1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 108: KHẨU SÚNG PHÍA SAU GÁY




      Trong nơi hoang tàn như thế này, mấy tên sát thủ như những ác ma tàn sát bừa bãi xung quanh khiến người ta phải run sợ.


      - Đường, mau buông tay ra, có nghe thấy ?


      Kỳ Hinh sắp phát điên rồi, gào lên với Lăng Thiếu Đường nhưng dám giãy giụa. sợ nếu mình làm vậy khiến Lăng Thiếu Đường mất trọng tâm.


      Lăng Thiếu Đường dùng tay bấu chặt vào khe rãnh bên cạnh, tay kia vì bị ma sát với mặt đất tạo nên nỗi đau cực kỳ lớn, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay Kỳ Hinh, ánh mắt đầy chân tình.


      nheo đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Hinh, cắn răng, gằn từng tiếng với : “... buông tay!”


      - Lăng Thiếu Đường, đừng ngốc như vậy nữa! có hiểu , tôi hề , đáng để cứu người đâu!


      Kỳ Hinh nhìn thấy những hung thần ác sát phía sau lưng Lăng Thiếu Đường, gấp gáp lên tiếng.


      Lăng Thiếu Đường nhìn ra suy nghĩ trong lòng , cũng biết bốn kẻ phía sau nhất định có hành động.


      cong khóe miệng lên, đôi mắt đầy tình cảm:


      - Hinh Nhi, mặc kệ em có , ... buông em ra!


      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường đầy nhẫn. cảm thấy cả người bị bàn chân hung hăng dẫm lên.


      - Đường...


      Kỳ Hinh chảy nước mắt, những giọt nước mắt trong veo như thủy tinh rơi tí tách gò má rồi chìm sâu xuống dưới cái hố khổng lồ.


      Nếu , Lăng Thiếu Đường tuyệt đối nhẫn nhịn như vậy.


      ngẩng đầu, xuyên qua làn nước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường. muốn mất , muốn phải thấy chết!


      Đôi mắt đầy thâm tình và kiên nghị của Lăng Thiếu Đường ánh vào trong mắt Kỳ Hinh. cắn răng, chịu đựng cú dẫm chân.


      - Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Lăng thị đúng là có bộ xương cứng đấy! – Tên sát thủ càng dẫm mạnh chân hơn.


      - Hừ! – Lăng Thiếu Đường lo lắng đến an nguy của Kỳ Hinh, dám thay đổi tư thế. chỉ có thể để mặc mấy người này, chỉ có tiếng cười châm chọc đầy lạnh lẽo bật ra, đôi mắt lạnh như băng.


      - Mày còn kiên trì gì nữa? – tên sát thủ cười lạnh, sau đó móc súng ra, dí chặt vào gáy của Lăng Thiếu Đường.


      - Đừng... đừng! – thanh thê lương của Kỳ Hinh bị khí xé nát thành từng mảnh .


      * * *


      Trong văn phòng.


      - Cái gì? lại lần nữa xem! – Giọng lạnh lùng và sốt ruột của Tuyên Tử Dương vang vọng khắp phòng làm việc.


      Sau đó, ta lập tức bước lên, túm lấy cổ áo của người đàn ông trước mặt.


      - Chẳng phải lúc trước chúng ta là chỉ đối phó với Lăng Thiếu Đường thôi sao?


      Người đàn ông hơi nhíu mày, sóng nước trong mắt chẳng hề dao động khi nhìn Tuyên Tử Dương: “ lấy Kỳ Hinh làm mồi, sao Lăng Thiếu Đường có thể bị dụ đến nơi đó chứ?”


      - ... quá đê tiện...


      Ánh mắt Tuyên Tử Dương như bốc hỏa, ta giơ tay lên, đấm vào mặt người đàn ông.


      Người đàn ông cao lớn đứng vững, lùi về phía sau mấy bước rồi dựa hẳn người vào khung cửa sổ.


      - Hừ...


      Nét mặt tuấn dật của người đàn ông nở nụ cười lạnh, lạnh lẽo ngập tràn đôi mắt.


      - Tôi đê tiện ư? Tuyên Tử Dương, lúc trước là ai cam tâm tình nguyện hợp tác với tôi? Giờ mới nhận ra điều này à?


      - Nhưng tôi cho phép làm hại Kỳ Hinh! – Tuyên Tử Dương siết chặt nắm tay, gào lên với người đàn ông mặc áo đen.


      Người đàn ông cười lạnh, ta lau vết máu khóe miệng, rồi chậm rãi bước từng bước:


      - Tuyên Tử Dương, cho là có thể thoát khỏi mối quan hệ này sao? Kế hoạch này cũng có tham gia đấy!


      Tuyên Tử Dương nhìn chằm chằm người đàn ông, phẫn hận : “Cậu căn bản là hề làm đúng như kế hoạch ban đầu”.


      Người đàn ông nhếch mày, nhìn Tuyên Tử Dương:


      - Tuyên Tử Dương, tôi chỉ muốn tìm cách thức an toàn với bản thân để loại bỏ Lăng Thiếu Đường. biết , lần này ông trời giúp chúng ta, những người cùng Lăng Thiếu Đường đến khu vực bị thiệt hại đều liên lạc được qua sóng di động, người phụ trách chỉ có thể gọi điện cho Kỳ Hinh. Chúng ta còn chưa làm gì cả, chỉ lợi dụng tâm lý khẩn trương của họ để mượn đao giết người mà thôi!


      - Hừ! Chẳng lẽ người để lại lời nhắn cho Kỳ Hinh phải bị cậu mua chuộc à? – Tuyên Tử Dương cười lạnh.


      - Đúng, nhưng tuyệt đối có ai nghi ngờ gì hết! Mà đúng là sau buổi trưa có dư chấn, di động của bọn họ liên lạc được, ta gọi cho Kỳ Hinh có gì là sai?


      - Tôi mặc kệ cậu đối phó với Lăng Thiếu Đường như thế nào, nhưng tôi cho phép cậu làm hại đến Kỳ Hinh, mau chóng bỏ lệnh truy đuổi bọn họ !


      Tuyên Tử Dương cất giọng lạnh lùng.


      Đúng vào lúc này...


      Rầm! Cửa phòng bị đẩy ra.


      mặc bộ trang phục xa hoa xông vào, vẻ mặt cũng giống hệt như Tuyên Tử Dương, ta xông về phía người đàn ông.


      - Em vừa nghe được cuộc chuyện của hai người, tại sao lại muốn giết Lăng Thiếu Đường? – Đôi mắt của xinh đẹp bùng cháy lửa giận, nhưng hề ảnh hưởng đến dáng vẻ mỹ miều của ta.


      Người đàn ông nhìn dáng vẻ thịnh nộ của , hệt như nhìn thấy đóa hoa xinh đẹp nở rộ, khóe miệng nở nụ cười tà:


      - Chuyện này hẳn là em cũng biết rồi đấy!


      kinh hoàng, liếc nhìn Tuyên Tử Dương rồi lại nhìn khuôn mặt gian ác của người đàn ông, cất giọng đầy sắc bén: “ quả thực hề làm theo kế hoạch!”

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 109: CHỈ MUỐN MÌNH LĂNG THỊ




      Người đàn ông nhún vai: “Tốt lắm, em kế hoạch xem thế nào?”


      - Lúc trước kế hoạch của chúng ta là vây bắt bọn họ ở khu vực xảy ra thiệt hại, sau đó công bố tin tức giả cho giới truyền thông, dựa vào đó để chèn ép Lăng thị, chờ thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch khiến cho giá cổ phiếu của Lăng thị sụt giảm. Sau đó chúng ta mượn cơ hội này để mua vào cổ phiếu của Lăng thị. Chính , chỉ cần Lăng Thiếu Đường, đâu có muốn tính mạng của Lăng Thiếu Đường!


      Người đàn ông hừ lạnh, từng câu từng chữ: “ khi như vậy, tôi đây cho em biết, thứ tôi muốn chỉ có Lăng thị, tôi còn muốn... Lăng Thiếu Đường chết!”


      Ngữ khí trầm thấp nhưng đầy tàn nhẫn.


      - ... là kẻ tiểu nhân! – giận đến mức sắp phun ra lửa.


      Bốp! Người đàn ông vung tay tát .


      Sau đó, ta bước lên, vòng tay ra sau gáy túm chặt tóc , hề thương tiếc chút nào, buộc ta phải ngẩng lên nhìn:


      - Cái đồ đê tiện ăn cây táo rào cây sung này, tốt nhất thông minh lên cho tôi, tôi nâng lên được cũng hủy hoại được!


      Nét mặt người đàn ông đầy hung bạo, ta dằn mạnh từng từ , lực từ bàn tay cũng tăng thêm.


      khẩu súng lạnh như băng đặt sau gáy người đàn ông...


      - Tôi có hứng thú xem hai người diễn kịch đâu, nhanh hạ lệnh bảo đám người đó truy đuổi nữa!


      Tuyên Tử Dương đứng phía sau người đàn ông, họng súng từ gáy chuyển đến huyệt thái dương, sau đó ta ném điện thoại cho người đàn ông.


      Ánh mắt người đàn ông lướt qua tia kinh ngạc trong giây lát, sau đó khóe môi ta cong lên nụ cười khinh thường: “Ồ, vậy mà cũng tìm được khẩu súng tôi cất cơ à!”


      - linh tinh ít thôi, mau gọi điện thoại ! – Tuyên Tử Dương chau mày, quát lên.


      - Ok! – Người đàn ông thỏa hiệp, cười lạnh rồi lắc lắc chiếc điện thoại:


      - Ở đó có sóng điện thoại, làm sao liên lạc được!


      - Cậu khắc có biện pháp liên lạc với bọn chúng, mau lên! – Tuyên Tử Dương đập họng súng vào trán ta, khí thế bức người.


      Ánh mắt của người đàn ông lộ vẻ bát đắc dĩ, sau đó ta đến bên cạnh bàn làm việc.


      Tuyên Tử Dương hề thả lỏng giây phút nào, đôi mắt nhìn chăm chú từng hành động của ta, khẩu súng chưa hề buông lỏng.


      - Đây là thiết bị theo dõi bằng vệ tinh duy nhất có thể liên lạc được với bọn họ, chỉ cần tôi ấn nút màu đỏ, bên đó tự khắc rút lui!


      Tuyên Tử Dương gì, nhướng mắt ý bảo ta hành động.


      Người đàn ông ấn nút, sau đó lạnh lùng nhìn Tuyên Tử Dương và :


      - Hai người tuyệt đối vì hành động ngu xuẩn của bản thân mình hôm nay mà phải trả cái giá rất đắt!


      Sau đó, ta đảo mắt nhìn về phía thiết bị theo dõi.


      Tuyên Tử Dương và lập tức rùng mình.


      * * *


      Ở khu vực xảy ra thiệt hại, tất cả chìm trong màn sương mù...


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, yên lặng đến cực điểm.


      Bốn tên sát thủ như loài sói, họng súng đen ngòm dí thẳng vào sau gáy Lăng Thiếu Đường.


      Còn Kỳ Hinh lúc này cũng đầy tuyệt vọng.


      Đột nhiên...


      Bên hông bốn tên sát thủ bỗng lóe sáng, tiếng tít tít rất vang lên.


      - Lui lại!


      Bọn sát thủ ngờ lại nhận được lệnh rút lui, chúng nhìn nhau rồi lập tức buông tha cho Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, nhanh chóng biến mất.


      Lúc này Lăng Thiếu Đường chẳng còn quan tâm được nhiều đến thế, khi vật cản biến mất, lập tức dùng sức:


      - Hinh Nhi, nắm chặt lấy tay , đừng... buông tay ra! – Lăng Thiếu Đường cố gắng nhịn đau, cắn răng muốn kéo lên.


      Cơ thể Kỳ Hinh như được kéo lên được nửa, cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường tiếp thêm sức, kéo tuột người lên.


      Kỳ Hinh ngã vào lòng Lăng Thiếu Đường.


      - Hinh Nhi, em sao rồi? –Lăng Thiếu Đường ngồi dậy, ôm chặt lấy , phần cánh tay biến thành màu tím.


      - Đường...


      Kỳ Hinh thào tên , sau đó ôm chặt Lăng Thiếu Đường như tìm được phao cứu sinh, vùi khuôn mặt nhắn vào cổ . Vừa tìm được con đường sống từ chỗ chết khiến bật khóc.


      - Đường... chúng ta... chúng ta chết... chúng ta còn sống?


      thể tin nổi, còn tưởng Lăng Thiếu Đường và chết chắc.


      Bàn tay to, dày và rộng của Lăng Thiếu Đường trấn an Kỳ Hinh bằng cách vỗ lưng . biết rất sợ, vậy nên muốn cứ khóc to, giải tỏa hết lo lắng trong lòng ra ngoài.


      Những chuyện như vậy quá quen rồi, thương trường như chiến trường, ngay từ ngày đầu tiên tiếp xúc với những chuyện làm ăn, hiểu đạo lý này. Trừ khi là chủ động buông tha hoặc cam tâm tình nguyện trở thành kẻ yếu, còn càng mạnh, nguy hiểm gặp phải càng tăng lên, còn cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này.


      Nhưng hôm nay, lại sợ, sợ vì làm liên lụy đến này. Lúc đó, hiểu rằng này mới là quan trọng nhất, thậm chí quan trọng hơn cả tính mạng của .


      Lăng Thiếu Đường nhẫn nại chờ đợi tâm trạng của Kỳ Hinh ổn định trở lại, nhàng bên tai : “Được rồi, mọi chuyện qua rồi, luôn ở bên cạnh em”.


      Giọng êm ái đầy cưng chiều của những đôi nhau.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 110: DƯ CHẤN KHIẾN NGƯỜI TA SỢ HÃI



      Kỳ Hinh khóc thút thít ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước nhìn Lăng Thiếu Đường:


      - Sao lại buông tay ra? ngốc thế, nếu vừa rồi bọn chúng nổ súng sao?


      khóc lóc la lên, tay còn đánh vào lồng ngực của Lăng Thiếu Đường.


      Đôi mắt của Lăng Thiếu Đường toát lên vẻ đau lòng, nhàng nắm lấy bàn tay của Kỳ Hinh. sợ đau, đánh chỉ như gãi ngứa mà thôi, chỉ sợ làm đau bản thân mình.


      - Chúng ta đều là đồ ngốc! – nhàng với , ngón tay thon dài dịu dàng lau nước mắt.


      - Hinh Nhi, rất sợ mất em, sau này em đừng bảo phải rời xa em, sợ lắm, được ?


      Chỉ lần này thôi, Lăng Thiếu Đường thấp giọng như cầu xin Kỳ Hinh, hoàn toàn phải vẻ ra lệnh ngông cuồng gì cả.


      Kỳ Hinh ngẩng mặt lên, nước mắt lại trào ra, nhìn nhầm sao? nghe nhầm sao?


      Vẻ mặt căng thẳng của Lăng Thiếu Đường thể nào là lừa dối, trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc cũng hiểu mình quan trọng thế nào trong lòng , cũng chính vào lúc đó, cũng nhận ra Lăng Thiếu Đường ở trong lòng mình.


      Đây mới là Đường của


      Kỳ Hinh nhìn vào đôi mắt đen ngập tràn tình của Lăng Thiếu Đường, gật đầu, nghẹn ngào : “ đâu, em như vậy nữa đâu, em muốn ở bên cạnh em.”


      Lăng Thiếu Đường lại ôm chặt vào lòng. bất lực của khiến lòng đau nhói. Cả đời này bảo vệ , bảo vệ còn quan trọng hơn cả tính mạng !


      Lát sau, Lăng Thiếu Đường xoa lên cổ tay thâm tím của Kỳ Hinh, giọng hỏi: “Có đau ?”


      Kỳ Hinh lắc đầu, nín khóc, mỉm cười nhìn vào đôi mắt đau lòng của Lăng Thiếu Đường.


      Sau đó, lập tức kéo cánh tay của Lăng Thiếu Đường ra xem, sốt ruột hỏi: “Cánh tay …”


      nhớ lúc Lăng Thiếu Đường kéo mình lên, tay dí sát xuống mặt đường, cánh tay Lăng Thiếu Đường hơi rướm máu, nhưng may mắn là nghiêm trọng lắm.


      Kỳ Hinh cắn chặt môi, lại nghẹn ngào.


      - Ngốc ạ, mình đồng da sắt, chút này có là gì đâu? - Lăng Thiếu Đường cười, sau đó kéo Kỳ Hinh đứng dậy:


      - Chúng ta rời khỏi đây thôi, nếu phải dư chấn, chúng ta thành đôi uyên ương số khổ đấy!


      Bên môi thấp thoáng nụ cười.


      Kỳ Hinh trừng mắt nhìn Lăng Thiếu Đường, sau đó cất giọng oán trách: “ cho bậy!”


      - Được, được, ! - Lăng Thiếu Đường ôm lấy bả vai Kỳ Hinh, cất tràng cười sang sảng.


      Kỳ Hinh cảm thấy cực kì hạnh phúc, có cảm giác lúc này là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời, được Lăng Thiếu Đường thương, chiều chuộng. Cho dù nếu có ngày thương cưng chiều này biến mất, cũng hối tiếc.


      Dường như, muốn để con người hiểu ra đạo lý, ông trời tạo ra hàng ngàn những khó khăn gian khổ, thách thức kiên cường của con người, vậy nên con người mới càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Còn những kẻ yếu đuối chỉ còn lại xương cốt, sinh mệnh biến mất.


      Đây là điều mà họ thể dự tính được, cũng thể ngăn cản được, bọn họ hoàn toàn xem uy lực của dư chấn.


      Khi Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinhbước từng bước ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi.


      - Lăng… Kỳ… - Là tiếng gọi nơm nớp lo sợ của mấy vị quan chức.


      Từ hướng phát ra thanh, họ đoán mấy người đó ở xa lắm.


      - Chúng tôi ở đây! - Hai mắt Kỳ Hinhsáng ngời, lớn tiếng hô lên.


      Lăng Thiếu Đường kéo tay Kỳ Hinh, cúi đầu cười: “Tinh lực của em hồi phục nhanh đấy nhỉ!”


      Ngay lúc đó, Kỳ Hinh còn chưa kịp phản ứng gì…


      Chỉ trong cái chớp mắt, toàn bộ khắp mọi nơi như bàn tay của người khổng lồ bóp vụn, ra sức chà đạp.


      Từng dòng nham thạch nóng chảy dưới mặt đất cuộn trào. Dòng nham thạch từ lớp vỏ trái đất di chuyển với tốc độ cực kì nhanh, dòng này hợp nhất với dòng kia, cho tới khi đạt được đến cường độ cực lớn đột nhiên tan chảy…


      Dường như có hàng trăm quả bom nguyên tử đột nhiên nổ tung, mặt đất chấn động, gió gào thét, toàn bộ khu vực này chìm trong cơn dư chấn.


      tòa nhà bị sập trước đó gần Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đột nhiên lay động, tiếng rầm rầm vang lên.


      ràng cơn dư chấn này cực kì uy lực…


      - Hinh Nhi, nắm chặt tay ! Chạy mau! - Lăng Thiếu Đường gấp gáp ra lệnh, bàn tay to cầm chặt tay Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh hoàn toàn choáng váng, lớn tới từng này nhưng chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng hoảng sợ như thế này. cắn răng, nắm chặt tay Lăng Thiếu Đường, cố gắng quay đầu nhìn những tòa nhà sập xuống phía sau.


      Lăng Thiếu Đường cố nén cảm giác choáng váng và vô lực do cơn dư chấn mang lại, cố gắng kéo KỳHinh chạy về phía khu đất trống.


      Nhưng…


      Từng tảng đất đá liên tiếp dội xuống, họ căn bản thể tìm được khu đất trống hoàn chỉnh.


      Cái chết chỉ còn trong chớp mắt, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh cũng đầu sao của tử thần.


      Khi cố gắng trốn tránh, nguồn sức mạnh cực lớn bổ nhào về phía họ, mang theo hung mãnh và cuồng dã như muốn diệt sạch mọi sinh mệnh.


      - Đường… A… - Kỳ Hinh sợ tới mức hét lên chói tai, sau đó chỉ cảm thấy cả người mình bị va đập, trước mắt bỗng tối sầm, chẳng nhìn thứ gì.


      - Hinh Nhi…

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 111: THỬ THÁCH SỐNG CHẾT




      Khắp nơi toàn là phế tích, mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối và hỗn độn, tất cả tràn ngập thê lương, hề có chút hy vọng, chỉ có cái chết là cận kề...


      uy hiếp mà Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh gặp phải cũng như bên bờ vực thẳm...


      - Khụ... khụ... Hinh Nhi...


      Khi Lăng Thiếu Đường mở mắt ra, phát bản thân ở trong khu vực hoàn toàn tối om. phủi hết bùn đất trong miệng, đưa tay lên lau khóe miệng.


      Còn tay kia của vẫn nắm chặt bàn tay bé của Kỳ Hinh, thân hình cao lớn che chắn hoàn toàn cho thân hình bé của Kỳ Hinh.


      - Hinh Nhi... tỉnh lại ! Hinh Nhi...


      Lăng Thiếu Đường xoay người ngồi dậy, kéo Kỳ Hinh vào trong lòng, cố gắng xem xem có bị thương ở đâu .


      Nhưng bóng tối che khuất hai mắt, nhìn Kỳ Hinh ở trước mắt.


      - Ưm... Đường... Khụ... khụ... sao em thấy ?


      Kỳ Hinh khó khăn mở mắt ra, nhưng... vẫn chỉ có bóng tối. vừa mở miệng , bụi đất xung quanh khiến bị sặc.


      - Hinh Nhi, em cử động chút xem, xem đầu em có bị thương ?


      Lăng Thiếu Đường nâng người dậy, quan tâm hỏi han.


      Kỳ Hinh cảm thấy cổ họng khô rát. nhớ khi dư chấn xảy ra, Lăng Thiếu Đường dùng cơ thể để che chắn cho .


      - Em sao...


      Kỳ Hinh cố nén sợ hãi trong lòng, bàn tay bé hươ hươ theo hướng Lăng Thiếu Đường phát ra tiếng , rồi đặt lên khuôn mặt kiên nghị của , kích động :


      - Có ở bên bảo vệ, sao em lại xảy ra chuyện gì được chứ?


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường thoáng đau đớn, càng ôm chặt vào lòng hơn, kiên định :


      - Hinh Nhi, nhất định đưa em ra ngoài!


      - Đường... chúng ta... giờ có phải chúng ta bị chôn dưới lớp đất đá rồi ?


      Lăng Thiếu Đường trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Hinh, bàn tay to của nhàng vỗ lên đầu , cố gắng làm cho bình tĩnh lại:


      - Hinh Nhi, tin , nhất định chúng ta ra được ngoài!


      Giọng trầm thấp đầy kiên định.


      Kỳ Hinh nằm trong lòng Lăng Thiếu Đường, lẳng lặng cảm nhận hơi thở ấm áp và nhịp tim đập trầm ổn của . Tuy thấy vẻ mặt của , nhưng có thể cảm nhận được bảo vệ đầy ấm áp của .


      bắt đầu trở nên dần bình tĩnh hơn, dường như chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy. tin, chỉ cần có ở bên cạnh, lời hoàn toàn tin tưởng...


      thử thách sinh tử xuất , giọng đầy kiên định ấy vang lên làm chậm bước chân của tử thần...


      Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh vào trong ngực, bàn tay to nắm chặt bàn tay bé của .


      cố gắng khiến đôi mắt thích ứng với bóng tối, qua chút ánh sáng di động, quan sát tình hình xung quanh.


      Tuy ánh sáng rất nhưng vẫn có chút giá trị.


      Từ trước đến giờ, sợ chết, dù gặp phải tình cảnh hiểm ác đến mấy cũng chẳng hề nhíu mày. Nhưng giờ có Kỳ Hinh, lại trở nên nhát gan, trở nên khiếp sợ khi nghĩ đến cái chết. cần phải sống, cần phải thương Kỳ Hinh, phải mang lại hạnh phúc cho .


      Nhất thời, tia sáng mỏng manh chiếu xuống, đầu bọn họ khoảng là khối đá to chặn ở . Xem ra tảng đá này rơi xuống, còn và Kỳ Hinh chỉ có gian khá hẹp.


      Bốn phía đều bị vây lấy bởi mấy tảng đá khổng lồ.


      Kỳ Hinh ở trong lòng Lăng Thiếu Đường, vì khí bắt đầu trở nên loãng , cảm thấy ngực bắt đầu khó chịu, bụi đất xung quanh tạo nên khó chịu đến cực điểm.


      giãy ra, định đứng dậy, nhưng cả người lại nghiêng ...


      cơn dư chấn nữa lại xuất , may mà quá lớn.


      - Đường...


      Kỳ Hinh bất giác gọi tên Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường giật mình, vừa định giơ tay bắt lấy Kỳ Hinh nhưng lại bị trượt sang bên.


      Sau đó, tiếng rầm vang lên, vật nặng gì đó vừa bị rơi xuống.


      - A... Đường, ở đâu?


      Tay Kỳ Hinh vừa chạm phải thứ thô ráp, chân truyền đến cảm giác đau đớn.


      Lăng Thiếu Đường sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, sợ tảng đá đó rơi xuống.


      - Hinh Nhi...


      vội vã bổ nhào về phía Kỳ Hinh, rốt cuộc cũng nhìn đó là cánh cửa, nửa bị kẹt đỉnh đầu, còn nửa dưới của nó áp lên chân Kỳ Hinh.


      Lăng Thiếu Đường cực kì đau lòng. Khi thấy chân Kỳ Hinh bị đá đè lên, trái tim như bị con dao găm cắt đôi.


      - Hinh Nhi, em đừng cử động, lập tức giúp em!


      cố gắng áp chế cảm giác lo sợ, an ủi Kỳ Hinh.


      Sau đó, vươn tay ra đè lên cánh cửa, để cho nó áp toàn bộ xuống. Tay khác lần tìm đến vị trí có thanh sắt cửa, muốn hạ cánh cửa xuống cách từ từ.


      Nhưng cánh cửa hề di chuyển chút nào, nó bị kẹt. Nó giống như châm chọc vậy, dù trông có gì nhưng Lăng Thiếu Đường có cố gắng thế nào cũng chỉ mất công.


      Lăng Thiếu Đường lập tức như biến thành con thú bị vây hãm, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ sốt ruột, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Nhưng đôi mắt u tối của lại đầy kiên nghị.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 112: BÀN TAY TO ĐẦY MÁU TƯƠI




      Kỳ Hinh càng ngày càng cảm thấy lồng ngực khó chịu, ho khan mấy tiếng.


      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm căng thẳng, biết ở đây thiếu khí, nếu Kỳ Hinh còn bị thương nữa rất nghiêm trọng.


      Sau đó, cắn răng, bàn tay nắm chặt thanh sắt chợt buông ra...


      - Đường, điên rồi, đừng như vậy!


      Kỳ Hinh gào lên với Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường ngoảnh mặt làm ngơ. dùng hai tay “xé rách” cánh cửa ra, xung quanh nhất thời đầy máu tươi.


      - mau dừng tay lại!


      Kỳ Hinh vừa thấy Lăng Thiếu Đường làm cánh cửa bị nứt, bỗng đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay .


      - Hinh Nhi, bỏ tay ra, nếu em bị thương mất! – Lăng Thiếu Đường giọng dỗ dành.


      - ... thà em mất chân cũng muốn tay có vấn đề!


      Kỳ Hinh cất giọng kiên định, đôi mắt đầy nước mắt.


      Khóe môi Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười:


      - Ngốc ạ, học võ từ , cánh cửa này sao có thể khiến tay có chuyện gì được, em coi thường quá rồi!


      - ! – Kỳ Hinh ra sức lắc đầu.


      Lăng Thiếu Đường vung tay lên, cố gắng làm vỡ cánh cửa, đầu có thanh sắt bị gãy…


      Ngay sau đó, áp lực đè lên chân Kỳ Hinh biến mất.


      - Đường... – Kỳ Hinh nhào vào lòng Lăng Thiếu Đường.


      Tuy chỉ có những tia sáng u nhưng vẫn nhìn thấy bàn tay đầy máu tươi của Lăng Thiếu Đường. cắn chặt răng, cởi áo khoác ra.


      - Hinh Nhi, em? – Lăng Thiếu Đường giật mình nhìn Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh lời nào, nước mắt ngừng chảy.


      Bên trong áo khoác là chiếc áo sơ mi, cắn răng, dùng hết sức xé vạt áo sơ mi ra...


      Sau đó, nhàng nắm lấy bàn tay phải của Lăng Thiếu Đường, quỳ xuống, lấy vạt áo sơ mi vừa xé ra để băng bó vết thương cho .


      - Như vậy em lo tay có thể bị phế nữa!


      Kỳ Hinh lau nước mắt, thút thít .


      sợ nếu nhanh chóng tiến hành cách ly vết thương bị nhiễm trùng.


      - Lại đây, xem chân em nào! – Lăng Thiếu Đường lên tiếng.


      - Chân em sao hết, chỉ vừa bị đè lên chống được rồi, sao cả! Nhưng tay ...


      Kỳ Hinh lên tiếng, đôi mắt đầy áy náy.


      ra, có cảm giác chân mình chảy máu, nhưng sợ lo lắng nên cố giấu.


      Lăng Thiếu Đường cảm thấy rất ấm áp, bàn tay to của phủ lên gương mặt nhắn của , cúi đầu : “Đúng là ngốc!”


      Sau đó, thu tay lại, ôm vào lòng.


      - Đường, xem, chúng ta có thể ra ngoài được ư?


      Kỳ Hinh nhìn xung quanh, khắp nơi đầy mùi chết chóc, hơn nữa khí càng ngày càng ít. biết hai người nên ít để tiết kiệm dưỡng khí, nhưng muốn phải yên lặng với Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường gật đầu: “Có thể, chúng ta nhất định ra ngoài!”


      Sau đó, cẩn thận quan sát bốn phía, Kỳ Hinh cũng hỗ trợ. Hai người như những nạn nhân trong trận động đất, xung quanh toàn là đất đá.


      Trong bầu khí nghẹt thở, nóng đến cực điểm, cũng cực kì khát, nhưng bốn phía tối om lại khiến con người ta tuyệt vọng.


      Kỳ Hinh vô lực ngã ngồi xuống đất, miệng lưỡi khô rát, người còn chút sức lực nào.


      Thời gian như ngưng đọng lại, bọn họ biết qua bao lâu, có thể là vài phút, cũng có thể là vài tiếng, có khi là mấy ngày rồi.


      Trong lúc này, bọn họ trải qua vài cơn dư chân, tuy rằng nghiêm trọng lắm nhưng cũng đủ khiến bọn họ khiếp sợ.


      gian xung quanh bọn họ cũng biến đổi, dường như chỉ còn đường cùng, giống như ngôi mộ.


      Bốn phía cực kì yên tĩnh, chẳng hề có thanh nào cả, dường như tử thần đến gần, mất hết toàn bộ mọi hy vọng.


      - Đường...


      Giọng của Kỳ Hinh trở nên khàn khàn, khó khăn gọi Lăng Thiếu Đường.


      - Hinh Nhi, em sao thế?


      Tuy thể lực của Lăng Thiếu Đường tốt hơn nhiều so với Kỳ Hinh, nhưng qua khoảng thời gian, vừa nóng lại vừa khát khiến giọng của cũng khàn .


      - Em... khát quá!


      Kỳ Hinh siết chặt tay lại, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác nóng như lửa đốt trong cổ họng.


      - Cố kiên trì chút!


      Lăng Thiếu Đường cũng cố nén cảm giác khô cạn, đôi mắt thâm thúy đầy kiên định.


      xong, cầm lấy con dao vung về bốn phía. Con dao này là do lúc vô ý nhặt được trong đám phế tích.


      Trong bóng tối vang lên tiếng vật cứng va chạm vào nhau.


      Lăng Thiếu Đường tìm được lỗ thủng bức tường đổ nát.


      mừng như điên, ai ngờ bên ngoài lỗ thủng đó là chiếc sân phơi bằng xi măng.


      cố gắng tận dụng con dao, nhưng cũng chỉ thất bại.


      Đá, thép, vòi nước,... tất cả dưới lưỡi dao trở thành khối thép góc cạnh.


      liên tiếp đục thêm vài lỗ nữa, nhưng cũng toàn là đường cùng.


      Kỳ Hinh bắt đầu hít thở nổi, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :