1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 14: Khai giảng



      Thịnh Mạn Mạn kéo tay Cố Hàm Ninh, cười hì hì đùa bỡn với Thôi Hà Miêu, ba người ở phía sau, cực kỳ nhãn nhã, Bạch Vũ Hân ở phía trước các , ngẩng đầu, cười ngọt ngào chuyện với Cao Thần, ngẫu nhiên quay đầu vài câu cùng Trần Minh.




      Cố Hàm Ninh nghe Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu chuyện, ngẫu nhiên cũng tán gẫu thêm mấy câu, ánh mắt lại vượt qua Cao Thần và Bạch Vũ Hân, nhìn chằm chằm bóng lưng uể oải của Triệu Thừa Dư tít phía đằng trước, trong lòng thầm buồn cười.




      Vừa rồi Triệu Thừa Dư có vẻ tình nguyện lên phía trước dẫn đường, lúc ấy Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy, lưng thẳng của cậu nháy mắt xụ xuống, kéo bước chân bất đắc dĩ phía trước dẫn đường.




      Nam Đường Nhân Gia chính là trong thị trấn Nam Đường, đại khái mất khoảng hai mươi phút.




      đặt phòng xong xuôi, Cao Thần cười mời các vào ngồi trước, bốn chàng trai gọi thức ăn.




      "Nơi này cũng tệ lắm nhỉ, về sau phòng ngủ chúng ta tụ họp có thể đến nơi này đấy!" Thôi Hà Miêu đánh giá chung quanh chút, mới ngồi xuống.




      "Chờ ăn mới biết. Trang hoàng đẹp cũng là bề ngoài, thức ăn làm ngon mới là điều quan trọng nhất." Thịnh Mạn Mạn .




      "Xem ra cũng tệ, có lẽ thể nào ăn ngon." Bạch Vũ Hân cười .




      Cố Hàm Ninh từ chối cho ý kiến, bởi vì biết , nơi này phải nơi thường đến của các .




      Món ăn ở Nam Đường Nhân Gia quả khá, nhưng giá tiền cũng cao hơn so với những nhà hàng xung quanh trường học, đối với sinh viên, so ra vẫn chênh lệch chút.




      Cố Hàm Ninh tới ngồi bên cạnh Thôi Hà Miêu, bên kia là Thịnh Mạn Mạn, Bạch Vũ Hân ngồi bên cạnh Thịnh Mạn Mạn, nhưng vẫn hướng ra cửa nhìn xung quanh.




      "Buổi trưa hôm nay nhà hàng có món sườn kho tàu cũng tệ lắm. Mình sớm nghe , nhà ăn của trường học chúng ta là nổi danh toàn tỉnh, quả nhiên uống phí mình nỗ lực chống lại ý kiến đám đông, điền vào nguyện vọng !" Thịnh Mạn Mạn vui vẻ , nghĩ đến mỹ vị xương sườn giữa trưa, nước miếng giống như muốn chảy ra.




      Cố Hàm Ninh buồn cười liếc nhìn Thịnh Mạn Mạn, nhắc tới trà cứ thế rót trà, nhấp chút, cầm chén trà, cúi đầu nhìn vằn nước bên trong.




      Chỉ lát sau, bốn chàng trai nuối đuôi nhau vào, Triệu Thừa Dư hiếm khi lại trước dẫn đầu.




      Cố Hàm Ninh liếc mắt phát Triệu Thừa Dư nhíu mày, mặt lên vẻ thất vọng, sau đó ngồi đối diện Cố Hàm Ninh, nơi cách cửa gần nhất.




      Cố Hàm Ninh mím môi cười nhạt, lại cúi đầu xuống, xem ánh mắt đào hoa mang ý cười của Cao Thần.




      Cao Thần giống như người chủ nhân, nhiệt tình kêu gọi mọi người, thỉnh thoảng lướt mắt qua chỗ Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh chỉ cúi đầu, giống như nhìn thấy, nghiêm túc ăn món ăn.




      Bởi vì là lần đầu tụ họp phòng ngủ, mấy chàng trai cũng nghiêm túc quá ầm ĩ, đơn giản ăn xong liền đứng dậy .




      đường về, Cố Hàm Ninh vẫn cùng Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu.




      Lần này, Triệu Thừa Dư cũng phải đầu, chậm rì rì ở phía sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Hàm Ninh, đáy lòng hối hận, tới nơi này ăn cơm là đề nghị của cậu, giờ xem, đường dài, món ăn đắt hơn, nhưng từ đầu đến cuối cậu có cơ hội câu nào với Cố Hàm Ninh nha!




      Lúc mới biết về quan hệ hữu nghị Triệu Thừa Dư rất hưng phấn, giờ trong mắt tràn đầy mất mát.




      Ai, cả tối chưa được câu, ngày mai, ngày mai nên gặp thế nào, lại nên thế nào đây?




      Triệu Thừa Dư cúi đầu cau mày, buồn rầu suy tư, cho đến khi trở về trường học, đưa Cố Hàm Ninh cùng bạn lên phòng ngủ, vẫn được gì!




      Cố Hàm Ninh chuyện điện thoại với cha mẹ xong, tùy ý lướt điện thoại di động, vừa lúc nhìn đến danh bạ.




      Điện thoại di động của vừa mới mua lâu, bên trong cũng có nhiều số điện thoại, di lên di xuống, lát sau liền thấy tên Triệu Thừa Dư.




      Nhìn tên Triệu Thừa Dư, nhớ tới bộ dạng ủ rũ của cậu tối nay, cùng ánh mắt long lanh thỉnh thoảng nhìn mình, khóe miệng Cố Hàm Ninh nhịn cong lên thành nụ cười mỉm.




      tốt, mỗi ngày đều là ngày tốt đẹp!




      Đêm nay, Cố Hàm Ninh lòng vẫn tràn đầy vui vẻ vào giấc ngủ.




      Ngày hôm sau, ngày thứ ba sau khi Cố Hàm Ninh nhập học, buổi sáng là lễ khai giảng.




      Dựa theo thông báo, bốn người Cố Hàm Ninh đến sân thể dục của trường đại học, bên trong ít người. Bốn người tìm lúc lâu mới phát biển lớp mình.




      Đứng sau tấm bảng gỗ cũng có nhiều người, Cố Hàm Ninh nhìn bạn học quen thuộc, đáy lòng có ít nhiều kích động.




      Sau khi tốt nghiệp, theo Cao Thần đến thành phố S, trừ Bạch Vũ Hân ra, ngay cả Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, sau này cũng thể nào gặp mặt, càng miễn bàn tới bạn học cùng lớp còn lại.




      Bạn học quen khi học, bởi vì đơn thuần hơn, luôn thấy thân thiết hơn.




      Thôi Hà Miêu hiền hòa, rất dễ dàng hòa đồng cùng mọi người, chỉ chốc lát sau liền lôi kéo ba người Cố Hàm Ninh, muốn chào hỏi các bạn học cùng bốn năm.




      "Nghe buổi tối mở hội cho mỗi lớp đấy."




      "Là sắp mở hội lớp đấy, mọi người vừa lúc làm quen chút."




      "Bọn mình là phòng ngủ cách vách các bạn, chính là 619, hôm trước lúc nhập học, mình và cậu cùng nhau, cậu còn nhớ ?"




      Mọi người vui vè trò chuyện, chỉ chốc lát sau liền cho nhau số điện thoại và số điện thoại phòng ngủ, cùng tùy ý đùa vài câu.




      Gần chín giờ có giáo khoảng ba mươi mấy tuổi có vẻ tri thức phía sau búi kiểu tóc chỉnh tề vẻ mặt nghiêm túc mặc bộ đồ màu xanh đen ngắn tay tới, sau khi tự giới thiệu đơn giản, liền cầm sổ tay bắt đầu điểm danh.




      Cố Hàm Ninh xếp hàng sau Thôi Hà Miêu, thăm dò nhìn sang, mím môi nở nụ cười.




      Chủ nhiệm lớp bọn họ Hàn Hồng Mẫn, lần đầu tiên nhìn thấy người, ấn tượng đầu tiên đó là nghiêm túc, nhưng làm việc lâu mới biết, ra là người rất dễ làm việc cùng, tuy rằng hay cười, nhưng lại rất nhiệt tình.




      Cho nên , người thể nhìn bề ngoài.




      Mà giờ phút này, trừ Cố Hàm Ninh, còn lại bạn học đều cúi đầu, yên tĩnh trở lại, biết điều chờ chủ nhiệm lớp điểm danh.




      Giáo viên và chủ nhiệm lớp đại học khác rất nhiều so với giáo viên trước đây, nhưng các bạn học mới thoát khỏi cuộc sống cấp ba, hiển nhiên còn mang theo tư tưởng vốn có, nhìn thấy thầy giáo liền nhịn được thận trọng từ lời đến việc làm, nhìn , biết điều rất đáng !




      Cố Hàm Ninh giống như đặt mình ở bên ngoài việc, cười nhìn những bạn học trong mắt như những đứa .




      Cũng phải, số tuổi của , quả còn lớn hơn vài tuổi so với giáo Hàn.




      Buổi lễ khai giảng đơn giản là nghe lãnh đạo trường chuyện, vừa ân cần lại uy nghiêm, tất cả lãnh đạo lớn thay nhau nửa tiếng, liền tuyên bố giải tán.




      Trong đám người bật ra tiếng hoan hô vui mừng khẽ.




      Kiếp sống đại học, chính thức mở màn!




      Trừ Cố Hàm Ninh ra, những người còn lại đều tràn đầy vẻ hưng phấn xen lẫn vui sướng.




      Cố Hàm Ninh trong lòng cũng vui vẻ, mặc dù là có kinh nghiệm lần, nhưng đại học vẫn làm cho người ta vui mừng vô hạn, chỉ là thích thú của , có thêm nhiều hờ hững.




      Cố Hàm Ninh và ba người Thôi Hà Miêu tới dưới tầng ký túc, liền dừng lại.




      "Mình lên phòng đâu, có chuyện muốn nội thành chút."




      "A, cậu muốn nội thành chơi sao? Trước kia mình tới thành phố H lần, Nam Hồ quả rất đẹp. Vậy cậu biết đường ?" Thịnh Mạn Mạn nhanh chóng hỏi han.




      "Mình là lần đầu tiên tới thành phố H, Nam Hồ gần ?" Thôi Hà Miêu phải người tỉnh, đây là lần đầu tiên tới thành phố H.




      Bạch Vũ Hân trong lòng vừa động, mặt lộ ra tươi cười: "Nếu , gọi 205, chúng ta cùng nhau dạo Nam Hồ ? Dù sao tiếp theo cũng có việc gì."




      "Được đấy, gọi bọn họ đến nội thành mời khách lần nữa!" Thịnh Mạn Mạn là người đầu tiên tán thành.




      Đáy lòng Cố Hàm Ninh bị kìm hãm, biết nên phản đối thế nào mới được.




      Các , chị là có chuyện nghiêm túc muốn làm nha!




      Cố Hàm Ninh nhức đầu nhìn Thịnh Mạn Mạn thúc giục Bạch Vũ Hân mau gọi điện thoại, đáy lòng ngầm thở dài.




      Chỉ có thể đến nội thành lại làm.




      Bên nam đương nhiên cũng có vấn đề gì, đồng ý luôn, quá năm phút chậm xuống lầu.




      Cố Hàm Ninh bĩu môi, nhìn Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu hưng phấn, cũng mất hứng nữa, chỉ có thể thầm cân nhắc trong lòng, đợi lát nữa đến nội thành, nên tìm lý do nào để rời đội.




      Thấy người đều đến đông đủ, Thịnh Mạn Mạn lôi kéo Cố Hàm Ninh về phía trạm xe buýt ở cổng trường học.




      "Ninh Ninh, cậu biết xe số mấy đến Nam Hồ ?"




      "Xe 205, dừng ở trạm công viên Nam Hồ." Cố Hàm Ninh có hỏi nhiều "Nam Hồ lớn như vậy, cậu muốn đâu dạo chơi?" Những lời này, bởi vì bản thân bạn học Thịnh Mạn Mạn chính là có kế hoạch có tổ chức, dù Cố Hàm Ninh hỏi, ấy cũng hỏi lại bạn câu: "Như vậy à, này Ninh Ninh cậu đâu được?" Đến cuối cùng đều là mình quyết định, bằng ngay từ đầu cũng đừng hỏi nhiều.




      "Được rồi, vậy ngồi 205, đến công viên Nam Hồ!" Quả nhiên, Thịnh Mạn Mạn hoàn toàn có ý kiến, chỉ nhớ quay đầu hỏi Thôi Hà Miêu, "Miêu Miêu, cậu thế nào đây?"




      "Được nha, dù sao mình cũng chưa từng ."




      Trước cổng trường đại học Z có vài tuyến xe buýt, vốn Cố Hàm Ninh muốn ngồi chiếc xe khác cách mục tiêu của gần hơn, nhưng hôm nay bị Thịnh Mạn Mạn quấy nhiễu, mang theo đống người, hành trình cũng chỉ có thể thay đổi.




      Bởi vì là thứ hai, người đợi xe ở trạm xe cũng coi là quá nhiều, tám người mới vừa tới, chiếc 205 tới rồi, bởi vì cũng có ghế ngồi, tám người phân tán ngồi xuống.




      Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, vừa ngẩng lên thấy Triệu Thừa Dư ngồi xuống ở vị trí trước .




      Cao Thần tới sau, còn chỗ, chỉ có thể xoay người trở về, đương nhiên, trước khi xoay người, quên cười cười với Cố Hàm Ninh.




      Bạch Vũ Hân theo Cao Thần lên ngồi ở chỗ phía còn trống. Dĩ nhiên Trần Minh theo Bạch Vũ Hân, Mạnh Khởi Đức vừa lên xe, liền ngồi ở phía .




      Đại học Z ở ngoại ô thành phố H, tuy rằng giao thông coi như thông thuận, nhưng đường , cũng phải mất nửa tiếng.




      Thịnh Mạn Mạn quay nhìn cửa kính xe, lôi kéo Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu, dọc theo đường chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười .




      Cố Hàm Ninh nhìn phong cảnh quen mắt phai mờ trong ký ức ngoài cửa sổ, tâm tình cũng giống như trở lại thuở ngây ngô chân chính, nhàng vô ưu như vậy!




      Triệu Thừa Dư yên lặng ngồi ở phía trước Cố Hàm Ninh, hơi nhắm mắt, khóe môi thoáng cong lên nụ cười thỏa mãn, đường tập trung nghe giọng phía sau.




      Ánh nắng cuối hè chiếu vào, còn dọa người nữa, ngược lại mang theo chút mát mẻ thấm người, mang đến tâm tình tốt cả dọc đường!




      ________Hết chương 14________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 15: Hành trình



      Đến công viên Nam Hồ, tám người xuống xe.




      Công viên Nam Hồ nằm ở phía nam của trung tâm thành phố H, khu phía nam ra cách đại học Z cũng tính là quá xa, nhưng công viên Nam Hồ ở phía đông bắc của Nam Hồ lại xa hơn chút.




      Thôi Hà Miêu là lần đầu tiên đến Nam Hồ, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, lôi kéo Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn nhất định phải du thuyền, Cố Hàm Ninh trưng cầu ý kiến của hai người, dứt khoát mua vé bao gồm cả ngắm cảnh giữa hồ.




      Về phần Bạch Vũ Hân, bởi vì theo mấy người Cao Thần, Cố Hàm Ninh cũng có lòng tốt như vậy. Chờ đến khi mấy người còn lại bàn bạc xong, mua vé, liền cùng nhau lên du thuyền.




      Dĩ nhiên Cố Hàm Ninh phải lần đầu tiên tới, chỉ là cảm giác du thuyền lặp lại, cũng tệ lắm.




      Cảnh giữa hồ rất , 10 phút là xong, từ bờ bên kia lại lên du thuyền, trở về bờ, gần đến buổi trưa.




      " được, mình đói bụng! Mình muốn ăn cơm!" Thịnh Mạn Mạn chịu, ôm cổ Cố Hàm Ninh chơi xấu.




      Lần này ra ngoài vốn quyết định là chế độ AA (là chế độ chia sòng phẳng), Cố Hàm Ninh liền chỉ vào đường Minh Hòa đối diện hỏi: " đó , nơi này đều có món ăn bình dân. Cậu thích."




      Thịnh Mạn Mạn thích ăn, cũng kén chọn, trừ đồ ăn khó ăn, còn lại là món gì cũng chối từ. Cố Hàm Ninh trước giờ cảm thấy tính mình cũng kén ăn, nhưng so với Thịnh Mạn Mạn lại được gọi là khó chiều.




      "Được! Được! Mình muốn ăn bánh bao hấp!" Mặt Thịnh Mạn Mạn lập tức sáng lên, vừa ôm chặt Cố Hàm Ninh, vừa muốn kéo .




      Triệu Thừa Dư đứng cách đó cũng xa lắm, mắt tuy nhìn mặt hồ, nhưng lỗ tai lại dựng đứng, chăm chú nghe động tĩnh bên Cố Hàm Ninh, vừa nghe các muốn ăn cơm trưa, vội vàng đến gần mấy bước.




      "Muốn ăn cơm trưa sao?"




      Cố Hàm Ninh dừng bước chân, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư.




      "Bọn mình ăn bánh ngọt. Cậu, muốn cùng ?" Cố Hàm Ninh có chút ngập ngừng hỏi.




      Triệu Thừa Dư liền sáng mắt lên, lập tức đáp: "Mình ."




      Cố Hàm Ninh mím môi nở nụ cười, quay đầu nhìn mấy người khác muốn ngồi du thuyền vẫn chưa thỏa mãn.




      "Vậy, cứ để bọn họ tiếp tục chơi, chúng ta ăn trước ."




      Cố Hàm Ninh dẫn Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn , theo phía sau hai bước là Triệu Thừa Dư vào phố Minh Hòa.




      Phố Minh Hòa là quán bánh ngọt bình dân nổi tiếng giữ độc quyền của thành phố H, bước vào trong quán, tìm chỗ trống, Cố Hàm Ninh muốn nhường Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn ngồi trước, Triệu Thừa Dư mở miệng : "Các bạn ngồi trước, mình mua." xong liền , vừa bước, lại dừng lại, quay đầu, "Cái đó, các cậu muốn ăn cái gì?"




      "Bánh bao hấp!" Thịnh Mạn Mạn đoạt trước.




      Cố Hàm Ninh suy nghĩ chút, : " bát cháo thịt nạc ."




      "Mình chưa ăn, cái gì ăn ngon liền mua cho mình !"




      Dường như Thịnh Mạn Mạn khách khí, ba người Cố Hàm Ninh đều an tâm ngồi chuyện tào lao, mặc Triệu Thừa Dư bưng bát lồng lại đây.




      Cố Hàm Ninh vẫn chưa đói, ăn được hơn nửa bát cháo liền buông xuống, nhìn Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn say sưa ăn ngon lành, nghĩ lát nên chuồn trước thế nào.




      Chờ khi bọn họ ăn uống no say, trở lại bên Nam Hồ, đúng lúc du thuyền của Cao Thần và Bạch Vũ Hân lại gần bờ.




      "Hì, Cố Hàm Ninh, các cậu sao chơi? Rất thú vị đấy!" Cao Thần cười tới, phía sau Bạch Vũ Hân chạy mấy bước, vội vàng đuổi theo.




      Thuyền của Mạnh Khởi Đức và Trần Minh cũng cập bờ, Cao Thần liền đề nghị đến nhà hàng gần đấy ăn cơm.




      "Được được, mình còn chưa ăn no đâu!" Thịnh Mạn Mạn lập tức giơ tay, nhiệt liệt tán thành.




      Triệu Thừa Dư kinh ngạc nhìn Thịnh Mạn Mạn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.




      Cố Hàm Ninh buồn cười nhìn Triệu Thừa Dư chút.




      Bạn học Triệu, chớ nghi ngờ, tuy rằng bạn học Thịnh Mạn Mạn ăn hai lồng hai mươi bánh bao hấp, bát hoành thánh , bánh mỳ hấp, nhưng mà ấy là người tài ba kỳ dị ngay cả xương cốt cũng có thể tiêu hóa thành đồ ăn được nha!




      Cho nên trăm ngàn đừng suy đoán theo lẽ thường!




      Mấy người Cao Thần đương nhiên biết bạn học Thịnh Mạn Mạn ăn ít đồ, nghe ấy như vậy, nhìn Cố Hàm Ninh, thấy cũng có ý phản đối, lập tức cười : "Được, chúng ta nhà ăn đối diện bên kia ăn ."




      Thịnh Mạn Mạn cười híp mắt kéo Thôi Hà Miêu bên cạnh vội vàng đuổi theo.




      Cố Hàm Ninh vô tình cố ý sau mấy bước, cho đến khi mọi người vào nhà ăn trước, mình dừng bước trước ngưỡng cửa, vừa quay đầu lại, thấy Triệu Thừa Dư ngẩn người.




      "Này, cậu vào sao?" Cố Hàm Ninh chỉ chỉ cửa lớn nhà ăn.




      "Mình ăn no, cũng định vào." Triệu Thừa Dư thành đáp.




      "Vậy, mình còn có chuyện muốn làm, vậy cậu..." Cố Hàm Ninh chần chờ hỏi.




      "Mình theo cậu!" Triệu Thừa Dư nhanh, xong giống như cảm thấy đúng, ấp úng bổ sung, "Cậu muốn đâu? Nếu mình đưa cậu . mình cậu cũng an toàn."




      Triệu Thừa Dư ngập ngừng ấp úp, ra là muốn , mình yên tâm mình, cũng chịu bỏ lỡ thời gian ở cùng nhau vất vả mới có được, nhưng lại ngại ngùng ra miệng.




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư có chút cẩn thận dè dặt nhìn mình, trong lòng chần chờ chút, cuối cùng là ngầm thở dài.




      "Vậy được rồi."




      Dứt lời, Cố Hàm Ninh gọi điện cho Thôi Hà Miêu.




      "Miêu Miêu, mình vừa mới gặp bạn học, chiều nay trường học cậu ấy chơi, đợi lát nữa mình về. Ừ, tự các cậu cẩn thận, lên xe buýt để ý ví tiền."




      Cố Hàm Ninh căn dặn thấy Triệu Thừa Dư lại gần, giọng : "Cũng giúp mình tiếng, mình và cậu cùng với bạn học này của cậu."




      Cố Hàm Ninh trợn mắt nhìn cậu, xoay người, che điện thoại di động: "Miêu Miêu, vừa rồi Triệu Thừa Dư với mình, cậu ấy có việc trước. kịp chào mọi người, cậu chờ lát rồi với mấy người bọn họ tiếng nhé."




      Cố Hàm Ninh lại mấy tiếng rồi cúp máy, quay đầu nhìn chung quanh, trong lòng nghĩ nên như thế nào.




      Hành trình hôm nay, là sớm lên kế hoạch xong.




      Sau khi trọng sinh tỉnh lại, mơ hồ đau lòng phẫn hận hai ngày, mới từ từ bình tĩnh lại.




      Nhìn ba mẹ tóc đen đầy đầu, mới thôi đau lòng, mới dừng khóc lại.




      Sau khi khóc xong, liền thề, cả đời này bao giờ làm ba mẹ đau lòng nữa.




      Kiếp trước, vì Cao Thần rời xa ba mẹ, vùi đầu vào làm, đổi lại, chỉ là bia mộ lạnh lẽo, cùng ba mẹ đầu tóc bạc.




      Mà kiếp này, đối với giá trị cuộc sống, càng hiểu hơn.




      Bận rộn dốc sức làm việc, bằng an nhàn ở bên cạnh ba mẹ.




      Mà muốn an ổn, thanh thản thoải mái sống qua ngày, tiền, nhiều tiền, là điều tất nhiên.




      Ở kiếp trước, Cố Hàm Ninh và Cao Thần làm trong ngành bất động sản, trong đó nhấp nhô biến động vô cùng, cũng đủ khiến già thêm mười tuổi. Nhưng kiếp này, cũng có ý định hoàn toàn buông tha cho chuyện này, chỉ là muốn mệt mỏi như vậy.




      Bốn năm đại học, là giai đoạn tích lũy tư bản trong kế hoạch của , nghĩ tới nghĩ lui, phương thức kiếm tiền duy nhất có thể kiếm tiền nhàng, chính là cổ phiếu.




      ra lúc Cố Hàm Ninh học đại học, cơ bản chưa tiếp xúc với cổ phiếu, cho đến sau khi tốt nghiệp, mới từ từ tiếp xúc. Nhưng mà biết khi bọn họ vào năm ba, cổ phiếu bắt đầu hấp dẫn, trong bạn học của , cũng có ít người đầu tư.




      Thời cơ trôi qua rồi biến mất, có thể nắm chắc chỉ có hai năm thời gian còn u ám này.




      cũng có ý định tốn nhiều tâm tư, thứ nhất kinh phí có hạn, thứ hai nghiên cứu kỹ cổ phiếu lắm, cũng chỉ biết lên xuống vài công ty trứ danh.




      Cố Hàm Ninh phía trước, Triệu Thừa Dư yên lặng theo phía sau, qua mấy ngã tư, Cố Hàm Ninh mới dừng lại, nghi ngờ đánh giá chung quanh lúc, mới chợt hiểu.




      "Mình thế nào lại quên đây..."




      Cố Hàm Ninh vốn nhớ ở gần bên này có sàn giao dịch chứng khoán, nhưng lại quên mất, có lẽ sàn giao dịch chứng khoán kia, là sau năm thứ hai của mới mở.




      Cố Hàm Ninh dứt khoát tìm, trực tiếp tới sạp báo ven đường, mua tấm bản đồ, mím môi cười hỏi: " ơi, cho cháu hỏi, sàn giao dịch chứng khoán gần nhất ở chỗ nào ạ?"




      "A, chính là nơi mua bán cổ phiếu gì đó sao? Đây, vượt qua con đường này." Người bán báo dứt khoát túm lấy bản đồ tay Cố Hàm Ninh, mở ra chỉ, "Đây, mấy người ở chỗ này, chỗ đó ở chỗ này. qua 3 điểm dừng xe buýt."




      Cố Hàm Ninh cười cám ơn bà nhiệt tình, cầm lấy bản đổ, quay đầu nhíu mày nhìn Triệu Thừa Dư.




      "3 điểm, chứ?"




      Triệu Thừa Dư vội gật đầu ngừng, trong lòng vui như nở hoa rồi, có thể cùng nhau đường lâu chút!




      đường tới nơi giao dịch chứng khoán, thuận lợi điền vào tờ khai ổn thỏa, Cố Hàm Ninh lại nhìn thẻ ngân hàng tay buông tiếng thở dài.




      Đây là tiền mừng tuổi từ của , vốn để tiết kiệm, trước khi tới trường học, bị rút ra hết, cho vào thẻ ngân hàng này.




      Ba mẹ sáng suốt, từ khi lên cấp ba, tiền mừng tuổi trước giờ để hết cho tự bảo quản, lần này rút tiền, dĩ nhiên là gạt ba mẹ, cho nên, chỉ có thể dùng sáu vạn tệ trong tay này.




      Dựa vào số tiền kia, muốn hoàn thành giai đoạn tích lũy tư bản đầu tiên, cũng biết cần bao nhiêu năm...




      Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút uể oải.




      Người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi có gạo a! (ý là người tài nhưng có nguyên vật liệu cũng làm được gì)




      "Sao thế?" Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đột nhiên ảm đạm, lo lắng hỏi.




      "Tiền quá ít..." Cố Hàm Ninh cầm thẻ tín dụng, yếu ớt .




      "A, ra là thế. Cậu còn thiếu bao nhiêu?" Triệu Thừa Dư nhàng thở ra, vội vàng lấy ví tiền của mình, hỏi han.




      Cuối cùng Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lên, nhìn ví tiền hơi mỏng của Triệu Thừa Dư, mơ hồ thấy được hai cái thẻ ngân hàng, lại cúi thấp đầu xuống, vẻ sao: "Bao nhiêu cũng thiếu..."




      "Như vậy à..." Triệu Thừa Dư nhíu mày, mở ví tiền, "Ở đây mình có nhiều tiền mặt lắm, nhưng mà trong thẻ ngân hàng còn có năm vạn, đợi lát nữa lấy ra cho cậu, nếu đủ, cuối tuần mình về nhà, mình còn khoảng hai mươi vạn, như vậy đủ rồi chứ?"




      Cố Hàm Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư nhìn mình bộc trực.




      "Cậu có tiền! phải, mình muốn , cậu đây là định nhờ mình giúp cậu đầu tư cổ phiếu? Cậu sợ lỗ vốn sao?"




      " phải đầu tư, là cho, cho cậu mượn dùng, tính lãi." Triệu Thừa Dư cười , ra cậu vốn muốn là "cho", lại cảm giác mình như vậy quá đường đột, căn bản Cố Hàm Ninh nhận.




      Nghe vậy, Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư suy nghĩ lúc lâu, khiến cho Triệu Thừa Dư bị nhìn đỏ mặt, rũ mắt xuống.




      ________Hết chương 15________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 16: Trung thu



      Cố Hàm Ninh do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng cảm thán tiếng.




      “Vậy cảm ơn cậu”




      Rốt cuộc vẫn muốn đẩy tiền ra ngoài, dù sao bây giờ thiếu tiền.




      Nhưng mà, cũng có lẽ là bởi vì tiền này là của Triệu Thừa Dư cho vay?




      Hoặc có lẽ là bởi vì ký ức cuối cùng của kiếp trước, kiếp này, đối với Triệu Thừa Dư, luôn chút tự chủ mà mềm lòng cùng tin tưởng…..




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư cho vay tiền còn bày ra vẻ mặt mừng rỡ, bắt đầu nghĩ lại: có phải bản thân mình quá khách khí rồi ? Có phải xác định được Triệu Thừa Dư đối với bản thân mình chính là lai giả chớ cự (người cầu gì liền từ chối) rồi ?




      Số tiền còn lại trong ví của Triệu Thừa Dư, đương nhiên Cố Hàm Ninh biết xấu hổ mà lấy thêm, lấy bốn vạn từ trong thẻ ngân hàng, thuyết phục cậu sau đợt quốc khánh mang hai mươi vạn đến.




      Cố Hàm Ninh quyết định sau khi trở về trường học trước hết viết giấy nợ bốn vạn, mặc dù Triệu Thừa Dư cho vay vô cùng thoải mái, nhưng có nghĩa là có thể yên tâm tiếp nhận, chí ít, vẫn cần tờ giấy xem như là chứng nhận vay tiền, mặc dù xác định mình tuyệt đối khất nợ.




      Cứ như vậy, bước đầu Cố Hàm Ninh có tròn mười vạn rồi, số tiền này, dùng giá cực kỳ thấp mua toàn bộ cổ phiếu của xí nghiệp dệt nổi tiếng của thành phố N, lúc này Cố Hàm Ninh mới yên tâm rời khỏi.




      chưa từng nghĩ bước là thành. Mua cổ phiếu cũng phải chuyện sớm chiều là có thể kiếm tiền, ngay từ đầu tính toán là đầu tư lâu dài.




      Xí nghiệp vừa mới mua cổ phiếu kia trước mắt cùng lắm là công ty địa phương vừa mới đưa ra thị trường, nhưng khoảng ba, bốn năm sau, bọn họ phát triển bất động sản, sau đó nhảy lên trở thành tập đoàn số , số hai của tỉnh này, sau này giá cả cổ phiếu so với lúc đầu tăng vọt lên chỉ gấp mười lần!




      Cố Hàm Ninh có tham vọng lớn như vậy, cũng tính toán tốn quá nhiều thời gian. chỉ định đầu tư tất cả vào xí nghiệp này, sau khi tốt nghiệp từ từ thu tiền về.




      Dù sao bốn năm đại học, ba mẹ cũng thiếu tiền chi tiêu cho .




      Sắp xếp xong kế hoạch hai tháng sau, Cố Hàm Ninh cuối cùng nhõm, nhìn Triệu Thừa Dư, ánh mắt ngày càng dịu .




      thôi chủ nợ, mình mời cậu ăn kem.”




      Cố Hàm Ninh cười vẫy vẫy tay, vào cửa hàng McDonald cạnh đường. Bây giờ kem vẫn 1, 5 đồng que kem, vẫn mời được.




      Triệu Thừa Dư thụ sủng nhược kinh, vội vàng đuổi theo.




      Đợi Cố Hàm Ninh trở lại phòng ngủ, những người còn lại còn chưa trở về, Cố Hàm Ninh ngồi mình ở phòng ngủ, suy tư cẩn thận về cuộc sống sau này của mình.




      Ngày hôm sau là chính thức vào học.




      Đợi đến khi Thịnh Mạn Mạn và Bạch Vũ Hân lề mà lề mề rời khỏi giường, qua bảy giờ hai mươi rồi, bảy giờ ba mươi là kết thúc giờ quẹt thẻ, bốn người vội vàng xuống tầng, muốn chạy vội đến kịp sân vận động, thấy người ra khỏi tòa ký túc đối diện chào hỏi .




      “Cố Hàm Ninh……”




      Cố Hàm Ninh vội dừng bước chân, vừa nhìn thấy Triệu Thừa Dư thân quần áo thể thao.




      Cố Hàm Ninh nhớ lại, ngày hôm trước Triệu Thừa Dư chờ quẹt thẻ.




      Triệu Thừa Dư mừng rỡ bước nhanh đến, cảm thấy vui mừng vì đợi từ hơn sáu giờ sáng đến giờ cuối cùng cũng có hiệu quả.




      Vừa rồi lúc cậu chờ đợi ra rất thấp thỏm, chỉ sợ mình thức dậy muộn Cố Hàm Ninh sớm rồi. Hoặc là mình nhìn nhầm rồi, Cố Hàm Ninh lại vừa vặn qua đúng lúc mình sơ ý.




      Bạch Vũ Hân đột ngột mở to mắt, nhận ra là Triệu Thừa Dư, mỉm cười đến chào hỏi: "Triệu Thừa Dư, sớm a! Cao Thần và Trần Minh đâu? bọn họ cùng quẹt thẻ à?"




      Triệu Thừa Dư đến bên cạnh Cố Hàm Ninh, lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có bạn cùng phòng.




      “Bọn họ còn ngủ hôm nay quẹt thẻ.”




      Quy định của trường đại học là sinh viên năm nhất và năm hai sáng sớm đều phải quẹt thẻ, mỗi tuần tập ít nhất ba ngày, đương nhiên khi thời tiết tốt hoặc trong thời gian được nghỉ lễ phải quẹt.




      Bạch Vũ Hân nghe thấy thế, trong mắt loáng qua tia thất vọng, trong lòng có chút hối hận mình phải vật lộn để rời giường: lãng phí công sức.




      “Sớm. Cậu quẹt thẻ sao?” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư mỉm cười .




      “Ừ, phải…..” Dường như là bởi vì hôm nay nhiều người. Vẻ mặt Triệu Thừa Dư cũng có quá nhiều thay đổi, chỉ có Cố Hàm Ninh vẫn có thể nhìn thấy trong mắt cậu tia mừng rỡ.




      Cố Hàm Ninh như cũng có thể cảm nhận được tia mừng rỡ thuần túy trong mắt Triệu Thừa Dư, tâm tình cũng mau chóng tốt lên, khuôn mặt lộ ra cười nhạt.




      “Được rồi, cùng nhau thôi.”




      Triệu Thừa Dư đương nhiên cầu còn được, vội vàng gật đầu.




      Thời gian còn nhiều, sân vận động vẫn còn xa, Cố Hàm Ninh dứt khoát kéo Thịnh Mạn Mạn bắt đầu chạy. Thôi Hà Miêu chân dài nhất nhưng lại chạy chậm nhất, chờ chạy đến sân vận động, thở hổn hển nên lời.




      Đợi đến khi bốn người Cố Hàm Ninh quẹt thẻ xong, vừa hay nhìn thấy Triệu Thừa Dư cũng tới, vì vậy liền thuận ý cùng nhau ăn sáng.




      Đại học, từ hôm nay bắt đầu, chân chính từng bước bắt đầu.




      Lịch học của khoa Cố Hàm Ninh rất dày, trải qua học kỳ đầu, trừ buổi sáng quẹt thẻ còn thỉnh thoảng có thể gặp được, còn lại sau đó rất ít khi nhìn thấy, ngay cả buổi sáng, cũng bởi vì còn có Thôi Hà Miêu ở đó, giữa và Triệu Thừa Dư luôn có khoảng cách vài bước, theo đúng phép tắc mà vài câu, còn lại, giao tiếp gì nữa!




      Triệu Thừa Dư tự nhiên buồn bực, mà Cố Hàm Ninh mỗi lần thấy Triệu Thừa Dư nhìn mình và Thôi Hà Miêu chuyện mà chen miệng vào được, mặt mày ảm đạm trong lòng khỏi có chút buồn cười, ngược lại cố ý quay đầu bỏ lại cậu.




      Thứ bảy tuần thứ hai sau khi khai giảng là ngày trung thu năm nay rồi, lễ hội trung thu còn chưa bắt đầu kỳ nghỉ, cho nên ra chỉ là ngày cuối tuần bình thường mà thôi.




      Buổi sáng thứ sáu, Cố Hàm Ninh lật lịch hàng ngày, nhìn hai chữ ‘trung thu’ lịch thứ bảy ngày mai, im lặng rất lâu.




      Đây là lần trung thu đầu tiên từ khi sống lại tới nay, ngày cả nhà đoàn tụ, nếu tính từ kiếp trước, lâu rồi trải qua cùng với cha mẹ.




      Nghĩ đến ngày mai, hai ba mẹ ngồi quanh bàn ăn, ăn bánh trung thu, có lẽ sớm lên giường ngủ rồi, khỏi có chút chua xót trong lòng.




      Đêm trung thu đơn tịch mịch như vậy, kiếp trước, cha mẹ cũng trải qua mười năm.




      Cố Hàm Ninh cẩn thận tính toán, tiết học buổi chiều ba giờ năm phút là kết thúc, lập tức chạy lên xe buýt, có lẽ đến giờ có thể đến bến xe. Xe buýt chở hành khách từ thành phố H đến thành phố N, đều có quy luật chừng mười phút lại có xe. Hơn bốn giờ chiều liền có thể lên được, cho nên có thể thuận lợi mua được , hai vé xe.




      Quyết định xong, tâm trạng Cố Hàm Ninh mau chóng trở nên tốt hơn, cười nhìn chút thời gian, tính toán xem còn bao lâu nữa mới có thể gặp cha mẹ.




      Dường như tái sinh trở lại, nhớ nhà hơn trước đây rất nhiều!




      Mất lần, mới biết được, thực tế cha mẹ quan trọng hơn nhiều so với cái gọi là tình !




      Thế giới này, có thể đối với bạn hoàn toàn quan tâm được mất, mãi mãi rời, hề che giấu tâm tư, chỉ có cha mẹ!




      Tiết cuối cùng buổi chiều là giờ giáo dục thể chất (thể dục) Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu, Thịnh Mạn Mạn chơi quần vợt, Bạch Vũ Hân chơi bóng rổ.




      Thời điểm đăng kí, Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu cứng mềm khuyên bảo Bạch Vũ Hân đăng ký quần vợt giống các , Cố Hàm Ninh coi như thấy.




      Tất nhiên cũng biết, Bạch Vũ Hân thể thay đổi sang quần vợt vì Cao Thần đăng kí chắc chắn là bóng rổ.




      Mà đăng ký bóng rổ ngoài Cao Thần còn có Triệu Thừa Dư…




      Cố Hàm Ninh khỏi nghĩ tới, ra Triệu Thừa Dư chơi bóng rổ cũng rất tốt.




      Trước thứ bảy, Bạch Vũ Hân lôi mấy cùng cổ vũ cho đội của Cao Thần. Cố Hàm Ninh vừa vào cửa thấy được bóng dáng của Triệu Thừa Dư.




      giật mình, đột nhiên phát , biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của mình đầu tiên là đặt người Triệu Thừa Dư.




      Ngày hôm đó, dường như luôn thấy rằng mặc dù Triệu Thừa Dư vẫn chơi nghiêm túc trong sân nhưng ánh mắt luôn chiếu về phía bọn .




      Lần cuối cùng Triệu Thừa Dư nhìn sang phía , Cố Hàm Ninh cười cười với cậu, sau đó thấy Triệu Thừa Dư ôm banh chạy (*) phạm luật rồi…




      [(*)Ôm banh chạy: động tác phạm quy trong thi đấu bóng rổ]




      Cố Hàm Ninh cười trộm trong lòng: quả nhiên là nhìn mình!




      Cách tiết sau còn có nửa giờ, Cố Hàm Ninh kìm nén được liên tục nhìn giờ, Thôi Hà Miêu lại gần, giọng : “nếu bọn mình yểm trợ cho cậu, cậu, chuồn~”




      Vào thời điểm này, ba người bọn họ mang theo cây vợt tenis, núp trong góc, thầm, giáo viên giáo dục thể chất ở góc độ khác giảng dạy.




      Cố Hàm Ninh cảm thấy có thể được.




      Đợi đến khi Cố Hàm Ninh chuồn êm , chạy đến trạm xe bus, vỗ vỗ bộ ngực nhảy loạn, nhịn được cười.




      Bao nhiêu năm rồi trốn học, như vậy giống như lúc an bình có kẻ trộm đến, thực tế rất dễ nghiện.




      tốt, tốt! Cố Hàm Ninh nghiêm túc phê bình mình ở trong lòng.




      Trừ lớp thể dục, còn lại thể làm như vậy được!




      Buổi tối lúc Cố Hàm Ninh tới tiểu khu cũng là tám rưỡi tối.




      Lúc cửa mở ra, Diêu Tuệ Nhã nhìn con như từ trời rơi xuống, trong phút chốc giật mình sửng sốt, chỉ mỉm cười hô to.




      “An Quốc! là Ninh Ninh trở về rồi!”




      Cố Hàm Ninh cũng nở nụ cười, nhìn khuôn mặt vui mừng của cha mẹ, chỉ cảm thấy trái tim thắt lại chua xót!




      Đối với An Quốc và Diêu Tuệ Nhã, Cố Hàm Ninh từ lúc ra đời đến giờ là lần đầu tiên xa cha mẹ lâu như vậy, đương nhiên việc nghỉ hè đến nhà bà ngoại lại là việc khác.




      Diêu Tuệ Nhã từ khi rời khỏi đại học Z bắt đầu lo lắng, ăn cơm ngủ làm, chỉ lo Cố Hàm Ninh ở trường được ăn no mặc ấm, cùng bạn học mới quen được vui vẻ.




      Thời gian hai ngày, Cố Hàm Ninh sung sướng hưởng thụ đãi ngộ được cha mẹ chăm sóc tỉ mỉ, chiêu đãi cơm nước như ăn tết, làm trong lòng Cố Hàm Ninh chua xót.




      May mà trời cao cho cơ hội sửa đổi.




      Đợi đến chiều chủ nhật Cố Hàm Ninh phải về trường rồi, Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị đống túi to túi để Cố Hàm Ninh mang về trường học.




      “Mẹ, cần mang theo nhiều như vậy”!




      “Cái gì nha, đều là cần thiết! Con nhìn này, đây là thịt lợn con thích nhất, đây là bánh mật khô mẹ sao cho con, đây là cá hố rang, có thể để mấy ngày, ăn với cơm…”




      Cố Hàm Ninh ngay lập tức ngậm miệng.




      Đợi đến khi Diêu Tuệ Nhã sửa sang lại xong, nhìn vào túi lớn túi có chút lo lắng.




      “Làm thế nào bây giờ? Ninh Ninh, nhiều thế này con có xách được ?”




      Cố Hàm Ninh vỗ ngực: “mẹ yên tâm! Chờ lát để ba đưa con lên tàu hỏa. Đến thành phố H, xuống tàu hỏa xe bus chỉ vài phút sau đó con để bạn cùng phòng xách giúp. Tính ra chỉ xách đến năm phút.”




      Nhưng xe buýt trở lại trường học, Cố Hàm Ninh lại sầu não.




      ________Hết chương 16________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 17: Tin nhắn



      Từ lúc xuống tàu hỏa đến trạm xe bus cũng đến 5 phút, Cố Hàm Ninh suýt chút nữa gãy tay rồi, vừa rồi gọi hai cuộc gọi, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đều ở trường học, Thịnh Mạn Mạn cho biết Bạch Vũ Hân cũng ở phòng.




      Cố Hàm Ninh nhìn ba cái ba lô to hai hai bên chân muốn khóc mà có nước mắt.




      Để cho mang những thứ này lên tầng 6 đúng là muốn lấy mạng của nha!




      Cố Hàm Ninh chưa từ bỏ ý định, lục danh bạ, thấy số điện thoại ngón tay liền dừng ở cái tên này.




      Cố Hàm Ninh chần chờ mà nghĩ: gọi cậu đến, bị từ chối chứ?




      Trong phòng vệ sinh nhà ăn Hữu Bằng, Triệu Thừa Dư hắt nước lên mặt, ngẩng đầu thuận tay lau , mới nặng nề thở ra hơi, xoay người trở về phòng.




      Đẩy cửa ra, người tham dự có mặt.




      Cao Thần, Mạnh Khởi Đức, còn có Phạm Ý Mân và hai người bạn cùng phòng khác của Phạm Ý Mân, chiều nay sáu người họ cùng nhau chơi đùa bóng rổ, đánh cho ra thân mồ hôi, Phạm Ý Mân liền đề nghị cùng nhau ăn cơm chiều, sau đó Cao Thần còn gọi thêm Trần Minh.




      Giờ phút này cậu mở cửa ra lại phát thêm người, bạn cùng phòng của Cố Hàm Ninh, Bạch Vũ Hân.




      Cố Hàm Ninh...




      Triệu Thừa Dư dưới đáy lòng yên lặng nhớ nhung, nghĩ đến ba ngày nhìn thấy , trong lòng khỏi vọt lên trận mất mát.




      Vào học được hai tuần lễ, giữa bọn họ chỉ có thể tính là bạn học bình thường thôi sao?




      Triệu Thừa Dư lặng lẽ ngồi xuống chỗ trống, Cao Thần cùng Phạm Ý Mân nhiệt liệt thảo luận vừa rồi đánh chỗ nào tốt, ai đánh cầu đúng nơi.




      Thường ngày Triệu Thừa Dư cũng rất có hứng thú, hôm nay vô ích, trong lòng trống rỗng.




      “ting___”




      Có tin nhắn.




      Triệu Thừa Dư lấy điện thoại ra để ý lắm mở ra, lúc đầu cau mày, trong mắt mang theo nghi ngờ, cuối cùng là ngồi thẳng người, nghĩ cũng nghĩ thoáng cái đứng lên.




      “Mình có việc, trước.” Triệu Thừa Dư mặt biểu lộ xong, đợi mọi người phản ứng lại, đẩy cái ghế ra, bước nhanh ra khỏi gian phòng, chờ xuống cầu thang tầng 2, lại càng khỏi bước dài ra.




      Gió hè nhàng thoải mái thổi qua má, mang theo vị rất tươi và ngọt ngào.




      Triệu Thừa Dư tim đập ngày càng nhanh, lại biết bởi vì chạy quá nhanh hay vì tin nhắn vừa rồi.




      “Cậu có ở trường học ? Mình đứng trước cổng trạm xe buýt, cậu có thể đến xách giúp mình ít đồ được ? Cố Hàm Ninh.”




      Triệu Thừa Dư cảm thấy mình chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ.




      Xa xa, cậu nhìn thấy hình bóng khắc sâu trong trái tim đứng ở trạm xe buýt, cúi đầu nhìn di động, khắc kia, Triệu Thừa Dư như có thể cảm thấy tim đập kịch liệt đến mức có thể phá hủy màng nhĩ !




      “Cố Hàm Ninh!”




      Cho đến còn năm sáu mét, Triệu Thừa Dư mới chạy chậm lại, cố gắng làm giảm nhịp tim đập, đưa tay lau mồ hôi mới gọi .




      Cố Hàm Ninh mở di động, nghĩ đến tin nhắn gửi rồi, có nên gọi điện thoại nữa ? Có lẽ Triệu Thừa Dư thấy tin nhắn? do dự quyết nghe có người gọi mình, ngẩng đầu vừa nhìn, chính là Triệu Thừa Dư, chờ cậu đến gần rồi, Cố Hàm Ninh phát cậu còn thở gấp, chân tóc còn ướt nhẹp.




      “Cậu, từ rất xa, chạy lại đây?”




      “A, phải, mình vừa mới rửa mặt, mình ở ngay Hữu Bằng phía trước …”




      Cố Hàm Ninh vừa nghe liền hiểu, có lẽ cậu cùng bạn học ăn cơm.




      “Vậy…”




      Thời gian này, có lẽ là mới đến, có lẽ vừa bắt đầu ăn, nếu bây giờ mình lại cần giúp, bảo cậu trở về ăn cơm, ngược lại là ra vẻ rồi, mà Triệu Thừa Dư chắc chắn đồng ý.




      Cố Hàm Ninh sửa lại ý: “vậy làm phiền cậu. Mình về nhà, mẹ mình bảo mình mang theo rất nhiều thứ, nhưng cả phòng ký túc xá còn ai”




      “Ừ, để mình giúp cậu xách … Sau này, cậu cũng có thể tìm mình …” Triệu Thừa Dư nghĩ đến tin nhắn vừa rồi tim đập lại bắt đầu tăng nhanh.




      Cố Hàm Ninh, thế mà lại lưu số điện thoại của cậu…




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư như thất thần, nhịn được mím môi cười, cúi đầu lấy bọc khăn giấy từ trong túi ra, rút tờ, đưa qua.




      “Trước tiên cậu lau tóc




      Triệu Thừa Dư nhìn bàn tay nhắn tinh tế phía trước, tim đập gần như bật ra khỏi cổ họng của mình, hai bàn tay xoa xoa ở hai bên quần, lúc này mới cẩn thận đưa tay qua nhận lấy khăn giấy trắng tinh, nghĩ đến vừa rồi nó còn ở bàn tay trắng xinh, cúi đầu, lỗ tai đỏ ửng.




      “Sao lau ?”




      “Hả, à, bây giờ mình lau liền!”




      “...”




      Cố Hàm Ninh lên lời nhìn Triệu Thừa Dư lau loạn tóc trán.




      Đợi đến khi Triệu Thừa Dư cuối cùng cũng lau xong, cẩn thận gấp gọn khăn giấy lại, đặt nó vào túi mình, ngay lập tức chuẩn bị nhấc ba túi đồ Cố Hàm Ninh đặt dưới đất lên.




      Cố Hàm Ninh vội vàng xách cái túi hơn đeo lên lưng, Triệu Thừa Dư cầm lên túi hành lý to và khoác cái ba lô khác.




      Từ bến xe buýt đến ký túc xá mất khoảng 5, 6 phút.




      Triệu Thừa Dư nhịn được quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh bên cạnh, nếu chuyện quả là quá lãng phí.




      “Này, cậu về nhà lúc nào vậy?”




      “Chiều thứ sáu, khoảng sau giờ học.”




      Triệu Thừa Dư gật đầu, sáng sớm thứ sáu mưa rồi, quẹt thẻ, cậu đứng ở trước ban công phòng ngủ tiếc nuối lâu, tiết thể dục buổi chiều là tiết duy nhất cậu và Cố Hàm Ninh thường học chung, nhưng hai người lại học khác môn, lúc tan giờ cậu cố ý làm nhanh, chạy đến sân tennis nhưng lại chỉ thấy hai người bạn cùng phòng của Cố Hàm Ninh…




      “Vậy, trở lại thành phố N chắc cũng phải 8 giờ đúng ?”




      Cố Hàm Ninh trong lòng vừa động, quay đầu tử tế đánh giá Triệu Thừa Dư.




      “Cũng gần 9 giờ, mình trễ xe, ở bến xe đợi hơn nửa giờ.”




      “Mình còn chưa ngồi xe ô tô về thành phố N, nghe xe rất nhiều nha?”




      “Ừ, rất nhiều… cậu, cũng ở thành phố N sao?” Cố Hàm Ninh có rất nhiều nghi hoặc, đây chỉ là trong số đó.




      “Nha… nhà mình ở thành phố N. Mẹ mình là thanh niên trí thức thành phố S, mấy năm trước phải là có chính sách có thể chuyển hộ khẩu của thanh niên trí thức hoặc con cái của họ về, lên lớp mười mình mới đến thành phố S, nhưng ba mẹ lại ở thành phố N, bình thường cũng hay trở về thành phố N.”




      “Như vậy a…” Cố Hàm Ninh vốn còn muốn hỏi, có phải nhà cậu cũng ở Giang Nam Xuân Thành , suy nghĩ chút, vẫn lên tiếng, dù sao sau này từ từ biết đến...




      “Đúng rồi, cậu có tham gia vào câu lạc bộ ?” Trò chuyện lát, Triệu Thừa Dư cũng tự nhiên lên rất nhiều, cái vấn đề này, ra cậu bồi hồi trong lòng vài ngày, cùng chuyên ngành cũng như lớp, bình thường trùng giờ quá ít, nếu như có thể cùng câu lạc bộ, cơ hội gặp mặt chẳng phải gia tăng sao?




      “Câu lạc bộ nha…”




      Gần đây đường lên lớp luôn nhìn thấy câu lạc bộ giơ tấm biển kết nạp người mới, mấy cùng phòng cũng thích thú bừng bừng thảo luận muốn ghi danh.




      Trong quá khứ, và Bạch Vũ Hân tự nhiên theo Cao Thần.




      Cao Thần giỏi ca hát và vũ đạo, ra cậu ta thực tài năng, Cố Hàm Ninh có năng khiếu nhạc nhưng giỏi nhảy múa, nhưng kiếp trước, vì Cao Thần sớm đăng ký vào câu lạc bộ khiêu vũ, và Bạch Vũ Hân nghĩ buồn nghĩ liền đăng ký theo.




      “Còn cậu? muốn đăng ký cái gì?” Cố Hàm Ninh mím môi cười tiếng, chuyển đầu hỏi.




      “Mình muốn tham gia câu lạc bộ leo núi … Cậu có hứng thú ? lần trước phải cậu muốn rèn luyện thân thể sao? Leo núi rất tốt nha, chơi, tập thể dục, đều có thể....” Triệu Thừa Dư thận trọng đề nghị, trong lòng lại hạ quyết định, chỉ cần Cố Hàm Ninh tham gia câu lạc bộ nào cậu liền tham gia câu lạc bộ đó!




      “Leo núi a, cũng tồi a. Mình đây cũng đăng ký cái này ” Cố Hàm Ninh cảm thấy cái này cũng tồi. “Lần này mình mang theo vợt cầu lông, cậu thích đánh ? Lúc rảnh rỗi có thể cùng nhau đánh cầu lông”




      “Thích! Đương nhiên là thích! Sau này cậu muốn chơi cái gì cũng đều có thể đến tìm mình” Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu, ý cười nơi khóe môi từ từ mở lớn.




      Cố Hàm Ninh cũng cười, Triệu Thừa Dư chút nào che giấu, mừng rỡ hóa ra có thể lan truyền.




      Leo lên tầng sáu, tiến vào phòng ngủ, bên trong quả nhiên người.




      Cố Hàm Ninh lấy mọi thứ ra, nhìn chút, quyết định lát nữa sửa sang lại.




      “Triệu Thừa Dư, cậu còn chưa ăn cơm đúng ? Có muốn cùng nhau ăn cơm ? Mình mang theo món ăn mẹ mình nấu, cũng tệ nha.”




      Triệu Thừa Dư sao có thể ăn, vội vàng kìm được vui mừng gật đầu.




      “Thế tốt, đây coi như là mình mời khách, cảm ơn cậu xách đồ lên lầu giúp mình.”




      Chờ lát chỉ cần mua thêm cơm là được, quả là giá rẻ!




      ________Hết chương 17________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 18: Vé xe



      Qua trung thu, còn quá tuần lễ là đến Quốc Khánh.




      Tối thứ ba, Cố Hàm Ninh lục lọi cái vợt cầu lông trong tủ, nhớ đến cuộc chuyện của mình và Triệu Thừa Dư hôm chủ nhật, do dự lúc, tới hỏi từng người trong phòng ngủ.




      "Mạn Mạn, chiều tối ngày mai sau giờ học đánh cầu lông ?"




      " được! Chiều tối hơn ba giờ rồi a! Lúc đó mình đói bụng, nào có sức để vận động chứ!"




      "..."




      Cố Hàm Ninh lời nào lắc đầu.




      "Miêu Miêu, chiều tối ngày mai sau giờ học đánh cầu lông ?"




      "A? ! Đánh cầu lông? Vẫn là quên ? Học cả ngày, rất mệt a, mình sợ đến lúc đó mình nhúc nhích được!"




      "..."




      Cố Hàm Ninh nghĩ đến Thôi Hà Miêu cứ hai ngày lại giơ nắm đấm trịnh trọng tuyên bố mình chính thức giảm cân, liền cảm thấy im lặng.




      Suy nghĩ nhiều biện pháp giảm cân như vậy, làm sao mà nghĩ tới cách vận động để giảm cân đây?




      Bạch Vũ Hân và Cao Thần cùng nhau tham gia câu lạc bộ khiêu vũ, tối nào cũng có các hoạt động tập thể, bây giờ đương nhiên là có ở đây, Cố Hàm Ninh cũng vui vẻ.




      "Vậy hai cậu cùng mình đăng kí câu lạc bộ leo núi , được ?"




      " được!" Hai lười biếng đồng thanh hét lên, lắc đầu!




      "..."




      Cố Hàm Ninh quay người , tới ban công, cầm lấy di động, cuối cùng gửi tin nhắn.




      Ba giờ chiều thứ tư hôm sau, sau khi học xong, Cố Hàm Ninh cầm lấy vợt cầu lông tới sân cầu lông, xa xa thấy Triệu Thừa Dư mặc đồ thể thao, Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua quần bò chân mình, thoáng cái liền phân đẳng cấp tuyển thủ chuyên nghiệp và nghiệp dư...




      Cố Hàm Ninh còn chưa tới, Triệu Thừa Dư đến đón, kèm theo nụ cười ngượng ngùng mà Cố Hàm Ninh quen thuộc, giúp Cố Hàm Ninh cầm vợt cầu lông.




      Triệu Thừa Dư chơi bóng rổ tệ, nếu như để đánh giá khách quan, thậm chí thể kém Cao Thần.




      Ở kiếp trước, chỉ nhớ kỹ Cao Thần chơi bóng rổ rất tốt, cho tới bây giờ cũng để ý, bạn cùng phòng của Cao Thần, Triệu Thừa Dư ra cũng tệ.




      Mà bây giờ, Cố Hàm Ninh mới biết được, hóa ra, cầu lông, Triệu Thừa Dư cũng đánh rất tốt.




      Vào lần thứ n Cố Hàm Ninh cúi người nhặt cầu lông, khỏi bĩu môi, thẳng người lên, xua tay.




      "Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi chút ."




      rất mệt mỏi.




      Ở trong ký túc, lâu rồi vận động...




      "Mệt mỏi sao? Xin lỗi, là mình đánh quá mạnh..."




      Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhìn khuôn mặt hồng lên thở gấp của Cố Hàm Ninh, nhíu mày, trong lòng căng thẳng.




      Cậu cũng ngại , mình chỉ dùng có năm phần lực...




      Cậu nghĩ đến, thể lực của Cố Hàm Ninh kém như vậy...




      "Cậu như vậy là được, sau này mỗi tuần phải chơi cầu lông ít nhất ba lần, thể lực cậu quá kém, đến lúc leo núi, sợ rằng, bị bỏ lại phía sau."




      Cố Hàm Ninh dựa vào tường, nghỉ ngơi sơ sơ lát, mới cảm thấy dễ thở hơn chút.




      ra, cần Triệu Thừa Dư , cũng biết thể lực của mình xác thực tốt, cái này cũng là bởi vì thiếu vận động nha! Trước kia thỉnh thoảng vẫn bị cảm, cổ họng đau nhức.




      Kém khỏe mạnh nha!




      "Vậy chiều hai, tư, sáu. Cậu có rảnh ?" Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thừa Dư.




      "A, cái gì?" Triệu Thừa Dư sửng sốt, mới nhớ tới đây là trả lời cho đề nghị tuần chơi cầu lông ba lần của mình!




      "Uhm! Được! Mình đương nhiên rảnh!"




      Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu, khuôn mặt nở nụ cười mừng rỡ, chói mắt khiến Cố Hàm Ninh nhịn được cúi thấp đầu, khóe miệng cũng nở nụ cười.




      Triệu Thừa Dư bất kể là chơi bóng rổ hay là cầu lông, nhìn đều rất đẹp! Cố Hàm Ninh trong lòng thầm đánh giá.




      Quả nhiên, nam sinh chơi thể thao nhìn rất là đẹp trai!




      Cố Hàm Ninh quá ít vận động, nên hai người chỉ chơi có giờ.




      Ăn miếng béo ngay được, cứ từ từ mà tiến lên tốt hơn.




      Chơi cầu lông xong, trời nhiễm chút ráng hồng.




      Hai người đến nhà ăn rồi lại tản bộ về phòng ngủ.




      Ngay giờ cơm chiều, đường người đến người , có ít người đường từ nhà ăn đến ký túc.




      Nhàn rỗi tản bộ cùng Cố Hàm Ninh sau khi ăn cơm như vậy, khí ấm áp làm tim Triệu Thừa Dư bắt đầu đập tăng tốc, chỉ quay đầu nhìn bên má yên tĩnh đẹp đẽ của Cố Hàm Ninh thôi, trong lòng Triệu Thừa Dư dâng lên tia ngọt ngào, tâm trạng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.




      "Quốc Khánh cậu về nhà chứ?" Triệu Thừa Dư quyết định tìm chủ đề chuyện.




      "Ừ, về. Sau giờ học ngày 30." Cố Hàm Ninh nghĩ đến chỉ còn mấy ngày, sắp có thể về nhà rồi, khuôn mặt liền mang theo nụ cười.




      "Vậy cậu mua được vé tàu chưa?"




      "Còn chưa, mình sợ tàu quá nhiều người, tính mua vé ô tô."




      "Vậy, mình mua giúp cậu? Cậu đưa thẻ sinh viên cho mình."




      "A, cũng tốt, mua được vé tàu thoải mái."




      Cố Hàm Ninh , liền lấy thẻ sinh viên từ trong ba lô đeo sau lưng đưa cho Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư vội vàng vươn hai bàn tay ra, tử tế nhận lấy, kiềm chế xúc động muốn mở ra xem ngay lập tức, cẩn thận cầm trong tay.




      "Rồi, nếu như mua được, mình liên lạc lại với cậu."




      Buổi tối thứ năm, Cố Hàm Ninh nhận được tin nhắn củaTriệu Thừa Dư, vé mua được.




      Lúc Cố Hàm Ninh xuống tầng lấy vé, vừa lúc đụng phải Bạch Vũ Hân và Cao Thần, Trần Minh.




      Bọn họ vừa kết thúc hoạt động của câu lạc bộ khiêu vũ. Cố Hàm Ninh cũng đăng kí câu lạc bộ leo núi, nhưng leo núi và khiêu vũ hoàn toàn giống nhau, hoạt động chính thức thường được lên kế hoạch vào ngày cuối tuần, thời gian đăng kí chưa kết thúc, nghe buổi gặp mặt các thành viên của câu lạc bộ được sắp xếp sau lễ Quốc Khánh.




      "Ninh Ninh." Bạch Vũ Hân còn chưa tới cửa thấy Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư đứng ở cửa, ánh mắt lóe lên, cất tiếng hô.




      Cao Thần vốn là muốn về phòng ngủ nghe thấy, ngay lập tức quay người bước lại đây, Trần Minh cũng theo phía sau cậu ta.




      "Cố Hàm Ninh, chào buổi tối!"




      Dù là buổi tối, nụ cười của Cao Thần lại vẫn có thể xán lạn như vậy.




      "Chào buổi tối." Cố Hàm Ninh chẳng qua là nhàn nhạt cười, độ ấm trong giọng còn nhạt hơn so với nụ cười.




      Chỉ tiếc, Cao Thần nhìn ra. Cậu ta chỉ thấy được khóe môi Cố Hàm Ninh nhếch lên, nhớ tới gần đây vài ngày thấy Cố Hàm Ninh rồi, vốn là thấy, cũng còn may, bây giờ thấy người, chân của cậu dường như nhúc nhích được.




      "Thừa Dư, cậu đến tìm Cố Hàm Ninh sao?" Cao Thần nhìn Triệu Thừa Dư, nụ cười khuôn mặt lại có chút ảm đạm. Cậu cũng biết, từ lúc nào, quan hệ của Triệu Thừa Dư và Cố Hàm Ninh lại tốt đến mức có thể đơn độc gặp mặt vào buổi tối rồi? !




      "Mình giúp cậu ấy mua vé tàu." Triệu Thừa Dư lấy vé tàu và thẻ sinh viên đưa cho Cố Hàm Ninh.




      "Cám ơn. Bao nhiêu tiền?" Cố Hàm Ninh cười nhận lấy.




      "Mười lăm." Triệu Thừa Dư vốn muốn cần, nhưng ba người Cao Thần đứng ở bên, cậu do dự lúc, vẫn có mở miệng.




      Cố Hàm Ninh vốn chuẩn bị tiền lẻ, mười lăm tệ, cần nhìn.




      Đưa vé và thẻ sinh viên, cầm tiền, Triệu Thừa Dư nhìn ánh mắt sáng trong suốt của Cao Thần, thoáng chốc chần chừ biết là hay ở.




      "Mình đây lên trước đây. Hẹn gặp lại."




      Cố Hàm Ninh đếm xỉa đến nụ cười của Cao Thần, cười cười với Triệu Thừa Dư, liền xoay người thẳng lên tầng.




      "Hì, Cố Hàm Ninh..." Cao Thần ngờ tới Cố Hàm Ninh nhanh như vậy, gọi câu như thế, cũng ngờ Cố Hàm Ninh giả vờ nghe thấy, đầu cũng ngoảnh lại, trong lòng có chút ủ rũ, cuối cùng nở nụ cười.




      ". Hẹn gặp lại." , Cao Thần ỉu xìu xoay người.




      Triệu Thừa Dư tự nhiên cũng muốn ở lại lâu hơn, gật đầu với Bạch Vũ Hân rồi cũng rời .




      "Bạch Vũ Hân, vé tàu của cậu, bạn học mình mua được rồi, ngày 30 chúng ta trực tiếp đến ga tàu để lấy."




      "Được, lúc nào?"




      "Mười sáu giờ năm mươi."




      "Được rồi, mình lên trước đây. Chào." Bạch Vũ Hân thấy Cao Thần về phòng, thu hồi ánh mắt, cười hươ tay với Trần Minh.




      Cố Hàm Ninh sau khi rửa mặt từ trong phòng vệ sinh ra, vừa hay nhìn thấy Bạch Vũ Hân cầm lấy vé tàu của mình, nghe tiếng quay đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào.




      "Ninh Ninh, cậu cũng là mười sáu giờ năm mươi chiều tối ngày 30 nè, chúng ta cùng tàu, đến lúc đó sau khi tan học chúng ta cùng nhau ."




      "Được." Cố Hàm Ninh cười gật đầu, tán thành cũng chẳng phản đối.




      Từ đại học Z đến ga tàu có chuyến xe buýt, nhưng mà chỉ là ngồi cùng xe buýt mà thôi, chẳng lẽ lại có thể ngăn cản sao?




      Chiều tối ngày 30, Cố Hàm Ninh còn hai tiết cuối, gần đến ba giờ năm phút. Bọn Triệu Thừa Dư buổi chiều trống tiết, ra buổi trưa là có thể . Chẳng qua là cậu muốn đợi Cố Hàm Ninh, Trần Minh chờ Bạch Vũ Hân, mà Cao Thần, nghe mua được vé tàu cũng là gần năm giờ chiều, liền cùng bọn họ đến ga tàu, Mạnh Khởi Đức mua được vé ngày 30, chỉ mua được vé buổi sáng ngày 1 tháng 10, phải ở lại trong phòng đêm.




      Cố Hàm Ninh sớm chuẩn bị xong ba lô, mang rất ít đồ về, cái túi khoác thùng thình, trong đó là hai chiếc ba lô và túi xách gấp lại, sợ đến lúc đó mẹ lại muốn mang theo rất nhiều thứ khi quay lại, dứt khoát mang theo nhiều túi trở về.




      Thịnh Mạn Mạn là người địa phương thành phố H, cha của ấy sau khi tan việc đến đón, Thôi Hà Miêu là người tỉnh J, cần mua vé tàu ngày 30, định mua vé ô tô đường dài, thứ nhất, khác ga tàu với các , thứ hai à, ấy phải ngồi tàu hơn năm tiếng, thà rằng xin thầy nghỉ buổi học, ăn trưa xong liền về nhà.




      Thế là, sau giờ học, Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn chào tạm biệt, liền cùng Bạch Vũ Hân vội vàng chạy đến cửa nam của trường học, Triệu Thừa Dư, Trần Minh cùng với Cao Thần sớm chờ ở chỗ đó rồi, năm người vội vàng chạy đến trạm xe buýt, sân ga có rất nhiều người.




      Chỉ có thời đại học, mới có khái niệm giao thông đông đúc vào ngày lễ, căn bản, trước khi học đại học, ai cũng biết hóa ra mua vé tàu lại khó như vậy.




      Tương tự như vậy, xe buýt cũng rất đông.




      Đợi đến Cố Hàm Ninh khó khăn leo lên được xe buýt, cuối cùng cũng hiểu được ví von cá mòi đóng hộp.




      Cố Hàm Ninh trong dòng người bị xô đẩy, vất vả bắt được điểm tựa, đứng yên ổn, quay đầu lại, thấy Triệu Thừa Dư bảo vệ mình rất chặt.




      Khó trách, về sau cảm thấy phía sau bị chèn ép nữa, ra là Triệu Thừa Dư dang tay ra, bảo vệ .




      Cố Hàm Ninh quay đầu lại, cố gắng chừa khoảng trống cho Triệu Thừa Dư, mím môi cười tiếng.




      "Triệu Thừa Dư, cậu xích qua đây chút. sao đâu."




      Triệu Thừa Dư nhìn khoảng cách hẹp giữa mình và Cố Hàm Ninh, biết là nóng hay là tim đập rất kịch liệt, khuôn mặt dường như nóng lên, cẩn thận dịch bước , người vừa thả lỏng, phía sau lại có lực đẩy mạnh lên, Triệu Thừa Dư đứng yên ổn, thoáng cái ập vào người Cố Hàm Ninh...




      ________Hết chương 18________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :