1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 19: Cơn ác mộng



      Xe buýt số 12 chứa đầy hy vọng được về nhà của đám sinh viên bắt đầu từ từ chuyển động.




      Bạch Vũ Hân và Cao Thần cũng biết bị đẩy đến đâu, đập vào mắt, chỉ có thể nhìn thấy mấy gương mặt trẻ tuổi.




      Triệu Thừa Dư tay nắm lấy cái cột, tay kéo vòng treo xe, cẩn thận bảo vệ người nửa dựa vào lòng mình.




      Cố Hàm Ninh cúi đầu xuống, nửa dựa vào Triệu Thừa Dư, nhúc nhích chút nào.




      Triệu Thừa Dư cứng ngắc người, cố gắng chống chọi với phía sau đông đúc thỉnh thoảng đẩy lên, rũ mắt nhìn chăm chú vào đỉnh đầu đen tuyền của Cố Hàm Ninh, cái cằm gần như tựa lên đỉnh đầu Cố Hàm Ninh, chóp mũi bị quấn lấy mùi thơm nhàn nhạt, khiến cậu vượn ý mã (*), khuôn mặt sớm đỏ bừng.




      [Tâm vượn ý mã: trái tim đập kiềm chế được giống như khỉ nhảy, như ngựa chạy]




      Khi xe buýt sắp dừng lại, lúc lảo đảo, Cố Hàm Ninh khó tránh khỏi tiến vào lòng Triệu Thừa Dư, chóp mũi chạm vào vạt áo của Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh như có thể cảm nhận được sức sống của tuổi trẻ phát ra từ cơ thể Triệu Thừa Dư, nhiệt độ từng chút từng chút lan ra từ chóp mũi mình, ngay cả hai má cũng cảm thấy nóng.




      Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, toàn bộ người trong thành phố đều mong muốn về nhà, đặc biệt là con đường dẫn đến nhà ga, xe thuận, cứ được vài mét lại phải dừng lại.




      Cơ thể Cố Hàm Ninh khẽ lắc lư theo nhịp xe, cũng cố ép mình cách xa Triệu Thừa Dư, xe có quá nhiều người, phải là Triệu Thừa Dư cũng là người khác, thà dựa vào Triệu Thừa Dư còn hơn.




      Ngửi ra, mùi người Triệu Thừa Dư cũng rất sạch ...




      Vốn là nửa giờ xe, di chuyển từ từ, thế mà phải tiếng rưỡi mới đến.




      Lúc xe buýt đến bến, Cố Hàm Ninh thở hắt ra, trong lòng vốn nặng trĩu cũng giảm phân nửa.




      Cuối cùng cũng đến ga tàu!




      Năm người xuống xe buýt, cũng có nhiều thời gian hàn huyên, mọi người cùng nhau lập tức chạy vào ga tàu.




      Trừ Cao Thần còn thừa nhiều thời gian, bốn người bọn họ trở về thành phố N, cách thời gian xe chạy chỉ còn vài phút!




      Qua được cửa kiểm vé, Cao Thần hươ tay chưa đến nửa, cứng người nhìn thấy bốn người phía trước chạy mất, buồn bực buông tay xuống, cúi đầu, mình đến phòng chờ ở phía đối diện.




      Ngay từ lúc xe buýt đến trạm, Triệu Thừa Dư cầm lấy ba lô của Cố Hàm Ninh, Cố Hàm Ninh chỉ cần lo cho mình, cố gắng chạy là được.




      Bốn người chạy vào trong xe, loa phát thanh nhắc nhở khách thành phố N lúc bốn giờ năm mươi cầm vé tay.




      Đợi đến khi nhóm người cuối cùng nhanh chóng di chuyển, Cố Hàm Ninh lấy vé tàu ra, cuối cùng mới thở ra hơi, tim đập cũng từ từ ổn định lại.




      "A, Triệu Thừa Dư, vé của cậu và Ninh Ninh gần nhau nha!" Bạch Vũ Hân xếp hàng phía sau Triệu Thừa Dư, ló đầu ra thấy vé tay Triệu Thừa Dư, .




      Bạn học thời cấp hai của Trần Minh đứng ở bên cạnh tàu, Trần Minh tiện thể nhờ cậu ta mua vé cho Bạch Vũ Hân và chính mình, lo lắng chờ đợi, thấy Trần Minh tiến đến, lập tức thả lỏng, vội vàng đưa vé xe.




      Bạch Vũ Hân đương nhiên là cùng khoang xe với Trần Minh.




      Triệu Thừa Dư phiếm hồng mặt, cứ như là chút ý nghĩ mượn cớ giúp Cố Hàm Ninh mua vé để thuận tiện đồng hành dọc đường đột nhiên bị người ta vạch trần, bên tai từ từ hồng lên.




      Nhịp tim của cậu bắt đầu đập có quy tắc, vé xe tay bị Bạch Vũ Hân giật lấy.




      " tốt quá! Mình với cậu đổi vé . Mình muốn ngồi cùng Ninh Ninh, cậu ngồi cùng Trần Minh."




      Triệu Thừa Dư cứng đờ mặt, màu hồng lỗ tai nhạt , nhìn chòng chọc vào vé xe tay Bạch Vũ Hân, trong lòng do dự là có nên lấy lại hay , Bạch Vũ Hân hai lời đưa vé của mình đến trước mặt Triệu Thừa Dư.




      "Đây, vé của mình, chính là khoang xe số 6."




      Triệu Thừa Dư mấp máy môi, tay cứng ngắc, nhận lấy vé xe tay Bạch Vũ Hân.




      Cậu và Cố Hàm Ninh là khoang xe số 14. Khoang xe số 6 và khoang xe số 14...




      Vốn là ở chung chỗ, chỗ ngồi liền kề nha...




      Trong lòng Triệu Thừa Dư buồn bã thôi, mặt lại thể nửa phần, trong lòng thầm nhắc nhở sau này trước khi mua vé, ít nhất phải nghe ngóng ràng Trần Minh và Bạch Vũ Hân mua là chuyến số mấy...




      Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn thấy vé bị thay đổi, rũ mắt xuống nhìn mặt Triệu Thừa Dư, từ góc độ của có thể nhìn thấy đôi môi cứng nhắc mím thành đường thẳng.




      Cố Hàm Ninh yên lặng tiếp lấy ba lô của mình từ trong tay Triệu Thừa Dư, trong lòng lại nở nụ cười tinh nghịch.




      Lát nữa, có nên đưa thẻ sinh viên cho Triệu Thừa Dư, nhờ cậu mua vé quay lại?




      Thuận lợi lên tàu, Bạch Vũ Hân theo Cố Hàm Ninh lên khoang 14, Triệu Thừa Dư khoang số 6.




      Chỗ ngồi của Cố Hàm Ninh và Bạch Vũ Hân là ghế đôi, ngồi xuống, Cố Hàm Ninh liền cầm quyển sách, từ từ xem.




      Bây giờ tàu chưa khởi hành, cũng chưa dịch chuyển, từ thành phố H đến ga tàu thành phố N, đại khái cần khoảng hai giờ bốn mươi phút, Cố Hàm Ninh chuẩn bị sách từ sớm, tính giết thời gian ở tàu.




      Huống hồ hôm nay ngồi bên cạnh là Bạch Vũ Hân, đương nhiên chuyện nhiều.




      Trong ba lô của Cố Hàm Ninh vốn là đựng thứ gì nhiều, dứt khoát bỏ xuống dưới chỗ mình ngồi, nhắn cho cha mẹ tin nhắn, Cố Hàm Ninh liền dựa lưng vào ghế, cầm lấy quyển sách tiếp tục xem.




      "Ninh Ninh, lát nữa đến ga, cậu về nhà bằng cách nào? Mình nhớ là cậu ở khu dân an phải ?"




      Bạch Vũ Hân mang theo hai túi to , cũng để túi to xuống dưới chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Cố Hàm Ninh.




      "Ừ, ba mình đến đón."




      "Ừ, đến nơi cũng khoảng bảy giờ ba mươi đó. Ba của Trần Minh cũng đến đón, đến lúc đó mình ngồi xe cậu ấy về."




      Cố Hàm Ninh nhìn chăm chú vào sách, trong lòng khỏi nghĩ đến: Triệu Thừa Dư về bằng cách nào?




      Triệu Thừa Dư là sống ở đâu bao giờ chưa?




      Cố Hàm Ninh ngưng thần suy nghĩ chút, cũng nghĩ ra nổi chính xác là Triệu Thừa Dư sống ở đâu, chỉ có thể tính trong lòng, nếu như thuận đường, để ba đưa cậu đoạn đường.




      Tàu được khoảng nửa giờ, điện thoại của Bạch Vũ Hân vang lên tiếng ngắn ngủi, cầm lấy di động, khuôn mặt ngay lập tức nở nụ cười ngọt ngào.




      Cố Hàm Ninh nhìn điện thoại tay của mình, đại khái cũng biết là chuyện gì.




      Cố Hàm Ninh cũng nhận được tin nhắn, nếu như là gửi nhóm, vậy cũng giống hệt như trong di động tay Bạch Vũ Hân.




      "Mình lên tàu rồi! Thuận buồm xuôi gió! Qua lễ gặp lại! Chúc Quốc Khánh vui vẻ!"




      Là tin nhắn Cao Thần gửi.




      Lúc trung thu, tin nhắn đầu tiên Cố Hàm Ninh nhận được là từ Cao Thần.




      Sau này hỏi Bạch Vũ Hân, Bạch Vũ Hân tiết lộ mới biết được, có điều khi nhìn vẻ mặt Bạch Vũ Hân lúc ấy, Cố Hàm Ninh nghĩ, cũng có cách nào ra. Dù sao, ở cùng phòng mà lại biết số điện thoại, hình như cũng có điểm bất hợp lý.





      Từ đó về sau, Cố Hàm Ninh có vài lần nhận được tin nhắn của Cao Thần gửi đến, chẳng qua là vẫn mực trả lời, sau đó cũng nhận được nữa.




      Trả lời tin nhắn của Cao Thần, chẳng có hứng.




      Nhìn Bạch Vũ Hân mừng rỡ cúi đầu chăm chú trả lời tin nhắn, sâu kín dưới đáy lòng Cố Hàm Ninh cảm thán, quay đầu , nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi lời nào.




      Kiếp này, Cao Thần và Bạch Vũ Hân như thế nào, hề can thiệp, hai người quan trọng này, mặc dù xa lạ gì, nhưng ở trong lòng thấy cần phải thân thiết.




      mặn nhạt như vậy, chỉ xem như bạn học bình thường, sau khi tốt nghiệp, có lẽ đến chết cũng qua lại.




      Kiếp trước, cùng công ty với Cao Thần, dành rất nhiều tâm huyết, nếu có Cố Hàm Ninh , tin chỉ dựa vào sức mình Cao Thần, có thể phát triển được.




      như vậy, liền thu hồi tất cả những gì kiếp trước mình ban cho Cao Thần, bao gồm cả cái quyền làm tổn thương chính mình!




      Giữa và Bạch Vũ Hân nếu có Cao Thần, lý do thù địch cũng còn.




      Nghĩ đến giữa mình và Bạch Vũ Hân kiếp trước, ánh mắt Cố Hàm Ninh ảm đạm, trái tim phức tạp rối bời.




      Người nha, vẫn nên sống đơn thuần, đơn giản chút ít ...




      Nhớ tới kiếp trước, lại có cảm giác mệt mỏi sâu tận đáy lòng.




      Trước kia, cái loại giống như là bị mây mờ che mắt, liền để nó biến mất ở kiếp trước ...




      Cố Hàm Ninh nghĩ, cần bắt đầu mới, có lẽ, bao gồm cả tình mới...




      Trong ánh sáng tàu, Cố Hàm Ninh nghiêng đầu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .




      Trong mơ, kiếp trước kiếp này, đan xen chằng chịt, dường như lại nhớ tới lại lạnh như băng thấu xương, vắng lặng tiêu tiều trong nghĩa trang trống trải, lòng vòng, như thế nào cũng tránh khỏi cái năng lượng trói buộc mình ở đó…




      m thanh nhắc nhở khi đến ga vang lên, Cố Hàm Ninh chợt giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, sợ hãi nhìn chòng chọc phía trước, phải lát mới tỉnh táo lại, vừa sờ lên trán, mồ hôi ướt mảng.




      Cố Hàm Ninh nặng nề hít thở khí.




      May mắn! May mắn chỉ là mộng!




      Vừa rồi cái loại tuyệt vọng vùng vẫy cũng giãy thoát ra được, dường như còn quẩn quanh trong đáy lòng, đậm đặc đến nỗi khiến thở nổi.




      Cố Hàm Ninh hít sâu hơi, mới cảm thấy tay chân thả lỏng ra chút, vừa nhìn thời gian, là bảy giờ năm mươi tối.




      "Tàu sắp tới ga, ga tàu phía nam thành phố N, hành khách xin vui lòng chuẩn bị xuống cửa..."




      Tiếng loa phát thanh vang lên lần nữa, tàu bắt đầu giảm tốc độ, từ từ lướt , ít người đứng lên, bắt đầu cầm lấy hành lý.




      Bạch Vũ Hân vừa quay đầu liền kinh ngạc thấy Cố Hàm Ninh ngồi động đậy, vội vàng đẩy cái.




      "Ninh Ninh, đến ga rồi."




      "Hả? À!" Cố Hàm Ninh gật gật đầu, lấy ba lô của mình ra, đứng lên.




      "Này chậm hai mươi phút rồi, đáng ghét!" Bạch Vũ Hân bĩu môi, nhíu mày oán trách.




      Cố Hàm Ninh tâm thần hoảng hốt, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.




      Là Cố An Quốc.




      Cố Hàm Ninh vội vàng nhận: "Ba, dạ, tàu đến muộn, mới vừa đến. Dạ, vâng."




      Gác điện thoại, tàu tiến vào ga, lấy tốc độ chậm chất từ từ dừng lại, tâm tình Cố Hàm Ninh từ từ bình tĩnh lại, đeo ba lô, thuận theo dòng người, bắt đầu ra ngoài.




      Xuống tàu, Cố Hàm Ninh xa xa thấy Triệu Thừa Dư ở phía trước, ngược hướng dòng người tới.




      Cố Hàm Ninh ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn Triệu Thừa Dư tới trước mặt mình.




      "Cố Hàm Ninh, đưa ba lô mình cầm cho. Nhiều người, cậu cẩn thận điện thoại và ví tiền."




      Tuy đông bằng những chuyến tàu vào dịp tết, nhưng chuyến tàu hôm nay đúng là đông người quá, trong toa xe phải xếp thêm rất nhiều ghế ngồi tạm thời.




      bên khác, Trần Minh cũng lại đây, cười đón lấy ba lô tay Bạch Vũ Hân, thuận theo giọng điệu của nàng, oán trách tàu đến muộn.




      ________Hết chương 19________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 20: Món quà



      "Cố Hàm Ninh..." Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh thất thần mà nhíu mày, lo lắng.




      Trong lòng Cố Hàm Ninh dường như có dòng nước ấm chảy qua, dần dần trở nên mềm mại, mím môi khẽ mỉm cười.




      "Triệu Thừa Dư, vé xe lúc về, cũng phiền cậu mua giùm mình nhé. Đại khái khoảng giờ chiều ngày mùng bảy ." Vừa , ngay lập tức lục thẻ sinh viên trong ba lô ra, "Nè, thẻ sinh viên của mình."




      khuôn mặt Triệu Thừa Dư thoáng qua vui mừng, vội vàng nhận lấy.




      "Được! Mua xong mình gọi cho cậu!"






      tới cửa nhà ga, xa xa Cố Hàm Ninh thấy cha mẹ mình đứng ở ngoài lan can, háo hức chờ đợi.




      Cố Hàm Ninh nở nụ cười tươi, hăng hái vẫy tay.




      "Ba, mẹ!"




      Dưới ánh đèn, Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã vui mừng cười, khiến lòng Cố Hàm Ninh vừa ấm áp vừa như bị bóp nghẹn, hốc mắt cay cay.




      Cố Hàm Ninh bước nhanh hơn, thoáng cái tới trước mặt cha mẹ.




      Diêu Tuệ Nhã cười kéo tay Cố Hàm Ninh.




      "Ăn cơm chiều chưa? Bụng đói ? Cơm nước mẹ làm cho con rồi, mẹ còn làm món thịt nướng con thích nữa!"




      "Ăn bánh quy, con vẫn còn đói!"




      "Nhanh! Mau quay trở về!”




      Diêu Tuệ Nhã lo lắng đón con về nhà, kéo tay Cố Hàm Ninh muốn liền.




      "Mẹ, chờ lát." Cố Hàm Ninh hướng về Triệu Thừa Dư ngượng ngùng ở bên cạnh ngoắc ngoắc tay, nhận lấy ba lô từ tay cậu đưa cho Cố An Quốc, "Ba, mẹ, Triệu Thừa Dư, mọi người còn nhớ ?"




      "A, vừa rồi chỉ chú ý tới Ninh Ninh, để ý, là Triệu Thừa Dư à! muộn như vậy, có ai đến đón cháu sao? Nếu để ba Ninh Ninh đưa cháu về."




      ", cần! Cám ơn , cháu tự về được." Triệu Thừa Dư vội vàng xua tay, đối mặt với nhiệt tình của mẹ Cố Hàm Ninh, có chút thụ sủng nhược kinh.




      "Muộn như vậy rồi làm gì còn xe buýt? Để ba mình đưa về ." Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư muốn , nhàng kéo ba lô của cậu, mím môi cười .




      Triệu Thừa Dư quay đầu lại nhìn cánh tay nắm lấy ba lô của mình, lại nhìn về đôi mắt sáng như ngọc của Cố Hàm Ninh, trong lòng vừa mềm vừa tê dại, làm sao còn ra lời từ chối được nữa.




      Cố An Quốc vỗ vỗ bả vai Triệu Thừa Dư.




      " thôi, chú đưa cháu đoạn đường." Vừa vừa quay đầu đến chỗ đậu xe.




      Triệu Thừa Dư còn từ chối được nữa, chỉ có thể ngậm miệng lại, yên lặng theo sát ở phía sau Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh quấn lấy tay Diêu Tuệ Nhã, giọng đáng kể chuyện lý thú ở trường học, chọc cho Diêu Tuệ Nhã cười trận.




      Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, mang theo ánh sáng ấm áp, Triệu Thừa Dư nhìn cười cười đáng trước mặt cha mẹ phía trước, khỏi cong lên khóe môi.




      Kỳ nghỉ Quốc Khánh này, Cố Hàm Ninh rất là nhàn rỗi thong dong, tự tại đến mức muốn quay lại trường học.




      Ngày 1 tháng 10, cả nhà Cố Hàm Ninh về nhà bà ngoại ở nông thôn, gia đình cậu ba cũng đến đông đủ, tụ tập phòng, bên trong bữa tối cực thịnh soạn.




      Ngày 2 tháng 10, cả nhà đến nhà bà nội, cũng là bữa tiệc lớn thịnh soạn, làm cho Cố Hàm Ninh ăn uống rất thích thú.




      Ngày 3 tháng 10, Cố Hàm Ninh tự cho mình ngày nghỉ, cháo loãng dưa muối, là để điều hoà dạ dày.




      Ngày 4 tháng 10, Cố Hàm Ninh và Diêu Tuệ Nhã dạo cả ngày, chỉ dạo mà chân tay mỏi nhừ, suýt chút nữa còn cách nào mang túi to túi về nhà.




      Ngày 5 tháng 10, Cố An Quốc và Diêu tuệ Nhã dậy sớm, chợ mua rất nhiều thức ăn, từ sớm bắt đầu tẩy tẩy rửa rửa, Cố Hàm Ninh ngủ ngon lành đến tự nhiên tỉnh dậy, đánh răng lúc mười giờ, mở di động, mới phát có rất nhiều tin nhắn.




      "Ninh Ninh, chúc mừng sinh nhật!"




      "Cố Hàm Ninh, sinh nhật vui vẻ!




      ...




      Có người là bạn thời trung học, cũng có bạn đại học, bao gồm Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, Bạch Vũ Hân, còn có Cao Thần...




      Ngày 5 tháng 10, là sinh nhật 20 tuổi của Cố Hàm Ninh.




      Mười chín năm trước, chính là ngày chào đời, m lịch và Dương lịch đều như nhau.




      Ở tỉnh này, điều này có thể xem là sinh nhật lớn, Diêu Tuệ Nhã vốn là muốn bảo Cố Hàm Ninh mời mấy bạn học đến ăn cơm. Cố Hàm Ninh suy nghĩ chút, vẫn gọi.




      chỉ muốn cùng cha mẹ an tĩnh trải qua sinh nhật.




      Huống hồ, thực tế ra lâu liên lạc với bạn bè cấp hai, cấp ba rồi, mà bây giờ bạn đại học lại cách xa.




      Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị đầy bàn toàn thức ăn Cố Hàm Ninh thích ăn, Cố Hàm Ninh ăn đến căng bụng mới dừng lại.




      Chiều, Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã nghỉ, Cố Hàm Ninh trả lời tin nhắn của bạn học, vừa mới trả lời tin nhắn của Thôi Hà Miêu, điện thoại lại reo.




      "Alo——"




      "Cố Hàm Ninh, mau ra đây, mình ở cửa cầu thang nhà cậu nè!"




      Tiếng trong điện thoại có chút xa lạ, Cố Hàm Ninh sửng sốt, muốn hỏi: cậu là ai, trong đầu chợt lóe lên, lại ngừng lại.




      nhớ lại...




      "Lục, Khải..."




      "Hì hì, nhanh lên! Có bất ngờ dành cho cậu nè!"




      Đúng rồi, là Lục Khải, bởi vì đối với , ra là nhiều năm gặp, khó trách nghe thấy giọng rất xa lạ...




      Cố Hàm Ninh cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn di động, tâm tự phiên phi (*)…




      [(*) Tâm tự phiên phi: trong lòng rối bời như máy bay bị lật]




      Cố Hàm Ninh mở cửa hành lang, vội vàng ra ngoài, thấy người nào đó kênh mặt ra.




      "Sinh nhật vui vẻ ~"




      Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt của Lục Khải cười hì hì, lúc này Cố Hàm Ninh mới bước chân qua khỏi cửa, bình tĩnh .




      "Cám ơn."




      Lục Khải thấy dọa được người ta, bắt đầu cười trách cứ.




      "Hì, Cố Hàm Ninh sao cậu bình tĩnh như vậy, nhàm chán!"




      Cố Hàm Ninh trong lòng ngược lại trợn trắng mắt: được rồi, lần trước xác thực có bị cậu ta hù doạ , chẳng qua là hôm nay trong lòng có phòng bị, đương nhiên phòng ngừa cậu từ bên cạnh nhảy ra.




      "Này, tặng quà sinh nhật cho cậu." Lục Khải vừa đưa tới cái hộp tinh xảo đẹp mắt.




      Cố Hàm Ninh thót tim lên, nhìn chăm chú vào hộp quà, cố ý hỏi: "cậu tặng?"




      "Hmm, mình tốt bụng như vậy! Đây là có người nhờ mình đưa cho cậu đó nha ~~~" Lục Khải nhìn Cố Hàm Ninh cười đùa nháy mắt, tiếng ‘nha’ kia kéo dài ơi là dài.




      Ký lai chi tắc an chi (*), Cố Hàm Ninh ngược lại bình tĩnh nhận, đưa tay đón lấy hộp quà, vội mở.




      [(*) ký lai chi, tắc an chi: điều gì đến đến, cứ bình tĩnh ổn]




      "Là ai?"




      "Hì hì, cậu đoán ? Học chung đại học với cậu, người ta cố ý chuẩn bị món quà này, nhờ mình đưa tới, cậu còn biết là ai sao?" Lục Khải cười chế giễu, vẻ mặt mập mờ.




      Mình biết rồi...




      Kiếp trước, mình chính là e thẹn câu như thế, sau đó cúi đầu, về nhà tim đập rộn lên mở hộp quà...




      Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, trong lòng có gì đó siết chặt.




      Nếu như tất cả có gì thay đổi, vậy, trong chiếc hộp này là cây đàn dương cầm nhắn tinh xảo, có thể phát ra thanh vui tai. chiếc dương cầm tấm thiệp, đó có bốn chữ ngay ngắn đẹp đẽ: sinh nhật vui vẻ! Nếu phải là người luyện thư pháp nhiều năm, rất khó viết ra được loại phong thái đó.




      Lục Khải giống như đúc từ thần thái, đến ngữ điệu, món quà tay cũng giống như đúc...




      Nhưng kiếp trước, và kiếp này, giống nhau sao?




      Trong kiếp trước, vừa mới nhận được điện thoại của Cao Thần, hai người vừa xong điện thoại, liền nhận được điện thoại của Lục Khải ...




      Trong kiếp trước, và Cao Thần duy trì chút mập mờ, cả hai đều có ý với nhau...




      Trong kiếp trước, nhớ Cao Thần từng học thư pháp vài năm…




      Kiếp này, mắt lạnh rời xa Cao Thần, buổi sáng cũng nhận được tin nhắn nào của Cao Thần...




      Trong đầu thoáng qua tia sáng, Cố Hàm Ninh chợt ngước mắt, cổ họng khô khốc làm có chút khó chịu.




      "Là họ Triệu sao?"




      "Ai nha! Cậu sớm đoán được là thằng nhóc Triệu Thừa Dư rồi sao?" Lục Khải bực dọc vỗ vỗ đầu, lập tức lại chen vào đây cười đùa , "Hì, xem, hai người làm sao gặp nhau?"




      Cố Hàm Ninh đáy lòng đột nhiên buông lỏng.




      "Cậu cũng chúng mình là cùng đại học, đương nhiên nhận ra." Cố Hàm Ninh hàm hồ .




      "Thằng nhóc kia cũng thiệt là, tự mình dám đến đưa, còn muốn mình chuyển chuyển." Lục Khải oán trách, cũng chế giễu nhiều.




      "Cậu là bạn học với cậu ấy?"




      "Bọn mình là bạn học trung học, quan hệ rất tốt! Cậu còn nhớ , vào ngày kỷ niệm thành lập trường hồi lớp mười, cậu ta còn đến trường học của chúng ta đấy? Mấy nữ sinh lớp mình đều hỏi thăm cậu ta đấy!"




      "Vậy cậu có quen biết Cao Thần ?"




      "Cao Thần? Ai a?"




      Ngày kỷ niệm thành lập trường lớp mười, Triệu Thừa Dư từng đến trường ?




      Cố Hàm Ninh giật mình sững sờ trở lại phòng của mình, ngồi ở mép giường, nhìn hộp quà trong tay mình.




      Trong đầu càng ngừng suy tư, dường như có thêm chút đầu mối, vừa như là thêm chút nghi hoặc …




      Hồi lớp mười, lớp cấp hai bọn họ kỷ niệm ngày thành lập trường lần thứ năm mươi, mỗi lớp đều có tiết mục.




      Lớp bọn họ trừ tiểu phẩm, chủ nhiệm lớp còn đẩy lên biểu diễn độc tấu dương cầm.




      Từ lúc sáu tuổi, bắt đầu học dương cầm, luyện mười mấy năm, kể từ sau khi thi được mười giấy khen từ hồi cấp hai, bởi vì bài giờ nhiều lên, bỏ bẵng việc luyện đàn, chỉ thỉnh thoảng chủ nhật rảnh rỗi tùy ý đàn lúc.




      Cũng biết làm sao mà chủ nhiệm lớp biết có mười giấy khen đánh đàn dương cầm, lúc báo tiết mục trực tiếp đọc tên . Sau khi biết, tốn ít thời gian luyện tập, đến lúc biểu diễn, cuối cùng có sai sót.




      Bởi vì ngày kỷ niệm thành lập trường đúng vào thứ bảy, ít bạn học các trường khác được nghỉ đều đến xem, Cố Hàm Ninh nghĩ đến, khi ấy Triệu Thừa Dư ở...




      Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút vội vàng mà muốn mở hộp quà tặng rồi.




      kéo dây ruy-băng buộc hộp quà, mở nắp, bên trong là cây dương cầm mà kiếp trước rất quý trọng, tinh xảo gần như là chiếc dương cầm bình thường thu .




      Cố Hàm Ninh mở tấm thiệp kia, bên trong vẫn là bốn chữ kia...




      Đây là chữ của Triệu Thừa Dư...




      Trong kiếp trước, đối với , Triệu Thừa Dư chẳng qua chỉ là bạn học của Cao Thần mà thôi, lúc nhận được món quà, trong lòng trong mắt chỉ có Cao Thần, căn bản chưa từng nghĩ đến còn có những đáp án khác...




      Hóa ra, từ đầu đến cuối, đều là nhầm!




      chế nhạo của Lục Khải, bản thân ngượng ngùng vui mừng, tất cả đều là nguyên nhân gây ra hiểu lầm...




      Hóa ra, Lục Khải chưa từng quen biết Cao Thần, hóa ra, Triệu Thừa Dư có lẽ từng gặp mình ba năm trước đây ...




      Trong kiếp trước, Cố Hàm Ninh cảm động vì lòng quan tâm tỉ mỉ của Cao Thần, sau Quốc Khánh quay lại trường lâu, liền đón nhận lời tỏ tình của Cao Thần. Khi ấy nghĩ, người luôn dành tất cả tấm lòng cho mình, tất nhiên đối tốt với mình.




      Nhưng hóa ra, tất cả chẳng qua là tự hiểu lầm...




      Vậy, kiếp trước, Triệu Thừa Dư chính là lặng yên làm tất cả như thế, cho tới thất vọng, tuyệt vọng sao?




      Cố Hàm Ninh nghĩ, đại khái hơi hiểu lòng dạ Triệu Thừa Dư rồi.




      Triệu Thừa Dư, hẳn là vì để mình khó xử, cho nên cậu ấy bất động thanh sắc ( tỏ vẻ gì), yên lặng canh giữ, có lẽ cậu còn từng có thỏa thuận với Cao Thần, cho nên, cậu cam nguyện lui nhường, chưa bao giờ tranh, bởi vì, kiếp trước, từ ngày đầu tiên vào học, mình nhìn đến chính là Cao Thần...




      ________Hết chương 20________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 21: Tỉnh ngộ



      Triệu Thừa Dư……




      Cố Hàm Ninh lẩm nhẩm trong lòng, đau lòng vì cậu của kiếp trước, cảm động vì cậu của kiếp trước lẫn kiếp này!




      Nếu kiếp này tỉnh ngộ, Triệu Thừa Dư có thể vẫn lựa chọn rút lui khỏi bên cạnh , từ nay về sau, nhìn thấy, nghe được, mặc cho bản thân từ từ trở thành hình ảnh mờ nhạt trong ký ức của ? Sau đó mình cậu nhẫn nhịn chịu đau khổ, mình đơn....




      Triệu Thừa Dư... xin lỗi, cũng cám ơn cậu…….




      Đáy lòng Cố Hàm Ninh vừa chua xót vừa ấm áp.




      Có lẽ, cảm động, cũng có thể là khởi đầu của tình ....




      Cố Hàm Ninh cảm xúc thay đổi, khỏi cầm lấy di động, mở ra số điện thoại của Triệu Thừa Dư, do dự cắn môi dưới, cuối cùng gửi tin nhắn.




      “Triệu Thừa Dư, mua được vé tàu chưa?”




      Rất nhanh có tin nhắn đáp lại.




      “Mình chờ xếp hàng. Sắp đến lượt rồi.”




      “Được, mua xong thông báo mình tiếng.”




      Lần này bên kia rất lâu mới trả lời lại.




      “Sinh nhật vui vẻ”!




      “Cám ơn”!




      Cố Hàm Ninh buông điện thoại, nằm ngửa giường, mím môi, khóe miệng che giấu nổi nụ cười.




      Tuổi trẻ, tốt.




      Vé Triệu Thừa Dư mua chính là vé tàu về thành phố H lúc rưỡi chiều ngày bảy tháng mười, Cố Hàm Ninh dự định đến lúc đó gặp cậu ở ga tàu.




      Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã đương nhiên vẫn muốn đưa Cố Hàm Ninh đến ga tàu.




      Xe vừa dừng lại, Cố Hàm Ninh liền thấy Triệu Thừa Dư.




      Mới chỉ nửa tháng, Cố Hàm Ninh lại phát trong đám đông mình chỉ liếc mắt lần liền nhìn thấy cậu rồi, mỗi lần nhìn lại càng thấy Triệu Thừa Dư trở nên cuốn hút lạ thường.




      “Triệu Thừa Dư”! Cố Hàm Ninh vẫy tay gọi cậu, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.




      Triệu Thừa Dư theo hướng thanh quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Cố Hàm Ninh, ngay lập tức cũng nở nụ cười.




      “Cố Hàm Ninh…..”




      Cố An Quốc và Diệu Tuệ Nhã tiễn Cố Hàm Ninh lên tận tàu, cất kĩ hành lý, Cố An Quốc kéo Diêu Tuệ Nhã còn lải nhải ngừng: “được rồi, thôi, tàu sắp chạy rồi. Ninh Ninh cũng lớn, cũng biết cả.”




      , chú, cháu đưa Cố Hàm Ninh đến tận phòng, mọi người cứ yên tâm!” Triệu Thừa Dư đứng lối , cười dịu dàng, kiên định.




      “Ninh Ninh mình cũng yên tâm, may có cháu ở đây, Ninh Ninh nhà chúng ta có người chăm sóc, cũng yên tâm hơn nhiều.” Diêu Tuệ Nhã cười , nhìn chàng trai trước mặt, càng nhìn càng thuận mắt.




      “Ba mẹ, hai người về thôi. Tàu sắp chạy rồi. Đến nơi con gọi điện cho ba mẹ.” Cố Hàm Ninh cười vỗ cánh tay Diêu Tuệ Nhã, cuối cùng cũng khuyên được cha mẹ, quay đầu thấy cái nhìn chứa ý cười của Triệu Thừa Dư.




      Hai người ngồi xuống, tàu bắt đầu khởi hành, Cố Hàm Ninh lấy túi đồ ăn vặt to từ ba lô sau lưng.




      “Mẹ mình sợ mình ngồi tàu buồn chán, chuẩn bị túi đồ ăn vặt to.”




      Quả hạnh nhân, đậu phụ khô, hạt đậu nành rang, thạch, bánh ngọt, bánh quy, đống đồ lớn khiến Triệu Thừa Dư cười to.




      chuẩn bị cho cậu những gì thế?”




      “Rất nhiều thứ a, đầy ắp hai túi to toàn đồ đạc, lát nữa có cậu xách rồi!” Cố Hàm Ninh nhăn nhăn mũi, cười tủm tỉm .




      Triệu Thừa Dư choáng váng nhìn biểu hiếm có của Cố Hàm Ninh, trong mắt nồng đậm ngạc nhiên khó che giấu.




      “Được được... mình xách...”




      Cố Hàm Ninh mím môi cười, nụ cười so với trước kia thanh thoát vui vẻ hơn nhiều, cùng với thân mật như có như ...




      Lúc xuống tàu, Cố Hàm Ninh cũng chỉ phải đeo cái ba lô, hai túi đồ đầy thức ăn và quần áo thu đông mà Diệu Tuệ Nhã chuẩn bị, đều do Thiệu Thừa Dư phụ trách.




      Cố Hàm Ninh nhàng thoải mái mà Triệu Thừa Dư lại xách rất vui vẻ.




      Đây là lần đầu tiên hai người họ riêng với nhau.




      Từ ga tàu đến trường học, hai người trò chuyện với nhau câu được câu , sóng vai gần bên nhau.




      xe buýt, Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư, nhịn được mím môi cười trộm.




      trẻ tuổi đơn thuần, chàng trai tình hữu độc chung (chỉ người) trầm tĩnh dưới ánh mặt trời, khi còn trẻ thích chàng trai hài hước như ánh mặt trời, khi trưởng thành lại thích con người yên tĩnh này…




      Trở lại trường học, cuộc sống sinh viên lại bắt đầu.




      Mà Cố Hàm Ninh cảm thấy tất cả mọi thứ còn giống trước.




      Sáu giờ bốn lăm sáng, Cố Hàm Ninh xuống lầu đúng giờ, thấy Triệu Thừa Dư đứng ở phòng ngủ dưới lầu, khi nhìn thấy Cố Hàm Ninh có chút ngạc nhiên.




      Cố Hàm Ninh mỉm cười vẫy tay Triệu Thừa Dư.




      “Chúng ta cùng chạy bộ .”




      Hôm qua Cố Hàm Ninh với bạn cùng phòng, chính là dự định mỗi ngày chạy bộ quẹt thẻ, hỏi có ai muốn chạy cùng , đương nhiên ai hưởng ứng, buổi sáng hôm nay mình rời phòng xuống lầu.




      Cố Hàm Ninh chú ý hô hấp, cố gắng duy trì tốc độ đổi, Triệu Thừa Dư chạy bên cạnh , hơi thở ràng nhàng hơn nhiều.




      Hai người đều chuyện, tiếng hô hấp ràng, dường như theo nhịp bước chân, khí ấm áp và hài hòa như thể họ chạy thời gian rất dài.




      Sân vận động có xa nữa, cũng có lúc chạy đến.




      Quẹt thẻ xong, tự nhiên là nên ăn sáng.




      “Mình mời cậu ăn sáng.” Triệu Thừa Dư xong cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Hàm Ninh.




      Trước đây Cố Hàm Ninh và bạn cùng phòng của cũng cùng phòng cậu ăn uống nhưng là vài người cùng với nhau.




      “Ừ” Cố Hàm Ninh mỉm cười gật đầu, thấy rất bình thường, coi Triệu Thừa Dư mời ăn sáng là điều rất tự nhiên.




      Cố Hàm Ninh ăn sáng khá đơn giản, chẳng qua là bát cháo trắng, bánh màn thầu, thỉnh thoảng cháo trắng thay thế bằng loại cháo khác, màn thầu thay bằng bánh bao nhân thịt hoặc nhân rau, vân vân…




      Triệu Thừa Dư nhìn vào bữa sáng trước mặt Cố Hàm Ninh mà ảo não.




      Sớm biết thế, phải mời ăn cơm trưa hoặc ăn cơm tối rồi …




      “Cậu muốn ăn gì nữa ?” Triệu Thừa Dư hỏi cách chắc chắn.




      “Thế này thôi, đủ rồi! Mình chỉ thích ăn cháo trắng với dưa chua, cậu hiểu chúng nó là tổ hợp tuyệt phối sao?” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư cười .




      Hai người ngồi đối mặt lặng lẽ ăn sáng rồi cùng nhau về phòng.




      Cố Hàm Ninh dọc dường đều mím môi mỉm cười.




      Cho tới bây giờ hề nhận ra, hóa ra, mình và Triệu Thừa Dư ra rất hợp đây!




      Trước đây, người Cao Thần có khí chất mà có, từ hâm mộ đến thương, tất nhiên đuổi theo bước chân cậu ta.




      Hôm nay, cần phải theo đuổi, cần phải vội vàng, Triệu Thừa Dư chắc chắn vẫn luôn ở bên cạnh , miễn là sẵn sàng là có thể nắm tay cậu, trái tim liền cảm thấy yên bình, ấm áp, có đầy đủ yên bình hạnh phúc.




      Năm tháng bình yên, chính là cảm giác này sao?




      Buổi chiều trước khi đến lớp, Cố Hàm Ninh gửi tin nhắn tới cho Triệu Thừa Dư.




      “Triệu Thừa Dư buổi chiều cậu có phải học ?”




      “Buổi chiều mình có tiết….”




      “Ừ, bây giờ cậu đến thư viện chiếm chỗ giúp mình. Cần dựa vào cửa sổ ý, có thể nhìn phong cảnh. Còn nữa giúp mình lấy quyển Lịch sử nền văn minh Trung Quốc (quyển tiếng Hán) nhé.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, đáy lòng than thầm: mình có chút được chiều sinh hư rồi.




      Vào lúc này, cũng biết Triệu Thừa Dư có còn chiếm được chỗ ngồi tốt nữa.




      Buổi chiều nay Cố Hàm Ninh chỉ có hai tiết học, tan học, với bạn cùng phòng là muốn thư viện xem sách, liền lấy túi rời , bởi vì sợ trong thư viện tiện gọi điện thoại, vừa ra khỏi phòng học liền gửi tin nhắn.




      “Ở đâu?”




      “Thư viện tầng hai, vào cửa sang trái, đến cuối cùng bên cửa sổ.”




      Cố Hàm Ninh cười cất điện thoại, quét thẻ, theo hướng dẫn của tin nhắn dễ dàng tìm thấy Triệu Thừa Dư cúi đầu rất nghiêm túc, Cố Hàm Ninh mỉm cười ngang qua, gõ lên bàn.




      Triệu Thừa Dư ngay lập tức ngẩng đầu lên, thấy Cố Hàm Ninh, đứng lên mỉm cười lặng lẽ chỉ vào cuốn sách để bàn.




      Cố Hàm Ninh hào phóng nở nụ cười, rồi lấy ghế phía sau Triệu Thừa Dư ngồi xuống.




      Triệu Thừa Dư cũng mỉm cười ngồi xuống lần nữa.




      Bàn lớn bằng gỗ rộng rãi, dựa vào cửa sổ, có thể cho bốn người ngồi, hai chỗ trống phía đối diện để sách, ràng có người chiếm.




      Cố Hàm Ninh quay đầu lại, Triệu Thừa Dư cúi đầu, ánh mắt lần nữa đặt ở cuốn sách, ngoài cửa sổ nắng chiếu vào, người Triệu Thừa Dư được bao phủ bởi tầng ánh sáng màu vàng, Cố Hàm Ninh đưa tay muốn chạm vào.




      Có lẽ là quen biết lâu, nên tính đụng chút là đỏ mặt của Triệu Thừa Dư giảm bớt nhiều, khiến trong lòng của Cố Hàm Ninh có chút tiếc nuối.




      có chút tiếc nuối vậy nghĩ cách bù đắp!




      Cố Hàm Ninh dịch cái ghế, nghiêng về phía Triệu Thừa Dư thầm:




      chỗ tốt như vậy làm thế nào cậu chiếm được?”




      Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp thổi vào tai mình, vừa quay lại, liền thấy đôi mắt long lanh chứa ý cười của Cố Hàm Ninh, lúc này mới nhận thấy hai người rất gần, hơi thở như chạm vào da của nhau, khuôn mặt lại đỏ dị thường.




      Cố Hàm Ninh cười đến híp cả mắt, nhìn Triệu Thừa Dư mặt đỏ tới mang tai, trong lòng rất hài lòng, lúc này mới trở về ghế, ngồi nghiêm trang, lật trang sách.




      Triệu Thừa Dư bắt đầu bực dọc trong lòng, đối mặt với Cố Hàm Ninh cậu lại quá bình tĩnh rồi!




      “Mình vừa vào, vừa vặn người ngồi hai chỗ này …”




      Phải mất lúc lâu, Cố Hàm Ninh mới nghe thấy Triệu Thừa Dư khẽ.




      “Ừ, số cậu may mắn! Thế nào mà lại chọn được chỗ ngồi tốt như vậy?” Cố Hàm Ninh thở dài, miễn cưỡng cảm thán.




      “Sau này cậu có thời gian, đều có thể bảo mình đến chiếm chỗ, dù sao mình cũng ít tiết hơn cậu.”




      “Được, làm phiền cậu rồi!” Cố Hàm Ninh đồng ý rất nhanh chóng, cười híp mắt, thoạt nhìn có chút đắc ý.




      Cố Hàm Ninh giảo hoạt như vậy, Triệu Thừa Dư còn chưa từng thấy bao giờ, cậu nhanh chóng quay đầu lại, nhìn xuống như muốn chui đầu vào quyển sách, để che giấu nhịp tim bắt đầu đập loạn!




      Phải mất lát Triệu Thừa Dư mới ổn định lại được nhịp tim.




      “Này, Cố Hàm Ninh số thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu mình gửi tiền cho cậu.” Triệu Thừa Dư quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào trang sách, nhưng lời này tự nhiên là với Cố Hàm Ninh.




      “Ồ, là cho mình vay tiền a. Ừ…”Cố Hàm Ninh ôm má, chớp mắt, nhìn sườn má của Triệu Thừa Dư, “Cuối tuần này nếu cậu rảnh, theo mình cùng đến phòng giao dịch chứng khoán?”




      “Được!”




      Triệu Thừa Dư mím môi.




      Cố Hàm Ninh dường như thấy môi cậu nở ra nụ cười xinh đẹp. Ý cười mặt càng đậm hơn.




      Đầu mùa thu, ánh mặt trời màu đỏ từ từ chiếu vào các cửa sổ ánh lên khuôn mặt trẻ tuổi yên tĩnh và xinh đẹp!




      ________Hết chương 21________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 22: Liều thuốc mạnh



      Cố Hàm Ninh nghĩ: so với khu rừng , sân vận động gì gì đó trong trường học, ra cảm thấy thư viện mới là thánh địa hẹn hò !




      Ví dụ như giờ phút này, nhìn thấy cặp tình nhân ở góc xó xỉnh của kệ sách cực kỳ thân mật ôm hôn vuốt ve, má kề má, miệng kề miệng, dính chặt vào nhau, coi như đây là nơi người!




      Cố Hàm Ninh mắt mở to, nhìn tay màu lúa mạch vuốt ve cặp mông vểnh lên.




      Hóa ra, vào thời học, trường đại học thuần khiết rồi….




      , thôi ...”




      m thanh cực thấp vang lên đầu Cố Hàm Ninh, quay đầu, nhìn Triệu Thừa Dư ngồi đối diện, từ góc độ của có thể thấy được lỗ tai ửng hồng.




      Được rồi, ra, thuần khiết chỉ là số ít người thôi, thể vơ toàn bộ vào được.




      Bạn học Triệu à, có muốn thử lần ?




      Cố Hàm Ninh trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn sán đến tai cậu hỏi.




      Được rồi, chịu đựng!




      Phụ nữ phải rụt rè chút, mặc dù, theo Cố Hàm Ninh thấy, Triệu Thừa Dư còn rụt rè hơn mình.




      Cho nên, có thể rụt rè hơn, xấu hổ hơn Triệu Thừa Dư sao?




      Thục nữ quả nhiên thương nổi, chờ đợi quả là khiến người ta khó chịu nhất ...




      Cố Hàm Ninh nghĩ quả trải qua những năm thuần khiết rồi, giờ vừa nghĩ, muốn thuần khiết cũng khó....




      Ngày thứ năm trở lại trường sau Quốc Khánh.




      Buổi sáng chạy cùng nhau, buổi chiều phải là thư viện cũng là sân cầu lông, buổi tối rảnh rỗi lại đắm mình trong thư viện. Sau khi tan học, Cố Hàm Ninh gần như đều ở cùng chỗ với Triệu Thừa Dư rồi.




      Nhưng bạn học Triệu trừ những lúc thỉnh thoảng đối diện với má đỏ tai hồng ra, cũng có cầm tay gì cả?




      Đau đầu …




      đẩy nhanh tiến độ, thế nhưng đối phương phối hợp nha!




      thôi...” Cố Hàm Ninh cúi đầu với Triệu Thừa Dư phía trước, giọng hơi buồn bã.




      Triệu Thừa Dư nghi ngờ quay đầu lại, nhìn Cố Hàm Ninh cái: thế nào lại vui rồi?




      Chẳng lẽ, là bởi vì cùng mình nhìn thấy cảnh tượng như vậy cho nên cảm thấy ngượng ngùng?!




      Ánh mắt Triệu Thừa Dư chuyển đến đôi môi đỏ mọng hơi mím lại của Cố Hàm Ninh, luồng khí nóng tập kích lên hai má cậu, cậu vội vàng quay đầu lại, tim đập ‘thịch thịch’ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.




      Hai người mỗi người ý nghĩ quay về chỗ ngồi, câu cũng về cảnh tượng vừa nhìn thấy, nhưng Triệu Thừa Dư rốt cuộc có chút ngồi yên.




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư tinh thần hoảng hốt, trong lòng thầm quyết định.




      Bạn học Triệu, cậu mở miệng, đừng trách tôi hạ liều mạnh!




      Buổi sáng thứ bảy, bốn người phòng ngủ 617 cùng nhau xuống tầng ăn sáng, vừa lúc nhìn thấy Triệu Thừa Dư, Cao Thần, Phạm Ý Mân ở dưới, có Bạch Vũ Hân ở, tất nhiên là vui vẻ chào hỏi.




      “Cao Thần! Các cậu cũng ăn sáng sao?” Bạch Vũ Hân cười chạy đến bên cạnh Cao Thần.




      Cố Hàm Ninh mím môi mỉm cười, ánh mắt từ mặt Triệu Thừa Dư lướt đến trước mặt Cao Thần, vừa lúc Cao Thần nhìn về phía này, mỉm cười chào hỏi Cố Hàm Ninh.




      “Mọi người ăn ở đâu? Hay là chúng ta ăn cùng nhau được ?”




      Thời gian này căn tin trường học tự nhiên là ăn được rồi.




      “Được” Cố Hàm Ninh trả lời với nụ cười, quay đầu nhìn Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn “mọi người muốn đâu ăn?”




      “Mình muốn ăn bánh bao và mì vằn thắn! Cửa hàng ăn vặt ‘Thiên Nam Địa Bắc’ rất được!” Thịnh Mạn Mạn nuốt ngụm nước bọt, cảm giác thấy bụng lại đói cồn cào, “nhanh chút, đừng lề mề nữa!”




      Thịnh Mạn Mạn kéo tay Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu, nhanh chóng về phía cửa.




      Cố Hàm Ninh chỉ kịp cười, nhìn sang Cao Thần : “ thôi”




      Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh lần lại lần cười với mình, trong lòng hưng phấn lạ thường, vội vàng đuổi theo.




      Trước cửa trường học cũng có rất nhiều cửa hàng, ‘Thiên Nam Địa Bắc’ là quán mới khai trương đợt quốc khánh vừa rồi, mùi vị cũng rất ngon, do đó cũng nhanh chóng nổi tiếng.




      Chờ đến lúc đám Cố Hàm Ninh bước vào, nhà hàng cũng chứa đầy người.




      có cách nào, hôm nay là thứ bảy nha, mọi người đều muốn ngủ nướng, bữa sáng tất nhiên cũng hoãn lại, mà nhà ăn của trường lại chỉ cung ứng đến tám giờ, lúc này tất nhiên chỉ còn có bánh bao và trứng luộc.




      Cũng may đợi lúc liền có bàn có người ăn xong rời .




      cái bàn dài, nam nữ sinh ngồi đối diện nhau.




      Triệu Thừa Dư chậm bước, mắt trợn tròn nhìn Cao Thần ngồi đối diện Cố Hàm Ninh, chỉ có thể tình nguyện đến ngồi bên cạnh.




      Cố Hàm Ninh coi như nhìn thấy Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu cười với Cao Thần, đẩy đĩa bánh bao vừa ra lò đến trước mặt cậu ta.




      “Cậu ăn bánh bao ?”




      “Được!”




      Nụ cười của Cao Thần lại càng thêm chói mắt, ánh mắt như chỉ nhìn thấy Cố Hàm Ninh, chăm chú mà nóng bỏng.




      Bạch Vũ Hân bên cạnh ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn nở nụ cười: “Cao Thần, tối nay cậu đặt ở đâu?”




      “Cố Hàm Ninh, tối nay là sinh nhật mình, bây giờ mình trịnh trọng mời cậu ăn cơm!”




      Vốn là Cao Thần sớm muốn mời Cố Hàm Ninh, chẳng qua Cố Hàm Ninh hơi lãnh đạm với cậu, trong thời gian ngắn cậu có cơ hội mời, hôm nay vừa hay là cơ hội tốt.




      “Sinh nhật cậu à... được!” Cố Hàm Ninh cười gật đầu, “Sinh nhật vui vẻ! nhưng mà cậu mời mỗi mình sao? thấy phòng mình còn có mỹ nữ ở đây à?”




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cười liếc Cao Thần cái, khẽ nhăn nhíu mũi.




      “Đương nhiên là mời cả phòng ! Bốn vị mỹ nữ, thế nào?”




      “Được!” Thịnh Mạn Mạn ngẩng đầu, nuốt xuống miệng đầy bánh bao, nhanh chóng đáp.




      Thôi Hà Miêu có ý kiến.




      Còn Bạch Vũ Hân, ra hôm qua Cao Thần sớm mời .




      Giờ phút này, Bạch Vũ Hân cúi thấp đầu, bực dọc mình sao lại nhắc đến chủ đề này!




      vốn muốn thể chút và Cao Thần gần gũi, sinh nhật này, chỉ mời mình, những người khác chắc đến hôm nay là sinh nhật của Cao Thần cũng biết !




      Bây giờ, chữa lợn lành thành lợn què rồi.




      Cố Hàm Ninh trước khi cúi đầu, nhìn Triệu Thừa Dư, trong lòng than thầm: “Bạn học Triệu à, giờ phút này cậu nghĩ gì?”




      Vẻ mặt Cao Thần vui sướng và vẻ ảm đạm của Bạch Vũ Hân đều bị Cố Hàm Ninh nhìn ở trong mắt.




      Lợi dụng Cao Thần, hề áy náy chút nào!




      Chiều tối Cố Hàm Ninh ngủ giấc, tỉnh dậy thấy Bạch Vũ Hân mở hòm quần áo thử đồ.




      Cố Hàm Ninh mím môi cười tiếng, từ từ leo xuống khỏi giường.




      Lúc ra cửa, Bạch Vũ Hân nhìn tốt lắm, thỉnh thoảng nhìn Cố Hàm Ninh, đôi môi thẳng tắp hoàn toàn thấy chút bóng dáng của vẻ dịu dàng ngọt ngào thường ngày.




      “Ninh Ninh, cậu mặc váy là đẹp!” Thịnh Mạn Mạn ngạc nhiên, “Ngày mai cậu cùng mình mua quần áo ! Mắt thẩm mỹ của cậu tốt hơn mình nhiều!”




      “Mình cũng muốn! Quần áo của mình đều mặc nổi nữa rồi” Thôi Hà Miêu vểnh miệng lên oán trách.




      “Được rồi” Cố Hàm Ninh bình tĩnh cười cười.




      Xuống tầng, mấy chàng trai đợi từ trước rồi, trừ phòng 205 còn có Phạm Ý Mân.




      Cố Hàm Ninh nở nụ cười, theo Bạch Vũ Hân phía trước, có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Triệu Thừa Dư và Cao Thần.




      Hôm nay Cố Hàm Ninh cố tình chọn cái váy ngắn tay màu vàng vật liệu dẻo dai đường thêu tinh tế mới mua, lúc lại gấu váy bay nhàng vừa thanh lịch vừa duyên dáng, mang ý nhị của thiếu nữ bé.




      Cố Hàm Ninh mặc dù nhìn thẳng vào Triệu Thừa Dư, nhưng mọi lúc vẫn chú ý tới vẻ mặt của cậu, thấy cậu nhìn chăm chăm vào mình, mắt cũng nháy, trong lòng cười hài lòng.




      “Cảm ơn các vị mỹ nữ thưởng quang (*), mời mọi người nào!”




      [(*) thưởng quang: thưởng: ban, thưởng; quang: ánh sáng, vinh dự, rạng rỡ. Cao Thân ở đây gián tiếp khen vẻ đẹp của Cố Hàm Ninh]




      Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh cười .




      Cố Hàm Ninh trong lòng cũng cười nhạt.




      Nếu như là Cao Thần khi chín chắn, tất nhiên ôm eo mình mà thâm tình tiếng: “Ninh Ninh, em đẹp!”




      Nếu như là Cố Hàm Ninh đơn thuần năm đó, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng như thế của Cao Thần chỉ sợ mềm hết cả lòng rồi!




      Chủ bữa tiệc vui vẻ, khách khứa thoải mái cho nên bữa tiệc sinh nhật diễn ra cũng rất tự nhiên, vui vẻ.




      Chỉ trừ Triệu Thừa Dư với vẻ ảm đạm nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Cố Hàm Ninh, và Bạch Vũ Hân trong lòng khổ sở.




      Triệu Thừa Dư nhìn cả đêm cười nhàng, trong lòng đau khổ dứt, cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc là mình làm sai ở đâu, chọc cho Cố Hàm Ninh tức giận cả ngày cũng thèm nhìn đến, chuyện với cậu, thậm chí đến mắt cũng thèm nhìn cậu, thứ sáu hình như vẫn còn tốt mà?




      Triệu Thừa Dư bực dọc, thể đoán được lòng dạ con .




      Bạch Vũ Hân chán nản nhưng lại dám giận dỗi.




      ra ngay từ ngày đầu tiên cũng biết Cao Thần có cảm tình với Cố Hàm Ninh nhưng vẫn bỏ cuộc, so với Cố Hàm Ninh cũng kém cái gì, lâu ngày thấy lòng người.




      Quả nhiên, sau tháng quen biết, so với Cố Hàm Ninh, và Cao Thần lại càng thân nhau hơn.




      Nhưng ai biết được, Cố Hàm Ninh đột nhiên đổi tính, nhìn ánh mắt chăm chú của Cao Thần, Bạch Vũ Hân túm chặt gấu váy, hung hăng cắn môi dưới.




      Cố Hàm Ninh, hóa ra ban đầu cậu vờ tha để bắt sao?




      Nửa chừng bữa tối, phục vụ mang đến cái bánh ga-tô dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cao Thần, Cố Hàm Ninh kéo gấu váy, tự nhiên đứng lên, nhận lấy bánh ga-tô, đặt ở bàn ăn.




      “Cao Thần, sinh nhật vui vẻ! Đây là bánh sinh nhật do cả phòng mình mua coi như làm quà tặng sinh nhật cậu!” Cố Hàm Ninh đối mặt với Cao Thần chớp mắt cười tinh nghịch.




      Trong mắt Cao Thần mang ý cười, đứng lên giúp cùng nhau lấy bánh ra.




      “Cám ơn! nghĩ đến còn có quà a!”




      Bạch Vũ Hân thu lại nụ cười mặt, nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh.




      thế mà biết Cố Hàm Ninh chuẩn bị bánh ga-tô từ khi nào!




      Bạch Vũ Hân quay lại nhìn thấy Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn cười tự nhiên, hiển nhiên cũng đều biết chuyện, ra chỉ mình bị bịt mắt?




      Tất nhiên cũng có quà. Vì để là người đầu tiên, tối hôm qua sớm tặng Cao Thần đôi bao cổ tay, để khi nào cậu chơi bóng rổ cũng có thể nhớ tới mình.




      Nhưng hôm nay nhìn nụ cười của Cao Thần so với tối qua nhận được quà của mình, hiển nhiên là vui vẻ hơn rất nhiều …




      Có lẽ, Cố Hàm Ninh cũng lén chuẩn bị món quà…




      Bạch Vũ Hân cúi đầu xuống, trong mắt che giấu nổi thù hận!




      Cố Hàm Ninh, ràng cậu biết tôi thích Cao Thần!




      Tất cả nỗ lực của tôi, so với cậu, lẽ nào đều vô giá trị?




      Lúc ngẩng đầu, sắc mặt Bạch Vũ Hân trở lại bình thường, chỉ cần lờ vài tia hiểm thỉnh thoảng lóe lên trong mắt, ý cười khuôn mặt nhất định vô cùng ngọt ngào.




      Cố Hàm Ninh cười như cười nhìn Bạch Vũ Hân cái.




      Bây giờ cũng biết, tính kiên nhẫn và thù dai của Bạch Vũ Hân ai có thể so sánh được.




      ________Hết chương 22________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 23: Chủ nhật



      Bữa cơm tối gần chín giờ mới tan.




      Cao Thần rót bia, Cố Hàm Ninh tất nhiên dám uống, mấy người con trai, Bạch Vũ Hân và Thịnh Mạn Mạn uống mấy cốc.




      Có lẽ là khí buổi tối quá tốt, trong lòng quá vui sướng, Cao Thần uống ngà ngà say, đặt tay lên vai Triệu Thừa Dư, cười hì hì, sán đến bên tai Triệu Thừa Dư: “Thừa Dư, cậu xem, Cố Hàm Ninh hôm nay có đẹp ?”




      Đẹp…




      Triệu Thừa Dư mím môi, gì, nhìn chằm chằm vào đường cong mỹ lệ của Cố Hàm Ninh, trong lòng thầm trả lời.




      Nhưng vẻ đẹp của Cố Hàm Ninh tối nay lại khiến cậu chua chát...




      Ra khỏi nhà hàng, những cơn gió mùa thu mát mẻ, quét vài phần bốc đồng, Cao Thần khẽ đứng thẳng người, khóe miệng nhếch lên chứa ý cười, khoác lên vai Triệu Thừa Dư, chậm rãi ở cuối cùng.




      Vào cổng trường, Bạch Vũ Hân với tâm trạng phức tạp đắm chìm trong bước chân, lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào, Thôi Hà Miêu nhanh chóng kéo Thịnh Mạn Mạn đến, đỡ lấy cánh tay của Bạch Vũ Hân.




      “Ai, thể uống ít rượu được sao?”




      “Mình sao...” Bạch Vũ Hân giọng suy sụp, Thôi Hà Miêu nghe lại cảm thấy ấy uống quá nhiều, mệt rã rời.




      nào, mình đỡ cậu lên cầu thang, nhanh ngủ”




      “Hì hì, uống rượu, ngủ” Thịnh Mạn Mạn ở bên cười hì hì , hai má hơi hồng, ánh mắt lại rất tỉnh táo.




      Cố Hàm Ninh ở phía sau nhìn buồn cười.




      Thịnh Mạn Mạn chỉ có thể ăn còn có thể uống, tửu lượng là số , thực tế ấy có chút tham uống. Trước kia phòng ngủ của họ ăn uống, ấy luôn luôn thích uống chút rượu, dần dần tửu lượng của Cố Hàm Ninh ít nhiều tăng lên, mặc dù tửu lượng của căn bản là do công việc sau này mà bất đắc dĩ luyện ra.




      Nhưng Thịnh Mạn Mạn rất có chừng mực, tùy tiện uống rượu bên ngoài.




      Mà tửu lượng của Thôi Hà Miêu cũng chỉ như Cố Hàm Ninh lúc này, nếu như Cố Hàm Ninh uống chén cũng say Thôi Hà Miêu tối đa chỉ uống được nửa chén.




      Mà tửu lượng của Bạch Vũ Hân tuy kém Thịnh Mạn Mạn nhưng cũng rất tốt, tiệc rượu tối nay cũng làm ta say được.




      Nhưng giờ phút này trong lòng Bạch Vũ Hân chán nản, nhắm mắt lại, dựa vào Thôi Hà Miêu, trong mắt tràn đầy chua xót.




      Tối nay, cứ coi như uống say ….




      Thôi Hà Miêu thấy Bạch Vũ Hân nhắm mắt, liền vội vàng gọi Thịnh Mạn Mạn giúp tay đỡ người lên tầng.




      Phạm Ý Mân vừa uống vừa làm loạn, tửu lượng cũng cao, kêu gào đau đầu lên lầu rồi, Trần Minh và Mạnh Khởi Đức cũng trở về phòng ngủ.




      Cố Hàm Ninh dừng bước quay đầu lại cười với Triệu Thừa Dư và Cao Thần ở phía sau.




      Ánh trăng sáng mang theo tầng ánh sáng nhu hòa chiếu khuôn mặt Cố Hàm Ninh như tia ôn nhu uyển chuyển thanh tân làm người ta dám hô hấp.




      Triệu Thừa Dư kinh ngạc khi thấy ánh mắt của Cố Hàm Ninh rơi người Cao Thần, trong lòng ngăn được khó chịu.




      “Cao Thần, sinh nhật vui vẻ! Cám ơn bữa tối của cậu!”




      “Cố Hàm Ninh...” Cao Thần buông cánh tay để vai Triệu Thừa Dư xuống, hướng về phía Cố Hàm Ninh mà vẫy tay “tối nay mình rất vui vẻ!”




      Cố Hàm Ninh dịu hiền cười làm cho Cao Thần càng thêm dũng cảm, men say tại tiếp thêm cho cậu lá gan.




      Từ ngày đầu nhập học, cậu để mắt tới xinh đẹp mà trầm tĩnh này, bởi lãnh đạm của Cố Hàm Ninh, trong lòng cậu cũng cảm thấy mất mát.




      Tối nay, nụ cười của Cố Hàm Ninh làm tim cậu đập rộn lên, hóa ra đây là cảm giác trái tim rung động thình thịch .....




      “Cố Hàm Ninh, mình thích cậu!” mặt Cao Thần như có ý cười, tròng mắt chân thành sáng chói, thanh trầm thấp văng vẳng bên tai Cố Hàm Ninh, như là thâm tình làm say lòng người.




      Cố Hàm Ninh hơi rũ mắt, hai bàn tay để ở phía sau, nụ cười bên khóe môi lại càng sâu hơn, cúi đầu , lại như là thẹn thùng xấu hổ.




      Triệu Thừa Dư đứng ở phía sau Cao Thần, hơn nửa thân thể thấp thoáng dưới bóng cây, rũ mắt, thấy biểu cảm, chỉ có chính cậu biết, bây giờ thân thể cậu cứng ngắc, đáy lòng chua xót khổ sở hòa trộn với đau đớn dần dần ràng ...




      “Cố Hàm Ninh…” Cao Thần nhịn được tiến gần thêm bước.




      Cố Hàm Ninh lùi bước lại phía sau, ngẩng đầu, nhàng liếc Cao Thần cái khẽ nhướn khóe mắt, nhu hòa cười nhạt, như mang theo tia mềm mại đáng , thấy vậy Cao Thần tim đập rộn lên.




      “Cậu… để mình cân nhắc ” Cố Hàm Ninh vừa vừa buông mắt xuống, giọng dịu dàng, như là chuyện với người “mình lên trước đây…”




      Cố Hàm Ninh quay đầu , ngước mắt, khuôn mặt là nụ cười trong trẻo, càng bắt mắt hơn vừa rồi, hướng về phía sau vẫy vẫy tay, liền bước chân nhanh chóng quay về phòng ngủ.




      “Ngủ ngon! Ngày mai gặp!” Phía sau, Cao Thần giọng điệu đầy ý cười và thân mật, lại như bao hàm tia kiên định.




      đêm này, Cố Hàm Ninh ngủ rất ngon, nhưng có người nhất định đêm mất ngủ…




      Sáng sớm ngày hôm sau, mặc dù là chủ nhật, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn đúng sáu rưỡi tỉnh dậy, lười biếng duỗi thắt lưng mới bò xuống giường, lại thấy Bạch Vũ Hân vừa từ trong phòng vệ sinh ra.




      Cố Hàm Ninh nheo mắt lại, tử tế nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Vũ Hân, cười híp mắt chào hỏi.




      “Chào buổi sáng!”




      Bạch vũ Hân sửng sốt, cười cười, nhìn thế nào cũng có chút miễn cưỡng:




      “Chào buổi sáng!”




      Cố Hàm Ninh nghĩ, nếu để Bạch Vũ Hân biết tối qua Cao Thần tỏ tình với mình biết có cảm tưởng gì?




      Chủ nhật này Cố Hàm Ninh cực kỳ nhàn nhã, rót trà, ăn sạch hộp bánh quy, đến thư viện mượn năm quyển sách đủ để cho giết thời gian.




      Vốn là hẹn với Triệu Thừa Dư, chủ nhật vào nội thành nhưng hôm nay cũng có thể là phải hủy rồi.




      Đến buổi trưa, Bạch Vũ Hân sớm thấy đâu, Thịnh Mạn Mạn kêu đói bụng, cứng rắn lôi Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu xuống lầu ăm cơm, vừa mua nước trái cây.




      Mắt thấy sắc trời dần dần u ám, Cố Hàm Ninh tự hỏi có nên mua nồi cơm điện hoặc bếp từ hay .




      Trong nội quy ký túc xá có quy định được sử dụng đồ điện có công suất lớn, nhưng vẫn mấy đồ nấu nướng, từ khi vào học kỳ hai, mỗi phòng ngủ bàn, quy định là quy định, ăn xong rửa bát sạch khóa tủ.




      Có nồi cơm điện, ngày chủ nhật lười biếng có thể tự mình nấu nướng ha ha.




      Cố Hàm Ninh vừa ý kiến, Thịnh Mạn Mạn liền mở to mắt.




      “Ninh Ninh, cậu quá thông minh, bây giờ chúng ta mua !”




      “Nếu xuống lầu, phải ăn cơm chiều trước, sau đó mới mua, quỹ phòng còn có chút, mình gọi điện cho Bạch Vũ Hân , nếu như cậu ấy đồng ý trích quỹ phòng ra.” Thôi Hà Miêu .




      Cố Hàm Ninh đứng dậy lắc cổ cùng eo, ba người thay quần áo, xuống lầu ăn cơm.




      Cố Hàm Ninh nghĩ, ra có chút xấu bụng, biết chủ nhật này, Triệu Thừa Dư thế nào? Khẳng định thể thư thái như được!




      Triệu Thừa Dư thở ra từng ngụm lớn, thuận tiện lau mồ hôi.




      “Từ từ thôi, hôm nay dừng ở đây , mình đói sắp chết rồi!” Phạm Ý Mân cầm lấy áo lên, tùy ý xoa xoa mồ hôi mặt.




      “Thừa Dư, hôm nay cậu dùng sức, mình đuổi kịp cậu.” Phạm Ý Mận cười đập cái mạnh lên lưng Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư nhếnh khóe miệng coi như là đáp, đảo tròng mắt biết suy nghĩ cái gì.




      Cao Thần tới, ánh mắt ở mặt Triệu Thừa Dư tử tế đánh giá, sau đó mới cười : “ thôi, ăn cơm !”




      Mạnh Khởi Đức phía sau Cao Thần, vẫy vẫy tay “Mình rửa tay”




      Phạm Ý Mân vội vàng giơ tay “Mình cũng




      Bọn họ thỉnh thoảng cùng nhau chơi đùa, hai người bạn học khác cũng tới trước mặt chào hỏi rồi trước.




      Vốn là góc chơi bóng rổ náo nhiệt, giờ lại chỉ có hai người Cao Thần và Triệu Thừa Dư, khí phút chốc trở nên yên tĩnh.




      “Thừa Dư” Cao Thần đến bên cạnh Triệu Thừa Dư cúi đầu “Mình thích Cố Hàm Ninh.”




      Triệu Thừa Dư cứng đờ ngẩng đầu nhìn Cao Thần.




      Giờ phút này Cao Thần thu lại nụ cười nhìn chân thành và chấp nhất, vừa có vẻ chỉ là đơn giản tự thuật, vừa có vẻ là nhằm mục đích tuyên cáo.




      Triệu Thừa Dư mím chặt môi nhìn Cao Thần lời nào.




      “Mình nhìn ra được, cậu có tình cảm với Cố Hàm Ninh.”




      Triệu Thừa Dư chuyện, lại buông thõng tầm mắt.




      “Thừa Dư, cấp ba chúng ta ngồi cùng bàn với nhau hai năm rưỡi, đại học vừa là bạn cùng phòng lại là bạn cùng lớp, cho tới bây giờ mình luôn coi cậu là bạn tốt nhất.” Cao Thần ngừng chút, trầm ngâm lát mới lên tiếng, “Thừa Dư, tranh với mình sao?”




      Triệu Thừa Dư im lặng nhìn Cao Thần, mím chặt môi, vài phần khó xử.




      Trước đây cậu biết, Cao Thần rất được con thích. Cậu ta hay cười, hài hước, trong lớp thể dục luôn là người dẫn đầu, thậm chí đến khiêu vũ cũng nhảy rất giỏi, lúc học cấp ba, là hoàng tử bỏng rổ nổi tiếng trong trường, lớp mười hai thậm chí còn có nữ sinh lớp học của bọn họ tỏ tình.




      Khi đó, cậu thấy thú vị mà đếm xỉa đến. Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng nghĩ đến hóa ra Cao Thần thích Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh, chỉ cái tên này, khiến trái tim cậu thắt lại…




      Ngày nhập học đó, thấy Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh với ánh mắt phát sáng mà chăm chú, cậu biết, cậu và Cao Thần sớm có ngày tranh đoạt.




      Nhưng ra, tranh giành hay tranh giành cũng do cậu và Cao Thần.




      Nếu trong lòng Cố Hàm Ninh có chút dấu ấn nào của với Triệu Thừa Dư cậu, vậy cậu chấp nhận trở thành cái bóng, quấy nhiễu, tổn thương, làm Cố Hàm Ninh phiền não.




      Nhưng mà lúc trước, ràng Cố Hàm Ninh nhìn cậu cười, khi tiến đến bên cậu chuyện giọng ngọt ngào, mềm mại khiến cậu gần như được…




      Từng thấy Cố Hàm Ninh như vậy, cậu sao có thể cam tâm , tranh?




      Cậu, cam lòng!




      Ít nhất cũng để cho cậu có cơ hội bình đẳng mở miệng bày tỏ, cậu cam lòng giao quyền lựa chọn vào tay Cố Hàm Ninh, đợi chờ tuyên án.




      Thiên đường, hay là địa ngục ...




      “Mình, thích Cố Hàm Ninh!” Triệu Thừa Dư giọng thấp lại kiên định nhìn Cao Thần với ánh mắt chút nào nhún nhường.




      “Được, vậy chúng ta để Cố Hàm Ninh tự mình chọn, nhưng bất kể ai thua cũng được làm hỏng tình em chúng ta.” Cao Thần cười , vẻ mặt buông lỏng chút.




      Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu dạo vòng ở siêu thị, cuối cùng chọn lấy cái nồi cơm điện quay về trường học, mới vào cửa phía đông nhìn thấy hai người Triệu Thừa Dư và Cao Thần tới.




      “Cố Hàm Ninh!” Cao Thần chạy tới chào hỏi “Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu, chào buổi tối.”




      Tối hôm qua, Cao Thần chỉ gửi tin nhắn “ngủ ngon” rồi cũng quấy nhiễu nữa.




      Cố Hàm Ninh cười gật đầu, coi như là chào hỏi, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Triệu Thừa Dư, khỏi khẽ gợn khóe môi




      ________Hết chương 23________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :