1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 123: LĂNG THIẾU ĐƯỜNG TỎ TÌNH




      An Vũ Ân quỳ xuống đất, ánh mắt đầy mỏi mệt và ưu thương, ngón tay nhàng chạm lên tấm ảnh bia mộ.


      - Vũ Ân… - Lăng Thiếu Đường nhàng đỡ An Vũ Ân đứng dậy, bàn tay to của đặt lên eo , chống đỡ cơ thể sắp ngã quỵ của .


      - biết , tôi rất vô dụng, tôi thể kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, là tôi, là tôi hại chết bà! – An Vũ Ân đau khổ hét to.


      - Vũ Ân, em đừng tự trách mình, em cố gắng hết sức rồi, phải sao? Giờ tôi mới biết, hóa ra tất cả mọi chuyện em làm đều là vì bác ! – Lăng Thiếu Đường đau lòng ôm .


      An Vũ Ân khóc thút thít: “Là tôi tốt, là tôi tốt…”


      kiên trì nổi, bật khóc trong lòng Lăng Thiếu Đường.


      An Vũ Ân cũng có gia đình hạnh phúc, nhưng sau này khi người bố mà hết mực kính ngoại tình, bỏ mặc gia đình hai mẹ con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Sau khi An Vũ Ân lên đại học, mới biết tin mẹ mình bị mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.


      Khi Lăng Thiếu Đường nghe xong, đau lòng. Trải nghiệm của An Vũ Ân cũng khá giống với câu chuyện của .


      ra, mẹ cũng vì bố ngoại tình mà buồn bực rồi chết. Tuy rằng phải sống trong cuộc sống nghèo khổ nhưng dù vậy, tinh thần lúc nào cũng trong bần cùng còn khổ sở hơn.


      ôm chặt lấy An Vũ Ân, trong lòng càng thêm đau xót. bất lực càng khiến có ý muốn bảo vệ .


      - Vũ Ân, làm bạn ! Để sau này bảo vệ em, có được ? – Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường mơn trớn khuôn mặt , giọng .


      Giọt nước mắt còn vương má An Vũ Ân, ngước mặt lên, kinh ngạc mở to mắt, nhìn nét mặt Lăng Thiếu Đường, sau đó cười khổ:


      - ra em rất cảm kích mấy ngày nay luôn ở bên cạnh em, nhưng đừng đùa như vậy, chúng ta… căn bản là chúng ta hề xứng đôi!


      Lăng Thiếu Đường giữ chặt vai , bắt phải nhìn vào mắt , cất giọng đầy khẳng định:


      - đùa! Vũ Ân, hoàn toàn nghiêm túc! muốn được ở cùng với em! – Ngữ khí đầy kiên định, cho phép người khác thương lượng gì thêm.


      - Tại sao? Tại sao lại là em? Bên cạnh có nhiều phụ nữ như vậy...


      An Vũ Ân cảm thấy mình mơ, tuyệt đối thể ngờ cậu chủ Lăng Thiếu Đường lại có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.


      - Bởi vì chỉ muốn em! – Lăng Thiếu Đường giống như tuyên thệ, hôn lên môi An Vũ Ân.


      An Vũ Ân nắm chặt tay lại, nước mắt tuôn rơi.


      biết trái tim mình trầm luân rồi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, bị lạc mất phương hướng. Lời tỏ tình của khiến kinh ngạc, cả đời này nắm tay người đàn ông này sao? Mặc kệ, chỉ cần có ở bên cạnh, quan tâm đến chuyện gì khác.


      Từ ngày hôm đó, An Vũ Ân với thân phận bạn của Lăng Thiếu Đường xuất cùng . Vì còn tuổi nên Lăng Thiếu Đường đề nghị yên tâm học.


      Khi đó, Lăng Thiếu Đường vào làm việc tại Lăng thị, cố gắng hết sức để trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Lăng Diêu Hồng.


      - Thiếu Đường, em phải đến trường nữa à? – An Vũ Ân dựa người vào ngực Lăng Thiếu Đường, cất giọng đầy tội nghiệp.


      - Đương nhiên rồi! – Lăng Thiếu Đường buồn cười, nhìn khuôn mặt nhắn của .


      An Vũ Ân cụp mắt xuống, hơi hoảng sợ: “Nhưng... nhưng hiệu trưởng bị người của đánh thành ra dạng đó...”


      - có bảo em học tiếp trường đó đâu! – Lăng Thiếu Đường mỉm cười .


      - Hả? Vậy em đâu học? – An Vũ Ân hiểu.


      Lăng Thiếu Đường thân thiết vuốt ve mặt , : “Đương nhiên là Havard rồi, hơn nữa nhờ người giúp em làm thủ tục nhập học rồi!”


      - Cái gì? Havard? – An Vũ Ân kinh ngạc, suýt nữa nhảy cẫng lên, trước giờ chưa từng nghĩ mình được học ở đại học Havard.


      - Nhưng... thành tích của em cũng chỉ bình thường, làm thế nào mà làm được? – kinh ngạc, biết phải gì.


      Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười: “Thành tích của em tốt lắm, xem bảng điểm của em rồi!”


      - ư? Em có thể đến đó học ư? – An Vũ Ân vui sướng .


      - Đương nhiên! – Lăng Thiếu Đường thấy như vậy, trìu mến hôn lên trán .


      - Nhưng... nhưng em qua đó học, chúng ta phải rời xa nhau sao? Em thích!


      Khi nghĩ đến điều này, ánh mắt An Vũ Ân tối sầm lại, dựa hẳn người vào trong lòng Lăng Thiếu Đường. Nếu như vậy thà nữa còn hơn.


      Lăng Thiếu Đường thấy rất ấm áp, bàn tay to của thương vỗ về tóc : “Thời gian học của em cũng vừa hay là khoảng thời gian phụ trách công việc bên Mỹ, cho nên em thể rời khỏi tầm mắt của đâu!”


      An Vũ Ân nghe xong liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vui mừng: “ ? ?”


      Lăng Thiếu Đường cười ha ha: “Đương nhiên rồi, ngốc ạ!”


      - Thiếu Đường, đúng là đồ đáng ghét, sao sớm, hại em lo lắng mãi! – An Vũ Ân hạnh phúc ôm chầm lấy cổ Lăng Thiếu Đường. Có đôi khi cảm thấy ông trời là ưu ái mình, sau khi mẹ qua đời, còn nơi nương tựa, Lăng Thiếu Đường liền xuất , ở ngay bên cạnh .


      - Vũ Ân, đưa em đến nơi! – Lăng Thiếu Đường hôn rồi .


      - đâu?


      An Vũ Ân ngẩng khuôn mặt nhắn lên, nhìn Lăng Thiếu Đường rồi hỏi. rất thích nhìn vào đôi mắt thâm thúy của , bởi vì trong mắt , có thể nhìn thấy bản thân mình.


      Lăng Thiếu Đường chiều vuốt mũi : “ rồi biết!”


      Hạnh phúc tràn đầy, Lăng Thiếu Đường lái xe .

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 124: CẦN PHẢI “MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI”



      An Vũ Ân được Lăng Thiếu Đường đưa đến biệt thự xa hoa, nơi này cách xa ồn ào của khu vực nội thành, khắp nơi tràn ngập hương vị của tự nhiên.


      An Vũ Ân sợ đến ngây người, bởi vì nhìn thấy căn phòng ngập tràn hoa hồng.


      - Sinh nhật vui vẻ, Vũ Ân! – Lăng Thiếu Đường ôm từ sau lưng, giọng .


      - Sao biết được?


      An Vũ Ân vui mừng hỏi. Từ sau khi mẹ bệnh nặng, lâu lắm rồi có ai chúc mừng sinh nhật .


      Lăng Thiếu Đường mỉm cười: “Hôm nay đến đây để chúc mừng sinh nhật em, quan trọng là cái này!”


      mở bàn tay ra, bên trong là chiếc hộp tinh xảo, được gói rất cẩn thận, nhìn qua cũng biết xa xỉ đến mức nào.


      - Đây là gì vậy? – An Vũ Ân cắn môi hiểu.


      - Mở ra xem ! – Lăng Thiếu Đường đưa chiếc hộp đến trước mặt An Vũ Ân.


      An Vũ Ân dè dặt cầm lấy chiếc hộp, rồi từ từ mở ra...


      Trái tim đập thịch tiếng, chiếc nhẫn xa hoa xuất ngay trước mắt.


      tặng nhẫn cho , chẳng lẽ muốn...


      An Vũ Ân ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt.


      - Thiếu Đường... ... – hỏi mà hơi run run.


      - muốn dùng chiếc nhẫn này để trói buộc em đời kiếp, em đồng ý ? – Lăng Thiếu Đường nhìn ra hoảng loạn trong mắt , cất giọng đầy kiên định.


      Hạnh phúc như cơn hồng thủy bao phủ lấy khắp trái tim An Vũ Ân, vui sướng nhìn Lăng Thiếu Đường, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt dây, rơi tí tách.


      gật đầu, ôm chặt lấy Lăng Thiếu Đường.


      - Vũ Ân, đợi khi nào em tốt nghiệp, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ! – Lăng Thiếu Đường thào bên tai .


      An Vũ Ân kích động nên lời, nước mắt của làm ướt khoảng áo sơ mi của .


      Năm nay là sinh nhật khó quên nhất của . mất người mẹ thương, nhưng đồng thời lại có được người đàn ông mến.


      Màn đêm buông xuống, An Vũ Ân nằm trong ngực Lăng Thiếu Đường, để mặc bàn tay vuốt tóc mình. Hai người bị ai làm phiền, em em suốt cả ngày.


      Bữa tối qua , An Vũ Ân thẹn thùng với Lăng Thiếu Đường: “Thiếu Đường, ra em cũng có món quà muốn tặng !”


      - Hôm nay là sinh nhật em, em còn muốn tặng quà gì? – Câu của khiến cảm thấy ngứa ngáy, dục vọng trong lòng nhất thời dâng lên.


      - Ừm, em có món quà đặc biệt muốn dành tặng ! – càng càng .


      - Cái gì cơ? – nghe , mà say mê của lại càng khiến thích thú.


      - Em là, em muốn dùng bản thân mình làm quà tặng cho ! – xong, cúi gằm mặt xuống, hai má nóng như lửa.


      Lăng Thiếu Đường chấn động, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà kích động, ra lời.


      - Em... em nguyện ý? Vũ Ân?


      rất , cẩn thận ôm lấy từ sau lưng, giọng mang theo tình cảm mãnh liệt.


      - Vũ Ân...


      Dường như có thiên quân vạn mã nhiệt tình càn quét, dục vọng bị nhốt ngàn năm bỗng được phóng thích, điên cuồng quét tới.


      kìm lòng được, hôn lên môi , má , mũi , rồi chậm rãi xuống đến cổ , bộ ngực trắng nõn của , nhàng cởi quần áo ra, hai người lại càng tiếp xúc thân mật hơn...


      - Đừng sợ, dịu dàng, dịu dàng, Vũ Ân...


      - Ưm...


      Màn đêm dịu như thế, càng tăng thêm nhiệt tình của hai người nhau, mãi đến khi ánh hửng đông lấp ló...


      * * *


      Thanh Vận Viên, biệt thự của nhà họ Lăng.

      - Cái gì? Thiếu Đường, con lại lần nữa ! – Giọng của Lăng Diêu Hồng cao lên, đầy uy nghiêm.


      Lăng Thiếu Đường lười nhác duỗi hai chân ra, hề sợ hãi lửa giận của bố mình.


      - Con vừa rất ràng rồi, con và Vũ Ân kết hôn! – lặp lại lần nữa.


      - Làm càn! Con đúng là liều lĩnh! Con còn trẻ hiểu chuyện, nhưng bố ngờ lại nghe mấy lời linh tinh này từ chính miệng con ra! – Lăng Diêu Hồng lớn tiếng .


      - Bố, bố đừng nóng giận, cả rất Vũ Ân, bố cũng đừng... – Lăng Thiếu Nghị vội giảng hòa.


      - Im miệng! Bố còn chưa đến con đâu. cả con đưa An Vũ Ân đến Havard để học, có phải con cũng nhúng tay vào giúp đỡ phải ? – Lăng Diêu Hồng chuyển hướng sang Lăng Thiếu Nghị.


      - Bố, việc này liên quan đến Thiếu Nghị, tất cả đều là do con sắp xếp, con rồi, đợi An Vũ Ân tốt nghiệp, bọn con cử hành hôn lễ!


      Lăng Thiếu Đường liếc mắt ra hiệu cho Lăng Thiếu Nghị, bảo ta được thêm gì nữa.


      - Con dám? Nếu con muốn kết hôn cũng phải tìm gia đình môn đăng hộ đối. Bố cho con biết, bố kiên quyết đồng ý để An Vũ Ân bước chân vào nhà họ Lăng này! – Lăng Diêu Hồng tức giận đến mức râu dựng ngược cả lên.


      - Môn đăng hộ đối? Hừ, được lắm, con xin rửa tai lắng nghe, bố muốn con dâu của nhà họ Lăng phải là ai? – Lăng Thiếu Đường cười lạnh, thẳng thắn hỏi Lăng Diêu Hồng.


      - con Kỳ Hinh của nhà chú Kỳ học ở trường Cambridge, đợi con bé tốt nghiệp, con phải lấy con bé ấy làm vợ! – Lăng Diêu Hồng cũng thẳng.


      - Hừ! Đây là cái mà bố gọi là môn đăng hộ đối ư? Theo con được biết, sản nghiệp nhà họ Kỳ bằng góc nhà họ Lăng đâu!


      Lăng Thiếu Đường cất giọng khinh miệt. Môn đăng hộ đối là giả, bắt cưới người khác mới là .


      --- ------ -------

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 125: ĐƯA RA LỜI CHIA TAY



      - Con... con mà dám qua lại với cái con bé họ An đó nữa, bố miễn mọi chức vụ của con trong Lăng thị, biến con thành kẻ nghèo hèn, xem con bé đó có còn ở bên cạnh con nữa hay ?


      Lăng Diêu Hồng nghiến răng nghiến lợi . Ông bị con trai làm cho tức chết, còn nỗi khổ tâm của ông nào có đứa nào biết. Nó là người thừa kế Lăng thị trong tương lai, sao có thể bát nháo như vậy được chứ? Ông hiểu rốt cuộc Thiếu Đường bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa.


      Lăng Thiếu Nghị liên tục với Lăng Diêu Hồng:


      - Bố, sao bố phải khổ vậy chứ? Bố đừng bắt ép cả!


      - Thiếu Nghị, cần phải cầu xin giúp !


      Lăng Thiếu Đường giận dữ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo chống lại Lăng Diêu Hồng:


      - Bố, tùy bố muốn đuổi con ra khỏi Lăng thị hay thế nào cũng được, nhưng con nhất quyết cưới An Vũ Ân! Những lời này con lại nữa! – xong, Lăng Thiếu Đường hề quay đầu lại mà thẳng ra cửa.


      - Thiếu Đường, con quay lại đây ngay! – Lăng Diêu Hồng tức giận quát lên.


      - Bố, thôi mà, bố cũng biết tính của cả rồi mà!


      Cuối cùng, Lăng Thiếu Đường vẫn liều lĩnh chống đối, cùng An Vũ Ân đến Mỹ.


      Nhớ đến đây, Lăng Thiếu Đường đột nhiên ngừng lại, bóng đêm đen như mực bủa vây khắp nơi, dường như vây cả vào lòng của Kỳ Hinh.


      cảm thấy lòng mình trĩu xuống, nỗi đau khó có thể diễn tả bằng lời. Lăng Thiếu Đường rất nhàng, bình thản, nhưng vẫn cảm nhận được tình say đắm trước kia của .


      - Hinh Nhi...


      Lăng Thiếu Đường đau lòng, ôm chặt Kỳ Hinh hơn nữa. biết những chuyện trước đây làm bị tổn thương, lúc này chỉ có thể dùng lồng ngực ấm áp của mình để hóa giải nỗi muộn phiền của mà thôi.


      Kỳ Hinh biết mình nên ghen tị như vậy, dù sao đây cũng là đoạn đường qua của Lăng Thiếu Đường, nhưng trái tim vẫn rất đau.


      - Rốt cuộc giờ em cũng biết tại sao trước kia lại hận em như vậy. Chính vì xuất của em nên mới phải rời xa An Vũ Ân, đúng ?


      ngẩng mặt lên, đôi mắt đen long lanh nước nhìn Lăng Thiếu Đường.


      - , phải, Hinh Nhi, mọi chuyện liên quan đến em...


      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, trong lòng đầy căng thẳng, cúi người, đau lòng hôn lên mắt .


      ra, muốn cho Kỳ Hinh biết, ngoại trừ ra, đời này có nước mắt của người phụ nữ nào có thể khiến đau lòng như vậy, bất lực đến thế. Dù là An Vũ Ân của năm ấy cũng khiến cảm thấy thế này.


      Kỳ Hinh nghẹn ngào, bàn tay bé đặt lên khuôn mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường: “Sao hai người lại chia tay?”


      Lăng Thiếu Đường thở dài hơi. ra muốn mọi chuyện với Kỳ Hinh, sợ chịu đựng nổi, nhưng khi nhìn ánh mắt như vậy, biết nếu mình , nhất định nghĩ nhiều.


      Vì thế, Lăng Thiếu Đường lại siết vòng tay ôm Kỳ Hinh, để biết quan tâm đến mức nào.


      Lăng Thiếu Đường và An Vũ Ân bên nhau rất yên ổn, còn Lăng Diêu Hồng cũng có động thái gì. Chỉ mỗi lần Lăng Thiếu Đường đưa An Vũ Ân về biệt thự nhà họ Lăng, ông lại luôn bày ra vẻ mặt lạnh như băng.


      Có lẽ là do tuổi sàn sàn nhau, An Vũ Ân cũng rất thân thiết với Lăng Thiếu Nghị.


      Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, Lăng Thiếu Đường cùng An Vũ Ân bên nhau ba năm rưỡi, đồng thời, cũng đến thời điểm hai người tổ chức hôn lễ.


      Nhưng ngày...


      Lăng Thiếu Đường trong phòng họp thảo luận về công việc đột nhiên nhận được điện thoại của An Vũ Ân. nhìn đồng hồ, đây là thời gian An Vũ Ân thử áo cưới, vì bận rộn quá nên cùng với .


      - Vũ Ân, sao thế? có chiếc váy cưới nào đẹp à? – Lăng Thiếu Đường vừa nghe điện thoại vừa lật giở tài liệu.


      biết tại sao An Vũ Ân lại gọi điện tới, cũng bị làm sao, để lựa chọn chiếc váy cưới đẹp nhất, thuê nhà thiết kế hàng đầu, nhưng vẫn hợp ý của .


      Điện thoại ở đầu bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào, An Vũ Ân khóc.


      - Vũ Ân, xảy ra chuyện gì rồi sao?


      Lăng Thiếu Đường cảm thấy mơ hồ, vội vàng hỏi.


      - Thiếu Đường... em muốn gặp ... – An Vũ Ân nghẹn ngào.


      - Vũ Ân, em đừng khóc, cho nghe rốt cuộc có chuyện gì? Bên còn cuộc họp quan trọng, sau khi xong việc lập tức đến tìm em có được ? – Lăng Thiếu Đường hơi sốt ruột.


      - Thiếu Đường... trong lòng , em quan trọng hơn hay công việc quan trọng hơn? Em ở Kope chờ , nếu tới, em lập tức nhảy lầu! – An Vũ Ân lớn tiếng khóc.


      Lăng Thiếu Đường nghe xong, cảm thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức cúp máy rồi lái xe đến Kope.


      Kope là nhà hàng cao cấp, nhắm vào đối tượng là những người có địa vị xã hội cao, vậy nên ở đây hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa bị ai quấy rầy.


      Khi Lăng Thiếu Đường nhìn An Vũ Ân ngồi đối diện, mới phát rất tiều tụy, bàn tay của nắm chặt lấy áo trước ngực.


      - Vũ Ân... – Lăng Thiếu Đường giọng gọi tên , sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn.


      xảy ra chuyện gì rồi?


      An Vũ Ân nước mắt lưng tròng, gằn từng tiếng với Lăng Thiếu Đường:


      - Thiếu Đường, chúng ta... chúng ta thể kết hôn, chúng ta... chia tay !


      - Cái gì? Em cái gì? – Lăng Thiếu Đường kinh ngạc trước những lời của An Vũ Ân.


      An Vũ Ân dần buông lỏng tay túm lấy áo mình, cổ áo bị lực nào kìm giữ, bị mở toang.


      Lăng Thiếu Đường kinh ngạc, khi nhìn xuống phần cổ trắng như tuyết, xương quai xanh của , mới phát ra...


      làn da trắng mịn ấy, ràng xuất những vết đỏ chói.


      Là dấu hôn!


      Nhìn những vết hôn người An Vũ Ân, Lăng Thiếu Đường có thể tưởng tượng ra kẻ chạm vào An Vũ Ân tùy ý đến mức nào.


      Vô liêm sỉ!


      Lăng Thiếu Đường đứng bật dậy, siết chặt tay lại, đôi mắt thâm thúy đầy dữ tợn.


      - An Vũ Ân, chuyện này là sao? Em !


      Chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy. chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ của mình lại bị người đàn ông khác lưu lại dấu hôn người.


      An Vũ Ân đau khổ chảy nước mắt, ra sức lắc đầu: “Thiếu Đường, phải như vậy, em biết gì cả, em...”. được nữa, đôi môi run rẩy, giọng khàn khàn.


      - Là ai? Là thằng nào? – Lăng Thiếu Đường đập bộp xuống bàn, đôi mắt như muốn giết người.


      An Vũ Ân nhìn Lăng Thiếu Đường, từng giọt nước mắt chảy xuống.


      từng tiếng với : “Lăng Diêu Hồng, bố của !”


      Lăng Thiếu Đường mở to hai mắt, bỗng chốc ngã ngồi xuống ghế.


      Sao bố của lại có thể cùng bạn của ...


      - Tại sao lại như vậy? Sao lại thế này? – Trong giây lát, đứng dậy, bóp chặt hai vai An Vũ Ân rồi hỏi.


      An Vũ Ân đầy đau buồn, khóc đến còn chút sức lực nào.


      - Thiếu Đường, chúng ta chia tay ! Em xứng, thể ở bên cạnh nữa rồi!


      Lăng Thiếu Đường lúc này chỉ muốn giết người, nắm chặt lấy tay An Vũ Ân: “ theo !”


      - ... Thiếu Đường, muốn đưa em đâu? – An Vũ Ân lắc đầu nguầy nguậy, chỉ muốn ngất xỉu ngay tại đây.


      Lăng Thiếu Đường nhiều lời, lập tức bế lên, ra khỏi nhà hàng.


      mở cửa xe ra, đẩy vào trong.


      - muốn em cho ngọn ngành, tại sao lại thế này? – Rốt cuộc Lăng Thiếu Đường cũng chịu nổi, điên cuồng gào lên.


      Lửa giận có thể cắn nuốt lý trí của con người ta trong phút chốc, siết chặt tay thành nắm đấm, cố nén ý nghĩ vung nắm đấm lên.


      An Vũ Ân khóc: “Hôm nay bác Lăng... Bác ấy gọi điện cho em, muốn cùng em chuyện. Ai ngờ, khi đến nhà , bác ấy bảo người làm ra ngoài, sau đó... em chống cự nhưng được... Thiếu Đường... Em ngờ... Huhu...”


      Lăng Thiếu Đường như nghe thấy tin động trời, ngờ bố của mình lại làm ra chuyện như vậy.


      Thời gian như ngưng đọng lại, khi nghe đến đó, Kỳ Hinh kinh ngạc ngồi dậy, nhìn vào mắt , rồi lắc đầu.


      - thể, bác Lăng làm như vậy, bác ấy... sao bác ấy có thể làm ra chuyện như vậy chứ... – cảm thấy cả người mình run lên.


      Lăng Thiếu Đường cũng ngồi dậy, lúc này phát ra bản thân mình hề muốn Kỳ Hinh rời khỏi vòng tay chút nào.


      - Hinh Nhi, lại đây, ôm ! – giọng .


      Kỳ Hinh thở hổn hển. thể tiếp nhận này, cơ thể mềm mại dịu dàng lại lần nữa ôm lấy Lăng Thiếu Đường, rồi ngẩng đầu, khẽ hỏi :


      - Tất cả là hiểu lầm, đúng ?


      Lăng Thiếu Đường thương hôn lên môi Kỳ Hinh, sau đó trong ánh mắt hỗn độn xen lẫn chút bất đắc dĩ, thấp giọng : “Em hy vọng là hiểu lầm?”


      - Đương nhiên, em tuyệt đối tin bác Lăng lại làm như vậy! – Kỳ Hinh khó tin và cũng có chút hoài nghi.


      Lăng Thiếu Đường thở dài hơi: “ cũng hy vọng chỉ là hiểu lầm, nhưng khi về nhà chất vấn, chính ông ấy... thừa nhận!”


      Dường như bầu trời sụp xuống, Kỳ Hinh hít sâu hơi, cảm thấy như có bàn tay ai đó bóp cổ mình vậy.


      che chặt miệng lại, muốn kêu to lên.


      ra là như vậy! Kỳ Hinh cảm thấy toàn thân lạnh toát, theo bản năng ôm chặt lấy Lăng Thiếu Đường hơn.


      - Về sau thế nào? An Vũ Ân đâu? – Tuy ghen tị với An Vũ Ân, nhưng đồng thời lại cảm thấy ấy rất đáng thương.


      - Sau khi chuyện đó xảy ra, An Vũ Ân liền rời câu nào, có lẽ là ấy thể đối mặt với chuyện đó! – Giọng của Lăng Thiếu Đường chứa đựng thê lương.


      Kỳ Hinh kinh hãi, nhìn chằm chằm : “Chẳng lẽ... tìm ấy ư?”


      Chuyện này là chuyện thể ngờ. Với năng lực của Lăng Thiếu Đường, muốn tìm người rất đơn giản, trừ khi là... muốn tìm.


      Lăng Thiếu Đường cười khổ: “ cũng thử tìm thời gian, nhưng có tin tức gì. Đừng là An Vũ Ân, đến cả chính bản thân cũng chấp nhận nổi chuyện đó!”


      Kỳ Hinh hỏi tiếp nữa, vì biết câu cuối cùng của mới là mấu chốt.


      Căn phòng yên tĩnh trở lại, Kỳ Hinh gì, Lăng Thiếu Đường cũng im lặng, bầu khí có chút âu sầu.


      Cuối cùng, Kỳ Hinh phá vỡ im lặng.


      biết mọi chuyện, đáng tiếc quá muộn, mọi chuyện thể cứu vãn.


      - Đường, rốt cuộc em cũng hiểu tại sao hai năm trước lại nghi ngờ quan hệ giữa em và bác Lăng rồi!


      Ngữ khí mềm đầy bất đắc dĩ.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 126: GIẢI THOÁT




      Hai con người chịu quá nhiều tổn thương, như đôi chim đơn độc bầu trời...


      Chỉ có thể sải cánh bay lượn...


      Liệu đây có phải là thế giới lý tưởng ?


      Mưa gió qua , chim gãy cánh, lao thẳng xuống dưới...


      Màn mưa rơi cả vào trong mắt...


      Cái xoay người của em...


      quá xa để có thể chạm vào.


      * * *


      Bàn tay bé của Kỳ Hinh đặt lên cổ Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt nhắn dán chặt vào lồng ngực ấm áp của , cảm nhận nhịp đập trái tim .


      - Đường, có tin em ? Trong lòng liệu có cho rằng em chung thủy với ? – Giọng của nhàng như đóa hoa rớt cánh xuống mặt nước.


      Trái tim Lăng Thiếu Đường như bị ai bóp nghẹn, câu ấy của Kỳ Hinh khiến cảm thấy rất đau khổ, cũng cảm nhận được sâu sắc tội ác của mình.


      Kỳ Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen mê người lóe sáng, thâm thúy như vũ trụ bao la.


      đau lòng vuốt ve gương mặt , dịu dàng và ấm áp.


      Người đàn ông trước mặt là người đàn ông thương nhất, vậy nên vui vẻ hay đau khổ của cũng là của , sao có thể cảm nhận được tâm trạng của chứ?


      Lăng Thiếu Đường yên lặng gì, cúi người, hôn sâu lên môi Kỳ Hinh, tựa như muốn che giấu hết nỗi đau khổ ...


      - Hinh Nhi, sinh cho đứa con, có được ? – Giọng trầm thấp đầy nhẫn bi thương.


      Câu ấy bộc lộ hết tình cảm từ sâu tận đáy lòng Lăng Thiếu Đường...


      Nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống ngừng...


      Kỳ Hinh nghẹn ngào, nhìn Lăng Thiếu Đường qua làn nước mắt.


      Khi thấy ánh mắt bi thương của Lăng Thiếu Đường, rốt cuộc cũng hiểu tin , đồng thời dằn vặt và hối hận vì những hành động trước đây của mình.


      Đúng, biết, hiểu Lăng Thiếu Đường nghĩ gì. Có lẽ sớm hối hận rồi. Người đàn ông kiên nghị này sao có thể dễ dàng gỡ bỏ lớp áo giáp bên ngoài xuống chứ?


      đau lòng như cơn đại hồng thủy chôn sâu trái tim Lăng Thiếu Đường, ôm chặt lấy Kỳ Hinh, tùy ý để khóc trong lòng mình.


      Lúc này, dù Kỳ Hinh có bảo nhảy lầu, cũng do dự làm theo.


      - Hinh Nhi, xin lỗi em...


      Giọng trầm thấp của Lăng Thiếu Đường hơi khàn khàn, đau lòng ôm lấy , cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc, cảm nhận mùi hương của quanh quẩn bên mũi .


      Từ nghẹn ngào, nức nở, Kỳ Hinh đột nhiên khóc to lên:


      - Đường, có biết tàn nhẫn đến thế nào ? Ngay ngày đầu tiên kết hôn, bắt em gánh vác thù hận của , bỏ mặc em mình, để em khóc mình trong đêm tối, có biết ? Có biết ?


      Lăng Thiếu Đường đau lòng đến mức chỉ muốn ôm chặt Kỳ Hinh hơn nữa: “Biết, biết!”


      có thể tưởng tượng ra hai năm trước, đêm nào Kỳ Hinh cũng chờ đợi về nhà, từ ngày đến tối, tối đến khuya. rồi, lòng cũng chết , nhưng vẫn gượng cười và ra vẻ kiên cường.


      Nghĩ đến đây, trái tim nát tan. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nhất định hôn hết những giọt nước mắt của , ôm chặt vào lòng, thể bị tổn thương nữa, dẫm đạp lên tình và tôn nghiêm của .


      Đây chính là Kỳ Hinh! Dù có ấm ức đến thế nào, ở trước mặt , luôn kiên cường, mục đính chính là muốn để nhìn thấy nỗi buồn thương của đằng sau cái vẻ vui vẻ ấy.


      Kỳ Hinh nghẹn ngào:


      - Đường, có biết em nhiều đến thế nào ? Khi em mang thai con , lại thấy ở cùng người phụ nữ khác, có biết trái tim em... trái tim em...


      - biết... – Lăng Thiếu Đường hôn , giọng đầy nghiêm túc.


      Lần đó là cố tình. chịu nổi lạc quan và kiên cường của Kỳ Hinh nên mới tùy tiện gọi điện cho người phụ nữ để đạt được mục đích của mình. muốn thông qua cách này để phá nát gương mặt tươi cười của .


      Nhưng, lúc đó nhận ra sai rồi, vì khi nhìn thấy đau đớn và bất lực của , trái tim như muốn vỡ ra.


      Ngữ khí dịu dàng của Lăng Thiếu Đường khiến Kỳ Hinh càng thêm yếu đuối, nấc lên:


      - Em rất sợ vì An Vũ Ân nên mới hận em. ra em rất ghen tỵ với ấy, khi biết ấy, em ghen tỵ đến mức phát điên. Khi biết liều lĩnh muốn kết hôn với ấy, em ghen tỵ đến mức trái tim đau đớn. ra, ngay từ đầu em thua rồi, em bại trận trước ấy, thua trước thời gian!


      Lăng Thiếu Đường nhàng nâng mặt Kỳ Hinh lên, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt của rồi giọng :


      - Hinh Nhi, phải, em thua ai hết, hề thua An Vũ Ân, cũng hề thua trước thời gian!


      Kỳ Hinh nghẹn ngào, như nghe chuyện khó tin:


      - gì cơ? – Giọng nghẹn ngào khiến người ta trìu mến.


      Lăng Thiếu Đường nhìn sâu vào mắt :


      - Hinh Nhi, ra từ trước khi kết hôn với em, và An Vũ Ân kết thúc rồi. chấp nhận được chuyện như vậy, tuy biết ấy vô tội nhưng ít nhất ấy rồi, luôn trốn tránh chuyện này. biết làm vậy là ích kỷ, người vẫn chỉ là bản thân !


      Lồng ngực Kỳ Hinh phập phồng lên xuống, kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường.


      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường vuốt tóc , chậm rãi :


      - Em phát tiết mọi thù hận lên bố của mình, cũng vì vậy nên mới làm tổn thương em. Hinh Nhi, em có biết ? Khi nghi ngờ em và bố có quan hệ mập mờ, khi em muốn ly hôn, suy nghĩ duy nhất của chính là phải giữ lại em, dù có dùng cách gì, thủ đoạn thế nào chăng nữa.


      - Vì sao...


      khẽ . Nếu An Vũ Ân phải người Lăng Thiếu Đường nhất, chẳng lẽ...


      bắt đầu kinh hoàng, hơi thở dồn dập.


      - Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, nụ cười của em như loại mê dược khiến lạc lối, khó có thể nắm giữ! – Lăng Thiếu Đường cất giọng dịu dàng như người .


      - Lần đầu tiên? Trong hôn lễ? – Kỳ Hinh giật mình hỏi.


      Lần đầu tiên mà chắc là trong hôn lễ. Vì lần đầu tiên gặp , căn bản là chưa từng nhìn .


      Lăng Thiếu Đường lắc đầu cười, bên môi cong lên nụ cười chiều:


      - Lần đầu tiên thấy em chính là bữa tiệc của tập đoàn Kỳ thị.


      vẫn nhớ mãi ngày hôm đó...


      Xung quanh ngập tràn mùi rượu, ăn uống linh đình, Kỳ Hinh lại dường như chân thực, như đám mây trắng trong u cốc, đẹp đến động lòng người.


      Nụ cười bên môi như ánh rạng đông, chiếu rọi cả vào trái tim Lăng Thiếu Đường, khiến sương mù nhiều năm trong lòng tản , làm tan chảy cả trái tim băng đá.


      Kỳ Hinh run run, che miệng lại, ánh mắt thể tin:


      - Sao có thể chứ? Đường, lúc đó căn bản hề chú ý tới em, sao có thể...


      - Hinh Nhi, em đúng là ngốc khiến người ta biết phải làm sao. Em có biết , chỉ có mình em mới có thể khiến điên cuồng và mất lý trí!


      Lăng Thiếu Đường đợi Kỳ Hinh xong, kìm chế nổi liền ôm vào lòng.


      Trái tim Kỳ Hinh đập thịch tiếng, tùy ý để ôm mình.


      Đừng đập loạn lên nữa! Mau yên tĩnh ! ngừng ra lệnh cho bản thân mình, nhưng trái tim vẫn rất thành , hưng phấn mãi thôi.


      - Hinh Nhi, Hinh Nhi của ...


      thầm lên tiếng bên tai .


      * * *


      Mọi chuyện lại khôi phục quỹ đạo như bình thường.


      Càng gần tới ngày đấu thầu, Kỳ Hinh càng bận rộn, còn Lăng Thiếu Đường cũng luôn chân luôn tay, từ cách sắp xếp bố trí công việc, có thể thấy đều cố gắng dành thời gian cho Kỳ Hinh.


      Văn phòng của Kỳ Hinh ngập tràn hương hoa, đây là thói quen của Lăng Thiếu Đường.


      Mỗi buổi sáng, dù có ở đâu cũng đều sai người đem bó hoa tươi đến văn phòng của . Vậy nên ngày nào cũng đắm chìm trong hạnh phúc.


      Cuối cùng cũng xử lý xong tài liệu, Kỳ Hinh miễn cưỡng duỗi cái lưng mỏi, sau đó dựa hẳn người vào ghế.


      Mệt quá! day day huyệt thái dương, sau đó nhìn qua cửa chớp, lén nhìn Lăng Thiếu Đường làm việc.


      lúc làm việc hoàn toàn còn vẻ ngông cuồng mà trông hết sức thâm kín.


      Kỳ Hinh nhìn rời mắt, nhìn mãi, mặt chợt đỏ lên.


      Trong phòng tổng giám đốc, như có tâm linh tương thông, Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt chim ưng nhìn chuẩn xác về phía cửa chớp, đập thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Hinh.


      Sau đó, khóe miệng nhếch lên, ý cười đầy trong ánh mắt.


      Trái tim Kỳ Hinh đập loạn, vội vàng cúi đầu xuống, dường như có thể nghe ra cả rối loạn trong lòng mình.


      Đúng là ngượng chết mất!


      Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.


      - Alo!


      Kỳ Hinh vội vàng nghe điện thoại, muốn nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nóng như lửa từ bên phòng tổng giám đốc.


      - Hinh Nhi...


      Giọng trầm ấm đầy từ tính của Lăng Thiếu Đường vang lên.


      Kỳ Hinh ngẩng đầu nhìn qua lớp cửa kính, ràng thấy Lăng Thiếu Đường cong môi cười.


      Khuôn mặt đỏ ửng, hơi mất tự nhiên hỏi: “Sao thế?”


      Điện thoại từ đầu kia truyền đến tiếng cười: “Hinh Nhi, vào văn phòng !”


      Kỳ Hinh đặt điện thoại xuống, ra ngoài như có ma xui quỷ khiến.


      - Lại bên cạnh !


      Lăng Thiếu Đường vẫy tay với Kỳ Hinh, rồi vỗ vỗ lên đùi mình, ý bảo ngồi xuống.


      Kỳ Hinh ngoan ngoãn ngồi lên đùi , hai tay ôm cổ .


      - Công việc chuẩn bị thế nào rồi? – Lăng Thiếu Đường hôn lên mũi rồi hỏi.


      Kỳ Hinh cau mũi, cố ý :


      - Tổng giám đốc của Lăng thị thích dùng cách này để nghe nhân viên báo cáo công việc à?


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy ý cười:


      - bé, em đúng là vu oan giá họa rồi, em thấy ôm ai nghe báo cáo như vậy chứ? – xong, cười sang sảng.


      Kỳ Hinh mím môi cười, sau đó :


      - Công việc chuẩn bị vẫn tốt, nhưng mà... Đường...


      khéo léo gọi tên khiến trái tim Lăng Thiếu Đường rung động.


      - Sao? Có chuyện gì thế? – Lăng Thiếu Đường ôm rồi hỏi.




      --- ------ -----

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 127: HẠNH PHÚC




      Kỳ Hinh cắn môi, ánh mắt toát lên vẻ điềm đạm đáng , ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường, giọng đầy nũng nịu:


      - Hôm đấu thầu còn có phần phải thuyết minh ý tưởng, em hơi sợ. Đường, hôm đó đổi sang người khác được ?


      Ngữ khí nhàng lại có chút sợ hãi.


      Lăng Thiếu Đường thấy rất ấm áp, buồn cười khi thấy sợ hãi trong mắt Kỳ Hinh, hôn lên môi rồi :


      - Hinh Nhi, em sợ à?


      hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng căng thẳng của Kỳ Hinh, bởi vì lần đấu thầu này được chiếu trực tiếp qua vệ tinh, trong đó người thuyết minh ý tưởng tương đương với việc đối diện với toàn bộ người xem thế giới, Kỳ Hinh lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.


      Kỳ Hinh chọc chọc ngón tay vào người Lăng Thiếu Đường, sau đó bị nắm chặt lại.


      - Hinh Nhi, hôm đó tạm dừng mọi công việc, đến đó cùng em. – Lăng Thiếu Đường nở nụ cười với .


      - ? – Ánh mắt Kỳ Hinh bỗng sáng ngời, ôm lấy cổ Lăng Thiếu Đường, vui mừng .


      Lăng Thiếu Đường mỉm cười gật đầu.


      Chụt! Kỳ Hinh cao hứng hôn chụt lên mặt cái.


      - Hai ngày nay em mệt lắm rồi đúng ? – Lăng Thiếu Đường đau lòng hỏi.


      Mấy ngày nay Kỳ Hinh phải tăng ca, làm thêm giờ, lại thấy đau lòng. Giờ thấy hơi hối hận vì bảo đến Lăng thị làm việc, vì Lăng Thiếu Đường hy vọng sau khi về đến nhà được Kỳ Hinh ôm chầm lấy như con chim bé .


      Nhưng... nghĩ đến đây, ánh mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại, tạm thời chỉ có thể làm như vậy!


      - Đúng thế! Cơ thể lúc nào cũng thấy mệt, làm ông chủ, định bổ sung dinh dưỡng cho em thế nào đây!


      duỗi cái lưng mỏi, ngáp cái, rồi lười biếng dựa vào lòng Lăng Thiếu Đường, cơ thể mềm mại như nước.


      Lăng Thiếu Đường mỉm cười, biết mấy ngày vừa qua rất mệt.


      Thấy như con mèo nằm trong lòng mình, trái tim lại khỏi phiêu du. cúi người, thầm bên tai :


      - Tối nay đền bù cho em tốt!


      Ngôn ngữ mờ ám của khiến trái tim Kỳ Hinh đập rộn ràng. lập tức giơ bàn tay trắng như phấn lên đánh vào ngực .


      - đáng ghét, linh tinh gì vậy?


      Lăng Thiếu Đường cười ha ha, cố tình trêu :


      - Ý của là, tối nay có vị đầu bếp siêu đẳng từ Pháp bay sang đây, đặt chỗ rồi, sau khi tan làm, dẫn em tới đó. Em cho rằng có ý gì thế?


      Mặt Kỳ Hinh đỏ bừng, ra vẻ tức giận: “... trêu em! cho phép, còn cười...”


      lấy bàn tay bé bịt miệng lại, nhưng lại tạo cho cơ hội hôn lên đó.


      - Đồ đáng ghét! – Kỳ Hinh run tay về, rồi lập tức muốn thoát ra khỏi lòng Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường giữ chặt lại: “ đâu? Giận rồi à?”


      Kỳ Hinh vui vẻ: “Em còn có thể đâu được chứ? Đương nhiên là phải làm việc rồi, nếu bị trừ tiền lương mất!”


      Lăng Thiếu Đường buồn cười, nhướng mày. bé này đúng là, sao có thể bị trừ tiền lương chứ? Chỉ cần , có thể đem toàn bộ tài sản của mình cho mà chẳng hề nhíu mày. Sao trong mắt , lại biến thành Hoàng Thế Nhân rồi?


      Những lời của khiến dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.


      - Đường, phải tối nay có việc sao? – Kỳ Hinh nghĩ tới điều này.


      Lăng Thiếu Đường vuốt cái mũi của , giọng : “ quan trọng, có thể từ chối!”


      - Đường, tốt! – Kỳ Hinh cực kỳ hạnh phúc, rất thích loại cảm giác này.


      Lăng Thiếu Đường nhìn dáng vẻ hài lòng thỏa mãn của Kỳ Hinh, cũng thấy vô cùng hạnh phúc.


      - Đường! – Kỳ Hinh dịu dàng dựa vào người .


      - Hả? – thương hôn lên cổ .


      - Nếu lúc ăn tối, em bảo tắt di động có phải là quá đáng ? – Kỳ Hinh hỏi.


      - Đương nhiên là ! – Lăng Thiếu Đường cũng muốn thế giới của hai người bị người khác làm phiền.


      Kỳ Hinh lại cười: “ đấy, bữa tối đừng mở điện thoại nữa!”. nũng nịu, hệt như làm nũng.


      - Được rồi! Toàn bộ đều theo ý em, bé ạ!


      Làm nũng là hành động thường thấy ở các bé còn tuổi, nhưng chưa từng thấy Kỳ Hinh làm vậy.


      - lời định, ngoắc tay ! – Ánh mắt lóe lên ý cười.


      nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.


      - Ừ, nhưng mà ngoắc ở đây ! – cúi xuống hôn lên môi .


      - Đường, đừng đối xử tốt với em như vậy, làm hư em đấy. Em sợ... em sợ...


      Khi Lăng Thiếu Đường lưu luyến buông Kỳ Hinh ra, vùi khuôn mặt nhắn của mình vào trong lồng ngực .


      Thời gian dài như vậy, Lăng Thiếu Đường rất thương , chuyện gì cũng chiều theo ý . sợ ngày còn cảm nhận được loại cảm giác này nữa. Nếu có ngày đó ra sao? Nhất định đau khổ đến chết!


      Lăng Thiếu Đường căng thẳng, lo lắng của Kỳ Hinh khiến càng thêm đau lòng:


      - Ngốc ạ, đương nhiên phải chiều em rồi. chỉ như vậy, còn muốn thương em cả đời!


      Trái tim Kỳ Hinh như bị va chạm, ngẩng khuôn mặt nhắn lên, ánh mắt đầy hạnh phúc.


      Lúc này, Kỳ Hinh hoàn toàn đắm chìm trong bể tình, hề biết... tập đoàn Kỳ thị đứng trước mối nguy rất lớn...



      HẾT HỒI 8 ~




      --- ------ ------ ------ --------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :