1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 170: Giết người là phạm pháp

      Tất cả quá khứ, tại cùng tương lai


      Hãy khiến nó dừng lại, lập tức nhìn thấy ánh hoàng hôn khuôn mặt em


      hề kiếm tìm mối quan hệ với


      Được sống, có tình , mọi thứ đều khiến tầm mắt hạ xuống.


      Khiến ánh sáng rực rỡ vỡ vụn bất kể sông xanh chảy vào địa ngục tối tăm.


      Lăng Thiếu Đường lại cười thâm sâu u ám: " sai, tao phái thuộc hạ đến nơi mà bọn mày gọi là ‘ thủ lĩnh ’ , bởi vì —— tao muốn đưa thi thể của bọn mày qua đó!"


      Ba người đều quá sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng!


      "Mày dám —— đừng ——"


      Kẻ này vẫn chưa xong, hàm dưới của bị bàn tay tàn nhẫn của Lăng Thiếu Đường nắm chặt lấy——


      "Mày thử xem tao có dám ! Có trách trách bọn mày đụng phải người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tao!"


      xong, Lăng Thiếu Đường còn cười mỉa mai, chợt nụ cười biến mất , con ngươi sâu thẳm khép hờ, mang theo ba phần cực tàn nhẫn và bảy phần tàn bạo.


      Bàn tay to vung lên, dùng tốc độ nhanh chóng mặt đặt súng ở trước ngực bọn chúng, họng súng tối đen như ánh mắt của ác quỷ , lập tức dừng lại ở ót của !


      Ba gã đó đồng thời nhận ra...Lăng Thiếu Đường????


      Chẳng lẽ trước mắt bọn chúng là tứ đại tài phiệt ư?


      Kia là Cung Quý Dương, đây là Lăng Thiếu Đường, đằng kia là Hoàng Phủ Ngạn Tước còn người kia là —— Lãnh Thiên Dục?


      Bọn chúng kịp nghĩ, bởi vì vận mệnh của chúng nằm trong tay bốn người ấy! Chọc giận bọn họ có nghiã là còn hi vọng tồn tại, mà tại người chọc giận họ chính là ba gã đó.


      Ngay lúc Lăng Thiếu Đường sắp nổ súng, cửa lập tức mở ra ——


      "Đường, làm gì thế?"


      Giọng mềm mại nhưng lộ ra vẻ khó tin.


      Toàn bộ chú ý của mọi người trong căn phòng đều phướng về phiá người vừa mở cửa, đầu tiên là Lăng Thiếu Đường, nghe được giọng dịu dàng phía sau mình, đột nhiên cơ thể cao lớn ngẩn ra.


      Chỉ thấy Kỳ Hinh mang mình ánh trăng thanh khiết nhàng, giống như nữ thần mặt trăng tĩnh lặng duyên dáng.


      Con mắt xinh đẹp nhìn cách kinh ngạc, đẹp như nước mùa thu, mày hơi hơi nhíu lại, mà môi đào đỏ cũng hé mở vì cảm thấy kinh ngạc thể tin.


      "Hinh Nhi, sao em lại tới đây?"


      Lăng Thiếu Đường nhanh chóng bỏ súng xuống, muốn phải nhìn thấy cảnh đẫm máu này.


      Kỳ Hinh gì, thực kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, sau đó, đôi mắt đẹp của lại lướt qua Cung Quý Dương và cả Lãnh Thiên Dục.


      "Đường, lúc nãy muốn làm gì?" Kỳ Hinh cắn môi, trong lòng hoảng sợ, tim đập loạn lên.


      Đúng vậy, nhìn thấy, nhìn thấy Lăng Thiếu Đường chĩa súng vào đầu của kẻ kia, nhìn thấy khuôn mặt nham hiểm cùng khát máu của Lăng Thiếu Đường, chỉ cần di chuyển ngón tay, ngay lập tức có thể kết thúc mạng người!


      Lăng Thiếu Đường ngờ Kỳ Hinh theo mình tới nơi này, trong lòng hơi hối hận, đến trước mặt Kỳ Hinh, nhàng : "Hinh Nhi, em nên đến nơi này!" Giọng trầm thấp hề chứa đựng tức giận, chỉ có đau lòng và thương tiếc!


      Kỳ Hinh nhàng đến bên người Lăng Thiếu Đường, bàn tay bé nắm chặt bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, nhìn khẩu súng trong tay , đôi mắt đẹp ngay lập tức nổi lên gợn sóng: "Đường, —— muốn giết bọn họ?"


      Giọng chứa đựng kinh hoảng và sợ hãi!


      Giết người? Đường của muốn giết người?


      "Hinh Nhi, tuyệt đối tha thứ cho những kẻ dám làm hại em!"


      Hàm ý trong lời của rất ràng và cũng đầy sức mạnh làm cho người ta thêm phần sợ hãi.


      Thân thể Kỳ Hinh run lên, cao giọng : "Đường, ba người này bị Cung Quý Dương dạy dỗ , đâu cần phải lấy mạng của họ chứ? có biết như vậy là phạm pháp ?"


      đau lòng, nên vì ba gã lưu manh kia mà chôn vùi vận mệnh của bản thân.


      Mọi người ở đây nghe xong câu cuối của Kỳ Hinh đều thể những phản ứng khác nhau.


      Lãnh Thiên Dục giật mình, lập tức trong đáy mắt lên ý cười bất đắc dĩ khó phát ra.


      Cung Quý Dương né tránh chỉ cười , cuối cùng lấy tay đặt đầu, đề phòng mình phát ra tiếng cười to.

      Ba gã háo sắc kia vừa nhen nhóm hi vọng mình được cứu, bọn chúng đều mong chờ nhìn Kỳ Hinh xin Lăng Thiếu Đường tha cho chúng, nhưng lúc bọn chúng nghe được câu cuối, hi vọng trong mắt cũng dần dần tan biến, bọn chúng biết ai có thể cứu được mạng sống của chúng.


      Lăng Thiếu Đường có quy tắc của mình, cúi đầu cười tiếng, bàn tay to của kéo lại, trìu mến ôm Kỳ Hinh, gì.


      Người phụ nữ này đơn giản, theo mình tới đây, chính vì muốn ngăn cho mình phạm tội ư? Thương trường như chiến trường, cho nên, mạng sống đối với những người như bọn họ mà , so với con kiến còn bằng, với thế lực của tứ đại tài phiệt, muốn người biến mất quả thực là chuyện quá dễ dàng!


      Tất nhiên Kỳ Hinh thể biết được điều này, bởi vì kiến thức của chỉ tồn tại ở sách vở và thực tiễn, chỉ tồn tại chính nghĩa, bởi vậy, hành động hôm nay của Lăng Thiếu Đường thực rất khó hiểu.


      nhàng ngẩng đầu lên, với Lăng Thiếu Đường: "Đường, em biết quan tâm em, rất tốt với em, ba người này nhận được bài học thích đáng, đừng lấy mạng của họ, được ?"


      Tay bé nắm chặt ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt long lanh đầy quan tâm và an ủi nhìn .


      Mắt Lăng Thiếu Đường đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Kỳ Hinh, chìm sâu vào đôi mắt trong veo ấy, dần dần, buồn cười nhìn Kỳ Hinh, con ngươi sâu thẳm cong lên tạo thành hình trăng non đẹp mắt.


      bé này tinh khiết trắng trong như thế, rất đơn giản, sao có thể nhẫn tâm lộ ra lòng người hiểm ác và đẫm máu như vậy ở trước mặt được?

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 171: Người đàn ông như thế nào

      là vua của em, bước ra từ cung đình của năm tháng


      Bầu trời trước mắt của , là để em nhìn lên


      Hoặc là nghe, sau đó tiến lên,


      Rồi đến tương tư, thậm chí bỏ mạng


      Cũng trong đêm tối cùng nhau, dây dưa . . . . . .


      Lăng Thiếu Đường nghĩ đến đây, hơi quay đầu, thân thể cao to che khuất tầm mắt Kỳ Hinh, bàn tay to của nâng lên, nhanh chóng ném súng cầm trong tay cho Lãnh Thiên Dục lần nữa.


      mặt Lãnh Thiên Dục lên tia kinh ngạc dễ dàng phát , lập tức thu lại, giọng lạnh như băng: “Trước tiên đưa Kỳ Hinh !"


      Lăng Thiếu Đường nhìn Lãnh Thiên Dục, lại nhìn Cung Quý Dương đứng ở bên .


      Cung Quý Dương cười đen tối, chuẩn bị bắt tay vào công việc : " , cậu phải Lăng Thiếu Đường bọn mình biết!"


      Đúng vậy, bọn họ biết Lăng Thiếu Đường là người tàn nhẫn, toàn thân tỏa ra điên cuồng làm cho người ta sợ hãi, tại chỉ là người đàn ông hoàn toàn chìm đắm trong tình thôi!


      Lăng Thiếu Đường gì, chỉ lạnh nhạt cười, đáy mắt xuất cảm ơn cần cũng biết, câu cũng , lập tức kéo Kỳ Hinh ra khỏi căn phòng đó.


      "Đường, quyết định bỏ qua cho ba người kia sao?"


      mặt Kỳ Hinh bị lôi , mặc khác lại tò mò hỏi.


      cảm thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Đường khác lạ , chỉ có , còn có Lãnh Thiên Dục và Cung Quý Dương, lời vừa rồi của bọn họ là có ý gì?


      Lăng Thiếu Đường gì, tay to lớn giống như gọng kìm kéo , tới xe của mình.


      "Đường!" Trong lòng Kỳ Hinh bất ổn, dù sao vẫn cảm thấy có gì đó đúng.

      Đột nhiên, Lăng Thiếu Đường dừng bước, thân hình cao lớn dừng lại báo trước, khiến thân thể mềm mại của Kỳ Hinh nhanh chóng đụng phải ngực .


      Bàn tay lập tức đỡ lấy thân thể , khẽ thả lỏng tay, nắm chặt hàm dưới mềm mại của Kỳ Hinh, con ngươi đen tối so với ban đêm còn đen hơn, "Hinh Nhi, em phát ra là người khát máu và tàn nhẫn khác xa với tưởng tượng của em, em còn có thể ?"


      Đúng thế, sợ sau khi phát ra chuyện kia rời bỏ mình! Ngay như Quý Dương, cậu ta cũng cho rằng, đấy mới là con người của !


      Cho tới bây giờ, vẫn thể bộ mặt vô tình khát máu của mình ở trước mặt , tình nguyện để lại ấn tượng tốt đẹp về mình trong mắt !


      Kỳ Hinh hơi giật mình, ánh mắt có chút nghi hoặc, hiểu ý tứ trong lời của Lăng Thiếu Đường, bất an trong lòng lại giống như cơn sóng dâng lên ngày càng cao. . . . . .


      Lúc giật mình, từ đằng xa, phía trong căn phòng đột nhiên có tiếng súng vang lên ——


      Ngay lập tức máu ngừng chảy. . . . . .


      Theo bản năng Kỳ Hinh nhìn về phía căn phòng đổ nát, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.


      ". . . . . ."


      Môi run run quay sang với Lăng Thiếu Đường, chưa hết, cơn buồn nôn thể nhịn trào ra!


      "Ọe ——" vội vàng chạy đến gốc cây, tay bé ôm thân cây, ngừng nôn khan.


      Kỳ Hinh biết lần nôn khan này là vì phản ứng mang thai hay là vì ba người kia trở thành xác chết!


      "Hinh Nhi!" Lăng Thiếu Đường nhanh chóng tiến đến, đợi Kỳ Hinh dần bình phục, đau lòng kéo vào trong lòng, bàn tay to ngừng vuốt khuôn mặt nhắn tái nhợt của .


      Kì Hinh kinh hãi nhìn Lăng Thiếu Đường, giọng run run: "Các —— các rốt cuộc là người như thế nào ? Vì sao trong mắt các mạng sống của con người lại rẻ mạt như vậy?"


      Giọng mềm mại nhưng đau thương vô cùng, mặc dù rất hận ba người kia, nhưng có nhiều cách giải quyết khác nhau, nhất thiết phải lấy mạng sống của họ!


      Trăm ngàn lần nghĩ Lăng Thiếu Đường làm như vậy!


      Nhìn vẻ mặt Kỳ Hinh thay đổi liên tục, từ kinh ngạc đến sợ hãi, sau đó thành trốn tránh, nhìn ngừng lùi bước ra phía sau, nụ cười của Lăng Thiếu Đường còn nữa, giờ chỉ còn lại lửa giận ngút trời.


      "Hinh Nhi, em phải nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường, cho nên, bất kì thằng đàn ông nào dám làm nhục em, cũng buông tha, khuynh gia bại sản, nặng —— cửa nát nhà tan!"


      Tư thế Lăng Thiếu Đường đầy thách thức, khuôn mặt tuấn dưới ánh trăng mờ ảo lại càng thêm nét, toàn thân đế vương trong đêm đen tối lại sáng thể nghi ngờ, điên cuồng cùng với giọng ngang ngược làm cho Kỳ Hinh tin tất cả trở thành !


      Đột nhiên nhớ lại từng lời từng chữ Lăng Thiếu Đường với lúc ở nhà thờ lớn Milan: "Nhớ kỹ, em nhà người phụ nữ của tôi, đối với những kẻ có ý định quấy rối em nếu bị tôi nhìn thấy, kết quả chỉ có —— giết tha!"


      thanh lạnh lùng trầm thấp của giống như cái roi, giọng càng khẽ, lại càng làm người ta sợ hãi, rất giống với tại, điên cuồng và lạnh lẽo!


      "Sao vậy? Sợ ?"


      Lăng Thiếu Đường dùng hết sức lực khẽ hỏi . biết đêm nay mọi việc xảy ra dọa sợ, con người đơn thuần này, sao có thể tiếp xúc với những điều đen tối như thế này được?


      Bỗng nhiên, Kì Hinh tỉnh táo lại, nhìn gương mặt tuấn của Lăng Thiếu Đường, giờ phút này nó lại tràn đầy phẫn nộ, đáy lòng dâng lên nhiều cảm xúc khác nhau.


      "Cuối cùng là người đàn ông như thế nào?" Thở dài tiếng, trong lòng giống như những bông hoa đào trôi nổi mặt nước, bồng bềnh chảy trôi . . . . . .


      nghe vậy cười nhạt, con ngươi thâm sâu, ánh lên vẻ gợi tình mập mờ. Ánh trăng nhàn nhạt che lấp khuôn mặt tuấn tú của , tạo nên dịu dàng sinh động.


      " là người đàn ông thế nào cũng quan trọng, quan trọng là ——"


      Môi mỏng cười , toát lên vẻ gợi cảm kìm được: "Em phải nhớ kỹ, là người đàn ông của em!"


      Nụ hôn của ngang ngược nhưng dịu dàng, khiến trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ấm áp .


      Có đôi khi, ghen với vì luôn được làm những điều mình thích theo ý của mình.


      "Đường, em rất sợ!" Kỳ Hinh nhàng tựa vào lồng ngực của , cảm nhận nhịp đập vững vàng từ con tim .


      Lăng Thiếu Đường đau lòng vỗ về phía sau lưng , quen với tàn nhẫn này là chuyện bình thường, về sau càng phải chú ý hơn, để việc này làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 172: Trình bày chi tiết xuất sắc

      Từng ở Vence, chỗ này khiến con người thể tới, vì nơi đây lưu lại chuyện cũ khó quên hay những việc từng trải qua.


      Kỳ Hinh chính là người như vậy, mùi hoa nồng đậm của nơi này quấn quanh thân thể , tâm tư lúc nào cũng thế, trải qua việc này nhiều ngày, có lẽ nhớ đến tận nửa đời sau.


      Vòng cạnh tranh cuối cùng cũng bắt đầu, dựa theo quy định của ban giám khảo từng người phụ trách hạng mục của mỗi tài phiệt có 15 phút trình bày chi tiết, chỉ vậy, từng người trong tổ phụ trách hạng mục còn bị sắp xếp để trả lời những câu hỏi nhanh của phóng viên .


      Nơi này chưa bao giờ nóng như thế, cả quá trình được truyền hình trực tiếp, thế giới chưa từng có cuộc đấu thầu được truyền hình trực tiếp như vậy.


      Bởi thế, toàn bộ cuộc đấu thầu đều trong sạch, công bằng .


      Kỳ Hinh hơi bất an, bàn tay bé xuất vài giọt mồ hôi, ngay sau đó, tay bé của được Lăng Thiếu Đường nắm chặt, bàn tay cứng rắn nắm trọn đôi tay bé đặt lên đùi .


      ngước mắt lên, nhìn Lăng Thiếu Đường ngồi ở bên cạnh mình, trong lòng cũng dần cảm thấy an tâm.


      Người đàn ông này, giống như người có đầy đủ phẩm chất tốt đẹp, tự tin ngạo mạn, trí tuệ, ngang ngược và chút dịu dàng, chỉ cần có ở bên, vấn đề gì cũng có thể giải quyết cách dễ dàng, giống như được uống thuốc an thần vậy.


      Lăng Thiếu Đường vươn tay ra, nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kỳ Hinh, con ngươi tập trung nhìn mọi thứ xung quanh mang theo nụ cười ấm áp: " đứng cùng em, phải sợ!" Giọng trầm thấp mang theo loại ngôn ngữ quái dị thể hiểu được.


      Kỳ Hinh gật đầu, nhìn trong mắt Lăng Thiếu Đường tràn ngập dịu dàng, cười hạnh phúc, giống như giọt mực đơn giản, rơi vào nước, rồi sau đó chậm rãi lan rộng ra, khiến nước trở thành màu đen.


      Thời gian trôi rất nhanh, cuối cùng đến lượt Kỳ Hinh.


      Những người có mặt ở đây, người nào có máy ảnh đều tập trung chụp từng khoảnh khắc của khiến càng thấy căng thẳng hơn, theo bản năng kiếm tìm gương mặt quen thuộc kia.


      Lăng Thiếu Đường mỉm cười nhìn Kỳ Hinh, nâng mày lên cao, tăng thêm vài phần kiêu ngạo và khí phách.


      Kỳ Hinh ngay, nhìn xung quanh lượt, trái tim cũng dần trở nên yên tĩnh.


      Toàn bộ người ở buổi đấu thầu đều yên lặng, bởi vì ở hai vòng cạnh tranh trước, người phụ nữ này thua hề thua kém đấng mày râu, khiến bọn họ phải nhìn với con mắt khác xưa.


      giơ tay nhấc chân đầy tự tin, giọng mềm lại rất kiên định, giống như bông cúc, lạnh nhạt nở rộ, khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ.


      Kỳ Hinh cũng biết vào lúc này mình khiến rất nhiều đại gia sinh ra ham muốn trong lòng lớn như thế nào, chỉ cho rằng, cố gắng lâu như vậy , cuối cùng tới hôm nay, nhất định cho chính mình, cho Lăng Thiếu Đường, cho Lăng thị câu trả lời đầy thuyết phục.


      Theo bản năng bàn tay nhàng xoa bụng, cục cưng, chúc mẹ may mắn !


      Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh cầm bản kế hoạch sớm chuẩn bị tốt, khẽ xé rách——


      Toàn bộ đổ mồ hôi, trong lòng bọn họ khỏi nghi ngơ, tại sao lại xé bản kế hoạch trình bày chi tiết? Chẳng lẽ làm giống những người khác sao?


      Lại ngẩng đầu, con ngươi của tràn ngập ánh sáng——


      "Con người chưa từng trải qua tai họa phía trước, rất khó để hiểu được ý nghĩa của sinh tồn hay tính mạng của bản thân, cũng rất ít khi nghĩ xem phải làm cách nào để kiên trì hay cố gắng tồn tại. Thông thường, mạng sống chỉ do tai nạn bên ngoài gây ra, mà còn do tình cảm giữa con người với nhau."


      Kỳ Hinh chậm rãi , thanh ràng giống như đóa hoa nhàng cho nước đẩy trôi .


      Toàn bộ khán giả đều tập trung chú ý người .


      ràng cả thế giới đều tập trung vào cuộc đấu thầu, nhưng giờ phút này, Kỳ Hinh dửng dưng tranh đời.


      tạm dừng chút, nhìn quanh bốn phía chút.


      Ý nghĩa của mạng sống đối với mỗi người đều rất quý giá, bất chợt, nhớ tới ba kẻ kia tối hôm qua kết thúc mạng sống.


      Than tiếng, lần nữa :


      "Trong cuộc sống có rất nhiều điều quan trọng, ai từng chịu đựng đau khổ giày vò mới hiểu được cái gọi là: "Có đôi khi, phải trải qua đau khổ tột cùng, mới có thể lên được cảm giác chân của thứ được gọi là tình , mới có thể thức tỉnh bản tính lương thiện vốn có trong mỗi con người. Con người phải có can đảm, phải dũng cảm chịu đựng đau khổ, mới có thể rèn luyện ý chí kiên cường có gì là thể hoàn thành, mới có thể tăng thêm dũng khí và đạo đức sống, chỉ như vậy bản thân mới cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết." ".


      Kỳ Hinh nhàng nhắm mắt lại, ở trong đầu lại xuất hình ảnh những người đó.


      "Trong số các nhóm ngồi ở đây, nhiều người tôi chính là đối thủ cạnh tranh cuối cùng trong vòng trình bày chi tiết, trong sâu thẳm tôi hiểu được, tôi cũng muốn dùng thời gian 15 phút để làm trang hoàng cho lời của mình, 15 phút đối với người sống chỉ là hạt cát sa mạc, nhưng đối với người sắp rời xa thế giới này lại là hưởng thụ xa xỉ, cảm ơn những công ty cạnh tranh ngày hôm nay đưa ra những bản kế hoạch hay, cảm ơn mọi người!"


      Kỳ Hinh nhàng xong, tự tin, ung dung và bình tĩnh .


      Trong suốt quá trình Kỳ Hinh , mọi người trong hội trường đều lời . Nhưng khi xong câu cuối cùng, cúi người chào mọi người nhiệt liệt vỗ tay!


      Lúc ngước mắt lên, lập tức thấy được Lăng Thiếu Đường nhấc mày cười.


      Vẻ cương nghị mặt được che kín bởi thứ tình cảm dành cho sân khấu kia.


      Kỳ Hinh, nếu biết chỉ là người phụ nữ vô cùng đơn giản, nhất định cho rằng người phụ nữ khôn ngoan.


      Lúc trình bày tuy ngắn nhưng lại cực kỳ xuất sắc, mỗi câu mỗi từ đều ngấm vào sâu trong người để chứng minh rằng người hiểu biết rộng.


      biết, những lời vừa đều xuất phát từ sâu trong nội tâm của , có lẽ, chỉ có tâm hồn trong sáng và tài năng mới có thể làm được như vậy! Xem ra, trận này chắc chắn thành công.


      Kỳ Hinh, cuối cùng em làm được!


      Hết hồi 10

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      HỒI 11: SÓNG TÌNH
      Chương 173: Thi thể ngoài ý muốn

      Beta: Meo Miu Ciu


      Trói buộc tiếng của em, chịu khuất phục loại hành động


      có biết về tình , em quên mà sợ hãi


      Nếu như xuất suy nghĩ thương mếm nhau


      Chìm đắm trong lời người


      Hơn nữa vẽ bóng dáng của


      Tình, giống như biển, lại tạo nên sóng gió. . . . . .


      Lúc Kỳ Hinh trả lời câu hỏi của phóng viên, Cung Quý Dương, Lãnh Thiên Dục cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng thời đến bên Lăng Thiếu Đường, Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng bàn tay to vỗ vai Lăng Thiếu Đường: "Mình nghĩ thương trường với tình trường đều vừa ý, đúng lời của cậu chứ?"


      Lăng Thiếu Đường cười to: "Tước, mình nghe lời của cậu có mùi chua phải ?"


      Cung Quý Dương lại nhếch mép, cười đen tối, : "Thiếu Đường, việc vui xem ra còn xa nữa!"


      " Đúng là chỉ có các cậu hiểu mình! ngại quá, cuối cùng cũng cướp được của các cậu!"


      Lăng Thiếu Đường nhếch môi, giọng trầm thấp vẫn mang theo vẻ điên cuồng như trước.


      Lúc này, Lãnh Thiên Dục cũng lên phía trước, nhưng lại câu khác: "Thiếu Đường, cho cậu này!"


      viên thạch xuất trong lòng bàn tay của Lãnh Thiên Dục.

      Lăng Thiếu Đường khép hờ mắt, cầm lấy viên thạch , bàn tay to nắm chặt: " điều tra ra rồi?"


      Hai người kia cũng biết ít nhiều chuyện Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh gặp phải sát thủ ở khu khảo sát thực tế, cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lãnh Thiên Dục.


      Lãnh Thiên Dục than chút, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhăn lại:


      " việc so với suy đoán của cậu giống nhau!"


      "Ồ?" Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày.


      "Cậu nhìn qua thi thể biết, nhưng đề nghị cậu đừng cho ấy nhìn ——"


      Giọng của Lãnh Thiên Dục lạnh như băng, khi đến ‘ ấy ’ đôi mắt lạnh lùng có độ ấm quét qua Kỳ Hinh đứng sân khấu.


      Lăng Thiếu Đường hỏi lại, bạn bè nhiều năm như vậy, tự nhiên ăn ý với nhau, vì thế, cầm điện thoại, ấn dãy số:


      "Chad, cậu lập tức bay đến Provence giúp Kỳ Hinh giải quyết việc!"


      Bình tĩnh ra mệnh lệnh bí mật, cất điện thoại, với Lãnh Thiên Dục: "Ở đâu?"


      "Italy —— Milan!" Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt ra từng từ.


      Máy bay vững chắc vượt qua nghìn thước trời cao!


      Tòa nhà cao vút xa hoa nhất của khu công nghiệp thủy tinh đứng vững ở Milan, nhưng cũng hề khiến con người lạnh như băng kia dừng bước.


      Nơi này là MX—CL, cũng là căn cứ bí mật của tổ chức Mafia.


      Máy bay tư nhân của Lãnh Thiên Dục trực tiếp đáp xuống đỉnh chóp toà kiến trúc này, qua đường riêng, cùng Lăng Thiếu Đường vào thang máy.


      Bởi vì nơi này là tổ chức đặc biệt, bởi vậy, mỗi cao ốc đều là đỉnh cao của khoa học kỹ thuật.


      Bốn phía thang máy đều là gương phản chiếu hình ảnh của Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường, đây phải là thang máy bình thường, chung quanh đều sáng bóng, nhưng hề có nút để bấm.


      Chỉ thấy Lãnh Thiên Dục vững vàng đứng ở đó, lúc này, luồng sáng trực chiếu người , khẽ ngẩng đầu, trong mắt lên tia sáng chói loá ——


      Thang máy chậm rãi xuống, hóa ra đây là thang máy cần mật mã, mà mật mã đó là —— đồng tử của con người!


      Lăng Thiếu Đường hề ngạc nhiên với việc này, rất ràng, là khách quen của nơi này!


      Thang máy trong nháy mắt dừng lại, cửa thang máy sáng bóng từ từ mở ra ——

      Trước mặt bọn họ là hành lang chỉ có thể dành cho hai người , là hành lang, nhưng ra nên gọi là cầu thủy tinh đúng hơn.


      Nó là kiến trúc cho cao ốc ở giữa trung, phía dưới là độ cao của 50 tầng.


      Lãnh Thiên Dục cùng Lăng Thiếu Đường lập tức hành lang thủy tinh, trang bị công nghệ cao, các hệ thống làm việc lập tức được khởi động, ánh sáng quét qua.

      Bằng tốc độ nhanh nhất các số liệu chính xác được truyền tới hệ thống bên trong, thực tế hành lang thuỷ tinh này chính là thiết bị ghi lại tự động tối tân nhất thế giới.


      Cả tòa nhà lớn yên tĩnh.


      Lãnh Thiên Dục đến phòng, thoáng dừng bước: "Đến!"


      xong, tiến hành kiểm tra vân tay xong, cửa thuỷ tinh từ từ mở ra.


      Phòng lớn, cũng có gì vật gì trang trí, chỉ có màu đen lạnh lùng, ở chính giữa phòng thi thể nằm chiếc giường trắng, toàn thân bọc vải trắng.


      Lãnh Thiên Dục dừng bước, bước vào phòng, bình tĩnh đứng ở bên.


      Còn Lăng Thiếu Đường lại nhanh chóng lên, bàn tay to vươn ra, giật tấm vải trắng thi thể ra ——


      Mày kiếm, mắt sáng, cho dù nhắm chặt hai mắt, vẫn lộ ra hào khí, toàn bộ khuôn mặt có nét vương tử trông rất tao nhã và bình thản.


      Cả thi thể có bất cứ vết thương bên ngoài nào, im lặng giống như ngủ.

      Sao lại là ta?


      Trong lòng Lăng Thiếu Đường kinh hãi, vì nguyên nhân này mà mày nhíu chặt lại.

      Thi thể trước mắt dĩ nhiên là ——


      Tuyên Tử Dương!


      "Dục? ta ——" Lăng thiếu đường dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lãnh Thiên Dục.


      "Đây phải là do mình động tay, khi mình nhìn thấy thi thể!"


      Lãnh Thiên Dục sảng khoái trả lời bác bỏ nghi ngờ của Lăng Thiếu Đường.


      xong, đến dưới giường, nhàng ấn nút, từ bên trong ra phần tư liệu.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 174: Chờ đợi

      Beta: Meo Miu Ciu


      Lãnh Thiên Dục biểu cảm nhìn vào ánh mắt của Lăng Thiếu Đường:


      "Thiếu Đường, tất cả những tư liệu điều tra được về Tuyên Tử Dương, trắng ra, báo cáo cho thấy, cùng MCN có quan hệ mật thiết, chỉ vậy, còn giết Boss MCN !"


      Sau khi xong, ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh như băng quét qua thi thể trước mặt.


      "Cậu tin?"Lăng Thiếu Đường hỏi ngược lại.


      "Mình tin!" Lãnh Thiên Dục câu:


      "Báo cáo này cung cấp thông tin rất chính xác nên dù người này chết cũng có cách nào để minh oan!"


      Lăng Thiếu Đường quay lại nhìn kỹ thi thể Tuyên Tử Dương, tuy rằng và Kỳ Hinh có quan hệ với nhau nên chán ghét , nhưng mà ở trong thương trường, Tuyên Tử Dương vẫn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.


      Lăng Thiếu Đường tự kiềm chế con mắt nhìn người rất chuẩn, còn nhớ Tuyên Tử Dương rất phong độ khi nhướn mày, con ngươi đen sâu thẳm thấy đáy như con sông tĩnh lặng, người như vậy, lại có bối cảnh phức tạp vậy sao?


      Khách sạn, trong phòng tổng thống, ánh nắng ấm áp qua cửa sổ chiếu tới mọi nơi, cũng chiếu lên bóng dáng mệt mỏi ghế sô pha.


      Kỳ Hinh có tính trẻ con ôm đầu dựa vào ghế sô pha to, lông mi dài che giấu đôi mắt xinh đẹp, mệt mỏi khuôn mặt , thức suốt đêm, thực chịu được nữa mới ngủ thiếp .


      Cửa phòng nhàng mở ra, thân hình cao lớn của Chad xuất ở trong phòng khách, đôi mắt màu lam nhìn thấy Kỳ Hinh trở nên tức giận.


      nhìn Kỳ Hinh rồi chuyển sang nhìn những người vệ sĩ: "Vì sao các cậu sớm cho tôi biết?"


      trong những vệ sĩ khó xử :


      "Chad tiên sinh, chúng tôi có cách, tiểu thư Kỳ nhìn thấy ngài vội vàng lo chuyện kí hợp đồng với ủy ban đấu thầu, với chúng tôi cần làm phiền ngài, tuy nhiên, từ tối hôm qua đến sáng sớm nay, tiểu thư luôn ngồi chờ Lăng tiên sinh trở về, chúng tôi khuyên nhủ, nhưng lay chuyển được ấy!"


      Chad bất đắc dĩ gật đầu, sau đó, ánh mắt chuyển sang nhìn Kỳ Hinh ngủ ghế sô pha, haiz! Sao có thể ngủ như vậy?


      nhàng tiến tới, nhìn ngủ say, mặt lên vẻ khó xử.


      ôm lên giường ngủ, lo lắng khó ngủ, ôm đến giường, trong lòng cũng sợ hãi, dù sao cũng là người phụ nữ Lăng tiên sinh, ai dám chạm vào !


      Vì thế, than tiếng, thuận tay lấy cái gối đầu, để Kỳ Hinh có thể ngủ với tư thế thoải mái.


      "Ưm —— Đường?"


      Kỳ Hinh thiu thiu ngủ, ở giữa ánh nắng mờ ảo cảm thấy đôi tay đỡ đầu mình, theo phản xạ, lập tức tỉnh lại.


      "Kỳ Hinh, là tôi!" Chad thấy Kỳ Hinh tỉnh lại, rút tay lại, nhàng .


      Kỳ Hinh lập tức tỉnh lại, nhanh chóng vui mừng hỏi Chad: "Lăng tiên sinh trở lại sao?"


      Chad lắc đầu.


      Khuôn mặt nhắn vốn vui sướng của Kỳ Hinh lập tức trở nên im bặt:


      "Còn chưa về!" thanh mềm mại như có lại như , mi tâm nhíu lại, vẻ mặt ngỡ ngàng.


      Lập tức, lại ngẩng đầu: "Chad, có biết ấy đâu ?"


      Chad thấy bộ dạng nghĩ ngợi của Kỳ Hinh, trong lòng cũng dâng lên tia đành lòng:


      "Kỳ Hinh, lần này Lăng tiên sinh lịch trình của ngài ấy cho tôi biết!"


      Đáy mắt Kỳ Hinh càng ngày càng mờ mịt, co thân thể,ôm đầu gối chặt, cắn chặt môi, sau khi nhận phỏng vấn của phóng viên, thấy bóng hình của Lăng Thiếu Đường đâu, Kỳ Hinh trở lại khách sạn, chờ đợi ngày đêm trong phòng khách, tại là giữa trưa , nhưng vẫn chưa thấy trở lại.


      Cuối cùng có chuyện gì xảy ra?Sao Thiếu Đường có thể vội vàng như vậy?


      Trái tim của , bất chợt đập loạn.


      "Chad, công ty xảy ra chuyện gì chứ?" Kỳ Hinh cố nén ý nghĩ muốn khóc, với Chad.


      Chad nhàng cười:


      "Kỳ Hinh, yên tâm , Lăng tiên sinh có việc gì , nếu tính toán chính xác bây giờ là thời điểm ngài ấy trở về!"


      còn chưa xong, phía cửa phòng vang lên tiếng mở cửa ——


      Kỳ Hinh đột nhiên giật mình, hình ảnh Lăng Thiếu Đường xuất ở cửa phòng, giống như chú chim hạnh phúc nhào tới ——


      "Đường!" Kỳ Hinh vui mừng gọi tên .


      Con ngươi Lăng Thiếu Đường lên vẻ mệt mỏi nhưng nhìn thấy bóng dáng củ Kỳ Hinh lập tức tươi cười, vươn hai tay ra đằng trước, mạnh mẽ ôm thân hình mảnh khảnh của Kỳ Hinh vào trong ngực.


      "Lăng tiên sinh trở lại, chúng ta lui !" mặt Chad cũng mang ý cười, nhanh chóng với vệ sĩ.


      Đợi bọn họ ra khỏi phòng, Kỳ Hinh từ trong lòng Lăng Thiếu Đường nâng khuôn mặt nhắn lên, ra vẻ tức giận : " vừa đâu về?"


      Lăng Thiếu Đường thương hôn lên mũi Kỳ Hinh, giọng :


      " việc hơi gấp gáp, thấy em trả lời phóng viên nên chưa kịp với em tiếng! xin lỗi!"


      ra, phần lớn thời gian của dành ra là để di chuyển từ nơi này sang nơi khác, vì Kỳ Hinh, dùng tốc độ nhanh nhất bay từ Milan về đây.


      Kỳ Hinh cười lắc đầu, giọng tràn đầy tình cảm nồng thắm: "Chỉ cần có việc gì là tốt rồi, em chỉ sợ xảy ra chuyện!"


      chút đau lòng lướt qua đôi mắt Lăng Thiếu Đường, bàn tay to của xoa mặt : "Cho nên, cả đêm em ngủ chỉ vì chờ ư?"


      Khi vừa vào cửa thấy bộ dạng Kỳ Hinh ôm gối ngủ, biết ngay bé ngốc này vẫn chờ đợi mình.


      Trong lòng Lăng Thiếu Đường cảm thấy khó xử, về chuyện của Tuyên Tử Dương, biết có nên cho Kỳ Hinh hay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :