1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 5: Phòng ngủ



      Triệu Thừa Dư giúp Cố An Quốc mang hành lý cồng kềnh lên đầu bậc thang tầng sáu, sau đó liền rời .




      Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Thừa Dư, có chút suy tư.




      Kiếp trước, chỉ có ba người khóc nức nở trước mộ .




      Hai người là cha mẹ của , người còn lại, là Triệu Thừa Dư…




      Cao Thần và Bạch Vũ Hân cũng đau lòng, cũng rơi lệ, nhưng trong đó tới cùng có mấy phần lòng, Cố Hàm Ninh rốt cuộc cũng lười đoán.




      Nhưng hình ảnh Triệu Thừa Dư đau đớn quỳ gối trước bia mộ của , đến bây giờ vẫn còn nhớ .




      Tiếng khóc đau triệt nội tâm làm cho khó nhịn được mà cảm thấy chua xót, giống như mất tất cả hi vọng.




      Cố Hàm Ninh có thể nghe ra hối hận sâu trong đó, bởi vì cũng vô cùng hối hận…




      Mà bất kể là hối hạy hay là thâm tình của Triệu Thừa Dư đến nay vẫn khiến Cố Hàm Ninh nghi hoặc.




      Mà kiếp này, bí của Triệu Thừa Dư, có cơ hội tìm ra lời giải sao?




      Cố Hàm Ninh theo ba mẹ kéo hành lý tới phòng ngủ, 617, nhìn biển số phòng quen thuộc vô cùng, Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, từ từ đẩy cửa phòng ký túc xá ra.




      Bên trong có mấy người.




      Cố Hàm Ninh từ từ nhìn qua.




      Giường số 1, là Miêu Miêu hơi mập, ba mẹ cậu ấy hẳn về. Giường số 2, Mạn Mạn đáng , ba mẹ cậu ấy giúp dọn dẹp giường tủ và quần áo.




      là giường số 3, giờ phút này vẫn trống .




      Giường số 4, là Bạch Vũ Hân…




      Cố Hàm Ninh xoay người nhìn lại, thấy Bạch Vũ Hân cười ngọt ngào nhìn mình, nụ cười mặt nhạt dần, đáy lòng dâng lên nỗi đau đớn kịch liệt.




      Cố Hàm Ninh xiết chặt nắm tay, cưỡng ép mình chuyển tầm mắt , nhìn Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, chào hỏi.




      “Xin chào các bạn, mình là Cố Hàm Ninh giường số 3.”




      Giới thiệu tên họ cho nhau xong, Cố Hàm Ninh chuyển cái ghế rồi ngồi ở bên, Cố An Quốc leo lên bàn sách giường, mắc màn cho Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã để từng bộ quần áo của Cố Hàm Ninh vào trong ngăn tủ.




      Bạch Vũ Hân mở to mắt, nhìn rất đơn thuần thoải mái, vẻ mặt mừng rơn: “Cậu cũng là người thành phố N à? Mình cũng thế!”




      Cố Hàm Ninh mỉm cười khe khẽ, nhìn Bạch Vũ Hân cười vui vẻ thân thiện, biết ta nghe ra từ trong cuộc đối thoại giữa mình và ba mẹ.




      Kiếp trước, cũng là như vậy...




      Cũng bởi vì đều đến từ thành phố, hai người bọn họ là đồng hương, từ lúc mới bắt đầu là bạn thân rất thân, cùng học, cùng ăn cơm, cùng về nhà, cùng trở về trường. Từng có khoảng thời gian, trong lòng , Bạch Vũ Hân, khác gì ba mẹ, là người thân nhất…




      Cố Hàm Ninh có chút hốt hoảng, trong giây lát như phân được kiếp trước kiếp này, rốt cuộc tồn tại ở nơi nào.




      “Ninh Ninh, quần áo mùa đông, mẹ để ở ngăn tủ quần áo dưới cùng đó.” Diêu Tuệ Nhã vỗ vai Cố Hàm Ninh .




      Cố Hàm Ninh vội vàng tỉnh lại, nghe Diêu Tuệ Nhã các đồ vật để ở chỗ nào.




      Ba người nhà Cố Hàm Ninh thoáng sửa sang lại, rồi xuống tầng ăn cơm trưa trước, sau đó mới lên phòng dọn dẹp lần nữa.




      Diêu Tuệ Nhã cái này yên tâm, cái kia cũng yên tâm, mò mẫm đến bốn giờ chiều, mới bị Cố An Quốc khuyên ngăn.




      Cố Hàm Ninh đưa ba mẹ đến cạnh ô tô, nhìn mẹ lôi kéo tay mình, dài dòng mãi những điều lo lắng, cười đến trong lòng rất ấm áp.




      Bây giờ, mới phát ra, nghe mẹ lải nhải, cũng ấm áp…




      Vẫn là Cố An Quốc nhìn nổi nữa, lôi kéo Diêu Tuệ Nhã lên xe, đóng cửa xe, Diêu Tuệ Nhã còn hạ cửa kính xe xuống, căn dặn kỹ lưỡng.




      “Ninh Ninh ơi, nhớ buổi tối đừng ngủ quá muộn, dạ dày con tốt, thịt cá hải sản gì gì đấy tươi cũng đừng ăn, mình trong trường học ăn đau bụng làm sao bây giờ…”




      “Được rồi được rồi!” Cố An Quốc dở khóc dở cười nhìn vợ căn dặn ngừng, “Em cũng đừng quan tâm quá, Ninh Ninh lớn như vậy. Ninh Ninh à, con học ở trong trường học nhớ tự chăm sóc mình tốt, đủ tiền tiêu gọi điện thoại về nhà, ba gửi cho con.”




      Cố Hàm Ninh chỉ gật đầu cười, cho đến khi xe lái xa, mới chậm rãi thả tay xuống.




      Đại học... Lại bắt đầu rồi sao...




      Cố Hàm Ninh nhìn bốn phía vườn trường có chút quen thuộc mang theo chút xa lạ, khe khẽ mỉm cười.




      tốt...




      Trở lại phòng ngủ, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đều ở đây, Bạch Vũ Hân nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu thấy Cố Hàm Ninh, liền nở nụ cười tươi.




      “Ninh Ninh. Ba mẹ cậu về rồi à?”




      Vừa rồi lúc giới thiệu tên của nhau, bởi vì nghe Diêu Tuệ Nhã gọi Cố Hàm Ninh là “Ninh Ninh”, Thôi Hà Miêu liền hỏi nhũ danh từng người, các sống chung phòng bốn năm, bằng thân thiết chút, gọi nhũ danh của nhau.




      Nhìn cảnh tượng quen mắt, lời quen tai, Cố Hàm Ninh cười cười, phản đối.




      Giờ phút này nghe thấy Bạch Vũ Hân gọi, lại cảm thấy vô cùng chói tai, xoay người, giả vờ chỉnh lại hành lý, che giấu ánh mắt lạnh như băng.




      “Ừ. Vừa mới trở về.”




      “Miêu Miêu tìm bạn học cấp ba của cậu ấy rồi, Mạn Mạn cùng ba mẹ ra ngoài. Lát nữa cậu đâu ăn cơm?” Bạch Vũ Hân cũng rất nhiệt tình, ở thành phố xa lạ, trường học xa lạ, có thể gặp được đồng hương cùng thành phố, hơn nữa nhà cũng cách quá xa ở phòng ký túc xá, cái này có thể là có duyên nha!




      Bạch Vũ Hân thế nào cũng đều cảm thấy Cố Hàm Ninh rất thân thiết!




      “Còn chưa quyết định. Đợi lát nữa xuống xem xem.” Cố Hàm Ninh tùy ý đáp lại.




      Lúc nhập học các được phát thẻ cơm, có lẽ chờ lát nữa nhà ăn ăn cơm.




      “Nếu , cậu cùng mình đến chỗ bạn học cấp ba của mình nha? Sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Bạch Vũ Hân cười đề nghị.




      xoay người rút đôi giày từ đáy tủ, Cố Hàm Ninh cứng đờ cả người, rồi mới từ từ hồi phục tinh thần, lôi giày ra, chậm rãi đứng dậy, cũng quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt câu: “Cũng được.”




      Bạch Vũ Hân đứng sau lưng Cố Hàm Ninh đương nhiên nghe ra vẻ lạnh lùng trong lời của .




      Mà Cố Hàm Ninh ưỡn thẳng sống lưng, song vẫn làm sao thu lại được khóe môi cười lạnh.




      sai! Nhập học ngày đầu tiên, quen biết Cao Thần, chính là bởi vì Bạch Vũ Hân…




      Cố Hàm Ninh nghĩ, đến cuối cùng người hối hận, trừ Cố Hàm Ninh ra, còn có Bạch Vũ Hân nữa…




      Nếu như, ngày này kiếp trước, Bạch Vũ Hân dẫn theo cùng tìm bạn học, như vậy thể quen biết Cao Thần, hoặc là, thể đồng thời quen biết Cao Thần với Bạch Vũ Hân.




      Mà Bạch Vũ Hân, ngay ngày hôm nay lại vừa gặp Cao Thần!




      Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ, nếu lần này, Bach Vũ Hân vẫn thích Cao Thần, mà đối tượng Cao Thần vừa thấy vẫn là mình, vậy Cao Thần và Bạch Vũ Hân, kiếp này nên làm sao bây giờ?




      Cố ý khiến Cao Thần mình, trong mắt lần lại nhìn thấy Bạch Vũ Hân, rồi sau đó hung hăng “đá” gã, khiến cho gã đau khổ?




      Cố Hàm Ninh khỏi rùng mình cái.




      Kể từ khi sống lại, Cố Hàm Ninh có ý định, lại bắt đầu lần nữa với Cao Thần.




      Chỉ cần nghĩ đến Cao Thần ôm Bạch Vũ Hân, đứng trong phòng ngủ nhà mình : Vũ Hân, đều là tốt, là làm chậm trễ em, em yên tâm, tuyệt đối phụ em!




      Nghĩ đến Cao Thần đứng bên cạnh mình, ôm Bạch Vũ Hân : Vũ Hân, trước đừng gọi 120 (*) vội! Em suy nghĩ chút, nếu như Hàm Ninh tỉnh lại, ta làm gì?




      [(*) số điện thoại gọi cấp cứu]




      cảm thấy vô cùng ghê tởm! Đời này, để cho Cao Thần đụng đến ngón tay!




      Sau khi Cố Hàm Ninh nghĩ lại, dần dần hiểu ràng, sở dĩ Cao Thần ly hôn với , có lẽ chính là vì trong tay có 50% cổ phần…




      Cao Thần là chủ tịch, nhưng , Cố Hàm Ninh lại là cổ đông nắm trong tay nhiều cổ phần nhất trong công ty! Hơn nữa, cổ quyền toàn bộ cổ phần công ty đều được quyết định trước khi bọn họ kết hôn!




      [(*) Cổ quyền: tức là người cầm cổ phiếu phải gánh trách nhiệm cũng như có quyền lực tương đương với số cổ phiếu mà họ có trong tay. Cổ quyền là căn cứ vào địa vị của cổ đông mà công ty chủ trương phân bố quyền lực. Chủ thể của cổ quyền là cổ đông]




      Bạch Vũ Hân chuyện điện thoại với bạn học xong, Cố Hàm Ninh sửa sang đơn giản, rồi liền theo ta xuống dưới lầu.




      Tòa nhà ký túc xá của tân nam sinh khóa này, chính là tòa nhà số sáu đối diện với ký túc xá của các với cửa vào giống nhau như đúc.




      Cố Hàm Ninh nhớ được phòng của Trần Minh, bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân ở phía nam tầng 2, phòng số 205.




      Sở dĩ nhớ như vậy, chính là bởi vì, Trần Minh và Cao Thần ở chung phòng.




      Trong đại học có quy định, phòng sinh viên nam, nữ có thể tùy ý vào, mà phòng sinh viên nữ sinh mà nam muốn vào phải được quản lý ký túc xá phê chuẩn.




      Bởi vì hai ngày này là ngày tân sinh viên đến nhập học, nên ký túc xá cũng buông lỏng canh gác, quản lý cũng quản, chờ đến thứ hai chính thức lên lớp, nam muốn vào ký túc xá nữ, có thứ ba, thứ năm là chỉ cần khai báo thông tin là có thể lên tầng, những ngày còn lại, phải xét duyệt thẻ sinh viên, hỏi thăm kỹ càng tới nơi này làm gì, hơn nữa chỉ có thể lên nửa tiếng…




      Cố Hàm Ninh theo sau Bạch Vũ Hân, đến tầng hai, Bạch Vũ Hân ở phía trước thăm dò nhìn số các phòng, thời điểm này cửa phòng nào cũng mở, bên trong có thể thấy còn ít ba mẹ ở lại giúp sửa sang.




      “Ở đây rồi, phòng 205!”




      ________Hết chương 05________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 5: Phòng Ngủ



      Triệu Thừa Dư giúp Cố An Quốc mang hành lý cồng kềnh lên đầu bậc thang tầng sáu, sau đó liền rời . Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Thừa Dư, có chút suy tư.

      Kiếp trước, chỉ có ba người ở trước mộ khóc nức nở.

      Hai người là cha mẹ của , người còn lại, là Triệu Thừa Dư…

      Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân cũng thương tâm, cũng rơi lệ, nhưng trong đó tới cùng có mấy phần tâm, Cố Hàm Ninh rốt cuộc cũng lười đoán.

      Nhưng hình ảnh Triệu Thừa Dư thống khổ quỳ gối trước bia mộ của , đến bây giờ vẫn còn nhớ .

      Tiếng khóc đau triệt nội tâm làm cho khó nhịn được cũng cảm thấy chua xót, giống như mất tất cả hi vọng.

      Cố Hàm Ninh có thể nghe được hối hận sâu trong đó, bởi vì cũng vô cùng hối hận…

      Cũng mặc kệ Triệu Thừa Dư hối hận, hay là thâm tình, đến nay vẫn khiến Cố Hàm Ninh nghi hoặc.

      Mà kiếp này, bí của Triệu Thừa Dư, có cơ hội giải đáp sao?

      Cố Hàm Ninh theo ba mẹ đem hành lý đặt trong phòng ngủ, 617, nhìn biển số phòng quen thuộc vô cùng, Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, từ từ đẩy cửa phòng ngủ ra.

      Bên trong có mấy người.

      Cố Hàm Ninh từ từ nhìn qua.

      Giường số 1, là Miêu Miêu hơi mập, ba mẹ cậu ấy hẳn về. Giường số 2, Mạn Mạn đáng , ba mẹ cậu ấy giúp chỉnh lý giường tủ cùng quần áo.

      là giường số 3, giờ phút này vẫn trống .

      Giường số 4, là Bạch Vũ Hân…

      Cố Hàm Ninh xoay người nhìn lại, thấy Bạch Vũ Hân cười ngọt ngào nhìn mình, nụ cười mặt nhạt dần, đáy lòng lên đau đớn.

      Cố Hàm Ninh xiết chặt nắm tay, cưỡng ép mình chuyển tầm mắt qua, nhìn Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn, chào hỏi.

      “Xin chào các bạn, mình là Cố Hàm Ninh giường số 3.”

      Giới thiệu tên họ lẫn nhau xong, Cố Hàm Ninh mang ghế rồi ngồi dựa ở bên, Cố An Quốc leo lên bàn sách giường, treo màn cho Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã để từng bộ quần áo của Cố Hàm Ninh vào trong ngăn tủ.

      Bạch Vũ Hân mở to mắt, nhìn rất đơn thuần ngọt ngào, gương mặt thích thú: “Bạn ở thành phố N sao? Mình cũng vậy đấy!”

      Cố Hàm Ninh mỉm cười khe khẽ, nhìn Bạch Vũ Hân cười vui vẻ thân thiện, biết ta là từ trong cuộc đối thoại giữa mình và ba mẹ mà biết được.

      Kiếp trước, cũng là như vậy. . .

      Cũng bởi vì đều đến từ thành phố, hai người bọn họ là đồng hương, từ lúc mới bắt đầu là bạn thân rất thân, cùng học, cùng ăn cơm, cùng về nhà, cùng trở về trường. Từng có khoảng thởi gian, trong lòng , Bạch Vũ Hân, khác gì ba mẹ, là người thân nhất…

      Trong lòng Cố Hàm Ninh có chút hốt hoảng, nhất thời giống như phân được kiếp trước kiếp này, rốt cuộc tồn tại ở nơi nào.

      “Ninh Ninh, quần áo mùa đông, mẹ để ở hộc tủ quần áo dưới cùng đó.” Diêu Tuệ Nhã vỗ vai Cố Hàm Ninh .

      Cố Hàm Ninh vội vàng tỉnh lại, nghe Diêu Tuệ Nhã các đồ vật để ở chỗ nào.

      Ba người nhà Cố Hàm Ninh thoáng sửa sang lại, rồi xuống tầng ăn cơm trưa trước, sau đó mới lên phòng dọn dẹp lần nữa.

      Diêu Tuệ Nhã cái này yên tâm, cái kia cũng yên tâm, mò mẫm đến bốn giờ chiều, mới bị Cố An Quốc khuyên ngăn.

      Cố Hàm Ninh đưa ba mẹ đến cạnh ô tô, nhìn mẹ lôi kéo tay mình, dài dòng mãi những điều lo lắng, cười đến trong lòng rất ấm áp.

      Bây giờ, mới phát ra, nghe mẹ lải nhải, cũng ấm áp…

      Vẫn là Cố An Quốc nhìn nổi nữa, lôi kéo Diêu Tuệ Nhã lên xe, đóng cửa xe, Diêu Tuệ Nhã còn hạ cửa kính xe xuống, dặn bảo tử tế.

      “Ninh Ninh ơi, nhớ buổi tối đừng ngủ quá muộn, dạ dày con tốt, thịt cá hải sản gì gì đấy tươi cũng đừng ăn, mình trong trường học ăn đau bụng làm sao bây giờ…”

      “Được rồi được rồi!” Cố An Quốc dở khóc dở cười nhìn vợ dặn dò ngừng, “Em cũng đừng quan tâm quá, Ninh Ninh lớn như vậy. Ninh Ninh à, con học ở trong trường học nhớ tự chăm sóc mình tốt, đủ tiền tiêu liền gọi điện thoại về nhà, ba gửi cho con.”

      Cố Hàm Ninh chỉ gật đầu cười, cho đến khi xe lái xa, mới chậm rãi thả tay xuống.

      Đại học. . . Lại bắt đầu rồi sao. . .

      Cố Hàm Ninh nhìn bốn phía vườn trường có chút quen thuộc mang theo chút xa lạ, khe khẽ mỉm cười.

      tốt. . .

      Trở lại phòng ngủ, Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn đều ở đây, Bạch Vũ Hân nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu thấy Cố Hàm Ninh, liền nở ra nụ cười tươi.

      “Ninh Ninh. Ba mẹ cậu về rồi à?”

      Vừa rồi lúc giới thiệu tên của nhau, bởi vì nghe Diêu Tuệ Nhã gọi Cố Hàm Ninh là “Ninh Ninh”, Thôi Hà Miêu liền hỏi nhũ danh từng người, các sống chung phòng bốn năm, bằng thân thiết chút, kêu nhũ danh của nhau.

      Nhìn cảnh tượng quen mắt, lời quen tai, Cố Hàm Ninh cười cười, có phản đối.

      Nhưng giờ phút này nghe thấy Bạch Vũ Hân gọi, lại cảm thấy vô cùng chói tai, xoay người, giả vờ chỉnh lại hành lý, che dấu ánh mắt lạnh như băng.

      “Ừ. Vừa mới trở về.”

      “Miêu Miêu tìm bạn học cấp ba của cậu ấy rồi, Mạn Mạn cùng ba mẹ ra ngoài. Cậu lát nữa đâu ăn cơm?” Bạch Vũ hân cũng rất nhiệt tình, ở thành phố xa lạ, trường học xa lạ, có thể ở phòng ngủ gặp được đồng hương cùng thành phố, hơn nữa nhà cũng cách quá xa, cái này có thể duyên phận nha!

      Bạch Vũ Hân thế nào cũng đều cảm thấy Cố Hàm Ninh rất thân thiết!

      “Còn chưa quyết định. Đợi lát nữa xuống xem chút.” Cố Hàm Ninh tùy ý đáp lại.

      Thẻ cơm của các lúc báo danh được phát, có lẽ chờ lát nữa nhà ăn ăn cơm.

      “Nếu , cậu cùng mình đến chỗ bạn học cấp ba của mình nha? Sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Bạch Vũ Hân cười đề nghị.

      xoay người rút đôi giày từ đáy ngăn tủ, cả người Cố Hàm Ninh cứng đờ, rồi mới từ từ hồi phục tinh thần, lôi giày ra, chậm rãi đứng dậy, cũng quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt câu: “Cũng được.”

      Bạch Vũ Hân đứng sau lưng Cố Hàm Ninh đương nhiên nghe ra vẻ lạnh lùng trong lời của .

      Mà Cố Hàm Ninh ưỡn thẳng sống lưng, song vẫn làm sao thu lại được khóe môi cười lạnh.

      sai! Nhập học ngày đầu tiên, quen biết Cao Thần, chính là bởi vì Bạch Vũ Hân…

      Cố Hàm Ninh nghĩ, đến cuối cùng hối hận, trừ Cố Hàm Ninh ra, còn có Bạch Vũ Hân nữa…

      Nếu như, ngày này kiếp trước, Bạch Vũ Hân mang theo cùng tìm bạn học, như vậy thể quen biết Cao Thần, hoặc là, thể cùng Bạch Vũ Hân đồng thời quen biết Cao Thần.

      Mà Bạch Vũ Hân, ngay ngày hôm nay lại đối với Cao Thần vừa thấy !

      Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ, nếu lần này, Bach Vũ Hân vẫn thích Cao Thần, mà đối tượng Cao Thần vừa thấy , vẫn là mình, vậy Cao Thần và Bạch Vũ Hân, kiếp này nên làm sao bây giờ?

      Cố ý khiến Cao Thần mình, trong mắt lần lại lần nhìn thấy Bạch Vũ Hân, rồi sau đó hung hăng “đá” , khiến cho đau khổ?

      Cố Hàm Ninh khỏi rùng mình cái.

      Kể từ khi sống lại, Cố Hàm Ninh có ý định, lại cùng Cao Thần bắt đầu lần nữa.

      Chỉ cần nghĩ đến Cao Thần ôm Bạch Vũ Hân, đứng trong phòng ngủ nhà mình : Vũ Hân, đều là tốt, là làm chậm trễ em, em yên tâm, tuyệt đối phụ em!

      Nghĩ đến Cao Thần đứng bên cạnh mình, ôm Bạch Vũ Hân : Vũ Hân, trước đừng gọi 120* vội! Em suy nghĩ chút, nếu như Hàm Ninh tỉnh lại, ta làm gì?

      *số điện thoại gọi cấp cứu.

      cảm thấy vô cùng ghê tởm! Đời này, để cho Cao Thần đụng đến ngón tay!

      Sau khi Cố Hàm Ninh nghĩ lại, dần dần liền hiểu ràng, sở dĩ Cao Thần cùng ly hôn, có lẽ chính là vì trong tay có 50% cổ phần…

      Cao Thần là chủ tịch, nhưng , Cố Hàm Ninh lại là cổ đông nắm trong tay nhiều cổ phẩn nhất trong công ty! Hơn nữa, cổ phần sở hữu cũng là cổ quyền bọn họ định ra trước khi kết hôn!

      [1] Cổ quyền tức là người cầm cổ phiếu phải gánh trách nhiệm cũng như có quyền lực tương đương với số cổ phiếu mà họ có trong tay. Cổ quyển là căn cứ vào địa vị của cổ đông mà công ty chủ trương phân bố quyền lực. Chủ thể của cổ quyền là cổ đông.

      Bạch Vũ Hân chuyện điện thoại cùng bạn học xong, Cố Hàm Ninh thu thập đơn giản, rồi liền theo ta xuống dưới lầu.

      Phòng của tân nam sinh khóa này, chính là kí túc xá đối diện với kí túc xá của các , cửa vào giống nhau như đúc, có sáu tầng.

      Cố Hàm Ninh nhớ được phòng của Trần Minh, bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân ở phía nam tầng 2, phòng số 205.

      sở dĩ nhớ được ràng như vậy, chính là bởi vì, Trần Minh cùng Cao Thần ở chung phòng.

      Trong đại học có quy định, phòng nam sinh nữ sinh có thể tùy ý vào, mà phòng nữ sinh, nam sinh muốn vào phải được quản lý ký túc xá phê chuẩn.

      Bởi vì hai ngày này là ngày tân sinh viên đến báo danh, nên kí túc xá cũng buông lỏng canh gác, quản lý cũng quản, chờ đến thứ hai chính thức lên lớp, nam sinh muốn vào phòng ngủ nữ sinh, chỉ có thứ ba, thứ tư, cần giấy chứng nhận tên là có thể lên tầng, những ngày còn lại, phải xét duyệt thẻ học sinh, hỏi thăm kỹ càng tới nơi này làm gì, hơn nữa chỉ có thể lên nửa tiếng…

      Cố Hàm Ninh theo sau Bạch Vũ Hân, đến tầng hai, Bạch Vũ Hân ở phía trước thăm dò nhìn số các gian phòng, thời điểm này cửa mỗi phòng ngủ đều mở, bên trong có thể thấy được còn ít ba mẹ ở lại giúp sửa sang.

      “Ở đây rồi, phòng 205!”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 6: Chồng trước



      Bạch Vũ Hân đẩy cửa phòng 205 vào, Cố Hàm Ninh ổn định tâm tình, mới vào theo.




      Trong phòng chỉ có bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân, Trần Minh, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy là Bạch Vũ hân, mắt Trần Minh lập tức sáng ngời.




      Cố Hàm Ninh thấp thoáng nhàng thở ra, đồng thời lại hơi thở dài.




      Ánh mắt Trần Minh nhìn Bạch Vũ Hân, so với trước khi Cố Hàm Ninh qua đời ở kiếp trước, nhiều hơn chút hi vọng, nên có vẻ sáng ngời vô cùng, Cố Hàm Ninh dám chắc, Bạch Vũ Hân lúc này nhìn có hiểu hay




      “Bạch Vũ Hân, sao cậu lại tới đây?”




      Có lẽ là do biết chuyện xưa từ đầu đến cuối, cho nên Cố Hàm Ninh có thể thấy ràng vẻ vui sướng chứa bên trong giọng của Trần Minh.




      “Trần Minh, sao cậu còn chưa thu dọn xong à?”




      “Ha ha, cậu cũng biết đấy, con trai mà, quan tâm đều là chuyện lớn, loại chuyện quét tước sửa sang này, mới làm thấy tiện tay nha!”




      “Vậy, có cần mình giúp cậu tay ?” Bạch Vũ Hân nghe Trần Minh xong nở nụ cười, mặt mày vui vẻ, ngọt ngào thanh thuần.




      “Thế tốt quá rồi!” Trần Minh khoa trương hướng Bạch Vũ Hân làm lễ cái.




      , cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Cố Hàm Ninh đứng dựa vào cửa vội vàng dịch vào bên trong, vừa quay đầu, thấy Triệu Thừa Dư bưng chậu rửa mặt màu xanh, ngây ngốc nhìn mình.




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư, mím môi nhàng cười cái.




      Triệu Thừa Dư chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập sắp lan khắp lỗ tai rồi, chậu rửa mặt trong tay suýt chút nữa cầm chắc.




      “Cao Thần, cậu chuyện điện thoại xong rồi à?”




      Cố Hàm Ninh đột nhiên cứng đờ cả người, chậm rãi quay đầu lại.




      Ánh chiều tà dần buông xuống, nắng chiều như những dải lụa màu hồng từ từ lóe lên, mang theo ánh sáng chói lọi lọt vào bên trong ban công phòng ngủ, chàng trai tuấn cao lớn như đứng trong ánh hào quang, từ ban công tới, mang theo hơi thở tươi đẹp, tấm rèm trắng tinh sau lưng cậu ta lay động, giống như cánh chim thánh khiết bay múa.




      Bạch Vũ Hân ngơ ngẩn nhìn chàng trai tuấn từ bên trong ban công ra, tức , trống ngực đập thình thình.




      Cố Hàm Ninh kiếp trước cũng ngẩn ngơ như Bạch Vũ Hân, nhưng rụt rè, chỉ giây lát liền dằn rung động nông cạn của mình xuống, cho đến khi tim dần dần đập mạnh, chậm rãi tích lũy thành động tình trọn vẹn rồi cách nào chùn bước rơi vào tay giặc…




      Mà nay, nhìn cảnh tượng quen thuộc như cũ, Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy buồn bực…




      Từ kiếp trước cho đến bây giờ, Cố Hàm Ninh đều muốn hung hăng cho Cao Thần cái tát đau!




      Chẳng qua là, tại được...




      Cố Hàm Ninh nắm chặt đôi tay, đè nén phẫn nộ bốc lên từ đáy lòng, xoay người, rời mắt thấy Triệu Thừa Dư vốn đứng ngốc ở cửa phòng ngủ để chậu rửa mặt lên bàn học, hơi cúi đầu, thấy vẻ mặt.




      Chỉ có Triệu Thừa Dư biết , đáy lòng mình lúc này chua chát thế nào.




      Mở cửa thấy Cố Hàm Ninh đứng ở cửa phòng ngủ của mình, vui sướng trong tích tắc ấy, sau khi Cố Hàm Ninh bị Cao Thần hấp dẫn lực chú ý lại hoàn toàn mất tăm mất tích.




      Tuy rằng biết nên, nhưng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cố Hàm Ninh, đáy lòng cậu vẫn toát ra chút mùi vị chua xót.




      “Trần Minh, bạn học cậu à?”




      Cố Hàm Ninh nghe Cao Thần hỏi Trần Minh, giọng có ý cười, sang sảng, quay đầu lại lần nữa, vừa lúc cùng Cao Thần bốn mắt nhìn nhau.




      Ánh mắt Cao Thần sáng trong, thấy Cố Hàm Ninh quay đầu, híp mắt cười với .




      Cố Hàm Ninh ánh mắt tối , chỉ nhàn nhạt nhếch khóe môi.




      “A, Bạch Vũ Hân, đây là bạn cùng phòng của mình, Cao Thần, kia là Triệu Thừa Dư.” Trần Minh giới thiệu, Cố Hàm Ninh quay đầu thấy Triệu Thừa Dư khẽ gật đầu với : “Còn có Mạnh Khởi Đức nữa, nhưng bây giờ có ở đây. Đây là bạn học cấp ba của mình, Bạch Vũ Hân, bạn kia là?” Trần Minh cũng biết Cố Hàm Ninh, nên có chút chần chờ nhìn Bạch Vũ Hân.




      Bạch Vũ Hân vẫn rời mắt khỏi mặt Cao Thần, Cố Hàm Ninh tự mình đáp: “Mình là bạn cùng phòng của Bạch Vũ Hân, mình tên là Cố Hàm Ninh.”




      “Mình tên là Cố Hàm Ninh.”




      Triệu Thừa Dư nghe thấy giọng dễ nghe của Cố Hàm Ninh, chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy.




      Cố Hàm Ninh… Đương nhiên cậu biết mấy chữ này viết như thế nào.




      Cái tên này, quanh quẩn trong lòng cậu, bờ môi quá lâu, nhưng cậu lần cũng chưa gọi lên tiếng.




      “Cố Hàm Ninh, tên này là dễ nghe, Cố là cố trong chiếu cố sao? Vậy còn Hàm Ninh, hai chữ đó là gì? À đúng rồi, trước mình xin tự giới thiệu, mình là Cao Thần, Cao trong vui vẻ, Thần trong sáng sớm, sinh viên năm thứ nhất chuyên ngành phần mềm máy tính.”




      Cao Thần cười nhìn Cố Hàm Ninh, đôi mắt sáng trong, phóng khoáng cởi mở, khiến cho người ta vừa thấy liền có cảm tình.




      “Hàm trong hàm dưỡng, Ninh trong yên tĩnh.” Cố Hàm Ninh thấp giọng, giải thích đơn giản.




      “Người cũng như tên!” Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh cười .




      “Mình tên là Bạch Vũ Hân, Bạch là màu trắng, Vũ trong lông vũ, Hân là vui vẻ!”




      Bạch Vũ Hân phục hồi tinh thần, vội vàng cong môi tươi cười, với Cao Thần.




      “Bạch Vũ Hân, cũng rất êm tai đấy.” Cao Thần chẳng hề keo kiệt nụ cười của mình, cũng cười với Bạch Vũ Hân.




      Bạch Vũ Hân nở ra nụ cười ngượng ngùng, ửng hồng hai má, song ngẩng đầu lên nhìn thấy Cao Thần lúc này nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, liền cắn môi dưới, ảm đạm.




      Mà Cố Hàm Ninh chú ý đến sắc mặt của Bạch Vũ Hân, độ cong khóe môi dần dần lớn lên.




      Bạch Vũ Hân đứng bên cạnh Cao Thần, chỉ tới ngực cậu ta.




      Hôm nay ta mặc chiếc áo liền váy màu hồng nhạt, dây lưng cùng giày sandal, cả người có vẻ xinh xắn đáng .




      Cao Thần cao 1m85, mà Bạch Vũ Hân chỉ có 1m55, chiều cao của hai người quá chênh lệch, còn Cố Hàm Ninh giày cũng cao 1m65.




      Thời đại học, Bạch Vũ Hân thường ghét bỏ chiều cao của mình, luôn gào thét: “Cố Hàm Ninh! Nếu cậu cưa chân cho mình mượn ?!”




      Cố Hàm Ninh khi đó chỉ cười : “Muốn tự mình tới làm .”




      lần đúng lúc bị Cao Thần nghe thấy, cười bảo: “Vậy cũng được, đau lòng, bằng cưa của .”




      Cố Hàm Ninh nhớ, khi đó Bạch Vũ Hân bĩu môi, thở phì phì : “Mình mới cần đâu! Chân thô như vậy, quá khó nhìn!”




      Vui đùa hồi đó, tại Cố Hàm Ninh nhớ lại lần nữa.




      ra, phải ngay từ đầu Bạch Vũ Hân giày cao gót, ra, ta cũng từng giày sandal trệt bằng phẳng mà ta luôn dè bỉu khinh miệt.




      Cố Hàm Ninh thường giày cao gót, năm bốn màu đều là giày đế bằng, Bạch Vũ Hân từng rất chán ghét : “Giày cao gót là thánh vật của phụ nữ! giày cao gót, phải phụ nữ chân chính!”




      Khi đó, quan hệ của các rất tốt, thường xuyên ngủ chung giường, chỉ nắm lỗ mũi vểnh cao của Bạch Vũ Hân, cười trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy, mình phải phụ nữ chân chính, như cậu mới chính là phụ nữ, phụ nữ trong phụ nữ! Nếu , cậu, làm bạn mình ?”




      Có lẽ bởi vì hôm nay, nên bao lâu sau Bạch Vũ Hân liền mua đôi giày cao gót Micheal mười phân, bắt đầu bộ lắc lư loạng choạng, đến Cố Hàm Ninh cũng phải toát mồ hôi thay ta.




      Nghĩ tới đây, Bạch Vũ Hân đúng là người rất có nghị lực.




      Cho nên, tới mấy ngày, ta có thể đôi giày cao gót Michael mười phân mà vững vàng leo lên leo xuống sáu tầng cầu thang.




      Vì thế, ta có thể ở trước mặt mình kìm nén hơn mười năm, sau đó đến được với gã đàn ông ta thầm mến suốt chục năm trời.




      Cố Hàm Ninh chỉ có thể cảm thấy bằng.




      Trừ Cố Hàm Ninh, phát Bạch Vũ Hân ửng đỏ mặt còn có người khác, là Trần Minh, thấy Bạch Vũ Hân chăm chú nhìn Cao Thần, Trần Minh buồn bã, gắng gượng nặn ra nụ cười.




      “Bạch Vũ Hân, phải cậu muốn giúp sao?”




      Bạch Vũ Hân hồi thần, nhìn Cao Thần cái, rồi mới quay đầu nhìn Trần Minh.




      “Các cậu đều chưa dọn xong sao?”




      “Các cậu muốn tới giúp tụi mình à? tốt quá! Mẹ mình có chuyện về trước, mình buồn phiền đây!” Cao Thần cười với Bạch Vũ Hân, hiển nhiên rất vui vẻ.




      Bạch Vũ Hân càng đỏ mặt hơn, ngẩng đầu, cười : “Dọn dẹp phòng, là việc của con , chúng mình thạo hơn. Hay là mình dọn dẹp cho cậu, cậu mời ăn cơm nha?”




      “Được, nhất trí!”




      “Giường của cậu là cái nào, còn có gì chưa xong?”




      “Giường số 3!” Cao Thần vỗ vỗ cái giường bên cạnh, vừa chỉ chỉ khăn lau mặt bàn.




      Bạch Vũ Hân vội vàng cầm lấy khăn lau, nhìn vali hành lý lộn xộn.




      “Mình lấy nước. Lau qua bàn, ngăn tủ trước.”




      Trần Minh vội vàng túm lấy chậu rửa mặt.




      “Mình đây.”




      “Hì hì, thế váy đẹp của cậu làm sao bây giờ? Có thể bị bẩn ?” Cao Thần chỉ chiếc áo liền váy mới tinh của Bạch Vũ Hân.




      Bạch Vũ Hân cúi đầu nhìn, trong mắt lên tia nỡ, song lúc ngẩng đầu lên vẫn tươi cười ngọt ngào.




      sao, cũng chỉ là cái váy, bị bẩn giặt là được.”




      “Được! Nếu giặt sạch cứ , mình đền cậu cái khác.” Cao Thần cười đáp lại.




      Bạch Vũ Hân đỏ mặt giống như có thể cắt ra máu, ngẩng đầu, cười nhìn Cao Thần.




      Mà ánh mắt Cao Thần lại lướt qua Bạch Vũ hân, nhìn Cố Hàm Ninh.




      Trần Minh cầm khăn mặt từ trong phòng tắm ra, Cố Hàm Ninh dứt khoát quay đầu, tránh ánh mắt của Cao Thần, dựa vào cái thang kim loại màu đen, thấp giọng với Triệu Thừa Dư ở bên cạnh.




      “Hôm nay, cám ơn cậu.”




      Triệu Thừa Dư ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Cố Hàm Ninh, ấp úng trả lời: “ cần cám ơn, nên làm mà…”




      “Cần giúp đỡ ?” Cố Hàm Ninh nín cười, dò hỏi.




      Trong ấn tượng của , Triệu Thừa Dư chưa bao giờ là người hiền khô phản ứng chậm chạp như thế.




      Nhưng biết, lúc này, trong lòng Triệu Thừa Dư có chút thụ sủng nhược kinh (*), bị “niềm vui ngoài ý muốn này” làm chấn động tới mắt trợn tròn.




      [(*)thụ sủng nhược kinh: ý được sủng ái mà lo sợ]




      phải là cậu nằm mơ chứ?




      Bọn họ, chỉ chuyện, còn biết tên nhau, tại, Cố Hàm Ninh còn muốn giúp cậu dọn dẹp lại phòng?









      Bên kia Bạch Vũ Hân giúp Cao Thần lau đến bàn, Cố Hàm Ninh dứt khoát trực tiếp giành lấy khăn lau của Triệu Thừa Dư.




      “Giường cậu lau qua chưa?”




      lau rồi. Còn ngăn tủ và bàn học chưa…” Triệu Thừa Dư cuối cùng cũng tìm về được giọng bình thường, hơi đỏ mặt.




      “Mình giúp cậu lau ngăn tủ nha. Cậu có thể mắc màn lên, nếu buổi tối ngủ ngon giấc đâu. Nhưng mà, màn này cũng sạch lắm, hôm nay muộn quá rồi, trưa mai cậu hẵng tháo ra, ngâm nước xà phòng lát là có thể phơi khô.”




      Cố Hàm Ninh nhìn túi màn còn chưa bóc vỏ để mặt đất, .




      Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu: “Được! Mình mắc màn. Ngày mai mình giặt.”




      Cố Hàm Ninh nhịn xuống chữ “ngoan” suýt nữa bật khỏi môi, nín cười, cẩn thận lau ngăn tủ.




      ________Hết chương 06________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 7: Hận ý



      Phòng ngủ của sinh viên nam, nữ năm nhất đều mới được xây, bốn người phòng, từ cửa vào bên là phòng vệ sinh, vào chỗ giường số 1 và giường số 4 kê sát tường có đặt giá để đồ, phía đều có tủ lớn hai tầng dùng để chứa chăn. Phía dưới còn có khăn và hai cái chậu rửa mặt. Giường chiếu bàn học của mỗi người được lắp đặt tổng thể thành bộ giống y như đúc, phía là giường chiếu, phía dưới là tủ quần áo, giá sách bàn học, mỗi người còn có thêm chiếc ghế gỗ.




      Triệu Thừa Dư để sách lên rồi, chỉ còn tủ quần áo là trống.




      Cố Hàm Ninh cẩn thận lau tủ quần áo xong, lúc này mới lấy quần áo từ trong vali hành lý ở mặt đất ra.




      Triệu Thừa Dư ở giường, mắc màn mà tư tưởng tập trung, Cố Hàm Ninh thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu đồ để chỗ nào, Triệu Thừa Dư thỉnh thoảng nhô đầu ra đáp lại.




      khí hài hòa ấm áp khiến tim Triệu Thừa Dư đập nhanh…




      Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của Cố Hàm Ninh phía dưới, có chút ngây ngốc, đột nhiên tỉnh táo lại, ba bước thành hai bước nhảy xuống giường, tay túm lấy quần áo trong tay Cố Hàm Ninh.




      “Cái này, để mình, mình tự bỏ vào …”




      Triệu Thừa Dư cúi đầu, cầm quần lót trong tay nhét vào góc khuất nhất của tủ quần áo, lúc này mới mải miết bò lên giường lần nữa, Cố Hàm Ninh chỉ có thể nhìn thấy bên tai đỏ bừng của Triệu Thừa Dư, mím môi cười trộm.




      Mất hai tiếng đồng hồ, Cố Hàm Ninh giúp Triệu Thừa Dư thu xếp tương đối ổn thỏa.




      Bạch Vũ Hân bên kia cũng kém, Cao Thần buổi tối mời ăn cơm.




      Bạch Vũ Hân mặt mày hớn hở, có vẻ rất vui sướng.




      Cố Hàm Ninh chỉ cười lạnh trong lòng.




      Kiếp trước, và Bạch Vũ Hân cùng nhau giúp đỡ Cao Thần dọn dẹp, nhưng lại là buổi tối, bởi vì Cố Hàm Ninh đến nhập học muộn, Miêu Miêu và Mạn Mạn trong phòng ngủ đều ra ngoài, ba mẹ Cố Hàm Ninh liền mời Bạch Vũ Hân ăn cơm, sau bữa tối, hai người bọn họ mới đến tìm Trần Minh.




      Mà lần này, bỗng nhiên có thêm bữa tối...




      Cuối cùng, Cao Thần gọi thêm Phạm Ý Mân, ở phòng tầng bốn.




      tới, ba người bọn họ có duyên, cấp ba cùng lớp, đại học cùng trường. Nhất là Triệu Thừa Dư và Cao Thần, chỉ cùng trường, còn cùng ngành, cùng phòng ngủ.




      Hồi năm nhất, dường như ba người bọn họ đều như hình với bóng, cho đến sau năm thứ hai, Cố Hàm Ninh và Cao Thần chính thức đương, nên rất ít khi có thể nhìn thấy bóng dáng Triệu Thừa Dư, chỉ có Phạm Ý Mân ngẫu nhiên ăn cơm cùng bọn họ.




      Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ tất cả đều có nguyên do...




      Địa điểm ăn cơm là nhà hàng Hữu Bằng ở ngoài cổng khu ký túc xá.




      Kiếp trước, nơi đó là cứ điểm của bọn họ.




      là nhà hàng, ra chỉ là quán ăn nho , trang trí đơn giản, giá tiền phù hợp, được sinh viên ưu ái, tầng phòng trang nhã, tầng hai có phòng riêng.




      Đứng ở cửa vào nhà hàng Hữu Bằng, nhìn cảnh tượng quen thuộc, nhất thời Cố Hàm Ninh có chút hoảng hốt…




      Cao Thần kêu gian phòng riêng , Cố Hàm Ninh rửa tay trước, lúc đẩy cửa vào, những người còn lại đều ngồi xuống, lần lượt là Bạch Vũ Hân ngồi cạnh Cao Thần, đối diện là Trần Minh, rót trà cho Bạch Vũ Hân, bên cạnh là Triệu Thừa Dư.




      Phạm Ý Mân còn chưa tới, ghế ngồi còn thừa hai chỗ, ở bên cạnh Cao Thần, ở bên cạnh Triệu Thừa Dư.




      Lúc Cố Hàm Ninh vào, mấy người đồng thời nhìn sang, Cao Thần cười vẫy Cố Hàm Ninh, Cố Hàm Ninh thấy Cao Thần hình như muốn đứng dậy ân cần kéo ghế ngồi bên cạnh, vội vàng bước nhanh ngồi xuống cạnh Triệu Thừa Dư.




      Bạch Vũ Hân nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, sắc mặt bởi vì Cao Thần thỉnh thoảng quay đầu chuyện với Cố Hàm Ninh mà trở nên u ám, giờ dễ nhìn hơn rất nhiều, còn cười cười với Cố Hàm Ninh.




      “Ninh Ninh, cậu thích ăn gì?”




      “Ninh Ninh?” Cao Thần cười nhìn Bạch Vũ Hân chút, lại nhìn Cố Hàm Ninh, “Là nhũ danh sao?”




      “Đúng vậy, bây giờ, phòng ngủ của bọn mình đều gọi nhũ danh, Ninh Ninh, Hân Hân, còn có Miêu Miêu và Mạn Mạn.” Bạch Vũ Hân cười đến mắt cong cong, xem ra rất vui vẻ.




      “Cám ơn.” Cố Hàm Ninh khẽ cảm ơn Triệu Thừa Dư ở bên rót trà cho mình, nâng chén trà lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ Hân, mím môi hơi cười cười.




      “Ninh Ninh, vậy cậu thích ăn cái gì? Bọn mình còn chưa gọi đâu.” Cao Thần cười đến xán lạn, nhìn Cố Hàm Ninh với ánh mắt nhộn nhạo, chuyên chú mà ngầm nóng bỏng.




      “Ngại quá, mình thích nghe người quen gọi nhũ danh của mình. Cậu cứ gọi mình là Cố Hàm Ninh .” Cố Hàm Ninh trả lời thẳng thắn vô tư, ý tứ rất ràng.




      Nghe vậy, Cao Thần tươi cười cuối cùng cứng đờ, Bạch Vũ Hân cũng lộ vẻ kinh ngạc, lập tức thu lại, dần dần tỏ vẻ mừng rỡ.




      và Bạch Vũ Hân là chung phòng, cùng Miêu Miêu, Mạn Mạn đều gọi nhũ danh của nhau, cũng thể đối xử khác biệt với Bạch Vũ Hân. Hôm nay là lần đầu tiên các gặp mặt, và Bạch Vũ Hân lại là đồng hương, theo lý mà hẳn phải thân thiết hơn chút, kiếp trước quả quan hệ của với Bạch Vũ Hân đúng là thân thiết gắn bó hơn so với Miêu Miêu, Mạn Mạn.




      Nhưng với Cao Thần, trước giờ đều có ý định cho gã thêm cơ hội thân cận.




      Kiếp trước, gã theo Bạch Vũ Hân gọi là “Ninh Ninh”, lần đầu tiên nghe thấy nhũ danh bật ra từ trong môi mỏng xinh đẹp của Cao Thần, tim cũng từng dần dần tăng tốc, mặt đỏ bừng.




      Nhưng, tại, chỉ cảm thấy ghê tởm.




      Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cao Thần, rất cố gắng, mới có thể áp chế được hận ý tuôn ra!




      Nếu như , lúc ấy, Bạch Vũ Hân đẩy chỉ là hành động vô tâm, Cao Thần cố ý chậm trễ cơ hội cứu , lại là cố tình.




      Bạch Vũ Hân, tuy hai người bọn họ có hơn mười năm tình bạn, nhưng ở trong lòng Bạch Vũ Hân, các chính là tình địch, tuy vô tình, nhưng dù sao miễn cưỡng cũng có thể coi là lý do.




      chán ghét Bạch Vũ Hân, nhưng có hận ý mãnh liệt như vậy.




      Nhưng còn Cao Thần? Bọn họ là người gần gũi nhất, hiểu nhau nhất, nhiều năm vợ chồng cùng giường chung gối, cho rằng, hai người tay trắng làm nên nghiệp, có thêm phần chân tình cùng chung hoạn nạn.




      Buồn cười chính là, đôi vợ chồng gương mẫu trong giới thương nhân thành phố S này, cũng giả dối vô tình tàn nhẫn đến cực điểm.




      Cao Thần! có lý do gì mà đối xử với tôi như vậy?




      Cuối kiếp trước, Cố Hàm Ninh vẫn muốn chất vấn Cao Thần, rốt cuộc lương tâm gã ở chỗ nào?




      Nhưng bây giờ gặp lại, phải chất vấn sao đây?




      Cố Hàm Ninh cúi đầu, nhìn chằm chằm nước trà xanh trong chén, thu lại lạnh lùng trong mắt. Gò má trắng nõn, dưới ánh đèn vàng ấm nổi lên tầng ánh sáng ôn nhu, giống như có chút ngượng ngùng căng thẳng.




      Cao Thần từ trong kinh ngạc và lúng túng phục hồi lại tinh thần, nét mặt lộ vẻ tươi cười xán lạn như bình thường, như có chút khúc mắc nào.




      “Được, mình gọi cậu là Cố Hàm Ninh, chờ đến lúc cậu cảm thấy chúng ta đủ quen, lại cho phép mình sửa xưng hô sau.”




      Cao Thần đáp lại rất săn sóc, rất bao dung. Phần săn sóc này, phần bao dung này, lại khiến cho tin tưởng mặt Bạch Vũ Hân dần dần biến mất, cũng làm cho vẻ mặt của Triệu Thừa Dư vốn bình thường trở nên u ám.




      Cố Hàm Ninh lại có tâm tình nhận săn sóc và bao dung kia của Cao Thần, chỉ yên lặng nhấp ngụm trà, quyết định bỏ qua đề tài này.




      Kiếp này, còn có thể có lúc để Cao Thần gọi là “Ninh Ninh” thêm lần sao?




      Mắt thấy khí có chút tẻ nhạt, Bạch Vũ Hân vội vàng cười mở miệng hỏi:




      “Buổi sáng ngày mai là nhận sách mới đúng ?”




      “Hình như sáng ngày mai còn phải kiểm tra sức khỏe nữa.” Cao Thần rời mắt khỏi Cố Hàm Ninh, cười đáp lại, “Sách mới có vẻ rất nhiều, muốn bọn mình tới giúp đỡ ?”




      “Đúng nha, phòng cậu ở tận tầng sáu, để mình tới giúp cậu chuyển .” Trần Minh vội vàng với Bạch Vũ Hân.




      Bạch Vũ Hân nhìn Cao Thần, cười gật đầu: “Vậy tốt quá. Hôm nay chỉ mang hành lý lên thôi, khiến mình mệt muốn chết rồi. Tầng sáu cũng quá cao, nghĩ tới tương lai bốn năm mỗi ngày đều phải xách phích nước bò bốn tầng, mình cảm thấy sợ hãi.”




      Bạch Vũ Hân hơi nhíu mi lại, bộ dáng ôm lấy ngực, nhìn quả khiến người ta thương hại.




      Cố Hàm Ninh chỉ nhấc chén trà, che môi cười lạnh, yên lặng tham gia.




      “Thế… ngày mai, mình cũng tới giúp cậu chuyển sách nhé…” giọng cực vang lên bên tai Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh hơi giật mình, mới phản ứng lại, đây là Triệu Thừa Dư với mình.




      nghiêng đầu thấy đôi mắt đen láy của Triệu Thừa Dư nhìn mình, thấy mình quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Cố Hàm Ninh tinh tế phát , lỗ tai Triệu Thừa Dư lại đỏ dần lên, tầm mắt cũng rời đến chén trà trong tay.




      Triệu Thừa Dư như vậy, khiến Cố Hàm Ninh đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đùa cậu ta…




      Giống như dòng suối trong vắt, nhàng rửa sạch đáy lòng đen tối ánh sáng của , mang đến luồng hơi thở khiến người ta yên lòng.




      “Được thôi.” Cố Hàm Ninh cũng giọng đáp, xong liền quay đầu cắn môi dưới, nhịn xuống khóe môi hơi cong lên, cũng đồng thời bỏ lỡ ánh mắt đột sáng lên của Triệu Thừa Dư.




      Đề tài tạm chấm dứt sau khi Phạm Ý Mân vào.




      Mọi người đều là tân sinh viên, cũng chưa quen thuộc nhà hàng này, nên dứt khoát để Cao Thần làm chủ, gọi mấy món ăn nổi danh của quán.




      Chờ món ăn nóng lên được bày lên, Phạm Ý Mân vung đôi đũa trong tay, cười hô:




      “Ha ha, hôm nay là ngày tốt như vậy, thế nào cũng phải kỷ niệm chút. Muốn kỷ niệm, có rượu sao mà được?”




      Cao Thần nở nụ cười.




      “Tùy cậu, dù sao hôm nay mình mời khách. Cậu muốn uống rượu gì? Rượu đỏ, rượu trắng, hay rượu Thiệu Hưng?”




      “Hì hì, bia , bia nhạt.” Phạm Ý Mân giọng .




      Gần đây, bia có loại có độ cồn thấp, Cố An Quốc từng mua mấy chai, về nhà thưởng thức, làm hỏng miệng, chỉ hương vị quá nhạt, mùi vị gì.




      Mọi người nghe vậy liền cười ha ha, nhưng mà, tất cả đều là sinh viên chưa từng uống rượu, nên cuối cùng, chỉ gọi mấy chai bia nhạt Tây Hồ, mùi vị.




      Tất cả mọi người đều hăng hái, Cố Hàm Ninh cũng chuẩn bị hùa theo uống vài cốc, chỉ là bia nhạt thôi, độ cồn đáng kể.




      Cốc thứ nhất rót đầy, Cao Thần đứng dậy, nâng cốc cao.




      “Nào, cốc thứ nhất, chúc mọi người mở ra cuộc sống đại học tốt đẹp, sôi động, hạnh phúc.”




      Tuy chưa tới thời gian học tập gian khổ, nhưng dưới áp lực thi cử chồng chất, đại học cũng là nơi học sinh mơ ước tha thiết, bây giờ, bước tiến vào, hưng phấn của mọi người, nghĩ cũng đủ biết.




      Dù Cố Hàm Ninh sớm trải qua lần, lại vẫn tràn ngập hưng vấn và chờ đợi lặp lại cuộc sống vườn trường.




      “Cạn ly!” Mọi người vô cùng vui vẻ đứng dậy nâng cốc, từng cốc chạm vào, ngửa đầu uống cạn.




      Chờ khi cốc đầu xuống bụng, Cố Hàm Ninh lập tức hối hận.




      ________Hết chương 07________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 8: Ngà ngà say



      Mọi người vui vẻ cạn ly, nhưng Cố Hàm Ninh vừa nuốt cốc đầu tiên xuống bụng, lập tức hối hận!




      ra Cố Hàm Ninh chẳng hề thích uống rượu ở bên ngoài, chỉ là xã giao thể tránh, sau đó tửu lượng của cũng dần dần tăng lên, tuy chưa chắc lợi hại, nhưng cũng rất ít khi say.




      Cho nên, Cố Hàm Ninh cho rằng với tửu lượng của mình, đủ ứng phó với mấy tên sinh viên này, đây là bia nhạt nha!




      Nhưng quên mất, cũng từng có lúc “ chén say”!




      lúc này, chính là hồi dính giọt rượu đấy!




      Cố Hàm Ninh cảm thấy chất lỏng man mát từ thực quản chảy vào trong dạ dày, cảm giác say ngà ngà từ từ dâng lên mắt.




      Cố Hàm Ninh cười khổ trong lòng: ngờ người uống ngàn cốc cũng say như , lại có khi chỉ cần giọt rượu liền say thế này!




      “Hì hì, mỹ nữ, nhìn tư thế uống rượu của cậu, là mình liền biết gặp được bạn rượu rồi! Nào nào nào, mình rót đầy cho cậu! Hôm nay cuối cùng cũng thoát ly khỏi ma trảo của thái hậu nhà mình, chúng ta say về!”




      Cố Hàm Ninh nào dám uống tiếp, thấy Phạm Ý Mân bên cạnh lại vô cùng nhiệt tình rót đầy cho mình cốc nữa, liền vội chống bàn, từ từ đứng dậy.




      “Mình toilet.”




      Cố Hàm Ninh cố gắng duy trì nụ cười yếu ớt mặt, thăng bằng bước , ra khỏi cửa phòng, vội vàng dựa vào vách tường hành lang nghỉ ngơi lát rồi mới nửa dựa vào tường, từ từ đến toilet.




      Đứng trước bồn rửa tay, hai tay Cố Hàm Ninh chống bàn đá cẩm thạch, ngơ ngẩn nhìn trẻ tuổi gò má đỏ bừng, cặp mắt như nước trong gương, tâm tình khỏi ảm đạm…




      “Cậu... sao chứ?”




      tiếng hỏi lo lắng vang lên phía sau, Cố Hàm Ninh quay đầu lại, chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn vào trong gương, ra đó là cậu nhóc dần nhạt nhòa trong trí nhớ của , hôm nay lại từ từ trở nên nét, mím môi cười cười, giọng trầm thấp hơn so với bình thường rất nhiều.




      sao.”




      Triệu Thừa Dư hơi cau mày, nhìn đứng trước bồn rửa tay vẫn nhúc nhích, trong lòng rất lo lắng, do dự nhìn nhìn lại rất nhiều lần mới rời mắt vào phòng “MEN’s” bên cạnh.




      Triệu Thừa Dư tới rồi chợt ngẩn người, bởi vì Cố Hàm Ninh vẫn duy trì động tác lúc nãy, chỉ cúi thấp đầu.




      Cổ trắng ở dưới ánh đèn màu vàng, lên vầng sáng ấm áp, khiến vẻ trắng mịn càng thêm xinh đẹp, mái tóc dài đen bóng sạch được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, mềm mại che khuất hơn nửa cổ, hai màu trắng đen ràng, khiến cho làn da trắng nõn càng thêm mịn màng, làm người ta muốn khẽ chạm vào!




      Triệu Thừa Dư bị ý tưởng trong lòng làm cho giật mình, vội vàng nhìn chằm chằm gạch men sứ dưới chân, nỗ lực kìm nén bối rối ở đáy lòng.




      ra, thấy người, càng thêm gian nan so với lúc thấy …




      Ngẩng đầu lên lần nữa, tim miễn cưỡng đập ổn định, Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Hàm Ninh, mặt thoáng qua chút lo lắng.




      “Này, cậu sao chứ?” Nhịn được vẫn là mở miệng hỏi.




      Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, híp đôi mắt dài lại, khuôn mặt mịn màng đỏ ửng, tăng thêm mấy phần quyến rũ.




      Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy mặt hồng tim đập nhanh, nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, nên lời.




      Cố Hàm Ninh híp mắt, cuối cùng thấy là Triệu Thừa Dư, trong đầu choáng váng lại càng mãnh liệt hơn, quay đầu lại, mở vòi nước, cúi mặt xuống, đưa tay ra sức tát nước lạnh lên mặt, cho đến khi trán, hai bên tóc mai đều ướt đẫm, lúc này mới cảm thấy đầu tỉnh táo ít.




      Xoay người, Cố Hàm Ninh vậy mà lại thấy Triệu Thừa Dư dựa vào tường đỏ bừng mặt, giống như cũng uống ít rượu, biết cậu là lo lắng cho mình, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, hơi lảo đảo tới.




      “Triệu Thừa Dư, mình sao, chỉ là hơi váng đầu thôi.”




      Triệu Thừa Dư quýnh lên, nhìn chằm chằm vào gò má xinh đẹp cách mình ngày càng gần, tức miệng đắng lưỡi khô.




      Đây là câu dài nhất mà Cố Hàm Ninh với cậu!




      ra, Cố Hàm Ninh uống rượu, lại dễ thương như vậy…




      Cố Hàm Ninh vốn muốn đến trước mặt Triệu Thừa Dư, ai ngờ bước thế nào, đột nhiên hẫng, cẩn thận liền vấp cái, lao thẳng vào trong lòng Triệu Thừa Dư, chỉ cảm thấy tay mình chạm vào cái gì đó ấm áp, miễn cưỡng muốn đứng thẳng, thân thể lại mềm oặt trượt xuống dưới.




      Khoảnh khắc thân thể mềm mại mảnh khảnh của Cố Hàm Ninh nhào vào trong lòng mình, Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy tim mình giống ngừng đập rồi, hô hấp cũng dừng lại, trong đầu trống rỗng, giây lát biết làm gì, cho đến khi thân thể Cố Hàm Ninh trong ngực trượt xuống, cậu mới đỏ mặt tới tận mang tai, đưa tay vội ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực.




      Hơi thở mang hương thơm ngát của Cố Hàm Ninh quẩn quanh Triệu Thừa Dư, gần sát như vậy khiến cậu gần như ngại thở! Trống ngực đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.




      Triệu Thừa Dư run rẩy tay, khỏi cúi đầu, di làn môi, chạm lên đỉnh đầu đen nhánh trước mắt.




      Lần đầu tiên, cậu hi vọng rằng, thời gian cứ thế ngừng trôi!




      Trong nháy mắt Cố Hàm Ninh nhào về phía Triệu Thừa Dư, đầu óc có chút choáng váng, cho đến khi tay chạm vào vạt áo sơ mi trước ngực Triệu Thừa Dư, mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đúng lúc đó người lại mềm oặt, chịu nghe đầu chỉ huy, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống, may mắn có Triệu Thừa Dư đỡ, mới ngăn được tình trạng đặt mông ngồi đất đáng xấu hổ của .




      Cố Hàm Ninh phục hồi lại tinh thần, muốn cảm ơn, lại đột nhiên phát , tư thế bây giờ của hai người bọn họ, là quá mập mờ!




      Cố Hàm Ninh tức nghẹn lời, nằm ở trong lòng Triệu Thừa Dư, cứng đờ, dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Triệu Thừa Dư, hít sâu hơi, giống như hít vào đều là mùi xà bông thơm ngát nhàn nhạt người Triệu Thừa Dư.




      khó ngửi chút nào...




      Chỉ là, có chút xấu hổ...




      Triệu Thừa Dư như ngây dại, nhúc nhích. Cố Hàm Ninh nghe bên tai tiếng tim đập kịch liệt, chui đầu vào trong lòng Triệu Thừa Dư, hơi thở nóng rực phả đỉnh đầu , mang đến trận choáng váng.




      Cho đến khi hết choáng váng, mặt Cố Hàm Ninh lại thêm tầng đỏ ửng khác với vừa rồi, tim đập dường như cũng dần tăng tốc.




      Cảm giác như thế, giống như mang theo chút cảm xúc quen thuộc khiến người ta say mê.




      Lúc trước, khi đối mặt với Cao Thần, cũng từng có cảm giác tương tự!




      Cố Hàm Ninh đột nhiên kinh hãi, tỉnh táo lại, cúi đầu, hai tay để ở ngực Triệu Thừa Dư nhàng đẩy cái.




      Triệu Thừa Dư cảm giác được ngực bị đẩy, lập tức phục hồi lại tinh thần, cuống quýt buông tay ra, lúng túng dám nhìn Cố Hàm Ninh.




      “Cảm ơn.” Cố Hàm Ninh rũ mắt xuống, giọng , xoay người, trong mắt lên tia áy náy, đối với Triệu Thừa Dư kiếp trước, cũng như kiếp này …




      Sau khi tỉnh lại lần nữa, có lúc nghĩ đến chàng trai trong trí nhớ, cùng với người đàn ông cao lớn tuấn trưởng thành nhìn thấy ở thời khắc cuối cùng kia.




      từng, phẫn hận nghĩ tới, kiếp này, phải cách xa Cao Thần, Bạch Vũ Hân, cùng những người có liên quan đến kiếp trước bi thảm của , từng nghĩ, né tránh toàn bộ, nhưng tất cả lạnh lùng đều dễ dàng sụp đổ khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của chàng trai này…




      Mặc dù chưa từng cẩn thận suy nghĩ về quá khứ của mình và cậu, nhưng tương lai, có lẽ thể nghi ngờ, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều cảm thấy đau lòng cho chàng trai luôn hoặc xa hoặc gần, ở góc khuất lặng lẽ bảo vệ mình…




      Kiếp trước, đến cuối cùng mới vụn vặt biết được tình cảm chôn sâu của cậu, mà hề biết , nhiều năm bảo vệ như vậy, đáy lòng cậu bao giờ từng chờ mong ?




      Có lẽ có, nhưng chờ tới được lại chính là tuyệt vọng. Nếu như vậy, thà mong rằng cậu chưa từng chờ mong…




      Mặc kệ thế nào, tại, những điều này còn chưa đủ…




      Có kinh nghiệm sai lần, có Cao Thần làm ví dụ, còn là tuổi trẻ chân nữa, giật mình quay đầu, mới hiểu được, im lặng bảo vệ mới là đáng tin nhất!




      Kiếp trước, Cao Thần đẹp trai như ánh mặt trời, xứng đáng là hoàng tử trong trường, thành tích xuất sắc, thể thao nổi bật, có tài ăn , luôn để lại ấn tượng quan tâm ôn nhu lãng mạn, tuổi trẻ ngây thơ, có mấy ai có thể tránh được.




      Là hoàng tử bạch mã trong lòng nhiều nữ sinh như vây, nhưng người đó lại chỉ nhìn thấy mình mình, dành tất cả tình lãng mạn ôn nhu cho mình, trong giây phút đó, mỗi đều cho rằng mình là công chúa!




      Mà, kết thúc của chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa luôn trải qua cuộc sống hạnh phúc!




      Kiếp trước, đọc nhiều lắm, nghe cũng nhiều, lại tự giữ cho mình phần câu chuyện cổ tích ở dưới đáy lòng, bởi vì cho rằng cho dù người toàn thế giới đều tin tưởng chuyện cổ tích, nhưng còn có Cao Thần…




      ra, đến cuối cùng, trừ ba mẹ, ra sớm còn gì cả…




      Triệu Thừa Dư, cậu, có phải là cổ tích biến mất tại nơi hẻo lánh, khiến tôi cẩn thận nên chợt bỏ qua ?




      Trái tim mệt mỏi...




      nghĩ, có lẽ mình nên để trái tim nghỉ ngơi chút, từ chối, ngăng cản, thuận theo tự nhiên .




      Có lẽ, Triệu Thừa Dư có thể chữa khỏi vết thương trong lòng cho mình...




      Cố Hàm Ninh mơ hồ, yên lặng trở về phòng riêng.




      Triệu Thừa Dư ở phía sau, dựa vào vách tường kiên cố, ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, trong lòng cũng hốt hoảng.




      Vừa nãy, cậu làm giấc mộng đẹp ngày nhớ đêm mong sao?




      Trở về phòng, đương nhiên Cố Hàm Ninh dám uống rượu nữa, sợ uống tiếp, mình làm sao trở về phòng ngủ được, sau khi liên tục xua tay, Cao Thần lên tiếng, rốt cuộc mọi người cũng miễn rượu cho Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh gọi người phục vụ mang nước đun sôi để nguội lên, chậm rãi nhấp vài ngụm, cuối cùng cũng tỉnh lại.




      Qua lúc lâu, Triệu Thừa mới cúi đầu tới, mặt vẫn đỏ bừng, Cố Hàm Ninh nghiêng đầu nhìn cậu cái, cũng , rốt cuộc cậu là vì uống quá nhiều, hay là vì nguyên nhân khác…




      Cố Hàm Ninh uống vài ngụm nước lọc, thấy những người khác vẫn còn hăng hái, bèn dứt khoát gọi phần cơm cho mình.




      “Ngại quá, mình đói bụng, ăn cơm trước, các cậu cứ tiếp tục, đừng vì mình mà mất hứng.”




      Cố Hàm Ninh hơi kén ăn chút, năm đó, những ngày đầu tiên mới tới đại học Z, vẫn ăn quen, có lúc trở về nhà chuyến, liền túi lớn túi cầm theo ít món ăn mẹ làm mang về trường, chẳng qua là mệt đến ngất ngư.




      Chọn mấy thứ mình thích ăn, Cố Hàm Ninh từ từ ăn cơm, lúc lâu mới phát , những món vừa rồi mình hay gắp nhiều, đĩa quay luôn ngừng ở trước mặt mình.




      Cố Hàm Ninh ngước mắt lên, thấy Triệu Thừa Dư bên cạnh lại chuyển món thịt lợn Tiền Giang kia đến trước mặt, sau đó mới bưng chén rượu, khẽ nhấp cái.




      Cố Hàm Ninh trong lòng thấy ấm áp, gắp miếng thịt lợn, cúi đầu, nhai kỹ.




      Thịt lợn chế biến ngon miệng, cùng cơm trắng, quả là dễ ăn cùng nhau nhất!




      ________Hết chương 08________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :