1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Edit] Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 13: Cửu hoàng tử

      Editor: Phi Yên

      Hậu cung Nguyên Vũ đế số lượng khổng lồ, con cái của đa số là nữ nhi.

      Bây giờ xếp thứ tự nhi tử, có tới hai mươi mấy người, nữ nhi càng cần phải .

      Mặc dù, có nhiều nhi tử như vậy, nhưng ở ba năm trước, đứa con trai cũng có được phong vương.

      Bởi vì khi phong vương, cho tước vị, mấy nhi tử này cố gắng bắt đầu khát khao càng nhiều quyền thế cùng địa vị.

      Có thể để nhi tử lớn lên, cũng vĩnh viễn để cho bọn chúng tham dự triều chính.

      Ba năm trước, sau khi Nguyên Vũ đế thương nghị cùng Nội các, quyết định lập Thái tử, phong ngũ vương.

      Lập Thái tử để ổn định giang sơn, phong ngũ vương đoạn tuyệt ý nghĩ sâu xa của bọn họ.

      Thái tử là con trai của Hoàng hậu, bà qua đời, là đích trưởng tử của Nguyên Vũ đế. Ngũ vương chính là con trai mà cùng các hậu phi khác sở sinh, mặc kệ có tài hay có tài, từ nhị hoàng tử đến lục hoàng tử, phân biệt phong làm Kỳ vương, Lễ vương, Chúc vương, Thụy vương và Sầm vương.

      Kỳ vương, Lễ vương và Chúc vương cùng mẫu phi, ở hậu cung địa vị rất cao, lại biết cách làm cho Nguyên Vũ đế vui vẻ, cho nên khi phong vương phong hào cũng tiêu phí phen tâm tư.

      Mà Thụy vương và Sầm vương, là vì được sinh sớm, dựa vào bài danh Hoàng tử mà đứng trước, cho nên thuận tiện cũng được phong vương, phong hào.

      Năm đứa con trai đều lớn, lại hơn được nữa của Thái tử, đối huynh trưởng cho tới bây giờ cũng tương đối cung kính.

      Theo suy nghĩ của Nguyên Vũ đế, ngũ vương có thể ở trong triều phụ tá Thái tử làm việc, còn ao ước huynh đệ bọn họ thương nhau, cùng nhau hòa thuận.

      cũng thầm hạ quyết định, sau khi phong ngũ vương, cũng phong tước vị cho bọn chúng, để cho Thái tử mượn ủng hộ của quần thần mà đăng cơ.

      Nhưng ý muốn của Nguyên Vũ đế lại gần như thể thực được.

      Các Hoàng tử ở trong tối tranh đấu nhau mãnh liệt, bắt đầu dần dần lan đến triều đình.

      Khi Thụy vương phi Thường Mộc Chi về nhà mẹ đẻ, cũng với lão thái thái mấy câu.

      Tỷ như, Thái tử và Kỳ vương ý kiến hợp, chuyện lời lẽ cũng sắc bén, muốn lôi kéo Thụy vương đứng chung chỗ; hôm nay Lễ vương và Chúc vương cùng nhau liên hợp làm cho Thái tử mất hết mặt mũi, ngày mai lại vì lợi ích của bản thân mà tranh cãi ầm ĩ... Làm cho Thụy vương bị đẩy vào giữa rất là đau đầu.

      Thậm chí ngay cả văn võ bá quan, cũng bắt đầu dần dần suy nghĩ phân lượng của Thái tử cùng bốn vị vương gia, mịt mờ biết nên đứng bên nào.

      Còn bốn bị vương gia sao?

      Bởi vì Thụy vương ở triều đình có thực quyền, địa vị mẹ đẻ lại thấp, mà lại thích làm nghề mộc còn hơn làm việc vì triều đình, cơ hồ tất cả quan viên đều cho rằng sớm có tư cách tranh đoạt.

      Nhưng mà Thường Nhuận Chi lại biết, cũng chính là Thái tử cùng với năm vị vương gia này liên thủ, Cửu hoàng tử, nàng đúng là có nghe người ta qua.

      "Mẹ đẻ của Cửu hoàng tử Lưu Đồng là Du quý nhân, sớm chết vì bệnh. từng cưới Mạc thị làm thê, nhưng trước đó ngày Mạc thị ở trước cửa bị té gãy chân, hơn hai tháng sau cũng bệnh chết."

      Lão thái thái dừng chút, giọng :

      " phố đồn đãi , Cửu hoàng tử còn có làm lễ chu công với Mạc thị."

      Thường Nhuận Chi cảm thấy, Cửu hoàng tử kia nếu như là người bình thường, cũng động tay động chân khiến Mạc thị bị té gãy chân.

      "Năm nay, Cửu hoàng tử nhược quán chi năm, nghe thân thể tốt, làm người trầm mặc ít lời. Lại bởi vì chuyện cưới vợ, các hoàng tử khác đều là điềm xấu, triều đình có vị trí."

      Lão thái thái thở dài tiếng:

      "Mẫu phi của Thụy vương là Hiển tần nương nương cùng mẫu phi của Cửu hoàng tử Du quý nhân có giao hảo, Du quý nhân mất sớm, Hiển tần nương nương còn nhớ tình cảm lúc trước, để Thụy vương chiếu cố đệ đệ Cửu hoàng tử này chút. Trong các vị Hoàng tử, người lui tới cùng Cửu hoàng tử nhiều nhất, cũng chính là Thụy vương."

      Lão thái thái nghiêm mặt với Thường Nhuận Chi:

      "Mộc Chi cùng ta rồi, thân thể của Cửu hoàng tử cũng giống như bên ngoài truyền, có suy nhược như vậy, chẳng qua lười biện bạch thôi. Nhưng mà chuyện của Mạc thị... Chỉ sợ trong đó cũng có chút khó , từ trước đến nay Cửu hoàng tử ngậm miệng đề cập tới."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, hồi lâu mới :

      "Lão thái thái, dù vậy... cuối cùng Cửu hoàng tử vẫn là con trai của Thánh Thượng. Ta là người từng gả ra ngoài, lại là thứ nữ, chỉ sợ cũng thích hợp với đâu."

      Lão thái thái gật đầu: "Ta biết."

      Muốn sống yên ổn phải biết suy tính trước tương lai, mặc dù phủ An Viễn hầu phải chờ tập tước là chuyện thể nào thay đổi, nhưng muốn lão thái thái đứng trơ mắt nhìn Thường gia xuống, bà có thể nhẫn tâm sao?

      Mặc dù đứa cháu rể là vương gia, nhưng Thụy vương bất quá chỉ là vương gia chỉ có danh vọng, có thực quyền, sau khi Nguyên Vũ đế qua trăm năm, phủ An Viễn hầu cũng thể chỉ dựa vào giúp đỡ của Thụy vương.

      Có thể để lúc bà còn sống, hoàn thành chung thân đại cho mấy đứa cháu trai, cháu , vì phủ An Viễn hầu lưu lại ít nhân mạch hi vọng, đó cũng là chuyện duy nhất bà có thể làm á.

      Tuy rằng lão thái thái lo lắng cho tương lai toàn bộ phủ An Viễn hầu, lợi ích gia tộc là trọng điểm, nhưng đến cùng bà cũng có làm ra chuyện bán cháu ra ngoài.

      Bà là thực lòng muốn Thường Nhuận Chi có thể gả được tốt, muốn cho Thường Nhuận Chi được hạnh phúc cùng lợi ích gia tộc Thường gia được bảo toàn.

      Tình huống này cũng chỉ có Thường Nhuận Chi là thích hợp, có năng lực vì Thường gia tìm điểm tựa trong tương lai, càng nghĩ, cũng chỉ có Cửu hoàng tử .

      "Hôm nay, ta cũng muốn thương lượng chút với con, mặc dù ta xem trọng Cửu hoàng tử, nhưng mà việc này muốn thành, nhưng cũng gian nan."

      Lão thái thái giọng :

      "Lúc trước, chuyện của đại tỷ con với Thụy vương... Ta là sử dụng thủ đoạn. Bây giờ đến phiên con rồi..."

      Nhất thời, Thường Nhuận Chi rất muốn mở miêng hỏi.

      Hôn của Đại tỷ, lẽ bên trong lão thái thái làm cái gì sao? Thành công hả?

      Vậy nàng...

      Tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, Thường Nhuận Chi cảm giác được lão thái thái đem ánh mắt đặt ở người nàng, có chút lợi hại.

      Nàng vội nín thở ngưng thần, bộ dạng phục tùng liễm mắt.

      Lại nghe được lão thái thái cười, .

      "Ta vốn tưởng rằng, ở trước mặt con vội vàng đề cập tới chuyện gả con lần nữa, con mấy lời phản đối kháng cự, ngược lại nghĩ tới con cũng nghiêm cẩn theo như ý tứ ta lo lắng đường ra tương lai. Như thế xem ra, con đối với Phương Sóc Chương kia, là buông xuống."

      Thường Nhuận Chi nhất thời xấu hổ.

      Nguyên chủ có cảm tình với Phương Sóc Chương, nàng cũng có nha.

      Lão thái thái cho là như vậy, cũng tốt.

      Thường Nhuận Chi nhân tiện :

      " cùng hòa ly, hai nhà Thường, Phương cũng đoạn tuyệt quan hệ lui tới, cháu nếu như còn nhớ mãi quên Phương Sóc Chương, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Cũng phụ phen tâm ý của thái thái giúp đỡ con. Vì thái thái, cháu cũng thể lại nghĩ tới Phương gia."

      "Con hiểu là tốt rồi."

      Lão thái thái uống ngụm trà, giọng :

      "Nguyên nhân hai nhà Thường, Phương hòa ly, phố cũng có nghe đồn. Thời gian Phương gia đến kinh thành chưa lâu, muốn ở trong lời đồn đãi chiếm chút lợi lộc là có khả năng, huống chi là bọn họ làm chuyện có lỗi với con trước. Như thế, đối với thanh danh của con ngược lại cũng đáng ngại."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu.

      Nàng mặc dù đối loại thanh danh này thấy rất bình thường, nhưng nếu bởi vì vậy mà liên lụy tới phủ An Viễn hầu, lòng nàng cũng thấy bất an.

      Dù sao nguyên chủ chưa bao giờ muốn nghĩ đến ly hôn.

      "Nếu như Cửu hoàng tử cùng Thụy vương giao hảo, việc này thể thiếu được giúp đỡ của Đại tỷ con, thay con xem khẩu phong. Đại tỷ con cũng là người sáng suốt, để nó tìm hiểu là vừa vặn."

      Lão thái thái lại nhấc lên ly trà, Thường Nhuận Chi vội vàng đưa tay nhận lấy rồi để xuống bàn, vừa ngồi vừa lắng nghe lão thái thái :

      "Nếu như Cửu hoàng tử đối với thân phận con có thành kiến... chuyện này, để sau ."

      Tảng đá trong lòng Thường Nhuận Chi cuối cùng cũng rơi xuống.

      Hầu hạ lão thái thái nằm xuống, thả màn, Thường Nhuận Chi dặn dò nha hoàn gác đêm mấy câu, liền giọng lui ra ngoài, nàng trở lại gian giữa nghỉ ngơi.

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử còn chưa ngủ, chờ Thường Nhuận Chi trở về hầu hạ nàng rửa mặt.

      Năm nay vào đông rất lạnh, bên phía Yến Bắc có người chết cóng, số lượng trâu ngựa chết cóng còn dần dần tăng lên, nghe Yến Bắc có chút loạn, Tiên Ti vương ở phương Bắc Đại Ngụy có chút rục rịch.

      Nội trị Nguyên Vũ đế ôn hòa, đối với thế gia đại tộc xuống tay cũng là tiến hành theo chất lượng, cũng cấp tiến, nhưng tính tình như vậy, trong đối ngoại kháng địch liền có vẻ quá non mềm.

      Tiên Ti vương vài lần uy hiếp Yến Bắc, nhiều lần xâm chiếm Đại Ngụy, từ tiên đế đến Nguyên Vũ đế, đều chính là lấy lui mà thủ, chỉ ngăn cản họ ở quan ngoại Yến Bắc, chưa bao giờ nghĩ tới đánh đuổi Tiên Ti vương.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy, chính là vì hai đại hoàng đế coi trọng nội trị mà xem kẻ thù bên ngoài, mới khiến cho Tiên Ti càng lớn mạnh.

      Năm nay vào đông lạnh như vậy, chờ độ ấm lên chút, chừng Tiên Ti lại muốn tấn công Yến Bắc lần nữa.

      Bò dê ở Yến Bắc đều bị lạnh đến chết, huống chi là tộc người Tiên Ti ở phương bắc?

      Bất quá cái này là quốc , đến lượt nội xá nữ tử như nàng quan tâm.

      Thường Nhuận Chi rối tung tóc, nằm xuống chiu vào ổ chăn ấm áp.

      Ngày mai lại là ngày mới a.
      Hale205 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 14: Tiên Ti

      Edit + Beta: Bộ Yến Tử

      Chờ khi gần tới năm mới, chuyện hôn của Thường Bằng được tiến hành, bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị.

      Làm nhân vật chính Thường Bằng có vẻ rất vui sướng.

      Hôn kỳ rất nhanh liền tới, Thường Bằng đến phủ An Quốc Công cưới Triệu Thanh Dao trở về.

      thành hôn, liền đại biểu thành gia lập nghiệp.

      Thường Cảnh Sơn cũng nghiêm túc, đưa sổ con tiến cung, xác nhận Thường Bằng là người thừa kế vị trí.

      Nhưng bởi vì phủ An Viễn hầu phải chờ Thường Cảnh Sơn tập tước, cho nên Thường Bằng cũng có danh hiệu "Thế tử". Bất quá có thể thầm xưng hô như vậy.

      Sau khi Thường Nhuận Chi gặp qua Triệu Thanh Dao, thể thừa nhận ánh mắt lão thái thái là vô cùng tốt.

      Triệu Thanh Dao là nhị phòng thứ nữ phủ An Quốc Công, cũng phải đích tôn, cũng phải trưởng nữ, theo địa vị mà cũng đến phiên nàng mới đúng.

      Triệu Thanh Dao lớn lên cũng xinh đẹp, nhìn qua chính là thanh tú.

      Nhưng mà nàng làm người xử thế cực kì thoả đáng, tính tình giống vẻ mặt nhu hòa bên ngoài của nàng, tương phản có hai phân quả cảm cùng mùi vị quyết đoán.

      Sau khi nàng vào hầu phủ, tiểu Hàn thị liền châm chước đều đặn giao ít chuyện trong phủ cho nàng làm, Triệu Thanh Dao đều làm rất khá.

      Đối với em chồng Thường Nhuận Chi này khi ly hôn trở về nhà, mặt Triệu Thanh Dao cũng chưa từng lộ ra nửa phần khinh thường, quả nhiên là người khéo xử đưa đẩy.

      Thời gian Thường Nhuận Chi ở chung với nàng cũng nhiều lắm, nhưng chỉ cần ở chung cùng nàng, liền có thể cảm giác được nàng chăm sóc rất chu đáo, chút cũng có cảm giác trì trệ.

      nữ tử như vậy, sau này chưởng gia lập nghiệp, đối với Thường Bằng mà tuyệt đối là hiền thê có thể trợ giúp chồng con.

      Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị cũng khen con dâu dứt miệng.

      Mà tứ thiếu gia Thường Âu, trải qua Thường Nhuận Chi nhắc nhở, trước mấy ngày Thường Bằng thành hôn Thường Âu lấy danh nghĩa "Học tập" chơi đùa rất là thuận lợi vui vẻ, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện.

      Tiết trời dần dần ấm lại, quả nhiên ngoài dự liệu của Thường Nhuận Chi, Tiên Ti xâm nhập Yến Bắc quan.

      Vừa trải qua mùa đông giá rét, đó cũng là khảo nghiệm đối với quan quân đóng tại Yến Bắc quan, vừa nghĩ tới được phấn khởi lấp đầy cơn đói bụng suốt mùa đông, nhưng lại phải theo quân đội ở Yến Bắc quan giành lại chút lương thực từ tay người Tiên Ti.

      Người Tiên Ti xuất thân lưng ngựa, ăn bò dê lớn lên, người người thân cường thể tráng, năng chinh thiện chiến.

      Quân đội Đại Ngụy đóng quân ở Yến Bắc quan phần nhiều là nhân sĩ phương bắc, lại trải qua quá trình luyện binh gian khổ, đồng dạng cũng trải qua mùa đông tích lũy lửa giận, ngược lại đánh trận cũng kém nhiều lắm.

      Hai bên ra tay quá nặng, tổn thương hòa khí lẫn nhau.

      Thẳng đến ba tháng băng tiêu tuyết tan, mới tạm thời dừng tay, bắt đầu nghị hòa.

      Đối với chuyện này Đại Ngụy có chuẩn bị.

      Tiên Ti xâm chiếm hồi, cuối cùng kết quả đều thoát khỏi bốn chữ "Ngưng chiến nghị hòa".

      Cũng may Đại Ngụy trị hạ, dân chúng cũng coi như an cư lạc nghiệp, hàng năm thuế má tràn đầy quốc khố, lúc nghị hòa cũng tương đối nắm chắc mấy phần khẩu khí —— ít nhất khi Tiên Ti ra giá, Đại Ngụy cò kè mặc cả, dùng lương thực, vải vóc và các vật dụng khác trấn an Tiên Ti, gánh nặng đặt lưng Đại Ngụy cũng có cố chút sức nào.

      Khi nghị hòa kết thúc, theo thường lệ Tiên Ti phái sứ đoàn đến kinh thành Đại Ngụy.

      Người Tiên Ti muốn nhìn phồn vinh của Đại Ngụy, để lần sau khi khai chiến có lợi thế để so đo;

      Đại Ngụy cũng nhân cơ hội này phô trương cường đại của mình với người Tiên Ti, lấy sức mạnh uy hiếp Tiên Ti.

      Kinh thành nghênh đón đám nhân sĩ ngoại tộc.

      khí Đại Ngụy khai phá, người ngoại tộc cũng thiếu, trong kinh thu nạp rất nhiều điệu ca, điệu múa giỏi của người ngoại tộc. Thương nhân ngoại tộc ở kinh thành phồn hoa cũng chen vai thích cánh.

      Nghiêm túc mà , Đại Ngụy là quốc gia ở cổ đại gần với xu hướng quốc tế hóa.

      Chính là hàng năm đều có cái để chống đỡ với Tiên Ti, để Đại Ngụy như ngạnh ở hầu.

      Có thể Nguyên Vũ đế muốn thu thập thế gia đại tộc, cũng có tâm tư chia ra để đối kháng Tiên Ti, Tiên Ti nhân cơ hội đó liên tục kéo quân xâm lược.

      Nhưng đến cùng, chuyện này dù sao cũng là quốc , nhưng chưa đến nỗi trời phải sụp xuống. Mặc dù trời có sụp xuống, cũng có nam nhi uy vũ chống đỡ, vóc sức trấn ải, như thế nào sống qua ngày, làm cách gì để sống.

      Bây giờ, Thường Nhuận Chi nghe Ngụy Tử liên miên lải nhải.

      "... Người của Thái tử phủ đến, mặc dù mặt tì khí gì. Mới vừa đầu Phương lão thái thái đối với bà ta rất là cung kính, sau đó thấy được lão ma ma kia là người ôn hòa, lại muốn nghĩ cách làm khó dễ người ta, muốn giành lại chuyện trong nhà cho mình quản."

      Ngụy Tử cười thần bí, hỏi: " nương làm sao đoán được?"

      Ngụy Tử là cái mật thám, tuy rằng Thường Nhuận Chi ly hôn, nhưng mà Ngụy Tử vẫn cứ nghĩ cách thu thập tin tức có liên quan tới Phương gia. Chuyện tốt, nàng với Thường Nhuận Chi, chuyện mà nàng với Thường Nhuận Chi, đều là chuyện xấu của Phương gia.

      Thường Nhuận Chi cũng quen nàng, nghe nàng hỏi, chỉ mỉm cười:

      "Còn có thể làm sao? Ngươi đều lão ma ma kia có tì khí, chắc là tức giận với Phương lão thái thái rồi. Phương đại nhân là có khả năng đắc tội Thái tử, vậy kết quả có thể nghĩ tới. Tất nhiên là do Phương lão thái thái tốt."

      Ngụy Tử nhất thời nịnh nọt : " nương thực thông minh."

      Thường Nhuận Chi bật cười: "Được rồi, sau đó xảy ra chuyện gì, ngươi mau , Diêu Hoàng cũng chờ nghe kia kìa."

      Diêu Hoàng đứng bên nhất thời đỏ mặt.

      Ngụy Tử cũng thừa nước đục thả câu, tặc lưỡi cười hề hề, :

      "Lão ma ma kia nhường nhịn bà ta hai lần, sau đó chuyện bất quá tam, nếu như Phương lão thái thái lần thứ ba làm bà khó xử, bà thu thập hành lý trở về phủ Thái tử. Sau khi Phương đại nhân từ Hộ bộ trở về biết chuyện này, giận đến xanh mặt, tự mình tới phủ Thái tử bồi tội với lão ma ma kia, rồi mời lão ma ma trở về. Còn Phương lão thái thái, bị Phương đại nhân lấy cớ thân thể bà khỏe để từ chối, nhốt trong viện để tĩnh dưỡng. Người khác biết, còn Phương đại nhân là người chí hiếu."

      Ngụy Tử che miệng cười khanh khách: "Phương đại nhân này là hiếu tử, cũng ngoài như vậy."

      Thường Nhuận Chi cười : "Tiền đồ và mẫu thân đặt chung với nhau, muốn ngươi chọn lựa, ngươi chọn cái nào?"

      Ngụy Tử sửng sốt, hiểu : "Lời này của nương là có ý gì?"

      "Phương đại nhân từng được Thánh Thượng ở trước mặt văn võ bá quan tán thưởng『 nhân tâm hiếu thuận 』, ở trước mặt Thánh Thượng treo danh hiếu tử, nếu làm ra chuyện bất hiếu, chẳng phải đánh vào mặt Thánh Thượng, cho nên dám hiếu thuận với Phương lão thái thái, mặc kệ bên trong như thế nào, đối với thanh danh bên ngoài, thể có nữa điểm sơ xuất."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, giọng, :

      "Chuyện ta và ly hôn, tuy rằng đều Phương gia phúc hậu, nhưng cũng có thể là do Phương Sóc Chương đem việc này đẩy tới người Phương lão thái thái, là Phương lão thái thái thích đứa con dâu như ta, người khác cũng thể đúng nửa câu."

      Ngụy Tử bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy chẳng phải là, thành cũng lão thái thái, bại cũng lão thái thái sao?"

      Cũng phải là sao, Phương Sóc Chương có thể được Thánh Thượng coi trọng, đó là bởi vì chữ "Hiếu", bây giờ bị thế người ta lên án, cũng bởi vì chứ "Hiếu" này.

      "Nhưng mà cũng thể đắc tội lão ma ma kia, dù sao muốn làm việc ở Hộ bộ, mà Hộ bộ, là địa bàn của Thái tử."

      Đối với chuyện phân chia các thế lực triều đình, trong khoảng thời gian này lúc lão thái thái rãnh rỗi cũng với Thường Nhuận Chi mấy câu. Hộ bộ làm việc vì Thái tử, đây là chuyện lão thái thái có thể khẳng định .

      đến nơi này, Thường Nhuận Chi đóng miệng.

      Hộ bộ quản tất cả thuế má trong thiên hạ, có thể là gói tiền to của Hoàng đế. Bây giờ, Thái tử vững vàng nắm Hộ bộ trong tay, cũng biết là do Hoàng đế gợi ý, hay là do Thái tử tự chủ trương?

      Nghĩ chút, suy nghĩ của nàng có chút phiêu xa.

      Ngụy Tử vẫn còn chưa xong chuyện Phương gia.

      "... Hình như Mi di nương kia muốn Phương đại nhân phù chính nàng, Phương đại nhân có đáp ứng."

      Lực chú ý của Thường Nhuận Chi liền bị dời qua.

      "Lúc này dám đem Tô Nguyên Mi phù chính đâu." Thường Nhuận Chi chắc chắn .

      Phương Sóc Chương tốt xấu cũng là tiến sĩ, đầu óc cũng phải ngu dốt. Mặc dù muốn đem Tô Nguyên Mi phù chính, cũng chọn lúc này, ít nhất cũng muốn để Tô Nguyên Mi sinh nhi tử mới thành.

      Huống chi, chuyện trong hậu viện Phương gia bây giờ còn yên ổn, ngốc đến nỗi đem lại tai họa ngầm cho chính mình.

      Miệng Ngụy Tử còn có nhàn rỗi bàn tán chuyện Phương gia đến nước bọt tung bay, Thường Nhuận Chi nghe đến nỗi buồn ngủ.
      Hale205thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 15: Biện luận


      Edit + Beta: Bộ Yến Tử

      Đông xuân đến, cành cây mọc đầy nhũ non.

      Tiên Ti vương phái sứ đoàn nghị hòa ba tháng trời, mới tới kinh thành Đại Ngụy.

      Sứ đoàn Tiên Ti tổng cộng đến hơn hai mươi người, người nào cũng là đại hán cường tráng, mắt to, mày rậm, mũi cao. người bọn họ còn mặc những bộ xiêm y bằng da, lông đặc sắc của Tiên Ti, bên hông đeo trường đao, chủy thủ khảm đá quý, bộ ngực căng phồng, đường, phát ra khí thế giận tự uy, làm cho tất cả mọi người nhượng bộ lui binh.

      Chuyện náo nhiệt như vậy, Thường Nhuận Chi cũng có may mắn được ra ngoài "Đánh giá".

      Nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, nữ tử xuất môn cũng rất bình thường, đường phồn hoa nơi nơi có thể thấy được nhiều bóng dáng nữ tử thướt tha. Nếu là mùa hè, các nương ngoại tộc còn lộ ra chiếc eo thon , hai cánh tay trơn bóng, cần cổ thon dài, càng hấp dẫn người ta chính là ánh mắt.

      Bất quá bây giờ là đầu mùa xuân, ngược lại cũng nương nào ăn mặc như vậy.

      Thường Nhuận Chi là bị tứ đệ Thường Âu nghịch ngợm kia cứng rắn kéo .

      Sau mùa đông, Tiền di nương cuối cùng cũng giải lệnh cấm cho Thường Âu, cho phép xuất môn chơi. Vì thế Thường Âu đặc biệt kéo Thường Nhuận Chi xuất môn, thứ nhất tỏ vẻ cảm tạ, thứ hai cũng dễ dàng lấy Thường Nhuận Chi ra làm lá chắn cho .

      Thường Nhuận Chi biết được tiểu tâm tư này của Thường Âu, ngược lại cũng chọc thủng .

      Cũng may lão thái thái là người dễ chuyện, nàng đợi mùa đông tất nhiên cũng buồn, đồng ý cho nàng xuất môn ngày thả lỏng tâm tình cho tốt, cũng có thể học hỏi thêm kiến thức.

      Trong lòng Thường Nhuận Chi cảm thấy ấm áp.

      Mặc dù Lão thái thái muốn dùng hôn nhân của nàng để thu hoạch chút ích lợi, nhưng cũng có hoàn toàn để ý tới cảm thụ của nàng. điểm này mà , kỳ thực Thường Nhuận Chi cũng thấy đủ .

      Hai người được phép ra ngoài, vì cớ gì ?

      Lầu hai Túy Tiên lâu, Thường Nhuận Chi bao sương phòng, lúc này nàng ngồi uống trà bên cửa sổ.

      Sứ đoàn Tiên Ti qua, Thường Âu ghé vào bên cửa sổ vẫn còn tán thưởng ngừng.

      "Tam tỷ, tại sao bọn họ lại cao như vậy á! Tam tỷ, tại sao bọn họ lại cường tráng như vậy hả? Tam tỷ, tại sao xiêm y bọn họ mặc tất cả đều là da lông! Tam tỷ..."

      Thường Nhuận Chi nghe nêu câu hỏi, thỉnh thoảng trả lời câu, thấy còn ghé vào bên cửa sổ, khỏi :

      "Người ta còn thấy nữa rồi, còn nằm sấp ở đàng kia xem cái gì hả?"

      Thường Âu quay đầu cười hì hì, :

      "Bọn họ rồi, phía dưới có thể còn có người còn nghị luận đó, đệ muốn nghe thử bọn cái gì."

      Thường Nhuận Chi bật cười, suy nghĩ chút lui sương phòng, để cho Thường Âu cùng nàng trong đại đường, muốn ấm trà.

      "Trong đại đường nhiều người, bọn họ đàm chuyện này cũng rất là lớn tiếng, ngươi nghe chắc đủ."

      Thường Nhuận Chi nâng ly trà ấm trong tay, Thường Âu tắc lưỡi dựng thẳng lỗ tai nghiêm cẩn nghe.

      Đại đường Túy Tiên lâu ngồi đầy, mặc kệ đối phương có nhận biết nhau hay , đối với việc sứ đoàn Tiên Ti đến lần này đều có rất nhiều lời muốn .

      Ngươi câu ta câu, dần dần đến quan hệ giữa Tiên Ti cùng Đại Ngụy.

      Có người bất bình tức giận, :

      "Cứ cách vài năm, Đại Ngụy chúng ta đều hòa chiến với Tiên Ti lần, sau mỗi lần chiến mặc kệ thắng thua, đều phải cho Tiên Ti lương thực vải vóc, vì cái gì có đem quân tiêu diệt Tiên Ti! Cũng đỡ phải mỗi lần vì chuyện của Tiên Ti, trả giá tuyệt bút phí dụng."

      Có cấp tiến, tự nhiên cũng có ôn hòa .

      "Đại Ngụy chúng ta vạn quốc hướng đến, há có thể làm việc chờ đợi phí công kia?"

      Như thế, người trong đại đường vì vấn đề này chia làm hai phái, biện luận ngừng nghỉ.

      Thường Nhuận Chi nghe thú vị, người hai bên đều thập phần có đạo lý, bầu khí biện luận này rất là nhiệt liệt, tài hùng biện của hai bên xác thực cũng rất cao.

      Thường Âu cũng nghiêm cẩn lắng nghe, nghe mệt mỏi, khỏi quay đầu hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Tam tỷ, tỷ cảm thấy bên nào đúng?"

      Thường Nhuận Chi cười cười. Vấn đề dân tộc này á, trước nay tốt để trả lời là như vậy.

      "Tam tỷ?"

      Thấy Thường Nhuận Chi , Thường Âu nhịn được lôi kéo tay áo của nàng.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nhìn về phía , :

      "Đạo lý đều có, nhưng chiến và chiến, kỳ thực mấu chốt là do Tiên Ti."

      Thường Âu hiểu, Thường Nhuận Chi nhân tiện :

      "Đây là suy nghĩ của tam tỷ, ta chỉ như vậy, đệ nghe chút là được rồi."

      Thường Âu vội gật đầu.

      "Theo như trước mắt, Thánh Thượng hy vọng cử binh đối ngoại. cách khác, theo góc độ của Đại Ngụy, Thánh Thượng cũng muốn chiến."

      Thường Nhuận Chi giọng :

      " cách khác, chỉ cần Tiên Ti xâm chiếm Đại Ngụy, trước mắt Đại Ngụy đánh nhau với Tiên Ti. Cho nên ta , chiến hay chiến, mấu chốt là do Tiên Ti."

      "Đánh nhau tốt." Thường Âu nhíu mày chu miệng: "Đánh nhau chết người."

      Thường Nhuận Chi sờ sờ đầu của : "Tiểu tứ tâm địa thực thiện lương."

      "Tam tỷ, có thể đánh nhau sao?"

      "Có thể nha." Thường Nhuận Chi : "Trừ phi Tiên Ti đánh nhau chỉ vì lương thực vải vóc, mà phải là thứ khác."

      "Thứ khác?" Thường Âu hiểu, hỏi lại.

      Thường Nhuận Chi dừng chút, giọng :

      "Tỷ như, muốn thu phục Trung Nguyên."

      Thường Âu nhất thời hấp hơi.

      "Bọn họ dám!"

      Vừa , Thường Âu vừa vỗ bàn muốn đứng lên.

      Thường Nhuận Chi vội vã kéo xuống: "Đừng kích động, phải cho đệ tùy tiện nghe chút là được sao?"

      Lúc này Thường Âu mới bớt căm giận bất bình, ngồi xuống.

      Chính là tỷ đệ hai người đều nghĩ tới, ban đầu bọn họ chuyện cũng để cho những người bàn bên cạnh đặc biệt là nam nhân đưa lưng về phía bọn họ chú ý.

      Nam nhân kia uống trà, khuôn mặt giấu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay tinh tế cầm ly trà, trắng nõn thon dài, quả nhiên rất đẹp mắt.

      Thường Âu sinh hờn dỗi lát, lại nhịn được hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Vậy... chắc là bọn cũng dám nhúng chàm Đại Ngụy chúng ta, như vậy có thể đánh nhau sao?"

      "Đương nhiên là có thể, mặc dù người Tiên Ti người người nhìn đều rất thô lỗ dã man, nhưng cũng phải ngốc tử. Nếu có thể đánh nhau lại có thể đạt được lương thực vải vóc, bọn họ lại cớ sao mà làm, có ai muốn sinh hồi chiến đâu?"

      Thường Nhuận Chi lại tiếp:

      "Nhưng mà người Đại Ngụy cũng phải kẻ ngốc, vì cái gì vô duyên vô cớ cho bọn lương thực vải vóc hả?"

      Thường Âu liền gãi gãi đầu:

      "Có thể sau khi mỗi lần đánh nhau, còn phải cấp cho Tiên Ti vài thứ kia... Còn bằng trực tiếp đánh nhau cho rồi."

      Thường Nhuận Chi liền cười bất đắc dĩ :

      "Đệ cũng có thể nghĩ tới, tại sao các đại thần triều đình lại có thể nghĩ tới? Chỉ là trực tiếp đánh nhau, mặt mũi Đại Ngụy chúng ta lại phóng ở đâu? Đánh nhau, là vì muốn đánh mất mặt mũi, để cho mọi người biết Đại Ngụy sợ trận chiến; mà sau khi chiến lại cho Tiên Ti lương thực vải vóc, là vì muốn tuyên bố cả thiên hạ biết Đại Ngụy quốc có dân giàu thực lực mạnh, Đại Ngụy như nước trăm sông đổ về biển cả, chỉ có thể hình dung chính là đại, lòng dạ rộng lớn, các nước khác thể so sánh."

      Thường Âu há miệng thở dốc: "Nhưng mà, nhưng mà..."

      ràng cảm thấy đúng, lại nên lời.

      Thường Nhuận Chi vỗ vỗ bả vai gầy yếu của tiểu thiếu niên, :

      "Tỷ biết, đệ muốn thay những người canh giữ ở Yến Bắc quan, những tướng sĩ ra sức chống đỡ người Tiên Ti mà thấy đáng giá."

      Thường Âu vội vàng gật đầu, sắc mặt đỏ lên:

      "Vì mặt mũi, có thể để ý sinh tử của bọn họ sao? Đây là đúng!"

      Thường Nhuận Chi dừng chút, khỏi thở dài :

      "Đúng vậy, nhưng mà... Tiểu hài tử tài trí đúng sai, mà đại nhân, chỉ nhìn lợi hại."

      Thường Âu bất mãn : "Tam tỷ, đệ phải tiểu hài tử."

      "Ừ ừ, tiểu tứ là tiểu nam tử hán, lại ăn nhiều cơm chút, sau này chính là đại nam tử hán!"

      Thường Âu lập tức thỏa mãn, cười hắc hắc.

      Thường Nhuận Chi liền nhân cơ hội đó dừng chuyện này lại, trời còn sớm, nên mang Thường Âu trở về, bằng Tiền di nương vừa thấy lại lải nhải.

      Lúc này Thường Âu cam tâm tình nguyện rời khỏi cùng Thường Nhuận Chi, được xa, còn có thể nghe được nắm tay kiên định :

      "Sau này đệ muốn luyện võ, trở thành đại tướng quân, để cho đám mọi rợ Tiên Ti kia dám cùng chúng ta đánh nhau, rồi sau đó lại đòi lương thực cùng xiêm y!"

      Thanh hai tỷ đệ thể nghe thấy, nam nhân ban đầu ngồi đưa lưng về phía Thường Nhuận Chi chậm rãi đứng dậy, hai người hầu hạ bên người bước lên phía trước :

      "Gia, phải về phủ sao?"

      Nam nhân khẽ lên tiếng, xoay người lại.

      Nam tử Đại Ngụy lấy nhu làm mỹ, dựa vào huân hương làm đẹp cũng tỏ thân phận. Nhưng nam nhân này, nhìn cũng có phong phạm của người , mặc dù dung mạo động lòng người, nhưng lại có cỗ khí khái mười phần nam tử, người cũng có huân hương, ngược lại biết thân phận là gì.

      Lại gần xem chút, ánh mặt trời chiếu xuống, đôi đồng tử của lại giống người bình thường màu nâu đậm, ngược lại ra chút ánh sáng màu lam. Xem khuôn mặt này, cùng với mỹ mạo của vũ cơ ngoại tộc trong kinh thành có mấy phần tương tự.

      vậy, huyết thống nam tử này có phần của ngoại tộc.

      nâng bước muốn , lại dừng chút, :

      " Thụy vương phủ."

      "Vâng." Hai hạ nhân vội vã đáp.

      (BYT: Các thánh. Nam chính xuất rồi á. Cơ mà nam nhân gì đâu đẹp dữ vậy trời. Chảy nước miếng!! ^..^)
      Hale205thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 16: Vương phủ

      Edit + Beta: Bộ Yến Tử​


      Nguyên Vũ đế phong vương cho năm đứa con trai, cấp phủ đệ cách hoàng cung khoảng cách khá xa, chỉ có phủ Thái tử ở gần hoàng thành. Hơn giữa, do Thụy vương là người " tiền đồ", phủ đệ của cách hoàng cung xa nhất.

      Chủ tớ ba người tới Thụy vương phủ, người gác cổng Thụy vương phủ thấy người, bước lên phía trước tới tiếp đón, nhìn người trước mặt đến là người quá quen thuộc.

      Nam nhân cũng cần dẫn, tự mình cất bước tới phủ Thụy vương giống như lại trong thư phòng.

      là thư phòng, gác để giá sách là nơi cũng lớn, càng rộng lớn cũng là phòng bên cạnh, căn phòng trống để làm "Công tác giữa". Đây là nơi bình thường Thụy vương dùng bào đầu gỗ, khắc đầu gỗ, làm chỗ sống của người thợ mộc.

      Quả nhiên, nhìn thấy Thụy vương cầm trận bình bào khoan khoái khắc đầu gỗ, vụn gỗ bay lên. đầu Thụy vương cũng dính chút vụn gỗ. Trong miệng còn ngậm ngọn bút dùng để phác họa, hai chân chuyển hướng, hề có chút phong phạm quý tộc.

      "A, sao đệ lại đến đây?"

      Nghe được giọng của Thụy vương, nam nhân giương mắt ngắm chút, cười tiếng, ngược lại cũng ngừng động tác trong tay, tiếp tục bận rộn.

      Nam nhân cũng muốn trì hoãn, tự mình tìm ghế ngồi, thổi thổi bụi bặm ghế, vén áo bào ngồi xuống.

      "Sứ đoàn Tiên Ti vào kinh, chắc phải thiết đãi cung yến hai ngày ."

      Ánh mắt nam nhân cũng dừng khối gỗ trong tay Thụy vương, vẻ mặt chuyên chú:

      " vậy, Thái tử bọn họ lại có phen tranh cãi, huynh có tính toán gì?"

      "Tính toán?" Thụy vương nở nụ cười: "Trường hợp như vậy, đến phiên ta chen vào đâu."

      "Nhưng nếu huynh được sao?" Giọng nam nhân rất bình thản.

      "Vậy đánh thái cực, ba năm này phải đều như vậy sao."

      Thụy vương ngừng việc trong tay, nhún vai, đem khối gỗ bị bào sáng bóng đứng lên, ý bảo cho nam nhân nhìn:

      "Ngũ tẩu đệ hai ngày trước có , hộp trang điểm hồi môn của nàng ở nhà mẹ đẻ cái nắp bị hỏng rồi, ta muốn làm cho nàng cái mới. Đệ thấy thế nào hả?"

      Nam nhân bất đắc dĩ : "Đệ có dùng hộp trang điểm."

      Ngụ ý là hỏi cũng như hỏi.

      Thụy vương liền cười hắc hắc, đem khối gỗ trong tay bỏ xuống, cầm cái khăn vải bố bên cạnh xoa xoa tay.

      "Hôm qua, Ngũ tẩu đệ tiến cung thỉnh an mẫu phi, nghe mẫu phi muốn gặp đệ. Nếu đệ có thời gian rảnh, tiến cung , trò chuyện cùng mẫu phi lát."

      Thụy vương dừng chút, lại tiếp:

      "Tựa hồ... Mạc gia bên kia cũng ở trước mặt mẫu phi mấy câu."

      mặt nam nhân vốn dĩ bình thản đột nhiên trầm xuống.

      Thụy vương xem xét sắc mặt của , liền thở dài:

      "Đều hai năm, đệ còn muốn kéo dài tới khi nào?"

      "Ngược lại đến nỗi." Nam nhân : "Là bọn họ cách đoạn thời gian liền muốn dùng các loại lý do đến trước mặt ta lắc lư chút, nhắc nhở ta thân phận đích thê của Mạc thị, ta liền cảm thấy có chút ghê tởm."

      Hai người chuyện, Thụy vương phi Thường Mộc Chi nghe được phủ có khách đến nên vội vàng chạy lại đây.

      "Ngũ tẩu."

      Nam nhân vội vã đứng dậy đón chào.

      Thường Mộc Chi cho miễn lễ, cười để cho người ta dâng trà, oán trách Thụy vương :

      "Khách nhân tới cửa, chàng là chủ nhân nơi này, ngay cả ly trà đều có chiêu đãi."

      Thụy vương hắc hắc cười: "Cửu đệ cũng phải người ngoài nha."

      xong liền nháy mắt với nam nhân: "Đúng Cửu đệ?"

      Nam nhân bất đắc dĩ cười.

      Nam nhân này, ràng chính là cửu hoàng tử đương triều, Lưu Đồng.

      Thường Nhuận Chi nghĩ tới, nàng từng cùng nhân tuyển làm tôn tế của lão thái thái gặp thoáng qua.

      Hạ nhân dâng trà, phu thê Thụy vương cùng Lưu Đồng liền ngồi xuống, phẩm trà tán gẫu.

      "Hôm nay Cửu đệ đến là vì công việc sao?" Thường Mộc Chi ôn hòa hỏi Lưu Đồng.

      Thụy vương nhìn Lưu Đồng cái, :

      "Nếu như là chuyện cung yến, đệ cũng cần lo lắng. Bọn họ tranh cãi ầm ĩ cứ để họ tranh cãi ầm ĩ , đến cùng vẫn là có chừng mực. Ta cũng còn ứng phó được."

      Chuyện triều đình, Thụy vương cũng chẳng kiêng dè Thường Mộc Chi.

      Tuy rằng Thường Mộc Chi cũng bởi vì vậy mà kiêu ngạo, nhưng có đôi khi cũng chút ý nghĩ của mình, nhưng nếu là đề cập đến chuyện tương đối cơ mật, nàng vẫn là tự giác cáo lui.

      Cũng vì nguyên nhân này làm cho Thụy vương coi trọng vị đích thê như nàng.

      tại, hình như Thụy vương và Lưu Đồng chẳng phải chuyện cơ mật gì, Thường Mộc Chi cũng xen vào:

      "Cửu đệ cần lo lắng, ba năm này có Ngũ ca đệ bên cạnh học hội, bo bo giữ mình bốn chữ này vẫn là hiểu được."

      Thụy vương cười cười, thấy Lưu Đồng vẫn bộ dạng mặt mày nhíu chặt, khỏi tạm dừng lát sau đó hỏi:

      "Làm sao, đệ nghe cái gì?"

      Lưu Đồng vuốt cằm, giọng : "Thái tử muốn nhúng tay vào Binh bộ ."

      Lục bộ, Hộ bộ là địa bàn của Thái tử. Còn lại ngũ bộ, Kỳ vương chưởng quản Lại bộ, Lễ vương gánh chức vị Lễ bộ thị lang, Chúc vương nhậm chứa tuần tra giám sát Hình bộ, Thụy vương tạm giữ chức ở Binh bộ, Sầm vương nhậm Công bộ viên ngoại lang. Do đều là thân phận vương gia, cho nên cũng có xác thực quan chức các bộ. Nhưng nếu cầm quyền mà , dưới Thái tử, cầm quyền nhiều nhất là Kỳ vương, ít nhất là Thụy vương.

      Sau khi Thái tử chiếm được Hộ bộ, cuối cùng cũng muốn nhúng chàm vào Binh bộ trong tay Thụy vương chút quyền thế sao?

      Thụy vương nghe vậy dừng chút, ngược lại cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn.

      " muốn đem ta triệt để đá sao?"

      Thụy vương như có đăm chiêu:

      "Ta tạm giữ chức Binh bộ, tuy rằng có làm chuyện gì hữu dụng với Binh bộ, nhưng mà có phạm sai lầm. Muốn đem ta đá ra, luôn muốn tìm lý do ."

      Lưu Đồng gật đầu: "Hình như Thái tử muốn mượn cớ cung yến lần này dâng lên tấu chương."

      "Ở trước mặt người Tiên Ti à?"

      Thụy vương có chút thể tin được.

      luôn luôn cảm thấy, theo tính cách thích quyền thế của Thái tử, muốn lãm quyền, vậy đó cũng là chuyện trong nhà họ Lưu bọn họ nha, ở vấn đề đối ngoại, Thái tử vẫn là vẫn muốn giữ thanh danh. Nếu giống như lời Cửu hoàng tử , Thái tử muốn ở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti gian lận, để cho người Tiên Ti chê cười Lưu gia vương triều, vậy đúng là...

      Thụy vương nhất thời có chút nên lời, vẫn là Lưu Đồng mở miệng :

      "Cụ thể Thái tử muốn làm sao cứ để làm, ta thể nào biết. Ngũ ca đến lúc đó nếu cứ cáo ốm ?"

      "Nếu là chủ ý do Thái tử quyết định, lúc đó ta ở đó, chuyện cũng ổn lắm."
      Thụy vương hơi hơi nhíu mày, tiếp:

      " muốn Binh bộ, ta ở Binh bộ bất quá chỉ là chức quan nhàn tản, với ta có liên quan nhiều."

      Lưu Đồng liền thở dài.

      "Nếu để cho thế lực Thái tử phát triển như vậy, sau này có thể làm sao đây?"

      Thụy vương cười :

      ""Cho nên đệ hãy ngoan ngoãn theo núp dưới mái hiên của , cần đắc tội . Đến nỗi sau chuyện này... huynh đệ Kỳ vương bọn họ trơ mắt nhìn Thái tử mưu quyền."

      "Vậy cung yến lần này —— "

      Thụy vương dừng chút:

      "Thuận theo tự nhiên . Cáo ốm cũng là cái cớ tốt, ta cũng lười xem sắc mặt bọn . Vừa vặn hai ngày này xác thực có chút mệt, cũng xem như là khi quân."

      Thường Mộc Chi nhất thời nhìn về phía , vừa mùng vừa giận dữ, :

      "Bảo chàng đừng làm mấy việc nhặt này, chàng liền làm."

      "Là muốn chắc chắn với nàng, vừa vặn ta cũng muốn luyện tập."

      Thụy vương vỗ vỗ mu bàn tay Thường Mộc Chi.

      Thấy phu thê bọn họ càn quấy, Lưu Đồng liền đứng dậy muốn cáo từ.

      Thường Mộc Chi vội ngăn lại , lưu dùng cơm trưa.

      Lưu Đồng : "Ngũ tẩu cần khách khí, ta trở về phủ dùng là được rồi."

      "Trong phủ của đệ cũng có nữ chủ tử, lúc này trở về, lại phải chờ chút mới có thể dùng cơm trưa."

      Thường Mộc Chi đến nơi này, cũng là dừng chút, nghĩ đến lời căn dặn của tổ mẫu với nàng, mặt càng thêm nhiệt tình chút:

      "Vừa vặn đệ cùng ngũ ca đệ trò chuyện nhiều chút, này hai **** tẫn phao ở bên cạnh làm đầu gỗ ."

      Thụy vương liền cũng thừa cơ mời Lưu Đồng.

      Lưu Đồng thịnh tình thể chối từ, chỉ phải lưu lại ăn bữa cơm.
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 17: Hướng cục

      Edit + Beta: Bộ Yến Tử

      Thụy vương thích xa xỉ, tất cả chi phí trong Vương phủ đều rất “khiêm tốn”.

      Thức ăn của phu thê Thụy vương đều , Lưu Đồng cũng thích ăn đồ ăn quá mức mặn hay cay gì đó, bữa cơm này ăn rất thoải mái.

      Cơm nước xong, Thường Mộc Chi sai người dọn dẹp bát đĩa, dâng trà thơm.

      Thụy vương hỏi Lưu Đồng trong khoảng thời gian này phủ Thái tử có xảy ra tình huống gì .

      Do Nguyên Vũ đế thiên vị, trong tay Thái tử nắm tài nguyên nhiều nhất, khác hẳn với các Hoàng tử khác khi trưởng thành nhưng vẫn được phong vương, đều làm việc dưới trướng của Thái tử —— đương nhiên, bên ngoài là vì cống hiến sức lực cho Thái tử, nhưng bên trong lại ngầm cấu kết với các vương gia khác, đầu tiên kết làm bạn hữu.

      Tỷ như Cửu hoàng tử Lưu Đồng.

      Địa vị tồn tại rất thấp, nhưng tính như thế nào cũng là Hoàng tử, luôn muốn vì Hoàng đế làm chút việc.

      Lưu Đồng ở bên ngoài mang danh là "Điềm xấu", Nguyên Vũ đế cũng có chút kiêng kị , nên có trọng dụng . Thái tử cũng nhìn thấy và Thụy vương có mấy phần giao tình, đem thu dưới trướng, nhiều thêm người trợ giúp, có cơ hội để (Thái tử) mượn sức Thụy vương.

      Nhưng trong chuyện này, tự nhiên Thái tử cũng để Lưu Đồng nhúng tay vào. Nếu như Lưu Đồng nhúng tay, chỉ là chút chuyện cỏn con dư thừa bên ngoài.

      Lưu Đồng nhân tiện :

      "Cũng có gì, cũng giống như thường ngày á, chỉ có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Chuyện của ta ở Kinh thành là chuyện tốt đẹp gì, bất quá đề cập mức lớn nhất cũng mấy năm."

      đến đây, Lưu Đồng dừng chút lại tiếp:

      "Tuy rằng thuế má nhập vào sổ sách Hộ bộ đệ có coi quá nhiều, nhưng tính ra, trong đó Thái tử tham ô, gian lận có ít đâu."

      Lưu Đồng so năm ngón tay, Thụy vương ngầm hiểu: " phải dựa vào tiền của Hộ bộ làm việc."

      Thụy vương thở dài lắc đầu: "Đường đường là Thái tử, lại muốn dùng tiền tài để lung lạc nhân tâm..."

      Thụy vương liên tục cảm thấy Thái tử lo lắng có chút thái quá.

      Dù sao cũng là Thái tử, Thái tử danh chính ngôn thuận, tội gì dùng loại thủ đoạn này lãm quyền? Chỉ cần nghiêm cẩn làm việc, đề phòng các huynh đệ khác tính kế, an an ổn ổn, đợi phụ hoàng ngồi ngai vàng mấy chục năm nữa, ngôi vị hoàng đế chính là của , tại cần gì phải làm việc này —— nếu như để phụ hoàng biết được, ngược lại phụ tín nhiệm phó thác giang sơn của phụ hoàng, mất thánh tâm, mất nhiều hơn được.

      Trong lòng Thụy vương sáng tỏ, nhưng cũng muốn lời này với Thái tử.

      Theo tâm tính đa nghi của Thái tử, lời này, chỉ sợ Thái tử còn tưởng rằng cũng muốn giành lấy ngôi vị hoàng đế.

      Quân tử muốn lập nguy, và vị huynh trưởng này cũng có giao tình gì, càng đừng tới mẫu phi của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít họ còn muốn xem sắc mặt mẫu phi mình, Thụy vương càng thêm muốn tiến lùi chỗ với bọn họ. Bọn họ muốn đấu, liền để cho bọn họ đấu .

      Lưu Đồng gật đầu, suy nghĩ chút : "Còn có chuyện, phủ Thái tử muốn ra ngoài."

      "Hả? Chuyện gì?" Thụy vương hiếu kỳ .

      Lưu Đồng : "Thái tử phi có thai, hình như là mạch tượng bất ổn, cho nên Thái tử cũng có thượng tấu."

      (BYT: Tiểu Đồng ca sao mà bà tám ghê. Chuyện hốc kẹt nhà người ta mà rành quá trời hà.)

      Lúc Thường Mộc Chi nghe như thế nhất thời cũng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Thái tử phi cuối cùng cũng có thai nữa sao?"

      Năm nay, Thái tử cũng hai sáu hai bảy tuổi, lại còn có đích tử, sau khi Thái tử phi vào cửa liên tục sinh ba nữ nhi, bây giờ lại có thai, tự nhiên Thái tử mong sinh ra nhi tử.

      Thụy vương : ""Đây là chuyện vui. Nếu Phụ hoàng biết được, tất nhiên cao hứng."

      Lưu Đồng gật gật đầu, dừng hồi lâu mới giọng :

      "Bất quá, hai vị lương đệ(1) của Thái tử rất nóng nảy. Phủ Thái tử cũng được thái bình nha."

      Thái tử và Nguyên Vũ đế hổ là phụ tử, hậu cung Nguyên Vũ đế người nhiều, người trong hậu viện phủ Thái tử cũng thiếu. Nguyên Vũ đế nạp phi là vì cân bằng triều đình, Thái tử nạp thiếp là vì mượn sức thế lực khắp nơi.

      Nếu Thái tử phi có con trai, tương lai Thái tử đăng cơ, vậy nữ tử trong hậu viện phủ Thái tử, chừng chính là cung chủ viện, tương lai là mẹ đẻ của đế vương.

      Trong hậu viện phủ Thái tử, thân phận của Thái tử phi và hai vị lương đệ Thái tử là cao nhất, các nàng đều xuất thân từ các gia tộc cũng là người ủng hộ lợi ích cho Thái tử.

      Trọng yếu nhất là, bây giờ Thái tử phi chỉ có ba nữ nhi ở dưới gối, cũng có sinh nhi tử.

      Mà hai vị lương đệ Thái tử đều đứa con trai .

      Nếu sau khi Thái tử phi có thai sinh hạ nhi tử, đối với các nàng mà cũng phải là tin tức tốt.

      "Ta , nhiều nữ nhân, đúng là phiền toái."

      Khóe miệng Thụy vương khẽ kéo ra cái, mỉm cười:

      "Nhìn thấy phụ hoàng biết, nhóm nương nương trong hậu nhiều như vậy, con trai con cũng nhiều như vậy, chú ý cái này xong cái kia, lâu dần, tự nhiên tranh đấu cũng tích tụ mà tới."

      Thường Mộc Chi vỗ nhè vào tay .

      Hai tay Cửu hoàng tử chống trán, dựa lưng vào phía sau, xoa xoa mi tâm.

      Thường Mộc Chi thấy thế khỏi quan tâm : "Cửu đệ giống như có tâm ?"

      Lưu Đồng cúi thấp đầu, trầm mặc lát mới lên tiếng:

      "Hôm nay đến Túy Tiên lâu(2), vốn định xem thử sứ đoàn Tiên Ti là người nào tới, để trước có thể chuẩn bị tốt, nghĩ tới có thể ở Túy Tiên lâu nghe được hồi biện luận."

      Thụy vương tâm tư thông thấu, nghe vậy nhân tiện :

      "Có liên quan đến chuyện ngưng chiến lần này, nghị hòa với Tiên Ti sao?"

      Lưu Đồng gật đầu, đáp:

      "Giống như ngày thường, đều phân chia làm hai phái, phái thứ nhất cảm thấy triều đình làm như vậy, là cổ vũ khí diễm Tiên Ti, đồng ý nghị hòa cùng Tiên Ti, chủ chiến; phái khác lại cảm thấy triều đình làm như vậy, mới có phong phạm của nước lớn, cũng thấy có gì ổn..."

      Lưu Đồng đến đây, dừng chút.

      nhớ tới đôi tỷ đệ kia, nhớ tới lời của nàng .

      Lưu Đồng nhìn về phía Thụy vương: "Ngũ ca. Cứ cách vài năm Tiên Ti lại cùng chúng ta đánh trận, huynh cảm thấy, bọn họ đánh với chúng ta là vì muốn giành lấy ấm no sao?"

      Thụy vương nghi hoặc : "Ý của đệ là gì?"

      "Hôm nay ở Túy Tiên lâu, nghe được nữ tử , Đại Ngụy chúng ta chiến tranh cùng Tiên Ti, căn bản là do Tiên Ti. đường đệ đến vương phủ nghĩ lại, cảm thấy lời của nàng thập phần có lý."

      Lưu Đồng trầm ngâm : "Nếu như Tiên Ti chỉ là muốn lấy lương thực cùng vải vóc từ Đại Ngụy chúng ta, hoàn toàn có thể đưa ra quan hệ tới lui cùng Đại Ngụy, ngưng chiến , dưỡng dân chăn nuôi. Dù sao những năm gần đây, phàm là chiến giữa Tiên Ti và Đại Ngụy, cuối cùng đều là ngưng chiến nghị hòa, kết quả cũng là Đại Ngụy giao phó lương thực cho Tiên Ti. Tiên Ti cần phải ràng, Đại Ngụy có ý xâm lược đối với Tiên Ti."

      Thụy vương vuốt cằm: " tệ."

      "Ngũ ca có còn nhớ , cũng từng có triều thần xin chỉ thị của phụ hoàng, có muốn thiết lập cửa ải giao thương ở Yến Bắc quan hay , thông thương cùng người Tiên Ti. Tiên Ti có bò dê ngựa, Đại Ngụy có lương thực vải vóc, bù đắp lẫn nhau, có thể ngưng chiến . Bốn năm trước, người Tiên Ti muốn đánh vào kinh, Thái tử trước mặt mọi người nhắc tới chuyện này với Tiên Ti, nhưng Tiên Ti lại cự tuyệt. Mỗi năm khi tới lúc trời đông giá rét, Tiên Ti lại xâm nhập đánh chiếm Yến Bắc quan..."

      Lưu Đồng nhìn về phía Thụy vương:

      "Ngũ ca cảm thấy, người Tiên Ti là vì muốn ấm no, tự do, hy vọng Tiên Ti bị Trung nguyên đồng hóa, hay là... Tiên Ti vốn có dã tâm?"

      Thụy vương nghe vậy cười cười, : "Tiên Ti còn chưa có lá gan lớn như vậy. Người Tiên Ti vốn nhiều, lại có vũ khí hoàn mỹ, mà Đại Ngụy quốc ta giàu có binh lực mạnh, Tiên Ti muốn xâm chiếm Trung Nguyên, căn bản chịu nổi kích. Nếu bọn họ ngu xuẩn, nên hiểu đạo lý này."

      Lưu Đồng : " như vậy, Tiên Ti là muốn bị Đại Ngụy đồng hóa?"

      "Hơn phân nửa như thế." Thụy vương vuốt cằm: "Khi Đại Ngụy khai quốc còn có Bột Hải quốc(3), trải qua vài thập niên đồng hóa, khi đó phải Tiên đế cũng quy thuận Đại Ngụy sao? Tiên Ti chắc là muốn học theo Bột Hải thôi."

      Lưu Đồng liền than tiếng.

      "Vậy chuyện này chẳng phải là tử cục sao? Nếu như Phụ hoàng có thể phái binh đánh đuổi người Tiên Ti, người ở Yến Bắc quan cũng cần lo lắng hãi hùng khi mùa đông tới."

      Thụy vương nghe được lời ấy khỏi bật cười: "Phụ hoàng làm như thế, muốn lưu Tiên Ti, làm đá mài đao cho Đại Ngụy."

      Lưu Đồng nhất thời kinh ngạc.

      Thụy vương thấp giọng buông tiếng thở dài:

      "Nếu Tiên Ti loạn, phụ hoàng phải có khả năng xử lý, chính là người cần dựa vào Tiên Ti đến nhắc nhở đại thần trong triều, chúng ta còn có các vị Hoàng tử —— giang sơn Đại Ngụy phải là cái thùng sắt, phải trời yên biển lặng. Dùng Tiên Ti cho tỉnh ngủ, đây là dụng ý sâu xa của phụ hoàng, nhắc nhở Đại Ngụy thể trọng văn khinh võ, chậm trễ luyện binh."

      Thụy vương ngẩng đầu nhìn phía Lưu Đồng, hỏi : "Đệ nhớ được chuyện bốn năm trước, phải biết làm như thế nào, cũng chính là sau khi sứ đoàn Tiên Ti đến, phụ hoàng mới lập Thái tử ?"

      Lưu Đồng gật đầu.

      "Ta thầm nghĩ, chính là vì Thái tử trước mặt mọi người hướng Tiên Ti nhấc tới chuyện này, phụ hoàng mới có thể lập làm Thái tử."

      Thụy vương giọng :

      "Thái tử là con trưởng, phụ hoàng vẫn luôn luôn thiên vị với , nhưng cũng biết năng lực bình bình, cho nên chậm chạp có lập làm Thái tử. Vì chuyện Tiên Ti này, phụ hoàng thấy được Thái tử ao ước cùng Tiên Ti hòa bình 『 nhân tâm 』, cho nên mới muốn đem giang sơn giao phó cho . Tiên Ti chi hoạn, phụ hoàng để sau khi Thái tử đăng cơ mới giải quyết. Đây là muốn giúp giành lấy chiến tích sau khi đăng cơ."

      Đối với lời suy đoán của Thụy vương, Lưu Đồng có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

      luôn luôn biết ngũ ca của mình cực kỳ trí tuệ, nhưng cũng nghĩ tới xem tình hội lâu dài như vậy, suy nghĩ ràng như vậy.

      Nếu như ngũ ca là Thái tử, tương lai Đại Ngụy...

      Nghĩ như vậy, Lưu Đồng nhất thời nín thở, thầm mắng chính mình loạn nghĩ.

      Ngũ ca nghĩ cuốn vào tranh đấu bên trong với Thái tử cùng bốn vị vương gia khác, loại ý tưởng này của vạn vạn được, vô ý cái, chẳng phải là hại ngũ ca sao?

      Lưu Đồng đem trọng tâm đề tài Tiên Ti để qua bên, cùng Thụy vương nhàn thoại vài câu chuyện nhà.

      Thường Mộc Chi tìm đúng cơ hội với Lưu Đồng:

      "Cửu đệ bây giờ cũng trưởng thành, trong vương phủ còn trống rỗng, lúc này nên cưới vương phi, cũng tốt để thay đệ quản lý việc nhà."

      Note: (1) giống như sườn phi vậy á. Nhưng tại chắc thời đại khác nên cũng khác cách gọi.

      (2)Túy Tiên lâu ==> nguyên bản là say tiên lâu.

      (3)Bột Hải quốc ==> tên gốc có sửa đổi.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :