1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duyên Nợ Ba Sinh - Heo Thích Ăn Khoai Tây (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Trúc Lam

      Đường Trúc Lam New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Cuối cùng hai người cũng chính thức gặp nhau ở kiếp sau, ngọt ngào qúa !
      Luôn ủng hộ bạn :063::foyourinfo:
      Nhân Vật Ất thích bài này.

    2. thỏ con tinh nghịch

      thỏ con tinh nghịch Well-Known Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      1,263
      Chương 5

      Phong Tế tựa vào đầu giường, còn Cảnh Thần ngoan ngoãn vùi trong lòng . Bầu khí giữa hai người rất ấm áp và ngọt ngào


      Cũng may phòng bệnh của Cảnh Thần là phòng vip, giường bệnh ở đây lớn hơn phòng thường, nếu với thân hình cao lớn của Phong Tế mình chiếm hết cả giường.


      Cảnh Thần ở trong lòng Phong Tế, ngón tay tùy tiện vẽ vợi người , ngẩng đầu nhìn cười, khẽ : “Tế, có biết thế giới chúng ta trọng sinh đến là nơi nào ?”


      “Tiểu Thần, em biết điều gì sao?” Phong Tế nhướng mày nghi hoặc nhìn Cảnh Thần. đến thế giới này 14 năm, nhưng với nó vừa quen thuộc vừa xa lạ.


      Thành phố, tập đoàn, gia tộc xa lạ. Nhưng lịch sử phát triển lại gần giống kiếp trước của Phong Tế, thậm chí ngay cả nguy cơ tài chính cũng khá giống, cũng tồn tại số công ty, tập đoàn lớn ở kiếp trước.


      Nghe Cảnh Thần vậy, hình như biết chuyện gì xảy ra, Phong Tế rất tò mò.


      “Phong Tế, có biết lý luận gian song song và gian giả lập hay ?” Khóe môi Cảnh Thần cong cong, mang theo vài phần có ý tốt.


      Phong Tế nghe xong, khẽ cau mày, lâm vào trầm tư, lúc sau mới bất đắc dĩ : “Tiểu Thần, ý em là chúng ta xuyên ?”


      Thực tế quá ràng, thế giới này vừa tương tự lại vừa khác với thế giới kia… Thế giới này chỉ có thể tồn tại trong tác phẩm chủa con người hoặc thế giới trong ảo tưởng.


      “Vâng, xuyên .” Cảnh Thần gật đầu, “Trước lúc em đến xem bộ phim hot với tình tiết cẩu huyết.”


      Nét mặt dịu dàng của Phong Tế hơi cứng nhắc, giơ tay lên đỡ trán hỏi: “Những nhân vật trong bộ phim đó là ai?”


      Nếu Tiểu Thần chắc chắn như vậy, nhất định biết nhân vật trong đó. Chẳng qua, biết là những ai, hẳn phải là được rồi.


      Cảnh Thần cười khổ , “Khi em tỉnh dậy gặp 4 nhân vật trong phim, trong đó bao gồm cả em.”


      Cảnh Thần định đợi khi Bạch Yến Vũ xuất nghĩ cách giải trừ hôn ước với Đường Dương, nhưng bây giờ lại gặp Phong Tế, muốn đợi nữa, phải chủ động nghĩ cách mới được. Nhưng phải làm thế nào vừa có thể giải trừ hôn ước mà lại ảnh hưởng đến danh tiếng của Cảnh gia chứ?


      Cảnh Thần nghĩ, nếu chiếm thân thể con họ, phải gánh vác trách nhiệm. thể chiếm thân thể người khác còn làm náo loạn nhà người ta.


      Hơn nữa từ trí nhớ của thân thể này, rất cảm động trước tình thương của Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân dành cho con .


      Nếu phải cuộc sống 92 năm ở kiếp trước Cảnh Thần trải qua quá nét, Phong Tế lại trở về bên , chỉ sợ tưởng mình bị chấn động não rơi vào hôn mê mà nằm mơ thôi.


      Trong lúc ngủ say, tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của thân thể này, cũng kế thừa toàn bộ tình cảm của thân thể này, đương nhiên, ngoại trừ Đường Dương. Bởi vì Cảnh Thần biết Đường Dương là loại người nào, cũng vì Cảnh Thần Phong Tế hơn 70 năm, tại sao có thể so sánh với tình cảm ngắn ngủi trong mấy năm được?


      Đời người có thể có bao nhiêu hơn 70 năm? Rất nhiều người rời khỏi nhân gian ở số tuổi này, mà Cảnh Thần và Phong Tế quen biết nhau 78 năm, kết hôn rời bỏ làm bạn 76 năm. Vậy nên, ai có thể hiểu đối phương hơn bọn họ?


      Phong Tế nhướng mày: “Là nữ chính hay nữ phụ?”


      “Tế, có thể cần thông minh như thế ! Ở chung chỗ với , em rất áp lực đó!” Cảnh Thần ai oán, đấm vào ngực Phong Tế.


      “Đừng nghịch ngợm!” Phong Tế cắn mũi , “ mau!”


      Cảnh Thần liếc nhìn cái tình nguyện : “Là nữ phụ đỡ đạn, vị hôn thê bị nam chính vứt bỏ, cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.”


      Trong nháy mắt mặt Phong Tế đen kịt: “Vị hôn thê?!”


      Bản thân đợi vợ 14 năm mà lại trở thành vị hôn thê của người khác, lại còn là vị hôn thê bị vứt bỏ! Phong Tế muốn bùng nổ!!!


      Phong Tế cố gắng bình tĩnh lại: “Đường Dương, con út nhà họ Đường? Tiểu Thần, em hãy chậm rãi kể hết những việc em biết cho nghe .”


      Cảnh Thần mất gần nửa giờ mới kể hết việc: “Do đó cứ như vậy đấy, lúc em xem, đối với nữ phụ cùng tên, em quá… Hơn nữa em cũng thích nội dung cho lắm, nên chỉ xem qua, chỉ biết kết cục thôi.”


      Phong Tế rót cốc nước ấm cho Cảnh Thần, tiếp nhận chậm rãi uống.


      “Bạch Yến Vũ khi nào xuất ?” Phong Tế nhíu mày hỏi. Về vấn đề này hai người có chung suy nghĩ, muốn giải trừ hôn ước phải chờ ‘nữ chính’ xuất , đến lúc đó Cảnh gia chủ động hủy hôn ước ai được gì.


      “Đâu có nhanh thế.” Cảnh Thần cảm thấy sau khi mình trọng sinh vào thân thể rất trẻ tuổi này, bản thân lại trẻ con .


      Có điều cũng đúng thôi, khi còn làm người già càng ngày càng trẻ con, trong nhà đều và Phong Tế là hai người già trẻ con. Vì vậy hoạt bát, dí dỏm tí cũng bình thường, đúng ?


      “Hôm nay là ngày đầu tiên em nằm viện, ba Cảnh còn lo chuyện công ty, mẹ Cảnh vội vàng chăm sóc em chắc có thời gian tìm thủ phạm làm thân thể này bị thương.” đến đây Cảnh Thần cảm thấy gáy đau nhói trận, làm nhịn được cau mày.


      Kiếp trước Phong Tế nâng niu trong lòng bàn tay, tỉ mỉ che chở, ngoại trừ sinh con, Cảnh Thần chưa bao giờ biết đau đớn là gì. Cho nên cực kỳ đáng thương nhìn Phong Tế làm nũng: “Tế, gáy đau quá .”


      Phong Tế khẽ chạm vào cái gáy quấn băng gạc của , nhíu mày : “Tiểu Thần ngoan, nhẫn nại chút, mấy ngày nữa là khỏi.”


      Đường Dương mà buông tha cho kẻ hại tiểu Thần thành như vậy, khách sáo với bọn họ! , cho dù Đường Dương tha cho bọn họ cũng bỏ qua. kẻ hại tiểu Thần bị đau đớn, kẻ làm ‘tiểu Thần’ thành hai bàn tay trắng.


      Tiểu Thần là bảo bối quý giá cả hai kiếp của , hai kẻ kia, hừ!


      Nhất là Đường Dương, Tiểu Thần vì kiếp trước có bảo vệ khá tốt, nên mới Phong Tế là ai! Kiếp trước cả đời lăn lộn thương trường, kiếp này sống lại ở nhà họ Phong, gia tộc hơi phức tạp, những mưu mô quỷ kế này sao có thể .


      Đường Dương chỉ lợi dụng Cảnh Thần mà thôi! Lợi dụng tình của Cảnh Thần dành cho , sau đó từng bước lấy mọi thứ muốn.


      Tuy Đường gia có sản nghiệp lớn như Phong gia, thậm chí còn kém nhà họ Cảnh, nhưng con cháu rất đông! Đường Dương giống Phong Tế đều là con út trong nhà, muốn nhận được cái gì từ nhà họ Đường là chuyện dễ dàng. Do đó lợi dụng quan hệ hai nhà Cảnh – Đường, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận Cảnh Thần.


      Cảnh Thần được bố mẹ bảo bọc kĩ càng, bèn dễ dàng bị vẻ ngoài đẹp trai và phong độ của Đường Dương lừa gạt. Nếu Bạch Yến Vũ xuất có thể Cảnh Thần và Đường Dương kết hôn và cùng nhau kế thừa tài sản của Cảnh Hoằng Hi.


      Nhưng Bạch Yến Vũ lại xuất . Cho nên Đường Dương mới tính kế , vì Cảnh Thần đề phòng , nên dùng thời gian 3 năm để chuẩn bị hết thảy, sau khi chuẩn bị xong và xác định chắc chắn mọi thứ mới cầu giải trừ hôn ước với Cảnh Thần.


      Cuối cùng Cảnh Thần hai bàn tay trắng, người nhà, gia sản và danh dự đều còn gì. Còn Đường Dương có được tất cả những gì muốn, chỉ có gia sản của Cảnh gia mà còn ôm được người đẹp về nhà.


      Theo Phong Tế, bộ phim này bề ngoài khoác áo tình nhưng thực ra…..


      Đột nhiên Phong Tế nghi ngờ, có phải mình bảo vệ Cảnh Thần quá kĩ càng, vì thế mới nhận ra mưu quỷ kế trong đó chút nào? Cúi đầu nhìn người nằm trong lòng, Phong Tế lặng lẽ thở dài.


      - Phong Tế ở đây, Đường Dươngcòn có cơ hội hại ư?


      Nên làm tốt chuyện giải trừ hôn ước trước , tiểu Thần của sao có thể là vị hôn thê của người khác chứ.


      Khóe môi Phong Tế hơi cong lên, trong đôi mắt phượng chẳng có kính đen che giấu, còn nhu tình mật ý như lúc nhìn Cảnh Thần nữa, mà là u và lạnh lẽo.

      *****

      “Cho nên Cảnh tổng và Cảnh phu nhân cần quá mức lo lắng, tối qua khi Cảnh tiểu thư tỉnh lại khôi phục trí nhớ. Tuy rằng chấn động não có ảnh hưởng nhưng phải là vấn đề lớn.” Phong Tế mặc áo blue, đeo kính, chuyện với vợ chồng Cảnh Hoằng Hi. chuyện có chừng mực làm người khác cảm thấy cố ý tiếp cận cũng khiến người ta cảm thấy xa lánh.


      Trợ lý của , Triệu Bằng Dực cẩn thận che giấu ánh mắt kinh ngạc, hôm qua bác sĩ Phong kỳ quái hôm nay lại càng kỳ quái hơn, biết an ủi người nhà bệnh nhân à!


      Phong Tế - bác sĩ Phong khoa não trong bệnh viện uy quyền phương, người nhà bệnh nhân đều vô cùng dè dặt, chỉ sợ bất cẩn chọc vui điều trị cho bệnh nhân nữa. có chỗ nào dùng vẻ mặt ôn hòa chuyện với người nhà bệnh nhân như vậy đâu!


      Đừng bị tráo người nhé!


      “Rất cảm ơn cậu, bác sĩ Phong.” Phạm Niệm Chân chân thành : “Đêm qua cũng làm phiền cậu, nếu có cậu chúng tôi cũng dám để Thần Thần mình trong bệnh viện.”


      “Cảnh phu nhân cần khách khí, đây là việc cháu nên làm.” Phong Tế mỉm cười, “Dù sao hôm qua cũng là ca trực của cháu, chăm sóc Cảnh tiểu thư cũng là chuyện bình thường, ấy là bệnh nhân của cháu mà.”


      Ca trực! Chăm sóc bệnh nhân!


      Triệu Bằng Dực cảm thấy trời đất sụp đổ.


      Phong Tế vào bệnh viện 2 năm, chưa trực ban lần nào! Chứ đừng đến việc chăm sóc bệnh nhân, thèm để ý tới những thứ đó, chỉ để ý phương pháp chữa trị, các loại thuốc hữu hiệu, các ca mổ. Còn những công việc khác đều đổ hết lên đầu trợ lý là đây!


      Triệu Bằng Dực tốt nghiệp thạc sĩ khoa y trong nước, nếu cũng thể đảm đương nổi chức vị này. Phong Tế có thể coi như chỉ chịu nửa trách nhiệm, nếu có tri thức thể nào giúp Phong Tế sắp xếp bệnh nhân của !


      Triệu Bằng Dực dùng khóe mắt đánh giá người ngủ giường bệnh, khuôn mặt tinh xảo, đại khái có thể hiểu nguyên nhân khiến Phong Tế trở nên kỳ lạ!


      Bác sĩ Phong luôn luôn thanh tâm quả dục, chẳng có hứng thú với phụ nữ, thậm chí bị đồn là có ‘năng lực’, cuối cùng gặp được người phụ nữ làm động lòng!


      Nhưng hình như vị Cảnh tiểu thư này có vị hôn phu rồi, sao chứ?


      Lại liếc nhìn Phong Tế đỉnh đạc, ôn nhã như ngọc mỉm cười với vợ chồng Cảnh gia, Triệu Bằng Dực thở dài. rất đồng tình với gã hôn phu kia, người bác sĩ Phong nhìn trúng sao có thể chiếm được. Dù sao bác sĩ Phong vô hại như bề ngoài, có thể khiến cả nhà họ Phong chẳng ai làm gì được , là người đơn giản à!


      Cảnh Thần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt. Giấc ngủ này thấy rất thoải mái, hơi thở của đúng là thuốc an thần của .


      “Thần Thần, con tỉnh rồi.” Phạm Niệm Chân thấy con mở mắt, thân thiết hỏi.


      Cảnh Thần hé miệng, gọi: “…. Mẹ.”


      Sau đó nhìn xung quanh, thấy Phong Tế ở trong phòng bệnh. Tuy biết rằng bây giờ là bác sĩ, còn phải làm việc, nhưng khi mở mắt thấy bên cạnh, vẫn có chút mất mát.


      Phạm Niệm Chân chú ý tới động tác của , múc chén canh trong hộp giữ nhiệt đưa cho Cảnh Thần: “Thần Thần, tối qua mẹ hầm canh gà cho con, mau uống , giờ độ ấm vừa phải. Con đó, lần này bị thương nặng vậy, may mà có gì đáng ngại, nếu con làm bố mẹ lo gần chết.”


      Cảnh Thần nhận bát, mùi canh gà mê người bay vào mũi. Canh gà trong suốt nhìn được tận đáy, có chút mỡ, giống như chén nước bình thường, mặt có mấy lát hành khiến người ta nhìn vào là muốn ăn.


      Trong lòng Cảnh Thần cảm động, mắt hơi phiếm hồng. Phạm Niệm Chân thương con mình, suốt đêm hầm canh gà chắc bà chưa được nghỉ ngơi.


      Trong trí nhớ của thân thể này trong nhà có mấy người giúp việc, nhưng chuyện bếp núc đều do tay Phạm Niệm Chân lo liệu. Bà gia đình này nên luôn bỏ thời gian vào đó.


      “Mẹ, cảm ơn mẹ.” xong bèn mấy ngụm uống hết bát canh.


      “Từ từ thôi, vẫn còn mà cần vội, con bé này!” Phạm Niệm Chân oán trách, lại múc cho bát. “Thần Thần, con khỏe rồi phải cảm ơn bác sĩ Phong, tối qua cậu ta chỉ chăm sóc con mà còn nấu cháo cho con. Chiều qua muốn làm kiểm tra CT cho con, kết quả con lại ngủ mất gọi thế nào cũng chịu tỉnh.”


      “Nếu phải bác sĩ Phong não bộ con bị va đập, cần ngủ để điều tiết lại, mẹ với bố con sốt ruột đến điên mất. Nhưng bác sĩ Phong chiếu cố con đêm, bây giờ nhìn sắc mặt con tốt hơn rồi. Hôm nay bác sĩ Phong với chúng ta con khôi phục trí nhớ nhưng vì chấn động não nên chút ảnh hưởng . Con có thể khôi phục trí nhớ chúng ta rất thỏa mãn, chút ảnh hưởng ấy cũng quan trọng!”


      “Đúng rồi, hôm qua bố con bảo Đường Dương điều tra người làm con bị thương, nó vừa gọi điện tìm được người kia, chiều nay nó đem người kia và con ông ta tới đây xin lỗi con. Aizz, Đường Dương cũng là, nếu tìm được rồi đưa đến đồn cảnh sát , còn mang đến đây xin lỗi, là…”


      Cảnh Thần phun hết canh gà trong miệng ra.


      còn chưa đủ rắc rối sao, kịch bản lại thay đổi rồi?!


      Đường Dương tìm người làm bị thương, buổi chiều muốn dẫn người đó và con ông ta đến xin lỗi !


      Tế, cứu mạng!


      muốn gặp bọn họ!
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Sao ta thế Tế giống " bảo mẫu " quá :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Nhân Vật Ất thích bài này.

    4. Cain

      Cain Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      77
      hóng hóng, ngày nào cũng hóng chương
      lần đầu tiên mình chờ theo dõi từng chương như vậy á
      trước h toàn đợi truyện hoàn rồi mới đọc
      cố lên bạn iu :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

    5. thỏ con tinh nghịch

      thỏ con tinh nghịch Well-Known Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      1,263
      Chương 6

      “Thần Thần sao cẩn thận vậy con!” Phạm Niệm Chân vội vàng dùng khăn giấy lau cho .


      Cảnh Thần ngại ngùng, cười làm nũng: “Mẹ, con xin lỗi, vừa nãy cổ họng con hơi ngứa, cho nên…..”


      Kế thừa trí nhớ và tình cảm của thân thể này cho nên Cảnh Thần làm nũng với Phạm Niệm Chân - người kém tuổi mình cũng thấy gượng gạo.


      “Con là giống như trẻ con vậy. May mà có Đường Dương nếu mẹ nghĩ phải giữ con ở lại bên cạnh cả đời!” Phạm Niệm Chân giơ tay chọc trán , “Được rồi, uống vậy thôi, mẹ bảo người giúp việc mang cơm vào. Đêm qua làm phiền bác sĩ Phong chăm sóc con lại còn mang bữa tối vào nữa, cũng thể phiền người ta mãi được”.


      Phong Tế rất giỏi thu mua lòng người nha! Phạm Niệm Chân mở miệng khép miệng đều là bác sĩ Phong. giống với kiếp trước, chỉ cần gặp có thiện cảm với .


      Thấy con ngoan ngoãn nghe lời, Phạm Niệm Chân lại đau lòng: “Thần Thần của chúng ta trưởng thành rồi!”


      “Mẹ?” Cảnh Thần nghi hoặc nhìn Phạm Niệm Chân, cố ý sắm vai kiếp trước. Khi có trí nhớ phát tính cách hai người rất giống nhau tuy cũng có chỗ khác nhưng quan trọng.


      Thân thể này lớn lên trong nuông chiều nên tính cách kiêu ngạo lại hiểu chuyện. bây giờ tính cách của cũng tốt lắm nhưng biết khống chế cảm xúc của mình, đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người.


      “Lần này bị thương còn mất trí nhớ tạm thời nhưng Thần Thần lại trở nên chín chắn, mẹ cảm thấy rất vui.” Phạm Niệm Chân cảm thấy trải qua chuyện này con có chút thay đổi cũng có gì là lạ.


      Cảnh Thần quyệt miệng phản bác lại, “Mẹ, chẳng lẽ trước kia con quá đáng lắm sao?”


      Ánh mắt Phạm Niệm Chân lóe lên, giơ tay chọc chọc mi tâm của : “Vừa con trẻ con còn nhận, giờ lại làm nũng với mẹ.”


      “Mẹ già người lại chọc con, nếu bị mẹ chọc hỏng sao?” Cảnh Thần bất mãn : “Mẹ già, mẹ chỉ thích bắt nạt con. Biết con ghét nhất bị chọc như vậy mà!”


      Lần này đến lượt Phạm Niệm Chân tức bốc khói, nhưng bà lại mỉm cười với : “Thần Thần, mẹ cũng rất nhiều lần, mẹ chưa già!”


      “Mẹ còn chọc con, con liền gọi là mẹ già, mẹ già…..” Cảnh Thần làm mặt quỷ với Phạm Niệm Chân, sau đó nhào vào lòng bà, ôm thắt lưng bà cười khúc khích, mà Phạm Niệm Chân cũng vì phương thức quen thuộc của hai mẹ con mà nở nụ cười.


      “Có chuyện gì làm hai mẹ con vui vẻ thế, ra cho cùng vui vẻ với.” Cảnh Hoằng Hi dẫn theo Phong Tế vào phòng, con có gì đáng ngại chỉ cần hai ba ngày là có thể xuất viện, tâm trạng ông rất tốt. tại thấy vợ và con cười vui vẻ vậy, tâm tình lại tốt thêm mấy phần.


      “Chuyện của mẹ con chúng tôi, đàn ông xen vào làm gì!” Phạm Niệm Chân nhướng mày cho Cảnh Hoằng Hi ánh mắt xem thường. Cái nhướng mày này khiến dáng vẻ Phạm Niệm Chân càng tăng thêm mấy phần quyến rũ, làm Cảnh Hoằng Hi nhìn muốn đui mù.


      “Được được, hai mẹ con cứ từ từ chuyện, xen vào, chờ chúng ta về nhà hai người lại tiếp tục .” Cảnh Hoằng Hi nhanh chóng giơ tay xin hàng. Đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông, người là vợ, người là con . Tuy ông làm chủ gia đình nhưng thể chọc vào ai, ai cũng đắc tội nổi!


      “Ba, con có thể xuất viện sao?” Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Cảnh Hoằng Hi, lại dùng khóe mắt nhìn Phong Tế. lại có thể sắp xếp cho xuất viện, phải chỉ khi ở bệnh viện hai người mới có thể gặp nhau à?


      Phong Tế thấy ánh mắt của Cảnh Thần, khóe môi nở nụ cười an ủi dễ nhận ra. Cảnh Thần chỉ chấn động não thôi, nếu vẫn tiếp tục ở bệnh viện bị người ta chú ý. Về việc sau khi xuất viện, sắp xếp cho hai người gặp mặt.


      Cảnh Hoằng Hi đắm chìm trong tin tức con khỏe mạnh, bình thường là người khôn khéo nhưng ông cũng phát Cảnh Thần và Phong Tế trao đổi ánh mắt, từ ái với Cảnh Thần: “Sao vậy, Thần Thần nhà chúng ta vẫn muốn ở bệnh viện hửm?”


      “Dĩ nhiên rồi ạ!” Cảnh Thần nhăn mặt , “Trong bệnh viện toàn là mùi thuốc sát trùng, con thích! Nếu có thể sớm rời khỏi đây, con mừng còn kịp nữa!”. Nếu trong bệnh viện có Phong Tế ước gì sớm rời .


      “Nhưng rất đáng tiếc, con còn phải nằm viện thêm hai ngày, bác sĩ Phong , tuy có gì đáng ngại, nhưng tốt nhất nên ở lại quan sát hai ngày.” Cảnh Hoằng Hi bước tới, xoa đầu . Lần này con gặp chuyện may khiến ông rất lo lắng, nhưng giờ tốt rồi mọi chuyện đều qua.


      Cảnh Thần mếu máo, dường như nhớ tới điều gì : “Ba, mẹ Đường Dương gọi điện bảo tra được người làm con bị thương, buổi chiều muốn dẫn và con tới xin lỗi con. Ba, con muốn gặp bọn họ, cũng cần bọn họ xin lỗi, ba đừng để bọn họ tới được ?”


      Cảnh Thần đến đây dùng khóe mắt cầu cứu Phong Tế, muốn gặp ‘nam nữ chính’, càng muốn liên quan đến họ!


      “Chiều nay Đường Dương tính dẫn thủ phạm và con đến bệnh viện xin lỗi con?” Cảnh Hoằng Hi lớn tiếng sau đó giọng lại, “Sớm biết thế giao chuyện này cho nó, nó làm cái gì vậy, đó đâu phải kế hoạch định!”


      Tuy Cảnh Hoằng Hi nhưng ba người trong phòng đều nghe được.


      Phạm Niệm Chân hơi xấu hổ, dù sao cũng có người ngoài là Phong Tế ở đây, để cho cậu ta thấy bố vợ vừa mắt con rể, đúng là tốt, việc này cũng làm ảnh hưởng đến danh dự của hai nhà Cảnh - Đường. May mà, Phong Tế là con cháu nhà họ Phong, cậu ta việc này ra ngoài, đây cũng là niềm an ủi duy nhất với Phạm Niệm Chân


      Mà Cảnh Thần nghe Cảnh Hoằng Hi vậy hai mắt sáng ngời, và Phong Tế đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười. Xem ra ba Cảnh cũng thích Đường Dương, ở nhà họ Cảnh chỉ có hai người phụ nữ là tôn sùng Đường Dương. Đương nhiên khi trọng sinh trong Cảnh gia chỉ có Phạm Niệm Chân là thích Đường Dương.


      Bất quá Phạm Niệm Chân rất thương con , chỉ cần bà biết Đường Dương lòng với con mình, kẻ khác, Phạm Niệm Chân là người đầu tiên đứng ra đòi lại công đạo cho con .


      “Bác sĩ Phong, cậu xem có thể cho Thần Thần xuất viện sớm ?” Sau khi suy nghĩ Cảnh Hoằng Hi xoay đầu với Phong Tế, “Cậu cũng nghe rồi đó, tôi với con rể….Aizz, nó muốn dẫn người hại Thần Thần đến xin lỗi con bé. Giờ Thần Thần cần yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu gặp tâm tình tốt lên sao?”


      Phong Tế đẩy mắt kính, cúi đầu suy nghĩ lúc sau mới thở dài tiếng, ngẩng đầu : “Được rồi, cháu sắp xếp cho Cảnh tiểu thư xuất viện. Nhưng bệnh tình của Cảnh tiểu thư còn phải quan sát nên cháu đến nhà theo dõi. Cảnh tổng thế nào bác với ông nội cháu cũng là bạn bè, hơn nữa Cảnh tiểu thư là bệnh nhân của cháu, là bác sĩ điều trị, cháu phải có trách nhiệm với ấy.”


      Cảnh Thần ngồi giường bệnh nghe được cười toe toét, sau đó cúi đầu cười trộm. Phong Tế quá lợi hại, cứ như vậy đường đường chính ra vào nhà ! thế còn dùng lý do chính đáng, Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân những thể ngăn cản, mà còn phải cảm ơn !


      “Bác sĩ Phong, vậy phải làm phiền cậu rồi, ngại quá!” Khuôn mặt già nua của Cảnh Hoằng Hi đỏ ửng, trong lòng áy náy nhìn Phong Tế.


      Vì việc riêng của nhà mình mà đem phiền toái tới cho Phong Tế. Nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy vui mừng và may mắn. May mắn dùng quan hệ mời vị bác sĩ đầy trách nhiệm này chữa cho Thần Thần.


      cần khách sáo, đây là việc mà bác sĩ phải làm.” Phong Tế gật đầu với Cảnh Hoằng Hi, “Giờ bác theo cháu đến văn phòng làm thủ tục, lát nữa cháu đưa mọi người về nhà, thuận tiện tìm hiểu đường .”


      rất cảm ơn cậu, bác sĩ Phong.” Phạm Niệm Chân đứng dậy, chân thành với Phong Tế.


      giường bệnh bả vai Cảnh Thần muốn run rẩy mãnh liệt, bị Phong Tế lặng lẽ lườm cái, Cảnh Thần nhanh chóng thu hồi nụ cười, đứng đắn nhìn chậm rãi : “Bác sĩ Phong, cảm ơn , làm phiền rồi.”


      Phong Tế chút dấu vết thưởng cho cái trừng mắt, gật đầu với Phạm Niệm Chân, rồi cùng Cảnh Hoằng Hi ra khỏi phòng bệnh.


      “Thần Thần, con ngồi đây lát, mẹ gọi điện về nhà bảo họ đừng mang cơm đến, lát chúng ta trở về ăn.” Phạm Niệm Chân cầm túi xách và điện thoại với .


      “Mẹ, mẹ gọi , con yếu vậy đâu. Hôm qua hơi ồn ào cảm thấy đau đầu, nhưng hôm nay tốt hơn rồi, cơ bản có việc gì.” Cảnh Thân cười với Phạm Niệm Chân, trong mắt mang theo áy náy, “Lát nữa về mẹ hãy nghỉ ngơi tốt, mẹ xem hai mắt thâm quầng rồi kìa, phấn cũng giấu hết được, trong mắt còn có tơ máu. Mẹ, con xin lỗi, là con tốt khiến mẹ phải lo lắng, vất vả.”


      “Con ngốc gì đó!” Phạm Niệm Chân vuốt mặt dịu dàng : “Chỉ cần con sao, có bắt mẹ làm gì mẹ cũng bằng lòng. Hơn nữa mẹ chẳng mệt chút nào, đấy, Thần Thần.”


      Cảnh Thần cúi đầu, mắt đỏ hoe.


      Kiếp trước cũng có bố mẹ thương, nhưng trong chiến tranh có mấy ai có thể sống sót? Sau khi và Phong Tế kết hôn, ba mẹ hai bên đều mất, và Phong Tế lúc đầu là sống nương tựa lẫn nhau, sau là bảo vệ nhau, cổ vũ nhau đến hết đời.


      tại nhận được thâm tình của Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân làm cảm động, nên rất quý trọng. Nghĩ đến trong kịch bản hai người chết vì tai nạn giao thông, Cảnh Thần khỏi thương tâm. Nếu bây giờ là con của họ cố gắng bảo vệ họ tốt!


      Hơn nữa giờ còn có Phong Tế, Cảnh Thần thấy rất thoải mái, cảm giác bất an, thiếu an toàn khi mới trọng sinh đến thế giới này biến mất.


      Biệt thự của nhà họ Cảnh gia ở bờ biển thành phố Hải Thiên, cách bệnh viện đoạn rất xa.


      Đoàn người lái xe giờ mới đến nơi. Về đến nhà Cảnh Thần bày tư thế bất nhã, nằm úp sấp ghế sopha trong phòng khách, ôm thỏ bông, bộ dạng vô cùng hạnh phúc thở dài : “Quả nhiên ở nhà vẫn tốt nhất, thoải mái hơn bệnh viện rất nhiều!”


      “Tiểu Thần, bác sĩ Phong còn ở đây đấy!” Phạm Niệm Chân nhắc nhở Cảnh thần rồi quay sang ngượng ngùng với Phong Tế: “Bác sĩ Phong, Thần Thần nhà chúng tôi rất tùy hứng, ngại quá…….”


      “Cảnh phu nhân, Cảnh tiểu thư hoạt bát như vậy rất có lợi cho bệnh tình của ấy.” Phong Tế thản nhiên cười với Phạm Niệm Chân, ngắt lời bà.


      Bất luận thế nào tiểu Thần vẫn luôn là tốt nhất, cho dù bây giờ Phạm Niệm Chân là mẹ bà cũng thể ở trước mặt Phong Tế tiểu Thần tốt.


      Phong Tế chính là người bao che khuyết điểm.
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :