1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

eBook Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Full 255c)

Thảo luận trong 'eBook Ngôn Tình'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 42: TRỊ THƯƠNG

      Vì tiệc du thuyền được tổ chức hai ngày liền nên mỗi phòng đều có người phục vụ riêng. Khi Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh về phòng, bác sĩ có mặt.


      Lăng Thiếu Đường cẩn thận đặt Kỳ Hinh lên giường, sau đó với Lăng Thiếu Nghị:


      - du thuyền có vài phóng viên, muốn thấy bất cứ tờ báo nào đưa tin về việc này!


      Lăng Thiếu Nghị gật đầu, sau đó cùng vài người khác rời khỏi phòng.


      Khi bác sĩ chạm vào vết thương, hàng lông mày của Kỳ Hinh nhíu chặt lại.


      - Đợi chút! – Lăng Thiếu Đường thấy vẻ mặt đau đớn của Kỳ Hinh, trái tim cũng nhói đau.


      tìm cái kéo, cẩn thận cắt lớp vải xung quanh.


      Nhưng vừa động kéo Kỳ Hinh căng thẳng : “Em... được cắt váy của em! Em có quần áo để thay!”


      - Ngu ngốc! – Lăng Thiếu Đường gào lên – tại quan trọng nhất là vết thương của em, em còn quan tâm đến chuyện có quần áo để thay à?


      Nếu giờ phút này có cái gương để soi nhất định bị bộ dạng sốt ruột và lo lắng của chính mình dọa! chỉ có hận thù với Kỳ Hinh thôi sao?


      Khi Lăng Thiếu Đường nghiêm túc gào lên, Kỳ Hinh dám nữa. Tuy quen nhưng vẫn phải để cắt váy cho .


      Động tác của rất nhàng, lực cũng rất dè dặt, sợ khi lớp vải bị xé ra động đến miệng vết thương, ảnh hưởng đến việc điều trị.


      vất vả! Lăng Thiếu Đường toát đầy mồ hôi! Mãi sau mới thở hắt ra, rốt cuộc cũng làm ảnh hưởng đến vết thương của .


      Thấy miệng vết thương đáng sợ, máu chảy đầm đìa, tuy tổn thương đến gân cốt nhưng trái tim Lăng Thiếu Đường như bị kim châm vào, đau đớn!


      Bác sĩ nhanh chóng xem xét vết thương của Kỳ Hinh, sau khi xác định cần khâu lại, ông bắt đầu tiến hành tiêu viêm và băng bó lại.


      Sắc mặt Kỳ Hinh tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng chịu đau.


      Sau khi điều trị xong, bác sĩ đứng dậy, với Lăng Thiếu Đường:


      - Lăng, vết thương của Kỳ được xử lý xong rồi, qua hai ngày đổi lần thuốc. Tôi cũng bôi thuốc tiêu viêm, ngoài ngừa viêm nhiễm còn phải phòng bị cảm lạnh nữa. Lát nữa thay cho ấy bộ quần áo khô, nhưng nhớ mấy ngày này được tắm rửa gì, nhớ kỹ đấy!


      Lăng Thiếu Đường gật đầu, đợi bác sĩ bôi xong thuốc tiêu viêm cho Kỳ Hinh rồi tiễn ông ra khỏi phòng.


      Kỳ Hinh vô lực dựa đầu vào giường, chuyện xảy ra đêm nay khiến choáng váng đầu óc.


      Lăng Thiếu Đường tới, cúi người muốn cởi váy Kỳ Hinh ra.


      - ... – Kỳ Hinh bắt lấy tay Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, khẽ quát: “Em còn định mặc bộ váy ướt này trong bao lâu nữa?”


      xong, thèm để tâm đến phản đối của Kỳ Hinh mà tránh vết thương vai rồi cởi lễ phục ra.


      Kỳ Hinh ngượng ngùng khoác chiếc áo tắm rộng, khi thấy Lăng Thiếu Đường thay thảm trải sàn và ga trải giường mới, lên tiếng:


      - Quần áo của ... vẫn còn ướt!


      Lúc này bầu khí trở nên rất kì quái, tình cảm trong lòng cũng rất phức tạp. Có lẽ nhớ mãi về những hành động mà Lăng Thiếu Đường làm cho mình ngày hôm nay.


      Lăng Thiếu Đường thay bộ quần áo đơn giản rồi dịu dàng vuốt mái tóc ướt sũng của Kỳ Hinh, sau đó cất giọng nhàng chưa từng thấy:


      - Em tạm thời được tắm rửa, lát nữa giúp em lau người!


      Kỳ Hinh hoảng hốt: “... cần... em tự mình làm được rồi!”. sợ hãi lên tiếng.


      Tuy Kỳ Hinh từng phát sinh quan hệ thân thiết với Lăng Thiếu Đường nhưng vẫn có thói quen như vậy. Đó là loại cảm giác rất lạ, chưa từng làm như vậy bao giờ, tuy giờ người có vết thương nhưng tay kia của vẫn có thể cử động.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 43: HỖN LOẠN




      Edit: BB[o]

      ----------------



      Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, ràng là vui, chán ghét đụng chạm của thế cơ à?



      Sau đó, bế Kỳ Hinh lên, đưa vào phòng tắm, đặt ngồi lên chiếc ghế thấm nước rồi xõa tung mái tóc dài của ra.



      Kỳ Hinh hơi nhắm mắt lại, cảm nhận từng tia nước li ti ấm áp chảy xuống đầu mình…



      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhàng vuốt tóc , cẩn thận gội đầu cho .


      Có trời mới biết đây là lần đầu tiên gội đầu cho , trước kia có đánh chết cũng ngờ bản thân mình lại có ngày như vậy.



      đột nhiên phát ra ra lại rất thích như vậy! Thế này là thế nào?



      Kỳ Hinh yên lặng cảm nhận bàn tay to gội đầu cho mình, cảm giác vừa an toàn lại vừa dịu dàng. bắt đầu có cảm giác mê muội, đây là tay của Lăng Thiếu Đường ư? Cảm giác ấm áp này liệu có thể lan tràn trong bao lâu?



      Sau khi gội đầu xong, Lăng Thiếu Đường nhàng nâng Kỳ Hinh dậy, cởi chiếc áo tắm người ra.



      Trong nháy mắt, thân hình đẹp đẽ và hoàn mỹ của Kỳ Hinh ra trước mặt Lăng Thiếu Đường.



      Mặt Kỳ Hinh đỏ ửng, ngượng ngừng né tránh ánh mắt nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường.



      Lúc này, dịu dàng và mảnh mai của Kỳ Hinh đánh mạnh vào nội tâm Lăng Thiếu Đường. cẩn thận và dè dặt lau người cho , cảm giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay khiến cảm thấy khó có thể kìm chế.


      Cơ thể trắng nõn của Kỳ Hinh thoang thoảng mùi của thuốc đan xen mùi hương người càng khiến bầu khí giữa hai người thêm ám muội, cảm giác mịn màng và trơn láng từ da thịt như khiêu khích tính tự chủ của Lăng Thiếu Đường.



      Kỳ Hinh hiểu rất ánh mắt của Lăng Thiếu Đường có nghĩa gì, nhưng… phải bây giờ định…



      - A… - hơi giật mình, vì hơi động đậy người nên miệng vết thương lại nhói lên.



      Tiếng kêu đau đớn của Kỳ Hinh bỗng chốc kéo lý trí của Lăng Thiếu Đường trở lại.



      Chết tiệt! Lúc này rồi mà thậm chí còn có ý nghĩ muốn , đúng lúc bị thương thế này!



      ảo não chau mày lại. vốn có ý định này, có trời biết vừa rồi sợ mất thế nào.



      Suy nghĩ này bỗng chốc ra trong đầu Lăng Thiếu Đường, nó chẳng khác nào chậu nước lạnh tạt vào khiến đầu óc tỉnh lại.



      sao vậy? Sao lại có thể tạo ra nhiều ngoài lệ cho lừa gạt thế này?



      Chẳng lẽ sợ mất ? muốn vĩnh viễn có được ? Muốn ở lại bên cạnh ?



      là đau đầu!



      Lăng Thiếu Đường cố gắng gạt bỏ phiền muộn trong đầu, suy nghĩ gì nữa! tiếp tục công việc còn dang dở!



      Kỳ Hinh thấy ánh mắt Lăng Thiếu Đường dần lạnh , trong lòng cũng giá lạnh phần nào. Vì vết thương của nên thể hoàn thành chức trách của tình nhân khiến tức giận sao? Chẳng lẽ đúng như , chỉ muốn cơ thể ?



      Kỳ Hinh cười khổ trong lòng, người đàn ông này là sao vậy? Vừa mạnh mẽ, vừa ngông cuồng, vừa lạnh lùng, vừa cường thế... nhưng... hôm nay lại dịu dàng như vậy, chưa bao giờ thấy như vậy cả! Là khẩn trương? Là sợ mất ?


      Nhưng vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, dù có ngẫu nhiên cùng xuất cuối cùng vẫn có khả năng ở cùng nhau. hận , thay đổi vì ; cũng hận , cũng chẳng thể thay đổi được!



      Tình , vốn chưa bao giờ đến với , trước kia có, sau này cũng thể...

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 44: BẤT NGỜ QUAY VỀ

      Edit: BB[o]

      --------


      - Lăng, quần áo dặn chúng tôi chuẩn bị xong rồi! – nhân viên gọi điện cho Lăng Thiếu Đường xin chỉ thị.


      - Mang vào !


      người cầm vào chiếc hộp cực kì đẹp, sau khi cúi người đưa cho Lăng Thiếu Đường liền ra ngoài ngay.


      Lăng Thiếu Đường đặt chiếc hộp sang bên, lại cầm điện thoại lên:


      - Lập tức chuẩn bị xe và máy bay để quay về! – Giọng mang theo chút tình cảm nào.


      Sau khi giao việc xong, Lăng Thiếu Đường xoay người, bắt đầu mặc quần áo cho Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh hơi ngẩn ra.


      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh nghi hoặc, có lòng tốt giải thích: “Dù sao du thuyền, việc điều trị vết thương cũng có hạn, chúng ta lập tức quay về có lợi cho việc khôi phục vết thương của em!”


      cẩn né tránh vết thương người Kỳ Hinh. Khi nhìn vào vết thương đó, ánh mắt toát lên đau lòng.


      - Nhưng, tiệc du thuyền tổ chức trong hai ngày, chúng ta cứ thế như vậy…


      - Ngậm miệng lại! bị thương thành như thế này rồi mà em còn muốn ở lại đây nữa à? – Lăng Thiếu Đường ngắt lời Kỳ Hinh, mỗi lần nhìn thấy vết thương ấy, trái tim lại rất đau.


      - Vết thương của em sao hết! – Kỳ Hinh trả lời, muốn vì bản thân mà lại làm ảnh hưởng đến lịch trình của Lăng Thiếu Đường.


      - Cho tới giờ tôi chưa từng thấy nào ngốc như em! Chẳng lẽ em còn muốn ở lại đây làm trò cười à?


      Nhìn tình trạng vết thương của Kỳ Hinh, tâm trạng Lăng Thiếu Đường càng rối bời. căng thẳng vì Kỳ Hinh nhưng trong lòng lại đè ép, muốn bản thân mình thừa nhận điều này nên miệng đắn đo suy nghĩ.


      - … – Kỳ Hinh đứng dậy, ra chẳng phải quan tâm gì đến vết thương của mà là sợ ở đây khiến bị mất mặt.


      Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh lại đau lòng, ánh mắt dấy lên ngọn lửa giận.


      - cho rằng tôi thích cùng tham dự mấy bữa tiệc thế này à? Tôi thấy chính là khắc tinh của tôi, mỗi lần ở cùng là kiểu gì tôi cũng gặp mấy chuyện may! cho rằng tôi trở thành trò cười còn cứu tôi làm gì nữa? Để tôi chết đuối , chẳng phải vừa hay có thể thỏa mãn hay sao?


      Kỳ Hinh giận dữ lên tiếng.


      càng nghĩ càng tức giận! Người đàn ông chết tiệt này, nếu phải chính trêu chọc cái Hoàng Phủ Ngưng đó biến thái đó có thể đẩy xuống biển sao? rơi xuống biển cũng tại vì , phải như vậy cũng chỉ vì sao?


      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười của ma quỷ: “Nếu tôi cứu sau này ai làm ấm giường tôi?”. Giọng của vừa ám muội lại vừa rét lạnh.


      Cảm giác đau đớn khiến Kỳ Hinh thể hít thở nổi, ra…


      - … đồ khốn kiếp! – Kỳ Hinh nghiến răng nghiến lợi .


      hận chính bản thân mình vì vừa rồi còn cảm động trước căng thẳng của , bây giờ nghĩ lại mới thấy mình là ngốc. Sao có thể quan tâm đến được chứ, sao có thể căng thẳng vì ? Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa được định sẵn, đó chính là… như nước và lửa! cứu chỉ là muốn sau này có thể tra tấn, hành hạ thêm mà thôi!


      - Hinh Nhi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi! – Nụ cười bên môi Lăng Thiếu Đường tắt ngúm, đôi mắt đen cũng toát lên lạnh lẽo, cưỡng chế lửa giận trong người, bước lên bước, lạnh giọng :


      - ở đây, đừng có lung tung, tôi ra ngoài thông báo chút rồi chúng ta lập tức quay về!


      xong, chẳng thèm quay đầu lại mà sải bước ra khỏi phòng.


      Cánh cửa che khuất bóng lưng cao lớn của Lăng Thiếu Đường, khi tiếng bước chân của càng ngày càng xa, Kỳ Hinh thở dài hơi, ngã ngồi xuống giường.


      biết có thể giằng co cùng Lăng Thiếu Đường trong bao lâu nữa, lúc này chỉ cảm thấy rất mệt!


      Cốc! Cốc! Cốc! Kỳ Hinh trầm tư tiếng gõ cửa vang lên.


      Kỳ Hinh nghi hoặc bước lại gần cửa, phải là Lăng Thiếu Đường chứ? vừa chưa được bao lâu, nhưng nếu là người khác đó là ai? Chẳng lẽ là Thiếu Nghị?


      Khi từ từ mở cửa phòng ra, bóng dáng cao lớn xuất ngay trước mặt Kỳ Hinh, khuôn mặt tuấn đẹp trai đầy nhung nhớ.


      Kỳ Hinh kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn người trước mặt.


      - Tử Dương… – Giọng của Kỳ Hinh vừa vui mừng vừa có chút gì đó xác định.


      rất kinh ngạc, ngờ Tuyên Tử Dương cũng có mặt du thuyền này, lúc trước chưa từng thấy .


      Ánh mắt Tuyên Tử Dương toát lên thương nồng đậm, khi thấy Kỳ Hinh xinh đẹp như tiên nữ xuất trước mặt mình, cảm xúc nhung nhớ trong lòng ta lại càng tăng thêm, nhưng người mà khoác tay lại là Lăng Thiếu Đường.


      - Hinh, em gầy quá! – Tuyên Tử Dương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Hinh, đau lòng lên tiếng.


      - Tử Dương… – Kỳ Hinh vừa định mời Tuyên Tử Dương vào phòng nhưng lại nhớ ra Lăng Thiếu Đường quay về ngay nên nhất thời được hết câu.


      - Sao? Em định mời vào à? – Tuyên Tử Dương nhếch miệng cười, để ý đến phản đối của Kỳ Hinh mà tự vào trong phòng.


      - Tử Dương, ... giờ ở đây tiện lắm! – Kỳ Hinh biết nên làm thế nào cho phải.


      Tuyên Tử Dương bỗng ôm chặt lấy Kỳ Hinh vào lòng, cúi đầu cất giọng đầy đau lòng và thương tiếc: “Lăng Thiếu Đường chết tiệt, sao ta có thể đối xử với em như vậy chứ? Sao có thể để em chịu nhiều khổ cực như vậy? Vết thương của em sao rồi? Còn đau ?”


      quan tâm của Tuyên Tử Dương làm Kỳ Hinh muốn khóc, nhưng giờ việc có thể làm chỉ là đẩy ta ra.


      - biết rồi à? – Kỳ Hinh vô thức tránh vòng ôm của Tuyên Tử Dương.


      Tuyên Tử Dương gật đầu, qua khóe môi nhếch lên khó để nhận ra lúc này ta phẫn nộ đến thế nào.


      - Hinh, người đàn ông đó đối xử tốt với em phải ? – Giọng của ta vừa trầm thấp vừa hàm chứa tức giận.


      Ánh mắt Kỳ Hinh đầy thê lương, đôi mắt thâm thúy, lóe lên những tia sáng mờ mờ, hàng lông mi dài hơi run run.


      - Xin lỗi em, Hinh, xin lỗi em! – Tuyên Tử Dương nhớ đến việc xảy ra ngày hôm đó, trái tim như bị khoét rỗng đầy đau đớn.


      - , Tử Dương, chuyện này liên quan đến , em và Lăng Thiếu Đường nhất định phải giải quyết nghiệt duyên này! – Lời của Kỳ Hinh lộ thanh lạnh và bất đắc dĩ.


      - Sao phải nhất định thế? Hinh, theo ! Đây là mục đích lớn nhất tới để gặp em! – Tuyên Tử Dương nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Kỳ Hinh.


      - Tử Dương, cái gì? – Kỳ Hinh kinh ngạc, đứng yên nhìn người đàn ông trước mặt.


      - Hinh, ở cùng ta em đâu có được vui vẻ, lúc trước là do đúng, vì muốn bảo vệ tập đoàn nên lùi bước trước Lăng Thiếu Đường. Nhưng hôm nay nhất định phải đưa em , quan tâm đến những chuyện Lăng Thiếu Đường uy hiếp nữa! – Tuyên Tử Dương cất giọng chắc như đinh đóng cột, ánh mắt đầy chân thành và tha thiết.


      Đúng! ta nhất định phải đưa ! Khi nghe thấy Kỳ Hinh bị rơi xuống biển và bị thương, trái tim ta như bị rơi xuống biển theo , hoàn toàn lạc mất phương hướng. Lúc này Kỳ Hinh đứng ngay trước mặt ta, ta càng kiên định thêm, ta quyết tâm phải đưa .


      - Tử Dương, chuyện này thể... -Kỳ Hinh giằng tay ra.


      Tuyên Tử Dương sửng sốt! Sao lại thế?


      Kỳ Hinh nhìn vào mắt Tuyên Tử Dương: “Tử Dương, đừng vì em mà làm chuyện điên rồ, em thể theo !”


      - Tại sao? ta đối xử với em như vậy mà em còn muốn ở lại bên cạnh ta? Kỳ Hinh, em điên rồi! – Tuyên Tử Dương đè chặt hai vai Kỳ Hinh, giọng sang sảng.


      Ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Hinh vụt qua tia đau đớn, Tuyên Tử Dương đè chặt hai vai khiến miệng vết thương của nhói đau.


      Tuyên Tử Dương cũng phát ra, ánh mắt toát lên đau lòng: “Xin lỗi, Hinh, cố ý! theo có được ? Chẳng lẽ em còn ta?”


      Lời của Tuyên Tử Dương đánh vào nội tâm Kỳ Hinh, lại nhớ đến hình ảnh Lăng Thiếu Đường đầy căng thẳng vừa rồi, trong lòng lại cực kì hoảng hốt.


      - , em ấy, em hận ấy! – buộc mình phải vậy.


      Sao có thể lại người đàn ông đó nữa đây? có thể nữa sao? Khi Lăng Thiếu Đường đối xử tàn nhẫn với như xé nát tờ giấy, tình của theo gió bay mất, giờ chỉ còn lại hận thù.


      - Nếu như vậy Hinh, theo , lần này nhất định buông tay em! – Tuyên Tử Dương hai lời, lập tức kéo Kỳ Hinh ra khỏi phòng.


      - Tử Dương, Lăng Thiếu Đường lấy Kỳ thị ra để uy hiếp em, có hiểu ? mau , em muốn gặp phiền phức! – Nước mắt của Kỳ Hinh bỗng chốc trào ra.


      Tuyên Tử Dương nhìn Kỳ Hinh khóc, ta rất đau lòng, ta biết Kỳ Hinh phải chịu nhiều ấm ức, người đàn ông chết tiệt đó lại dám lấy Kỳ thị ra để uy hiếp.


      ta ôm chặt Kỳ Hinh vào trong lòng, lau nước mắt rồi nhàng lên tiếng, giọng đầy che chở: “Hinh, em đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho xử lý, được ?”


      Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn Tuyên Tử Dương, trong lòng dần dâng lên cảm giác bất an.


      - Đúng là tình cảm nồng nàn có khác! – giọng lạnh đến tận xương tủy đột nhiên vang vọng khắp phòng.


      Kỳ Hinh và Tuyên Tử Dương cùng nhìn về phía cửa ra vào.


      Khi nhìn thấy người đàn ông đó, Kỳ Hinh thể động đậy, máu trong người như bị đóng băng lại.


      Người đứng ngoài cửa phải ai khác mà chính là... Lăng Thiếu Đường!


      Tình cảnh lúc này như bầu trời xanh thẳm gợn chút mây đột nhiên nổi lên cơn bão cấp mười hai, Lăng Thiếu Đường trừng mắt nhìn hai người trước mặt, thể tin nổi.


      Khi mở cửa phòng ra, nhìn thấy ngay cảnh tượng này khiến thể tức giận! Chết tiệt! Dường như ngọn núi lửa ngàn năm trong người bùng nổ, cơn giận dữ bừng bừng khiến lúc này thậm chí có cả ý nghĩ muốn giết người, bọn họ lại dám ở trong phòng thân mật thế này!


      - Sao? định chạy trốn cùng ta à? – nở nụ cười lạnh, cả người toát ra rét lạnh khiến người khác sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Hinh và Tuyên Tử Dương, ánh mắt sắc bén đến mức đủ để chém chết người khác.


      - Kỳ Hinh, lá gan của đúng là hề , dám thừa dịp tôi ở đây để lén lút gặp tình nhân cũ mà còn định chạy trốn! Tôi quả là xem bản tính phóng túng của rồi!


      Ngôn ngữ sắc bén của như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Kỳ Hinh. che ngực lại, phải quen với những lời lạnh nhạt của rồi sao? Tại sao trái tim vẫn còn đau đến thế?


      Kỳ Hinh đau lòng, hô hấp như chìm vào biển sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Thiếu Đường mà lên tiếng đáp trả.


      - Lăng Thiếu Đường, đồ khốn kiếp, dám Kỳ Hinh như vậy! – Tuyên Tử Dương cũng bất chấp tất cả, giận dữ trừng mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.


      - Kỳ Hinh, nếu còn nhớ đến giá trị của bản thân lập tức lại đây cho tôi! – Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường được phủ bởi lớp sương mù, lạnh giọng quát lên.


      - Hinh, theo ... – Tuyên Tử Dương giữ chặt tay Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh nhìn Tuyên Tử Dương rồi nhàng lắc đầu: “Tử Dương, chẳng lẽ còn chưa sao? Dù em có nỗi hận của em với ấy cũng thể biến mất”.


      xong, Kỳ Hinh ngước đôi mắt tĩnh lặng chút tình cảm nào của mình về phía Lăng Thiếu Đường: “Trừ khi trong hai người, hoặc em hoặc ấy chết, nếu món nợ này mãi mãi trả hết!”


      Trái tim chết rồi, vốn còn ôm chút hy vọng nhoi với Lăng Thiếu Đường nhưng lúc này bị vỡ nát hết cả rồi.


      Lòng Lăng Thiếu Đường đau như dao cắt! Được lắm, cho rằng giữa hai người họ chỉ có hận thù thôi sao, vậy cứ cho là vậy ! Dù có làm tổn thương nhau nhưng cũng từ thủ đoạn nào để giữ lại bên cạnh.


      - Lăng Thiếu Đường, hôm nay tôi dám đưa Kỳ Hinh nhất định chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi. muốn thế nào tôi cũng đối phó được hết, nhưng tôi nhất định phải đưa ấy ! – Tuyên Tử Dương bước lên bước, nhìn thẳng vào Lăng Thiếu Đường rồi .


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường hết sức lạnh lùng, giận đến mức kìm chế nổi, xông lên túm lấy cổ áo Tuyên Tử Dương rồi đấm ta mấy cái.


      - A... –Tuyên Tử Dương thét lên, sau khi bị Lăng Thiếu Đường đấm, ta lập tức ngã xuống đất.


      - Cậu muốn đưa Kỳ Hinh à? Tôi cho cậu biết, dù cho tôi có biến cậu thành kẻ nghèo hèn cậu cũng có cơ hội đâu!


      Lăng Thiếu Đường khát máu như Diêm La, sải bước lên rồi lại túm lấy Tuyên Tử Dương, nắm tay mạnh mẽ đấm thẳng xuống...


      - Đừng... – Kỳ Hinh túm chặt lấy Lăng Thiếu Đường, thô bạo của khiến sắp phát điên lên rồi.


      Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường lúc này bị lửa giận và lòng đố kỵ nhuốm đầy đến nỗi đỏ ngầu cả lên. quay đầu lại, nhìn chằm chằm Kỳ Hinh.


      - Chẳng lẽ muốn gây chú ý để cánh báo chí bắt gặp cảnh này sao? – Kỳ Hinh vô lực lên tiếng.


      Vừa rồi khi ngăn cản hành động của Lăng Thiếu Đường, vết thương của bị tác động, nếu đoán sai bây giờ máu bắt đầu rỉ ra rồi.


      Đau quá!


      Lăng Thiếu Đường phát Kỳ Hinh có điểm khác lạ, giơ tay lên, buông Tuyên Tử Dương ra.


      - Hinh, em đừng vì mà cầu xin ta... –Tuyên Tử Dương khó khăn đứng dậy.


      - Lăng Thiếu Đường, ấy, vậy tại sao còn muốn hành hạ ấy?


      Lăng Thiếu Đường lạnh lùng lên tiếng: “Tuyên Tử Dương, xem ra cậu chán vị trí tổng giám đốc rồi, tôi đây thành toàn cho cậu”.


      Giọng của tuy nhưng uy lực thua gì vũ khí hạt nhân.


      Tuyên Tử Dương lạnh lùng cười: “Đây mới đúng là Lăng Thiếu Đường chứ! Được lắm!”


      Hô hấp của Kỳ Hinh dần trở nên khó khăn, khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường, biết , hề đùa chút nào, cũng chẳng phải là uy hiếp.


      - Tử Dương, mau , em theo đâu! ra từ trước đến nay em chưa từng , hai năm qua em chỉ cảm kích mà thôi, là cảm kích, hiểu chưa?


      Kỳ Hinh muốn vì bản thân mà nhiều người đắc tội với Lăng Thiếu Đường, tại chỉ có duy nhất ý nghĩ rằng phải bảo vệ tập đoàn của Tuyên Tử Dương.


      - Hinh, em gì vậy? – Tuyên Tử Dương như nghe được chuyện nực cười nhất, ta nhìn Kỳ Hinh đầy vẻ khó tin.


      - Để tôi cho cậu hay, từ đầu đến cuối Kỳ Hinh vĩnh viễn là người của Lăng Thiếu Đường tôi, hai năm trước ấy là vợ của Lăng Thiếu Đường, hai năm sau ấy là... tình nhân! – Lăng Thiếu Đường cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘tình nhân’.


      Tuyên Tử Dương hơi run lên, vô lực ngã ngồi xuống đất.


      - Em lừa đúng ?


      - Tử Dương, cần phải vì em mà phải trả giá nhiều như vậy. Em , em ... – Khi thấy mất mát của Tuyên Tử Dương, Kỳ Hinh rất đau lòng.


      Tuyên Tử Dương luôn che chở cho , muốn hại thêm nữa.


      - Chúng ta ! –Lăng Thiếu Đường thể nhịn được nữa, ôm Kỳ Hinh ra khỏi phòng. Nếu phải lo lắng cho vết thương của Kỳ Hinh sớm hủy diệt đến tận xương cốt của Tuyên Tử Dương rồi.


      Kỳ Hinh cố nén lòng, quay đầu nhìn Tuyên Tử Dương, kiếp này thiếu nợ , kiếp sau báo đáp.


      HẾT HỒI 3 ~

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG


      CHƯƠNG 45: HỘI NGHỊ QUỐC TẾ


      Edit: BB[o]

      -------------------



      Trụ sở chính của tập đoàn quốc tếLăng thị, trong phòng hội nghị xa hoa diễn ra cuộc họp toàn cầu được kết nối video.


      Căn phòng hội nghị to như vậy nhưng tràn ngập bầu khí bận rộn với những bản báo công việc liên tục. Hai bên bàn hội nghị là các ̉ đông, còn ngồi ở vị trí trung tâm chính là linh hồn của tập đoàn quốc tế Lăng thị – Lăng Thiếu Đường


      màn hình to được gắn tường là hình ảnh chất lượng cao được kết nối từ các công ty con, chi nhánh khắp thế giới, những người phụ trách từng khu vực báo cáo và phân tích cho Lăng Thiếu Đường mỗi hạng mục mà họ đảm nhận.


      Lăng Thiếu Đường mặc bộ vest tối màu cực kỳ xa hoa, khuôn mặt nghiêm túc và lạnh lùng cùng đôi mắt đen biết nhìn xa trông rộng cho thấy rõ sự bình tĩnh và quyết đoán trong công việc của Lăng Thiếu Đường, đây cũng chính là mấu chốt để có thể ngồi ở vị trí này.


      Lăng, trước hết hãy xem hai tập tài liệu này ! – Tra Đức hơi mất tự nhiên.”


      Lăng Thiếu Đường cầm lấy hai tập tài liều Tra Đức đưa, lật giở từng tờ một, sắc mặt ngày càng khó coi.


      Sau đó ngắt lời người phụ trách công việc bên Hà Lan báo cáo, đưa mắt nhìn sang người phục trách bên chi nhánh Thụy Sĩ.


      “Chuyện bên chi nhanh Thụy Sĩ là thế nào?” Lăng Thiếu Đường xem xét tình hình bên Thụy Sĩ, sau đó đưa mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị – người quản lý tạm thời bên đó.


      “Những hạng mục khác phát triển thuận lợi nhưng có chút vấn đề liên quan đến hàng ở Zurich*, rắc rối nằm ở phía chính phủ.” Lăng Thiếu Nghị ngòi trong phòng họp bên Thụy Sĩ, báo cáo với Lăng Thiếu Đường.


      *Zurich là một trong hai trung tâm kinh tế lớn nhất Thụy Sĩ.


      Bốp!


      Lăng Thiếu Đường vứt tập tài liệu trong tay xuống bàn, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía màn hình.


      “Nếu cậu bảo vấn đề bên hàng liên quan đến áp lực cạnh tranh từ đối thủ thì tôi còn có hứng thú muốn nghe, nhưng cậu là bảo vấn đề từ chính phủ? Tôi hỏi cậu, áp lực đến từ chủ tịch Liên Bang hay là ban chấp hành Liên Bang?”


      Lăng Thiếu Nghị nghẹn lời, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Hiện tại ủy viện của ủy ban Liên Bang Thụy Sĩ muốn tranh cử nên có chút chậm trễ đến tiến trình của chúng ta.”


      “Tối noi lại điều này một lần nữa và đây cũng là lần cuối cùng tôi nói.” Lăng Thiếu Đường ngắt lời Lăng Thiếu Nghị rồi tiếp tục lên tiếng.


      “Lăng thị nhất ̣nh phải giành được phần thắng trong vấn đề hãng hàng của Zurich. Đây là một thị trường cực kỳ có lợi nhuận, tổng ̣ng tập trung hơn ba trăn năm mươi ngân hàng, tróng đó ba mươi lăm ngân hàng nước ngoài là của Lăng thị, chúng ta chiếm bảy mươi phần trăm thị trường chứng khoáng của Zurich. Nắm được hãng hàng thì Lăng thị sẽ tiến thêm một bước quan trọng trong việc khai thác thị trường tài chính! Giờ cậu nói với tôi vấn đề ở phía chính phủ ư? Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy phải để chơi đùa đâu!”


      Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường vang vọng khắp phòng hội nghị quốc tế.


      “Em biết rồi, cả, em sẽ ́ gắng!” Lăng Thiếu Nghị lên tiếng.


      “Thiếu Nghị, tôi nhắc nhở cậu một câu, tôi muôn thấy nguyên nhân thật sự đằng sau việc này là cậu đâu đấy. Giờ cậu là người phục trách bên Thụy Sĩ, tôi hy vọng lát nữa cậu sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện của tập đoàn Thụy Dương.” Lăng Thiếu Đường bất ngờ lên tiếng.


      Lăng Thiếu Nghị rùng mình một cái, ấy ngờ cả lại biết nhanh như vậy, xem ra sau này phải xử lý mọi việc cẩn thận hơn mới được.


      Lăng Thiếu Đường lại đảo mắt nhìn về phía hai tập tài liều Tra Đức vừa đưa.


      Một tài liệu là số liệu báo cáo việc thu mua thành công tập đoàn Thụy Dương, còn tạp còn lại chính là số liệu về tình hình thị trường chứng khoán của tập đoàn Kỳ thị.


      ngờ em trai mình lại thu mua tập đoàn Thụy Dương. Mặc kệ là nó muốn chính minh năng lực của bản thân hay có mục ́ch khác nhưng hậu quả thì đều giống nhau…đó là rất tệ!


      Mà gay go nhất chính là …Kỳ Hinh!


      Trong đầu Lăng Thiếu Đường đột nhiên hiện lên hình ảnh phẫn nộ của Kỳ Hinh nhất là khi để biết Lăng thị đã thu mua tập đoàn Thụy Dương, nhất ̣nh sẽ rất hận .


      Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường lập tức xóa bỏ ngay hình ảnh đó trong đầu, xua tan trạng thái thất thần của mình. Dù Lăng thị có thu mua tập đoàn Thụy Dương thì cũng chẳng đối xử khác với , chỉ quan tâm đến Tuyên Tử Dương.


      Nghĩ đến đây, cảm giác ghen tuông và phẫn nộ cực điểm dâng lên trong lòng Lăng Thiếu Đường.


      “Tra Đức, lập tức tìm hiểu cho tôi kẻ giở trò với tập đoàn Kỳ thị.” Lăng Thiếu Đường càng ngày càng quan tâm đến tình hình trước mắt của tập đoàn Kỳ thị.


      Có người dám ở sau lưng Lăng thị để giở thủ đoạn với Kỳ thị, xem ra cần phải chú ý đến ‘bàn tay’ đứng phía sau này!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 46: THĂM

      Edit: BB[o]

      -------------------


      - Bác Lăng, sức khỏe của bác thế nào rồi? – Kỳ Hinh cắm bó hoa tươi vào trong bình rồi lại gần Lăng Diêu Hồng, quan tâm hỏi.


      Mùi hương dịu xua mùi thuốc. Đây là phòng bệnh tư nhân rất sang trọng, Kỳ Hinh tìm được phòng từ lâu nhưng mãi mới được bác sĩ cho phép vào thăm.


      Trước đây Kỳ Hinh nghĩ đến chuyện đến thăm Lăng Diêu Hồng, nhưng Lăng Thiếu Đường lại cứ giữ lại bên cạnh, chẳng cho chút tự do nào, mấy hôm nay Lăng Thiếu Đường công tác nên mới có thể làm những điều mình muốn.


      - Tiểu Hinh à, con đến thăm bác là bệnh tình của bác đỡ hơn nửa rồi. Nhưng dù gì ở nhà là tốt nhất, ở đây ngày nào cũng ngửi thấy mùi thuốc, có bệnh cũng thành có bệnh.


      Lăng Diêu Hồng được Kỳ Hinh đỡ người để ông ngồi thoải mái hơn.


      - Bác Lăng, bác ở đây có bác sĩ chăm sóc mọi người mới yên tâm được!


      Kỳ Hinh mỉm cười .


      - Tiểu Hinh à, bác vẫn quen nghe con gọi bác là bố hơn!


      Lăng Diêu Hồng nằm giường bệnh, nhìn Kỳ Hinh .


      Kỳ Hinh thấy rất ấm áp:


      - Cháu xin lỗi khiến bác phải lo lắng, đúng ra cháu phải đến thăm bác sớm hơn! – Kỳ Hinh cảm thấy rất áy náy.


      Lăng Diêu Hồng lắc đầu, nặng nề thở dài hơi:


      - Tiểu Hinh à, ra nhà họ Lăng chúng ta mới phải xin lỗi con… – Giọng của Lăng Diêu Hồng có chút nghẹn ngào.


      - Bác Lăng, bác nghĩ nhiều rồi! – Kỳ Hinh an ủi Lăng Diêu Hồng.


      - , Tiểu Hinh, con cứ để bác ! – Lăng Diêu Hinh thương Kỳ Hinh như thương con ruột của mình:


      - Bác tuyệt đối thể ngờ Thiếu Đường lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy! Sao nó có thể buộc con bỏ đứa bé được chứ! Thằng… bất hiếu này! Khụ… khụ…


      Lăng Diêu Hồng nhớ lại chuyện cũ lại thêm tức giận, cả người run lên, tiếng ho sặc sụa vang vọng khắp phòng.


      - Bác Lăng, bác đừng như vậy!


      Kỳ Hinh vội trấn an kích động của Lăng Diêu Hồng! Ông cũng hiền từ như bố ruột của , nhưng giờ nhìn ông nằm giường bệnh, trái tim cũng cảm thấy đau lòng, thể để ông lo lắng thêm cho nữa!


      - Đứa con ngoan, bác để con phải chịu ấm ức rồi! – Lăng Diêu Hồng ổn định tâm trạng hơn.


      Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Lăng Diêu Hồng lại rất đau lòng.


      Đứa cháu trai của ông bị Thiếu Đường bắt phải bỏ, dù Thiếu Đường có hận ông đến mấy cũng thể trút mọi hận thù lên người Kỳ Hinh được, dù sao Kỳ Hinh cũng là người vô tội, con bé chẳng biết gì cả.


      Kỳ Hinh cố nén cảm giác đau lòng, cố mỉm cười tươi, an ủi Lăng Diêu Hồng: “Thôi bác ạ, đều là chuyện của hai năm trước rồi, coi như cháu và Lăng Thiếu Đường hữu duyên vô phận !”


      Sao có thể quên được chứ? Làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được? Trong hai năm qua, mỗi lần nhớ tới đứa con chết, nỗi hận với Lăng Thiếu Đường lại càng tăng thêm bậc, thậm chí nỗi hận của còn vượt xa hơn rất nhiều so với nỗi hận của Lăng Thiếu Đường dành cho .


      vĩnh viễn thể quên!


      Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh ngây người ra, sao ông có thể hiểu tâm trạng lúc này của chứ? Chỉ là mọi chuyện đều giữ trong lòng, ra mà thôi!


      - Tiểu Hinh, khi Thiếu Nghị đến thăm bác, nó kể mọi chuyện hai năm qua của con cho bác nghe! Con đúng là ngốc quá, sao gì cả chứ!


      Khi Lăng Thiếu Nghị kể hết mọi chuyện cho ông nghe, ông đau lòng thay cho Kỳ Hinh, ông biết phải nhìn mặt mũi của bố mẹ Kỳ Hinh như thế nào nữa!


      - Bác Lăng, xin lỗi bác! –Kỳ Hinh muốn lừa gạt Lăng Diêu Hồng, nhưng lúc trước đâu thể tâm với ai.


      Lăng Diêu Hồng đau lòng nhìn Kỳ Hinh:


      - Bác biết con còn cách nào nữa mới phải làm vậy! Đúng rồi, giờ Kỳ thị sao rồi?


      Ông quan tâm hỏi.


      Kỳ Hinh ổn định lại tâm trạng rồi trả lời:


      - Mấy hôm trước cháu vừa chuyện điện thoại với bố mẹ cháu, mọi chuyện vẫn ổn!


      Gần đây, cổ phiếu của Kỳ thị lên xuống thất thường, chắc chắn chuyện gì đó bình thường. vội gọi điện hỏi bố mẹ nhưng bố giải thích đây là chuyện hết sức bình thường, đừng lo.


      Kỳ Hinh luôn lo lắng Lăng Thiếu Đường lật lọng, nếu có ngày Kỳ thị xảy ra vấn đề Lăng Thiếu Đường chính là đối tượng khả nghi nhất.


      - Nếu bác đoán sai nhất định là Thiếu Đường lấy Kỳ thị để uy hiếp con! – Lăng Diêu Hồng với Kỳ Hinh.


      - Dạ? – Kỳ Hinh hơi sững người, ngờ Lăng Diêu Hồng nằm viện nhưng vẫn biết nhiều chuyện như vậy.


      Lăng Diêu Hồng cười khổ:


      - Bác là người làm cha nên hiểu rất tính cách của Thiếu Đường. Bác biết nó rất lạnh lùng và nghiêm khắc, cho phép người khác phản bội nó, nhất là… người mà nó chú ý nhất!


      Lăng Diêu Hồng cất giọng đầy hàm ý rồi nhìn Kỳ Hinh.


      - Người ấy chú ý nhất? –Kỳ Hinh hơi chấn động.


      - Đúng, chẳng lẽ con có chút cảm giác nào sao? – Lăng Diêu Hồng lại hỏi.


      - Cháu… cháu hiểu ý bác! – Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên! thể, tuyệt đối thể có chuyện đó.


      - Con hiểu mà! Sau khi Thiếu Đường biết con chết, tại sao nó lại muốn dùng Kỳ thị để uy hiếp con chứ? Nếu mục đích của nó chính là muốn Kỳ thị Kỳ thị tuyệt đối thể tồn tại được đến hôm nay. Ngoài mặt con bị nó bắt ép ở lại bên cạnh nhưng thực tế là… Thiếu Đường sợ mất con!


      Những lời của Lăng Diêu Hồng hệt như trái bom nổ tung trong lòng Kỳ Hinh. chưa bao giờ công nhận chuyện này! Nếu là hai năm trước chắc chắn mừng đến phát điên, nhưng hai năm sau… bọn họ còn có khả năng sao?


      - Bác Lăng, bác nghĩ nhiều rồi, cháu và Lăng Thiếu Đường…


      - Tiểu hinh, càng là người biết biểu đạt càng muốn che giấu bản thân mình, Thiếu Đường chính là người như vậy… Chính vì thế nên trước giờ nó giỏi việc giải thích hành động của nó cho người khác!


      Lăng Diêu Hồng ngắt lời Kỳ Hinh


      Kỳ Hinh ngẩn người, sững sờ hồi lâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :