1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 50: Bắt đầu của kết thúc

      Tiêu, nếu cân nhắc xong rồi, thực muốn bỏ đứa trẻ này hãy ký tên vào đây…”

      “A lô, xin chào?”

      “Tôi tìm Chương Tranh Lam…”

      “Chương Tổng có ở đây, Tiêu phải ? Tôi là Hà Lan, còn nhận ra tôi chứ? À, sếp ra ngoài rồi, di động bỏ ở công ty.”

      có thể giúp tôi tìm ấy ?”

      “Điều này… hay là tôi gọi điện thoại cho Giang xem sao, vừa nãy Giang đến đón ấy, đợi lát được ?”

      “Sorry, bây giờ Tranh Lam muốn nghe điện thoại. là ai vậy? Có chuyện gì có thể với tôi, tôi giúp chuyển lời đến ấy.”

      “… cần đâu, có chuyện gì cả.”



      Thủy Quang bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sang đầu tháng Năm nhưng sao lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.

      Hai mươi tư tuổi, trong người mang sinh mệnh, là cốt nhục của mình. Nỗi đau đớn khi đó là của thân thể, nhưng bây giờ nhớ lại, là cả thân thể và trái tim giống như bị cắt từng nhát từng nhát.

      thế giới này có điều gì là buông xuống được, đau rồi tự khắc bạn buông tay, bao gồm cả chút hy vọng duy nhất trong lòng.


      Chiều thứ Bảy, Cảnh Cầm lại đưa con đến nhờ Thủy Quang trông nom để xem phim cùng ông xã. Thủy Quang cười, chúc bọn họ hẹn hò vui vẻ rồi ôm Tư Lam vào trong phòng.

      Lúc đó Tư Lam vẫn còn khỏe khoắn, Thủy Quang còn ngủ trưa cùng thằng bé. Ăn tối xong, bố mẹ ra công viên gần đó tản bộ, thằng bé bắt đầu khóc, nôn hết cả sữa mới uống lúc trước.

      Thủy Quang lập tức lấy khăn mặt lau cho thằng bé nhưng nó lại bắt đầu co giật. vô cùng lo lắng, sờ trán nó phát ra còn hơi sốt, tình trạng bỗng chốc trở nên xấu .

      Khi đẩy cửa vào, Thủy Quang hoảng loạn bọc đứa trẻ vào chiếc chăn . ngẩng đầu nhìn thấy , chỉ thoáng sững sờ rồi quay đầu bế thằng bé lên, cầm gói giấy ướt bên cạnh, chạy đến phòng khách xách túi rồi lao ra ngoài.

      Chương Tranh Lam đặt bọc đồ trong tay xuống. Đây là đồ đạc của , mang đến trả để lấy cớ gặp . Trong mấy ngày qua, nghĩ thông suốt rồi, hoặc là , thể thừa nhận, muốn dây dưa với nữa nên đến đây lần cuối cùng để với rằng, sau này đến tìm nữa, để … yên tâm.

      đuổi theo ra ngoài, tiếng bước chân vội vàng vang vọng trong con ngõ, bóng lưng gầy gò lại có chút mỏng manh, cắn chặt răng đuổi theo.

      Đúng lúc ở đầu đường có chiếc xe dừng lại, Thủy Quang ôm đứa bé ngồi lên xe, bên cạnh cũng có người ngồi vào, chỉ nhìn cái rồi với tài xế: “Đến bệnh viện, nhanh lên ạ!”

      Trong xe, Thủy Quang ngừng sờ trán đứa bé để kiểm tra nhiệt độ. “Bác tài, phiền bác lái nhanh hơn chút nữa.”

      , tôi sắp lái đến trăm ba mươi ki lô mét giờ rồi.”

      “… Thủy Quang, yên tâm, sao đâu.” Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng lên tiếng, so với sốt ruột của Thủy Quang, tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều nhưng Thủy Quang lúc này chẳng còn lòng dạ nào để ý đến .

      Chiếc taxi cứ phóng đường cách vội vàng và căng thẳng như thế khoảng mười phút, đột nhiên tiếng phanh xe chói tai truyền đến từ bên ngoài.

      Hóa ra là bên đường có người xe điện đến lối rẽ, phanh kịp nên đâm vào chiếc xe khác. Sau khi an toàn lướt qua được, tài xế đạp chân ga, nhìn vào kiếng chiếu hậu, phẫn nộ chửi thề hai câu. Lúc này Chương Tranh Lam đột nhiên nhìn thấy cái gì đó ở phía trước, sắc mặt bỗng thay đổi. “Cẩn thận!” nhưng kịp mất rồi. Lúc tài xế tăng tốc, phía đối diện có chiếc xe chở hàng đến mà chiếc xe taxi này vì trước đó nhường đường nên sang bên phần đường ngược chiều. Ánh đèn của chiếc xe đối diện chiếu đến chói mắt, tài xế cuống quýt xoay vô lăng nhưng vì chuyện xảy ra quá nhanh, chiếc xe đâm mạnh vào thân cây bên đường.

      Khi đó Thủy Quang chỉ còn nhớ người đó nhào đến phía trước mặt , sau đó tối đen như mực.


      Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Thủy Quang cảm thấy rất mơ hồ. đờ đẫn hồi, sau đó hoảng hốt tìm kiếm đứa trẻ. Y tá giữ lại, cho biết là đứa bé sao, nhưng nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm, giãy giụa gỡ kim truyền nước ra để đứng lên. Lúc này, Cảnh Cầm xách phích nước vào, nhìn thấy cảnh này lao đến kéo Thủy Quang lại, : “Tư Lam sao, cậu nằm xuống . Con chỉ bị trầy xước vài chỗ người, còn trước đó là bị nhiễm lạnh, bác sĩ khám cho thằng bé rồi, sao đâu. Âu Thiệu Hoa ở bên đó chăm sóc thằng bé.”

      Biết là Tư Lam sao, Thủy Quang vẫn cảm thấy trái tim đau đớn từng cơn. Còn… sao?

      Cảnh Cầm dường như hiểu được ý . “Thủy Quang, người đó… bác sĩ tay của bị thương , những chỗ khác có vấn đề gì nên xuất viện rồi.”

      Xuất viện rồi… Thủy Quang nhẩm nhẩm lại mấy chữ này, cuối cùng nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, sau khi hoàn toàn thả lỏng, trong ngực vẫn có chút bức bối, mới phát ra mình nín thở khi nghĩ đến .

      xuất viện rồi, lại đến thăm , cũng có thể đến khi hôn mê… Dù thế nào, chỉ cần sao là được rồi.

      Tiểu Cầm lại : “Tài xế lái chiếc xe đó đúng là quá may mắn, chẳng bị làm sao cả. May mà bọn cậu đều ngồi ở ghế phụ vì đó là bên bị đâm nặng nhất.”

      Trong đầu Thủy Quang thấp thoáng nghĩ đến điều gì đó, nhưng sau đó lại cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, bởi đều ngồi ở ghế sau.

      Cảnh Cầm thấy lại thất thần liền giúp đắp lại chăn, dịu giọng : “Cậu vừa mới tỉnh, đừng nghĩ quá nhiều nữa. Tuy bác sĩ cậu bị thương nặng nhưng dù sao cũng bị sợ hãi, nên nghỉ ngơi nhiều.”

      Thủy Quang lặng lẽ gật đầu, nằm xuống.

      Vết thương của hồi phục rất nhanh, chẳng bao lâu sau làm thủ tục xuất viện. Sau đó, tất cả lại sóng yên gió lặng như vốn có.

      Vụ tai nạn xe xảy ra đột ngột, kết thúc lại mơ hồ, thậm chí để lại vết sẹo người làm có cảm giác nó chưa từng xảy ra. Có lúc nghĩ, có phải mình lại nằm mơ , mơ thấy đến, sau đó lại lặng lẽ, thầm rời .

      Sau đó, có ngày Thủy Quang gặp Phùng Dật ở cửa siêu thị. Thực ra trước đó hai người cũng từng chạm mặt mấy lần, hoặc là vì công việc, hoặc là khi ăn ở quán ăn gần cơ quan… nhưng vì đều có đồng nghiệp của hai bên cùng nên học chỉ khẽ gật đầu với nhau.

      Lúc này Phùng Dật nhìn thấy liền đến hỏi thăm: “ trùng hợp, Tiêu. Mấy hôm trước nghe bị tai nạn xe, sau đó nghe lãnh đạo bên sao cả nên tôi tới làm phiền .”

      Dường như trời sinh Phùng Dật là chính nhân quân tử, bất luận là trong trường hợp nào, bất luận là lùi hay tiến, đều cư xử vô cùng nhã nhặn, hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.

      Thủy Quang : “Cảm ơn.”

      Phùng Dật nghe thấy câu này lại bất giác bật cười. “ xem, câu với tôi nhiều nhất chính là “cảm ơn”, nhưng tôi đâu có giúp gì cho !” đợi Thủy Quang trả lời, kiểu chuyện xã giao hời hợt này, chắc cũng biết phải ứng phó ra sao, liền tiếp: “Túi đồ của có vẻ nặng nhỉ? Cần tôi xách giúp ra xe ?”

      cần đâu.” Thủy Quang vốn muốn cảm ơn nhưng cuối cùng vẫn dừng lại được.

      Phùng Dật cười. “Vậy cũng được.” Hai người đôi câu rồi chào tạm biệt.

      Phùng Dật được hai bước rồi quay đầu nhìn theo bóng lưng đó. là người rất biết xem xét tình thế cũng có thể là người làm việc rất chắc chắn. Biết trong lòng người mình để ý có người khác nên trước khi để tình cảm lún quá sâu, kịp dừng lại.

      Có người , duyên phận là thứ khó cầu nhất đời. Lời này tin. Trước khi bạn gặp ai đó, những người khác đều lọt vào mắt bạn, đến khi gặp được người vừa ý rồi ấy có thể là duyên phận của người khác, vậy với bạn, ấy chỉ là có duyên. Có duyên phận, hà tất phải canh cánh trong lòng?

      Khi thời tiết dần nóng lên, Thủy Quang giảm bớt số lần chạy bộ vào sáng sớm, sức khỏe của được như mấy năm trước. Khi mười mấy tuổi dồi dào tinh lực, sau hai mươi tuổi năm sau kém hơn năm trước, cộng với chuyện… sau khi bỏ cái thai chưa được hai tuần tuổi, bị ốm nặng, vì thế sức khỏe càng kém hơn. Lúc đó luôn nghĩ, có thể là ông trời trừng phạy , trừng phạt giết hại sinh mệnh cách tuyệt tình như vậy.

      Chạy bộ xong tắm rửa, khi Thủy Quang ra ngoài nhận được điện thoại của tài xế taxi. Đối phương giới thiệu mình là ai rồi chuyện giải quyết bảo hiểm tai nạn xe, ông ta cần xử lý vấn đề với phía trước rồi mới có thể đến công ty bảo hiểm lấy tiền bồi thường. Thủy Quang gần như quên mất còn có chuyện này, đối phương nhắc mang theo số giấy tờ cần thiết, sau đó hẹn thời gian đến đội cảnh sát giao thông giải quyết. Vụ tai nạn xe này có tranh chấp gì nên cũng chỉ là xử lý theo thông lện mà thôi.

      Khi gặp người tài xế đó, Thủy Quang đưa tất cả bệnh án và giấy tờ lúc nằm viện của mình và Tư Lam cho ông ta.

      Ông ta lật xem lượt rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “ Tiêu, giấy tờ của và đứa trẻ đều ở đây rồi, vậy của chồng đâu? Chẳng phải cậu ấy bị thương nặng nhất sao?”

      Thủy Quang chỉ cảm thấy trong đầu nổ “đoàng” tiếng, đến hiểu lầm của đối phương cũng mặc kệ, hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại. “Cái gì mà bị thương nặng nhất? ấy bị thương ở đâu?”

      Đối phương có chút nghi hoặc nhìn , lẽ nào họ phải gia đình? Nhưng thấy trước mặt vô cùng căng thẳng, ông ta ngập ngừng lên tiếng: “Bả vai của cậu ấy bị cành cây đâm xuyên qua.”

      Thủy Quang phát ra giọng của mình hơi run rẩy: “Khi đó tôi hôn mê, biết xảy ra chuyện gì… phiền ông lại ràng chút.”

      Đối phương sững sờ, : “Thực ra tôi cũng nhớ lắm, khi đó chiếc xe đâm vào thân cây lớn bên đường, phía bên phải bị đâm đến biến dạng, tôi chỉ nhìn thấy có cành cây từ ghế phụ đâm xuyên vào, nhắm vào đúng vị trí của , cậu ấy liền dùng thân thể để che chắn, bả vai bị đâm xuyên, máu ngừng chảy ra, tôi cũng tưởng rằng…” Ông ta muốn cánh tay này chắc tàn phế rồi, nhưng thấy sắc mặt của người đối diện, giọng dần dần dừng lại.

      Thấy đờ đẫn đứng ở đó, ông ta hỏi thăm dò: “ vẫn ổn chứ?”

      Ổn? Dường như rất lâu, rất lâu rồi ổn… chỉ cầu… nếu có kiếp sau, ai nữa.


      Bầu trời trong vắt. Máy bay cất cánh, Thủy Quang nghe thấy thanh gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim yếu ớt mà rối loạn của mình, kèm theo đó là cơn đau ỉ.

      Khi đến thành phố đó, trời xâm xẩm tối, đèn đuốc hai bên đường sáng trưng.

      Giờ cao điểm buổi tối, chiếc taxi nhích từng đoạn , tài xế buồn chán liền hỏi vị khách ngồi im lặng phía sau: “ đến thành phố này du lịch sao?”

      phải.” Hai tay của Thủy Quang chậm rãi đan vào nhau. “Tôi đến tìm người.”

      “Ồ? Tìm họ hàng à?”

      xe mở bản nhạc du dương đài phát thanh, Thủy Quang trả lời nữa. Tài xế thấy vị khách này từ đầu đến cuối đều trầm mặc nên vô duyên tìm chuyện để , chỉ mở nhạc to hơn chút.

      Chương trình phát thanh phát bài tình ca, kể về tình , kể về ly biệt, kể về đau thương…


      Thủy Quang đến nhà nhưng tìm thấy người, trong nhà tối om, đèn màu ngày trước mua về treo cây bạch quả trước sân cũng bật sáng. từng , những chiếc đèn màu này chỉ cần trời tối là tự sáng lên, như vậy khi quay về vì tìm được đường mà bỏ mất.

      Gió đêm thổi đến, Thủy Quang có chút run rẩy.

      . .

      Lại lần nữa xuống xe, vào vườn trường đại học. chắc có ở đây, chỉ làm theo trái tim mình mách bảo mà tìm đến nơi này. Đây là nơi đến vì đuổi theo bước chân của Cảnh Lam, sau đó, cũng là nơi gặp được .

      nghỉ hè nên xung quanh rất yên tĩnh, ánh trăng mông lung chiếu xuống làm người ta cảm thấy lẻ loi, lạnh lẽo. Ở chiếc ghế dài trước đây thường ngồi, nhìn thấy lặng lẽ ngồi đó, quay lưng về phía .

      từng bước, từng bước, khi còn cách hai mét dừng chân. quay đầu nhìn thấy ,vẻ mặt có gì bất ngờ. Mặt gầy hơn, góc cạnh ràng, riêng cặp mắt vẫn cứ đen thấy đáy.

      Gió thổi đến làm rơi chiếc lá cành cây, lững lờ bay xuống, lặng lẽ tìm đến chốn về. Từng nghe “nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề”, trước đây Thủy Quang hiểu, luôn cảm thấy thế giới rộng lớn, nào phải đóa hoa, chiếc lá là có thể hết. Đến giờ nhìn lại, từ trước đến nay là quá cố chấp nên mới nhầm bờ bên kia là bến mê, ở bờ bên kia, lại cho rằng vẫn ở bến sang ngang, muốn tìm thuyền vượt qua đó, bước sai dẫn đến nhiều bước sai. Sau bao chuyện thị phi, lại gặp được nhau, muốn bước sai thêm bước nào nữa nhưng đâu biết rằng mình vẫn lầm đường, chấp mê tỉnh nên được giải thoát.

      đứng lên, nốt hai mét còn lại. Hơi thở của hai người nhè , ai nỡ phá hỏng bầu khí này.

      Cuối cùng thấp giọng : “Chúng ta quá nhiều con đường, đúng có, sai có, nhưng dường như mới chỉ bước, chúng ta gặp nhau, sau đó với em, tên là Chương Tranh Lam, em em tên là Tiêu Thủy Quang.”

      Thủy Quang trả lời, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

      Chương Tranh Lam nâng cánh tay phải vẫn còn quấn băng lên, nhàng : “ tên là Chương Tranh Lam.”

      Từng từ lọt vào tai, từng chữ khắc vào tim. Thủy Quang mang theo lệ, đưa tay nắm lấy tay , giọng của hòa theo gió đêm rồi tan biến, chỉ có nghe thấy: “Em tên là Tiêu Thủy Quang.”



      HOÀN CHÍNH VĂN
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      susu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Ngoại truyện 1: Hoa bên đường nở

      Vu Cảnh Lam mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài có người gọi tên , lớn nhưng lại có thể dễ dàng gọi tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

      Rời khỏi giường, đến bên cửa sổ, nhìn thấy đứng dưới gốc cây vẫy tay với . cười rạng rỡ, giống như viên đá thạch thuần khiết nhất, thạch thích nhất.

      vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo rồi vào đại sảnh. chạy đến, đứng ở bên ngoài thềm cửa, tay chống vào thành cửa, hỏi : “Cảnh Lam, La Trí leo núi, ?”

      “Ngày đầu tiên của kì nghỉ đông, sao ngủ nhiều thêm chút?” Đêm hôm qua bắt đầu bị cảm cúm, nếu hôm nay cũng ngủ đến giờ này, nhưng bé này, bình thường học phải gọi cả nửa ngày mới dậy nhưng hễ đến kì nghỉ lại ngủ nhiều nữa.

      Quả nhiên bằng giọng buồn rầu: “Đâu phải em muốn ngủ nhiều, là bố em vừa sáng sớm gọi em dậy chạy bộ, chạy mười kilômét.”

      nở nụ cười. “Em vất vả rồi.”

      cười, đưa tay sờ thử lên trán . giật thót mình, lùi bước. “Sao thế?”

      rất nghiêm túc nhìn sang . “ bị cảm cúm rồi phải Vu Cảnh Lam?”

      Khi gọi đầy đủ họ tên chứng tỏ là tức giận rồi. kìm được xoa xoa mái tóc ngắn của , : “ sao cả, tối qua uống thuốc rồi, lát nữa uống tiếp.”

      “ờ” tiếng, trầm mặc lát rồi : “Vậy đừng leo núi nữa nhé, ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận.”

      Năm đó, học lớp mười, học lớp mười hai.

      ..

      Nửa năm sau, dưới gốc cây đa đó, nâng cốc tỏ tình với . quen cất giấu, kiềm chế những cảm xúc trong lòng. Tình cảm manh nha càng sớm càng dễ thất bại, mà họ còn đoạn đường rất dài phải .

      Tất nhiên, cũng ích kỷ, cho rằng chịu được, và cũng vậy.

      Hai năm đó thấy dần trở nên trầm tĩnh, từng hỏi bản thân mình rất nhiều lần rằng, liệu mình có làm đúng ?

      Có lẽ, nên đỡ chứ phải đứng ở chỗ xa, đợi sau khi vững bước rồi tự đến.

      trán có cảm giác lạnh băng, Vu Cảnh Lam chầm chậm mở mắt, nhìn thấy đôi tay chắn trước mắt, cẩn thận dán miếng dán hạ sốt cho .

      “Thủy Quang…” khẽ giọng lẩm bẩm.

      Đôi tay đó rời , chủ nhân của đôi tay chau mày nhìn , khẽ hỏi: “Vẫn nằm mơ à?”

      Cảnh Lam thấy hơi đau đầu, nghiêng đầu nhìn cái, nơi giờ phải là căn nhà quen thuộc từ bé mà là ký túc xá đại học, người bên cạnh cũng phải Tiêu Thủy Quang, mà là Diệp Mai. “Sao cậu lại ở đây?”

      “Mình nghe hôm nay cậu học nên đến xem sao.” Diệp Mai trả lời ngắn gọn, ràng.

      Lúc này trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, Cảnh Lam trầm mặc mấy giây, cuối cùng dùng tay ấn lên trán, thở dài. “Lời đồn giữa mình và cậu e rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng gột sạch được rồi…”

      “Nếu bỏ qua những chuyện phiền phức kia chuyện giữa mình và cậu chẳng phải rất tốt đẹp sao?” Vốn là trai xinh đẹp, gia cảnh giàu có, và Vu Cảnh Lam từ khi vào trường ít người theo đuổi, khổ nỗi là hai người đều có người trong lòng rồi nên chẳng ai có thể lọt vào mắt họ, nhưng những người đó lại cứ đeo bám ngừng khiến cảm thấy rất phiền toái.

      “Cậu sợ ta nghe thấy lời đồn hiểu nhầm cậu sao?” Tuy điều Diệp Mai thực nhưng Vu Cảnh Lam vẫn nhắc nhở rằng, chân lý có được ắt có mất. Giống như giờ.

      Diệp Mai lắc đầu vẻ đắng chát. “Lương Thành Phi… Mình cũng biết ấy nghĩ thế nào?”

      Lúc này Cảnh Lam chẳng có tâm trạng để quan tâm đến tình cảm của bạn bè, bởi vì lúc trước nằm mơ thấy khiến có chút… khó chịu.

      Mơ thấy chuyện từ thời cấp ba năm đó, ngoài lý do mình bị sốt ra duyên cớ có lẽ là vì chút áy náy vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng . còn nhớ mãi, năm đó sau khi tỏ tình với rồi bị từ chối, trong mắt lớp sương mơ hồ.

      Cho đến bây giờ, vẫn tức giận, hoặc là… ngượng ngập. còn đứng ngoài cửa sổ gọi nữa, cũng còn quấn lấy , còn nhìn thẳng vào , cũng còn chuyện riêng với câu nào nữa.

      Thậm chí có chút hoài nghi, có phải còn… thích nữa ?

      Hễ nghĩ đến điều này, Vu Cảnh Lam lại thấy sốt ruột. Suy tính thiệt hơn thế này, thực giống mình, ràng biết rằng tình đến quá sớm, quá nhiệt tình chỉ khiến tình cảm này sớm chết yểu, nhưng lại có chút hối hận rồi.

      Đúng vậy, hối hận rồi.

      Kỳ nghỉ hè năm ngoái, bỗng nhiên gặp ở trong nhà khi đến tìm Cảnh Cầm chơi, cảm giác hối hận liền đâm rễ tận đáy lòng, sau đó cảm giác bực bội quấn chặt lấy trái tim .

      Hôm đó vừa về nhà, mới đặt hành lý xuống nhìn thấy bất ngờ xông vào.

      biết đến tìm Cảnh Cầm, cũng biết mình thông báo cho biết hôm nay về, nhưng khi nhìn thấy hoảng hốt và lúng túng thoáng mặt , trái tim chợt thắt lại vì đau đớn.

      thấy hỏi ăn cơm chưa bằng giọng vừa xa cách vừa hoảng loạn, sau đó vội vàng rời .

      lặng lẽ nhìn theo bóng lưng xa dần của . Kỳ nghỉ hè năm đó, rất bận, bận đến mức nhìn thấy

      Sáng sớm ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, đứng trong sân nhìn cánh cửa sổ đó rất lâu, cuối cùng chầm chậm đến chiếc ghế đá rồi nghiêng người ngồi xuống, cầm cuốn sách tối qua để quên ở đó, rút ra tấm bookmark vẫn còn để trắng kia.

      nhìn giàn nho bên tường, chỉ cần đợi đến sang năm, khi những dây nho này nở đầy hoa…

      Sương sớm thấm ướt hàng mi , ướt đẫm mái tóc , cũng hề phát giác.

      Thủy Quang, hoa bên đường nở, người cứ thong thả về.


      Vu Cảnh Lam cố gắng kiềm chế cơn ho, tuy Diệp Mai mua cơm, trong phòng còn ai khác nhưng vẫn thể là mình bị bệnh.

      Hôm nay là ngày và Cảnh Cầm thi hết cấp ba.

      nhắm mắt lại để ổn định hơi thở, cơn sốt cao khiến toàn thân rã rời, gắng sức đứng lên, đến bên bàn lấy di động, vào thời khắc tay của chạm đến di động, tiếng chuông đột ngột vang lên.

      Tên hiển thị màn hình khiến hơi sững sờ, thậm chí còn tưởng mình sốt cao quá nên sinh ảo giác, nhưng giọng của truyền đến cắt đứt nỗi nghi hoặc của .

      “Vu Cảnh Lam, em thi xong rồi.”

      “Ừm, biết.”

      “Em… có thể đăng kí vào trường của ?”

      Vu Cảnh Lam nhắm mắt, thầm kiềm chế cơn ho trào lên cổ họng, sau khi chịu đựng hồi lâu, mới nghe thấy giọng của mình. “ đợi em.”

      Vốn muốn rằng cần sốt ruột, luôn luôn đợi , cần lo lắng, cần sợ hãi, nhưng đến cuối cùng, chỉ có thể ra ba chữ đó.

      Vu Cảnh Lam đặt di động xuống, mặt thấp thoáng nụ cười, có chút tự cười nhạo, lại có chút vui mừng.


      Khi Diệp Mai quay về liền nhìn thấy Vu Cảnh Lam ngồi dựa vào mép giường: “Khỏe lại nhanh thế?”

      “Đỡ nhiều rồi.” Cảnh Lam cũng khẽ mỉm cười. “Diệp Mai, mình muốn về nhà.”

      Vì quá đột ngột nên Diệp Mai có chút ngạc nhiên. “Khi nào?”

      “Ngày kia.” Mùng Mười tháng Sáu.

      “Là vì người trong lòng cậu sao?” Diệp Mai khẽ cười. “ ngưỡng mộ!”

      Diệp Mai ngưỡng mộ. Lần đầu tiên gặp Vu Cảnh Lam, chỉ cảm thấy trông giống Lương Thành Phi, sau này thân nhau rồi mới phát ra tính cách của họ hoàn toàn khác nhau. từng nghĩ, nếu Lương Thành Phi có được nửa tự tin của Vu Cảnh Lam con đường của họ khó như thế này.

      chơi với Vu Cảnh Lam là vì có cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng là thứ giao tình của quân tử. sinh ra trong gia đình chính trị, hoàn cảnh của có chút giống nhau nên cũng bớt được phần giả tạo, thêm vào đó, giống Lương Thành Phi nên lần đầu tiên gặp nhau, chuyện với về ấy. “Người tôi thích, bố mẹ tôi lại thích, hy vọng tôi qua lại với ấy. ấy lại có lòng tự tôn quá lớn.” Nhưng giây tiếp theo, lại kìm được kiêu ngạo : “Mơ ước của ấy là làm cảnh sát.”

      Khi đó Cảnh Lam cười, khẽ giọng : “ của tôi muốn bảo vệ hòa bình thế giới.”

      Sau đó hai người thường xuyên qua lại và chuyện, chủ yếu là về người trong lòng mình.


      Ngày Vu Cảnh Lam quay về, cơn sốt hạ nhưng vẫn còn hắt hơi sổ mũi, nên Diệp Mai nằng nặc đòi tiễn ra sân bay.

      Trước khi lên máy bay, Cảnh Lam dịu dàng vuốt lên mái tóc ngắn của . “Nếu ra làm sao có thể trách người ta biết tâm ý trong lòng cậu chứ?” Thực ra Diệp Mai cũng rất giống , tính cách đều hướng nội, ánh mắt nhìn xa nhưng luôn luôn quên mất thứ trước mặt, biết im lặng của mình mang đến cho đối phương nỗi bất an lớn thế nào. lời này là cho nghe, cũng là cho chính mình nghe. Lần này quay về, phải trả lại an tâm, trả lại kiên định trong mấy năm nay, cũng trả lại cho mình phần yên ổn.

      Máy bay cuối cùng cất cánh, mong ngóng được về nhà cuối cùng cũng dịu lại, Cảnh Lam chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Khối mây tản ra, mặt trời rạng rỡ, mơ màng chìm vào giấc mộng. Đến khi tỉnh mộng, chắc có thể nhìn thấy rồi.

      chú chim bay lướt qua cửa sổ máy bay, bóng tối phủ lên mặt . Những tiếng kêu la và tiếng nổ đáng sợ, động cơ bên trái của máy bay nổ rồi.

      Vu Cảnh Lam mở mắt ra. Từng tia, từng tia hoa lửa màu vàng đỏ vô cùng diễm lệ nhảy múa trong tầm mắt , cuối cùng nuốt chửng tất cả mọi thứ.

      Bên đường… hoa nở…

      Thủy Quang…

      Hoa bên đường theo mưa chiều bay mất, sông núi hãy còn mà chẳng thấy người xưa…
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Ngoại truyện 2: Con

      người phương xa, nhớ nhung là khổ sở nhất, chi phí là tốn kém nhất. Thành phố Chương Tranh Lam sống cách Tây An khoảng nghìn kilômét, ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, chi phí… Chương Tranh Lam bận tâm, điều bận tâm đó là hai giờ đồng hồ, là khoảng cách đường chim bay cũng xa cả nghìn kilômét.

      Chuyến bay bị chậm giờ, Thủy Quang đợi ở sân bay cả nửa ngày, thấy hơi buồn ngủ nên dựa vào lưng ghế chợp mắt. Chẳng bao lâu sau có người đứng trước mặt, Thủy Quang mở mắt ra. Người đàn ông cao lớn phía đối diện : “Mỹ nữ, đợi ai à?”

      Thủy Quang đứng dậy, : “ đến rồi.”

      Người đàn ông tiến lên ôm lấy , hai tay chầm chậm vòng ra sau lưng . cặp tình nhân xuất chúng luôn khiến người ta phải ngoái nhìn.

      “Đói chưa?” Chương Tranh Lam hỏi, buông ra rồi nắm lấy tay .

      Thủy Quang thực đói rồi, liền : “Em đói lắm rồi.”

      Chương Tranh Lam cười, nghiêng người khẽ hôn lên mái tóc , lạnh nhạt : “Lần sau chuyến bay còn bị chậm giờ nữa, tiểu gia phải khiếu nại.”

      qua giờ cơm rồi nên Thủy Quang gọi điện về nhà, bảo là ăn cơm ở ngoài rồi mới về.

      Ăn cơm xong trời tối, nhưng trong thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Hai người dạo lát, Chương Tranh Lam chợt khom người, : “ cõng em nhé!”

      cần đâu.” Thủy Quang do dự.

      rất kiên trì, thế là Thủy Quang bước lên bước, bám vào người . Tấm lưng rắn chắc và ấm áp, chẳng bao lâu sau Thủy Quang mơ màng buồn ngủ. “Em muốn ngủ.”

      “Ừm. Em ngủ !”

      Bước chân của rất vững chãi, chầm chậm sải bước con đường yên tĩnh. Họ từng có đứa con, biết, vào ngày đến trường học tìm , còn cũng biết rằng biết. , muốn mình cất giữ bí mật này ở trong lòng. cũng hỏi, học theo từ từ cất giấu bí mật này ở trong lòng…

      .

      quay đầu, khẽ hôn lên gò má . nhắm mắt, : “Mệt ?”

      mệt. Em ngủ được à?”

      cười cười: “Em cảm thấy giống như ở thuyền, cứ lắc qua lắc lại.” lát sau lại hỏi. “Tranh Lam, mai là sinh nhật của Tư Lam, chúng ta phải tặng gì?”

      Chương Tranh Lam ngẫm nghĩ. “Súng đồ chơi? Ô tô mô hình? Hay là… máy tính?”

      “Thằng bé mới tuổi thôi mà.”

      Hai người vừa vừa chuyện, chẳng có chủ đề gì cụ thể nhưng lại vô cùng bình yên và dễ chịu.

      Hai ngày sau là sinh nhật Tư Lam, Chương Tranh Lam lại phải đáp chuyến bay buổi sáng quay về vì công ty bên đó có chút việc, bắt buộc phải đứng ra xử lý.

      Lần tiếp theo gặp lại nhau là Quốc khánh. Quốc khánh năm nay được nghỉ liền với tết Trung thu, tất cả có tám ngày nghỉ. Chương Tranh Lam đón Trung thu cùng bố mẹ ở nhà, hôm mùng lại đến Tây An, những lần trước đến đây đều ở khách sạn, lần này ở lại chỗ Thủy Quang.

      Tối mùng , nhà họ La mời khách ăn cơm ở trong đại viện, đều là mấy gia đình có quan hệ thân thiết. Sau bữa ăn, những người đàn ông chơi bài trong phòng khách, Cảnh Cầm chơi với con ở trong phòng khách của nhà họ Vu, gọi Thủy Quang đến, hỏi: “Cậu với ấy vẫn chưa định kết hôn sao? Cứ như thế này, phải cậu qua đó ấy đến đây, phiền phức!”

      Thủy Quang cười, lắc đầu. “Còn sớm mà.”

      Cảnh Cầm kéo ngồi xuống bên giường. “Nếu cậu muốn sống cùng ấy sớm quyết định , đừng có mắc sai lầm giống mình, điều mình hài lòng nhất trong cuộc hôn nhân của mình chính là lên xe trước mua vé sau.”

      Vẻ mặt Thủy Quang trầm xuống, im lặng mấy giây rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Cầm, nếu mình … mình sợ phải làm thế nào?”

      “Sợ cái gì?” Vu Cảnh Cầm hiểu ý Thủy Quang, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó mới cười, : “Sợ kết hôn? Bây giờ ế rồi, còn sợ cái gì nữa! Hay là cậu sợ sinh con? Cậu có thể đẻ mổ mà.”

      phải, mình… rất sợ sau khi có được rồi lại mất . Mình cũng biết mình có tư cách để mang thai sinh mệnh , điều này còn nặng nề hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng… Cậu biết đâu, mình…”

      Cảnh Cầm nhíu mày. “Haizz, cậu lo lắng nhiều chuyện đâu như vậy làm gì chứ?”

      Thủy Quang nghe thấy Cảnh Cầm gì nữa, trong đầu chỉ còn câu mà mình thốt ra khỏi miệng kia.

      Cậu biết đâu, trong người mình từng mang sinh mệnh…

      Phật : "Buông xuống, nhìn thấu, tự tại." buông nhớ nhung đối với Vu Cảnh Lam, nhìn thấu ân oán giữa và Chương Tranh Lam, nhưng mà... vẫn được tự tại.

      Bởi vì, còn thiếu nợ…

      Lần đó, sau khi phẫu thuật, ngủ mê man vì tác dụng của thuốc mê, đến khi tỉnh lại, chẳng còn gì nữa rồi.

      Có điều lần này, tất cả đều là oan nghiệt của , thể chối đẩy.

      Đêm hôm đó, Chương Tranh Lam ôm từ phía sau, : “Thủy Quang, chúng ta kết hôn …”

      Thủy Quang nghe như vậy, mắt dần đỏ hoe, rất lâu sau, quay người lại, gối đầu lên vai .

      “Em có con.”

      “Ừm.”

      “Nhưng em bỏ con rồi.”

      “Ừm.”

      “Em hối hận rồi.”

      “Ừm.”

      “Nhưng con quay lại được nữa…”

      “Ừm.”

      Cảm giác ươn ướt vai càng lúc càng , Chương Tranh Lam nghe thấy tiếng thút thít cố gắng kìm nén của Thủy Quang, khẽ vỗ lên lưng .

      Chương Tranh Lam ôm chặt, dịu dàng bên tai : “Em còn nhớ bộ phim lần trước chúng ta xem ? Bộ phim tên là I do, em em nhớ nhất chính là câu “có vài thứ sau khi mất có thể bao giờ quay lại nữa, nhưng nó vĩnh viễn ỉ nhói đau trong lòng. Nếu thời gian có thể quay trở lại, em nguyện ý vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó”. Còn câu nhớ nhất là “nếu có người con nguyện ý lấy bạn, mang thai con của bạn, rồi lại bỏ đứa trẻ đó , điều này chứng tỏ ấy thất vọng về bạn nhiều biết bao.” khẽ đẩy Thủy Quang ra, nhìn bằng ánh mắt dịu dàng mà bi thương. “Thủy Quang, xin lỗi… Là khiến em thất vọng.”

      Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Thủy Quang, cuối cùng đau đớn khóc lên thất thanh.

      “Xin lỗi… Xin lỗi…” đứt quãng.

      Chương Tranh Lam gì nữa, biết, những tiếng xin lỗi này của phải dành cho , ân oán của họ kết thúc và họ bắt đầu lại từ đầu rồi, hề nợ điều gì.

      Câu xin lỗi muộn màng này… là dành cho đứa con vẫn chưa thành hình của họ…

      , thực ra rất giống như câu dưới ngòi bút của Trương Ái Linh, chẳng qua chỉ là chàng trai ích kỷ, chẳng qua cũng chỉ là ích kỷ. Họ nhau, có mất, có được. Cuối cùng, nước chảy êm đềm, biển xanh sóng…

      HẾT
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      susuinbeibe thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :