1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44: Trở về trường



      Triệu Thừa Dư nặng nề thở hổn hển, đôi tay đỡ ở eo Cố Hàm Ninh, thân thể kiên nhẫn mà động đậy, do dự, Cố Hàm Ninh lại mím môi cười, hơi nâng thân thể lên rồi lại nặng nề ngồi xuống!




      Triệu Thừa Dư ngửa đầu, đè nén tiếng □.




      Thừa dịp Triệu Thừa Dư hơi thất thần, Cố Hàm Ninh híp híp mắt, ý cười sâu hơn, nhanh chóng rời khỏi người cậu, bước mấy bước ngồi xa.




      Triệu Thừa Dư sửng sốt, trong lòng bốc cháy hừng hực, trong chốc lát cách nào giải quyết, nhíu mày, nằm sấp xuống đưa tay kéo lại chân của Cố Hàm Ninh, nhàng kéo xuống dưới thân mình, nặng nề đè lên, cọ rồi cọ, cái tay cũng ngừng lần sờ eo .




      "Ha ha, rất, ngứa, là nhột! Mình, dám! Triệu đại ca, Thừa Dư! Mình, dám! Mau buông tay!"




      Nhược điểm trời sinh lớn nhất của Cố Hàm Ninh, sợ ngứa!




      Nếu như Triệu Thừa Dư ngoan ngoãn để tay chỗ nhúc nhích, vậy còn tốt, có thể nhịn, chỉ cần nhàng áp xuống di chuyển, liền ngứa chịu nổi.




      Cái nhược điểm này, Triệu Thừa Dư dĩ nhiên là biết, nhưng bình thường cậu nỡ lợi dụng, hôm nay là lòng chịu nổi, quyết định tốt nhất là cho bài học !




      "Thưa ngài, bên này mời!"




      Cách cánh cửa di động hơi mỏng, bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà bằng gỗ, kèm theo tiếng cung kính lễ phép của người phục vụ, hai người nằm ầm ĩ giường đồng thời sững sờ, đáy lòng Triệu Thừa Dư nhảy dựng, vội vàng thu tay lại, khởi động ngồi thẳng người, vừa cúi đầu thấy Cố Hàm Ninh nằm ngửa, mím môi cười, mi mắt cong cong, híp mắt nhìn mình.




      Đáy lòng Triệu Thừa Dư lại nhảy dựng, quay đầu, hít thở sâu mấy lần, lúc này mới duỗi tay đến trước mặt Cố Hàm Ninh.




      "Đứng lên ngoan ngoãn ăn cơm!"




      Cố Hàm Ninh thấy ầm ĩ đủ rồi, đưa tay để vào trong lòng bàn tay của Triệu Thừa Dư, theo lực của cậu, ngồi thẳng, cười híp mắt rời đến phía đối diện cậu.




      "Mau ăn mau ăn! Món ăn đều sắp lạnh!"




      Triệu Thừa Dư nhìn gò má nõn nà nhuộm màu đỏ ửng của Cố Hàm Ninh, rũ mắt, đáy lòng hơi thở dài, nỗ lực bình ổn xúc động tràn lòng!




      "Vốn chính là món ăn lạnh, đương nhiên lạnh!"




      "Cái này ăn ngon!" Cố Hàm Ninh gắp miếng sushi cá hồi, thò người ra đưa đến bờ môi Triệu Thừa Dư, cười yếu ớt lấy lòng nhìn cậu, "nào, há mồm!"




      Triệu Thừa Dư cau mày, mấp máy môi, mới hé miệng.




      Cố Hàm Ninh vừa cười đút cho cậu vài miếng, thấy hơi thở của cậu ổn định rồi, lúc này mới ngồi thẳng người, nhét thức ăn vào bụng mình.




      "Mau ăn nha! Người lớn như thế này, chẳng lẽ bữa này còn trông vào mình bón cho cậu ăn no a?"




      Triệu Thừa Dư cười lườm cái, lắc đầu, bất đắc dĩ lần nữa cầm đũa.









      "Thừa Dư a, hai cháu đường cẩn thận nha, chuẩn bị ít thức ăn, để ở trong túi của Ninh Ninh." Diêu Tuệ Nhã cười híp mắt nhìn Triệu Thừa Dư, hoà nhã dễ gần.




      " yên tâm. Cháu chăm sóc tốt cho Hàm Ninh." Triệu Thừa Dư cười gật đầu, lỗ tai lại hơi tỏa sáng, đón nhận ánh mắt quá nóng rực của Diêu Tuệ Nhã, đáy lòng hơi lúng túng.




      "Khụ, Ninh Ninh a, đường cẩn thận ví tiền và điện thoại di động. Tới trường học nhớ gọi điện thoại về nhà." Cố An Quốc ho tiếng, nhìn Cố Hàm Ninh, thoáng có chút nghiêm túc.




      Cố Hàm Ninh trong lòng cười trộm, mặt lại nở nụ cười biết điều, liên tục gật đầu.




      "Vâng, ba yên tâm . Con đến liền điện thoại cho ba. Ba mẹ về thôi, đường lái xe cẩn thận!"




      "Ừ." Cố An Quốc cau mày, lúc ánh mắt xẹt qua Triệu Thừa Dư dừng chút, sau đó gật gật đầu khó có thể nhận ra.




      Tiễn ba mẹ, Cố Hàm Ninh quay đầu, cười liếc Triệu Thừa Dư cái.




      "Cậu xem, mẹ mình đối xử tốt với cậu a! Vừa rồi hỏi thăm cậu hết sức ân cần, còn thân hơn so với con đẻ!"




      ", hình như, so với lần trước, lại nhiệt tình hơn chút... Còn chú ..."




      Triệu Thừa Dư đắn đo nên miêu tả thế nào, lau mồ hôi trán, vừa rồi bị kẹp giữa hai tầm mắt lửa và băng khiến trong lòng cậu ứa mồ hôi.




      "Mẹ mình là, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui vẻ. Mà ba mình a, con nuôi gần hai mươi năm, lại lợi cho thằng nhóc này rồi, đương nhiên là có thâm cừu đại hận!"




      Cố Hàm Ninh cười giải thích cho cậu.




      "? ! Cậu, cậu với chú rồi?" Triệu Thừa Dư tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng nhìn Cố Hàm Ninh, tim đập rộn lên.




      Nếu như là như vậy, đến kỳ nghỉ lần sau, cậu cũng cần giấu giấu diếm diếm, muốn hẹn ra ngoài cứ trực tiếp thăm gia đình họ Cố, cũng có vấn đề gì !




      " thẳng, chỉ là ngày nào chúng ta cũng gọi điện thoại gửi tin nhắn, mẹ mình dùng đầu ngón chân cũng đoán được. Mẹ mình biết, tất nhiên ba mình cũng được nhắc nhở."




      "Như vậy, nếu lần sau được nghỉ... ừm gần nhất, là mùng tháng năm ? Mùng tháng năm mình có thể đến nhà cậu ? Ừ, hoặc là cậu đến nhà mình?"




      "Nghĩ hay nhỉ!" Cố Hàm Ninh cười giận cái.




      " phải ba mẹ cậu cũng biết sao, vậy mình đến thăm nhà, cũng rất bình thường a." Triệu Thừa Dư tâm trạng tốt, cười đến gió xuân quang đãng ấp áp, "Về phần nhà mình, cậu đừng lo lắng vấn đề mẹ chồng con dâu, ba mẹ mình đều rất thích cậu, cứ ngóng trông cậu tới đấy!"




      "Mẹ chồng con dâu cái gì! Còn sớm tám trăm năm đấy!" Cố Hàm Ninh trợn mắt nhìn Triệu Thừa Dư cái, dẫn đầu vào trong phòng đợi.




      "Ai." Triệu Thừa Dư đeo ba lô, hai tay xách hai túi hành lý siêu nặng, cười đuổi theo. "Được, được, vậy tám trăm năm sau đến nhà mình ... Nếu , mùng tháng năm mình nhà cậu, mùng hai tháng năm cậu tới nhà mình?"




      Cố Hàm Ninh dừng bước lại chút, đưa lưng về phía Triệu Thừa Dư trợn trắng mắt, lại quay đầu, nhìn bạn học Triệu cười đến cực kỳ vui vẻ, bước gần bước, híp mắt cười :




      "Vậy chờ tám trăm năm sau mùng tháng năm !"









      Sau khi Cố Hàm Ninh mở cửa, tay cầm tay nắm cửa, ngẩn người.




      "Thế nào?"




      Triệu Thừa Dư hai tay xách túi hành lý, cau mày, thò đầu nhìn vào trong.




      "Sao Miêu Miêu cũng trở về sớm như vậy?"




      Cố Hàm Ninh nghi ngờ lầm bẩm, vào, thả ba lô lên ghế mình, đứng ở trước bàn sách của Thôi Hà Miêu nhìn chút.




      Ngày mười bảy tháng giêng, cũng chính là ngày kia mới chính thức lên lớp, sao Miêu Miêu cũng tới sớm như vậy?




      "Đừng để! Còn chưa lau đấy!"




      Cố Hàm Ninh vừa quay đầu, thấy Triệu Thừa Dư chuẩn bị để túi hành lý của lên bàn sách.




      "Thế à. Triệu Thừa Dư quay đầu, để túi vào trong ghế của Thôi Hà Miêu.




      "Để mình lau ."




      xong, liền tìm khăn lau, phòng vệ sinh.




      "Để mình." Cố Hàm Ninh vội vàng theo vào toilet.




      "Đừng! Cậu ngồi . Nước quá lạnh, để mình lau." Triệu Thừa Dư nâng cánh tay ngăn cản, cười lấy khuỷu tay nhàng đẩy Cố Hàm Ninh cái, " ra ngoài . Trong túi của mình còn có hạt dưa và quả quýt, nếu muốn ăn tự mình lấy."




      Cố Hàm Ninh mím môi cười cười, cũng đùn đẩy nữa, tay vịn ở vai Triệu Thừa Dư, nhón chân hôn lên má cậu cái.




      "Vậy khổ cực cậu rồi!"




      Triệu Thừa Dư cười xoay người lại, cúi người mổ cái lên môi Cố Hàm Ninh, hơi thở dài.




      "Rốt cục có thể gặp mặt hàng ngày!"




      Cố Hàm Ninh bật cười, nặng nề vỗ cái mông cong cong được bao bọc dưới lớp quần bò của Triệu Thừa Dư, nhanh chóng rời khỏi toilet, bỏ lại mình Triệu Thừa Dư cười lắc lắc đầu.




      Bàn sách và giường đều phải lau lại kỹ, tuy đóng cửa, nhưng vẫn bẩn.




      Phòng ngủ cũng cần quét, Cố Hàm Ninh nhìn xem, hẳn là Thôi Hà Miêu quét rồi.




      Triệu Thừa Dư lau bàn sách, tủ quần áo và ghế dựa, Cố Hàm Ninh sắp xếp đồ đạc, Triệu Thừa Dư lại bò lên giường lau ván giường.




      "Từ hôm nay trời nắng, buổi sáng ngày mai rời giường, cậu đừng quên phơi chăn và đệm cho hết mùi mốc!" Triệu Thừa Dư cũng ngẩng đầu lên căn dặn.




      "Biết rồi!"




      Cố Hàm Ninh cười đáp, leo lên cây thang kim loại, leo đến nửa, dừng ở phía nhìn Triệu Thừa Dư vểnh mông lau kỹ lưỡng.




      " năm rưỡi rồi, chờ cậu lau xong chúng ta ăn cơm . Ăn xong giúp cậu quét tước!"




      "Được. Muốn ăn cái gì?"




      "Ừm... Vẫn là căn-tin . tháng chưa ăn, là có chút nhớ nhung."




      Cố Hàm Ninh cũng bịa chuyện.




      là nhiều người thích ăn ở căn-tin, điều kiện tốt ngay cả giờ tạm nghỉ đều giải quyết ở ngoài trường, nhưng Cố Hàm Ninh thực lòng cảm thấy căn-tin trường học giá rẻ ăn ngon, nhất là mấy món chủ đạo, đều đủ tiêu chuẩn hơn so với nhà ăn lớn bên ngoài!




      "Mình gọi điện thoại cho Miêu Miêu, nếu như ấy ở trường học cùng nhau ăn."




      Cố Hàm Ninh nghĩ đến Thôi Hà Miêu, cũng biết có phải ấy có việc , về trường học sớm hai ngày.




      Cố Hàm Ninh bấm số, điện thoại vang lên lâu mới kết nối được, đầu kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Thôi Hà Miêu, hình như là vừa mới chạy đoạn đường.




      "A lô, a lô, Ninh Ninh à..."




      "Miêu Miêu, cậu ở đâu? Mình tới trường học rồi, cùng nhau ăn cơm a?"




      "Hả! , cần, mình có ở trường học! Mình cậu ăn !"




      "Thế à, thế..."




      "A! Mình còn có việc, mình cúp máy , buổi tối gặp!"




      đợi Cố Hàm Ninh nhiều lời, đầu bên kia điện thoại ngắt máy.




      Cố Hàm Ninh cầm điện thoại, im lặng nghe tiếng tút tút từ đầu kia.




      là kỳ lạ!




      Ăn cơm tối ở căn-tin, Cố Hàm Ninh lại cùng Triệu Thừa Dư trở về phòng 205.




      "Hử? Mạnh Khởi Đức cũng trở về rồi. Mấy ngày hôm trước liên lạc với cậu ấy, cậu ấy còn ngày 15 mới trở về."




      Triệu Thừa Dư vào cửa, cất đồ đạc, nhìn chiếc giường đối diện có chút lộn xộn, thấy hơi lạ.




      Hai người thu dọn xong, đến tám rưỡi tối, Cố Hàm Ninh ngồi ở bàn sách của Triệu Thừa Dư, lắc chân, cầm lấy quyển sách tùy ý rút ra từ giá sách của Triệu Thừa Dư, nhàm chán lật giở.




      "Lạch cạch" tiếng, là tiếng mở cửa.




      Cố Hàm Ninh cũng ngẩng đầu lên, hỏi: "Có chả thịt cá viên ?"




      "Ách... chúc mừng năm mới..."




      Đối phương dường như là sững sờ vài giây, mới lên tiếng.




      Cố Hàm Ninh vội vàng ngẩng đầu, thấy là bạn cùng phòng của Triệu Thừa Dư, Mạnh Khởi Đức tay nắm tay cầm cửa phòng, đứng ở ngưỡng cửa, trù trừ chưa vào.




      "Xin chào, chúc mừng năm mới." Cố Hàm Ninh gật đầu cười, ngừng lắc chân, từ bàn sách nhảy xuống, dựa bàn sách chào hỏi.




      "Mạnh Khởi Đức, cậu về rồi à!"




      Phía sau Mạnh Khởi Đức vang lên giọng của Triệu Thừa Dư, tay bưng hai cái cốc dùng lần, bên trong đựng Oden.




      Vừa rồi Cố Hàm Ninh đói bụng, muốn ăn khuya, Triệu Thừa Dư xuống quầy bán quà vặt mua.




      "Ừ, về lúc sáng."




      Mạnh Khởi Đức buông tay nắm cửa, xoay người khẽ gật đầu với Triệu Thừa Dư, trở về trước bàn mình.




      Ấn tượng của Cố Hàm Ninh đối với Mạnh Khởi Đức luôn tương đối bình thường, chỉ cảm thấy là người còn cứng ngắc hơn Triệu Thừa Dư, chỉ là bọn họ đều ở cùng phòng 205, Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức khá thân thiết, cho nên bình thường cũng thường xuyên gặp mặt.




      "Ừ, chả thịt cá viên, chả thịt viên, còn có chả thịt viên có nhân, mình đều mua ít."




      Triệu Thừa Dư cầm cái cốc tới bên cạnh Cố Hàm Ninh, cười đưa cái cốc tới.




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, tiếp nhận cái cốc, cười cười với Triệu Thừa Dư, ánh mắt hai người quấn quýt, đáy lòng đều có chút tiếc nuối.




      Ai, Mạnh Khởi Đức trở về sớm như thế làm gì!




      Cố Hàm Ninh nhíu mày, nghĩ thầm: như vậy bọn họ nên hôn tạm biệt thế nào đây?




      ________ Hết chương 44 ________




      Lời của tác giả:




      Về vấn đề nam nữ phụ. Nữ phụ, nam phụ luôn là tồn tại xoắn xít nhất trong tiểu thuyết, nhưng cũng là nhất định phải có, giống như là gia vị, thể thiếu, nhưng cũng thể lặp lại, quá nhiều che khuất hương vị vốn có của nguyên liệu nấu ăn.




      Trước mắt xuất ba nữ phụ có liên quan đến nam chính, nhưng, còn chưa tính là xoắn xít ? Bởi vì đến góc áo bạn học Triệu cũng chưa chạm tới a!




      Mà tương lai, các ấy cũng đến được mức thực làm người ta xoắn xít.




      Bởi vì, đàn ông tốt nên chủ động giải quyết những ngấp nghé ta, mà phải cứ tùy ý hưởng thụ , sau đó mới để nữ chính thể nhịn được nữa tới giải quyết.




      Thế này, là quá xoắn xít!




      Bạn học Triệu chỉ là phản ứng tương đối chậm chạp với các bạn nữ ngoài Hàm Ninh ra, nhưng chỉ cần cậu ý thức được, chủ động xuất kích, để lại chỗ trống nào!




      Về phần, nam phụ, ừm, Cao Thần ra cũng tính là nam phụ, chỉ có thể là nam bia đỡ đạn...




      Nam phụ thực cũng xuất , ở tương lai xa...

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45: Theo dõi



      tay Cố Hàm Ninh chống ở quai hàm, vô cùng buồn chán quay đầu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lộ ra bức tường hoa Nghênh Xuân dạt dào ý xuân, giọng thở dài.




      "Ai!~~~~~"




      Thịnh Mạn Mạn đối diện, hơi nhíu miu, khép quyển sách lại, buông thõng vai cũng thở dài.




      "Ai!~~~"




      Cố Hàm Ninh quay lại, khó hiểu liếc nhìn cái.




      "Mạn Mạn, cậu than thở cái gì?"




      "Ai!~~~" Thịnh Mạn Mạn nhún vai, lại thở dài, "Cậu thở dài vì bạn trai của cậu có thời gian ở bên cậu, còn mình đương nhiên thở dài là vì Miêu Miêu vong ân bội nghĩa!"




      đến chuyện này, Cố Hàm Ninh lại hứng thú, nghiêng đầu về phía trước, giọng hỏi: "Người kia là ai, cậu có đầu mối ?"




      "Ai! Kể từ sau khi cậu và lão Triệu nhà cậu thành cặp, Vũ Hân càng thêm xuất quỷ nhập thần, trong phòng chỉ còn mình và Miêu Miêu sống dựa vào nhau, ra vào cùng nhau nha! Ai nghĩ đến, bây giờ muốn gọi cậu ấy cùng nhau ăn bữa cơm, ngay cả hẹn trước cũng rảnh!"




      Thịnh Mạn Mạn cực kỳ ai oán thở dài.




      "Càng đáng hận chính là, nàng ấy thế mà cứ giấu người kín, ngay cả tên cũng chịu ! Tức chết mình!"




      Thịnh Mạn Mạn tức giận giơ tay, tỏ vẻ tức giận.




      "Thôi, tóm lại cũng giấu được cả đời, nghĩ thoáng chút !"




      Cố Hàm Ninh cười an ủi.




      "Cậu , tới cùng là ai chứ? Trong trường? Hay ngoài trường?"




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáy lòng suy nghĩ, trong lòng tự sắp xếp từng chàng trai Thôi Hà Miêu biết rồi loại bỏ.




      "Nhất định là trong trường!" Thịnh Mạn Mạn tiến đến trước mặt Cố Hàm Ninh, nhàng .




      "Mười giờ ngày hôm trước, khi cậu còn chưa về, Miêu Miêu ra ban công nhận cú điện thoại, sau đó liền đỏ mặt cười híp mắt xuống tầng, qua lúc lâu mới trở về!"




      Thịnh Mạn Mạn lôi bằng chứng ra.




      "Vậy sao cậu theo xuống dưới nhìn chút ?" Cố Hàm Ninh nhíu mày nghi hoặc.




      "Ôi, mình đói bụng, Miêu Miêu nấu mì cho mình, khi đó mình ăn, đâu có nghĩ tới nhiều như vậy đây!"




      Cố Hàm Ninh đáp lại trợn mắt nhìn Thịnh Mạn Mạn cái, lập tức lại cười :




      " bằng, tối hôm nay hai chúng ta cùng nhìn xem? Nếu quả là trong trường, phải đưa đến dưới tầng ký túc ? Chúng ta liền núp ở quầy bán quà vặt, có cửa sổ đối diện cửa lớn ký túc chúng ta, nếu như là qua, dĩ nhiên là có thể nhìn thấy!"




      "Được đấy! Nếu đói bụng, mua chút đồ ăn ở ngay quầy bán đồ ăn vặt! công đôi việc!" Thịnh Mạn Mạn hai mắt sáng lên, hoàn toàn đồng ý!




      Cố Hàm Ninh lại đáp lời, chỉ lắc đầu.




      Để đảm bảo kế hoạch buổi tối sơ hở, hai người chụm đầu lại, lên kế hoạch tỉ mỉ, nên lúc nào ăn cơm tối, núp ở vị trí nào trong quầy bán quà vặt, là cả tối đều ở chỗ quầy bán quà vặt, hay là chuyển mấy chỗ?




      Cuộc sống bây giờ khó quá nha! Bây giờ có bạn trai lại như có, chỉ có thể lưu lạc cùng Mạn Mạn ăn hàng, cùng nhau theo dõi JQ (gian tình) của bạn học Miêu Miêu!




      Vào học lâu, thầy chủ nhiệm của Triệu Thừa Dư liền tìm cậu, báo rằng cậu chính thức trở thành thành viên trong đội ngũ dự thi tin học của đại học Z.




      Khi biết được, dĩ nhiên Cố Hàm Ninh vui mừng, thậm chí còn vui vẻ hơn so với Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư thành công trúng tuyển, là chứng minh năng lực của cậu, thứ hai, cũng lúc ấy suy nghĩ sai, kiếp trước quả Cao Thần đánh cắp thành quả của Triệu Thừa Dư! Mà kiếp này ràng cậu ta thành công!




      Triệu Thừa Dư trở thành thành viên năm nhất duy nhất của đại học Z được vào đội thi đấu!




      lâu sau, Cố Hàm Ninh lại thấy mất mát!




      Nghe hiệu trưởng thề phải đạt được giải nhất, chỉ ưu tiên kinh phí đáng kể, mà còn phát mệnh lệnh xuống tất cả giảng viên các lớp toàn lực ủng hộ, thế là đội trưởng của nhóm là vị đàn năm thứ ba của Triệu Thừa Dư ở trước mặt hiệu trưởng, phát thệ làm rạng danh cho trường!




      làm rạng danh cho trường làm thế , tại sao lại phải cách ly chuẩn bị cuộc so tài đây?!




      Làm khổ đôi tình nhân người ta!




      Sau năm ngày liên tiếp hai người có gặp mặt, Cố Hàm Ninh đành oán hận người đội trưởng kia của Triệu Thừa Dư khẳng định là có bạn !




      Triệu Thừa Dư chỉ ôm Cố Hàm Ninh vừa hôn lại vừa cười.




      Thế là, bọn họ chỉ có thể quá lắm bớt thời gian gọi điện thoại gửi tin nhắn, mỗi tuần gặp mặt ở trường lần cho bớt tương tư! Hơn nữa, dù gặp mặt cũng chỉ có mấy tiếng nhàn rỗi, vị đội trưởng cường nhân kia lại gọi điện liên tục giục giã, nhanh chóng gọi người về...




      Triệu Thừa Dư mỗi ngày ngoại trừ lên lớp, phải đúng hạn đến phòng được đặc biệt chuẩn bị cho đội ngũ tiếp nhận tập huấn, thường xuyên phải bận đến mười mười hai giờ đêm mới có thể trở về phòng ngủ.




      Lúc mới đầu Cố Hàm Ninh còn đặc biệt đợi mấy buổi tối, lúc 11h30 chạy xuống tầng, hai người chuyện với nhau lúc. Nhưng mà thứ nhất phải lần nào cũng có thể xin được quản lý ngủ đêm khai ân, thứ hai, cứ mãi thế này Cố Hàm Ninh quen ngủ sớm chịu nổi, cũng đành lòng để Triệu Thừa Dư bận cả ngày lại thể nghỉ ngơi sớm chút.




      Cái việc hẹn hò đêm khuya này, sau ba ngày tiến hành bị hủy bỏ.




      Thế là, sau 12 giờ dưới ánh mặt trời ngày xuân xán lạn, Cố Hàm Ninh chỉ có thể cùng Thịnh Mạn Mạn ở thư viện giết thời gian, tán phét về chuyện Thôi Hà Miêu.




      Tính tán phét mỗi người đều có, chỉ là trước đây, thời gian trống của Cố Hàm Ninh cơ bản bị Triệu Thừa Dư chiếm lấy, bây giờ nhàn rỗi vô ích, đương nhiên tính tán phét càng như lửa nóng!




      Nghĩ tới những điều này, đáy lòng Cố Hàm Ninh lại có chút thở dài, có chút buồn rầu.




      Sáu năm sau khi bọn họ tốt nghiệp Thôi Hà Miêu kết hôn, khi đó Cố Hàm Ninh rất bận, chỉ nhờ người tặng quà, chưa từng , chỉ nhớ Thôi Hà Miêu cưới thầy giáo tiểu học, nhìn từ ảnh cưới, trông rất quy củ, dường như là người rất thành .




      Dường như Cố Hàm Ninh nhớ được, đó là do dì Thôi Hà Miêu giới thiệu, hai người chỉ chuyện ba tháng, bà nội nhà đối phương có chút được khỏe, liền thúc giục bọn họ kết hôn, cho nên, hôn lễ của Thôi Hà Miêu chuẩn bị vội vàng.




      Đối với chồng kiếp trước của Thôi Hà Miêu, Cố Hàm Ninh cũng có nhiều ấn tượng.




      Nhưng nhớ rất ràng, lúc ấy Mạn Mạn còn ghét bỏ đối phương quá nhiều tuổi, nhưng Miêu Miêu chỉ cười hi ha : Nhiều tuổi cũng tốt, chiều người.




      Nếu lúc ấy Mạn Mạn ghét bỏ như vậy, thể chỉ vì hơn các vài tuổi mà thôi.




      Lúc này Cố Hàm Ninh hận chính mình lúc ấy vì Cao Thần, đến thành phố S dốc sức làm, từ từ xa cách với bạn cùng phòng, đến bây giờ chuyện quan trọng như vậy cũng nhớ được!




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Mạn Mạn, nhíu mi hồi tưởng.




      Hôn lễ của Mạn Mạn, cũng tham dự, nhưng khi bọn họ cưới xong, Mạn Mạn đặc biệt tới thành phố S, là đưa người đàn ông của mình đến cho nhìn.




      Mạn Mạn luôn , muốn tìm chồng làm đầu bếp, đáng tiếc, cuối cùng cũng được như ý, chỉ tìm được người mở nhà ăn!




      Cố Hàm Ninh trong lòng bật cười, xem ra lúc ấy, ít ra, Mạn Mạn rất hạnh phúc, đối phương nhìn rất cao, tuy rằng bề ngoài thường thường, nhưng rất có kiên nhẫn với Mạn Mạn.




      Cố Hàm Ninh nhớ được, lúc ấy, ra trong lòng có chút hâm mộ...




      buổi chiều, hai người Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn lên kế hoạch, hưng phấn cũng chờ nổi trời tối.




      Vội vàng ăn cơm tối ở căn tin, Thịnh Mạn Mạn gọi điện thoại cho Thôi Hà Miêu, xác định nàng còn chưa trở về phòng, hai người đặc biệt trở về phòng thay quần áo, nhỡ mà Thôi Hà Miêu tinh mắt, nhận ra quần áo sáng nay hai người mặc.




      Bên dưới cạnh nhà số năm, số sáu có vài cửa hàng, có tiệm trái cây, tiệm tạp hóa, cửa hàng sách, quán in ấn, quầy bán quà vặt, tiệm kính mắt.




      Bởi vì chắc lúc nào Thôi Hà Miêu mới trở về, lại sợ gọi điện thoại hỏi thăm đánh rắn động cỏ, hai người nhàm chán, liền lang thang từng gian, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn ngó bốn phía, mở mắt càn quét.




      Cho đến khi bóng dáng quen thuộc hơi đầy đặn lọt vào tầm mắt, Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn liếc nhau, cười ha ha, dán vào cửa sổ thủy tinh của quầy bán quà vặt, mở to mắt, nghiêm túc nhìn!




      Bóng dáng Thôi Hà Miêu từ trong đường tôi tối từ từ ra, dưới đèn đường, tuy rằng đủ sáng, nhưng cũng có thể để Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn nhìn thấy mặt thôi Hà Miêu là nụ cười dịu dàng ngượng ngùng, cùng với mặt cậu nam sinh chiều cao trung bình ở bên cạnh!




      "Mạnh Khởi Đức!"




      Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn đồng thời kêu lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.




      Dưới tầng phòng ký túc xá cạnh đèn đường, Mạnh Khởi Đức nở nụ cười chân , lôi kéo tay Thôi Hà Miêu, hơi lắc, cũng biết gì đó, khiến cho Thôi Hà Miêu ngượng ngùng liếc nhìn cái, khiến cho Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn lập tức rùng mình cái!




      Trời ạ, khi nào , Thôi Hà Miêu mà cũng có thể tỏ ra ngượng ngùng như thế!




      , hai người đều ở trong phòng ngủ thường thấy Thôi Hà Miêu tươi cười sảng khoái, tại thấy như vậy, đều nghi ngờ có phải mình nhận lầm người rồi hay ?




      ra, con có muôn vàn bộ mặt, đối mặt với nhiều người, có thể thay đổi được vô số mặt!




      Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn thấy sợ hãi than ngừng, thoáng chốc nỡ ra ngoài quấy rầy hai người tình nồng mật ý, nhưng mặt hai người dường như dính vào cửa sổ thủy tinh, mắt mở to, sợ bỏ sót tình tiết!




      Đợi khi hai người bên ngoài cười chán chê mười mấy phút đồng hồ rồi mới lưu luyến rời chia tay lên lầu, lúc này Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn mới thu hồi tầm mắt, trong lòng đồng thời cùng than tiếng:




      "Hai người này rốt cuộc là thông đồng với nhau từ lúc nào?"




      Mang theo nghi vấn này, hai người dùng sức cắn Oden tay, bước nhanh lên tầng!




      Trở về phòng ngủ, khổ hình bức cung! ! !




      Mở cửa phòng ngủ ra, Thịnh Mạn Mạn ấp ủ, chờ lát có nên câu "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị" hay , tới cùng nên cưỡng bức hay là dụ dỗ?




      đợi suy nghĩ kỹ càng, mới bước vào trong phòng thấy Bạch Vũ Hân khó có được khi trở về phòng ngủ sớm như vậy, cười với các : "Các cậu trở về đúng lúc, Miêu Miêu có người muốn mời chúng ta ăn cơm đấy!"




      "Ăn cơm? Được thôi! Mà, ai có lòng tốt hào phóng thiện lương như vậy đây?"




      Cố Hàm Ninh ở phía sau, cười dài, nhìn Thôi Hà Miêu ửng hồng gò má, chỉ muốn câu!




      Chúng ta tới muộn rồi!




      "Cái đó, Mạnh Khởi Đức bảo ngày mai mời mọi người ăn cơm! Mạn Mạn, cậu là buổi trưa hay là buổi tối?"




      "Buổi trưa! Buổi sáng ngày mai mình ăn..." Thịnh Mạn Mạn xoa xoa bụng, cười ha ha nửa, "Mạnh Khởi Đức làm sao? tại vì sao cậu ta mời chúng ta ăn cơm đây?!"




      "Cái đó, mình và cậu ấy hẹn hò. Lần trước phải Triệu Thừa Dư mời chúng ta ăn cơm sao, lúc ấy cậu , về sau đều phải xử lý theo thường lệ, cho nên, cậu ấy , phải mời các cậu bữa cơm!"




      Thôi Hà Miêu xong tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu cười, thấy được vẻ thất vọng của Thịnh Mạn Mạn!




      Kế hoạch nguyên bản của Thịnh Mạn Mạn là: tối nay trước bức cung, khiến Thôi Hà Miêu ngoan ngoãn nhận tội, bởi vì hai người bọn họ làm việc hợp tiêu chuẩn, cho nên trước mời bữa, an ủi linh hồn bé bị thương của . Về sau bọn họ chính thức công bố tin vui, lại mời bữa!




      Như vậy có thêm bữa rồi, nhưng Thôi Hà Miêu sớm tuyên bố, làm rối loạn kế hoạch vốn có của !




      Hai bữa cơm của a, giờ lại bị rút lại chỉ còn bữa thôi!




      Thịnh Mạn Mạn ai oán nhìn Cố Hàm Ninh, hai người liếc nhau, đồng thời tiếc rẻ hoạt động tối nay cứ thế mà kết thúc trong u ám!




      Cố Hàm Ninh vỗ vỗ vai Thịnh Mạn Mạn, hơi thở dài, dùng ánh mắt: bạn học Mạn Mạn, xin nén bi thương !




      ________ Hết chương 45 ________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 46: Cười ngây ngô



      Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt nhìn Thôi Hà Miêu, gương mặt trắng nõn mịn màng, ửng đỏ, trong mắt đều tràn đầy vui vẻ, bộ dạng tươi cười nồng đậm ngọt ngào!




      Như vậy rất tốt! Cố Hàm Ninh nghĩ.




      Có lẽ bởi vì kiếp này, và Triệu Thừa Dư ở bên nhau, cho nên, và bạn cùng phòng đều gặp gỡ Mạnh Khởi Đức nhiều hơn, giống như kiếp trước, ở bên Cao Thần, các gặp nhiều hơn là Trần Minh.




      Kiếp này, Trần Minh vẫn theo Cao Thần, bởi vì như thế, cậu ta có thể thường xuyên nhìn thấy Bạch Vũ Hân.




      Mà Triệu Thừa Dư, như trước thân với Mạnh Khởi Đức hơn.




      Mọi chuyện kiếp trước thoảng qua như mây khói, sớm muộn đều phải tiêu tan, dù là ký ức, cũng chỉ còn lại tầng ấn ký mỏng, chỉ còn để lại ý nghĩ, liên quan đến hận.




      Cho dù kiếp trước, Miêu Miêu phải gả cho Mạnh Khởi Đức thế nào?




      Kiếp này, người cũng phải là Cao Thần, muốn ở bên Triệu Thừa Dư, hay hận của kiếp trước, hề để ý nữa, bởi vì đều còn quan trọng rồi!




      Kiếp này, Miêu Miêu cũng đợi sau khi tốt nghiệp nhiều lần hẹn hò bị ghét bỏ dáng người, đến cuối thậm chí là giống như cam chịu vật, bắt được người, kết hôn liền kết hôn!




      Có lẽ ấy và Mạnh Khởi Đức cũng chưa chắc có thể tới cuối, nhưng vậy thế nào?




      Chí ít, ấy cũng có thể có được tình thuần túy khi còn ở trong trường đại học, chỉ vì lẫn nhau, liên quan đến bất kỳ người nào khác, bất cứ chuyện gì!




      Cánh hồ điệp (bươm bướm) chậm rãi vỗ, vô tình thay đổi quỹ đạo cuộc sống của người bên cạnh, nhưng chỉ cần bọn họ có thể vui vẻ đón nhận, dũng cảm đối mặt, có lẽ, nơi đâu cũng là sức sống!




      Buổi tối Cố Hàm Ninh ngủ được, cầm điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Triệu Thừa Dư.




      "Bạn học Triệu, mình sắp quên mất cậu có hình dáng như thế nào rồi! Làm sao bây giờ?"




      Cố Hàm Ninh mím môi lén lút cười.




      Đột nhiên rất nhớ rất nhớ bạn học Triệu của !




      Thấy Miêu Miêu hơi ngượng ngùng nhắc tới "Khởi Đức" của nàng, thấy Miêu Miêu nhìn điện thoại di động mím môi tươi cười thể che hết dáng vẻ hạnh phúc, thấy chuông điện thoại reo Miêu Miêu vội cầm lấy điện thoại di động chạy đến ban công nhàng chuyện, đột nhiên rất nhớ rất nhớ Triệu Thừa Dư!




      Tuy rằng, ra còn đơn thuần nữa, còn ngây ngô nữa, nhưng phụ nữ mà, mặc kệ bao nhiêu tuổi, cũng muốn có người, tốt, mình bằng cả trái tim, thuận theo mình, chiều theo mình!




      Vui vẻ, đau lòng, tốt đẹp, xấu xí, đều có vòng tay ôm ấp, chờ đợi mình, chê, vứt bỏ!




      Cố Hàm Ninh cười yếu ớt cầm điện thoại di động ngủ, thậm chí quên mất tắt máy!




      Cho nên, ngày hôm sau, chờ đến khi tỉnh lại, nhìn điện thoại di động yên lặng, thiếu ô vuông (hình báo có tin nhắn mới), giận đến trợn mắt lập tức tắt điện thoại!




      Hừ! Hừ! Hừ!




      Cố Hàm Ninh cảm thấy, chỉ có thể dùng mũi để biểu đạt khinh bỉ và căm giận nhiều của mình!




      Triệu Thừa Dư, giỏi lắm!




      Ngay cả tin nhắn của tôi cũng dám nhắn lại! Mấy ngày gặp, gan cũng to hơn rất nhiều?!




      Lần này, nếu cậu cầu xin tha thứ cho tốt, đừng hòng tôi bỏ qua cho cậu!




      Cố Hàm Ninh, tốt xấu gì, bề ngoài vẫn là thiếu nữ xinh đẹp tươi trẻ ? Lại vẫn thua kém mấy cái máy móc lạnh băng sao?!




      Triệu Thừa Dư! Cả đời cậu cứ ôm máy vi tính sống !




      Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp chui qua rèm che vào, buổi sáng sớm thứ bảy có bao nhiêu tốt đẹp nha, tâm trạng Cố Hàm Ninh lại được tốt đẹp như thế!




      Thôi Hà Miêu thấy bóng người, người đương cuồng nhiệt nha, quả nhiên, ngay cả giấc ngủ cũng cần!




      Cho nên , tình gì đó, bổ dưỡng nhất cho con !




      Dáng vẻ giống như , là oán phụ bi ai bị ai đó quên !




      Cố Hàm Ninh nghiêm mặt, cau mày, nhìn gương mặt quen thuộc trong gương ở toilet, nhìn trái nhìn phải chút, thế nào cũng đều vừa lòng!




      Trừ làn da hơi trắng, còn lại cũng chả có gì hay để !




      Khó trách, ngay cả cái tin nhắn Triệu Thừa Dư cũng keo kiệt gửi lại!




      Trong máy vi tính phải là có rất nhiều loại đẹp !




      Cố Hàm Ninh nặng nề than thở, soi gương nhìn người phờ phạc ủ rũ, xua xua tay.




      Thôi, nghĩ ngợi lung tung cái gì đây?




      Ai, cũng chỉ là bị Thôi Hà Miêu kích thích đến ghét rảnh rỗi oán đơn rồi.




      Cố Hàm Ninh chán nản rửa mặt xong, cầm lấy thẻ ăn xuống tầng.




      ăn sáng trước vậy, tối hôm qua quyết định ăn cơm vào buổi trưa hôm nay, chờ ăn xong bữa sáng, thư viện đọc lát, chờ Mạn Mạn và Bạch Vũ Hân rời giường, cũng gần đến giờ có thể ăn cơm trưa.




      Thứ bảy, Mạn Mạn muốn ngủ nướng nên ngủ bù, đáng thương chỉ thể mình đến thư viện đánh đuổi nhàm chán...




      Cố Hàm Ninh chậm chạp xuống cầu thang, muốn ra ngoài, bước chân dừng lại chút, quay đầu lại, nhìn về cái ghế ba người bằng gỗ ở đại sảnh phòng ngủ tầng năm.




      Có người, lẳng lặng ngồi ở đó, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, dưới mắt có quầng thâm, cằm mọc lên mấy sợi râu ria xanh xanh, khiến cho vừa thấy trong mắt mà chua xót, trong lòng tràn đầy đau lòng và hối hận!




      Cố Hàm Ninh biết rốt cuộc cậu đợi bao lâu...




      chỉ biết là, Triệu Thừa Dư từng đề cập tới, có lúc bọn họ bận đến lúc rất khuya rất khuya, có thể có cách nào luôn gọi điện cho , thậm chí ngay cả tiếng chúc ngủ ngon cũng quên mất, cho nên muốn chăm sóc bản thân mình tốt, buổi tối nên ngủ sớm chút...




      Vậy cuối cùng cậu là bận đến mấy giờ đêm? Hay là đến mấy giờ sáng?




      Trong lòng Cố Hàm Ninh có chút gì đó chặn lại, cổ họng cũng vậy, nhàng tới, chầm chậm ngồi xuống, tuy rằng muốn, nhưng vẫn vỗ vai cậu.




      "Thừa Dư, Thừa Dư! Dậy , đừng ngủ ở chỗ này! Trở về phòng ngủ !"




      Triệu Thừa Dư đột nhiên mở mắt ra, trong phút chốc giống như có chút hốt hoảng, tầm mắt chuyển về phía Cố Hàm Ninh, mặt liền lộ ra nụ cười có chút mệt mỏi.




      "Hàm Ninh... thực xin lỗi, hình như mình ngủ thiếp mất."




      "Đồ ngốc! mệt như vậy, tại sao trở về ngủ cho tốt! Ở chỗ này làm sao ngủ ngon được!" Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhìn chằm chằm trong mắt Triệu Thừa Dư có tơ máu, hơi oán giận.




      "Mình cũng vừa ngồi xuống bao lâu." Triệu Thừa Dư xoa mặt, giống như là muốn xua cơn buồn ngủ tràn đầy khuôn mặt .




      “Thực xin lỗi, sáng nay mình mới đọc được tin nhắn của cậu. Sợ cậu còn chưa dậy, cho nên chưa trả lời. Nghĩ là, cậu cũng sắp dậy rồi, dứt khoát chờ cậu ở đây.” Triệu Thừa Dư cười cầm tay Cố Hàm Ninh, giọng giải thích, nhìn Cố Hàm Ninh sâu, giống như là muốn bù đắp lại toàn bộ thời gian mấy ngày nay được gặp mặt.




      “Chỉ là tin nhắn mà thôi, chẳng lẽ mình còn trách cậu?!” Cố Hàm Ninh cười trách cậu, “Buồn ngủ, liền ngủ ngon , làm gì còn ở chỗ này a? Nếu như mình dậy muộn, hoặc nếu hôm nay xuống làm sao?”




      Triệu Thừa Dư nở nụ cười, kéo tay Cố Hàm Ninh, để ở bờ môi, cúi đầu hôn nhanh cái.




      “Hàm Ninh, mình nhớ cậu! mấy ngày chúng ta gặp mặt rồi! Vừa lúc cậu lại quên mất mình có dáng vẻ như thế nào, mình liền muốn tới đây để cho cậu nhìn mình, mình cũng nhìn cậu.”




      Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, cười thực đẹp, khiến Cố Hàm Ninh muốn ôm lấy cậu, hôn cái!




      “Hàm Ninh, mình rất muốn ôm cậu cái…” Triệu Thừa Dư tiến đến bên tai Cố Hàm Ninh, cười giọng , mắt nhìn Cố Hàm Ninh, có chút nóng rực, trong con ngươi in sâu bóng dáng Cố Hàm Ninh, nháy cũng nháy!




      “Mình cũng vậy…” Cố Hàm Ninh cười dịu dàng, giọng đáp, ngữ điệu mềm mại, Triệu Thừa Dư nghe được đáy lòng nóng lên, cố gắng đè nén, chỉ có thể ngừng vuốt ve tay Cố Hàm Ninh.




      “Hôm nay có thể nghỉ ngơi ngày sao?” Cố Hàm Ninh hỏi.




      “Ừ, cũng gần hoàn thành, cho nên đội trưởng để mọi người trở về nghỉ ngơi chút, ấy và hai đàn cùng nhau làm thí nghiệm.” Triệu Thừa Dư về tác phẩm tất cả thành viên cùng nhau tiêu tốn tinh lực hoàn thành, nhịn được, nụ cười mặt càng sâu hơn.




      Cố Hàm Ninh nghe Triệu Thừa Dư đề cập tới, trừ củng cố kiến thức, tổ đội bọn họ còn phải dựa vào bản lĩnh của mình, làm ra chương trình ứng dụng, làm thành tác phẩm nộp dự thi.




      “Vậy cậu ăn sáng chưa?”




      “Ừ, mặc dù rất mệt rất bận, nhưng vẫn chuẩn bị bữa cơm khuya.” Triệu Thừa Dư cười .




      Được rồi, trong cuộc sống của đàn ông, thể chỉ có tình , có tình uống nước ăn no, những lời này chỉ thích hợp với , đàn ông cần cảm giác thành công, công tác, có bận rộn và mệt mỏi nữa, ta cũng coi như ngọt như đường phèn!




      Cho nên Cố Hàm Ninh chỉ có thể thở dài ở trong lòng, đau lòng vì cậu, nhưng cách nào ngăn cản!




      “Có quan trọng nữa, cậu cũng phải chú ý nghỉ ngơi! Nào, mình đưa cậu trở về phòng ngủ, ngủ giấc ngon!” Cố Hàm Ninh đứng lên, vươn tay hướng về phía Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư thở dài chút, đáng tiếc cậu cũng cảm giác mắt mình gần như dính vào nhau, quả cậu cần ngủ giấc.




      Chờ đến khi Triệu Thừa Dư ngoan ngoãn để tay ở trong lòng bàn tay mình, Cố Hàm Ninh hơi dùng lực, Triệu Thừa Dư liền đứng lên.




      Cố Hàm Ninh kéo cánh tay của Triệu Thừa Dư, đưa cậu đến cửa phòng ngủ.




      Phòng ngủ nam sinh sáng sớm thứ bảy, rất yên tĩnh.




      “Hẳn là bạn cùng phòng của cậu còn ngủ, mình cũng vào. Cậu đừng làm gì cả, nghỉ ngơi trước, biết ?”




      Cố Hàm Ninh nhìn hai bên bốn phía chút có người nào, liền ôm eo Triệu Thừa Dư, căn dặn tử tế.




      “Ừ, biết rồi.” Triệu Thừa Dư cười gật đầu, nhìn Cố Hàm Ninh mắt cũng chớp.




      “Mình trước. Ít nhất cậu phải ngủ đến tận buổi chiều, tỉnh dậy điện thoại cho mình, mình tới tìm cậu!” Cố Hàm Ninh cười , định buông tay, ngang hông được Triệu Thừa Dư ôm, môi của cậu lập tức phủ xuống, chạm môi , nhàng mở ra, đưa đầu lưỡi vội vàng vào thăm dò!




      Cố Hàm Ninh thở dài chút, ngoan ngoãn ngẩng đầu, hận thể ôm Triệu Thừa Dư hôn đến ngạt thở!




      Đáng tiếc, nơi này là hành lang ký túc xá nam!




      Tuy rằng người trẻ tuổi thích ngủ nướng, nhưng cũng phải là có người chịu khó, ví dụ như Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư.




      biết là từ đâu, phát ra chút tiếng động, Triệu Thừa Dư dằn lòng, khẽ rút ra, dán lên bờ môi mềm mại của Cố Hàm Ninh, mổ vài cái, lúc này mới cưỡng chế mình buông tay.




      “Mình đây.”




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư mở cửa phòng ngủ ra, cười vẫy vẫy tay xuống.




      Triệu Thừa Dư cười khẽ gật đầu với Cố Hàm Ninh, cho đến khi ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy, lúc này mới xoay người vào trong.




      Sau khi ra khỏi cửa ký túc xá số sáu, Cố Hàm Ninh liền quay đầu liếc nhìn ban công phòng ngủ 205, nhàng cong khóe môi.




      Ánh mặt trời rực rỡ, ngày cuối tuần mùa xuân đẹp!




      Tâm trạng của Cố Hàm Ninh cực tốt nhảy từ bậc thang xuống, chạy chậm về phía nhà ăn!




      Ai, chuyện đương, lòng của phụ nữ chịu khống chế của mình!




      Cố Hàm Ninh cười mình ăn sáng, mình thư viện, tìm chỗ trống ngồi, nhìn đối diện người ngồi, cười yếu ớt.




      Dù cậu có ở nơi này, nhưng tim của cậu khẳng định vẫn luôn ở bên mình!




      Cứ để cho cậu nghỉ ngơi tốt, ngày bọn họ ở bên nhau còn dài mà!




      Cố Hàm Ninh mặt mày hớn hở nghĩ tới.




      Đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất!




      Bạn học Triệu của , dù bộ dạng sáng nay có chút tiều tụy như vẫn đẹp trai như vậy!




      Cố Hàm Ninh mở sách che môi, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp tươi tắn, híp mắt cười ngây ngô!




      ________ Hết chương 46 ________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 47: Ly biệt



      Thỉnh thoảng Cố Hàm Ninh lại cầm điện thoại nhìn chút, tư tưởng có chút tập trung.




      Bạn cùng phòng của Triệu Thừa Dư đều rời giường ? Trong phòng có phải chỉ còn lại mình cậu ?




      Ai, nếu muốn chọn, tại tình nguyện chạy vội trở về, ở bên Triệu Thừa Dư, chỉ cần xem cậu ngủ, cũng thấy vui vẻ!




      Được rồi, nếu như làm như vậy , đoán chừng Thôi Hà Miêu đè chết !




      Cố Hàm Ninh cầm chén trà nóng, nhìn Thịnh Mạn Mạn liều mạng chuốc bia Mạnh Khởi Đức, khỏi cười lắc lắc đầu.




      Mạn Mạn ngốc, lẽ nào cậu đưa đàn ông tới cho bọn mình gặp?




      Quân tử báo thù mười năm muộn, hôm nay cậu gieo phần thù này, cần mười năm phải trả lại gấp bội!




      bé ngốc, cũng thấy cặp mắt dường như sắp trừng ra lửa của Miêu Miêu bên cạnh!




      Tửu lượng của Miêu Miêu, thực là tỷ lệ thuận với vóc người đấy!




      Cố Hàm Ninh hơi quay đầu, lại thấy được Bạch Vũ Hân ngồi ở bên cạnh Thôi Hà Miêu, mặt mày ủ rũ, nhìn chằm chằm cái ly trong tay, tiếng đùa vui ồn ào xung quanh, dường như hề lọt vào trong lỗ tai của nàng, nhìn còn tập trung hơn so với mình.





      Cố Hàm Ninh nhếch khóe môi, khẽ lắc đầu.




      Cần gì chứ? Vì gã con trai đem mình ở trong lòng, mất hồn mất vía, cứ mãi vướng mắc, cậu cho rằng, đời này có thể có được vật mình muốn sao?




      Tất cả những gì có đều giao cho gã mà thôi, nhưng gã hề cho cậu chút gì!




      Cố Hàm Ninh quay đầu trở lại, nghĩ tới chuyện Thôi Hà Miêu thừa dịp Bạch Vũ Hân có ở trong phòng mấy ngày hôm trước .




      "Cao Thần giống như có bạn , nhưng phải Hân Hân, mình vô tình nhìn thấy, cậu ta ôm bé, các cậu cũng đừng cho Hân Hân nha!"




      Cố Hàm Ninh vốn cho là, gần đây tâm tình Bạch Vũ Hân tốt, có thể là bởi vì Cao Thần vì mình mất tư cách thi đấu nên tâm trạng suy sụp, cũng gây ảnh hưởng tới nàng, nhưng biết còn có chuyện như vậy!




      ra lúc ấy Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạc, nhưng lập tức suy nghĩ ràng.




      Với tính tình Cao Thần, có Cố Hàm Ninh , tự nhiên cũng có khả năng bốn năm đều có bạn .




      Bề ngoài đẹp trai, tính cách hòa đồng, chuyện hài hước, khiêu vũ giỏi, bóng rổ cũng tương đối, Cao Thần như vậy, bên cạnh làm sao thiếu được những mến? Chỉ cần cho chút thời gian, cậu ta từ trong thất bại với Cố Hàm Ninh mà đứng lên, tìm được an ủi ở trong lòng khác!




      Chỉ là, này phải là Bạch Vũ Hân!




      Bởi vì Cố Hàm Ninh sớm biết, Bạch Vũ Hân phải là loại mà Cao Thần thích! Nếu như chọn Bạch Vũ Hân, như vậy đối với Cao Thần, chỉ là tạm bợ!




      Nhưng Cao Thần, cần gì phải tạm bợ?




      Lúc ấy Cố Hàm Ninh nghĩ, Bạch Vũ Hân biết ?




      biết toàn bộ, cũng đại khái nhìn hiểu ?




      Bạch Vũ Hân luôn chuyển mắt quanh Cao Thần, đoán chừng khi Cao Thần có chút động lòng với bé kia, cũng lọt vào trong mắt nàng.




      Cố Hàm Ninh dưới đáy lòng thở dài, nỗi lòng phức tạp, biết là vì mình hay là vì Bạch Vũ Hân.




      nghĩ, ít ra còn may mắn hơn nhiều so với Bạch Vũ Hân!




      Kiếp này, hạnh phúc!




      Nhưng Bạch Vũ Hân, có lẽ lại con đường kiếp trước, vô vọng, giày vò, hèn mọn...




      Ăn cơm trưa xong. Cố Hàm Ninh đỡ Thịnh Mạn Mạn có chút say trở về phòng ngủ, nhưng lòng sớm bay đến 205 đối diện!




      Triệu Thừa Dư còn chưa gọi điện thoại tới, nhưng vội vã muốn trở lại bên cậu!




      Bọn họ chỉ có buổi chiều này thôi!




      Cố Hàm Ninh vội vàng đưa Thịnh Mạn Mạn về phòng ngủ, sau khi nàng hào sảng vẫy tay từ biệt, cũng quay lại bước nhanh xuống lầu.




      " thôi! thôi! Mình, mình sao đâu! Mình rất tốt! uống tiếp mấy chai cũng có thể!"




      Cố Hàm Ninh bước chân dừng, quên trợn mắt!




      bé này, thứ ăn được từ đầu đến đuôi, ngay cả rượu cũng tha!




      Lo rằng khi Triệu Thừa Dư tỉnh lại đói bụng, Cố Hàm Ninh ra khỏi cửa lớn, lập tức đến 205, mà ngược lại phía cổng, mua bát mỳ thịt bò đóng gói, lúc này mới từ từ trở về.




      Vừa mới bước lên đầu cầu thang tầng hai, điện thoại di động liền vang lên.




      Cố Hàm Ninh vội vàng mở điện thoại ra, nhìn ba chữ "bạn học Triệu" màn hình, mím môi nở nụ cười.




      "Alô.. ."




      "Hàm Ninh, cậu ở đâu? Mình dậy."




      Giọng Triệu Thừa Dư còn pha lẫn chút lười biếng và khàn khàn khi vừa mới tỉnh dậy, Cố Hàm Ninh nghe thấy đáy lòng ngứa chút.




      Khóe môi Cố Hàm Ninh cong lên, lại cố ý lời nào, bước nhanh tới trước cửa 205, gõ cửa cốc cốc cốc.




      "Alô? Hàm Ninh? Cậu còn nghe ?"




      Cố Hàm Ninh tiếng động cười, nghe phía sau cửa có tiếng bước chân bước tới, cửa vừa mở ra, Triệu Thừa Dư tay cầm điện thoại di động, tay cầm tay nắm cửa, hơi nhíu mày.




      Nhìn Cố Hàm Ninh ngoài cửa nhìn mình mỉm cười, Triệu Thừa Dư hơi sững sờ, lập tức nở nụ cười, ấn tắt điện thoại di động, để vào trong túi áo, tay đón lấy gói trong tay Cố Hàm Ninh, tay kéo vào cửa.




      "Ninh Ninh."




      Cố Hàm Ninh vừa vào cửa thấy Thôi Hà Miêu cũng ở đây cầm khăn mặt, Mạnh Khởi Đức bên cạnh tê liệt ngồi ở ghế.




      "Miêu Miêu, lão Mạnh nhà cậu có ổn ?"




      "Ai, ói lần!" Thôi Hà Miêu nhíu mi lại, lo lắng nhìn Mạnh Khởi Đức.




      Mạnh Khởi Đức hơi mở mắt, gắng cười cười, lại xoa trán.




      Xem bộ dáng là choáng váng hoặc là nhức đầu.




      "Lão Mạnh?" Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, vừa mở túi ra, vừa cười nhìn Cố Hàm Ninh.




      "Lão Triệu!" Cố Hàm Ninh cười híp mắt khẽ gật đầu, tự nhiên biết cậu muốn hỏi cái gì.




      "Lão Triệu?" Triệu Thừa Dư hơi trầm tư, gật đầu cười, "Nghe cũng tệ ."




      "Mạn Mạn cũng thiệt là, làm gì phải chuốc ghê như vậy! Khởi Đức, còn khó chịu sao? Còn muốn ói sao?"




      " phải là ngay từ đầu cậu cản , Mạn Mạn mới chuốc ghê như vậy!" Cố Hàm Ninh nở nụ cười.




      "Cái đó, phải mình tưởng tửu lượng của Mạn Mạn hơn nam sinh sao." Thôi Hà Miêu giọng hơi thấp xuống, đau lòng nhìn Mạnh Khởi Đức nhắm mắt.




      Được rồi, lòng cũng nghĩ tới, tửu lượng của Mạn Mạn lại tốt như vậy!




      Cố Hàm Ninh mím môi cười.




      Cho nên, lần trước mới ngăn cản Triệu Thừa Dư uống rượu nha, Mạn Mạn là tên nghiện rượu, tửu lượng của Triệu Thừa Dư cũng biết, chừng cũng bị Mạn Mạn làm gục ngã!




      Nhưng mà, sớm biết chỉ có thể để bản thân dùng, có biện pháp nhắc nhở người khác!




      Cố Hàm Ninh hít hít lỗ mũi, cảm thấy trong khí có chút mùi chua khó ngửi rất nhạt!




      tiến đến bên tai Triệu Thừa Dư giọng hỏi: "Là bọn họ đánh thức cậu?"




      "Mình cũng sắp tỉnh." Triệu Thừa Dư gật đầu, cười bổ sung câu, " mơ thấy cậu, vừa tỉnh dậy càng nhớ cậu..."




      Cố Hàm Ninh liếc cậu cái, cười híp mắt nhìn cậu lấy đũa trong ngăn kéo ra.




      "Mình rửa chút."




      Chờ Triệu Thừa Dư ăn xong bát mỳ thịt bò, hai người tay trong tay ra cửa, để gian lại cho Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức.




      Cố Hàm Ninh lôi kéo tay Triệu Thừa Dư, cười híp mắt ra sức lắc, cảm thấy khí cũng mát mẻ chút.




      Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh, để tùy vung tay.




      Hai người ăn ngồi rồi, cũng muốn đến thư viện.




      Thời tiết vừa đẹp, thời gian bọn họ có lại nhiều lắm, thư viện nhiều người, chuyện còn phải cần thận, tại bọn họ khó được gặp mặt lần, phải là nơi tốt để hẹn hò!




      Sau mười hai giờ trưa cuối tuần sân trường yên tĩnh, hai người nắm tay, tới bờ sông bao quanh trường học, tìm cây đại thụ, ngồi xuống bãi cỏ.




      Phía trước bên ngoài lan can sắt, tính dòng sông bao quanh trường rất trong, bốn phía là rừng cây yên tĩnh.




      Nơi này là chỗ mà những đôi tình nhân lớn của đại học Z thích tới nhất!




      Triệu Thừa Dư lôi kéo Cố Hàm Ninh ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây, phủi bãi cỏ sạch , cười cười, nhìn mặt nước sông lóng lánh dưới ánh mặt trời.




      Cố Hàm Ninh xê dịch tư thế ngồi, tựa đầu ở vai Triệu Thừa Dư, nhàng thở phào cái.




      "Trận đấu khi nào bắt đâu?"




      "Cuối tuần tới. Khả năng thứ bảy tuần sau bọn mình xuất phát." Triệu Thừa Dư rũ mí mắt, hơi ngăn cản ánh mặt trời chói mắt, tay phải nắm tay trái Cố Hàm Ninh, dịu dàng vuốt ve.




      "Phải bao lâu a?"




      "Hẳn là hơn tuần lễ , phải đợi sau khi công bố thành tích mới trở về mà."




      "Hả, phải lâu như vậy sao..." Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, quay đầu nhìn sườn mặt Triệu Thừa Dư, đáy lòng đột nhiên toát ra nỗi buồn biệt ly...




      Ai, đây là còn chưa chia xa đấy, bắt đầu nỡ rồi...




      Hơn tuần lễ đây, thời gian này trải qua thế nào đây?




      "Phải đấy..." Triệu Thừa Dư giọng, " muốn đóng gói cậu mang ..."




      Giọng Triệu Thừa Dư hơi thấp, Cố Hàm Ninh nghe xong hơi đỏ mặt, hơi ngồi thẳng, quay đầu cười hôn cái mặt Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư cười quay đầu sang, hơi thở dài, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng mềm mại của Cố Hàm Ninh, dịu dàng mút !




      Ánh mặt trời sau mười hai giờ ngày xuân xuyên qua lá non ngọn cây, mềm mại rơi xuống người bọn họ, bé sáng ngời, khuôn mặt tuổi trẻ sáng ngời giống như trái tim đập của bọn họ lúc này, bình lặng mà đẹp đẽ!




      Buổi chiều thứ bảy, Cố Hàm Ninh ở trong trường học tạm biệt Triệu Thừa Dư.




      Trong trường học có xe riêng đưa bọn cậu .




      Lần tranh tài này tổ chức ở thành phố S, khoảng cách cũng xa, chỉ là trong lòng Cố Hàm Ninh lập tức có chút trống vắng.




      Trước đây, Triệu Thừa Dư tuy bận rộn, nhưng biết , cậu ở trong trường, hay ở gần đây.




      Được rồi, chí ít sau khi qua tuần này, Triệu Thừa Dư liền xong việc, cần cứ mấy ngày mới có thể gặp nhau lần.




      Cố Hàm Ninh hơi thở dài, chỉ có thể an ủi mình như vậy!




      Lúc cơm tối Triệu Thừa Dư gọi điện thoại, tới bình an, hai người chưa đến hai câu, bên kia vang lên tiếng gọi vội vàng: "Triệu Thừa Dư!"




      "Được, em tới!" Triệu Thừa Dư dường như hướng bên cạnh đáp tiếng, "Hàm Ninh, mình cúp trước, tối nay gọi điện cho cậu!"




      "A, được, tạm..."




      Cố Hàm Ninh còn chưa xong, đầu kia cúp điện thoại, nhìn chằm chằm điện thoại di động 5 giây, lúc này mới buồn rầu cất điện thoại di động.




      Thời gian tuần, nhìn qua, chỉ có thể cùng bạn học Mạn Mạn trải qua...




      Đột nhiên ngay cả thư viện Cố Hàm Ninh cũng muốn , bạn học Mạn Mạn tính cách hoạt bát, muốn nàng yên lặng ngồi nửa ngày ở thư viện, vậy đơn giản là muốn mạng của nàng!




      Cố Hàm Ninh nhìn Mạn mạn ngồi đối diện ăn ngấu nghiến, cười gắp miếng xương sườn kho tàu của bên mình để vào chỗ khay ăn của nàng.




      "Nào, Mạn mạn, ăn nhiều chút! Ăn xong cùng chị đây siêu thị mua đồ!"




      "À ừ, được!" Thịnh Mạn Mạn vất vả nuốt xuống miệng đầy thức ăn, cười híp mắt bỏ miếng xương sườn Cố Hàm Ninh mới gắp cho vào trong miệng, nhai từ từ.




      "Ồ, ăn ngon ! Lão Triệu nhà cậu có ở đây, là lợi cho mình! hi vọng cậu ta có thể trở về muộn mấy ngày nữa!"




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu liếc trắng nàng cái.




      Ôi, lão Triệu của ... tại có thể ăn bữa tiệc lớn trong nhà hàng rồi...




      Cố Hàm Ninh nhìn thức ăn vốn là mỹ vị ngon miệng, đột nhiên có chút buồn chán vô vị.




      "Đây, Mạn Mạn, xương sườn này đều cho cậu! Ăn từ từ, béo hơn tý nhé!"




      ________ Hết chương 47 ________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 48: Ngạc nhiên



      "Thừa Dư, bên cậu mưa sao?" Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động, nhìn cảnh sắc mơ hồ ngoài cửa sổ, tiếng động ầm ĩ bên tai dường như biến mất, tai chỉ có thể nghe thấy giọng quen thuộc khiến lưu luyến từ đầu kia điện thoại động truyền đến...




      "Ừ, buổi sáng bắt đầu mưa, hình như càng ngày càng to. Ở thành phố H cũng đổ mưa sao?" Triệu Thừa Dư đến trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố u ám mông lung trong cơn mưa, cong khóe môi, nóng nảy dưới đáy lòng theo giọng mềm mại bên kia mà từ từ lắng đọng lại.




      "Ừ, mưa chừng mấy ngày rồi, mãi dứt, rất đáng ghét." Cố Hàm Ninh bĩu môi, giọng oán hận, khóe môi lại cong lên thành nụ cười trong veo.




      "Thành phố S cũng vậy, mưa rất nhiều ngày, dự báo thời tiết , ngày mai trời quang." Triệu Thừa Dư tưởng tượng thấy vẻ mặt Cố Hàm Ninh có chút oán giận lúc hờn dỗi, độ cong của khóe môi lớn dần, đáy lòng có chút nóng lên, an ủi, nhưng cũng khơi gợi lên bao nhiêu nỗi nhớ, cậu từng bước về phía cửa sổ, trán dán chặt vào thủy tinh lạnh lẽo, giống như như vậy, có thể dựa vào gần hơn với người ở đầu bên kia điện thoại.




      "Ừ, lần trước cậu , là ở khách sạn Hỉ Duyệt của thành phố S sao? Có gần khu mua bán ? Có thể ra ngoài dạo phố ?"




      "Ừ, đúng, khách sạn Hỉ Duyệt. Ở cạnh đại học S, cách khu mua sắm cũng có đoạn, cũng chưa dạo đâu." Triệu Thừa Dư khẽ cười trả lời lại, nghĩ tới tại Cố Hàm Ninh hẳn mở to mắt.




      "Hôm nay là có thể có nửa ngày tự do ? Ngày mai trao giải lúc nào?"




      "Buổi chiều ngày mai trao giải, buổi tối liên hoan. Buổi chiều hôm nay mọi người cùng nhau thảo luận, sáng mai có việc gì."




      "Vậy cậu ở phòng nào vậy? Mình đặt cơm qua mạng, gọi bữa trà chiều cho cậu, gọi là khao cậu ?"




      "A, được! 506."




      "Những người bên bà ngoại có đến thăm cậu ?"




      "Mình cho họ, ừm, cũng với ba mẹ mình, khỏi khiến bọn họ qua nửa thành phố đến gặp mình."




      "A, tốt. Cậu cúp ..."




      Triệu Thừa Dư nghe tiếng tút tút sau khi dứt khoát cúp điện thoại từ bên kia, khẽ thở dài.




      Còn hai ngày nữa mới có thể gặp mặt, tối mai còn phải liên hoan, trưởng đoàn ra lệnh được thiếu ai, thời gian trở về trường xác định là buổi sáng thứ hai, buổi sáng Hàm Ninh cũng có mấy tiết học, ít nhất phải trưa thứ hai mới có thể gặp mặt đấy.





      Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh thẫn thờ mấy giây, vừa quay người lại thấy vài ánh mắt cười mờ ám, hiển nhiên, cuộc chuyện vừa rồi, bọn họ nghe rất chăm chú.




      "Ui, ngọt ngào quá! Ghen chết người rồi!"




      " là, gọi điện thoại cũng như vào chỗ người, em khiến đám đàn ông độc thân bọn có ai làm sao mà chịu nổi đây?!"




      "Ôi chao, đừng tính cả tôi, tôi là có người !"




      "..." Triệu Thừa Dư sờ sờ vành tai bắt đầu nóng lên, cúi thấp đầu, có chút lúng túng lặng lẽ ngồi trở lại vị trí của mình.




      Cậu và đội trưởng phòng, buổi chiều hôm nay cơm nước xong có chuyện gì, mọi người liền đến phòng bọn họ mở cuộc thảo luận, như mấy ngày hôm trước bày tỏ quan điểm của mình.




      Triệu Thừa Dư nỗ lực duy trì bình tĩnh mắt điếc tai ngơ, qua vài ngày sống cùng, cậu hoàn toàn hiểu được thói hư tật xấu này nọ của những đàn này, chờ bọn họ xong ồn ào đủ rồi, là có thể yên tĩnh, cậu càng ngượng ngùng càng lúng túng càng giải thích, mới thực là hỏng bét!




      "Được rồi, thầy giáo có ở đây, các cậu liền nghiêm túc rồi? Đừng bắt nạt đàn em, suy nghĩ chút lần này còn chỗ nào mình chưa làm được? Đội khác làm tốt hơn chúng ta chỗ nào? Kiểm điểm kỹ mới là việc chính!" Đội trưởng cười đủ rồi, quyết định ổn định duy trì việc chung, để tránh cả buổi chiều lệch hướng đâu, việc chính làm, chỉ cười thôi.




      Triệu Thừa Dư thở phào nhõm, lại càng ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn tia ngẩn ngơ.




      Về sau, bao giờ tham gia loại hoạt động cần mình rời mấy ngày thế này! Trừ khi là cho phép mang theo người nhà!




      Cố Hàm Ninh mím môi khẽ cười, nhìn mưa xối xả như trút nước xuống ngoài cửa sổ, tâm trạng lại từ từ phấn khởi.




      "Bác tài, phiền toái bác nhanh chút, cháu có việc gấp đấy!" nhịn được, Cố Hàm Ninh với tài xế ngồi ở ghế lái phía trước.




      ra, còn vội vàng, kìm nén được hơn so với trong tưởng tượng của mình!




      Nỗi nhớ giống như cái kén trong suốt, ở trong đó nhả tơ tự trói mình, dần dần dường như hô hấp cũng bắt đầu khó khăn! Nhất là bây giờ, nghĩ tới cậu ngay gần trong gang tấc, dường như giây phút cũng đợi nổi!




      Cố Hàm Ninh tưởng tượng tới vẻ mặt của Triệu Thừa Dư lát nữa, độ cong khóe môi nhịn được sâu thêm mấy phần.




      Khi tiếng chuông cửa vang lên "kinh coong", đúng lúc đến lượt vị đàn năm thứ ba phát biểu. Trong khoảng thời gian thân quen này, Triệu Thừa Dư càng thêm bội phục nhóm đàn này, nghe những lời đầy kinh nghiệm của đàn vô cùng nghiêm túc. Cho đến khi chuông cửa vang lên tiếng thứ hai, Triệu Thừa Dư ngồi cách cửa gần nhất mới đứng dậy qua mở cửa, những người còn lại tiếp tục.




      Lúc nắm tay vặn cửa Triệu Thừa Dư còn suy nghĩ, có phải thầy giáo Trịnh trưởng đoàn về hay , cho nên lúc cửa mở ra, nhìn người ngoài cửa, cậu kinh ngạc giống như nằm mơ. Cho đến khi đối phương hơi nhướn mày, lộ ra nụ cười yếu ớt mà cậu vô cùng quen thuộc.




      "Triệu Thừa Dư, cậu nhận ra mình rồi sao? Chúng mình chỉ có tuần gặp, phải là chia ly cả đời chứ?"




      "Hàm Ninh? Cậu, phải là cậu ở thành phố H sao? Vừa rồi chúng mình còn chuyện điện thoại..." Triệu Thừa Dư quả có chút dám tin hai mắt của mình, nhàng đóng cửa lại, tới trước mặt Cố Hàm Ninh, kéo tay của hơi dùng lực, trực tiếp kéo Cố Hàm Ninh vào trong lồng ngực mình, cúi đầu hít sâu hơi ở mái tóc , lúc này mới có cảm giác giống như là !




      Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư vui mừng đến mức cười có chút ngốc nghếch, "xì" tiếng bật cười, lập tức ngoan ngoãn rúc vào trong lòng cậu, đôi tay ôm chặt quanh hông cậu, ngẩng đầu hôn lên cằm cậu cái, lúc này mới cười : "A, vừa rồi mình có mình ở thành phố H sao? Mình là ở bến xe phía nam của thành phố S gọi điện thoại cho cậu."




      Bởi vì nóng vội, ngay cả tàu cũng muốn ngồi, trực tiếp mua vé ô tô buýt, để có thể tới sớm hơn tiếng.




      "Mình còn chờ chờ điểm tâm của cậu đấy, vừa rồi vẫn đau đầu, có nên chia cho người khác nữa hay ?"




      "Ừ, mình chính là điểm tâm tự mình đưa lên cửa nha. Như thế nào? Nhìn có hài lòng ?"




      "Đây phải là điểm tâm, là bữa tiệc lớn rồi! Nhìn cũng rất ngon miệng, rất hợp ý mình!" Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy trong lòng tình cảm nóng bỏng quay cuồng, tuy rằng phía sau là phòng đầy người, vẫn nhịn được cúi đầu hôn cái lại cái lên môi Cố Hàm Ninh.




      "Bây giờ mọi người còn bận sao?" Cố Hàm Ninh thò đầu nhìn vào bên trong cánh cửa khép hờ phía sau Triệu Thừa Dư chút, bên trong truyền ra tiếng chuyện.




      Bởi vì dè chừng người trong phòng, giọng hai người bọn họ rất nhiều, tiếng ở bên trong lại truyền ra, chỉ là nghe lắm.




      "Ừ, lâu nữa xong. Mình vào trong tiếng là được, đợi lát nữa ra ngoài dạo cùng cậu chút." Triệu Thừa Dư buông tay ra, vừa muốn xoay người lại bị Cố Hàm Ninh cười kéo lại.




      "Dạo cái gì? Cậu thấy mình ướt đẫm cả người sao?" Cố Hàm Ninh lôi kéo tay Triệu Thừa Dư, cười trách cậu.




      Lúc này Triệu Thừa Dư mới phát , vạt áo, quần, giày của Cố Hàm Ninh vài chỗ đều giọt xuống, thậm chí người cậu cũng có mấy chỗ bị thấm ướt, ô và ba lô để mặt đất bên cạnh, tấm thảm hành lang bị thấm ướt mảng lớn.




      Bên ngoài mưa to như thế, cho dù có ô che, cũng khó tránh khỏi bị ướt.




      Triệu Thừa Dư vuốt mu bàn tay của Cố Hàm Ninh, trong lòng vừa ấm áp vừa đau lòng.




      "Mưa to như thế, cậu..." Cậu do dự, cuối cùng dối lòng rằng Cố Hàm Ninh cần tới.




      Phút chốc vừa rồi, biết Cố Hàm Ninh đứng ở trước mặt mình, cậu là vui vẻ! Trong lòng kích động, cũng vất vả mới đè nén được, bởi vì trong căn phòng phía sau, lại còn có chín chàng trai khoa học tự nhiên huân tố bất kỵ (*) đây!




      [(*) huân tố bất kỵ: chay mặn đều kiêng. Ở đây ý của Triệu Thừa Dư là đám người này chuyện gì cũng lôi ra trêu đùa được, trừ cái gì.]




      Tất nhiên Cố Hàm Ninh biết điều Triệu Thừa Dư chưa hết, mím môi cười yếu ớt, tiến đến bên lỗ tai của cậu, dùng giọng còn nhàng hơn, dịu dàng hơn : "Mình đặt phòng, 609. Cậu mang quần áo tắm rửa ra ngoài..."




      Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười yếu ớt, đáy lòng lập tức lại trở nên cuồng loạn, vừa rồi như dòng nhiệt quay cuồng, giống như lập tức tăng lên gấp bội, xông thẳng lên gáy cậu.




      "A...vậy, vậy mình vào trước..." xong, Triệu Thừa Dư nhanh chóng vào trong cửa, "uỳnh" tiếng nặng nề đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại hít sâu hơi.




      Nhất định là cậu đỏ mặt rồi! Triệu Thừa Dư bi ai nghĩ.




      Chờ đến khi Triệu Thừa Dư cực lực bình tĩnh lại, xin phép nghỉ, giải thích với đội trưởng "có bạn học tìm đến, tạm thời tham gia cuộc thảo luận", nhận được câu " , dù sao cũng có gì, chính là chúng ta nhàn rỗi nhàm chán giết thời gian mới cùng nhau tụ tập trò chuyện mà thôi, chơi vui vẻ vào, buổi tối về cũng sao!" Sau khi được đồng ý, cậu giống như là vô cùng tùy ý xách ba lô của mình lên, trong lòng ăn mừng thói quen tối nào sau khi rửa mặt xong cũng bỏ cẩn thận vào trong ba lô vô cùng tốt, sau đó cười tạm biệt chín vị đàn , xoay người ra cửa.




      Ngoài cửa, Cố Hàm Ninh dựa vào vách tường hành lang, nhàm chán thưởng thức tranh sơn dầu treo tường, nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại, nhìn Triệu Thừa Dư mím môi cười.




      Nhịp tim mà Triệu Thừa Dư cố gắng ổn định lại, vừa nhìn thấy nụ cười của Cố Hàm Ninh lại bắt đầu khống chế được mà đập loạn lên, cậu nắm lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước chân phơi phới, đến chỗ Cố Hàm Ninh.




      Căn phòng mà Cố Hàm Ninh đặt là ở tầng , ra khỏi thang máy, vào phòng, Cố Hàm Ninh đặt ba lô lên bàn, xoay người cười : "Mình lau tóc chút, cậu xem ti vi ."




      "A, được!" Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh vào phòng tắm, ngồi ở ghế, mở tivi lên, nhìn người dẫn chương trình nghiêm túc tường thuật tin tức quan trọng xảy ra trong và ngoài nước, lúc này mới cảm thấy tim đập từ từ ổn định lại.




      Ai, vừa rồi làm gì mà cậu khẩn trương như vậy! Đây là phòng tiêu chuẩn, hai giường hai chăn đấy!




      Triệu Thừa Dư cúi đầu vỗ trán, nhíu mày lắc đầu thôi.




      "Thừa Dư."




      Triệu Thừa Dư đặt nửa suy nghĩ lên bản tin, nghe được tiếng , quay đầu lại thấy Cố Hàm Ninh từ trong phòng tắm thò đầu ra.




      "Quần áo của mình cũng ướt rồi, cần phải tắm rửa cái ."




      "A, được."




      Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười rụt đầu trở về, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà tắm nhúc nhích tí nào, chỉ cảm thấy tim đập mới ổn định lại bắt đầu mất khống chế!




      Tắm sao? ở trước mắt cậu cách vị trí của cậu chỉ vài bước chân? Tắm mặc quần áo để tắm ...




      Triệu Thừa Dư đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bắt đầu đứng ngồi yên, nhịn được thay đổi tư thế ngồi, lại cảm thấy thế nào cũng thoải mái...




      ________ Hết chương 48 ________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :