1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 69: Tư cách


      Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, lòng bàn tay Cố Hàm Ninh đỏ rực hết lên.




      Đội năm người của Triệu Thừa Dư dẫn đầu điểm! Theo tiếng còi, Triệu Thừa Dư ngừng bước chân, đập tay với các thành viên trong đội, quay đầu nhìn Cổ Hàm Ninh, cười vẫy vẫy tay.




      Cố Hàm Ninh cười vẫy tay đáp lại, tay còn chưa hạ xuống bị Thôi Hà Miêu kéo chạy đến khu nghỉ ngơi.




      "Nhanh! Chúng ta đến bên kia !"




      Cố Hàm Ninh bị Thôi Hà Miêu kéo, chạy thẳng đến cạnh khu nghỉ ngơi mới dừng lại. Mạnh Khởi Đức sớm chờ ở đó, có lòng tốt kéo Triệu Thừa Dư cùng.




      Ba người Cố Hàm Ninh vào trong, chỉ đứng ở ngoài chuyện.




      "Triệu Thừa Dư, Mạnh Khởi Đức, thầy Quách buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm đấy."




      Cố Hàm Ninh mím môi cười lau mồ hôi trán Triệu Thừa Dư khom người nghe phía sau bọn họ vang lên thanh mềm quen thuộc. dừng tay lại chút rồi dường như có việc gì tiếp tục lau, Triệu Thừa Dư cũng quay đầu lại, vẫn khẽ nhếch khóe môi, khom lưng để Cố Hàm Ninh giúp mình lau mồ hôi.




      Mạnh Khởi Đức uống nước khoáng Thôi Hà Miêu đưa, nghe vậy xoay nửa người, nhìn Xa Hà Văn tới.




      "Xa Hà Văn, bọn mình ăn cơm đâu."




      "Như vậy nên, đây là do hội học sinh của chúng ta đặc biệt sắp xếp, dùng kinh phí chúng ta kéo được, coi như khao khuyến khích các cậu đấy." Xa Hà Văn cười hơi cứng lại, nhưng ôn hoà .




      ra tên là Xa Hà Văn đấy. Giọng cũng rất êm tai, mềm mại, chẳng lẽ là đồng hương của Mạnh Khởi Đức?




      Lần đầu tiên Cố Hàm Ninh được nghe tên đầy đủ của Xa Hà Văn. Lần trước Triệu Thừa Dư như thế nào? Họ Hà hay là họ Phương?




      "Thôi. Bọn mình ăn đâu. Mình chuyện với bạn , buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm." Mạnh Khởi Đức sờ gáy cười , còn quay đầu nhìn Thôi Hà Miêu cái, đổi lại được nụ cười hì hì của Thôi Hà Miêu.




      "Đúng vậy, chúng mình muốn cùng nhau ăn cơm!" Gấp gáp nhất chính là Thịnh Mạn Mạn, là Mạnh Khởi Đức mời ăn cơm đấy, sao có thể giữ lời!"




      Xa Hà Văn nhìn chằm chằm Thịnh Mạn Mạn, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn nửa mặt của Triệu Thừa Dư.




      "Triệu Thừa Dư, còn cậu? Buổi tối ăn cùng chúng mình . Lãnh đạo khoa có khả năng cũng tới, nếu gia nhập đội bóng rổ, tham gia hoạt động tập thể cũng là chuyện chính. Ăn cơm cùng bạn , ngày nào cũng có thể, đúng ?"




      "Ha ha, cậu cần hỏi Thừa Dư nữa, bọn mình cùng nhau ăn cơm tối. Đều hẹn trước, bây giờ hủy hẹn tốt." Mạnh Khởi Đức nhìn có vẻ tốt tính, ra cũng có mặt cố chấp, tuy rằng bản thân cậu ấy hề cho rằng mình là người cố chấp.




      Nghe vậy, Thịnh Mạn Mạn mặt mày hớn hở, chỉ cần bữa tối mất là được.




      "Mạnh Khởi Đức, mình và cậu chuyện nghiêm túc, cậu nên nghe theo sắp xếp." Xa Hà Văn ràng bị Mạnh Khởi Đức biết phân biệt tốt xấu chọc giận, cũng còn duy trì được nụ cười mặt nữa, trong giọng pha lẫn khó chịu.




      Triệu Thừa Dư cầm tay Cố Hàm Ninh lau mồ hôi, đứng thẳng, xoay người, vẫn cười .




      "Mình cho rằng, gọi mình tới tham gia đội bóng rổ là muốn mình chơi bóng, hoá ra là ngay cả việc ăn uống cũng có quyền tự quyết rồi. Nếu như ăn cơm chính là phục tùng mệnh lệnh của tổ chức, chính là tuân theo kỷ luật của đội bóng rổ, mình sẵn sàng xin rút."




      Triệu Thừa Dư nhìn Xa Hà Văn, chỉ câu như vậy, liền quay đầu trở lại, cười vuốt ve mu bàn tay của Cố Hàm Ninh: " lấy đồ, chờ chút."




      Mạnh Khởi Đức nghe vậy cũng cười cười: "Mình cũng lấy quần áo, Thịnh Mạn Mạn, cậu có thể suy nghĩ xem nên đến chỗ nào ăn cơm."




      "Được nha!" Thịnh Mạn Mạn hoan hô, lôi kéo Thôi Hà Miêu và Cố Hàm Ninh hỏi han: "Các cậu muốn ăn cái gì?"




      Xa Hà Văn cắn môi dưới, khó chịu nhìn Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức đều để ý qua mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất tủi thân, giống như muốn rơi lệ.




      cũng vì muốn tốt cho cậu, tại sao cậu lại cảm kích? Ăn bữa cơm với bạn chẳng lẽ còn quan trọng hơn gặp mặt với lãnh đạo khoa sao?




      Để cậu tham gia đội bóng rổ, tốn ít công sức, cũng bởi vì biết trong khoa sớm có suy tính, chỉ cần lần này có thể đạt được vị trí top 2, có điểm cộng vào hệ số học bổng năm học.




      Năm nhất, Triệu Thừa Dư giành được học bổng hạng nhất, phần là bởi vì cậu đại diện cho trường thi đấu, người tham gia bất kỳ hoạt động gì do khoa, trường tổ chức giống cậu, chỉ có bài vở có tác dụng gì? Tổng hợp lại cho dù thành tích các kỳ thi chuyên ngành có đứng hạng nhất vẫn bị đẩy xuống dưới! Đối với việc đạt được học bổng hạng nhất, bảo nghiên (*), thực tập, tiến cử công tác sau này, đều có ưu thế quá lớn.




      [(*)bảo nghiên: được trường học bảo lãnh cử học nghiên cứu sinh]




      Xa Hà Văn ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Ninh mỉm cười chuyện với người bên cạnh, luôn có thể nhìn thấy ấy ở bên cạnh Triệu Thừa Dư, vẻ chuyên chú mà che chở, mỗi lần đều làm chua xót khôn nguôi.




      Triệu Thừa Dư đối với ấy tốt như vậy, tại sao ấy biết suy tính cho cậu? Mỗi ngày chỉ biết chiếm cứ thời gian ngoài giờ học của cậu, có biết bọn họ cũng sắp tốt nghiệp hay ? Bọn họ thể vĩnh viễn núp ở bên trong tháp ngà trường đại học này! Con người thể vĩnh viễn đều ngây thơ giống như đứa trẻ, trong trường đại học đơn thuần là đáng , nhưng trong xã hội, đơn thuần biến thành ngu ngốc !




      "Cố Hàm Ninh, sao cậu khuyên nhủ Triệu Thừa Dư? Đêm hôm nay chừng trưởng khoa cũng tới? Cậu có biết bao nhiêu người muốn lộ mặt trước mắt trưởng khoa mà được? Cơ hội khó có được như vậy, chẳng lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn Triệu Thừa Dư đánh mất sao?"




      Khi Cố Hàm Ninh nghe tới tên mình cũng hơi ngạc nhiên, tuy rằng và vị Xa bí thư đối diện này ra được tính là có quen biết, nhưng nếu như ấy có chú ý tới Triệu Thừa Dư, hỏi thăm tin tức về cũng là việc rất tự nhiên. Mỗi người đều vô cùng tò mò với người trong lòng của đối tượng mình thầm mến, muốn biết cuối cùng mình thua ở điểm nào, cũng có rất nhiều người sinh ra tâm lý chịu thua: mình căn bản hề thua kém ta chỗ nào! Tại sao phải là ta? Tại sao mình được?




      Cố Hàm Ninh biết người con dịu dàng đối diện này có phải cũng so sánh, cũng suy nghĩ như vậy hay , dù thế vẫn cảm thấy ra cũng có gì. đời này, tình vốn phải là vấn đề ai tốt hơn ai mà chỉ là có thích hợp hay , có rung động hay .




      Dù mình so sánh được với ấy, vậy sao, chỉ cần ở trong mắt Triệu Thừa Dư, là duy nhất, như vậy trong cuộc đua tình , là người thắng.




      Cho nên Cố Hàm Ninh bận tâm đến đôi mắt tròn đối diện nhìn chằm chằm mình như mang theo tia căm thù, chỉ là tốt bụng cười cười.




      "Tại sao cần khuyên? Nếu như ấy cảm thấy so với việc ăn với tôi việc dùng bữa với trưởng khoa quan trọng hơn, ấy tự nhiên , bây giờ nếu ấy muốn ăn cơm cùng tôi, như vậy tại sao tôi nhất định phải ép ấy làm chuyện ấy thích?"




      "Có lẽ cậu ấy là sợ cậu tức giận, cho nên mới ép mình?" Xa Hà Văn gấp gáp đáp trả, thừa nhận chỉ cần đề cập mấy vấn đề thích linh tinh, gặp thất bại.




      "Đừng dùng giá trị quan của mình để đánh giá chuyện của người khác! Chẳng lẽ cậu hiểu suy nghĩ của Triệu Thừa Dư hơn tôi? Tôi hiểu bạn trai mình, ấy luôn thích ở cùng chỗ với tôi, lớp trưởng, trưởng khoa hay hiệu trưởng gì đó, đều là phù phiếm, bằng ngón chân của tôi. Vì thế cậu cũng cần tốt bụng quá mức nữa, giữa tôi và ấy còn chưa đến lượt người khác xen vào.."




      Nụ cười mặt Cố Hàm Ninh thay đổi, nhưng trong đôi mắt còn ý cười, nhìn chằm chằm sắc mặt của Xa Hà Văn dần đổi, khách sáo chút nào .




      "Tôi cũng chỉ là vì cậu ấy nên mới..." trong lòng Xa Hà Văn nghẹn lại, vừa tức giận buồn bã vừa cam lòng.




      "Cậu dựa vào cái gì mà muốn tốt cho ấy? Cậu là gì của ấy, có thể áp đặt cái mà cậu cho là tốt lên ấy? ấy có ba mẹ, còn có bạn chính quy là tôi, chẳng lẽ chỉ có cậu là lòng muốn tốt cho ấy, mà những người còn lại là chúng tôi đều là làm liên lụy ấy? Cậu lấy tư cách gì mà những lời như thế?"




      Cố Hàm Ninh cảm giác lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, nụ cười lễ phép mặt tắt ngấm, lạnh lùng nhìn Xa Hà Văn.




      " biết xấu hổ." Thịnh Mạn Mạn bên cạnh giọng câu, trợn mắt nhìn Xa Hà Văn cái, hất mặt, lười phản ứng lại người như thế.




      Thôi Hà Miêu cũng cau mày nhìn Xa Hà Văn phía đối diện.




      Xa Hà Văn tái trắng mặt, cắn cắn môi, cố gắng nhịn xuống cảm giác khoé mắt cay cay muốn khóc.




      "Được rồi, thôi. nghĩ xong muốn đến đâu ăn cơm chưa?" Triệu Thừa Dư tới, thoáng nghi ngờ nhìn khí có phần kỳ lạ giữa bốn người con , nhanh lướt qua Xa Hà Văn vẫn đứng chỗ như lúc nãy, bước tới đặt tay lên vai Cố Hàm Ninh.




      "Mình nghĩ chi bằng chúng ta ăn lẩu , thời tiết hơi lạnh rồi, ăn lẩu vừa vui vẻ vừa dễ chịu." Mạnh Khởi Đức phía sau Triệu Thừa Dư, đề nghị.




      "Được! Mình thích ăn lẩu!" chú ý của Thịnh Mạn Mạn thoáng chốc bị phân tán, đồng ý ngay.




      " và Mạnh Khởi Đức tắm trước , bọn em chờ hai người ở dưới ký túc xá." Cố Hàm Ninh áp chế tức giận trong lòng, khẽ mỉm cười, ghé vào gần cổ Triệu Thừa Dư hít hít, cau mũi.




      "Cũng được. cũng thấy người đều là mồ hôi, tránh lát nữa ảnh hưởng đến vị giác của em.” Triệu Thừa Dư cúi đầu cười cười, níu vai Cố Hàm Ninh xoay người, "Vậy nhanh lên chút. Người đầy mồ hôi, lại còn đói bụng nữa."




      " thôi. Chúng ta nên ăn thử quán lẩu mới mở nọ, lần trước qua từng thấy, tiệm mới mở giảm giá còn sáu mươi phần trăm, tên là gì nhỉ?" Mạnh Khởi Đức cười kéo tay Thôi Hà Miêu, giọng hỏi.




      "Hừ!" Trước khi nhấc chân, Thịnh Mạn Mạn thoáng nhìn Xa Hà Văn cúi đầu, nhìn chằm chằm lúc, khẽ hừ tiếng, sau đó mới bước theo sau.




      Toàn bộ tâm tình trong lòng Xa Hà Văn tan biến theo thái độ hờ hững đến nhìn cũng thèm nhìn của Triệu Thừa Dư, chỉ còn lại vô cùng mờ mịt, khẽ cười khổ.




      Đúng thế, mình lấy lập trường gì, tư cách gì? Nếu phải bạn cùng lớp, chỉ sợ Triệu Thừa Dư cũng chẳng bao giờ biết được tồn tại của mình trong trường. Chỉ là để mối tình đầu của mình cứ thế biến mất dấu vết, làm sao cam lòng? đời này có bao nhiêu người, mối tình đầu vừa gặp liền rung động cần bao nhiêu duyên phận? vốn cho rằng mình và Triệu Thừa Dư là có duyên, cho nên mới có thể gặp nhau trong phòng học bé, nhưng buồn cười nỗi chỉ có là người duy nhất tình nguyện...




      ________ Hết chương 69 ________

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 70: Bị thương


      Khi lá xanh dần úa vàng cũng là lúc đại hội thể dục thể thao vào năm hai của Cố Hàm Ninh bắt đầu. Từ thứ sáu, liên tục trong ba ngày, ở sân vận động của trường luôn nghe thấy rất nhiều tiếng hò hét cố lên, làm cho người ta sôi trào nhiệt huyết, có rất nhiều người hoặc vui sướng hoặc uể oải hoặc bình tĩnh ở đây.




      Năm thứ nhất khi diễn ra đại hội thể dục thể thao, Cố Hàm Ninh có quá nhiều ngày nghỉ đến mức dư thừa nhưng thực chất lại hề đến sân vận động. Năm nay đương nhiên là giống như thế nữa, tối thứ năm Triệu Thừa Dư cố tình đặt chuông báo thức điện thoại của Cố Hàm Ninh, căn dặn rằng cần thiết phải đến từ lúc sáng sớm, chỉ cần ít nhất trước khi trận đấu của bắt đầu có thể cố gắng đến sân bóng, nếu đến lúc đó biểu của ở trận đấu tốt tất cả đổ hết lên đầu .




      Bị đe dọa như vậy, Cố Hàm Ninh tất nhiên đành phải ngoan ngoãn nghe lời, huống hồ tình huống năm nay hơi khác chút, ở phòng còn có Thôi Hà Miêu, người còn xứng đáng với cái chức vụ bạn hơn nhiều so với , trước đó thích thú, hăng hái muốn sớm giành chỗ, nên trước khi diễn ra đại hội thể thao, lúc cùng nhau ăn cơm Thôi Hà Miêu vỗ ngực cam đoan, đến lúc đó nhất định kéo Cố Hàm Ninh qua đó đúng giờ.




      Lúc ấy Cố Hàm Ninh cúi đầu mải mê ăn, trong lòng thầm chê bai: có thể ra sân hay còn chưa chắc chắn, gọi em ra đó để nhìn ăn ngồi chờ thế nào sao?




      Tuy rằng kiếp này, Cố Hàm Ninh tích cực với việc vận động hơn rất nhiều, nhưng đó cũng là vì rèn luyện thân thể của mình, về việc xem mấy trận thi đấu thể thao thế này, vẫn cảm thấy hết sức nhạt nhẽo, có hứng thú.




      Cố Hàm Ninh nhớ , trước kia từng xem tin đồn lý thú trong thời gian diễn ra World Cup. Bà xã của vị fan hâm mộ phàn nàn, mấy ngày gần đây đều là mình giường, ông xã biến ti vi thành bà xã mà quý vô cùng, vị kia thực hiểu nổi, đám đàn ông tranh nhau chạy theo quả bóng , có gì thú vị? Phát cho mỗi người quả là được rồi, khỏi cần phải tranh giành nhau chạy mệt như thế!




      Cố Hàm Ninh nghĩ, quả cũng hề muốn bản thân mình lại thua kém vật sống như thế.




      Lúc Thôi Hà Miêu hưng phấn lôi kéo Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn tự nguyện theo cùng đến sân bóng rổ, bọn Triệu Thừa Dư làm động tác khởi động, vừa giãn gân cốt làm nóng cơ thể vừa chuyện phiếm, thấy ba người hăng hái tới, Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức tất nhiên là bước tới cười đón.




      Cố Hàm Ninh nhìn xung quanh chút, thấy Xa Hà Văn mang vẻ mặt ảm đạm đứng ở khu dành cho đội phụ giúp, ánh mắt còn nhiệt tình mà dõi theo như trước nữa.




      Sau này mới biết, Xa Hà Văn là trưởng ban tổ chức của hội sinh viên khoa Triệu Thừa Dư, lần này phối hợp với trưởng ban thể dục phụ trách các công việc liên quan tới đại hội thể dục thể thao năm nay, mỗi khi đội bóng rổ luyện tập, ấy đều có mặt. Đương nhiên đây là do Mạnh Khởi Đức lại, về phía Triệu Thừa Dư, thực ra vốn hề chú ý xem ấy có mặt ở đó hay .




      Cố Hàm Ninh dặn Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu được kể lời của Xa Hà Văn cho Triệu Thừa Dư biết. Cũng phải là vì thay Xa Hà Văn để lại ấn tượng tốt trong lòng , mà là để Xa Hà Văn chỉ là bí thư xa lạ đối với Triệu Thừa Dư, hơn, bất kỳ ấn tượng nào sâu đậm hơn đều cho phép!




      Trận đấu chính thức nhanh chóng bắt đầu, hôm nay là thi đấu trong tổ, mai còn phải đấu trận nữa, sau đó mới đấu trận chung kết cuối cùng để giành ngôi vị quán quân.




      Trận đấu ra rất đơn giản, toàn bộ cộng lại cũng chỉ mất đến hơn tiếng, ở trận đấu đầu tiên, Triệu Thừa Dư chơi 15 phút của nửa hiệp hai.




      Đến lúc trận đấu kết thúc, đội của Triệu Thừa Dư dẫn trước đội đối phương năm điểm.




      Chiến thắng ngay trận đấu đầu tiên quả khiến cho các thành viên trẻ tuổi rất hưng phấn, ngay cả người trầm ổn như bạn học Triệu, lúc chạy về phía Cố Hàm Ninh, khuôn mặt cũng ngập tràn vui vẻ.




      Cố Hàm Ninh mím môi cười, hướng về phía Triệu Thừa Dư chạy đến trước mặt mình giơ ngón cái lên: “ giỏi quá!” Triệu Thừa cười đến càng hớn hở, lông mày cũng giãn hết ra, cái cằm vênh lên, đôi mắt dường như mang theo cả ánh sáng mặt trời, sáng ngời lấp lánh.




      Đàn ông cũng giống như trẻ , luôn cần thừa nhận và khen ngợi của phụ nữ.




      “Thầy Quách để đến chiến thắng cuối cùng ăn bữa, hôm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt. Em chờ lát, để xem thầy Quách còn căn dặn gì nữa , rồi chúng mình .”




      xong, Triệu Thừa Dư liền cười vẫy tay, về trước tập hợp.




      Bữa tối này là Triệu Thừa Dư mời, vì Mạnh Khởi Đức cậu ấy còn có cơ hội ra sân, vì thế Triệu Thừa Dư tốt bụng, muốn an ủi tốt linh hồn bé của người bị bỏ rơi là cậu ta.




      Thịnh Mạn Mạn đương nhiên là người đầu tiên vỗ tay tán thành.




      Thôi Hà Miêu vốn định gọi Bạch Vũ Hân, nhưng gọi điện thoại nàng nghe máy.




      ra trong lúc diễn ra trận đấu Cố Hàm Ninh có nhìn thấy Bạch Vũ Hân, nhưng chờ đến lúc nghỉ giữa trận lại thấy bóng dáng ấy đâu nữa. Trước khi trận đấu bắt đầu, có nhìn thấy bạn mới của Cao Thần. Mặc dù là trời mùa thu hơi se lạnh nhưng nàng vẫn mặc váy ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn, trang phục rực rỡ bắt mắt, nhìn qua có cảm giác nàng còn hơn Cao Thần vài tuổi, xinh đẹp xinh đẹp, nhưng so với bạn dễ thương lúc trước còn thiếu mấy phần khí chất. Lúc Cố Hàm Ninh nhìn qua, vừa vặn thấy nàng thân mật rúc vào lòng Cao Thần ngồi bên cạnh, hai người coi như xung quanh hề có người nào khác, thân mật mà trò chuyện, dính sát lấy nhau, hề để lộ ra khe hở nào.




      Cố Hàm Ninh biết, Bạch Vũ Hân có thấy hay , nhưng chắc hẳn bỏ lỡ cảnh tượng lúc đó. Dù sao Bạch Vũ Hân lúc nào cũng dõi theo bóng dáng Cao Thần. Thấy ta thâm tình chuyên nhất (chỉ say đắm người), cảm thấy đau lòng, thấy người đó thay bạn như thay áo cũng đau lòng như vậy.




      Cho dù luôn luôn ở bên cạnh ta nhưng ánh mắt thâm tình của ta chưa chắc thuộc về mình. Nhưng so với việc làm người bạn biết lúc nào bị thay thế làm người bạn vẫn tốt hơn, có lẽ Bạch Vũ Hân cũng biết mình nên lựa chọn như thế nào.




      Cố Hàm Ninh nghĩ, kiếp trước, lúc Bạch Vũ Hân cuối cùng cũng được Cao Thần kéo vào lòng, biết ta có cảm thấy kích động vì ước ao bao năm được đền bù hay ?




      Đối với Bạch Vũ Hân, cảm giác của Cố Hàm Ninh luôn luôn rất phức tạp.




      Bạn thân, tình địch, mối quan hệ của hai người bọn họ từ kiếp trước đến kiếp này còn tồn tại nữa.




      Bạch Vũ Hân đương nhiên có chút cảm giác nào nhưng lúc nào cũng gánh vai hận tình thù đơn phương vai. Giờ những cảm xúc mãnh liệt đó dần dần phai nhạt nhưng những kí ức kia vẫn còn tồn tại, chỉ là lúc nhớ đến bình thản hơn trước, khi vô tình nhớ lại có cảm giác hơi hốt hoảng, giống như nhìn thấy cuộc sống của người khác.




      ra cũng còn quan hệ gì nữa rồi. Chỉ cần muốn, tất cả đều có thể biến mất như chưa từng tồn tại.




      Đối với người như vậy, còn cách nào có thể đưa ra tình cảm lần nữa. Ác cảm chậm rãi nhạt , mà cảm tình cũng vĩnh viễn bao giờ quay lại.




      Bạch Vũ Hân, tôi còn hận nữa. Vì còn đáng thương hơn nhiều so với tôi.




      Buổi tối hôm ấy, Bạch Vũ Hân rất khuya mới trở về, Cố Hàm Ninh sớm nằm, nhưng nghe thấy những tiếng nức nở nho hơi giật mình tỉnh dậy, thấy đèn bàn của Bạch Vũ Hân vẫn sáng, dáng người mỏng manh nằm sấp bàn viết, bình tĩnh nhìn vài giây, trong lòng khẽ thở dài, sau đó lại nằm xuống ngủ thiếp lần nữa.




      Ăn xong cơm tối, Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức đưa bạn về phòng ngủ của bọn họ, lưu luyến rời rồi mới trở về nghỉ ngơi. Sáng ngày kia, bọn họ còn có hai trận đấu, giữ gìn thể lực dồi dào là việc vô cùng quan trọng.




      Cố Hàm Ninh kéo Triệu Thừa Dư đến nơi có ánh đèn đường rọi tới, vòng tay ôm , sau đó thân mật trao cho nhau những nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng, mãi cho đến khi cả hai dường như thở nổi mới buông ra.




      “Sau khi trở về phòng ngủ nhớ phải rửa mặt rồi nghỉ ngay lập tức, được lãng phí thời gian nữa.”




      “Được. Em cũng nghỉ sớm . Đợi đến cuối tuần có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh em.” Triệu Thừa Dư thấp giọng hứa hẹn, cúi đầu hôn lên trán Cố Hàm Ninh.




      “Được.” Trong lòng Cố Hàm Ninh khẽ thở dài. Từ lúc đến cuối kỳ, thời gian hai người được ở bên cạnh nhau ít mà xa cách nhau ngày càng nhiều, đương nhiên đây là so với trước kia.




      Haizz, lạc quan ra như vậy cũng tốt, tránh khỏi mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, dễ sinh ra cảm giác chán chường.




      Kết quả là ở trận đấu cuối cùng ngày chủ nhật, Cố Hàm Ninh vốn còn tâm trạng chú ý đến những điều khác, trong mắt chỉ thấy Triệu Thừa Dư nhíu chặt mày, ngồi mặt đất.




      cũng nhìn thấy ràng, chỉ thấy Triệu Thừa Dư dường như rất đau đớn ôm chân ngồi xuống, trận đấu bị tạm dừng, kết cục là thay người, Mạnh Khởi Đức và cầu thủ băng ghế tương tự cầu thủ dự bị mà Cố Hàm Ninh thấy hơi quen quen tới dìu Triệu Thừa Dư ra khỏi sân, theo sau là đội trưởng.




      Cố Hàm Ninh vội vàng vượt qua đám đông chạy tới, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn cũng lo lắng chạy theo sau.




      Phòng y tế tạm thời đặt ở ngay bên cạnh sân bóng rổ, lúc Cố Hàm Ninh chạy đến Triệu Thừa Dư ngồi ở ghế, thấy Cố Hàm Ninh đến vội cười : “ sao, đừng lo lắng quá.”




      “Đều tại mình tốt...” Mạnh Khởi Đức cau mày, nhìn chằm chằm mắt cá chân của Triệu Thừa Dư bắt đầu sưng đỏ.




      “Liên quan gì đến cậu? Là tự bản thân mình cẩn thận.” Triệu Thừa Dư vỗ lưng Mạnh Khởi Đức, hơi cau mày, vẻ mặt thoải mái hơn chút.




      “Bác sĩ Trần, sao rồi? Xương cốt có bị thương ạ?” Xa Hà Văn ngồi xổm ở bên cạnh, cúi đầu nhìn bác sĩ kiểm tra vùng chân bị thương của Triệu Thừa Dư, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, cắn môi, sắc mặt tái nhợt, giống như chính mới là người bị thương.




      Cố Hàm Ninh bây giờ cũng có tâm trạng quan tâm tới nàng, bước đến gần, nửa ngồi xuống, kéo tay Triệu Thừa Dư nắm chặt trong lòng bàn tay, hỏi: “ có đau lắm ?”




      đau. À , chỉ đau chút, sao đâu.” Triệu Thừa Dư khẽ cười cười, siết chặt tay Cố Hàm Ninh, giọng an ủi.




      “Xem qua có lẽ ảnh hưởng đến xương cốt đâu, nhưng tốt nhất vẫn nên bệnh viện chụp phim để kiểm tra lại.” Bác sĩ buông tay, đứng lên thông báo kết quả kiểm tra.




      cần, mua cao dán dán lên là được rồi.” Triệu Thừa Dư lắc đầu.




      được!” Hai giọng đồng thời vang lên, Cố Hàm Ninh nhíu chặt mày, liếc nhìn Xa Hà Văn, mấp máy môi, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, giọng mềm , “ bệnh viện để kiểm tra lại cho tốt em an tâm đâu. Em với , được ? Chụp phim, xác định lại chút?”




      “Được rồi.” Triệu Thừa Dư còn lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu, ngẩng đầu cười xoa đầu Cố Hàm Ninh, “Đừng lo lắng, có chuyện gì .”




      “Mình cũng .” Mạnh Khởi Đức , “Mình đến với thầy Quách tiếng, dù sao mình cũng quan trọng, tiếp đó chắc cũng có cơ hội ra sân đâu. Vương Chí, cậu về trước .” Mạnh Khởi Đức quay đầu với người dìu Triệu Thừa Dư tới, “Mình trước lấy quần áo, các cậu chờ mình chút.”




      Mạnh Khởi Đức xong liền quay trở lại sân bóng, Cố Hàm Ninh suy nghĩ chút, cũng biết phải từ chối thế nào, bèn : “Cũng được, em cũng sợ lát nữa đỡ được .”




      “Ninh Ninh, mình cùng các cậu, có thể giúp lấy thuốc hay làm gì đó”. Thôi Hà Miêu cũng . “Mạn Mạn, cậu về trước .”




      “Cũng được, tránh làm phiền đến các cậu.” Thịnh Mạn Mạn nghĩ chút, khẽ gật đầu, “Tới đó rồi nhớ gọi cho mình.”




      “Triệu Thừa Dư, mình đưa cậu . Đến lúc đó lấy hoá đơn xong có thể để khoa thanh toán cho cậu.” Xa Hà Văn nhìn Triệu Thừa Dư , theo cũng yên tâm.




      cần. Có mấy người chúng tôi là đủ rồi, về phần hoá đơn, khi xong đưa cho cậu, nếu có thể được thanh toán thanh toán, được thôi.” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, mím môi, lạnh giọng .




      ________ Hết chương 70 ________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 71: Vẽ xấu


      "Tôi, tôi đại diện cho trường học đến đó ..." Xa Hà Văn cắn môi dưới, cố chấp nhìn Cố Hàm Ninh chằm chằm.




      chỉ là lo lắng, chỉ là muốn đứng ở bên cạnh Triệu Thừa Dư, chỉ muốn xác định là cậu làm sao mà thôi, nếu cho dù có ở trường học cũng đứng ngồi yên, cũng phải muốn phá hoại gì hết, tại sao chỉ như vậy thôi mà cũng được?




      "Vậy sao?" Cố Hàm Ninh híp mắt lại, cười lạnh tiếng, trong mắt lóe lên tia châm chọc: "Cậu có thể đại diện cho trưởng hoa của các cậu sao? Nếu quả muốn phái người đại diện mời thầy giáo đứng đắn của khoa các cậu tới đây ."




      "Bí thư Xa, mình cần thanh toán tiền thuốc men, chút tiền này mình có thể trả được. Cậu cũng bận rộn, cũng thể làm phiền cậu cùng theo." Triệu Thừa Dư vịn vai Mạnh Khởi Đức, khẽ nhíu mày đứng lên, cũng thèm nhìn Xa Hà Văn cái, chỉ lạnh nhạt như vậy, "Hàm Ninh, em đỡ qua bên kia ." Lúc chuyển hướng nhìn Cố Hàm Ninh, tỏ ra rất đáng thương tội nghiệp.




      Cố Hàm Ninh vội vàng tiến gần lại đỡ bên kia, lo lắng nhìn Triệu Thừa Dư: "Làm sao bây giờ? Bệnh viện ở trấn cũng phải đoạn đường đấy, có muốn gọi xe ?"




      "Mình lấy xe đạp của mình đến, để cho Thừa Dư ngồi phía sau, mình chở cậu ấy . Các cậu chờ lát." Mạnh Khởi Đức xong, cẩn thận buông ra, thấy Triệu Thừa Dư được Cố Hàm Ninh đỡ, đứng chân cũng khá vững, mới lập tức chạy nhanh.




      "Vậy chúng ta chờ ở đây chút ." Cố Hàm Ninh xong liền muốn đỡ Triệu Thừa Dư ngồi xuống.




      " cần, em đỡ , chúng ta chầm chậm, để Khởi Đức đỡ phải quay lại lần nữa." Triệu Thừa Dư tất nhiên là phát ra bầu khí lúng túng bây giờ, khỏi sợ Cố Hàm Ninh hiểu lầm, vẫn là rời sớm chút, đương nhiên, mà tốt nhất tất cả chỉ là cậu suy nghĩ nhiều mà thôi




      xong Triệu Thừa Dư liền nhảy lò cò bằng chân còn lại, Cố Hàm Ninh vội vàng theo sát: "Này! cẩn thận chút!"




      Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn tất nhiên cũng đuổi kịp, cũng ai thèm ngó ngàng tới bí thư họ Xa sắc mặt lúc xanh lúc trắng cuối cùng được nhớ tên lại mơ hồ bị Triệu Thừa Dư đưa vào sổ đen trong lòng.




      Mạnh Khởi Đức lấy xe đạp chở Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu theo sát, cùng nhau đến bệnh viện trấn ở gần đấy, chụp ảnh kiểm tra lượt, mất mấy giờ, cuối cùng cũng lấy được kết quả, bác sĩ chẩn đoán có vết nứt xương rất , chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt cũng có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn phải bó thạch cao cố định.




      Cố Hàm Ninh nhõm thở ra, cẩn thận ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, trong lòng tính toán phải mua xương hầm canh cho Triệu Thừa Dư bổ sung thêm canxi.




      Bó thạch cao xong, là sáu giờ tối, bốn người ở nơi gần đó tùy tiện ăn chút, ăn xong liền đưa Triệu Thừa Dư đến nhà mấy người Bùi Duệ Triết thuê.




      Đây là đề nghị của Cố Hàm Ninh. Trong phòng ký túc xá, muốn lên còn phải leo cầu thang, lại có phòng bếp, v.v, rất tiện, xin được giấy xin nghỉ của bác sĩ cho , cũng liên hệ với thầy chủ nhiệm, có thể phải nghỉ ngơi hai tuần lễ, giấy xin nghỉ liền giao cho Mạnh Khởi Đức ngày mai đưa cho thầy chủ nhiệm.




      Lúc bốn người đến dưới tầng phòng cho thuê, Thạch Lỗi chờ ở đó, người cõng Triệu Thừa Dư lên tầng. Bùi Duệ Triết và Hầu Nhân Phong vì tập trung vào chuyện đăng ký công ty và chuyện kiếm thêm hợp đồng đều ra ngoài rồi, nghe gần đây đều rất khuya mới trở về.




      Sắp xếp cho Triệu Thừa Dư ổn thỏa xong rồi trở về phòng ngủ, Cố Hàm Ninh mới cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi, cả người vừa thả lỏng ra liền có cảm giác mỏi mệt khó mà chống cự. Muộn như thế này, sau khi cả ba người Cố Hàm Ninh đều nằm ngủ, Bạch Vũ Hân vẫn chưa trở về, chỉ là Cố Hàm Ninh có tâm tư mà suy nghĩ nữa rồi, sau khi lên giường rất nhanh ngủ mất.




      Ngày hôm sau, Cố Hàm Ninh thức dậy từ sớm, chờ mặc quần áo tử tế chuẩn bị xuống khỏi giường, lúc này mới phát , giường của Bạch Vũ Hân rất ngăn nắp, chắc là ấy cả đêm qua về.




      Cố Hàm Ninh dừng chút, hơi nhíu mày nhìn giường của Bạch Vũ Hân, trong lòng thầm than tiếng, sau đó mới chậm rì rì mà xuống khỏi giường.




      "Ninh Ninh, cậu về rồi sao. Hình như tối qua Hân Hân về, mình gọi điện thoại cho cậu ấy máy tắt, gửi tin nhắn cũng thấy trả lời." So với Cố Hàm Ninh, Thôi Hà Miêu thức dậy sớm hơn, từ trong phòng tắm ra, lo lắng giọng .




      "Ừ." Cố Hàm Ninh giọng đáp.




      Sau ngày hôm qua, hay tin lần này khoa đạt được thành tích hạng nhất môn bóng rổ trong đại hội thể dục thể thao, nghe lãnh đạo khoa rất vui vẻ, sau cuộc thi đấu đội bóng rổ sắp xếp mở tiệc ăn mừng thành công, chỉ có Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức là tham gia, cho nên tình huống cụ thể bọn họ cũng biết. Chỉ biết là sau này Mạnh Khởi Đức gọi điện thoại cho đội viên, bên kia vui đùa rất náo nhiệt, vừa uống rượu vừa ca hát, cũng biết lúc nào kết thúc.




      Trong lòng Cố Hàm Ninh mơ hồ nghĩ tới, có lẽ tối hôm qua Cao Thần cũng uống nhiều quá, cậu ta vốn chính là người rất thích náo nhiệt, còn Bạch Vũ Hân sao? Là chung, hay vẫn mực chờ Cao Thần?




      Cố Hàm Ninh nghĩ như vậy nhưng ra trong lòng lại hi vọng tối hôm qua có chuyện gì, nhưng Bạch Vũ Hân đêm trở về, trừ người trong cuộc ra, sợ rằng bây giờ ai cũng được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.




      "Cậu cũng đừng lo lắng, cậu ấy lớn như rồi, người cũng mang theo tiền, tìm được nơi để ngủ, có thể là quá muộn, ký túc xá đóng cửa, cậu ấy muốn để cho quản lý biết, cho nên ngủ ở nơi khác." Cố Hàm Ninh giọng an ủi Thôi Hà Miêu.




      Bạn cùng phòng cũng được, bạn học cũng được, bạn bè cũng được, Thôi Hà Miêu quan tâm Bạch Vũ Hân cũng là rất bình thường. Tuy rằng vì Bạch Vũ Hân thỉnh thoảng có ở trong phòng ngủ, ra quan hệ giữa ba người các thân thiết, gắn bó hơn chút, thế nhưng cũng có nghĩa là Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn quan tâm đến Bạch Vũ Hân.




      Cố Hàm Ninh cũng có tâm trí quan tâm chuyện Bạch Vũ Hân nhiều hơn, giữa trưa học xong, vội vàng ăn cơm trưa, trước hết chợ mua rau, chọn xương bò tươi, cùng ít thịt heo, lại mua này mua nọ được hai túi đồ to, cố hết sức xách trở về chỗ Triệu Thừa Dư.




      Mở cửa là chị Tống, Cố Hàm Ninh liền biết ngay Bùi cũng ở đây.




      "Ôi, em à, hôm nay em muốn nấu bữa tiệc lớn sao?" Tống Minh Huyên nhận lấy cái túi tay Cố Hàm Ninh, nở nụ cười vào.




      "Vâng, em muốn nấu canh xương hầm." Cố Hàm Ninh cũng khách sáo, giao cái túi cho Tống Minh Huyên, hai người mang đồ vào phòng bếp.




      Xương bò là muốn hầm làm canh, còn thịt heo là để nấu thịt kho tàu cho bữa tối. Cố Hàm Ninh bỏ xương bò vào nồi áp suất rồi đun lên, ra khỏi phòng bếp thấy Triệu Thừa Dư đứng dựa vào bên cửa, cười nhìn .




      "Ôi, sao lại ra đây? Mau trở về nằm ." Cố Hàm Ninh vội vàng bước nhanh qua, đỡ lấy cánh tay Triệu Thừa Dư.




      " nằm hơn nửa ngày, cảm thấy xương cốt cũng bắt đầu tê rần. Bác sĩ cũng chỉ là cần phải chú ý chỗ bị thương, những chỗ khác sao mà." Triệu Thừa Dư cười cười, bên trong nụ cười kia thế nào cũng thấy có ý lấy lòng.




      Cố Hàm Ninh vừa trừng mắt, vừa cố gắng đỡ lấy , muốn đưa trở về phòng: "Bị thương gân cốt phải điều dưỡng trăm ngày, nghe ? mới chưa tới ngày mà nằm được sao? Chí ít mấy ngày nay thể cử động, đừng cho rằng chân để xuống đất là được, dùng chân sau để nhảy lò cò, cũng lôi kéo cơ bắp và dây thần kinh cái chân bị thương đấy."




      "Được được, biết." Làm bệnh nhân chỉ có cách nghe lời, ít nhất, ở trước mặt bạn cần phải ngoan ngoãn nghe lời, Triệu Thừa Dư đưa tay ra, sờ sờ gò má Cố Hàm Ninh, thuận theo ngồi trở lại giường, tùy ý Cố Hàm Ninh đặt cái chân bị thương của lên giường, lại để thêm đệm dựa sau lưng .




      "Giữa trưa em tới cũng sao, bọn Bùi bàn bạc, trong thời gian dưỡng bệnh, mỗi ngày bọn họ cho người ở lại chăm sóc ." Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh, dùng sức chút, lôi kéo cùng ngồi xuống bên giường.




      Cố Hàm Ninh cười liếc cái: "Em là muốn giữa trưa ninh xương bò trước cho , nếu buổi tối rất lâu mới chín. phải là chê em nhiều, muốn thấy em ?"




      "Làm sao có thể! hận được ở bên em từng phút từng giây!" Triệu Thừa Dư trợn mắt, rất nghiêm túc, loại chuyện như vậy nhất định phải lập tức làm .




      Cố Hàm Ninh mím môi cười đứng dậy.




      Trước kia đúng là phát ra Triệu Thừa Dư là người ngồi yên, bình thường vẫn hay ngồi ở thư viện mấy giờ liền, nếu như thể nghỉ ngơi, bảo nằm lúc cứ như là người có con gì bò lên.




      " nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, được làm loạn, ít nhất phải chờ đến lúc bỏ thạch cao ra, bác sĩ kiểm tra xong có vấn đề mới có thể xuống đất. May mắn là thời tiết bây giờ cũng nóng, bị bó thạch cao cũng quá khó chịu." Cố Hàm Ninh cười cúi đầu quan sát vết thương chân của , lúc này mới phát ra thạch cao có ít hình vẽ và chữ viết nguệch ngoạc, cẩn thận nhìn lại, ra đều là kiệt tác của ba đàn sống cùng với Triệu Thừa Dư.




      Cố Hàm Ninh vui vẻ, cũng tìm bút đánh dấu bàn, ngồi xuống bên giường, cúi đầu viết lung tung.




      "Hàm Ninh, sao em cũng nghịch ngợm như vậy..." Triệu Thừa Dư biết làm sao, ba đàn vẽ xấu lên mặt thạch cao, gắng lắm mới có thể tiếp nhận, bây giờ bạn mình tự nhiên cũng như vậy, khó mà từ chối được.




      " đừng động, em xong ngay đây." Cố Hàm Ninh cúi đầu rất chăm chú mà viết vẽ lung tung, "Em từng học vẽ tranh đấy nhé."




      "Ơ, lúc nào vậy?" Triệu Thừa Dư có chút nghi ngờ, chỉ biết là Cố Hàm Ninh có học đàn dương cầm, cũng chưa từng nhìn thấy vẽ tranh."




      "Ừ, lúc tiểu học, thầy giáo mỹ thuật thường xuyên khen ngợi em, em rất có năng khiếu." Cố Hàm Ninh hơi vểnh khóe môi lên, trong lòng suy nghĩ có nên vẽ thêm đám mây trắng, thêm cả mặt trời nữa , chỉ tiếc là có bút màu nước, thể nào tô màu lên được.




      "Xong rồi! thấy thế nào?" Cố Hàm Ninh dừng bút, đứng dậy, hơi hất cằm lên, cười híp mắt chỉ chỉ lớp thạch cao bên ngoài cái chân bị thương của Triệu Thừa Dư.




      "Ách..." Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhìn tranh vẽ và chữ viết mới thêm vào, khẽ nhíu mày, trong lòng buồn rầu suy tư, "Em viết là 'Chúc bạn học Triệu sớm bình phục!''




      Cố Hàm Ninh gật đầu, cười đến mặt mày đều cong cong: "Đúng. Em là vẽ tranh, như thế nào? thấy sao?"




      "Hửm... Cái em vẽ là con chó sao? À phải... Đó là con mèo ? Hơ... Là con vịt ? ..." Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh liên tục lắc đầu, tươi cười khuôn mặt dần phai nhạt, cuối cùng trừng mắt nhìn , cúi đầu nỗ lực nhìn chằm chằm bức họa đơn giản chân mình, trong lòng luống cuống phân biệt.




      Còn có động vật nào chưa nghĩ tới sao?




      "Con thỏ! Là con thỏ ! thấy con thỏ có hai lỗ tai dài sao? Đến con thỏ cũng nhận ra sao?" Cố Hàm Ninh tức giận bĩu môi, phồng hai má, ra sức đưa tay chỉ chỉ con thỏ mà bản thân cảm thấy rất hài lòng.




      "A! Đúng đúng đúng, là con thỏ , vừa rồi là giây lát nghĩ ra, tại nhìn kỹ lại, đúng là con thỏ ." Triệu Thừa Dư rất nghiêm túc chỉ vào con thỏ chân, rất khẳng định , sau đó nở nụ cười, kéo tay Cố Hàm Ninh, "Vẽ rất đẹp, là có năng lực đánh giá tranh vẽ."




      "Hừ. Để em cho xem, bộ dạng của con chó , con mèo như thế nào." Cố Hàm Ninh bỏ tay Triệu Thừa Dư ra, lần nữa ngồi xuống, say mê vẽ vẽ xóa xóa thạch cao.




      ________ Hết chương 71 ________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 72: Thời gian


      Triệu Thừa Dư tỏ vẻ đau khổ, cố gắng hết sức ép bản thân mình lờ .




      Được rồi, được rồi, dù sao cũng đau ngứa, cùng lắm là trước khi được tháo thạch cao ra, ra ngoài bước nào là được rồi. Ừ, ngày bệnh viện tháo thạch cao, có thể tìm cái gì đó che thạch cao này .




      Cố Hàm Ninh tô tô vẽ vẽ lúc lâu, lúc này mới ngẩng đầu, hài lòng đánh giá: “Ừ, kiệt tác!”




      Triệu Thừa Dư nhìn sang, những vị trí vốn còn trống đa phần đều được lấp đầy, những “con chó , con mèo ” như lời Cố Hàm Ninh , và có lẽ còn có những con vật khác theo thấy, dường như hình dáng cũng khác gì nhau mấy, cố lắm có thể lờ mờ trông ra các bộ phận tứ chi và đuôi gì đó, chẳng qua là lần này cậu thông minh hơn, bình luận ngắn gọn lại đắc tội.




      “Ừ, rất tệ, so với bức Hầu vẽ đẹp hơn nhiều.”




      “Tất nhiên, cũng phải nhìn xem là ai vẽ chứ!” Cố Hàm Ninh cười đến híp cả mắt, cúi đầu đắc ý tán thưởng phen.




      Thời gian giữa trưa có hạn, Cố Hàm Ninh ninh xương xong vội vàng chạy về trường học. Chiều hôm đó lúc đến nơi còn đúng năm phút là bắt đầu tiết học, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn giúp chiếm chỗ ngồi, thấy vào vội vàng vẫy tay.




      “Ninh Ninh, ở đây!”




      Cố Hàm Ninh còn chưa ngồi xuống, Thôi Hà Miêu lo lắng lôi kéo ngồi xuống, giọng bên tai : “Giữa trưa Hân Hân mới trở về, mình hỏi cậu ấy, cậu ấy sao cũng chịu .”




      Cố Hàm Ninh dừng chút, theo ánh mắt của Thôi Hà Miêu nhìn sang, Bạch Vũ Hân ngồi ở bàn cuối cùng gần cửa sổ, nghiêng đầu chống cằm xem sách, khóe miệng chứa nụ cười yếu ớt, xem ra tâm tình rất tốt.




      Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng thêm vài giây, thầy giáo chủ nhiệm bộ môn vào mới quay đầu trở lại, mở sách ra ghi chép, rất nhanh cũng hề suy nghĩ thêm về chuyện của Bạch Vũ Hân nữa.




      Lúc nghỉ giữa giờ, Cố Hàm Ninh gặp Bạch Vũ Hân ở trong phòng vệ sinh, nàng cúi đầu rửa tay, Cố Hàm Ninh đứng trước bồn rửa mặt, nhíu mày nhìn vòng eo hơi cong của Bạch Vũ Hân trong gương, mắt nhìn chằm chằm dấu ấn màu đỏ bắt mắt thoáng ra bên trong cổ áo rũ xuống, dưới cùng tầm mắt, dường như còn có nữa, chỉ là nhìn lắm.




      Cố Hàm Ninh nhìn Bạch Vũ Hân rửa tay mà cũng mỉm cười với ánh mắt phức tạp, lúc nàng ngẩng đầu lên, mới rũ mắt xuống, vặn mở vòi nước, giấu biểu cảm trong mắt.




      “Ninh Ninh, nghe Triệu Thừa Dư bị thương ở chân, sao chứ?” Bạch Vũ Hân ngẩng đầu thấy Cố Hàm Ninh, cười cười hỏi thăm.




      “Ừ, sao, nghỉ ngơi tháng là tốt rồi.” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn Bạch Vũ Hân qua gương.




      “Mình về phòng học trước.” Bạch Vũ Hân rút khăn giấy ra, cẩn thận lau tay, cười cười vẫy tay với Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh đóng vòi nước, nhìn bóng Bạch Vũ Hân biến mất sau cửa phòng vệ sinh, khe khẽ thở dài.




      Kiếp này, quỹ đạo cuộc đời của xảy ra thay đổi cực lớn, mà Cao Thần và Bạch Vũ Hân dường như vẫn tương tự như kiếp trước nhưng cũng lại giống như vậy.




      Cố Hàm Ninh tự giễu cười cười, có lẽ ở trong lòng Cao Thần, đúng là tình đích thực. Cho nên kiếp trước, là ở đại học hay là tiến vào xã hội, ở bên ngoài, Cao Thần đều chỉ có đóng vai trò là bạn và là vợ công khai, nhưng hôm nay cũng , sau này trừ Bạch Vũ Hân ra, Cao Thần rốt cuộc có còn qua lại với những người con khác hay . Lén lút qua lại, hoặc nếu như có cơ hội đùa bỡn, chắc cũng thiếu.




      Nhưng ít ra, đối với Bạch Vũ Hân, Cao Thần ngay từ đầu còn có thể ít nhiều suy nghĩ đến tấm lòng của ta, cho nên ta căn bản tiếp nhận Bạch Vũ Hân. Mà Bạch Vũ Hân, có lẽ cũng có quá trình suy nghĩ phức tạp, giãy dụa, do dự, dao động, thầm mến bạn trai của bạn tốt, thậm chí muốn dùng hành động tranh đoạt, Bạch Vũ Hân hẳn là phải là hạ quyết tâm ngay từ đầu.




      Mà cả kiếp này, tách khỏi Cao Thần và Bạch Vũ Hân từ rất sớm, Cao Thần xuất sắc như vậy, lại thoải mái đương chơi bời, tận tình hưởng thụ quyền lợi của người trẻ tuổi. Mà trong lòng Bạch Vũ Hân có bất kỳ gánh nặng và áp lực nào, chỉ cần tích cực đuổi theo bóng dáng người trong mộng.




      Người tạo ra dấu ấn thân mật ở cổ Bạch Vũ Hân, trừ Cao Thần ra, còn có người khác, nếu Bạch Vũ Hân có vẻ mặt như thế.




      xinh đẹp Cố Hàm Ninh gặp sân bóng rổ kia dù phải là người của Cao Thần, cũng đích thực là bạn mập mờ tán tỉnh, hai người họ vốn thèm che giấu thái độ thân mật với nhau.




      Nghe buổi tiệc mừng thành công tối hôm qua, rất nhiều người uống đến say mèm. Cũng biết lúc ấy Cao Thần tỉnh táo nhiều hơn hay là mơ hồ nhiều hơn.




      Bạch Vũ Hân, chúng ta đều trưởng thành, tất cả kết quả đều do nguyên nhân trước kia, là đắng hay là ngọt, tương lai cũng chỉ có tự bản thân mình gánh chịu mà thôi.




      Mỗi mơ mộng hão huyền, đều cảm thấy mình là người tình cuối cùng của người con trai đa tình mình , có phong lưu phóng túng nữa, rồi vì mình mà dừng lại, chỉ cần có , có thể thay đổi được tất cả!




      Rất tốt đẹp nhưng cũng quá ngây thơ.




      Cố Hàm Ninh càng tin tưởng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tốt hơn là thay vì ảo tưởng thay đổi được bạn trai của mình, bằng ngay từ đầu hãy chọn người bạn trai tốt.




      Chuyện tối hôm qua của Bạch Vũ Hân, trong lòng Cố Hàm Ninh đại khái hiểu , cũng với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, hai người đó chỉ là đơn thuần quan tâm Bạch Vũ Hân mà thôi, chỉ cần người sao là tốt rồi, về phần những thứ khác ra các cũng bất lực. Có lẽ Bạch Vũ Hân cũng có chút cảm giác bất lực nhưng trái tim chìm đắm rồi, nhiều khi có cảm giác thân bất do kỷ, huống hồ bản thân Bạch Vũ Hân lại là người mơ mộng đến cùng cực, có lẽ tương lai, thực làm mờ mặt ngây thơ của ta, nhưng ít nhất phải bây giờ.




      Cố Hàm Ninh nghĩ tới ký ức cuối cùng của kiếp trước bắt đầu phai nhạt, trong lòng khỏi thở dài: có lẽ, mất ngây thơ, Bạch Vũ Hân đáng sợ hơn.




      Mới hơn ba giờ tan học, Cố Hàm Ninh nhớ ra còn có chút gia vị chưa mua, quyết định lại siêu thị chuyến. Chọn nước tương, dấm gạo, Cố Hàm Ninh dứt khoát là mua nhiều hơn ít tương, thời tiết càng ngày càng lạnh, quyết định ngày mai hoặc ngày kia làm nồi lẩu.




      Lúc trả tiền Cố Hàm Ninh tùy ý đảo mắt chút, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Cẩn Du, cậu cúi đầu chuyện cùng bên cạnh, mặt mang theo ý cười dịu dàng. Cố Hàm Ninh nhìn lát rồi rời mắt , trong lòng nhàng thở ra.




      Như vậy rất tốt, mất người mà mình vẫn nhìn chằm chằm trước mắt, quay đầu lại, có lẽ mới có thể phát những người khác.




      Cho nên lúc Cố Hàm Ninh thanh toán tiền, xách lấy cái túi rời , chú ý tới ánh mắt sững sờ của Tưởng Cẩn Du.




      Thời gian chữa lành tất cả, cũng được, hận cũng thế, chỉ cần bản thân bằng lòng trao tất cả cho thời gian, rồi ngày quên lãng được tình cảm rung động đến kịch liệt lúc trước, nếu nhớ được, chẳng qua cũng chỉ là vài hình ảnh trắng đen đơn giản mà thôi.




      Chỉ cần cho bản thân mình thời gian hoặc dài hoặc ngắn, ngày thậm chí bản thân ta rốt cuộc cũng nhớ nổi, lúc ấy rơi nước mắt vì cái gì.




      Mạnh Khởi Đức nộp giấy xin phép nghỉ cho thầy chủ nhiệm, khoa đặc biệt cho Triệu Thừa Dư nghỉ tháng, lúc này Cố Hàm Ninh mới thở phào nhõm, lo lắng Triệu Thừa Dư phải cố gắng học, thả lỏng xong, ngàn lần căn dặn Triệu Thừa Dư nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, chân bị thương được xuống đất. tháng sau, đoán chừng có thể tốt lên rất nhiều.




      Mạnh Khởi Đức chiều nào sau buổi học hoặc sau khi ăn cơm, đều mang bài ghi chép lớp cho Triệu Thừa Dư, bên đánh dấu lại những chỗ cần ôn tập, cẩn thận giảng giải cho Triệu Thừa Dư, như vậy, thời gian cơm tối thường xuyên ở lại nhiều hoặc ít hơn hai người, Thôi Hà Miêu thỉnh thoảng cũng cùng đến, giúp làm việc nhà.




      Thứ bảy theo đề nghị của chị Tống, bọn họ làm tiệc mừng thành công đơn giản tại căn phòng thuê được. Công ty của bọn họ đăng ký xong, dốc hết tài chính, dồn tâm huyết nửa năm làm phần mềm quản lý máy vi tính, rốt cục cũng ký được vài hợp đồng.




      Chuyện này tất nhiên cần phải ăn mừng, buổi sáng thứ bảy, Tống Minh Huyên chủ động mời Bùi, kéo Thạch Lỗi xách đồ, cùng Cố Hàm Ninh chợ rau, dạo vòng siêu thị, mua được vài túi thức ăn mang về.




      Cố Hàm Ninh cố gắng đưa tầm mắt nhìn sang phía khuôn mặt tươi cười rạng rỡ hơn bình thường của chị Tống, nghĩ đến buổi sáng nhìn thấy Bùi Duệ Triết rất hiếm khi ăn mặc chỉnh tề, cạo ria mép sạch , khóe miệng cong lên thành nụ cười, trong lòng hiểu sao lại có chút cảm giác quen. Được rồi, ra là hình tượng lôi thôi của Bùi khắc sâu vào trong lòng người khác rồi.




      Trước kia lúc nghe Bùi bị bạn giàu có nhiều năm vô tình vứt bỏ, trong lòng cũng từng tưởng tượng về mối tình này, cứ nghĩ rằng Bùi Duệ Triết nhiều hơn, nếu sao bị vứt bỏ.




      Nhưng hôm nay sau khi quen biết, mới phát , xác thực là đòn gánh cột đầu nóng (so sánh việc, bên vô cùng nhiệt tình (nóng), đối phương lãnh đạm (lạnh) nhưng nóng ràng là chị Tống, nhìn chị ấy mặc toàn quần áo hàng hiệu, giọng cười dịu dàng lấy lòng Bùi, mười ngón tay giống như chưa từng dính xuân thủy (chỉ người phải làm lụng vất vả), lại giúp Bùi dẹp dọn trong phòng, giặt quần áo quăng lung tung dưới sàn nhà, vậy mà Bùi có lúc còn để lộ ra vẻ mặt như mất kiên nhẫn, ban đầu cũng rất kinh ngạc.




      Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, trong lòng Cố Hàm Ninh còn nghĩ như vậy nữa.




      nhớ kiếp trước chỉ gặp Bùi Duệ Triết lần duy nhất, vẻ mặt lãnh đạm giống như có hứng thú với cái gì, ánh mắt lạnh lùng làm tan biến bao nhiêu hy vọng của các độc thân. Theo tin tức của các tạp chí thương mại, bản thân có hơn tỷ nhân dân tệ, nhưng lại vẫn chưa lập gia đình, thậm chí còn có bạn , từ sau khi bị vứt bỏ, cũng hề qua lại với bạn nào. Thân phận của vị bạn kia rất thần bí, lại vẫn chưa hề có tạp chí nào công bố ra.




      Cố Hàm Ninh thầm suy nghĩ, trong lòng có chút chua xót. Giống như núi vẫn luôn chờ mây, vẫn luôn luôn chờ đợi? tỏ thái độ gì nhưng vẫn luôn luôn chờ đợi...




      Cố Hàm Ninh chưa từng nghe chị Tống nhắc tới gia đình hay người thân của chị, chỉ có thể nhìn từ cách ăn mặc xa xỉ của chị Tống biết được gia cảnh nhà chị ấy kém.




      Ban đầu Bùi thiết kế phần mềm máy tính, vẫn luôn luôn để lộ ra nội dung gì, thậm chí mỗi lần hỏi thăm Triệu Thừa Dư, đều có chút hơi buồn rầu thể tiết lộ bí mật.




      Sau này mới biết là phần mềm quản lý tài chính, sau khi chính thức hoàn thành, Bùi trực tiếp đưa phiên bản thứ nhất cho chị Tống, mà chị Tống lại học chuyên về tài chính.




      Cho nên, cũng khó trách hôm nay chị Tống vui vẻ như vậy.




      Chị ấy và Bùi có phải vẫn luôn nỗ lực vì để được người nhà đồng ý? Bùi sớm bắt đầu gây dựng nghiệp, có phải muốn sớm có ngày có thể tự tin cầu xin cha mẹ chị Tống yên tâm gả con cho ? cần khả năng kinh tế dồi dào để thuyết phục cha mẹ chị Tống, có năng lực, có thể đảm bảo cuộc sống tốt đẹp cho chị Tống.




      Vậy, sau này lại chia tay, có phải là vì chút thành tích này của Bùi ở trong mắt cha mẹ chị Tống căn bản chẳng là gì? Đến cuối cùng chị Tống bị kẹt ở giữa cha mẹ và Bùi, vô cùng mệt mỏi, lại thể chống đỡ thêm, cho nên mới dẫn đến kết cục cuối cùng là chia tay?




      Cố Hàm Ninh chỉ có thể suy đoán như vậy.




      Cho nên tình môn đăng hậu đối nhõm hơn nhiều. ra có số người có được may mắn này, lại cứ khăng khăng cho rằng là tại cha mẹ nên bản thân mình mới thua kém người mình rất nhiều. Tình là chuyện của hai người, sau giai đoạn tình là hôn nhân, lại là chuyện của hai gia đình, thậm chí là chuyện của cả hai dòng họ.




      ________ Hết chương 72 ________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 73: Đồng hương


      Cố Hàm Ninh kiễng chân, nhìn đám người đông đúc xung quanh, túi hành lý trong tay quá nặng, bèn đến bên cạnh đặt ở góc tường, lắc lắc tay, cố gắng ngẩng đầu nhìn lúc, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đến no cả mắt, dứt khoát bỏ cuộc cúi đầu lấy điện thoại di động ra, định trực tiếp xem cuộc gọi cũ.




      “Hàm Ninh!”




      Giọng quen thuộc vang lên ở phía trước, Cố Hàm Ninh vội vàng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, thấy Triệu Thừa Dư cười cười ra sức vẫy tay, vượt qua đám người mà tới đây. Cố Hàm Ninh mím môi cười, thả điện thoại vào trong túi quần, đợi đến lúc Triệu Thừa Dư chen đến trước mặt, lúc này mới cười hì hì ôm eo , vùi đầu trong vạt áo của khẽ vuốt nhè , ngửi mùi hương người , mùi vị nhàn nhạt dần dần tản ra, hòa tan với mùi mồ hôi nồng đậm bốn phía.




      Triệu Thừa Dư ngày càng cong khóe môi lên, ôm chặt Cố Hàm Ninh, cúi đầu hôn lên mái tóc đen của .




      rất nhớ em...” Tiếng trầm thấp, mang theo quyến luyến đến vô cùng, vương vấn mãi đầu Cố Hàm Ninh.




      Cố Hàm Ninh vùi đầu trong lòng Triệu Thừa Dư, khẽ cười híp mắt: “Em cũng rất nhớ ...”




      “Vậy sao em trở về sớm chút... còn tưởng rằng cuối tuần trước là em có thể về rồi.” thầm xen chút oán hận, Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy tiếng ồn ầm ỹ bốn phía cũng đều dần dần xa, bên tai chỉ nghe được tiếng Cố Hàm Ninh vui vẻ cười khẽ.





      Cố Hàm Ninh giọng cười, đứng cách Triệu Thừa Dư ra chút, ngẩng đầu nhìn cười: “Em và mẹ em chơi nửa tháng, lúc trở về tất nhiên còn phải ở bên cạnh ba em chứ. Em lâu như vậy mới về, ba em rất hài lòng rồi, trước khi em lên xe còn lẩm bẩm ‘con lớn chính là con nhà người ta’, em lại trở về trước, ông ấy còn hận chết !”




      nghĩ đến vẻ mặt khó chịu của ba, trong lòng liền vui thích. Cho nên kiếp trước con chính là tình nhân của ba, lòng cảm thấy, ba có chút ghen tị cùng tâm lý đề phòng đối với bạn học Triệu. Mà mẹ nghe muốn sớm trở về trường, lại cười mập mờ, sau đó mới ngừng : “Thằng bé Thừa Dư này rất tệ, mẹ con cũng là người rất sáng suốt, con sớm dẫn người trở về cũng được, tuổi hoàng kim của con rất ngắn, đến tốt nghiệp mới tìm con trai tốt đều bị cướp sạch, loại chuyện này, cần phải nhanh tay mới được!”




      Cố Hàm Ninh lòng cảm thấy, mẹ còn hài lòng về Triệu Thừa Dư hơn , nếu như có thể, mẹ giống như là muốn lập tức mang đóng gói để tặng người ta rồi, ra cũng quá nhiều tuổi mà, có cần thiết phải gấp gáp như vậy ? Khoảng cách để thành già, còn có vài năm nữa mà!




      “Ai, lễ mừng năm mới muốn chúc tết, em lại cứ ngăn cản . Nếu Trung thu năm nay, và em cùng nhau trở về , chú có thích uống rượu ? Chú hình như hút thuốc lá nhỉ? thích cái gì? Em với , để chuẩn bị chút.” Trong lòng Triệu Thừa Dư lập tức thấp thỏm yên, cảm thấy ngày lễ ngày tết sau này đều phải qua thăm hỏi, có câu : Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay (ăn của người ta, năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, nhận lợi ích của người ta, thể giúp người ta làm việc). Như vậy chắc hẳn chú đen mặt với nữa ?




      Cố Hàm Ninh nhịn được khẽ nở nụ cười, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Để ý cha mẹ như vậy, là bởi vì rất coi trọng mình đấy.




      “Thăm hỏi gì chứ, làm gì mà cầu kỳ như vậy, ba mẹ em có phải là biết đâu.”




      “Tóm lại là phải thăm hỏi đoàng hoàng lần, tuy rằng ba mẹ em biết rồi, nhưng còn chưa chính thức tới cửa đâu.” Triệu Thừa Dư càng nghĩ càng cảm thấy có lý, và Cố Hàm Ninh quen nhau cũng hơn hai năm, bây giờ chính thức tới cửa, cũng tính là sớm, ừ, trở về cũng có thể bàn bạc với ba mẹ, xem lúc nào thích hợp để đưa Hàm Ninh về nhà.




      “Tới cửa làm gì chứ?” Cố Hàm Ninh cười liếc cái, chịu buông tha.




      “Hàm Ninh, nếu như chúng mình tốt nghiệp xong làm tiệc cưới kết hôn ngay bây giờ chuẩn bị trước mọi chuyện, cũng phải là quá sớm, nghe muốn chọn nhà hàng làm tiệc tốt chút phải tìm trước năm đấy, người lớn chọn ngày cũng rất mất thời gian mà.” Triệu Thừa Dư giọng khuyên bảo, kéo tay Cố Hàm Ninh, nhàng vuốt ve.




      “Cái gì tốt nghiệp xong kết hôn ngay? Em đồng ý!” Cố Hàm Ninh mở to mắt trừng Triệu Thừa Dư.




      phải em , sau khi tốt nghiệp ở trường thuê phòng ngủ đôi sao?” Triệu Thừa Dư khẽ nhếch môi, tốt bụng giúp Cố Hàm Ninh nhớ lại chuyện cũ.




      Cố Hàm Ninh trừng mắt, nghẹn họng, nhìn Triệu Thừa Dư có chút đắc ý, phút chốc nên lời.




      Lúc đó chỉ là tùy tiện mà thôi, được ! Tốt nghiệp xong là phụ nữ có chồng, việc này cũng nhanh quá ! Nhưng mà nhìn thái độ Triệu Thừa Dư nghiêm túc, hưng phấn như vậy, Cố Hàm Ninh xác định mình bây giờ mới đùa, có phải bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc ?




      “Ha ha, cái đó à, bây giờ phải còn sớm sao, rốt cuộc có thi đậu được hay còn là vấn đề đấy. Chúng ta từ từ thôi, tính kế lâu dài bàn bạc kỹ hơn.” Cố Hàm Ninh cười trừ, cố sang chuyện khác, “Chúng ta trở về trường học trước thôi, Miêu Miêu ấy cũng trở lại, Mạn Mạn nghe chúng ta đều trở lại, cũng ở nhà nữa, thế là hôm nay lại trở về trường rồi, cũng biết bây giờ đến chưa, nếu đến đúng vào buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”




      Bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Thừa Dư biết làm thế nào đành phải khẽ cười, biết Cố Hàm Ninh chuẩn bị sang chuyện khác: “Vậy về trước , mượn xe Bùi tới đây, để ở bên ngoài rồi.”




      ra rất muốn cắn cái chóp mũi vểnh lên của Cố Hàm Ninh, tiếc rằng xung quanh có quá nhiều người, ôm cái còn được, những cái khác chờ .




      Triệu Thừa Dư xách túi hành lý đất lên, dắt Cố Hàm Ninh ra ngoài, trong lòng lại suy nghĩ nên lên kế hoạch như thế nào. cũng phải chỉ là tùy tiện mà thôi, kết hôn là quãng đường sớm hay muộn cũng phải , chuẩn bị sớm để tránh sau này luống cuống tay chân.




      “Ôi, xin lỗi.”




      Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh muốn về hướng bãi đỗ xe, lúc nghiêng về phía sau đột nhiên bị người đụng vào, Triệu Thừa Dư dừng chút, đối phương ở phía sau xin lỗi, cũng quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt câu: “ có gì.” định tiếp tục , giọng nữ thanh thúy phía sau từ áy náy chuyển thành vui mừng.




      “Ôi! Là Triệu Thừa Dư sao? sao?”




      Triệu Thừa Dư dừng chân, quay đầu lại, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cánh tay nắm lấy túi hành lý của mình, phút chốc nên lời. Mặt thay đổi mà nhìn lên theo cái tay kia, nhìn thấy nụ cười đôi môi hơi vểnh lên kia, hết sức xa lạ, Triệu Thừa Dư nhịn được mà nhăn mày.




      Triệu, em là Nghiêm Kiều Na ở lớp quản lý du lịch chuyên nghiệp 0X cấp 1 (để chỉ cấp độ của nhà quản trị), lần trước hai lớp chúng ta có hoạt động hữu nghị, em từng gặp rồi!”




      Bề ngoài nhìn đối phương rất hưng phấn, vậy mà lại hề ảnh hưởng chút nào đến biểu cảm của Triệu Thừa Dư, mà ánh mắt của cũng sớm dừng người cái gì Na đây nữa. hình như nhớ được lớp mình có quan hệ hữu nghị lớp với lớp dưới, nhưng trước giờ chẳng bao giờ tham gia hoạt động hữu nghị lớp gì đó cả, chỉ có lần lớp tổ chức hoạt động đúng lúc có chuyện tìm bạn học, khi bọn họ tập hợp ở cổng trường qua lần, nhưng mà những chuyện này đều quan trọng, Triệu Thừa Dư chỉ là nhìn Tưởng Cẩn Du đứng bên cạnh hết sức khó xử kéo tay Nghiêm Kiều Na, nghe cậu ta thấp giọng khuyên bảo.




      ”Kiều Na, em buông tay ra trước , đừng kéo túi xách của Triệu.”




      Cố Hàm Ninh có chút nên lời, nghĩ thầm Tưởng Cẩn Du tìm được bạn , tốt, rất hoạt bát, lần trước cũng nhìn , biết có phải cùng người hay . chỉ đánh giá vài lần rồi nhíu mày nhìn Triệu Thừa Dư. tham gia hoạt động hữu nghị lớp lúc nào vậy? Lại cho mình biết?




      Tưởng Cẩn Du lại thấp giọng mấy câu, Nghiêm Kiều Na bĩu môi, rốt cục đành lòng mà buông tay ra.




      “Cẩn Du, đây là Triệu Thừa Dư rất nổi tiếng ở trường đấy, biết ? Lớp bọn em kết nghĩa với lớp ấy đấy.” Bạn học Nghiêm kia giống như là rất tự hào mà giới thiệu.




      “Ừ, cũng coi như có biết Triệu...” Tưởng Cẩn Du mấp máy môi, chỉ liếc Cố Hàm Ninh cái, rồi thu lại tầm mắt, trong lòng cũng rất ngượng ngùng.




      “Hả? biết Triệu à? Sao với em? Em cũng biết đấy!” Nghiêm Kiều Na khoác tay Tưởng Cẩn Du, lên tiếng trách móc.




      Quả nhiên là, đáng ...




      “Khụ, cậu Tưởng, bọn tôi trước nhé.” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư im lặng nhíu mày, cảm thấy trước tốt hơn, đứng ở lối ra ga tàu chuyện, đúng là thích hợp.




      “Đây là bạn của Triệu phải ? là xinh đẹp! Em ở lớp quản lý du lịch chuyên nghiệp...”




      “Ừ, vừa rồi chị nghe thấy rồi! Bọn chị còn có việc trước!” Cố Hàm Ninh dứt khoát cắt ngang đoạn tự giới thiệu của đối phương, kéo Triệu Thừa Dư muốn ngay, chỉ là bước chân hai người thuận theo Triệu Thừa Dư tạm thời ngừng lại, hai người đồng thời quay đầu, gì mà chỉ nhìn chằm chằm cánh tay kéo túi hành lý lần nữa.




      Triệu, bọn cũng trở về trường học phải ? Vậy chúng ta cùng nhau trở về ? Em mời bọn cùng xe buýt nhé!”




      “Ơ, cần, bọn chị tự về được...” Cố Hàm Ninh cảm thấy vẫn là mình trả lời tốt hơn.




      chị định trở về như thế nào? Là thuê xe sao? Vậy chúng ta cùng nhau chiếc cũng được, vừa đủ bốn người, có thể tiết kiệm ít tiền đấy. Này, bắt xe hướng này đây!”




      Triệu, em có bạn học cấp ba học cùng lớp chuyên nghiệp 0X với các , ấy thường xuyên kể cho em nghe về , ấy rất giỏi, học đại học năm thứ nhất có thể đại diện trường đạt được danh hiệu hạng nhất trong cuộc thi đấu cả nước!”




      Cố Hàm Ninh từ bên trong kính chiếu hậu nhìn Nghiêm Kiều Na trợn to mắt tỏ thái độ và giọng vô cùng sùng bái và hưng phấn, khỏi co rút khóe mắt, khó chịu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn vẻ mặt ấm ức như sắp khóc của Tưởng Cẩn Du, trong lòng lại cảm thấy thoải mái chút.




      cũng biết sau khi biết bọn họ tự lái xe đến, bạn học Nghiêm hưng phấn la hét muốn nhờ xe, Cố Hàm Ninh than thở, có chút nhịn được mà vỗ vỗ vai Triệu Thừa Dư, quyết định vẫn cho bọn họ nhờ quãng đường, cũng tới nửa tiếng, để tránh phải tiếp tục dây dưa ngừng.




      Ít nhất bọn họ chỉ là phiền mấy chục phút thôi, còn đàn em Tưởng Cẩn Du, đoán chừng là càng nhức đầu.




      “Cẩn Du, Triệu sao lại quen nhau vậy? Em sớm nghe mình và Triệu là đồng hương, chỉ là có cơ hội quen biết chính thức, nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau, lựa chọn trở về trường sớm đúng là sáng suốt!”




      Được rồi, ra là chúng tôi sáng suốt!




      Cố Hàm Ninh nén cười, lén lút nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chân mày nhăn lại, giống như vô cùng nghiêm túc mà lái xe của Triệu Thừa Dư.




      Bạn học Triệu Thừa Dư ra rất thích người nhiều quá mức, bạn học Nghiêm này ở phía sau liến thoắng ngừng, hơn nữa lại hề tự ý thức được, đoán chừng là bị Triệu Thừa Dư trực tiếp cho vào sổ đen.




      Triệu, xe này là tự mua sao? quá giỏi ? Có thể tự mua được xe!”




      Cố Hàm Ninh nghĩ trong mắt bạn học Nghiêm có khi nào nhảy ra mấy ngôi sao , khéo lúc trở về bé lại trắng trợn tung tin đồn là Triệu có thể tự mua xe, nghĩ vậy quyết định sửa đúng : “Em Nghiêm, xe này là ấy hỏi mượn của bạn, phải mua.”




      ________ Hết chương 73 ________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :