1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 45: khó chịu là của riêng mình

      u ám, lạnh lẽo của mùa đông Tây An kéo dài, tuyết rơi rất lớn làm sắc trắng ngưng tụ.

      Thủy Quang ôm túi nước nóng trực ban trong cơ quan. Lịch trực ban của là vào ngày nghỉ đầu tiên của năm.

      Buổi sáng đến đó, trong tòa nhà cơ quan trống trải, ngoài ông lão bảo vệ chỉ còn có .

      Lên mạng đọc tin tức cả buổi sáng, buổi trưa khi ra ngoài ăn cơm,có người gọi tên từ phía sau.

      .

      Thủy Quang quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở, người đó mặc áo khoác đỏ, tóc dài bay lất phất, trông rất quen nhưng nhất thời nhớ ra được là ai, cho đến khi người đó nhíu mày, : “Sao nào? nhận ra người bạn cùng bàn này sao? Mình nhận ra cậu ngay!”

      “… Thang Mạt Lị?”

      “Gọi Lị Lị là được rồi.” Đối phương nhìn lượt. “Năm, sáu năm gặp. Thủy Quang, cậu chẳng thay đổi gì cả, vẫn trẻ trung xinh đjep, chỉ gầy hơn chút thôi.”

      Thủy Quang cười. “Lâu rồi gặp, Lị Lị.”

      “Đúng vậy, lâu đến mức cậu nhận ra mình nữa.” Miệng lưỡi Thang Mạt Lị vẫn buông tha cho ai như trước kia.

      Hai người tìm quán ăn gần đó để ôn lại chuyện cũ. Thang Mạt Lị lúc nãy ấy đến ngân hàng ở gần đây giải quyết công việc, khi lấy xe nhìn thấy . Mạt Lị thao thao bất tuyệt về tin tức của bạn học cấp ba, cuối cùng cũng cảm khái: “Tiêu Thủy Quang, chỉ có cậu là bặt vô tín sau khi tốt nghiệp, bọn mình gọi điện đến nhà cậu bố mẹ cậu đều cậu có nhà.”

      Thủy Quang : “Hai năm nay mình rất bận.”

      “Mình chứ, có năm nào mà cậu bận đâu. Hồi cấp ba, cậu đọc sách suốt ngày, được thôi, cấp ba mọi người phải thi đại học nên bận chút cũng có thể tha thứ được, nhưng thời đại học mọi người đều ăn uống bài bạc cả, vậy sao cậu vẫn thấy bóng dáng? Bọn lớp mình cũng gọi cậu mấy lần rồi,”

      Thủy Quang chỉ ngồi nghe, mặt vẫn luôn nở nụ cười nhạt. nhìn thế giới bị tuyết phủ đầy bên ngoài cửa kính, tư duy dần bay đến nơi khác.

      Khi chia tay, hai người trao đổi số điện thoại. Thang Mạt Lị khoác tay lên vai , : “Thủy Quang à Thủy Quang, nhìn thấy cậu, mình giống như nhìn thấy mặt trời buổi sáng, chỉ có cậu là nhân chứng cho thời thanh xuân tươi đẹp nhất của mình.”

      Nếu như vậy ai là nhân chứng sống cho thời thanh xuân tươi đẹp nhất của mình đây?

      Con người thường đợi đến khi mất rồi mới hiểu có vài thứ trân quý, và thứ quay lại được luôn là thứ đáng quý nhất.


      Khi Thủy Quang được nghỉ ở nhà, Cảnh Cầm đưa con đến chơi. Hôm nay bố mẹ và cả gia đình La Trí đều ra ngoài sắm tết, Thủy Quang ở nhà trông nhà. Lúc Cảnh Cầm vào cửa thấy gội đầu liền : “Gội đầu buổi sáng dễ bị đau nửa đầu.”

      Thủy Quang : “ sao, mình quen gội đầu buổi sáng rồi.”

      Vu Cảnh Cầm bế con đứng dựa vào cửa phòng tắm, vừa đung đưa vừa chuyện với Thủy Quang. Khi Thủy Quang sấy khô tóc, Cảnh Cầm liền đưa đứa trẻ bò nhoài người đòi ngủ cho Thủy Quang bế, lấy gương soi vào trong miệng. “Tối qua vẫn sao… hình như lại bị nhiệt miệng rồi. Quang Nhi, trong nhà cậu có thuốc chữa nhiệt miệng ?”

      Thủy Quang nghĩ lát rồi có. Cảnh Cầm chẳng biết làm thế nào, đành : “Mình ra ngoài mua thuốc nhé, cứ để thế này lúc ăn đau chết mất.”

      Khi Cảnh Cầm ra ngoài, em bé ngủ say, trẻ con nửa tuổi thích ngủ nhất. Thủy Quang bế thằng bé vào phòng ru ngủ, ngồi bên cạnh, ngâm nga hát.

      Lúc đến đầu ngõ, Vu Cảnh Cầm nhìn thấy người đàn ông về phía mình. Trong ánh nắng yếu ớt của ngày đông, ta mặc áo gió dày sẫm màu, thân hình rất cao, tay nhét trong túi quần, đầu hơi cúi xuống, trông có vẻ hờ hững, dửng dung. Khi đối phương lướt qua bên cạnh, Cảnh Cầm quay lại nhìn theo, thầm nghĩ, chưa từng gặp người đàn ông này ở đây.


      Chẳng mấy chốc em bé ngủ say, Thủy Quang nghe thấy trong sân có tiếng động, thầm nghĩ Cảnh Cầm quay về nhanh thế này. dùng dây thun cổ tay buộc mái tóc dài đến vai của mình, đứng dậy ra cửa, vốn tưởng đó là người đưa nước buổi sáng, nhưng ngờ lại là .

      ngờ đến là vì cho rằng cuộc đời này gặp lại nữa, dù sao cũng là kết thúc, rời , cuộc đời này hai người chẳng gặp nhau nữa.

      Thủy Quang nhìn người vừa đến. đến trước mặt , : “… mơ thấy em… xảy ra chuyện.”

      Mới nửa năm trôi qua mà Thủy Quang cảm thấy như cách cả đời người. Trong phim cũng hay có cảnh đôi tình nhân gặp lại nhau sau mấy năm chia tay, có vài trường hợp quay người rời , có vài trường hợp miễn cưỡng câu gì đó… nhưng những điều nay đều làm được. mơ thấy , cảm thấy có chút buồn cười nhưng cười nổi. Cuối cùng nghe thấy mình câu: “Em rất tốt.” Giọng rất bình thản nhưng lại khiến người nghe có cảm giác đau thấu tâm can. Chương Tranh Lam đứng bên ngoài bậc cửa, ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lên người làm toát ra dáng vẻ độc, từ trong cổ họng phát ra giọng bình thản: “Thủy Quang, có thể vào ngồi lát ?”

      Thủy Quang cúi đầu nên nhìn thấy biểu cảm mặt , cuối cùng nghiêng người để vào.

      Họ ở bên nhau tuy đến năm nhưng những thứ ràng buộc lại quá nhiều. Sau khi chia tay, cho dù trong lòng nảy sinh rất nhiều nỗi thương cảm nhưng rốt cuộc chẳng có bao nhiêu thù hận. từng với Tiểu cầm rằng hận là thực lòng, rằng rất khó chịu cũng là lòng, nhưng khó chịu là của riêng mình.

      Chương Tranh Lam theo vào nhà, cứ mãi dõi theo bóng lưng đí, còn pha trà cho .

      nghĩ mình có thể vào nhà. Tết năm ngoái đến đây lần, khi đó mối quan hệ giữa họ vẫn còn tốt đẹp. Chia tay là do đề nghị, nửa năm sau chạy đến trước mặt , bình tĩnh pha trà cho … Chương Tranh Lam nhắm mắt lại.

      Thủy Quang đặt cốc hồng trà ở trước mặt . Từ phòng trong truyền ra tiếng khóc của trẻ con, vội vàng vào. sững sờ, mấy giây sau mới đứng dậy, trong đầu đột nhiên lóe lên điều gì đó nhưng lập tức lắc đầu.

      Chương Tranh Lam do dự hai giây rồi đến bên cửa phòng . từng quan sát rất kỹ căn phòng này, còn với rằng rất may mắn, cuối cùng cũng được nhìn thấy nơi mà người ngủ từ đến lớn.

      Thủy Quang nhìn thấy theo vào, gì, chỉ bế đứa trẻ lên, khẽ vỗ vào lưng cậu bé an ủi. Khi cậu bé lại nhắm mắt ngủ, mới cẩn thận đặt xuống giường, rút tờ giấy lau sạch nước miếng khuôn mặt của cậu.

      Chương Tranh Lam đứng đó nhìn, trong lòng chợt trào lên loại cảm xúc thể diễn tả bằng lời, nếu như… nếu như họ có thể tiếp tục bên nhau, có phải… bây giờ cũng có con rồi ?

      Khi Thủy Quang đứng lên vẫn thấy đứng đô, mặt cảm xúc, sợ tiếng chuyện lại làm đứa trẻ tỉnh dậy nên ra đến ngoài cửa mới khẽ giọng : “Ra ngoài kia .”

      Chương Tranh Lam cùng ra ngoài. Hai bàn tay Thủy Quang nắm chặt lấy nhau. Lúc pha trà cho , ngón tay áp út lại thấy thấp thoáng đau, suýt làm rơi cốc trà. Sau khi hai người ngồi xuống, có chút thất thần, sao Cảnh Cầm mãi vẫn chưa quay về?

      “Thủy Quang, chuyện với lát nhé…”

      buông hai bàn tay ra, nghiêng đầu nhìn người đó, khi hai người còn ở bên nhau ít lời, bây giờ còn có thể gì? “ muốn gì?”

      Đúng vậy, gì? chỉ là thích tĩnh lặng này, thái độ này của vượt quá kỳ vọng của rất nhiều, còn mong đợi điều gì?

      Chương Tranh Lam cười khổ, cảm thấy bản thân mình đúng là biết xấu hổ mới dám xuất trước mặt , uống trà pha, hy vọng nhìn mình nhiều hơn chút… đưa tay xoa xoa mặt, : “ xin lỗi.” Khi đứng lên, cũng đứng lên, lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với . phát ra, chỉ im lặng hồi lâu rồi kìm được muốn đưa tay lên bóp vầng trán đau đớn. “ xin lỗi… đây… Em… sống tốt nhé!”

      Từ ngoài ngõ vọng vào giọng trẻ con nửa đọc nửa hát: “Hai mươi tư tháng Chạp, dọn nhà cửa. Hai mươi lăm tháng Chạp, rán đậu phụ. Hai mươi sáu tháng Chạp, luộc thịt lợn. Hai mươi bảy tháng Chạp, giết gà trống. Hai mươi tám tháng Chạp, làm bánh bao. Hai mươi chín tháng Chạp, hấp màn thầu. Tối Ba mươi thức trọn đêm. Mùng tết, lắc lắc mình…”

      Thủy Quang dõi theo bóng người ra khỏi sân. từng tìm , từng có ý thử cứu vãn, dù sao cũng biết trong lòng mình . Sau khi chuyện của bố kết thúc, liền quay lại thành phố đó. Ở trước cửa nhà , nhìn thấy được Giang Dụ Như đỡ từ xe xuống. nhìn hồi, rốt cuộc vẫn đến cảm ơn Giang Dụ Như rồi đỡ lấy người say rượu. nhíu mày hỏi có khó chịu ?

      mơ hồ Thủy Quang, Thủy Quang… Thủy Quang… em nữa.

      Khi Cảnh Cầm quay lại, nhìn thấy Thủy Quang bò gục mặt bàn liền đến, khẽ : “Ngủ rồi à?”

      Lát sau Thủy Quang mới ngẩng đầu, chỉ cười cười. “, sao lâu thế?”

      đến đây, Cảnh Cầm lại có chút buồn bực, : “Gần Tết, mấy hiệu thuốc đều đóng cửa, mình đến hai chỗ nhưng đều đóng cửa. Thôi bỏ , về nhà mình bôi thuốc cũng được. Con ngủ rồi à, sao chẳng có tiếng động gì vậy?”

      “Ừm, ngủ rồi.”

      Thủy Quang nhớ đến cuốn sách từng đọc từ thời niên thiếu, cuốn sách có câu: Nếu tình cảm và năm tháng cũng có thể nhàng xé nát, vứt xuống đại dương, vậy tôi nguyện ý từ đây im lặng dưới đáy đại dương.

      biết có phải bản thân mình chìm dưới đáy biển hay , chỉ là, thêm được câu nào nữa.



      Trưa hôm sau, Thủy Quang cùng bố mẹ đến nhà bà ngoại ăn trưa. Mợ vừa nhìn thấy liền đến về chuyện giới thiệu đối tượng. “Trước đây mẹ cháu còn lo cháu về nhà nữa, bây giờ tốt rồi. Mợ quen cậu thanh niên lớn hơn cháu hai tuổi, công việc và tướng mạo đều tồi, gặp thử xem thế nào, mợ gạt cháu đâu.”

      Thủy Quang nghe mợ xong mới miễn cưỡng : “Cháu vẫn chưa muốn tìm đối tượng.”

      Mợ của Thủy Quang là người thẳng thắn, bộc trực. “Gì mà chưa muốn tìm đối tượng chứ? Cháu năm nay hai mươi tư tuổi, qua Tết có thể coi là hai mươi lăm rồi. Bây giờ cháu còn có thể chọn người, để thêm hai năm nữa là gần ba mươi rồi, vậy là người khác chọn cháu. Nghe lời mợ, gặp , nếu thích cũng chẳng sao, sau này mợ giới thiệu người khác cho cháu. Mẹ cháu thúc cháu nhưng trong lòng chắc chắn sốt ruột lắm rồi.”

      Thủy Quang biết mẹ luôn lo lắng về chuyện tình cảm của , bao nhiêu năm nay bận lòng vì con , còn bố tuy chẳng gì nhưng ông cũng giống như vậy.

      Ăn cơm xong, ra đầu đường bắt xe vào thành phố. Trước đó gửi tin nhắn cho đối phương, hẹn hai giờ gặp mặt ở quán trà. Thấy thời gian còn sớm, di động lại sắp hết pin, liền quay về nhà trước, đến giờ rưỡi mới ra khỏi cửa.

      Khi Chương Tranh Lam đến đó lần nữa vừa khéo nhìn thấy Thủy Quang ra đầu ngõ. bảo tài xế dừng xe, nhìn thấy vẫy chiếc xe rồi lên đó. định đến để chào , lẽ ra từ hôm qua rồi, ở lại chỗ này đến bản thân cũng cảm thấy ổn lắm nhưng hiểu sao vẫn ở lại đêm. Hôm nay, đường ra sân bay, lại tìm cái cơ cho mình, đến nhìn thêm lần nữa rồi . Nhìn chiếc xe xa, bảo tài xế bám theo, với chính mình, bất luận thế nào, trước khi rời cũng phải với tiếng tạm biệt.

      Khi Thủy Quang đến quán trà vẫn chưa đến hai giờ. gọi cốc trà, vừa chờ đợi vừa lật xem cuốn giới thiệu menu giới thiệu vài món điểm tâm mới. Hai rưỡi người đó mới đến, sau khi nhìn thấy , đối phương liền giải thích: “Xin lỗi, tôi có người bạn đến nhà chơi, chuyện hơi lâu chút.”

      Thủy Quang : “ sao.”

      Dường như đối phương có ấn tượng rất tốt về , trong lúc chuyện còn chủ động đến rất nhiều chủ đề khác. Thủy Quang phối hợp với ta, cố gắng hết sức để bầu khí trở nên lạnh lẽo.

      Cuối cùng ta : “ Tiêu, tôi cảm thấy rất tốt, nhưng con người tôi khá truyền thống, nếu hai chúng ta muốn qua lại, tôi muốn biết… có còn là xử nữ ?”

      Thủy Quang sững sờ, giây sau cảm thấy dở khóc dở cười, : “.”

      Người đàn ông đứng đắn trước mặt hơi nhíu mày, sau đó ta chuyện ràng bớt nhiệt tình hơn rất nhiều. Thủy Quang vẫn giống lúc trước, khách khí trả lời, ngón tay của được truyền hơi ấm từ cốc trà để đầu ngón tay bị quá lạnh.

      Hai người từ biệt nhau ở cửa, đối phương : “ Tiêu, vậy chúng ta liên lạc sau nhé!:”

      Thủy Quang chỉ cười cười, tạm biệt với ta, sau này chắc gặp lại. bận tâm, chỉ là biết nên lại với mợ và bố mẹ thế nào.

      ta giúp Thủy Quang vẫy xe. lên xe rồi : “Cảm ơn.” Chiếc xe rời , người đàn ông khẽ than tiếng: “Vì sao thời buổi này chẳng có con đứng đắn chút!” Vừa quay người lấy xe, ta liền bị cú đấm trời giáng làm cho loạng choạng rồi ngã xuống đất. ta giận dữ nhìn người vừa đánh mình: “ yên lành sao lại đánh người chứ?!”

      Chương Tranh Lam đứng đó, vẻ mặt lạnh lẽo, người đàn ông kia vô thức lùi bước. lạnh giọng : “Cút!”

      Trong lòng người đàn ông kia bùng lên lửa giận nhưng thấy đối phương có vẻ dễ động đến, chỉ chửi câu rồi vòng qua rời .

      Chương Tranh Lam chỉ hận là thể giết chết người đàn ông này, sao có thể cho phép người khác ức hiếp người mà coi như bảo bối. Nhưng mà… chẳng phải chính là người làm tổn thương nhất sao…

      Chương Tranh Lam nhìn chiếc xe của Thủy Quang dần xa, cuối cùng bám theo nữa.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      inbeibe thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 46: Ấn kí đá Tam Sinh

      Sáng sớm ngày mùng tết, Thủy Quang cùng mẹ đến chùa Hương Tích dâng hương. Hôm đó núi rất đông người, sau khi lễ Phật ở trong chùa, mẹ đến thiền sảnh nghe thiền học, Thủy Quang liền đứng ở dưới gốc cây cổ thụ đợi, nhìn người qua kẻ lại. Tết năm ngoái từng đưa đến chỗ này, tin Phật nhưng lại quỳ trước Phật tổ chắp tay khấn vái. quỳ ở bên cạnh , học chắp tay lại. Khi kéo lên liền hỏi: “Em cầu điều gì?” cầu vạn như ý. lại cười, : “Em lại lần cầu tất cả, năm nay chỉ cầu chuyện, em đoán thử xem là gì?” Thủy Quang đoán nhưng trong lòng có số, mà trong “vạn cầu cũng bao gồm cả chuyện này, cầu tất cả chuyện cũ đều để gió cuốn , cầu có thể cùng đến cuối con đường…

      Phật phúc cầu đến, tu đến. Họ tu được phúc của họ, là bởi vì khấn bái đủ thành tâm hay bởi hai bên đủ thương nhau?

      Gió lùa qua cành cây tạo nên tiếng rì rào, Thủy Quang nghe thấy mẹ gọi , giống như tỉnh khỏi giấc mộng, qua đó gặp mẹ.

      Bà Tiêu còn muốn mua ít hương mang về nhà, Thủy Quang lấy ví tiền đưa cho bà rồi đứng ở phía sau đợi.

      Đột nhiên có người vỗ cái vào lưng . “Xem mệnh xong rồi hả người đẹp?” Thủy Quang nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt nho nhã. Đối phương cũng sững sờ. “Xin lỗi, tôi tưởng…”

      !” vừa chạy đến có chiều cao và kiểu tóc khá giống với Thủy Quang, thở hổn hển trước mặt , vừa định lên tiếng gì đó bị người đàn ông nho nhã kia nhíu mày phê bình: “Chẳng phải em muốn xem mệnh sao, chạy đâu vậy?” Khi ta nhìn sang Thủy Quang, mặt lộ ra ý xin lỗi.

      Trước nay Thủy Quang vốn để bụng những chuyện nhầm lẫn này. Mẹ mua hương xong quay lại gọi rời , còn nghe thấy phía sau hỏi: “, ấy là ai vậy?”

      Người đàn ông gì đó nhưng Thủy Quang để tâm nghe.

      .

      Dịp tết, họ hàng, hàng xóm thỉnh thoảng lại có người đến tìm mẹ , định giới thiệu đối tượng cho . Mấy lần trước mẹ bảo nhưng sau đó lại bảo nữa, người khác đến làm mối, bà cũng đều từ chối cả. Vào hôm mùng Năm tết, Thủy Quang nhận được tin nhắn của Lương Thành Phi, ta , ấy chết rồi, từ đó về sau, có tin tức của ta nữa.

      Có ai đó từng : đời này chẳng có thứ tình cảm nào là toàn vẹn, ngắn là sinh mệnh, dài là dằn vặt.

      *Hai trong số những câu kinh điển trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh.


      Những ngày nghỉ Tết, Giang Dụ Như cũng chẳng thích thăm họ hàng mà tụ tập bạn bè nhiều hơn.

      Trong buổi tụ tập bạn đại học, khó khăn lắm mới gặp được Chương Tranh Lam.

      khó gặp là vì rất lâu rồi gặp , có lúc gọi điện thoại cho cũng chẳng có ai nghe, thỉnh thoảng nghe máy chưa được hai câu bảo là bận. bận, mấy hôm trước đến công ty tìm , bề ngoài vẫn áo mũ chỉnh tề, cằm cũng được cạo râu nhẵn nhụi nhưng vẻ mặt lại khiến người ta nhìn thấy mệt mỏi, mệt mỏi tích tụ từ ngày này sang ngày khác.

      Dụ Như vỗ vỗ vào vai Chương Tranh Lam chơi xúc xắc uống rượu với người bên cạnh. “Hôm nay hiếm có, em còn tưởng Chương Tổng biến mất còn tăm hơi nữa chứ!”

      Chương Tranh Lam khẽ ngẩng đầu, cười cười rồi quay lại lắc xúc xắc, lật ra xem đếm số, 2-2-3-5, ít hơn đối phương, gì liền uống rượu trong cốc.

      Người chơi cùng cười ha ha. “Lam ca, hôm nay vận may của kém đấy.”

      Chương Tranh Lam hề phủ nhận. Dụ Như nhìn cái, ngồi xuống bên cạnh, : “ uống bao nhiêu rồi?”

      “Ba chai rượu vang!” Có người đáp thay .

      Giang Dụ Như bất giác chau mày, muốn lấy chiếc cốc tay nhưng bị né được. cười, : “Giang đại tài nữ, đừng làm mất hứng.” đám người bên cạnh cũng lập tức hùa vào.

      Giang Dụ Như khinh bỉ “xí” tiếng nhưng nhúng tay vào nữa. Sau đó Chương Tranh Lam chơi chán rồi, liền ngồi xuống bên cạnh nghịch di động. Dụ Như nhìn , dưới ánh đèn sáng lắm, nhìn thấy nốt ruồi lệ mặt . Truyền thuyết nốt ruồi lệ là ấn ký bởi vì ở kiếp trước, khi chết, người ôm khóc lóc, lệ lên mặt mà thành, để ba kiếp sau có thể trùng phùng.

      Ấn ký khắc đá Tam Sinh, dấu vết đến chuyển thế cũng gột được, phải


      Tết năm 2012 trôi qua. Mùng Tám, La Trí quay lại bên đó, còn Thủy Quang làm ngày đầu tiên. Đồng nghiệp trong phòng nhìn thấy đều trông béo lên, còn thế này trông xinh hơn trước. hơn tuổi thi vào cùng đợt với còn nửa đùa nửa : “Chị Thủy Quang, có phải là Tết ở nhà chị ăn rất nhiều ạ?”

      Thủy Quang : “Chắc là vậy nhỉ!”

      Sau khi cười đùa xong, đó cầm cuốn tạp chí đến, : “Chị xem người này có đẹp trai ? Có giống mấy minh tinh trong phim ? ta còn chất hơn cả minh tinh ấy chứ. Chị Thủy Quang, chị cảm thấy thế nào?”

      Thủy Quang nhìn cái, cười rồi : “Em từng nghe câu này chưa, lòng động người làm xằng, động lòng tổn thương.”

      Đối phương nghĩ ngợi lát, sau đó lộ vẻ kinh ngạc. “Câu này khiến người ta cảm thấy bi thương, dường như người hết hi vọng với tất cả mọi thứ mới thế nhỉ?”

      Trưởng phòng bọn họ lên tiếng: “Được rồi, Tiểu Lý, đừng chuyện nữa, làm việc thôi!”

      Tiểu Lý vẫn chưa hết cảm giác hứng khởi của kỳ nghỉ Tết, tiu nghỉu “vâng” tiếng rồi về bàn làm việc của mình, còn cuốn tạp chí bị bỏ quên bàn làm việc của Thủy Quang. Thủy Quang soạn văn bản lát, cuối cùng cầm cuốn tạp chí đó lên, dòng chữ bên trái bức ảnh ở trang bìa được in đậm bằng mực đỏ: Người cầm quyền của GIT, Chương Tranh Lam.


      Thủy Quang từ cơ quan ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, hình như sắp mưa. đến bãi đỗ xe lấy chiếc Volvo nửa mới nửa cũ của bố. Vừa ngồi vào xe liền có người gõ cửa kính, hạ kính xuống, người đó khom lưng với : “Hi!”

      Mất lúc mới nhận ra người đàn ông đó. ta chính là người nhận nhầm ở chùa Hương Tích. “Có chuyện gì vậy?”

      Người đàn ông đó rất lịch : “ ngờ cũng làm ở đây. Tôi làm ở ngân hàng nông nghiệp bên cạnh.” Khi ta chuyện còn mang theo nụ cười nhạt vô cùng hài hòa.

      Cơ quan và ngân hàng nông nghiệp có chung bãi đỗ xe, điều này biết, chỉ thấy kỳ lạ là ta đến tìm vì chuyện gì? Đối phương nhận ra nghi hoặc của , bằng giọng áy náy: “Sorry, xe của tôi gặp trục trặc…” ta chỉ về phía sau. “ có thể cho tôi nhờ đến đường Thượng Phác , bên đó dễ gọi xe.” ta nhìn đồng hồ rồi tiếp. “Tôi có việc gấp.”

      Từ chỗ này ra khoảng ba, bốn trăm mét là đến đường Thượng Phát, bộ qua đó cần chút thời gian, mà bản thân cũng cần phải qua chỗ đó nên khó lòng từ chối. Đối phương thấy gật đầu liền cười cảm ơn, sau đó vòng sang phía bên kia mở cửa xe.

      Thủy Quang chầm chậm lái xe, vì mới xe nên suốt quãng đường chỉ với tốc độ quá 60km/h. Trời dần tối, ánh chớp lóe lên, cùng với đó là tiếng sấm đùng đoàng, những hạt mưa lớn trút xuống. Trận mưa đột ngột này làm người đường giật mình chạy tán loạn, vội vàng tìm chỗ trú mưa. Người ngồi bên ghế phụ cũng có vẻ lo lắng: “Thôi chết, tôi lại mang ô ra ngoài.”

      Trong xe yên tĩnh hồi, Thủy Quang hỏi: “ cần đâu?”

      Đối phương do dự : “Thực là ngại quá, nếu vội cứ thả tôi xuống ở đầu đường là được rồi.”

      “Tôi qua chỗ đó.” Thủy Quang .

      Người đàn ông khách sáo nữa, dù sao mưa lớn thế này mà đứng bên đường gọi xe cũng thực tế lắm. ta bất giác quay lại nhìn người lặng lẽ lái xe, cuối cùng nhìn ra màn mưa bên ngoài.

      Xe dừng lại trước cửa khách sạn bày đầy giỏ hoa, trước khi xuống xe, ta lại lần nữa cảm ơn . Thủy Quang khẽ gật đầu, đợi ta xuống xe rồi lập tức rời . Cùng lúc đó, người nãy giờ đợi ở cửa đến. “Phó thống đốc Phùng, cuối cùng cũng đến rồi, buổi lễ khai trương đợi . Nào nào nào, mời vào trong, mời vào trong!”


      Thời tiết dần trở nên ấm áp. ngày đầu tháng Ba, Thủy Quang nhận được cú điện thoại, từ đầu máy bên kia có tiếng cười truyền đến. “Thủy Quang, lâu rồi liên lạc, gần đây vẫn tốt chứ?”

      Vì là số máy bàn nên Thủy Quang biết là ai, ngẩn ra lúc mới nhận ra giọng . “Nguyễn Tĩnh?”

      Nguyễn Tĩnh giữa tháng Ba ấy kết hôn, nhất định phải tham gia. Kể từ lần trước hai người gặp nhau đến nay năm rưỡi, Thủy Quang ngoài bất ngờ ra lòng chúc phúc cho ấy, hỏi xem có phải ấy kết hôn với người từng khiến ấy đau lòng , mặc kệ là người cũ hay người mới, chỉ cần Nguyễn Tĩnh mãn nguyện như bây giờ là đủ rồi.

      Nguyễn Tĩnh nhấn mạnh: “Tiền có thể mừng nhưng người nhất định phải đến, dù sao em cũng là đàn em mà chị quý nhất.”

      Thủy Quang cười, đồng ý.


      Phùng Dật cùng cấp dưới đến ăn trưa trong nhà hàng cách ngân hàng xa, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy và đồng nghiệp ngồi ở bàn bên cạnh. ngồi chếch phía đối diện , có lẽ là đồ ăn vẫn chưa được mang lên nên hai người chuyện.

      Phùng Dật bảo cấp dưới gọi đồ, còn thong thả uống trà.

      “Chị Thủy Quang, chị xem có phải chúng ta thất bại rồi ? Lớn bằng
      từng này rồi mà vẫn chưa có bạn trai.”

      có bạn trai chẳng phải cũng rất tốt sao?’

      “Tốt cái gì chứ? Về nhà phải mình chen lên xe buýt, máy tính hỏng chẳng có ai sửa hộ, cuối tuần có ai để hẹn hò… vân vân và vân vân! Haizz, thực ra đều là bởi chúng ta quen biết rộng, nếu ở cơ quan là ở nhà, như thế này sao có thể tìm được đối tượng chứ?”

      “Cứ từ từ, là của em cuối cùng về với em.”

      “Em sợ khi người của em xuất em cũng già rồi. Bây giờ em đợi người ta giới thiệu đối tượng, gặp nhiều cơ hội cũng lớn hơn chút nhỉ? ra em có ông họ còn độc thân, rất đẹp trai, công việc cũng tốt, nhân viên biên chế trong cục Điện lực, có muốn em giới thiệu cho chị chị Thủy Quang?”

      Phùng Dật thấy lắc lắc đầu. “ cần đâu.”

      “Vì sao? Chị bài xích chuyện xem mắt sao?

      phải. Chỉ là chị muốn đương nữa thôi.”

      “Vì sao ạ?”

      “Mệt quá rồi.” hơi cúi đầu, mái tóc dài đến vai khẽ buông xuống, cầm lọn, nửa đùa nửa . “Em xem, chị có tóc bạc rồi.”

      Phùng Dật nhìn qua đó, chỉ thấy trong mái tóc đen nhánh của thấp thoáng xen lẫn mấy sợi tóc bạc, rất ít, nếu phải là tóc bạc sớm bẩm sinh là vì suy nghĩ quá nhiều.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 47: Hôn lễ

      Chương Tranh Lam rời khỏi bữa ăn trước, sau khi lên xe, nụ cười mặt liền biến mất hoàn toàn. tựa vào lưng ghế, móc bao thuốc ra, châm điếu, khói thuốc chầm chậm làm mờ khuôn mặt.


      Hút hết điếu thuốc, gọi điện cho Hà Lan. “Mai phải ra ngoài hai ngày, trong công ty có chuyện gì bảo Đại Quốc xử lý.”


      Vì trước đó gọi mãi cho Chương Tranh Lam mà có ai bắt máy nên lúc này Tiểu Hà tranh thủ báo cáo mấy việc khác với sếp. “Chương Tổng, buổi trưa hôm nay có tên là Chu Lị đến tìm , ấy đưa cho tấm thiếp mời, là cảm ơn lần trước đồng ý để ấy phỏng vấn.”


      Chương Tranh Lam ngắt cuộc gọi rồi nghĩ, cảm ơn sao? Thực ra chỉ đột nhiên nghĩ rằng tạp chí này rất nổi tiếng, và với độ nổi tiếng như vậy, có phải khiến cũng nhìn thấy ?


      đưa tay lên bóp trán.



      Tiêu, từng bao nhiêu lần?”


      “… lần.”


      “Vậy sao tôi chưa từng ai, có điều tôi cũng bận tâm chuyện phía nữ từng , nhưng tôi hy vọng thực cắt đứt quan hệ với người bạn trai trước đây.”


      gì, người đàn ông đó cũng hỏi nữa. Khi ta vệ sinh, nghe thấy lẩm bẩm câu: “ rồi nhưng sau đó lại chia tay. Sau khi đau đớn đến tận cùng bỏ cuộc… Như vậy có được coi là cắt đứt hoàn toàn ?”


      Lúc đó, đứng ở vị trí kín đáo phía sau họ, toàn thân cứng đờ, cúi đầu phát bàn tay mình hơi run rẩy.


      , nhưng lại hiểu ra quá muộn.


      Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.


      * ý nghĩ thiện là thiên đường, ý nghĩ ác là địa ngục.




      ..


      Chiều hôm sau, Chương Tranh Lam lái xe đến thành phố Nguyễn Tĩnh sống. Khi đến khách sạn tổ chức hôn lễ hơi muộn, vội vã ký tên ở cửa lễ đường, nhưng vừa cúi xuống nhìn thấy cái tên vô cùng quen thuộc, Tiêu Thủy Quang. vô thức nhìn đến thất thần, đến khi phía sau có người lên tiếng, mới thu tâm tư để ký tên mình.


      Đầu tiên chỉ định gửi tiền mừng nhưng lại nghe Ngyễn Tĩnh hỏi có còn nhớ lần trước ấy đưa đến bắt cùng mời cơm , nếu tự lái xe đến phiền đưa cùng đến, để phải bắt xe.


      hồi lâu sau mới trả lời: “ ấy về Tây An rồi.”




      Chương Tranh Lam cởi áo khoác ngoài ra rồi vào đại sảnh. Hội trường của buổi hôn lễ được bài trí rất đơn giản, khiêm tốn nhưng lại cung cấp đủ rượu ngon. Vì chưa khai tiệc nên khách mời đều tùy ý lại, chuyện. Chương Tranh Lam vào lập tức tìm kiếm, nhưng mãi vẫn thấy người đó đâu. chọn chiếc bàn tròn gần đó rồi ngồi xuống. trẻ ngồi bên cạnh, nhìn thấy bất giác cười ý tứ, hai giây sau liền chủ động chào hỏi: “Chào .”


      Chương Tranh Lam quay sang, lịch gật đầu. “Chào .”


      là bạn của A Tĩnh hay là người nhà của ấy?”


      Chương Tranh Lam dù để tâm tư ở nơi khác nhưng vẫn chuyện với đối phương, cho đến khi có người vỗ vào vai từ phía sau, mới quay đầu nhìn thấy cặp vợ chồng năm kia và Nguyễn Tĩnh cùng đến dự hôn lễ. đứng dậy chào hỏi. Người đàn ông cao gầy đối diện cười, hỏi : “ đến khi nào vậy? Nếu biết cũng đến chúng tôi nhờ xe rồi.”


      “Tôi cũng vừa đến.”


      Vợ của người đàn ông hiếu kỳ hỏi: “Chương Tổng cũng quen biết Nguyễn Tĩnh?”


      Chương Tranh Lam: “Bạn cùng trường.”


      Khách khứa cũng đến đông đủ , bắt đầu vào chỗ ngồi. Vợ của người đàn ông nhìn thấy bạn, : “Em qua đó lát” rồi rời . Bà xã vừa , người đàn ông liền mời Chương Tranh Lam đến bên cửa sổ hút thuốc. “Người vừa ngồi bên cạnh là ai vậy? Bạn à? Cũng xinh đấy!”


      phải.” Chương Tranh Lam lạnh nhạt , ánh mắt lại bất giác nhìn quanh hội trường lượt nhưng vẫn nhìn thấy . châm điếu thuốc, rít hơi, nửa năm nay nghiện thuốc trở lại, thậm chí còn hút nhiều hơn cả trước đây.



      Lúc Thủy Quang vừa đến khách sạn này nhận được điện thoại của Nguyễn Tĩnh bảo lên lầu. Trong căn phòng sang trọng của khách sạn, dâu trang điểm, những người bạn thân đứng ở xung quanh ngừng nhận xét và bình luận.


      Có người nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở, đưa người vào trong, miệng hét lên: “A Tĩnh, còn có cả phù dâu nữa hả cậu?”


      Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu nhìn thấy người vừa đến, xua xua tay bảo nhân viên trang điểm tạm dừng lại rồi vẫy tay với Thủy Quang , mặt cười rạng rỡ. “ Thủy Quang, đến rồi à?”


      Khi Thủy Quang vào trong, có người cất tiếng cảm thán: “A Tĩnh, đàn em của cậu đẹp giống như hoa sen trắng vậy, nếu ấy làm phù dâu mình chẳng còn mặt mũi nào mà xuất nữa.”


      Nguyễn Tĩnh : “Đừng ghen tị người ta trắng, chê bản thân mình đen đợi lát nữa bảo nhân viên trang điểm đánh thêm cho cậu hai lớp phấn.”


      “Ha ha, đúng vậy, biến trân châu đen thành trân châu trắng.”


      đó ôm mặt, lớn tiếng kêu oa oa. “ được gọi mình là trân châu đen, ai gọi mình mình giận kẻ đó, ngoại trừ dâu!”


      Thủy Quang cũng để tâm tới mấy lời đùa của người khác, đến trước mặt Nguyễn Tĩnh, cất lời tự đáy lòng: “Chúc mừng chị!”


      Nguyễn Tĩnh cười vui vẻ. “Cảm ơn! Thủy Quang, lát nữa có thể phải phiền em chúc rượu với chị, chị còn nhớ tửu lượng của em rất tốt. Chị chị uống rượu cũng rất được nhưng mà chị ấy… đâu rồi? Lại ra ngoài rồi à? Hôm nay chị ấy bị cảm cúm và sốt nên thể uống quá nhiều, còn mấy người này càng được rồi.” Câu cuối cùng khiến cho các mỹ nữ trong phòng phục. “Đàn em của cậu phải là nghìn chén đổ chứ?”


      Nguyễn Tĩnh gọi nhân viên trang điểm đến tiếp tục công việc, sau đó với mấy người bạn: “Chí ít cũng mạnh hơn các cậu nhiều.”


      Thủy Quang chưa từng thực uống say… ngoài lần đó uống phải rượu bị bỏ thuốc. ngồi ở mép giường nhìn người khác bận rộn. đầu dâu có cần cài thêm bông hoa nữa ? Nụ hoa hồng? Quá tầm thường đó! Vậy cài thêm mấy viên trân châu nữa nhé, thế này lại đơn giản quá nhỉ! Mình thích màu môi của A Tĩnh! Mí mắt thêm chút màu vàng kim có phải hút mắt hơn … Thủy Quang khẽ mỉm cười. Có người thấy từ lúc vào chẳng chuyện gì liền đến ngồi xuống bên cạnh bắt chuyện: “Em là người ở đâu thế?”


      “Tây An.”


      “Ồ, nơi rất đẹp, trong bốn cố đô văn minh nhất thế giới!” đến đây, nhóm người lại chuyển sang chủ đề thành phố nào có gì đặc sắc và có đồ ăn vặt gì…



      Hôn lễ bắt đầu vào đúng sáu giờ tối, Thủy Quang còn nhớ hôm đó mình uống rất nhiều rượu, qua từng bàn , rượu vang, rượu trắng, thay dâu uống đến hơn nửa. Nguyễn Tĩnh hơi say rồi nhưng vẫn kề sát vào Thủy Quang, : “Nếu uống được đừng uống nữa.” Thủy Quang sao, cảm thấy uống rượu khó, chỉ là dạ dày hơi khó chịu, mặt hơi đỏ lên.


      Đến gần cuối, dâu chú rể có vẻ say, khách khứa vẫn chịu buông tha, khi đến bàn bạn học của Nguyễn Tĩnh, đám người liền hò reo đòi dâu chú rể uống liền ba cốc rượu giao bôi, được tìm người uống thay, trừ phi có nguyện ý uống rượu giao bôi với người đàn ông độc thân trong số họ.


      Chương Tranh Lam cũng ngồi ở bàn này, lúc này vẫn ngồi im đứng dậy.


      cảm thấy đầu hơi choáng váng, biết là bởi men rượu cuối cùng có tác dụng, hay là vì phải đối diện với ?


      mơ hồ nghe thấy chú rể : “Xin hãy giơ cao đánh khẽ, tôi và dâu uống nhiều quá rồi.”


      Có người lập tức chen vào, : “Vậy bảo mỹ nữ kia uống với tôi !”


      Thủy Quang nghe thấy Nguyễn Tĩnh gọi liền quay đầu lại, bắt gặp người đàn ông tươi cười rạng rỡ nhìn mình. “Mỹ nữ, dâu chú rể uống nổi nữa, hay là em uống với ?” đám người xung quanh hò hét, huýt sáo.


      Thủy Quang đón lấy ly rượu phía sau đưa đến. Chương Tranh Lam nãy giờ vốn im lặng nhìn , lúc này đứng lên, tay cầm ly rượu, đến bên cạnh người đàn ông kia, lạnh nhạt lên tiếng: “Để tôi uống với ấy nhé!”


      Chương Tranh Lam lúc trước gần như chỉ trầm mặc hút thuốc khiến người ta cảm thấy xa cách, lúc này đứng dậy khiến người đàn ông kia hơi sững sờ, : “Được thôi, người em đến , cho bọn họ gục luôn nhé!”


      Thủy Quang nhìn sang người đối diện, màu đỏ gương mặt giảm bớt, dưới ánh đèn trắng trong hội trường, sắc mặt có phần xanh xao.


      Nguyễn Tĩnh : “Chương sư huynh, cũng học theo bọn họ làm loạn sao? xem, đàn em của em cũng uống khá nhiều, nể mặt em mà hạ thủ lưu tình nhé!”


      Chương Tranh Lam đứng thẳng đơ, từng câu từng chữ: “Vì sao phải hạ thủ lưu tình?”


      Thủy Quang hơi cụp mắt xuống, những tiếng hò reo xung quanh dường như dần dần nhạt .


      Tình huống này rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ. Khi ấy muốn đối tốt với bạn, ấy có thể hạ thấp mình đến điểm tận cùng, khiến bạn phải nhượng bộ. Khi muốn những lời lẽ lạnh lùng lại mang đến cảm giác bức người như vậy. Nhưng đến bây giờ, còn muốn lùi đến đâu? Người ta thường khi ở trong bụi gai, cử động bị đâm, bây giờ dám cử động nữa, bởi sợ đau.


      giao bôi, uống hết rượu trong ly, Thủy Quang quay người xin lỗi với Nguyễn Tĩnh. Trong mắt Nguyễn Tĩnh vẻ quan tâm, cũng mập mờ nhìn ra được điều gì đó. “ sao đâu, Thủy Quang.” ấy bảo người đưa lên lầu nghỉ ngơi. Thủy Quang từ chối, khi rời cũng nhìn thêm lần.


      ra khỏi hội trường, Thủy Quang với người bên cạnh: “ vào trong , tôi ra ngoài dạo lát.” Đối phương yên tâm, Thủy Quang lại : “Tôi uống say, chỉ thấy hơi khó chịu thôi.”


      “Thực uống rất nhiều rồi, thôi đành vậy, ra ngoài hóng gió lát chắc dễ chịu hơn.” Đối phương vẫn đưa tấm thẻ phòng cho . “ cứ cầm lấy , nếu muốn nghỉ ngơi lên .”


      Đợi người đó rồi, Thủy Quang vào phòng vệ sinh, quên mất tay vẫn cầm chiếc ly trống rỗng đó, liền đặt lên mặt bàn đá rồi rửa mặt, kìm được cười khổ. nhớ lại khi còn mình luyện võ, chân đau đến mức phải khập khiễng, khi đó cảm thấy đau đớn này có cách nào chịu đựng được, nhưng sau này mới hiểu có những nỗi đau nếu bạn chưa trải qua vĩnh viễn biết được, rốt cuộc thế nào mới gọi là khắc cốt ghi tâm.


      Thủy Quang ra ngoài của lớn của khách sạn, bên ngoài trời tối. Có người đến đứng bên cạnh , tay cầm áo khoác, bàn tay gân xanh vì nắm quá chặt, cuối cùng khoác áo lên cho , chỉ bằng giọng trầm khàn: “Em vẫn còn ít đồ ở chỗ .”


      Thủy Quang cúi đầu cười. “Vậy vứt hết .”


      Chương Tranh Lam cảm thấy mình giống như đứng mỏm đá, trước đây còn có thể mặt dày đeo bám nhưng bây giờ còn tư cách để làm như vậy nữa. “Thủy Quang… chúng ta… chỉ có thể thế này sao?”


      Thủy Quang mệt mỏi, đáp: “Cứ thế này thôi!”


      Thấy định rời , vô thức duỗi tay ra túm lấy tay . Ngón tay đó nhói đau khiến Thủy Quang khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn . Sắc mặt rất khó coi. “Thủy Quang… chúng ta thể được nữa sao?”


      Thủy Quang đột nhiên muốn cười, câu mà vừa lặp lại quá nhiều lần trong lòng . “ quên rồi sao? Là kết thúc.” Người ta dù có ngốc hơn nữa cũng ngốc đến mức biết đến đó vấp ngã, ngã đau đến mức biết phải bò dậy thế nào mà vẫn muốn về phía đó thêm lần nữa.


      Bàn tay nắm lấy tay hơi run rẩy, muốn gì đó nhưng phát ra cổ họng cũng thắt lại đau đớn. Thủy Quang rút bàn tay bị túm chặt ra, ngón áp út có vết sẹo vô cùng nổi bật, chậm rãi : “Gân ngón tay này của em bị đứt rồi, vào ngày chia tay… Khi em đến bệnh viện, bác sĩ hỏi em, vì sao khi bị thương đến? Em , lúc đó chú chó em nuôi năm năm trời chết, bố em bị hãm hại rồi bị cách chức, người… cuối cùng em em nữa… Ông ta gân ngón tay này để lâu quá nên chết rồi, thể nối lại được, ngón tay này chẳng còn tác dụng gì nữa… nhưng khi nắm tay em, nó lại rất đau…”


      đứng bất động, trong mắt ngập tràn nỗi bị thương.


      hận nhưng cũng tàn nhẫn muốn được sống tốt. Bởi vì, sống tốt.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 48: Mùa mưa đến

      Thủy Quang bỏ rồi, vẫn đứng đó, hoàn toàn bất động.

      thời gian dài sau hôn lễ của Nguyễn Tĩnh, Thủy Quang gặp lại Chương Tranh Lam.

      ngày, Nguyễn Tĩnh gọi điện cho Thủy Quang. Trong những lời ngắn ngủi, nghe ấy lo lắng về chuyện của và Chương Tranh Lam. : “Nguyễn Tĩnh, chị con người ta luôn phải trải qua rồi mới thông suốt được, đến giờ em coi như trải qua vài chuyện… khiến em hiểu rồi. Có những người dù đợi cũng đến, có những sai lầm, thử lần rồi muốn nếm thử lần thứ hai nữa… Bây giờ em chỉ muốn sống cuộc sống bình thản.”

      Tháng Tư, cây hoa hòe ở Tây An đâm chồi nảy lộc, ngập tràn ý xuân.

      Thủy Quang đỗ xe xong rồi vào nhà hàng được trang trí đơn giản, tìm thấy phòng bao, bên trong rất nào nhiệt. biết vị lãnh đạo nào mời người của phòng Kinh tế họ ăn cơm, còn sắp xếp vào bảy giờ tối. Thủy Quang tam làm xong về nhà trước, vốn định từ chối nhưng trưởng phòng đây coi như là bữa cơm xã giao, đến thế này Thủy Quang cũng thể từ chối nữa. Gần bảy giờ rời khỏi nhà nhưng ngờ lại bị tắc đường nên mới đến muộn gần mười lăm phút.

      Sau khi Thủy Quang vào, cũng nhìn kỹ xem bên trong này có những ai, chỉ gật đầu xin lỗi. Tiểu Lý giữ chỗ ngồi cho , qua đó rồi ngồi xuống. Trưởng phong của bọn họ liền mở lời: “Được rồi, đến đủ rồi. Phó thống đốc Phùng, vậy chúng ta gọi đồ ăn thôi?”

      Lúc này Thủy Quang mới nhìn thấy ở đầu kia của chiếc bàn tròn, gần như ngồi đối diện với , chính là người đàn ông từng lái xe cho nhờ đoạn kia.

      Đối phương bắt gặp ánh nhìn của , cười cái, sau đó : “Được thôi, gọi đồ !”

      Trong bữa cơm này, năm người cùng phòng với Thủy Quang đều đến, thêm ba người bên ngân hàng đối phương, tổng cộng là tám người, trong đó chỉ có Thủy Quang và Tiểu Lý là con . Người được gọi là “phó thống đốc Phùng” bảo hai gọi món, Tiểu Lý rất nhiệt tình. “Phó thống đốc Phùng, nhà tôi mở hàng ăn, để tôi gọi cho, đảm bảo làm thất vọng.”

      Đối phương cười ôn hòa, : “Vậy tốt quá.”

      Sau đó Thủy Quang khẽ hỏi Tiểu Lý những người bên ngân hàng là ai. Tiểu Lý ghé vào tai , trả lời bằng giọng vô cùng thần bí: “Quản lý của ngân hàng bên cạnh, giám đốc điều hành, người còn lại là phó thống đốc của bọn họ… Khụ khụ, em cho chị biết nhé, chàng phó thống đốc đó mới hai mươi chín tuổi, đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe còn chưa có bạn nữa, biết có phải là cầu cao quá nên giờ vẫn độc thân ?”

      Đối với chuyện này, Thủy Quang chẳng có gì để thảo luận. Ăn được nửa bữa, những người có mặt uống hoắc ít hoặc nhiều rượu, bầu khí tốt hơn lúc đầu rất nhiều. Tiểu Lý thoải mái nhìn trái ngó phải, thấy có ai chúc rượu liền đứng lên nâng ly rượu về phía Phùng Dật, : “Phó thống đốc Phùng, tôi kính ly, tôi cạn trước còn tùy ý nhé! Uống xong tôi còn muốn hỏi chuyện, biết có được ?”

      Phùng Dật cũng khách khí đứng lên, cười : “Ngoài hỏi về ba vòng đều ok.”

      Tiểu Lý cười hi hi, uống hết ly rượu rồi tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Xin hỏi Phó thống đốc Phùng, có người chưa?”

      Phùng Dật mỉm cười. “Chưa có.”

      “Vậy cảm thấy tôi thế nào?”

      “Rất được.” Phùng Dật , ngừng lát, vẻ mặt có chút nuối tiếc. “Nhưng… xin lỗi.”

      Tiểu Lý hiểu được ý của Phùng Dật nhưng cũng quá thất vọng, thực ra hề có ý nghiêm túc, thấy đối phương khéo léo từ chối liền cười hi hi chuyển chủ đề: “Vậy nếu Phó thống đốc Phùng quen biết chàng nào chưa kết hôn hãy giới thiệu cho tôi nhé, nôn nóng muốn lấy chồng sinh con rồi.”

      Lời này khiến cho những người có mặt đều bật cười, còn Phùng Dật gật đầu, : “Nhất định rồi.”


      ..

      Sau lần đó, Thủy Quang thường xuyên chạm mặt Phùng Dật, lúc ở bãi đỗ xe, lúc ở trong quán ăn đối diện cơ quan… Hôm nay Thủy Quang chuẩn bị ăn mì có người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngẩng lên nhìn thấy Phùng Dật.

      gật đầu chào , sau đó giải thích: “Mấy chỗ trống kia đều có người đặt trước rồi, Tiêu để ý chuyện tôi ngồi ăn cùng bàn chứ?”

      Giờ cơm trưa vốn có đông người đến ăn ở quán, mà ngồi xuống rồi nên Thủy Quang chẳng biết phải từ chối thế nào, đành gật đầu.

      Hôm nay Thủy Quang mặc quần bò, áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo len màu xám, tay của áo len che nửa mu bàn tay của . ăn rất chậm rãi, thong thả. Phùng Dật đột nhiên rất muốn biết về cuộc sống của con người trước mặt này. nhớ ra lần trước, cũng ở quán ăn này, đương quá mệt rồi, còn có tóc bạc rồi… nhìn mái tóc xõa xuống vai , thấp thoáng có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc xen lẫn giữa những sợi tóc đen nhánh.

      Khi đồ ăn Phùng Dật gọi được mang lên cũng vừa ăn xong, biết tại sao lại cất tiếng hỏi: “ Tiêu, có tin sát na chính là vĩnh hằng ?”

      *Sát na là thuật ngữ thường sử dụng trong Phật giáo, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian hay cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.

      nhìn cái. “Tôi tin đời có nhiều thứ vĩnh hằng như vậy.”

      lấy tiền ra đặt lên bàn, với : “ dùng tự nhiên” rồi đứng dậy rời .

      Phùng Dật nhìn theo bóng lưng ra cửa, lưng rất thẳng, thấp thoáng toát ra vững vàng, kiên định.


      Thủy Quang vừa vào tòa nhà, di động trong túi liền đổ chuông, là Cảnh Cầm gọi đến hỏi Hồng Kông mua sắm . nghe xong liền lắc đầu. “Chẳng có gì đáng mua cả.”

      Cảnh Cầm chẳng tài nào hiểu được. “Làm gì có nào thích shopping chứ?”

      Thủy Quang liền : “Mình có tiền.”

      Tiểu Cầm tin. “Tiền lương của cậu đâu rồi? Cậu có đâu hay mua sắm gì đâu, tiền kiếm được đem ra gấp máy bay cả rồi sao?”

      Thủy Quang dửng dưng cười, : “ khám bệnh hết rồi.”

      Hai ngày sau là cuối tuần, Thủy Quang có kế hoạch gì. Tiểu Lý hẹn ăn ở nhà hàng trong thành phố, nhưng khi đến nơi rồi mới biết còn có cả người khác nữa. Phùng Dật đứng lên, giơ tay gọi hai người họ. Tiểu Lý thầm với Thủy Quang: “Là ta chủ động hẹn em, là muốn giới thiệu đối tượng cho em, còn em lâm trận sợ hãi nên mới gọi chị cùng. Xin lỗi nhé chị Thủy Quang, em tội ác tày đình, sau này chị muốn chém muốn giết muốn đánh em đều chấp nhận cả, nhưng bây giờ xin chị giúp em chống đỡ cục diện này nhé!”

      Thủy Quang nghĩ thấy cũng chỉ có thể đợi tính sổ sau.

      Sau khi hai người ngồi xuống, Phùng Dật rót trà cho họ, rằng người bạn kia phải lát nữa mới đến được nên cứ gọi đồ trước, hề bất ngờ về việc Thủy Quang cũng đến.

      Tiểu Lý cười lấy thực đơn, cười híp mắt, hỏi: “Phó thống đốc Phùng, người bạn đó của làm gì vậy?”

      “Cậu ấy là giáo viên trung học, dạy Toán, con người rất được.”

      Khi hai người chuyện, Thủy Quang chỉ tập trung ăn lạc, trước khi ăn còn bóc lớp vỏ màu đỏ , đến hạt thứ năm nghe thấy giọng nam ôn hòa cất lên: “Lớp vỏ đỏ này có tác dụng bổ máu, đen tóc.”

      Thủy Quang ngẩng đầu nhìn người đó, Phùng Dật lại : “Ăn cả vỏ , vở lạc rất có lợi đối với sức khỏe.”

      Tuy hiểu lời và hành động của người này lắm, Thủy Quang vẫn trả lời: “Tôi quen ăn thế này rồi.”

      Tiểu Lý : “Chị Thủy Quang có nhiều sở thích kỳ quặc lắm, cứ để mặc chị ấy .”

      “Ồ? Tiêu có những sở thích kỳ quặc gì?” Phùng Dật dường như rất có hứng thú.

      Thủy Quang thích những chuyện này, càng thích việc mình trở thành đề tài bị người ta đem ra bàn luận. “ có gì. gọi điện giục bạn của sao?”

      Phùng Dật nhìn đồng hồ. “Chắc cậu ấy sắp đến rồi.”

      Quả nhiên chẳng bao lâu sau, bạn của Phùng Dật đến, ngồi xuống chỗ đối diện với Tiểu Lý. Phùng Dật giới thiệu họ với nhau nhưng nhắc đến Thủy Quang. Thầy giáo dạy Toán cao lớn đó như có suy tư nhìn sang Phùng Dật, gì cả, chỉ uống trà và chuyện với Tiểu Lý.

      Hai người xem mắt chuyện khá hợp, đến lúc súp và mấy món ăn kèm được đưa lên, bốn người vừa ăn vừa . Đương nhiên Thủy Quang chủ yếu là im lặng, nhưng im lặng này lại khiến người ta cảm thấy là người quạnh hay hướng nội, chỉ là rất… lạnh nhạt.

      Giữa bữa ăn, Thủy Quang và Tiểu Lý vào nhà vệ sinh, thầy giáo dạy Toán mới với Phùng Dật: “Hóa ra cậu thích mẫu người như thế này.”

      Phùng Dật cười, còn nhớ trước đó với Tiểu Lý: “Khi đến, gọi cả Tiêu đồng nghiệp của nhé, tôi muốn chuyện với ấy nhiều hơn.”

      Những lời như thế này nếu là có ý đúng là có ý, mà nếu là chẳng có ý gì đúng là chẳng có ý gì. Tiểu Lý nghe xong dường như có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại ok.

      Hôm đó, sau khi Tiểu Lý được bạn của Phùng Dật đưa về, Phùng Dật gọi Thủy Quang định lấy xe lại: “ Tiêu, có muốn bộ lát ?”

      Thủy Quang nhìn lát mới : “Phó thống đốc Phùng…”

      Còn chưa dứt lời, đối phương . “ gọi tôi là Phùng Dật là được rồi.”

      Trong phương diện tình cảm, Thủy Quang là người truyền thống và bảo thủ nhưng trước nay phải là người chậm hiểu. tại Thủy Quang tránh xa những thứ tình cảm ám muội như của Phùng Dật, cười khổ lắc đầu, thẳng đến chỗ đỗ xe. Phùng Dật muốn kéo nhưng lại bị tránh né, kìm được nhíu chân mày, cố gắng lấy lại vẻ nho nhã, lịch , : “Tôi biết bây giờ độc thân, vì sao…”

      Thủy Quang nghe rồi bình thản đáp: “ Phùng, chúng ta có khả năng.”

      hồi lâu sau Phùng Dật lên lời, lời cự tuyệt nhanh thế này khiến chẳng biết phải làm thế nào, bởi vì chưa từng gặp phải.

      Khi , níu giữ nữa vì chẳng có lý do gì, thậm chí đến cái cớ cũng ra được. từ chối tất cả những người và việc mà mình muốn dính vào.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 49: Chí ít, ấy em

      Trưa hôm sau, sau khi giả vờ cả buổi sáng, cuối cùng Tiểu Lý cũng xán đến trước mặt Thủy Quang, hiếu kỳ hỏi: “Chị Thủy Quang, Phó thống đốc Phùng… để ý đến chị rồi à? Sau bữa tối qua, bọn chị có đâu nữa ?”

      “Chị và ta có gì.” Thủy Quang lên tiếng, nghĩ đến việc có thể ấy còn có rất nhiều câu hỏi nữa liền thẳng: “Cũng có khả năng.”

      Tiểu Lý lộ vẻ kinh ngạc. “Vì sao ạ? Chị thích ấy sao? Chị Thủy Quang, Phó thống đốc Phùng xuất sắc như vậy…”

      Nếu là những chuyện khác, Thủy Quang trả lời trả lời lại mà cảm thấy phiền, nhưng hôm nay, lại thể nhẫn nại để giải thích thêm câu nào nữa. “ ta xuất sắc chị phải thích ta, phải tiếp nhận ta sao? Tiểu Lý, sau này em đừng gọi chị tham gia vào những chuyện như thế này nữa.”

      Tiểu Lý sững sờ, hôm qua thực là có ý tốt. Phùng Dật rất xuất chúng, nếu ta thực để ý đến Thủy Quang và nếu Thủy Quang cũng có ý với ta đúng là chuyện tốt, vậy mà bây giờ lại bị câu lạnh lùng giội xuống đầu nên khó tránh khỏi có chút ấm ức, cuối cùng vứt lại câu: “Vậy coi như em rỗi hơi quản chuyện của người khác ” rồi quay người ra khỏi phòng làm việc.

      Thủy Quang gục xuống bàn, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      màn hình máy tính hiển thị tin tức giải trí: “… Ngôi sao ca nhạc Trần Mẫn Quân hôm qua hẹn hò với người đàn ông ở hộp đêm cao cấp, hai người vô cùng thân mật. Trần Mẫn Quân trước nay luôn giữ bí mật về cuộc sống riêng tư, chưa từng có tin đồn tình cảm, lần này lại hề tránh né ống kính phóng viên. Sau đó chúng tôi được biết người đàn ông mặc toàn hàng hiệu này là Chương Tranh Lam – giám đốc điều hành của GIT – doanh nghiệp công nghệ thông tin nổi tiếng trong nước. Chương Tranh Lam sáng lập GIT vào năm 2005…” Phía dưới cùng là bức ảnh, trong ánh sáng mờ tối, dựa sát vào người đàn ông.

      Giai Giai gửi đường link đến rồi kinh ngạc hỏi : “Thủy Quang, đây chẳng phải là bạn trai cậu sao?”

      Thủy Quang dường như chẳng có cảm xúc nữa, khi trong lòng nguội lạnh đến cực điểm chỉ còn cảm giác tê dại.

      ..

      Hôm đó nghe thấy : “Thủy Quang, em nữa”, rồi nhìn người đó đỡ vào trong, ngồi xuống bậc thềm đá dưới mái hiên. Khi Giang Dụ Như ra ngoài có với : “ ấy ngủ rồi, em… có thể đợi hai ngày nữa rồi lại đến , mấy hôm nay tâm trạng của ấy được tốt lắm.” Trong lòng nghĩ, sau này thực cần đến đây nữa. Lúc đứng dậy, Giang Dụ Như hỏi: “Em sao chứ?” chỉ cười cười. “Cũng thế này rồi, còn có thể tồi tệ hơn sao?”

      Lúc tan làm, Thủy Quang ra khỏi tòa nhà cơ quan, lập tức có mấy người lao về phía , cầm máy ảnh chụp liên tục.

      “Xin lỗi, là Tiêu Thủy Quang phải ?”

      và lão tổng GIT là người của nhau phải ?”

      Tiêu, quen biết Trân Mẫn Quân ?”

      Tiêu, nghe từng chụp ảnh quảng cáo game cho GIT?”



      Thủy Quang nhất thời sững sờ, đến khi lại có người bấm máy chụp ảnh, mới dùng tay che trước trán. muốn vượt qua những người này nhưng phóng viên giải trí vốn nổi tiếng là bám dai như đỉa, khó mà rời khỏi đây được. chán nản nghĩ, Tiêu Thủy Quang, mày luôn cho rằng đó là điều tồi tệ nhất nhưng thực sau đó cho mày biết, phải đâu, còn có thứ tồi tệ hơn.

      Chợt có người kéo cổ tay . vô thức muốn vùng ra nghe thấy người đó thấp giọng câu: “Là tôi.”

      biết Phùng Dật chen vào giữa đám người từ khi nào. giúp che chắn vài ống kính máy ảnh phía trước. Thủy Quang chẳng còn sức để mà giằng co nữa, mặc cho kéo tay lôi ra khỏi đám người, thoát ra ngoài. Xe của Phùng Dật đỗ ở bên đường, mở cửa xe, bảo ngồi vào trong. Khi cửa xe đóng lại cũng được tách khỏi những thị phi ở bên ngoài.

      Phùng Dật ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe, được hơn hai trăm mét mới lên tiếng: “ ngờ còn là người nổi tiếng.”

      Thủy Quang đáp lời, chỉ : “Phiền dừng xe ở phía trước… Cảm ơn .”

      Phùng Dật nhìn . “Lần trước đưa tôi đến đích, lần này để tôi đưa nhé! Hơn nữa bây giờ nên quay về lấy xe, có lẽ những người kia vẫn chưa đâu.”

      Thủy Quang im lặng .

      Khi xuống xe ở đầu ngõ, lại lần nữa “cảm ơn”. Còn Phùng Dật suốt quãng đường nhiều, lúc này cũng chỉ câu: “ nghỉ ngơi , tất cả đều tốt thôi.”

      Tất cả đều tốt? Có lẽ đây là mong muốn xa xỉ mà con người có khả năng thực nhất.

      Sáng sớm, Thủy Quang từ trong nhà ra. Trời mưa phùn lất phất, cầm ô, khi ra khỏi sân liền nhìn thấy đứng dựa vào bức tường phía đối diện. Chương Tranh Lam đợi ở đây rất lâu rồi, tóc và quần áo đều ướt sũng, nhìn thấy , đứng thẳng dậy rồi đến.

      dừng lại trước mặt , dịu dàng : “Sớm quá vậy!”

      Trong con ngõ yên tĩnh có người qua lại, ngoài đường lớn truyền đến tiếng quét mặt đường của người lao công… tất cả đều bình thường đến vậy. xuất ở đây, chào hỏi , giống như là chuyện vô cùng tự nhiên.

      Thủy Quang cúi xuống cười cười, tình cảnh này dường như từng trải qua, khi đó cảm thấy phiền phức, còn bây giờ, là mệt mỏi vô hạn.

      đưa em nhé!”

      Thủy Quang nhìn , : “ cần đâu.” Giọng rất bình thản nhưng cần đó là . Vẻ bình tĩnh ngụy trang trong mắt Chương Tranh Lam dường như tan biến, miễn cưỡng “ừ” tiếng. “Thủy Quang, đến là để xin lỗi em… biết những người đó đến gây phiền phức cho em. Sau này xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu.” Giọng ngày càng . “ ta có gì cả.”

      Thủy Quang nghe vậy, vẻ mặt thờ ơ, khẽ : “Chương Tranh Lam, là người đạo đức giả nhất mà em từng gặp…”

      Sắc mặt dần trắng bệch. Giữa họ dường như đến bước cách nào cứu vãn được rồi.

      là đồ đạo đức giả. Phải, Chương Tranh Lam là kẻ đạo đức giả, vì chân tình của đều dành cho cả rồi.

      xin lỗi!” Đến ngày hôm nay, ngoài câu này ra, được lời nào khác nữa.

      xin lỗi vì thể giữ em đến cuối cùng. xin lỗi vì để em thân mình đối mặt với những nỗi tuyệt vọng đó. xin lỗi… xin lỗi…

      Thủy Quang gì nữa, vượt qua về phía đầu ngõ. Mưa lớn hơn, rơi xuống nóc ô phát ra những tiếng lộp bộp. ra khỏi con ngõ liền nhìn thấy chiếc xe của đỗ ở đầu đường, thân xe phủ đầy dấu vết chạy đường dài, chỉ nhìn cái rồi về phía bến xe buýt ở gần đó.

      Mưa càng lúc càng to, nước mưa bay vào mắt nhưng cũng lau , mặc kệ nó khiến đôi mắt cay xè.


      Phùng Dật cầm chiếc ô màu đen, vừa đến gần vừa : “Chào! Hôm qua lái xe về nên tôi nghĩ sáng nay làm gặp phiền phức…” chợt dừng lời khi nhìn thấy nước mắt mặt .

      Dường như phát ra điều gì đó, liền ngẩng đầu, nhìn về phía sau , thấy Chương Tranh Lam đứng ở đầu ngõ.

      Trong màn mưa, Chương Tranh Lam nhìn thấy quay lưng về phía , người đàn ông đó đặt tay lên vai , sau đó đưa lên xe.

      Mưa lớn, xe của Phùng Dật nhanh. hơi quay đầu, thấy nhìn người dầm mình trong mưa qua kính chiếu hậu.

      Sau khi xe rẽ, Phùng Dật : “Nghe đợt mưa này kéo dài đến tháng Năm, tháng Sáu.”

      Cửa sổ xe hạ nửa, gió mát nhè thổi lên người, Thủy Quang lau nước mắt xong mới bằng giọng hơi khàn: “Cảm ơn !”

      Dường như biết câu tiếp theo muốn xuống xe, Phùng Dật liền lên tiếng trước: “Để tôi đưa thêm lần nữa, coi như là có đầu có cuối.”

      Trong lời này có ý “theo đuổi” nữa. Thủy Quang vì muốn lại có vướng mắc tình cảm với người ta nên hành động rất dứt khoát, nhưng người này hề có ác ý, lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ mình, cuối cùng cũng đối xử với quá lạnh lùng nữa.

      “Cảm ơn!”

      Tiêu, khi cảm ơn người khác, chí ít cũng nên cười cái chứ?” khuôn mặt nho nhã của Phùng Dật chứa nụ cười. “Trong hai ngày ngắn ngủi, “cảm ơn” với tôi bốn lần rồi, nhưng lần nào mang theo nụ cười cả.”

      Thủy Quang đương nhiên cười, cũng đáp lại, vẻ mặt lạnh nhạt. Ông trời cũng rất biết phối hợp với , mấy tiếng sấm vang rền, mưa trút xuống càng lúc càng lớn.

      Phùng Dật nhìn cảnh sắc mơ hồ ngoài cửa sổ xe, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đời người nhiều lúc cũng châm biếm, vừa quay người hết cả cuộc đời rồi.”

      “… muốn gì?”

      Phùng Dật khẽ cười, : “Thực ra lời này tôi muốn , nhưng nếu vẫn buông tay được, vì sao quay đầu?”

      Trong xe tĩnh lặng hồi lâu, khi tưởng rằng Thủy Quang trả lời lại nghe thấy khẽ : “Bởi vì tôi muốn nhớ nhung, bận tâm đến ai nữa, mặc kệ ấy còn sống hay chết.”


      Buổi tối khi về nhà, Thủy Quang lại gặp , nhưng quá kinh ngạc. từ xe bước xuống, mùa đông trời tối sớm, ánh đèn đường làm khuôn mặt trông có chút u ám. cất giọng khản đặc: “ ta theo đuổi em sao?”

      “… Phải.”

      tựa vào cửa xe, mệt mỏi dùng tay che mắt. “… Em sao? Em có chấp nhận ta ? ta có tốt với em ?”

      Thủy Quang nhìn bóng mình đổ xuống mặt đường ẩm ướt. “ ấy rất tốt, chí ít ấy em.”

      Chương Tranh Lam cười thành tiếng, hạ tay xuống, tròng mắt đỏ hoe. “Em em sao… Tiêu Thủy Quang, em em?”

      Thủy Quang vẫn nắm chặt bàn tay. “Có phải hay còn là chuyện của em nữa.”

      Người đàn ông trước mặt lập tức sụp đổ, bằng giọng đắng chát: “Vậy sao?”

      Khi chiếc xe rồi, Thủy Quang mới thả lỏng nắm tay, đau đớn tay dần giảm bớt nhưng trong lòng lại ngày càng đau. từng nghe , có nỗi đau nào lớn hơn trái tim chết, nhưng trái tim chết rồi vì sao vẫn còn đau?
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :