1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 118: LĂNG THIẾU ĐƯỜNG BÀN CHUYỆN CÙNG NGƯỜI THẦN BÍ



      Tại trang viên rượu vang xa hoa ở Pháp.


      Ánh sáng nhàng lan tỏa, xuyên qua cửa sổ kính đan cài vào nhau, chiếu rọi khắp mọi nơi. Đây phải là trang viên bình thường mà là trang viên do tư nhân mở, cách xa hẳn chốn phồn hoa đô thị.


      Trong căn phòng, Lăng Thiếu Đường nhàn nhã ngồi ghế, hai chân vắt vào nhau, tay phải cầm ly rượu, trong ly là thứ rượu vang đỏ tỏa mùi hương thuần khiết.


      - Chai PinotNoir này hợp khẩu vị của cậu!


      Giọng trầm ổn của người đàn ông vang lên về phía Lăng Thiếu Đường.


      Chỉ câu đơn giản nhưng có thể nghe ra ăn ý của hai người.


      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, hớp ngụm rượu, sau đó nhàn nhã hạ ly rượu xuống, ánh mắt đầy lạnh lẽo.


      Người đàn ông kia cũng có dáng người cao lớn giống Lăng Thiếu Đường, bộ quần áo màu đen người thể che tư thế oai hùng của ta.


      Khuôn mặt tuấn như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, từng đường nét góc cạnh ràng, ánh mắt thâm thúy.


      ta cũng nhếp mép lên cười nhạt, tạo cho người khác cảm giác cực kỳ áp lực.


      Hai người đàn ông có ngoại hình xuất sắc nhưng lại tạo ra hai loại cảm giác khác nhau. Lăng Thiếu Đường uy nghiêm và hờ hững, nhưng chỉ khẽ cười cũng toát lên quyến rũ và tà mị.


      Còn người đàn ông trước mặt khác, đôi mắt ta đầy u ám và thâm thúy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân để thể lạnh lùng đến tận cốt tủy.


      Sau khi người đàn ông dặn dò vệ sĩ xong, liền bước về phía Lăng Thiếu Đường.


      Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau.


      - Tớ thấy may mà bác Lăng thằng con trai này đấy! – Người đàn ông uống hớp rượu rồi .


      - Sao? Tớ chết cậu được lợi gì?


      Lăng Thiếu Đường nhướn đôi mày kiếm, hai tay khoanh vào nhau, cơ thể ngang tàng dựa vào ghế sofa đầy thư thái.


      Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia cười dễ phát giác, ta điềm nhiên lên tiếng:


      - Vấn đề này tớ cũng lo lắng lâu rồi, kết quả ngờ lại có đáp án tương đối mâu thuẫn. Điểm tốt là sau này Lãnh thị bớt đối thủ lớn, nhưng đáng buồn là Lãnh Thiên Dục tớ lại mất thằng bạn thân!


      Người đàn ông ra vẻ tiếc nuối.


      Lăng Thiếu Đường cười sang sảng.


      Đúng, người đàn ông ở trước mặt Lăng Thiếu Đường chính là Lãnh Thiên Dục!


      ta là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Lãnh thị. Lãnh thị, Lăng thị, Hoàng Phủ và Cung thị được xưng là tứ đại tài phiệt của thế giới.


      So sánh về ba tập đoàn Lãnh thị là tập đoàn có con đường khởi nghiệp gian nan nhất.


      Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ, Cung thị, tổng giám đốc đều thuộc loại cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha. Nhưng Lãnh Thiên Dục khác, ta là tổng giám đốc của Lãnh thị, cũng là người thành lập.


      Bố của Lăng Thiếu Đường, được Lãnh Thiên Dục gọi là bác Lăng có ơn rất lớn với ta, hơn nữa cũng vì tính cách hợp nhau nên quan hệ giữa hai nhà Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường càng thân thiết hơn.


      Lãnh Thiên Dục có hai thân phận trong người.


      Bởi vì, sau lưng, ta chính là người đứng đầu tổ chức xã hội đen khiến người ta nghe thấy mà phải tặc lưỡi. ta cũng là vị tổng giám đốc đầy thủ đoạn thương trường, trong xã hội đen cũng là nhân vật hết sức quan trọng.


      Hôm nay Lăng Thiếu Đường gặp ta bí mật bàn chuyện cũng có nguyên do, đó chính là muốn điều tra kẻ đứng đằng sau khống chế mấy tên sát thủ là ai.


      Lăng Thiếu Đường cầm trong tay dấu hiệu ngôi sao người tên sát thủ rồi tung lên trời, ném cho Lãnh Thiên Dục, ánh sáng chiếu vào khiến nó càng sáng hơn.


      Lãnh Thiên Dục giơ tay bắt lấy, nhìn thoáng qua rồi hơi nhíu mày lại, sau đó lại hờ hững ngước mắt lên:


      - Cậu bị xóa tên trong tổ chức Mafia, ngờ vẫn được “hoan nghênh” đến thế! – Lãnh Thiên Dục nhướn mày.


      Tổ chức Mafia tuân thủ rất nghiêm ngặt hai quy định, thứ nhất là buôn bán thuốc phiện, thứ hai là giết các nhân vật chính khách. Ngoài hai điều này ra, vì phạm vi thế lực mà tứ đại tài phiệt cũng nằm trong danh sách của Mafia.


      cách khác, dù có thế nào nữa Mafia cũng động đến người của tứ đại tài phiệt.


      Nhưng, ta ngờ rằng trong tổ chức chỉ có người có ý muốn sát hại Lăng Thiếu Đường, hơn nữa còn phái cả các sát thủ bậc cao, điều này khiến Lãnh Thiên Dục hiểu.


      Lăng Thiếu Đường nhún vai gì. ra khi Kỳ Hinh an dưỡng, cũng liên lạc với Lãnh Thiên Dục, mọi chuyện cho ta.


      Bốp! Lãnh Thiên Dục lập tức ném thứ cầm trong tay , cầm lấy tập tài liệu.


      - Thiếu Đường, cậu xem !


      Lăng Thiếu Đường giơ tay cầm tập tài liệu, nhìn thoáng qua, rồi nở nụ cười lạnh.


      Lãnh Thiên Dục ngạc nhiên trước phản ứng của Lăng Thiếu Đường, ta điềm nhiên mở miệng :


      - Kết quả này chắc cậu sớm nghĩ tới!


      Phần tư liệu này, chính xác hơn là bản báo cáo, nhân vật chính là bốn tên sát thủ, ngoài tên bị thiệt mạng trong trận động đất, ba tên còn lại đều bị bỏ độc mà chết.


      Qua vết thương có thể thấy, người xuống tay với mấy tên sát thủ cực kỳ ngoan độc. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể khiến ba tên sát thủ chết, đúng là hề đơn giản.


      - Xem ra tớ xem kẻ muốn lấy mạng Lăng Thiếu Đường này rồi! – Đáy mắt Lăng Thiếu Đường toát ra lạnh lẽo.


      Đây ràng là giết người diệt khẩu, mục đích là cắt đứt hướng điều tra của .


      Lãnh Thiên Dục từ chối cho ý kiến:


      - thiếu Đường, chuyện của cậu tớ điều tra trong tổ chức rồi, bốn kẻ này đều là sát thủ thuộc M N!


      - M N? Tên gia tộc à?


      Lăng Thiếu Đường nhíu mày như suy nghĩ.


      Lãnh Thiên Dục gật đầu.


      - Lấy chữ cái làm tên của gia tộc, có vẻ phù hợp với quy định cho lắm.


      Lăng Thiếu Đường nhàng .


      - Đúng, bọn họ chỉ là bộ phận , tuy rằng danh nghĩa vẫn thuộc Mafia nhưng thực tế bọn họ có quy củ và nguyên tắc riêng.


      Lãnh Thiên Dục lắc lắc ly rượu trong tay rồi .


      Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại đầy lạnh lùng.


      Lãnh Thiên Dục thổi thổi vào ly rượu, rồi nhìn Lăng Thiếu Đường, khóe môi mím lại.


      Đôi mắt chim ưng của Lăng Thiếu Đường nhìn thẳng vào Lãnh Thiên Dục, cũng cười khẽ:


      - Cậu muốn hỏi gì?


      Lãnh Thiên Dục lười biếng lên tiếng:


      - Quen nhau bao nhiêu năm rồi, kẻ muốn giết cậu nhiều vô số kể, tại sao lần này cậu lại muốn tự mình điều tra? Có liên quan gì đó đến Kỳ kia ?


      Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên, gì, chỉ liếc ánh mắt đầy ý cười về phía Lãnh Thiên Dục để khẳng định suy đoán của ta.


      - Xem ra cậu ấy mà thay đổi ít! – Lãnh Thiên Dục uống hớp rượu rồi hờ hững lên tiếng.


      Câu nhàng bâng quơ nhưng chứa chúc mừng của người bạn.


      Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường hơi nghiêng về phía trước, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi từng câu từng chữ:


      - Rồi ngày, cậu cũng mà thay đổi!


      - Hả? Cậu nguyền rủa tớ đấy à? – Lãnh Thiên Dục nhướn mày, có chút buồn cười.


      - , tớ chúc phúc đấy! – Lăng Thiếu Đường mỉm cười.


      Lãnh Thiên Dục nhún vai, có trời mới biết trong mắt ta, phụ nữ chính là phiền toái. ta muốn nghĩ đến có ngày mình phải thay đổi như thế nào nữa.


      - Tớ suy nghĩ xem ai nóng lòng muốn mạng của cậu như vậy, đưa ra quyết định như vậy, chắc chắn dễ buông tay! – Lãnh Thiên Dục .


      Lăng Thiếu Đường gật đầu. Đúng vậy, bốn tên sát thủ ngay tại thời điểm mấu chốt nhận được lệnh rút lui, đây là điều ngờ đến.


      - Thiếu Đường, về chuyện mấy tên sát thủ, tớ nhanh chóng điều tra hơn. Nhưng hôm nay tớ chỉ có thể với cạu rằng, việc chắc chắn đơn giản như vậy!


      Lãnh Thiên Dục lại lần nữa quay trở lại vấn đề liên quan đến mấy tên sát thủ.


      Lăng Thiếu Đường nghi hoặc:


      - Chẳng lẽ M N xảy ra vấn đề gì? Người đứng đầu M N là ai?


      Lãnh Thiên Dục lắc đầu, : “Có lẽ phải để cậu thất vọng rồi!”


      - Xảy ra chuyện gì rồi? – Lăng Thiếu Đường nhạy cảm phát ra điều khác lạ.


      Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia sáng khiến người ta khiếp sợ, ta với Lăng Thiếu Đường:


      - Khi điều tra về M N, tớ phát người đứng đầu... bị ám sát!


      - Cái gì? – Lăng Thiếu Đường kinh ngạc.


      Người đứng đầu M N cũng được coi là thủ lĩnh, vậy mà lại bị ám sát, xem ra chuyện này ngày càng nghiêm trọng rồi.


      Lãnh Thiên Dục tiếp:


      - Về chuyện của cậu, còn có người đứng đầu gia tộc bị ám sát nữa, tớ cho phong tỏa tin tức rồi. Nhưng các gia tộc khác cũng bắt điều nhúng tay vào điều tra chuyện này. ra tớ cũng rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào muốn chơi trò chơi kích thích này.


      ta hơi nhếch mép lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.


      * * *


      Bóng đêm dần bao phủ lấy Thanh Vận Viên, mùi hương hoa giống như khiêu vũ, nhảy nhót trong mỗi góc phòng.


      Kỳ Hinh ngồi sofa trong phòng khách, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, hoặc là đứng dậy, về phía cửa sổ sát sàn.


      - Ôi... cậu Thiếu Đường à, cậu mau về thôi, nếu lại có người mỏi mắt mong chờ rồi!


      Bác Phùng bưng bát huyết yến lên, nhìn Kỳ Hinh vậy liền cố tình .


      Kỳ Hinh đột nhiên nghe thấy thanh giật mình, nhưng khi thấy bác Phùng vậy, xấu hổ, ngây thơ với bác Phùng:


      - Bác Phùng, bác gì thế? Cháu có vậy đâu!


      - Ngượng à? Chẳng lẽ tôi sai rồi sao? xem lại , ngồi đây bao lâu rồi? – Bác Phùng cố ý trêu .


      - Gì vậy, bác Phùng, cháu... cháu ngồi đây xem có thể giúp được gì cho bác Phùng thôi! – Kỳ Hinh vội vàng .


      Bác Phùng cười, sau đó đưa bát huyết yến cho Kỳ Hinh.


      - Bữa tối tôi cũng làm, lại còn nấu bát huyết yến này cho nữa, xem giúp gì rồi nào?


      - Ôi, bác Phùng...


      Kỳ Hinh còn định thêm, nhưng chợt có người làm vừa nghe điện thoại xong liền vào báo:


      - Kỳ, cậu Thiếu Đường về rồi.


      Khuôn mặt Kỳ Hinh lập tức trở nên vui vẻ, đứng dậy, vội vàng đặt bát huyết yến lên bàn trà rồi chạy ra ngoài cửa.


      - bé này...


      Nhìn bóng dáng vui vẻ như con bướm bay lượn của Kỳ Hinh, bác Phùng mỉm cười.


      Từ sau khi từ khu vực thiệt hại trở về, bà vui mừng khi nhận ra quan hệ giữa cậu Thiếu Đường và Kỳ Hinh thay đổi. Lúc nào Kỳ Hinh cũng mỉm cười đầy hạnh phúc, ngày nào cũng đợi cậu Thiếu Đường về, căn biệt thự to lớn cũng trở nên ấm áp hơn.


      Vốn đôi nhau rồi, sao còn phải tra tấn hành hạ nhau làm gì cơ chứ?

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 119: BỎ ĐƯỢC THÙ HẬN HAY LÀ QUÊN ĐƯỢC TÌNH ?




      Hương hoa lan tỏa khắp nơi.


      Khi Lăng Thiếu Đường xuất tại biệt thự cũng là lúc Kỳ Hinh chạy ra ngoài, tài xế đạp phanh, sau đó Lăng Thiếu Đường xuống xe.


      - Hinh Nhi!


      gọi rồi về phía trước.


      - Đường, về rồi! – Kỳ Hinh thấy liền thích thú chạy lại.


      Cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường bỗng chốc như ôm trọn cả mùi hương thuần khiết vào lòng, sau đó bế lên, xoay mấy vòng.


      Kỳ Hinh cười duyên dáng cùng tràng cười sảng khoái của Lăng Thiếu Đường đan cài vào nhau, hệt như bức tranh hạnh phúc.


      Những người làm ở trong vườn hoa cũng bị hạnh phúc của họ lây lan sang, ánh mắt mọi người đều đầy vui mừng.


      Chụt! Kỳ Hinh hôn cái lên má Lăng Thiếu Đường, Lăng Thiếu Đường mới đặt xuống.


      - Em còn tưởng tối nay về chứ?


      Giọng của Kỳ Hinh êm ái và đầy hạnh phúc.


      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên, đôi mắt đầy dịu dàng:


      - Nhớ ?


      Sau đó Lăng Thiếu Đường thương hôn lên tóc .


      Tim Kỳ Hinh đập liên hồi, cụp mắt xuống, mỉm cười : “Còn lâu mới nhớ!”


      - dối...


      Lăng Thiếu Đường thấy dáng vẻ như làm nũng lại vừa thẹn thùng của Kỳ Hinh liền cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại của .


      Sáng sớm nay lên máy bay bay đến Pháp để bàn chuyện với Lãnh Thiên Dục, sau đó lại lập tức quay lại chỉ vì nghĩ đến cảnh Kỳ Hinh ở nhà chờ .


      Sau khi thấy , mới biết chỉ mới ngày gặp, nhớ đến nhường nào.


      Bữa tối Kỳ Hinh ăn rất vui vẻ, còn được Lăng Thiếu Đường chăm chút rất nhiều món ăn dinh dưỡng.


      Ánh trăng dịu dàng cùng ánh đèn hòa vào nhau, tạo nên thứ ánh sáng như mộng ảo trong căn phòng ngủ.


      Kỳ Hinh từ phòng tắm ra, mặc chiếc váy ngủ màu trắng, bước về phía giường.


      Cơ thể cao lớn của Lăng Thiếu Đường lười biếng dựa vào đầu giường, làn da màu đồng rắn chắc cùng những cơ bắp cường tráng của lộ ra. Khi thấy Kỳ Hinh, vươn tay ra, kéo vào lòng mình.


      Kỳ Hinh như con cừu khiến chỉ muốn ôm chặt.


      - Đường!


      - Hả? – Lăng Thiếu Đường từ từ nhắm hai mắt lại đầy thỏa mãn rồi lên tiếng.


      - Em muốn với chuyện!


      Nằm trong lồng ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, bàn tay bé của Kỳ Hinh đùa giỡn ngực và cổ , giọng mềm .


      Bị động tác lơ đãng của Kỳ Hinh chọc vào, Lăng Thiếu Đường cảm thấy ngứa ngáy. mở mắt ra, khuôn mặt tuấn nở nụ cười chiều.


      - Chuyện gì?


      Nghe tiếng tim đập trầm ổn của , Kỳ Hinh thở dài hơi rồi :


      - Em... em muốn thăm bác Lăng, cùng em được ?


      Giọng nhàng có chút dè dặt cẩn thận.


      Khuôn mặt Lăng Thiếu Đường đột nhiên trở nên cứng nhắc, chau mày lại, kéo Kỳ Hinh ra để nhìn vào .


      Mãi lâu sau, mới với Kỳ Hinh:


      - , em cũng cần !


      Kỳ Hinh hơi run lên, vội hỏi:


      - Sao thế? Đó là bố của mà, thể đối xử với bác ấy như vậy được!


      Lăng Thiếu Đường gì, nhưng từ đôi mắt nhẫn có thể nhận ra vui.


      Bàn tay to của nhàng vỗ lên đầu Kỳ Hinh, đôi môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, cố gắng để giọng của mình dịu dàng:


      - Hinh Nhi, phải em em còn rất nhiều chuyện cần phải làm sao? Chẳng lẽ em quên việc cạnh tranh đấu thầu rồi à, em toàn tâm chuẩn bị sao?


      cố gắng chuyển đề tài chuyện vì lúc này muốn phải tức giận, cũng muốn vì chuyện như vậy lại làm tan vỡ bầu khí đẹp giữa hai người.


      Kỳ Hinh nhìn vào mắt Lăng Thiếu Đường, dường như hạ quyết tâm: “Đường, còn hận bác ấy sao?”


      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường ánh lên vui:


      - Hinh Nhi, chúng ta đừng về chủ đề này nữa!


      Sâu trong lòng Kỳ Hinh nhói lên. đứng dậy, rời khỏi vòng ôm ấm áp của , cất giọng đầy đơn:


      - Tại sao? Tại sao buông bỏ được thù hận với bố của mình?


      - Hinh Nhi, em đừng nữa!


      Giọng trầm thấp có chút cảnh cáo của Lăng Thiếu Đường vang lên, cũng ngồi hẳn dậy.


      Dường như Kỳ Hinh cảm thấy được nguy hiểm quen thuộc, nhưng vẫn bỏ cuộc: “Được rồi, em !”


      - được, rồi, em được !


      Lăng Thiếu Đường đột nhiên đứng lên, bóng hình cao lớn nuốt lấy toàn bộ bóng dáng bé của Kỳ Hinh.


      - Sao em thể ?


      Kỳ Hinh ngẩng đầu, hỏi Lăng Thiếu Đường.


      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường đột nhiên như ngập tràn khói mù, kiên nhẫn, hét lên:


      - Em được đến gặp ông ta, em hiểu chưa?


      - Đường, đến giờ vẫn tin em ư? Em cho rằng em và bố ...


      Kỳ Hinh được nữa, cắn môi, đôi mắt đầy đau thương.


      - Hinh Nhi... – Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh, có trời mới biết hề có ý này.


      cố gắng đè nén cảm giác vui trong lòng, khẽ : “ muốn về chuyện của ông ấy nữa, vì việc này đối với quan trọng!”


      Kỳ Hinh cắn chặt môi, biết người đàn ông trước mặt rất tốt với , nhưng...


      - Đúng, chuyện này đối với em mà cũng quan trọng, nhưng đối với quan trọng phải là thù hận, mà là ... mãi buông bỏ được người!


      Giọng của run rẩy.


      Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Hinh: “Em muốn ai?”


      Kỳ Hinh cũng nhìn Lăng Thiếu Đường đầy kiên định, chậm rãi ra ba từ: “An Vũ Ân!”

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 120: NGƯỜI TRONG LÒNG LĂNG THIẾU ĐƯỜNG



      Những người thương nhau trong giai đoạn buồn thương


      Bầu trời đen như mỉm cười


      có gió, cũng chẳng có mây


      Chỉ có màu xám tịch liêu


      Cùng mênh mông trống trải!


      * * *


      Ánh trăng sáng tỏ như trốn sau tầng mây, bầu trời đêm càng thêm đen đặc, ánh sáng trong phòng ngủ cũng bắt đầu tỏa ra những tia sáng dịu , lạnh lùng bỗng chốc len vào lòng Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.


      - Em vừa gì? Ai cho em nhắc tới cái tên này?


      Lăng Thiếu Đường hét lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, dịu dàng trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo.


      Từ người tản ra lạnh lùng khiến Kỳ Hinh rét mà run.


      ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường lên cơn thịnh nộ, đau lòng hỏi:


      - ... vẫn quên được An Vũ Ân, phải ?


      Giọng của Kỳ Hinh tuy rất dịu dàng nhưng lại giống như quả bom nổ tung trong lòng Lăng Thiếu Đường.


      Vô số những mảnh ghép bắt đầu lên trong đầu , tuy rằng còn đau đớn như trước nhưng vẫn đâm vào trái tim .


      - Hinh Nhi, An Vũ Ân với là chuyện qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được ?


      Khi Lăng Thiếu Đường nhận ra mình tức giận, mới ý thức được biểu cảm của mình khiến Kỳ Hinh sợ hãi, thở dài.


      Cuộc đời này chưa từng chiều khuyên giải phụ nữ như vậy.


      Quả nhiên là vậy!


      bi thương như cơn thủy triều trào dâng trong lòng Kỳ Hinh, dường như chôn vùi cả bản thân .


      Ở trong lòng Lăng Thiếu Đường, An Vũ Ân chiếm vị trí quan trọng, vị trí đó vĩnh viễn thể nào với tới được.


      khờ dại cho rằng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, trong lòng Lăng Thiếu Đường, là quan trọng nhất. Nhưng sai rồi, từ giọng điệu và biểu cảm của Lăng Thiếu Đường, rốt cuộc cũng biết bản thân vĩnh viễn thể so sánh với An Vũ Ân kia.


      ấy còn hơn !


      Cảm giác như có lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trong tim, dường như còn nghe được cả tiếng máu rơi tí tách. Khi nghĩ đến điều này, mới ngộ ra rằng...


      Dù là hai năm trước hay hai năm sau, Lăng Thiếu Đường đều chưa từng với ba từ “ em”!


      Khuôn mặt Kỳ Hinh trở nên tái nhợt! Trong khu vực xảy ra thiệt hại, Lăng Thiếu Đường làm tất cả mọi chuyện khiến tin rằng , bằng sao có thể tình nguyện thà mất mạng nhưng vẫn muốn bảo vệ được chứ?


      tự tin cho rằng Lăng Thiếu Đường mình, nhưng hôm nay phải nghi ngờ điều này!


      Lăng Thiếu Đường hẳn là quên được An Vũ Ân, nếu có phản ứng mạnh như vậy.


      Nếu ấy buông bỏ ấy, hoặc là nhiều đến vậy có thể dễ dàng buông thù hận trong lòng xuống. Nếu đúng như lời , An Vũ Ân là chuyện qua tại sao đến giờ vẫn thản nhiên đối mặt?


      có biểu như vậy, chỉ có thể chứng tỏ điều, người sâu đậm chính là An Vũ Ân!


      Kỳ Hinh đè chặt tay lên ngực, cảm thấy rất đau thương, cảm giác ấy khiến hít thở nổi.


      Ghen tị! Đúng, rất ghen tị với An Vũ Ân!


      ghen tị vì An Vũ Ân có được trái tim hoàn chỉnh của Lăng Thiếu Đường, được Lăng Thiếu Đường để tâm, được Lăng Thiếu Đường thương.


      rời tầm mắt, nhìn vào nét mặt có phần tức giận của Lăng Thiếu Đường. Lúc này, sợ dám hỏi có còn An Vũ Ân hay , vì dám đối mặt với thực, cũng giống như dám hỏi Lăng Thiếu Đường có mình .


      Kỳ Hinh nhìn chỗ khác, cố gượng cười khiến người ta nhìn vào cũng phải đau lòng. hé mở đôi môi đào:


      - muốn em hỏi lại nữa!


      Giọng êm ái có chút đau lòng.


      Lăng Thiếu Đường nóng lòng muốn vuốt tóc .


      Kỳ Hinh truy hỏi, thậm chí còn thể được đơn và đau lòng khiến càng thêm nôn nóng.


      biết mình bị làm sao nữa, mặt muốn để Kỳ Hinh biết chuyện liên quan đến An Vũ Ân, nhưng mặt khác, muốn nhìn thấy buồn lòng của Kỳ Hinh.


      nắm chặt tay lại, cố gắng kìm nén mâu thuẫn trong lòng, cầm bộ quần áo rồi mở cửa phòng ra...


      - Đường... – Kỳ Hinh kinh hãi, thốt lên.


      Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường đầy tình cảm, cố gắng giữ giọng bình thường, hờ hững câu:


      - Em cứ ngủ trước , đừng chờ !


      Rầm!


      Kèm với tiếng sập cửa, trái tim của Kỳ Hinh cũng như con bướm xinh đẹp đột nhiên rơi xuống...


      đuổi theo ra ngoài mà vùi mình giường, ôm chặt lấy chiếc gối ôm mềm mại, cơ thể bé bỏng hơn run lên.


      Lạnh quá! Tại sao lại lạnh như vậy chứ?


      Ánh trăng len lỏi qua tầng mây chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của .


      Khuôn mặt trắng trẻo ấy giờ lại hơi tái nhợt, đôi mắt cũng bị đơn và đau buồn lấp đầy.


      Bốn phía đều yên tĩnh. tắt đèn , vùi bản thân vào trong đêm tối, ngón tay bấu chặt lấy gối ôm.


      Trái tim đau lắm, đau đớn vỡ nát! Trái tim khóc, vì nghe thấy tiếng nước mắt rơi!


      phải đoán được rồi sao, Lăng Thiếu Đường là đau khổ, đây là chuyện biết từ lâu, đáng lẽ trái tim nên đau khổ đến vậy!


      Mái tóc dài của xõa giường, dường như còn vẻ mềm mại, đáng và phong tình thường ngày mà trong bóng tối lại mang nét đẹp đơn khiến càng thêm tịch...


      Ánh trăng kéo dài bóng , hai hàng nước mắt tuôn rơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại!


      Khi Lăng Thiếu Đường nặng nề kéo bước chân trở lại phòng ngủ, thấy Kỳ Hinh nằm giường.


      Cơ thể bé bỏng của ôm chặt lấy chiếc gối ôm, dường như đứa trẻ mất cảm giác an toàn, cố gắng kiếm tìm ấm áp.


      Chiếc đèn tường bị tắt , còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng lãng mạn nữa, chỉ còn ánh trăng chiếu vào phòng, tinh tế như giọt nước mắt của Kỳ Hinh.


      Lăng Thiếu Đường nhàng ngồi xuống giường, Kỳ Hinh nhắm chặt hai mắt, gò má trắng trẻo còn lưu lại vệt nước mắt, mà thông qua chiếc gối bị ướt, biết khi , khóc.


      đau lòng, định giơ tay vuốt , nhưng bàn tay lơ lửng giữa trung rồi lại chậm rãi buông xuống.


      chậm rãi nằm xuống, vươn tay vòng qua người Kỳ Hinh, để ôm lấy .


      Hàng lông mi khẽ run lên, Lăng Thiếu Đường biết chưa ngủ.


      Phần lưng của Kỳ Hinh vừa tiếp xúc với vòm ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cảm thấy cực kì đau xót, người đàn ông dịu dàng này tại sao lại thuộc về ?


      Lăng Thiếu Đường chống khuỷu tay lên, tay kia nhàng xoay người Kỳ Hinh lại, để đối mặt với .


      - Hinh Nhi, em giận à?


      Ngón tay thon dài của nhàng lau nước mắt cho , giọng điệu mềm đầy trìu mến.


      Kỳ Hinh chậm rãi mở to mắt ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên từng đường nét góc cạnh khuôn mặt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen như màn đêm của khiến hơi sợ.


      - có!


      đáp lại có phần giận dỗi, giọng hơi khàn khàn.


      xong, cắn chặt răng, cố nén bi thương trong lòng.


      Lăng Thiếu Đường nhìn , sau đó đưa tay lên môi để cắn môi nữa.


      - Em đừng vì mà khóc! Ngốc ạ!


      giọt nước mắt trào ra, chảy xuống gò má, sau đó chảy đến lòng bàn tay của Lăng Thiếu Đường.


      nắm chặt lấy bàn tay to của , dùng răng cắn ngón tay , nước mắt ngừng chảy xuống, khóc mà hề có tiếng động nào.


      Lăng Thiếu Đường hề nhíu mày lại dù chỉ cái, chấp nhận phát tiết của kh.


      ra, hy vọng có thể khóc to ra, bởi vì Kỳ Hinh khóc như này lại càng khiến thêm đau lòng!


      lâu sau, Kỳ Hinh khóc mệt, cũng phát tiết xong, tùy ý để Lăng Thiếu Đường ôm mình vào lòng, ánh mắt biết phiêu đến nơi đâu.


      - Hinh Nhi, nhìn vào mắt !


      Lăng Thiếu Đường giọng . muốn thấy Kỳ Hinh như thế này. ràng ở trong lòng , vậy mà thần trí như ở nơi đâu vậy!


      Kỳ Hinh ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đẹp đầy đau thương.


      Hơi thở nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường bao vây lấy , đau lòng với Kỳ Hinh:


      - Hinh Nhi, ra phải là dám đối mặt với chuyện này, mà là... biết phải với em như thế nào!


      Giọng đè nén có thể nghe ra giấu đau khổ trong lòng.


      Kỳ Hinh hơi run lên, yên lặng nhìn vào đôi mắt đau khổ của Lăng Thiếu Đường, bàn tay bé đặt lên khuôn mặt tuấn, nhàng lên tiếng:


      - Đường, cần nữa. Em... em cần thiết phải biết chuyện này, nó ảnh hưởng tốt đến chúng ta, phải ?


      câu hỏi, như hỏi Lăng Thiếu Đường, cũng như hỏi chính bản thân .


      Giọng của khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm thương, vậy mà hiểu sao hôm nay lại phá vỡ bầu khí ôn hòa giữa hai người chứ?


      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười khổ, lắc đầu, nhìn vào mắt Kỳ Hinh rồi :


      - , chúng ta bị ảnh hưởng, phải sao?


      Đôi mắt Kỳ Hinh mông lung như bị lớp sương mù bao phủ khiến trái tim người khác phải dao động.


      nhàng ôm lấy Lăng Thiếu Đường, tự lừa mình dối người, tìm cách trốn tránh:


      - Nếu muốn cho em biết em muốn biết, chỉ cần ở bên cạnh, em... em...


      Lồng ngực Kỳ Hinh phập phồng, giọng nghẹn ngào.


      rất hối hận, nếu hôm nay gặng hỏi chuyện này trong lòng đau đớn đến thế.


      sợ phải nghe thấy Lăng Thiếu Đường ra thực đáng sợ, sợ chính miệng Lăng Thiếu Đường thừa nhận rằng vẫn còn An Vũ Ân.


      Tại sao trong lòng lại khủng hoảng như vậy?


      Lăng Thiếu Đường lắc đầu, nâng khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh lên:


      - , vốn muốn giấu diếm em chuyện năm đó. Chỉ là tìm được cơ hội thích hợp mà thôi! Hôm nay, sở dĩ với em là vì cảm thấy làm vậy mới công bằng với em, muốn em đau lòng.


      Đúng! Vừa rồi ở trong phòng sách suy nghĩ rất lâu, so với đau khổ và nước mắt của Kỳ Hinh, những chuyện cũ này quan trọng được đến đâu chứ?


      Kỳ Hinh cắn môi, cố gắng đè nén bất an trong lòng.


      biết Lăng Thiếu Đường chuyện gì với , chẳng lẽ muốn cho biết năm đó vì đám cưới với mà khiến cho và An Vũ Ân nhau nhưng phải bất đắc dĩ chia lìa sao?

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 121: NĂM ẤY AN VŨ ÂN MƯỜI TÁM TUỔI


      Lăng Thiếu Đường dựa cơ thể cao lớn vào đầu giường, thầm thở dài hơi, dường như nhớ lại câu chuyện cũ, sau đó chậm rãi mở miệng : “An Vũ Ân, bọn ở bên nhau bốn năm, lúc đó ấy mới chỉ có mười tám tuổi!”


      Kỳ Hinh đột nhiên run lên.


      biết quan hệ giữa An Vũ Ân và Lăng Thiếu Đường hề bình thường, nhưng ngờ bọn họ lại ở bên nhau lâu như vậy. cũng ngờ Lăng Thiếu Đường lại câu mở đầu như vậy, trái tim đau đớn thôi.


      Lăng Thiếu Đường liếc nhìn Kỳ Hinh, ánh mắt có chút gì đó đành lòng nhưng vẫn tiếp.


      Theo lời của , Kỳ Hinh dường như cũng theo dòng thời gian trở về năm An Vũ Ân

      Mười tám tuổi ấy....


      sàn diễn, đèn flash ngừng lóe lên,các người mẫu cố gắng tạo dáng theo những cách duyên dáng nhất.


      Đây là buổi biểu diễn thời trang để tung ra sản phẩm mới của Lăng Thị, trong đó, quy tụ rất nhiều phóng viên. Bọn họ đến chỉ đưa tin rầm rộ về kiện này, mà quan trọng hơn cả là lần này được diện kiến tổng giám đốc Lăng Diêu Hồng và con trai cả Lăng Thiếu Đường.


      sàn diễn, những xinh đẹp qua lại liên tục, nhưng dù lầ vậy nhưng hề khiến Lăng Thiếu Đường ngồi dưới quan tâm lắm.


      Mái tóc dài chấm vai được buộc bằng sợi dây màu đen, đôi môi nhếch lên ý vị cười nhạt, Lăng Thiếu Đường như vậy toát lên vẻ mê người, vừa tuấn, vừa phóng thoáng.


      Nhưng bao lâu sau, khuôn mặt tuấn tú của lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng lại thể đứng lên rời .


      Đúng vào lúc này, tiếng cảm thán đột nhiên vang lên.


      Lăng Thiếu Đường lẽ nhíu mày, liếc mắt về phía sàn diễn hình chữ T


      đó là mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp chậm rãi bước .


      Khác những giá phương tây khác sàn diễn, này có mái tóc đen, khuôn mặt xinh xắn có thể nhận ra là người châu Á,làn da trắng như tuyết, đoi mắt to đen, dáng người cao khiến chiếc váy cưới mặc người được thể ra ở mức độ tuyệt đỉnh.


      Bên dưới ngớt tiếng cảm thán. sân khấu bình tĩnh biểu thị các loại tư thế, mỗi động tác đều hết sức tao nhã. hơi xoay người, làn lụa mỏng bay phất phơ trong trung.


      Đây là bộ lễ phục được làm bằng loại lụa cực phẩm, nửa được thêu tơ lụa, phía dưới là những lớp lụa mỏng chiffon tạo nên dải lụa màu trắng như mây tạo nên cảm giác như bước vào thế giới ảo mộng


      cực kỳ duyên dáng, hai gò má như hoa, nụ cười mềm mại kiều.


      Lăng Thiếu Đường nhìn rời mắt, có chút thất thần. sở hữu vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng điều khiến kinh ngạc là từ người tỏa ra nét hấp dẫn mê người.


      Bên cạnh thiếu phụ nữ, nhưng chưa từng có nào có khí chất như vậy.


      Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Thiếu Đường gặp An Vũ Ân, điều ngờ chính là hai người lại có lần gặp mặt thứ hai.


      nhìn An Vũ Ân sàn diễn, đây là sàn diễn hình chữ T lộ thiên, hơn nữa chỉ liếc mắt thôi cũng thấy đây chỉ là show catwalt rẻ tiền của giới thương mại.


      Lăng Thiếu Đường tự dưng mà dừng xe ở đây, chẳng qua là vì chờ đèn đỏ, nhàm chán đưa mắt nhìn ra bên ngoài liền bắt gặp cảnh tượng.


      quen thuộc nhanh chóng đập vào mắt , hơi kinh ngạc. Nhưng thấy lạnh run người, nghĩ ngợi nhiều, lập tức mở cửa xe.


      Cơ thể ngang tàng của Lăng Thiếu Đường về phía sàn diễn, thô lỗ coi ai ra gì, nhảy lên sân khấu.


      Khi tất cả còn bối rối, Lăng Thiếu Đường nắm lấy bờ vai run rẫy của .


      theo tôi- cường ngạnh, cho chút thời gian nào mà ôm về phía xe.


      “Này thưa , thể nào đưa ấy được, ấy còn chưa biểu diễn xong, quần áo ấy mặc.....”


      Người quản lý vội vàng đuổi theo, hung tợn hô to với Lăng Thiếu Đường.


      Nhưng ta còn chưa xong, Lăng Thiếu Đường ném tờ chi phiếu vào mặt ta.


      “đây là hai trăm vạn, bồi thường cho cái gọi là tổn thất” giọng lạnh lùng mang theo khí chất vương giả trời sinh.


      biết thừa mấy loại sân khấu rẻ tiền này đáng với số tiền đó, nhưng mục đích của muốn những người này quấy rối đến .


      Người quản lý hớn hở ra mặt, cầm chặt tờ chi phiếu, gật đầu liên tục.


      Lăng Thiếu Đường khinh thường đảo mắt qua ta, sau đó nhét vào trong xe, sau đó, vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí ghế lái, nhấn mạnh ga, sau khi được đoạn liền dừng xe bên đường.


      mở to đôi mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc


      Lăng Thiếu Đường cong môi lên: “Em tên là gì?”


      tuấn và hơi thở mạnh mẽ của khiến mặt đỏ lên, hơi mất tự nhiên rồi lên tiếng: “An Vũ Ân!”


      An Vũ Ân? Vũ Ân?


      Lăng Thiếu Đường tiến đến trước mặt , ánh mắt đầy nóng cháy


      rốt cuộc là ai?”


      ràng An Vũ Ân cực kỳ sợ người đàn ông đột nhiên xuất này.


      nở nụ cười nhạo, sau đó lấn người lên.


      Khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác càng ngày càng lấn sát lại gần....


      Hơi thở nguy hiểm phả vào mặt ....


      Quá gần!


      Gần đến mức có thể nhìn bóng hình mình trong đôi mắt sâu thấy đáy của ....


      “tôi là người cứu em, cho nên sau này em phải theo tôi!” nở nụ cười ngông cuồng.


      Năm đó, An Vũ Ân mới chỉ có 18 tuổi, trái tim nhanh chóng bị Lăng Thiếu Đường nắm gọn

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 122: THỜI TRẺ TUỔI ĐẦY NGÔNG CUỒNG CỦA LĂNG THIẾU ĐƯỜNG



      An Vũ Ân phải là người mẫu chuyên nghiệp, được tham dự vào buổi ra mắt trang phục mới của Lăng thị cũng chỉ là ngẫu nhiên, vì hôm đó người mẫu chuyên nghiệp xảy ra chút chuyện nên mới để người mới lên diễn, chuyện này sau này Lăng Thiếu Đường mới biết.


      - An Vũ Ân, đây là lần thứ mấy em trốn học để làm thêm rồi hả? Em , chẳng lẽ em biết nội quy trường học hay sao?


      Người là hiệu trưởng của trường đại học, điển hình của mẫu người đàn ông trung niên, nho nhã nhưng nghiêm khắc, chiếc mắt kính dày cộp càng tôn lên kính trọng cho ông ta.


      An Vũ Ân câu nào, chỉ cúi gằm đầu, hai tay đan vào nhau.


      - An Vũ Ân, thầy chủ nhiệm , em mắc lỗi hai lần rồi, hơn nữa lần này là lần thứ ba, xem ra tôi chỉ có thể đình chỉ việc học của em thôi!


      Hiệu trưởng uống ngụm trà, đôi mắt dưới chiếc kính lóe sáng.


      - , , thầy hiệu trưởng, em thể bị đình chỉ học được, em xin thầy đấy!


      An Vũ Ân nghe xong, gấp gáp ngẩng đầu lên, nước mắt chỉ chực rơi xuống.


      - Nhưng thể chỉ vì mình em mà làm hỏng nội quy nhà trường, nếu ai cũng như em, học mà chạy ra ngoài kiếm tiền còn ra thể thống gì nữa? – Hiệu trưởng nhìn An Vũ Ân từ xuống dưới rồi .


      An Vũ Ân ra sức lắc đầu.


      - Thầy hiệu trưởng, em xin thầy hãy cho em cơ hội, có lần sau nữa đâu!


      - Ôi... Vũ Ân à, thực ra thầy cũng muốn giúp em lắm, chẳng lẽ em nghĩ rằng thấy muốn bắt em thôi học sao?


      Hiệu trưởng chậm rãi đứng lên, ánh mắt lóe lên tia say đắm. Ông ta đến bên cạnh An Vũ Ân, bàn tay to béo đặt lên eo , vuốt ve.


      An Vũ Ân run lên, nén ghê tởm trong lòng xuống, bất giác trốn tránh bàn tay của ông ta.


      - Hiệu... hiệu trưởng, em cam đoan đây là lần cuối cùng, thầy hãy cho em cơ hội nữa !


      - Haha, Vũ Ân à, em cam đoan kiểu gì? Trừ khi em phải làm gì để tôi tin tưởng!


      Ánh mắt đầy mê đắm và tham lam của ông ta đảo đảo lên qua dáng người đầy đặn của , hai tay đặt lên đùi .


      - Thầy hiệu trưởng, xin thầy tự trọng chút!


      An Vũ Ân nhịn được nữa, nghe hiệu trưởng là người háo sắc, rốt cuộc hôm nay cũng biết .


      ngờ lại gặp phải chuyện này!


      Bốp! Ông hiệu trưởng bỗng trở nên dữ tợn, ông ta túm tóc An Vũ Ân rồi tát cho cái, sau đó ghé sát mặt vào, câu khiến người ta sợ hãi:


      - Đồ điếm thối tha, đến lượt giáo huấn tôi đấy à? ngại cho biết, hôm nay nếu hầu hạ tôi chu đáo, tôi để yên cho tốt nghiệp đâu. Nếu làm theo ý tôi đừng mơ tưởng gì nữa!


      Lúc này, ông hiệu trưởng như hóa thành cầm thú, hoàn toàn phải là tấm gương sáng cho người khác noi theo.


      - Ông mau buông tôi ra...


      An Vũ Ân nóng giận, sắc mặt trở nên tái nhợt, cố gắng vặn vẹo cơ thể.


      - Chậc, chậc, tôi rất thích bộ dạng này của em, hôm nay em theo phải theo, theo cũng phải theo, tôi nhất định phải có được em!


      Ông hiệu trưởng cất tràng cười dâm đãng, bàn tay bỗng kéo cổ áo của An Vũ Ân ra...


      - ...


      An Vũ Ân đẩy ông hiệu trưởng ra, vội vàng chạy về phía cửa, muốn phải quy phục “con heo mập” này!


      - Tôi thấy đúng là rượu mời uống lại thích uống rượu phạt rồi!


      Đúng lúc này, cửa phòng hiệu trưởng bị đá ra...


      Rầm tiếng vang lên, hai người vệ sĩ đầy khí thế đứng ở hai bên.


      - Các người... các người là ai? Ai cho các người vào?


      Ông hiệu trưởng thấy hai người vệ sĩ, nhất thời có chút khiếp đảm.


      - Tôi cho bọn họ vào, nhân tiện giáo huấn kẻ cầm thú chút!


      Giọng lạnh lẽo đột nhiên vang lên, sau đó bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường xuất ở cửa phòng, bên môi là nụ cười ngông cuồng, ánh mắt lạnh như băng.


      Ông hiệu trưởng thấy người bước vào là người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt có chút bướng bỉnh, lỳ lợm nhưng lại đầy khí chất khiến ông ta nhụt chí.


      - Cậu... cậu là ai? Đây là phòng làm việc của tôi, ai cho cậu xông vào? – Ông ta cố nén sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.


      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị, bước lên trước, ấn xuống bả vai ôn gta.


      Bàn tay mạnh mẽ của kéo lấy vạt áo ông ta, giọng điệu tuy nhưng lại khiến người ta cực kỳ sợ hãi.


      - Ông cần biết tôi là ai, nhưng tôi cho ông biết, ông đắc tội với An Vũ Ân chính là đắc tội với tôi, nên trừng phạt thế nào đây?


      Lăng Thiếu Đường cố ý .


      Ông hiệu trưởng toát đầy mồ hôi lạnh, giọng hơi run run:


      - Cậu dám... đây là trường đại học, nếu cậu dám làm xằng làm bậy ở đây, tôi nhất định báo cảnh sát bắt cậu!


      Lăng Thiếu Đường cười ha ha:


      - Được, tôi cũng cho cảnh sát biết bộ mặt của ông chú đây!


      cất tràng cười đầy ngông cuồng, nhưng ngay sau đó nụ cười tắt , ánh mắt lạnh đến thấu xương:


      - Tôi ghét nhất là kẻ khác uy hiếp tôi, ngài hiệu trưởng tôn kính à, ông đừng trách tôi!


      - Cậu... cậu muốn làm gì?


      Giọt mồ hôi chảy cả vào mắt ông ta, nhưng ông ta dám động đậy, cơ thể mềm nhũn từ lâu.


      Khuôn mặt điển trai như được điêu khắc của Lăng Thiếu Đường vụt qua tia lạnh lẽo, sau đó đẩy ông hiệu trưởng ra, lớn tiếng : “Đánh ông ta cho tôi!”


      Hai người vệ sĩ lời nào, lập tức tiến lên, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất thân hình mập mạp của ông ta.


      An Vũ Ân sợ tới mức đứng bần thần chỗ, sau đó tùy ý để Lăng Thiếu Đường dắt ra ngoài. Cửa phòng vừa đóng lại, bên trong vang vọng tiếng hét thất thanh như heo nái bị giết của ông hiệu trưởng.


      Từ phòng làm việc của hiệu trưởng đến chỗ để xe của Lăng Thiếu Đường, các học sinh sinh viên náo nhiệt đứng xem đến mức chật ních, mọi người đều tò mò thảo luận xem người đàn ông cao lớn tuấn này là ai, ai lại lớn mật đến mức dám động vào hiệu trưởng.


      Có ánh mắt hâm mộ, có ánh mắt ghen tị và cả sùng bái.


      An Vũ Ân đè chặt tay trước ngực, tay bị Lăng Thiếu Đường lôi đến bên chiếc xe thể thao xa hoa, cực kỳ nổi bật trong vườn trường.


      - Tôi giải vây cho em phen, sao mặt em còn ủ dột thế kia? – Lăng Thiếu Đường cười nhạo, tiến sát lại gần An Vũ Ân, còn nâng cằm lên, buộc phải nhìn .


      - Lăng, hôm nay cám ơn , nhưng làm vậy, sau này tôi… - An Vũ Ân tối sầm mặt lại, xong, cụp mắt xuống, nhìn vào nữa.


      Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn An Vũ Ân, rồi ngắt lời .


      - ra em thường xuyên trốn học hả?


      - Hả? – An Vũ Ân nghe vậy liền ngượng ngùng, khẽ: “Tôi… tôi còn cách nào khác”.


      - Tại sao?


      Lăng Thiếu Đường thấy An Vũ Ân đỏ bừng mặt, trong lòng lại thấy ấm áp.


      An Vũ Ân muốn lại thôi, cuối cùng than tiếng:


      - Lăng, tôi rất cảm ơn hôm nay giúp tôi, tôi… tôi phải xuống xe đây!


      còn muốn đến trường, hôm nay cùng Lăng Thiếu Đường như vậy, xem ra sau này con đường ngày càng khó rồi.


      vừa định nhích người, bàn tay bỗng bị Lăng Thiếu Đường nắm lấy.


      - Tôi cho phép em xuống xe à?


      Giọng biếng lười của Lăng Thiếu Đường truyền đến, sau đó, lấn cơ thể cao lớn lại gần phía .


      - ... Lăng...


      An Vũ Ân hoảng loạn trước hành động lớn mật của , hơi thở của khiến choáng váng.


      - Chúng ta quen nhau lâu như vậy, em còn khách khí với tôi sao?


      Lăng Thiếu Đường giọng .


      An Vũ Ân run run, cụp mắt xuống:


      - là cậu chủ nhà giàu, tôi… tôi thể trèo cao, làm bạn với được!


      - dối!


      Lăng Thiếu Đường bật cười, sau đó bàn tay to của nâng cằm lên, bá đạo phủ môi lên môi .


      Nụ hôn của có thể hủy diệt ý thức của người con , đầu lưỡi nóng bỏng cùng ngông cuồng của tuổi trẻ đầy nhanh nhẹn và dũng mãnh.


      - Ưm…


      An Vũ Ân kinh hãi, hai bàn tay biết phải đặt đâu, cuối cùng tùy ý để Lăng Thiếu Đường dẫn dắt.


      Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên ngắt màn triền miên của hai người trong xe, An Vũ Ân run lên, vội vàng đẩy Lăng Thiếu Đường ra rồi tìm điện thoại của mình.


      Lăng Thiếu Đường miễn cưỡng dựa người vào cửa xe, đôi mắt thâm thúy lóe lên ý cười khi thấy khuôn mặt đỏ ửng của An Vũ Ân.


      - Alo? Đúng, tôi là An Vũ Ân, xin hỏi…


      An Vũ Ân cố gắng đè nén rung động trong lòng, giọng .


      ra muốn xuống xe để nghe cuộc điện thoại này bởi vì chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lăng Thiếu Đường, nhưng eo bị tay Lăng Thiếu Đường giữ chặt, chẳng thể nhúc nhích.


      - Cái gì? cái gì?


      Đột nhiên, giọng của An Vũ Ân trở nên sửng sốt và căng thẳng, lồng ngực lên xuống phập phồng đầy kích động.


      Lăng Thiếu Đường cũng nhận ra tính nghiêm trọng, lẳng lặng nhìn An Vũ Ân, chờ nghe xong điện thoại.


      - Xảy ra chuyện gì vậy? – giọng hỏi.


      Sắc mặt An Vũ Ân tái nhợt, nước mắt chảy xuống, hai bờ vai run lên.


      - Vũ Ân? Sao thế? Đừng sợ, với tôi xem có chuyện gì?


      An Vũ Ân bỗng nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, giọng run run: “Phiền … phiền đưa tôi đến bệnh viện An Nguyên!”


      - Bệnh viện An Nguyên?


      Lăng Thiếu Đường tìm cái tên của bệnh viện này trong đầu, nhưng tiếc là hề có chút ấn tượng nào. Từ nếu có việc gì cũng đều đến bệnh viện tư nhân chuyên phục vụ cho nhà họ Lăng, chưa bao giờ đến mấy bệnh viện thông thường.


      Cuối cùng, dưới chỉ dẫn của An Vũ Ân, Lăng Thiếu Đường lái xe như điên đưa hai người tới bệnh viện.


      hành lang là những bệnh nhân lại, ràng đây phải là bệnh viện quý tộc, nước sơn tường bị xỉn lên hèn mọn của nơi này.


      Mùi thuốc nồng nặc khiến Lăng Thiếu Đường quen, từ ghét mùi này, nhưng hôm nay chỉ có thể cố nén lại.


      ràng An Vũ Ân rất thông thuộc đường , điên cuồng chạy về phía cuối hành lang, Lăng Thiếu Đường bám sát theo sau.


      Đợi khi hai người xông vào phòng bệnh, An Vũ Ân đột nhiên đứng lại, run run, nhìn bác sĩ đắp ga trải giường trắng toát phủ kín người phụ nữ nằm giường, rốt cuộc cũng chịu nổi, ngất .


      Người qua đời là mẹ của An Vũ Ân, tất cả hậu đều do Lăng Thiếu Đường giúp đỡ, bao gồm cả chuyện sắp xếp phần mộ. Lúc này, An Vũ Ân khóc đến mức nước mắt khô cạn, khi hai người đứng trước mộ, khuôn mặt tươi cười vốn có của An Vũ Ân giờ càng trở nên nhợt nhạt.




      --- -----

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :