1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 9: Số điện thoại



      Ăn hết bát cơm, rốt cục Cố Hàm Ninh miễn cưỡng đè được men rượu trong người.




      nhận ra: bụng rỗng thể uống rượu được!




      Sáu người ăn tối đến tám giờ, mới trở về trường học.




      Cố Hàm Ninh đứng lên, cảm thấy ngoài đầu còn hơi choáng váng, bước chân cũng ổn định rất nhiều, cuối cùng nhàng thở ra, nếu còn vững, biết trở về trường thế nào nữa.




      Cố Hàm Ninh vừa quay đầu, thấy ánh mắt đen láy của Triệu Thừa Dư, liền cười với cậu, lúc này mới cùng đám Bạch Vũ Hân ra khỏi phòng.




      Buổi tối tháng chín, gió đêm hơi lạnh thổi qua khiến người sảng khoải, ra khỏi cửa lớn, Cố Hàm Ninh liền cảm thấy tinh thần rung lên, thở ra ngụm khí sâu trong lồng ngực, cả người thoải mái hơn, bước chân cũng chậm lại.




      Cố Hàm Ninh dứt khoát ở tít phía sau, bước chậm thong thả, tầm mắt theo ánh sao bầu trời màu đen chiếu xuống, thấy Triệu Thừa Dư cách mình hai ba bước hơi quay đầu nhìn mình.




      Cố Hàm Ninh nhìn về phía trước, Bạch Vũ Hân và Cao Thần, ước chừng cách xa khoảng mười mét, khoan khoái cạnh nhau, bất kể hai người bọn họ, hay Trần Minh cùng Phạm Ý Mân, đều mang theo nụ cười thoải mái, giọng vui đùa đứt quãng lọt vào tai Cố Hàm Ninh.




      Buổi tối ngày hè nhàng khoan khoái như thế, ngày đầu tiên nhập học đại học, mặt mỗi sinh viên năm nhất dường như đều là ý cười, mang theo tinh thần thanh xuân phấn chấn mạnh mẽ!




      Trong những ngày này ở kiếp trước, cũng từng cười như vậy.




      cũng đứng bên cạnh Cao Thần, trong ôn chu chăm sóc của gã, cũng hoa mắt chóng mặt giống như uống rượu say, ra, kiếp trước uống rượu, lúc ấy khước từ, lấy đồ uống thay thế, mà Cao Thần, cũng chưa từng ép , chỉ cười thay giải vây.




      Khi đó, và Bạch Vũ Hân thân mật nắm tay, vây quanh Cao Thần, cười cười , cực kỳ hân hoan, từ đầu đến cuối chưa từng chú ý, có phải có bóng dáng khuất ở phía sau, có phải có đôi mắt trầm lặng, lặng lẽ bảo vệ hay




      Kiếp này, mình ở phía sau, thấy Triệu Thừa Dư quay đầu, bước chân dần dần chậm lại, cho tới cuối cùng cậu chần chờ tới cạnh mình, cách cánh tay, song song, mới gục đầu xuống, mím môi cười yếu ớt.




      ra, kiếp trước, mình bỏ qua nhiều như vậy…




      Triệu Thừa Dư bước vững vàng, từng bước từng bước, giống như nện vào trong lòng Cố Hàm Ninh, hai người ở phía sau cách mấy người Cao Thần đoạn ngắn, tiếng cười đùa đằng trước, dần dần còn nghe thấy, bóng đêm yên tĩnh như nước, chung quanh hai người dường như hình thành kết giới tĩnh lặng, Cố Hàm Ninh hơi hồi hộp, tập trung vào bước chân của mình, cũng chú ý, người bên cạnh, tay chân dần dần tự nhiên, dường như có chút tay chân cùng bước rồi.




      Cố Hàm Ninh nhận ra khí có chút lúng túng.




      “Lúc nào chính thức học nhỉ?” Cố Hàm Ninh khỏi ho tiếng, tìm chuyện để .




      “Hả?” Triệu Thừa Dư đột nhiên quay đầu lại, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, may mắn có bóng đêm che giấu, nên nét đỏ ửng mặt cậu ràng lắm, điều này khiến cậu có cảm giác bình tĩnh hơn rất nhiều.




      “À, hình như là thứ ba…” Vừa mở miệng, Triệu Thừa Dư liền muốn cắn đứt lưỡi của mình, bình tĩnh bình tĩnh!




      “À, như vậy à. Vậy thứ hai?” Trong lòng Cố Hàm Ninh thầm than: chị đây đương nhiên biết là thứ ba học…




      “Buổi sáng thứ Hai là lễ khai giảng, chiều là hoạt động tự do.” đôi câu, Triệu Thừa Dư cuối cùng cũng có thể khống chế miệng mình tự nhiên như thường.




      Ban đêm yên tĩnh tốt đẹp, người luôn nhớ mong lại ở bên cạnh, chỉ cần cậu duỗi cánh tay là có thể chạm tới!




      Đại học, tràn đầy mới mẻ! Nhưng so với tưởng tượng còn tốt đẹp hơn!




      Cổ nhân quả nhiên lừa mình: Thư trung tự hữu nhan như ngọc…(*)




      [(*) Ý của câu này là khi có hết đường công danh có tài phú cùng mỹ nữ. Ở đây ám chỉ là bạn Dư nhà mình nhờ chịu khó học bài thi vào đại học mà được gặp lại bạn Ninh.]




      Triệu Thừa Dư khỏi suy nghĩ miên man.




      Nhớ đến khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hàm Ninh, váy liền màu đen, tóc mềm mại mượt mà, khuôn mặt trắng nõn trong sáng, loại cảm giác phút chốc tim đập thình thịch ấy, hình như vẫn luôn tiếp diễn cho tới tận bây giờ…




      Nhớ đến khi mình chạy đến cổng trường trung học J để nhìn lén Cố Hàm Ninh, mặc áo bông dày, khăn quàng cổ màu vàng nhạt, lỗ tai còn đeo bịt tai bông màu nhung thuần khiết, cười với người bên cạnh, ấm áp đáng như vậy khiến cậu rung động…




      Nhớ đến mình gạt ba mẹ tới cục giáo dục thành phố N, nhờ chị họ dạy ở trường trung học J nhìn lén nguyện vọng đại học của Cố Hàm Ninh…




      Những thời điểm đó, cậu chỉ dám len lén ở trong lòng nhớ đến Cố Hàm Ninh, cậu dứt khoát điền nguyện vọng vào đại học Z, tuy cũng từng mơ mộng xa vời, rằng có lẽ mình có thể ở trong trường đại học Z yên lặng nhìn hay gặp thoáng qua, nhưng chưa từng nghĩ tới, ngày đầu khai giảng mình có thể gặp Cố Hàm Ninh, thậm chí giống như buổi tối hôm nay ôm như thế, hoặc như tại sóng vai bộ chuyện linh tinh…




      Hình ảnh trong mộng bỗng nhiên thành , khiến cậu cảm thấy có chút vội vàng kịp chuẩn bị, cảm giác chân thực.




      Nhà hàng Hữu Bằng, ra ở ngay đường cái cách cổng ký túc xá xa, từ nhà hàng đến cổng, tới dưới tầng khu nhà số năm, chỉ khoảng 10 phút.




      Nhìn mấy người Cao Thần đứng trước cửa lớn tòa ký túc số năm, trong lòng Triệu Thừa Dư vừa chán nản lại tiếc nuối.




      Nếu như còn cơ hội hẹn Cố Hàm Ninh, cậu mời ăn cơm, sau đó nhất định tìm nhà hàng cách trường học xa chút…




      “Ninh Ninh, sao cậu lại chậm như vậy? Mình còn tưởng là cậu ngay phía sau đấy.”




      Dưới đèn đường, Bạch Vũ Hân vốn ngửa đầu, cười chuyện cùng Cao Thần, thấy Cố Hàm Ninh đến gần, vội vàng chạy lại, lôi kéo tay Cố Hàm Ninh.




      “Tửu lượng của mình tốt lắm, vừa rồi uống cốc bia, bây giờ đầu còn hơi choáng váng.” Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, mặc Bạch Vũ Hân kéo mình đến trước mặt Cao Thần.




      “Sao cậu sớm, sớm biết nên ngăn Ý Mân. tại thế nào? Đầu rất choáng sao? Nghe sữa chua có thể giải rượu, mình mua cho cậu hộp nhé?” Cao Thần đến gần mấy bước, cúi đầu, nhìn kỹ vẻ mặt Cố Hàm Ninh, giữa trán nhăn, lo lắng nhìn .




      Cố Hàm Ninh có thể cảm giác được tay Bạch Vũ Hân kéo mình ràng cứng đờ, rồi lập tức nắm chặt hơn.




      sao, thôi, tại tốt hơn nhiều rồi, đợi ngủ giấc có chuyện gì.” Cố Hàm Ninh quay đầu, ngẩng đầu nhìn Cao Thần, khóe miệng như mang theo ý cười, khiến mắt Cao Thần sáng lên.




      “Ừ, sao là tốt rồi, vậy mau chút lên nghỉ ngơi , Bạch Vũ Hân, buổi tối nếu Cố Hàm Ninh thoải mái, cậu có thể gọi điện thoại cho mình.”




      Cao Thần nhìn kỹ sắc mặt Cố Hàm Ninh, thấy mặt giãn ra, quả khó chịu, liền yên lòng, nhưng vẫn căn dặn Bạch Vũ Hân tử tế.




      Lúc này Cố Hàm Ninh mới quay đầu nhìn Bạch Vũ Hân, quả nhiên thấy Bạch Vũ Hân tái mặt , cứng ngắc, thấp giọng : “Được…”




      Cố Hàm Ninh cười lạnh trong lòng: Bạch Vũ Hân, tư vị như vậy tồi đúng ?




      Cao Thần số điện thoại di động của mình, thấy Bạch Vũ Hân lấy điện thoại di động ra lưu lại, liền quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh, cười : “Cậu lưu lại sao? Có chuyện gì cũng có thể tìm mình.” Cao Thần còn bổ sung thêm, “Bất kể chuyện gì!”




      Cố Hàm Ninh cúi thấp đầu, tĩnh lặng.




      “Mình mang điện thoại, lưu được.”




      Cao Thần có hai số di động, là lúc ở đại học, là số dùng trong công việc sau này, ra Cố Hàm Ninh đều nhớ , số cậu ta vừa cho Bạch Vũ Hân chính là số từng gọi hàng ngày, đương nhiên biết .




      Nhưng, muốn nhớ. Mà cũng dối, điện thoại di động của buổi chiều hết pin, trước khi ra ngoài, để ở trong phòng ngủ sạc điện rồi.




      “À. Vậy lát nữa cậu hỏi Bạch Vũ Hân số của mình . Vậy số điện thoại của cậu đâu, cho mình, mình lưu trước.” Cao Thần .




      “Số điện thoại là hôm nay mới làm, mình còn chưa nhớ được.” Cố Hàm Ninh tùy ý , Bạch Vũ Hân nắm chặt điện thoại di động, cúi thấp đầu, cắn môi dưới, gì.




      Buổi chiều, bốn người các đều lưu lại số điện thoại của nhau.




      Giờ phút này, trong điện thoại của Bạch Vũ Hân, đương nhiên có số của Cố Hàm Ninh.




      Cao Thần hơi nhíu mi: “Vậy, sau khi lên tầng cậu gọi cho mình nhé.”




      “Hì hì, người đẹp, chúng ta cũng lưu số điện thoại của nhau . Có chuyện gì có thể gọi cho mình bất cứ lúc nào!” Phạm Ý Mân vui vẻ đề nghị.




      Bạch Vũ Hân thoáng giật giật khóe môi, cúi đầu lưu số điện thoại của Phạm Ý Mân, sau đó nháy lại cho Cao Thần và Phạm Ý Mân.




      Triệu Thừa Dư chỉ đứng cách mấy người năm sáu mét, vẫn nhúc nhích, toàn bộ thân thể bị bóng cây che mất, thấy vẻ mặt.




      “138********, đây là số điện thoại của Triệu Thừa Dư, các cậu cũng lưu lại .” Phạm Ý Mân thấy Triệu Thừa Dư có phản ứng, tự mình đọc luôn.




      Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, trong lòng lặng lẽ nhẩm lần số điện thoại của cậu, rất dễ nhớ.




      Trở về phòng ngủ, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đều trở lại, thấy Cố Hàm Ninh và Bạch Vũ Hân vào, Thịnh Mạn Mạn liền bưng chân gà mới mua từ trong nội thành tới.




      Nhìn Thịnh Mạn Mạn đút chân gà trong miệng, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ nhìn mình, cùng Thôi Hà Miêu bên uống nước lạnh, ánh mắt thèm thuồng ngừng nhìn chân gà tay Thịnh Mạn Mạn, Cố Hàm Ninh khỏi mỉm cười.




      Thôi Hà Miêu là trưởng phòng ngủ các , tính tình giống như dáng người vậy, chịu khó hiền dịu, vấn đề phiền não duy nhất là làm sao để giảm béo, để dễ mua quần áo.




      Mà Thịnh Mạn Mạn cao hơn 1m7, chỉ nặng 45, 5 kg, gầy như gậy trúc. Phiền não duy nhất của cậu ấy, là làm sao để mình béo lên, cân nặng thành công vượt qua mốc năm mươi.




      Cho nên trong phòng các trước kia, có thể thấy lúc nào trong miệng Thịnh Mạn Mạn cũng nhét đầy quà vặt, mà Thôi Hà Miêu, mẫu mực tha thiết nhìn mong, càng thèm ăn kinh khủng.




      Hình ảnh như vậy, rất thú vị!




      Được rồi, Cố Hàm Ninh thừa nhận, cũng được hiền hậu cho lắm !




      ________Hết chương 09________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10: Bữa sáng



      Tuy rằng cuối tuần ký túc xá tắt điện muộn 30 phút so với ngày thường, nhưng Cố Hàm Ninh cứ 10h30 là lên giường, may mắn những người khác trong phòng ngủ cũng ngủ sớm, bên ngoài còn có tiếng nhốn nháo ầm ỹ, mà trong phòng ngủ 617, vùng tĩnh lặng.




      Trước kia có lúc bận đến nửa đêm mới có thể về nhà, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cố Hàm Ninh là bất quy tắc, khiến giấc ngủ của luôn luôn được tốt, khi vừa mới khởi nghiệp, áp lực quá lớn, có dạo phải uống thuốc mới vào giấc ngủ.




      Mà hai tháng này, đều trải qua cuộc sống cực kỳ đúng quy luật. Vợ chồng Cố An Quốc ngủ sớm, mỗi ngày đều chưa tới 10h, tuyệt đối tắt đèn, cũng làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật đó.




      Buổi tối hôm nhập học đầu tiên, ngày mai lại cần lên lớp, dĩ nhiên có ít người vẫn còn hưng phấn.




      ồn ào bên ngoài, giống như tôn lên yên tĩnh bên trong phòng.




      Cố Hàm Ninh im lặng nằm ở giường, nhìn màn hình điện thoại di động ngây người.




      Chiếc điện thoại di động này, là sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, ba dẫn mua, vỏ ngoài màu lam thời thượng nhất, kiểu dáng xinh xắn, sau khi dùng quen điện thoại màn hình cảm ứng thông minh, màn hình đen trắng mini như vậy, bàn phím nho , chức năng sơ sài, cũng khiến cho quá thích ứng, lúc này, vô cùng muốn có chiếc Iphone quả táo mà vài năm sau mới xuất




      Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, ngón tay vô thức ấn xuống màn hình, ánh sáng màu cam đột nhiên sáng lên, nguồn sáng mờ ảo, khiến cho ngũ quan Cố Hàm Ninh có chút mơ hồ.




      Sau khi trở về phòng ngủ, hề lấy số điện thoại của Cao Thần từ chỗ Bạch Vũ Hân, Bạch Vũ Hân cũng nhắc tới.




      Tuy rằng, ra số điện thoại của Cao Thần, có thể đọc làu làu, nhưng căn bản có ý định liên hệ.




      Mà số điện thoại của Triệu Thừa Dư, vừa rồi cố ý ghi nhớ, giờ phút này chuyển động trong đầu .




      Có gọi hay ? Hoặc là gửi dòng tin ngắn?




      Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, hơi nhíu mi, trong lòng có chút do dự.




      Qua rất lâu, trong phòng ngủ vang lên tiếng thở rất , kèm theo tiếng “nghiến răng” của Thịnh Mạn Mạn trong ký ức của , Cố Hàm Ninh than tiếng, ngón tay ấn xuống bàn phím, màn hình xuất dãy số.




      Cố Hàm Ninh hơi dừng chút, ngón tay vừa trượt, biến thành chọn mục “Thêm người liên lạc mới”, lưu lại số điện thoại, tắt máy, đặt di động mất nguồn sáng ở bên gối, mở to mắt suy tư lát, mới dần dần ngủ.




      Cố Hàm Ninh mơ mơ màng màng nghe được tiếng xột xoạt, mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu thấy Thôi Hà Miêu giường đối diện bò xuống giường, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ sáng.




      Cố Hàm Ninh nằm trở về, híp mắt lười lúc, cũng dứt khoát rời giường.




      Thịnh Mạn Mạn và Bạch Vũ Hân vẫn còn ngủ, Cố Hàm Ninh tay chân bước xuống giường, tới ban công đón tia nắng ban mai, duỗi thắt lưng.




      Khu giảng đường của đại học Z nằm trong khu du lịch nghỉ ngơi của thành phố H, bốn phía có ít núi rừng, khí sáng sớm đặc biệt trong lành.




      Lúc ở nhà, Cố Hàm Ninh ngẫu nhiên còn có thể gặp ác mộng.




      Nhưng tối hôm qua, lại ngủ rất ngon.




      Có lẽ là, phát , Cao Thần và Bạch Vũ Hân có thể lay động được tâm tình của , nhưng tất cả đều trong phạm vi khống chế của .




      Như vậy rất tốt...




      trọng sinh, phải là vì bọn họ, mà là vì ba mẹ, vì mình!




      Cao Thần, Bạch Vũ Hân, đối với , sớm là người xa lạ…




      Cố Hàm Ninh nhìn đường mòn rợp bóng cây bóng người dưới lầu, tòa ký túc đối diện hề có động tĩnh, đêm ngủ ngon mộng đến tận sáng, khiến cho cảm thấy tinh thần sảng khoái.




      gương mặt nõn vẫn hây đỏ mới tỉnh dậy, vài lọn tóc dài tán loạn, càng lộ vẻ xinh đẹp.




      Nếu như có thể xem quần áo màu xanh hình Đô-rê-mon phá hoại hài hòa, ra bức mỹ nhân tắm nắng sớm, cũng rất “cảnh đẹp ý vui”.




      Từ phòng vệ sinh rửa mặt xong ra ngoài, Thôi Hà Miêu đứng ở cạnh cửa ban công, cười : “Ninh Ninh, thức dậy sớm.”




      Cố Hàm Ninh quay đầu, cười chào hỏi Thôi Hà Miêu.




      “Đói bụng rồi, có cách nào.”




      Hai người giọng mấy câu, Cố Hàm Ninh vào buồng vệ sinh rửa mặt.




      Chờ ra ngoài, Thịnh Mạn Mạn và Bạch Vũ Hân còn chưa tỉnh, Cố Hàm Ninh thay quần áo, cùng Thôi Hà Miêu xuống tầng ăn sáng.




      Ngày hôm qua Cố Hàm Ninh chưa tới nhà ăn sinh viên, Thôi Hà Miêu liền dẫn , nhiệt tình giới thiệu kiến trúc bên đường.




      Cách ký túc xá của tân sinh viên gần nhất là nhà ăn số ba, cũng là nhà ăn được công nhận có cơm nước tốt nhất đại học Z, tới muộn, cũng thường xuyên có chỗ ngồi.




      May mắn, hôm nay là chủ nhật, đa số cũng còn ngủ nướng đấy.




      Tính từ dưới tầng tòa ký túc số năm, tới nhà ăn số ba chỉ mất sáu bảy phút, Cố Hàm Ninh theo phía sau Thôi Hà Miêu vào nhà ăn, trong phòng ăn mấy bàn có lẻ tẻ vài người.




      ơi, hai cháo thịt nạc, nhiều chút!”




      Thôi Hà Miêu lôi kéo Cố Hàm Ninh đến trước chỗ bán cháo, gọi bán đồ ăn.




      Câu cực kỳ quen thuộc này khiến Cố Hàm Ninh khỏi cười ra tiếng.




      Nếu là hai, còn muốn nhiều thêm đến đâu chứ?




      Nhưng những lời này, là trước kia các thường xuyên , mà lúc ít người, bán đồ ăn cũng rất thân thiết cho nhiều thêm chút.




      Thôi Hà Miêu mở to mắt, nhìn chằm chằm bán đồ ăn múc cháo vào bát, Cố Hàm Ninh quan sát vài loại cháo, muốn cũng gọi phần cháo thịt nạc thấy bóng người quen mắt bên cạnh, ngẩn người.




      Cố Hàm Ninh do dự chút, vẫn là quyết định chào hỏi.




      “Triệu Thừa Dư, chào buổi sáng.”




      Triệu Thừa Dư sửng sốt, lập tức xoay người, nét mặt biểu lộ kinh ngạc rồi tươi cười




      “Sớm, sớm... Cố, Hàm Ninh...”




      chào hỏi, mấy câu tán gẫu tiếp theo cũng rất tùy ý.




      “Dậy ăn sáng sớm thế sao?” Cố Hàm Ninh cười hỏi.




      “Ừ, mình quen dậy sớm. Mọi người vẫn còn ngủ, sợ ồn ào bọn họ, dứt khoát ra ngoài ăn sáng.” Thấy Cố Hàm Ninh tự nhiên, vẻ đỏ ửng mặt Triệu Thừa Dư cũng dần dần biến mất, chuyện lưu loát hơn nhiều.




      Thôi Hà Miêu gọi cháo thịt nạc, lại mua thêm hai cái bánh bao, tới đây, nhìn Triệu Thừa Dư hỏi: “Bạn học của cậu à?”




      tại, căn bản chỉ là quen biết, cũng là bạn học cũ vốn quen biết.




      Cố Hàm Ninh lắc lắc đầu.




      phải. Đây là Triệu Thừa Dư, ngày hôm qua mới quen, cũng là sinh viên năm nhất.”




      Cố Hàm Hinh lược bớt cái tiền tố “bạn cùng phòng của bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân”, giới thiệu sơ lược.




      “A, vậy cũng là bạn học cùng cấp nha. Mình là Thôi Hà Miêu, bạn cùng phòng của Ninh Ninh.”




      “Chào cậu.” Triệu Thừa Dư vội vàng chào hỏi.




      Vừa rồi Cố Hàm Ninh chủ động chào hỏi cậu, khiến cậu thấy thụ sủng nhược kinh, bây giờ lại giới thiệu mình làm quen với bạn cùng phòng của , đây, có phải, có nghĩa, Cố Hàm Ninh coi mình như bạn bè?




      Lòng Triệu Thừa Dư tức nổi sóng, ánh mắt nhìn Cố Hàm Ninh nóng rực.




      Cố Hàm Ninh tránh ánh mắt chăm chú của Triệu Thừa Dư, cúi đầu, ho tiếng, chuyển hướng về bán đồ ăn.




      “Dì, hai cháo thịt nạc.”




      Triệu Thừa Dư ở bên cạnh, Cố Hàm Ninh thể biết ngượng : hai cháo thịt nạc, nhiều thêm chút…




      Cố Hàm Ninh nhận lấy bát inox bán hàng đưa tới, muốn đưa thẻ ăn ra, thấy cánh tay màu lúa mạch bên cạnh đưa qua rồi.




      “Mình mời cậu!”




      Cố Hàm Ninh hơi kinh ngạc quay đầu, thấy Triệu Thừa Dư dần đỏ ửng đến tận lỗ tai, bất giác mỉm cười.




      “Vậy, cám ơn cậu.”




      Cố Hàm Ninh lại mua thêm cái bánh bao, Thôi Hà Miêu ngồi xuống vị trí hàng đầu tiên bắt đầu ăn.




      “Triệu Thừa Dư, tới đây cùng nhau ăn .”




      Cố Hàm Ninh ngồi xuống bên cạnh Thôi Hà Miêu, thấy Triệu Thừa Dư vẫn còn bưng khay thức ăn sững sờ tại chỗ, chỉ vị trí đối diện, vẫy Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy trái tim đập dồn dập vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại lần nữa tăng tốc, cho đến khi ngồi vào vị trí đối diện Cố Hàm Ninh còn chưa bình tĩnh lại được.




      Tiến triển hai ngày qua, quá nhanh ? !




      Ngày hôm qua quen biết, vài câu, lại ăn cơm cùng bàn, ôm, còn ôm vài giây…




      Sáng sớm hôm nay gặp, quen biết bạn cùng phòng của , tại cùng nhau ăn sáng ở khoảng cách gần như vậy…




      Triệu Thừa Dư ngây ngốc nhìn Cố Hàm Ninh đối diện cúi đầu, rũ mắt, lông mi dày cong cong khẽ động, giống như có chiếc lông vuốt da cậu, trong đáy lòng, mang theo chút ngọt ngào…




      Cố Hàm Ninh cần ngẩng đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt chuyên chú của Triệu Thừa Dư đối diện, rũ mắt, gương mặt giống như bị ánh mắt nóng rực này làm lên rặng mây đỏ…




      Thôi Hà Miêu nắm thìa trong tay, nuốt miếng cháo thịt nạc thơm ngon, ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư, lại nhìn Cố Hàm Ninh cúi đầu, nhướn mày, dường như ngửi thấy mùi quái dị!




      ________Hết chương 10________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11: Tầng sáu



      Ăn xong bữa sáng, sắp đến tám giờ rồi.




      Cố Hàm Ninh nhìn giờ, lại nhìn Triệu Thừa Dư đứng ở bên do do dự dự, :




      "Gần đến giờ rồi, hẳn là hai người Mạn Mạn kia còn ngủ, nếu chúng ta kiểm tra sức khỏe trước, rồi lấy sách?"




      Kiểm tra sức khỏe và nhận sách giáo khoa đều bắt đầu lúc 8h, kiểm tra sức khỏe chỉ có vài mục bình thường, cần nhịn ăn, cần xếp hàng, mấy phút là xong rồi.




      "Cũng được. biết các bạn ấy còn ngủ thẳng đến mất giờ, nhân lúc bây giờ ít người, qua sớm chút."




      "Này, bạn học Triệu, cậu có muốn cùng chúng mình ?"




      Thấy Thôi Hà Miêu đồng ý, Cố Hàm Ninh liền quay đầu hỏi Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư sáng mắt lên, lập tức gật đầu: "Được! Kiểm tra sức khỏe xong, mình giúp cậu, các cậu chuyển sách!"




      Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu nhìn nhau, khẽ gật đầu.




      Phòng ngủ các ở tầng sáu, phải dựa vào mình mang sách lên, vẫn là khổ!




      Xe kiểm tra sức khỏe dừng ở ngưỡng cửa phòng y tế, lúc ba người Cố Hàm Ninh đến, bên trong chỉ có hai tân sinh viên kiểm tra.




      Chỉ là vài hạng mục kiểm tra sức khỏe thông thường, đến mười mấy phút đồng hồ xong, ba người chạy tới giảng đường nhận sách.




      Sách nhận lần này chính là sách giáo khoa học kỳ , lấy theo chuyên ngành phân.




      Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu là khoa khoa học xã hội, Triệu Thừa Dư là khoa học tự nhiên, chuyên ngành khác nhau nhận sách ở các cửa khác nhau, Cố Hàm Ninh hẹn Triệu Thừa Dư, xong gặp mặt ở ngoài đại sảnh.




      Chuyên ngành các và chuyên ngành truyền thông báo chí nhận cùng cửa, trước cửa sổ có mấy người xếp hàng, Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu quan sát vài lần, nhìn qua có mấy người hơi quen mặt, có thể cùng chung tầng ký túc xá, trong đó có lẽ có bạn học cùng lớp.




      Đội ngũ tiến vào cũng chậm, rất nhanh đến lượt Thôi Hà Miêu, Cố Hàm Ninh cầm hóa đơn nhận sách nhìn xem phát có người tới bên cạnh , nghiêng đầu vừa nhìn, là Triệu Thừa Dư có chút thở dốc, tóc mai còn mướt mồ hôi.




      Bắt gặp tầm mắt của Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư vội vàng quay đầu nhìn về phía trước, ấp úng : "Mình để sách ở sân cỏ bên ngoài tòa nhà."




      Cố Hàm Ninh đáp nhìn sườn mặt của Triệu Thừa Dư.




      "Ninh Ninh, đến lượt cậu rồi."




      Thôi Hà Miêu nhận sách, lui sang bên giục Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh quay mặt lại, tiến lên bước, đặt giấy nhận sách trước cửa sổ, chỉ chốc lát sau bên trong liền chuyển ra chồng sách cao.




      "Môn chuyên ngành chúng ta nhiều , giáo trình cũng nhiều nha!" Thôi Hà Miêu ở bên tặc lưỡi.




      Ngày hôm qua mang thời khóa biểu đối chiếu với bạn học chuyên ngành khác, đếm thấy môn chuyên ngành của mình là nhiều nhất.




      Cố Hàm Ninh cười cười, đưa tay muốn nhận sách, bên cạnh thêm đôi tay, nhận lấy sách của .




      " thôi."




      Triệu Thừa Dư thấy Cố Hàm Ninh nhìn sang, mặt lại nóng lên, vội vàng quay đầu, đoan chính nhìn thẳng hành lang phía trước, giống như sợ Cố Hàm Ninh đoạt lấy, bước nhanh về phía trước.




      "Vậy, làm phiền cậu." Cố Hàm Ninh buồn cười, theo phía sau Triệu Thừa Dư bồi thêm câu, quay đầu thấy Thôi Hà Miêu mặt tròn cười híp mắt nhìn mình, mặt nóng lên, vội vàng quay bước nhanh đuổi kịp.




      Lúc Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu ra khỏi cửa lớn, Triệu Thừa Dư đứng ở bên bãi cỏ, bên chân còn để chồng sách, xem ra là ít hơn nhiều so với chồng sách tay cậu. Thấy hai ra ngoài liền ngại ngùng cười cười.




      "Sách chuyên ngành của bọn họ sao ít như vậy?" Thôi Hà Miêu nhìn chằm chằm, lần nữa tỏ vẻ hâm mộ ghen tỵ.




      Cố Hàm Ninh cong khóe miệng, liếc nhìn Thôi Hà Miêu.




      "Môn của bọn họ ít hơn phần ba so với chúng ta đấy."




      Kiếp trước, Cố Hàm Ninh cũng từng rất hâm mộ trình học chuyên ngành của Cao Thần ít, mỗi lần vẫn còn ở lớp, Cao Thần tan học, cuối kỳ mình vẫn còn thi, Cao Thần đều thi xong.




      Nhưng bây giờ có thể sống lại kiếp, Cố Hàm Ninh cảm thấy như vậy rất tốt, kiếp trước học gì đó, sau khi tốt nghiệp cơ bản đều vứt .




      Lúc đại học, thỉnh thoảng cũng trốn học, nghỉ theo Cao Thần chơi, bốn năm đại học, trừ năm thứ nhất lần nhận học bổng loại ba, về sau học bổng còn có phần của .




      Chủ nhiệm chuyên ngành các , cũng là người rất cẩn thận nghiêm túc, từ cái thái độ nghiên cứu học thuật của ông, từ năm thứ nhất đại học, ông bố trí cho chuyên ngành của mấy người Cố Hàm Ninh những giáo trình mà những lớp khác cùng chuyên ngành nhất định phải có, thậm chí có ít là môn chuyên ngành của ngành khác.




      Lần này, muốn nghiêm nghiêm túc túc, học tập nghiêm chỉnh, mỗi ngày hướng về phía trước.




      Chỉ có người từng mất, từng tiếc nuối, từng hoài niệm mới biết trường học, học, lên lớp, là chuyện tốt đẹp bao nhiêu...




      Cố Hàm Ninh nhìn sách tay Thôi Hà Miêu, chuyển mắt về phía sau lưng Thôi Hà Miêu.




      "Miêu Miêu, cậu bỏ ba lô xuống."




      Thôi Hà Miêu đeo ba lô to, bên trong trống rỗng, vừa nhìn là biết dung lượng cũng ít.




      "Ừ nhỉ, mình có thể bỏ sách vào trong ba lô nha."




      Thôi Hà Miêu vội vàng bỏ sách cầm trong tay xuống mặt đất, mở ba lô ra, bỏ từng quyển sách vào, vừa vặn nhét đủ.




      Thôi Hà Miêu muốn đeo ba lô lên lưng lần nữa, Cố Hàm Ninh nắm tay ấy, cười yếu ớt nhìn Triệu Thừa Dư.




      "Bạn học Triệu, hay là cậu giúp mình mang cái này về phòng ngủ ?"




      Dưới ánh mặt trời, nụ cười tươi của Cố Hàm Ninh giống như mang theo quầng sáng rực rỡ, Triệu Thừa Dư tự chủ được cũng cười theo, ra sức gật đầu.




      "Được! Mình giúp cậu mang về!"




      Dứt lời liền để sách trong tay xuống, đeo ba lô nặng trịch lên lưng, ôm lấy chồng sách của Cố Hàm Ninh nữa.




      "Thế này sao lại biết ngượng đấy!" Thôi Hà Miêu cười cười vỗ vỗ ba lô to lưng Triệu Thừa Dư, "Vậy cám ơn."




      Cố Hàm Ninh cười ôm lấy sách của Triệu Thừa Dư, đưa cho Thôi Hà Miêu ít.




      "Sách của cậu, bọn mình cầm cho."




      Phản ứng đầu tiên của Triệu Thừa Dư là muốn tự mình cầm, nhưng cúi đầu nhìn sách tay, chỉ có thể từ bỏ.




      Thôi, dù sao sách của cậu cũng nhiều, Cố Hàm Ninh và bạn cùng phòng của chia đôi cầm, cũng quá nặng.




      Triệu Thừa Dư đeo ba lô to, ôm đống sách lớn, ra có chút quá sức, nhưng thoáng nhìn Cố Hàm Ninh thản nhiên ở bên cạnh, trong lòng lập tức tràn đầy sức lực, đâu còn có chút nào là quá sức?




      Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu tán gẫu, thỉnh thoảng nhìn Triệu Thừa Dư, bên cạnh có tốp năm tốp ba người qua, ít đều cầm sách. Lúc này cũng có chút hối hận, nên bắt nạt chàng trai thành hay ngại ngùng này, khỏi giọng hỏi:




      "Triệu Thừa Dư, có mệt ? Nếu để mình cầm bớt vài quyển?"




      Triệu Thừa Dư vội vàng đứng thẳng người, mặt mang ý cười: " mệt! Có thêm chồng nữa mình vẫn được."




      Trong lòng Cố Hàm Ninh có chút buồn cười, lại có chút cảm động, tia ấm áp chảy qua nơi đáy lòng.




      Trước kia nhớ lắm, ngày này kiếp trước, mình làm sao có thể mang sách về phòng ngủ.




      Hình như là sau này có đàn năm hai, năm ba hỏi khu hậu cần trường học mượn xe đẩy, giúp đỡ tân sinh viên năm thứ nhất đẩy sách mới về, phòng ngủ các cũng cùng nhau từng nhóm từng nhóm chuyển sách lên phòng ngủ, sau, hình như mấy bạn cùng phòng của Cao Thần cũng có tới giúp đỡ.




      Trong đó, hẳn cũng có Triệu Thừa Dư ?




      Chỉ là trước kia, lúc còn trẻ, cũng thích ngủ nướng, cho nên chưa từng cùng Triệu Thừa Dư sáng sớm chủ nhật gặp nhau ở nhà ăn.




      Lúc ấy, Cao Thần giúp mang vài cuốn sách cuối cùng về phòng ngủ, cũng từng cảm động...




      Lúc còn trẻ quá đơn thuần, tốt bụng chút, cũng được phóng đại vô hạn.




      Cho nên, Cao Thân biết ăn biết , tươi cười xán lạn, lại biết tặng hoa biết ca hát cùng khiêu vũ, đó đương nhiên là hoàng tử tỏa sáng trong sân trường!




      Cho nên, ngay từ lần đầu bị nhiệt tình của Cao Thần làm rung động, bỏ quên Triệu Thừa Dư yên ắng ít hơn so với Cao Thần, càng về sau, trong mắt trong lòng đều chỉ có Cao Thần, nơi nào còn nhìn thấy Triệu Thừa Dư người nhìn phía sau mình...




      Cuộc sống vốn là như vậy, người hay được ưa thích hơn so với người trầm tĩnh…




      Chỉ có chờ đến khi quay đầu lại lần nữa, có lẽ mới có thể phát ra chuyện cùng người bỏ quên mất...




      Đến dưới tầng ký túc xá, Cố Hàm Ninh để Thôi Hà Miêu lên tầng trước, mình và Triệu Thừa Dư chậm rãi lên.




      Thôi Hà Miêu nghe vậy nhìn Triệu Thừa Dư chút, đột nhiên nở nụ cười như hiểu ý.




      "Mình biết! Vậy quấy rầy hai vị!" Dứt lời liền xoay người muốn lên.




      Cố Hàm Ninh thở dài tiếng, cần nhìn cũng biết, giờ phút này Triệu Thừa Dư nhất định lại bị lời của Thôi Hà Miêu làm cho mặt đỏ tía tai rồi, đưa tay giữ chặt Thôi Hà Miêu.




      "Miêu Miêu, bảo cậu lên tầng trước, là muốn cậu hai người Mạn Mạn tiếng, có khách nam, chú ý trang phục sạch !"




      Thời điểm này, ai biết các rời giường chưa, càng biết tại các ấy tới cùng mặc cái gì.




      Có lẽ còn nằm ở giường, chăn rơi nửa, lộ bắp đùi trẵng nõn ở ngoài chăn, chừng còn treo ở mép giường.




      Đây là chuyện Thịnh Mạn Mạn thường xuyên làm.. .




      Lỡ như, vừa mở cửa ra, nhìn thấy cái bắp đùi trắng nõn ngay trước mặt, còn khiến cho Triệu Thừa Dư ngượng ngùng lúng túng đến muốn đào đất chui xuống ?




      Thôi Hà Miêu sửng sốt, lập tức mới phản ứng được, cười ha ha.




      "Ha ha, ra là thế! Mình biết, mình lên đây."




      Thôi Hà Miêu cười rồi bước nhanh lên tầng.




      Lúc này Cố Hàm Ninh mới quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư cúi đầu, cười : "Chúng ta từ từ lên?"




      Triệu Thừa Dư đỏ mặt, cũng nhìn Cố Hàm Ninh, khẽ gật đầu.




      từ từ, cũng phải Cố Hàm Ninh tùy tiện .




      Thể chất của Cố Hàm Ninh thể quá lâu, sáu tầng này, leo lần, thở phì phò lần, có lúc giữa chừng phải nghỉ ngơi lát, càng đừng đến cầm theo đồ đạc, lần từ từ này, cũng từ từ.




      chín giờ ngày chủ nhật, bên trong ký túc xá cũng chưa có nhiều người rời giường.




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư còn thoải mái hơn nhiều so với mình, muốn tay túm lấy cánh tay của cậu, để cậu kéo mình lên, nhưng còn biết dè dặt, chỉ là dựa vào vách tường chỗ rẽ tầng bốn ngừng lại.




      "Triệu Thừa Dư, nghỉ chút !"




      Triệu Thừa Dư chân bước lên bậc cầu thang, nghe thấy Cố Hàm Ninh , vội vàng xoay người lại.




      "Cậu được sao? Nếu cậu để sách lên tay mình..."




      " cần, mình nghỉ lát là được rồi." Cố Hàm Ninh thở ra hơi, nhìn cầu thang trước mặt, nhíu mày hơi chu môi, "Sáu tầng quá cao. Vừa nghĩ tới về sau đều phải xách hai phích nước bò lên bò xuống, chân liền đau rồi."




      Cố Hàm Ninh phải đùa, ở kiếp trước, cũng thường xuyên xách hai phích nước, sau đó để Thôi Hà Miêu đẩy ở phía sau lưng lên tầng. Sáu tầng, tay còn tốt, tay cầm gì đó đúng là mỏi cực kỳ, cho dù gần bốn năm, vẫn rèn luyện được.




      "Về sau mình giúp cậu xách!" Triệu Thừa Dư lập tức đáp, xong, lại cảm thấy mình quá đột ngột, vội vàng cẩn thận đánh giá sắc mặt Cố Hàm Ninh.




      ________Hết chương 11________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12: Gặp



      Cố Hàm Ninh lại sửng sốt, lập tức nở nụ cười.




      "Chẳng lẽ ngày nào cậu cũng có thể giúp mình mang lên? quản lý dưới tầng cũng để cho cậu lên."




      Triệu Thừa Dư đỏ bừng mặt lên, đáy lòng thầm mắng mình hấp tấp.




      Nghĩ đến là muốn làm!




      "Nhưng mà, rèn luyện thân thể vẫn là cấp bách."




      Cố Hàm Ninh hiểu rất việc này.




      Bốn năm đại học, thời gian Cố Hàm Ninh vận động ít đến đáng thương, thường xuyên bị cảm cúm đau cổ họng, đếu sau khi tốt nghiệp, vội vàng gây dựng nghiệp, càng có thời gian vận động.




      Sức khỏe kém, tuổi càng lớn, cảm nhận càng .




      Đến vài năm cuối đời kiếp trước, Cố Hàm Ninh thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ kém , dạ dày khó chịu, ràng có bệnh tật gì cụ thể, nhưng thân thể luôn thoải mái như thế.




      Sống lại kiếp, Cố Hàm Ninh vốn là quyết định phải rèn luyện tốt.




      Sức khỏe là quan trọng nhất, điểm này, lúc tuổi còn trẻ thường xuyên bị bỏ qua, bị phung phí.




      Kiếp này, trước giờ Cố Hàm Ninh có ý định lần nữa vì tiền tài, nghiệp mà hy sinh những điều quan trọng nhất.




      Ví như cha mẹ, ví như sức khỏe.




      Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh như có điều suy nghĩ, nhếch miệng, nỗ lực tích lũy dũng cảm từ đáy lòng.




      "Mình nghe , sau khi chính thức khai giảng, sinh viên năm nhất, năm hai phải dậy sớm quẹt thẻ, đến lúc đó, mình tới gọi cậu, cùng nhau chạy bộ tới đó!"




      Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạc nhìn Triệu Thừa Dư, mắt hạnh sáng mở to, Triệu Thừa Dư có thể nhìn thấy ảnh ngược nghiêm túc của chính mình trong đôi mắt trong suốt ấy, phút chốc, dũng cảm vất vả mới có liền rơi "ào ào" xuống.




      "Mình là , cái đó..."




      "Đến lúc đó, cậu làm thế nào để gọi mình?" Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhìn Triệu Thừa Dư hỏi.




      "Cái đó, mình, mình gọi điện thoại di động cho cậu..." Triệu Thừa Dư càng càng , bởi vì Cố Hàm Ninh đáp lại mà chút dũng cảm mới tăng lên được lại bắt đầu rớt xuống, cảm thấy hơi xấu hổ vì phương thức lấy số điện thoại di động quang minh này của mình ….




      "A, nhưng buổi tối mình ngủ đều tắt máy nha." Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư có chút nhụt chí .




      "Vậy, mình gọi điện thoại tới phòng ngủ..." Triệu Thừa Dư cúi đầu, lúng ta lúng túng .




      "A, cậu muốn bị quần ẩu sao?" Cố Hàm Ninh cười ra tiếng, mặt mày vui vẻ, đôi mắt sáng ở dưới hàng mi tinh xảo, có vẻ đặc biệt động lòng người.




      Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, vừa mới bởi vì tiếng cười của Cố Hàm Ninh mà lòng, thoáng cái như bị lạc trong đôi mắt thâm thúy kia, phút chốc cũng quên mất vừa rồi mình cái gì.




      "Tự mình đặt đồng hồ báo thức." Cố Hàm Ninh nở nụ cười , tiếp tục .




      Triệu Thừa Dư nghe vậy sửng sốt, qua vài giây mới phản ứng được, há miệng, cũng biết muốn cái gì, Cố Hàm Ninh đứng thẳng, tiếp tục lên tầng.




      " thôi. Còn có hai tầng nữa là đến !"




      Cố Hàm Ninh cảm thấy nghỉ ngơi đủ, dẫn đầu leo lên cầu thang.




      Phía sau Triệu Thừa Dư nhìn bóng lưng nhắn hết sức xinh đẹp của Cố Hàm Ninh, thoáng chốc nhăn mi lại, trong lòng phiền não thôi.




      Vừa rồi, Cố Hàm Ninh là có ý gì? Là đồng ý cùng nhau chạy bộ với mình? Hay là đồng ý đây? Mình có nên hỏi lại tiếng nữa? Vẫn là thôi, so với bị từ chối ràng, còn bằng đến lúc đó mình thức dậy sớm, chờ ở dưới ký túc xá, cho là ngẫu nhiên gặp , dù sao, tại bọn họ cũng xem như bạn bè, phải sao?




      Cố Hàm Ninh ôm sách, gắng gượng leo xong bậc thang cuối cùng, mới nặng nề thở ra hơi, thấy Triệu Thừa bên cạnh, người mang nặng hơn mình nhiều lắm, nhưng chỉ hơi thở sâu mà thôi.




      So sánh hai người, giống như là mình cầm sách nặng hơn.




      Cố Hàm Ninh càng hạ quyết tâm, bốn năm đại học tuyệt đối thể hoang phí, trừ học ra, tùy lúc kiếm tiền, còn thêm phải rèn luyện thân thể!




      Cố Hàm Ninh dẫn Triệu Thừa Dư tới cửa phòng 617, cửa phòng ngủ mở, bên trong chỉ có mình Thôi Hà Miêu, thấy hai người bọn họ vào, liền : "Mạn Mạn và Hân Hân ăn cơm."




      Cố Hàm Ninh vừa nhìn, bàn Thôi Hà Miêu, ít đồ, liền quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư sau khi vào cửa cúi đầu mắt nhìn nơi nào : "Trước để bàn mình . Ừ, mình là giường số ba."




      Cố Hàm Ninh chỉ vào giường ngủ dựa vào ban công của mình .




      Triệu Thừa Dư ngẩng đầu quan sát giường số ba chút, lại lập tức cúi đầu, nâng quyển sách tay, giống như có thể che giấu tim mình đập nhanh.




      Vừa rồi nhìn sang, cái bàn của Cố Hàm Ninh rất sạch , sách mang đến đều đặt chỉnh tề giá sách, mặt bàn có đèn bàn và cốc trà màu xanh da trời.




      Cố Hàm Ninh, giống như thích màu xanh da trời, à, còn có màu xanh nhạt, màu vàng cũng giống như rất thích, trước đây cậu thấy có vài bộ quần áo và khăn quàng cổ màu vàng, càng khiến cả người thêm xinh đẹp...




      Triệu Thừa Dư đặt sách lên bàn Cố Hàm Ninh, lại để ba lô xuống, nhìn chằm chằm cốc trà bàn sách, phút chốc có cảm giác mình tới khuê phòng của Cố Hàm Ninh...




      Buổi tối mỗi ngày, Cố Hàm Ninh đều ngủ ở này đấy...




      Thôi Hà Miêu kỳ quái nhìn Triệu Thừa Dư đỏ mặt, nghi hoặc có phải cậu ta rất nóng hay ?




      Cố Hàm Ninh chia ra nửa sách cho Thôi Hà Miêu, lại tìm túi to, bỏ sách của Triệu Thừa Dư vào, sau đó đưa tới.




      "Triệu Thừa Dư, hôm nay cám ơn cậu."




      Triệu Thừa Dư đưa tay đón lấy, mở miệng muốn gì, nhưng vốn từ lại nghèo nàn.




      Mỗi lần đối mặt với Cố Hàm Ninh, tế bào não của cậu giống như đủ dùng, thường xuyên có loại cảm giác chân tay luống cuống...




      "Cái đó..."




      Triệu Thừa Dư mở miệng, cuối cùng vẫn khép lại, cậu tìm ra, lý do có thể tiếp tục ở lại, vai hơi trĩu xuống, giọng : " cần cám ơn."




      cần cám ơn, ngược lại là cậu nên tiếng cám ơn.




      Chỉ có cậu tự mình biết, ngày hôm qua, cùng hôm nay, cậu thỏa mãn bao nhiêu...




      Sau khi Triệu Thừa Dư xuống tầng lâu, Thịnh Mạn Mạn liền gọi điện thoại tới ấy ở dưới tầng, cầu xin tiếp viện.




      Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu đều thu xếp ổn thỏa, đóng cửa lại, cũng nhanh xuống tầng.




      Đến dưới tầng ký túc xá, Thịnh Mạn Mạn cám ơn vị đàn , thấy Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu, vội vàng cười vẫy tay.




      "Ở đây!"




      " phải cậu cùng Hân Hân sao? Thế nào chỉ có mình cậu?" Thôi Hà Miêu nhìn Thịnh Mạn Mạn mình lẻ loi nghi ngờ .




      "Hì, đừng nữa, lúc mua bữa sáng Hân Hân gặp được bạn cấp ba của cậu ấy, người ta mời cậu ấy ăn cơm, mình ngại ngùng, hơn nữa cũng mua bánh bao, dứt khoát mình kiểm tra sức khỏe và lấy sách, có thể lát nữa cậu ấy mới ."




      "Vậy mau lên, ba người chúng ta mỗi người cầm ít." Thôi Hà Miêu cũng hỏi kỹ, xong liền cầm vài quyển sách.




      Cố Hàm Ninh cũng ôm vài vài quyển, Thịnh Mạn Mạn ôm chỗ dư còn lại, ba người muốn lên tầng, ngoài cửa vang đến giọng vui mừng.




      "Cố Hàm Ninh? !"




      Cố Hàm Ninh nhăn mày lại.




      cần quay đầu lại, cũng biết, đây là giọng của người nào.




      ________Hết chương 12________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 13: Bình tĩnh



      Cố Hàm Ninh bĩu môi, từ từ xoay người lại, quả nhiên thấy Cao Thần tỏ vẻ mừng rỡ bước nhanh tới, theo phía sau là Bạch Vũ Hân, Trần Minh và Mạnh Khởi Đức mà kiếp này chưa gặp, bạn học giường số 1, phòng 205, nhà số sáu.




      "Cố Hàm Ninh, cậu nhận sách à! Mình giúp cậu cầm lên!"




      Cao Thần tươi cười xán lạn, đường cong duyên dáng, hàm răng trắng noãn dường như có thể tỏa ra tia sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, Cố Hàm Ninh nghe thấy Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu bên cạnh giọng hỏi thăm: "A, đẹp trai này là ai vậy?"




      Cố Hàm Ninh vẫn luôn cúi đầu liếc nhìn mấy quyển sách tay thoạt trông cũng nặng lắm, ngẩng đầu lướt qua bên người Cao Thần, nhìn Bạch Vũ Hân tươi cười ảm đạm dần.




      " cần, sách của mình cầm lên. Đây là của bạn cùng phòng mình."




      " sao, mau đặt lên !" Cao Thần cằm hướng tới đống sách tay mình.




      Cố Hàm Ninh vẫn định làm, chỉ nhìn Bạch Vũ Hân tới bên cạnh Cao Thần : "Đây là sách của Hân Hân ? Mấy cậu trước giúp cậu ấy cầm lên , chúng tớ có chút như vậy thôi, nặng."




      Cao Thần cúi đầu nhìn sách tay mình, lại nhìn sách tay Cố Hàm Ninh, cuối cùng vẫn gật đầu : "Vậy được rồi, Mạnh Khởi Đức, nếu cậu ở dưới chờ lát?"




      Bọn họ là dùng xe đẩy của đàn năm thứ hai đẩy tới đây, giờ phút này sách của ba người đều để xuống dưới bên cạnh cửa.




      Mạnh Khởi Đức gật đầu: "Các cậu lên , mình chờ ở đây."




      Cố Hàm Ninh đánh giá Mạnh Khởi Đức, bộ dạng ngây ngô trong trí nhớ, thành chất phác.




      Sau khi tốt nghiệp, chỉ ở hôn lễ của mình Cố Hàm Ninh mới gặp Mạnh Khởi Đức, mà khi Mạnh Khởi Đức kết hôn, và Cao Thần đều bận, chỉ tặng quà mừng, người đến.




      Cố Hàm Ninh đột nhiên nhớ đến, năm đó, lúc mình kết hôn, hình như nhìn thấy Triệu Thừa Dư.




      Lúc ấy, hình như còn hỏi Cao Thần.




      Quan hệ của Triệu Thừa Dư và Cao Thần, Phạm Ý Mân tốt vô cùng, trước kia Cao Thần cũng nhiều lần nhắc tới, ba người bọn họ chính là bạn rất thân hồi cấp ba.




      Lúc ấy, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng bởi vì bận quá, cũng chú ý nhiều, chỉ cho rằng Triệu Thừa Dư bề bộn nhiều việc, rảnh tham gia mà thôi, dù sao, quà, Triệu Thừa Dư vẫn tặng...




      Cố Hàm Ninh đáy lòng buồn bã, thầm than tiếng, lần nữa nhìn Mạnh Khởi Đức.




      nhớ, sau khi tốt nghiệp Mạnh Khởi Đức liền về quê, sau đó mở công ty thiết kế phần mềm, tuy Cao Thần từng đánh giá: chẳng qua chỉ là thứ bé. Nhưng cũng coi như an ổn qua ngày.




      Năm đó bởi vì Cao Thần, coi như khá quen thuộc phòng ngủ 205, trong ấn tượng, Triệu Thừa Dư lặng lẽ, Mạnh Khởi Đức thành , Trần Minh cơ trí, Cao Thần tỏa sáng. Bây giờ quay đầu nhìn lại, ra cũng có chút lệch lạc.




      Cố Hàm Ninh lặng lẽ chuyển tầm mắt qua, nhìn Cao Thần lên tầng trước, Bạch Vũ Hân theo sát phía sau cậu ta, sau đó là Trần Minh.




      "Ninh Ninh, người kia là ai?" Thịnh Mạn Mạn chịu nổi tò mò hỏi.




      "À, đều là bạn cùng phòng của Triệu Thừa Dư, người thấp hơn chút là bạn học cấp ba của Hân Hân." Cố Hàm Ninh chút quan tâm .




      "À, ra là thế, " Thịnh Mạn Mạn gật đầu, vừa rồi, Thôi Hà Miêu với , sách của cậu ấy và Cố Hàm Ninh đều do bạn của Cố Hàm Ninh cầm lên.




      Cố Hàm Ninh theo Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu leo lên tầng sáu, Bạch Vũ Hân cất sách, cười chuyện với Cao Thần, Trần Minh.




      Mở cửa, Cố Hàm Ninh nhìn Cao Thần ngồi ghế mình, cười nhìn mình, khỏi nhíu mày, đáy lòng nén được tia phiền chán.




      Ở kiếp trước, Cao Thần đối với mình tự nhiên quen thuộc, thân thiết đề phòng, có cảm giác thích thú mặt đỏ tới tận tai, nhưng hôm nay cũng chỉ thấy phiền chán.




      Quả nhiên, đời người thay đổi, người vẫn vậy, cảnh vật vẫn vậy, nhưng khi đổi tâm tình cái gì cũng còn giống...




      Thấy ba người các vào, Bạch Vũ Hân lập tức cười đón.




      "Hì hì, trưởng phòng, trưởng phòng phòng 205 nhà số sáu, muốn kết quan hệ hữu nghị phòng ký túc xá với chúng ta, cậu có đồng ý ?"




      Bạch Vũ Hân cười ngọt ngào, chỉ Cao Thần tay chân dài tùy ý ngồi ghế của Cố Hàm Ninh, cười xán lạn.




      "Quan hệ hữu nghị phòng ngủ?" Thôi Hà Miêu sửng sốt, nhìn Bạch Vũ Hân.




      Bạch Vũ Hân cười giải thích: "Chính là hai phòng chúng ta kết thành quan hệ hữu nghị phòng ngủ, từ đó về sau thường xuyên cùng ra ngoài chơi, khiến cuộc sống thêm sống động."




      Đại học có nhiều chỗ khác với cấp ba lắm, ví dụ như kiểu quan hệ hữu nghị này, quan hệ hữu nghị phòng ngủ, quan hệ hữu nghị lớp, coi như là cuộc xem mắt trong khuôn viên trường đại học, cùng nhau hẹn ra ngoài gặp mặt, nhìn vừa mắt, sau đó thành đôi.




      "Ninh Ninh, Mạn Mạn, ý của các cậu sao?" Thôi Hà Miêu quay đầu hỏi Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn.




      Cố Hàm Ninh hơi giật mình.




      Ở kiếp trước, phòng ngủ các cùng với phòng của Cao Thần có quan hệ hữu nghị phòng ngủ, khi đó, Cao Thần trước tiên với , lúc ấy dĩ nhiên phản đối, nhưng tại...




      Cố Hàm Ninh đột nhiên nhớ tới ở kiếp trước, mỗi lần có hoạt động quan hệ hữu nghị Triệu Thừa Dư tất nhiên tham gia, nhưng lại im lặng ít , thoạt nhìn cực hợp với bầy.




      Kiếp này chẳng qua chỉ gặp mặt mấy lần, Triệu Thừa Dư kiếp trước dường như mơ hồ , chậm rãi trở nên sống động, mới biết được, trước kia mình xem chàng trai này bao nhiêu …




      Nhớ đến vẻ tươi cười ngượng ngùng của Triệu Thừa Dư, lời từ chối, đến bờ môi lại nuốt xuống.




      "Thế nào cũng được..." Cố Hàm Ninh nghe thấy mình nhàn nhạt câu.




      "Dường như rất thú vị nha!" Thịnh Mạn Mạn mắt lấp lánh, cười .




      "Được rồi, vậy là cho toàn phiếu thông qua ." Thôi Hà Miêu cười .




      Cao Thần đứng lên cười, nhìn Thôi Hà Miêu : " vui vì kết quan hệ hữu nghị phòng ngủ với các cậu." Dứt lời, rời mắt nhìn Cố Hàm Ninh, "Để chúc mừng, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm thấy thế nào?"




      "Được đấy được đấy! Gần đây có chỗ nào ăn ngon?" Trả lời là Thịnh Mạn Mạn người luôn coi đồ ăn là việc lớn hàng đầu hưng phấn lắc lắc cánh tay Thôi Hà Miêu, hận thể ngay lập xuống lầu ăn bữa.




      Cố Hàm Ninh nhìn Thịnh Mạn Mạn hưng phấn, cũng nhịn được bật cười.




      " phải cậu vừa mới ăn xong bữa sáng sao? Tại sao lại đói bụng?"




      " phải, mình phải đói, mình là thèm ăn!" Thịnh Mạn Mạn vỗ bụng cười .




      màn này của Thịnh Mạn Mạn, khí liền dịu lại và sinh động hẳn lên, Cao Thần cười : "Được, tùy các cậu chọn, nội thành cũng được, mình lập tức thu quỹ phòng, đảm bảo đủ dùng!"




      "A, mình còn tưởng là cậu mời khách đấy." Bạch Vũ Hân cũng tới cười đùa trêu ghẹo.




      Cao Thần cười : "Lần này là chúc mừng quan hệ hữu nghị phòng ngủ chúng ta, đương nhiên phải nhường cho mấy người còn lại cũng được thơm lây chứ. Nếu mình đơn độc mời bốn người đẹp, vậy cho bọn họ cơ hội bỏ tiền vì người đẹp rồi!"




      "Được, được! Có người mời khách là tốt rồi!" Thịnh Mạn Mạn tim phổi cười cười, có người mời ăn cơm, vậy là được, về phần ai bỏ tiền, cũng liên quan tới .




      Cố Hàm Ninh nhìn Thịnh Mạn Mạn mím môi cười, bé này, chính là chọc người cười, quay đầu liền đối diện với ánh mắt chăm chú nhìn mình của Cao Thần, thấy mình nhìn sang, nháy mắt nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.




      Nụ cười của Cố Hàm Ninh cứng lại, mượn cớ giúp Thịnh Mạn Mạn dọn dẹp đống sách, tự nhiên rời mắt .




      Có lẽ, trải qua cái chết, sớm luyện thành tâm như đá, dù Cao Thần cười nhìn đẹp, cũng mảy may rung động nữa...




      Buổi sáng có hai việc kiểm tra sức khỏe và lấy sách, sắp xếp xong sách liền nhàn rỗi.




      Cao Thần và Trần Minh xuống lầu, là trở về phòng ngủ thu tiền, thuận tiện bàn xem nên nơi nào ăn cơm.




      Cố Hàm Ninh quan tâm, tâm như nước lặng, lần nữa lau cái bàn, ghế dựa, cẩn thận viết họ tên, tên lớp lên sách mới, sau đó rút quyển sách ra đọc lại.




      ràng Bạch Vũ Hân có tâm trạng rất tốt, lôi kéo Thịnh Mạn Mạn, cười đùa bàn về buổi tối nên bắt chẹt những sinh viên nam kia thế nào đây.




      Chuyện nam nữ sinh bị người ngăn cấm hồi cấp ba, chỉ sau hai tháng, trở thành lịch sử.




      Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm quyển sách tay, lại đột nhiên nghĩ đến, nếu như Triệu Thừa Dư biết hai phòng ngủ kết làm quan hệ hữu nghị phòng ngủ, buổi tối lại sắp cùng ăn cơm, cậu ta nghĩ như thế nào?




      Mà giờ phút này, ở trong phòng ngủ 205, Triệu Thừa Dư nghe Cao Thần cười tuyên bố phòng ngủ 205 và phòng ngủ 617 kết làm quan hệ hữu nghị phòng ngủ, cần mọi người cống hiến chút phí, buổi tối mời các nữ sinh ăn cơm, ngẩn người, lập tức kiềm chế lại tim đập nhanh vì kích động, thấy Cao Thần dẫn đầu bỏ ra hai trăm, suy nghĩ chút, cúi đầu, do dự cũng đưa hai trăm.




      ra, cậu muốn đóng năm trăm ... Ai, lúc nào mới có thể mời riêng đây....




      Tuy rằng thời tiết còn hơi nóng, bốn người phòng 617 vẫn kết bạn với sân trường nửa ngày.




      Ngày mai là buổi lễ khai giảng, sau đó thứ ba chính thức học, đại học giống với cấp ba, mỗi tiết học cơ bản đều cùng phòng học, tìm tốt phòng học trước, đến lúc đó thời gian 10 phút nghỉ giữa tiết có khi còn có người tìm được phòng học.




      Bốn người dạo đến bốn giờ hơn, điện thoại di động Bạch Vũ Hân liền vang lên.




      Bạch Vũ Hân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, nhanh chóng lướt mắt qua Cố Hàm Ninh, sau đó cầm điện thoại di động, tới góc khuất nhận điện thoại, giọng lúc mới kết thúc, lúc về, khóe môi cong lên.




      "Bên 205 gọi điện thoại tới, là đặt chỗ ở Nam Đường Nhân Gia của thị trấn Nam Đường, bọn họ hỏi, có muốn qua cùng ?"




      Trường đại học Z ở Trấn Bắc, thị trấn Nam Đường của thành phố H, bên cạnh trường học dĩ nhiên có số nhà hàng, nhưng mà vì phục vụ cho sinh viên, dĩ nhiên chỉ ở cấp phổ thông, ngược lại trong thị trấn Nam Đường có vài nhà hàng có vẻ xa hoa chút, giá cả ở Nam Đường Nhân Gia này tính là quá cao, nổi bật về mặt hương vị.




      Thịnh Mạn Mạn ý kiến, Cố Hàm Ninh từ chối cho ý kiến, Bạch Vũ Hân liền nhìn Thôi Hà Miêu.




      Thôi Hà Miêu giơ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi: " tại là 4h15, nếu 5h bảo bọn họ chờ ở cửa đông, sau đó cùng nhau qua?"




      Mấy người các đều chưa từng thị trấn Nam Đường, Nam Đường Nhân Gia ở đâu cũng biết, bằng cùng 205 .




      Cố Hàm Ninh dĩ nhiên là biết, nhưng bây giờ, hẳn là biết, cho nên phát biểu ý kiến.




      Nếu là đặt quan hệ hữu nghị phòng ngủ, theo như ý Bạch Vũ Hân và Cao Thần, tự nhiên sắp xếp nhiều hoạt động, mình ngăn cản, như vậy về sau đoán có thể thường xuyên nhìn thấy Cao Thần.




      cũng chuẩn bị xong tâm lý, gặp nhiều như vậy thêm bớt lần, cũng chẳng sao cả.




      Năm giờ chiều, Cố Hàm Ninh theo phía sau ba người Thôi Hà Miêu, từ từ bộ đến gần cửa phía đông, từ xa liền thấy bốn chàng trai trẻ đợi dưới cây nhãn lớn.




      Cố Hàm Ninh nhìn qua, giao với tầm mắt của Triệu Thừa Dư, đôi mắt trong suốt sáng ngời trước sau như , Cố Hàm Ninh mím môi cười với Triệu Thừa Dư.




      ________Hết chương 13________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :