1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24: Kỳ hạn



      “Ai, mọi người từ từ chuyện, Miêu Miêu, cậu theo mình mua Oden (*) , hiểu sao mình lại thấy đói rồi này!” Thịnh Mạn Mạn hai lời liền qua kéo Thôi Hà Miêu .




      [(*) Oden: món ăn cổ truyền của Nhật Bản, thường ăn vào mùa đông]




      Phạm Ý Mân và Mạnh Khởi Đức sau khi chào hỏi Cố Hàm Ninh cũng quay về phòng.




      Chỉ loáng cái, con đường chỉ còn lại có ba người.




      Cố Hàm Ninh nhìn Cao Thần cười, và Triệu Thừa Dư nhìn bản thân mình, tỏ vẻ gì tự đánh giá.




      Cao Thần cười bước gần đến muốn lên tiếng, Triệu Thừa Dư ở bên nhìn Cố Hàm Ninh trước: “Cố Hàm Ninh...”




      “Ừ?”




      Cố Hàm Ninh khẽ nhếch khóe môi lên, ánh mắt trong trẻo thẳng tắp nhìn Triệu Thừa Dư, nhưng thực tế căng thẳng đến mức ngừng cả hô hấp.




      Triệu Thừa Dư nhìn ánh mắt chăm chú của Cố Hàm Ninh, chợt trong lòng truyền tới dòng khí nóng, vọt lên lòng can đảm cậu khó khăn lắm mới xây dựng được, suýt chút nữa sụp đổ.




      Triệu Thừa Dư mấp máy môi, gắng kiềm chế tim đập kịch liệt.




      “Cố Hàm Ninh… mình, thích cậu…”




      Cố Hàm Ninh thở ra hơi, buông lỏng bàn tay nắm chặt, rũ mắt xuống che giấu vẻ mặt, nhưng nhịp tim tăng nhanh, chính cũng cảm thấy rất ràng.




      Giọng Triệu Thừa Dư trầm thấp, lại có cường độ dễ làm cho người ta cảm thấy rung động, trong nháy mắt bắt đầu đốt cháy lòng dạ Cố Hàm Ninh, đáy lòng ấm áp, mặt mày hồng hào, cũng có vài phần mừng rỡ.




      Nhưng Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, khóe môi mím thành đường, nhưng lại lộ ra vài phần nụ cười, là vui mừng, thà rằng là lễ phép.




      Triệu Thừa Dư nhìn , điều này thể ý gì, cả trái tim thấp thỏm, đập ổn định…




      “Cố Hàm Ninh … cậu cần khó xử … mình chỉ muốn có cơ hội công bằng … nếu như … nếu như cậu khó xử, có thể thẳng.”




      Triệu Thừa Dư cúi thấp đầu, hạ giọng bổ sung, trong lòng khỏi lo lắng.




      “Ừ, mình thực có chút khó xử...” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, lông mày chau lại, dường như trong lòng khó chịu, nhìn Cao Thần chút, lại quay sang nhìn Triệu Thừa Dư, làm cho cả hai người bắt đầu căng thẳng.




      Cho dù Cao Thần có tự tin bao nhiêu trong lòng cũng sinh sợ hãi.




      “Ách, mình khó có thể quyết định …”




      Cố Hàm Ninh lấy ngón trỏ sờ cằm, có vẻ như suy tư.




      Triệu Thừa Dư khỏi ngừng lại hô hấp, sợ mình quấy nhiễu đến Cố Hàm Ninh.




      Cao Thần cũng cùng dạng, đến lúc này cậu có chút hối hận buổi trưa mình lại ra. Với tính cách của Triệu Thừa Dư, nếu mình ra cậu ta đợi xem Cố Hàm Ninh đối với mình như thế nào rồi mới tính toán tiếp, hôm nay ngược lại làm khơi dậy dũng cảm của cậu ta, lại thêm biến số.




      Cố Hàm Ninh trầm ngâm lát, mới do dự : “Hay để mình cân nhắc thời gian nữa, à hay là định kỳ hạn… Cuối kỳ trước khi trở về nhà, mình chắc chắn cho các cậu đáp án, tại chúng ta vẫn làm bạn như trước, có được ?”




      Cố Hàm Ninh mở to mắt, hai bàn tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt khó xử cầu xin.




      “Có được ?”




      Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu, mặc dù trái tim chỉ thả lỏng ra hơn nửa, nhưng rốt cuộc phán án tử hình, dù gì cũng là kế hoãn binh.




      “Được, mình vốn muốn làm cậu khó xử…Tóm lại, mặc kệ cậu quyết định như thế nào…Mình cũng có thể chấp nhận!”




      Nếu đến lúc đó, cậu thua cuộc, cậu cũng có thể chấp nhận, chẳng qua là nỗi đau trong lòng mãi mãi khép lại được… Nhưng chỉ cần Cố Hàm Ninh vui vẻ cậu làm khó xử…




      “Mình cũng vậy, có ý kiến.” Cao Thần cười gượng gạo, chìa tay với Triệu Thừa Dư: “Thừa Dư, chúng ta cạnh tranh công bằng nào.”




      Cao Thần so với Triệu Thừa Dư có vẻ thong dong nho nhã hơn, tuổi còn trẻ nhưng lại rất có phong độ của bậc văn sĩ.




      Cố Hàm Ninh lại rũ mắt xuống trong mắt là nồng đậm chế nhạo




      Đáng tiếc, Cao Thần, từ đầu đến cuối cậuchẳng qua chỉ là người qua đường thôi …




      Thịnh Mạn Mạn trong mồm nhét đầy sâu Oden, lúc kéo Thôi Hà Miêu trở về cảm thấy khí giữa ba người có chút quỷ dị, nhưng nháy nháy mắt, liền ném ra sau đầu, : “Ninh Ninh, lên lầu ~”




      Thôi Hà Miêu lại quay đầu nhìn ba người Cố Hàm Ninh, như có chút suy nghĩ.




      Cố Hàm Ninh cười cười với hai người, câu: "tạm biệt." Sau đó đầu cũng quay lại xoay người trở về.




      Chuyện này kết thúc tốt đẹp, Cố Hàm Ninh rất là hài lòng.




      Quả nhiên Triệu Thừa Dư chính là quá thiếu hụt kích thích!




      Cố Hàm Ninh trở nên vui sướng, liền cảm thấy khẩu vị tốt, đưa tay đoạt lấy chuỗi Oden của Thịnh Mạn Mạn bỏ vào miệng.




      Thịnh Mạn Mạn còn chưa nuốt xuống, trừng mắt nhìn Cố Hàm Ninh cười hì hì, oa oa kêu to.




      Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đùa giỡn với bạn cùng phòng, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàng.




      Cuối cùng, còn có cơ hội, có phải ?




      Mà trong lòng Cao Thần phần lớn lại là thất vọng, vừa trống trải, lại như mất mát.




      Quen biết gần ba năm, cho tới bây giờ cậu được nữ sinh để ý hơn nhiều so với Triệu Thừa Dư, ví như cái nhìn mến của Bạch Vũ Hân, cậu thấy nhiều rồi, tự nhiên cũng thấy bình thường. Chỉ có Cố Hàm Ninh, lại có thể làm cho trái tim của cậu loạn nhịp...




      Cho dù thỉnh thoảng cậu cũng thấy Triệu Thừa Dư cũng nhìn Cố Hàm Ninh chăm chú tương tự như thế, cho nên biết Triệu Thừa Dư thích giống mình, nhưng từ khai giảng đến nay, cậu vẫn tự cho là cậu mới là nam sinh tiếp xúc nhiều nhất với Cố Hàm Ninh, dù sao cậu sớm từ trong miệng Bạch Vũ Hân biết được, khoa của họ rất ít nam sinh, phẩm chất nha, cũng chỉ tạm được.




      Cậu cho là, Triệu Thừa Dư và Cố Hàm Ninh cũng có qua lại cùng nhau, vài lần gặp mặt ăn cơm, đều là do mình, cho dù cậu ta muốn tranh thủ cơ hội, cũng chẳng qua là cho cậu ta cầu xin cho hết hi vọng mà thôi nha?




      nghĩ đến lại làm cho Cố Hàm Ninh trở nên do dự.




      Trong lòng Cao Thần có chút lo được lo mất, rất là bực dọc với kích động của mình, hôm nay ngược lại nhiều chuyện...




      Nhưng mà, cũng chính là kéo dài việc lựa chọn mà thôi, nên cũng cái gì đáng ngại.




      Nữ sinh nha, có người tỏ tình, cho dù phải là người mình thích, đáy lòng vẫn vui sướng, thuận tiện làm cao, cũng rất bình thường…




      Về việc tỏ tình của Cao Thần và Triệu Thừa Dư, ba người đều có ý định tiết lộ cho người khác.




      Nam sinh vốn sơ ý, trừ hai người ra, những người khác trong phòng 205 cũng nhận ra giữa Cao Thần và Triệu Thừa Dư có chút ngượng ngùng mà cứng nhắc, mà ba người còn lại của phòng 617 tất nhiên càng khó nhìn ra manh mối gì từ sắc mặt của Cố Hàm Ninh.





      Lúc này Cố Hàm Ninh rất hài lòng khoảng thời gian trước đây mình và Triệu Thừa Dư “lén lút gặp gỡ”.




      Ba người còn lại trong phòng 617 đều thích vận động, mới kỳ đầu năm nhất có kỳ thi, có bài tâp, càng thích thư viện, Cố Hàm Ninh rủ thấy nhúc nhích, tự nhiên cũng nhiều lời.




      Sân cầu lông và thư viện, sinh viên năm nhất mấy ngày đầu còn có hứng thú, quen thuộc rồi sau này tự nhiên rất ít khi đến nữa, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư hẹn riêng, cũng đụng mặt bạn học.




      Khi ấy, cũng phải cố ý giấu giếm, chẳng qua là cảm thấy cần thiết phải nhắc tới, bây giờ lại cảm thấy tiện lợi.




      Nếu , Cao Thần cũng tỏ tình sơ sài như vậy.




      Sinh viên năm nhất có ít người đương lâu rồi, thậm chí vài lần rồi, thứ hai vừa dắt tay người, chủ nhật lại thay người khác




      Cấp ba, thầy phụ huynh, cố ý áp chế, dẫn đến nhiều người lên đại học gò bó, giải phóng quá độ rồi, rất nhiều người vì đương mà quá lụy tình để cho người khác khỏi cảm thán.




      Loại thoạt nhìn có phẩm chất ưu tú như Cao Thần tất nhiên càng có nhiều người quan tâm. Mà tự Cao Thần cũng nhận ra, chỉ cần cậu ta muốn tìm người, nữ sinh ngừng đáp ứng cậu ta.




      Cho dù Cố Hàm Ninh lãnh đạm với cậu ta hơn so với các nữ sinh khác, cậu ta cũng cảm giác được, Cố Hàm Ninh có lý do từ chối cậu ta.




      Đúng vậy a, Cố Hàm Ninh lấy lý do gì để từ chối cậu ta, cho nên kiếp trước, sau khi Cao Thần tỏ tình xong, Cố Hàm Ninh chỉ do dự lát liền đồng ý.




      Ngoại hình đẹp trai, tính cách sáng sủa, chỉ hai điểm này, liền rất khó để cho ngây thơ ngoan hiền từ chối Cao Thần.




      Cao Thần giống như bộ ảnh màu sắc rực rỡ được chụp rất đẹp đẽ, chỉ nhìn mấy hình ảnh ban đầu, như rất có lực hấp dẫn, chỉ có nhìn qua nửa, mới phát , hóa ra đần độn vị, thậm chí khiến người khác vô cùng ngán.




      Khi nhìn lại từ đầu, mới có thể thấy được bộ ảnh đen trắng, từ ngập ngừng rồi nhìn lại thấy thoáng hấp dẫn, mê mẩn rồi muốn ngừng cũng thể, cả đêm ngủ cũng muốn xem cho hết bộ ảnh.




      Nhưng mới bắt đầu, vẻ đẹp luôn thu hút người hơn.




      Triệu Thừa Dư rất xuất sắc nhưng lại thu liễm vào bên trong, quen thu liễm ánh sáng trước người xa lạ, thoạt nhìn dễ dàng bị ánh sáng hào quang tỏa ra ngoài của Cao Thần che mất.




      Huống chi, tình ở trong trường so với bước vào xã hội lúc nào cũng ảo diệu hơn chút, Mr Right trong lòng nữ sinh cân nhắc đầu tiên chính là ngoại hình, những thứ như vương tử bóng rổ hay vương tử khiêu vũ, Cao Thần là ví dụ điển hình!




      May sao bây giờ Cố Hàm Ninh có tuệ nhãn, trong biển người mênh mông, mới có thể tìm thấy Triệu Thừa Dư đầu tiên!




      Cố Hàm Ninh bình tĩnh trở lại, cầm điện thoại chần chừ chút, cuối cùng lại tắt di động.




      Để Triệu Thừa Dư chờ đợi mấy ngày .




      Cậu cũng nên hiểu, có lúc, buông tay cũng nhất định chính là thành toàn!




      Kiếp này, Triệu Thừa Dư có thành người rộng rãi đến đâu, cũng phải xem Cố Hàm Ninh có đồng ý hay .




      Thứ hai, trời mưa to.




      Cố Hàm Ninh nằm giường, khẽ nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài, nhếch khóe môi lên.




      Tâm tình vui sướng, ngủ ngon, hôm nay trời cũng như ý .




      Trời mưa, rất tốt, cần cân nhắc quẹt thẻ cùng Triệu Thừa Dư nên dùng vẻ mặt gì.




      Trời mưa to mấy giờ, sau đó mới dần dần mưa .




      Mà trời mưa năm ngày, mãi đến buổi trưa ngày thứ sáu, mưa mới dừng.




      Cố Hàm Ninh liên hệ với Triệu Thừa Dư, cũng nhờ cậu tới thư viện giữ chỗ, bởi vì trời mưa, cần lý do, tuần ba lần tập cầu lông cũng bị hủy bỏ.




      Thời gian này, Triệu Thừa Dư cũng gửi vài tin nhắn đau buồn đến, đều bị Cố Hàm Ninh cố ý đếm xỉa. Mặc dù mỗi lần nhận được tin nhắn cũng mím môi cười ra tiếng nhưng lại hồi .




      Nhưng Cao Thần mỗi ngày gửi tin nhắn Cố Hàm Ninh còn trả lời lại vài tin.




      ________Hết chương 24________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25: Tim đập



      Buổi chiều thứ sáu, sắc trời từ u chuyển sáng sủa, bầu trời chậm rãi trở nên trong trẻo.




      Tiết học thể dục kết thúc, trở về phòng ngủ, vừa mới thay quần áo xong, điện thoại trong phòng ngủ liền vang lên, Thịnh Mạn Mạn đứng gần nhận điện thoại nhất.




      "A? A! Được được! Được! Bọn mình lập tức đến!"




      Thịnh Mạn Mạn lưu loát để điện thoại xuống, ánh mắt sáng chói, nụ cười tươi như muốn rách đến sau tai.




      "Các bạn học! Phòng 205 mời chúng ta cùng mỹ thực tiết (*) tối nay! Mau mau nhanh! Thay quần áo đẹp! GO GO GO!" Thịnh Mạn Mạn tuyên bố xong, lập tức giày, "Thế mà vẫn còn có mỹ thực tiết? Mình thế mà cũng biết đó? Nha! là quá hợp ý mình !"




      [(*) Mỹ thực tiết: ngày hội các món ăn ngon]




      Cố Hàm Ninh nhìn Thịnh Mạn Mạn hưng phấn đến độ nhảy dựng lên, khỏi cười lắc lắc đầu.




      cũng quên mất, bắt đầu năm nay, hàng năm thành phố H đều tổ chức hai buổi tối mỹ thực tiết vào thời gian này. cũng theo Thịnh Mạn Mạn qua hai lần, hương vị thực ra bình thường, chẳng qua là tham gia náo nhiệt.




      Bạch Vũ Hân chọn quần áo, do dự tới do dự lui, Thịnh Mạn Mạn ở bên gấp đến độ giậm chân.




      "Cái này phải rất đẹp sao? Cái này là đẹp rồi a?"




      "Mạn Mạn, yên tâm , buổi tối này đủ cậu ăn, đừng lo lắng muộn bị ăn hết rồi!" Cố Hàm Ninh cười an ủi.




      Chờ đến Bạch Vũ Hân thay quần áo xong, Thịnh Mạn Mạn bắt đầu cào tóc.




      "Mau mau nhanh!"




      Đến cửa đông trường học, bốn nam sinh phòng 205 sớm chờ.




      Bởi vì là hoạt động quan hệ hữu nghị phòng ngủ, Cao Thần cũng gọi Phạm Ý Mân, vừa nhìn thấy Cố Hàm Ninh xuống tầng, liền cười trông qua.




      Cố Hàm Ninh lại nhìn bóng dáng thon dài của Triệu Thừa Dư cách đó xa, rũ mắt xuống, khóe môi lại nhếch lên.




      Năm ngày này, ra bọn họ cũng coi là hoàn toàn chưa từng gặp mặt, ngẫu nhiên đường cũng đụng phải mấy lần, chỉ là bên cạnh đều là nhóm người, căn bản có cơ hội chuyện, mà ngay cả ánh mắt Cố Hàm Ninh cũng trao cho Triệu Thừa Dư.




      Tự nhiên chào hỏi, Cố Hàm Ninh xẹt mắt qua làn môi mân thẳng, ánh mắt có chút buồn bã của Triệu Thừa Dư, nụ cười mặt thay đổi.




      Mỹ thực tiết đầu tiên ở thành phố H, lại là thứ sáu, người đến giúp vui tự nhiên nhiều.




      Cố Hàm Ninh cảm giác mình phải lên xe buýt mà căn bản là bị đoàn người chật chội vô tình đẩy đẩy lại, chờ đến khi theo dòng người vào trong buồng xe, rốt cục đứng vững mới thở dài nhõm hơi, muốn nhìn xem mấy người Thịnh Mạn Mạn ở đâu, ngẩng đầu lại lọt vào đôi mắt đen thâm thúy hơi u buồn.




      Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, tầm mắt lại vượt qua Triệu Thừa Dư, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy được đầu người quây quần, căn bản là tìm được Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu.




      Thôi, dù sao cũng biết xuống bến nào, đợi lát nữa có thể chạm mặt.




      Cố Hàm Ninh thu hồi ánh mắt khỏi gò má Triệu Thừa Dư, nhìn chằm chằm vạt áo cậu.




      Năm ngày mưa thu liên tiếp quét cái nóng bức ngày hè, nhiệt độ lập tức giảm xuống năm sáu độ, trước khi ra cửa Cố Hàm Ninh đổi cái áo sơ mi dài tay sọc vuông đỏ sậm. Mà Triệu Thừa Dư mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh da trời, hai tay áo xắn lên mấy lớp, lộ ra khoảng cánh tay màu lúa mạch.




      Cộng thêm cái quần bò và giày vải cùng màu, hai người đứng gần lại giống là tình nhân ra ngoài chơi.




      Cố Hàm Ninh cúi đầu, vì phong cách ăn mặc ăn ý của hai người mà cười trộm.




      Ai nha, quyền lựa chọn, quyền quyết định nằm trong tay mình, cảm giác này là quá tuyệt vời.




      "Chao ôi u!"




      Tài xế phanh gấp, trong xe tức người ngã ngựa đổ, tiếng oán than dậy đất.




      Cố Hàm Ninh trực tiếp nhào vào trong lòng Triệu Thừa Dư, may mắn tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay ôm lấy eo Triệu Thừa Dư, lúc này mới tránh khỏi ngã sấp xuống.




      Có lẽ là bởi vì bình thường Triệu Thừa Dư thích vận động, nhìn gầy gò mà ra rất có bắp thịt.




      Cố Hàm Ninh buông tay ngay mà ngược lại ngẩng đầu lên.




      Đường nét gò má duyên dáng, có thịt dư thừa, hơi mân mê, lộ ra mấy phần căng thẳng, bên tai chậm rãi ửng hồng, lại vẫn ngẩng đầu, cúi đầu nhìn mình.




      Dường như luôn lơ đãng quay đầu là có thể thấy Triệu Thừa Dư.




      Kiếp trước, kiếp này, cậu lại chỉ biết là yên lặng bảo vệ.




      Nhưng chí ít, lần này, rốt cục cậu ra khỏi miệng, còn thỏa hiệp mà bất đắc dĩ rút lui, hiểu được cho mình cơ hội, mà đây sao phải là cho cơ hội chứ?




      Cố Hàm Ninh đáy lòng thầm thở dài, đột nhiên thấy thương người con trai am hiểu lời ngon tiếng ngọt này.




      Đáy lòng nháy mắt nhu hòa thành nước, còn tâm trí đùa nghịch như trước. Trong đau đớn, dần dần kèm theo ngọt ngào dần dần sâu sắc!




      Cố Hàm Ninh ôm eo Triệu Thừa Dư, phút chốc nỡ buông tay.




      Cơ thể cứng rắn ràng khác hẳn với mình, ban đầu còn có chút cứng đờ, chờ Cố Hàm Ninh ôm phút còn buông tay, cơ thể cứng ngắc của Triệu Thừa Dư từ từ thả lỏng.




      Cố Hàm Ninh gục đầu xuống, tựa trước ngực Triệu Thừa Dư, ngửi hương thơm tươi mát, khóe môi như tâm tình vậy dần dần bay lên!




      Tiếng "thịch thịch thịch", dần dần tăng lên, quanh quẩn ở bên tai, Cố Hàm Ninh hơi đỏ mặt, phân rốt cuộc là tim ai đập!




      "Triệu Thừa Dư..."




      Cố Hàm Ninh gần như dán sát lẩm bẩm tiếng.




      "Ừ?"




      Triệu Thừa Dư được Cố Hàm Ninh ôm sát mà tâm vượn ý mã (*), tim đập như sắp hít thở thông, lại mơ hồ nghe được Cố Hàm Ninh như chuyện.




      [(*)Tâm vượn ý mã: trái tim đập kiềm chế được giống như khỉ nhảy, như ngựa chạy]




      Cố Hàm Ninh ôm chặt hơn, hai người gần như kề sát vào nhau.




      Cố Hàm Ninh cúi đầu, mím môi cười đến trong veo, đột nhiên ngẩng đầu, nhàng mổ cái dưới cằm Triệu Thừa Dư, sau đó nhanh cúi đầu.




      Triệu Thừa Dư sửng sốt, dám tin tưởng mở to mắt, cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen.




      Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng sớm khiến tim cậu đập loạn nhịp, mà đây càng là cái thơm ngoài mong muốn, quả thực là đoạt hô hấp của cậu!




      Cậu, là nằm mơ ? !




      Cố Hàm Ninh rúc trong ngực Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu lên, lại cười khẽ, cười đến khoan khoái mà vui vẻ.




      Triệu Thừa Dư dần dần phục hồi tinh thần lại, khóe miệng lộ ra độ cung to, nhịn được cằm để đỉnh đầu Cố Hàm Ninh, nhàng vuốt ve.




      "Cố Hàm Ninh..." Triệu Thừa Dư giọng gọi, kèm theo tình cảm khó mà ức chế.




      "Triệu Thừa Dư..." Cố Hàm Ninh với giọng điệu hàm chứa ý cười, mang theo nhõm khi buông bỏ.




      "Cố Hàm Ninh... tại, là như mình nghĩ sao?" Triệu Thừa Dư mang theo tia xác định.




      "Cậu nghĩ, là thế nào?" Cố Hàm Ninh cười hỏi, nhàng mở miệng, tay khỏi nhéo thịt ở eo Triệu Thừa Dư.




      Chậc, thế mà cũng có bắp thịt nha! Khó nhéo! biết gặm lên có sứt mẻ đây?




      Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ.




      Ai, được rồi, thục nữ quả nhiên làm nổi, như vậy xem như đói khát sao?




      Cố Hàm Ninh sám hối: tôi chỉ tùy tiện yy chút, hoàn toàn mang theo ác ý ! Nhưng mà có muốn tìm cơ hội cắn xem hay ?




      Đường xe còn lại, hai người nhàng ôm nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường khác trong buồng xe, ngọt ngào mà đơn thuần!




      Toa hành khách quá chật chội, ai còn quản tay , là để ở bên chân mình, hay là ngang hông người khác?




      Khi xe sắp đến bến, Cố Hàm Ninh thể buông tay ra, mình đứng thẳng, mím môi nhìn Triệu Thừa Dư cười yếu ớt.




      Bắt đầu từ khi nào, hóa ra, và Triệu Thừa Dư coi như lời nào, nhìn nhau cười cái cũng giống như là loại giao lưu thân mật?




      Cố Hàm Ninh đứng cách cửa xuống xe rất gần, cửa xe vừa mở ra, liền dẫn đầu nhảy xuống, Triệu Thừa Dư tự nhiên theo sau lưng .




      Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu cũng ra sức chen lấn xuống dưới, vừa nhìn thấy Cố Hàm Ninh liền lôi kéo tay oán hận: "Quá nhiều người!"




      Cố Hàm Ninh nhướn mày, cười như cười: "Cậu cho rằng người đến mỹ thực tiết, có thể ít hơn so với người xe buýt?"




      Thịnh Mạn Mạn vặn vẹo mặt, than thở, lập tức lại đổi sang vẻ nghiêm túc: "Vậy chúng ta còn chờ cái gì? Vào trong giành a!"




      Cố Hàm Ninh trợn trắng mắt, đưa tay túm chặt Thịnh Mạn Mạn muốn lập tức nhảy xuống trạm xe buýt: "Mạn Mạn ~ Chờ người đến đủ, được ? !"




      Thịnh Mạn Mạn kịp phản ứng, chê cười bắt tay vào làm thế: "OK! Đương nhiên OK chứ!"




      Người vừa xuống xe bến này rất nhiều, gần như bỏ trống hơn nửa toa hành khách, mấy người còn lại vừa rồi có thể là đứng ở đầu xe, bây giờ cuối cùng mới xuống xe.




      Người vừa đến đủ, Thịnh Mạn Mạn liền kêu gọi mau.




      Quy mô mỹ thực tiết của thành phố H lớn, địa điểm tổ chức đó là quảng trường bao quanh sân vận động Phú Cường của thành phố H, vốn dĩ quảng trường này vô cùng trống trải, giờ phút này lại tràn đầy phải các sạp hàng tạm thời dựng lên, là khách tham ăn!




      "Quá nhiều người, sau khi vào phải chú ý điện thoại di động và ví tiền, nhỡ đến lúc ra gọi điện thoại, liên lạc được tập hợp ở đây." Thôi Hà Miêu cau mày, nhìn biển người như là vô bờ bến trong quảng trường đồ ăn ngon, "Nếu định là 9:30 ? Nếu như đến lúc đó ra, muộn nhất là 9:30 nhất định phải đều đến đây tập hợp."




      Mọi người tự nhiên ý kiến, nhiều người như vậy, quả rất dễ dàng lạc nhau.




      Cố Hàm Ninh sờ sờ điện thoại di động của mình, cùng với tờ 100 đồng duy nhất và hai đồng xu tệ.




      Trước khi tới, nhân dịp Bạch Vũ Hân chọn quần áo khó quyết định, cắn vài miếng bánh quy, lót bụng.




      Mỹ thực tiết hội tụ món ăn ngon các nơi, các quốc gia, có thể là bao gồm toàn diện, thoạt đầu mắt nhìn qua, thức ăn đẹp đẽ đủ loại, làm cho người ta rất thèm ăn.




      Nhưng mùi vị đó, thực rất bình thường! Chí ít, với khẩu vị của Cố Hàm Ninh, cũng rất ít có thể vào miệng.




      Hôm nay tới giúp vui !




      Thôi Hà Miêu cầm điện thoại, so đúng thời gian với mọi người, sau khi xác nhận có lầm, Thịnh Mạn Mạn lập tức giục giã vào quảng trường mỹ thực tiết.




      Vé vào cửa mỹ thực tiết mỗi người tệ, Cao Thần giành trước mua tám vé vào cửa, nhất nhất phân tới đây, lúc đến lượt Cố Hàm Ninh, Cao Thần hạ giọng, cười : "Chờ lát thích ăn cái gì, mình mời!"




      Dứt lời, nháy mắt mấy cái cho Cố Hàm Ninh, lại đưa vé cho người tiếp theo.




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Triệu Thừa Dư nhìn sang, liền hướng tới cậu cau lỗ mũi. Ấn đường Triệu Thừa Dư hơi nhíu dần dần giãn ra, nhìn Cố Hàm Ninh, cong khóe môi lên.




      Cầm vé, Thịnh Mạn Mạn đâu còn dằn nén được, hoan hô tiếng, lôi kéo Thôi Hà Miêu bên cạnh vào bên trong, mấy người còn lại tự nhiên cũng cười đuổi kịp.




      Cố Hàm Ninh cố ý bước chân chậm lại, thừa dịp trước mặt ai chú ý, đưa ra ngón trỏ, chọc chọc eo Triệu Thừa Dư phía trước.




      Chờ đến Triệu Thừa Dư quay đầu, thấy Cố Hàm Ninh cười dài, chuyển mắt, thấp giọng : "Chờ lát, hai chúng ta chuồn êm?"




      Trái tim Triệu Thừa Dư lập tức nhảy lỡ nhịp, cậu quay đầu trở lại, thấy mấy người còn lại cũng chú ý tới hai người bọn họ, vội vàng quay đầu, cười gật đầu với Cố Hàm Ninh tới bên cạnh cậu.




      "Được!"




      ________Hết chương 25________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26: Tấm lòng



      Vừa vào sân bãi mỹ thực tiết, mọi người chen vai nối gót, các loại thức ăn hương thơm đa dạng. Sạp hàng ở hai bên được dựng tạm thời, cách nhau khoảng mười mét, xếp hàng vòng quanh bên ngoài sân vận động, phút chốc đúng là nhìn thấy bờ rồi.




      Ánh mắt mọi người đều lộ ra hứng thú, nhìn chằm chằm thức ăn ngon được bày bên cạnh có ham muốn nhúc nhích.




      Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư hẹn mà cùng bước chậm lại, chờ đến lúc cách xa mấy người còn lại, cùng nhìn nhau cười, chậm rãi tránh sang bên cạnh, sau đó Cố Hàm Ninh tay lôi kéo Triệu Thừa Dư, đông chen tây rẽ, chạy nhanh tới trước cửa hàng đối diện, quay đầu nhìn lại, dòng người bắt đầu khởi động, đâu còn có thể nhìn thấy mấy người còn lại.




      Cố Hàm Ninh suy nghĩ chút, dứt khoát lôi kéo Triệu Thừa Dư về mấy con đường phía trước, lúc này mới chậm lại bước chân, chậm rãi tiến tới cửa hàng.




      Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn hai người tay trong tay, thoáng chốc có cảm giác đầu choáng mắt hoa.




      Vốn là cũng có chút nản lòng thoái chí, đột nhiên cho cậu biết trúng giải thưởng rồi, hơn nữa lập tức thực , còn tặng thêm cổ vũ!




      Điều này cũng quá kích thích !




      Cố Hàm Ninh khóe môi chứa ý cười, cố ý giả vờ chuyên chú xem thức ăn đối diện phía trước, tay nắm lỏng tay Triệu Thừa Dư.




      Vừa rồi lôi kéo Triệu Thừa Dư , ngay từ đầu, là cầm cổ tay cậu, sau đó đổi ý, thuận thế trượt đến lòng bàn tay, chậm rãi nắm.




      Lòng bàn tay nắm chặt nhau, dường như khoảng cách trái tim cũng có khe hở rồi.




      "Cái này, hình như ăn rất ngon đấy." Cố Hàm Ninh chỉ vào món viên mực bên trong cửa hàng, "Ông chủ cho bát." Dứt lời, chuẩn bị lấy tiền, thuận thế buông tay Triệu Thừa Dư ra.




      Triệu Thừa Dư sửng sốt, trong lòng cảm thấy mất mát, kịp phản ứng, lập tức lấy tiền ra.




      Cố Hàm Ninh cười hì hì đón bát nhựa ông chủ đưa tới, cầm lấy que xiên dài bằng trúc, dẫn đầu xuống cửa hàng.




      "Ừ, ăn ngon !" Cố Hàm Ninh cắn viên mực, cảm thấy là trong miệng tràn đầy tươi mới ngon miệng.




      Quả nhiên, bất kể là thức ăn hay là du lịch, quan trọng nhất vẫn là người ở bên cạnh.




      Cố Hàm Ninh mình ăn, dùng que trúc xiên viên, cười đưa tới môi Triệu Thừa Dư.




      "Cậu cũng ăn viên, ngon đấy!"




      Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ cười mở miệng, tùy ý Cố Hàm Ninh liên tục đút cho cậu hai viên mực to, thoáng chốc ra lời.




      Cố Hàm Ninh ném đồ trong tay vào thùng rác bên cạnh, lôi kéo Triệu Thừa Dư miệng còn phình, lại nhìn xung quanh đến cửa hàng phía trước.




      "Này! Cái này xem ra ăn ngon đấy!" Cố Hàm Ninh quay đầu, cười hì hì nhìn Triệu Thừa Dư, híp lại hai tròng mắt lộ ra vẻ bỡn cợt.




      Triệu Thừa Dư hơi trắng bệch, vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng.




      "Cái này? Nếu như cậu thích, mình mua cho cậu bát?" Triệu Thừa Dư rời mắt, nhìn vào trong cái giỏ nguyên liệu, hình như còn có mấy con ngọa nguậy, là ảo giác của cậu sao?




      Cố Hàm Ninh chớp chớp mắt, hướng ông chủ kêu lớn: "Ông chủ! Cho bát ~ "




      Triệu Thừa Dư vội vàng trả tiền, đợi Cố Hàm Ninh nhận lấy bát , liền khẽ kéo cánh tay Cố Hàm Ninh, phía trước.




      ", chúng ta sạp hàng tiếp theo nhìn xem!"




      Cố Hàm Ninh dừng lại bước chân.




      "Mình trước thử xem, ăn được !"




      Dứt lời liền dùng thìa nhựa được tặng kèm, múc ít cho vào miệng, nhai từ từ nuốt chậm rãi, thuận tiện lộ ra biểu cảm hưởng thụ.




      "Triệu Thừa Dư! Ăn ngon đấy! Cậu có muốn thử chút ?"




      Dứt lời, Cố Hàm Ninh tốt bụng lại múc chút, đưa đến môi Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư vội vàng lui bước, cẩn thận cách thìa và cái bát xa chút, xua tay.




      " cần! Cậu ăn !"




      Cố Hàm Ninh tròng mắt xoay vòng, cười hì hì nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư, đến gần bước, khẽ kiễng chân, tiến đến bên tai Triệu Thừa Dư .




      "Triệu Thừa Dư, nếu như cậu chịu ăn con, mình liền hôn cậu cái!" Cố Hàm Ninh lui bước, trở lại vị trí ban đầu, cười híp mắt nhìn gò má Triệu Thừa Dư đỏ lên trong nháy mắt, "Như thế nào?"




      Triệu Thừa Dư cố gắng ổn định nhịp tim đập, tầm mắt chuyển qua chiếc bát tay Cố Hàm Ninh, nhắm mắt lại, giống như là thấy chết sờn vậy hơi mở miệng.




      "Mình ăn!"




      Cố Hàm Ninh híp mắt, mím môi, cúi đầu cười hì hì, múc thìa nhộng chiên, nhanh nhét vào trong miệng Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư vẻ mặt đau khổ, nhanh nuốt xuống, gần như hề nhai.




      Cố Hàm Ninh nhìn đến vui thích, cười đến vô cùng thoải mái.




      "Hương vị được ?"




      "Là lạ ..." Triệu Thừa Dư rốt cục nuốt xong, thành trả lời, "Mình ăn..."




      Cố Hàm Ninh cười tít mắt, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư hơi đỏ mặt như là bình tĩnh rất nhiều.




      "Ừ, cậu ăn. Cậu ăn ba con nhộng đấy! Mình , cậu ăn con, mình liền hôn cái, nhưng cậu ăn tới ba con, phù hợp với ước định của chúng ta, tự nhiên xoá bỏ !"




      Cố Hàm Ninh bĩu môi, buông tay, có vẻ vô cùng vô tội, trong mắt cũng nồng đậm ý cười.




      Triệu Thừa Dư nhịn xuống hương vị quái dị trong miệng, bất đắc dĩ nhìn Cố Hàm Ninh cái, trong mắt che giấu được sủng nịch, tim đập rốt cục bình thường trở lại.




      Cố Hàm Ninh trong lòng vui vẻ, dọc theo đường đều mang theo ý cười.




      Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh mặt có ý cười ràng, niềm tiếc nuối dưới đáy lòng vừa rồi cũng lập tức bị ném ra sau đầu, bước nhanh đuổi kịp.




      Lại ăn bát thạch, chuỗi thịt dê cùng hơn nửa bánh bao kẹp thịt, Cố Hàm Ninh ăn no bụng bảy phần, thức ăn còn dư liền đút vào bụng Triệu Thừa Dư.




      "Tìm chút đồ ăn ngọt ." Cố Hàm Ninh lau miệng, nhìn Triệu Thừa Dư ăn sạch chỗ bánh bao kẹp thịt còn lại, sau đó lại đứng lên nhìn bốn phía.




      "! Nơi đó giống như có bán kem!"




      Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư chen vào cửa hàng kem Italy, mua được chiếc kem ốc quế vị xoài và cà-phê, híp mắt liếm ngụm.




      "Ừm ~ ăn ngon! Cậu muốn nếm thử ?" Cố Hàm Ninh kiễng chân, đưa kem đến môi Triệu Thừa Dư.




      Được rồi, ra là hưởng thụ việc đút thức ăn cho Triệu Thừa Dư!




      Triệu Thừa Dư cười lắc lắc đầu, cậu thích đồ ngọt.




      "Cậu ăn ."




      Cố Hàm Ninh cũng ép buộc, khẽ gật đầu, mình liếp láp.




      Dòng người càng lúc càng đông, hai người dạo cũng lúc lâu, Cố Hàm Ninh dứt khoát kéo Triệu Thừa Dư sang bên cạnh, để tránh đám người ngày càng thêm đông đúc.




      Hai người vừa mới đứng lại, Triệu Thừa Dư lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn.




      "Bọn họ hỏi bây giờ mình ở đâu."




      ra, người nhắn tin tới chính là Cao Thần, chỉ là cậu có chút do dự, muốn ra cái tên này, đột ngột ảnh hưởng đến khí lúc này.




      "Thế à, cậu như thế nào?"




      Cố Hàm Ninh căn bản để ý mà nhìn cây kem ngay trước mắt.




      "Mình quá nhiều người, tự mình dạo chút, đợi lát nữa gặp ở bên ngoài."




      Cố Hàm Ninh ngay từ lúc tụt lại phía sau nhắn tin cho Thôi Hà Miêu, nhìn thấy thức ăn mình thích, mua trước, bảo các ấy cần phải để ý đến , trước, chờ mua xong lại liên hệ với các ấy.




      Đương nhiên, đây là loại "kéo dài", đến bây giờ còn chưa vượt qua bọn họ. Cố Hàm Ninh hơi thở hàm chứa vị ngọt hơi lạnh ngon của kem, trong lòng vừa nghĩ.




      "Triệu Thừa Dư..."




      Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, ngẩng đầu gọi.




      Triệu Thừa Dư cúi đầu trả lời tin nhắn, nghe được Cố Hàm Ninh gọi cậu, tự nhiên ngẩng đầu nhìn.




      Cố Hàm Ninh chờ cơ hội liền động, tay túm tay áo sơ mi của Triệu Thừa Dư, kiễng chân, nhanh mổ cái lên khóe môi của Triệu Thừa Dư, sau đó buông tay ra, gục đầu xuống, cứ thế lại liếm lấy kem tay, thần thái tự nhiên, chỉ có khóe môi bị kem hơi che lộ ra tia vui vẻ vì thực được.




      Triệu Thừa Dư sững sờ nhìn Cố Hàm Ninh, thoáng chốc có chút kịp phản ứng, tim đập như nổi trống, thịch thịch thịch làm cậu có chút hoa mắt.




      Vừa rồi... Là ảo giác ? Độ ấm mềm mại của môi dường như còn vương lại ở khóe môi cậu, ngưa ngứa, ấm áp, như rót vào đến đáy lòng của cậu...




      Cố Hàm Ninh khỏi ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt, chỉ ngây ngốc nhìn Triệu Thừa Dư, híp mắt nở nụ cười.




      Vừa rồi mổ cái, khóe môi Triệu Thừa Dư để lại chút kem màu vàng nhạt.




      Cố Hàm Ninh cúi đầu mím môi cười tiếng, nhanh ngẩng đầu, lần nữa kiễng chân, rũ mắt, đưa ra đầu lưỡi nhắn hồng nhuận, khẽ liếm khóe môi Triệu Thừa Dư…




      Tim Triệu Thừa Dư đập giống như sắp nhảy ra cổ họng...




      Cố Hàm Ninh thu chân, ngược lại đứng vững.




      "Chậc, vị trái xoài, tệ!"




      Cố Hàm Ninh , nhưng vào tai Triệu Thừa Dư vang lên tiếng lớn, đáy lòng trào lên luồng nhiệt thẳng hướng đến trán, mang đến từng trận rung động!




      Triệu Thừa Dư cũng nhịn được nữa, đưa tay kéo Cố Hàm Ninh qua, cúi đầu tìm được môi , nhàng chụp lên, trằn trọc vuốt ve, động tác vụng về lại giống như nâng châu báu.




      Cố Hàm Ninh run rẩy cả người, như có luồng tê dại từ lòng bàn chân dâng lên, làm cho gần như đứng vững.




      đợt tiếng chuông dễ nghe vang lên đột nhiên cắt đứt ngọt ngào rung động giữa hai người.




      Triệu Thừa Dư thở hổn hển, chậm chạp buông đôi tay nắm hai bàn tay Cố Hàm Ninh ra, cúi đầu, nỗ lực điều chỉnh hô hấp và tim đập bình thường.




      Cố Hàm Ninh tự nhiên cũng khá hơn chút nào, rũ mắt, dám nhìn mặt Triệu Thừa Dư, khóe môi lại hàm chứa tình thẹn thùng đáng .




      Tiếng chuông vẫn còn tiếp tục, Cố Hàm Ninh có chút buồn bực lấy điện thoại di động ra, đáy lòng thầm trách cứ điện thoại này tới hợp lúc!




      "Alo, Miêu Miêu. Ừ, mình hả, mình ở gần chỗ bán thịt dê. Thịt dê ở chỗ nào hả? Mình cũng a? Nga, vậy mình vẫn còn ở phía sau các cậu đấy. Các cậu ăn trước , mình gặp bạn học cấp ba, cùng nhau dạo đấy. Ừ, được, đợi lát nữa mình tới tìm cậu."




      Cố Hàm Ninh cúp điện thoại, lại thấy Triệu Thừa Dư nhìn mình, rung động vừa rồi dường như còn giữ lại tia ở mặt, trong mắt lại trong trẻo rất nhiều, sâu kín nhìn mình.




      "Cậu..." Triệu Thừa Dư do dự mở miệng, biết nên như thế nào.




      Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày, nhìn biểu cảm của Triệu Thừa Dư, hơi suy nghĩ chút, đại khái đoán được ý của cậu.




      "Tại sao cậu cho bọn họ biết, chúng ta ở cùng chỗ?" Triệu Thừa Dư vẫn mở miệng, nhìn Cố Hàm Ninh, trong lòng mang theo tia mất mát bướng bỉnh, "Là… là bởi vì Cao Thần phải ?"




      "Đương nhiên phải!" Cố Hàm Ninh đáp, khóe môi chứa ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, "Triệu Thừa Dư, mình thích cậu! Những lời này, ra tối hôm đó mình muốn trả lời cậu."




      "Vậy cậu… Cao Thần cậu ấy…" Triệu Thừa Dư bị lời của Cố Hàm Ninh khiến cho chấn động gần như năng lộn xộn.




      ________Hết chương 26________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27: Thiên vị



      Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, trong đôi mắt lóng lánh ánh sáng, tươi đẹp như tâm trạng của giờ phút này.




      Tuy rằng thích đùa Triệu Thừa Dư, nhưng chuyện này quả cũng cần cho ràng, nếu khó tránh trong lòng cậu có vướng mắc, mà nếu như cái vướng mắc đó là Cao Thần, cảm thấy càng thêm đáng.




      "Triệu Thừa Dư, trước giờ đều là chuyện của hai chúng ta. Mình căn bản hề thích Cao Thần, ngay cả tia ấn tượng tốt cũng có, càng chưa từng do dự vì cậu ta. Cậu ta thậm chí ngay cả vai phụ đều có, nhiều nhất chỉ là con tốt mà thôi."




      Trong kiếp này.




      Trong lòng Cố Hàm Ninh bổ sung, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.




      "Chỉ là mình thấy cậu dường như thỏa mãn với việc giữ nguyên quan hệ bạn bè, bạn học giữa hai chúng ta, có chút nhịn được. Vừa lúc Cao Thần đến, mình tự nhiên thuận tiện lấy ra kích thích cậu chút! Trước mắt xem đến, hiệu quả tốt vô cùng đấy!"




      Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ nở nụ cười, đáy lòng đối với việc mình như trút được gánh nặng hoàn toàn thích thú khẽ thở dài cái.




      "Nhưng Cao Thần cậu ấy, có lẽ là lòng thích cậu..."




      "Cậu ta thích hay , là chuyện của cậu ta, liên quan đến mình." Cố Hàm Ninh rất kiên định, mặc dù có chút vô tình, nhưng trong tình cảm, cũng cần do dự phân vân, lằng nhà lằng nhằng. "Có lẽ cậu ta thích lòng, như vậy cậu bằng lòng vì thực lòng của người em, mà chắp tay nhường mình cho sao?"




      Triệu Thừa Dư căng thẳng trong lòng, vội vàng lắc đầu: " ! Cậu có ý nghĩ của cậu, chứ phải vấn đề bọn mình có nhường hay . Huống chi, dù là có thể, mình cũng nhường!"




      Cố Hàm Ninh vừa lòng, nhoẻn miệng cười.




      May mắn, bây giờ ý nghĩ của mình giống trước đây.




      "Về phần tại sao mình với Miêu Miêu sao..." Cố Hàm Ninh dừng chút, nhìn vẻ mặt hơi căng thẳng của Triệu Thừa Dư, "Cậu thấy, chúng ta như vậy rất thú vị sao?"




      Cố Hàm Ninh lời này là , lòng thích cảm giác như vậy nha!




      "..." Triệu Thừa Dư im bặt nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh ra vẻ vô tội.




      "Cậu là thích tình bí mật lén lén lút lút?"




      Cố Hàm Ninh cười hì hì: "Đúng thế, rất thú vị nha! Nhưng mà cũng chính là khoảng thời gian ngắn, chúng ta đâu có thể nào luôn luôn chơi tình bí mật nha! Sớm muộn cũng bị Miêu Miêu các cậu ấy thấy."




      Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu.




      Cũng phải, trừ phi Cố Hàm Ninh trong trường học tránh cậu, nếu thế nào cũng đụng phải bạn học quen biết.




      Cố Hàm Ninh lấy lòng cười với Triệu Thừa Dư, lôi kéo cánh tay cậu lắc lắc.




      "Chúng ta lại dạo ?"




      Hai người như vậy liền tính đại khái là bàn bạc xong.




      Về vấn đề Cao Thần, Triệu Thừa Dư than thở, dứt khoát quăng tia cảm giác tội lỗi ra sau đầu.




      Được rồi, tuy rằng Cố Hàm Ninh làm như vậy, quả có chút đạo đức!




      Nhưng ai bảo là Cố Hàm Ninh đây? Về sau có vấn đề, Cao Thần phẫn nộ liền để cậu tới gánh vác .




      Hai người lại lôi kéo tay, dạo mấy quầy hàng, Cố Hàm Ninh cũng no bụng rồi, dứt khoát kéo Triệu Thừa Dư, dạo trong quảng trường thương nghiệp bên cạnh sân vận động, như vậy, đương nhiên càng gặp phải những người còn lại.




      Có lẽ là do bên cạnh mỹ thực tiết, quảng trường vốn coi như là náo nhiệt nay lại có mấy người.




      Ngay từ đầu chỉ là tùy tiện dạo chút, chờ hai người dạo đến cửa hàng giày dép độc quyền nổi tiếng, cũng thích thú.




      ra, rất thích mua đồ tình nhân, giày tình nhân, khăn quàng cổ tình nhân gì gì đó, trước kia...




      Được rồi, Cố Hàm Ninh lắc lắc đầu, tại đâu cần nhắc đến trước kia, chính là tại!




      Từ giờ trở , lại là có thể thường xuyên dạo phố mua đồ tốt, cho Triệu Thừa Dư ăn diện càng đẹp trai!




      Hừm... Cũng tốt, dáng người Triệu Thừa Dư ra rất đẹp, tùy tiện bộ quần áo thể thao cũng rất có dáng rồi, lại ăn diện nữa, phải càng thu hút ánh mắt của người khác?




      Nếu bỏ vào trong túi rồi, vẫn là khiêm nhường chút! Cái tốt của Triệu Thừa Dư, phải che giấu , bản thân mình biết là được!




      Khi ra khỏi cửa hàng, Triệu Thừa Dư xách hai đôi giày vải bạt nam nữ kiểu giống nhau màu sắc khác nhau, ngoan ngoãn để Cố Hàm Ninh khoác tay, lại bị kéo siêu thị.




      Tuần trước, Cố Hàm Ninh và bạn cùng phòng mua nồi cơm điện, Cố Hàm Ninh liền nhớ tới mua ít gia vị và nguyên liệu nấu ăn.




      Chờ đến ra khỏi quảng trường, là chín giờ, tay Triệu Thừa Dư trừ hộp giày, còn xách túi đồ.




      Cố Hàm Ninh nhìn thời gian, nhắn tin cho Thôi Hà Miêu, mình trước, liền cùng Triệu Thừa Dư cứ thế ngồi xe buýt , để khỏi chờ chút gặp bọn họ khỏi lộ bộ mặt , còn phải tách khỏi Triệu Thừa Dư.




      Mỹ thực tiết kinh doanh đến đêm khuya, lúc này người tự nhiên còn nhiều, thuận lợi xe buýt, hai người còn tìm đến hai chỗ ở phía sau, vai kề vai, tay nắm tay, đường ngọt ngào trở về trường học.




      Bởi vì là thứ sáu, hai người chỉ có thể chia tay ở sảnh lớn dưới phòng ngủ, Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh lên bậc thang, lúc này mới xoay người trở về phòng mình.




      Chuyện của mình và Triệu Thừa Dư, sớm muộn cũng phải thẳng thắn với đám người Thôi Hà Miêu, nhưng Cố Hàm Ninh lười phải ứng phó Bạch Vũ Hân, dứt khoát lưu loát đánh răng rửa mặt, lại mấy phút điện thoại với Triệu Thừa Dư, chúc nhau ngủ ngon, liền lên giường ngủ.




      Chờ đến đám người Thôi Hà Miêu trở lại phòng ngủ, tự nhiên chỉ có thể nhìn đến Cố Hàm Ninh ngủ say sưa nhúc nhích.




      Thôi Hà Miêu ra rất buồn bực trong lòng, thế nhưng cũng thể lôi người ngủ dậy tra khảo, chỉ có thể kiềm chế cả bụng nghi vấn, tạm thời buông tha.




      Chờ đến tới khi ba người chân tay rửa mặt xong nằm ở giường tắt đèn, Cố Hàm Ninh mới ở trong bóng tối, mở mắt ra, tiếng động mím môi nở nụ cười.




      Ai nha, ra tâm tình tốt cũng có thể gây ra mất ngủ nha!




      Ngày hôm sau là thứ bảy, tuy rằng tối qua Cố Hàm Ninh ngủ muộn, tỉnh lại tinh thần cũng rất tốt, nửa chống đứng dậy, thấy ba người còn ngủ, liền rón ra rón rén ngồi dậy, chân tay rửa mặt xong, lặng lẽ ra cửa.




      Tối hôm qua hẹn với Triệu Thừa Dư, hôm nay nội thành chuyến.




      Bây giờ giữa hai người hiểu , tự nhiên phải làm xong chuyện kéo dài tuần.




      Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư dưới lầu chạm mặt lúc chưa đến 7:30, hai người dứt khoát trực tiếp lên xe buýt, đến nội thành ăn bữa sáng.




      Phòng giao dịch chứng khoán chín giờ mở cửa, ăn xong bữa sáng, hai người nắm tay, kề vai chuyện, dạo đường cái lát chờ đến giờ.




      Giao tiền, Cố Hàm Ninh lại mua hết.




      Lần này, vẫn viết giấy vay nợ cho Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư tự nhiên muốn, nhưng Cố Hàm Ninh mượn đồng trả đồng, em ruột còn tính sổ ràng đấy, chờ đến về sau cảm thấy tình huống thích hợp, tự nhiên quỵt nợ.




      Cố Hàm Ninh câu: "Cậu cần phải gấp gáp!" Cũng chọc cho Triệu Thừa Dư đỏ mặt, bất đắc dĩ ngậm miệng.




      Được rồi, đến bây giờ, cậu mới phát , hóa ra, trừ rất nhiều ưu điểm khác, Cố Hàm Ninh còn có ưu điểm là da mặt dày nha!




      Lần trước cùng nội thành là đám người, tuy rằng Triệu Thừa Dư cũng theo Cố Hàm Ninh lén lút rớt lại sau, nhưng ngày đó đối với Cố Hàm Ninh là làm việc chính, hôm nay , thời gian kế tiếp tự nhiên muốn hai người chơi.




      Hai người lại ngồi xe buýt trở về Nam Hồ, Cố Hàm Ninh đột nhiên muốn ngồi thuyền .




      "Nha! Cố Hàm Ninh?"




      Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh tới bến tàu nghe được tiếng thét kinh hãi phía sau.




      Cố Hàm Ninh quay đầu, phía sau trẻ tuổi vô cùng quen mắt cười chào hỏi .




      "Cố Hàm Ninh! là đúng dịp a! là cậu!"




      Đối phương kéo tay Cố Hàm Ninh, thân mật , Triệu Thừa Dư ở bên thả tay tự nhiên.




      "Nha, đúng a! Mình cũng nghĩ tới gặp được cậu."




      Cố Hàm Ninh híp mắt, nhăn mày suy nghĩ: người này nhìn rất quen mắt a, nhưng rốt cuộc là ai? Cái tên đó dường như rất sống động, nhưng thế nào đều nghĩ ra!




      "Cuối tuần trước mình gọi điện thoại cho cậu, để cho cậu tới trường học mình chơi, cậu ngoài miệng đồng ý, nhưng sao lại gọi điện thoại cho mình!" Đối phương bĩu môi oán hận, Cố Hàm Ninh trong đầu chợt lóe, rốt cục nghĩ tới, là bạn học cấp ba của , Đỗ Na!




      Ký ức thực tế của , ra rất xa thời gian nay, bạn học trước đại học, bởi vì thời gian quá dài gặp mặt, đều quên gần hết.




      May mắn! Cuối tuần trước Đỗ Na gọi điện thoại cho , là sau khi tốt nghiệp trung học Cố Hàm Ninh cũng liên hệ cho ấy, ấy liền gọi điện thoại đến nhà, Diêu Tuệ Nhã dĩ nhiên là cho số điện thoại di động của Cố Hàm Ninh bây giờ cho ấy biết. Khi Đỗ Na gọi tới, Cố Hàm Ninh đương nhiên nghe ra rốt cuộc là ai, chỉ có thể lấy cớ nhận ra số di động, giọng trong điện thoại nghe khác với bình thường, đoán ra, để Đỗ Na tự giới thiệu.




      Tuy rằng lâu gặp, nhưng ra cái tên Đỗ Na này vẫn nhớ, lúc cấp ba, bởi vì sống gần hai người thường xuyên cùng nhau học, quan hệ cũng coi như thân mật.




      Bây giờ, cuối cùng là lồng tên và người với nhau!




      Trong lòng Cố Hàm Ninh lau mồ hôi phen! Nếu như vừa xa nhau mấy tháng nhận ra bạn học cấp ba, chỉ có thể là thanh niên ngu ngốc rồi ...




      "Được được được! Mình rảnh đến trường học cậu chơi!"




      Thấy bạn học cũ, Cố Hàm Ninh ra cũng rất vui vẻ.




      "Cậu phải giữ lời nha!" Đỗ Na nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh , tầm mắt vừa chuyển, lúc này mới thấy bên cạnh còn chàng đẹp trai, "Nha! Đây là ai?"




      Dứt lời, nhìn Cố Hàm Ninh, vẻ mặt trở nên ái muội, cười ha ha.




      Cố Hàm Ninh bật cười cũng trợn mắt nhìn Đỗ Na cái, quay đầu kéo tay Triệu Thừa Dư.




      "Bạn trai mình, Triệu Thừa Dư. Đây là bạn học cấp ba của mình Đỗ Na, cũng học trường trong thành phố H, hẳn là học viện Thương mại ?" câu cuối cùng là hỏi Đỗ Na, số chi tiết xác định, dù sao, bạn học cấp ba của , có mấy người đều ở thành phố H, nếu như nhớ sai, lâu sau có người tổ chức tụ hội.




      Nhưng mà, bạn học cấp ba tụ họp ở thành phố H, năm thứ nhất được lần, sau mọi người bận rộn, rất ít liên lạc.




      "Chào cậu, mình là bạn học cấp ba của Cố Hàm Ninh, trước kia mỗi ngày cùng học." Đỗ Na đối với Cố Hàm Ninh có chút tuỳ tuỳ tiện tiện, xoay người cũng thục nữ rất nhiều.




      "Chào cậu." Triệu Thừa Dư gật đầu cười, trong lòng nóng hầm hập.




      Bạn trai... Đây là lần đầu tiên Cố Hàm Ninh xưng hô mình như vậy….




      "Chúng mình muốn ngồi thuyền , còn cậu?" Cố Hàm Ninh .




      "Nha, vậy các cậu , mình với bạn cùng phòng, à, họ ở bên đó, mình cũng tiện bỏ các ấy mà chơi mình. Nhưng mà cậu phải nhớ kỹ, mau chóng tìm thời gian tới tìm mình chơi nha!"




      "Biết rồi!"




      Cố Hàm Ninh nhìn bóng lưng Đỗ Na nhảy cà tưng xoay người, lắc đầu bật cười.




      Năm đó, sau cùng những bạn học này mất liên hệ, ra rất tiếc nuối.




      Cảm giác hôm nay như là vui vẻ lúc gặp lại sau khi ly biệt lâu!




      " thôi, chúng ta ngồi thuyền đôi , cậu tới chèo!"




      ________Hết chương 27________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28: Hôn



      Thuyền mà Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư chơi chính là loại thuyền tự mình chèo, tương tự thuyền mui đen, nhưng có nóc thuyền, ba khối gỗ phẳng, có thể ngồi ba người.




      Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư mỗi người ngồi đầu, đối diện nhau.




      Công việc làm người chèo thuyền này, Triệu Thừa Dư là lần đầu tiên làm, chèo qua chèo lại, lúc lâu vẫn còn ở quanh bên bờ.




      Triệu Thừa Dư gấp đến độ đổ mồ hôi trán, Cố Hàm Ninh cứ thế cười đến vui thích.




      Lại đảo quanh tại chỗ mấy phút, Triệu Thừa Dư mãi cũng nắm giữ chút kỹ xảo, cuối cùng chậm rì rì quẹo trái lắc phải rồi ra ngoài, gần ra đến giữa hồ, Cố Hàm Ninh liền bảo Triệu Thừa Dư ngừng lại.




      "Cứ như vậy trôi , chúng ta thưởng thức phong cảnh ở đây."




      Bởi vì là thứ bảy, mặt hồ cũng có ít thuyền , cuối thu khí dễ chịu, gió hồ xao động , Cố Hàm Ninh hơi híp mắt, nhìn sông nước, du khách chung quanh chút, lại nhìn Triệu Thừa Dư đối diện, thoáng chốc cảm thấy khoan khoái vô cùng, khỏi mím môi nở nụ cười.




      Triệu Thừa Dư vừa thở phào cái, mồ hôi đầu cũng sắp thấm ướt tóc.




      Này là mệt mỏi, hai là sốt ruột.




      Cố Hàm Ninh cúi đầu rút tờ khăn giấy, hơi thò người ra, săn sóc giúp Triệu Thừa Dư lau mồ hôi tóc mai.




      "Mệt muốn chết rồi ? tại nghỉ ngơi , lát nữa chúng ta trở về."




      " mệt!" Triệu Thừa Dư cười, mặc Cố Hàm Ninh giúp mình lau mồ hôi, "Cậu cẩn thận chút!"




      Tuy rằng mặt hồ tĩnh lặng, nhưng bởi vì thuyền , Cố Hàm Ninh vừa cử động liền hơi lắc lư, Triệu Thừa Dư vội vàng đưa tay đỡ tay kia của Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh thu tay lau mồ hôi, lại rút cánh tay Triệu Thừa Dư cầm ra, vịn men theo thuyền xoay người, ngồi vào chính giữa tấm ván gỗ.




      Triệu Thừa Dư bị làm cho sợ vội vàng nắm tay Cố Hàm Ninh, cho đến khi Cố Hàm Ninh ngồi yên mới buông tay.




      Triệu Thừa Dư vừa để tay xuống, Cố Hàm Ninh liền ngửa mặt về phía sau, trực tiếp ngồi dựa vào trong lòng Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư chỉ chần chờ giây, liền đưa tay ra phía trước bụng Cố Hàm Ninh sau đó nắm tay, nhàng ôm người trong ngực.




      Triệu Thừa Dư cười để cằm lên đỉnh đầu Cố Hàm Ninh, híp mắt, tâm tình vui vẻ ngắm cảnh.




      khí ấm áp, tư thế thân mật, tâm và tâm dường như áp chặt nhau.




      Cố Hàm Ninh vừa quay đầu lại, thấy Triệu Thừa Dư cười với mình, đôi mắt đen bóng mang theo ý cười ấm áp, Cố Hàm Ninh mím môi cười tiếng, ngẩng đầu hôn ngụm lên cằm hơi thô ráp của Triệu Thừa Dư, lúc này mới híp mắt chuyển người, hưởng thụ cuối tuần nhàn nhã thanh thản vô cùng.




      Hai người trôi theo sóng giữa hồ tiếng, ngẫu nhiên câu có câu chuyện, cũng có lúc tiếng động mà ăn ý ngắm cảnh, yên tĩnh cũng nhàm chán.




      Chờ đến khi thuyền trở về bờ, là thời gian cơm trưa. Tìm quán mì phở lân cận, tô mì thịt bò tô mỳ hải sản ở trước mặt, sau khi ăn xong, Cố Hàm Ninh lại lôi kéo Triệu Thừa Dư rạp chiếu phim Nam Hồ xem phim.




      dạo phố, ăn cơm, xem phim, ba yếu tố hẹn hò , dù sao hôm nay rảnh rỗi dĩ nhiên là phải chơi được tận hứng.




      Cố Hàm Ninh chọn bộ phim kinh dị Hồng Kông, mua vé chỗ ghế ngồi đôi cho tình nhân ở hàng ghế cuối cùng.




      Bộ phim này ít được quan tâm nên cũng có nhiều người xem, chí ít, hàng cuối cùng chỉ có hai người Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư, phía trước trống .




      Chờ tốp năm tốp ba người đến, bộ phim bắt đầu trong khúc dạo đầu buồn bã.




      Phim kinh dị bình thường đều có đặc điểm, đó là ánh sáng ảm đạm, như vậy có thể xây dựng bầu khí kinh khủng.




      Bốn phía rất yên lặng, trừ tiếng vang rất phát ra từ trong phim, còn thanh khác, đoán chừng đoàn người đều nín thở cẩn thận xem.




      Cố Hàm Ninh khi ngắm màn hình phim, khi quay đầu nhìn xem ánh sáng biến đổi lúc sáng lúc tối mặt Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm màn hình phim, hơi cau mày.




      Mày kiếm đẹp mắt, giữa lông mày hơi nhíu lại, Cố Hàm Ninh thích nhất vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Thừa Dư.




      Trong lòng thoáng chút hơi ngứa ngáy, Cố Hàm Ninh hơi nhếch khóe môi, nhanh hôn ngụm lên mặt Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư quay đầu, thấy Cố Hàm Ninh hơi híp mắt liếc nhìn, bất đắc dĩ cười tiếng, trong mắt đều tràn đầy thương.




      " thích xem sao? Muốn đổi bộ khác ?"




      " đâu, mình rất thích đấy!"




      Cố Hàm Ninh cười nhìn Triệu Thừa Dư, tiến đến trước mặt Triệu Thừa Dư, làn môi gần như để trước mặt cậu, vừa , hơi thở thơm ngọt liền phả vào mặt cậu, làm tim cậu đập nhanh.




      "Hai người ngồi rất tiện..." Cố Hàm Ninh hạ giọng, lọt vào tai Triệu Thừa Dư, mang theo mị hoặc tận xương.




      "Cái gì, cái gì tiện?" Giọng Triệu Thừa Dư cũng trầm thấp, mang theo tia động tình.




      "Ừ, đương nhiên là tiện như vậy ..." Cố Hàm Ninh hơi dẩu môi, lúc chuyện đụng chạm tới đôi môi mềm mại của Triệu Thừa Dư, tới cuối câu, gần như ngậm lấy môi Triệu Thừa Dư, Triệu Thừa Dư cảm thấy môi run rẩy, khỏi hơi mở miệng.




      Cố Hàm Ninh lùi mà tiến tới, làn môi hợp làm , bắt đầu mút, mặt Triệu Thừa Dư nóng lên, tay cũng vội vàng kéo eo Cố Hàm Ninh, ôm chặt lấy




      Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy luồng khí nóng từ bụng chậm rãi dâng lên, cảm giác tê dại từ mũi chân lan tràn, khỏi vươn đầu lưỡi thở ra, di chuyển giữa môi răng hé mở của Triệu Thừa Dư, đôi tay cũng cuốn quanh cổ Triệu Thừa Dư, thân thể ngày càng dán chặt hơn!




      Chỉ là đôi môi dán sát, làm Triệu Thừa Dư mặt hồng tim đập, miệng đắng lưỡi khô rồi, Cố Hàm Ninh càng tiến bước hôn, lập tức càng khiến Triệu Thừa Dư có loại cảm giác khô nóng khó nhịn, phút chốc chỉ có ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, dường như là muốn vùi vào trong thân thể mình mới bỏ qua, môi lưỡi theo Cố Hàm Ninh nhảy múa, cảm nhận thân mật chưa từng trải qua.




      Cho đến khi hai người đều sắp thở được, Triệu Thừa Dư mới gắng rút khỏi làn môi của Cố Hàm Ninh, chỉ ôm chặt, càng ngừng hôn lưu luyến.




      Cố Hàm Ninh thấp đầu, chui đầu vào trong lòng Triệu Thừa Dư, giọng cười khúc khích.




      "Tiện ?"




      Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy nóng mặt vô cùng, chỉ phải ôm chặt Cố Hàm Ninh, khẽ cười trả lời.




      Cố Hàm Ninh nghĩ, bóng tối, quả nhiên có thể bại lộ tính người.




      bộ phim chiếu xong, Cố Hàm Ninh trừ xem lúc vừa mới mở đầu, căn bản cũng đặt tâm tư vào tình tiết bộ phim.




      Dường như là bóng tối cho Triệu Thừa Dư dũng cảm vô cùng, trừ lần đầu tiên là Cố Hàm Ninh chủ động dán lên, sau đó đều là Triệu Thừa Dư chủ động ôm Cố Hàm Ninh đòi hôn.




      Từ lúc mới bắt đầu khẽ liếm chậm nghiền, càng về sau liếm gặm ngậm hút cùng lúc, Cố Hàm Ninh đến cuối cùng chỉ có thể chôn trong lòng Triệu Thừa Dư đỏ mặt hoa mắt thở hổn hển, Triệu Thừa Dư cũng tim đập cực nhanh như thế, cười khẽ bên tai , trong thanh kia hơi đắc ý cũng khiến Cố Hàm Ninh có loại cảm giác bị lừa và chán nản.




      Trong nháy mắt đó, Cố Hàm Ninh lòng có loại xúc động muốn đẩy ngã Triệu Thừa Dư, khuyên răn cậu: "Chị đây có thể dạy cậu nhiều hơn rất nhiều, cậu đừng đắc ý!" Kích động như thế….




      Đáng tiếc a, hôm nay hoàn cảnh thích hợp...




      Bộ phim chiếu hết, Cố Hàm Ninh kéo Triệu Thừa Dư chậm nhất, bởi vì muốn hòa hoãn lại khuôn mặt hồng hào rồi mới .




      Ngày này, hai người chơi đến tám giờ tối, mới hài lòng thoả dạ trở về trường học.




      Cố Hàm Ninh cơ bản mười giờ rưỡi liền ngủ, cuối tuần cũng quyết định ngoại lệ.




      Sáng ngày hôm sau, Cố Hàm Ninh khó được tám giờ còn chưa rời giường, hơi híp mắt, duỗi thắt lưng, mở điện thoại di động ra liền nhận được tin nhắn.




      " dậy chưa? Muốn thư viện ?"




      Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động trở mình, hướng tới vách tường màu trắng, tiếng động mím môi nở nụ cười.




      Được rồi, ra cũng muốn gặp mặt...




      "Mười phút sau, gặp dưới tầng." Cố Hàm Ninh rất nhanh nhắn tin trả lời, lưu loát bò xuống giường, rửa mặt xong, tiếng mình thư viện với Thôi Hà Miêu, nhét sách xem xong chuẩn bị trả thư viện vào trong túi xách, rồi chạy xuống tầng.




      Triệu Thừa Dư sớm chờ, cười tiếp nhận túi của Cố Hàm Ninh.




      Ở nhà ăn ăn bữa sáng, hai người nắm tay, thong thả thư viện, chờ đến lúc Cố Hàm Ninh lấy sách xong, Triệu Thừa Dư tìm vị trí gần cửa sổ.




      Cố Hàm Ninh dựng thẳng tiểu thuyết, nửa che mặt và lỗ mũi, nhìn Triệu Thừa Dư đối diện có vẻ thành nhìn chằm chằm sách chuyên ngành, con ngươi xoay vòng, làn môi bị chắn ở dưới sách hơi nhếch, vẻ mặt cười xấu xa.




      "Triệu Thừa Dư, mình xem xong, cậu giúp mình tìm quyển ‘Thái Bình Quảng Ký’, mình vừa nhìn vòng tìm được đấy." Cố Hàm Ninh hơi bĩu môi giọng .




      "Hả? À! Được." Triệu Thừa Dư xoay người lại, thả bút, sách tay xuống, đứng dậy hỏi, "Ở đâu?"




      "Hẳn là ở hướng kia."




      Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư về hướng tay chỉ.




      Triệu Thừa Dư tìm từng quyển sách giá sách kỹ, cho đến góc cuối cùng của giá sách vẫn tìm được cuốn sách mà Cố Hàm Ninh , vừa quay đầu lại thấy Cố Hàm Ninh biết khi nào ở bên cạnh mình.




      "Ở đây có. Bên kia cậu tìm cả rồi sao?" Triệu Thừa Dư khẽ nhíu mày, càng nhìn chằm chằm giá sách tìm.




      Cố Hàm Ninh híp mắt, mím môi cười tiếng, ghé vào bên tai Triệu Thừa Dư.




      "Triệu Thừa Dư!"




      Triệu Thừa Dư tự nhiên quay đầu, vừa quay đầu liền thấy được Cố Hàm Ninh áp mặt tới, thoáng chốc sững sờ liền bị Cố Hàm Ninh chắn miệng.




      Dù sao có buổi luyện tập ngày hôm qua, tuy rằng nghĩ đến bây giờ nơi này dường như có chút thích hợp, nhưng có đần độn mới có thể đẩy mỹ vị đến miệng ra, Triệu Thừa Dư tự giác ôm eo Cố Hàm Ninh, cúi đầu, vội vã đuổi theo làn môi Cố Hàm Ninh cố ý lui về phía sau, khi ngậm chặt lấy cũng buông tay, phút chốc động tình hôn môi từng chút .




      Cố Hàm Ninh cũng đùa nữa, ôm lấy eo Triệu Thừa Dư, ngửa đầu, rúc vào trong lòng Triệu Thừa Dư, nhu thuận nghênh hợp.




      Đến khi nụ hôn vừa kết thúc, Cố Hàm Ninh xụi lơ ở trong lòng Triệu Thừa Dư, tinh tế thưởng thức rung động vừa rồi, bốn phía an tĩnh giống như chỉ có tiếng tim đập lẫn nhau.




      Chờ đến hô hấp hơi bình ổn, Cố Hàm Ninh buông tay ôm eo Triệu Thừa Dư ra, đổi thành nắm gấu áo phía sau eo cậu, rời khỏi cái ôm của cậu, muốn về lần trước hai người đụng vào cảnh người khác ôm hôn, khóe mắt lướt qua Triệu Thừa Dư, ngắm đến động tĩnh cách đó xa, tức trợn to mắt, thân thể cứng đờ, rụt đầu về.




      "Sao vậy?" Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, cúi đầu hỏi.




      "Ai..." Cố Hàm Ninh nhíu mày lại, thấp giọng than , vô cùng buồn bực, "Mình này bạn học Triệu, chọn ngày bằng trùng ngày, bằng hôm nay cậu mời mấy người bạn cùng phòng mình ăn bữa !"




      ________Hết chương 28________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :