1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 68: NÊN ĐỐI MẶT PHẢI ĐỐI MẶT


      Edit: BB[o]

      --- ------ ------ --------



      Sáng sớm ngày hôm sau.


      Ngoại trừ buổi sáng ở hòn đảo Celebes ra, Kỳ Hinh chưa từng được hưởng thụ bầu khí tươi đẹp của buổi sớm nào như hôm nay! Sau khi về nhà, Kỳ Hinh cảm nhận được ấm áp tràn ngập khắp mọi nơi.


      Bác Vương vào phòng, báo cho biết bữa sáng được chuẩn bị.


      Kỳ Hinh uể oải duỗi cái lưng mỏi, vào phòng tắm, rửa mặt, sau đó mặc bộ váy trắng, cả người cảm thấy rất thoải mái.


      - Mẹ, buổi sáng tốt lành!


      Kỳ Hinh ngáp cái, đến trước bàn ăn, làm nũng thơm chụt cái lên má bà Chúc Bích Doanh.


      - Hinh Nhi, tối qua con ngủ ngon sao?


      Bà Chúc Bích Doanh thấy Kỳ Hinh hơi mệt mỏi liền hỏi.


      - Đâu có đâu, về nhà đương nhiên con phải ngủ ngon rồi!


      Kỳ Hinh nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, vui vẻ .


      Bà Chúc Bích Doanh cũng mỉm cười:


      - Hinh Nhi, xem con kìa, hành lý cũng chẳng mang về, để lát nữa ăn xong mẹ với con mua mấy thứ nhé!


      Bàn tay cầm cốc sữa của Kỳ Hinh chợt khựng lại trung.


      - Sao thế?


      Bà Chúc Bích Doanh ngẩng đầu hỏi.


      Ánh mắt Kỳ Hinh có chút rối loạn, hơi mất tự nhiên:


      - Mẹ, lát nữa muốn tới Lăng thị!


      Bà Chúc Bích Doanh sững người lát rồi lập tức :


      - Ừ, con đến cho ràng với Lăng Thiếu Đường , giờ con và cậu ta có quan hệ gì hết, cậu ta có quyền giữ con!


      - Mẹ…


      Kỳ Hinh bất đắc dĩ gọi tiếng.


      - Chẳng lẽ mẹ sai gì à? Cậu ta phá hỏng hôn lễ của con, tạo đề tài cho báo chí đưa tin tạm chưa đến, nhưng giờ tình hình giữa con và cậu ta là sao chứ?


      Bà Chúc Bích Doanh càng lại càng tức.


      Cảm giác đau lòng như xuyên thấu vào tận lục phủ ngũ tạng của Kỳ Hinh rồi lan ra khắp toàn thân. Dường như tìm được nguồn gốc của cơn đau nhưng lại đau đớn khi tìm được lối ra.


      - Được rồi, mẹ, con xử lý chuyện của con, mẹ đừng lo lắng nữa!


      miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi bà Chúc Bích Doanh.


      - Hinh Nhi, mẹ muốn con bị kẹp ở giữa rồi lại khó xử. Nếu Lăng Thiếu Đường lòng đối xử tốt với con mẹ cũng yên tâm, nhưng cậu ta lại cướp con khỏi tay cậu Tuyên Tử Dương, tất cả chỉ vì muốn trả thù, cậu ta đâu có lòng với con đâu cơ chứ! Nếu cậu ta muốn lấy Kỳ thị ra để uy hiếp con con đừng sợ cậu ta!


      Bà Chúc Bích Doanh ăn sáng nữa, nghiêm túc với Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh bất đắc dĩ mở miệng:


      - Mẹ, bố mẹ cho rằng Lăng Thiếu Đường là người đơn giản vậy sao? Mẹ biết , công ty của Tử Dương bị tập đoàn Lăng thị thu mua, con muốn vì con mà những người khác lại bị liên lụy, nhất là những người thân thiết của con!

      - Cái gì?


      Bà Chúc Bích Doanh kinh hãi:


      - Tử Dương cậu ấy…


      Kỳ Hinh gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn bà Chúc Bích Doanh, ánh mắt đầy đau đớn:


      - Ông Trời định cho con gặp gỡ Lăng Thiếu Đường con nhất định phải giải quyết cho xong mối ân oán này!


      - Hinh Nhi…


      Bà Chúc Bích Doanh nhìn con , trong lòng rất đau xót.


      Đúng lúc này,bác Vương hốt ha hốt hoảng chạy vào trong phòng:


      - Phu nhân, bên ngoài có người tự xưng là lái xe của nhà họ Lăng, là tới đón chủ!


      - Cái gì? Ở đâu?


      Bà Chúc Bích Doanh thay đổi hẳn sắc mặt, vội hỏi.


      - ta chờ trong phòng khách!


      Bác Vương vừa dứt lời, bà Chúc Bích Doanh tức giận đứng dậy, thẳng về phía phòng khách.


      Kỳ Hinh cũng hoảng hốt, quả nhiên Lăng Thiếu Đường nắm lộ trình của .


      Khi ba người vào đến phòng khách liền nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ở đó.


      Kỳ Hinh nhận ra đó chính là tài xế tư nhân của Lăng Thiếu Đường! Người này lúc nào cũng giữ yên lặng, và ông ta chưa từng chuyện qua với nhau, thậm chí cũng biết ông ta tên gì.


      Bà Chúc Bích Doanh thấy vậy, liền quát lớn:


      - Nhà họ Lăng mấy người thèm coi nhà họ Kỳ chúng ta ra gì phải ? Dám đến đưa con tôi đâu?


      Người tài xế vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, ông ta ngước mắt nhìn bà Chúc Bích Doanh rồi điềm nhiên đáp lại:


      - Lăng tôi đến đón Kỳ!


      - Hừ! Lăng ư? Giờ tôi mới biết người đứng đầu nhà họ Lăng là Lăng Thiếu Đường đấy! về với cậu ta là Hinh Nhi đâu hết, cậu ta đừng có mơ tưởng nữa!


      Bà Chúc Bích Doanh phẫn nộ, trừng mắt.


      Người tài xế hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Kỳ Hinh:


      - Kỳ, mời lên xe, nếu tôi biết phải ăn với Lăng thế nào!


      -


      - Mẹ, thôi , dù sao người ta cũng là người làm công ăn lương, hơn nữa con cũng cần phải tới Lăng thị!


      Kỳ Hinh ngắt lời bà Chúc Bích Doanh.


      Đúng! nhất định phải tới gặp Lăng Thiếu Đường! Lần này muốn giải thích với chuyện rời khỏi đảo Celebes, muốn để Lăng Thiếu Nghị gánh vác hết trách nhiệm.


      - Hinh Nhi…


      Bà Chúc Bích Doanh đành lòng.


      Kỳ Hinh mỉm cười an ủi mẹ, sau đó quay đầu lại, dịu dàng được thay thế bằng thanh lạnh:


      - Lăng muốn gì?


      - Kỳ, Lăng tôi phải trực tiếp đưa tới Lăng thị gặp ấy!


      Kỳ Hinh gật đầu, đưa mắt nhìn mẹ mình rồi theo người tài xế ra cửa.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 69: ÁI DỤC



      Edit: BB[o]

      --- ------ ------ ------ ---



      Con người thường muốn phải lừa mình dối người. Nhưng ra họ lại hiểu rằng, mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, khi đối mặt với chuyện của mình, họ thường cảm thấy bản thân trở nên rất nhiều lần.



      ***



      Vừa đặt chân đến trụ sở chính của Lăng thị, Kỳ Hinh mới chính thức hiểu được thế nào gọi là tòa kiến trúc hùng vĩ.



      Tòa nhà cao đến cả trăm tầng khiến người khác có cảm giác bị đè nén, đó là áp lực cực kì lớn, loại áp lực mà thể dùng ngôn từ để biểu đạt.



      Lúc này, cũng biết được rằng hiểu biết của đối với Lăng Thiếu Đường là cực kì ít ỏi.



      Bởi vì, ngày hôm nay mới chính thức được nếm trải đồ sộ và khí chất mạnh mẽ thương trường của Lăng thị, cũng giống hệt như… Lăng Thiếu Đường.



      Khí phách cuồng ngạo đầy sức sống!



      Khóe miệng Kỳ Hinh cong lên nụ cười lạnh, sàn đá cẩm thạch trơn bóng phản chiếu lại gương mặt trắng bệch đến mức trong suốt của .



      - Kỳ, tôi là Tra Đức – trợ lý đặc biệt của Lăng, mời theo tôi!



      Kỳ Hinh hơi gật đầu, cùng Tra Đức đến bên thang máy tư nhân của Lăng Thiếu Đường.



      Nhưng dù chỉ là đoạn đường ngắn cũng khiến cả Lăng thị rộn ràng hẳn lên.



      Kỳ Hinh cúi thấp mặt xuống, có thể cảm nhận được cách ràng hàng trăm ánh mắt tò mò từ bốn phía đổ dồn lên người .



      Những người đàn ông chăm chú ngắm nhìn , từ làn da trắng như tuyết, dáng vẻ thướt tha mềm mại cùng bắp đùi thon dài chút tì vết dưới chiếc váy.



      Còn ánh mắt của những ngoài ghen tỵ còn có khinh thường và mang thái độ thù địch.



      Kỳ Hinh cảm thấy rất đau xót trong lòng, rất hiểu ý nghĩa của những ánh mắt đó.



      Tình nhân của tổng giám đốc! Hơn nữa trở thành thứ đồ mà tổng giám đốc Lăng độc chiếm!



      cắn chặt răng, buộc bản thân mình phải bình tĩnh đối diện, nhất định phải đối mặt mới là biện pháp tốt nhất.



      Sau khi chịu đựng những ánh mắt khác thường đổ dồn vào người mình, Kỳ Hinh và Tra Đức bước vào thang máy, thẳng lên văn phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cùng.



      - Báo cho Lăng biết Kỳ đến !



      Tra Đức ngắn gọn với thư ký tổng giám đốc.



      Sau khi gọi cuộc điện thoại nội bộ, thư ký nhìn Kỳ Hinh với ánh mắt kỳ lạ, sau đó ấy cất giọng: “Mời Kỳ vào trong!”



      Kỳ Hinh hít sâu hơi, vào văn phòng của Lăng Thiếu Đường.



      Khi thư ký đóng cửa phòng, Kỳ Hinh cảm thấy loại áp lực vô hình ập vào người .



      Phòng làm việc rộng lớn của Lăng Thiếu Đường về cơ bản được thiết kế và trang trí bằng những màu sắc sắc lạnh, chủ yếu đánh vào thị giác. Cửa sổ hình bán nguyệt dường như phải chiếm đến phần ba diện tích căn phòng, khi đứng ở đó có cảm giác như cưỡi mây, cảm giác cao cao tại thượng.



      Nhưng chỉ trong nháy mắt, Kỳ Hinh cũng cảm nhận được lạnh lẽo và ngang tàng.



      - Hôm qua ngủ ở nhà có ngon ?



      Giọng gợi cảm vang lên.



      Lăng Thiếu Đường đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phong cảnh dưới chân, đôi chân thon dài và rắn chắc của đứng hết sức vững vàng, trông cực kì khí thế, tạo cảm giác như bậc vua chúa ngạo mạn ngắm nhìn thiên hạ dưới chân mình.



      có dáng người cao lớn, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.



      Lòng Kỳ Hinh trầm xuống, cố gắng đứng thẳng người lên, ràng muốn bị khí thế của áp đảo.



      - Cám ơn quan tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon!



      Lăng Thiếu Đường chậm rãi xoay người lại, dáng người cao lớn của dường như che khuất ánh mặt trời bên ngoài. gì, chỉ dùng ánh mắt sắc bén và hừng hực ngọn lửa nhìn chằm chằm Kỳ Hinh.



      Chỉ mấy tiếng gặp thôi, nhưng lại phát ra bản thân mình… hơi nhớ !



      Kỳ Hinh mặc chiếc váy màu trắng đến đầu gối, tuy rằng trang điểm nhưng mái tóc dài và xoăn làm nổi bật đôi mắt trong như làn nước của . lại nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn, làn da nhẵn nhụi như tuyết trắng ràng là kiệt tác của Thượng đế, những đường cong hoàn hảo người lại càng khiến hứng thú.



      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia tình cảm khác lạ!



      Chết tiệt! Dù chỉ như vậy thôi nhưng lại phát ra… cổ họng khô khốc, khát vọng có !



      Trước ánh nhìn chăm chú của , Kỳ Hinh cảm thấy toàn thân nóng lên, thấy rất mất tự nhiên.



      hơi nhíu mày lại, giọng điệu cũng có vẻ điềm nhiên: “Tôi tới đây rồi, hy vọng làm khó cho Thiếu Nghị! Là tôi cầu ấy đưa tôi !”



      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên, nở nụ cười khó đoán: “Đúng là có dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, quả là đáng khen!”



      -



      Kỳ Hinh bị những lời của Lăng Thiếu Đường làm cho nghẹn họng, biết phải gì.



      - Lại đây!



      Lăng Thiếu Đường vẫn lạnh lùng đứng bên cửa sổ, ra lệnh.



      -



      Kỳ Hinh bất giác phản kháng.



      Còn trong lòng, cảm thấy cảm giác bất an ngày càng khuếch tán, mỗi lúc lớn khiến thể khống chế…



      - Sao? tới vì muốn biện hộ cho Thiếu Nghị, chẳng lẽ muốn biết giờ cậu ta thế nào rồi à?



      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười tàn ác, giọng điệu lạnh như băng của đâm thẳng vào lòng Kỳ Hinh.



      Kỳ Hinh kinh hãi, dựa vào biểu cảm lúc này của có thể thấy nhất định Thiếu Nghị gặp chuyện gì đó rồi.



      đành phải bước lên vài bước, phẫn nộ quát lên: “ làm gì ấy rồi? Chẳng qua ấy chỉ giúp tôi thôi, …”



      Ngay sau đó, Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường kéo mạnh vào trong lòng.


      - Lăng Thiếu Đường… đủ rồi! Tôi muốn điên cùng ! mau buông tôi ra!



      Giọng nhàng mà đậm chất thê lương quanh quẩn trong văn phòng của tổng giám đốc.



      Kỳ Hinh dùng hết sức đẩy người Lăng Thiếu Đường ra, đôi mắt đẹp ngập tràn tức giận.



      Sau đó, Kỳ Hinh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra phía cửa.



      chịu nổi nữa rồi! chịu nổi nữa!



      Những lời Lăng Thiếu Đường vừa khiến cực kỳ tức giận…



      cảm thấy khiếp sợ. Dù biết tất cả mọi chuyện, vậy mà còn có thể làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà cứ nhất quyết làm theo ý định của bản thân.



      Sao có thể như vậy chứ? Thậm chí ngay cả lời giải thích cũng có?



      Chẳng lẽ muốn giải thích với ?



      Hay là…



      cảm thấy cần phải giải thích với người như sao?



      Nghĩ đến đây, trái tim Kỳ Hinh như bị chiếc roi da quất vào…



      Cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể!



      Cảm giác đau đớn này như loại thuốc độc, ăn dần ăn mòn lý trí của , khiến những suy nghĩ tốt đẹp về hoàn toàn tan biến!



      Bóng hình xinh đẹp của Kỳ Hinh lao về phía cửa…



      Khi thấy Kỳ Hinh cuống quýt như vậy, nhẫn trong đôi mắt Lăng Thiếu Đường lập tức ánh lên tàn nhẫn. hơi nhếch miệng lên, nở nụ cười tàn ác, sau đó giơ tay lên…



      Cạch!



      Khi Kỳ Hinh vừa định mở cửa cửa phòng tổng giám đốc bị khóa lại.



      - A…



      Kỳ Hinh kinh hãi, trái tim đập dồn dập. kinh hoảng quay đầu lại.



      - Sao? phải hôm nay đến đây là muốn tính sổ với tôi ư? Sao sớm thế?



      Lăng Thiếu Đường bước từng bước chân chậm rãi mà vững chắc lại gần Kỳ Hinh.



      Hơi thở của đàn ông sặc mùi nguy hiểm càng ngày càng gần



      Kỳ Hinh dựa hẳn lưng vào cửa, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và kinh hoàng.



      như con thú bị con dã thú tấn công, toàn bộ lông tơ người đều dựng đứng lên để đề phòng…



      - Lăng Thiếu Đường, ngờ lại là kẻ tiểu nhân như vậy!



      Kỳ Hinh mấp máy đôi môi run rẩy, lên án người đàn ông ngày càng sát lại gần mình. như cố gắng tìm điểm dựa, dính sát người vào cánh cửa. Lăng Thiếu Đường nhướn mày, bờ môi thấp thoáng nụ cười xấu xa…



      Khi hơi thở của bao trùm khắp cả người Kỳ Hinh, liền dùng hai cánh tay rắn chắc của mình để vây người lại: “Vậy à? Vậy xem, tôi tiểu nhân thế nào?”



      cúi người thầm bên tai , tham lam hưởng thụ mùi hương cơ thể .



      - … Sao với tôi, đảo Celebes… là bố tôi định tặng cho tôi?



      Hơi thở của đàn ông phả vào vành tai mẫn cảm khiến cả người Kỳ Hinh run lên. cố gắng giữ bình tĩnh, muốn hấp thụ hơi thở đó.



      thể khuất phục được!



      Nhất là khi đối mặt với Lăng Thiếu Đường, tuyệt đối thể khuất phục!



      Đây là chiêu trò và thủ đoạn của !



      tuyệt đối thể trầm luân như vậy…



      Kỳ Hinh cố gắng tránh thoát khỏi hơi thở khiến run lên.



      - thực tế hòn đảo đó là do tôi mua tặng cho !



      Đôi môi Lăng Thiếu Đường lướt qua gò má Kỳ Hinh, giọng trầm thấp nhuốm màu dục vọng nhưng vẫn có chút lý trí còn sót lại.



      - … đây chính là cách mà muốn làm nhục tôi sao?



      Khi cơ thể của Lăng Thiếu Đường sát lại gần mình, Kỳ Hinh chẳng còn chút gian nào để trốn tránh.



      thực rất hốt hoảng, bởi vì phát ra cơ thể bắt đầu nóng lên, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ…



      được…



      Tuyệt đối thể được…



      Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường siết chặt cằm , ánh mắt đầy thanh lạnh: “Sao? cho rằng buổi chúc mừng sinh nhật đó chính là cách mà tôi muốn hạ nhục sao?”



      Chết tiệt, lại dám nghĩ như vậy! Những lời đó của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường cảm thấy cực kì thất bại.



      ra chẳng hề quan tâm đến sinh nhật của Kỳ Hinh.



      Nhưng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chuẩn bị chu đáo mọi chuyện. Khi thấy vui mừng trong mắt Kỳ Hinh, trong lòng lại có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc!



      Kỳ Hinh hơi chau mày lại, cố nén cảm giác đau đớn: “Chẳng lẽ đúng à? Nếu tại sao lại với tôi?”



      - Có gì khác nhau sao? Đêm đó tôi thấy hoàn toàn chìm đắm mà, nhất là… hoan ái của chúng ta!



      Giọng trầm thấp đầy ái muội của Lăng Thiếu Đường vang lên.



      -



      Kỳ Hinh nghĩ tới đêm đó, trong lòng lại run lên, mà lúc này hơi thở quen thuộc của Lăng Thiếu Đường cũng lại lần nữa kích thích .



      - đồng ý với tôi rằng động đến Kỳ thị nữa, vậy mà



      - bé à, tôi cho phép báo tin cho nhà họ Kỳ rồi, coi như cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ!



      Lăng Thiếu Đường thô lỗ cắt ngang lời Kỳ Hinh! Chết tiệt, lúc này mà còn muốn tranh luận đến vấn đề đó!



      biết! chịu được nữa rồi!



      Kỳ Hinh kinh hãi, sau đó khuôn mặt cuồng ngạo của Lăng Thiếu Đường lập tức sát lại gần



      Nụ hôn đầy dục vọng, xen lẫn ngông cuồng và bá đạo, cắn nuốt đôi môi Kỳ Hinh…


      Thân hình cường tráng bừng bừng dục vọng của dính sát vào thân hình tuyệt đẹp của , những ngón tay thô ráp cũng thuần thục lướt nhanh cơ thể mềm mại…



      Lăng Thiếu Đường còn hiểu về cơ thể của hơn rất nhiều so với bản thân



      - ! Dừng tay lại… A… Lăng… Lăng Thiếu Đường… dừng tay lại!



      Kỳ Hinh sợ hãi, vặn vẹo người.



      Đôi mắt đẹp của cũng tản ra những tia sáng mông lung…



      Rất kỳ lạ…



      Đầu ngón tay như mang theo loại phép thuật kỳ dị nào đó! Đáng ra phải ghét bỏ đụng chạm của mới phải chứ?



      Nhưng khi bị bàn tay to của trêu chọc, cả người lại nóng lên, nóng lên…



      kinh hoàng đến mức cảm nhận được rằng thể chịu đựng thêm được nữa.



      Ngón tay thô ráp của Lăng Thiếu Đường lướt đến đâu, cả người Kỳ Hinh lại run lên đến đó.



      có cảm giác như mình hóa thành con thuyền chông chênh mặt biển… chỉ có thể trôi giạt, phương hướng…



      Hai chân Kỳ Hinh mềm nhũn cả ra, cả người như còn chút sức lực nào.



      May mà có khuỷu tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường đỡ lấy người .



      - … Đồ đáng ghét…



      Kỳ Hinh cố nén chấn động trong lòng, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.



      Nhưng làn da trắng như ngọc của lại dần trở nên đỏ ửng, hàm răng trắng cũng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, cố đè nén dục vọng trong cơ thể…



      Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúc này hoàn toàn bị nhuốm màu dục vọng.



      Đôi môi nhếch lên nụ cười, bàn tay to giữ chặt lấy Kỳ Hinh hơi thả lỏng ra.



      Kỳ Hinh cảm thấy bỗng chốc gian rộng mở hơn nhiều, thoát được “giam giữ” của , liền chạy đến khoảng cách khá an toàn, thở hổn hển.



      Nhưng cũng hề thả lỏng cảnh giác, đôi mắt đẹp của nhìn chằm chằm Lăng Thiếu Đường đứng cách đó xa!



      biết liệu chỉ định tạm thời thả ra hay…



      càng muốn ở lại đây nữa. Lúc này như con báo săn đuổi con mồi, từng bước giày vò



      - Hinh Nhi, vĩnh viễn thoát khỏi tôi, dù ngày tôi thu mua Kỳ thị cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện theo tôi!



      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười sáng lạn, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại hết sức tàn nhẫn và lạnh như băng.



      muốn hiểu thực trước mắt, muốn phải gục ngã, thương tích đầy mình, sau đó ngoan ngoãn quy thuận .



      - … Lăng Thiếu Đường… câm miệng lại!



      Quả nhiên, Kỳ Hinh bịt hai tai lại, lớn tiếng hô: “Lăng Thiếu Đường… Tôi hận … Tôi hận đến chết…”



      Nghe vậy, ánh mắt cuồng ngạo của Lăng Thiếu Đường lập tức trở nên tàn ác. Mỗi lần đối mặt với Kỳ Hinh, dường như tự chủ của đều tan biến cả.



      lại sải bước lên, duỗi tay kéo chặt Kỳ Hinh lại, rồi đẩy về phía bàn làm việc.



      - Lăng Thiếu Đường… buông tôi ra… Đồ khốn kiếp…



      Kỳ Hinh ra sức đẩy Lăng Thiếu Đường ra, nhưng cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường như chiếc kìm sắt giữ chặt lấy .



      Khi đến bên bàn làm việc, Lăng Thiếu Đường vung tay, hất hết tài liệu bàn xuống rồi đẩy Kỳ Hinh lên mặt bàn.



      Kỳ Hinh cảm thấy cực kì căng thẳng…



      muốn… Ở đây là văn phòng…



      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường toát lên tia tình cảm mãnh liệt, nhìn thẳng vào mắt .



      Kỳ Hinh hoảng loạn đến cực điểm, ánh mắt mông lung biết phải làm sao.



      Làm thế nào bây giờ? Giờ phải làm sao đây?



      còn chưa nghĩ ra cách để thoát khỏi ác ma tên ác ma đói khát bắt đầu hành động.



      dùng tốc độ nhanh nhất để quay người lại, bàn tay to từ chiếc cằm rời dần xuống dưới, đến trước ngực , rồi luồn vào bên trong…



      - Đừng…



      Kỳ Hinh xấu hổ, kêu to lên. Khi nghĩ đến chuyện có thư ký ở bên ngoài, lại buộc bản thân được phát ra những thanh nhục nhã.



      Lăng Thiếu Đường giả bộ nghe thấy lời cầu xin của Kỳ Hinh, đôi môi nóng như lửa của dường như châm lên ngọn lửa người .



      Rốt cuộc người phụ nữ thế nào?



      Lăng Thiếu Đường mê muội hưởng thụ thẹn thùng và bất lực của .



      Chỉ cần vừa chạm vào , tự chủ của biến mất còn tăm hơi, muốn khống chế cũng thể khống chế nổi…



      - Cầu xin … đừng ở đây… Tôi cầu xin đấy…



      Kỳ Hinh bất lực, nước mắt giàn giụa.



      mặt muốn bản thân trở thành đối tượng để Lăng Thiếu Đường tùy ý hạ nhục, mặt khác, khi cảm nhận được cơ thể dần nóng lên, rất sợ hãi.



      Lăng Thiếu Đường ngước mắt lên, hôn lên những giọt nước mắt của Kỳ Hinh.



      Khi thấy Kỳ Hinh bất lực, lại đành lòng…



      - Yên tâm, ở đây đâu…



      Thanh thô cát vang lên, khó để nhận ra cố nhẫn nhịn.



      Khi Kỳ Hinh thấy có chút hy vọng cơ thể mềm nhũn của được Lăng Thiếu Đường bế lên.



      - Vào phòng nghỉ của tôi!



      Lăng Thiếu Đường câu ngắn gọn làm toàn bộ hy vọng của Kỳ Hinh tan biến.



      Đúng vậy, bỏ qua cho !



      phải thưởng thức xinh đẹp của , sao lại buông tha chứ?



      thích từng tấc da thịt của , lại càng thích nghe những thanh đè nén mà ngượng ngùng và kiều của .



      Chưa từng có người phụ nữ nào lại có thể dùng những thanh đó khiến cảm thấy cực kì khoái cảm.



      Tệ hơn chính là cả buổi sáng nay, chẳng thể chuyên tâm làm việc, vậy nên mới ra lệnh cho tài xế đến đón Kỳ Hinh.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 70: CÔNG CHIẾM [H]




      Edit: BB[o]

      --- ------ ------ ------



      Tại sao cơ thể lại dâng lên cảm giác run rẩy và mềm yếu quen thuộc?



      Tại sao quen thuộc này lại tràn ngập lòng đến vậy…



      Tại sao lại mẫn cảm đến thế?



      Giống như tất cả đều chuẩn bị để nghênh đón Lăng Thiếu Đường?



      - Đừng như vậy…



      Kỳ Hinh khổ sở thở hổn hển, như đóa hoa vùng vẫy thoát khỏi cái chết…



      Vô lực…



      Nhưng vô lực của lại mang theo hấp dẫn vô hạn…



      Những tiếng kêu của như lời chào mời.



      - Sao? muốn ư?



      Lăng Thiếu Đường cố nén dục vọng của bản thân, hơi thở ái muội của như mê hoặc nơi sâu nhất trong trái tim



      hiểu rất



      Lăng Thiếu Đường nheo mắt lại, ánh mắt khiến người khác phải sợ hãi đó nhìn thẳng vào mắt .



      Khóe môi khêu gợi dần cong lên nụ cười châm chọc…



      Ngón tay thô ráp đầy ma lực bắt đầu kích thích từng tấc da thịt cơ thể nõn nà của



      Ngón tay đến đâu, làn da như nở rộ từng đóa hoa đỏ đến đó…



      muốn phải khuất phục hoàn toàn, từ cơ thể đến cả trái tim!



      tham lam hưởng thụ tuyệt đẹp của



      Chỉ có người là thôi!



      Tư tưởng của , cơ thể của , tâm tình của , dục vọng của , tất cả mọi thứ của



      muốn có được tất cả!



      - A…



      Kỳ Hinh run lên, trái tim như trải qua cơn sóng to gió lớn, quay cuồng và giãy dụa…



      Ý thức dần phiêu tán. nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài run nhè



      Kỳ Hinh cố gắng ngăn cản dục vọng dâng lên trong lòng, nhưng thể…



      Coi như là người chết rồi có được ?



      đón ý hùa, rên rỉ…



      Cho biết được tàn nhẫn của !



      Nhưng…



      Lăng Thiếu Đường bỗng dưng cúi đầu xuống gần vành tai non mềm của , sau đó chậm rãi , từng câu từng chữ đều hết sức tàn nhẫn: “Hinh Nhi, đừng đè nén bản thân, tôi muốn em cũng giống như đêm đó…”



      Giọng mê hoặc đầy dụ dỗ của Lăng Thiếu Đường khiến Kỳ Hinh dần mất ý thức, gân xanh trán nổi đầy lên cho thấy hết sức kìm nén.



      -



      Kỳ Hinh bất giác lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi.



      biết muốn gì nữa, chỉ cảm thấy trong cơ thể luồng sóng nhiệt dâng cao, đợt sóng này cao hơn đợt sóng trước, dần dần chôn vùi bản thân .



      Nhưng lại biết rằng bộ dạng lúc này lại hết sức hấp dẫn khiến Lăng Thiếu Đường gầm tiếng.



      - bé mê người, em có biết càng như vậy chỉ càng khiến tôi muốn vào sâu hơn… chiếm giữ lấy em!



      Sau khi xong, thúc thắt lưng, đâm thẳng vào người



      Bầu khí ngập tràn dục vọng quanh quẩn bên trong phòng ngủ, tiếp xúc thân thể là loại ngôn ngữ trực tiếp nhất.



      Lúc này đây, còn hận thù!



      có trả thù!



      Cũng chẳng có tranh cãi!



      Tất cả mọi thứ đều chuyển hóa vào hành động, gồm cả tình đong đầy…



      Ánh mặt trời ấm áp qua ô cửa sổ chiếu vào bên trong…



      Ở độ cao cả trăm tầng như thế này, dường như chỉ có ánh mặt trời là chứng kiến cho hành động nóng bỏng của hai người, ánh nắng ấm áp chiếu vào đôi nam nữ dây dưa triền miên…



      Làn da màu đồng của Lăng Thiếu Đường càng làm toát lên cuồng ngạo và ngỗ ngược của .



      Cánh tay rắn chắc của siết chặt eo Kỳ Hinh cùng với những hành động mạnh mẽ đưa đẩy, những sợi tóc cũng lòa xòa rủ xuống trước trán.



      Cơ thể của Kỳ Hinh cũng nở rộ, chiếc đùi thon dài trắng như ngọc cũng run run theo từng đợt luận động của Lăng Thiếu Đường.



      Tiếng thở thô suyễn đầy dục vọng vang vọng, cảm giác này giống như đóa hoa độc nở rộ, dù chỉ được lóe sáng trong chớp mắt cũng hề hối tiếc.



      Hơi thở của Lăng Thiếu Đường nóng rẫy, từng chút từng chút nhấn chìm Kỳ Hinh.



      Kỳ Hinh cắn chặt môi dưới, chịu đựng cảm giác vui thích dấy lên trong cơ thể.



      biết sắp nhịn được nữa rồi…



      Nhưng…



      muốn kéo lý trí trở về…



      ! thể cổ vũ cho thêm được!



      Như vậy lại càng cổ vũ dục vọng điên cuồng của , khiến có cảm giác thỏa mãn mà thôi!



      Nhanh chóng kết thúc thôi!



      Kỳ Hinh gào lên trong lòng.



      biết bản thân bật ra tiếng rên rỉ.



      - Còn muốn chịu đựng nữa sao? Cơ thể em phản bội em rồi!



      Hai mắt Lăng Thiếu Đường bị dục vọng nhuốm đỏ.



      liếc mắt cái nhìn thấu suy nghĩ của Kỳ Hinh.



      bất chợt dừng lại...



      Lăng Thiếu Đường cúi người xuống, cố ý sát lại gần bên tai , dùng hơi thở nóng bỏng để tra tấn ...



      Đôi môi mỏng hơi nhếch lên...



      tàn nhẫn dập dờn trong đáy mắt ...



      Đúng là quật cường!



      Hẳn là ngay từ đầu hiểu ...



      Ai mới là người đàn ông phải đón ý hùa theo!



      muốn để biết ai mới là Thượng đế của , chỉ có mới là chúa tể của mà thôi!



      Cơ thể , trái tim , tất cả mọi cảm xúc của !



      Hai năm trước là vậy, hai năm sau cũng muốn hiểu chuyện này!



      Bàn tay to của mang theo ma lực hành hạ , khơi lên từng điểm mẫn cảm cơ thể .



      - ...



      Ánh mắt Kỳ Hinh càng ngày càng trở nên mông lung, ý thức cũng càng trôi xa, dưới đầu ngón tay của Lăng Thiếu Đường, cảm thấy cơ thể ngày càng phiêu tán...



      đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, cố gắng chống cự lại dục vọng.



      Lăng Thiếu Đường chỉ dùng tay chế trụ được hai tay của Kỳ Hinh, đặt chúng lên đỉnh đầu , còn tay kia vân vê phần eo của , đầu lưỡi nóng bỏng ngừng hôn lên bầu ngực .



      Đôi môi mềm mại của Kỳ Hinh hằn dấu răng nét, trán cũng lấm tấm mồ hôi...



      Ý cười bên khóe miệng Lăng Thiếu Đường hề giảm , nhưng đôi mắt lại hết sức mãnh liệt, khuôn mặt đầy sắc bén...



      lại cuồng ngạo và mạnh mẽ chiếm lấy thân hình mềm mại của , khiến thể hít thở nổi.



      Mồ hôi ướt nhẹp mái tóc đen che đôi mắt đầy lửa dục vọng, hành động của hết sức mạnh mẽ và dũng mãnh cho thấy nguy hiểm mà gợi cảm của .



      Rốt cuộc ý thức của Kỳ Hinh cũng hoàn toàn bay xa, cơ thể cũng bắt đầu hùa theo Lăng Thiếu Đường.



      cảm giác bản thân chìm nổi, còn Lăng Thiếu Đường như chiếc bè gỗ khiến buộc phải nắm chặt lấy...



      có cảm giác như mình rơi xuống biển, cả đời này thể thoát khỏi cường thế của sao?



      - Bám chặt lấy vai tôi!



      Lăng Thiếu Đường ra lệnh.



      Rốt cuộc Kỳ Hinh cũng phải chấp nhận số phận của mình!



      nghe theo lời , cánh tay trắng như tuyết ôm chặt lấy vai , cảm nhận được từng cơ bắp rắn chắc của .



      thể kiên trì được nữa...



      - Ưm...



      Tiếng thở gấp gáp bật ra khỏi khóe miệng , nó như đóa hoa túc bung nở.



      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, bàn tay to càng siết chặt eo . ôm chặt lấy , buộc phải tiếp nhận .



      Đầu vùi xuống ngực .



      Để lại dấu ấn của riêng làn da trắng như tuyết của .



      Dục vọng của người đàn ông ngừng khuấy đảo khiến hít thở cũng thấy khó khăn, dần dần phóng thích cơ thể...



      Kỳ Hinh như bị cơn đại thủy triều chôn vùi, cảm giác cường đại và rung động này khiến càng thêm bất an.



      - Đừng... đừng...



      Kỳ Hinh rên rỉ, cảm thấy sức mạnh mãnh liệt xâm chiếm cơ thể !



      thể chống đỡ nổi, chỉ có thể dựa vào bàn tay to của Lăng Thiếu Đường giữ chặt sau lưng .



      Hô hấp của Kỳ Hinh càng ngày càng trở nên dồn dập, mang theo mùi hương cơ thể và dục vọng của Lăng Thiếu Đường.



      - Em khẳng định là muốn à?



      Lăng Thiếu Đường lại thầm bên tai , hơi thở đàn ông đầy tà ác, đôi mắt ngập tràn dục vọng nguyên thủy nhất với Kỳ Hinh.



      Đôi mắt Kỳ Hinh mông lung như được phủ làn hơi nước, đôi mắt ấy lúc này lại càng trở nên mê ly.



      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị, muốn phải thỏa hiệp hoàn toàn!



      Vì thế, rời khỏi cơ thể mềm mại của Kỳ Hinh, đầu lưỡi nóng bỏng và ngón tay tà ác xâm chiếm lấy từng nơi mẫn cảm cơ thể khiến từng đóa hoa như bung nở người , chậm rãi ăn mòn lý trí .



      Lăng Thiếu Đường bỗng chốc rời khiến Kỳ Hinh cảm thấy cực kì trống rỗng.



      run lên, cả người như bị nghiện, cơ thể xinh đẹp dính chặt vào cơ thể quen thuộc ấm áp đó, đôi môi đỏ mọng như đói khát...



      Lăng Thiếu Đường cắn răng chịu đựng dục vọng của bản thân, ngắm nhìn mọi biến hóa cơ thể xinh đẹp của Kỳ Hinh.



      - ... đừng... đừng tra tấn tôi...



      Kỳ Hinh như bị mắc kẹt, nhịn được, khẽ rên lên.



      - Tôi muốn em cầu xin tôi...



      Đôi mắt rực lửa của Lăng Thiếu Đường tràn ngập ngông cuồng, dán đôi môi nóng bỏng vào sát người Kỳ Hinh, tàn nhẫn giày vò .



      - Tôi...



      Kỳ Hinh vặn vẹo người, đôi mắt đen láy nhưng hết sức mờ mịt, cơ thể trắng nõn và mịn màng của như dụ dỗ người khác phạm tội.



      Sao lại muốn tra tấn như vậy? Nhất định phải khiến đầu hàng mới được sao?



      Nhưng cơ thể lại hết sức đói khát, còn nhẫn nại được nữa.



      thể thừa nhận, cơ thể do tay khai phá, hiểu biết cơ thể hơn cả chính bản thân .



      - Sao, à?



      Lăng Thiếu Đường lại càng gia tăng lực đạo ở tay.



      - A...



      Hàm răng trắng của cắn chặt đôi môi đỏ mọng, kìm lòng được, thầm: “Cầu xin ...”



      đầu hàng rồi, hoàn toàn còn lối thoát nào nữa...



      Nhưng...



      - Em ai?



      Lăng Thiếu Đường lại lấn người lên để cảm nhận dục vọng của , ép hỏi .


      - ... ...



      Kỳ Hinh nức nở, cảm thấy bản thân sắp chết rồi.



      Vì sao? Vì sao lại tra tấn như vậy?



      Trong lòng Lăng Thiếu Đường cũng nổi lên từng trận sóng mạnh, dính sát người vào : “Tôi là ai? Em ai? !”



      cũng căng người như tên lên dây cung, thẹn thùng của Kỳ Hinh khiến giọng của lại càng thêm thô suyễn.



      muốn hoàn toàn khuất phục, nhất là lúc này!



      - Đường... Người em là... Đường!



      Kỳ Hinh nức nở, ngọn lửa trong cơ thể như nổ tung khiến thịt nát xương tan.



      Cảm giác trống rỗng khiến rất khó chịu...



      - Ngoan...



      làm khó cho nữa.



      - Hinh Nhi... Hinh Nhi của tôi...



      Lăng Thiếu Đường gầm tiếng, sau đó kìm nén dục vọng nữa mà mạnh mẽ tiến vào cơ thể ấm áp của ...



      kết hợp của họ tuyệt vời đến thế, cảm giác ấy khiến Kỳ Hinh phải rơi lệ. Dường như sinh ra là dành cho , số phận định là người phụ nữ của . thể thừa nhận kích thích mãnh liệt này! cắn chặt lấy vai Lăng Thiếu Đường như lại chẳng cảm thấy đau, ngược lại hành động ấy lại càng cổ vũ hơn.



      Tiết tấu của càng ngày càng nhanh khiến phải cất những tiếng rên rỉ kiều...

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 71: THẢ TÔI



      Edit: BB[o]

      --- ------ ------ ------ -----




      Sau hồi hoan ái.



      Bầu khí vẫn còn mơ hồ hương vị của dục vọng, sau hồi triền miên dây dưa, hơi thở nồng đậm của đàn ông hòa quyện cùng mùi hương nhè của người phụ nữ.



      Kỳ Hinh vô lực nằm giường, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.



      Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh vào trong ngực, dường như con thú sau khi được thỏa mãn, lúc này lại hết sức dịu dàng.



      Bàn tay to của mới vừa rồi còn tràn ngập dục vọng, giờ lại nhàng lau mồ hôi cho Kỳ Hinh, đôi mắt đen đầy trìu mến.



      Kỳ Hinh cũng tựa vào lòng , bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn của khiến sắc mặt càng thêm hồng.



      Còn cong môi nở nụ cười thỏa mãn.



      Ngón tay xuyên qua từng lọn tóc của , mơn trớn khuôn mặt đỏ ửng...



      Hương thơm dịu người Kỳ Hinh lượn lờ trong bầu khí, quanh quẩn lấy cả hai người.



      Nó như loại tơ mềm mại quấn lấy trái tim lạnh băng của Lăng Thiếu Đường.



      Hơi thở dồn dập của cũng dần trở nên ổn định...



      Kỳ Hinh hơi động đậy người.



      Nhưng ngay lập tức bị Lăng Thiếu Đường siết chặt lấy, ôm chặt vào lòng.


      - Tôi...



      Kỳ Hinh mấp máy môi, đôi mắt thoáng giật mình.



      muốn phải đối mặt với Lăng Thiếu Đường như thế này.



      Nhưng vừa rồi ngay trong phòng nghỉ của , cuối cùng vẫn thỏa hiệp, trầm mê trong cảm giác cuồng dã mà mang lại.



      Tại sao lại như vậy?



      ràng là rất hận ...



      Lăng Thiếu Đường có ý định ngồi dậy, chỉ liếc mắt nhìn .



      Bàn tay to và dày của vẫn vuốt ve thân hình nõn nà của , tựa như giờ mới hiểu ra cái gì là tốt đẹp.



      chỉ “ừ” tiếng đơn giản...



      Trái tim Kỳ Hinh trầm xuống, tới tận bây giờ cũng đoán nổi tâm tư của Lăng Thiếu Đường.



      Hai năm trước là thế.



      Hai năm sau vẫn vậy!



      trầm luân trong đôi mắt đen của , quên hết mọi thứ...



      Kỳ Hinh thở dài hơi, hơi chống người ngồi dậy.



      nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt hết sức bình tĩnh, dù chỉ là chút gợn sóng cũng có.



      - Đường...



      thanh trong trẻo của Kỳ Hinh vang lên, trong veo như mặt nước.



      Sau hai năm, chưa từng dịu dàng như vậy bao giờ.



      Trái tim Lăng Thiếu Đường như bị ai đó kéo mạnh, ngờ lại có cảm giác tuyệt đẹp khi nghe Kỳ Hinh gọi tên đến thế, cảm giác ấy mang theo rung động ràng.



      chưa bao giờ cảm thấy nỗi hạnh phúc ngập tràn trái tim như vậy.



      chưa bao giờ được nếm trải dịu dàng ấy của Kỳ Hinh.



      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười dịu dàng.



      vươn ngón tay thô ráp ra, giúp lau mồ hôi mái tóc ướt nhẹp, động tác hết sức dịu dàng như của những người nhau.



      Kỳ Hinh cũng rất muốn hưởng thụ dịu dàng ấy lâu hơn, nhưng...



      biết ngay sau đây, Lăng Thiếu Đường thế nào nữa.



      ra là hai người ở hai thế giới khác nhau.



      Kỳ thực, kết hợp của họ là sai lầm!



      như vậy vì sao còn muốn tra tấn lẫn nhau nữa?



      muốn phải sống trong cuộc sống như vậy.



      Còn cũng thích hợp làm người lý tưởng để !



      Kỳ Hinh khẽ thở dài, tiếng thở dài vừa bi thương vừa ai oán, bộc lộ đau lòng của .



      lấy dũng khí, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường: “Đường, xin ... hãy thả tôi !”



      Ngữ điệu ràng đến vậy, ràng là hề vòng vo tam quốc.



      Trước giờ Kỳ Hinh cũng chưa từng nghĩ ngày lại có thể bình tĩnh ra những lời như vậy!



      bờ vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, chỉ trong nháy mắt lan tràn khắp cơ thể.



      chau mày lại, cố nén cảm giác đau đớn nhưng đôi mắt vẫn rất kiên định nhìn Lăng Thiếu Đường.



      kiên định của cùng với đôi mắt của Lăng Thiếu Đường như ngọn núi lửa bộc phát đối chọi với dòng sông băng lạnh lẽo.



      Ngay sau đó, bàn tay to của Lăng Thiếu Đường bóp mạnh người Kỳ Hinh như muốn bóp nát ra.



      Bầu khí chỉ trong nháy mắt như bị đóng thành băng...



      - Thu lại lời em vừa , tôi coi như nghe thấy!



      Lăng Thiếu Đường cố gắng cưỡng chế lửa giận bừng bừng, đầu ngón tay bấu chặt người Kỳ Hinh cũng chuyển sang nhàng vuốt ve gò má trắng như tuyết của .



      Nhưng...



      càng nhẫn gân xanh càng nổi đầy tay, có thể thấy những lời vừa rồi đủ để khiến Kỳ Hinh gặp tai họa.



      Kỳ Hinh hơi quay đầu chỗ khác, tránh khỏi hơi thở sặc mùi nguy hiểm của Lăng Thiếu Đường. buộc bản thân phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại...



      Vì sao trái tim lại đau đến vậy?



      Nhưng...



      rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực nào.



      muốn phải làm con rối, tùy ý Lăng Thiếu Đường đùa giỡn, lấy niềm vui của , chỉ để lại đau khổ day dứt...



      Kỳ Hinh mấp máy môi, hơi cụp mắt xuống, đối diện với đôi mắt của Lăng Thiếu Đường.



      Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường buộc phải ngẩng đầu lên.



      Đôi mắt mạnh mẽ và ngông cuồng ấy đập thẳng vào mắt Kỳ Hinh.



      - Vậy có từng nghĩ rằng, chỉ vì những lời cẩn thận của khiến cho Kỳ thị xảy ra chuyện ?

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 72: CHIẾC THẮT LƯNG VUNG LÊN



      Edit: BB[o]

      --- ------ ------ ------ ---



      Lăng Thiếu Đường dùng tay giữ chặt gáy Kỳ Hinh, đôi mắt của lạnh như băng, thoáng chút tàn nhẫn.



      Ánh sáng từ đôi mắt ấy toát ra tựa hồ muốn đâm thủng người Kỳ Hinh.



      - Có gì khác biệt sao?



      Kỳ Hinh nhếch môi nở nụ cười lạnh: “Kết quả là tôi lại phát ra mình chỉ như con ngốc!”



      Nụ cười bên môi lan vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, đau đớn...



      vốn chẳng bận tâm đến cảm nhận của , liệu có nghĩ rằng vào cái ngày quyết định thu mua Kỳ thị chẳng còn quan trọng gì nữa, chẳng quan tâm đến tình cảm của , bỏ qua mọi thù hận của .



      Điều này khiến sợ hãi... tim đập dồn dập!



      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua đau lòng dễ phát , nhưng ngay lập tức lại bị băng giá che kín.



      đè nén cảm giác phức tạp trong lòng, cất lời ma mị: “Cho nên định rời với thân hình toàn những dấu hôn của tôi?”



      Kỳ Hinh chấn động, những đóa hoa nở rộ người lúc này dường như châm chọc phóng túng của vừa nãy.



      nhất định phải hạ nhục như vậy sao?



      nhất định phải luôn luôn nhắc nhở rằng chỉ là người tình nhân của thôi sao?



      - Tôi... tôi rất mệt mỏi... Tôi muốn phải hận thù gì nữa, cầu xin ...



      Kỳ Hinh đau khổ giơ tay che khuôn mặt nhắn lại, những giọt nước mắt trong suốt ngừng trào ra.



      Mái tóc đen theo động tác lắc đầu của cũng bay bay, che đậy thân hình trắng nõn khiến nó lúc lúc , trông lại càng hấp dẫn.



      Sâu thẳm trong đôi mắt Lăng Thiếu Đường là u...



      thể thừa nhận nghiện rồi, thể nhịn được, chỉ muốn lần lại lần nhấm nháp tươi ngọt của .



      Lăng Thiếu Đường nâng khuôn mặt nhòe nước mắt của lên.



      Nhìn bộ dạng đáng , điềm đạm của , lồng ngực dâng lên dịu dàng hiếm có. cúi đầu, hôn lên những giọt nước mắt của .



      - Sao? Chẳng lẽ quên những lời tôi rồi à? Trừ khi tôi chơi chán, bằng cả đời này phải ở lại bên cạnh tôi.



      thở dài hơi, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt .



      Kỳ Hinh trợn to đôi mắt đẹp: “, tôi muốn, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường...”



      Lăng Thiếu Đường giận quá hóa cười, đôi môi mỏng cong lên nụ cười có chút ngông cuồng: “ là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi, nên biết rằng có quyền quyết định vận mệnh của mình!”



      xong, lại cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của , cực kì ái muội.



      Kỳ Hinh run run.



      là ma quỷ!



      Ma quỷ hơn kém!



      đẩy ra, ánh mắt trở nên sắc bén: “Lăng Thiếu Đường, tôi hề , chẳng lẽ thứ muốn chỉ là hưởng thụ từ cơ thể thôi sao?”



      lạnh lùng trong mắt Lăng Thiếu Đường tản ra khắp khuôn mặt, lửa giận trong nháy mắt được bừng lên khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo.



      - muốn rời ?



      Giọng lạnh như băng, hề có chút độ ấm nào vang lên.



      Sau đó, chậm rãi đứng lên.



      Kỳ Hinh ngẩng cao đầu, mơ hồ cảm thấy bất an, như có cơn cuồng phong chờ đón.



      Đúng vậy...



      Lúc này Lăng Thiếu Đường giống hệt như Satan, cả người băng giá đến cực điểm như Tử thần, toàn thân toát ra lửa giận và rét lạnh.



      núp vào trong chăn, tìm kiếm nơi an toàn.



      - ! Có phải muốn rời ?



      Lăng Thiếu Đường gầm lên giận dữ, dường như muốn làm chấn động cả thế giới.



      Tiếng gầm giận dữ của khiến Kỳ Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời đầy kiên định như có ý định tránh thoát khỏi trói buộc của Tử thân: “Đúng! Tôi phải rời khỏi !”



      gằn từng tiếng , sắc bén như lưỡi kiếm.



      Roẹt! Choang!



      Kỳ Hinh còn chưa kịp phản ứng, thứ gì đó bay vút qua, sau đó là tiếng cốc vỡ.



      kinh hãi, lập tức quay đầu lại, thấy dưới đất toát là mảnh vỡ thủy tinh.



      Còn có...



      Đầu giường là vết tích hằn của chiếc roi da...



      - ...



      Kỳ Hinh kinh hãi, ngước mắt lên liền nhìn thấy chiếc thắt lưng trong tay Lăng Thiếu Đường.



      Kỳ Hinh rốt cuộc hiểu ra, ra vừa rồi là do Lăng Thiếu Đường quá tức giận, nhất định rút chiếc thắt lưng người ra.



      Nhìn vết tích của chiếc thắt lưng da để lại đầu giường, chỉ cảm thấy nếu với mạnh mẽ của nó quật vào người nhất định thảm thương đến mức da tróc thịt bong.



      Lăng Thiếu Đường cầm chiếc thắt lưng, nhìn Kỳ Hinh từ cao xuống.



      Gân xanh nổi đầy mu bàn tay , đôi mắt thâm thúy vằn lên những tơ máu đỏ, hoàn toàn là dáng vẻ của con quỷ khát máu!



      chỉ đứng đó, nhìn Kỳ Hinh như nhìn con mồi.



      ra vừa rồi rất thịnh nộ, theo bản năng rút thắt lưng ra, định vụt lên người Kỳ Hinh.



      Nhưng...



      Khi nhìn vào đôi mắt trong như làn nước của Kỳ Hinh, lại nỡ ra tay. khống chế phương hướng, vụt chiếc thắt lưng sang hướng khác...



      Lồng ngực rắn chắc của Lăng Thiếu Đường thở dồn dập lên xuống, khuôn mặt tuấn lúc này đầy cuồng ngạo và thô bạo.



      Sau đó, gầm tiếng, giơ tay trái lên, vung chiếc thắt lưng đánh vào tấm gương trong phòng.



      Choang...



      Tấm gương bị Lăng Thiếu Đường đập vỡ nát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :