1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 133: Có biến số cũng có kỳ ngộ


      (Chuyện xảy ra theo chiều hướng xấu nhưng vẫn còn cơ hội)



      "Bích Doanh, bình tĩnh chút chớ vội nóng nảy!"


      Kỳ Chấn Đông ngắt lời Chúc Bích Doanh, nhưng ánh mắt vẫn đặt ở người Lăng Thiếu Đường.


      Nhìn lâu, sau đó Kỳ Chấn Đông mở miệng :


      "Cháu nắm hết tình hình tài chính của Kỳ thị rồi sao?"


      Khoé miệng Lăng Thiếu Đường nhàng nâng lên, đến gần Kỳ Chấn Đông, nhàn nhạt :


      "Từ nửa năm trước cháu chú ý đến tình hình thực tế của Kỳ thị rồi, có thể là như vậy, bản báo cáo thành tích và sản nghiệp thực tế của Kỳ thị gần hai năm qua cháu đều rất !"


      Đột nhiên thân thể Kỳ Chấn Đông chấn động, ông dùng ánh mắt khó tin nhìn Lăng Thiếu Đường, trong ánh mắt ông ngập tràn vẻ kinh ngạc và khó có thể tin, ông nghĩ cậu thanh niên này tìm hiểu kĩ càng như vậy.


      "Ba - -"


      Kỳ Hinh lo lắng yên gọi Kỳ Chấn Đông tiếng.


      Trong lòng cảm thấy hoảng sợ, vì sao Lăng Thiếu Đường muốn những lời này, chẳng lẽ biết những lời này chỉ khiến bố kinh ngạc mà ngay cả cũng vậy sao?


      Trời ạ, sớm chú ý đến Kỳ thị từ trước, hơn nữa toàn bộ hoạt động của Kỳ thị đều nắm trong lòng bàn tay, người đàn ông này ― vì sao chưa từng với những điều này?


      Kỳ Hinh cũng giống như bố dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lăng Thiếu Đường, bày ra vẻ mặt khó hiểu .


      Ai biết - -


      Đột nhiên Kỳ Chấn Đông cười ha ha, ông vỗ vào tay Lăng Thiếu Đường :


      "Tốt, tốt! So với cha của cậu, cậu giỏi hơn ông ấy rồi [Nguyên bản là 青出于蓝胜于蓝 (thanh xuất vu lam thắng vu lam) = "trò giỏi hơn thầy" nhưng mình thấy dịch như này hay hơn mà nghĩa vẫn đúng nên để như này nha] , quả nhiên hổ là vương giả trời sinh trong hoạt động thương nghiệp , xem ra bác già rồi! chịu thua cũng được !"


      Trong giọng thẳng thắn chứa đầy hàm ý khen ngợi!


      Lăng Thiếu Đường hờ hững, khoé miệng gợi lên ý cười:


      "Nào có, dù sao cháu vẫn là thế hệ sau, còn muốn học hỏi rất nhiều thứ từ bác Kỳ, về sau những chuyện có liên quan đến hoạt động của Kỳ thị, bác Kỳ còn phải nhắc nhở nhiều mới tốt!"


      Kỳ Chấn Đông cười lắc đầu:


      "Thiếu Đường, có cháu quản lý Kỳ thị, bác yên tâm, dù sao bác Kỳ cũng già rồi, ý tưởng và hành động cũng được như những người trẻ tuổi!"


      Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, gì.


      Kỳ Hinh thấy Kỳ Chấn Đông phản ứng như vậy. Kinh ngạc ra lời. Đồng thời. Hiển nhiên Chúc Bích Doanh cũng kinh sợ , làm sao có thể như thế này?


      Kỳ Chấn Đông hoàn toàn nhìn thấy phản ứng của hai người, ông giọng :


      "Kỳ thực Thiếu Đường làm như vậy là vì muốn trợ giúp Kỳ thị, chẳng phải hành vi bỏ viên đá xuống giếng.


      "Tại sao có thể như vậy, Chấn Đông? tại Kỳ thị bị cậu ta thu mua rồi !"Chúc Bích Doanh dường như thể tin vào tai của mình.


      Kỳ Chấn Đông nhàn nhạt cười:


      "Sau khi Kỳ thị trải qua lần này, căn bản thể trở mình, trừ phi có thể kiếm được nhiều tiền trong khoảng thời gian ngắn, nhưng thực tế điều này thể làm được, hơn nữa tại Kỳ thị còn dính đến chuyện buôn bán lừa đảo, giá cổ phiếu rớt xuống, lúc này nếu Lăng thị thu mua Kỳ thị, tương đương với việc kéo Kỳ thị đứng lên, như vậy đến này, Kỳ thị phải đóng cửa ! Nhưng mà - - "


      tới đây, Kỳ Chấn Đông ngừng lại, nhìn Lăng Thiếu Đường.


      Trong lòng Kỳ Hinh cả kinh. Sau khi hiểu chuyện, lập tức nhìn về phía Lăng Thiếu Đường. Tiếp lời của bố:


      "Nhưng mà nếu làm như vậy, Lăng thị tài phiệt gặp rất nhiều vấn đề, thậm chí kéo theo việc Lăng thị có thể suy sụp, rối loạn, thứ nhất, Lăng thị phải hoàn toàn tiếp nhận các món nợ của Kỳ thị, nhưng vẫn thể cứu vớt được giá cổ phiếu rớt của Kỳ thị trở về như trước; thứ hai, Lăng thị còn phải trả lời các câu hỏi đối ngoại thoả đáng, hơn nữa Kỳ thị còn liên quan đến việc buôn bán lừa đảo, Đường, làm như vậy rất nguy hiểm!"


      vội vàng .


      biết cục diện tại của Kỳ thị thể cứu vớt được nữa, tuy rằng lòng rất đau, nhưng cũng muốn nhìn thấy Lăng thị vì Kỳ thị mà lấy mình ra làm vật thử hiểm.


      Buôn bán là buôn bán. Nó tồn tại làm người ta khó có thể tính ra những tình huống xấu ập đến. sợ Lăng Thiếu Đường bị loại chuyện xấu này cuốn vào muôn đời muôn kiếp trở lại được.


      Mà Chúc Bích Doanh cũng dần dần chứa nước mắt:


      " Thiếu Đường, hoá ra cháu - - hoá ra cháu muốn trợ giúp bác Kỳ, vừa này bác - - bác còn - - " Bà đến đây, mặt tràn đầy vẻ áy náy.


      Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt trả lời:


      "Các người cần nghĩ tình phức tạp như vậy, bởi vì cái gọi là chỗ có người có chuyện xấu, thời điểm có biến số cũng có kỳ ngộ, Kỳ thị còn được giúp đỡ, cho nên cháu mới làm như vậy!"


      " Đường - - "


      Nước mắt Kỳ Hinh chảy xuống, cắn môi nhìn , trong mắt chứa đầy cảm tạ cùng lo lắng.


      " bé ngốc, đừng khóc, bằng hai bác cảm thấy lo lắng nếu giao em cho đấy!"


      Lăng Thiếu Đường cưng chiều nhàng lau nước mắt cho .


      bé đáng , chẳng lẽ biết nước mắt của khiến rung động như thế nào sao? Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của , chẳng ngại nhường hết toàn bộ mọi thứ cho !


      Chúc Bích Doanh thấy thái độ của Lăng Thiếu Đường đối với Hinh Nhi, cũng cảm động rơi nước mắt, còn Kỳ Chấn Đông cũng vui mừng cười.


      Lúc này, đột nhiên di động của Kỳ Hinh vang lên.


      " bé, ngoan, đừng khóc, nghe điện thoại .


      Lăng Thiếu Đường e dè ánh mắt của hai người khác, trìu mến hôn cái lên trán , giọng .


      Trong lòng Kỳ Hinh xao động tràn đầy hạnh phúc, khóc thút thít, nhưng với động tác vô cùng thân thiết của Lăng Thiếu Đường say đắm như những dải lụa màu tung bay , gật đầu, cầm lấy di động ra khỏi phòng bệnh.


      Kỳ Chấn Đông vui mừng thở dài hơi, từ đáy lòng với Lăng Thiếu Đường:


      "Thiếu Đường, hôm nay cháu giúp Kỳ thị, bác biết nên như thế nào, nhưng bác nhịn được muốn hỏi cháu cậu, về sau nếu Kỳ thị phát triển cháu có kế hoạch chi tiết gì chưa?"

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 134: Thay đổi cách xưng hộ

      Lăng Thiếu Đường mỉm cười, giữa lông mày tràn ngập vẻ tự tin, : "Bác Kỳ, cháu nghĩ bác hiểu lầm rồi !"


      "Là sao?" Kỳ Chấn Đông nghe Lăng Thiếu Đường như vậy, thắc mắc tăng lên gấp bội.


      Rất nhanh Lăng Thiếu Đường giải thích điều Kỳ Chấn Đông thắc mắc: "Tuy rằng Lăng thị thu mua Kỳ thị, nhưng mà cháu định để cho Kỳ thị kinh doanh độc lập."


      "Thiếu Đường, cháu - - "


      Kỳ Chấn Đông nghĩ Lăng Thiếu Đường có quyết định như vậy, ngay sau đó, ông thở dài hơi, nhìn Lăng Thiếu Đường : "Thiếu Đường. Cháu vì Kỳ thị như vậy, bác sợ liên lụy đến các hoạt động bình thường của Lăng thị!"


      Đáy mắt Lăng Thiếu Đường lộ ra ý cười, hời hợt nhưng lại lộ ra tác phong nhìn xa trông rộng:


      "Bác Kỳ, cháu chưa bao giờ quyết định làm chuyện gì nếu chưa nắm chắc tình, lại , cháu tin tưởng Hinh Nhi đưa công ty trở lại hoạt động bình thường !"


      Những lời này khiến Kỳ Chấn Đông kinh ngạc, thân mình ông hơi hơi nghiêng về phía trước: "Cái gì? Hinh Nhi?"


      Lăng Thiếu Đường rất bình tĩnh gật đầu:


      "Bác Kỳ. Kỳ thực cháu nghĩ bác cũng nắm tình hình hoạt động của Kỳ thị nửa năm qua. Thời điểm cháu nhìn thấy tờ báo cáo đó. Liền sắp đặt cho Hinh Nhi đến làm ở Lăng thị để tích luỹ kinh nghiệm về việc buôn bán, Hinh Nhi rất thông minh, hơn nữa cháu tin tưởng vào năng lực của ấy."


      Đáy mắt Kỳ Chấn Đông lộ ra ý khen ngợi sau: "Thiếu Đường, cháu suy nghĩ kỹ càng, Diêu Hồng có đứa con trai như cháu, rất có phúc!"....


      Đáy mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại. Ngay sau đó, chậm rãi mở miệng : "Lúc đầu cháu tính toán muốn để Kỳ Hinh trở thành chủ tịch tập đoàn Kỳ thị tập, nhưng tại cháu thay đổi dự tính ban đầu."


      "Thiếu Đường ý của cháu là - -" Kỳ Chấn Đông đoán ra ý nghĩ của .


      Lăng Thiếu Đường cười : "Cháu muốn bác Kỳ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Kỳ thị lần nữa, còn Hinh Nhi, cháu để ấy tạm thời thay bác đảm nhiệm chức vụ chủ tịch trong thời gian bác dưỡng bệnh!"


      Thân mình Kỳ Chấn Đông chấn động, ông cảm thấy thể tin nổi nhìn Lăng Thiếu Đường.


      Mà Chúc Bích Doanh cũng dùng ánh mắt vui sướng nhìn Lăng Thiếu Đường ngồi ở ghế đối diện.


      "Thiếu Đường, Kỳ thị bị chính tay bác huỷ hết, cháu có thể hỗ trợ Kỳ thị vượt qua cửa ải khó khăn này, bác rất cảm kích, bây giờ cháu còn muốn bác tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, chẳng lẽ cháu sợ chuyện này xảy ra lần nữa sao?" Môi Kỳ Chấn Đông phát run .


      " Bác Kỳ, tập đoàn Kỳ thị là tâm huyết cả đời của bác, do tay bác sáng lập, vài năm nay Kỳ thị huy hoàng như thế nào chúng cháu có mắt đều có thể thấy được, thể chỉ vì chút sai lầm lúc này mà phủ nhận hoàn toàn nỗ lực của bác, trong giới buôn bán ai ai cũng biết bác Kỳ là người tinh thông vận tác, cháu làm như vậy phải vì tình cảm, mà vì cháu hoàn toàn lo lắng với tình hình thực tế! Lăng thị mời dự họp để tuyên bố tin tức. Cháu hoàn toàn có biện pháp để thị trường chứng khoán của Kỳ thị từ chết đến sinh!"....


      Lăng Thiếu Đường trôi chảy, mỗi câu đều để lộ ra hiểu biết chính xác của mình.


      Kỳ Chấn Đông vui mừng cười, ông vỗ vào tay Lăng Thiếu Đường, : "Tâm tư của cháu bác Kỳ hiểu rất , cám ơn cháu!"


      Ngay sau đó, dường như ông lại nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: "Bác muốn biết vì lý do gì cháu lại thay đổi dự định ban đầu?"


      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Chấn Đông, quả thực gừng càng già càng cay, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, chậm rãi mở miệng: "Đúng có chuyện gì có thể qua mắt bác Kỳ!"


      dừng chút, ngay sau đó còn thêm: "Cháu chỉ muốn sau này khi Hinh Nhi gả cho cháu, còn phải ra ngoài làm việc vất vả!"


      Trong lòng Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh đồng thời sửng sốt, hai người hai mặt nhìn nhau, lát sau, Chúc Bích Doanh cố nén tâm tình kích động hỏi: "Thiếu Đường, cháu vừa mới cái gì?"


      Kỳ Chấn Đông cũng khẩn trương nhìn Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường nghiêm trang nhìn Kỳ Chấn Đông, lại nhìn Chúc Bích Doanh, ngôn ngữ kiên định :


      "Cháu cùng Hinh Nhi cử hành hôn lễ lần nữa, cháu muốn cưới ấy làm vợ, mong hai người giao Hinh Nhi cho cháu!"


      Tiếng trầm thấp ngập tràn vẻ kiên định và chút khẩn cầu.


      Nước mắt Chúc Bích Doanh chảy xuống, bà vội vã lau những giọt nước mắt.


      Mắt Kỳ Chấn Đông cũng sáng như đuốc nhìn Lăng Thiếu Đường:


      "Thiếu Đường, nếu trước kia cháu vậy, bác tuyệt đối bao giờ tin, nhưng mà, hôm nay rốt cuộc bác cũng biết cháu đối với Hinh Nhi là tâm, bác và bác cũng an tâm, về sau cháu phải đối xử với Hinh Nhi tốt!"


      Trong lời chứa đựng chúc phúc và dặn dò.


      Bên môi Lăng Thiếu Đường xao động nâng lên nụ cười kiên định, gật đầu, càng giống như lời hứa hẹn.


      "Thiếu Đường, vì sao Hinh Nhi chưa từng đề cập với bác chuyện này?" Chúc Bích Doanh nghĩ đến chuyện này giọng hỏi.


      Kết hôn là chuyện lớn như vậy, Kỳ Hinh thể với bà.


      "Hinh Nhi cũng chưa biết quyết định này của cháu, đợi đến khi cạnh tranh đầu thấu công trình địa chấn của thế giới kết thúc, cháu lập tức cầu hôn Hinh Nhi ! Hai người là cha mẹ của Hinh Nhi, là trưởng bối, về lý cháu nên thông báo trước với hai người tiếng!"


      Lăng Thiếu Đường cười , lúc này nghĩ đến bộ dáng của Kỳ Hinh, đáy mắt lên vẻ dịu dàng.


      "Tốt, tốt, chúng ta chỉ cần Hinh Nhi vui vẻ, cái gì cũng quan trọng nữa, Thiếu Đường, về sau ngàn vạn lần cháu được để cho Hinh Nhi phải chịu ủy khuất!" Kỳ Chấn Đông vui mừng cười, đồng thời cũng quên dặn dò.


      Lăng Thiếu Đường đứng dậy, khẽ khom người, với thái độ cung kính của vãn bối (thế hệ sau) với Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh:


      "Bố, mẹ. Hai ngươi yên tâm!"


      hoàn toàn thay đổi cách xưng hô, câu ngắn gọn lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.


      Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh nghe xưng hô với mình như vậy, đều vui mừng cười toe tóe.


      Mà Kỳ Hinh vừa tới cửa phòng bệnh, bỗng chốc nghe được câu cuối cùng của Lăng Thiếu Đường, tim nhảy dựng lên.


      Bố? Mẹ? Vì sao Lăng Thiếu Đường lại xưng hô như vậy- -


      Lòng của nàng bắt đầu kinh hoàng chỉ, chẳng lẽ muốn - -


      ....

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 135: Bệnh Tình

      Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu rọi vào văn phòng Bác sĩ - -


      "Bác sĩ, rốt cuộc bố cháu xảy ra vấn đề gì!"


      Kỳ Hinh lo lắng hỏi, Lăng Thiếu Đường ngồi ở bên cạnh , bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay bé hơi hơi lạnh của .


      Bác sĩ cầm tấm phim chụp X-quang đưa ra trước mặt bọn họ, giải thích:


      "Theo như quan sát, chúng tôi phát cơ tim của Kỳ tiên sinh dày hơn, bởi vậy, cơ tim của ông ấy dần yếu khiến trái tim thể bơm máu. Hoặc bởi vì cơ tim cứng ngắc khi khiến trái tim thể hoạt động bình thường, triệu chứng lâm sàng bao gồm ngực đau, hô hấp ngắn ngủi, mắt cá chân sưng đến choáng váng đầu óc, loại bệnh này thường gọi là 'Bệnh cơ tim' ".... (Giải thích chút là QT dịch bệnh này ra là 'Nguyên phát tính cơ tim bệnh biến' bệnh này ở Việt Nam gọi là bệnh cơ tim, hay là loại bệnh tim hiểu nguyên nhân)


      " Bệnh cơ tim?" Thân thể Kỳ Hinh run lên, quá sợ hãi .


      "Hinh Nhi - -" Lăng Thiếu Đường vỗ vào bờ vai , ý bảo trước tiên nên kích động như vậy.


      Ngay sau đó, chuyển hướng nhìn Bác sĩ, bình tĩnh hỏi: "Mắc phải loại bệnh này bệnh nhân ra sao??"


      Hiển nhiên Bác sĩ cũng biết ngừơi ngồi đối diện với mình là tổng giám đốc Lăng thị - Lăng Thiếu Đường, cho nên dám trả lời hàm hồ, vội vàng :


      "Bệnh tình tiến triển nảy sinh những vấn đề nghiêm trọng. Tim đập thất thường hoặc ứ máu khi đó dẫn đến suy tim, sau thời gian dài sống còn của bệnh nhân ngày càng thấp, tình huống tệ nhất là dẫn đến đột tử."


      "Cái gì? , làm sao có thể như vậy?" Kỳ Hinh cả kinh, thân thể run run, theo bản năng nắm chặt khuỷu tay Lăng Thiếu Đường, giống như tìm phần sức lực


      Lăng Thiếu Đường cũng nhíu mày, hỏi Bác sĩ: "Bệnh tình của Kỳ tiên sinh tiến triển đến mức độ này sao?"


      Bác sĩ nhàng cười:


      "Hai người cần lo lắng quá, bệnh tình của Kỳ tiên sinh được phát sớm, còn ở giai đoạn đầu, bởi vậy, nếu có thể chuẩn đoán bệnh cùng giải phẫu, các triệu chứng của cơ tim có khống chế, hơn nữa trong mấy năm có thể tránh nảy sinh bệnh suy tim."


      Kỳ Hinh nghe thấy Bác sĩ như vậy , trong lòng được an ủi chút, vội vàng hỏi: "Loại bệnh này nên làm phẫu thuật như thế nào? Chúng tôi cần chuẩn bị những gì?"


      "Tiểu thư Kỳ, nếu như phẫu thuật, chủ yếu chúng tôi phải thay van tim, đây là phương thức trị liệu hàng đầu, nếu người nhà của tiểu thư đều đồng ý, chúng tôi sắp xếp để phẫu thuật!"


      Bác sĩ nhìn Kỳ Hinh giải thích....


      ☆☆☆☆☆


      Kỳ Hinh biết bản thân mình ra khỏi văn phòng Bác sĩ , tùy ý để Lăng Thiếu Đường ôm mình vào trong ngực, hướng về phía cửa bệnh viện chuẩn bị ra.


      "Reng - -" Tiếng điện thoại vang lên.


      tay Lăng Thiếu Đường cầm di động, tay vẫn gắt gao nắm lấy bàn tay bé của Kỳ Hinh như cũ.


      "Chuyện gì?" Trong giọng hề có chút nhiệt độ.


      "Lăng tiên sinh, ở cửa bệnh viện có rất nhiều phóng viên, đề nghị ngài hãy ra ngoài theo hướng khác, ở bên ngoài tôi cố gắng dẫn đám phóng viên này rời !"


      Trợ lý ở bên ngoài luôn luôn đứng canh ở cổng bệnh viện gọi điện thoại thông báo tình hình.


      "Được rồi, tôi biết rồi!" Lăng Thiếu Đường xong cúp máy.


      Kỳ Hinh cũng hiểu được ít. mờ mịt nhìn Lăng Thiếu Đường. giọng hỏi: "Sao vậy?"


      Lăng Thiếu Đường nhàng ôm lấy bờ vai , : " có gì, , chúng ta ra ngoài theo đường bên kia!"


      hời hợt đường khác giấu việc có phóng viên đứng ngoài cửa.


      Chẳng phải Lăng Thiếu Đường cố tình giấu diếm, mà cảm thấy lúc này cần phải để Kỳ Hinh lo lắng những chuyện nhặt này, bây giờ Lăng Thiếu Đường cũng muốn đối mặt với đám phóng viên đó.


      Bọn chúng đúng là Thần Thông Quảng Đại, có thể tra được hành tung của mình, kỳ thực hề đơn giản. Chắc cũng bởi vì muốn biết cụ thể nội tình chuyện Lăng thị thu mua Kỳ thị, mà chuyện này, Lăng Thiếu Đường tự tuyên bố và thuyết minh trong buổi dự họp tới.


      lòng Kỳ Hinh luôn nghĩ đến bệnh tình của Kỳ Chấn Đông bệnh, vì quá nhập tâm nên chú ý lời của Lăng Thiếu Đường, rồi sau đó Lăng Thiếu Đường kéo mình vào trong xe.


      "Hinh Nhi - - "


      Sau khi Lăng Thiếu Đường ổn định chỗ ngồi, thấy vẻ mặt vô hồn của Kỳ Hinh, tự mình cúi người xuống giúp cài dây an toàn xong, đem thân thể của lật lại hướng về phìa mình, giọng kêu.


      "Ách?"


      Ánh mắt Kỳ Hinh nao nao, khi nhìn thấy quan tâm trong mắt Lăng Thiếu Đường , chậm rãi mở miệng :


      "Đường, em lo lắng cho bệnh tình của bố!"


      Lăng Thiếu Đường gật đầu,


      "Hinh Nhi, hiểu tâm tình của em lúc này, cho nên nghĩ hẳn là em lo lắng về lời đề nghị của bác sĩ!"


      Kỳ Hinh ngẩng đầu, nhìn Lăng Thiếu Đường, trong đôi mắt có những gợn sóng dao động, hơi nhăn mày:


      "Phẫu thuật tim? Nhưng mà bác sĩ cũng , nếu phẫu thuật cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng! Em sợ - - "


      Ngón tay thon dài của Lăng Thiếu Đường nhàng xoa gó má của Kỳ Hinh, trìu mến :


      "Hinh Nhi, thừa dịp bệnh tình của bác Kỳ ở giai đoạn đầu, chúng ta phải kịp thời chữa trị cho tốt, bằng bệnh tình kéo dài càng lâu, nguy hiểm lại càng cao, hơn nữa, vừa nãy bác sĩ cũng có ý dùng phương pháp này có thể nguy hiểm nhưng khả năng chữa khỏi cũng rất lớn!"


      Giọng của Kỳ Hinh có chút cứng rắn, nhíu mày , giọng đáp:


      "Em cũng biết việc này, nhưng trong lòng em luôn cảm thấy bất an, em rất sợ giải phẫu xảy ra vấn đề gì!"


      Bàn tay bé của lành lạnh, vừa nhìn cũng biết trong lòng kinh hoảng và bất an như thế nào.


      Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường liền nắm chặt bàn tay bé của ở trong lòng bàn tay mình, bàn tay to truyền ấm áp cho bàn tay bé lành lạnh của Kỳ Hinh, đau lòng nhìn bất an trong mắt , cảm thấy hận chính bản thân mình thể xoá bỏ nỗi bất an trong lòng .


      "Hinh Nhi, cần sợ, nhờ người mời bác sĩ William qua bên này để tiến hành trị liệu cho bác Kỳ!" Ánh mắt dịu dàng nhìn Kỳ Hinh .....

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 136: Tất cả đều là của

      Kỳ Hinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lăng Thiếu Đường:


      "Bác sĩ William? Chính là chuyên gia quốc tế William nổi danh chuyên chữa trị các bệnh tim mạch sao?"


      Giọng của hơi run run, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.


      Bác sĩ William là chuyên gia về tim mạch thế giới, chỉ cần ông đồng ý cứu người nào, như vậy nhất định cứu chữa thành công cho người đó, nhưng mà tính cách của người này luôn kỳ quặc, người bình thường rất khó mời được ông ấy đến, nếu Lăng Thiếu Đường có thể mời đựơc ông ấy, như vậy bệnh tình của bố nhất định thành vấn đề.....


      Lăng Thiếu Đường cười nhạt, trả lời Kỳ Hinh: " sai, bác sĩ William chính là người mà em !"


      "A - -" Vẻ mặt lo lắng ban đầu của Kỳ Hinh bỗng chốc tươi cười hẳn lên, kích động :


      " tốt quá, nếu có thể mời đựơc ông ấy đến, như vậy - - như vậy thân thể của bố nhất định có thể bình phục!"


      Lăng Thiếu Đường mỉm cười nhìn nụ cười môi Kỳ Hinh, trong lòng cũng cảm thấy nhàng.


      Kỳ Hinh nhìn khóe môi nhếch lên nụ cười tim đập nhanh, hai cánh tay quàng qua cổ , ngửa đầu, giọng điệu hơi ngượng ngùng nhưng lại tràn ngập cảm kích từ đáy lòng:


      "Đường, cám ơn , nếu


      ở bên người em, em biết phải làm như thế nào cho phải! Còn cả Kỳ thị, nếu trợ giúp của , em nghĩ nhất định công ty phá sản rồi!"


      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường đặt lên vòng eo mềm mại của , ánh mắt thâm thúy chỉ chứa bóng dáng của Kỳ Hinh, mở miệng trầm thấp :


      "Em trách thương lượng trước với em việc này sao?"


      Kỳ Hinh lắc đầu, đem khuôn mặt nhắn của mình nhàng dán lên lồng ngực cường tráng của , nghe tiếng tim đập, tim của đập nhanh lạ thường, giọng của cực kì mềm :


      "Em cám ơn còn kịp đâu, làm sao có thể trách được chứ!"


      Môi mỏng của Lăng Thiếu Đường nhàng nâng lên, cúi người xuống, đem đôi môi nóng bỏng dán lên tai Kỳ Hinh, giọng : "Em muốn cảm ơn sao?"


      Hơi thở nam tính nóng rực tràn ngập phả lên vành tai mẫn cảm của Kỳ Hinh, đột nhiên trong lòng rung động, mặt càng lúc càng đỏ, gì, chỉ dịu dàng gật đầu.


      Cúi đầu cười Lăng Thiếu Đường kéo thân thể bé trong ngực mình ra, bàn tay to dẫn dắt Kỳ Hinh, nâng khuôn mặt nhắn của lên, nở nụ cười mị hoặc.


      " nghĩ muốn cảm tạ người nhất định phải xem ánh mắt của người đó gì!"


      Mặt Kỳ Hinh càng đỏ ửng hơn, chìm đắm ở trong con ngươi dịu dàng của Lăng Thiếu Đường, muốn cũng chống lại được, bị lạc bởi hình dáng tuyệt mỹ như bức tranh của .


      Khóe môi Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Kỳ Hinh, nội tâm của như bị va chạm mạnh, lập tức dùng thân thể nóng bỏng của mình gắt gao đè lên người .


      Con ngươi tuấn sáng rực, khuôn mặt nguy hiểm tuyệt đẹp, ngũ quan tinh xảo so với Satan ở trong địa ngục còn tuấn mỹ hơn ba phần, nguy hiểm nhưng dịu dàng, có sức hấp dân riêng biệt làm cho người ta phải mê muội.


      "Đường --" Kỳ Hinh hơi run rẩy, trong lòng cảm thấy điên cuồng khống chế được, môi đào khẽ nhếch, giống như mời gọi tiến lên nhấm nháp.


      bây giờ, khuôn mặt nhắn tươi đẹp, khổ sở động lòng người, bất lực nằm ở dưới thân thể của , lại chọc người khác muốn đến thương....


      Con ngươi tối đen, so với ban đêm còn giàu dư vị (làm cho người ta phải suy nghĩ) hơn....


      Ánh mắt linh hoạt kỳ ảo, so với trăng hoa còn xinh đẹp chói mắt hơn...


      Tóc quăn dài, xõa xuống dưới, tản ra mùi hương thoang thoảng bay xa....


      Cổ họng Lăng Thiếu Đường giống như bị thiêu đốt -


      cúi người xuống, nhanh như mũi tên, tựa đầu chôn sâu vào mái tóc dài của , tha hồ hít vào hương thơm tỏa ra người .


      "Hinh Nhi..."


      cố chấp, hơi thở nguy hiểm bao quanh . Trong xe là mảng đen u tối chợt lên vài tia sáng khiến trái tim Kỳ Hinh đập nhanh hơn.


      "Em là của !"


      Tiếng gợi cảm, bá đạo tràn ngập dục vọng độc chiếm.


      Kỳ Hinh như say, đường nét mềm mỏng khuôn mặt khiến Lăng Thiếu Đường càng thể tự chủ được.


      vươn ngón tay thon dài, xoa cánh môi xinh đẹp của .


      Vô cùng quý trọng.... Vô cùng cưng chiều...


      "Môi của em, là của !"


      Cánh môi ngọt ngào như vậy, cả đời này chỉ có thể thuộc về !


      cúi đầu, hôn sâu. Từ dịu dàng đến cuồng nhiệt càng sâu càng điên cuồng nồng cháy....


      Dần dần, nụ hôn của dao động đến cổ của , giống như chiếm hữu: "Nơi này, cũng là của !"


      Kỳ Hinh thể thở nổi, thở hổn hển, nhu thuận ngửa đầu, bàn tay bé cũng nhàng đặt bờ vai --


      Nội tâm của Lăng Thiếu Đường bị mềm mỏng của Kỳ Hinh bao vây, bàn tay tô của trượt đường xuống phía dưới.


      Cúc áo của Kỳ Hinh được mở ra tùy ý, cấp bách hé miệng, cắn nuốt lòng bàn tay trắng mịn: "Nơi này là của !"


      "Còn có, nơi này --" Bàn tay tà ác của sờ khắp thân thể mềm mại của . buông tha chỗ nào hết.


      Môi của tham lam theo ngón tay cũng lướt qua từng địa phương, hôn từng chút từng chút , ngập tràn ham muốn, ở thân thể , tình cảm nồng nhiệt hừng hực như ngọn lửa đến chỗ này rồi lại qua chỗ khác: "Là của , tất cả đều là của !"


      "Đường...." Giọng dịu dàng của Kỳ Hinh giống như tiếng rên rỉ, lòng của ngừng dập dờn cháy theo tình cảm nồng nàn của Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy chứa đựng tình cảm mãnh liệt, hỗn độn sáng rọi.


      "Hinh Nhi, cần em cảm kích , chỉ muốn em cả đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường!"


      Ánh mắt trong suốt của Kỳ Hinh lên tầng hơi nước mỏng manh. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc nồng đậm, chủ động hôn lên môi Lăng Thiếu Đường...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 137: Quốc gia lãng mạn

      Khi mùi hoa oải hương lãng mạn tràn ngập, là có thể biết người đó mình nhiều bao nhiêu!


      Say mê trong biển hoa màu tím, tình ngọt ngào như thế.


      Lúc gió nổi lên, mùi hoa oải hương cũng lay động theo chiều gió đến bên mình


      Dưới ánh mặt trời, mùi hương tràn ngập nỗi nhớ.


      Ký ức cũng như mùi hoa oải hương. Cùng nhau vượt qua tình thể quên!


      Hít lấy mùi hoa oải hương, khí có mùi hương khác lạ......


      ☆☆☆☆☆☆☆☆


      Địa điểm cạnh tranh đấu thầu công trình địa chấn thế giới là Provence ở miền Nam nước Pháp, bên trong tôn lên vẻ đẹp mơ mộng. Là địa điểm thích hợp để bàn bạc những công việc trọng đại.


      Máy bay tư nhân bay lượn trung cao vạn thước mạnh mẽ như chim ưng, khí thế duy ngã độc tôn quét ngang khí.


      Ở trong cabin xa hoa mùi thơm của rượu đỏ tỏa ra bốn phía. Lăng Thiếu Đường lười nhác dựa lưng vào chiếc ghế mềm mịn, ở trong tay cầm ly thủy tinh có chân dài, hời hợt uống vào ngụm rượu trong ly.....


      Chờ xử lý tốt việc này xong, sau đó, đem ánh mắt của mình nhìn Kỳ Hinh cách đó xa.


      ghế sofa to như vậy, Kỳ Hinh chỉ giống như chú mèo khiến người ta phải trìu mến, ngủ.


      người đắp cái chăn màu trắng, sắc mặt của cũng trắng như vậy, hàng mi cong cong dài, cái miệng nhắn đỏ mọng hơi mở ra, khiến ham muốn trong lòng người khác trỗi dậy, cho dù ngủ say, cũng đẹp gì sánh nổi.


      Bước chân Lăng Thiếu Đường nhàng, thong thả đến trước mặt , ngồi xuống. Cúi người, tham lam nhìn bộ dáng mỹ lệ của .


      Dần dần, trong đôi mắt ta lạnh lẽo, nụ cười cưng chiều chậm rãi lên môi , bàn tay to lướt qua gò má trơn bóng mềm mại của Kỳ Hinh, đáy lòng cũng cảm thấy áy náy.


      Mới lên máy bay, liền xử lý công việc của mình, để ý đến , nhất định vì cảm thấy buồn chán quá nên mới ngủ say như vậy. Xem ra cần phải quan tâm tới nhiều chút nữa, mới cảm thấy đơn.


      Cúi đầu, đáy mắt lên ý cười, dịu dàng che chở như che chở cho đứa bé để dựa vào người mình, hít sâu hơi, ngửi toàn bộ mùi hương thơm ngát người .


      "Ưm --"


      Theo bản năng Kỳ Hinh thầm tiếng, hai mắt mở ra hơi mông lung, lại nhắm lại, khuôn mặt nhắn mềm mại ru rú ở lồng ngực cường tráng của Lăng Thiếu Đường giống như ỷ lại, tùy ý cọ cọ vài cái, tìm kiếm tư thế dễ chịu nhất để ngủ.


      "Đúng là bé mèo lười!" Lăng Thiếu Đường cúi đầu, khẽ cười ở bên tai .


      Cánh tay bền chắc ôm chặt lấy thân thể mềm mại của , giờ này khắc này thân thể của như mặt nước xao động ở người , mà lại như con vật đáng khiến lòng rung động thôi, có thể cảm nhận được dục vọng nguyên thủy của mình rục rịch ngóc đầu dậy.


      biết bản thân mình bị gì, mỗi khi Kỳ Hinh ở bên cạnh, vẻ kiêu ngạo lâu nay của bỏ chạy lên chín tầng mây, bản thân giống như tên háo sắc, lần lượt đoạt lấy biết mệt mỏi.


      Hơi thở nam tính nóng bỏng phả vào vành tai mẫn cảm của Kỳ Hinh, khiến run rẩy phản kháng.


      "Đừng -- đáng ghét!"


      Ky Hinh hờn dỗi, toàn thân tản ra hơi thở lười nhác mê người lười nhác.


      Lăng Thiếu Đường cười ha ha, kỳ thực giống như bé ham ngủ, chỉ cần khi ngủ say, nếu kêu rời giường, kiểu gì cũng làm nũng.


      "Đường -- người ta rất mệt rất mệt mà!"


      Kỳ Hinh đem cánh tay của mình quấn lên Lăng Thiếu Đường, mắt buồn ngủ mông lung bộ dáng rất mê người, làm nũng thường kêu tên của , thanh nhàng ngọt ngào giống nước đường.


      Lăng Thiếu Đường trìu mến hôn lên cái trán trơn bóng của , bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên giống như nghĩ, bé này lại chịu tỉnh rồi....


      Lập tức, xấu xa ở bên tai : "Tối hôm qua chỉ muốn em hai lần, mà em mệt thành như vậy rồi hả?"


      Kỳ Hinh mở choàng mắt, ngẩng đầu lên:


      "Cái gì mà hai lần, rạng sáng hôm nay còn bắt buộc người ta"


      bĩu môi lý lẽ với Lăng Thiếu Đường, thấy ánh mắt cười nhạo của Lăng Thiếu Đường, giống như đóa sen yên tĩnh nhưng đẹp đẽ bỗng chốc mặt đỏ ửng: " đáng ghét" giơ đôi bàn tay nho trắng như phấn lên đánh vào ngực .


      Lăng Thiếu Đường cười lớn, đem bàn tay bé của thu vào trong bàn tay to lớn của mình.


      "Đường, còn bao lâu chúng ta đến nơi?"


      Kỳ Hinh trẻ con ngáp cái. Sau đó lười biếng nằm khuỷu tay Lăng Thiếu Đường.


      "Ừ, đại khái còn giờ nữa!"


      trìu mến hôn lên cổ , .


      " sao?"


      Ánh mắt Kỳ Hinh sáng ngời, vẻ mặt vui sướng nhìn Lăng Thiếu Đường.


      Rốt cục cũng có thể đến nơi mà mình thích rồi!


      Provence, nơi này rất lãng mạn giống như thế giới thần tiên, luôn ảo tưởng có thể ở đây ngày, cùng với người đàn ông mà mình nhất bước vào biển hoa Tanaka màu tím hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, mà người đàn ông đó chính là Lăng Thiếu Đường, hôm nay, rốt cục cũng thực mong ước bấy lâu của mình rồi!


      Lăng Thiếu Đường gật đầu, nhìn nhảy nhót, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc.


      Kỳ thực còn hai ngày nữa mới đến buổi cạnh tranh đấu thầu, nhưng quyết định đến Provence trước, ngoài việc muốn xem xét hoạt động của các chi nhánh ở nước Pháp, quan trọng nhất là vào hai ngày này, muốn mang Kỳ Hinh hưởng thụ khung cảnh lãng mạn và ấm áp ở đây.


      "Đường, hai ngày này luôn luôn ở bên cạnh em sao?"


      Kỳ Hinh ngửa đầu, đáng hỏi.....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :