1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 113: DÙ CHẾT CŨNG HẠNH PHÚC




      Kỳ Hinh bắt đầu bị ảo giác, nghe thấy tiếng choang choang do dao va chạm với vật cứng.


      thanh có vẻ rất miễn cưỡng, máy móc, đơn điệu, vô lực, nhưng muốn nghe ra chút hy vọng sống sót.


      - Có hy vọng sao?


      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh suy yếu, cắn răng muốn đấu cùng tử thần tới cùng.


      biết, mất hy vọng, đối với chính là cái chết.


      Giọng trầm thấp mà khàn khàn của vang lên, muốn an ủi Kỳ Hinh: “Có hy vọng!”


      - Có thể ra ngoài sao?


      - Có thể, nhất định có thể, cam đoan với em!


      Kỳ Hinh yên lặng, lồng ngực lên xuống phập phồng, có thể thấy vẫn còn sống.


      Lăng Thiếu Đường cũng gắng gượng nổi, cảm thấy cả người nóng lên, tay chân mềm nhũn.


      Đôi mắt nhìn đâu đâu cũng toàn thấy màu trắng như sương.


      ra, cảm thấy tuyệt vọng, cái chết cận kề, nhưng muốn từ bỏ, vì Kỳ Hinh, dù có chết cũng phải ra được ngoài.


      lâu sau.


      Bốn phía vẫn tối om như cũ, bầu khí hoàn toàn khô cạn.


      Lăng Thiếu Đường thở hổn hển, vô lực dựa vào phiến đá bên cạnh. Bàn tay buông thõng xuống, bàn tay phải dù được băng bó nhưng vẫn rỉ máu.


      - Hinh Nhi... em sao rồi?


      cố gắng đến bên Kỳ Hinh, ôm vào trong lòng.


      Kỳ Hinh hơi mở mắt, hé mở đôi môi khô cạn: “Đường... có phải lần này chúng ta chết ?”


      Giọng của hề có chút sợ sệt, nhưng cũng chẳng còn hy vọng gì.


      - Đừng linh tinh, vừa rồi em đồng ý với thế nữa cơ mà!


      Lăng Thiếu Đường đau lòng nhìn Kỳ Hinh, ra rất sợ Kỳ Hinh chống đỡ nổi.


      Trong hoàn cảnh như vậy, đến cả còn mất hy vọng, huống hồ là như .


      Kỳ Hinh cố gắng nở nụ cười, chậm rãi vươn tay, xuyên qua ánh sáng mờ mờ phủ lên gương mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường: “Đường... ra em... em luôn tin tưởng, có ở bên cạnh... dù có chết em cũng thấy hạnh phúc”.


      Hốc mắt Lăng Thiếu Đường trở nên ươn ướt, trong lòng cũng thấy cực kỳ đau đớn.


      - Hinh Nhi... em sao?


      phải lời ra lệnh mạnh mẽ, câu hỏi nhàng ấy khiến Kỳ Hinh cũng nhói lòng.


      Những giọt nước mắt của thấm ướt áo Lăng Thiếu Đường, giọng khàn khàn đầy dịu dàng vang lên: “Đường... em luôn ... dù đến mức đau đớn... nhưng vẫn là ...”


      Trái tim Lăng Thiếu Đường như bị ai đó bóp nghẹn, ôm chặt Kỳ Hinh vào lòng, tuy đau khổ nhưng lại thấy cực kì hạnh phúc.


      - Đường... ôm chặt em ... xung quanh tối quá...


      Giọng của Kỳ Hinh càng ngày càng yếu, dường như người cận kề cái chết.


      Thời gian biết trôi qua bao lâu...


      Tử thần chậm rãi vây quanh Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường, hy vọng cũng như ánh mặt trời càng ngày càng trở nên mơ hồ.


      Cuối cùng, Lăng Thiếu Đường cũng nằm vật xuống. Nhưng vẫn cố hết sức, lấy tay chống lấy con dao, như muốn nâng đỡ mọi sức lực.


      Đột nhiên, thanh loáng thoáng truyền đến...


      - Khát... khát quá...


      Trong đống hoang tàn truyền đến giọng mỏng như tơ nhện, hình như là giọng của bé trai.


      Thanh này còn yếu hơn cả của Kỳ Hinh. đột nhiên động đậy người, cố gắng về phía phát ra thanh, cả cơ thể như trải qua nỗi đau tưởng.


      - Hinh Nhi, em muốn làm gì?


      Qua chút ánh sáng, Lăng Thiếu Đường phát Kỳ Hinh di chuyển, giật mình hỏi.


      - Đường... dưới này... phía dưới này hình như có đứa bé! – Kỳ Hinh cố gắng .


      Lăng Thiếu Đường kinh ngạc, khi thấy Kỳ Hinh dùng hai tay đào bới đất, cũng tiến lên hỗ trợ.


      Rốt cuộc bọn họ cũng tìm thấy thằng bé hấp hối...


      Kỳ Hinh dò xét hơi thở của thằng bé: “Đường... đứa bé còn thở... đứa bé còn sống...”


      kích động nắm chặt lấy tay Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường chấn động, đứa bé này ở trong đống hoang tàn lâu như vậy mà vẫn còn sống, chứng tỏ ham muốn được sống của thằng bé là cực kì lớn.


      - Đường, vì đứa bé này, chúng ta nhất định phải ra ngoài.


      Ánh mắt Kỳ Hinh lóe lên tia hy vọng.


      Lăng Thiếu Đường gật đầu.


      * * *


      Trụ sở chính của tập đoàn Lăng thị.


      - Theo tin tức các phóng viên đưa về, trước mắt, Lăng Thiếu Đường, tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Lăng thị trong chuyến công tác tới bảy khu vực xảy ra thiệt hại bị ảnh hưởng bởi dư chấn, trước mắt chưa tung tích. Tập đoàn Lăng thị vẫn chưa có thông tin phản hồi gì. Theo phân tích của các chuyên gia, việc Lăng Thiếu Đường mất tích ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình kinh tế, có khả năng thị trường chứng khoán bị rung chuyển cục diện...


      Bốp! Chiếc TV tường đập vỡ, chiếc điều khiển cũng rơi xuống đất.


      Lăng Thiếu Nghị dựa người vào ghế, khuôn mặt tuấn đầy phẫn nộ: “Bộ trưởng Từ, hàng năm Lăng thị bồi dưỡng ông nhiều như thế để làm gì? Tại sao lại truyền tin tức này ra ngoài? Còn nữa, tại sao báo tin cho những chuyên gia khác để họ lên tiếng trấn an dư luận?”


      Người được gọi là bộ trưởng Từ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh ngừng chảy xuống theo gò má mập mạp của ông ta, nhưng ông ta đưa tay lên lau.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 114: THỂ THỪA NHẬN SINH MỆNH RẤT QUAN TRỌNG




      Bầu khí trong văn phòng cực kỳ lạnh lẽo, nhưng những giọt mồ hôi mặt bộ trưởng Từ vẫn ngừng túa ra, dường như ông ta phải trải qua thời khắc khiếp đảm của cuộc đời.


      - Lập tức nghĩ cách giải quyết chuyện này cho tôi, nếu ông đừng trông mong gì cả.


      Lăng Thiếu Nghị còn kiên nhẫn nữa.


      Bộ trường Tử liên tục gật đầu:


      - Được, tôi lập tức làm, phó tổng giám đốc Lăng!


      Cốc! Cốc! Cốc!


      - Vào ! – Lăng Thiếu Nghị lại ngồi xuống ghế.


      Chad vội vã đến trước bàn làm việc của Lăng Thiếu Nghị, vẻ mặt sốt ruột: “Phó tổng giám đốc Lăng, vừa rồi tôi mới nhận được tin, họ phái đội cứu viện và trực thăng tới khu vực xảy ra thiệt hại để tìm kiếm rồi”.


      Đôi mắt Lăng Thiếu Nghị sáng ngời: “Dù có thế nào chúng ta nhất định phải tìm được cả trước khi phiên giao dịch cuối tuần bắt đầu, nếu hậu quả khó lường”.


      Chad gật đầu: “Phó tổng giám đốc Lăng, tôi muốn đích thân tới khu vực đó chuyến”.


      Lăng Thiếu Nghị suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Được, tới đó , tôi muốn có người báo tin cho đám phóng viên. Đến đó chắc chắn có nhiều phóng viên túc trực, cứ tùy cơ ứng biến, nếu cần thiết có thể nhờ chính phủ bên đó giúp sức. Tôi cố gắng kéo dài thời gian, ổn định thị trường chứng khoán”.


      - Được! – Chad lập tức đáp lời.


      * * *


      Có lẽ, con người ta luôn luôn hướng tới sống. Dù trong quá trình đó có gian khổ đến mức nào, khi vươn tới nơi cao nhất cũng đều cảm thấy được tự do hòa mình với gió.


      Nếu như ngay cả hy vọng vào sống cũng còn là đau khổ, kiên định rồi đến những lần trải nghiệm lần lượt bắt con người ta phải nếm thử.


      Khi Lăng Thiếu Đường cố gắng dùng sức, đỉnh đầu đột nhiên xuất ánh sáng nhàn nhạt, hy vọng về sống cũng lóe lên, xua tan bước chân của tử thần.


      - Hinh Nhi... Rốt cuộc chúng ta cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi!


      Vẻ mặt tiều tụy của Lăng Thiếu Đường lộ vẻ vui mừng, đôi mắt thâm thúy đầy kiên định.


      Tuy chỉ là tia sáng nhạt nhòa nhưng lại có thể mang đến chút dưỡng khí.


      Kỳ Hinh thể cử động nổi, trải qua thời gian dài thiếu dưỡng khí, lâm vào trạng thái mơ hồ.


      Hàng lông mi dài còn chút sinh khí che chặt đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu xuống đầy tái nhợt, dọa lòng người.


      Trong lòng vẫn ôm chặt đứa bé trai.


      Đứa bé như nắm được chiếc bè gỗ, bàn tay bé nắm chặt lấy góc áo Kỳ Hinh, đôi môi khô nứt cho thấy thằng bé bị thiếu nước nghiêm trọng.


      - Hinh Nhi... tỉnh lại , Hinh Nhi...


      Lăng Thiếu Đường cố nén đau đớn người, thở hổn hển, kéo vai Kỳ Hinh, cố gắng gọi tên .


      Nếu tính toán sai và Kỳ Hinh lâm vào tình trạng này trong khoảng hai ngày. Vì từ tiếp nhận đặc huấn nên có thể chống cự đến tận bây giờ.


      Dựa vào ham muốn được sống mãnh liệt và kiên định trong con người mình, rốt cuộc cũng cố gắng đục lỗ thủng to hơn để ánh mặt trời chiếu vào.


      Kỳ Hinh suy yếu tựa đầu vào ngực Lăng Thiếu Đường, vẫn hề có chút tiếng động nào.


      - Hinh Nhi, em mau tỉnh lại cho !


      Lăng Thiếu Đường gào thét, trái tim như bị ai đó dẫm đạp lên.


      cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, so với cảm giác hít thở thông Kỳ Hinh có tiếng động nào càng khiến sợ hãi đến cực điểm.


      biết luôn cố gắng, luôn tin tưởng có thể đem lại hy vọng và ánh mặt trời.


      Hàng lông mi dài của Kỳ Hinh hơi run lên tựa như cánh ve, dè dặt cẩn trọng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.


      khó khăn mở mắt ra, sau đó hàng lông mày hơi nhíu lại.


      - Ưm... – Kỳ Hinh giơ tay lên.


      Bởi vì quen với bóng tối, đột nhiên lại có ánh sáng chiếu vào khiến chưa kịp thích ứng.


      Lăng Thiếu Đường cực kỳ vui mừng, dùng cơ thể mình để che phần ánh sáng, cho chút thời gian để thích ứng, ngón tay dài dịu dàng vỗ lên mặt .


      Khi thấy đôi môi khô cong của Kỳ Hinh, do dự chút nào, cúi người xuống...


      Nụ hôn này hề có ngông cuồng mà chỉ nhàng dùng đầu lưỡi ấm áp của mình tạo nên chút nước cho đôi môi của Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh bỗng chốc như tìm được nguồn nước, ra sức bám chặt lấy.


      - Đường...


      Qua ánh mặt trời nhàn nhạt, rốt cuộc Kỳ Hinh cũng nhìn được gương mặt kiên nghị của Lăng Thiếu Đường, lúc này ánh mắt vẫn đầy kiên định.


      - Hinh Nhi, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi. Em kiên trì chút, chúng ta có thể ra ngoài rồi...


      Lăng Thiếu Đường vui mừng với Kỳ Hinh, Kỳ Hinh cố gắng nở nụ cười, liếm môi : “Đường, đứa bé... đứa bé sao rồi?”


      còn chút sức lực nào.


      Tuy luôn ở trong trạng thái mơ hồ nhưng tay vẫn giữ chặt lấy thằng bé, qua chút hơi thở mỏng manh đó khiến yên lòng phần nào.


      Có lẽ con người luôn vì người khác mà gắng gượng, giống như và Lăng Thiếu Đường, trong hoàn cảnh như vậy luôn chống đỡ cho nhau. Sau khi thấy đứa bé này, hy vọng được sống lại càng tăng lên mãnh liệt.


      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường dò xét hơi thở của đứa bé, ánh mắt đầy vui mừng:


      - Đứa này vẫn còn sống... nhưng cơ thể bị mất nước nghiêm trọng!

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 115: HY VỌNG




      Kỳ Hinh cắn môi, cúi đầu nhìn thằng bé, khuôn mặt trắng trẻo của nó giờ lấm đầy bùn đất. lên tiếng: “Đứa bé này cũng giống chúng ta vậy, vì nó, chúng ta nhất định phải ra ngoài!”


      Giọng suy yếu của giờ có chút sức lực hơn.


      - Yên tâm, nhất định đưa em ra ngoài! – Lăng Thiếu Đường ôm chặt Kỳ Hinh.


      Ai ngờ...


      - A... – Kỳ Hinh vô lực kêu lên tiếng.


      Lăng Thiếu Đường kinh hãi, lập tức nhìn lượt Kỳ Hinh từ xuống dưới.


      Chỗ mắt cá chân của Kỳ Hinh thấm máu, vì thời gian dài trôi qua nên vệt máu khô lại, nhưng qua vết máu có thể thấy chảy rất nhiều máu.


      Chết tiệt! Là do bị cánh cửa đè xuống!


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng, ngờ Kỳ Hinh lại bị thương nặng như vậy.


      - Sao lại gạt ?


      Giọng trầm trầm hơi khàn khàn, lại có chút tức giận của vang lên, hàng lông mày nhíu chặt lại vào nhau.


      Kỳ Hinh giơ tay lên, xoa xoa lên đầu lông mày của , giọng : “ đừng nhíu mày... sau này cũng đừng nhíu mày thế nữa!”


      Trong lòng Lăng Thiếu Đường như có phong ba bão táp thổi qua, giơ tay lên, giữ chặt lấy bàn tay bé của Kỳ Hinh, đau lòng hôn lên ngón tay : “Ngốc ạ, em đúng là đồ ngốc!”


      hơi run lên, cần cũng biết, Kỳ Hinh sợ lo lắng nên mới ra.


      bé ngốc nghếch này, cho rằng giấu vết thương cho là tốt sao? Chẳng lẽ biết, chỉ cần bị thương là trái tim rất đau rồi sao?


      * * *


      Có ánh mặt trời, tựa hồ như có hy vọng sống sót.


      bao lâu sau, đầu loáng thoáng có tiếng máy bay trực thăng...


      - Lăng... Kỳ...


      Những tiếng hô to liên tiếp vọng đến.


      - Đường... có nghe thấy ... có phải...


      Kỳ Hinh cho rằng mình bị ảo giác, ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường đầy hy vọng.


      ràng Lăng Thiếu Đường cũng nghe thấy, vội vã nhặt con dao lên, ra sức đập vào tảng đá bên cạnh.


      Vì có lỗ thủng nên tiếng va chạm dễ dàng truyền ra ngoài hơn.


      Từng tiếng từng tiếng, Lăng Thiếu Đường cố gắng đập vào đá.


      bao lâu sau...


      - Mau... bên này... bên này có thanh...


      giọng mừng như điên hướng về phía bọn họ...


      Đội cứu viện chuyên nghiệp, tổ y tế cùng các nhân viên khác lập tức cứu Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh ra ngoài...


      * * *


      Trong cabin xa hoa, Kỳ Hinh còn chút sức lực nào nằm ghế, bên cạnh xa là cậu bé được cứu ra khỏi đống hoang tàn.


      vài bác sĩ chuyên nghiệp đứng chắn giữa hai người, ngoài việc tiến hành trị liệu vết thương còn truyền đường gluco cho họ để cơ thể có thể hấp thu vitamin.


      Lăng Thiếu Đường tựa lưng ngồi ghế, nhắm mắt nghe Chad báo cáo tình hình của công ty, bên cạnh là vị bác sĩ xử lý vết thương tay cho .


      ràng thể lực của hồi phục nhanh hơn.


      Trước mặt loạt các loại đồ uống giàu chất dinh dưỡng.


      - Chad, mấy vị quan chức chính phủ kia thế nào rồi?


      Lăng Thiếu Đường mở mắt ra, tuy vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt khôi phục lại u ám.


      nhớ trước khi dư chấn xảy ra nghe được giọng của bọn họ, cho nên hẳn là mấy ngày vừa rồi bọn họ cũng gặp phải tình trạng giống như .


      - Lăng, yên tâm, đội cứu viện tìm được bọn ọ, may mắn là cả ba người sao cả, chỉ xuất tình trạng mất nước, các bác sĩ tiến hành điều trị cho bọn họ.


      Lăng Thiếu Đường gật đầu, sau đó nheo mắt lại: “Ở trường còn phát ra được gì ?”


      Chad giơ tay, từ trong túi áo lấy ra thứ gì đó lóe sáng, đặt ở trước mặt Lăng Thiếu Đường, cười: “Khi thấy mấy thi thể đó, tôi nghi ngờ bọn chúng liệu có phải là người của Mafia hay , dám đối phó với !”


      Lăng Thiếu Đường nhếch mắt: “Chỉ chết người thôi sao?”


      Chad gật đầu: “Ở trường chỉ phát thi thể, vậy tổng cộng có mấy người?”


      - Bốn! – Lăng Thiếu Đường nở nụ cười châm chọc.


      - Chậc, chậc... – Chad ra vẻ tiếc nuối – Dựa vào cấp bậc có thể thấy bọn chúng phải lính mới, sao có thể tiếp nhận nhiệm vụ ngu xuẩn như thế được chứ? Đúng là chẳng biết gì!”


      Lăng Thiếu Đường cũng cười lạnh, nghịch nghịch thứ đồ trong tay, đôi mắt lóe sáng khiến người ta rét mà run.


      - Có người thích làm chuột, vậy chúng ta ngại làm mèo. Tôi muốn cho bọn chúng biết, giết tôi là sai lầm lớn nhất đời này của chúng”.


      Sau đó, siết chặt năm ngón tay lại, siết chặt thứ đồ trong tay, cảm giác góc cạnh trong lòng bàn tay mang đến cảm giác lạnh lẽo.


      Sau đó, nhìn về phía Kỳ Hinh, đôi mắt lạnh lùng dần trở nên ấm áp. Khi thấy những vết thương người , đôi mắt thoáng chút đau đớn.


      Đúng vậy, tuy rằng thể trả thù thiên tai do ông trời gây nên, nhưng những kẻ làm hại và Kỳ Hinh tuyệt đối thể tha.




      HẾT HỒI 7

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 116: THƯƠNG



      Khi nhìn vào khuôn mặt nhắn trắng bệch của Kỳ Hinh, biết ngốc nghếch này luôn kìm nén, luôn tin tưởng và hy vọng vào .


      Trong cả quá trình, hề nhìn thấy luống cuống hay điên cuồng và tuyệt vọng của , từ đầu tới cuối chỉ có dáng vẻ lạnh nhạt của Kỳ Hinh khiến càng thể buông tay.


      Chad ở phía đối diện Lăng Thiếu Đường cũng mím môi lại, ta uống ngụm rượu vang rồi giọng :


      - Xem ra trận thiên tai này xảy ra cũng phải là tốt, còn có thể tạo nên chuyện tốt!


      Lăng Thiếu Đường nghe ra ý của Chad nhưng vẫn hề tức giận, khóe môi lại cong lên nụ cười, ánh mắt chưa hề rời khỏi Kỳ Hinh.


      - Nếu bây giờ tôi bảo lập tức quay về có cho rằng tôi lạnh lùng quá ? – Chad có vẻ buồn cười, nhìn Lăng Thiếu Đường.


      ra, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh có ngày hôm nay, ta cũng thấy vui mừng.


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh hệt như nhìn người , hề rời mắt chỗ khác. Xem ra cơn dư chấn này kéo hai người lại gần nhau hơn, chuyện xấu biến thành chuyện tốt, đúng là “Tái ông mất ngựa, chưa biết họa phúc thế nào”.


      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên, tựa lưng vào ghế, lười biếng :


      - Cậu phải là lạnh lùng đâu, mà cực kỳ lạnh lùng!


      Chad bật cười, nếu so về độ lạnh lùng sao có thể bì được với Lăng Thiếu Đường chứ?


      - Thiếu Nghị ổn định giá cổ phiếu à? – Lăng Thiếu Đường nhàng hỏi.


      Chad gật đầu: “Đúng, mấy ngày nay ấy luôn ứng phó với đám cổ đông và thị trường chứng khoán. Trải qua chuyện lần này, phó tổng giám đốc Lăng quả thực tốn ít công sức”.


      Lăng Thiếu Đường có chút đăm chiêu rồi gật đầu.


      - Chỉ cần Thiếu Nghị toàn tâm toàn ý với công ty, với năng lực của nó, tôi cũng vội quay về.


      Ngữ khí điềm nhiên, nghe ra chút cảm xúc nào.


      Chad hơi nhíu mày: “Nhưng, mọi người đều nhất trí cho rằng nên xuất trước phiên giao dịch cuối tuần, nếu nhất định thị trường chứng khoán bị ảnh hưởng. Dù sao Thiếu Nghị cũng phải tổng giám đốc của tập đoàn, chuyện này các cổ đông để yên”.


      Lăng Thiếu Đường uống cạn ly rượu rồi :


      - Tôi giải thích qua truyền thông, lần này tôi muốn gây ồn ào thêm, cần mời nhiều phóng viên, hai người đại diện có uy tín là được!


      Chad trầm ngâm, đó cũng phải vấn đề quá khó, nhưng...


      - Các cổ đông nhất định cầu câu trả lời thỏa đáng của !


      - Tôi tham dự cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng mọi chuyện phải chờ Hinh Nhi bình phục .


      Ngữ khí của Lăng Thiếu Đường hết sức kiên định, cho phép thương lượng thêm.


      Lúc này, ngoài Kỳ Hinh ra, trong lòng có gì là quan trọng cả.


      Kỳ Hinh hôn mê, vì mất nhiều năng lượng nên ngủ rất lâu, ngủ giường hai ngày rồi, cho đến sáng sớm ngày thứ ba...


      Ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ sát sàn trong phòng bệnh cao cấp chiếu vào, tỏa sáng cả căn phòng, thấm đượm cả vào chiếc thảm trải sàn, mọi thứ trông đều đầy sức sống.


      đầu giường là hương thơm dịu của những đóa hoa, trong ánh nắng sớm mai, mùi hương vương vít khắp căn phòng.


      Lăng Thiếu Đường mặc chiếc áo sơ mi, cúc áo phía cài để lộ ra làn da khêu gợi, xuống dưới là chiếc quần Âu tôn lên đôi chân thon dài của .


      Đôi mắt hết sức rạng rỡ, có thể thấy hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường.


      Khi xem xong tạp chí New York, đặt tờ báo xuống sofa rồi về phía giường bệnh.


      Kỳ Hinh ngủ yên hệt như thiên sứ, vẻ mặt có sắc hồng, hàng lông mi dài còn run lên bất an như trước nữa.


      Lăng Thiếu Đường khẽ thở dài, ngón tay dài xoa lên gò má mềm mại của Kỳ Hinh, cảm giác trơn láng khiến rung động.


      biết qua việc lần này, cực kì hoảng sợ và tuyệt vọng khi cái chết cận kề.


      Trong lòng Lăng Thiếu Đường cảm thấy cực kỳ áy náy. Nếu gặp , có lẽ Kỳ Hinh giống những con nhà giàu khác, hưởng thụ cuộc sống ấm áp nhàn nhã.


      Đôi mắt đầy đau lòng, cúi người xuống, dịu dàng hôn lên trán .


      Sau đó, vào phòng tắm, lấy khăn mặt rồi quay lại bên giường, nhàng mở cúc áo ra, cẩn thận lau mặt, cổ, xương quai xanh khêu gợi của .


      Lúc này, đôi mắt của Lăng Thiếu Đường đầy si mê, cẩn thận và nhẫn nại chăm sóc người nằm giường bệnh.


      “Đường... ra em... em luôn tin rằng, chỉ cần có ở bên cạnh... dù có chết em cũng thấy hạnh phúc”.


      “Hinh Nhi... em sao?”


      “Đường... em luôn ... đến đau đớn... nhưng vẫn cứ ...”


      Mỗi khi nhớ tới những lời này, trái tim lại như bị bóp nghẹn, tim đập liên hồi. đến đau đớn, nhưng dù là vậy, vẫn !


      Đôi mắt thâm thúy của giờ tràn đầy tình cảm. Trong tình cảnh như vậy, giao hết toàn bộ lòng tin cho , vậy nên cho phép chết, vì là người phụ nữ muốn nắm tay đến trọn đời.


      Tất cả vẫn chưa muộn!


      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười thương, trong lòng , chỉ có Kỳ Hinh mới có tư cách trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Lăng. đột nhiên lại phát ra muốn được đứng trong nhà thờ cùng Kỳ Hinh.


      Khuôn mặt Kỳ Hinh trắng trẻo như hòn ngọc Minh Châu sáng loáng dưới ánh mặt trời.


      Tia sáng chiếu vào phòng càng làm nổi bật làn da non mịn trắng như tuyết của .


      người tỏa ra mùi hương dịu ...


      Lăng Thiếu Đường chỉ cảm thấy mùi hương ấy di động quanh chóp mũi, lượn lờ thể tiêu tan, khuôn mặt tuấn nở nụ cười trìu mến:


      - Khuôn mặt đẹp như trăng Trung thu, sắc đẹp như đóa hoa mùa xuân!


      nhàng cuốn mấy sợi tóc của Kỳ Hinh vào ngón tay, đôi mắt đen láy như ánh sao phát sáng rực rỡ.


      Lăng Thiếu Đường yên lặng ngắm nhìn , ánh mắt đầy tình cảm.


      nghiêng người xuống, hôn lên đôi môi non mềm của nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, nhưng cảm thấy đủ, lại vươn đầu lưỡi ra trêu đùa môi ...


      - Ưm... – Trong cơn mê man, Kỳ Hinh cảm thấy đôi môi mình bị cắn nuốt.


      Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, rồi cúi đầu cười:


      - Em xem em kìa, hại nhịn được lại phải “trộm hương hoa”, quên mất em vẫn còn mê man.


      Dường như nghe thấy giọng thủ thỉ của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt Kỳ Hinh hơi lay động, rồi mở to mắt ra.


      Đôi mắt lập tức đầy vui mừng.


      - Hinh Nhi...


      giọng gọi tên , sau đó bàn tay to nhàng nâng người Kỳ Hinh dậy, để dựa vào đầu giường.


      - Đường... – Giọng của Kỳ Hinh hơi khàn, nhưng còn nghiêm trọng như trước.


      - Em... em nằm đây lâu chưa?


      Lăng Thiếu Đường véo mũi , rồi mỉm cười đầy chiều: “Em ngủ hai ngày rồi!”


      Kỳ Hinh hơi đỏ mặt, ngờ mình lại nằm ngủ lâu như vậy.


      cảm giác cả người đều hết sức mệt mỏi, ngay cả ánh mặt trời cũng lười biếng miễn cưỡng chiếu vào trong phòng. Căn phòng có màu trắng tinh, xung quanh thoang thoảng hương hoa khiến cảm thấy cực kỳ thoải mái.


      Nhất là Lăng Thiếu Đường! Lúc này mặc bộ quần áo tối màu, nhưng khuôn mặt tuấn hề có chút gì lạnh lùng mà lại đầy tình cảm và ấm áp, khiến mỗi lần nhìn lại cảm thấy mình lạc.


      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười ấm áp, đưa tay chạm vào phần mắt cá chân của , nhàng vỗ về miệng vết thương, ánh mắt đầy đau lòng.


      Vết thương ở chỗ mắt cá chân của được điều trị, cũng khôi phục rất nhanh, may mà tổn hại đến xương cốt, có thể điều trị bằng thuốc được.


      Lăng Thiếu Đường cẩn thận chạm vào làn da ...


      Cảm giác buồn buồn từ chân truyền ra khắp người khiến Kỳ Hinh thở gấp, hai chân động đậy ngừng.


      - bé mẫn cảm này! Nào, để đỡ em xuống giường, thử xem chân còn đau ! – bật cười, rồi đỡ dậy.


      Trước mắt là bàn tay to của , ánh mắt lúc này đầy phức tạp và cảm động.


      Đây là bàn tay có thể hô mưa gọi gió, bàn tay chinh phục, cũng chính bàn tay này cứu lúc gặp nguy hiểm, khiến hoảng sợ và lo lắng...


      Nhìn bàn tay này, trong lòng lại cảm thấy lúng túng.


      nhạy cảm cảm nhận được, quan hệ giữa biến đổi đầy kỳ diệu, biến đổi ấy khiến chờ mong, nhưng lại khiến có phần sợ hãi.


      biết mình sợ cái gì, tại sao khi con người vừa thoát khỏi nguy hiểm, việc suy xét vấn đề lại cảm thấy phức tạp như vậy?


      - Hinh Nhi... – Lăng Thiếu Đường nhẫn nại chờ , hề cưỡng ép kéo tay . biết suy nghĩ trong lòng , ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả.


      Lúc này ánh mắt của Kỳ Hinh hết sức nhàng khiến trái tim Lăng Thiếu Đường bồi hồi thôi.


      mỉm cười, thanh nhã như đóa hoa cúc, càng như bầu trời lúc nhuộm đỏ ánh mặt trời, bàn tay nhàng giơ ra, chậm rãi đặt vào bàn tay dày rộng và ấm áp của .


      Lăng Thiếu Đường chậm rãi nắm tay lại, vây kín lấy bàn tay bé của . Trong lòng Kỳ Hinh đột nhiên dâng lên cảm giác ổn định và vững chãi.


      Đúng vậy, cảm giác này giống như lữ hành lặn lội đường xa, rốt cuộc cũng tìm được nơi có thể yên tâm ở lại, trong lòng còn cảm giác mệt nhọc gì nữa, có thể yên lòng chìm vào giấc ngủ ngon.


      Mũi chân nhàng đặt xuống thảm trải sàn, bên hông là cánh tay rắn chắc của . Kỳ Hinh dám ngẩng đầu lên, hoàn toàn còn dũng cảm và kiên cường khi ở trong khu vực bị thiệt hại.


      Hơi thở đàn ông vây quanh lấy , thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường lại càng sát lại người hơn.


      - Sao rồi? Còn đau ? – hỏi đầy quan tâm.


      Kỳ Hinh được Lăng Thiếu Đường dẫn vài bước.


      - còn đau lắm, chỉ hơi bất tiện thôi!


      Ngữ khí dịu dàng có chút gì đó xác định.


      Lăng Thiếu Đường yên tâm thở phào hơi, dường như hoàn toàn yên tâm.


      - A... – Kỳ Hinh đột nhiên thở gấp, cả người nghiêng về phía Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường lập tức kinh hãi, khuôn mặt đầy căng thẳng: “Em sao thế?”


      Kỳ Hinh hơi nhíu mày lại, nhưng trong chốc lát lại mỉm cười:


      - sao! Chắc vừa rồi em dùng sức nên mới thấy thoải mái! sao rồi!


      Lăng Thiếu Đường đau lòng vuốt tóc , giọng trầm thấp vang lên:


      - được, lát nữa bảo bác sĩ chụp X-quang cho em, như vậy mới yên tâm được.


      hoàn toàn biết rằng khuôn mặt mình lúc này căng thẳng ra sao, giọng điệu cũng dịu dàng và trìu mến đến mức nào.


      Lăng Thiếu Đường hoàn toàn bị nước mắt của Kỳ Hinh làm cho hoảng sợ. nhanh chóng lau nước mắt cho , động tác dịu dàng như che chở, sau đó ôm chặt vào lòng.


      - Hinh Nhi, em đừng khóc, em mà khóc là trái tim đau đớn lắm!


      So với vết thương ở tay, lúc này, trái tim Lăng Thiếu Đường còn đau hơn. Kỳ Hinh như giấc mơ vậy!


      Chỉ cần khóc, khuôn mặt nhắn đầy nước mắt là Lăng Thiếu Đường lại hốt hoảng. - ... mãi đối xử với em như thế này ư?

      hỏi câu nhàng và có phần xác định.


      Kỳ Hinh rất sợ lúc này Lăng Thiếu Đường đối xử tốt với chỉ là nhất thời, sau khi trở về, liệu có còn được sống trong những người được thương trìu mến như thế này ?


      Lăng Thiếu Đường dịu dàng nâng mặt Kỳ Hinh lên, cúi người hôn lên những giọt nước mắt của . vội trả lời câu hỏi của mà bỗng bế bổng lên, sải bước đến bên giường rồi đặt xuống.


      Trong lòng Kỳ Hinh thấy rất bất ổn. nhìn vào đôi mắt sâu thấy đáy của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt thoáng chút bất an, liền cụp mắt xuống.


      hy vọng xa vời sao?


      Kỳ Hinh giận chính bản thân mình, tại sao lại tưởng rằng mình được chứ?


      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhàng vuốt ve mặt Kỳ Hinh, sau đó nâng cằm lên...


      - Nhìn vào mắt ! - Giọng trầm thấp đầy dịu dàng vang lên.


      Kỳ Hinh ngẩng mặt lê, bỗng chốc như rơi vào vực sâu thấy đáy trong đôi mắt .


      - Hinh Nhi, em có biết em quan trọng thế nào với ? Vì em, tình nguyện buông tay tất cả, bao gồm cả sinh mệnh! Em hiểu ?


      ràng từng câu từng chữ, hề có chút do dự nào.


      Kỳ Hinh kích động ra lời.


      Sao có thể tin tưởng lời chứ? Ngay cả khi súng ở ngay sau gáy, cũng chẳng hề nhíu mày lấy cái, mà chỉ nắm chặt tay . Lúc dư chấn xảy ra, dùng cơ thể rắn chắc để che chở cho . Khi cánh cửa sập xuống, cũng để ý đến tay mình mà cứu . Khi bị nhốt trong bóng tối, tuyệt vọng, cũng chính sức mạnh kiên cường của chống đỡ cho .


      Tất cả mọi chuyện xảy ra, sao còn có thể nghi ngờ tấm chân tình của được chứ?


      Kỳ Hinh cảm thấy cực kỳ ấm áp. Đôi tay trắng như tuyết của ôm chặt lấy cổ Lăng Thiếu Đường, gương mặt xinh đẹp dán sát vào phần cổ của .


      Lăng Thiếu Đường thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ mềm mại trong lòng, bàn tay to cũng đặt sau lưng .


      - Hinh Nhi, Hinh Nhi của ....


      Mùi hoa dịu cùng ánh mặt trời lan tỏa, tất cả yên tĩnh đến mức hoàn hảo.


      Thời gian trôi qua dường như rất nhanh, có Lăng Thiếu Đường cẩn thận chăm sóc, vết thương của Kỳ Hinh hồi phục rất nhanh.


      Thời tiết rất đẹp, mây trắng trời cũng lững lờ trôi, giống như tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này.


      Khi ánh mặt trời xuyên qua đám lá cây day đặc, chiếu những vệt nắng loang lổ xuống dưới, Lăng Thiếu Đường nhàng với Kỳ Hinh: "Em mệt rồi, nghỉ lát !"


      Ngay sau đó, bàn tay to của nhàng lau mồ hôi trán .


      Mấy ngày vừa rồi, Kỳ Hinh luôn tản bộ trong khu phòng bệnh, chân cũng hồi phục rất nhanh.


      Nghe xong, gật đầu, sau đó bị Lăng Thiếu Đường bế lên.


      - Đường, mau thả em xuống ! - Kỳ Hinh vội vàng .


      Tuy rằng đây là khu giường bệnh cao cấp, nhưng nếu có người vào, thấy cảnh này xấu hổ lắm.


      Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tiếng cười sang sảng như chưa bao giờ thoải mái đến vậy. để ý tới thẹn thùng của Kỳ Hinh, trái lại vẫn bế đến chỗ ghế ngồi dưới gốc cây.


      vây hai tay lại, hoàn toàn cố định thân hình bé bỏng của trong lòng mình, cằm nhàng tỳ vào đỉnh đầu , hưởng thụ mùi hương ngát từ cơ thể tỏa ra.


      Xem ra mê muội rồi.


      - Đường, bỏ em ra , em ngồi ghế là được rồi! - Kỳ Hinh nhàng xoay người lại, hơi đỏ mặt .


      - Sao thế? Em sợ màn ân ái của chúng ta bị người khác bắt gặp à? - Lăng Thiếu Đường cọ trán với Kỳ Hinh, ngữ điệu đầy cưng chiều.


      - Ai ân ái với chứ? - Kỳ Hinh ngây thơ kháng nghị.


      Sau đó, đôi môi đào của bị Lăng Thiếu Đường ngậm lấy, đầu lưỡi của nhàng tiến vào khoang miệng , đôi mắt đen dần trở nên thâm trầm.


      - Ưm.... - Kỳ Hinh khẽ thở dốc, tim cũng đập dồn dập, dịu dàng đáp lại nụ hôn của Lăng Thiếu Đường.


      cũng học theo , dùng đầu lưỡi của mình phác họa lại khóe môi gợi cảm của , hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề hơn.


      - bé, em dụ dỗ đấy, có biết ?


      Lăng Thiếu Đường thầm bên tai , giọng thô cát.


      Cũng khó trách lại như vậy. Thời gian này vì sợ làm ảnh hưởng tới vết thương của Kỳ Hinh nên vẫn cố nín nhịn. Hôm nay lại bị khiêu khích như vậy, dục vọng bị đè nén mấy ngày qua lại bị châm lên.


      Kỳ Hinh thở gấp, vì ngồi đùi Lăng Thiếu Đường nên có thể hiểu ý của .


      - đúng là đồ đáng ghét! - xấu hổ giơ tay trắng trẻo lên đánh .


      Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười. Đúng vậy, giờ chưa phải lúc, thể nóng vội được.


      Lát sau, Kỳ Hinh nhàng hỏi: "Đường, hôm đó.... những người muốn giết là loại người nào?"


      Đôi mắt đầy bất an.


      Tình cảnh ngày hôm đó vẫn nhớ , nhất là khẩu súng ấy, mỗi lần nhớ lại là lại thấy run rẩy.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 117: KỲ HINH ĐAU LÒNG



      Lăng Thiếu Đường vuốt mái tóc mềm mại của , rồi nhàng câu:


      - Chỉ là mấy “con tiểu tốt” thôi, em đừng lo!


      muốn vì chuyện của riêng mình mà khiến Kỳ Hinh lo lắng, hơn nữa chuyện này nhất định phải điều tra cho .


      - ? Nhưng bọn chúng có súng...


      Kỳ Hinh tin lắm, ngẩng đầu lên hỏi .


      Lăng Thiếu Đường bật cười:


      - Em đó, đúng là bé đơn thuần. Bọn chúng là sát thủ, cầm súng trong tay cũng là chuyện bình thường thôi.


      biết hoàn toàn đơn thuần như tờ giấy trắng trong phương diện này.


      - Nhưng... nhưng em rất lo. – ràng Kỳ Hinh yên tâm về chuyện này.


      Lăng Thiếu Đường cảm động, nhàng với Kỳ Hinh:


      - Em yên tâm . phải rồi sao, kẻ muốn chết nhiều lắm, nhưng bọn chúng còn chưa có đủ tư cách.


      - cho từ “chết” nữa! Nếu em để ý đến nữa! – Kỳ Hinh chu cái miệng nhắn lên, tức giận với .


      Vừa từ con đường chết trở về, vậy mà còn ra từ đó.


      - Được được, sai rồi, để hôn em cái bồi thường vậy!


      Vừa dứt lời, Lăng Thiếu Đường nhân cơ hội hôn trộm cái.


      - đúng là! Cho tới giờ, em chưa từng gặp người đàn ông nào xấu xa như cả! – Mặt Kỳ Hinh càng đỏ hơn.


      Lăng Thiếu Đường cực kỳ thoải mái, khóe mắt liếc nhìn về phía cách đó xa.


      Khóe môi cong lên, giọng bên tai Kỳ Hinh:


      - phải mấy ngày qua em luôn đòi muốn biết tình hình của đứa bé chúng ta cứu sao?


      Hai mắt Kỳ Hinh sáng ngời, lập tức hưng phấn :


      - Đúng vậy, giờ thằng bé thế nào rồi? Tìm được người nhà của thằng bé chưa? Sao em thấy nó đâu cả?


      - Em nhìn bên kia , em có thể tự mình hỏi thằng bé...


      Lăng Thiếu Đường mỉm cười nhìn Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh nghi hoặc quay đầu lại...


      người phụ nữ có dáng người đậm dắt tay đứa trẻ, dưới hướng dẫn của y tá, hai người lại gần bọn họ, vừa nhìn là biết đó là mẹ con.


      Kỳ Hinh che miệng lại, đứa trẻ này... chính là đứa trẻ và Lăng Thiếu Đường cứu.


      Lúc này, thằng bé trông sáng sủa hơn nhiều.


      - Chị Kỳ...


      Thằng bé chạy về phía Kỳ Hinh, mặt là nụ cười đáng .


      Kỳ Hinh kích động đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ khó tin.


      - Chị Kỳ! – Thằng bé ôm chầm lấy Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh cảm thấy rất ấm áp, cũng ôm chặt lấy thằng bé, rồi cẩn thận quan sát nó:


      - Cậu bạn , em bình phục rồi sao? người em có chỗ nào thoải mái ? – khẩn trương hỏi.


      - Chị, cơ thể em hồi phục rất nhất!


      Cậu bé nở nụ cười tươi, giọng trẻ con đầy ngây thơ.


      - Chị vẫn còn chưa biết tên em. – Kỳ Hinh nhìn thằng bé.


      - Tên em là Joyekey!


      Joyekey hất đầu, có vẻ rất bài bản khi ra tên mình.


      - Lăng, Kỳ, cám ơn hai người cứu con trai tôi, nếu tôi cũng có cơ hội gặp lại con mình nữa, cám ơn hai vị!


      Mẹ Joyekey kích động, quỳ xuống cám ơn.


      - đừng như vậy, mau đứng lên ! – Kỳ Hinh hoảng hốt, vội ngăn cản hành động của người phụ nữ.


      Mẹ Joyekey nghẹn ngào, bà ngại ngùng với Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh:


      - Tôi biết phải cảm ơn hai vị thế nào cho phải! Bố thằng bé mất trong trận động đất... cho nên, nếu tôi còn mất con nữa cũng chẳng thiết sống nữa! – Bà vừa vừa lau nước mắt.


      Kỳ Hinh cũng thấy đau lòng, quay đầu nhìn Lăng Thiếu Đường.


      - yên tâm , khu vực xảy ra thiệt hại nằm trong dự án của Lăng thị, việc trùng tu xây dựng lại, cứ tin tưởng vào Lăng thị chúng tôi!


      Lăng Thiếu Đường bước lên trước, đặt tay lên vai Kỳ Hinh rồi .


      - Cám ơn Lăng...


      Joyekey tuy còn nhưng cũng thông minh học theo mẹ mình, cúi đầu với Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường:


      - Chị Kỳ, sau này em cũng uy phong giống như chú Lăng vậy!


      - Này, nhóc kia, sao lại gọi ấy là chị, còn đến lại là chú rồi hả?


      Lăng Thiếu Đường ngồi xổm xuống, cố ý nghiêm mặt .


      Joyekey nghiêng đầu, ngẫm nghĩ lúc, sau đó nghiêm túc trả lời:


      - Vì chị Kỳ giống chị, còn chú giống ông chú hơn!


      Kỳ Hinh nhịn được liền bật cười.


      Lăng Thiếu Đường thất bại, thở dài hơi, đâu có già như vậy chứ?


      Sau đó, cố ý hù dọa Joyekey:


      - Sau này phải gọi , nếu đánh vào mông em!


      Joyekey đảo đảo con ngươi, sau đó nở nụ cười tinh ranh, lớn tiếng kêu:


      - Lăng!


      - Ừm, thế mới ngoan chứ!


      Lăng Thiếu Đường hài lòng mỉm cười, càng ngày càng thích thích bé này.


      Kỳ Hinh bất đắc dĩ, khóc thét trong lòng, đường đường là tổng giám đốc, vậy mà lại uy hiếp đứa trẻ.


      Joyekey che miệng cười, sau đó vừa chạy vừa hét lên:


      - Chú nghiêm túc như vậy, cháu thấy gọi là chú vẫn thích hợp hơn!


      - Này, tiểu quỷ kia, đừng hòng chạy nhé, xem bắt em đây!


      Lăng Thiếu Đường cười đầy sảng khoái, cũng hệt như đứa trẻ đuổi bắt Joyekey.


      Joyekey còn chưa kịp chạy xa, Lăng Thiếu Đường bế bổng được thằng bé lên, để thằng bé cưỡi lên đầu mình.


      - Chú Lăng, chú mau thả cháu xuống !


      - Còn gọi chú nữa đừng có hòng nhé, tiểu quỷ!


      - Còn lâu...


      - Vẫn còn cứng miệng à, được...


      - A... Haha...


      Cách đó xa, hai người lớn thân thiết đùa giỡn như hai cha con.


      Mẹ Joyekey tươi cười với Kỳ Hinh:


      - ngờ Lăng lại thích trẻ con như vậy. Kỳ, tôi rất hâm mộ , Lăng nhất định người chồng tốt, người bố giỏi.


      hề biết những lời này như trái bom nguyên tử nổ tung trong lòng kyh...


      Nụ cười bên môi Kỳ Hinh chợt khựng lại, con ư...


      Ánh mắt trở nên u ám, dường như còn tia sáng rực rỡ nữa...



      --- ------ -----

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :