1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Edit] Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @BộYếnTử chào bạn, box edit của cung chỉ dành riêng cho editor post truyện độc quyền cung, mình kiểm tra google, phát bạn post ở nơi thứ hai, theo luật mình chuyển topic sang box sưu tầm, và trừ ruby của bạn đáng được nhận ở box sưu tầm. Tạo topic +2 ruby, mỗi post + 1ruby, tổng cộng mình trừ bạn 44 ruby. Thân!

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen ko co van an ha ban

    3. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      truyện này có văn án nha bạn

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 5: Phụ mẫu
      Edit: Bộ Yến Tử




      Nhạc thị tuy là mẹ đẻ của Thường Nhuận Chi, nhưng suy cho cùng xuất thân của nàng là nha hoàn, kiến thức nông cạn, trong lòng ngoại trừ quan tâm đến An Viễn hầu và An Viễn hầu phu nhân, vậy người còn lại nàng quan tâm đó chính là Thường Nhuận Chi rồi, những chuyện khác, nàng quan tâm, cũng có hứng thú.

      Trong trí nhớ của Thường Nhuận Chi về vị Nhạc thị này, câu nhiều nhất là "Nghe thái thái", có thể thấy được bà là người có chủ kiến.

      Thường Nhuận Chi ngẫm nghĩ xong cảm thấy, việc hòa ly này còn chưa có xong, vậy đừng cho Nhạc thị biết. Chờ cho việc hòa ly làm thỏa đáng, phụ thân, mẫu thân và nàng cùng , Nhạc thị tự nhiên cũng chỉ có thể nghe theo.

      Nhạc thị chuyện với Thường Nhuận Chi hơn nữa ngày, có lẽ là vì Thường Nhuận Chi vốn ít , Nhạc thị cũng có phát chút khác thường nào. Cùng Thường Nhuận Chi dùng xong bữa tối, đến giờ Dậu, Nhạc thị liền cẩn thủ bổn phận, cáo từ trở về.

      (Giờ Dậu là từ 17h - 19h)

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra.

      Người này tuy là mẹ ruột của nàng, nhưng chuyện để nhiều lắm.

      Nghỉ ngơi đêm, Thường Nhuận Chi cảm thấy thần thanh khí sảng, sau khi rửa mặt trang điểm tốt, Thường Nhuận Chi liền vội vàng thỉnh an An Viễn hầu và tiểu Hàn thị.

      Hầu phủ lão thái thái nhiều ngày lên núi tụng kinh niệm Phật, cũng ở trong phủ, ngược lại cũng miễn cho nàng kinh động đến lão nhân gia.

      Khi nàng đến, Tiền thị và Nhạc thị hầu hạ phu thê An Viễn hầu dùng bữa sáng.

      Nhìn thấy Thường Nhuận Chi, Nhạc thị vui mừng nở nụ cười.

      An Viễn hầu xoa xoa miệng, làm cho người ta biết ông suy nghĩ cái gì, nhìn Thường Nhuận Chi cái, vẻ mặt có chút ý vị thâm trường, hiển nhiên hôm qua nghe tiểu Hàn thị chuyện của Thường Nhuận Chi.

      Tiền thị thể so với Nhạc thị chất phác thiếu ngôn, nhìn thấy Thường Nhuận Chi liền cười : "Tam nãi nãi trở lại, gần đây thân thể có tốt ?"

      "Tạ di nương quan tâm, hết thảy đều tốt lắm."

      "Chờ chuyện với Hầu gia và thái thái xong, tam nãi nãi cũng nên nhìn tứ thiếu gia chút , lâu rồi nó có gặp được tam tỷ tỷ."

      Tứ thiếu gia Hầu phủ do Tiền thị sinh ra, là ấu tử của An Viễn, năm nay mới mười tuổi.

      Tiền thị cũng có nữ nhi tên Thường Thấm Chi, so với Thường Nhuận Chi lớn hơn tuổi, bây giờ theo phu quân đến Hàng Châu ở.

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu: "Di nương yên tâm, ta lập tức ."

      Tiền thị cười càng tươi hơn, lôi kéo Nhạc thị để hai người mau hành lễ cùng An Viễn hầu rồi cáo lui.

      Tiểu Hàn thị sai người đại sảnh khác hầu hạ, chỉ lưu lại bên người mình đại nha hoàn tên Ngọc Kỳ, Ngọc Cẩn.

      An Viễn hầu uống ngụm trà, trước đánh giá Thường Nhuận Chi chút, rồi mới chuyện: "Chuyện của con, mẫu thân con với ta."

      Đầu Thường Nhuận Chi càng cúi thấp xuống.

      "Ngươi đứa này, ở Phương gia bị ủy khuất, làm sao bây giờ mới chịu trở về hả?"

      Oa nhi này là tự ti nên lời, sợ bị răn dạy vô dụng a...

      Trong lòng Thường Nhuận Chi thầm than tiếng, An Viễn hầu cau mày hỏi nàng: "Lão thái thái Phương gia kia lại ở trước mặt con bày ra uy phong bà bà sao?"

      Thường Nhuận Chi tinh tế suy nghĩ chút, ngược lại cũng cảm thấy Thẩm thị có bao nhiêu uy phong.

      Nàng lên tiếng, nhưng mà Ngụy Tử chính là nhịn được, mở miệng liến thoắng tràn: "Còn phải sao, khi nương vừa vào cửa, lão thái thái kia nhìn mặt mũi còn có chút hiền lành, ngờ hai tháng sau lập tức thay đổi sắc mặt. Chờ khi Mi di nương kia vào kinh, liền để cho gia nạp nàng ta làm thiếp, càng ngày càng có xem nương là con dâu, chịu đem quyền chưởng giao lại cho nương, mà lại thương lượng với Mi di nương, chính là để nương vào mắt. Bây giờ Mi di nương có thai, nhìn như là sợ nương ám hại Mi di nương, đem nương ném bên quản tới, cũng có thể là, lão thái thái chờ Mi di nương sinh hài tử, mặc kệ nam nữ đều ghi tạc danh nghĩa cho nương, vậy mà gia dám hai lời..."

      Ngụy Tử đến nơi này, tiểu Hàn thị nhất thời tức giận vỗ lên bàn.

      "Cái gì?!"

      Tiểu Hàn thị khiếp sợ nhìn Thường Nhuận Chi.

      Hôm qua Thường Nhuận Chi có với bà chuyện Mi di nương có thai, lão thái thái lại cho nàng quản chuyện trong Phương gia, lại với bà chuyện ghi tạc danh nghĩa thứ nữ này á.

      Chính thê trừ phi là sinh được hài tử, bằng tại sao có thể đưa thứ xuất ghi tạc danh nghĩa chứ?

      Phương gia lại dám đánh chủ ý này, chẳng phải là chắc chắn Nhuận Chi thể sinh nhi nửa nữ sao?

      "Buồn cười!"

      Tiểu Hàn thị tức giận đến phát run: "Nữ nhi Thường gia ta, sao có thể tùy tiện để cho bọn họ đạp hư như vậy! Hòa ly! Nhất định phải hòa ly!"

      An Viễn hầu nghe xong liền cau mày, nghe lời của tiểu Hàn thị như chém đinh chặt sắt, sau đó trầm mặc nửa ngày, mới thở dài lắc đầu : "Phương Sóc Chương kia đúng là..."

      "Lúc trước ta cùng ông qua, lo lắng chính là việc Phương Sóc Chương do quả phụ nuôi lớn, tất cả mọi chuyện nghe theo an bài của mẫu thân , sợ rằng sau này Nhuận Chi Phương gia chịu lạnh nhạt của bà ta, được duy trì hôn phu này, ông còn chịu tin tưởng..."

      Tiểu Hàn thị nhịn được oán giận hai câu, thấy sắc mặt Thường Cảnh Sơn tốt lắm, lúc này mới mệt mỏi ngậm miệng, nhìn về phía Thường Nhuận Chi hỏi: "Chuyện hòa ly, phụ thân mẫu thân làm chủ cho con. Bất quá con gả đến Phương gia hai năm, đồ cưới vẫn còn chỉnh tề chứ?"

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút, ngược lại còn chưa nghĩ ra cái gì, trong đầu những chuyện đó hình như nhớ , hình như Thẩm thị có đến chỗ nàng lấy vài thứ.

      Nguyên chủ vốn là người tính tình mềm yếu, mẹ chồng muốn vật gì, nàng còn có thể chấp nhận sao?

      tại nghe tiểu Hàn thị hỏi, Thường Nhuận Chi đúng là hiểu ra sao.

      bên, Ngụy Tử sớm nhịn được, mở miệng : "Phương lão thái thái khi nương vừa vào cửa, liền..."

      còn chưa xong, nha hoàn ngoài cửa liền nhàng đẩy ra cánh cửa "Chi nha" tiếng, Ngụy Tử nhất thời dừng lại câu chuyện.

      Ngọc Kỳ vui tiến lên, nhàng trách mắng: "Chuyện làm xong rồi sao? nhìn thấy Hầu gia và thái thái chuyện với tam nãi nãi hả?"

      Tiểu nha hoàn lập tức cúi đầu, giọng : "Ngọc Kỳ tỷ tỷ, người gác cổng bên kia , Phương lão thái thái đến đây, cũng đợi người ta thông truyền, liền xông thẳng vào trong phủ, nhìn sắc mặt chắc là có chuyện gì tốt..."

      Ngọc Kỳ nhất thời hiểu ý, vung tay nhường đường cho nàng ra, mới quay lại bên cạnh phu thê An Viễn hầu thấp giọng bẩm báo.

      Tiểu Hàn thị nghe xong giận dữ mà cười: "Quả nhiên là **** xuất thân tiểu hộ, chút thể diện cùng thân phận đều chú ý. Lão gia, thân gia như vậy, ngài còn muốn sao?"

      An Viễn hầu mạnh mẽ đứng lên, giật giật khóe miệng, : "Đến là nữ quyến, chính là bà tiếp đón ."

      Ông về phía trước hai bước, lại ngừng lại, : "Chuyện hòa ly của Nhuận Chi, bà mau chóng làm."

      An Viễn hầu phất tay áo, bước .

      Thường Nhuận Chi lo lắng : "Mẫu thân, phụ thân như vậy, chắc là giận ta? Nhưng đừng làm phiền hà mẫu thân..."

      " có việc gì." Tiểu Hàn thị xua tay, : "Ông ta chính là thẹn quá thành giận, giận chính mình. Chuyện hôn này lúc trước ta đồng ý, là do ông ta tự mình định ra. tại, thấy con ở nhà chồng được suông sẻ, người mẹ chồng kia chút thể diện cũng cho con, cứ như vậy tự chạy đến tận cửa, cũng phải là đánh vào mặt ông ta hay sao? Ông ta đây là cảm thấy hổ thẹn với con, có mặt mũi đợi ở đây thôi."

      Tiểu Hàn thị lập tức an ủi Thường Nhuận Chi vài câu, vỗ vỗ sau lưng : "Ta ngược lại muốn nhìn đến Thẩm thị này. Ngọc Kỳ, Ngọc Cẩn, gọi bọn nha đầu đều chuẩn bị tinh thần tiến lên, đừng làm mất thanh danh phủ An Viễn hầu chúng ta!"

      "Vâng, thái thái!"

      Ngọc Kỳ và Ngọc Cẩn đồng thanh đáp, mời Thường Nhuận Chi ngồi xuống ở phía sau tiểu Hàn thị, chờ Thẩm thị "Đại giá quang lâm" .

      Thẩm thị lần này đến.

      Hôm qua, khi Hà mụ mụ trở về cho bà biết chuyện Thường Nhuận Chi muốn hòa cách, Thẩm thị nhất thời vừa sợ vừa giận.

      Ở trong lòng Thẩm thị, chỉ có nhi tử bà mới có tư cách ghét bỏ Thường Nhuận Chi, mặc dù hai người muốn tách ra, vậy cũng chỉ có thể là Phương Sóc Chương hưu thê, mà tới phiên Thường Nhuận Chi muốn hòa cách.

      Thường Nhuận Chi vô thanh vô tức muốn hòa cách, Thẩm thị chắc chắn, nàng là vì biết chuyện Tô Nguyên Mi có thai nên lấy chuyện này ra uy hiếp Phương gia.

      Sau khi Thẩm thị suy xét qua, cảm thấy tại thích hợp nảy sinh hiềm khích với phủ An Viễn hầu, thể đến dụ dỗ Thường thị trở về.

      Thẩm thị quyết định, ngày thứ hai tự mình đến phủ An Viễn hầu, thứ nhất nhìn thử Thường Nhuận Chi đánh cái chủ ý gì, có cái cầu gì, chỉ cần hai câu đáp ứng nàng là được; thứ hai, là muốn quát lớn nàng phen. Nữ tử xuất giá tòng phu, nàng như vậy giống cái gì?

      Chủ ý đánh gậy lại cho quả táo như vậy, còn đắn đo Thường thị chịu hay sao?

      Dựa vào tính toán đó, ngày hôm sau Thẩm thị liền "Nổi giận đùng đùng" chạy đến tận cửa .

      (BYT: Chưa biết Tiểu Hàn thị có lòng với Thường tỷ hay chưa. Nhưng mà ta bắt đầu thích Tiểu Hàn thị rồi nha, biết bênh vực người nhà ngược ngoại nhân. Cái mụ Thảm thị này tính cũng quá hay , mơ hảo . Thường tỷ dễ bắt nạt như trước nhé, sắp có cái hay để xem rồi. Các nàng chờ xem nhá. Bye.)
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 6: Giao phong

      Edit: Bộ Yến Tử



      Đến cùng, Thẩm thị cũng có xông vào được, Ngọc Kỳ chặn bà ta lại khuyên bảo.

      Bày ra tư thế thân gia, Thẩm thị nâng cằm nhìn chằm chằm Ngọc Kỳ để nàng mời con dâu bà ra ngoài.

      Ngọc Kỳ vốn là nhìn Thẩm thị vừa mắt, ngược lại cũng cười tủm tỉm ứng phó, sau khi trở về bẩm báo cùng tiểu Hàn thị, theo phân phó của tiểu Hàn thị, để cho Thẩm thị đợi lát, mới cho người mời bà ta tiến vào.

      Tiểu Hàn thị là phu nhân Hầu phủ, người là thân phận cáo mệnh phu nhân, quần áo đẹp đẽ quý giá, trang dung tinh xảo, ngồi ở ghế chủ vị, ánh mắt cũng khiến cho người ta tự giác phải nhượng đầu.

      Thẩm thị mặc dù có nhi tử tiền đồ, nhưng mà xuất thân bà cao, sau đó lại bởi vì thủ tiết nuôi nấng nhi tử, hàng năm làm lụng vất vả, cho nên so với tiểu Hàn thị châu tròn đầy đặn, bà có vẻ gầy trơ cả xương, mặt có mấy lượng thịt, hơn nữa bà vốn là người lòng dạ hẹp hòi, xem xem lại vẫn là bộ tướng khắc nghiệt.

      Khi vừa vào, nhìn thấy người ngồi chủ vị là tiểu Hàn thị, tuy hai người cùng thế hệ cùng bối phận, nhưng mà Thẩm thị khỏi sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

      Nhưng bất quá chỉ trong nháy mắt.

      Thẩm thị thi lễ cho có lệ, nhìn tiểu Hàn thị cười, : "Thân gia..."

      Vừa nghe thấy xưng hô này, tiểu Hàn thị cười như cười đánh gãy bà: "Phương lão thái thái đúng là khách ít đến a, bất quá xưng hô này cần phải kêu cho đúng rồi."

      Tiểu Hàn thị hơi ngồi thẳng thân, từ đầu đến chân chỉ chỉ thân trang sức cùng xiêm y của mình, : "Ta đây mặc chính là triều phục mệnh phụ, luận lễ, Phương lão thái thái phải gọi ta tiếng『Hầu phu nhân』 mới phải."

      Nụ cười mặt Thẩm thị nhất thời cứng lại.

      "Nếu xưng hô như vậy, đối với ta mà có sao. Nhưng mà trong viện của ta lại nhiều người nhiều miệng, chưa biết chừng miệng ai đó lớn liền ra ngoài. truyền mười mười truyền trăm, truyền đến lỗ tai quý nhân trong cung, đến lúc đó trách tội đến đầu Phương đại nhân, vậy cũng chỉ có thể mất nhiều hơn được. Lão thái thái, ngươi có đúng ?"

      Tiểu Hàn thị cười tủm tỉm nhìn Thẩm thị, mặc dù trong lòng Thẩm thị tức giận, cũng biết phải làm sao.

      Điều này sao lại giống như suy đoán của bà vậy? Hầu phủ phu nhân là vì Thường thị mà lập uy hả?

      Thẩm thị có chút đần độn hành lễ với tiểu Hàn thị, ngược lại cũng cung kính gọi tiếng "Hầu phu nhân" .

      mặt Tiểu Hàn thị lộ ra tươi cười vừa lòng, để cho người ta "Ban thưởng" ghế ngồi.

      Điều này làm cho Thẩm thị càng thêm buồn bực, trong lòng thầm quyết định, chờ cho Thường Nhuận Chi trở về Phương gia, nhất định phải sửa trị nàng phen tử tế.

      Lúc Thẩm thị nghĩ tới phải sửa trị Thường Nhuận Chi như thế nào, lại nghe tiểu Hàn thị : "Phương lão thái thái tới là đúng là thời điểm, nếu như ngươi đến, ta cũng cho người mời ngươi tới."

      Tiểu Hàn thị cúi xuống, mặt vẫn tươi cười như cũ với Thẩm thị: " vậy, Phương lão thái thái chắc cũng nghe ma ma kia lại rồi, chúng ta vừa vặn muốn chuyện hòa ly. Phương đại nhân ở triều làm quan, phủ của ta lại là khai quốc phong hầu, tốt nhất đừng để thương tổn hòa khí, ảnh hưởng đến sỉ diện cùng tiền đồ của Phương đại nhân. Lão thái thái trở về nên để cho người ta đem đồ cưới của nữ nhi ta chỉnh lý, ta nơi này cũng đem sính lễ lúc trước Phương gia chuẩn bị tốt, trao đổi trở về, lại phủ nha trình lên thư hòa ly, từ biệt hai đường rộng mở, lại đều tự gả cưới. Lão thái thái xem, còn có chuyện gì phải chú ý?"

      Tiểu Hàn thị phen, lấy chuyện hòa ly sạch . Mặt Thẩm thị cứng đờ, kéo khóe môi cười : "Thân... Hầu phu nhân, chuyện này, chuyện này chỉ là vợ chồng son giận dỗi..."

      "Nga? Vậy, Lão thái thái cảm thấy, chuyện này bất quá là vợ chồng son giận dỗi?"

      Tiểu Hàn thị bật cười, đỡ trán lắc đầu : "Lão thái thái nha, hai nhà chúng ta tốt xấu gì cũng làm thân gia thời gian, chút chuyện này, ta còn cần phải đề điểm ngươi hai câu. Mọi chuyện trong hậu trạch, Lão thái thái quản ngược lại cũng thôi , lại có thể để cho thiếp thất có thái độ tôn trọng chủ mẫu sao? Chính thê vào cửa chỉ mới hai năm, còn chưa có thai cũng là chuyện bình thường, lúc này thiếp thất lại mang thai, vậy mà lại vọng tưởng lấy bào thai trong bụng nữ nhân kia làm đích tử nữ, nguyền rủa chủ mẫu sau này vô tự... Lão thái thái, thê thiếp đảo ngược, hậu trạch bất ổn, nếu để Ngự sử đại nhân nghe được, đến chỗ hoàng thượng kia... Ta xem, Phương đại nhân làm quan, cũng làm có tốt lắm."

      Sau khi Thẩm thị nghe xong sau lưng thân mồ hôi lạnh, vội vàng : "Kia đều là đùa... nếu như Nhuận Chi đồng ý, tự nhiên là nhường nàng ghi tạc danh nghĩa cho hài tử."

      Tiểu Hàn thị đồng ý : "Lời này ngược lại có đạo lý."

      Thẩm thị muốn thở ra hơi, tiểu Hàn thị lại : "Ai có thể nhường Phương đại nhân sủng ái thiếp thất, vắng vẻ đích thê đâu? Nghe con ta , trong hai năm này, lão thái thái châm chọc khiêu khích nàng cũng ít. Ta là người bao che khuyết điểm, quyết để cho con ta chịu ức hiếp từ mẹ chồng đâu —— vẫn là nghe con ta tiếng gió, bà mẫu liền đánh lên con ta lại nhìn nhà mẹ đẻ rồi."

      mặt Thẩm thị hết xanh rồi lại trắng, tiểu Hàn thị như cũ cười tủm tỉm : "Nghe con ta , mọi chuyện Phương đại nhân cũng đều lấy ý kiến lão thái thái ngươi làm chủ. Vì tiền đồ của Phương đại nhân, lúc trở về lão thái thái vẫn là hảo hảo cùng Phương đại nhân tiếng, sớm kiểm kê ràng sính lễ đồ cưới, về nhớ làm tốt nha. Nếu thời gian kéo quá dài, có thể đến tai Ngự sử đại nhân."

      Thẩm thị lại ngồi được, chịu đựng tức giận đứng lên, ngực phập phồng, gương mặt vốn treo bao nhiêu thịt hơi hơi rung động, nửa ngày sau mới nghẹn ra câu : "Liên tục nãy giờ đều là Hầu phu nhân , ta muốn cùng tức phụ ta chút."

      Tiểu Hàn thị cũng ngăn cản, nghiêng đầu phân phó Ngọc Kỳ gọi Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi chờ ở phía sau thính phòng bên cạnh, nghe vậy liền ra ngoài, lạnh nhạt đối với Thẩm thị lễ cái.

      Khi Thẩm thị còn trẻ cũng là tiểu mĩ nhân, nhưng hôm nay xem ra, cũng là người so với bạn cùng lứa tuổi muốn thành phụ nhân già nua. Thường Nhuận Chi thể thừa nhận, Thẩm thị bồi dưỡng Phương Sóc Chương quả là khổ sở hạ ít công phu, đối với vất vả những năm này của Thẩm thị, Thường Nhuận Chi ngược lại cũng bội phục.

      Bội phục cũng chỉ là bội phục, chung quy thể bởi vì bội phục, liền đem cuộc đời bản thân báo đáp.

      Nàng lại nợ mẫu tử Phương gia cái gì.

      "Nhuận Chi, bà bà biết con là hảo hài tử, đừng tức giận nữa, mau theo ta trở về."

      Thẩm thị đưa tay muốn lôi kéo Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi nhanh chóng né tránh, cúi đầu thối lui đến phía sau tiểu Hàn thị, sau đó chậm rãi, : "Những lời ta muốn , vừa rồi mẫu thân đều , lão thái thái cũng nghe thấy được ... Hai nhà chúng ta vẫn là thừa dịp chưa mừng năm mới, đem chuyện này làm cho tốt, cũng tốt hơn sang năm."

      "Ngươi đây là cái gì!" Đối mặt tiểu Hàn thị, Thẩm thị còn có chút kiêng kị. Nhưng lúc này, đối mặt chính là con dâu hai năm sinh hoạt dưới đáy mắt bà, Thẩm thị tự nhận là nàng dám ngỗ nghịch với mình, kích động đứng lên, khẩu khí chuyện cũng thập phần mạnh mẽ, mặt cũng dữ tợn lên.

      "Nữ tử xuất giá tòng phu, ngươi gả đến Phương gia chúng ta, phải an tâm giúp chồng dạy con! Chính bản thân ngươi làm cho Chương nhi vui mừng, bây giờ còn định dựa vào thân phận nhà mẹ đẻ làm bộ làm tịch..."

      Lời giáo huấn này còn chưa xong, bị tiểu Hàn thị bao che khuyết điểm lạnh giọng cắt đứt: "Con ta chính là dựa vào thân phận nhà mẹ đẻ làm bộ làm tịch, tính sao?"

      Tiểu Hàn thị "Đông" tiếng bỏ ly trà xuống, khẽ híp ánh mắt : "Lão thái thái là uy phong lớn, trước mặt ta cứ như vậy giáo huấn con ta. Nếu ta có ở đây, còn biết ngươi đối xử con ta thư thế nào đấy!"

      "Ta..."

      "Lão thái thái, ta cho ngươi thời gian ba ngày, kiểm kê cho tốt đồ cưới con ta, chuẩn bị tốt thư hòa ly, ba ngày sau, mang theo nhi tử ngươi tới, phủ nha trình đơn giải quyết. Con ta sau này còn là tức phụ Phương gia ngươi nữa!"

      Tiểu Hàn thị đứng lên, dừng chút : "Nếu đồ cưới con ta cùng tờ đơn kê khai có chút giống, Phương gia các ngươi chờ đơn kiện trình lên phủ nha ! Người tới, tiễn khách!"

      Tiểu Hàn thị tức giận phất tay áo, Thường Nhuận Chi cơ trí theo phía sau nàng.

      Phía sau thanh Thẩm thị kêu la bị nàng tự động che chắn .

      Thường Nhuận Chi khỏi cảm thán.

      Nguyên chủ nếu biết chủ mẫu có thể bảo hộ nàng như vậy, nàng có thể đem chính mình bức tử tại Phương gia sao?

      Chỉ có suy nghĩ duy nhất, nàng cảm thấy nàng cùng nguyên chủ đến cùng là có chút khác nhau .

      Nàng đối với Phương Sóc Chương có cảm tình, duy nhất để ý, cũng bất quá chỉ là cái túi da.

      Có thể nguyên chủ, sau khi gả đến Phương gia, cả trái tim đều đặt người Phương Sóc Chương.

      Quả nhiên là tình ái là thứ bền vững.
      Hale205thuyt thích bài này.

    6. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 7: Ba ngày
      Edit: Bộ Yến Tử



      Tiểu Hàn thị cho Thẩm thị thời gian ba ngày, trong ba ngày này, tiểu Hàn thị cho người kiểm tra lại sính lễ lúc trước Phương gia đưa tới.

      "Thực keo kiệt." Tiểu Hàn thị nhìn tờ đơn sính lễ, khinh thường cười nhạo.

      Lúc đó, ngại việc hai nhà muốn kết thân, nhìn tờ đơn sính lễ quá mức đơn bạc, tiểu Hàn thị quá câu. tại, nhìn thấy tờ đơn sính lễ lúc trước, tiểu Hàn thị nhịn được độc miệng.

      "Nhuận Chi gả qua đó, của hồi môn đồ cưới cộng lại có thể hơn vạn lượng thôi sao?"

      Tiểu Hàn thị nghiêng đầu hỏi Ngọc Cẩn cùng nàng kiểm kê sính lễ.

      Ngọc Cẩn gật gật đầu : "Khi Đại nương xuất giá, bởi vì là gả vào hoàng gia, đồ cưới cơ hồ có hai vạn lượng. Khi Nhị nương xuất giá, thái thái lo lắng nhị nương sau khi gả muốn bồi nhị gia ra ngoài, cồng kềnh gì đó có phương tiện mang theo, cho nên cho nhiều của hồi môn vàng bạc, tiền di nương chính mình cho thêm cũng ít, tổng cộng được có vạn hai. Bên Tam nương nhiều lắm, nhiều là điền sản phòng xá, nếu quản lý tốt, tiền thu nhưng là cuồn cuộn ngừng."

      An Viễn hầu tổng cộng có bốn nhi tử và ba nhi nữ, ba nữ nhi là thê hai thiếp phân biệt sinh. Đại nữ nhi Thường Mộc Chi là đích nữ, gả cho Thụy vương, là thượng tông điệp Thụy vương phi; nhị nữ nhi Thường Thấm Chi gả cho Trấn quốc công Tam phòng thứ xuất Lý Thừa Học, Lý Thừa Học quan bái Hàng Châu, Thường Thấm Chi bây giờ theo ở lại Hàng Châu.

      Tiểu Hàn thị gật gật đầu, suy nghĩ chút cười lạnh tiếng : " biết, Phương gia kia tham bao nhiêu đồ cưới của Nhuận Chi, thời hạn ba ngày, có thể lấy ra hay ."

      Hóa ra, sau khi Thẩm thị bị "Đưa" , Ngụy Tử xem xét thấy có ai, lặng lẽ đến trước mặt tiểu Hàn thị đáp lời.

      "Thái thái, sau khi nương gả đến Phương gia, Phương lão thái thái liền lấy các loại danh mục, hỏi nương có muốn bạc , sau đó thậm chí hỏi thăm nương có mấy gian cửa hàng, vài cái thôn trang. nương có phòng vệ, đều nhất nhất ra, Phương lão thái thái muốn nhìn cái cửa hàng thôn trang làm sao vận tác, muốn nương đem sổ sách cùng con dấu cho bà ta nhìn cái. Sau khi Lão thái thái lấy , liền có đưa lại cho nương. Sau đó nương đến hỏi, lão thái thái nương bất hiếu, còn nương tuổi quá hiểu, liền tự chủ trương muốn thay nương quản ..."

      Ngụy Tử rất là bất đắc dĩ: "Nô tì và Diêu Hoàng khuyên nương cho thái thái nghe, nương chịu, trong lòng đem chuyện này ra, phỏng chừng khi đó nghĩ muốn ở Phương gia đợi cả đời, muốn là vì so đo cái này cùng lão thái thái có ngăn cách, làm gia khó làm..."

      Sau khu Tiểu Hàn thị nghe xong tự nhiên là giận thể tả, cho người mời Thường Nhuận Chi đến, chỉ tiếc rèn sắt thành thép giáo huấn cho nàng thông suốt.

      Lúc bắt đầu, Thường Nhuận Chi hiểu ra sao, sau đó mới nghe hiểu , ngầm trợn trừng mắt mắng nguyên chủ đầu óc thiếu căn huyền, mặt chỉ có thể cúi đầu nghe giáo huấn.

      Thu lại tờ đơn sính lễ, tiểu Hàn thị uống ngụm trà, nha hoàn gian ngoài đến bẩm báo, là Thụy vương phi đến .

      Thụy vương phi Thường Mộc Chi là thân nữ nhi của tiểu Hàn thị, cũng là hài tử của An Viễn hầu, tự nhiên là hòn ngọc quý tay. Bây giờ có thân phận là tức phụ hoàng gia, tự nhiên chú trọng thanh danh, nhà mẹ đẻ có chuyện gì, đều phải chỗ nàng bẩm báo tiếng.

      Thường Mộc Chi so với Thường Nhuận Chi lớn hơn năm sáu tuổi, tính tình dịu dàng nhưng cứng cỏi. Nhìn thấy tiểu Hàn thị, mẫu nữ hai người lẫn nhau thấy lễ, tiểu Hàn thị cho người mời Thường Nhuận Chi đến.

      Thụy vương là nhi tử hoàng thượng, Nguyên Vũ đế trời sanh tính tình nhân hậu, vì cân bằng thế lực trong triều đình, nạp rất nhiều phi tần, hậu cung số lượng khổng lồ, con trai con tự nhiên cũng rất nhiều.

      Mẫu thân Thụy vương xuất thân thấp hèn, lại là người tính tình hoạt bát, là hoàng tử thấy thân phận to lớn gì, triều đình cũng có địa vị, phong vương cũng bất quá là năm kia lập Thái tử, Nguyên Vũ đế cũng phong vương gia cho mấy nhi tử, tránh miệng của mấy quần thần.

      Bây giờ Thụy vương bất quá là vương gia nhàn rỗi, tạm giữ chức ở Binh bộ.

      Thụy vương làm người hào sảng đại khí, kết giao rất nhiều nhân sĩ dân gian, thích nhất là bào đầu gỗ làm ít việc của thợ mộc. Nguyên Vũ đế thường xuyên chiêu tiến cung chút chuyện dân gian thú vị, bởi vậy mặc dù Thụy vương đối với mọi chuyện chưa hiểu hết, thể vì Nguyên Vũ đế phân ưu, nhưng cũng có thể ở trước mặt Nguyên Vũ đế giữ được hai phân mặt mũi.

      Thấy Thường Nhuận Chi đến, Thường Mộc Chi vội vàng vẫy tay với nàng, đặt nàng ngồi tại bên người, trước tinh tế đánh giá phen, rồi thở dài : "Muội muội đúng là chịu khổ."

      Thường Nhuận Chi xấu hổ cười : "Khiến đại tỷ tỷ lo lắng."

      "Ta là trưởng tỷ, nếu lo lắng cho muội, đó mới là đúng." Thường Mộc Chi kéo tay Thường Nhuận Chi, nhìn tiểu Hàn thị : "Vừa nghe việc này làm ta giật cả mình. Ai, sớm biết Phương gia là người như vậy cũng tốt, miễn cho muội muội lại chịu khổ thêm vài năm."

      Tiểu Hàn thị vuốt cằm, dừng chút có chút lo lắng : "Bây giờ, Lão thái thái còn ở am Phổ Thọ, chuyện của Nhuận Chi, thể cho người Vân Thọ sơn bẩm báo cùng lão thái thái phen..."

      Thường Mộc Chi hiểu tiểu Hàn thị lo lắng cái gì, cười : "Chuyện này hãy để cho nữ nhi cùng lão thái thái ."

      "Mộc Chi, con lão thái thái có thể đồng ý ?" Tiểu Hàn thị có chút buồn rầu: "Con cũng biết tính tình lão thái thái, rất cũ kỹ. Nhà chúng ta chưa từng có nữ tử bị hưu, chuyện quả phụ tái giá như vậy. Hòa ly tuy rằng so với bị hưu dễ nghe hơn nhiều, chỉ sợ lão thái thái..."

      Thường Mộc Chi ánh mắt cong cong: "Mẫu thân ở trước mặt lão thái thái Phương gia đều đem lời phóng ra ngoài, lão thái thái nếu đồng ý, chẳng phải là giữ mặt mũi cho mẫu thân sao? Mẫu thân yên tâm , lão thái thái bên kia liền để con lo liệu."

      Tiểu Hàn thị nhàng thở ra, Thường Mộc Chi suy nghĩ chút lại : "Mặc dù Hòa ly coi là đại gì, nhưng nếu ra, cũng là muốn làm cho người ta nhai lưỡi hai câu. Chúng ta thể để cho người ta chọc trúng lỗi. Hai ngày này, mẫu thân hay là để cho người ta tung ra lời đồn thổi Phương gia sủng thiếp diệt thê, lấy chuyện thứ tử nữ muốn đoạt vị trí đích tử nữ, miễn cho đến lúc đó có người Thường gia chúng ta ỷ thế hiếp người."

      Tiểu Hàn thị cười : "Này còn đợi con chỉ sao? Mẫu thân sớm cho người ta làm ."

      Thường Mộc Chi chỉ cười cười, lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi: "Chờ muội muội hòa ly, mẫu thân lại lo lắng tìm cho muội muội hôn tốt. Ta đến lúc đó cũng đến giúp đỡ xem tướng."

      Thường Nhuận Chi nhất thời hắc tuyến, mặt lại chỉ có thể làm bộ ngượng ngùng, cúi đầu né tránh ánh mắt Thường Mộc Chi.

      Trong Thụy vương phủ tình nhiều, tiểu Hàn thị cũng lưu Thường Mộc Chi bao lâu, liền để nàng trở về.

      Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.

      Thường Nhuận Chi vốn tưởng rằng, ba ngày này Phương Sóc Chương chừng tới phủ An Viễn hầu giữ lại nàng hai, nghĩ tới căn bản có tới cửa.

      Sáng sớm hôm nay, tiểu Hàn thị ăn mặc chỉnh tề, chờ Phương gia lão thái thái cùng Phương Sóc Chương tới cửa.

      Thường Nhuận Chi đợi cả buổi sáng, bóng dáng người Phương cũng có thấy.

      Tiểu Hàn thị cũng gấp, Thường Nhuận Chi bồi nàng dùng xong ngọ thiện, còn ngủ lát, rồi mới nhìn Ngọc Kỳ hỏi: "Phương gia người đến sao?"

      "Hồi thái thái, còn chưa có."

      Tiểu Hàn thị hừ lạnh tiếng, : "Cho người Phương gia truyền lời cho lão thái thái, cứ phủ nha bên kia giờ Thân canh ba đóng, quá giờ này, kỳ hạn ba ngày vượt qua, đừng để cho lời của ta ngày đó chỉ là lời đùa."

      Ngọc Kỳ thấp giọng lên tiếng, để cho người truyền lời.

      Quả nhiên, lần này người Phương gia có động tác.

      Bất quá Phương Sóc Chương có tới, chỉ có Phương lão thái thái Thẩm thị đến, nắm chặt khăn trong tay, ngồi ở trong sảnh đường liền bắt đầu khóc, khóc kể đối với chuyện Thường Nhuận Chi bà sám hối áy náy, khóc bà mỡ heo mông tâm, khóc bà sai rồi. Thấy Thường Nhuận Chi để ý, lại khóc lốc với tiểu Hàn thị, cùng là nương, tiểu Hàn thị nên hiểu tâm tình của bà vân vân, nhìn đáng thương á.

      Tiểu Hàn thị liền híp mắt nhìn bà khóc kể bà dưỡng nhi nhiều năm cực nhọc, khóc kể Phương gia có thể để con bà đề tên bảng vàng dễ, nghe Thẩm thị vừa khóc vừa ngừng, giống như xem hí kịch.

      Đợi lúc Thẩm thị nghỉ xả hơi, tiểu Hàn thị hỏi Thường Nhuận Chi: "Bây giờ là giờ nào rồi ?"

      Thường Nhuận Chi trong lòng buồn cười, lại cung kính đáp: "Giờ Thân sơ."

      Tiểu Hàn thị có thể coi là vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, : "Lão thái thái khóc xong rồi sao? Chỉ còn hơn nửa canh giờ, tính toán thời gian lên phủ nha, lúc này lên đường có thể đuổi nhanh được đó nha."

      Thẩm thị vừa nhắc đến nhất thời ủ rũ, vẻ mặt cầu xin Thường Nhuận Chi : "Con dâu, đêm phu thê trăm ngày ân ái, con cứ như thế vô tình muốn đem Chương nhi bỏ xuống được sao?"

      Thường Nhuận Chi mặt mày nhàn nhạt, nhàng cười: "Lão thái thái, hôm nay chúng ta chuyện tình, vẫn là chuyện tiền tốt hơn. biết đồ cưới của ta, lão thái thái kiểm kê tốt chưa?"
      Hale205thuyt thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :