1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 27: TRỞ VỀ



      Edit: BB[o]

      ----------------



      Kỳ Hinh lại lần nữa bị Lăng Thiếu Đường đưa về biệt thự của nhà họ Lăng – Thanh Vận Viên.



      Thanh Vận Viên dưới màn đêm lại càng có bầu khí ái muội, những loại cây cối vùng nhiệt đới lóe ra tia sáng màu tím nhạt, sóng nước dập dờn trong bể bơi dưới ánh trăng sáng lại càng làm bật lên vẻ dịu dàng, hương hoa bỉ ngạn nhè cũng tràn ngập khắp nơi.



      Kỳ Hinh đứng ban công trong phòng ngủ chính, ngơ ngẩn dõi mắt về phía xa.



      Lăng Thiếu Đường là người rất biết hưởng thụ cho nên thể phủ nhận rằng Thanh Vận Viên quả là kiệt tác nghệ thuật.



      Nhưng ngôi biệt thự tuyệt đẹp ấy trong mắt Kỳ Hinh chỉ như nhà ngục hoa lệ mà thôi.



      trở về đây, nhưng giờ cảnh còn người mất!



      Hai năm trước nơi đây rất xa hoa và lộng lẫy, có quản gia Phùng và những người giúp việc, còn có những khóm hoa bỉ ngạn do chính tay gieo trồng giờ mọc lên thành cả biển hoa.



      Nhưng điều khác biệt chính là giờ xuất trong Thanh Vận Viên với danh nghĩa là tình nhân của Lăng Thiếu Đường.



      Tình nhân phải như thế nào? Là có tư tưởng gì hết, có quyền cầu, cũng chẳng có quyền lợi gì cả!



      Kỳ Hinh đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, trong lòng càng thêm bi thương.



      biết đây là cách thức mà Lăng Thiếu Đường sử dụng để khiến nhục nhã vì cho phép người khác phản bội . Dù có là người quý gì nhưng cũng tuyệt đối cho phép. muốn chinh phục, muốn được người khác sùng bái mình.



      Cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng Kỳ Hinh, khi nghĩ đến hình ảnh Lăng Thiếu Đường kiên quyết bỏ đứa con trong bụng, lại đau đớn khôn nguôi


      là người đàn ông nhẫn tâm, chút ấm áp cũng chẳng hề có.



      Nhưng cũng chính vì thế nên bản thân mới có cách nào ngoài việc phải ở lại bên cạnh người đàn ông lạnh lẽo đó, chỉ có thể chờ đợi và chịu đựng nhục nhã mà bắt phải chịu.



      Ánh trăng dường như đẹp hơn mọi ngày, nó tỏa ra thứ ánh sáng mông lung chân thực.



      Kỳ Hinh mặc bộ váy trắng chậm rãi dạo trong vườn hoa. Khi đến khu trồng hoa bỉ ngạn, thấy cả khoảng gian toàn màu đỏ rực đầy thê lương, từ xa nhìn vào trông chẳng khác nào tấm thảm đầy máu.



      Có lẽ với người khác, hoa bỉ ngạn rất kì lạ, nhưng trong lòng Kỳ Hinh, hoa bỉ ngạn tựa như tình của và Lăng Thiếu Đường. là hoa, còn là lá, hai người vĩnh viễn cách xa nhau.



      Hoa và lá bao giờ gặp nhau, chỉ tiếp nối nhau mà thôi, vậy nên mới khi bỉ ngạn bung nở, chỉ thấy hoa chứ thấy lá. Tất cả vĩnh viễn chỉ là nỗi nhớ nhung, hoa và lá luân hồi chẳng bao giờ gặp nhau, tình mãi mãi bao giờ kết trái.



      Kỳ Hinh muốn suy nghĩ nhiều thêm, hai người hận nhau đến tột cùng làm sao có tương lai được chứ?



      Ánh trăng sáng kéo dài bóng Kỳ Hinh, dần dần chiếc bóng ấy như hòa tan trong từng cánh hoa đỏ tươi.



      - Thiếu phu nhân… – Bác Phùng nhàng khoác chiếc áo khoác mỏng lên vai Kỳ Hinh.



      Kỳ Hinh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của bác Phùng, bỗng nghẹn ngào.



      - Buổi tối trời có gió, nhớ chú ý lại bị cảm lạnh! – Bác Phùng thân thiết lên tiếng. Khi thấy thiếu phu nhân, bà vừa mừng vừa sợ. Mừng vì vẫn còn sống, chưa chết còn sợ là sợ liệu cậu cả có đối xử với thiếu phu nhân như hai năm trước hay !



      Kỳ Hinh cười buồn, cố nén khóc, nhàng với bác Phùng: “Bác Phùng, cháu còn là thiếu phu nhân của Nhà họ Lăng nữa, bác cứ gọi cháu là Tiểu Hinh !”



      Ánh mắt bác Phùng đầy đau lòng. Tuy bà biết tại sao thiếu phu nhân chết rồi mà lại có thể sống lại nhưng bà biết lúc này chẳng hề vui vẻ gì. Khi gặp lại Kỳ Hinh, bà phát ra còn tự tin và lạc quan như hai năm trước nữa.



      - Bác Phùng, sức khỏe của bác Lăng thế nào rồi? – Kỳ Hinh muốn tìm hiểu bệnh tình của Lăng Diêu Hồng qua bác Phùng.



      - Ôi, sức khỏe của ông chủ ngày càng yếu, người già đều như vậy cả mà, nhưng tôi nghĩ nếu ông chủ gặp lại nhất định rất vui! – Bác Phùng .



      - Có cơ hội cháu nhất định đến thăm bác Lăng! – Kỳ Hinh an ủi bác Phùng.



      có cơ hội đó sao? Lăng Thiếu Đường hận cha mình như vậy, nếu để biết đến gặp bác Lăng biết làm ra những chuyện gì nữa.



      - Bác Phùng, cháu muốn ở đây thêm lát nữa, bác cứ về nghỉ trước ! – Kỳ Hinh muốn để người khác thấy vẻ bi thương của mình.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 28: NHẤT THỜI CHÌM ĐẮM



      Edit: BB[o]


      -----------



      Lăng Thiếu Đường chậm rãi lái xe về Thanh Vận Viên.



      Ánh sáng lạnh lùng từ chiếc đèn thủy tinh treo trần trong phòng khách xa hoa càng làm nổi bật gương mặt tuấn như điêu khắc của Lăng Thiếu Đường. Khi bước vào phòng khách, thấy bóng dáng Kỳ Hinh đâu, trong lòng khỏi cảm thấy hơi mất mát, ánh mắt lạnh lùng vụt qua tia vui.


      - Cậu cả, cậu về rồi! – Bác Phùng và mấy người giúp việc cung kính đứng bên trong phòng khách, mỉm cười chào .



      Lăng Thiếu Đường có biểu cảm gì, khẽ gật đầu, cởi áo vest ngoài ra rồi đưa cho bác Phùng.



      - ấy đâu rồi? – ra vẻ tùy ý hỏi.


      - À, thiếu phu nhân... à phải, Kỳ ở Mỹ Ấp, giờ tôi lập tức gọi ấy! – Bác Phùng lỡ lời, giờ bà biết phải xưng hô với Kỳ Hinh thế nào.



      Lăng Thiếu Đường hơi chau mày lại, ràng là hề vừa lòng với cách gọi Kỳ Hinh vừa rồi của bác Phùng.



      - cần, tôi tự được rồi! –


      xong, Lăng Thiếu Đường ra khỏi phòng khách, về phía Mỹ Ấp.



      Lúc đến khu trồng hoa bỉ ngạn, hình bóng xinh đẹp cách đó xa lên trong mắt .



      Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người Kỳ Hinh, trong bộ váy trắng, lại càng trở nên xinh đẹp. lẳng lặng đứng trong vườn hoa, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú như trăng mùa thu nhìn về phía xa xăm. Sắc đỏ tươi của hoa bỉ ngạn làm càng làm bật lên làn da trẵng nõn mịn màng của Kỳ Hinh. Cảnh tượng lúc này như bức tranh tuyệt đẹp khiến Lăng Thiếu Đường phải say mê.



      Lăng Thiếu Đường nhàng bước về phía bóng hình xinh đẹp.


      Hơi thở của người đàn ông dường như làm Kỳ Hinh bừng tỉnh, đột nhiên quay người lại, nhìn Lăng Thiếu Đường ở sau lưng, ánh mắt trong veo sáng ngời có vẻ trốn tránh. giống hệt như nữ thần đứng dưới ánh trăng, hàng lông mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn tỳ vết trong biển hoa bỉ ngạn đỏ tươi ánh lên màu hồng nhàn nhạt. Nhưng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài , đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.



      Lăng Thiếu Đường chấn động, khi thấy giọt nước mắt của Kỳ Hinh, đau đớn trong lòng như xé rách lồng ngực .



      làm sao vậy? Đưa về đây vì muốn trừng phạt lừa gạt , hai năm qua lại giống thằng ngốc bị này đùa giỡn, nhưng bây giờ lại ở trước mặt giả bộ vô tội và ấm ức. cho phép lừa gạt , dù là hai năm trước hay là hai năm sau.



      Nhưng chẳng phải rất hận này hay sao? Tại sao khi thấy giọt nước mắt của , lại đau lòng đến chết?



      Thanh Vận Viên về đêm dường như lại càng khiến cho nội tâm con người và những tình cảm sâu kín bộc phát.


      Dưới ánh trăng, khuôn mặt góc cạnh tuấn và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường càng lộ , đôi mắt đen thâm thúy, hàng lông mi dày và rậm tạo cho khí chất tao nhã của bậc vương giả.



      Kỳ Hinh hơi cụp mắt xuống, trái tim lại đập liên hồi. Người đàn ông này là khắc tinh của sao, cho dù là tại, khi nhìn nhưng vẫn cảm thấy trái tim mình lơ lửng, nỗi hận thù chẳng hề khiến nhịp tim của bình ổn trở lại, tại sao lại thế này?



      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng, duỗi tay ra, ôm chặt Kỳ Hinh bất lực vào trong lòng. Khi hơi thở mềm mại của phả vào ngực, xúc động đến mức chỉ muốn nhập vào người mình.


      cúi người xuống, đặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi mắt , đau lòng hôn lên giọt nước mắt ấy, lạnh lùng khuôn mặt giờ bị thứ tình cảm sâu đậm nào đó thay thế.



      khóc sao? Tại sao lại khóc? Vì Tuyên Tử Dương?



      Nghĩ đến đây, trái tim Lăng Thiếu Đường như bị người khác đào khoét, trong đêm tối thế này, ở hoàn cảnh như vậy, khó có thể kìm chế bản thân.



      Lồng ngực ấm áp quen thuộc khiến Kỳ Hinh bất giác nhớ về hai năm trước, trái tim dường như dần trầm luân... ngừng trầm luân!



      chưa bao giờ biết được Lăng Thiếu Đường lại có thể có vẻ mặt dịu dàng như vậy. Dù chỉ là trong nháy mắt cũng tốt, là lừa dối bản thân cũng được! Cứ như vậy, ở trong lòng , dù là cảm giác gì cũng chẳng quan trọng nữa, mọi hận thù với cũng bị dịu dàng ấy làm tan biến hết.


      Thời gian ơi, hãy chậm chút, đừng chạy nhanh quá, đừng phá tan giây phút tốt đẹp này!

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 29: TRANH CÃI

      Edit: BB[o]---


      Làn gió đêm nhàng vây quanh Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh


      Nhưng...


      Đột nhiên, thanh phía xa xa vọng đến làm đôi nam nữ đắm chìm trong thứ tình cảm dịu dàng chợt bừng tỉnh. thực lại chợt ùa về giữa hai người.


      Kỳ Hinh kinh hãi, lập tức rời khỏi vòng ôm của Lăng Thiếu


      bất lực trong đôi mắt lập tức bị thanh lạnh thay thế. Khi phát bản thân say đắm trong lồng ngực của Lăng Thiếu Đường, cảm thấy rất hận bản thân mình


      vĩnh viễn thể nào tha thứ cho người đàn ông trước mắt khiến phải khuất nhục và uất hận! chính là thủ phạm hai tay dính đầy máu tươi!


      Biểu cảm của Kỳ Hinh kích thích Lăng Thiếu Đuờng, biểu cảm của thể chán ghét! khiến rất giận dữ.


      Đôi môi mỏng lạnh lùng của hơi nhếch lên, những tia lửa bắn ra từ đôi mắt dường như có thể thiêu đốt Kỳ Hinh


      - Hình như thấy thất vọng à? - Lăng Thiếu Đuờng thu tay lại, dùng sức kéo Kỳ Hinh vào trong lòng.


      Quả nhiên là nghĩ đến Tuyên Tử Dương, ở trong lòng lại dám nghĩ đến người đàn ông khác, đúng là đáng ghét!


      Lăng Thiếu Đường lại càng siết chặt người hơn.


      Kỳ Hinh cảm thấy khó thở, có thể cảm nhận được tức giận của cách ràng.


      còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn cưỡng chế cả trái tim sao? phải luôn khinh thường tình cảm của à?


      - Nếu vừa rồi khiến hiểu lầm gì tôi xin lỗi! - cố gắng bình tĩnh mở miệng


      Đúng vậy! Sao có thể chìm đắm trong vòng tay ôm đơn giản ấy chứ.? là đồ chết tiệt, rất hận , hận đến mức lòng đau như cắt!


      - vừa gì? lạị lần nữa xem nào! - Giọng lạnh lẽo và trào phúng như từ địa ngục vang vọng bên tai Kỳ Hinh.


      - muốn thế nào?- Kỳ Hinh ngước đôi mắt thanh lạnh lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của Lăng Thiếu Đường, nhưng trong lòng hơi nơm nớp lo sợ.


      - Xem ra căn bản là nhớ nổi tại sống với danh phận tình nhân phải! Trong lòng còn dám tơ tưởng đến thằng khác! - Sắc mặt Lăng Thiếu Đường trầm xuống, cất giọng quát, ánh mắt tối sầm lạnh như băng nhìn Kỳ Hinh, gân xanh nổi đầy tay


      Kỳ Hinh nở nụ cười lạnh! Đúng là nực cười, vừa rồi tim còn đập loạn lên vì người đàn ông này, nhưng đến bây giờ mới biết hai người bọn họ vĩnh viễn thể sống yên ổn với nhau , chỉ có thể đắm chìm trong thù hận.


      Giữa bọn họ có tình , chỉ có... hận thù


      Tuyên Tử Dương, dám ở trong nhà của mà tơ tưởng đến thằng đàn ông đó! Hai năm truớc lẳng lơ, hai năm sau vẫn vậy, đúng là đáng chết! Tuyên Tử Dương tôi nhất định bỏ qua cho cậu!


      - Tôi cho biết, giờ tôi muốn tình nhân biết nghe lời, tốt nhất nên thông minh chút ! - Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường càng thêm trầm, dáng vẻ đầy bệ vệ


      xong, cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi , điên cuồng đè ép đôi môi non mềm của , buộc phải hé mở cái miệng nhắn ra để xâm chiếm


      Kỳ Hinh cả người cứng nhắc, để mặc cuồng dã của Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường buông ra rồi nhìn thẳng vào mắt . Chết tiệt, chút phản ứng cũng chẳng có.


      siết chặt tay lại.


      - A... - đau đớn khiến Kỳ Hinh cau chặt mày lạị - Lăng Thiếu Đường, bóp chết tôí !


      - Bóp chết ? - Lăng Thiếu Đuờng đột nhiên cất tíếng cười lạnh, tay khẽ lướt qua gò má , còn tay kia siết chặt eo lại.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 30: THỨ TÔI MUỐN CHỈ LÀ CƠ THỂ



      Edit: BB[o]


      - Yên tâm, tôi vĩnh viễn bao giờ đánh đâu! là con mồi cực kì thú vị, tôi đương nhiên phải hưởng thụ quá trình săn bắn chứ!



      Lăng Thiếu Đường cố ý cất cao giọng, ánh mắt phun ra lửa giận nóng rực.



      - Tôi phải con mồi của ! – Kỳ Hinh phẫn nộ gào hét lên! nhất định phải dùng cách đó để tra tấn sao? Chẳng lẽ chỉ mình là có quyền hận, còn có sao?



      Nhưng còn chưa kịp hết câu bị chặn lại, hết sức kinh ngạc.



      Lăng Thiếu Đường nhân lúc mở miệng liền nhanh như chớp cúi người xuống hôn lên môi , đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng .



      Dáng người chắc khỏe của cũng nóng bừng bừng, ôm chặt lấy người .



      - Đừng… Đừng! - Kỳ Hinh càng ra sức vặn vẹo người để tránh khỏi .



      Kỳ Hinh rất hốt hoảng, muốn làm gì? ác ma, phải định… , thể được!



      Dường như nhìn thấu sợ hãi của , Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thiếu nghiêm túc: “ sợ à? là tình nhân của tôi, có quyền lựa chọn địa điểm!”



      Cảm giác khuất nhục lại lần nữa đánh gục Kỳ Hinh! là quỷ Satan máu lạnh! nhất thiết phải sỉ nhục , chà đạp lên như vậy sao ?



      Cảm giác chìm đắm nho vừa rồi khiến có cảm giác giữa hai người còn có chút tình cảm nhoi nào đó, nhưng sai rồi! Thù hận chính là thù hận, làm sao có thể tiêu biến được đây? chưa bao giờ , còn cũng muốn cự tuyệt , trái tim trở nên rét lạnh.


      Khi bàn tay to của Lăng Thiếu Đường bắt đầu kéo vạt váy của , Kỳ Hinh kích động bắt lấy tay , quát to: “Đừng! Đừng ở đây...”



      Đây là vườn hoa, người giúp việc có thể bắt gặp bọn họ bất cứ lúc nào, sao lại cho chút tự trọng chứ?



      cho phép bản thân biến thành phóng túng như vậy!



      Tuyệt đối thể!


      còn muốn gì nữa? Lấy Kỳ thị ra để uy hiếp , ép trở thành tình nhân của còn chưa đủ, giờ còn muốn dùng cách này để sỉ nhục nữa sao?


      hận! rất hận !



      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh như xem trò vui! rất thích trò chơi này!



      Lăng Thiếu Đường nhếch khóe miệng lên, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ đến kì lạ: “Chúng ta đổi sang chỗ khác, đêm nay chạy thoát nổi đâu!”



      xong, bế Kỳ Hinh lên, về phía biệt thự!


      - Lăng Thiếu Đường, tôi hận ! – Kỳ Hinh bị buộc phải áp mặt vào ngực Lăng Thiếu Đường, cất giọng thê lương.



      Lăng Thiếu Đường cảm thấy trái tim như bị ghìm chặt, rất đau đớn, ánh mắt lập tức tràn đầy khói mù:



      - sao, dù sao thứ tôi muốn chỉ là cơ thể !



      - ...


      Kỳ Hinh đau đớn! Đây chính là Lăng Thiếu Đường, là Lăng Thiếu Đường chưa bao giờ bỏ ra chút tình cảm chân nào cho người khác.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 31: CHỨC TRÁCH CỦA TÌNH NHÂN [H]



      Edit: BB[o]


      -----



      Tiếng đóng cửa rầm tiếng cực to khiến Kỳ Hinh hồi tỉnh lại. Khi nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của Lăng Thiếu Đường, mới ý thức được người đàn ông này đáng sợ đến mức nào.



      Kỳ Hinh cảm thấy cổ họng như bị siết chặt lại, hết sức kinh hoàng, từ đầu tới cuối trong cuộc sống của chỉ có duy nhất người đàn ông là Lăng Thiếu Đường! biết khi bản thân đáp ứng điều kiện vô lý của tránh khỏi chuyện này, nhưng... vẫn hết sức căng thẳng và thống hận.



      Cả chiếc giường to như vậy có màu xám tro, rèm cửa bằng tơ lụa bên cửa sổ sát sàn khẽ bay bay khiến ánh trăng chiếu rọi vào phòng, càng tôn lên thân hình nhắn và làn da trắng như tuyết của .



      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên nụ cười quỷ dị, lại gần , lạnh lẽo như những lớp băng sắc nhọn dường như muốn đâm vào người , ra lệnh:



      - Bây giờ nên thực chức trách của tình nhân rồi!



      Câu ái muội ấy nghe vào tai Kỳ Hinh chẳng khác nào câu sỉ nhục lạnh như băng.



      vô thức trốn tránh, lùi người lên đầu giường.


      Lăng Thiếu Đường lấn người lên ngay mà rất tao nhã nới lỏng caravat, tàn ác nhuốm khắp hàng lông mày kiếm.



      - Lại đây! Cởi áo cho tôi! – Lăng Thiếu Đường ném caravat sang bên rồi ngồi xuống giường nhìn Kỳ Hinh trốn tránh, ánh mắt ngập tràn dục vọng.



      - Lăng Thiếu Đường... cầu xin ... xin đừng ép tôi! – Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh lúc này tái nhợt, cảm giác như Lăng Thiếu Đường chẳng khác nào ma quỷ.



      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm đỏ ngầu, như con sư tử dũng mãnh vồ bắt con mồi, từng bước lại gần Kỳ Hinh.



      - Sao? là người của tôi từ lâu rồi, giờ còn giả bộ trong trắng thanh thuần gì nữa? – Lăng Thiếu Đường châm chọc. Câu ấy đâm sâu vào trái tim Kỳ Hinh.



      xong, dồn vào đầu giường rồi sau đó chặn cái miệng nhắn của lại...



      Kỳ Hinh há miệng định kêu to nhưng chỉ tạo ra cơ hội để đầu lưỡi nóng bỏng của luồn vào.



      Lăng Thiếu Đường càng thêm mãnh liệt, hút trọn hương thơm của . Máu trong người như càng sôi sục, bừng bừng phấn chấn, hai tay giữ chặt lấy mặt , hôn đến mức điên cuồng.



      - cho phép chạm vào tôi... – Kỳ Hinh gầm lên, dùng hết sức mới đẩy người ra được chút, kháng cự của lại càng châm lên ngọn lửa trong .


      - Vậy muốn để cho ai chạm vào ? Cái tên ăn hại Tuyên Tử Dương đó ư? Hai năm qua ta làm thỏa mãn lắm à, hả?



      Khi Lăng Thiếu Đường nghĩ đến việc Kỳ Hinh bị Tuyên Tử Dương động vào, cảm giác ghen tuông cực lớn dâng lên trong lòng , dường như muốn phát cuồng.



      - Lăng Thiếu Đường, chuyện với người khác cũng phải tôn trọng chút! – Kỳ Hinh lớn tiếng hô lên, trong lòng đầy đau đớn. Sao lại có thể coi như vậy chứ? Hai năm trước như thế, hai năm sau vẫn vậy!



      - Tôn trọng? Hừ, chỉ cần nhìn nét mặt của ta là tôi biết nghĩ gì rồi! Nhưng nếu muốn đồ chơi của Lăng Thiếu Đường này cũng dễ thôi, đợi tôi chơi chán rồi đưa cho cũng muốn!



      Lăng Thiếu Đường lạnh lùng lên tiếng. Khi thấy Kỳ Hinh muốn bảo vệ Tuyên Tử Dương, ghen tuông khiến mở miệng hề suy nghĩ.



      - ... vô liêm sỉ! – Những lời lẽ khó nghe của đả kích Kỳ Hinh, theo phản xạ cầm cốc nước đầu giường hất vào mặt .



      Lăng Thiếu Đường thay đổi hẳn sắc mặt, những giọt nước chậm rãi men theo những đường cong cương nghị khuôn mặt rồi trượt xuống, bộ quần áo sang trọng cũng dính đầy nước. Lửa giận trong mắt bùng lên dường như chỉ muốn thiêu đốt thành tro tàn!



      - Có gan đấy! – cười lạnh rồi siết chặt cằm .



      - Nhưng mà trước khi ra tay, từng nghĩ tới hậu quả chưa?



      chết tiệt này, chẳng lẽ biết làm như vậy chỉ càng chọc giận thêm à?



      Thấy vẻ mặt thay đổi hoàn toàn của , Kỳ Hinh sợ hãi kêu to: “! muốn làm gì?”



      đợi kịp phản ứng, hai mắt Lăng Thiếu Đường ngập tràn sắc bén, nhốt Kỳ Hinh dưới người mình rồi bế thốc lên.



      - … muốn làm gì? – Kỳ Hinh run lên, hoảng sợ giãy dụa.


      Rầm! Cửa phòng tắm bị mở tung, Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường ném vào trong bồn tắm.



      Ngay sau đó Lăng Thiếu Đường ấn xuống nút, dòng nước mát lập tức chảy tràn từ bốn phía khắp bồn tắm thủy tinh.



      Đây là bồn tắm cực lớn được thiết kế theo kiểu tự động xả nước như loại bể bơi , những tia nước được xả ra như mát xa. Thành bồn tắm được làm bằng vàng ròng, ngoài vòi phun được lắp ở bốn phía đầu còn lại đều được làm từ thủy tinh Italy, nổi bật giữa sàn đá cẩm thạch trơn bóng, lóe ra những tia sáng rọi.



      Lăng Thiếu Đường vuốt sạch nước còn đọng mặt rồi cởi bộ quần áo ra cách tao nhã, đầu tiên là áo sơ mi, sau đó đến quần…



      Khi thân hình cường tráng của ra trước mắt Kỳ Hinh, khuôn mặt hơi nóng lên. căng thẳng đến mức cảm thấy hít thở cũng khó khăn, cả người ướt đẫm, thất tha thất thểu chạy về phía cửa, nhằm muốn thoát ra khỏi phòng tắm.



      Lăng Thiếu Đường lắc đầu cười, sải vài bước đến chỗ Kỳ Hinh, dùng tay ôm chặt lấy Kỳ Hinh ướt sũng người, thanh của đàn ông nóng bỏng ghé sát bên tai : “Sao? quên là cánh cửa này cần mật mã bằng vân tay mới mở ra được à?”



      xong, nghiêm mặt lại, xoay Kỳ Hinh về phía mình.



      Chết tiệt! Ánh mắt toát ra vẻ nhượng bộ khiến cho dục vọng Lăng Thiếu Đường càng tăng cao. Chiếc váy trắng làm bằng tơ lụa ướt sũng càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của Kỳ Hinh trong mắt Lăng Thiếu Đường. Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa trước ngực, nổi bật khuôn mặt thanh tú là đôi mắt đen sáng trong, đôi môi đỏ mọng có phần bất lực hơi run lên càng tăng thêm vẻ mê người. lúc này như muốn hấp dẫn



      Lăng Thiếu Đường khó có thể kìm chế được nữa, chịu đựng thêm nữa, ôm Kỳ Hinh vào bồn tắm rồi cũng bước vào trong.



      Lúc này, dù Kỳ Hinh có muốn trốn cũng chẳng trốn được cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường ôm mình. lùi người về sau nhưng ngờ lại nắm lấy vạt váy khiến dám nhúc nhích.



      Bàn tay nắm giữ nhìn có vẻ nhàng nhưng ra chẳng thể đảm bảo lúc nào váy của bị xé vụn ra. Đây là người đàn ông có sức mạnh ngang tàng, mãnh liệt và đầy nguy hiểm! Khi vẫn còn sững người, bị hai tay kìm chế!



      - Lăng Thiếu Đường… đừng… – Kỳ Hinh cảm thấy áp lực bỗng chốc tăng thêm. xinh đẹp của Kỳ Hinh trong làn nước càng khiến Lăng Thiếu Đường thể kìm chế bản thân.



      - Lăng Thiếu Đường… cầu xin hãy buông tha… cho tôi ! – Cả người Kỳ Hinh mềm nhũn, nếu phải sau lưng có bàn tay to dính chặt vào người bị sặc nước từ lâu.



      - Buông tha cho ? – Lăng Thiếu Đường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất, đôi mắt đen của lóe lên tia quỷ dị.



      - , Hinh Nhi của tôi, tốt nhất là nên hiểu rằng chuyện giữa chúng ta bao giờ kết thúc dễ dàng như vậy! là tình nhân của Lăng Thiếu Đường tôi, nếu tôi muốn phải ở bên cạnh tôi cả đời này, phải cố gắng hầu hạ tôi. Tôi muốn lên giường cũng phải lên giường hầu tôi, bất cứ lúc nào cũng phải dâng cơ thể xinh đẹp này lên để tôi hưởng thụ…



      Bàn tay bắt đầu làm càn, vuốt ve nơi cao vút của .



      - Lăng Thiếu Đường, cưỡng ép tôi vui lắm sao? Buông tôi ra! – Kỳ Hinh thét lên tiếng chói tai rồi vặn vẹo người.



      - Có vui hay giờ tôi chứng minh! – xong, áp đôi môi mỏng kiêu ngạo xuống, hôn lên môi .



      Thân hình chặn lại vặn vẹo của Kỳ Hinh, hôn đến mức điên cuồng, còn tay kia luồn vào trong váy .



      - A… … buông tôi ra!



      thèm để ý đến kháng nghị của mà vẫn tiếp tục, bàn tay nhanh chóng luồn vào trong vạt váy rồi xé chiếc váy ra, cởi bỏ áo ngực ra, trong nháy mắt, bầu ngực tròn đầy căng mịn của nhanh chóng ra.



      - đẹp… – Giọng thô suyễn của người đàn ông vang lên, quyến luyến, nhàng mơn trớn nơi tròn đầy của .



      Hai năm rồi! Rốt cuộc cũng thừa nhận trong suốt hai năm nay, vẫn luôn nhớ đến hương vị của , nhớ đến thân thể của , tất cả mọi thứ của .



      Thậm chí còn nhớ lần đầu tiên khi muốn , nhớ cả những giọt nước mắt của điềm đạm đáng như vậy… Giờ dường như hoài nghi, liệu có phải trong lòng , chỉ muốn “trả thù” thôi ?


      Nếu đơn giản như vậy tại sao lại để ý đến mọi thứ về , thậm chí khi thấy ở cùng với người đàn ông khác nổi giận?



      - Đừng… – Kỳ Hinh vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi, liều mình giãy giụa, hy vọng có thể đẩy ra. Chỉ tiếc hành động khoa chân múa tay của căn bản chẳng có chút tác dụng nào với .



      Càng tệ hơn chính là, kinh hãi khi phát ra cơ thể lại cuộn trào ngọn lửa nóng, dường như chờ mong… , thể như vậy!



      - Hai năm gặp, dáng người của đúng là càng ngày càng mê người!



      Tạm bỏ qua suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị. Bàn tay to của mơn trớn nơi đẫy đà của , hưởng thụ mùi hương thơm dịu người .



      Đôi môi khêu gợi của bắt đầu làm càn trước ngực Kỳ Hinh, kích thích cơ thể thơm tho tuyệt đẹp của khiến nó phải run rẩy…



      - Đừng như vậy… – Kỳ Hinh bất lực lắc đầu! được, thể phát sinh quan hệ gì với được nữa, nếu cứ tiếp tục sa đọa vĩnh viễn khinh thường bản thân mình…


      - cho tôi biết! – Đôi mắt rực lửa của nhìn thẳng vào mắt – Cái thằng Tuyên Tử Dương chết tiệt đó chạm vào người chưa? Các người lên giường với nhau chưa?



      Chỉ cần nghĩ đến khả năng bị thằng đàn ông khác nhúng chàm, lại tức giận đến mức chỉ muốn giết chết tên đàn ông đó.



      Kỳ Hinh cứng đờ người lại, đáy mắt dâng lên nỗi bi ai. xem là người thế nào chứ? cho rằng là người đê tiện như vậy ư?



      Nhưng…



      Kỳ Hinh lạnh lùng mở miệng: “Đúng, hai năm qua mỗi ngày chúng tôi đều trải qua những đêm tĩnh mịch cùng nhau, hơn nữa ấy tốt hơn gấp ngàn vạn lần!”



      thà để chán ghét còn hơn là bắt cứ ngày ngày xuất trước mặt thế này. là hung thủ giết người, thể phục tùng được.



      - Im miệng! – Câu trả lời của càng khiến Lăng Thiếu Đường nổi trận lôi đình! Chết tiệt, nhất định ngày mai sai người hủy đến tận xương cốt của cái tên họ Tuyên đó.


      - đúng là cái đồ lẳng lơ! Nhưng mà nếu đói khát như vậy tôi làm chuyện tốt vậy, cho ăn uống no say!



      ghen tị càng khiến động tác của thêm điên cuồng, cúi người hôn ngấu nghiến lên đôi môi tươi ngọt của .



      - ! Đừng… - hét lên, giọng đan xen giữa thống khổ và… khoái cảm!



      - Thích ? – nở nụ cười tà, dục vọng nhanh chóng và mạnh mẽ khơi lên cảm giác trong .



      - A…



      Kỳ Hinh thể tin nổi bản thân lại như vậy! lại trần như nhộng để mặc cho tên hung thủ giết con làm xằng làm bậy.



      Rốt cuộc Lăng Thiếu Đường cũng thể chịu đựng được kiều mị của người con kích thích thị giác , bàn tay to của như có loại ma lực lướt khắp cơ thể mềm mại của Kỳ Hinh.


      - … A… – Kỳ Hinh đau đớn muốn đè nén bản thân! sao vậy? rất hận bản thân mình!



      - Kêu lên! – thô bạo ra mệnh lệnh – Kêu to lên, tôi thích nghe kêu!



      thể thừa nhận trong suốt hai năm qua, mỗi đêm chỉ cần nhớ đến tiếng rên rỉ trầm bổng của , cả người lại như rơi vào vạc dầu.



      - Mau kêu lên!



      - A… – Rốt cuộc Kỳ Hinh cũng chịu nổi nữa, ngọn lửa tên bùng lên tại nơi sâu nhất trong cơ thể .



      Cảm giác thể khống chế bao trùm khắp toàn thân . ôm chặt lấy bả vai dày và rộng của Lăng Thiếu Đường, cả người bất giác cong lên như dây lên cung, làn da được phủ lớp phiếm hồng.



      - Đủ... – Rốt cuộc cũng buộc phải thừa nhận rằng cả người lúc này như bốc cháy. dính sát người vào thân hình rắn chắc của Lăng Thiếu Đường như muốn lấp đầy trống rỗng.



      - Gọi tên tôi, tôi là ai? – Ngón tay tàn nhẫn tra tấn Kỳ Hinh.



      - Lăng, Thiếu Đường… – Kỳ Hinh bất lực thầm, đôi môi đỏ mọng ngừng run run, cơ thể lại càng vặn vẹo. còn suy nghĩ được gì nữa…



      - Hinh Nhi của tôi, ngoan! Gọi tôi là Đường… – Lăng Thiếu Đường cắn răng cố nén dục vọng của bản thân, giọng nhuốm màu dục vọng càng trở nên thô cát.



      - Đường… – Kỳ Hinh hoàn toàn mất ý thức, giọng ngây thơ được thốt ra từ đôi môi đỏ mọng.


      - Hinh Nhi, Hinh Nhi của tôi… cứ hưởng thụ , tôi cho đêm tuyệt vời! – xong, khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười hài lòng, dùng tay nâng người Kỳ Hinh lên rồi hung hăng đâm thẳng vào.



      Bốn phía được bao phủ bởi tầng hơi nước mông lung khiến cảnh tượng lúc này càng trở nên dịu dàng. Giọt nước mát lồng ngực rắn chắc của Lăng Thiếu Đường chảy về phía Kỳ Hinh, lăn dài cơ thể hoàn mỹ thẹn thùng của .



      Lăng Thiếu Đường siết chặt eo , lại lần nữa đâm sâu vào.



      - Kêu lên , gọi tên tôi! Tôi muốn nhớ kỹ ai là người khiến vui vẻ như vậy!



      - Đường… Đường! – Cảm giác vui thích như dòng nước lũ bùng nổ trong , tình đối với Lăng Thiếu Đường bỗng chốc lan tràn khắp trái tim . Đúng, là tình phá vỡ mọi thứ.



      - Hinh Nhi ngoan, em bức điên tôi rồi! – Hơi thở của đục ngầu, hề nhận ra rằng trong cái dục vọng dâng trào ấy lại nồng đậm tình .


      tê dại khiến chẳng còn biết gì nữa, chỉ có thể bị động phối hợp với mỉm cười, vô cùng hài lòng với phản ứng của , cực kì thỏa mãn khi trong mắt chỉ có .



      Động tác của càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. Tiếng ngâm nga kiều mị của người con hòa quyện cùng tiếng gầm điên cuồng của người đàn ông, hai người đưa nhau lên tận mây xanh…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :