền với La Trí: “ làm cái trò gì vậy?”

      “Cưng à, em nên quen biết thêm số người.” La Trí chân thành khuyên nhủ. “Với cả công ty đó được lắm, em chỉ cần chuyến, bỏ chút sức lực, hì hì, là có thể kiếm được cả đống tiền, tốt quá còn gì!”

      Thủy Quang tuy vui vẻ nhưng việc đến nước này, cũng muốn tranh cãi nữa.

      về phòng tắm rửa rồi leo lên giường nằm. Lát sau, thò tay xuống dưới gối, lấy tấm bookmark lên, tỉ mỉ vuốt ve hàng chữ đó.

      xem, có phải em nên làm như La Trí ? ra ngoài và làm quen với nhiều người, sau đó… quên ?”
      sanone2112 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12: Hợp tác vui vẻ (2)

      Hơn chín giờ sáng, Chương Tranh Lam bắt đầu đến công ty. Hiếm có đêm nào ngủ giấc ngon như hôm qua, tinh thần sáng nay cực kỳ tốt, cơn cảm cúm dường như cũng tan biến.

      Hôm qua, vốn định tìm ngay nhưng sau khi cân nhắc lại, cảm thấy nên quá nóng vội, cần phải có kế hoạch “tác chiến” về lâu về dài mới ổn.

      Vừa thấy Chương Tranh Lam đến công ty, Tiểu Hà nhanh nhẹn pha tách trà, mang theo bản fax vừa nhận được rồi theo vào phòng làm việc.

      Chương Tranh Lam “cảm ơn”, vừa mở tập tài liệu ra xem vừa hỏi: “Đại Quốc đến chưa? Đến rồi bảo cậu ấy vào đây lát.”

      Quốc và lão Trương ký hợp đồng với người ta, chính là lần trước cùng chúng ta ăn cơm, Tiêu Thủy Quang, ấy đồng ý tham gia quảng cáo cho Thiên Hạ rồi.”

      “Ai?” Chương Tranh Lam bỗng khựng tay lại.

      “Tiêu Thủy Quang. Có vấn đề gì sếp?”

      “… .” Chương Tranh Lam cắn môi dưới, hỏi: “Bây giờ ấy ở công ty chúng ta?”

      “Vâng, ở trong phòng tiếp khách, bạn trai ấy cũng đến.”

      lát sau, Chương Tranh Lam mới lại : “ biết rồi, em làm việc , khi nào họ ra ngoài với tiếng.”

      Tiểu Hà đáp “vâng ạ” rồi ra khỏi phòng.

      Chương Tranh Lam ngồi xem tài liệu nhưng ràng hồn phách bay tận đâu. đành đứng dậy, vòng quanh phòng làm việc, theo thói quen, tìm thuốc lá trong túi áo nhưng chợt nhớ ra thời gian rồi mình hút thuốc.

      Thủy Quang ra khỏi phòng khách của công ty GIT, người đầu tiên nhìn thấy lại là Chương Tranh Lam. về phía này.

      Thực ra cũng nên bất ngờ, dù sao đây cũng là công ty của .

      Thấy Chương Tranh Lam đến gần, La Trí nhiệt tình chào hỏi: “Chương Tổng.”

      Chương Tranh Lam “ừm” tiếng, ánh mắt lướt qua Tiêu Thủy Quang, sau đó dừng lại gương mặt Đại Quốc và lão Trương. “ bàn chuyện quảng cáo Thiên Hạ?” tay còn cầm cốc trà, ngón cái vân vê viền cốc, nhìn có vẻ rất thư thái.

      “Vâng, sếp. Hợp đồng ký xong rồi.” Lão Trương cười, đưa hợp đồng cho sếp.

      Chương Tranh Lam nhận lấy, lật qua vài trang rồi gấp lại, duỗi tay ra với Thủy Quang, khách sáo : “ Tiêu, tôi là người phụ trách của GIT, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

      Thủy Quang vẫn ân hận vì tự nhiên lại lội xuống vũng bùn này, lúc này thứ cảm giác ấy lại càng mạnh thêm, biết đây được coi là cục diện gì.

      Dưới cái nhìn chăm chú của mấy người xung quanh, đành phải đưa tay ra bắt tay Chương Tranh Lam. vốn chỉ muốn chạm hờ cái rồi thả ra ngay nhưng đối phương lại nắm chặt lấy tay . Cảnh tượng lúc này khiến nhớ đến lần nhờ xem chỉ tay, cảm giác ấm áp và kiên định.

      Sau khi Thủy Quang và La Trí rời khỏi công ty, Chương Tranh Lam trở về phòng làm việc của mình.

      “Sếp, hợp đồng!”

      Chương Tranh Lam tiện tay vứt tập văn kiện ra phía sau, lão Trương luống cuống đỡ lấy.

      Đợi sếp vào phòng rồi, lão Trương mới lẩm bẩm với Đại Quốc: “Sếp thế này là vui hay buồn?”

      Đại Quốc nhún vai: “Cậu quan tâm làm gì tâm trạng của sếp, đoán được đâu.”


      Trong phòng làm việc, Chương Tranh Lam ngồi dựa lưng vào ghế trầm tư hồi lâu. Sau đó, đến bên cửa sổ, từ tầng năm nhìn xuống, vẫn có thể trông người.

      Thủy Quang vừa ra khỏi tòa nhà liền với La Trí: “Em tự về được, làm .”

      La Trí nhận ra bất mãn trong giọng của . Thủy Quang rất ít khi tức giận, nhưng khi giận rất đáng sợ, hoàn toàn phớt lờ mọi thứ trong khoảng thời gian dài.

      La Trí vẫy vẫy bản hợp đồng trong tay, cười : “Thôi nào, lúc này nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ. Em xem, ngày mai em chỉ cần đến studio kia chụp vài kiểu ảnh, nhiều nhất cũng chỉ hai ngày là xong, là kiếm được khoản tiền còn nhiều hơn tiền lương gần nửa năm của . Chuyện tốt như vậy khác nào miếng bánh từ trời rơi xuống đâu. Em cứ nghĩ là tranh thủ lúc rảnh rỗi giúp Quốc là được mà, tình nghĩa tiền tài vẹn cả đôi đường còn gì! Quá tốt luôn.”

      phải vấn đề này.” Thủy Quang nhíu mày.

      “Vậy là gì? Lo làm được tốt sao? Yên tâm, tin tưởng vào năng lực của em?”

      Thủy Quang nhìn La Trí, cuối cùng lắc lắc đầu: “ có gì.”

      “Vậy tốt rồi.” La Trí cười tươi rói, đưa hợp đồng cho . “Lúc nãy xem hợp đồng này, còn tưởng họ đánh máy sai con số. công ty này kiếm lắm tiền nhỉ?”

      “Hợp đồng cầm .” Thủy Quang vừa vẫy taxi vừa với La Trí: “Em phải đến chỗ bạn em chuyến, sao, phải về công ty chứ?”

      “Ừ, về công ty. Bạn nào thế?”

      “Bạn cùng phòng ngày trước, em nhờ nó nuôi hộ em con chó. Mấy hôm nay con chó bị ốm, nó gọi em đến thăm.”

      La Trí toát mồ hôi. “Em cũng nuôi chó? Bao giờ thế? Chẳng phải em thích động vật lông lá lồm xồm sao? Cảnh Lam thích nuôi chó…” tới đây, La Trí im bặt. Thủy Quang lại làm như nghe thấy, chỉ : “Xe đến rồi,em trước đây.”

      “Ừ, đường cẩn thận.” La Trí nhìn Thủy Quang lên xe, cho đến lúc chiếc xe đoạn khá xa, mới ngẩng đầu nhìn bầu trời, mỏi miệng oán thán: “Chết tiệt! Cậu kéo ấy cùng luôn cho xong.”


      Nhà Lâm Giai Giai ở ngoại thành, Thủy Quang phải ngồi taxi hơn nửa tiếng mới đến, lúc trả tiền quả thực có hơi đau lòng, đáng ra nên bộ vài bước ra bến xe lên xe buýt mới phải.

      Khu vực này là điểm chuyển giao giữa thành thị và nông thôn, nhà dân rải rác, bên đường có vài cửa hàng . Thủy Quang đến đây bốn, năm lần, cũng coi như thông thuộc đường lối lại. Vừa vào tới sân nhà Lâm Giai Giai, liền bị chú chó lớn chạy ra quấn lấy chân.

      “Lâu rồi gặp mày!” Thủy Quang xoa đầu nó.

      “Thủy Quang đến rồi à!” Giai Giai tươi cười ra. Hai hôm nay, nhan sắc của nàng bị “hủy hoại” nên xin nghỉ ở nhà, vừa thấy kiểu tóc mới của Thủy Quang, nàng kinh ngạc thốt lên: “Sao cậu lại cắt tóc ngắn thế này?” rồi, Giai Giai lại quan sát Thủy Quang từ đầu xuống chân. “Nhưng mà, là tóc ngắn trông khá hợp với cậu, nữ hiệp xinh đẹp ạ!”

      Thủy Quang bất đắc dĩ : “Cậu kém mà, trán đỡ hơn chưa?”

      Lâm Giai Giai sờ miếng băng trắng trán, đáp: “ đau nữa, nhưng ngứa lắm.”

      “Ngứa chứng tỏ là khỏi.”

      Sau đó Thủy Quang hỏi về tình hình của Edward. Lâm Giai Giai có lẽ do mấy ngày trước nó ăn phải cái gì nên dạ dày có vấn đề, nhưng giờ bình phục rồi.

      Hai người vừa chuyện vừa vào phòng khách, bà Lâm mang trà và điểm tâm ra, Thủy Quang luôn miệng cảm ơn.

      Lâm Giai Giai thấy Thủy Quang đùa với chú chó, do dự tiến đến hỏi: “Thủy Quang, hôm nay mình gọi cậu đến, thực ra là muốn hỏi cậu chuyện, cậu còn nhớ chủ chiếc xe lần trước đâm mình ?”

      “Sao vậy?” Trong lòng Thủy Quang nghĩ, chẳng nhẽ Lâm Giai Giai vẫn muốn đòi thường?

      “Là thế này, lần trước mình nằm bò ở ghế sau, có thứ gì đó chọc vào eo mình, mình mơ hồ giằng ra nắm trong tay.” Lâm Giai Giai vừa vừa lấy ra sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây là hình cây thánh giá tinh xảo, bên có khảm hạt kim cương nhắn.

      “Đây…” Thủy Quang ngỡ ngàng.

      phải mình trộm! Mình… chỉ vô tình nắm ở trong tay như vậy, sau đó mình cũng phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra sao lại có sợi dây chuyền này.” Lâm Giai Giai đặt sợi dây lên mặt bàn. “Thủy Quang, cậu xem phải làm thế nào bây giờ?”

      Thủy Quang cũng cảm thấy khó xử, trầm ngâm, hôm đó vô tình có nhìn qua biển số xe của ta, cẩn thận nghĩ cũng nhớ ra mang máng. “Biển số xe hình như là… Mình tra chút nhé, chắc là có thể tìm được chủ xe.” Thấy Lâm Giai Giai cứ nhìn mình bằng ánh mắt da diết, lại : “Hay là mình trả nhỉ?”

      sao? Vậy tốt quá rồi!” Giai Giai toát cả mồ hôi. “Mình rất sợ người ta coi mình là kẻ trộm rồi xử lý mình.”

      “Thế cậu sợ mình bị xử lý à?”

      Lâm Giai Giai cười lớn: “Cậu ấy à, bị người ta xử lý đâu, cũng chẳng ai xử lý nổi cậu.”

      Thủy Quang bất lực lắc đầu, sao lại hình dung giống như dã thú vậy? Hóa ra trong mắt người khác, lại là kiểu đánh chết sao?


      Đợi mãi mới hết giờ làm, Chương Tranh Lam tắt máy tính, vắt áo khoác lên cánh tay rồi rời khỏi phòng làm việc. Ra bên ngoài, với thư ký: “Tiểu Hà, tiện đường, đưa em về nhà nhé?”

      Mấy chàng nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lập tức cảm thấy nghi hoặc. “Khốn, lão đại muốn theo đuổi Tiểu Hà?”

      “Lộ liễu quá!”

      “Tiểu Hà là hoa có chủ cơ mà. Sếp muốn đánh đồn có địch sao, vô sỉ quá, vô sỉ quá!”

      “Sếp… theo đuổi Tiểu Hà? Tại sao tôi cứ có cảm giác hợp lý cho lắm!”
      Chương Tranh Lam đương nhiên quan tâm trong lòng người khác nghĩ thế nào. Cho dù có người to gan thẳng ra, cũng chẳng thèm đếm xỉa.

      Trong khi đó, Tiểu Hà lại suy nghĩ khá đơn giản: nương tôi làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, tính tình lại tốt, sếp cho nhân viên hưởng chút đặc quyền là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa, trước đây Chương Tranh Lam cũng từng tiện đường đưa về lần.

      Tiểu Hà xách túi lên, chào tạm biệt đồng nghiệp rồi theo sếp ra khỏi công ty.

      Đám nhân viên còn lại lắc đầu thở dài. “Thời thế thay đổi! Thời thế thay đổi!”

      “Sếp và Tiểu Hà chẳng đẹp đôi tẹo nào!”

      Ai đó đồng tình: “Tôi cảm thấy, hôm nay đến ký hợp đồng Thiên Hạ mới hợp với sếp! Hai người họ đừng cạnh nhau trông cực kỳ hoàn hảo!”

      người khác lên tiếng: “Hai người đó lại càng khó thành, có quan hệ gì đâu!”

      Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao Chương Tranh Lam lái xe đến nơi muốn đến.

      Trong lòng thực ra rất băn khoăn. phải lần đầu đương, nhưng thể phủ nhận, lần này quá khó khăn. giành cả ngày trời ngồi ngẫm nghĩ, cuối cùng tặc lưỡi, cứ gặp được người rồi tính tiếp! Nhưng gặp được rồi làm thế nào đây? biết.

      trông thấy nhớ, nhưng trông thấy lại căng thẳng. Cái cảm giác này thực khiến người ta hao tổn tinh thần.

      Chương Tranh Lam mở nhạc lên, Tiểu Hà ngồi bên cạnh : “Oa, sếp cũng thích nghe nhạc của Hayley Dee Westenra à? Em tưởng rằng chỉ có con mới thích nghe giọng hát ngọt ngào như vậy.”

      Chương Tranh Lam “ừm” tiếng. “Mới nghe, cũng được.”

      Hiếm khi tìm được người chung sở thích, Tiểu hà hào hứng hẳn lên, liên tục về nhạc. Tuy trong lòng Chương Tranh Lam còn nặng trĩu ưu tư nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp lời.

      Xe dừng, Tiểu Hà xuống xe vẫn tràn đầy hứng thú, quay đầu : “Lần sau chúng ta tiếp nhé!”

      “Được.” Chương Tranh Lam đáp.

      Sau khi Tiểu Hà , dựa vào lưng ghế, trầm mặc.

      Chính tại nơi này, ngay dưới gốc cây ngô đồng trước cổng khu chung cư, đổ xe nhiều hơn năm lần, chỉ để đợi người.

      đường tới đây lòng dạt dào mong ngóng, nhưng khi ở đây rồi, lại chần chừ dám bước tiếp về phía trước.

      Cuộc gặp gỡ bất ngờ sáng nay tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến vui mừng khôn xiết, trong khi mỗi lần chủ động đến tìm thị lại ôm kết cục thê thảm.

      Mấy lần thất bại trước đó ít nhiều khiến Chương Tranh Lam thấy hồi hộp, nếu lại tiếp tục ngó ngàng tới sao? Có thể lắm chứ! Hoặc là, thẳng thừng đuổi về!

      Chương Tranh Lam chợt nhận ra mình hiểu con người , chính vì hiểu nên càng nản lòng.

      Chẳng lẽ cứ mạnh dạn tiến đến ôm lấy rồi thổ lộ? lắc đầu. Tỷ lệ thành công của cách làm này ràng mang giá trị .

      Hay là vẫn cứ theo đuổi từ từ? Nhưng xem ra, có theo đuổi mười năm cũng thành!

      nghĩ vô số biện pháp, nhưng cuối cùng đều tự gặt phăng . nhủ thầm, nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có kết quả, nếu hiểu tâm ý của mình cứ việc đối xử chân thành với ấy, như vậy chẳng phải là tốt nhất ư!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :