1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39: Thân mật (16+)



      Loại cảm giác lúng túng này dường như có thể truyền nhiễm, Cố Hàm Ninh chắc chắn được, giữa và Triệu Thừa Dư rốt cuộc là ai lây sang cho ai trước, lập tức, hai người dường như có chút tay chân dư thừa, Cố Hàm Ninh ngồi ở mép giường, Triệu Thừa Dư ngồi ở ghế, cúi đầu, tầm mắt cũng dám đụng cùng nơi.




      Cố Hàm Ninh chỉ có thể kiềm chế tim đập, tiếp tục đánh giá.




      bàn sách để vài quyển sách, đều là mấy bộ sách chuyên ngành về máy tính mà Cố Hàm Ninh xem hiểu, Cố Hàm Ninh trong lòng vừa động, nhớ tới trò chơi Triệu Thừa Dư tuy chưa đẹp đẽ, nhưng có thể chơi được.




      “Trò chơi ‘bảo vệ cừu’ đó, về sau cậu hoàn thiện chưa?”




      Tuy rằng nộp lên, nhưng Triệu Thừa Dư vẫn cảm thấy có chút vừa ý.




      “Ừ, sau khi về nhà đều ở đây cân nhắc, vẫn còn có gian cải tiến.” về chuyên ngành của mình, Triệu Thừa Dư tự nhiên rất nhiều.




      Cố Hàm Ninh lại nghĩ đến trò chơi điện thoại di động sau này trở nên thời thượng, về sau thậm chí còn bán chạy hơn trò chơi độc lập thịnh hành bây giờ, những năm này chuyên ngành máy tính trở nên hấp dẫn, nhưng đến sau khi bọn họ tốt nghiệp, bởi vì khuếch trương chiêu mộ người tốt nghiệp quá nhiều, nhất thời cung lớn hơn cầu.




      Nếu Triệu Thừa Dư thích, về sau liền chuyên chú vào trò chơi điện thoại di động, cũng lỡ mất lối ra tốt!




      “Mình cảm thấy chơi rất hay, trò chơi giống như vậy, cậu có còn ý tưởng nào khác nữa hay ? ừm, ví như nuôi dưỡng động vật, thực vật gì đó?” Cố Hàm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, ngồi thẳng người, vỗ vỗ cánh tay Triệu Thừa Dư, mắt tỏa sáng, “Mỗi ngày tưới nước, cho gia súc ăn, sau đó có thay đổi, ừ, liền tương tự như vậy, cần quá lớn, nhưng nhất định phải đẹp!”




      “Ừ, rất tốt! Ví như nuôi con heo gì đó?” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười nhạo.




      Cố Hàm Ninh cười nheo mắt, đến gần, nhéo cái ở eo Triệu Thừa Dư, nghiến răng, cười hung ác.




      “Heo cái gì mà heo? Cậu là con chó , kêu gâu gâu!”




      Triệu Thừa Dư nhịn cười nhịn đau, có trốn tránh, chỉ thuận thế kéo Cố Hàm Ninh ngồi ở chân mình, sờ sờ eo , lúc này mới rất vô tội :




      “Cậu xem, eo toàn thịt, mình cảm thấy là nặng thêm chút .”




      Cố Hàm Ninh dừng lại chút, trong lòng tự định giá mình sau khi về nhà có phải ăn uống quá độ hay , chính cũng cảm thấy dường như nặng hơn chút xíu, chẳng lẽ là mập ra?




      Cố Hàm Ninh híp mắt, toát ra vẻ nguy hiểm, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư cười mài mài răng, gặm bừa cằm và mặt Triệu Thừa Dư, vừa gặm vừa :




      “Nơi nào béo? Nơi nào béo nữa? , mình có nặng hay ? Có nặng hay ?”




      Triệu Thừa Dư bị như con chó cọ cọ gặm gặm đến ngưa ngứa, cười trốn tránh đầu hàng: “ nặng nặng!”




      , mình như lông hồng!”




      “Được ~ a ~ như lông hồng ~ “




      Cố Hàm Ninh thu miệng, nhìn Triệu Thừa Dư cười đến thở hổn hển, gò má đỏ lên, tóc trán hỗn độn, mình cũng nở nụ cười.




      Được rồi, đàn ông, trăm ngàn đừng bừa về cân nặng của phụ nữ, đó là đề tài ngầm cấm kị được phép !




      Cố Hàm Ninh nghĩ đến vừa rồi mình chuyện bé xé ra to, đáy lòng có chút lúng túng, hai tay chống vai Triệu Thừa Dư, định đứng dậy, lại bị tay Triệu Thừa Dư để ở ngang hông mình đè xuống.




      Ánh mắt trong sáng của Triệu Thừa Dư cười nhìn sang, Cố Hàm Ninh mím môi cười , nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng cũng thích thân mật tự nhiên tại, nên cũng cử động nữa, ôm cổ Triệu Thừa Dư, dán lại gần, mổ cái.




      “Ngoan, cho cậu chút phần thuởng!”




      Đáy lòng Triệu Thừa Dư thót lên, đôi tay trượt ra sau lưng Cố Hàm Ninh, ôm càng chặt hơn ít, mở to mắt nhìn , hơi bĩu môi.




      Cố Hàm Ninh khỏi bật cười ra tiếng, hơi hạ đầu xuống, lại nặng nề hôn cái lên môi Triệu Thừa Dư, chỉ là đôi môi còn chưa rời , cảm thấy sau đầu căng thẳng, bàn tay to của Triệu Thừa Dư đặt lên gáy mình, thể động đậy.




      Cố Hàm Ninh chạm chuồn chuồn lướt nước như vậy, ngược lại chọc cho Triệu Thừa Dư kiềm chế được, tay ôm eo Cố Hàm Ninh, tay tuy lại cố chấp ôm đầu Cố Hàm Ninh, làm Cố Hàm Ninh muốn lùi chút lùi được.




      Môi lưỡi của Triệu Thừa Dư theo động tác tay, truy tìm mà lên, dán vào môi mềm của Cố Hàm Ninh nhàng chậm chạm vân vê, chậm rãi ngậm mút, tinh tế nhấm nháp.




      luồng cảm giác tê dại thơm ngọt từ lòng bàn chân chậm rãi dâng lên, trong lòng Cố Hàm Ninh khe khẽ thở dài, đôi tay vốn từ chối từ từ di chuyển tới sau cổ Triệu Thừa Dư, cơ thể nhàng rúc vào trong lòng cậu, làn môi khẽ mở, thận trọng mà tỏ vẻ mình hoan nghênh.




      Triệu Thừa Dư tự nhiên cảm nhận được Cố Hàm Ninh trong lòng nghe theo, lập tức được ủng hộ lớn, hơi thở càng thêm nóng rực, ôm Cố Hàm Ninh chặt, hận thể lập tức nhào vào trong thân thể mình, máu thịt liền thân, vĩnh viễn chia lìa...




      Cho đến khi hơi thở hai người đều có chút yên, Triệu Thừa Dư mới lưu luyến rời thoáng lui khoảng cách làn môi Cố Hàm Ninh, tay đặt tại gáy Cố Hàm Ninh chậm rãi trượt xuống, khẽ vuốt lưng Cố Hàm Ninh.




      Trong nhà mở điều hòa, Cố Hàm Ninh vừa vào nhà cởi áo khoác dày, vừa rồi cảm thấy ấp ám, tại lại cảm thấy bắt đầu hơi khô nóng, nên khỏi xê dịch tư thế ngồi, hơi lùi về phía sau, nghĩ tới có nên tránh khỏi tay của Triệu Thừa Dư , để hai người bớt nóng cảm thấy phía dưới cái mông bị thứ gì chọc vào.




      Cố Hàm Ninh hơi ngẩn ra, lập tức hiểu được, vội vàng cứng người rồi dám cử động nữa.




      Cố Hàm Ninh vừa động như vậy, Triệu Thừa Dư liền thở dốc hơi, cơ thể cũng đồng thời cứng lại, hạ mí mắt, thoáng chốc đáy lòng cuồng loạn, hơi nóng dâng lên.




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư ngượng ngùng căng thẳng pha lẫn hoảng loạn, đáy lòng hơi mềm .




      Được rồi, ra đây cũng có gì ghê gớm...




      Cố Hàm Ninh ôm cổ Triệu Thừa Dư, hé miệng cười trộm, xê dịch về sau, chậm rãi thò cái tay ra, đặt ở lồng ngực Triệu Thừa Dư, chậm rãi mềm trượt xuống dưới, lướt qua bụng tiếp tục dừng lại.




      Triệu Thừa Dư ngừng thở, dám tin tưởng cảm nhận cái tay mềm mại thon của Cố Hàm Ninh, vẫn trượt đến chỗ khóa kéo quần bò của mình, nhàng ấn xuống vị trí hơi nhô lên khiến cậu có chút ngượng ngùng!




      Hô hấp của Triệu Thừa Dư bị ngưng lại, đột nhiên thở hổn hển ồ ồ, cảm giác tê dại từ xương cụt nhanh chóng chạy lên, dọc theo cột sống cực kỳ nhanh chóng leo lên, làm cậu tự chủ được khẽ run rẩy.




      Cố Hàm Ninh hé miệng tiếng động cười, tay vừa nhấc liền muốn rút lại.




      Triệu Thừa Dư vội vàng đưa tay đè lại, lại trong giây lát phân mình là muốn nữa hay thôi?




      Dưới bàn tay to màu lúa mạch của cậu là cái tay bé trắng nõn tinh xảo của Cố Hàm Ninh, dường như mềm mại xương bao phủ lên vị trí riêng tư lại nóng rực của cậu, đơn giản như vậy trêu chọc bụng dưới cậu trương lên khó nhịn!




      Triệu Thừa Dư nặng nề thở sâu, nhắm mắt lại, ngửa đầu, đè lại tay Cố Hàm Ninh, áp xuống.




      Cậu có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình, hô hấp nặng nề cùng với hơi thở thơm ngát của Cố Hàm Ninh phả vào bên tai cậu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy đầu óc cũng bắt đầu nóng lên, toàn thân dường như sắp nổ mạnh!




      chút, chút, nửa như là an ủi, hoặc như là trêu chọc!




      Dường như là thư giãn, nhưng mỗi cái lại khiến cậu càng chua trướng (chua xót + trương lên), càng khó chịu, hơi đau đớn dường như sắp thay thế tê dại ngừng.




      Thịch thịch thịch, tim đập vô cùng kịch liệt, phân là của ai, Cố Hàm Ninh dường như có thể cảm giác được nhiệt độ đốt người dưới lòng bàn tay, sau lớp vải dệt.




      Cố Hàm Ninh kiềm chế tim đập cấp tốc, đỏ ửng che kín gò má, biết là nóng hay là thẹn, chỉ là nhìn Triệu Thừa Dư nhắm mắt khẽ nhíu mày, biểu cảm nhẫn nại lại hưởng thụ, đáy lòng lập tức trở nên mềm mại.




      Chàng trai này, luôn vì mình mà nhẫn nại, cảm tình cũng tốt, thân thể cũng thế, bởi vì quan tâm, cho nên, muốn thương tổn!




      Trong lòng Cố Hàm Ninh khe khẽ thở dài, thử thăm dò nhàng nắm nắm, liền nghe được tiếng thở gấp thô đục trầm thấp của Triệu Thừa Dư!




      Bên dưới lớp vải jean thô ráp, nhô lên hoàn toàn, Cố Hàm Ninh trong lòng nhảy dựng, dừng chút, ngón tay khều , lặp lại chút, cái, nhất trí xong lại nắm chút!




      Tay Triệu Thừa Dư sớm di chuyển tới sau lưng Cố Hàm Ninh, đôi tay ôm, dán sát, có chút khó nhịn xê dịch thân thể, đáy lòng khát vọng dần dần dâng lên, nhiều hơn nữa, nhiều hơn! chút đụng chạm như vậy, căn bản đủ! Cậu muốn nhiều hơn, khát vọng tiếp nhận, khát vọng trả giá!




      Cố Hàm Ninh chỉ cảm giác mình đáy lòng cũng trở nên khô nóng, bụng dưới dâng lên cảm giác chua xót tê dại, như muốn thổi quét toàn thân, nhịn được lục lọi khoá kéo, từ xuống dưới, chậm rãi hạ xuống, sau đó tay chuyển, bao phủ lên lớp vải mềm mại, cảm xúc vừa mềm vừa cứng, càng rệt hơn, nắm trong lòng bàn tay, dường như hơi run rẩy như có sinh mệnh!




      Triệu Thừa Dư đột nhiên ngồi ngay ngắn, mở mắt ra, nhìn Cố Hàm Ninh.




      Bởi vì động tình, hai tròng mắt của Triệu Thừa Dư hơi ướt át, đáng thương tội nghiệp dường như còn pha lẫn vẻ biết phải làm sao!




      phải là cậu hiểu, chỉ là cậu muốn trân trọng! Cậu cho rằng, vừa rồi như thế nên là cực hạn của hôm nay, cái loại xúc cảm đó trước nay chưa từng có, đủ để cậu lặp lại nhấm nháp vài đêm!




      Chính là, cậu căn bản muốn ngăn cản!




      Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, hơi rũ mắt xuống, híp híp, mang theo tầng sương mù say lòng người.




      Có lẽ lúc mới bắt đầu, Triệu Thừa Dư chỉ là muốn lướt qua rồi ngừng lại, nhưng có lúc, phát triển phía sau luôn khiến người tìm kiếm…




      Ngón tay Cố Hàm Ninh ngừng, thăm dò vào dưới tầng vải dệt thô ráp bên ngoài, ở dưới vật liệu may mặc ngày càng chặt hơn, lặp lại động tác vừa rồi!




      Triệu Thừa Dư như có thể cảm giác được hơi lạnh tay Cố Hàm Ninh, trong khoảng thời gian ngắn, máu toàn thân như đều tập trung đến chỗ căng cứng dưới thân.




      “Ting tong!” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người giật nảy mình, Cố Hàm Ninh lập tức thót tim, mặt đỏ tới mang tai nửa ngồi ở giường.




      Triệu Thừa Dư đứng bật dậy, phút chốc có chút luống cuống chân tay.




      Cố Hàm Ninh tay bụm mặt che giấu ý cười ở khóe môi, tay chỉ chỉ khoá kéo mở của Triệu Thừa Dư, kìm nén tiếng cười, lại cúi đầu xuống.




      Triệu Thừa Dư nhanh chóng đỏ mặt, kéo khóa xong, mở cửa, hô vọng ra ngoài: “Tới đây!” Lại vội vàng lui về, mặc áo khoác vào, lôi kéo vạt áo trước, xác định hẳn là che kín đáo, lúc này mới bước nhanh ra ngoài.




      Cố Hàm Ninh cũng vội đứng lên, chạy chậm mấy bước đến phòng khách, mở ti vi lên.




      Cửa vừa mở ra, nhóm người ầm ĩ huyên náo tiến vào.




      “Triệu Thừa Dư! Mình cậu ở nhà mà! Hôm nay họp lớp đấy, ai thông báo cho cậu sao?”




      Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn lại, trừ người ra còn lại đều có chút xa lạ.




      Đối phương ràng cũng nhìn thấy , trừng mắt, đột nhiên liền nở nụ cười!




      “Được lắm! Triệu Thừa Dư! Hóa ra cậu Kim Ốc Tàng Kiều a!”




      ________ Hết chương 39 ________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 40: Lắng nghe



      Ngay lập tức khoảng bảy tám người cả nam lẫn nữ ùa vào, lúc này mới nhìn đến Cố Hàm Ninh ngồi yên ổn ở phòng khách cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, tiếng cười đùa ngừng lại vài giây, rồi lại hi hi ha ha vang lên, hai ba người trong đó đều hẹn mà cùng quay đầu nhìn tươi cười chững lại.




      Cố Hàm Ninh tự nhiên chú ý đến, cười liếc Lục Khải cái, cũng chỉ là mím môi cười.




      Trông bộ dáng có lẽ là bạn học cấp hai.




      Triệu Thừa Dư vỗ vỗ vai Lục Khải, có chút ngại ngùng, dù sao vừa rồi nếu như cứ tiếp tục như vậy, cậu cũng biết có kiềm hãm được nữa… Chính là tại, đứng trước mặt bạn học cậu có chút lúng túng.




      May mắn là áo khoác đủ dài…




      Nhưng mà trong lòng cũng phải là có nuối tiếc, nếu như bọn họ đến, hoặc giả như chậm hơn lát, chậm thêm chút nữa thôi…




      “Hì hì, lớp trưởng, mình cũng coi như là bà mối của hai người ? Chuyện tốt mà thành, nghĩ tới khao mình à?”




      Lời này Lục Khải là với Cố Hàm Ninh, trả lời lại là Triệu Thừa Dư.




      “Nhất định rồi! Chúng mình mời cậu ăn cơm nhé? Địa điểm tùy cậu bố trí!”




      Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cái, cười đồng ý.




      Trong đám bạn học cấp hai của Triệu Thừa Dư, chỉ Lục Khải sớm quen biết Cố Hàm Ninh, mọi người thấy vậy liền bật cười.




      Triệu Thừa Dư cười qua, kéo Cố Hàm Ninh đứng dậy.




      “Đây là bạn của mình, Cố Hàm Ninh, đây đều là bạn học cấp hai của mình!”




      “Này này này, chúng mình đều có tên, có họ a!”




      “Các bạn quá nhiều người, nhất định là Hàm Ninh cũng nhớ ngay được.”




      Triệu Thừa Dư cũng sợ bạn học trêu chọc, nắm lấy tay Cố Hàm Ninh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn, tươi cười từ mặt nhuốm đến trong mắt.




      Bạn cùng lớp cấp hai của Triệu Thưa Dư là họp lớp, ra chẳng qua là mấy bạn học tụ họp cùng nhau vui đùa chút, vốn chính là gọi Triệu Thừa Dư cùng ra ngoài chơi, nhưng bây giờ người ta còn có bạn ở đây, tự nhiên bỏ lại người mình tốt.




      “Triệu Thừa Dư, chúng ta dự định KTV, vừa đúng lúc lớp cũ của mình cũng ở đây, bằng cùng a?”




      Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh, ánh mắt mang theo dò hỏi.




      Thế giới hai người khó có được bị quấy rầy, trong lòng Cố Hàm Ninh có chút bất mãn, nhưng là tình huống tại, cũng thể : bạn học Triệu, cho phép , theo mình!




      Được rồi, làm bạn hiền lành ôn nhu săn sóc, tự nhiên nên hành động như !




      “Tùy cậu đấy. Nhưng mà cơm chiều mình phải về nhà bác mình ăn.”




      “Được rồi, chúng ta cùng nhau !”




      Bạn học cấp hai cũng quả lâu rồi gặp, Triệu Thừa Dư ít nhiều có chút hoài niệm, tuy rằng, hôm nay bọn họ tới đúng lúc…




      Lễ mừng năm mới vừa qua, KTV dĩ nhiên là rất đông, chờ tới lúc bọn họ đến quán KTV hay gần đó cũng chỉ còn lại phòng .




      “Có phòng còn hơn , dù sao phòng lớn hay cùng lúc cũng chỉ có thể hát bài a! Ngồi chen chúc nhau càng tình cảm hơn!”




      Mọi người nở nụ cười.




      “Vậy thuê phòng này !”




      Dù sao, quan trọng nhất phải chuyện ca hát!




      Vốn là bảy người, cộng thêm Triệu Thừa Dư và Cố Hàm Ninh, vừa chín người, phòng tuy rằng đủ rộng rãi, nhưng cũng quá chật chội.




      Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư lần lượt ngồi ở góc khuất của ghế sô pha hình chữ U, ngẩng đầu đánh giá, liền đối diện với đôi mắt đẹp, trong suốt. Cố Hàm Ninh hơi cười cười sau đó tự nhiên rời mắt.




      Đôi mắt vừa to lại vừa tròn, rất đẹp, đáng tiếc bên trong lại nhàn nhạt u oán làm mất mấy phần hào quang rực rỡ.




      Cố Hàm Ninh nhìn mấy người trong đó vô tình hay cố ý né tránh, mang theo u oán, nhàng ngồi bên cạnh Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư chú ý, quay đầu nắm tay Cố Hàm Ninh, nhàng nhíu mày.




      “Tay cậu còn lạnh như vậy, đừng kéo áo khoác.”




      sao đâu, mùa đông đến mình đều như vậy.” Cố Hàm Ninh thu lại tầm mắt, cười liếc nhìn Triệu Thừa Dư, dựa sát vào giọng cười , “ phải có cậu sưởi ấm sao!”




      Triệu Thừa Dư nở nụ cười, chân mày giãn ra, như gió xuân vào lòng người.




      “Được, mình sưởi ấm cho cậu...” Dứt lời liền cầm đôi tay Cố Hàm Ninh, đặt trong lòng bàn tay mình, để đùi.




      Trong phòng ánh sáng lờ mờ, mọi người cười ngồi xuống, ra cũng có nhiều người chú ý đến bọn họ bên này, chỉ là Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lần nữa, vừa vặn bắt gặp đôi mắt to xinh đẹp kia, mông lung sương mù, tình cảm lưu chuyển.




      Cố Hàm Ninh vẫn là cười quay đầu .




      Thời niên thiếu luôn có người như vậy, dấu ấn dưới đáy lòng hoặc là chậm rãi trôi qua, hoặc là khắc cốt ghi tâm!




      Cố Hàm Ninh có chút ngơ ngẩn với hồi ức, thời cấp hai hoặc là cấp ba, tựa như cũng có người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý bạn, nhưng khi ánh mắt bạn nhìn đến, tim đập rộn lên cuống quýt cúi đầu. Khi thành tích kỳ thi công bố trước tiên tìm kiếm tên của bạn ở danh sách, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì câu của bạn mà vui vẻ cả ngày, cũng bởi vì bạn cười với nữ sinh khác mà uể oải...




      Đúng vậy a trong lòng nào mà chưa từng có người như vậy! Thiện cảm nhàng, số đâm chồi, có số héo rũ, nhưng ít nhiều để lại dấu ấn nông sâu trong lòng.




      Cái thời của , bởi vì quá xa xôi, chỉ nhớ mang máng có hình bóng, nhưng còn nhớ tên. Cho dù bộ mặt đối phương mơ hồ, nhưng nhịp đập trái tim thình thịch lại dè dè dặt dặt, nhớ lại, vẫn tốt đẹp!




      Cố Hàm Ninh khóe môi chứa nụ cười, quay đầu liếc gương mặt tuấn tú của Triệu Thừa Dư.




      Người đàn ông mà chọn, đương nhiên phải là người ưu tú! Cấp hai cũng thế, cấp ba cũng tốt, đều thể thiếu hai thiếu nữ thầm mến, ừ, bình thường! Rất bình thường!




      Cố Hàm Ninh mỉm cười càng thêm ôn nhu, rút tay trái ra, trong ánh mắt hơi nghi hoặc của Triệu Thừa Dư, nhéo thắt lưng cậu cái.




      Triệu Thừa Dư cau mày, cười nhíu mày nhìn Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh cười híp híp mắt, quay đầu trở lại, bĩu bĩu khóe môi.




      Hừ, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt!




      còn tưởng rằng Triệu Thừa Dư hướng nội, thu hút con , lại nghĩ rằng, con có khẩu vị giống ngược lại ít!




      Đáng tiếc, , các đều tới chậm! Gốc cây xanh tươi mỹ vị non nớt này chị đây nhận trước!




      Ừm, cũng có người tới sớm hơn so với , đáng tiếc tới sớm bằng tới đúng dịp, ai bảo lúc Triệu Thừa Dư thông suốt lại vừa lúc gặp Cố Hàm Ninh đây!




      Cố Hàm Ninh trong lòng khẽ đắc ý, mím môi cười đưa tay đặt lưng Triệu Thừa Dư nhéo , xoa bóp bày tỏ an ủi!




      Triệu Thừa Dư nhíu mày lần nữa, nhìn Cố Hàm Ninh bật cười.




      Cố Hàm Ninh cười chớp chớp mắt với Triệu Thừa Dư, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tươi tắn dí dỏm dường như phát ra ánh sáng lấp lánh.




      Triệu Thừa Dư gần như khắc chế được muốn kéo Cố Hàm Ninh vào trong ngực, hôn cái, ôm cái, tê dại nóng bỏng lúc hai người ở mình vừa rồi như thoáng cái quay trở lại, làm cho cậu có chút miệng lưỡi đắng khô!




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư chăm chú nóng bỏng, mặt mày cong cong, cười đến vui vẻ, tay trái thuận thế từ lưng Triệu Thừa Dư trượt xuống cái mông co giãn đầy đặn của cậu vỗ nhè , sau đó mới nhanh chóng thu tay lại.




      Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh miệng cười nghịch ngợm, bất đắc dĩ cười lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch, dường như muốn tràn ra!




      Tiếng nhạc vang lên, có người chọn bài, bắt đầu hát trước tiên.




      Cố Hàm Ninh còn chưa từng nghe Triệu Thừa Dư ca hát bao giờ, liền đưa ngón trỏ ra chọc thắt lưng cậu, ghé vào bên tai :




      “Cậu hát cho mình nghe chút nhé ?”




      “Cậu muốn nghe cái gì?” Triệu Thừa Dư cười cũng bắt chước bộ dáng Cố Hàm Ninh ghé vào cạnh tai chuyện.




      “Ừ, đều được, dễ nghe là được!”




      Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh, đứng dậy đến bên kia chọn bài, bên cạnh dường như chần chừ rồi cũng vội vàng theo.




      Cố Hàm Ninh mím môi cười, chỉ liếc mắt cái sau đó chuyển tầm mắt tới Triệu Thừa Dư.




      hai người như vậy, dường như càng lúc càng bình tĩnh nha.




      Cũng phải là thèm để ý, chỉ là nếu nghiêm túc so đo, có cái gì ghê gớm mà để ý ?




      Chỉ cần Triệu Thừa Dư nhìn đến bọn họ, như vậy bọn họ chẳng qua cũng chỉ đơn phương thầm mến mà thôi, từ trước giờ chưa từng can dự vào thế giới của Triệu Thừa Dư, cần gì phải sinh thêm phiền não, nếu , với bạn học Triệu Thừa Dư ưu tú, cũng là quá cực khổ !




      Ừm, huống chi, nghiêm túc thừa nhận, chưa tính đến kiếp trước, cũng phải là chưa từng thầm mến người khác nha!




      Ừ, đương nhiên, Lỗ Tĩnh Nhã đó là ngoại lệ! Nếu thực có người cố chấp muốn bước vào thế giới của và Triệu Thừa Dư, như vậy, cho dù chen vào được đầu ngón tay, cũng khách sáo mà trực tiếp chặt xuống ném cho chó ăn!




      Hừ hừ, đối phó với kẻ địch, chị đây chính là rất lãnh khốc vô tình !




      Triệu Thừa Dư chọn bài rất nhanh, trực tiếp thêm ca khúc vào, đợi người phía trước hát xong liền cầm mic đứng lên, mắt cười nhìn Cố Hàm Ninh, chậm rãi mở miệng.




      Giọng ca trầm lắng tràn đầy tình cảm vang lên, Cố Hàm Ninh mím môi cười, trong mắt hơi ướt át, đáy lòng run rẩy, như những ca từ kia đều tiến vào trong lòng !




      vẫn luôn ở phía sau em chờ đợi




      Chờ có ngày em quay đầu lại nhìn




      Nụ cười của đều trao cho em




      Hi vọng em vui vẻ




      Khổ sở của em đều cho




      Mọi thứ về em đều




      Cất giữ tốt




      vẫn luôn ở phía sau chờ đợi em




      Chờ ngày em có thể cảm nhận được




      Cho dù ở thế giới của em




      bé giống như hạt bụi




      cũng vẫn trao cho em tất cả ánh sáng và ấm áp nơi




      ...”




      (Bài hát Luôn Ở Đây - Tô Hữu Bằng)




      Hát xong bài, Triệu Thừa Dư cũng hề rời mắt khỏi Cố Hàm Ninh, người ngu ngốc cũng biết cậu hát cho ai nghe.




      Chờ cậu hát xong, các bạn học bên cạnh liền bắt đầu ồn ào.




      “Song ca! Song ca! Song ca!”




      Lục Khải mở thanh lớn nhất, bạn nữ bên cạnh lại đẩy cậu cái, ánh mắt ý bảo cầm mic còn lại.




      màn hình hiển thị chính là đôi tình nhân hát song ca, mic vẫn ở trong tay Triệu Thừa Dư, nhưng cái còn lại lại phải ở trong tay Cố Hàm Ninh.




      “Ai nha, Thẩm Điềm, người ta là nhường Triệu Thừa Dư và Cố Hàm Ninh song ca, cậu xem náo nhiệt gì nha! Bài hát tiếp theo cậu lại hát a!” Lục Khải cười hướng về phía Thẩm Điềm cúi thấp đầu, cứng đờ cả người mà vẫn cố chấp cầm lấy mic thả vẫy vẫy tay.




      Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, liếc mắt qua mic trước mặt Thẩm Điềm, nhìn Triệu Thừa Dư nhíu mày cười tiếng.




      “Thôi, nhường Thẩm Điềm hát trước . Bọn mình hát sau.” Triệu Thừa Dư cười , để mic để ở bàn trà, trở lại ngồi bên cạnh Cố Hàm Ninh.




      bên có bạn nam đứng lên, cầm cái mic Triệu Thừa Dư để xuống.




      “Là song ca nha! Bài này mình biết hát, Thẩm Điềm, mình và cậu cùng nhau hát ?”




      là dễ nghe!”




      Triệu Thừa Dư vừa ngồi xuống, Cố Hàm Ninh liền dựa sát vào, hơn nửa trọng lượng dồn sang người Triệu Thừa Dư, dán vào lỗ tai cậu giọng chuyện.




      Triệu Thừa Dư nhịn xuống ý muốn sờ lỗ tai, cười lặng lẽ đưa tay vòng qua lưng Cố Hàm Ninh nhàng ôm.




      “Cậu còn muốn nghe bài gì? Trở về mình từ từ hát cho cậu nghe?”




      “Bài gì cũng được?” Cố Hàm Ninh cười nhíu mày.




      “Ừ, biết mình học.” Triệu Thừa Dư gật đầu đồng ý, chần chừ.




      ________ Hết chương 40 ________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41: Trêu chọc



      m nhạc vang lên, màn ảnh lên lời bài hát, nữ sinh hát trước, nhưng Thẩm Điềm lại hề động đậy, tóc dài đen nhánh, rối tung ở sườn mặt, che khuất vẻ mặt .




      "Này, Thẩm Điềm, bài hát này cậu hát sao?"




      Cậu nam sinh cầm mic kia hiển nhiên có chút lúng túng, giây lát đứng cũng được, ngồi cũng xong.




      nữ sinh lúc đầu ngồi ở bên cạnh Thẩm Điềm tới, lấy mic từ tay Thẩm Điềm, cười :




      "Được rồi, Thẩm Điềm hát, để mình!"




      kia vô cùng sảng khoái, tiếp nối giai điệu bắt đầu hát, mặc dù hay lắm, lại hát có tinh thần.




      khí còn lúng túng vừa rồi dần dần nhạt , những người còn lại vừa nghe vừa cười bắt đầu tán gẫu.




      Triệu Thừa Dư chỉ cúi đầu, thân mật chuyện với Cố Hàm Ninh.




      "Ngày mai mình mua vé tàu, đến lúc đó điện thoại cho cậu."




      "Ừ, nếu chiều ngày mai cậu hãy , ngày mai nhà mình đến nhà bác cả mình ăn cơm, đến lúc đó mình ra ngoài!"




      Ánh mắt Triệu Thừa Dư sáng lên.




      "Được! Vậy cậu ăn xong gọi điện thoại cho mình, chúng ta cùng ra ngoài!"




      Nghe được ngày mai còn có thể gặp mặt, tất nhiên Triệu Thừa Dư phấn chấn cả tinh thần.




      "Đúng rồi, học kỳ sau mình định mang máy tính lên. Cậu là nên mang từ nhà lên, hay là sau khi tới trường học mua?"




      Cuối kỳ trước viết luận văn, Cố Hàm Ninh thực buồn bực lâu. có thói quen đánh chữ, đổi dùng bút, đột nhiên có loại cảm giác suy nghĩ khô kiệt, bài luận văn lâu cũng xong.




      Tuy nội quy quy định năm thứ nhất cho phép mang máy tính, nhưng trường học cũng kiểm soát, ai biết được!




      "Ừm, mình cũng quyết định mua cái. Cái của nhà cậu mua hồi nào?"




      "Mình mua hồi lớp tám, tốc độ chậm chịu được."




      "Vậy hay là mua cái máy tính nữa , nếu cầm đến trường cũng dùng được lâu."




      "Cũng được! Cái máy đó cũng chiếm nhiều chỗ quá."




      tại đều chuyển sang dùng LCD rồi, ra Cố Hàm Ninh cũng muốn mang máy vi tính cũ lên.




      "Vậy , đều nhờ cậu vậy! Miêu Miêu và Mạn Mạn có khả năng cũng dự định mua, đến lúc đó nhờ cậu hết."




      "Được!" Triệu Thừa Dư cười gật đầu.




      Hai người Triệu Thừa Dư và Cố Hàm Ninh chụm đầu lặng lẽ chuyện.




      ca khúc kết thúc, ca khúc sau lại tiếp diễn.




      "Mình toilet."




      Cố Hàm Ninh giọng với Triệu Thừa Dư, liền muốn đứng dậy.




      Triệu Thừa Dư kéo tay , cười : "Cùng nhau ."




      Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh ra ngoài, có mấy nam sinh huýt gió có thiện ý, phần lớn mọi người chỉ là ngắm chút.




      tới ngoài cửa, cánh cửa rất dày, thoáng cái chặn lại tiếng nhạc bên trong phòng riêng, Cố Hàm Ninh cảm thấy lỗ tai yên tĩnh rất nhiều, mắt thấy hành lang ai, quay đầu giả mặt quỷ cười, kéo má Triệu Thừa Dư, nhéo nhéo.




      "Cậu nhóc! Cậu là người gặp người thích hoa gặp hoa nở nha!"




      "Hử?" Triệu Thừa Dư đầy mặt nghi ngờ, hiểu ra sao.




      "Ai..." Cố Hàm Ninh lắc đầu, lập tức cười vỗ má Triệu Thừa Dư, "Được rồi, ra mình phải khen ngợi cậu! Làm rất tốt!"




      "Hử?" Triệu Thừa Dư lần nữa tỏ vẻ nghi ngờ, cậu làm cái gì?




      Cố Hàm Ninh "xì" nở nụ cười, nhón chân mổ ngụm cằm Triệu Thừa Dư.




      "Được rồi, quả nên thuởng! Ưu điểm phải nhớ tiếp tục duy trì!"




      xong cũng chờ Triệu Thừa Dư phản ứng kịp, cười chạy chậm về hướng toilet.




      Rửa tay xong ra ngoài, Triệu Thừa Dư dựa lưng vào tường chờ ở lối rẽ vào toilet, Cố Hàm Ninh cười tới, lôi kéo áo Triệu Thừa Dư, lắc lắc, chốc lát chịu buông ra.




      "Cậu, cơm chiều nhất định phải trở về ăn sao?" Triệu Thừa Dư nghĩ đến, nhiều nhất là hai tiếng nữa phải đưa trở về là có chút nỡ.




      Vẫn là nghỉ là tốt nhất, trong trường học, cậu có thể gặp nhau hàng ngày…




      Từ đến lớn, đây là lần đầu tiên Triệu Thừa Dư mong mỏi ngày nghỉ mau kết thúc như thế.




      Cậu khỏi nghĩ đến, chờ đến lần sau nghỉ hè, cậu nên làm cái gì bây giờ?




      Cố Hàm Ninh cười giơ tay lên vuốt ấn đường hơi nhíu của Triệu Thừa Dư, bĩu môi.




      "Cũng nhất định a..."




      "Bên ngoài lạnh như vậy, nếu cơm nước xong cậu quay lại?"




      "Ha ha, như thế phải là càng lạnh hơn à?" Cố Hàm Ninh cười nheo mắt, nhìn Triệu Thừa Dư nghĩ lý do để mình ở lại lâu hơn, trong lòng có chút ngọt ngào, cười dựa sát vào trong lòng cậu.




      Triệu Thừa Dư ôm eo Cố Hàm Ninh, ôm chặt, hơi cúi đầu, môi hôn lên trán Cố Hàm Ninh.




      "Dự báo thời tiết ngày mai có tuyết rơi, lúc cậu ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm vào! Nếu mình đến trước cửa nhà cậu đón cậu?"




      Cố Hàm Ninh trong lòng ấm áp, lúc đầu vốn muốn từ chối, muốn cậu lại nhiều nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Triệu Thừa Dư, vẫn gật đầu.




      "Được, vậy cậu cũng mặc nhiều thêm chút. Nếu bị lạnh cóng, mình lại đau lòng!"




      "Ừm! Vậy, lát nữa cậu cùng ăn cơm ! Lục Khải cậu cũng quen, bạn học của mình đều rất thân thiện! Chờ lát nữa ăn cơm ở gần đây. Ăn xong mình đưa cậu trở về?" Triệu Thừa Dư cười, ôm càng chặt hơn, kiên nhẫn khuyên.




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cười nhìn Triệu Thừa Dư, đột nhiên liền lóe ra ý xấu nho , cúi đầu, mím môi cười xấu xa, đôi tay trượt đến ngang hông Triệu Thừa Dư, nhanh chóng rút áo len của cậu ra, theo góc áo sơ mi sợi bông dày bên dưới quần, đôi tay linh hoạt lách vào.




      Tuy rằng bên trong KTV mở điều hòa rồi, nhưng tay Cố Hàm Ninh vẫn vô cùng lạnh, huống chi vừa mới rửa tay, tuy rằng nước khô nhưng vẫn còn mang theo hơi ẩm.




      Bàn tay mềm mại tinh tế lại lành lạnh chạm vào da thịt, Triệu Thừa Dư phòng bị, cũng hít hơi khí lạnh, đột nhiên rùng mình cái nhưng nhìn thấy Cố Hàm Ninh híp mắt cười đến giảo hoạt, chỉ có thể bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu.




      " ấm áp!" Cố Hàm Ninh thoải mái mà than tiếng, ngón tay hơi động, lại trượt lên .




      Hơi lạnh ban đầu chậm rãi tan , theo động tác dán sát của bàn tay Cố Hàm Ninh, luồng khí nóng tê dại dâng lên bụng, Triệu Thừa Dư cúi đầu, hơi thở gấp, đôi mắt dần dần sâu hơn.




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư giọng thở gấp, mím môi cười, đôi tay lập tức lại trượt đến bụng trơn nhẵn của Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư đột nhiên mở to mắt, nặng nề thở dốc hơi.




      "Nào, để mình đếm chút, có cơ bụng sáu múi hay !" Cố Hàm Ninh kiễng chân, cằm đặt ở bả vai Triệu Thừa Dư, cười .




      Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy khí nóng bốc lên mặt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ngừng thở, nỗ lực thả lỏng cơ bụng căng cứng.




      Cố Hàm Ninh hạ chân xuống, trán để ở lồng ngực Triệu Thừa Dư, giọng cười hì hì, đôi tay nghịch ngợm ở bụng cậu chọc từ từ vân vê, vô cùng nghiêm túc chậm rãi đếm.




      " múi... hai múi. ."




      Cố Hàm Ninh ngón tay túm chặt lên dây lưng quần bò của Triệu Thừa Dư, dùng sức kéo xuống, sau đó mới tiếp tục chậm rãi đếm.




      "Ba múi... bốn múi...hử, khối thứ năm ở đâu đây?"




      Triệu Thừa Dư có chút chịu nổi, ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, dòng khí nóng tê dại vừa chua xót vừa êm đềm từ bụng len lỏi lên ngực, từ xương sống leo lên đến trán...




      Ngón tay Cố Hàm Ninh khẽ chạm vào từ rốn Triệu Thừa Dư lan thẳng xuống đám lông nho dưới lớp vải, nhàng nghiêm túc chải vuốt, cũng vội vã tìm khối cơ bụng thứ năm, thứ sáu.




      Triệu Thừa Dư đáy lòng cuồng loạn, ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, cái tay nhịn được trượt đến cái mông vểnh lên của Cố Hàm Ninh, hơi ra sức đè hướng mình, cọ chút lại cọ chút!




      Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy bụng dưới bị Triệu Thừa Dư đụng vào bắt đầu chua xót, lập tức đùi nhũn ra, nửa người dựa vào Triệu Thừa Dư, tiếng động hà hơi...




      "A! a!" Hai tiếng hô liên tiếp từ bên cạnh vang lên.




      Triệu Thừa Dư cứng đờ người, chậm rãi quay đầu, nhìn hai đứng ở chỗ góc hành lang trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu và Cố Hàm Ninh, tức đầu mù tịt, căn bản nhìn ra rốt cuộc là ai, chỉ là cấp tốc quay đầu trở lại, lực tay khẽ thả lỏng, nhưng cũng buông Cố Hàm Ninh ra, chỉ là tay từ mông Cố Hàm Ninh yên lặng rời , trượt lên đến sau đầu , đè ép Cố Hàm Ninh lén lút ngẩng đầu từ trong ngực cậu trở về.




      Cố Hàm Ninh ngoan ngoãn dựa theo lực Triệu Thừa Dư, vùi mặt trong ngực cậu, nhưng đôi tay lại cố chấp rút ra khỏi trong quần cậu, chỉ là yên lặng, trêu chọc nữa.




      trong hai nhanh chóng phản ứng kịp, mặt ửng đỏ lôi kéo người bên cạnh.




      "Thẩm Điềm! Chúng ta toilet thôi !"




      Thẩm Điềm vẫn nhúc nhích, nhìn hai người dựa sát vào nhau phía trước, tay của bị quần áo của nam sinh che lấp, nhưng cũng có thể nhìn để ở đâu, thậm chí bởi vì cánh tay ấy, eo của nam sinh lộ ra vùng da màu lúa mạch.




      Thẩm Điềm mặt đỏ tới mang tai ngu ngơ, nửa là ngượng ngùng nửa là đau lòng, bạn học bên cạnh lại lôi kéo, lúc này mới cúi đầu bước nhanh qua hai người.




      Cố Hàm Ninh khỏi ngẩng đầu, qua cánh tay Triệu Thừa Dư, thấy hai nữ sinh cúi đầu bước nhanh vọt vào toilet, quá hai giây, lại cúi đầu, càng thêm vội vàng lùi lại, xoay người, vào toilet nữ cách vách...




      "Ừm, hình như dọa đến bạn học của cậu rồi, làm sao bây giờ?"




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cười mắng Triệu Thừa Dư cái, nhịn được, lại vùi đầu nở nụ cười hả hê làm Triệu Thừa Dư nghe, cũng nhịn được vừa lắc đầu vừa cười ra tiếng.




      Được rồi, lúng túng, lại vừa buồn cười!




      Đối với những nữ sinh , bọn họ như vậy, có được tính là vượt cấp quá ?




      Tình cảnh này thích hợp để tiếp tục, Cố Hàm Ninh cười giận Triệu Thừa Dư cái, ngoan ngoãn rút tay ra, hai người tăng tốc bước chân trở về phòng thuê.




      Chí ít, trong hoàn cảnh được tự nhiên lắm, da mặt mỏng cảm thấy ngại ngùng chút.




      Ừ, cần che giấu lúng túng, có lẽ còn có bạn học Triệu rèn luyện da mặt!




      Hai nữ sinh nắm tay toilet lề mề mãi đến mười mấy phút đồng hồ sau rốt cục đẩy cửa vào, sau đó cúi đầu, ngồi vào chỗ trống gần cửa nhất, cũng biết có phải là cẩn thận xác định xem ở cửa toilet có ai rồi mới dám ra ?




      Cố Hàm Ninh phát , Thẩm Điềm lúc đầu như có như ngắm Triệu Thừa Dư vài lần, cũng lại nhìn trộm nữa, chỉ chuyên chú cười với bạn học bên cạnh, tươi cười sáng sủa, ngược lại thoải mái hơn so với lúc nãy rất nhiều.




      Ách, đây là phát Triệu Thừa Dư tốt đẹp như trong tưởng tượng của bé, cho nên, hoàn toàn thất vọng với bạn học Triệu rồi?




      Ừm, được rồi, đây là chuyện tốt! Mỗi người đều có lúc hoàn toàn tỉnh ngộ, sáng suốt!




      Cố Hàm Ninh mím môi cười, tay trái vươn đến trong tay phải Triệu Thừa Dư, ngón trỏ chọc.




      "Bạn học Triệu, thêm bài nữa!"




      Triệu Thừa Dư lòng bàn tay ngứa, nhịn xuống xúc động muốn tránh né, để tùy chọc, cười nhíu mày.




      "Song ca?"




      "Khụ, mình thích nghe cậu hát!"




      Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, tay ra sức, đẩy cậu phen.




      "Mau chút mau chút!"




      Giọng Triệu Thừa Dư rất êm tai, Cố Hàm Ninh quyết định để cậu học thêm bài, sau này cũng có thể tiết kiệm tiền mua album nghe nhạc rồi!




      ________ Hết chương 41 ________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42: Lãng mạn



      Rốt cuộc Cố Hàm Ninh vẫn gọi cuộc điện thoại rồi ở lại ăn cơm tối.




      Hiển nhiên tâm trạng Triệu Thừa Dư rất tốt, lại hát thêm hai bài dành cho Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh cười đến mặt mày cong cong, vô cùng cổ vũ ra sức vỗ tay, chờ đến Triệu Thừa Dư để lại mic, về ngồi xong, liền dán sang, xòe tay ra, hơi chu môi cười: "Cậu xem, tay mình đều vỗ đến đỏ rồi!"




      Triệu Thừa Dư cười, hai tay nắm tay Cố Hàm Ninh, cúi đầu hôn cái trong lòng bàn tay .




      "Cảm ơn cổ vũ!"




      Cố Hàm Ninh mím môi cười đến vui sướng, mắt sáng lóng lánh, vô cùng đẹp mắt.




      Triệu Thừa Dư nhìn mà đáy lòng khẽ run, muốn để ý cảnh tượng, ôm Cố Hàm Ninh hôn cái...




      Mọi người đều là sinh viên, dĩ nhiên là theo chế độ AA (chia đều), hát xong, tìm nhà hàng ở gần đó ăn cơm, vừa vặn thuê phòng.




      Cố Hàm Ninh quyết tâm sắm vai , mím môi cười yếu ớt, rúc vào bên cạnh Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư săn sóc rót nước gắp đồ ăn, tầm mắt chỉ xoay quanh bạn và thức ăn.




      Vốn cũng có người thầm muốn uống rượu, đáng tiếc bị mấy vị nữ sinh nhất trí phản đối.




      Đợi lát nữa phải trở về nhà, đều là sinh viên giỏi uống rượu, uống đến khắp người mùi rượu, làm sao vào cửa?




      Ăn xong bữa cơm, Cố Hàm Ninh phát tầm mắt của Thẩm Điềm luôn vô tình hay cố ý trốn tránh và Triệu Thừa Dư.




      Trong lòng Cố Hàm Ninh bật cười.




      Được rồi, giống như dọa đến bé rồi.




      Ừ, thu hoạch như thế này ra là ngoài ý muốn!




      Sau khi ăn xong đều tự mình về nhà.




      Nhóm nam sinh rối rít tỏ ra có phong độ thân sĩ, từng người ghép thành đôi, đưa nữ sinh về nhà.




      Thẩm Điềm và nữ sinh cùng tiểu khu khác, do chàng trai chất phác vốn định song ca với Thẩm Điềm đưa về.




      Cố Hàm Ninh nhìn Thẩm Điềm ràng do dự lúc, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.




      Chàng trai kia thấp thỏm, lập tức biến thành mừng rỡ.




      Thời niên thiếu, vốn là như vậy, ánh mắt đuổi theo chàng trai xuất sắc trong lớp, phía sau các đứng đầu lớp, ra cũng có rất nhiều ánh mắt chàng trai.




      Chỉ là các chàng trai kiêu ngạo, đều quen quay đầu tìm kiếm, cho nên luôn nhìn chăm chú vào bóng lưng của người khác, bỏ lỡ hình bóng sau lưng mình, khiến người tiếc nuối.




      Nhưng mà, tiếc nuối thời niên thiếu, có lúc cũng là loại tốt đẹp!




      Mối tình đầu a, chua xót ngọt ngào, dư vị vô cùng!




      Cười tạm biệt các bạn học, hẹn lần tới tụ tập tiếp.




      Triệu Thừa Dư mở áo khoác ngoài, kéo Cố Hàm Ninh vào trong ngực.




      " thôi, nỡ đưa cậu trở về..."




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu đón ánh mắt quyến luyến của Triệu Thừa Dư, nhàng cười, đưa tay ôm hông cậu, dính sát vào, hấp thụ ấm áp ngọt ngào!




      "Ngày mai phải có thể gặp rồi!"




      "Còn phải đợi đến ngày mai đấy!"




      Triệu Thừa Dư phải có tiếc nuối .




      Trong trung chậm rãi bay bay hạt tuyết mỏng, Triệu Thừa Dư ôm càng chặt hơn, rất sợ để giọt tuyết rơi xuống người Cố Hàm Ninh.




      Đoạn đường này ra dài, khí ướt lạnh dường như muốn thẩm thấu vào trong xương, nhưng hai người đều rất chậm, vô ý thức kéo dài hành trình ôm nhau.




      "Ừ...nếu lạnh, cậu có thể để tay tới... eo mình..."




      Triệu Thừa Dư đàng hoàng , lại tự chủ được hơi đỏ lỗ tai.




      Cậu nghĩ tới buổi chiều, hình ảnh lúc Cố Hàm Ninh "sưởi ấm" người cậu …




      "Ha ha! Thôi, tại tay quá lạnh !"




      Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhưng tay quá cóng rồi, cũng nỡ khiến cậu cóng theo.




      ", sao cả..."




      Triệu Thừa Dư là cảm thấy sao cả, tuy rằng lạnh, nhưng cảm nhận kia, là làm cho người ta nhớ nhung...




      Chỉ cần vừa nghĩ tới buổi chiều... Người cậu liền dâng lên luồng khí nóng, va chạm khắp người, lung tung tìm đường ra...




      Cố Hàm Ninh cười trộm, véo vào khu thịt mềm eo Triệu Thừa Dư.




      "Mình nỡ đây! Chờ sau này, tay ấm áp chút ..."




      "Ừ!"




      Triệu Thừa Dư đỏ mặt, đáy lòng hơi thất vọng.




      Giọt tuyết dần dần biến thành bông tuyết lơ phơ lất phất, nhàng bay bay.




      Cố Hàm Ninh vốn chỉ định để Triệu Thừa Dư đưa đến cửa tiểu khu, nhưng Triệu Thừa Dư cứ thế ôm buông tay, mạch đưa đến đầu cầu thang nhà bác của Cố Hàm Ninh.




      "Ai, phải mai gặp rồi ..."




      Triệu Thừa Dư cảm thán .




      Cố Hàm Ninh cười, túm lấy vạt áo của Triệu Thừa Dư, nhón chân lên mổ ngụm môi cậu.




      " tới hai mươi bốn giờ nha, rất nhanh!"




      Triệu Thừa Dư , ôm chặt lấy, lại hôn lại gặm, đây là chuyện mà cả chiều nay cậu muốn làm !




      ghiền! Lại cúi đầu môi lưỡi quấn quýt, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc rồi mới gắng tách ra.




      Cố Hàm Ninh cười khẽ đẩy đẩy lồng ngực Triệu Thừa Dư.




      "Mình lên đây..."




      Triệu Thừa Dư cúi đầu lại mổ ngụm, lúc này mới lưu luyến rời buông lỏng tay.




      "Ngày mai mình cũng đón cậu!"




      Cố Hàm Ninh cười vẫy tay lên lầu, lúc lên chỗ rẽ cầu thang, nhìn lại, Triệu Thừa Dư còn đứng ở nơi đó, bông tuyết bị đèn đường ánh vàng bao phủ trở nên nhiễm màu vàng óng, bay xuống bờ vai cậu. Thấy mình quay đầu, Triệu Thừa Dư lại nở nụ cười, vẫy tay với mình.




      Giây phút này, Cố Hàm Ninh muốn lại quay đầu chạy tới, nhào vào trong lòng cậu, ôm chặt, buông tay!




      Bước chân ngập ngừng, Cố Hàm Ninh giọng thở dài, sau đó mới di chuyển bước chân, chậm rãi lên lầu.




      Mùng bốn tháng giêng, cả nhà Cố Hàm Ninh đến nhà bác cả ăn cơm.




      Bây giờ nhà bác cả của Cố Hàm Ninh ở bên cạnh ủy ban huyện, rất gần nhà .




      Cố Hàm Ninh trước, buổi chiều mình muốn tìm bạn học, buổi tối cũng trở về ăn cơm.




      Sau bữa trưa, Cố Hàm Ninh liền vội vã .




      Triệu Thừa Dư gửi vài tin nhắn, Cố Hàm Ninh sợ cậu chờ, chạy chậm ra cửa, còn chưa ra đến cổng tiểu khu thấy bóng dáng quen thuộc đường chính.




      Hôm nay Triệu Thừa Dư mặc áo lông màu đen, quần bò màu đen, giày da màu đen, bởi vì còn có bông tuyết bay, cho nên kéo mũ áo khoác lên




      Cố Hàm Ninh thích Triệu Thừa Dư ăn mặc sạch gọn gàng, nhìn rất có tinh thần.




      "Thừa Dư!"




      Triệu Thừa Dư vừa quay đầu là thấy được Cố Hàm Ninh tươi cười chạy chậm tới, cười dang hai tay, đón Cố Hàm Ninh kéo vào trong lòng, cúi đầu hít sâu hai cái mái tóc , lúc này mới cảm thấy lúc đợi chờ nôn nóng vừa rồi trở thành hư !




      " thôi."




      Bọn họ muốn đến điểm bán vé tàu hỏa trung tâm thành phố, lúc mua xong dạo trong quảng trường Vạn Hối.




      Từ nhà bác Cố Hàm Ninh ngồi xe buýt ba điểm.




      Hôm nay người dạo phố dường như rất nhiều, hai người chờ tới chiếc xe buýt, có chỗ ngồi.




      Ngày tuyết rơi, xe buýt chậm, toa hành khách hơi đung đưa, Cố Hàm Ninh gần sát Triệu Thừa Dư, được cậu ôm đứng vững vàng bước chân.




      Xuống xe, Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh qua đường cái, đối diện chính là điểm vé xe tàu.




      Trước cửa bán vé tàu hỏa có hơn hai mươi người xếp hàng, đội ngũ kéo dài đến tận cổng.




      "Cậu ngồi lúc, mình xếp hàng."




      Triệu Thừa Dư chỉ vào bên chỗ ngồi, mình tới sau cùng đội ngũ.




      Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn ba chỗ ngồi dựa tường lạnh lẽo, tới phía sau Triệu Thừa Dư.




      "Chúng ta cùng nhau xếp."




      Cố Hàm Ninh cười cười với Triệu Thừa Dư quay đầu lại.




      "Được!"




      Triệu Thừa Dư nửa nghiêng người, cười đáp.




      "Mua vào sáng hay chiều 15?"




      "A!" Cố Hàm Ninh trừng mắt, nhìn Triệu Thừa Dư rằng, nhịn được đưa tay nhéo hai cái rồi cấu cái lên eo cậu!




      "Nha! Eo mình khẳng định bị cậu cấu tím bầm rồi!"




      Triệu Thừa Dư rất vô tội mở to mắt, cũng tránh, tùy Cố Hàm Ninh nhéo rồi cấu!




      "Hừ! Cậu da dày thịt béo, nào cấu đến tím được!"




      dùng lực cũng là nghĩ trước, đâu thể nào thực cấu quá đau!




      Nhưng mà, Cố Hàm Ninh vẫn xoa xoa, mới thả tay xuống.




      Cố Hàm Ninh hơi bĩu môi, giận liếc mắt Triệu Thừa Dư.




      "Mua vé giờ chiều 13!"




      "Nga! Trường học có chuyện, cậu phải đến sớm sao?"




      Cố Hàm Ninh phồng má, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư lời nào!




      "13... 14..." Triệu Thừa Dư đáy lòng nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe, "Nha! Mình chú ý... cậu, cậu muốn quà gì?"




      "Quà chẳng lẽ muốn chính bản thân mình đề xuất sao?"




      Cố Hàm Ninh cười liếc Triệu Thừa Dư cái, ra rất nhiều năm rồi chưa từng có lễ tình nhân, nếu như phải ngày hôm qua nhìn đến thời gian về trường lịch treo tường, cũng chú ý tới.




      "Cậu muốn cái gì cứ với mình, như vậy mình cũng cần vặn óc tặng quà cậu thích!"




      Được rồi, Cố Hàm Ninh cũng cảm thấy rất có lý, tuy rằng ít chút bất ngờ và lãng mạn, nhưng đủ thực dụng!




      Chí ít, có chuyện muốn ăn cơm Trung, mà lại che giấu buồn bực mở miệng, sau đó Triệu Thừa Dư tỉ mỉ lên kế hoạch đưa ăn đồ tây, lại cảm thấy ăn bít tết hại dạ dày.




      Cố Hàm Ninh thở dài dưới đáy lòng, quả nhiên phải là thiếu nữ mơ mộng rồi, cuộc sống bây giờ, nhanh vượt qua mặt ngây thơ, trực tiếp vào thực tế...




      Đàn ông luôn đoán ra lòng của phụ nữ, nhưng phụ nữ mà lại thích để đàn ông đoán đoán lại.




      và Triệu Thừa Dư, vẫn là ổn định trải qua cuộc sống !




      bài xích Triệu Thừa Dư ngẫu nhiên có thể làm ra chút ngạc nhiên vui vẻ, tuy bình thường, vẫn là để tâm bình thản, thẳng .




      , cậu có thể làm được, bằng lòng làm, làm sao tận hưởng niềm thích thú được coi trọng này? !




      Cố Hàm Ninh xoắn xít, cười yếu ớt để trán ở lưng Triệu Thừa Dư, đôi tay vươn tới hông cậu, nhàng ôm.




      "Ừ... Nếu như ngày đó thời tiết tốt, phòng ngủ lại có người, hai chúng ta có thể lấy hai cái ghế, ngồi ở sân thượng phơi nắng mặt trời, nhằn hạt dưa, bóc vỏ quýt, tâm chuyện..."




      "Được..."




      Triệu Thừa Dư quay đầu lại mà cầm tay Cố Hàm Ninh vòng lên đặt ở trước người cậu, ngón cái nhàng vuốt ve, giọng trầm thấp, mang theo chút ý cười.




      Mua vé, nhiệm vụ quan trọng hoàn thành, hai người tay trong tay tới quảng trường Vạn Hối.




      biết lúc nào tuyết ngừng lại, chân trời lộ ra ánh mặt trời le lói chiếu sáng đô thị sau tuyết rơi, đặc biệt sáng ngời.




      Thời tiết lạnh, hai người cũng có lòng dạo phố.




      " xem phim, hay là ăn đồ ngọt? Tùy cậu chọn!"




      Cố Hàm Ninh đưa ra hai ngón tay, cười quơ quơ trước mặt Triệu Thừa Dư.




      "Hay là xem phim ."




      Triệu Thừa Dư nhíu mày suy nghĩ chút .




      ra, cậu muốn nhất chính là, tìm chỗ nào người, hai người trò chuyện với nhau...




      Khụ khụ, cũng chỉ là chuyện!




      Lúc ở trường học, có thể gặp mặt hàng ngày, bây giờ mỗi lần gặp mặt, cũng phải tính toán thời gian.




      Cố Hàm Ninh cũng rất có hứng thú, lôi kéo Triệu Thừa Dư đến rạp chiếu phim bên trong quảng trường Vạn Hối, mua vé bộ phim viễn tưởng mới công chiếu gần đây.




      "Tại sao có chỗ ngồi đôi?"




      Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm vé, hết sức vui thầm.




      Cố Hàm Ninh buồn cười liếc giận cậu cái.




      " tại rạp chiếu phim mới đều có chỗ ngồi đôi. Hơn nữa, chỗ ngồi đôi và hai cái ghế đơn có khác biệt sao? Ừm, quân tử lấn phòng tối (*), biết ? !"




      [(*)Quân tử làm chuyện cho người ta biết]




      "Khụ, thôi, sắp chiếu rồi. Cậu muốn ăn bỏng ngô ?"




      Triệu Thừa Dư nghiêng đầu, nắm tay ho tiếng, kéo Cố Hàm Ninh cười híp mắt qua, đầu cũng quay lại đến quầy bán quà vặt của rạp chiếu phim!




      ________ Hết chương 42 ________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43 : Ngọt cay



      Bộ phim bắt đầu, Cố Hàm Ninh xem vô cùng nghiêm túc, lập tức im bặt, mắt nháy nhìn màn ảnh.




      Triệu Thừa Dư trừng mắt, nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt, tâm trạng tụt xuống đáy cốc!




      là ấm ức!




      có ghế đôi thôi , lại còn là vị trí hàng đầu tiên !




      Hàng đầu tiên cũng thôi, bốn phía còn bị trẻ con bao quanh, hại cậu chỉ có thể ngước mắt nhìn nhân vật chính bên trong màn hình.




      ra đây phải là lần đầu tiên Cố Hàm Ninh xem bộ phim này, nhưng vẫn xem rất say sưa ngon lành.




      Bởi vì mua vé vội, lần chiếu gần nhất gần như đều kín chỗ rồi, chỉ còn chỗ ở hàng thứ nhất.




      Bởi vì là bộ phim viễn tưởng già trẻ đều phù hợp, trong thời gian nghỉ đông này, trong hội trường, hầu hết là người thuộc lứa tuổi 10 đến 20 xem.




      Cười đùa, tiềng ồn ào, còn náo nhiệt hơn so với bên trong màn hình….




      Từ trong rạp chiếu phim ra ngoài, Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư tiến hành hoạt động thứ hai của hôm nay —— tiệm bánh ngọt.




      giống với vài năm sau, từng tiệm bánh ngọt xuất như măng mọc sau mưa vậy, lúc này, tiệm bánh ngọt rất là ít.




      " phải , xem phim và ăn đồ ngọt, hai chọn sao?"




      Triệu Thừa Dư tỏ vẻ kháng nghị.




      "Ừ, đúng vậy, hai chọn , chọn tiến hành trước, vừa rồi cậu chọn xem phim trước, như vậy ăn đồ ngọt liền xếp thứ hai a!"




      Cố Hàm Ninh vui vẻ giải thích tỉ mỉ, cười híp mắt lôi kéo Triệu Thừa Dư vào tiệm bánh ngọt.




      Triệu Thừa Dư chỉ có thể bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu.




      Lúc bọn họ ở thành phố H, cậu cũng cùng Cố Hàm Ninh nếm đồ ngọt.




      Cậu thích ăn đồ ngọt, nếu như phải là bởi vì Cố Hàm Ninh, cho dù qua tiệm bánh ngọt, cậu cũng quay đầu ngắm cái.




      Nếu như, chỉ phải ngoan ngoan vào, còn phải cùng ăn!




      Đúng! Vốn dĩ cậu thích tiệm bánh ngọt, là bởi vì Cố Hàm Ninh có thói quen rất xấu.




      Lần đầu tiên theo tiệm bánh ngọt, mình thích ăn rất nhiều đồ ngọt, khó mà lựa chọn, cho nên gọi nhiều suất.




      Triệu Thừa Dư nghĩ, gọi gọi, chỉ cần Cố Hàm Ninh muốn, thích ăn mấy suất mấy suất.




      Mỗi suất Cố Hàm Ninh cũng nếm nửa, nếu như cảm thấy hương vị bình thường chỉ thử vài miếng, sau đó, cười híp mắt ấm giọng đẩy đồ ngọt còn dư lại đến trước mặt cậu.




      "Thừa Dư, mình ăn hết, còn lại cậu ăn giúp mình ?"




      Cố Hàm Ninh hơi híp mắt, lúc đó đuôi lông mày dài hơi nhướn lên có vẻ rất quyến rũ, kết hợp với đôi môi hơi vểnh lên của , lần nào cũng khiến tim cậu đập rộn lên.




      Lúc ấy đầu cậu nóng lên, liền phóng khoáng tiếp nhận thìa múc miếng to cho vào trong miệng mình.




      Chỉ trong nháy mắt, quả thực là có khổ khó nha!




      Sau khi gắng nuốt vào, Triệu Thừa Dư nhìn năm sáu suất đồ ngọt to to trước mặt, trong miệng ngọt ngấy, trong lòng đau khổ nha!




      Thực , cậu thà rằng uống thuốc đông y tháng, cũng muốn ăn bữa tiệc đồ ngọt này !




      Tất nhiên Cố Hàm Ninh biết bữa cơm đồ ngọt lần trước dọa đến Triệu Thừa Dư, cho nên thấy Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, trong lòng liền cười trộm.




      Được rồi, lần trước có phần cố ý giở trò xấu, nhưng nghĩ tới, Triệu Thừa Dư mình thích ăn đồ ngọt, thực tế, chỉ dùng từ thích để hình dung, còn chưa đủ chuẩn xác, nghiêm chỉnh mà , phải là ghét.




      Lần này Cố Hàm Ninh quyết định vô cùng nhân từ, cho nên chỉ gọi sữa hai lớp (*).




      (*)Hình ảnh cho sữa hai lớp :






      "Mình ăn no rồi, buổi tối cậu phải mời mình ăn cơm, thế nào mình cũng phải để chừa lại chút chỗ trống."




      Cố Hàm Ninh liếc Triệu Thừa Dư cái, cười nhạo.




      Trong cửa hàng có nhiều người lắm, hai người ngồi ở góc khuất, cây xanh cao lớn để ở bên, tạo thành khung cảnh nửa bí .




      Sữa màu trắng được đựng trong chiếc bát sứ màu lam, rất cảnh đẹp ý vui.




      Cố Hàm Ninh nhịn được vểnh môi, cầm lấy chiếc thìa tinh xảo, cẩn thận múc thìa ở mặt bỏ vào trong miệng!




      Ừ! Ăn ngon !




      Cố Hàm Ninh hưởng thụ nheo mắt lại, thìa lại thìa, lập tức ăn hơn nửa bát, ngẩng đầu, thấy Triệu Thừa Dư cầm tạp chí ở bên cạnh lật xem, con ngươi xoay vòng, tiếng động cười ha ha.




      "Thừa Dư!"




      Triệu Thừa Dư nghe tiếng ngẩng đầu lên, làn môi liền bị Cố Hàm Ninh nghiêng người sang chuẩn xác ngậm chặt.




      Đầu tiên là làn môi vò , sau đó Cố Hàm Ninh liền hơi thò đầu lưỡi ra, khẽ liếm chút môi Triệu Thừa Dư.




      Hương sữa trong lành kèm theo xúc cảm mềm mại lưu luyến ở khóe môi, đáy lòng Triệu Thừa Dư vừa động, nhịn được mà phối hợp hơi hé miệng.




      Cố Hàm Ninh thấy đúng thời cơ, dính sát vào, đầu lưỡi khẽ cậy ở giữa răng môi của Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư vội vàng để tạp chí trong tay xuống, đôi tay vòng lại, muốn ôm Cố Hàm Ninh tới gần mình, đột nhiên trong miệng lưỡi liền xuất khối ngọt mềm gì đó.




      Cố Hàm Ninh thấy thực được rồi, nhanh chóng lui ra, cười ngồi nghiêm chỉnh trở lại ghế mình.




      Triệu Thừa Dư cứng đờ, lập tức cười nhìn Cố Hàm Ninh, bất đắc dĩ nuốt ngụm sữa hai lớp trong miệng xuống.




      Từ tiệm bánh ngọt ra ngoài hơn năm giờ, Triệu Thừa Dư dắt thẳng vào nhà ăn Nhật gần đó.




      "Chậc, tại sao phải ăn món ăn Nhật Bản, vừa đắt vừa ăn lịch !" Cố Hàm Ninh ghét bỏ .




      Triệu Thừa Dư để ý , lập tức xong với nhân viên phục vụ, liền lôi kéo Cố Hàm Ninh vào trong.




      "Gần đây, chỉ có nơi này có căn phòng đôi !"




      Triệu Thừa Dư cũng ngoảnh đầu lại, nhàng câu như vậy.




      Đáy lòng Cố Hàm Ninh nhảy dựng, có tia hối hận vừa rồi trêu cợt Triệu Thừa Dư !




      Mặc dù là căn phòng đôi, nhưng cửa phía sau mở, bên trong cũng rất rộng rãi, giường sạch , ra cũng có thể chứa tới năm sáu người.




      Cố Hàm Ninh tò mò đánh giá.




      "Mình cũng biết nơi này còn có quán như vậy. Tốn rất nhiều tiền ?"




      "Yên tâm, mình mang ví tiền." Triệu Thừa Dư cười kéo Cố Hàm Ninh ngồi xuống, "Đây là quán của rể họ mình, mình có thể được giảm giá."




      " ra là thế. Có thể ăn phải trả tiền sao?"




      Cố Hàm Ninh theo ngồi khoanh chân xuống, kế bên Triệu Thừa Dư, cười giọng hỏi.




      "Có thể, chỉ cần ăn xong hai chúng ta chịu trách nhiệm rửa hết bát hôm nay!"




      "Chậc, cậu nể mặt!"




      Cửa bị nhàng kéo ra, người phục vụ tới đưa thực đơn rót nước trà rồi ở bên cạnh chờ gọi món.




      Triệu Thừa Dư cười liếc Cố Hàm Ninh cái, mở thực đơn.




      "Cậu muốn ăn cái gì? Sashimi cá hồi ở đây tệ, muốn ít ?"




      "Ừ, có thể a!"




      Hai người đầu kề đầu, ghé vào trước thực đơn, cậu món này, mình món khác, cơm nóng để đến cuối hẵng gọi.




      Chỉ chốc lát sau, sashimi, sushi, từng món được đưa lên.




      Cố Hàm Ninh chọn sushi nếm thử.




      "Ừm, hương vị cũng tệ lắm."




      "Ừ, cậu nếm thử, cái này cũng khá được."




      Triệu Thừa Dư bên cười , Cố Hàm Ninh quay đầu, lại thoáng cái bị ngậm miệng!




      Cố Hàm Ninh mở to mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh sáng ngời hàm chứa ý cười nồng đậm gần trong gang tấc của Triệu Thừa Dư, muốn lui về sau, cái gáy bị chặn, tay Triệu Thừa Dư sớm chờ ở đó !




      Cảnh tượng này, vô cùng quen mắt nha!




      Được rồi, đàn ông quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi! lấy lại danh dự liền thể sống!




      Cố Hàm Ninh hơi rũ mắt, rất phối hợp có giãy dụa.




      Đôi môi của Triệu Thừa Dư để sát môi Cố Hàm Ninh, giọng cười mấy tiếng, sau đó môi động trước, lưỡi động sau, khẽ liếm từ từ gặm, đầu lưỡi vòng quanh, cho đến khi chính cậu cũng chịu nổi rồi, thở khẽ tiếng, đôi tay ôm Cố Hàm Ninh dính sát vào mình, đầu lưỡi nhanh chóng thăm dò vào trong miệng Cố Hàm Ninh!




      Cố Hàm Ninh sắp chảy cả nước mắt ra, đột nhiên ra sức đẩy Triệu Thừa Dư ra, cầm lấy nước trà bàn nốc mạnh!




      "Triệu Thừa Dư! Đầu lưỡi của cậu là làm bằng gì? Đồ ngọt cậu ăn nổi, ngụm mù-tạt to thế cậu ngậm được!"




      Cố Hàm Ninh thở ra, cái vị vừa cay vừa sặc trong cổ họng rốt cục bị hòa tan, quay đầu, ửng đỏ mắt, chìa ngón trỏ, trừng mắt lên án!




      "Ừ, cái này phải luyện!" Triệu Thừa Dư cười cầm ngón tay ngọc thon thon chỉ vào mũi mình của Cố Hàm Ninh, thuận thế ôm vào lòng.




      Cố Hàm Ninh áp tay vào lồng ngực Triệu Thừa Dư, ngồi thẳng người, trở nên to gan, sà vào, hai tay ôm lấy cổ Triệu Thừa Dư, ra sức gặm cằm cậu, chỉ là cằm, gặm cằm xong, gặm gò má, sau đó là vành tai, cổ!




      Đầu tiên Triệu Thừa Dư còn nhịn xuống cảm giác hơi đau, ôm eo Cố Hàm Ninh, giọng cười, nhưng từ từ cười được, nhất là Cố Hàm Ninh gặm cắn từ ràng trở nên mờ ám.




      Bắt đầu từ vành tai, lực của hàm răng Cố Hàm Ninh trở nên , là cắn, bằng là cọ, khẽ liếm dần ngậm, càng thêm giày vò người!




      Triệu Thừa Dư ngưng cười, ngửa ra sau tựa vào tường, lộ ra cái cổ, càng tiện cho Cố Hàm Ninh "vùi đầu tận lực", ánh mắt mê mẩn, giọng thở sâu, cảm giác tê dại từ bụng hơi luồn lên, chậm rãi gia tăng, đôi tay từ eo Cố Hàm Ninh, dời đến bờ vai, đặt , nỡ đẩy ra...




      Cố Hàm Ninh lộ ra hàm răng khéo léo, nhàng cọ lên cổ Triệu Thừa Dư, môi miệng ngậm , từ vành tai chậm rãi chuyển xuống chỗ yết hầu, tay kéo cổ áo sơ mi của Triệu Thừa Dư, liếm cắn xuống.




      Cố Hàm Ninh cởi chiếc cúc cùng của áo sơ mi, đôi môi mềm mại ấm áp dán xuống làn da, bị chiếc áo len chặn lại, trong chốc lát con đường phía trước bị ngăn cản, Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày, hơi ngẩng đầu.




      Hơi thở ấm áp lệch khỏi quỹ đạo, Triệu Thừa Dư đáy lòng cuồng loạn, duỗi tay ra quyết định túm Cố Hàm Ninh về.




      "Đáng ghét!"




      Cố Hàm Ninh nhíu mày giọng mắng, đợi Triệu Thừa Dư có động tác, vén vạt áo len và áo sơ mi của cậu lên, thoáng cái kéo đến ngực, lại cúi đầu!




      Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy lồng ngực vừa lạnh lại nóng, toàn thân nóng rực, thỏa mãn, rồi lại vô cùng hư , duỗi thẳng hai chân, thả lỏng thân thể, tùy ý Cố Hàm Ninh thăm dò!




      Đôi môi Cố Hàm Ninh lần nữa dán lên làn da nơi lồng ngực Triệu Thừa Dư, lặp lại động tác vừa rồi, gặm liếm rồi hôn, chậm rãi rời xuống, từ lồng ngực đến bụng, nhúm lông màu đen lộ ở phía dây thắt lưng, thẳng tắp vào dưới quần bò, đầu lưỡi Cố Hàm Ninh khẽ liếm, vòng quanh nhúm lông này, cho đến khi hơi ướt át!




      Cố Hàm Ninh khẽ ngẩng đầu, thở phì phò, liếc nhìn bộ phận nhô lên.




      "Hàm Ninh..." Triệu Thừa Dư hơi mở mắt, nhìn Cố Hàm Ninh trong mắt có tia biết phải làm sao.




      Cố Hàm Ninh nghiêng đầu mím môi cười, ngồi chồm hỗm cạnh đùi Triệu Thừa Dư, lần nữa cúi đầu, đuôi tóc mềm mại rủ xuống bên má, cùng nhau che nơi nhô lên ái muội này!




      Triệu Thừa Dư nặng nề mà hít vào hơi, cảm giác được hàm răng Cố Hàm Ninh áp lên nơi nóng rực của mình, trong phút chốc, chỉ cảm thấy dường như máu toàn thân đều đổ dồn về nơi này, trong đầu ầm ầm nóng rực, thanh đè nén được tràn ra đôi môi!




      Cố Hàm Ninh nâng gò má cũng nóng rực của mình lên, bụng dưới ê ẩm tê dại pha lẫn từng đợt hư dần dần lan tràn.




      Tất nhiên biết loại cảm giác này là cái gì, đáng tiếc, địa điểm đúng đây...




      Đáy lòng Cố Hàm Ninh than , đứng thẳng, trước khi Triệu Thừa Dư kìm nén được muốn ngăn cản, nhấc chân, dạng chân ở đùi Triệu Thừa Dư, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Triệu Thừa Dư, mím môi cười đến quyến rũ, xê dịch từng chút từ đầu gối cậu lên phía trước, mãi đến nơi nhô lên cứng rắn ở dưới thân mình, lúc này mới dừng lại.




      ________ Hết chương 43 ________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :