1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 40: Ngờ vực

      “Em đợi .” Lời ra, Thủy Quang mới kinh ngạc phát ra đây giống câu cuối cùng Cảnh Lam với . Rốt cuộc vẫn muốn ở bên , “đợi” chẳng qua là vì muốn làm bị tổn thương.

      lòng tình nguyện chờ đợi Vu Cảnh Lam, còn Chương Tranh Lam lại lòng tình nguyện chờ đợi .

      Có phải nên kết thúc rồi chăng? Có lẽ từ đầu chí cuối, Cảnh Lam đều mong muốn chờ đợi của , còn cũng mệt rồi. Có lúc soi gương, thấy sắp nhận ra bản thân mình nữa. Còn người bên cạnh lại , thích lông mày của , nếu là ở thời cổ đại, ngày ngày dậy sớm vẽ mày cho .

      Có lẽ quen với việc có bên cạnh rồi, lời của , hành động của , cũng phân biệt được rốt cuộc là mình thích hay là quen hơn chút? Nhưng dù sao cũng tiếp nhận rồi.

      Tối hôm đó, lấy ra tờ giấy được bọc bằng nilon trong suốt ở dưới gối, hàng chữ vẫn như mới viết: “Hoa bên đường nở, người cứ thong thả về.”

      “Cảnh Lam, em đợi được … Em muốn sống tốt cùng người đó. ấy giống hệt em năm đó, đều biết giả ngốc, cũng lòng như nhau… Nếu nghe thấy … hãy chúc phúc cho em nhé!”

      biết đàn bồ câu từ đâu bay đến, bay qua bay lại ngoài cửa sổ, thấp thoáng có thanh vọng vào, Thủy Quang biết đó là tiếng bồ câu bay hay tiếng gió thổi.

      . .

      Hôm sau là cuối tuần, Thủy Quang lại lần nữa ấn số của Lương Thành Phi. biết có phải là vì đưa ra quyết định rồi hay , cho nên khi “tôi muốn gặp ấy lát”, trong lòng lại bình tĩnh như vậy.

      “Vì sao?” Lương Thành Phi cười, hỏi.

      “Chẳng phải cũng muốn tôi gặp ấy sao?”

      Đối phương im lặng lát, cuối cùng địa chỉ và thời gian cho .

      Trưa hôm sau, Thủy Quang đứng ở cổng bệnh viện đợi lúc lâu mới thấy Lương Thành Phi đến. ta chẳng có chuyện gì để với nhau nên chỉ lạnh nhạt : “ thôi!”

      Phòng theo dõi bệnh nhân nằm tầng hai mươi hai của bệnh viện Nhân dân thành phố. Lương Thành Phi ra khỏi thang máy trước, Thủy Quang theo sau ta. y tá bưng mấy lọ thuốc qua, mỉm cười với Lương Thành Phi như thể rất thân quen. Ánh mắt Thủy Quang và ta chạm nhau, lại nhận ra chút vẻ đáng tiếc mặt ta.

      Lương Thành Phi dừng lại trước cửa an toàn, có ý định vào. ta nhìn Thủy Quang, câu bằng giọng lạnh băng: “2208.”

      Thủy Quang chẳng có tâm trạng để ý đến thái độ của ta. đến chỉ để gặp ấy… để gỡ nút thắt trong lòng mình, nhưng khi sắp qua đó rồi, lại thấy sợ hãi. ngẩng lên, nhìn người đàn ông bên cạnh. hiểu, vì sao hai khuôn mặt có nét hao hao giống nhau nhưng lại khiến người ta có cảm giác trời vực.

      “Nhìn gì?” Lương Thành Phi phát ánh nhìn của , liền nhíu chặt mày.

      rất giống ấy.” Thủy Quang thành đáp, mặt cảm xúc nhìn Lương Thành Phi. “ ấy giống nhau, nhưng sao tôi lại ghét như vậy?”

      “Ồ?” Lương Thành Phi lạnh nhạt châm biếm. “Nếu Vu Cảnh Lam có gia thế, có địa vị, các thích cậu ta?”

      chuyện chẳng hòa hợp được quá nửa câu, vừa mới cảm thấy Lương Thành Phi hôm nay hơi khác, ngờ ta lập tức nguyên hình. Trong mắt ta, dường như đời này toàn là những kẻ hợm hĩnh, xấu xa, nhưng người luôn luôn chấp niệm về tiền bạc, địa vị chẳng phải là bản thân ta sao?

      Thủy Quang bước qua cửa an toàn, mùi thuốc khử trùng bên trong nồng hơn ở ngoài nhiều, còn có thanh của mấy thiết bị y tế. qua từng phòng, cuối cùng tìm được số 2208. đứng im, vào, nhìn vào trong qua cửa kính. Thời gian trong phòng bệnh như dừng lại, người nằm giường bệnh nặng nề ngủ say. Người ta thể liên tưởng đến dáng vẻ trong những bức ảnh kia nữa, có ánh sáng và nụ cười vui vẻ mà chỉ còn lại yếu ớt và yên tĩnh.

      đợi Cảnh Lam sao?” Thủy Quang đặt tay lên tấm kính lạnh lẽo, trong lòng có chút khó thành lời, có thương cảm, có khó chịu, cũng có thương xót.

      Lương Thành Phi vẫn vào. Thủy Quang quay đầu lại nhìn, nhìn qua ô kính của cửa an toàn thấy bóng lưng ta lặng lẽ đứng đó, vô duyên vô cớ cảm thấy nỗi bi ai. nghĩ, nhất định ta ấy rất sâu sắc, có điều suy nghĩ thấu đáo nên làm khổ chính mình, cũng làm tổn thương ấy.Về điểm này, mình và ta giống nhau.

      Thủy Quang đột nhiên có chút đồng cảm với ta. từng chép thơ của Tịch Mộ Dung: “Cầu Phật có thể khiến ra trước cánh cửa sổ hằng ngày em thường nhìn ra xa, lặng lẽ ngắm đến đến mỗi ngày, hỷ nộ ai lạc mỗi ngày, cho đến lúc chết. Dưới ánh mặt trời rực rỡ hoa nở đầy, viết những kỳ vọng của em ở kiếp trước, kiếp này, kiếp sao vào mỗi chiếc lá. có biết , những chiếc lá rơi lả tả đó là nỗi nhớ dài, dài của em. có biết , những cánh hoa rụng tả tơi đó là kỳ vọng bao ngày của em.”

      ràng biết kỳ vọng đó có hy vọng, nhưng vẫn ngày đêm chờ đợi…

      Thủy Quang ra khỏi cửa an toàn. Lương Thành Phi quay người nhìn . “Gặp xong rồi thấy thế nào?” Giọng của ta khan khàn, Thủy Quang nhìn vào điểm hư ngoài cửa sổ. “Nếu ấy tỉnh lại và Cảnh Lam vẫn còn sống, chắc bọn họ thành đôi thành cặp nhỉ… Thực ra… điều này cũng rất tốt.”

      Lương Thành Phi châm biếm. “ nghĩ thoáng.”

      Thủy Quang hờ hững : “Nếu còn có thể thế nào?”

      câu đơn giản lại khiến Lương Thành Phi nghẹn cứng. Đúng vậy, nếu còn có thể thế nào? Nhưng mà… ta cam tâm!

      “Tôi cam tâm, cam tâm sao? Vu Cảnh Lam chưa từng , cam tâm sao, Tiêu Thủy Quang?”

      Thủy Quang vẫn bằng giọng hờ hững: “Tôi cam tâm là bởi vì nỡ bỏ chứ phải vì có được.”

      Lương Thành Phi cười khẩy. “ vĩ đại. Tiêu Thủy Quang, cho tôi biết, làm thế nào mà làm được, vừa giả vờ thâm tình vĩ đại vừa chuyển sang người khác?”

      Thủy Quang biết ta đến Chương Tranh Lam, con người này luôn lợi dụng Vu Cảnh Lam và Chương Tranh Lam để châm chích . Tuy đau nhưng trước nay hy vọng người khác gánh vác nỗi đau của , còn ta, dường như chỉ khi nhìn thấy người khác đau hơn mình, ta mới có thể bớt đau đớn.

      “Lúc nào cũng chấp nhận chuyện người khác sống tốt như thế này sao?”

      phải.” Lương Thành Phi nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng. “Tôi chỉ chấp nhận được chuyện sống tốt.”

      Thủy Quang cười khổ. “Thực ra tôi phải cảm ơn , vì khiến tôi biết rằng ngoài tôi ra còn có người khác từng ấy, mà chí ít, ấy cũng người ta…”

      Vẻ mặt của Lương Thành Phi trầm xuống, sau đó ta gì nữa.

      Sau khi chào tạm biệt Lương Thành Phi, Thủy Quang cứ cảm thấy nghi hoặc bởi thấp thoáng nhìn thấy Chương Tranh Lam ở đại sảnh bệnh viện. Bóng lưng quen thuộc đó lóe rồi thấy đâu nữa, điều này khiến thấy hoang mang, nhưng lại nghĩ lúc này chắc ở Hải Nam nên cho rằng mình chẳng qua nghĩ ngợi quá nhiều mà thôi.

      dạo vòng có mục đích, trong lòng Thủy Quang dường như trống rỗng, lại có phần nhõm.

      Khi về nhà, sắc đêm xuống. Vào nhà, Thủy Quang khỏi sững sờ, bởi về rồi. Chương Tranh Lam ngồi dựa vào sô pha, đờ đẫn nhìn trần nhà, đến khi đèn trong nhà sáng lên mới sực tỉnh, nhìn thấy liền cười. “Em về rồi à?”

      Thủy Quang khẽ gật đầu, lấy đôi dép trong tủ giày ra thay.

      Chương Tranh Lam trầm mặc hồi lâu, giọng mang chút u oán: “Em quan tâm đến , cũng hỏi vì sao lại quay về sớm à?”

      Biểu cảm khi vô cùng trầm lặng.


      Sau ngày xuất viện, Chương Tranh Lam hẹn gặp Lương Thành Phi. vốn có quan hệ khá tốt với Cục phó Vương nên tiện miệng hỏi có phải trong đơn vị của ta có cảnh sát họ Lương . Sau đó bảo gọi ta đến gặp nhau ăn bữa cơm.

      Khi Lương Thành Phi được nhân viên phục vụ đưa vào phòng ăn riêng vẫn cảm thấy thắc mắc, bởi trong phòng này nếu phải quan lớn là quý nhân, cấp vô duyên vô cớ tìm ta đến làm gì. Đến khi nhìn thấy người chuyện với Cục phó Vương ta hiểu , trong lòng cũng nảy sinh chút nhạo bang.

      Khi Cục phó Vương giới thiệu Lương Thành Phi với Chương Tranh Lam, người kia chẳng gì nhiều, chỉ khách khí vài câu theo thói quen. Sau đó hai người đụng mặt trong nhà vệ sinh. Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng lên tiếng: “ Lương, tuy chúng ta chỉ có duyên gặp mặt vài lần nhưng tôi cũng coi như… đủ hiểu biết về , sau này xin đừng gây phiền phức cho người tôi nữa.”

      Lương Thành Phi có chút bất ngờ nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên. “Chương Tổng, tôi hiểu gì.”

      Chương Tranh Lam chẳng bận tâm. “ hiểu cũng sao, biết làm thế nào là được.”

      Nếu trước đây Lương Thành Phi chỉ cảm thấy người này là thương nhân lắm tiền kiêu ngạo bây giờ ta nhìn ra rồi, người đàn ông này trong ngoài bất nhất, vô cùng sáng suốt.

      Lương Thành Phi nở nụ cười: “Chương Tổng, tôi tìm ấy đều là vì việc công, cản trở cảnh sát làm việc là phải bị hỏi đến, tôi nghĩ chắc Chương Tổng biết rất .”

      Chương Tranh Lam trở nên nghiêm túc. “Vì “việc công” mà phải liên lạc với người tôi cũng chẳng sao cả, nhưng nếu là “việc công” kiểu lông gà vỏ tỏi tôi nghĩ, sau này cứ với tôi tiếng là được rồi.”

      Lương Thành Phi đột nhiên nhớ tới người đàn ông lần trước nộ khí xung thiên đến tố cáo Tiêu Thủy Quang, ngày hôm sau lập tức rút đơn tố cáo, lúc này lại nghe vậy hiểu cả. hành động rất bài bản, gọn gàng và hiệu quả, Lương Thành Phi bấy giác nảy sinh căm ghét trong lòng, lạnh mặt : “ cảm thấy tiền có thể giải quyết tất cả?”

      Chương Tranh Lam thẳng: “Chí ít có thể giải quyết phần lớn.”

      mặt Lương Thành Phi lóe qua vẻ khinh bỉ và sỉ nhục, ta vốn rất ghét loại người kiêu căng, ngạo mạn thế này. “Chương Tổng, có muốn đánh cược với tôi … Dù tiêu nhiều tiền hơn nữa ở trong lòng ta, cũng chẳng đáng giá cắc!”

      Chương Tranh Lam lấy ra để đánh cược với bất kỳ ai, nhưng điều này có nghĩa là đối phương làm như vậy.

      Lương Thành Phi đủ sức khiến sợ, điều sợ… từ đầu chí cuối chính là thái độ của .

      “Tiêu Thủy Quang, tại sao em hỏi vì sao lại quay về sớm?”

      Chương Tranh Lam đợi được câu trả lời của , liền đến trước mặt , thẳng: “Ngày mai Hàng Châu với nhé!”

      Thủy Quang quen với tác phong lúc nắng lúc mưa của mà lúc này còn ngạc nhiên hỏi lại: “Hàng Châu?” nhớ khi còn mình từng nghĩ, lớn lên cùng người dắt tay nhau qua Đoạn Kiều, thăm nhà của Lâm Phong Miên, lễ Bồ Tát ở chùa Linh , đến trước đá Tam Sinh ước hẹn kiếp sau…

      *Lâm Phong Miên: Sinh ngày 22-11-1900, mất ngày 12-8-1991, họa sĩ, nhà giáo dục nghệ thuật, viện trưởng đầu tiên của Học viện mỹ thuật Trung Quốc.

      “Đúng vậy. có chút chuyện phải qua đấy nên mới quay về trước.” Chương Tranh Lam ngừng lại. “Em xin nghỉ để Hải Nam với cũng cho qua, nhưng lần này em nhất định phải cùng . xử lý công việc nhanh thôi, sau đó chúng ta chơi chuyến.”

      Thủy Quang trầm ngâm, Chương Tranh Lam cũng nữa, đợi, đợi câu trả lời đồng ý của .

      Cuối cùng Thủy Quang cũng đáp: “Vâng.” Điều này đối với Chương Tranh Lam còn quý hơn cả vạn kim.

      Tối hôm đó về nhà của Chương Tranh Lam, nhìn Thủy Quang ngồi bên mép giường sắp xếp đồ đạc của hai người, làm việc rất đỗi bình thường giống như tất cả những đôi vợ chồng khác thế giới này.

      nằm dựa vào đầu giường, đưa tay che mắt lại. “ ấy ở bên tôi, cậu có muốn đến xem ?”

      Chương Tranh Lam thấy có chút mệt mỏi, chìm vào giấc mộng, nhìn thấy sắp , bất chấp tất cả đưa tay ra giữ . “Đừng !”

      Mở mắt ra, phát mình ở trong phòng còn Thủy Quang quỳ bên cạnh giường đắp chăn cho , liền kéo ôm vào lòng. Thủy Quang : “Em vẫn chưa sắp xếp xong đồ đạc.”

      “Mai sắp tiếp nhé!”

      Thủy Quang biết cảm xúc xáo động của hôm nay là vì nguyên nhân gì, chỉ hơi mệt, vừa rồi khi ngủ còn lẩm bẩm mê.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      susu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 41: Chỉ cầu oán hận, hối tiếc

      Hàng Châu cuối tháng Năm, mưa vừa mới dứt, ánh mặt trời ló rạng khiến bầu khí trở nên nóng bức. Sau khi sắp xếp ổn thỏa ở khách sạn, Chương Tranh Lam ra ngoài làm việc, trước khi dặn dò Thủy Quang đừng lung tung, đợi quay về.

      Thực ra khách sạn ở rất gần Tây Hồ, bộ là đến. Thủy Quang nghĩ, tuy nhanh chóng quay về nhưng công tác kiểu này chẳng giải quyết công việc trong chốc lát được, cứ ở trong khách sạn thế này thực rất bức bối, liền để lại mảnh giấy rồi mình bộ về phía hồ.

      Thủy Quang vốn đoán được nhộn nhịp ở Tây Hồ và đúng là vậy . Khi đến đó, phát ra hồ nước, núi non chỉ có mà người xem lại vô số. cười vẻ bất lực, ngẫm nghĩ rồi hòa theo dòng người về phía trước.

      Đến bên đình Ngự Bi, dừng lại rất lâu. Trước mặt chính là Đoạn Kiều, cây cầu từng nghe đến biết bao lần nhưng đây mới là lân đầu tiên nhìn thấy tận mắt. Thời niên thiếu, nghe bà ngoại kể về chuyến Tây Hồ chơi của bà và ông ngoại khi còn trẻ, cũng mơ thấy mình cùng Cảnh Lam cầm ô hình hoa chậm rãi cầu.

      Thủy Quang nhìn ngó xung quanh, dòng người phía tây dường như ít hơn chút, liền quyết định về bên đó. Men theo bóng râm của tán lá cây ngô đồng bên đường, tìm chiếc ghế ở nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống. Cứ ngồi như vậy đến tận hơn tiếng sau, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa bắt máy liền nghe thấy người ở đầu máy bên kia hỏi: “Em ở đâu? Trong mẩu giấy em để lại là đến Đoạn Kiều nhưng tìm thấy em.”

      ở Đoạn Kiều?”

      “Đúng, rốt cuộc em ở đâu đấy?”

      Thủy Quang cũng được vị trí cụ thể của mình, chỉ : “Em ở gần đấy, đừng , em qua đó nhé!”

      Dập máy, liền đứng dậy về phía Đoạn Liều. Lúc này mặt trời khuất sau tầng mây rất dày, khí trở nên mát mẻ hơn nhiều. Nhưng ông trời hiếm khi tỏ lòng trắc này lập tức trở, đột nhiwwn trút xuống trận mưa lớn, điều này thực khiến người ta hốt hoảng, trở tay kịp. Thủy Quang đến bên cầu rồi nhưng xung quanh toàn người chạy tìm chỗ trú mưa khiến cách nào tìm được Chương Tranh Lam.

      Đình Ngự Bi lúc này bị người ta đứng kín, Thủy Quang chẳng thể qua được, biết phải làm thế nào nghe thấy có người lớn tiếng gọi tên .

      nhìn về phía đó, chỉ thấy trong đám người dần thưa thớt, Chương Tranh Lam đội mưa chạy về phía , quần áo người ướt sũng nửa. kéo lại, tay kia che đỉnh đầu . Dưới cây ngô đồng phía sau có người chạy , Thủy Quang kéo đến chỗ trống đó tránh mưa. Có người bán hàng rong xách túi nilon đến rao bán ô, Chương Tranh Lam lập tức hỏi mua chiếc. Thủy Quang nhìn thấy nhíu mày, kéo kéo cánh tay . Chương Tranh Lam hỏi: “Sao thế?”

      “Xấu quá, còn đắt nữa.” Thủy Quang khẽ giọng trả lời nhưng vẫn khiến người bán hàng rong lén nhìn cái.

      Chương Tranh Lam bật cười, cuối cùng vẫn mua chiếc, mở ra che đỉnh đầu hai người. Hóa ra cuộc sống lại hoang đường như vậy, chuyện tay nắm tay lãng mạn cùng chơi trong mơ, ở thực là mợ cặp nam nữ ướt như chuột lột, cùng với chiếc ô màu vàng xỉn dưới mưa. Thủy Quang nhìn người bên cạnh. tóc vẫn còn những hạy nước mưa xuống, đưa tay quệt , nghiêng đầu thấy nhìn mình, liền nở nụ cười.

      Vì bị ướt mưa, hai người chơi tiếp nữa, đợi mưa ngớt rồi gọi xe quay về khách sạn.

      Khi vào phong, Chương Tranh Lam tiến lại gần với : “Chúng ta ra ngoài nữa nhé!” xong liền hôn . Thủy Quang ướt lướt thướt, liền đẩy ra, muốn tắm.

      “Được, vậy tắm trước.”

      Lúc trước bị ướt mưa, sau đó lại như bị nhấn chìm xuống đầm nước sâu thấy đáy, trong đầu Thủy Quang lên vài hình ảnh hỗn loạn, có trận mưa hôm nay, cũng có giấc mộng xa xăm năm đó, mộng dần nhạt , cười khẽ gọi thành tiếng: “Cảnh Lam.”

      Môi bị cắn cái đau, Thủy Quang mở mắt ra, đờ đẫn nhìn người trước mắt, sau đó lại hàm hồ cười tiếng, e lệ hôn lại .

      nghe thấy gì đó, nhưng rốt cuộc nghe được.

      Ngủ lát rồi tỉnh lại, Thủy Quang bật đèn lên, nhìn sang người bên cạnh. Chương Tranh Lam vẫn ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt như thể có điều gì đó làm phải suy nghĩ. Thủy Quang đưa tay ra định vuốt phẳng mấy nếp nhăn đó cho nhưng dường như cảm nhận được đụng chạm của , thoải mái quay đầu tránh sang bên khác.

      Khi Chương Tranh Lam tỉnh dậy, Thủy Quang ngồi trước cửa sổ nhìn ra xa xăm, lúc này gần tới hoàng hôn, mưa cũng tạnh rồi.

      ngắm lát rồi gọi xuống tầng hai ăn tối. Thủy Quang đói, muốn ra ngoài dạo. cũng chẳng muốn ăn lắm nên gật đầu đồng ý.

      Hai người ra ngoài, thành phố sau cơn mưa có vẻ sạch , yên tĩnh hơn rất nhiều, ngọn núi phía xa bị dải ánh chiều tà mông lung bao bọc, đầy vẻ nên thơ.

      Hai người qua mấy con phố, rẽ vào ngõ . Thủy Quang thích xuyên qua những con ngĩ cổ kính. luôn cảm thấy trong những con đường chật hẹp này giấu “ngọc”, hơn nữa, ngõ ở Hàng Châu rất nổi tiếng, dường như mỗi con ngõ đều chứa những câu chuyện khác nhau.

      vào con ngõ biết tên, hai bên có rất nhiều những cửa hàng bán các loại đồ ăn nhìn được sạch lắm và những thứ đồ rẻ tiền. Cuối cùng hai người vào quán ăn , tường có dán hoa giấy in thực đơn, canh sủi cảo, sủi cảo hấp, mì… Quán có nhiều bàn, hai người chọn vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

      Thủy Quang phải người nhiều lời, ở trước mặt Chương Tranh Lam càng ít . Mà hai ngày nay Chương Tranh Lam cũng có chút khác thường, huyên thuyên chuyện này chuyện kia như trước nữa, thậm chí tinh thần có chút hoảng hốt. Thủy Quang biết nguyên do, chỉ nghĩ có lẽ gặp rắc rối gì đó trong công việc nên cũng hỏi nhiều, sau khi gọi đồ ăn, giúp gỡ giấy bọc đũa, đổ dấm vào chiếc đĩa trước mặt .

      Ăn xong, hai người ngắm Tây Hồ về đêm. Khi lên Đoạn Kiều, Thủy Quang đứng hồi lâu, Chương Tranh Lam đứng phía sau, làm phiền .

      Buổi đêm, ngủ say trong lòng , còn vẫn tỉnh táo nhìn chăm chăm vào bóng tối.

      “Đồng dàng dị mộng sao?”

      Trong giấc mơ của . vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở ngoài giấc mơ của , nhìn ngắm nhưng vào được.

      Ngày hôm sau, theo kế hoạch, họ đến chùa Linh .

      Hai người đều phải tín đồ Phật giáo nhưng từ sau khi Cảnh Lam mất, Thủy Quang bắt đầu chú ý tới những điều khó lý giải như thuyết về số mệnh và kiếp trước, kiếp này. Hai người ăn sáng xong liền bắt xe đến chùa Linh . Chân núi Linh ở phía tây bắc Tây Hồ, giữa rừng cây râm mát. Hai người thẳng tới mặt sau bức tường “Chỉ xích Tây Thiên” mới dừng lại. Thủy Quang nhìn hàng chữ bức tường đó, đột nhiên có chút thương cảm, bỗng nhớ đến Cảnh Lam. Giữa sống và chết, chẳng phải chỉ là cự li “chỉ xích Tây Thiên” thôi sao?

      *Chỉ xích Tây Thiên: Tây Thiên gần trong gang tấc.

      Chương Tranh Lam ở bên cạnh : “ thôi chứ?”

      Lúc này Thủy Quang mới quay đầu lại. “Vâng, được.”

      Thủy Quang bước vào cổng chùa. Từ xa có thể nhìn thấy khói hương uốn lượn lan tỏa cảm giác trang nghiêm mà ấm áp. Chương Tranh Lam đợi ở ngoài điện. đứng dựa vào thân cây lớn, dáng vẻ độc.

      Sau đó, hai người tham quan các điện.

      Trong điện Dược Sư đốt đèn màu vàng, buổi hợp sơ hiết diễn ra. vị hòa thương đeo kính, dáng vẻ phúc hậu điềm đạm thuyết pháp giữa nhóm thiện nam tín nữ. Chương Tranh Lam kéo Thủy Quang lại, đứng ở vòng ngoài, nghe thấy giọng của vị hòa thượng thấp thoáng truyền đến: “… Chấp tượng nhi cầu, chỉ xích thiên lý. Con làm sao biết được vô duyên phải là loại duyên pháp khác? Tình chấp dứt, rơi Sa Bà vĩnh viễn…” Đại khái là có người mắc kẹt trong biển khổ lưới tình, chờ đợi được khai thông.

      *chấp tượng nhi cầu, chỉ xích thiên lý: là câu trong lời kệ của Hoằng Nhất đại sư, có nghĩa là: khi ta chỉ nhìn vào biểu bên ngoài để kết giao bạn bè, tưởng như nhìn thấy bản chất của người đó nhưng thực tế chỉ còn cách rất xa.

      Trong lòng Thủy Quang vô cùng rối rắm. Chương Tranh Lam dường như cũng có thay đổi gì đó, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Lúc này vị hòa thượng chắp tay, với mọi người: “Cầm lên được cũng phải đặt xuống được. Lưu lại duyên phận lần sau gặp lại, há chẳng phải tốt hơn?”

      Mọi người tản , vị hòa thương quay vào trong điện. Chương Tranh Lam nghĩ, nếu có thể buông là buông được dễ dàng như vậy đời này đâu còn nhiều người khổ vì tình nữa chứ!

      Sau khi ăn cơm chay trong chùa, hai người liền lên đình Phi Lai. Thủy Quang nhìn ba chữ “Nhất tuyết thiên” biển chỉ dẫn, cảm thấy rất thú vị. Chương Tranh Lam liền đưa tìm hồi lâu vẫn thấy. Sau đó nghe thấy nhóm du khách bàn luận ở phía trước, mặt đất có dấu chân tứ phương được ghép lại từ miếng gạch vuông, chỉ cần theo vết chân về phía bên phải, bước bước ngắn rồi ngẩng đầu nhìn sang đỉnh núi cao nhất, tìm góc độ hợp lý là có thể phát ra đỉnh hang tối đen có điểm sáng giống như vì sao, đây chính là “Nhất tuyết thiên”. Thủy Quang cứ theo như vậy nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì cả, Chương Tranh Lam liền chỉ sang bốn chữ vách đá bên cạnh, cho biết: Biết đủ là vui.

      *Nhất tuyết thiên chỉ con đường hẹp, hai bên là vách núi dựng đứng.

      Thủy Quang cười cười, cũng cố chấp nữa. Tham quan vòng rồi xuống, mặt trời chầm chậm ngả về phía tây, Chương Tranh Lam đề nghị tìm đá Tam Sinh.

      Thủy Quang trầm ngâm: “Em nghe đá Tam Sinh dễ tìm đâu.”

      Chương Tranh Lam nhìn đồng hồ. “Nếu sau nửa tiếng mà tìm thấy tìm nữa.” Thủy Quang thấy kiên quyết liền gật đầu. lên Thiên Trúc Hương Thị, người ít hơn rất nhiều, đến khúc quanh có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Cả quãng đường chỉ có dốc, hai người rất chậm, Chương Tranh Lam còn cẩn thận chú ý các loại biển chỉ dẫn. qua chùa Pháp Kính, dựa theo biển chỉ dẫn bên đường, hai người men theo đường vào, thêm mấy bước còn biển chỉ dẫn nữa. Hai người tìm kiếm xung quanh nhưng chỉ thấy những bụi cây, chỗ này rậm rạp, hoang dã và còn có chút hoang vu.

      Chương Tranh Lam muốn tiếp tục lên bị Thủy Quang kéo lại. “Đừng lên nữa nhé, bên đó tối om, chẳng có ai cả.”

      Chương Tranh Lam nhìn lại đồng hồ. “Vẫn còn năm phút nữa.” xong liền kéo tay , vẻ mặt có chút cố chấp. Thủy Quang cũng gì nữa, tiếp tục lên cùng .

      Đá Tam Sinh chỉ là khối đá chẳng có gì nổi bật, bên có khắc ba chữ Triện màu đỏ to bằng miệng bát. phần của khối đá nhẵn bóng, còn được khắc đoạn văn bia. Thời gian trôi qua lâu, những nét chữ mờ nhưng câu truyện này vỗn cũng cần xem lại. Ý tứ của , biết .

      Bên phiến đá có treo rải rác vài dải vải màu đỏ và những ổ khóa , đây là lời thề hẹn ước ba kiếp của các cặp tình nhân. Chương Tranh Lam nắm chặt tay Thủy Quang, thầm nghĩ: “Tiêu Thủy Quang, chúng ta cầu ba kiếp, chỉ cầu kiếp này, có được ?”

      Thời khắc đó, Thủy Quang cũng thầm câu: “ cầu kiếp sau, chỉ cầu kiếp này đường còn khó nữa, oán hận, hối tiếc.”

      Cùng lúc, hai người đều cầu tình cảm dài lâu, có điều chẳng ai ra.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 42: Hóa ra đây chính là tàn cuộc

      Từ Hàng Châu trở về, mỗi người lại lao vào công việc riêng của mình. Đôi bên cất giấu cảm xúc, bình yên vô . Nhưng có vài thứ, càng gắng bảo vệ lại càng dễ vỡ.

      Chẳng mấy chốc vào tháng Sáu. Tháng Sáu, đối với Thủy Quang là vết cắt.

      Ngày mùng Mười tháng Sáu là sinh nhật của Thủy Quang, Chương Tranh Lam chuẩn bị cho sinh nhật này từ đầu tháng. Hôm sinh nhật , hai người chưa thể cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến, lần này sinh nhật , nhất định phải làm hoàn mỹ. đặt xong chỗ ở nhà hàng có gian lãng mạn, đích thân mua quà, chỉ còn đợi đến hôm đó ăn cơm xong, tặng quà xong nghe buổi biểu diễn violin, chắc là thích, sau đó đến sơn trang ở ngoại thành, họ ở đó đêm.

      tưởng tượng ra bức tranh quá đẹp, đến mức khi mà tất cả đều biến thành con số , mới cảm thấy mất mát đến vậy.

      .

      Hôm sinh nhật Thủy Quang, Chương Tranh Lam thể liên lạc với . lại gọi đến công ty , họ hôm nay xin nghỉ ngày, cuối cùng gọi điện cho La Trí, người kia ấp úng chút, : “Chương Tổng, hôm nay đừng tìm con bé nữa… để con bé được ở mình ngày , qua ngày hôm nay là tốt thôi.”

      Chương Tranh Lam mơ hồ phát ra điều gì đó nhưng bề ngoài vẫn có biểu gì khác thường. gọi điện cho nữa mà chỉ gửi tin nhắn, rằng sau khi tan làm đợi ở nhà , cùng đón sinh nhật.

      Nhưng hôm đó, đợi đến khi màn đêm giăng kín vẫn chẳng nhận được tin nhắn nào của .

      Cuối cùng mở hộp bánh ga tô bàn ra, cắm từng cây nến nhiều màu sắc lên chiếc bánh rồi châm lửa, cuối cùng, nhìn chúng dần dần cháy hết.

      Khi ra ngoài, tiện tay mặc chiếc áo khoác ngoài mà hôm qua mặc.

      Chương Tranh Lam biết mình trải qua ngày hôm nay như thế nào, dường như hồn phách rời thân, chỉ còn lại cái xác hồn thoi thóp đời. Trong lúc vô thức, đến cửa phòng hòa nhạc, nhìn thấy ít người lục tục vào. Chợt như nhớ ra điều gì đó, thò tay vào túi áo khoác, lấy ra hai chiếc vé rồi lại nhìn di động lần nữa, vẫn có tin nhắn, lặng lẽ nở nụ cười, hòa vào dòng người đông đúc.

      Chương Tranh Lam đến hàng ghế VIP mà cảm thấy lối dưới chân mình càng ngày vươn dài ra, đến lúc ngồi xuống, bỗng nhiên thả lỏng, cũng phát ra mình cứ bóp chặt tấm vé trong tay.

      Chương Tranh Lam biết buổi hòa nhạc bắt đầu từ khi nào, chỉ nghe thấy tiếng nhạc giống như tiếng mưa bụi của Tây Hô vấn vít bên tai. Điều này khiến nhớ lại những ngôi nhà tường trắng, ngói xanh đen của Giang Nam và cả những nóc nhà dột tang thương nổi bật bức tường cũ.

      rời khỏi hội trường khi các nhạc công chơi bản nhạc lãng mạn, vui vẻ: Niềm vui sướng của tình . Ra bên ngoài, lại lạc đường, đây là điều trước nay chưa từng xảy ra, ngờ lại mất phương hướng giữa thành phố quen thuộc này. Vật vờ như u hồn hồi lâu, khi ngẩng đầu mới phát mình vòng lại cửa vào của phòng hòa nhạc. Lúc này, đèn ngoài cửa tắt hết, cũng chẳng có ai còn ở lại. nhìn sang rồi nghĩ, hóa ra đây chính là tàn cuộc.

      Sau đó, đến quán bar, vừa vào liền vẫy tay, : “Tâm trạng tôi rất tốt, tất cả tiền đồ uống hôm nay tôi mời.” Hội trường nhấp nháy ánh đèn màu lập tức vang lên tiếng hoan hô.

      Chương Tranh Lam ngồi xuống trước quầy bar, gọi cốc sâm banh. Nhân viên pha chế kia đưa rượu đến còn cười, : “Sâm banh là dùng để chúc mừng, Chương Tổng hôm nay muốn chúc mừng cái gì? Còn mời tất cả mọi người chia sẻ cùng nữa.”

      nhếch khóe môi. “Sinh nhật bạn tôi.”

      Nhân viên pha chế có chút sững sờ, nhưng lập tức cười, : “Vậy sao đón sinh nhật cùng ấy?”

      biết lúc này nghĩ gì, chỉ : “Cii ấy muốn tôi ở bên ấy.”

      Nhân viên pha chế quen biết Chương Tranh Lam lâu nhưng cũng chỉ ở mức độ pha trò chuyện phiếm, trước nay chưa từng đến chủ đề như thế này nên lúc này ta cũng biết phải tiếp lời thế nào. Chương Tranh Lam cũng muốn nghe gì, chỉ uống rượu.

      Thực ra thích thuốc chứ thích rượu, bình thường cũng rất ít uống rượu nên chẳng mấy khi say, nhưng lần này uống say.


      Thủy Quang quay về Tây An tảo mộ Cảnh Lam. Vào ngày này của những năm trước, chưa bao giờ dám đến. Nhưng hôm nay đến, là bởi vì bứt ra khỏi chiếc lồng giam trong lòng, cũng là đến để tạm biệt…

      Tránh thời gian nhà họ Vu đến lễ bái, đến khu mộ vào lúc trời xẩm tối, mình ngồi nền đất trước mộ Cảnh Lam. Tay vuốt ve hàng tên bia mộ, hết lượt này đến lượt khác. Đầu ngón tay trỏ dường như ấm lên, có lẽ đó là đáp lại của Cảnh Lam.

      Chẳng hiểu sao Thủy Quang lại nghĩ đến bài Giang Thành Tử của Tô Đông Pha. “Mười năm sống chết có đôi đường, gạt nhớ thương, vẫn tơ vương… Có gặp nhau chăng, khôn nhận , bụi đầy mặt, tóc nhuốm sương…” lẩm bẩm : “Cảnh Lam, còn nhớ năm đó em mười chín tuổi, hai mươi hai tuổi. Bây giờ em hai mươi tư tuổi rồi, vẫn hai mươi hai tuổi.” Người thanh niên trong ảnh dùng nụ cười mỉm để đáp lại .

      “Em đến là để từ biệt .” Thủy Quang nhàng . “Em đến để từ biệt trai.”

      Đặt chiếc hộp trong tay xuống trước mộ, mở ra, vuốt qua những món đồ trong đó, mặt dây chuyền ngọc lưu ly, tấm bookmark đêm đêm cùng vào giấc ngủ, quyển nhật ký bao nhiêu năm nay vẫn viết cho

      Gió thôi bông hoa tím trước mộ rụng xuống, Thủy Quang đậy chiếc hộp lại, nhặt bông hoa đó rồi đứng dậy, đặt nó lên tấm bia.

      “Em đây.” Thủy Quang nhìn tấm ảnh đó, cuối cùng khẽ mỉm cười. “Sang năm hoa lại nở, em đưa ấy đến gặp .”
      Đến tận khi lên máy bay, Thủy Quang mới đột nhiên nhớ ra, từ lúc tắt máy trước khi lên máy bay vào buổi sáng quên mở máy lại. đến Tây An thông báo cho bố mẹ, cũng cho ấy biết, bởi vì ngày hôm nay, muốn dành cho Cảnh Lam lần cuối cùng.

      Lúc này mới nhớ ra, nếu Chương Tranh Lam tìm thấy , liệu có lo lắng ? suốt quãng đường, Thủy Quang nắm chặt di động, ngừng lật qua lật lại giữa hai tay.

      Khi xuống máy bay hơn mười giờ, vừa mở máy, điện thoại nhận được mười mấy nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ, hầu hết là của , ở giữa có hai cuộc gọi của La Trí. Thủy Quang có chút hối hận, vội vàng gọi vào số của Chương Tranh Lam nhưng có ai nghe máy. lại ấn số của La Trí.

      La Trí : “ ấy có tìm em lần, hỏi em ở đâu… Giọng có vẻ rất sốt ruột.”

      “Em biết rồi. Em gọi lại cho ấy đây.”

      La Trí ngập ngừng hỏi: “Thủy Quang, có phải em quên mất rồi ? Hôm nay là sinh nhật em.”

      Hôm nay là sinh nhật , hề quên, có điều bao nhiêu năm rồi đón sinh nhật nên cũng chẳng để ý lắm, hoặc là , quen trốn tránh ngày này, giả vờ ngờ nghệch, người thân bao dung cho tùy tiện của nhưng lại sơ suất điều, người đó coi trọng ngày này.

      lại gọi vào số máy của Chương Tranh Lam, cuối cùng cũng có người bắt máy nhưng phải là . Người đó uống say khướt ở quán bar.

      Khi đến quán bar, Chương Tranh Lam rời rồi. hỏi rất nhiều người nhưng ai biết đâu. Cuối cùng có người nhìn thấy ra từ cửa sau, cảm ơn rồi cuống quýt chạy ra ngoài, rốt cuộc tìm được trong con ngõ ở phía sau quán bar. Gay go nhất phải là uống đến say mềm mà la đánh nhau với người ta. Lúc vội chạy đến, chợt nhìn thấy tay kẻ xa lạ kia có con dao , trái tim lỡ mất nhịp, hoảng loạn lao tới muốn kéo Chương Tranh Lam say rượu còn khả năng chống trả. Con dao kia vung đến, chỉ kịp duỗi tay ra chặn lưỡi dao nhưng lực của đối phương quá lớn, thể hoàn toàn ngăn chặn được động tác của , con dao sắc liền cắt vào ngón út và ngón áp út của , máu lập tức trào ra.

      Thủy Quang chẳng kịp để ý đến cơn đau đến thấu tim, dùng tay đẩy Chương Tranh Lam ra, sau đó xoạc chân đá tên côn đồ kia cái. Đối phương dữ tợn lườm , lại hung hãn xông lên. Thủy Quang nắm chặt bàn tay trái vô cùng đau đớn, chuỗi động tác liên tiếp tấn công về phía tên côn đồ khiến nằm bẹp, lần này dám tấn công nữa, miệng chửi rủa rồi lật đật bỏ chạy.

      Nửa bàn tay trái của Thủy Quang đẫm máu, miệng vết thương hơi sâu nhưng có lẽ chưa bị thương đến xương. chạy đến bên cạnh Chương Tranh Lam, ngồi nghiêng ngã tựa vào tường, dùng bàn tay dính máu khẽ vỗ vào mặt . “Chương Tranh Lam, tỉnh dậy !”

      Ánh mắt của Chương Tranh Lam có chút mơ màng, : “Thủy Quang…”

      Thủy Quang “ừm” tiếng, nghĩ rằng tỉnh táo rồi liền hỏi: “ có thể đứng dậy ?”

      Nhưng dường như chỉ biết gọi Thủy Quang, Thủy Quang, rồi điều gì khác nữa.

      mình Thủy Quang xốc dậy được, cuối cùng chạy ra đầu đường gọi xe taxi, trả thêm trăm tệ để tài xế giúp đưa người vào trong xe. Tài xế nhìn thấy tay bị thương, trước khi lái xe còn hỏi: “Đến bệnh viện à?”

      Thủy Quang địa chỉ nhà của Chương Tranh Lam, muốn đưa về nhà trước rồi mới tới bệnh viện. Nhưng ngờ được những chuyện xảy ra sau đó khiến quên mất cơn đau thấu tim ở bàn tay kia.

      Khi xuống xe, Chương Tranh Lam tỉnh táo hơn chút, cần tài xế đỡ xuống. Thủy Quang mình dìu vào trong nhà, để người đàn ông cao lớn này nằm sô pha. định đứng dậy nhưng bị kéo áo, miệng lẩm bẩm gì đó, vẻ mặt khó chịu, cuối cùng nữa, dùng thuốc có sẵn trong nhà xử lý qua vết thương rồi túc trực bên cạnh cả đêm.

      Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Giai Giai gọi điện cho , sáng sớm Edward chạy ra ngoài bị chiếc ô tô đâm phải, chết ngay tại chỗ. Giai Giai khóc nức nở, Thủy Quang đờ đẫn nghe, rất lâu sau mới hiểu được ấy chuyện gì.

      Khi Thủy Quang ra ngoài, Chương Tranh Lam vẫn ngủ. đến nhà họ Lâm, nhìn ông Lâm mang chú chó lớn toàn thân đầy máu chôn, so với Giai Giai đau lòng tuyệt vọng vẫn rất bình tĩnh.

      phải buồn, có điều quá đột ngột, vẫn chưa biết phản ứng ra sao… Thực , chuyện này quá bất ngờ…

      Thủy Quang quay lại nhà Chương Tranh Lam lần nữa sắp trưa. mệt mỏi rệu rã, vốn định đến bệnh viện bởi tay thực rất đau, nhưng vẫn về đây trước để xem thế nào rồi.

      Khi Thủy Quang vào cửa, Chương Tranh Lam ngồi trong phòng khách, lặng lẽ xem ti vi. Nghe thấy tiếng động, liền ngẩng lên nhìn . thay dép, mệt mỏi nhắm mắt, muốn hỏi đỡ hơn chút nào chưa nhưng lại nghe thấy câu khiến toàn thân lạnh toát.

      : “Thủy Quang, chúng ta kết thúc ! Lừa mình gạt người bao lâu nay cũng khiến cảm thấy rất mệt mỏi. Thủy Quang, buổi tối ngủ em gọi Cảnh Lam, Cảnh Lam… Có lúc nghĩ, hay là đổi tên?” cười khổ. “Nhưng sau đó nghĩ lại, em chỉ vì đổi tên sao? Người em vẫn là “Cảnh Lam”, phải . Có lẽ em biết… mỗi lần em gọi tên , khi gọi đến chữ Lam đều dừng lại chút… luôn nghĩ, em gọi ai? từng em là đủ rồi, chỉ cần khi ở bên cạnh , em cảm thấy vui vẻ… vốn tưởng rằng như vậy là đủ rồi. vẫn luôn muốn đối xử tốt với em, ở bên em đến tận khi đầu bạc răng long… Chúng ta sinh rất nhiều con, sau đó cùng chứng kiến bọn chúng dần trưởng thành… những điều này đều nghĩ tới, nhưng điều duy nhất quên mất đó là… có thể em muốn có tất cả những điều tưởng tượng… Thủy Quang, chưa từng khiến em vui vẻ, có phải ?”
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 43: Người ngủ mới biết đêm dài

      Thủy Quang chầm chậm mở mắt, mơ thấy ác mộng nhưng khi tỉnh dậy lại bình tĩnh lạ thường. Sau khi tỉnh giấc tài nào ngủ được nữa, nửa năm nay đều như vậy.

      còn nhớ nửa năm trước nhận được điện thoại của mẹ, thời khắc đó vừa từ nhà Chương Tranh Lam ra. Giọng của mẹ mơ hồ truyền đến: “Thủy Quang… bố con xảy ra chuyện rồi.”

      Người bố vẫn luôn chính trực, nghiêm túc bất ngờ bị cách chức và bị điều tra khiến mẹ vô cùng lo lắng, sợ hãi.

      Dường như tất cả những chuyện tồi tệ đều xảy ra trong hai ngày hôm đó.

      Thủy Quang ngồi trong phòng chờ máy bay, bé con ở bên cạnh xán đến khẽ hỏi: “Chị ơi, vì sao chị khóc ạ?”

      Thủy Quang nhớ mình câu: “Bởi vì buồn quá.”

      Hôm nay Thủy Quang dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, trong sân thanh gì ngoài tiếng côn trùng kêu rải rác. rửa mặt xong vào thay đồ thể thao để ra ngoài chạy bộ. Nhiệt độ ở Tây An vào tháng xuống độ, chạy hai vòng quanh hồ trong công viên, đến khi phải thở hổn hển mới ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven lối .

      nhìn vầng mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía chân trời, thấy người chạy buổi sáng quanh hồ ngày càng đông mới đứng dậy rời . Về nhà, tắm rửa thay quần áo, khi nấu cháo nghe thấy trong phòng của bố mẹ có tiếng động. Bà Tiêu ngủ dậy, ra ngoài nhìn thấy con , khẽ hỏi: “Sao con dậy sớm thế? chạy bộ rồi à?”

      “Vâng. Bố vẫn ngủ ạ?”

      Bà Tiêu gật đầu: “Tối qua ông ấy trằn trọc cả đêm ngủ…”

      Sau việc đó, dường như bố già hơn rất nhiều, phần lớn thời gian ở nhà chăm hoa trồng cây nhưng tâm trạng luôn tốt.

      ..

      Thủy Quang cùng mẹ ăn sáng xong, khi thu dọn bát đũa di động báo có tin nhắn là tin nhắn của Cảnh Cầm, bảo hôm nay giúp ấy chăm sóc em bé. “Hai ngày nay bố mẹ mình Hạ Môn, mình với chồng mình lại tăng ca, cái công ty dở hơi này!” Cảnh Cầm kết hôn với đồng nghiệp của ấy vào tháng Bảy năm ngoái, sau năm nhau. Bà Tiêu thấy con trả lời tin nhắn hỏi là ai tìm ?

      Thủy Quang : “Cảnh Cầm bảo con lát nữa đón Tư Lam.”

      Bà Tiêu nghe cái tên Tư Lam lại thở dài tiếng. Tiểu Cầm kết hôn rồi sinh con. Con mình lại lạnh lòng với chuyện tình cảm. Bà hỏi quá nhiều về tâm của con , phải vì quan tâm chàng từng đến đây xảy ra chuyện gì, mà vì nửa năm nay, toàn bộ tâm tư của bà đều dồn vào chuyện của chồng, có thời gian để ý đến cảm xúc của con . Đến khi chuyện của chồng qua , bà mới chú ý đến vẻ tiều tụy mặt con vẫn luôn ở bên cạnh mình.

      Hôm đó bà vào ngồi xuống bên giường của con , nhìn chiếc gối ướt nửa dưới má , nghe thấy : “Mẹ ơi, con sao, con chỉ là… muốn về nhà rồi.”

      Con bà là người quật cường, khi Cảnh Lam mới xảy ra chuyện cũng thấy mềm yếu thế này.


      Thủy Quang ra ngoài gọi điện thoại cho Cảnh Cầm, bây giờ đến chỗ ấy, sau đó ra đầu ngõ gọi xe. Nhưng gần đến Tết, taxi cực ít, đứng đó đợi, chợt nhìn thấy ở cửa đại viện đối diện có người leo thang treo đèn lồng đỏ đón năm mới.

      nhớ lại Tết năm ngoái dường như mới là ngày hôm qua, chớp mắt cái qua rồi, là nhanh. Người treo lồng đỏ nhận ra , với sang. “Thủy Quang, sắp ra ngoài à?”

      mỉm cười, gật đầu “vâng”.

      chuyện đôi câu với người hàng xóm, mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có chiếc xe đến rồi, Thủy Quang tạm biệt người đó, lên xe đến chỗ Cảnh Cầm. đón chiếc xe đẩy của em bé ở dưới lầu tòa nhà cao tầng, sau đó Tiểu Cầm lại đưa chiếc túi lớn cho . “Bỉm và sữa bột, sữa bột ba tiếng uống lần, pha bằng nước khoảng năm mươi độ…”

      Thủy Quang gật đầu liên hồi. “Mình biết rồi, lần nào cậu cũng dặn nên mình thuộc từ lâu rồi.”

      Âu Thiệu Hoa – chồng của Cảnh Cầm đứng ở bên cạnh, lịch : “Thủy Quang, lại phải làm phiền em rồi.”

      sao đâu ạ. Dù sao cuối tuần em cũng có việc gì làm.”

      Sau khi về nhà, mẹ bảo thi vào cơ quan nhà nước. Công việc này lương cao nhưng lại được nghỉ nhiều, tuần được nghỉ hai ngày rưỡi, mà trước nay vốn là người có nhiều hoạt động giải trí. Con người ta khi nhàn rỗi thường hay suy nghĩ nên cũng muốn làm gì đó để phân tán chú ý.

      Sau khi hai vợ chồng Cảnh Cầm , Thủy Quang đắp chăn cẩn thận cho em bé, đứa trẻ mới nửa tuổi nhưng rất ngoan, khóc quấy, chỉ duỗi bàn tay rồi há miệng cười, khuôn mặt nhắn, tròn trịa rất giống Tiểu Cầm hồi bé, cũng có chút giống Cảnh Lam.

      Thủy Quang nắm lấy tay cậu bé, hỏi cậu: “Tư Lam muốn đâu?”

      Tư Lam, cái tên bà ngoại của đứa trẻ đặt, Thủy Quang nhìn nụ cười của em bé càng lúc càng tươi, khẽ giọng : “Tư Lam, ông bà ngoại nhớ bác của con nhiều biết bao nhiêu…”

      Sau đó Thủy Quang đặt bàn tay của cậu vào trong chăn, đẩy cậu con đường sạch , định đến quầy bán báo ở gần tiểu khu chọn hai cuốn tạp chí rồi mới về nhà. Khi trả tiền, có hai đến, người trong số đó nhìn thấy Thủy Quang đột nhiên bịt miệng lại vẻ rất kinh ngạc, chỉ vào rồi : “Á, chị… chị rất giống người áp phích quảng cáo game mà em chơi!”

      Người cùng bé xấu hổ kéo bé lại, với Thủy Quang: “Xin lỗi chị, bạn ấy chơi Thiên Hạ đến phát điên rồi…”

      bé kia cười, mắng: “Cậu mới phát điên í.”

      Thiên Hạ? Thủy Quang thẫn thờ lát, sau đó cười cười vẻ để bụng. bé đó vẫn nhìn Thủy Quang và ngừng lẩm bẩm: “Mình cảm thấy giống mà.”

      Khi rời , Thủy Quang còn nghe thấy câu: “Công ty game đó hình như sắp cho ra Thiên Hạ 2 rồi, đáng mong chờ!”

      Thủy Quang cúi đầu nhìn bàn tay trái đẩy xe, mỗi lần nghĩ đến , cơn đau ngón tay còn nhưng dường như lại khơi ra từng cơn đau đớn trong tim.

      Tư Lam, người nhớ đến phải là Cảnh Lam, mà là .

      Sẩm tối, vợ chồng Cảnh Cầm đến đón con, bà Tiêu giữ họ lại ăn cơm. Thủy Quang chẳng thấy ngon miêng, nhanh chóng ăn xong rồi bế em bé bộ trong sân. Bà Tiêu nhìn theo bất giác lắc đầu, Cảnh Cầm thấy vậy liền gắp đồ ăn cho bà Tiêu, : “Dì à, dì đừng lo lắng cho Thủy Quang nữa.”

      “… Haizz, cháu biết đâu, Tiểu Cầm à, con bé này cố chấp lắm.”

      Ông Tiêu nhấp ngụm rượu, lạnh nhạt : “Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.”

      Âu Thiệu Hoa rót đầy rượu cho ông Tiêu, sang chủ đề khác. Bà Tiêu có tâm trong lòng, mới ăn được mấy miếng buông đũa. Cảnh Cầm thấy vậy chỉ biết thở dài tiếng.

      Ăn cơm xong, Cảnh Cầm bảo Âu Thiệu Hoa bế con, còn chuyển chiếc ghế dài đến ngồi cùng Thủy Quang dưới gốc cây ở trong sân giống như khi còn họ thường ngồi. “Thủy Quang, còn nhớ khi chúng ta còn chú? Ăn cơm xong lại ra đây ngồi.”

      “Vẫn nhớ.”

      “Haizz, quên mất, trí nhớ của cậu là tốt nhất.” Đứa bé ở trong phòng có lẽ thích bố bế nên vặn vẹo người kêu I I a a, Cảnh Cầm mỉm cười. “Âu Thiệu Hoa bế con lúc nào cũng có thể làm cho con khóc, phục ấy đấy.”

      Thủy Quang cũng nhìn qua đó, khẽ mỉm cười.

      Hai người chuyện lát, Tiểu Cầm nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, khẽ giọng : “Thủy Quang, cậu từng với mình hình như cậu thích người khác ngoài … Lúc đó mình có chút bất ngờ, nhưng lòng cảm thấy mừng cho cậu.” Biết nghe, Cảnh Cầm tiếp tục : “Tết năm ngoái, cậu ấy đến Tây An, muốn đưa ấy gặp mình nhưng hai hôm ấy mình lại phải đến nhà họ hàng chúc Tết nên thể gặp được người cậu . Sau đó cậu quay lại, mình đến gặp cậu, cậu ôm mình khóc. Trong nửa năm nay, mình bận chuyện kết hôn, bận sinh con, thể chuyện tử tế với cậu… Thủy Quang, vì sao… cậu và người đó… ở bên nhau nữa?”

      Thủy Quang cứ nhìn bóng cây loang lổ dưới ánh trăng. “Có lẽ chỉ là đủ … nên thể đến cuối cùng.” bỏ ra quá muộn, còn … khi tất cả những lời thề thốt hóa thành câu “kết thúc nhé” mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

      “Thủy Quang, cậu có hận ấy ?”

      Giọng của Thủy Quang rất bình tĩnh, trong đêm tối ngày đông lại có chút trống trải. “, chỉ có điều, mình cảm thấy rất khó chịu.”

      vẫn luôn tưởng rằng, năm đó nghe tin Vu Cảnh Lam qua đời là điều đau khổ nhất mà cuộc đời này phải trải qua, nhưng hóa ra phải vậy.

      Khi lỗ mãng xông vào cuộc sống toàn màu xám của , hết lần này đến lần khác khuấy động trái tim mà vốn dĩ cho rằng còn dậy sóng được nữa. Đến khi dần thoát khỏi đầm lầy do chính mình tạo ra, bắt đầu để ý người khác ngoài Vu Cảnh Lam, khi tưởng rằng mình có thể có được chút hạnh phúc, bắt đầu chút mộng đẹp… đâu ngờ rằng, cái gọi là hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy, mộng đẹp lại tan nhanh như vậy.

      Có lúc muốn xông đến với , Chương Tranh Lam, cầu xin … Nhưng rốt cuộc chẳng làm gì cả.

      Cảnh Cầm nghe xong, cuối cùng chỉ biết : “Quang Nhi, cậu có biết trước đây mình thích cậu câu nào nhất ? Cậu : “Mình đói rồi.” Cậu luôn dễ đói, sau đó liền ấn bụng kêu đói quá, muốn ăn thứ gì đó.” luyện võ nên phải vận động nhiều, trước nay là người dễ đói nhất trong số bốn người họ. Lúc này Tiểu Cầm lại : “Khi đó thường để ít đồ ăn vặt trong túi… Có lần bị nữ sinh trong lớp tìm thấy kẹo bảy màu, bị cười mấy ngày liền. La Trí luôn gây chuyện, còn mình luôn muốn vượt qua trai… Nếu thời gian có thể quay trở lại tốt biết bao.”

      Đúng vậy, nếu thời gian có thể quay trở lại tốt biết bao.

      câu “em thích , Vu Cảnh Lam” muộn chút, gọi điện cho vào hôm đó… cũng quen biết Chương Tranh Lam.


      Ngày Hai mươi ba tháng Chạp, Tây An có tuyết rơi, khi Thủy Quang tam làm, tuyết tích thành lớp mỏng. Giữa đường nhận được điện thoại của La Trí, ngày mai về.

      La Trí vẫn ở lại thành phố đó, nghiệp của ngày càng khởi sắc. Lúc mới đến chỗ , là ở đó có tiền đồ, dù sao cũng là thành phố lớn số , số hai cả nước, nhưng cho cùng, qua đó vì lo lắng cho . Sau này quay về Tây An, La Trí hỏi nhiều, chỉ , em ở nhà cũng tốt.

      Thủy Quang biết thế nào mới được coi là tốt, nhưng thấy mừng vì La Trí có thể gây dựng được nghiệp cho mình, đâu có giống , đến đến , cuối cùng chẳng được tích gì.

      Thủy Quang với , Tây An tuyết rơi rồi.

      La Trí cười, . “Vậy khi quay về, chúng ta có thể chơi ném tuyết.” Sau đó nhờ với bố mẹ rằng sắp về, trước đó gọi điện cho họ nhưng chẳng ai nghe máy, xem ra họ đánh mạt chược cả rồi.

      Thủy Quang “vâng”, cười rồi dập máy. nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn, lấy chiếc ô trong túi ra. Nhìn mảng trời trắng mờ mịt phía trước, nghĩ biết trận tuyết này rơi bao lâu?
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 44: Ai là nỗi thương của ai

      Thời gian nửa năm dài bao lâu, đối với Chương Tranh Lam mà , nửa năm dài đến mức thể chịu đựng nối.

      lần nhìn thấy , Châu Kiến Minh : “Nhân sinh có tám điều khổ: sinh, lão, bệnh, tử, biệt ly, oán trường cửu, cầu được, buông nổi, cậu có biết bây giờ cậu thế nào ? Ngoài tử ra, những thứ khác trong tám điều khổ này cậu đều chiếm mất rồi.”

      sống mà có phương hương, nhưng khó chịu thế này là đáng đời rồi.


      . .

      ngày gần Tết, Chương Tranh Lam tham gia bữa tiệc từ thiện. Người đại diện của đơn vị tổ chức phát biểu xong, bảo Hà Lan quyên góp tiền rồi lùi lại phía sau, tựa vào tường nhìn đám người rải rác trong hội trường. Dường như thanh ồn áo ở đây làm tan bớt lạnh lẽo trong tim .

      Hồi lâu sau, có đôi nam nữ đến chào hỏi . quen biết người đàn ông, đó là ông chủ của công ty truyền thông ở thành phố này. Đối phương chìa tay ra, : “Chương Tổng, lâu rồi gặp.”

      Chương Tranh Lam bắt tay. “Lâu rồi gặp, Du Tổng.”

      Người đó giới thiệu bên cạnh với : “Đây là phó tổng biên của tạp chí Legend phiên bản Trung quốc, Chu Lị, ấy mới về nước chưa lâu nhưng lại muốn phỏng vấn từ rất lâu rồi.

      Chu Lị cười, gật đầu vơi Chương Tranh Lam. “Từ lâu nghe tiếng Chương Tổng của GIT, hôm nay được gặp mặt, tôi chỉ muốn , người còn tuấn hơn những bức ảnh tạp chí rất nhiều.” Mấy câu xã giao được ra cách rất chân thành.

      Chương Tranh Lam cười, câu cảm ơn.

      Ba người chuyện trò lát có người đến tìm Du Tổng. Chu Lị và Chương Tranh Lam tiếp tục chuyện, ta muốn làm kỳ về câu chuyện của nhân vật kiệt xuất ngành IT trong và ngoài nước, mà Chương Tranh Lam của GIT chính là nhân vật thống lĩnh ngành IT trong nước. ta hy vọng có thể phỏng vấn nhưng đối phương dường như chẳng có hứng thú với chuyện này, cuối cùng ta thẳng ra liền bị từ chối. ta với vẻ khó hiểu: “Chương Tổng từng chấp nhận phỏng vấn của các tạp chí khác, thậm chí từng nhận lời mời tham gia buổi ghi hình cho chương trình chiếu ti vi, vì sao đến giờ lại chú ý đến phương diện này nữa?”

      Chương Tranh Lam từ đầu chí cuối vẫn đứng dựa vào tường với vẻ lười nhác, nghe thấy câu hỏi này liền cười, : “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi có tâm trạng.”

      Lần đầu tiên Chu Lị gặp phải người thế này. Cử chỉ, thái độ của khiến người ta cảm thấy thất lễ, thậm chí có thể coi là lịch , nhã nhặn nhưng lời ra lại rất… thế nào nhỉ, toát lên vẻ độc tôn mà lạnh nhạt. Chương Tranh Lam cao hơn mét tám, vóc dáng hoàn mỹ, ngũ quan đoan chính ưa nhìn nhưng từ người lại thấp thoáng toát ra cảm giác lạnh lẽo.

      Chu Lị thu lại tâm tư, thầm nghĩ những người cao ngạo như thế này khó lấy lòng nhưng ta muốn bỏ cuộc.

      Chương Tranh Lam đột nhiên đứng thẳng dậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi. sờ vào túi quần lượt, lại sờ túi áo sơ mi bên trong áo vest, sắc mặt càng lúc càng tối lại. Chu Lị kìm được hỏi: “ sao vậy? Bị mất thứ gì phải ?”

      Chương Tranh Lam nhìn Chu Lị cái. Trong ánh mắt trước đó vốn phẳng lặng có sóng, bây giờ Chu Lị khẳng định, ta nhìn thấy chút hoảng hốt trong ánh mắt ấy. trầm giọng : “Nhẫn của tôi rơi mất rồi.”

      Sau đó Chương Tranh Lam sang chỗ lúc trước dừng lại khá lâu.

      Chu Lị nhìn người đàn ông cao lớn đó sốt ruột tìm vòng quanh chiếc bàn ăn, sau đó kéo nhân viên phục vụ tới gì đó, người kia cũng vội vàng tìm kiếm. ta nhìn thấy vẻ nôn nóng thực mặt Chương Tranh Lam, trong lòng nảy sinh ý nghĩ rằng, người liên quan tới chiếc nhẫn nhất định có vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim .

      Chu Lị định qua đó tìm giúp thấy nhận được cuộc điện thoại, sau đó ra ngoài cửa, thần sắc dần thả lỏng, ta thầm nghĩ, chắc là tìm được chiếc nhẫn rồi.


      “Chiếc nhẫn của con mẹ đặt bàn ăn. Mẹ mang canh đến cho con, để trong tủ lạnh, khi nào về hâm nóng lại mà ăn, đừng có suốt ngày ăn linh tinh ở bên ngoài.” Mẹ chỉ vậy rồi thở dài, sau đó dập máy.

      Hóa ra làm rơi chiếc nhẫn ở cửa. Lúc lên xe, dựa vào lưng ghế, cảm giác mệt mỏi sau khi trải qua căng thẳng khiến nhắm mắt lại.

      Đồ đạc để ở chỗ cũng chẳng nhiều nhặn gì, bàn chải, khăn mặt, áo ngủ, sau khi rời mang theo, có lẽ cảm thấy cần nữa, mà đồ đạc để lại ở chỗ , quần áo, sách vở, laptop và cả chiếc nhẫn tặng , bảo La Trí mang trả lại tất cho .

      Khi đó La Trí với : “Chương Tổng, tôi tin tưởng làm tổn thương con bé, ai nỡ làm tổn thương con bé, nhưng…” La Trí đấm cú, chấp nhận.

      cũng nỡ, làm sao nỡ chứ, nhưng thực tế, khiến buồn bã rời .

      đưa tay sờ mặt mình, sau đó dùng sợi dây chuyền xâu hai chiếc nhẫn vào nhau, đeo lên cổ, ngày đêm đều đeo, quen thuộc đến mức còn cảm giác nữa, làm rơi cũng phát ra.

      Gửi tin nhắn cho Hà Lan xong, liền lái xe về nhà, nhìn thấy hai chiếc nhẫn nằm lặng lẽ bàn ăn, chậm rãi ngồi xuống cửa, tròng mắt hơi đỏ lên.

      Trước khi Hải Nam, làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, còn đùa với chính mình rằng nhét tờ giấy kiểm tra sức khỏe vào cùng nhẫn cưới để cầu hôn , nhưng chẳng thể ngờ được rằng kết quả kiểm tra lại khiến rối lòng.

      Kết quả xét nghiệm máu có muộn, hôm đó lấy được phiếu, ngày thứ hai ở Hải Nam, phía bệnh viện gọi điện thoại bảo qua đó chuyến, có kết quả kiểm tra huyết dịch. Đối phương với bằng giọng nặng nề: “ Chương, kết quả kiểm tra của được lạc quan cho lắm, những thứ khác đều tốt nhưng hệ thống miễn dịch có chút vấn đề. giờ chúng tôi vẫn chưa thể khẳng định nhưng phán đoán sơ bộ có thể là bệnh máu trắng cấp tính.”

      Nửa câu cuối cùng khiến đờ đẫn hồi lâu. “ gì?”

      Chương, tốt nhất là hãy nhanh chóng đến bệnh viện, chúng tôi muốn kiểm tra lần nữa rồi mới đưa ra kết quả cuối cùng…”

      Ngắt điện thoại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Từ đến lớn, chưa từng mắc bệnh nặng, cùng lắm chỉ là cảm cúm đau đầu, uống vài viên thuốc là khỏi. Bệnh máu trắng? Đây phải phim truyền hình, chưa bao giờ nghĩ căn bệnh này lại dính vào người .

      trở về trước, làm xét nghiệm máu lần nữa.

      Khi đợi kết quả, nhận được điện thoại của người đàn ông đó: “ ấy ở cùng tôi, có muốn đến gặp chút ?”

      Hóa ra, khi đó cũng ở trong tòa nhà của bệnh viện, cách khoảng trăm mét. muốn đưa Hải Nam, ít nhiều là kiêng kị điều với người đàn ông kia trước đó, thậm chí hôm đó quay về, đến bệnh viện kiểm tra, vốn cho rằng việc rồi từ từ thuận lợi, kết quả lại là quá tự tin.

      Có kết quả xét nghiệm máu, bác sĩ xin lỗi , tuy kết quả kiểm tra huyết tương hai lần đều hiển thị tế bào bạch cầu cao bất thường nhưng để xác định có phải là bệnh máu trắng cấp tính hay còn phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có kết quả xét nghiệm tủy.

      Chương Tranh Lam cười khổ. đứng lên nhìn sang tòa nhà kia, lúc đó trong đáy lòng bỗng có cảm giác số mệnh vừa nực cười lại vừa bi thương, ràng ở cách gần như vậy mà lại cảm thấy giống như cách cả trăm núi nghìn khe, xa thể tới.

      Trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi vô hạn, ngồi trong phòng khách đợi về. nghĩ có nên cho biết , nhưng ra rồi thế nào chứ, chỉ là có thêm người phải lo lắng.

      Nếu phải chết, có đau lòng vì ?

      Chuyến Hàng Châu là để xử lý hai khu bất động sản bên đó, nhưng quan trọng nhất vẫn là muốn lưu lại cho mình chút hồi ức giống như hạnh phúc, cho dù đó chỉ là tự lừa mình gạt người.

      tuần sau, vẫn tới bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm vốn chẳng còn hy vọng gì mà bận rộn chuẩn bị sinh nhật . Cuối cùng cũng đợi đến ngày mùng Mười tháng Sáu, muốn cùng tận hưởng hai ngày tuyệt, có rất nhiều điều muốn với nhưng cuối cùng lại là chờ đợi uổng công.

      vô cùng thất vọng nhưng lại có cách nào bỏ cuộc, đành tự lừa mình dối người, nhưng nếu tự lừa mình dối người quá nhiều, cuối cùng cũng mệt mỏi.

      Hôm đó là ngày giỗ của cậu ta?

      Đột nhiên có chút hận , hận nhớ nhung của , hận vô tình với

      Trong quán bar, uống từng cốc, từng cốc rượu, trong lòng lặp lặp lại suy nghĩ, Tiêu Thủy Quang, cậu ta chết rồi, em thương tiếc cậu ta đến mức cách nào quên được ư? Vậy tại sao em thương tiếc chút? Nhưng lại nghĩ nếu mình mắc căn bệnh chết tiệt đó, vậy chỉ còn cách chờ chết mà thôi… thể làm liên lụy đến , như vậy, sao nỡ làm liên lụy đến ?

      Thời khắc “chúng ta kết thúc ”, cảm thấy bản thân mình giống như chết.

      Cầu mà được, bỏ lại đau khổ hơn cả cái chết.

      Ngày thứ mười sau khi rời , Chương Tranh Lam tìm thấy trong đống thư từ tờ phiếu kết quả xét nghiệm tủy, chuẩn đoán chính xác tế bào bạch cầu cao bất thường chỉ là do bị nhiễm virus chứ phải cái gọi là bệnh máu trắng cấp tính. bóp trán. chia tay , nửa là bởi “cao thượng” của nhưng nửa khác vẫn là vì vấn đề tồn tại giữa hai người.

      nửa năm rồi, tưởng rằng mình có thể chịu đựng được nhưng lại phát ra là mình thể.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :