1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 63: GIẬN DỮ




      Edit: BB[o]

      --------------



      lúc lâu sau, những người làm ủ rũ quay trở lại biệt thự, vẻ mặt đầy hoảng sợ và bất đắc dĩ, họ sợ biết mình bị phạt như thế nào.



      - Lăng, chúng tôi tìm khắp mọi nơi nhưng thấy Kỳ đâu cả!



      Bốp!



      Lăng Thiếu Đường đập tay xuống bàn.



      - tìm được? Chẳng lẽ người có thể mọc cánh bay mất à?



      Giọng lạnh lùng đầy tức giận của vang lên.



      Những người làm sợ tới mức run người.



      - Xem lại tất cả camera đảo cho tôi, khi nào phát ra mới thôi!



      - Vâng!



      hòn đảo tư nhân việc có camera gắn ở mọi nơi là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu có vấn đề gì đặc biệt phát sinh phải xem lại camera. Phải biết rằng việc xem lại toàn bộ các camera đảo là chuyện cực kỳ hao công tốn sức.



      Lăng Thiếu Đường dựa người vào thành ghế sofa, đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ tao nhã gác lên nhau. tay dựa lên thành ghế, còn tay kia cầm ly rượu đỏ.



      Nhưng ánh mắt lại sắc bén như ánh mắt của loài chim ưng, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, hề bỏ qua chút gì.



      Đột nhiên, tấm ảnh lọt vào mắt Lăng Thiếu Đường.


      Bên bờ biển, chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh Kỳ Hinh.



      Kỳ Hinh có vẻ hơi lúng túng, đợi người nọ xuống xe vội vàng mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, sau đó chiếc xe nghênh ngang phóng .



      - Phóng to biển số xe lên! – Lăng Thiếu Đường ra lệnh.



      Khi hình ảnh được phóng to lên, từng con số biển số xe lên ràng trong mắt Lăng Thiếu Đường.



      Đôi môi mỏng gợi cảm của mím chặt vào nhau, đôi mắt bắt đầu tràn ngập tức giận, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác.



      Choang…



      Sau khi thấy vậy, Lăng Thiếu Đường đứng phắt dậy, ném ly rượu trong tay xuống sàn đá cẩm thạch trơn bóng.



      Chỉ trong nháy mắt, từng mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi.



      Còn tại quán café yên tĩnh khác…



      - Kỳ Hinh, hỏi thăm được rồi, giờ bố mẹ em ngồi máy bay về nước, hai bác về sớm hơn em!



      Lăng Thiếu Nghị với Kỳ Hinh ngồi phía đối diện.



      - Vậy à! Cám ơn , Thiếu Nghị!



      Kỳ Hinh mỉm cười.



      Sau khi Lăng Thiếu Nghị đưa rời khỏi đảo Celebes, hai người đến Athen rồi vội vàng mua vé máy bay về nước.



      Có lẽ giờ Lăng Thiếu Đường phát ra đảo, hơn nữa cũng tin rằng với năng lực của Lăng Thiếu Đường, nhất định tra ra ngọn nguồn cách nhanh chóng.



      Sau khi biết được thế nào? Liệu làm ra những chuyện điên rồ gì nữa đây?



      Kỳ Hinh còn nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, giờ chỉ muốn rời khỏi Hy Lạp ngay lập tức, rời khỏi Lăng Thiếu Đường.



      - Kỳ Hinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?



      Lăng Thiếu Nghị cảm thấy Kỳ Hinh rất kỳ lạ.



      Giữa hàng lông mày của Kỳ Hinh lộ ra bi ai và lo lắng, biết phải thế nào nữa.



      Lăng Thiếu Nghị lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt dịu dàng và ấm áp như nắng mặt trời, chờ Kỳ Hinh mở miệng chứ sốt ruột thúc giục .



      - Thiếu Nghị, em suy nghĩ rất lâu, có lẽ chỉ có mới giúp được em!



      Kỳ Hinh ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Lăng Thiếu Nghị.


      - Sao vậy?



      Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị đầy nghi hoặc, giọng trầm thấp nhưng cũng hết sức nhàng vang lên.



      Kỳ Hinh cảm thấy có chút ngẩn ngơ.



      - Thiếu Nghị, cả muốn thu mua tập đoàn Kỳ thị, em muốn để tâm huyết của bố mình bị hủy hoại như vậy. Nhưng… nhưng giờ em biết phải làm thế nào để ngăn cản hành động của ấy. Em… em biết phải làm gì bây giờ…



      Ngữ khí dịu dàng của Lăng Thiếu Nghị khiến Kỳ Hinh cảm thấy ấm áp, muốn phải chịu đựng loại áp lực này nữa, cảm giác đó khiến chỉ muốn suy sụp.



      giờ còn hy vọng gì vào Lăng Thiếu Đường nữa, ngay từ đầu có ý định thu mua tập đoàn Kỳ thị rồi!



      Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị vụt qua tia phức tạp.



      Khi thấy Kỳ Hinh hơi rụt vai lại, nhịn được liền vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay ngó sen trắng nõn của Kỳ Hinh trong tay mình, hy vọng an ủi được .



      Lúc này Kỳ Hinh cực kì đau xót trong lòng, hề phát ra ánh mắt khác thường của Lăng Thiếu Nghị khi nhìn mình.



      - Kỳ Hinh, em bình tĩnh , em vừa cả muốn thu mua Kỳ thị?



      cảm thấy rất kì lạ.



      - Đúng! Chính miệng ấy như vậy!



      Kỳ Hinh gật đầu, như vớ được chiếc cọc cứu mạng, nắm chặt lấy tay Lăng Thiếu Nghị:



      - Thiếu Nghị, hãy giúp em, hãy giúp em ngăn cản quyết định này của Lăng Thiếu Đường!



      Lăng Thiếu Nghị nhìn dáng vẻ sốt ruột của Kỳ Hinh, đành lòng:



      - Kỳ Hinh, rốt cuộc là như thế nào?



      Kỳ Hinh ổn định lại tâm trạng, kể hết những gì nghe được khi ở đảo Celebes cho Lăng Thiếu Nghị nghe.



      Hàng lông mày của Lăng Thiếu Nghị nhíu chặt vào nhau, đôi mắt đen của cũng lập tức thay đổi…



      - ngờ cả lại quá đáng như vậy!



      Sau khi nghe Kỳ Hinh xong, Lăng Thiếu Nghị cảm thấy rất bất bình.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 64: THỂ NHƯỢNG BỘ



      Edit: BB[o]

      -------



      Kỳ Hinh cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm lại nhưng vẫn giấu nổi bi ai và đau buồn.



      - Cho nên giờ em phải gặp bố em ngay để hỏi tình, nhưng người có thể giúp em chống lại Lăng Thiếu Đường chỉ có thôi!



      Khi Kỳ Hinh ngước mắt lên, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười nhạt, cố che giấu bi thương trong ánh mắt, giọng của dịu dàng nhưng cùng đầy khẩn cầu với Lăng Thiếu Nghị.



      Bầu khí ấm áp trong quán café như lan đến những đường cong nhàng khuôn mặt Lăng Thiếu Nghị, cũng len lỏi cả vào ánh mắt , lan tận vào trong lòng Kỳ Hinh.



      Khi thấy Kỳ Hinh miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng lại cảm thấy đau đớn:



      - Kỳ Hinh, em yên tâm , nhất định giúp em. Dù sao sau khi xử lý xong công việc, ngày mai cũng phải quay lại trụ sở chính của Lăng thị, nếu cả muốn thu mua Kỳ thị nhất định nghĩ cách ngăn cản.



      Giọng của như liều thuốc làm ấm lòng, dần an ủi tâm trạng bất an của Kỳ Hinh.



      Nhưng Kỳ Hinh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng hốt:



      - Ngày mai cũng quay về sao? Tại sao?



      Tuy rằng Lăng Thiếu Nghị luôn nở nụ cười nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó thích hợp cho lắm.



      Cảm giác bất bình thường này xuất từ lúc nào? Từ sau khi hai người đến Athen và đặt vé máy bay ư?



      Từ ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị, Kỳ Hinh dường như có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm trong lòng , nó chỉ nhàn nhạt thoáng qua nhưng lại nhưng cắm rễ sâu trong đó khiến Kỳ Hinh cảm thấy thở nổi.



      ngờ là bởi vì Lăng Thiếu Đường!



      Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị tối sầm lại, đồng thời cũng khỏi tán thưởng khả năng quan sát và trực giác của Kỳ Hinh.



      cầm tách café, uống hớp sau đó tao nhã đặt tách xuống…



      Ý cười gượng dễ phát giác vụt qua trong đôi mắt :



      - ra ngay từ lúc đặt vé máy bay, cả biết đưa em rời khỏi đảo Celebes rồi.



      Câu nhàng của Lăng Thiếu Nghị khiến Kỳ Hinh chấn động:



      - Cái gì?



      Tuy biết rằng chỉ trong thời gian ngắn là Lăng Thiếu Đường nhất định tra ra được đảo nữa nhưng tuyệt đối thể ngờ Lăng Thiếu Đường lại phát ra ai là người đưa .



      Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị, dè dặt lên tiếng hỏi. có cảm giác như có tấm lưới vô hình vây chặt lấy người , nó chậm rãi siết chặt lấy người khiến thể nhúc nhích.



      - Ngày mai về trụ sở chính, liệu Lăng Thiếu Đường…



      Kỳ Hinh hơi run run.



      Lăng Thiếu Nghị gật đầu, ra chuyện này cũng cần giấu diếm gì, sớm hay muộn cũng biết mà thôi:



      - nghĩ cả muốn nghe lời giải thích hợp lý!



      Kỳ Hinh lại cảm thấy bất an, ánh mắt đầy lo lắng:



      - Xin lỗi , Thiếu Nghị, em biết lần này liên lụy đến !



      Lăng Thiếu Nghị nở nụ cười yếu ớt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu lên gương mặt khiến nụ cười đó lúc sáng lúc tối, lay động tâm hồn…



      Lăng Thiếu Nghị duỗi tay ra, nắm chặt lấy tay Kỳ Hinh…



      - ?



      Kỳ Hinh giật mình bởi hành động của Lăng Thiếu Nghị, hiểu muốn làm gì.



      - Kỳ Hinh, em xem , đường trí tuệ và đường số mệnh của cả rất giống nhau, đều rất dài.



      Lăng Thiếu Nghị có thể nhìn ra nghi hoặc của Kỳ Hinh, nhưng lúc này lại lên tiếng câu liên quan cho lắm.


      - sao?



      Kỳ Hinh quả nhiên hiểu ý của Lăng Thiếu Nghị, sao tình hình vô cùng cấp bách mà lại có tâm tư xem tướng tay?



      - Ngốc ạ, điều này chứng minh cả làm gì hết! Bởi vì cũng thông minh như ấy, hơn nữa… đường số mệnh cũng dài như ấy!



      Trước biểu ngơ ngác của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Nghị bật cười ha hả.



      - Thiếu Nghị… - ràng những lời này của Lăng Thiếu Nghị khiến Kỳ Hinh cảm thấy choáng váng đầu óc.



      - là… Em sợ bị liên lụy, vậy mà còn đùa!



      Kỳ Hinh ngờ Lăng Thiếu Nghị lại lạc quan như vậy, cố ý ra vẻ tức giận.



      - Kỳ Hinh, em đừng giận, cũng cần phải lo lắng, hơn nữa cũng muốn hỏi cả chuyện về tập đoàn Kỳ thị, em yên tâm !



      Khi thấy ánh mắt hờn giận của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Nghị hơi hoảng hốt, lập tức khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, vội vàng lên tiếng.



      - Xì…



      Kỳ Hinh nhịn được liền bật cười, bộ dạng của Lăng Thiếu Nghị vừa rồi khiến thoải mái hơn nhiều.



      - Kỳ Hinh, ra em…



      Lăng Thiếu Nghị bừng tỉnh, ánh mắt đầy chiều, cong môi lên cười:



      - Thấy em cười cũng yên tâm rồi! Em biết , rất sợ khiến em khóc!



      cười sang sảng, giọng ấm áp đầy quan tâm.



      Kỳ Hinh rất cảm động, với Lăng Thiếu Nghị:



      - Thực cám ơn , Thiếu Nghị! Nhưng em là người đề nghị đưa em rời khỏi đảo Celebes, sau khi gặp bố, em nhất định chuyện này với Lăng Thiếu Đường!



      - Kỳ Hinh, em đâu cần làm vậy! Nếu em làm thế biết cả làm gì em nữa!



      Thấy Kỳ Hinh vậy, Lăng Thiếu Nghị lo lắng, lập tức khuyên can.



      - Thiếu Nghị, có số chuyện em nhất định phải tự mình đối mặt.



      Ngữ khí của Kỳ Hinh cũng vô cùng kiên định, có ý nhượng bộ.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 65: XINH ĐẸP MÁY BAY




      Edit: BB[o]

      ------------------



      Bầu trời chưa bao giờ nắng ráo như vậy, là vì rời sao? Nhưng dù vậy trong mắt , thế giới dần mờ ảo .



      Càng đứng ở cao tầm nhìn lại càng xa, càng đứng ở cao tâm trạng lại càng thêm đau đáu, cũng như lúc này đây!



      Kỳ Hinh ngồi trong khoang hạng nhất, vô lực dựa người vào thành ghế, đôi mắt đen vô hồn nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, hàng lông mi dài chớp chớp, mong manh như cánh ve run run trong gió.



      như pho tượng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt trơn mịn như gốm sứ mang theo nét sầu thương, hàng lông mày thanh tú khiến người khác động lòng, như ở trong thế giới mộng ảo, dường như chân thực.



      - Thưa , xin hỏi cần gì ?



      tiếp viên hàng lại gần Kỳ Hinh, hỏi.



      Kỳ Hinh như bừng tỉnh, đôi mắt sáng như sao lóe lên kinh ngạc khi đột nhiên bị làm phiền.



      - Xin lỗi , làm phiền rồi!



      tiếp viên sợ rằng mình quấy rầy vị khách này nên vội vàng giải thích.



      - À, sao, tôi suy nghĩ nhập tâm quá thôi! Vừa rồi gì?


      Kỳ Hinh lập tức thu lại bi thương trong đôi mắt, hơi mỉm cười hỏi tiếp viên.



      Nụ cười mỉm của như cánh bướm xinh đẹp bay lượn trung khiến ngay cả tiếp viên dù là nữ cũng phải cảm thán!



      - Thưa , máy bay bay trong khoảng sáu tiếng đồng hồ, biết có muốn dùng gì ?



      tiếp viên nhẫn nại lặp lại câu .



      Kỳ Hinh suy nghĩ lúc rồi :



      - Cho tôi cốc nước lọc, cám ơn!



      tiếp viên gật đầu: “Xin chờ lát!”



      Ngồi trong khoang máy bay, Kỳ Hinh chưa bao giờ thấy lẻ loi như vậy, dần hồi tưởng lại việc mấy ngày qua.



      Vì ngày sinh nhật của nên Lăng Thiếu Đường tạo ra thế giới y như trong cổ tích.



      Tuyệt đẹp mà chân thực đến vậy!



      Vừa mờ ảo mà lại gần gũi đến thế!



      Nhưng...



      như bé Lọ Lem khi trải qua thời khắc lúc mười hai giờ, cỗ xe ngựa xinh đẹp biến thành quả bí đỏ, bộ trang phục duyên dáng trở lại thành bộ quần áo cũ nát, thân phận cao quý của theo tiếng chuông vang điểm mười hai giờ cũng biến thành hư !



      Hòn đảo tuyệt đẹp và trong lành như trong cổ tích đó khiến chìm đắm trong lãng mạn nhưng cuối cùng vẫn phải trở về với thực, buồn cười làm sao!



      Lăng Thiếu Đường là người tàn nhẫn như vậy, ngày đầu tiên tạo ra bầu khí lãng mạn và dịu dàng, sang ngày thứ hai trở về thành con người lạnh lùng và tàn nhẫn, chẳng lẽ muốn nếm trải hương vị chông chênh hay sao?



      Từng ngón tay của Kỳ Hinh hơi run lên. đưa tay che ngực, phải ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường cả đời cả kiếp này ư?



      Bên môi thấp thoáng nụ cười lạnh, trái tim sau bao lần chìm nổi rồi trở nên kiên cường hơn!



      Lăng Thiếu Đường, dù có phải dùng cách gì nữa tôi tuyệt đối cho phép thỏa mong muốn đoạt được Kỳ thị!



      Nếu Trời định là kiếp nạn của cả đời tôi, vậy tôi tiếp nhận kiếp nạn này!



      Cách Kỳ Hinh mấy hàng ghế, có dáng người cao đánh giá từ xuống dưới.



      này ăn mặc rất thời thượng, từ quần áo đến trang sức, mái tóc dài đến thắt lưng đều toát lên nét hấp dẫn. ta đeo chiếc kính râm to nên thấy đôi mắt, nhưng bên môi ta thấp thoáng nụ cười lạnh dễ phát giác, lạnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.



      Sau đó, ta lập tức đứng dậy, về phía Kỳ Hinh.



      - ngại nếu tôi ngồi đây chứ?



      Đôi môi đỏ của ta hơi mấp máy, giọng tươi ngọt dẫn dễ thu hút chú ý.



      Kỳ Hinh nhàng đặt cốc nước trong tay xuống, ngước mắt nhìn :



      - Tôi nghĩ muốn ngồi đây phải chỉ vì muốn ngắm phong cảnh đấy chứ!



      Khóe miệng kia cong lên nụ cười:



      - Kỳ quả là người thông minh! Nhưng tôi cũng chỉ muốn chào hỏi Kỳ chút thôi!



      Quả nhiên này biết họ Kỳ!



      Nghĩ đến đây, vẻ mặt Kỳ Hinh toát lên ý cười:



      - cũng phải là người đơn giản, xem ra hiểu biết của về tôi ít nhỉ!



      - Vợ trước của tổng giám đốc Lăng Thiếu Đường của Lăng thị, hai năm sau trở thành tình nhân, tôi nghĩ những chuyện này muốn biết cũng khó!



      Câu của như đâm trúng trái tim Kỳ Hinh, cười nhạt!



      Tuy nhiên Kỳ Hinh cũng dao động quá nhiều, muốn tiếp tục đề tài này, liền lái câu chuyện theo hướng khác:



      - Tôi , mục đích tìm tôi chỉ là muốn những điều này?



      mỉm cười:



      - Vừa rồi tôi cũng , tôi chỉ muốn chuyện với Kỳ chút thôi!



      - Chỉ đơn giản vậy thôi sao?



      Kỳ Hinh tin, cảm thấy này có vấn đề.



      - Chỉ đơn giản như vậy!



      kia khẳng định.



      - Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà có thể có được trái tim cứng rắn của Lăng Thiếu Đường! Kỳ quả nhiên là xinh đẹp đến động lòng người!



      Giọng của ta dịu dàng nhưng pha lẫn chút bi thương.



      Kỳ Hinh cũng nhận ra điều này, phụ nữ phương diện này đều mẫn cảm như nhau.



      - Tôi nghĩ hiểu lầm rồi! cũng vừa đấy, giờ chẳng qua tôi chỉ là tình nhân của Lăng Thiếu Đường, tình nhân có được tình sao?



      Giọng của lạnh đến thấu xương, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào đôi mắt được giấu sau chiếc kính râm của .



      kia hơi sửng sốt, ngờ Kỳ Hinh lại lạnh lùng như vậy!



      Sau đó, ta vội che giấu tâm trạng của bản thân, nở nụ cười yếu ớt:



      - Dù thế nào nữa, tôi rất vui được quen biết với Kỳ!



      xong, có dáng người như người mẫu về chỗ ngồi của mình.



      Nhưng trước khi , cúi người, với Kỳ Hinh:



      - Suýt quên mất, thay tôi hỏi thăm Thiếu Đường nhé!



      xong, khóe miệng ta nhếch lên.



      Kỳ Hinh ngẩn người, hai người họ quen nhau sao?

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 66: NGƯỜI BÁN ĐẢO CELEBES

      Vừa xuống máy bay, Kỷ Hinh lập tức về nhà. Khi vào đến cửa, thấy gương mặt quen thuộc và hiền từ của bà Chúc Bích Doanh, trái tim co rụt lại, vội vàng tiến lên.


      - Hinh Nhi, để mẹ nhìn con cái nào! - Bà Chúc Bích Doanh xúc động.


      Bà Chúc âu yếm nhìn con , tâm trạng cũng tốt lên nhiều, vội vàng quay người Kỳ Hinh vòng rồi :


      - Hinh Nhi, con gầy quá!


      Bà Chúc Bích Doanh thấy đầu mũi cay cay, nước mắt cũng chuẩn bị chực trào.


      - Mẹ, mẹ đừng như vậy, phải con đứng trước mặt mẹ đây sao!


      Kỳ Hinh thấy mẹ như vậy, trong lòng cũng rất chua xót, vội vàng an ủi.


      - Mẹ, mẹ đừng khóc, con sống rất tốt mà!


      Bà Chúc Bích Doanh vội gật đầu, kéo Kỳ Hinh ngồi xuống ghế sofa.


      - Bác Vương, con tôi vừa xuống máy bay, bữa tối bác làm ít đồ ăn nhé, giờ bác pha tách trà sâm .


      Bà Chúc Bích Doanh với quản gia đứng đối diện.


      - Phu nhân cứ yên tâm, tôi chuẩn bị tốt, vậy giờ có cần quét dọn lại phòng của chủ ?


      - Bác Vương, cần đâu, cháu…


      - Hinh Nhi, sao vậy con, ở nhà đêm cũng được à? Từ lúc Lăng Thiếu Đường đưa con , mẹ muốn gặp con cũng khó, hôm nay con cũng phải ở lại đây!


      Bà Chúc Bích Doanh cắt ngang lời con , vành mắt cũng đỏ ửng, giọng nức nở.


      - Vậy tối nay con ở đây, mẹ đừng khóc nữa!


      Kỳ Hinh thấy mẹ khóc liền vội vàng lên tiếng.


      Kỳ Hinh vốn muốn hỏi thăm tình hình tại của tập đoàn Kỳ thị rồi sau đó phải đến gặp Lăng Thiếu Đường. Sáng sớm ngày mai, Lăng Thiếu Đường phải có mặt ở trụ sở chính, vậy có lẽ ngày mai Lăng Thiếu Đường có mặt ở nhà rồi.


      - Mẹ, bố đâu? Sao con thấy bố?


      Kỳ Hinh về nhà được lúc nhưng thấy ông Kỳ Chấn Đông đâu, thấy rất lạ.


      - Ôi, bố con vừa xuống máy bay lập tức tới công ty, nhưng ông ấy biết con về, sau khi xử lý xong công việc nhất định về nhà ngay.


      - Mẹ, giờ tình hình của Kỳ thị thế nào rồi? Công ty có vấn đề gì chứ? - Kỳ Hinh lập tức hỏi.


      Ánh mắt bà Chúc Bích Doanh đầy buồn bã: “Sao con lại hỏi thế?”


      cố gắng giấu mọi chuyện, sợ con lo lắng.


      - Mẹ, có phải mẹ với bố có chuyện gì giấu con đúng ?


      Kỳ Hinh thấy bà Chúc Bích Doanh muốn lại thôi, trong lòng cũng trầm xuống, vội hỏi.


      - Hinh Nhi, mẹ cũng muốn giấu con nữa, nếu con càng lo lắng thêm!


      Bà Chúc Bích Doanh thở dài hơi rồi tiếp: “ giờ Kỳ thị gặp chút vấn đề về tài chính, hoạt động của công ty cũng gặp rắc rối nên toàn bộ cổ phiếu của Kỳ thị trượt giá. Nhưng bố con nghĩ cách giải quyết rồi, con cần phải quá lo lắng đâu.”


      Kỳ Hinh chấn động, quả nhiên Lăng Thiếu Đường lợi dụng cơ hội này, ngăn chặn Kỳ thị trước rồi tiến hành hoạt động thu mua.


      - Sao vậy con?


      Thấy ánh mắt khác lạ của Kỳ Hinh, bà Chúc Bích Doanh lo lắng hỏi.


      Kỳ Hinh hồi tưởng lại việc xảy ra đảo Celebes.


      Ông Kỳ Chấn Đông vừa vào đến cửa liền nghe thấy câu chuyện của hai mẹ con.


      - Hinh Nhi, con… Lăng Thiếu Đường định thu mua Kỳ thị sao?


      Ông Kỳ Chấn Đông cởi áo khoác ngoài đưa cho người giúp việc, sau đó ngồi xuống đối diện .


      Kỳ Hinh gật đầu.


      Ông Kỳ Chấn Đông trầm tư, lát sau, ông ngẩng đầu với Kỳ Hinh: “Bố nghĩ Lăng Thiếu Đường biết con đến đây với bố chuyện này, cho nên nhất định cưỡng chế việc thu mua.”


      - Chỉ mong chúng ta có thể lấy được khu đất đó, lúc ấy Kỳ thị mới có hy vọng.


      Bà Chúc Bích Doanh thở dài lên tiếng.


      - Kỳ thị muốn cạnh tranh đấu thầu khu đất sao?


      Kỳ Hinh hỏi.


      - Đúng, mảnh đất đó có tiền năng, chỉ cần có được nó có thể hấp dẫn các nhà đầu tư lớn, đây cũng chính là phương thức góp vốn nhanh nhất.


      Ông Kỳ Chấn Đông uống ngụm trà sâm rồi .


      Hàng lông mày thanh tú của Kỳ Hinh hơi nhíu lại, giờ Kỳ thị có phần thắng ?


      - Nhưng nếu tham dự vào công trình lớn như vậy tài chính của Kỳ thị có đáp ứng đủ ?


      cảm thấy hơi lạ, giờ giá cổ phiếu hạ, chắc chắn Kỳ thị gặp khó khăn về vốn lưu động mới phải.


      Ông Kỳ Chấn Đông gì, nhưng ánh mắt lại ánh lên áy náy.


      - Bố, bố giấu con chuyện gì phải ? - vội hỏi.


      Ông Kỳ Chấn Đông thở dài hơi, khoát tay, muốn lại thôi.


      - Bố con đem bán đảo Celebes ở Hy Lạp rồi! - Bà Chúc Bích Doanh thay ông Kỳ Chấn Đông.


      - Mẹ, mẹ vừa gì? Đảo Celebes? Đảo Celebes vốn là của bố sao?


      Kỳ Hinh đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm ông Kỳ Chấn Đông và bà Chúc Bích Doanh, giọng xác định, sắc mặt cũng tái nhợt.


      Tại sao có thể như vậy?


      Đảo Celebes phải là Lăng Thiếu Đường mua dành tặng sinh nhật cho sao?


      Sao lại thành được mua từ bố ?


      Tại sao Lăng Thiếu Đường cho biết?

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 67: EM TRANH CHẤP




      Edit: BB[o]

      -------------



      - Hinh Nhi...



      Ông Kỳ Chấn Đông thấy con kinh ngạc, liền mở miệng :



      - ra bố mua đảo Celebes là muốn mừng sinh nhật con, nhưng đâu ai ngờ Kỳ thị lại đột nhiên xảy ra chuyện, bố còn cách nào khác, chỉ có thể đem bán hòn đảo , như vậy bố mới có vốn lưu động để tiến hành cạnh tranh đấu thầu!



      Kỳ Hinh mở to đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, đôi môi run run như cánh bướm trong gió.



      ra...



      ra hòn đảo đó là bố mua cho để mừng sinh nhật!



      - Hinh Nhi, bố con cũng biết người đứng phía sau mua hòn đảo này chính là Lăng Thiếu Đường. Cậu ấy mua hòn đảo này sau đó tặng lại cho con, như vậy cũng phải là chuyện xấu! Bố con luôn vì chuyện bán đảo Celebes mà áy náy mãi!



      Bà Chúc Bích Doanh cũng biết Kỳ Hinh vừa từ đảo Celebes trở về nên cũng đoán ra phần nào.



      Kỳ Chấn Đông đứng lên, vỗ vai con :



      - Hinh Nhi, từ sau khi Lăng Thiếu Đường chính thức tiếp quản Lăng thị, phong cách làm việc của cậu ấy cực kì chuẩn xác và lạnh lùng, nhưng lần này cậu ấy thay bố làm chuyện, gián tiếp thực nguyện vọng của bố nên bố rất cảm kích cậu ấy. Nhưng nếu mọi chuyện đúng như lời con , cậu ấy muốn thu mua toàn diện tập đoàn Kỳ thị bố tuyệt đối nhượng bộ!



      Ngữ khí của ông Kỳ Chấn Đông cũng rất kiên quyết!



      - Dù sao Lăng Thiếu Đường cũng là bậc hậu bối, dù là xét về phương diện bố là bạn thân của bố cậu ấy hay kinh nghiệm lăn lộn thương trường bố cũng là lớp người trước. Vậy nên Hinh Nhi à, nếu giờ con còn Lăng Thiếu Đường nữa hoàn toàn phải ở bên cạnh cậu ấy nữa đâu, bố muốn người ngoài Kỳ Chấn Đông này phải bán con mới bảo vệ được Kỳ thị!



      Mỗi câu mỗi chữ ông Kỳ Chấn Đông ra đều đánh vào lòng Kỳ Hinh, nghe từng câu từng từ, trong lòng đầy chấn động.



      Nhìn biểu cảm của bố có thể thấy ông để Lăng Thiếu Đường vào mắt, là do trong mắt ông, Lăng Thiếu Đường chỉ là bậc con cháu, hay là...



      Ông chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với ?


      Kỳ Hinh đè chặt tay lên ngực, muốn trấn an cảm xúc trong lòng!



      Lăng Thiếu Đường là người cực kì lạnh lùng và có thể là tàn nhẫn! Từ sau khi tiếp quản Lăng thị, chỉ trong vòng có hai năm ngắn ngủi mà mở rộng phạm vi hoạt động của tập đoàn lên rất nhiều lần, những điều này cho thấy đều nắm và đạt được thuận lợi trong mọi việc thương trường.



      Bóng đêm dày đặc bao trùm toàn bộ thế giới, vạn vật như bước vào giấc ngủ yên.



      Kỳ Hinh nằm giường, chăn ấm đệm êm dưới lưng làm cho vào giấc ngủ được mà ngược lại còn khiến trằn trọc yên.



      thở dài hơi rồi ngồi dậy bước xuống giường.



      Chiếc rèm cửa sổ được kéo ra, nghiêng người tựa vào cửa sổ, những vì sao sáng bầu trời tối đen in bóng lên chiếc cửa kính.



      Đêm xuống cũng là lúc con người giải tỏa tâm trạng, thoát ra khỏi những phù phiếm xa hoa của ban ngày. Những đóa hoa như được tô điểm trong đêm tối, đêm đen thay thế bầu trời xanh thẳm, tình nồng nàn cùng quyến luyến sâu sắc đan cài vào nhau.



      Màn đêm đen ngập tràn hương vị của tình thương nồng đậm, còn sao?



      Phải lấy thanh lạnh để ngụy trang, lấy cái tĩnh lặng để che giấu cái bi thương, chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của cả đời sao?



      Kỳ thị đột nhiên gặp phải vấn đề, chắc chắn Lăng Thiếu Đường thể biết! Hơn nữa còn mua đảo Celebes, đương nhiên là phải biết tình hình lúc đó.



      Hừ!



      Khóe miệng Kỳ Hinh cong lên nụ cười nhạt.



      Lăng Thiếu Đường mặt muốn mua đảo Celebes từ tay bố để hạ nhục , mặt khác bắt đầu gióng trống khua chiêng tiến hành việc thu mua Kỳ thị!



      Lăng Thiếu Đường, là ác độc!



      ***



      Thanh Vận Viên – biệt thự của nhà họ Lăng lúc đêm khuya.



      Người đàn ông với vóc người cao lớn mở cửa phòng khách ra...



      - Cậu hai, cậu về rồi!



      Người giúp việc cung kính cúi người với Lăng Thiếu Nghị.



      Lăng Thiếu Nghị mệt mỏi, chỉ muốn qua hành lang để về biệt thự của mình nghỉ...



      - Cậu về sớm hơn tôi tưởng đấy!



      Giọng lạnh lùng truyền đến từ đầu cầu thang, ánh đèn sáng trưng trong phòng khách cũng đồng thời chiếu rọi vào đôi mắt lạnh như băng ấy.



      Người đứng cầu thang chính là Lăng Thiếu Đường!



      Đôi mắt sâu thẳm như nhìn kẻ phản bội, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng lạnh lùng tạo cho người ta cảm giác người cao cao tại thượng và hết sức lạnh lẽo. Đôi chân thon dài với bắp đùi cường tráng của bước từng bước xuống bậc cầu thang.



      Khi Lăng Thiếu Nghị nghe thấy giọng của Lăng Thiếu Đường, ta lại quay trở lại phòng khách, miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa.



      - cả, em ngờ hôm nay lại ở nhà, em vốn định ngày mai gặp rồi giải thích...



      hành động bất ngờ xảy ra cắt ngang lời Lăng Thiếu Nghị.



      Lăng Thiếu Đường sải bước dài nắm chặt lấy cổ áo Lăng Thiếu Nghị, sau đó tay kia vung lên, đấm thẳng vào mặt Lăng Thiếu Nghị khiến cả người ta bị hất văng ra xa.



      - A... cậu cả, cậu hai, hai người đừng đánh nhau!



      Thấy có động tĩnh, người làm vội chạy tới.



      - Cút cho tôi! Ai xen vào việc này ngày mai cuốn gói khỏi đây!



      Lăng Thiếu Đường giận dữ gào lên, tựa hồ khiến cả căn biệt thự rung chuyển!



      Đám người giúp việc vội rời ! Lăng Thiếu Nghị loạng choạng đứng dậy, lấy tay lau vết máu khóe miệng sau đó nhếch môi lên, khuôn mặt tuấn lộ lạnh lẽo:



      - Sao? bỏ hết công việc sang bên, ở nhà chờ em chỉ vì muốn đấm đấm này à?


      - Tôi muốn đánh cậu phải chỉ có đấm này!



      Làn khói mù trong mắt Lăng Thiếu Đường tản , thay vào đó là ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, lại vung tay đấm vào mặt Lăng Thiếu Nghị.



      Lăng Thiếu Nghị lùi về sau mấy bước, lưng dựa hẳn vào tường.



      - Sao? Còn đáp trả à?



      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười nhạo đầy khát máu!



      Những sợi tóc hỗn độn trước trán Lăng Thiếu Nghị che dịu dàng của ta, khóe miệng ta cũng cong lên nụ cười lạnh. ta đứng dậy, bước lên bước, vung tay lên đấm...



      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia sắc bén, hề né tránh mà đứng nguyên tại chỗ tiếp nhận cú đấm của Lăng Thiếu Nghị.



      Sau đó, hất mấy sợi tóc hỗn độn ra sau, đôi môi mỏng cong lên nụ cười tàn nhẫn:



      - Đáng tiếc... ra tay đủ ngoan độc, để cả... dạy cậu!



      xong, sắc bén trong mắt Lăng Thiếu Đường như mũi tên bắn thẳng ra ngoài, vung tay đấm mạnh khiến Lăng Thiếu Nghị ngã xuống chiếc bàn thủy tinh cạnh sofa, sau đó lại ngay lập tức túm cổ Lăng Thiếu Nghị, vung tay lên đấm phát nữa.



      - Vừa rồi tôi cho cậu đấm vì muốn cậu phải thấy ấm ức, nhưng cậu còn cơ hội nữa đâu! Cậu phải biết rằng khi làm trái ý của tôi phải trả cái giá rất đắt!



      Lăng Thiếu Đường lại liên tiếp vung nắm đấm...



      - Haha... – Ai ngờ Lăng Thiếu Nghị lại cất tiếng cười lạnh, tiếng cười to vang vọng khắp phòng khách chính của căn biệt thự.



      - Làm trái ý ? Mọi người đều phải phục tùng theo ý của sao? Cho dù cả những người muốn cạnh tranh với cũng phải như vậy? Cả em? Cả Kỳ Hinh?



      - Lăng Thiếu Nghị, đừng có giả bộ nho nhã làm gì, tốt nhất là che giấu cho tốt cái bản tính đê tiện của cậu ! Nếu để tôi biết cậu có ý đồ gì với Kỳ Hinh tôi tuyệt đối bỏ qua cho cậu đâu!



      Lăng Thiếu Đường quét ánh mắt lạnh lùng về phía Lăng Thiếu Nghị.



      Nhưng Lăng Thiếu Nghị lại chẳng có chút sợ hãi nào:



      - Ồ, em rất thích cả dùng từ “đê tiện” để hình dung em đấy! Em thừa nhận đấy, em rất thích Kỳ Hinh, Kỳ Hinh theo quả đúng là lãng phí và bị nhục nhã!



      Quả nhiên, tên khốn này!



      - Cậu mà cũng có tư cách để cơ à?



      Lăng Thiếu Đường thấy Lăng Thiếu Nghị vậy liền nở nụ cười lạnh, đôi mắt đen mang đầy vẻ khiêu khích và khinh miệt:



      - Nể tình tôi và cậu cùng bố sinh ra nên tôi có lòng tốt khuyên cậu câu, cứ làm tốt việc trong bổn phận của mình , đừng có mà tơ tưởng đến những thứ khác.



      Lăng Thiếu Nghị lau vết máu khóe miệng rồi đứng lên, bước từng bước tới gần Lăng Thiếu Đường, nhìn thẳng vào đôi mắt rồi :



      - Tôi có tư cách có à? Sao? Sợ tôi thích Kỳ Hinh à? Sợ Kỳ Hinh bị tôi cướp à? Hai năm trước tôi giúp Kỳ Hinh giả chết, hôm đó tôi lại chính là người đưa Kỳ Hinh rời khỏi đảo Celebes, trong lòng thấy thoải mái lắm đúng ? còn dám nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân mà còn tôi đê tiện ư? Chẳng lẽ việc làm với Kỳ Hinh là quang minh chính đại lắm sao?



      Lăng Thiếu Đường lại túm chặt cổ áo Lăng Thiếu Nghị:



      - Cậu vừa gì, lại lần nữa xem nào!



      - Sao? Chẳng lẽ tôi sai à? Bị trúng tim đen rồi đúng ? đe dọa Kỳ Hinh thế nào trong lòng nhất, chính là cái loại nhát gan, sợ bị phản bội, sợ mất cho nên hề quan tâm đến cảm nhận của Kỳ Hinh mà chỉ muốn cưỡng ép ấy!



      Giọng của Lăng Thiếu Nghị đầy kiên quyết, ánh mắt đầy bất mãn và châm chọc khi nhìn Lăng Thiếu Đường.



      - Haha... – Vậy mà nghe xong, Lăng Thiếu Đường lại cất tiếng cười ngông cuồng.



      - Nghe qua có vẻ cậu hiểu tôi đấy! Nhưng mà đáng tiếc, cậu chẳng uy hiếp được tôi đâu! Về chuyện tôi có cưỡng ép Kỳ Hinh đây là chuyện giữa tôi và ấy, nhưng người nào làm ra những chuyện ngu xuẩn đều phải trả giá, cậu như vậy mà Kỳ Hinh cũng thế!



      - Vậy An Vũ Ân sao? – Lăng Thiếu Nghị lập tức lên tiếng.



      - hẳn là quên An Vũ Ân! Tôi rất trong lòng nghĩ gì, sợ... Kỳ Hinh cũng giống như ấy!



      Lăng Thiếu Nghị gằn từng tiếng.



      Lăng Thiếu Đường sững sờ, nhưng ngay sau đó lại ném Lăng Thiếu Nghị như ném bao cát.



      - Lăng Thiếu Nghị, đừng có lấy ba từ “An Vũ Ân” đó ra để chọc tức tôi! Cậu đừng có luôn miệng lấy Kỳ Hinh ra để làm cái cớ. Tôi thấy người có dã tâm chính là cậu đấy, đừng có giả bộ làm như cậu quan tâm đến mọi việc như thế! Cậu là loại người thế nào, chẳng lẽ tôi còn biết ư?



      Lăng Thiếu Đường nhếch miệng lên, chẳng biết có phải là cười hay nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lẽo và tàn ác.



      - Lăng Thiếu Nghị, để tôi ràng cho cậu lần, cậu đừng mơ tưởng rằng cậu muốn gì có được thứ đó, dù là Kỳ Hinh hay là Lăng thị!



      Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị trong giây lát vụt qua tia khác thường nhưng ta nhanh chóng khịt mũi rồi cười:



      - buồn cười! chính là cái đồ “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”



      - Ồ! Vậy à? – Lăng Thiếu Đường nhướn đôi mày kiếm, giọng điệu trở nên cực kì trào phúng:



      - Vậy người “quân tử” là cậu phải đề phòng kẻ “tiểu nhân” là tôi đây rồi! Nhưng tôi nhắc cậu, nếu muốn đối phó với tôi cậu còn non lắm, phải luyện tập nhiều vào mới được!



      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy vẻ xem thường, gương mặt tuấn tú của sát lại gần Lăng Thiếu Nghị:



      - Cậu muốn chơi trò chơi tôi đây có lòng tốt nhắc nhở nhé, làm việc nhất định phải nhanh nhẹn vào, đừng để tôi phát ra manh mối gì, nếu ... kết cục thế nào, cậu là người thông minh, hẳn là hiểu !



      xong, cong môi lên nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó sửa sang lại quần áo xộc xệch người, chẳng thèm liếc Lăng Thiếu Nghị cái nào nữa mà về phía biệt thự của mình.



      Lăng Thiếu Nghị đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Lăng Thiếu Đường, sau đó ta hung hăng quệt sạch vết máu khóe miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :