1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 84: Niềm vui


      Ba Triệu Vĩ Đình của Triệu Thừa Dư là hiệu trưởng của đại học N, mẹ Lâm Nguyệt là quản lý trưởng của thư viện thành phố N. Ngày xưa ở thành phố N, Triệu Vĩ Đình chỉ là giảng viên bình thường, Lâm Nguyệt cũng chỉ là nhân viên quản lý bình thường làm trong thư viện, Triệu Vĩ Đình có thời gian rảnh đều chạy đến thư viện, sau thời gian qua lại hai người cảm đều thấy vừa ý nhau. Triệu Thừa Dư , hai ngươi quen biết mến nhau rất lãng mạn. Nhưng Cố Hàm Ninh nhìn ba mẹ nhà họ Triệu đeo kính đen tỏ vẻ nghiêm túc trước mặt, thể tượng tưởng được bọn họ lãng mạn thế nào, nhưng mà đây phải điều quan trọng, quan trọng là… hôm nay, phải biểu người khéo léo, trang nhã, để lại ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên này trong mắt ba mẹ của Triệu Thừa Dư.




      Cố Hàm Ninh vừa vào cửa thấy Triệu Vĩ Đình đeo tạp dề, tay còn cầm cái xẻng xào, Lâm Nguyệt cũng đeo tạp dề, nhưng tay lại sạch , thấy Cố Hàm Ninh vào cửa, hai người chỉ đơn giản gật đầu: “Ừ. Mau ngồi xuống trước .” xong, Triệu Vĩ Đình lại nghiêm mặt, lần nữa vào bếp, Lâm Nguyệt cũng chỉ gật đầu, lên tiếng: “Thừa Dư, con pha trà ”, liền vào theo.




      “Thấy chưa, ba mẹ rất thích em đó.” Triệu Thừa Dư cười, giọng chỉ chỉ phòng bếp.




      “Ách, nhìn đâu ra thế?” Cố Hàm Ninh kinh ngạc, hiểu từ đâu mà Triệu Thừa Dư rút ra kết luận này.




      “Em xem, ba mẹ đều từ phòng bếp ra để chào đón em, phải chứng minh họ thực chờ mong em đến sao?” Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh ngồi xuống phòng khách, trong mắt đượm ý cười.




      Cố Hàm Ninh quan sát hai bóng dáng bận rộn trong bếp, trong lòng gật đầu, hình như cũng có lý.




      Cơm trưa rất thịnh soạn, Cố Hàm Ninh thực nghĩ tới, ba của Triệu Thừa Dư nhìn nghiêm túc như vậy, mà lại là cao thủ nấu ăn, tay nghề còn cao hơn mẹ , hơn nữa thức ăn bàn hầu như đều là những món mà thích ăn. Quả nhiên ở nhà họ Triệu tồn tại quy tắc “quân tử xa nhà bếp”, Cố Hàm Ninh hơi nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Thừa Dư. mím môi cười , trong lòng tính toán, có nên thử xem TriệuThừa Dư có di truyền tay nghề của bố .




      Cha mẹ của Triệu Thừa Dư nhiều lắm, Cố Hàm Ninh nghĩ đây là truyền thống “ăn ”, cho nên cũng vùi đầu vào ăn cơm, nhưng dần dần phát , nếu ăn món nào nhiều hơn chút mẹ Lâm Nguyệt thản nhiên đẩy đĩa đồ ăn đó đến gần hơn chút. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt cúi đầu ăn, trong lòng cảm động, lại nghiêng đầu nhìn thấy Triệu Thừa Dư cười nhìn mình, cũng khỏi nở nụ cười ngọt ngào đáp lại , trong lòng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.




      Tuy rằng rất ít , nhưng lại rất săn sóc. Cố Hàm Ninh phát , mình bắt đầu thích cha mẹ của Triệu Thừa Dư rồi.




      Bởi vì Triệu Vĩ Đình và Lâm Nguyệt còn có tiệc buổi tối, cho nên sau khi ăn cơm xong Trệu Thừa Dư đưa Cố Hàm Ninh về nhà. Khi Cố Hàm Ninh vừa mở cửa ra thấy ba mình ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, xem tờ báo đọc từ lúc sáng, vừa nghe tiếng động, hạ thấp tờ báo xuống: “ về rồi.”




      Tuy chỉ là câu ngắn ngủi nhưng Cố Hàm Ninh phát tâm trạng ba mình tốt hơn nhiều, trong lòng cười thầm, hẳn là ba sợ mình về trễ, nhưng giờ mới rưỡi chiều thôi nha, cho nên ba mình ngủ trưa mà lại đợi cửa?




      “Cháu chào chú.” Triệu Thừa Dư vào cửa, lễ phép chào hỏi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì coi câu “về sớm chút” hồi sáng của chú Cố như gió thổi bên tai.




      “Ừ, về sớm thế.” Cố An Quốc gật đầu, buông tờ báo xuống: “Ở lại ăn cơm tối !”




      “Vâng.” Triệu Thừa Dư từ chối, gật đầu cười.




      Cố An Quốc hơi ngừng lại, rồi bắt đầu lên tầng ngủ trưa.




      Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư nhìn nhau cười, nắm tay cùng lên tầng.




      Nghĩ đến ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm của Cố An Quốc lúc bình thường, và ánh nhìn thản nhiên thoáng qua vừa rồi, trong lòng Triệu Thừa Dư có chút thận trọng, ôm Cố Hàm Ninh giọng thở dài: “Ai, bị chú nhìn, cũng dám động tay động chân.”




      Cố Hàm Ninh bật cười, ôm thắt lưng Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu nhìn cười tủm tỉm: “Ba em là biết bụng ý xấu.”




      Triệu Thừa Dư nghe vậy liền hơi nhướn mày, cong khóe môi lên, buông Cố Hàm Ninh ra, vén áo mình lên: “Em có muốn kiểm tra xem hôm nay có mang bụng ý xấu ?” xong kéo tay Cố Hàm Ninh vào trong áo, ấn vào bụng , xúc cảm lành lạnh khiến nhàng run lên.




      Cố Hàm Ninh cười hì hì, dứt khoát áp cả tay còn lại vào bụng , xúc cảm ấm áp khiến thoải mái híp mắt lại: “ ấm áp.”




      Triệu Thừa Dư bật cười, kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu hôn : “Chỉ cần em tiếng, sẵn sàng làm túi chườm nóng của em, em muốn ấm chỗ nào ấm chỗ đó!”




      Cố Hàm Ninh cười tủm tỉm, hai tay đặt ở bụng Triệu Thừa Dư bắt đầu gãi, nhéo, tấm tắc khen ngợi: “vừa trơn vừa căng.”




      Triệu Thừa Dư tươi cười chợt tắt, híp mắt lại, nguy hiểm cúi đầu xuống, đôi môi mỏng cách Cố Hàm Ninh quá centimet, phun ra hơi thở nặng nề phả vào mặt : “Biết nhịn được, còn chọc ?”




      Cố Hàm Ninh cũng định trêu chọc nữa, ngoan ngoãn lùi ra khoảng cách an toàn, nhưng bờ môi mềm mại bị bao phủ, cánh tay ôm eo mình siết lại, bây giờ dính sát vào lồng ngực của Triệu Thừa Dư.




      Đường cong lung linh áp sát khe ở trong lòng khiến Triệu Thừa Dư khỏi than tiếng mơ hồ mà kiềm chế từ trong cổ họng, ôm chặt hơn, càng ngày càng sít sao, tìm kiếm triệt để hơn.




      Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy lòng mình dâng lên luồng nóng rực, yếu đuối rúc vào người Triệu Thừa Dư, môi răng khẽ mở, dáng vẻ hiền lành như càng khiến Triệu Thừa Dư thêm kích động.




      Đến khi hai bên sắp thở nổi, Triệu Thừa Dư mới ngẩng đầu, đè nén từng trận nóng rực, nhẫn nhịn hôn tiếp lên đôi môi mềm mại và đỏ hồng trước mắt, lưu luyến thôi. Xúc cảm về đôi tay bé dưới lớp quần áo dưới bụng lúc này ràng bị phóng đại, dù hề động đậy, cũng mang đến luồng *, khó khăn động đậy, hô hấp lại thêm nặng nề.




      Cố Hàm Ninh khép hờ mắt, khẽ nhếch khóe môi, nén nhịn xúc cảm khác thường dưới bụng, cũng dám động đậy nữa, sợ đánh tan tự kiềm chế còn mấy của Triệu Thừa Dư.




      Nhìn Triệu Thừa Dư vất vả kiềm chế, ra cảm động trong lòng Cố Hàm Ninh áp đảo, còn ràng hơn chua xót trong thân thể.




      Đợi Triệu Thừa Dư ổn định lại hô hấp, Cố Hàm Ninh cẩn thận rút cánh tay mình ra, ngoan ngoãn để ở hai bên eo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tối tăm của Triệu Thừa Dư, gác lại đề nghị nghỉ trưa vốn có, quyết định chuyển đề tài mới: “ muốn xem phim ?”




      Phòng của Cố Hàm Ninh to, TV cũng to, hơn nữa còn lắp đặt internet TV, coi phim rất đẹp, nhưng mà khoảng hai mươi phút sau, cảm thấy lựa chọn của mình càng chính xác.




      Bộ phim mà Hàm Ninh chọn, hai người họ đều chưa từng xem. Phim tình nước ngoài, ốm ấp hôn nhau cũng chỉ là chuyện bình thường, Triệu Thừa Dư cũng chỉ nắm tay nhàng vuốt ve. Đợi cho đến khi nam nữ diễn viên bắt đầu quay cuồng giường, từng chiếc quần áo bị ném xuống giường, từng mảng trắng như tuyết nhấp nhô giữa giường và chăn, Cố Hàm Ninh cảm nhận được, bầu khí trong phòng bắt đầu nóng lên, hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc giường để cho thoải mái mà làm rất to của mình, lại quay đầu thấy Triệu Thừa Dư nghiêng đầu nhìn mình, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra tia sáng.




      Cố Hàm Ninh nghĩ chắc đó là tia sáng của con sói.




      “Hàm Ninh……” Triệu Thừa Dư ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Hàm Ninh, mặt càng ngày càng tiến gần, “Em cố ý chọn bộ phim này phải ?”




      Cố Hàm Ninh lắc đầu, lần này vô tội: “ có. Em chưa xem bộ phim này bao giờ.”




      “Ừ.” Triệu Thừa Dư chỉ gật đầu, thanh khàn khàn trầm thấp mang theo chút từ tính, Cố Hàm Ninh nghe được đáy lòng nhảy dựng lên, trong phòng có điều hòa, nhưng cảm thấy nhiệt độ nóng lên.




      “Ai, bây giờ làm sao đây?” Triệu Thừa Dư thấp giọng thở dài, nắm tay Cố Hàm Ninh, đặt ở môi của mình, hôn từng ngón từng ngón , nhìn Cố Hàm Ninh chăm chú, rời khỏi giây.




      Cố Hàm Ninh ho , cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên: “ thích xem sao? Có muốn đổi phim khác ?”




      cần…” Triệu Thừa Dư cúi đầu, đôi môi nóng bỏng từ tay Cố Hàm Ninh, chậm rãi di chuyển lên môi, pha chút nhẫn, hôn chút lại chút: “Em phải làm sao bây giờ?”




      Cố Hàm Ninh cứng đờ, mở to hai mắt. Tay bị Triệu Thừa Dư nắm, từ từ di chuyển xuống dưới, nhàng đặt lên nơi sớm biến dạng. Cổ họng Triệu Thừa Dư phát tiếng than như khổ sở lại vui sướng, phả ra hơi thở vô cùng nôn nóng, tay đè xuống, cách lớp vải càng thêm gần kề cái nóng rực khó nhịn dưới dẫn dắt của




      Nửa giờ sau, Cố Hàm Ninh thấy tay mình mỏi đến mức thể nhấc lên nổi, cắn răng, ngẩng đầu hạ giọng : “có ổn ?”




      “Ừ.” Triệu Thừa Dư tựa người ghế sô pha đôi, đầu ngẩng cao, hơi nhắm mắt, tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của , kiềm chế từng đợt kích thích.




      “Tay em đau rồi.” Cố Hàm Ninh chu môi, nũng nịu: “Thực ra, em sao…”




      “Như vậy…cũng được rồi…” Triệu Thừa Dư thở mạnh, giọng phát ra cũng pha lẫn hơi thở động tình nồng đậm. Cố Hàm Ninh nghe cũng cảm thấy bản thân dâng lên luồng khô nóng, cắn răng, động tác nhanh hơn, mãi đến khi Triệu Thừa Dư nén được, cổ họng phát ra tiếng than nặng nề, cả người run lên, cánh tay chậm rãi buông xuống dưới.




      Cố Hàm Ninh cũng phát ra tiếng kêu : “Ai da, sao trước tiếng! Qủy chán ghét! đáng ghét!”




      Cố Hàm Ninh tức giận, dùng sức lau chùi chất lỏng sền sệt màu trắng dính tay, mặt: “đáng ghét” Cố Hàm Ninh chỉ ngón tay, chọc nhát vào bộ phận mềm nhũn kia, lúc này mới chạy nhanh vào phòng tắm rửa ráy.




      Triệu Thừa Dư vào phòng tắm, nhìn thấy Cố Hàm Ninh nhíu mi rửa ráy, cong khóe môi lên, nhàng ôm từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên trán , Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, dùng khủy tay đẩy Triệu Thừa Dư dán vào mình ra.




      Triệu Thừa Dư cười khẽ, hơi thở sung sướng nhàng thổi vào tai Cố Hàm Ninh, mang đến luồng nóng rực chưa tiêu tan: “Nếu giúp rửa ? Hơi dính.”




      Cố Hàm Ninh dừng chút, đỏ mặt, quay đầu trừng : “Tự mình rửa .”




      “Được rồi.” Triệu Thừa Dư lùi bước ra sau, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Hôm nay thế là được lắm rồi, lần sau, em giúp rửa nhá.”




      Qua lần này, Triệu Thừa Dư lòng cảm thấy khám phá ra niềm lý thú mới, kể ra cũng thú vị.




      “Xí” Cố Hàm Ninh đáp trả.




      ________ Hết chương 84 ________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 85: Đối chọi


      Cố Hàm Ninh trong lòng giọng thở dài, bắt đầu hối hận vì xúc động mà nhận lời Triệu Thừa Dư, hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra tia cười nhạt, thoạt nhìn rất lễ phép lịch , ra trong lòng bắt đầu cảm thấy bực bội. ngồi sô pha đôi, Lỗ Tĩnh Nhã ngay ngắn ngồi đối diện , kinh hãi lúc vừa gặp biến mất, ta ngồi bên, bóc vỏ quýt, thoạt nhìn thảnh thơi hơn so với Cố Hàm Ninh.




      Cũng phải, Lỗ Tĩnh Nhã thường xuyên tới, mà hôm nay mới đến lần đầu, tự nhiên giống như người khách xa lạ.




      Phòng khách rất yên tĩnh, bọn họ coi như là những người khách đầu tiên, chủ nhà là cả nhà họ Lâm, ông ngoại bà ngoại Triệu Thừa Dư đều ở nhà, cả nhà bác hai của Triệu Thừa Dư vừa đến hầu như cả, chỉ còn lại Lỗ Tĩnh Nhã cùng theo tới, Lâm Thành cũng tìm Lâm Chính rồi.




      Ông bà ngoại của Triệu Thừa Dư tản bộ ở công viên gần nhà, Triệu Thừa Dư đón ông bà rồi, mà Cố Hàm Ninh lại bị Lâm Nguyệt giữ lại, vốn là có ý tốt, nhưng khi Lâm Nguyệt vào bếp phụ giúp, sau đó nhà bác hai của Triệu Thừa Dư đến, Cố Hàm Ninh cảm thấy giày vò rồi.




      “Hàm Ninh.” lúc Cố Hàm Ninh do dự biết có nên ra ngoài hít thở khí hay , bên cửa vang lên giọng quen thuộc, thở phào, nở nụ cười nhàng, đứng dậy, xoay người, Triệu Thừa Dư đỡ bà cụ tới, bà nhìn với đôi mắt sáng ngời sâu, rồi mới nở nụ cười.




      “Bà ngoại, đây là Cố Hàm Ninh, bạn của cháu!”




      “Bà ngoại, chúc mừng năm mới.” Cố Hàm Ninh đến gần vài bước, nhìn thấy bà cụ đẩy tay Triệu Thừa Dư ra, lấy kính viễn thị treo ở trước ngực đeo lên, vừa cười tủm tỉm vừa cận thận đánh giá khuôn mặt trắng nõn mềm mại, cười ôn hòa: “ bé xinh quá, mau ngồi, đừng đứng.”




      Thái độ thân thiết của bà ngoại Triệu Thừa Dư khiến Cố Hàm Ninh nhàng thở ra, Triệu Thừa Dư nhíu mày, cười với , ánh mắt như muốn : thấy chưa, sai mà.




      Cố Hàm Ninh cười , để ý nhiều, đợi bà cụ Lâm ngồi xuống mới ngồi, Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm với ánh mắt sáng ngời, ngồi xuống cạnh Cố Hàm Ninh, dựa lưng vào ghế sô pha, tay khoác lên thắt lưng của Cố Hàm Ninh.




      “Bà nội, chúc mừng năm mới.” Lỗ Tĩnh Nhã vẫn im lặng ngồi bên, lúc này đứng dậy ngồi bên cạnh bà cụ, giống như rất quen thuộc.




      “Tĩnh Nhã, cháu đến khi nào thế?” Bà cụ Lâm cười vỗ tay Tĩnh Nhã, Lỗ Tĩnh Nhã càng cười tươi hơn, tỏ vẻ rất thân thiết : “Cháu vừa đến, định vào bếp phụ giúp nhưng bị bác cả đuổi ra ngoài.”




      “Cháu giúp làm gì, ngồi ở đây chuyện với bà là được rồi.”




      Triệu Thừa Dư nhìn Lỗ Tĩnh Nhã mà quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh cười, thái độ tùy ý, tay cầm tay Cố Hàm Ninh nhàng nhéo. Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư mím môi cười .




      Bốn người ngồi xuống lâu, vợ bác hai Lỗ Cầm của Triệu Thừa Dư vội vàng chạy tới: “a, mẹ về rồi sao, con định bảo Tĩnh Nhã tìm mẹ đấy.” Lỗ Cầm tươi cười, đến ngồi bên cạnh bà cụ lâm.




      Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày. Ấn tượng của với bà bác hai này tốt lắm, nguyên nhân miễn bàn, lúc vừa gặp mặt, Lỗ Cầm nhìn với ánh mắt sáng quắc khiến cảm thấy thoải mái, soi mói và khinh thường trong ánh mắt đó hề che giấu, giống ánh mắt vui vẻ ôn hòa thân thiện của vợ bác cả, có thể chỉ là xuất phát từ lễ phép nhưng cũng gây thiện cảm cho người khác. Nhưng dù sao bà cũng là người lớn, Cố Hàm Ninh muốn lần đầu đến nhà ông bà ngoại của Triệu Thừa Dư, lại để lại ấn tượng hề lễ phép, mồm năm miệng mười cho ông bà.




      “Hàm Ninh, cháu cũng người thành phố N phải ?” Hiển nhiên là bà cụ Lâm cảm thấy hứng thú với Cố Hàm Ninh lần đầu gặp hơn, cười tủm tỉm nhìn Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư ngồi với nhau.




      “Đúng vậy, bà ngoại.” Cố Hàm Ninh cố gắng thẳng lưng, cố gắng ra dáng nghiêm chỉnh.




      “Cháu với Triệu Thừa Dư quen nhau như thế nào?” Ánh mắt của bà cụ Lâm sau cặp kính sáng ngời, mang theo ý cười giống như ánh mắt của Triệu Thừa Dư khỏi khiến Cố Hàm Ninh cười .




      “Chúng cháu học chung trường đại học, hôm nhập học quen nhau, sau đó là từ làm bạn lên.” Tuy rằng Triệu Thừa Dư sớm biết , nhưng chính xác ra, vào ngày nhập học mới chính thức biết Triệu Thừa Dư.




      “Tốt, tình cảm học trò đơn thuần, phức tạp như trong công việc. Vậy các cháu cũng quen nhiều năm rồi ha?” Trước đây bà cụ Lâm có hỏi Triệu Thừa Dư vài lần, nhưng trả lời hoặc là sơ sài, hoặc là úp úp mở mở, vẫn là bé này tốt, chuyện nhàng thoải mái.




      “Các cháu cùng học đại học vậy cũng biết Tĩnh Nhã rồi?” Lỗ Cầm ngồi bên nghe chói tai, khỏi chen vào, Lỗ Tĩnh Nhã nhìn đĩa hoa quả bàn trà, giống như quan tâm mọi người cái gì.




      Triệu Thừa Dư hơi nhíu mi, tay vuốt bàn tay Cố Hàm Ninh dừng lại chút.




      “Đúng vậy, từng gặp trong trường ạ.”




      “Tĩnh Nhã nhà bác từ có quan hệ tốt với Thừa Dư, cháu theo Thừa Dư nhất định thường xuyên gặp Tĩnh Nhã nhỉ?” Lỗ Cầm quay đầu nhìn cháu mình, trong mắt nồng đậm ấm áp.




      “Cháu chỉ gặp hai ba lần, bình thường thấy.” Cố Hàm Ninh nhếch môi, nhìn Lỗ Cầm tươi cười cứng lại, híp mắt lại.




      “Hàm Ninh, năm nay cháu bao nhiêu tuổi, bà trông còn ít hơn Thừa Dư?” Bà cụ Lâm cười tít mắt, ánh mắt càng thân thiện hơn.




      “Cháu bằng tuổi Thừa Dư, chỉ chênh mấy tháng, sang năm, tuổi mụ đều là hai mươi ba.”




      “Tính ra mới hơn hai mốt? đều là tuổi như hoa nha.” Bà cụ Lâm cười yếu ớt, giống như có chút cảm thán, ánh mắt hình hai người dường như còn xen lẫn tia hồi ức.




      “Ít tuổi như vậy, lại còn học mà theo bạn trai về nhà. Chẳng lẽ ba mẹ cháu lo lắng sao?” Lời sắc bén của Lỗ Cầm lọt vào tai Cố Hàm Ninh, có chút thoải mái, khỏi cau mày lại.




      “Lo lắng cái gì? Thừa Dư nhà ta xuất sắc như vậy, có gì đáng lo lắng? Huống hồ Thừa Dư có bạn , trước khi kết hôn chẳng lẽ nên đưa đến cho mẹ gặp? Nhân dịp tết lịch có mọi người trong nhà, cùng gặp mặt nhau, rất tốt.” Bà cụ Lâm lên tiếng đầu tiên, đáp trả lại khiến Lỗ Cầm tươi cười trở nên mất tự nhiên.




      “Ai nha, mẹ, con có ý này. Thừa Dư mới bao nhiêu tuổi, gì đến chuyện kết hôn hay kết hôn. Thanh niên bây giờ, chuyện đương tựa như ăn bữa cơm, hôm nay đứa này, ngày mai đứa nọ, phải đợi khi trưởng thành, người trong nhà sốt ruột, mới chịu kết hôn ấy chứ.” Lỗ Cầm trừng Lỗ Tĩnh Nhã cúi đầu như liên quan đến mình, nhíu mày lại, trong lòng lo lắng, nhưng lại thể biểu ra bên ngoài.




      Triệu Thừa Dư giọng cười, nắm tay Cố Hàm Ninh vân vê, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lỗ Cầm: “Quả , bây giờ mà chuyện kết hôn có vẻ hơi sớm.” Lỗ Cầm lộ ra ý cười rồi nhìn về Lỗ Tĩnh Nhã, đáng tiếc cúi đầu, nhìn ra nét mặt.




      “Cháu định tháng năm tháng sáu rảnh rồi, mới lo liệu chuyện tiệc cưới, còn mấy tháng nữa, vẫn còn sớm.” Triệu Thừa Dư tùy ý , nhìn Cố Hàm Ninh, nụ cười xa cách lúc nãy trở nên ấm áp, “Khi đó sắp đến hè rồi, chúng cháu đều rảnh rỗi, thời gian cũng dư dả hơn.”




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư, híp mắt mím môi cười, tuy rằng trong lòng có cùng ý kiến, nhưng cũng chống đối Triệu Thừa Dư vào lúc này, dù có ý kiến khác, vậy cũng là vấn đề nội bộ, để lại đấy giải quyết sau.




      “Kết cái gì? Các cháu muốn kết hôn? Các cháu mới bao nhiêu tuổi? gì mà kết hôn hay kết hôn chứ? Kết hôn phải là việc , sao có thể đùa như trò chơi!” Lỗ Cầm thể tươi cười được nữa, trừng mắt nhìn Triệu Thừa Dư, giọng vừa lo lắng vừa nghiêm khắc.




      Bà cụ Lâm hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, nhưng nghe lời này lại sa sầm mặt: “Kết hôn làm sao? Lúc mẹ bằng tuổi Hàm Ninh, sinh con rồi. Kết hôn sớm chút cũng tốt, mẹ có thể sớm ôm chắt ngoại! Đúng, đúng rồi, Thừa Dư các cháu mau kết hôn , bà ngoại trông cả vào cháu đấy! Cháu xem các họ của cháu đó, mãi chịu tìm đối tượng, còn biết khi nào mới có thể kết hôn đây!” Bà cụ Lâm càng càng vui vẻ, vỗ tay, giống như có thể nhìn thấy đám chắt gọi bà là ‘cụ’ bằng giọng non nớt của chúng.




      “Sao có thể được? Sao có thể được?” Lỗ Cầm sốt ruột, nhìn thấy cháu mình rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhưng sắc mặt tái nhợt hơn nhiều, thoáng chốc biết như thế nào mới thích hợp để vừa đạt được mục đích của mình mà làm cho bà cụ Lâm tức giận.




      “Sao được? Chuyện kết hôn của Triệu Thừa Dư, đương nhiên do Thừa Dư và ba mẹ nó quyết định, chúng ta… là họ hàng, chỉ cần nhận thiệp cưới, tặng lì xì, uống ly rượu mừng là được, liên quan gì đến con?” Bà cụ Lâm thu lại ý cười, ngữ điệu hơi nặng rồi.





      “Mẹ sao có thể như vậy, … Mẹ, Tĩnh Nhã… mẹ nhìn con bé lớn lên, mặt mũi, phẩm cách của nó, mẹ chắc chắn hiểu … Mà bây giờ, trong lòng con bé…” Lỗ Cầm hạ thấp giọng , ràng, lại nhìn Lỗ Tĩnh Nhã cúi đầu, sốt ruột chỉ tiếc rèn sắt thành thép.




      “Đây là hai việc khác nhau. Mẹ cũng với con rồi, đừng nhập hai thành . Hôm nay cả nhà A Nguyệt đến chúc tết, con cũng đừng những lời làm người khác mất vui nữa” Nụ cười của bà cụ Lâm tắt hẳn, bà cụ thèm nhìn Lỗ Cầm nữa: “Con vào bếp phụ giúp . Mẹ ở đây phiền đến con.”




      “Mẹ… con…” Lỗ Cầm lúng túng đứng lên, luyến tiếc ra, sợ khi có mình ở đây, Lỗ Tĩnh Nhã thể đánh trả khiến mọi thứ trở nên hỏng bét.




      “Bác, cháu tìm họ.” Lỗ Tĩnh Nhã vẫn im lặng đột nhiên đứng dậy, cúi đầu giọng , sau đó chạy về phía cầu thang, bỏ lại Lỗ Cầm đứng bất động.




      Cố Hàm Ninh kinh ngạc, nghĩ hôm nay bà bác hai chuyện, ít nhiều là ý mốn của Lỗ Tĩnh Nhã, lại ngờ rằng, Lỗ Tĩnh Nhã từ đầu tới cuối hề câu, thậm chí như muốn chạy trối chết.




      Triệu Thừa Dư thấy tầm mắt Cố Hàm Ninh đuổi theo Lỗ Tĩnh Nhã, hơi nhíu mày, cúi đầu với : “có muốn ra ngoài chút ?”




      Cố Hàm Ninh xoay người lại, thấy Lỗ Cầm mặt lạnh vào phòng bếp, lại nhìn bà cụ Lâm còn vui, do dự rồi lắc đầu:“Chúng ta ở đây chuyện với bà ngoại .”




      ________ Hết chương 85 ________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 86: Chuẩn bị


      Ở hành lang tầng hai, Lâm Thành nhìn thấy Lỗ Tĩnh Nhã chạy nhanh đến, giọng thở dài: “em sao phải thế…”




      Lỗ Tĩnh Nhã dừng bước, ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: “Em cũng biết nên làm gì bây giờ… Mười năm, em thích ấy mười năm… Em sớm biết ấy thích em, em biết nên làm gì ngoài việc tiếp tục thích ấy… Tình cảm đâu thể rút lại là rút lại được… Em cũng hi vọng bản thân đột nhiên thích nữa, như vậy em dễ chịu hơn… Em cầu gì xa vời, nhưng hãy cho em thời gian được ?”




      Lỗ Tĩnh Nhã mang theo tia nghẹn ngào, vừa mờ mịt vừa đau thương, gục đầu xuống giống như mất hết sức lực.




      Lâm Thành bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lỗ Tĩnh Nhã mang theo tia thương hại: “Nếu em hiểu được cũng gì nhiều, chỉ là em nên với bác em tiếng, dù sao cũng là người nhà, cần phải khiến mọi người khó xử.”




      Lâm Thành lắc đầu, quay người rời khỏi, có vài điều từng rồi, nghe vào cũng có cách nào, dù sao bản thân mình đâm đầu đến máu chảy mới biết hối hận.




      Bầu khí về sau tốt hơn, tuy rằng bà vợ bác hai của Triệu Thừa Dư vẫn đanh mặt, nhưng chỉ cần nhìn bà là được, những người còn lại đều có thái độ thân thiết, giống như bà cụ Lâm , Triệu Thừa Dư kết giao bạn , kết hôn, ngoại trừ ba mẹ của ra, những người khác cho dù là thân thích cũng chẳng có liên quan gì? Nếu phải muốn mưu cầu thêm lợi ích, dính chặt vào nhà họ Lâm Lỗ Cầm cũng để ý chuyện tình cảm của Triệu Thừa Dư.




      Chính chủ để ý đến bà, cháu của bà cũng còn hứng thú, bà phí nhiều hơi sức có tác dụng gì? Chỉ thêm đắc tội người ta mà thôi. Thực ra phải bà , chỉ là trong lòng bực tức, thực có mặt mũi nào. Nếu phải mẹ chồng mình còn ở đây, có lẽ bà tỏ thái độ thẳng thừng, đứng dậy bỏ rồi.




      Cố Hàm Ninh cảm thấy thông suốt, chỉ cần bà vợ bác hai của Triệu Thừa Dư có thể bỏ qua ý niệm thực tế trong đầu , chỉ là kính trọng như người bề cũng chẳng làm sao, dù sao cũng chẳng ở gần, tính ra quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp mặt mấy lần.




      Nhưng ra là Triệu Thừa Dư nhìn Lỗ Cầm với ánh mắt lạnh như băng, thậm chí ngay cả nụ cười lễ phép cũng keo kiệt. Triệu Vĩ Đình chỉ coi như biết con mình và Lỗ Cầm đối đầu kịch liệt. Mà Lâm Nguyệt như có như trừng con trai mình, lành lạnh nhìn chị dâu nhà mình, mỗi lần Lỗ Cầm hỏi chuyện bà cũng câu nào, mà nếu ngẫu nhiên lên tiếng giọng cũng có độ ấm. Cuối cùng Lỗ Cầm cũng ý thức được, bà đắc tội với cả nhà Triệu Thừa Dư, trong lòng càng khó chịu, cứ đứng ngồi yên muốn bật người dậy chạy về nhà luôn.




      Sóng ngầm giữa họ hàng với nhau, Cố Hàm Ninh cũng để ý tới, chỉ là khách, còn đến nhà lần đầu tiên, tính là thân với bọn họ, bạn của Triệu Thừa Dư, phải vợ của , với thân phận tại, cần xen vào, cho nên từ đầu tới cuối chỉ nở nụ cười thể khéo léo.




      Mà mẹ của Triệu Thừa Dư ràng vừa lòng với biểu của Cố Hàm Ninh, lúc trở về còn cười với , Cố Hàm Ninh thường xuyên sang nhà ăn cơm.




      Sau khai giảng Cố Hàm Ninh cảm thấy bản thân ngày càng bận bịu. Thực tập, thi cử đều bày ra trước mặt, con người bận bịu cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, đợi cho Triệu Thừa Dư cùng bàn về tiệc cưới, ba năm đại học cũng sắp kết thúc.




      “Cụ thể lần nghỉ hè này, chúng ta để ba mẹ bàn bạc với nhau, chúng ta có thể quyết định khách sạn, em thích khách sạn nào? Còn có chụp ảnh áo cưới nữa, có muốn hè chụp luôn ? Hay là chờ đến quốc khánh? Còn có trang điểm dâu, sân bãi này, thiệp cưới này, em thích kiểu thiệp mua ở cửa hàng, hay là tìm người thiết kế?” Triệu Thừa Dư cầm bản ghi chép, hăng hái bừng bừng hỏi.




      Cố Hàm Ninh cầm lên nhìn, giấy chi chít các mục, quả thực là vô cùng toàn diện, chu đáo. Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư có chút kinh ngạc: “sao mà suy nghĩ tỉ mỉ thế?”




      Triệu Thừa Dư ho , bình tĩnh lấy lại bản ghi chép: “ lên mạng tra các bước tiến hành.”




      Cố Hàm Ninh “phì” cười, nghĩ tới, Triệu Thừa Dư vì tổ chức hôn lễ mà lên mạng tra các bước tiến hành, lập tức vừa mềm lòng vừa ấm áp, ai, phải là tượng tốt, phát bản thân kiên trì được lâu.




      “Tùy . Đừng xa nhà chúng ta quá là được rồi.” Cố Hàm Ninh trong lòng thở dài, mặt nở nụ cười .




      “Kỳ nghỉ hè này có rất nhiều việc, mẹ chọn được mấy căn rồi, chỉ chờ chúng ta về xem thôi, tốt nhất là trước khi nghỉ hè quyết định luôn. Nếu ưng ý nhà giao ngay (*), thấy nhà giao sau (**) cũng được, dù sao phần lớn thời gian chúng ta ở trường, nhà , hoặc là nhà em, tùy em thích ở đâu ở.” Triệu Thừa Dư lại viết viết lên bản ghi chép, giọng quyết định của mình. Ngày mùng tháng năm, nhà bọn họ chuyển đến sống ở Giang Nam Xuân Thành rồi, về sau khi về nhà cũng dễ gặp mặt hơn. Nếu sớm biết, hai nhà cùng mua nhà cùng tiểu khu, lúc ấy nên hỏi ràng, trực tiếp mua cách vách. Biệt thự liền nhau, hai gian liền nhau, bức tường ngăn ban công ở tầng ba cao, lúc sửa sang lại nếu như cao thêm, leo lên rất dễ.




      [(*)Nhà giao ngay: nguyên văn tiếng Trung là ‘ phòng’: chỉ căn nhà người mua có thể chuyển vào ở ngay; (**) Nhà giao sau: nguyên văn là ‘kỳ phòng’: chỉ căn nhà được xây dựng, được giao cho người trong kỳ hạn nhất định.]




      là đáng tiếc!




      “Ừ” Cố Hàm Ninh nâng má, nhìn Triệu Thừa Dư hăng hái dào dạt mà bật cười. bây giờ còn hưng phấn hơn lúc cùng các đàn mở công ty hồi trước.




      “Đúng rồi, hôm qua phó chủ nhiệm khoa tìm đến , thầy để cử bảo nghiên, đồng ý, đến lúc theo thầy.” Triệu Thừa Dư chút để ý .




      “Ừm, rất tốt, hoàn thành bước nhiệm vụ cách tốt đẹp, em vẫn còn phải cố gắng.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, về thi nghiên cứu sinh, lo lắng nhiều, học kỳ này, hoàn thành chương trình và kỳ thi môn giáo dục học, tâm lý học cần cho thi lấy chứng nhận tư cách giáo viên (chứng nhận cho phép làm giáo viên trong ngành giáo dục TQ), học kỳ năm tư liền chuyên tâm chuẩn bị thi nghiên cứu sinh rồi. Nhưng mà có lẽ trước cuộc thi chính thức, cũng có thể lấy được giấy cử học, chỉ cần chuyên ngành phù hợp, học càng tốt.




      Trong phòng ngủ các , chỉ có nghĩ đến việc thi nghiên cứu sinh, ba người còn lại có hứng thú, vài lần, cuối cùng cũng bỏ cuộc. Thi nghiên cứu sinh hay là làm, giống như người uống nước, nóng lạnh tự biết lấy, hoài niệm cuộc sống học đường, cho nên lưu luyến trường học, ba người còn lại mong muốn làm, theo cách của Thịnh Mạn Mạn, đến lúc kiếm ra tiền, muốn mua bánh mua bánh, muốn mua thịt mua thịt, hoàn toàn có quyền tự chủ.




      Tuần thi năm ba chấm dứt, mọi người cũng vội vã muốn về nhà giống như hai năm trước đây. Ngành của Cố Hàm Ninh vẫn luôn thi xong muộn nhất, Thôi Hà Miêu hẹn ăn cơm chiều, ngày mai lại .




      Buổi tối đủ người, Bạch Vũ Hân tới từ sớm, còn có Phạm Ý Mân lúc đến tìm Triệu Thừa Dư, nghe bọn họ tổ chức liên hoan liền mặt dày mày dạn ở lại ăn cơm, trực tiếp nhìn tấm vé xe buýt mua xong của cậu ta kia.




      Đối với Phạm Ý Mân, Cố Hàm Ninh luôn có thiện cảm, thời đại học Triệu Thừa Dư có quan hệ tốt nhất với cậu ta và Mạnh Khởi Đức.




      Phòng 617 có bốn người thêm hai người nhà và bạn bè của người nhà, tổng cộng là bảy người. Bao phòng ở căn tin trường học, rộng rãi thoáng mát.




      Thôi Hà Miêu ngồi cùng Mạnh Khởi Đức, mặt mày tươi cười khiến khuôn mặt trở nên xinh đẹp hơn.




      Từ khi khai giảng năm ba, ấy vẫn luôn u sầu, vì thực tập năm tư, vì sắp chia lìa khi tốt nghiệp. Tháng sáu tốt nghiệp, ra rất xa nhưng ra là rất gần.




      Thôi Hà Miêu là người thành phố W tỉnh J, mà Mạnh Khởi Đức là người thành phố F tỉnh F, hai thành thị cách xa nhau hơn tám trăm km. Tốt nghiệp là chia tay, đây là chuyện bình thường ở trường học, còn chưa tới thời điểm tốt nghiệp rất nhiều đôi trong trường cãi nhau thậm chí là dứt khoát chia tay vì nơi thực tập và con đường của năm sau. Năm tư còn chưa tới, năm ba bọn họ nếm mùi cay đắng của thực trước rồi.




      xa ra rất thực tế. Thôi Hà Miêu với Cố Hàm Ninh, ấy có tự tin, chỉ cần ấy độc thân trở về thành phố W, người trong nhà nhất định lập tức giới thiệu bạn trai.




      Cố Hàm Ninh cũng có chút đau lòng, kiếp trước khi chưa tốt nghiệp, cũng từng trải qua giày vò giãy dụa như vậy, cuối cùng cũng dứt khoát rời nhà dốc sức làm việc với bạn trai. Nhưng bây giờ Triệu Thừa Dư để có dịp ưu phiền mà sớm xác định bước cùng nhau, may mắn.




      May mắn là trước cuối kỳ, Mạnh Khởi Đức với Thôi Hà Miêu, ta quyết định sau khi tốt nghiệp, cùng đến thành phố W. Mạnh Khởi Đức phải con , còn có người , người chị, tuy rằng là con út, nhưng so với Thôi Hà Miêu là con , trách nhiệm ít hơn chút. Lúc ấy cười nhéo mũi Thôi Hà Miêu: “May mắn là ba mẹ vi phạm kế hoạch hóa gia đình, nếu cũng hạ quyết tâm được. Chị , chị ấy chăm sóc ba mẹ để yên tâm giữ chặt vợ, về sau đến địa bàn của em lăn lộn, đến lúc đó cần phải giữ chặt .”




      Lúc ấy, mấy người Cố Hàm Ninh vừa mới hoàn thành xong tiết chuyên ngành, nhìn thấy Thôi Hà Miêu đỏ mắt, lập tức nhào vào lồng ngực Mạnh Khởi Đức, đến nỗi Mạnh Khởi Đức bị ngã nhào xuống mặt đất, Thôi Hà Miêu cũng ngã lăn ra đất, lại chui vào lồng ngực , vừa khóc vừa cười.




      Lúc ấy, Cố Hàm Ninh thở phào cái, cười nhìn hai người té mặt đất, ôm chặt lấy nhau, lúc quay đầu nhìn hốc mắt đỏ hồng của Bạch Vũ Hân nở nụ cười hiếm thấy.




      Bữa cơm hôm nay, thấy Mạnh Khởi Đức và Thôi Hà Miêu nắm tay nhau, cùng cười tiến đến, Thịnh Mạn Mạn lại có cơ hôi trêu chọc phen. Trong thời gian nghiêm trọng nhất, Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn đều cẩn thận dám đề cập đến các từ: thực tập, tốt nghiệp, sợ sau khi nghe xong Thôi Hà Miêu tự chủ được mà khóc, thực và Thịnh Mạn Mạn cùng nghĩ, hai người họ cũng như cặp tình nhân khác, sau khi tốt nghiệp càng ngày càng xa cách.




      Cố Hàm Ninh thấy Bạch Vũ Hân ngồi mình, gầy hơn hẳn so với trước kia, quay đầu đón nhận ánh mắt ấm áp chưa bao giờ rời khỏi của Triệu Thừa Dư, bàn tay ấm áp của nhàng vuốt ve lưng , mang theo chút tê dại.




      Có tình trọn vẹn, có tình ngọt ngào. Điều chúng ta có thể làm là khi còn có thể nắm tay nắm chặt.




      Năm ba, có người vui mừng, có người bi thương cuối cùng kết thúc.




      Kỳ nghỉ hè còn có thời gian thực tập ngắn, khởi động cho đợt thực tập năm tư. Cố Hàm Ninh chịu nổi lời khuyên nhủ của Triệu Thừa Dư, cuối cùng cũng đồng ý trong kỳ nghỉ hè thực tập ở công ty . Triệu Thừa Dư tất nhiên là vui vô cùng, theo làm người hầu của , để kịp thời dập tắt ý muốn đổi ý của Cố Hàm Ninh.




      ________ Hết chương 86 ________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 87: Thực tập


      “Em ở phòng ký túc xá là được rồi, cùng lắm gọi Mạn Mạn đến.” Cố Hàm Ninh , đưa tay kéo góc áo của Triệu Thừa Dư.




      lên trước .” Triệu Thừa Dư quay đầu lại, cong khóe môi, xách túi hành lý nho của Cố Hàm Ninh, trước vào cửa hành lang, “Còn thời gian, xíu nữa xuống siêu thị mua đồ ăn ? Thạch biết em tới thực tập, bắt đầu từ mấy hôm trước, cả ngày chảy nước miếng, mơ đều gọi tên món ăn.”




      Cố Hàm Ninh nhớ mỗi lần vào bếp nấu ăn, Thạch liền đứng ngồi yên, thèm thuồng đến còn lòng dạ nào làm việc, trong liền vui vẻ. Có lẽ trừ Triệu Thừa Dư ra, người chào đón nhất chính là Thạch Lỗi.




      “Bên này.” TriệuThừa Dư vẫy tay với Cố Hàm Ninh đứng trước cửa phòng 202.




      “Sao….” Cố Hàm Ninh kinh ngạc, nhìn Triệu Thừa Dư lấy chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa phòng 201 đối diện.




      “Sao có thể để em sống cùng mấy ông đó chứ. Phòng này trước kia là do bạn học trường mình thuê, nhưng nghỉ hè họ về nhà rồi nên thuê lại của bọn họ hai tháng.” Triệu Thừa Dư kéo Cố Hàm Ninh vào cửa, kết cấu tương phản với phòng 202 đối diện, hai buồng, hai phòng khách và phòng vệ sinh, bởi vì kỳ nghỉ hè mới bắt đầu, nên phòng rất sạch .




      “Là cặp?” Cố Hàm Ninh xem xét lượt, cạnh ghế sô pha trong phòng khách có khung ảnh, bên trong là bức ảnh đôi nam nữ trẻ trung dựa vào nhau thân mật.




      “Đúng vậy, cùng khoa với bọn , thuê hơn năm.” Triệu Thừa Dư sâu kín oán giận, nhìn Cố Hàm Ninh vừa chậm lại vừa nặng.




      Cố Hàm Ninh quay đầu lại, trừng Triệu Thừa Dư cái, nhưng rất nhanh lại quan tâm đến nữa, tiếp tục xem xét: “A, sao phòng này mở được?” cầm nắm cửa, vặn vặn lại nhưng mở được.




      “Bọn họ cất đồ đạc vào gian, cho thuê gian phòng ngủ. Vốn là phòng sách của bọn họ.” Triệu Thừa Dư ôm eo Cố Hàm Ninh, đến phòng cách vách, dễ dàng mở cửa ra, sau lưng ôm Cố Hàm Ninh, cằm đặt bên tai , nhàng thổi hơi: “Thế nào? Giường và chăn chiếu đều do mua mới, chiếu giặt rồi phơi, chăn gối cũng giặt, có mùi nắng mà em thích.




      Hơi thở nhàng ấm áp thổi vào tai Cố Hàm Ninh khiến lỗ tai và gương mặt từ từ đỏ ửng, biết là do tránh khỏi hơi thở ấy hay là vì chiếc giường gỗ dài mét tám trong phòng: “Tùy tiện dùng là được rồi, cần gì mua chiếc giường tốt như thế.” cố gắng áp chế tim đập mạnh, mới ra vẻ có việc gì .




      “Cả đời người, hơn nửa thời gian là ở giường, tuy rằng em chỉ ngủ hai tháng, nhưng dù sao đây cũng là vật quan trọng, đương nhiên là muốn mua đồ tốt chút.” Triệu Thừa Dư rất đứng đắn, nhưng mà khi nghe vào tai Cố Hàm Ninh lại rất mờ ám, làm được tự nhiên.




      Lòng dạ đứng đắn! tin, Triệu Thừa Dư nghĩ đến chuyện mờ ám.




      Khi đôi môi ấm áp của Triệu Thừa Dư càng ngày càng gần người như là sắp đặt cái cổ mảnh khảnh của , Cố Hàm Ninh lập tức né ra, nhảy ra bước, cười tủm tỉm : “Thoạt nhìn cần phải sửa sang lại. Nên chúng ta siêu thị .”




      Vòng tay chợt trống rỗng khiến Triệu Thừa Dư giọng thở dài, cúi đầu, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi!”




      phải còn hai tháng sao, có rất nhiều thời gian! Nghĩ như thế nên tâm tình của Triệu Thừa Dư trở nên tốt hơn.




      Cố Hàm Ninh thấy đôi mắt Triệu Thừa Dư lại nóng rực lên, cười thầm trong lòng.




      ra, là Cố Hàm Ninh đến thực tập, bằng là đến quẹt thẻ. Ngoài chức đầu bếp ra, những cái cần làm khác chỉ là sắp xếp chút giấy tờ hồ sơ, đây là việc bốn người đàn ông am hiểu nên toàn bộ các giấy tờ đều để rải rác tứ tung, người ngoài sắp xếp an tâm, bản thân lười động tay. Sau khi tốt nghiệp chị Tống càng bận bịu hơn rồi, hơn nữa ra chị ấy cũng am hiểu việc này lắm.




      Biết Cố Hàm Ninh đến thực tập, nên buổi tối chị Tống cũng đến đây, chị và Cố Hàm Ninh lâu rồi chưa gặp, ăn cơm, bốn chàng trai hiếm khi có thể nhàn nhã chút, làm thành bàn, đánh hồng tâm ( loại bài bạc), chị Tống lôi kéo tay Cố Hàm Ninh xuống tầng dạo tiêu cơm.




      suy nghĩ chuyện thực tập học kỳ sau chưa? tính toán đến đâu rồi?” Trong bóng đêm tĩnh lặng, sườn mặt của Tống Minh Huyên mông lung mà nhu hòa, thậm chí còn mang theo tia mệt mỏi, có lẽ là trong khung cảnh ban đêm, cũng có lẽ bởi vì để buông thả mình liên quan đến lợi ích, nên chị tháo lớp ngụy trang thường ngày xuống.




      Chị Tống như vậy làm Cố Hàm Ninh cảm thấy đau lòng.




      Chị bị kẹp giữa cha mẹ và Bùi, kiên trì đấu tranh, dường như là cuộc đấu tranh có hồi kết. Nhưng tranh đấu với cha mẹ nào có dễ như vậy, giống như cha mẹ đấu lại con cái, chẳng qua là ai mềm lòng trước thôi.




      Phần mềm điều hành điện thoại di động làm thay đổi số phận của Bùi kiếp trước đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, ra Cố Hàm Ninh cũng có chút nóng vội, nhiều lần muốn ra mấy lời đề nghị, nhưng lại sợ bản thân can thiệp, sản phẩm cuối cùng hoàn thiện được như kiếp trước, dù sao nhiều thành quả đôi khi cần thời gian và kinh nghiệm thất bại để tích lũy, tự an ủi chính mình, có lẽ chưa tới lúc.




      “Nghe khoa chúng em có thể bố trí hai suất thực tập ở trường, em định thử chút.” Cố Hàm Ninh cười , cố gắng làm khí trở nên thoải mái hơn.




      “Ừ, khoa nào cũng có, chỉ là nhiều lắm, bình thường cũng công khai thông báo tuyển dụng. Nếu như vậy ra rất tốt, em có thể ở gần Triệu Thừa Dư.” Tống Minh Huyên cười : “Ai, chị hâm mộ em và Triệu Thừa Dư, hai đứa rất xứng đôi.”




      Cố Hàm Ninh trong lòng chua xót. Đối với chị Tống, xứng, là chuyện khó có thể với tới cỡ nào, trong mắt cha mẹ, người thân, bạn bè chị, chị và Bùi là cực kỳ xứng.




      “Đợt thực tập nửa học kỳ kết thúc, tốt nghiệp. Thực là nhanh.” Cố Hàm cười chuyển đề tài, nhìn bầu trời đầy sao, cảm thán.




      “Đúng vậy. Hôm nhập học giống như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng bây giờ chị tốt nghiệp năm rồi, thời gian trôi nhanh quá.” Tống Minh Huyên cũng ngẩng đầu ngắm các vì sao tỏa sáng, chậm rãi lắng lại mọi nỗi lòng, để cho trở về, mặc kệ là đối mặt với Bùi Duệ Triết hay là cha mẹ , đều phải tự tin, kiên định, sáng sủa. “Chị mới tốt nghiệp mà bắt đầu nhớ cuộc sống học đường rồi, vẫn là em sáng suốt, sớm quyết định muốn thi nghiên cứu sinh.”




      “Em chính là muốn lười biếng, muốn làm việc sớm. Trường học tốt hơn ngoài xã hội, là cái tháp ngà voi, em còn muốn trốn trong đó vài năm.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, rất thích trường học, cho nên dù sau này phải làm cũng muốn rời xa trường học, tuy rằng trong trường học cũng có nhiều điều rất thực tế, nhưng vẫn thực thích.




      “Ai, sớm biết như vậy, chị cũng thi nghiên cứu sinh rồi, lúc đó chỉ muốn ra làm, tự bản thân kiếm tiền, cần dựa dẫm vào ba mẹ, kiếm ra tiền, thích dùng như nào dùng.”




      Hai người tìm ghế đá mà ngồi xuống, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh đen, nụ cười gương mặt đôi khi có chút tương tự. Các chỉ mới hai mươi mấy tuổi bắt đầu nhớ về quá khứ, nhưng những kí ức này đều rất ấm áp, có thể xoa dịu lòng người. Khi Tống Minh Huyên cảm thấy dao động, cảm thấy mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại, yên tĩnh hồi tưởng khi và Bùi Duệ Triết cùng nắm tay sánh bước bên nhau dạo quanh trường, cho dù lời nào nhưng vẫn vui vẻ.




      “Triệu Thừa Dư , sang năm tốt nghiệp xong hai em kết hôn?” Tống Minh Huyên cười đến tin tức nghe được lúc ăn tối, trong lòng vừa vui cho bọn họ lại trĩu nặng cho chính mình.




      “Dạ, đúng là quyết định như vậy, nhưng ba mẹ chúng em cũng mới gặp lần, chứ chưa bàn bạc cụ thể.” Cố Hàm Ninh ra hề gấp gáp chút nào nhưng Triệu Thừa Dư lại chờ kịp, cha mẹ hai bên hình như cũng phản đối, thậm chí là vui mừng khi việc này thành, cũng có lý do mà kiên trì phản đối, đơn giản để bọn họ tự xử lý. Triệu Thừa Dư , cho làm dâu an nhàn nhất.




      “Ai, em xem, chị bắt đầu vừa hâm mộ vừa ghen tị với em rồi này! Sao em lại khiến người ta ghen tị thế a!” Tống Minh Huyên quay đầu lấy tay nhéo mặt Cố Hàm Ninh, “Em và Triệu Thừa Dư rất may mắn, cho nên nhất định phải hạnh phúc đấy.” Cho dù tương lai, kết quả của chính là buông tay, ít nhất còn có thể nhìn thấy có người từ học đường thuận lợi bước vào thực, như vậy làm cho cảm thấy thực quá u ám, chỉ là đủ may mắn mà thôi. Hai mươi năm trước, cho rằng bản thân rất may mắn, tại mới biết được, được đến và mất , cũng như hình với bóng.




      Cố Hàm Ninh và Tống Minh Huyên ngồi trò chuyện về tình hình gần đây, rồi quá khứ, còn chuyện liên quan tới tương lai rất ít, sau hơn giờ mới nhìn nhau cười cùng ra về.




      Bốn người đàn ông ngồi chơi bài hăng say, Triệu Thừa Dư và Thạch Lỗi, Bùi Duệ Triết và Hầu Nhân Phong, tuy rằng đối chọi hừng hực khí thế, nhưng khi thấy Cố Hàm Ninh vào, Thạch Lỗi cao giọng : “Em dâu, muốn ăn khuya là mì sợi.”




      “Cậu là voi hay là cá voi thế, cơm tối vẫn chưa tiêu hóa hết đâu, tại nghĩ đến ăn khuya thế a.” Hầu Nhân Phong trước sau như phỉ nhổ, mắt luôn nhìn bài trong tay, cau mày, tính toán cẩn thận.




      “Đây là mình phòng ngừa chu đáo, để em dâu từ từ chuẩn bị đó mà.” Thạch Lỗi trừng Hầu Nhân Phong, lại quay nhìn Cố Hàm Ninh, tươi cười vồn vã: “Mì nước là được rồi, dễ tiêu hóa.”




      “Được ạ.” Cố Hàm Ninh cười , bắt gặp ánh mắt sâu kín của Triệu Thừa Dư mà cười thầm. Vừa rồi lúc rửa bát Triệu Thừa Dư giọng , đánh bài lát, rồi cùng về phòng 201. Xem ra trước mắt, ba người em kia như có ý định ngừng chơi, xem ra đánh bài tới khuya.




      Tống Minh Huyên ngồi bên cạnh Bùi Duệ Triết, xem chút rồi chào tạm biệt. Khi chị xoay người lấy túi xách, Bùi Duệ Triết bắt gặp ánh mắt của Cố Hàm Ninh, mấp máy môi: “Em dâu, đến đánh thay tý.”




      “Được ạ. Nhưng mà em biết chơi lắm.” Từ khi Cố Hàm Ninh gia nhập nhóm này, bọn họ đều gọi “em dâu, em dâu”, lúc đầu Cố Hàm Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng nghe mãi rồi cũng quen.




      Bùi Duệ Triết đứng lên, Cố Hàm Ninh qua rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nghiêm nghị của chị Tống hơi ửng hồng, cười mỉm vẫy tay: “Hẹn gặp lại. Chị lái xe cẩn thận nha, có rảnh qua đây ăn cơm.”




      “Được. Hẹn sớm gặp lại. Mọi người từ từ chơi nha, mình về trước.” Dưới ánh đèn, k huôn mặt của Tống Minh Huyên lại thêm vài phần quyến rũ, ý cười nơi khóe môi càng sâu, bên cạnh Bùi Duệ Triết hai tay đút trong túi tiền, thoạt nhìn có dáng của .




      Cố Hàm Ninh nhìn bóng dáng Bùi Duệ Triết và Tống Minh Huyên biến mất sau cửa thu hồi tầm mắt, nhận ra Triệu Thừa Dư cũng nhìn , đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn , mang theo ý cười.




      “Được rồi, hai người đừng liếc mắt đưa tình trước hai độc thân này nữa, hôm nay và lão Hầu chia rẽ đôi uyên ương các người, và Thừa Dư vẫn đội, cho các người có lòng gây rối đó nha!




      ________ Hết chương 87 ________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 88: Đêm tối


      Nửa tiếng sau, Bùi Duệ Triết mới về, dáng vẻ rã rời, Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, cả hai nhìn nhau, tất cả mọi người đều im lặng gì.




      Bùi cũng nhiều lắm, cũng là người kiêu ngạo, chưa chắc nhất thiết cần người khác khuyên hay cổ vũ.




      “Hôm nay, chơi đến đây thôi. Hàm Ninh bên kia còn chưa sắp xếp xong, chúng em về quét dọn lại chút.” Triệu Thừa Dư ho , buông bài trong tay xuống.




      “Cũng được, cũng có chút mệt mỏi. Hôm nay, nghỉ sớm .” Hầu Nhân Phong đứng lên, duỗi thẳng thắt lưng.




      “Ê ê, như thế được, thắng rồi bỏ chạy, buổi tối sao mình có thể ngủ!” Thạch Lỗi kêu oa oa, tất nhiên là vừa lòng.




      “Nếu ngủ được cậu tự chơi mình , bọn tôi ý kiến gì đâu.” Hầu Nhân Phong cười đùa mà ném toàn bộ bài tới trước mặt Thạch Lỗi, rồi nhanh tay nhanh chân chạy vào phòng tắm.




      “Chúng em trước đây.” Triệu Thừa Dư vẫy tay chào, cùng Cố Hàm Ninh về phòng đối diện.




      “Ai, xem, chị Tống và Bùi, cuối cùng ra sao?” Cố Hàm Ninh cúi đầu, hơi nhíu mi, có chút vui.




      Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn cái, rồi ngẩng lên xoa đầu , : “ thực là như vậy, chỉ có tình thôi chưa đủ. Muốn chị Tống bỏ cha mẹ của mình, như thế rất khó xử cho chị ấy. Khi bị ép phải lựa chọn giữa tình thân và tình , đều đau đớn như bị thương chảy máu. Kết quả tốt nhất là Bùi phải khiến cha mẹ chị Tống chấp nhận mình. Em đừng thấy Bùi gì nhiều, nhưng ra trong lòng cũng rất sốt ruột, nếu ấy gây dựng nghiệp sớm như vậy. Chỉ là lập nghiệp cũng phải là chuyện sớm chiều, nhà họ Tống tầm mắt lại cao, bọn họ còn có con đường dài gian nan phải .”




      Cố Hàm Ninh giọng thở dài, nhớ tới chị Tống có ghen tị với .




      “Chuyện của bọn họ chúng ta khó có thể tham gia. Em cũng đừng quá lo lắng, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần luôn cố gắng tiến lên phía trước, tương lai ít có tiếc nuối.” Triệu Thừa Dư cười ôn hòa, nắm tay Cố Hàm Ninh đến phòng tắm: “Đồ dùng trong phòng tắm mua đủ rồi, xem còn thiếu cái gì , ngày mai chúng ta mua.”




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn hai người vai kề vai qua gương ở phòng tắm, dù là ảnh ngược, ánh mắt của Triệu Thừa Dư cũng ấm áp như vậy, ấm áp như nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay, luôn luôn sưởi ấm trái tim . Có lẽ bởi vì tình của mình vẹn tròn rồi, nên cũng mong những người bên cạnh cũng có tình trọn vẹn.




      Đợi khi điện thoại thông minh phổ biến hơn chút, nếu bọn họ còn chưa bắt đầu nghiên cứu nhắc nhở.




      “Để em tắm , ra ngoài trước .” Cố Hàm Ninh rút tay ra, vừa cười vừa đẩy Triệu Thừa Dư ra ngoài.




      “Cùng nhau làm , cùng đánh răng, cùng rửa mặt có thể mà.” Triệu Thừa Dư hề di chuyển, cầm lấy bàn chải đánh răng mới còn chưa bóc đưa cho Cố Hàm Ninh: “Kem đánh răng có mùi bạc hà mà em thích, xà phòng cũng là hiệu em hay dùng, còn sữa rửa mặt chắc em mang theo phải ?”




      Cố Hàm Ninh mím môi cười tiếp nhận bàn chải, mở ra, ngâm vào trong nước ấm: “Vâng, em có đem theo. Về sau, nhà của chúng ta phải lắp bồn rửa mặt đôi, nếu hai người chen rất chật.”




      “Ừ, đúng, phòng tắm phải to hơn tí nữa, nhất là bồn tắm lớn, thích bồn tắm lớn.” Triệu Thừa Dư trong mắt tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn thấy Cố Hàm Ninh cười nhàng bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.




      Hai tháng ở cùng nhau, cùng nhau đánh răng, cùng nhau ăn cơm…




      Bởi vì bàn chải của Cố Hàm Ninh còn ngâm, nên Triệu Thừa Dư đánh răng trước. Chờ đến khi rửa mặt miệng của Cố Hàm Ninh mới chứa đầy bọt kem. Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư rửa mặt xong, định treo khăn mặt híp mắt cười, tay cầm bàn chải đánh răng, nhón chân, nhanh chóng hôn cái mạnh lên má Triệu Thừa Dư, lập tức thấy mặt dính bọt kem màu trắng cười ha ha.




      vừa rửa mặt xong!” Triệu Thừa Dư nhìn má mình, lại nhìn sang Cố Hàm Ninh vui vẻ, trong lòng có chút dở khóc dở cười, tay định rửa đột nhiên nảy ra chủ ý, tay chuyển sang bắt lấy tay của Cố Hàm Ninh, nghiêng mặt cọ cọ vào cổ , sau đó đứng thẳng dậy, cười cười với Cố Hàm Ninh trừng mình, : “Nhìn rất đẹp.”




      Cố Hàm Ninh híp mắt, đặt bàn chải vào bồn rửa mặt rồi nhảy dựng lên, tóm chặt cổ Triệu Thừa Dư, dùng sức trề môi mà cọ loạn lên mặt và cổ .




      Đợi hai người ngừng chơi đùa tóc, mặt, quần áo đều có bọt kem cả. May mắn là mùa hè, dù sao cũng phải tắm rửa. Cố Hàm Ninh lui bước, nhìn bộ dáng của Triệu Thừa Dư may mắn thoát khỏi, vừa lòng cười.




      như vậy, chúng ta cùng nhau tắm . chịu trách nhiệm rửa sạch chỗ làm dính người em, chỗ em làm dính người phiền em rửa sạch.” Triệu Thừa Dư đưa tay lau bên má, xê dịch bước chân, chặn cửa phòng tắm, ra dáng đứng đắn đề nghị.





      “Xuy! Nằm mơ.” Ánh mắt Triệu Thừa Dư nóng rực, nhìn chằm chằm vào Cố Hàm Ninh, khiến nóng ran lên, hơi vểnh môi, định để ý miệng mình còn chưa súc sạch mà chuồn ra ngoài cửa bị Triệu Thừa Dư chân tay dài túm lại.




      chỉ thích nghĩ, còn thích làm.” Triệu Thừa Dư kề đôi môi nóng bỏng của mình lên trán Cố Hàm Ninh, hơi thở của Triệu Thừa Dư phả vào mặt khiến nhiệt độ mặt lại cao thêm chút, có lẽ là ảo giác của , khi Triệu Thừa Dư ôm , nhiệt độ trong phòng tắm bỗng vọt lên rồi.




      Đến cuối cùng tất nhiên Cố Hàm Ninh thể rời phòng tắm. nửa đẩy nửa muốn bị Triệu Thừa Dư càng ngày càng thở gấp lột sạch, nửa giam cầm cùng vào phòng tắm.




      Mãi đến khi chất màu trắng nóng bỏng theo tiếng ngâm của Triệu Thừa Dư vương ra tay và bụng của Cố Hàm Ninh, nặng nề sa vào lồng ngực nóng rực, đầu óc mới tỉnh táo hơn chút.




      Đẩy người ra, Cố Hàm Ninh tự mình tắm rửa, lau tóc ướt sũng đến phòng ngủ thấy Triệu Thừa Dư thay áo phông trắng và quần đùi kẻ ô màu lam làm đồ ngủ, chân dài đặt thẳng giường, tựa lưng vào tường, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, cả người vừa sạch vừa nhàn nhã, chỉ có thể trừng , dùng thanh còn yếu mà lên giọng đuổi người: “ trở về ngủ a.”




      Triệu Thừa Dư ngẩng đầu nhìn lại, nhếch môi lên: “ đem chìa khóa , các ấy chắc là ngủ rồi, nếu đánh thức tốt lắm.”




      Cố Hàm Ninh muốn , vậy phòng khác ngủ , nhưng nghĩ đến căn phòng kia khóa, còn phòng khách chỉ có chiếc sô pha hẹp, chỉ là sô pha đôi bình thường, chắc chắn Triệu Thừa Dư thể ngủ đó được, liền nghẹn họng lại, trừng Triệu Thừa Dư nên lời.




      ra chuẩn bị sẵn kế hoạch, đêm nay căn bản là về ngủ.




      “Huống hồ chỉ có mình em, yên tâm nha.” Triệu Thừa Dư cười xuống giường, kéo tay để ngồi xuống giường: “ sấy tóc cho em.”




      Cố Hàm Ninh nhìn ánh mắt ân cần của Triệu Thừa Dư, cười giận: “Sáng mai em muốn ăn cháo thịt nạc.”




      “Được. Còn có món sinh tiên (*) mà em thích ăn, ở cửa tiểu khu cũng có, có muốn uống sữa đậu nành ? Em thích uống sữa đậu nành ngọt, để mua cho em nhé!” Triệu Thừa Dư sáng mắt lên, vừa cười vừa , tay cầm máy sấy, rũ mi, tỉ mỉ sấy tóc cho Cố Hàm Ninh.




      [(*) sinh tiên: tức là bánh bao sinh tiên, đặc sản của vùng Thượng Hải, Tô Châu, Gia Hưng, Hồ Châu]




      cần mua nhiều như vậy.” Cố Hàm Ninh cúi đầu, cảm giác bàn tay thô ráp của Triệu Thừa Dư mơn trớn da đầu mình, làm khỏi cảm thấy thoải mái mà nheo mắt.




      Mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc, hai mắt nhắm nghiền, tiếng ngáy mũi nhàng, hơi thở nhè phả vào mặt mình, tóc đen, có vẻ trẻ con hơn bình thường nhiều. Cố Hàm Ninh lần nữa nhắm mắt, nhếch môi, lười biếng muốn rời giường.




      Mở mắt ra là có thể thấy Triệu Thừa Dư, còn cần rời giường ngay, có thể bình yên ngủ thêm giấc, cảm giác như vậy, rất mới mẻ, dường như cũng tệ.




      Có lẽ do tâm tình được thả lỏng nên Cố Hàm Ninh mơ màng lại ngủ tiếp, chờ đến khi tỉnh giấc thấy người nằm bên cạnh đâu, híp mắt cười, đặt bàn tay lên chỗ Triệu Thừa Dư nằm, vẫn còn chút hơi ấm vương lại đó, xem ra cũng mới dậy thôi.




      Bên trong phòng tắm phát ra tiếng rất , tuy rằng qua thời gian thức dậy bình thường, nhưng đột nhiên lại muốn rời giường, nghĩ cứ như thế này, lại thêm lười biếng.




      “Cạnh” cửa mở ra, Cố Hàm Ninh mở mắt, ngẩng đầu lên thấy Triệu Thừa Dư cười dịu dàng, nhìn Cố Hàm Ninh tỉnh, liền đến.




      “Nếu tỉnh dậy . xuống mua đồ ăn sáng, em rửa mặt xong là có thể ăn rồi.” Triệu Thừa Dư đến bên giường, vươn tay ra trước mặt Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh duỗi thẳng thắt lưng mới đặt tay mình vào tay của Triệu Thừa Dư để kéo dậy.




      Triệu Thừa Dư thấy bộ dáng lười biếng khó thấy được của Cố Hàm Ninh, khom lưng gõ lên trán cái: “Mau rời giường thôi, con heo lười.”




      Cố Hàm Ninh khẽ nhếch môi, gật đầu, nhìn Triệu Thừa Dư ra khỏi phòng, rồi mới chậm chạp rời giường. Khi mới rửa xong mặt nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Thừa Dư về nhà xách theo túi to: “Mau lên, thức ăn còn nóng.”




      Tối hôm sau, Cố Hàm Ninh đưa tay đẩy mặt Triệu Thừa Dư, dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt của Triệu Thừa Dư biến hình trong bàn tay : “Này, em ăn đâu.”




      Miệng Triệu Thừa Dư ngậm múi sầu riêng, chu môi, muốn đút vào miệng Cố Hàm Ninh, hai người cười đùa lúc lâu, Triệu Thừa Dư mới đứng dậy: “ đánh răng cho sạch trước, quay lại hôn em.”




      Cố Hàm Ninh cười to ngã vào sô pha, nhìn thấy nhàng bước vào phòng tắm, biết người này chắc chắn làm.




      Tối ngày thứ ba, Cố Hàm Ninh xem phim chăm chú, đó chiếu phim Hàn đứng đầu, có xem vài lần, nhớ ra hồi xưa dường như hề xem tập cuối, dứt khoát xem chăm chú, đợi Triệu Thừa Dư từ phòng đối diện trở về, ngồi xuống cạnh , vung tay, ánh mắt chưa rời: “ tự chơi , em muốn xem ti vi.”




      “Ừm, được thôi.” Triệu Thừa Dư đơn giản đáp, rồi ngồi xuống bên cạnh.




      Chỉ chốc lát, Cố Hàm Ninh liền cảm thấy đúng, thêm tay ở dưới áo phông của , vuốt ve eo , lúc đầu còn chưa phản ứng, chỉ là hơi nhíu mi. Đến khi cánh tay đó dần dần di chuyển hướng lên , khỏi giữ chặt quần áo, to: “Đừng làm loạn nữa, em muốn xem ti vi.”




      “Ti vi nào có đẹp bằng .” Tiếng lẩm bẩm vang lên bên cổ , nhíu mi, đột nhiên cả người cứng đờ: “ làm gì…” Phần sau bị người ta nuốt vào bụng, chỉ để lại tiếng a ưm lượn lờ.




      ________ Hết chương 88 ________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :